Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 3: Tiểu Bác, Ký Ức Dưới Gốc Anh Đào

0 Bình luận - Độ dài: 8,718 từ - Cập nhật:

"A, Keita, đau mà, nhẹ tay thôi."

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt." Cả chiếc giường rung lên bần bật.

"Nhẹ nhàng thêm chút nữa đi mà, năn nỉ đó."

Tiểu Bác đứng sững sờ tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

"Đừng, đừng nhúc nhích!"

Đó là tiếng của Keita. Lúc này cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa, miệng thì lẩm bẩm gì đó không rõ.

Còn ở phía bên kia là những âm thanh pha lẫn giữa đau đớn và khoái cảm.

Tiểu Bác chỉ biết đứng cạnh lau mồ hôi lạnh.

"Á, ghét quá đi! Keita, đừng nhìn chỗ đó! Đừng mà, năn nỉ đừng nhìn chỗ đó!"

"Phiền phức chết đi được. Tôi không nhìn thì làm sao mà giúp em làm đây?"

"Ư ư..."

"Oa oa oa."

Ngay sau đó, tiếng khóc của Youko lại vọng lên.

"Hức, quá đáng! Quá đáng quá đi. Tự dưng đối xử thô bạo với em như vậy, vừa nãy không phải đã nói là sẽ đau sao, lại còn..."

Khịt, Keita không nhịn được bật cười.

"Cái đó thì cũng đành chịu thôi mà, ai cũng có 'lần đầu tiên' như vậy. Ban đầu kiểu gì chẳng hơi đau chút. Với lại, ai bảo em cứ để lông không chịu cắt, mới ra nông nỗi này."

"Chuyện xấu hổ như thế này, từ lúc sinh ra đến giờ em mới gặp lần đầu đấy. Thật sự là lần đầu tiên đó."

"À, tôi cũng là lần đầu tiên mà."

"Xạo!" Youko khẽ rơm rớm nước mắt nói. "Tay nghề vừa nãy vẫn khá là thoải mái, chắc chắn là trước đây đã từng giúp các cô gái khác làm chuyện này rồi."

"Ừm. Có lẽ trước đây cũng có một hai lần gì đó thì phải."

"Em biết ngay mà... Cô gái đó so với em, ai hơn?"

"Em xem em kìa, lại bắt đầu suy đoán lung tung rồi."

Tiểu Bác vừa lúc bổ sung thêm một câu. Giọng Youko cũng dịu đi một chút.

"Phù, dù sao thì, có vẻ cũng khá hơn rồi..."

Keita đành cười khổ, còn Youko thì ngồi xổm bên cạnh ngước nhìn cậu. Sau đó, cô nàng đưa ngón tay nghịch ngợm vẽ những vòng tròn trên thân trên nửa trần của Keita.

"Keita, cậu làm em thoải mái thật đó."

"Ừm, cái đó... Từ nãy đến giờ tôi đã muốn hỏi rồi, rốt cuộc hai người đang làm gì vậy?"

Một giọng nói có chút không thể kiên nhẫn được truyền ra từ chỗ tối, sau đó một bóng người hiện ra trước mặt Keita và họ. Ai ngờ, Youko vừa thấy người đó liền kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi chui tọt vào trong chăn, còn không ngừng la lối.

"Ghét quá! Đừng nhìn mà! Tiểu Bác, năn nỉ cậu, đừng nhìn chỗ này!"

Thế là, Tiểu Bác đành quay sang phía Keita. Còn Keita bên này, dường như cũng rất bất đắc dĩ, gượng cười đón tiếp, còn đưa tay gãi gãi má. Rồi cậu ngước nhìn trần nhà, nói.

"Ừm, thì là... đang bắt bọ chét ấy mà. He he."

"Xin đừng nhìn bộ dạng dơ bẩn của em lúc này..." Youko vừa khóc vừa lẩm bẩm.

Keita vỗ về mái tóc cô, cười khổ nói: "Cậu không biết đâu, con bé này hay chơi đùa với đám mèo hoang xung quanh lắm."

"Hả?"

"Thế nên, cứ thế không hay biết gì mà tha về cả người đầy bọ chét đó."

Keita vừa nói vừa không quên tiếp tục bắt bọ chét cho Youko.

"Chủ yếu là vì dạo này tôi cứ thấy người ngợm ngứa ngáy liên tục, mà không hiểu tại sao. Rồi thấy con bé cứ không dám nhìn thẳng vào tôi, nên tôi mới thấy có gì đó không ổn. Cuối cùng, dưới sự ép cung của tôi, con bé mới chịu nói ra sự thật. Cậu không biết đâu, tôi nghe xong chỉ muốn khóc òa lên một trận thôi."

Keita nói đoạn, lấy cái đuôi của Youko đang ngâm trong sữa tắm ra, rồi dùng khăn lau khô. Youko cũng chỉ biết nức nở gật đầu.

Hiển nhiên, Tiểu Bác đã sớm ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt. Nếu hỏi tại sao, thì trước hết là vì trang phục của hai người: Youko mặc bộ đồ bơi gợi cảm, còn Keita thì để trần nửa thân trên, chân đất và quần đùi ngắn. Khắp sàn nhà là báo chất đống, lược chải lông, chậu rửa, nước khử trùng, dầu gội chuyên dụng diệt khuẩn và kính lúp.

Cuối cùng, nhận ra sự thất lễ của mình, anh liền vội vàng chuyển ánh mắt đi.

"À, ra là vậy. Trong lúc hai người đang bận rộn như thế mà tôi lại đến làm phiền, thật sự xin lỗi quá."

Nói đoạn, Tiểu Bác cúi đầu chào một cái. Rồi anh lấy ra một phong bì từ trong túi áo.

"Đây là một tấm thiệp mời, kính mong hai vị nhất định hãy đến tham dự nhé."

"À, à, vâng." Keita dù vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy thiệp mời.

"Nội dung chi tiết, trong thư đã ghi rõ rồi." Tiểu Bác mỉm cười nói, "Vậy thì, tôi xin cáo từ đây."

Nói xong, Tiểu Bác liền biến mất vào một góc tối trong căn phòng.

Keita cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn theo anh đi mất.

"Này, đừng vội đi chứ. Tôi đây vẫn còn một cô nàng bọ chét chưa xử lý xong đâu."

Youko lại bắt đầu khóc òa lên.

Đêm xuân ấm áp này tuy dễ chịu, nhưng Tiểu Bác thầm nghĩ trong lòng rằng sao vẫn cứ thấy có chút vô tình. Mà điều này cũng chẳng còn cách nào khác. Ngay cả khi anh được mệnh danh là Khuyển Thần mạnh nhất, đối phó với những loại ký sinh trùng nhỏ bé, xấu xa, vô hình kia thì cũng chẳng có cao kiến gì. Bây giờ đành tắm nước nóng một cái thật sảng khoái thôi.

Youko có được sự yêu thương dịu dàng từ chủ nhân mình thật hạnh phúc biết bao. Tiểu Bác không khỏi nghĩ về những chuyện trước đây. Rồi nhìn lại bản thân mình hiện tại, anh chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Bác từ từ xuất hiện giữa sân vườn, dưới ánh trăng rọi chiếu, cái đuôi của anh lộ ra. Nhìn kỹ, đôi mắt Tiểu Bác phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, đầu chóp đuôi còn có đặc điểm cong cong như hình cây đao Thanh Long. Anh sờ vào bộ lông của mình, cũng chẳng thấy có gì khác biệt so với người khác.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động truyền đến.

"Tiểu Bác, hiếm khi anh lại để lộ cái đuôi của mình ra vậy nhỉ."

Đó là giọng của một cô bé. Tiểu Bác vội vàng quay đầu nhìn lại. Thì ra là một đứa trẻ đang rảo bước nhanh nhẹn từ góc hành lang đi tới.

"Là— Chiwa sao?"

Cô bé đi một đôi dép hình gấu nhỏ, chầm chậm từ hành lang đi ra giữa sân.

"Tiểu Bác đại nhân, mừng ngài đã trở về, chúng tôi đã đợi ngài rất lâu rồi."

Lúc này Chiwa cũng để lộ cái đuôi nhỏ của mình, còn phe phẩy không ngừng.

"Tìm ta có chuyện gì sao?" Tiểu Bác hỏi.

"Hôm nay con lỡ tay làm vỡ mất ba cái đĩa nữa, nên bị Tiên Đan và các chị ấy đuổi ra ngoài rồi ạ."

Chiwa khẽ đáp.

Tiểu Bác khẽ vuốt đầu Chiwa, cười khổ nói: "Cái này thì, cái này thì..."

"Thế nên, thế nên, Tiểu Bác đại nhân, con giúp việc trong bếp toàn lóng ngóng tay chân, nhưng con thật sự rất muốn giúp ngài Kaoru, xin ngài hãy nói cho con biết, rốt cuộc có việc gì mà bây giờ con có thể làm được không ạ?"

Khi nói những lời này, hai mắt Chiwa long lanh nước, liên tục kéo góc áo Tiểu Bác như một đứa trẻ đang làm nũng.

"Lần tới con nhất định sẽ làm tốt hơn."

Tiểu Bác mỉm cười đáp: "Đúng vậy. Ta biết rồi."

Đây cũng là lời an ủi Chiwa tốt nhất lúc này rồi.

"Vậy thì, Chiwa, con hãy bắt đầu từ việc dán shouji nhé."

"Ngài bảo con dán, shouji... sao ạ?"

"Ừm, nhưng là shouji kết giới đó."

Thế là, Tiểu Bác ngước nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, thật may mắn, tối nay là trăng tròn. Tiểu Bác nói xong liền đưa bàn tay trắng nõn ra.

"Phá Tà Kết Giới Tứ Thức, Hồ Nguyệt Phược!"

Tiểu Bác dù chỉ nhẹ nhàng vẫy cây quạt trong tay. Nhưng uy lực phát ra lại đủ sức xé toang không khí đêm. Chiêu này khiến Chiwa bên cạnh há hốc mồm, kêu lên liên hồi.

"Ôi! Tuyệt quá!"

Mỗi khi Tiểu Bác vẫy chiếc quạt trong tay sang trái sang phải, vòng sáng quanh vầng trăng tròn dần biến mất, hóa thành một luồng sáng trắng hạ xuống mặt đất. Cứ như thể đang gọt vỏ táo vậy. Cứ thế, bề mặt mặt trăng càng lúc càng nhỏ đi, theo đó luồng sáng trắng giáng xuống mặt đất cũng tích tụ càng lúc càng dài ra.

Màu sắc mềm mại ấy, mỗi khi thay đổi góc nhìn, lại phát hiện ra một luồng sáng kỳ ảo. Vừa như vẻ trong suốt của khoáng vật, lại vừa tinh xảo như sản phẩm thủ công.

Chiwa lập tức bước tới nhặt lấy dải sáng dài ấy, ngắm nghía không rời tay.

"Chiwa, đây chính là thứ ta muốn con dán, con thử xem sao."

"Ơ, ngài muốn con dán ư?"

"Ừm, nhưng con phải biết rằng, tuy ai cũng có thể dán kết giới này, nhưng chỉ người đã dán mới có thể gỡ bỏ nó thôi."

"Vâng, con hiểu rồi ạ."

Chiwa dường như lập tức lấy lại tinh thần, gật đầu lia lịa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã đến trước một cánh cổng khổng lồ.

Đó là một công trình kiến trúc có tác dụng ngăn cách thế giới Khuyển Thần và thế giới con người. Phía sau nó là khu rừng xanh tươi um tùm, và nó có màu đỏ rực rỡ. Chiwa lấy nơi đây làm điểm khởi đầu, chầm chậm di chuyển dọc theo rìa rừng về phía dinh thự.

Vừa đi, cô bé vừa cúi đầu như đang đánh hơi tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng, "A! Có rồi! Phát hiện một lỗ hổng!"

Tiểu Bác liền gật đầu với Chiwa, còn Chiwa thì vui vẻ bắt đầu "bịt" kết giới. Điều kỳ diệu là, mỗi khi một chỗ kết giới được dán xong, màu sắc rực rỡ ban đầu liền biến mất không dấu vết, nên người khác cũng không hề biết rằng ở đây đã từng được thiết lập kết giới.

"Hí!" Lúc này Chiwa không sao tả xiết nổi sự phấn khích.

Cô bé không ngừng xé đứt dải sáng, rồi đầu kia của dải sáng lại co duỗi ra. Cứ thế, cô bé liên tục dán kết giới. Nói một cách hình tượng, cứ như thể dùng băng keo dán cửa sổ kính bị vỡ vậy.

"Vậy thì, chỗ này giao cho con nhé."

Biết Chiwa đã nắm được bí quyết công việc, Tiểu Bác liền yên tâm rời đi.

Từ cổng chính bước vào, đi qua một hành lang yên tĩnh, hai bên lối đi phía trước đều đặt những giá nến dùng để chiếu sáng. Vì vậy, con đường nhỏ cũng được thắp sáng rực rỡ. Là một Khuyển Thần, Tiểu Bác tự nhiên không sao cả, nhưng chủ nhân tông gia dù sao cũng sẽ có chút bất tiện khi đi lại trong bóng tối.

Tiểu Bác nhìn lại khung cảnh hai bên, không khỏi gật đầu.

Bởi vì nơi đây vẫn được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi như thường lệ.

Đi thêm một đoạn nữa, có thể thấy một luồng sáng dịu nhẹ, đồng thời cũng nghe thấy tiếng ồn ào của một nhóm người. Bước lại gần nhìn kỹ, hóa ra là ba người đang dán một tấm biểu ngữ viết chữ 'Chúc mừng. Mễ Thọ' lên trần nhà. Ngoài ra, họ còn đang sắp xếp chỗ ngồi dành riêng cho khách.

Đi thêm hai bước về phía nhà bếp, lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng. Ở đó, lúc này có năm sáu cô gái đang mặc tạp dề, làm việc hăng say. Đương nhiên lần này người đứng ở trung tâm không phải là đội trưởng Tiên Đan như mọi khi, mà là Nadeshiko, người giỏi nấu ăn.

"Tiên Đan, món trứng tiếp theo này giao cho em đó."

Chỉ thấy Nadeshiko lúc này vừa lật chảo rán để tránh làm cháy da cá bên trong, vừa ra lệnh cho Tiên Đan bên cạnh về công đoạn tiếp theo.

"Yên tâm, cứ giao cho em."

Tiên Đan vừa hoàn thành món ăn trước, còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán, lại chuyển sang một bàn bếp khác.

Tiên Đan rút một con dao bếp đa năng từ trong chiếc hộp gỗ bên cạnh, hít một hơi thật sâu, rồi dồn sức khuấy đều lòng đỏ trứng. Lúc này Nadeshiko cũng không quên tiếp tục chỉ huy những người còn lại làm công đoạn tiếp theo.

Cứ thế, chẳng mấy chốc, từng món ăn với màu sắc rực rỡ như được biến hóa thần kỳ mà hiện ra trước mắt chúng ta. Tiếp đó là lần lượt cho chúng vào những chiếc hộp gỗ có hoa văn xoắn ốc. Bên trong có cả bánh kẹo kiểu Trung Quốc, lẫn món tráng miệng phong vị phương Tây. Tóm lại, đủ các loại món ăn khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt.

Nhìn số lượng này, chắc phải đủ cho hàng trăm người ăn.

Vậy nên không thể đứng yên ở đây làm phiền công việc của họ nữa.

Tiểu Bác nghĩ vậy, liền im lặng tiếp tục đi sâu vào trong đại sảnh.

Cuối cùng, sau một hồi lặn lội, anh cũng đến được đích.

"Tôi vào đây."

Sau một tiếng chào nhẹ, Tiểu Bác kéo tấm màn ra. Dù là một Khuyển Thần, anh có đặc quyền được vào phòng chủ nhân mà không cần chào hỏi. Nhưng đối với Tiểu Bác, một người rất coi trọng lễ nghi, mỗi lần vào nhà tông gia vẫn sẽ chào một tiếng như vừa nãy.

"Chủ nhân vẫn chưa ngủ ạ."

"Ồ, là Tiểu Bác đấy à."

Chủ nhân tông gia trở mình nói, rồi tiện tay ấn một nút điều khiển bên cạnh. Lập tức, một máy chiếu 42 inch hiện ra trước mắt. Trên màn hình đang chiếu một trận bóng.

"He he, cú sút đẹp quá."

Nhìn kỹ lại, hóa ra chủ nhân tông gia đang chơi golf ảo bằng thiết bị này. Nhìn những cú đánh điêu luyện của bà, thật khó mà tin được đây là từ tay một cụ già 87 tuổi.

"Sao rồi, nhân cơ hội này làm một ván với ta nhé? Tiểu Bác."

"Hôm nay e là thôi đi ạ. Vả lại sáng mai ngài còn phải dậy sớm nữa."

"Ồ."

Hiển nhiên, cú đánh tiếp theo của bà cụ thiếu đi chút chuẩn xác. Bà cụ liền thở dài một tiếng, nói: "Xem ra, ra tay từ góc cạnh vẫn chưa thuần thục lắm. Tiểu Bác, ta hỏi con này, nếu là con, con sẽ làm thế nào?"

"Xin cho phép con tắt nguồn sau ba mươi phút nữa ạ."

"Con đúng là vẫn bướng bỉnh như vậy." Bà cụ cười khổ nói.

Tiểu Bác im lặng cúi đầu. Anh nhìn ra sân vườn bên cạnh, xuyên qua những bậc thang phủ đầy rêu, phía trước trồng ba cây anh đào, và giờ đây cũng chính là lúc chúng nở rộ đẹp nhất.

Mỗi khi có gió thoảng qua, lại thấy từng cánh hoa anh đào màu hồng phấn nhẹ nhàng rơi xuống.

Thật sự là một cảnh tượng đẹp đến nỗi không thể dùng lời nào mà tả xiết.

Giờ đây lại đúng lúc trăng tròn, nên cành cây anh đào dưới ánh trăng càng vươn xa hơn, hòa quyện với những cánh hoa tuyệt đẹp, từ đó càng thêm phần mỹ miều.

Tiểu Bác nhìn cảnh đẹp này, trong lòng không khỏi cảm khái muôn vàn.

Bởi vì dưới gốc cây anh đào ấy, có những kỷ niệm vô cùng quan trọng và tươi đẹp của anh. Tiểu Bác mỉm cười với chính mình, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, khẽ nói: "Chỉ mong ngày mai cũng là một ngày đẹp trời..."

Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật 88 tuổi của chủ nhân tông gia Kawahira. Dù bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, nhưng bà cụ vẫn dậy sớm, và bắt đầu sửa soạn dưới ánh nắng lọt qua khung cửa sổ.

Cứ thế, sau khi sửa soạn xong xuôi, rồi ăn xong bữa sáng.

Bà cụ vươn vai thư giãn. Trước mặt bà lúc này là mười cô gái Khuyển Thần, những người đã thức trắng đêm qua để chuẩn bị cho công việc hôm nay, đang ngồi thẳng hàng.

"Thật sự cảm ơn các cháu rất nhiều, thay mặt ta cũng gửi lời hỏi thăm đến ngài Kaoru của các cháu nhé."

Đó là những lời nói đầy uy nghiêm và từ ái.

Mười cô gái nghe vậy, đều cúi đầu. Còn Tiểu Bác đang ngồi bên cạnh bà cụ cũng thuận thế ra hiệu cho mười người họ có thể đi nghỉ.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau tấm màn truyền đến một tiếng động lớn, khiến mười cô gái giật mình. Nhưng Tiểu Bác và chủ nhân tông gia thì chỉ mỉm cười.

"Các vị bằng hữu trên núi!"

Mười cô gái lúc này dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiếp đó là từng tràng tiếng sủa. Tiếng sủa từ rừng vọng đến căn phòng của chủ nhân tông gia, cứ như một lời chúc tụng vậy.

Đó là những tiếng sủa trong trẻo, lanh lảnh.

Nghe kỹ, bên trong tràn ngập tiết tấu độc đáo. Đối với các Khuyển Thần mà nói, còn có một cảm giác muốn cùng nó mà nhảy múa.

Bà cụ cười híp mắt nói:

"Nếu cứ mãi được nghe những âm thanh này, tuổi thọ của ta chắc còn kéo dài rất lâu nữa."

Không hiểu sao, luôn cảm thấy trong lời nói đó ẩn chứa một chút buồn bã.

Sau buổi trưa, vị khách cuối cùng cũng đã có mặt. Người đó mặc một chiếc áo khoác đen, hóa ra là Điều tra viên linh dị đặc mệnh Kana Shirou.

Anh ta một mình xuyên qua khu rừng mà người thường không thể vượt qua để đến được đây. Vừa thấy Tiểu Bác ở phía trước, liền thân thiện chào hỏi một tiếng.

"À, Tiểu Bác đó à. Hôm nay xin được nhờ vả nhiều nhé."

Nói xong, Kana xách theo một bọc đồ màu nâu sẫm rồi bước vào sân lớn.

"Ừm, vậy thì xin cậu cũng đừng khách sáo." Tiểu Bác cũng thân thiện đáp lại. Rồi cúi mình tiễn Kana đi vào bên trong. Cần biết rằng, Kana hôm nay cũng đã gác lại công việc đang dang dở để đặc biệt đến tham dự tiệc sinh nhật của bà cụ.

Thế là Tiểu Bác lại một lần nữa cúi gập người thật sâu về phía Kana đã vào bên trong.

Vì Kana đến trễ, nên bên trong dinh thự lúc này đã chật kín người. Hầu như tất cả những ai có quan hệ với gia tộc Kawahira đều đã đến, có người lái ô tô, có người đi xe máy.

Những người vốn có giao tình riêng tư cũng nhân cơ hội này mà hàn huyên trò chuyện. Còn Tiểu Bác và mười cô gái lúc này cũng không ngừng đi lại giữa đám đông để lo liệu. Chẳng mấy chốc, trời đã ngả về hoàng hôn, xung quanh cũng dần tối lại. Thế là, Tiểu Bác liền ra hiệu cho Chiwa treo đèn lồng khắp nơi.

Tiên Đan và các cô gái khác đương nhiên cũng không rảnh rỗi, có người đang ghi danh khách đến, còn có người thì đang hướng dẫn những vị khách gặp chút khó khăn.

Tiểu Bác bước qua những tán anh đào đang nở rộ, đi sâu vào bên trong, hướng về một căn phòng. Rồi anh hít một hơi thật sâu, khẽ hỏi vọng vào trong.

«Được chưa ạ?»

«Ừm.» Một tiếng đáp khẳng định vọng ra từ trong phòng.

«Ta cũng vừa thay đồ xong, đang định ra đây.»

Một cụ bà mặc kimono, tay đeo tràng hạt màu tím, ung dung xuất hiện trước mặt Tiểu Bác.

«Thế nào, trông ta bây giờ vẫn được chứ? Thật tình, ban đầu ta còn không biết phải làm sao nữa cơ.»

«Tuyệt đẹp ạ, rất tuyệt!»

Tiểu Bác mỉm cười thỏa mãn.

Trong đại sảnh, một cụ bà đang ngồi xếp bằng dưới chiếu. Và rồi, theo tiếng hô «Cạn ly!» của Kawashira Sougo, người ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tất cả mọi người bên dưới đều đồng loạt nâng cao chén rượu.

«Chúc mừng sinh nhật bát tuần bát bát của lão Tông gia!»

Sau đó, đại tiệc chính thức bắt đầu. Khách khứa nườm nượp đến chúc rượu lão Tông gia. Cả phủ đệ chìm trong không khí hân hoan, rộn rã tiếng cười nói.

Trong số khách khứa có mặt, không chỉ có đông đảo người của gia tộc Kawashira, bạn bè của lão Tông gia, mà dĩ nhiên còn có không ít các linh lực giả nổi tiếng. Ở giữa là những chính khách có tiếng tăm trong giới chính trị, những võ sĩ giác đấu thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, cùng các học giả uyên bác trong lĩnh vực học thuật. Ai nấy đều từ tận đáy lòng chúc phúc cho lão Tông gia.

Tiểu Bác đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mười Inugami dưới trướng Kaoru đang bận rộn trong một gian đình gọi là 'Nakaii'. Anh biết, mọi việc suôn sẻ như vậy đều là nhờ công của họ. Nghĩ vậy, Tiểu Bác quay bước đi theo hướng ngược lại. Có thể nói, đó mới là nơi mấu chốt của vấn đề.

Đối diện với căn nhà là một nơi gọi là 'Quỷ Môn', hơi xa so với phủ đệ một chút. Đi qua lối đi đến đó, anh liền cảm thấy có gì đó bất thường. Đó là một luồng linh khí vô cùng quái dị, như ào ạt ập đến, kèm theo một mùi lạ.

Ở đây cũng rộn rã tiếng cười nói, hóa ra nơi này không phải hội trường dành cho con người. Mà là nơi tập trung của các loài dã thú, dị nhân, và dĩ nhiên, chủ yếu vẫn là Inugami. Chúng cũng đang nô đùa, trò chuyện, ăn uống chén chú chén anh y như con người. Xem ra, hiện tại ngoài mười Inugami của Kaoru, thì ai nấy cũng đều vui vẻ hết mực. Lúc này, đa số chúng đều hiện thân dưới dạng người, dĩ nhiên cũng có kẻ sau khi uống rượu thì không kìm được mà hóa thành những con chó khổng lồ. Nhìn sâu hơn vào bên trong, ba hồn ma đang ngồi trên ghế, uống rượu như tắm. Chúng có đôi mắt vàng hoe. Xung quanh chúng lấp ló vài đốm lửa ma trơi trôi nổi. Một linh hồn có đuôi dài mảnh cũng đang lượn lờ trên mái nhà, đôi mắt đỏ lóe lên như chuột.

Một sinh vật hình mèo đang mặc bộ đồ nhỏ nhắn, miệng lẩm bẩm bài hát gì đó, nhảy múa tưng bừng ở giữa đám đông, đầy nhịp điệu. Tại đây, hầu hết khách nhân là con người đều tụ tập ở hội trường chính trong phủ, còn dã thú và Inugami mà họ mang theo thì gần như tập trung hết ở đây. Thế nhưng không hiểu sao, Kawashira Keita lại đang ở giữa đám Inugami.

«Cậu, cậu làm gì ở đây thế?» Tiểu Bác ngớ người hỏi. Keita quay đầu lại, cười đáp.

«Ừm, nói sao nhỉ, tớ cứ thấy không khí bên kia có vẻ không hợp với tớ lắm…» Vừa nói, cậu ta vừa nhồm nhoàm thức ăn trong miệng. Con đười ươi lông đỏ bên cạnh Keita cũng như đang giục giã điều gì đó.

«Ôi, ngại quá!» Keita nâng chén rượu lên, cụng ly với con đười ươi đang thắt nơ hồng và nhe răng trắng bóc kia… «Ôi chà, đúng là rượu ngon!»

Nhắc mới nhớ, Keita cũng chỉ vừa mới có Inugami của riêng mình gần đây thôi, trước đó, cậu ta vẫn luôn giao du với mấy loài động vật kì lạ như thế này. Thật không biết cậu ta nghĩ gì nữa, Tiểu Bác cứ nhìn chằm chằm đứa cháu trai giống lão Tông gia nhất trong nhà Kawashira.

«Này, này, tớ nói nhé, không ai khen mắt cậu quyến rũ bao giờ à?» Keita lại bắt đầu màn 'tấn công' bằng lời nói quen thuộc với nữ yêu quái bên cạnh. Nữ yêu quái nghe xong, lập tức không chống đỡ nổi, mặt đỏ bừng. Cô ta vội vàng lắc đầu, còn Keita thì thừa thế nắm lấy tay cô, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

«Sức hút của cô chắc chắn là thứ mà phàm nhân không thể nào hiểu được. Thế nào, lần sau có thể cho tớ vinh hạnh được cùng cô đi chơi không?»

Tiểu Bác chỉ đành lắc đầu, lặng lẽ rời đi. «Thật không biết, trong đầu tên này đang nghĩ cái quái gì nữa?» Rồi anh vô thức nhìn quanh, «À, nói mới nhớ… Youko bây giờ đang ở đâu nhỉ?»

Youko lúc này đang đứng trước bếp, lén lút nhìn vào trong qua tấm rèm che hé mở. Tiểu Bác vừa định tiến đến chào hỏi thì bị Youko ngăn lại bằng động tác đặt một ngón tay lên môi. Sau đó, Youko ra hiệu bảo Tiểu Bác cùng đến xem.

Hóa ra, các Inugami của Kaoru đang bận rộn. Hai người đang nấu ăn trong bếp, còn ba người khác thì đứng chờ như phục vụ để bưng món ra.

«Ôi, mệt thật đấy, rốt cuộc thì tại sao chúng ta lại phải làm cái việc khổ sai này chứ? Cậu xem người ta đang tiệc tùng vui vẻ thế kia mà.» Một cô gái làm phục vụ bĩu môi nói.

Đối lại, «Cũng đâu có cách nào khác đâu.» Một cô gái khác mặc váy ngắn, đang dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh, nghiêm túc nói.

«Vì là việc do Kaoru đại nhân quyết định, chúng ta nhất định phải làm cho thật tốt. Có như vậy, sau này Kaoru đại nhân nhất định sẽ càng thêm nổi tiếng.»

Một cô gái khác kiêu hãnh nói.

«Tayuune. Cậu vẫn lạc quan như mọi khi nhỉ.»

Người bên cạnh gật đầu đồng tình.

«Mà nói mới nhớ, tuy trong đại sảnh có nhiều người đến vậy, nhưng ai cũng rất ngoan ngoãn, nên xét theo một khía cạnh nào đó, cũng đỡ cho chúng ta không ít công sức.»

«Đúng vậy, toàn là quý ông lịch thiệp cả.»

Ba cô gái đồng lòng gật đầu nhìn nhau. Nhưng ai ngờ, một cô gái như nhớ ra điều gì đó không hay, lắc đầu nói:

«Nhưng mà, vấn đề lại nằm ở khu vực không phải con người ấy, vì xui xẻo nhất là Kawashira Keita lại đang ở trong đó, lúc nãy tớ lại bị cậu ta vô tình sờ tay rồi.»

«Hả? Cậu cũng bị sờ à? Tớ cũng thế!»

«À, tớ cũng vậy… Dĩ nhiên, cuối cùng thì tớ đã không chút nương tay mà dạy cho tên đó một bài học.»

Tiểu Bác nhìn Youko lúc này, bất giác rùng mình một cái.

«Thiệt tình, Youko bạo lực kia rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy không biết!»

«Đúng đó, đúng đó! Nếu muốn làm chủ nhân tử tế thì phải biết xích chặt thú cưng của mình lại chứ, đỡ phải ở đây gây thêm rắc rối cho chúng ta. Vả lại, tại sao cô ta lại không chịu đến giúp một tay chứ!»

«À, thôi, miễn đi! Cái tên hậu đậu đó mà đến đây thì lại gây ra rắc rối mới cho chúng ta thôi.»

Ba người đang bàn tán không ngừng, câu trước câu sau thì đột nhiên tấm rèm bị vén ra. Các Inugami bên trong tức thì ngớ người.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô gái mặc váy ngắn đã hoàn hồn.

«Cô, đến đây, có, có chuyện gì không?»

Youko đứng tại chỗ, không nói một lời.

Cô gái mặc váy ngắn liền tiếp tục khiêu khích.

«Cô tự dưng xông vào đây mà không nói câu nào, rốt cuộc là muốn làm gì!»

Nadeshiko, nhận thấy không khí căng thẳng lúc này, cũng đành đặt công việc xuống. Cô đi đến bên Youko, người đang tức đến run cả người. Ai ngờ Youko lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô.

Một sự thay đổi kinh ngạc không ai ngờ!

Youko từ tốn bước đến trước mặt ba cô gái vừa nói xấu mình.

«Xin lỗi nhé, là lỗi của tôi. Vậy cô có thể chỉ cho tôi cách làm việc được không?»

Nói rồi cô cứ thế thay phiên ôm chầm lấy họ.

«Thật ra tôi đúng là đồ ngốc, chẳng biết gì cả!»

«Á!»

«Giống như cô vừa nói, tôi cũng không thể không đến giúp các cô một tay được!»

«A!»

Mấy cô gái khác cũng bất giác lùi lại né sang một bên.

Dĩ nhiên, Tiểu Bác đứng cạnh đó đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Youko. Bởi vậy, lúc này anh cũng không khỏi rùng mình. Youko đang dùng đuôi mình để khiêu khích bọn họ. Nhất định phải ngăn hành động của mấy cô gái này lại! Thế là Tiểu Bác bay vút về phía đại sảnh. Dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy Tomoha đang bưng bồn cảnh ở phía dưới.

Lúc này Tomoha đang hồn nhiên vẫy tay chào anh.

«À, là Tiểu Bác đại nhân! Ngài vất vả rồi ạ.»

Vẫn tràn đầy năng lượng như vậy. Dù làm việc đến tận bây giờ mà vẫn không một lời oán thán. Mặc dù khoác trên mình bộ kimono, nhưng vẫn không che giấu được bản tính hoạt bát đáng yêu của cô bé.

«Cậu cũng vất vả rồi, tình hình bên trong thế nào rồi?»

«Vâng, rất náo nhiệt ạ.» Cô bé cười đáp, rồi nghiêng đầu nói thêm: «À phải rồi, Tiểu Bác đại nhân, tôi có chuyện muốn hỏi ngài, được không ạ?»

«Ừm, dĩ nhiên là được rồi, chuyện gì thế?»

«Chuyện là lúc nãy, lão Tông gia có kể với mọi người về lần đầu tiên ngài gặp ngài đó ạ.»

«Ồ, vậy sao.»

«Nghe nói là hai người đã ký kết khế ước khi Tông gia mới 9 tuổi.»

«Nhưng mà, nhưng mà, chuyện này không phải rất lạ sao ạ? Inugami chúng tôi không phải có quy định là không được gặp chủ nhân trước khi họ 13 tuổi hay sao?»

Đúng lúc cô bé định hỏi thêm thì một người phụ nữ mặc kimono từ trong bóng tối bước ra.

«À, Tomoha, hóa ra em ở đây. May quá ta có chuyện cần em giúp một tay.»

Lúc này Tiểu Bác mới nhận ra.

«À, Tiểu Bác đại nhân, ngài cũng ở đây ạ. Ngài vất vả rồi.»

Rồi, người phụ nữ tóc đỏ tuyệt đẹp như búp bê phương Tây ấy trịnh trọng cúi chào. Đó là Senran.

Tomoha nhìn Tiểu Bác, rồi nhìn Senran, cuối cùng lại nhìn Tiểu Bác một lần nữa.

«Thế thì, Tiểu Bác, hôm nay tạm vậy nhé. Lần sau nhất định phải kể cho tôi nghe đó nha.»

Nói đoạn, Tomoha lạch bạch chạy về phía Senran, mỉm cười không biết đang báo cáo chuyện gì.

Tiểu Bác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau tấm rèm vẫn là những đợt tiếng cười nói rộn rã. Chủ nhân rốt cuộc đã nói gì về mình nhỉ? Lúc này, Tiểu Bác cũng không kìm được sự tò mò. Dần dần, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.

Tiểu Bác và Tông gia gặp nhau vào năm bà 9 tuổi. Khi đó, cha mẹ Tông gia đều đã qua đời, nhưng cô bé không hề suy sụp, ngược lại vẫn rất lạc quan, hoạt bát. Đúng là một cô bé đầy sức sống. Ngay từ lúc đó, linh lực tiềm ẩn trong cơ thể Tông gia đã khiến người ta phải mong chờ rồi. Cứ như vậy, đáng lẽ cô bé phải bị cấm vào ngọn núi mà Inugami cư ngụ cho đến năm 13 tuổi. Thế nhưng không biết có chuyện gì đã xảy ra, khiến cô bé hạ quyết tâm như vậy, một mình tìm đến đây.

Trước ngôi miếu hoang đã bị cháy rụi, cô bé gào lên.

«Làm ơn đi, các Inugami!» Khi đó, mắt phải cô bé sưng húp, tay trái cũng bị bó bột do gãy xương. «Làm ơn, làm ơn hãy ban cho tôi sức mạnh của các người!»

Sau đó lại là một cái cúi gập người thật sâu. «Làm ơn đi!»

Vì Inugami đều là bán yêu tuân thủ quy tắc, nên không ai muốn dính líu vào, tất cả đều đứng từ xa nhìn cô bé. Dĩ nhiên trong số đó cũng có những Inugami chủ trương bài trừ cô bé, và Tiểu Bác khi ấy cũng đứng trong số đó, lặng lẽ dõi theo người chủ nhân hiện tại của mình.

«Tôi biết việc tôi làm bây giờ là không hợp lẽ thường, nhưng tôi thực sự không còn thời gian nữa rồi!»

Cô bé cứ thế vừa khóc vừa kể lại nguyên nhân sự việc. Hóa ra, bạn của cô đang bị Thần Chết ghé thăm, thân thể suy yếu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Dù rất muốn cứu bạn, nhưng vì thực lực của cô và đối thủ quá chênh lệch, ngược lại lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh thảm hại như bây giờ. Vì vậy mới hạ quyết tâm chạy đến đây, tìm kiếm sự giúp đỡ.

«Làm ơn giúp tôi!»

Cứ thế, tiếng kêu gọi của cô bé một lần nữa tan vào không trung.

Không một Inugami nào chịu để tâm đến cô bé. Mà nói cho cùng, đây vốn là việc trái với quy tắc, chưa từng có tiền lệ. Hơn nữa, đối với phần lớn các Inugami ở đó, thực lực của Thần Chết cũng vượt xa họ.

Đợi thêm một lúc, vẫn không ai hồi đáp cô bé. Cô bé hiểu ra điều đó, đành đứng dậy, cười khổ nói:

«Đúng vậy… Chuyện này cũng không có cách nào khác. Vốn dĩ yêu cầu người khác tham gia vào trận chiến của mình là không đúng mà. Haha. Vậy tôi xin cáo từ đây.»

Dù lúc này gương mặt cô bé tràn đầy bi thương, nhưng vẫn cố gượng cười nói: «Xông lên!»

Vừa nói vậy, cô bé liền lao xuống núi với tốc độ nhanh nhẹn mà một đứa trẻ 9 tuổi không thể nào có được.

Cô bé không đau sao?

Cô bé không sợ sao?

Tiểu Bác vừa nghĩ đến những điều đó thì khi hoàn hồn lại, anh đã thấy mình vô thức đứng trước mặt cô bé.

«Tại sao cô lại làm đến mức này?»

Cô bé kinh ngạc nhìn Inugami trước mặt, vui vẻ thốt lên ngay.

«Vì đó là bạn của tôi.»

«Là người bạn quan trọng đến thế sao?»

«Ừm, thật ra cũng không hẳn. Nói ra thì, cô ấy vẫn luôn bắt nạt tôi. Kiểu như mắng mỏ, đánh đập tôi ấy…»

«Vậy tại sao cô vẫn…?»

«À, phiền chết đi được! Không phải vì phải 'phá tà hiển chính' sao! Hơn nữa, tôi là sứ giả công lý. Thấy người khác gặp khó khăn, làm sao có thể không ra tay cứu giúp chứ? Ngài còn gì không hài lòng nữa không?!»

Đau đớn và sợ hãi, dưới ý chí kiên định của cô bé, trở nên thật nhỏ bé!

Đôi mắt đầy tinh thần và ý chí kiên định của cô bé. Cộng thêm cách nói chuyện, tiếng cười của cô, tất cả đều khiến Tiểu Bác lúc đó cảm thấy thú vị từ tận đáy lòng.

Con người này thật thú vị!

Tiểu Bác kích động đến mức suýt chút nữa đã bật thành tiếng. Bởi vì anh hiểu, người chủ nhân mà anh đã chờ đợi bao năm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng dù vậy, Tiểu Bác vẫn kiềm chế cảm xúc kích động của mình. Anh bình tĩnh nói:

«Tràng hạt màu tím của cô thật đẹp. Có thể cho tôi xem một chút được không?»

Cứ thế, hai người họ đã gặp nhau.

Đây chính là Inugami Master 9 tuổi chưa từng có tiền lệ. Nhưng thực lực của cô bé lại là thật sự! Sự kết hợp giữa cô và Tiểu Bác đã dễ dàng đánh bại Thần Chết. Sức mạnh của sự kết hợp đó tuyệt đối không thua kém bất kỳ cặp Inugami Master 13 tuổi nào khác.

Cứ thế, bên cạnh cô bé bỗng nhiên có thêm mười Inugami. Nhưng Tiểu Bác lại mỉm cười nhẹ nhõm, đánh bại tất cả bọn họ.

«Đến nước này, cô thật sự còn cần những Inugami khác sao?»

Nói xong, bên cạnh Tông gia, cho đến tận bây giờ, vẫn chỉ có Tiểu Bác là Inugami duy nhất. Nhưng như vậy đã là đủ rồi. Tiểu Bác vừa chăm sóc đời sống hằng ngày của Tông gia mồ côi cha mẹ, đôi khi còn giúp đỡ Tông gia trong việc học hành vốn không mấy đặc biệt tốt. Hai người cứ thế kề vai sát cánh chiến đấu cho đến tận bây giờ.

Khi Tiểu Bác hoàn hồn, anh nhận ra mình đã đứng dưới tán anh đào. Mỗi khi ngắm nhìn cây anh đào dưới ánh trăng tròn, Tiểu Bác lại cảm thấy bao nỗi niềm dâng trào. Thế nhưng mấy năm gần đây, anh lại luôn cảm thấy một nỗi đau không nói nên lời trong lòng. Và mỗi lần nhìn ngắm, nỗi đau ấy lại càng trở nên sâu sắc hơn.

Còn bao nhiêu ngày tháng nữa, anh có thể cùng Tông gia ngắm hoa anh đào như bây giờ đây?

Đối với Tiểu Bác, Tông gia cho đến bây giờ vẫn là cô bé 9 tuổi mà anh gặp năm đó. Vẫn là cô bé không ai có thể thay thế, người có thể khiến anh thật lòng vui cười, đau khổ, giận dữ, phấn khích. Anh cứ thế ngày đêm chứng kiến cô bé trưởng thành. Thật mong ước có thể tiếp tục chăm sóc người chủ nhân như vậy.

Cũng như người thường, bà ấy đã tốt nghiệp tiểu học thuận lợi, gặp gỡ ông nội của Kaoru và Keita, kết hôn, cùng nhau chiến đấu, sinh con đẻ cái, rồi họ hàng ngày càng đông, mạng lưới bạn bè cũng ngày càng rộng, nhận ra mình nên rút khỏi tuyến đầu chiến đấu để đảm nhận vai trò là người đứng đầu gia tộc Kawashira, cho đến tận bây giờ đã có cả cháu nội, cháu ngoại.

Với Tiểu Bác, sự trưởng thành của Kaoru và Keita chỉ có thể dùng hai chữ 'thoáng chốc' để miêu tả. Mới đây thôi chúng còn chỉ biết kêu «hây hây hây», mà giờ đây đã thật sự phong độ đến thế.

Tiểu Bác một lần nữa ngẩng đầu nhìn những cây anh đào trong đêm.

Gần đây Tiểu Bác vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: mối quan hệ giữa Inugami và Inugami Master. Lẽ nào nó thực sự giống như người ta nói, là mối quan hệ giữa chủ nuôi và thú cưng sao?

Cảm xúc của Inugami dành cho con người, có thật sự chỉ là cảm giác của thú cưng dành cho chủ của nó ư?

Không phải lẽ ra phải là: Inugami Master chăm sóc Inugami, còn Inugami hỗ trợ Inugami Master chiến đấu, nhưng cả hai bên lại là những cá thể cùng nhau vui vẻ, cùng nhau sống sao?

Inugami càng nên nâng niu và yêu thương Inugami Master của mình, người mà so với tuổi thọ của Inugami thì cuộc đời thật quá ngắn ngủi.

Khuyển Thần thường được chia làm hai loại. Một loại là sau khi chủ nhân qua đời, chúng sẽ trở về chốn rừng xanh, vĩnh viễn không xuất hiện nữa, và mãi mãi lưu giữ trong tim ký ức quý giá duy nhất đó. Loại còn lại thì ngay sau khi chủ nhân cũ mất, lập tức đi tìm người chủ mới kế nhiệm.

Đối với loại Khuyển Thần thứ nhất, chỉ cần lưu giữ được ký ức quý giá về chủ nhân cũ là đủ. Còn với loại thứ hai, những Khuyển Thần ký kết khế ước mới thường là với con cháu, thậm chí là hậu duệ đời sau của chủ nhân cũ. Bởi lẽ, việc này giúp chúng thay mặt chủ nhân chứng kiến sự trưởng thành của thế hệ kế tiếp, qua đó bày tỏ tình yêu sâu nặng dành cho người mình phụng sự.

Tóm lại thì, đó chính là suy nghĩ của Tiểu Bác.

Tiểu Bác cũng tin tưởng tuyệt đối rằng mình chính là loại Khuyển Thần thứ nhất. Bởi lẽ, một khi Tông gia rời bỏ cậu mà đi, cậu nhất định cũng sẽ trở về rừng sâu, khi đó, sự hiện hữu mang tên "Tiểu Bác" này cũng sẽ dần phai nhạt khỏi tâm trí người đời.

Khi đó, cậu có thể trọn đời đi theo chủ nhân của mình, bất kể người đi đến nơi đâu, cậu cũng sẽ mãi mãi dõi bước theo sau…

"Tiểu Bác đại nhân."

Từ phía sau, tiếng Nadeshiko dịu dàng vang lên. Tiểu Bác quay đầu vừa nhìn, Nadeshiko trong bộ kimono truyền thống, bên ngoài còn khoác thêm chiếc tạp dề, đang bước đến chỗ cậu.

"À, Nadeshiko đó à, cô vất vả rồi. Cô có việc gì cần tôi không?"

"À, vâng, Tông gia đã về phòng nghỉ ngơi rồi ạ."

"Hả? Bữa tiệc đã kết thúc rồi sao?"

Nadeshiko khẽ cúi đầu.

"Chưa hoàn toàn kết thúc ạ. Dù đã có vài vị khách ra về, nhưng các vị khách ở xa vẫn cần chuẩn bị phòng nghỉ cho họ."

"À, ra vậy."

Vốn dĩ Tiểu Bác nghĩ bữa tiệc sẽ còn kéo dài thêm một lúc nữa.

"Vậy thì, tôi đi ngay đây. Nadeshiko, cảm ơn cô nhiều."

"Không có gì đâu ạ." Nadeshiko lắc đầu đáp, "Tiểu Bác đại nhân, mạo muội xin hỏi một câu, trong bữa tiệc hôm nay ai nấy đều vui vẻ phấn khởi, nhưng thiếp lại luôn cảm thấy chỉ riêng ngài là dường như có tâm sự gì đó."

Câu nói này đúng là trúng tim đen. Tiểu Bác chỉ đành dùng nụ cười quen thuộc của mình để lấp liếm cho qua. Quả là một cô bé tinh ý, chuyện gì cũng nhìn nhận thấu đáo như vậy.

"Nadeshiko này, tôi hỏi cô, hiện tại cô có hạnh phúc không?"

Tiểu Bác hỏi.

"Hả? Cái đó thì…"

Nadeshiko không biết phải trả lời thế nào cho phải.

"Kaoru là một người tài giỏi chứ? Với vai trò chủ nhân, Kaoru đối xử với cô có tốt không?"

"Vâng, nhờ phúc ngài cả."

"Vậy ư, thế thì chúng ta hãy cùng nhau trân trọng từng khoảnh khắc tươi đẹp còn lại này nhé."

Nói xong, Tiểu Bác liền bước qua bên cạnh Nadeshiko đang mang gương mặt đầy bối rối.

Chuyện sau đó là điều mà không ai có thể thay thế cậu làm được.

Thói quen hàng đêm của Tông gia là uống một bát canh sắn dây trước khi đi ngủ. Trước đây, việc này do người chồng quá cố của bà đảm nhiệm, và từ khi ông qua đời, Tiểu Bác luôn đều đặn chuẩn bị. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt mỏng manh của Tông gia, suy tư của Tiểu Bác lại trở nên rối bời.

Đương nhiên, trong số những người được Tông gia lựa chọn, cũng có không ít người khiến Tiểu Bác phải công nhận. Đặc biệt là Keita, người có dung mạo giống Tông gia nhất, khiến Tiểu Bác vừa bất an vừa kỳ vọng, cứ như thể cậu nhìn thấy hình bóng Tông gia thuở trước trên người Keita vậy.

Tiểu Bác cứ thế, vừa suy nghĩ miên man, vừa bước đi trên hành lang tối tăm.

Trên tay cậu ấy ôm theo bát canh sắn dây, sau khi rẽ qua khúc ngoặt cuối cùng, cậu đã đến trước phòng của chủ nhân.

"Xin lỗi vì đã thất lễ."

Chủ nhân đã ngủ rồi ư, dù sao thì cũng đã lớn tuổi rồi. Vừa nghĩ vậy, Tiểu Bác khẽ kéo tấm rèm trước mặt ra.

"Sao thế?"

Quay lưng về phía cậu, bà lão lên tiếng. Bên cạnh bà, những món quà chất cao như núi nhỏ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy danh tiếng của Tông gia lớn đến nhường nào.

"Người vẫn chưa ngủ ạ?" Tiểu Bác hỏi.

"Ừm, ta còn vài chuyện cần suy nghĩ. Con cứ để đồ ở đây đi, lát nữa ta sẽ uống."

Có lẽ vì đã uống khá nhiều rượu, bà lão giờ đã ngồi thẳng dậy. Hơn nữa, bà còn nôn nóng bóc những món quà sinh nhật người khác tặng cứ như một đứa trẻ vậy, vẻ mặt đầy mong chờ.

"Ồ, đây rồi! Phần mềm game mà ta hằng mong ước! Thầy ấy quả là hiểu ta mà."

Tiểu Bác thấy vậy, cũng không nhịn được bật cười.

"Ừm, có chuyện gì sao, Tiểu Bác?"

Bà lão quay người lại, nhìn Tiểu Bác. Ngay khoảnh khắc ấy, dường như thời gian quay ngược về thuở xa xưa.

"Nhìn xem! Cái này là Keita tặng cho ta đấy. Còn đây, đây là của Kaoru tặng."

Bà lão rất đắc ý nói, nhìn kỹ thì ra đó là một chiếc hộp nhỏ đựng thuốc lá và một bức tranh sơn dầu đầy thi vị. Chẳng cần hỏi cũng biết, quà nào là của ai tặng rồi.

"Hôm nay ta thật sự rất vui, Tiểu Bác, con vất vả rồi."

Bà lão cười nói, và vươn tay lên vuốt ve mái tóc của Tiểu Bác. Cảm giác quen thuộc ấy khiến Tiểu Bác khẽ nheo mắt lại, từng thước phim ký ức trong quá khứ cứ thế ùa về.

Cậu nhớ ra rồi.

Rất rất lâu về trước.

Cô thiếu nữ nằm cạnh Tiểu Bác trong hình dạng Khuyển Thần, vừa chải lông cho cậu, vừa ngân nga khúc nhạc vui tươi, giúp cậu bắt rận bọ.

Cho đến khi cậu hoàn hồn trở lại, cậu kinh ngạc nhận ra mình đã vô thức gọi tên thật của Tông gia, một cái tên mà bấy lâu nay cậu chưa từng thốt ra.

"Người ơi, xin người nhất định phải sống thật lâu thêm nữa!"

Cậu nắm chặt lấy tay bà.

Đặt lên ngực mình.

Chân thành cầu nguyện.

Bà lão im lặng nhìn Khuyển Thần trước mắt. Chẳng mấy chốc, bà liền bật cười thành tiếng.

"Con đúng là cái đồ ngốc con này, ta ít nhất cũng phải sống thêm bốn mươi năm nữa chứ."

Rất lâu về trước, trong ngôi nhà mà người thường chẳng hề hay biết này, chỉ có hai chủ tớ cùng sinh sống. Nhưng bà chẳng hề cô đơn. Đối với những người bình thường, nếu xung quanh vắng bóng người, họ chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi sự cô độc.

Nhưng bà ấy lại chẳng hề có cảm giác như vậy.

Ban đầu, Tiểu Bác còn ngỡ rằng Tông gia cố tình giả vờ. Thế nhưng, Tông gia ngày nào cũng chơi game yêu thích, thỉnh thoảng lại dẫn cậu đi dạo, cùng đọc sách, đánh cờ với cậu.

Gần đây, Tiểu Bác còn nghe nói Keita cũng đã có những yêu cầu tương tự với Youko. Kaoru hình như cũng đã nói điều đó với Nadeshiko.

Thật đáng kinh ngạc khi dòng máu trực hệ gia tộc Kawahira lại sở hữu tính cách tương đồng đến thế.

"Có lẽ người như bà ấy căn bản chẳng hề có những cảm xúc như cô đơn hay buồn bã."

Đây có lẽ không phải là điều tốt lành gì cho một người. Nhưng cũng chính vì vậy mà các Khuyển Thần mới yêu thích việc ký kết khế ước với người của gia tộc Kawahira đến thế.

Bởi thế, dù phải rời xa những Khuyển Thần đồng loại khác, chỉ sống cùng chủ nhân tại đây, Tiểu Bác cũng chẳng hề cảm thấy một chút cô độc nào.

Cầm trên tay nắm cơm Tông gia đưa cho, Tiểu Bác bước ra hành lang, bỗng bị bầu không khí náo nhiệt từ sân trong thu hút.

Nhìn kỹ lại, thì ra có người đang vui đùa dưới gốc cây anh đào. Có quỷ, có quái, có mèo, có Khuyển Thần, và thậm chí cả con người nữa!

Đó chính là các yêu quái, cùng với Youko và Keita.

Xem chừng, đám người này rõ ràng chưa thỏa mãn với không khí náo nhiệt của bữa tiệc, nên giờ đây đang cầm thức ăn thừa từ yến tiệc, vừa thưởng nguyệt vừa nô đùa dưới gốc anh đào.

Ai nấy dường như chẳng hề cạn kiệt sức lực dù đã trải qua cả một bữa tiệc dài, dù biết đã vào đêm khuya nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Chỉ thấy một người và một con quỷ khoác vai nhau, cất giọng hát vang bài "Đồng Kỳ Chi Anh Hoa". Đám chuột bên dưới không ngừng kêu chít chít. Còn con mèo bên cạnh cũng hăng say múa may quay cuồng theo điệu nhạc. Ngay khoảnh khắc ấy, dường như không còn ranh giới giữa con người và yêu quái nữa, tất cả đều đắm chìm trong tiếng cười nói vui vẻ.

Còn đi sâu vào thêm vài bước chân, nơi đó là mười Khuyển Thần của Kaoru. Họ cùng nhau ngồi bệt xuống đất, sau một ngày bận rộn, giờ đây cuối cùng cũng có thể an tọa nghỉ ngơi. Chỉ thấy họ tay nâng chén rượu, vui vẻ trò chuyện.

Ba người trong số họ hơi cách xa bảy người còn lại. Vì thế, Keita liền mon men lại gần, bắt chuyện.

"Này này, tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bắt rận bọ đấy, để tôi bắt giúp các cô nhé?"

"Không cần đâu ạ!"

Ba người đỏ bừng mặt, đồng thanh từ chối. Youko thì giận dữ bước đến từ bên cạnh.

"Keita…!"

Nadeshiko và những Khuyển Thần khác lập tức cười phá lên, không ngậm được miệng.

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau đã có một bà lão đứng đó, bà cũng vui vẻ lên tiếng.

"Sao thế này, sao thế này. Ta còn đang tự hỏi sao lại náo nhiệt đến vậy, hóa ra là mấy đứa nhóc con các ngươi đang chơi đùa à."

"Heh." Bà lão liền nhanh nhẹn từ hành lang nhảy thẳng vào sân trong.

"Có thể cho ta cùng tham gia với các con không?"

"Được chứ?" Bà lão ngước mắt nhìn Tiểu Bác.

Tiểu Bác thì vẫn nở nụ cười như mọi khi.

"Nhưng cũng phải biết điểm dừng đấy nhé."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận