Shimoneta to Iu Gainen ga...
Akagi Hirotaka Shimotsuki Eito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương kết: Nghiện 《SOX》

0 Bình luận - Độ dài: 2,988 từ - Cập nhật:

"Má-kun! Có thật là Anna đã ở hiện trường vụ cố thủ không?"

Sophia, với vẻ mặt phờ phạc và đầy lo lắng, mặc đồ ngủ xông thẳng vào thư phòng của Hotori Matsukage.

"Ừ, nhưng đừng lo lắng. Xét cho cùng, hành động đó là do con bé đang truy đuổi *SOX*, nên sẽ không bị trách phạt gì đâu. Ngược lại, nhờ con bé mà vụ cố thủ đó đã được giải quyết mà không ai bị thương, Thiện Đạo Khoa còn phải cảm ơn đấy. Nghe nói mấy phụ huynh chỉ biết giữ mình đã cản trở họ ghê lắm."

Hotori nuốt lại câu "Việc này bất lợi cho chúng ta, những người đang muốn tăng cường kiểm duyệt một cách triệt để". Ủy viên Kỷ luật mà ông phái đi, cùng với cô con gái duy nhất, đã giải quyết được một vụ khủng bố tục tĩu ghê gớm. Khen thưởng thì có lý, chứ phạt thì còn ra thể thống gì.

"Chắc chắn là do cái Tsukimiso Oboro kia gây ra! Con đã nói từ trước rồi mà! Cái thứ như robot gớm ghiếc đó mà ở gần Anna thì sẽ gây ảnh hưởng xấu cho con bé!"

"Về chuyện đó thì ta đã giải thích cặn kẽ rồi còn gì. Một khi kiến thức về tình dục đã lan rộng, thì cách tốt nhất để bảo vệ lũ trẻ khỏi những thứ không lành mạnh là đưa những người mà chúng ta đã chuẩn bị từ trước vào thôi."

"Má-kun lúc nào cũng vậy, toàn tìm cách lừa con!"

Tôi có lừa được em lần nào đâu... Hotori định cãi lại nhưng rồi thôi.

"Nói đi thì nói lại, nếu em nói cái thứ đó không được, thì thằng con trai của cái gã mà em đã cho nhập học trước đây thì sao? Chính em đã bỏ ngoài tai lời khuyên của ta rằng thằng đó còn nguy hiểm hơn nhiều, phải không?"

Chính Sophia là người đã cho phép cho con trai của con quái vật hiếm có Okuma Zenjuro vào học viện Tokioka vào mùa xuân này, một hành động táo bạo. Hơn nữa, gã đó hiện đang là thành viên hội học sinh. Với Hotori, việc một kẻ như vậy ở gần cô con gái yêu quý còn đáng lo hơn nhiều.

"Cậu ta là một đứa trẻ ghét những điều dâm ô, dù vẫn còn kiến thức dâm ô, nhưng đã được người bạn thân đáng tin cậy của con giáo dục lại kỹ càng. Chính vì thế con mới cho cậu ta nhập học! Chứ không như cái con rối không rõ lai lịch của anh!"

Lại bắt đầu giở cái luận điệu cảm tính đó ra... Hotori chán nản và từ bỏ việc đối thoại với Sophia. Ngay từ đầu, Sophia và ông đã có những quan điểm khác nhau về việc kiểm duyệt biểu hiện tình dục. Nói chuyện cũng vô ích.

Thay vì vậy, Hotori bật P-M, xem lại những dữ liệu về *SOX* mà cấp dưới vừa thu thập được. Đồng thời, trong đầu Hotori vang vọng lại những lời tuyên bố non nớt của "Tuyết Nguyên Chi Thanh" tại học viện Soshiヶgaoka vào rạng sáng.

"Để phá hủy thế giới này, chúng ta sẽ chiến đấu với tư cách là cái ác tuyệt đối!"

Tên khủng bố trẻ tuổi đó, quả thực đã tuyên bố như vậy. Một tuyên bố cũng phù hợp với tinh thần của Hotori.

"Có vẻ như vẫn còn những kẻ có xương sống sống sót."

Không chỉ phân phối những tạp chí không lành mạnh của thung lũng Yazutsuga cho tứ đại tổ chức khủng bố để nâng cao sĩ khí, mà còn thanh trừng *Quần Áo*, một hành động thích hợp để củng cố việc kiểm duyệt. Một tổ chức đáng khen ngợi, dù là kẻ thù.

Nếu mọi người đoàn kết xung quanh tổ chức này, thì sẽ rắc rối đấy... Mà thôi, chuyện đó không thể xảy ra được. Hotori tự mình bóp chết mối lo do chính mình tạo ra.

Con người giỏi quyết định và loại bỏ những kẻ không nên cai trị mình, nhưng lại dở trong việc quyết định ai nên cai trị mình. Rốt cuộc, họ cũng sẽ tìm đến những nhà lãnh đạo tồi tệ và lặp đi lặp lại sự hủy diệt. Điều đó không thay đổi dù trong chính trị hay trong cuộc sống hàng ngày.

Nếu cứ giữ cái luận điệu non nớt là sẽ tiêu diệt tất cả những tổ chức không phù hợp với tuyên bố của mình, thì dù cách thức đó có được mong muốn đến đâu, người ta cũng sẽ không đến gần. Giá mà họ có những tuyên bố trông có vẻ đúng đắn nhưng được bọc trong một lớp đường, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Dù sao thì, vẫn còn quá xanh.

Nhưng dù vậy, tăng cường cảnh giác vẫn tốt hơn. Thay vì *Quần Áo*, có lẽ một ngày nào đó ông sẽ có thể lợi dụng bọn họ. Hotori vừa đọc kỹ dữ liệu về *SOX*, vừa suy nghĩ thêm —.

"Má-kun, anh có nghe không đấy!"

"Guoooooo!?"

Những suy nghĩ của Hotori đã bị Sophia nghiền nát một cách dễ dàng bằng một cú "Piledriver".

Hotori càng nghĩ càng thấy. Một người thôi mà đã rắc rối đến thế này rồi, không hiểu sao đàn ông trên đời này lại có thể yêu nhiều người phụ nữ đến vậy.

"...Vậy? Tại sao em vẫn còn ở đây?"

"Vâng ạ! Hình như là do em giở đủ trò nên vị trí của ba em đang gặp nguy hiểm, nếu cứ như thế này thì Kosuri không thể về nhà được ạ!"

"Chị đang hỏi là tại sao lại phải chăm sóc em ở *SOX* nữa?"

"Aaa, bị Ayame-sama nhìn bằng ánh mắt như sắp nghiền nát con bọ hung, Kosuri, Kosuri sẽ... Uhehehe..."

"Này, đừng, đừng có dính lấy chị ở đây, cấm, uầy, ghê quá..."

"Hai người đang làm gì vậy ạ..."

Tại phòng hội học sinh của học viện Tokioka. Kosuri, mặc đồng phục trung học cơ sở, với mái tóc tết và cặp kính gọng dày, đang bám lấy chân của đàn chị Kajou, người đang bĩu môi, và cọ má vào chân chị với nụ cười ngây ngất. Thật là kinh tởm.

"Tanukichi, giúp chị với. Con bé này kỳ lạ quá."

"Chuyện đó giờ mới biết sao. Mà không phải con bé này đã về nhà rồi sao?"

Tôi tiến đến từ phía sau, định kéo Kosuri ra.

"Hả? Đồ dân ngu khu đen kia, cấm động vào Kosuri bằng cái tay dơ bẩn đó, thằng rác rưởi còn hơn cả bọ hung."

Kosuri chĩa súng airsoft vào giữa lông mày tôi và quát. Nhìn mà phát tởm.

Đàn chị Kajou bóp! một tiếng vào đầu Kosuri.

"Này. Chị đã bảo em là Tanukichi đã cứu em ra khỏi cái nơi đó rồi còn gì."

"Aaa... Em xin lỗi Ayame-sama. Chủ nhân của Kosuri chỉ có Ayame-sama thôi, nên em lỡ lời. Để chuộc tội, xin hãy đánh con lợn ngu ngốc này mạnh hơn nữa ạ! Vẫn, vẫn còn chỗ trống ở hai bên má ạ?"

"...Đàn chị Kajou, từ bao giờ chị là chủ nhân của Kosuri vậy?"

Tôi lùi lại một bước, vừa cười gượng vừa hỏi.

"Không phải vậy! Nghe chị nói này Tanukichi! Con bé này đột nhiên xuất hiện và cứ dính lấy chị thôi! Kosuri, em mau giải thích mọi chuyện cho chị đi! Tại sao em lại chuyển đến học ở trường trung học cơ sở Tokioka!"

"Vâng ạ! Có vẻ như là do vụ lộn xộn *Quần Áo*, một kẽ hở đã xuất hiện trong khu vực này. Nhờ ba em gây ra đủ chuyện, Thiện Đạo Khoa có vẻ như không cần phải bận tâm đến Kosuri nữa, nên em đã lợi dụng kẽ hở đó để lẻn vào đây. Với lại, trường mà Kosuri đang học là trường nằm trong top 10 toàn quốc về độ tốt của kỷ luật do ba em nhúng tay sâu vào việc quản lý, nên việc chỉnh sửa giấy tờ cũng dễ dàng hơn, việc chuyển trường sẽ không bị nghi ngờ đâu ạ? Sau đó thì cứ giải thích với mọi người xung quanh là em là em gái của thằng rác rưởi, là xong ạ."

"...Cái gì vậy chứ, quá đáng quá đi. Vậy thì cũng không cần *SOX* phải che giấu em nữa nhỉ? Em có thể đi đâu đó được không?"

"Đừng, đừng có nói những lời phũ phàng như vậy mà! Xin hãy giữ Kosuri ở bên cạnh chị! E, em sẽ làm mọi thứ ạ!"

"Hửm? Em vừa nói sẽ làm mọi thứ à?"

"Vâng ạ!"

"Vậy thì, chơi oẳn tù tì với chị, nếu em thắng thì chị sẽ cho em vào *SOX*. Nhưng nếu em thua thì phải từ bỏ chuyện làm thành viên mới. Hoặc là thủ dâm công khai."

"Rủi ro cao quá!"

"Eeeee, vậ, vậy thì..."

Mặc kệ tôi vừa trêu, Kosuri hét lên vui sướng và chấp nhận những yêu cầu vô lý của đàn chị Kajou.

Ê, đây không phải là một diễn biến xấu sao?

"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!"

Kết quả là đàn chị Kajou ra búa (một cái gì đó có hình dạng bàn tay), còn Kosuri ra kéo.

"Hừ. Vậy thì chọn đi. Thủ dâm công khai, hay là từ bỏ!"

"Nếu là mệnh lệnh của Ayame-sama, thì em không còn cách nào khác ạ..."

"Hả...?"

Đàn chị Kajou, người chắc hẳn là không nghĩ Kosuri thật sự sẽ bắt đầu, đã bị đứng hình khi Kosuri bắt đầu cởi quần áo. Này này này này!

"Kosuri! Dừng lại dừng lại! Đàn chị Kajou đơ rồi kìa!"

"Uoooo, cấm cản ta thực hiện mệnh lệnh ngọt ngào của Ayame-sama!"

Ê, cái con bé này bị gì vậy chứ. Không phải là đồ M đâu. Mà gần như là khủng bố tự sát rồi ấy chứ.

"Hiểu rồi! Hiểu rồi! Tạm thời ở chỗ tụi này cho đến khi mọi chuyện xung quanh Onigashira Keisuke ổn thỏa!"

"Thật ạ! Kosuri cảm kích quá!"

Trước hành động thái quá của Kosuri, đàn chị Kajou thở dài và đành phải chấp nhận cho cô ta vào làm thành viên mới.

Pipipipíp.

P-M của Kosuri đổ chuông. Nhưng Kosuri thao tác P-M ngay lập tức để từ chối cuộc gọi.

"Tch, cái lão già phiền phức này. Đã bảo là em sẽ sống ở đây rồi mà vẫn không hiểu à."

"Kosuri! Vừa rồi là Keisuke đúng không! Em đừng nói là thật ra em có thể về nhà, nhưng em lại lừa gạt mọi người xung quanh để chuyển đến đây đấy nhé! Mau về đi!"

"E, em không muốn, Ayame-sama vừa mới chính thức cho Kosuri làm thành viên mới rồi mà..."

Kosuri lại bám lấy chân đàn chị Kajou.

"Chị đã đặt điều kiện là cho đến khi em có thể về chỗ của Keisuke mà!"

"Không được, không được đâu ạ! Kosuri đã trở thành một nô lệ mà nếu không có phần thưởng từ Ayame-sama thì không thể sống được nữa rồi ạ!"

"...Thôi, em muốn làm gì thì làm."

Đàn chị Kajou mệt mỏi tựa vào ghế với vẻ mặt đã buông xuôi. Đó cũng là một dạng chế độ hiền giả sao.

"Đàn chị Kajou được yêu thích ghê."

"Chị không vui đâu nhé. Em có muốn không?"

Đàn chị Kajou duỗi thẳng chân ra, vẫn để Kosuri bám lấy. Kosuri nhe răng ra. Tôi không cần chút nào.

"...Có vẻ như bầu không khí của hai người vẫn khác biệt như mọi khi nhỉ... Không biết có cách nào để khiến Ayame-sama chỉ chú ý đến Kosuri thôi không... Trong mấy bộ truyện tranh thiếu nữ thì... A, đúng rồi."

Kosuri đột nhiên rời khỏi chân đàn chị Kajou và vẫy tay ra hiệu cho tôi.

"Này, mau cúi xuống đi."

Có nên đá bay cô ta đi không.

"Vâng vâng. Gì vậy? -Á!"

"Á!"

Tôi nhận ra, môi của Kosuri đã chạm vào má tôi. Dù có nhảy ra và vội vàng lau đi, cảm giác mềm mại đó, và sự thật rằng tôi đã bị hôn, dù là ở má, cũng không hề biến mất.

"..."

"A, ơ, đàn chị Kajou! Vừa rồi, không phải vậy đâu ạ! Chị hiểu mà đúng không!?"

Tôi rối rít xin lỗi đàn chị Kajou, người đang tỏa ra một aura như dạ xoa, dù tôi không có tội tình gì cả. Bên cạnh, Kosuri đang rên rỉ "Fhehe, aa, Kosuri đang bị ghen tị! Cái ánh mắt đó, thật không thể cưỡng lại được! Với lại, cái cảm giác nhục nhã khi phải chạm môi vào một tên đàn ông thấp kém như vậy để thu hút sự chú ý của Ayame-sama... Nhất cử lưỡng tiện!". Cái con bé này thật sự muốn gì vậy chứ, muốn ăn đòn à!

-Kí.

Một sự hiện diện kỳ lạ từ phía sau khiến tôi quay lại.

...Anna-sama đang nhìn. Nhìn chằm chằm.

"Hiu! Cái, cái người phụ nữ quái vật bữa nọ..."

"Okuma-kun...? Người đó, hình như là em gái của cậu, đúng không?"

"V, vâng đúng vậy đàn chị Anna! Vừa rồi chỉ là tai nạn, tai nạn thôi ạ!"

Tôi không thể nói năng trôi chảy.

Kể từ vụ cố thủ *Quần Áo*, tôi đã cố gắng cầm cự sự mất kiểm soát của đàn chị Anna bằng cách dâng lên những chiếc quần đùi hấp hơi, nhưng có vẻ như tôi không thể che giấu được nữa. Đàn chị Anna bây giờ, có thể giết người chỉ với một chút kích thích.

Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà *SOX* và hội học sinh bắt tay nhau, cơ hội duy nhất để tôi có thể giao tiếp đàng hoàng với đàn chị Anna với tư cách là thành viên *SOX*, tôi nên dạy đàn chị Anna những điều dâm ô, dù phải chấp nhận việc đàm phán thất bại và Okuma Tanukichi bị bắt. Gần đây, tôi đang bị dằn vặt bởi tội lỗi đối với đàn chị Anna đến mức phát điên lên được...

"Kosuri-chan. Em có thể qua đây nói chuyện với chị một lát được không?"

"Ể, cái đó... Á, cứu với! Cứu em với!"

Trước tình cảnh hoàn toàn là "gieo nhân nào gặt quả nấy" ấy, cả tôi và Ayame-senpai đều chẳng buồn động một ngón tay.

Chẳng mấy chốc, Kosuri bị lôi xềnh xệch ra hành lang, rồi một tiếng kêu thảm thiết vang vọng:

"Cái... tránh được súng hơi ở khoảng cách này!? Không, không... Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!"

Rồi Anna-senpai chỉ dùng đầu ngón tay khẽ đóng cánh cửa lại,

"Okuma-kun. Chị đi rửa những thứ văng tung tóe này, sau khi xong việc, chúng ta nói chuyện một chút nhé..."

Là máu bắn vào người đúng không? Tôi hiểu mà.

"Hừ, hừ hừ hừ... Đây cũng là... vì để nhận được sự sủng ái của Ayame-sama... thử thách của tình yêu..."

Tôi vẫn nghe thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ của Kosuri, có vẻ em ấy vẫn còn sống, nhưng đừng lôi tôi vào cuộc.

"Nè, nè Ayame-senpai. Có vẻ như Kosuri lại nổi cơn điên dại gì đó thôi. Em ấy thật là, không biết đã sửa tính chưa nữa."

"Em cuống lên làm gì vậy Tanukichi? Chị biết chứ. Tanukichi làm gì có cửa để nữ sinh trung học tiếp cận một cách nghiêm túc."

"Đúng vậy đó. Chuyện vừa rồi chỉ là Kosuri nổi hứng bất thường thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Ừ. Bởi vì đỉnh cao cuộc đời của Tanukichi là... thời kỳ còn là bào thai mà."

"Hả?"

"Chẳng phải sao? Suốt ngày suốt đêm ở trong tử cung, lúc nào cũng trong trạng thái 'body f*ck'. Thật là, dương vật chẳng có thời gian mà khô! Chắc hẳn lúc đó em sung sướng lắm đúng không? Chắc hẳn Tanukichi lúc đó không thể ngờ được rằng mình sẽ thảm hại thế này sau khi sinh ra đâu."

"Ít ra thì cũng xin lỗi mọi người đi!"

"...Thôi được rồi, tinh thần cuồng dâm của Kosuri sẽ từ từ được huấn luyện lại sau. Nếu em ấy nghe theo chỉ thị của chúng ta, thì năng lực của Kosuri sẽ rất hữu ích cho các vụ khủng bố tục tĩu."

"Ừ, cũng đúng... Vụ 《Bầy Vải Vóc》 cũng đã lắng xuống rồi, mai lại tiếp tục khủng bố như thường lệ thôi."

"Em nói gì vậy Tanukichi. Chuyện đó không thể đâu."

Ayame-senpai cười tươi rói.

"Bởi vì, tuần sau là nghỉ hè rồi. Nếu học sinh không tụ tập ở một chỗ, thì khủng bố tục tĩu cũng chẳng hiệu quả."

"À, phải ha."

Nhiều chuyện xảy ra quá nên tôi quên mất. Đã đến lúc đó rồi.

"Nhưng mà, nghỉ hè thì vẫn có nhiều việc để làm. Bao gồm cả việc xử lý Kosuri, sau khi xong việc ở hội học sinh, chúng ta lại họp ở quán cà phê quen thuộc nhé."

"Vâng, em rõ rồi."

"Trước đó thì Tanukichi, em cố gắng đừng để Anna giết nhé?"

"...Vâng, em rõ, rõ rồi."

──Và thế là. Học kỳ một đầy biến động, khó mà nói là bình an vô sự, nhưng có lẽ đã tiến lên được một bước, dù chỉ là tan nát tả tơi, cũng đã khép lại trong vội vã.

Tôi vẫn chưa biết cái gọi là "tiến lên" đó đã bước về hướng nào──nhưng có lẽ, việc kiên nhẫn tìm tòi, khám phá sẽ là mục tiêu của tôi trong mùa hè này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận