Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chap 3: Maka-sensei Vô Song!

0 Bình luận - Độ dài: 7,393 từ - Cập nhật:

```javascript

function solution(numbers) {

// Sử dụng hàm sort với một hàm so sánh tùy chỉnh.

// Hàm so sánh này sẽ quyết định thứ tự của hai số 'a' và 'b'

// dựa trên việc ghép nối chúng lại thành chuỗi.

// Ví dụ: để so sánh 6 và 10, ta xét "6" + "10" = "610" và "10" + "6" = "106".

// Vì "610" lớn hơn "106", nên 6 nên đứng trước 10.

numbers.sort((a, b) => {

// Chuyển đổi các số thành chuỗi để có thể ghép nối.

const s1 = a.toString();

const s2 = b.toString();

// Ghép nối theo hai thứ tự khác nhau và so sánh chúng về mặt số học.

// (s2 + s1) - (s1 + s2)

// Nếu kết quả là số âm: (s2 + s1) nhỏ hơn (s1 + s2) => s1 nên đứng trước s2.

// Nếu kết quả là số dương: (s2 + s1) lớn hơn (s1 + s2) => s1 nên đứng sau s2.

// Nếu kết quả là 0: thứ tự không quan trọng.

return (s2 + s1) - (s1 + s2);

});

// Xử lý trường hợp đặc biệt khi tất cả các số trong mảng đều là 0.

// Ví dụ: [0, 0, 0] sau khi sắp xếp sẽ vẫn là [0, 0, 0].

// Nếu nối chuỗi sẽ cho ra "000", nhưng kết quả mong muốn là "0".

// Nếu phần tử đầu tiên của mảng sau khi sắp xếp là 0, điều đó chỉ xảy ra khi

// tất cả các số ban đầu đều là 0. Bởi vì, nếu có bất kỳ số dương nào,

// nó sẽ luôn được sắp xếp lên đầu (ví dụ: [0, 10] sẽ thành [10, 0]).

if (numbers[0] === 0) {

return "0";

}

// Nối các số đã được sắp xếp (lúc này chúng đã là chuỗi do quá trình so sánh)

// lại thành một chuỗi duy nhất để tạo thành số lớn nhất.

return numbers.join('');

}

```

Đương nhiên, lũ con trai sẽ đổ rầm rầm khi thấy cô ấy như vậy. Bình thường chỉ được nhìn cô mặc bộ đồ xanh đậm, nay cô diện áo đấu thể thao thì đúng là quá sức mới mẻ.

“À mà nói thế chứ, tôi không thể cho mấy em lời khuyên gì hay ho về bóng đá đâu. Một người nghiệp dư như tôi mà bày vẽ, lỡ làm mấy em bị thương thì gay go lắm...”

Cô nàng tung quả bóng lên rồi bắt đầu tâng. Nào đầu gối, nào bàn chân, nào đầu, thậm chí cả gót chân cũng được cô tận dụng, phô diễn sự khéo léo đến bất ngờ.

“Ồ ô ô—!”

Lần này, lũ con trai reo hò khác hẳn lúc nãy. Chứng kiến màn tâng bóng điệu nghệ không tì vết, ai nấy đều phải thán phục.

“Vậy thì chúng ta cùng khởi động nhẹ nhàng với bóng nhé. Như thế thì cô cũng có thể tham gia được. Thế nào, có muốn chơi cùng cô giáo tiếng Anh này không?”

“Đồng ý——!”

Làm gì có thằng nào lại đi phản đối chứ... Hay đúng hơn là, tụi bây hăng quá mức rồi đấy!

Trong khi đó, cô vẫn tiếp tục tâng bóng – nảy lên nảy xuống, dù đang mặc áo đấu, nhưng vòng một của cô vẫn rung lên rõ rệt.

“.........”

Này, tụi bay. Đừng có nhìn chằm chằm như thế chứ. Cô Maka là của tôi—

Của tôi cái gì mà của tôi? Chẳng lẽ mình lại nghĩ cô ấy chỉ thuộc về mỗi mình sao...? Dù mình thấy thái độ của cô ấy đối với SID có hơi đáng ngờ, nhưng nếu đã nghĩ như vậy thì còn mặt mũi nào mà nói nữa chứ, phải không...?

Dù sao thì, đây có lẽ là lần đầu tiên trong suốt hai năm học ở Seikadai mà một tiết thể dục lại hừng hực khí thế đến vậy. Chà, cũng phải thôi, được cùng chơi với bông hoa khó hái của trường cơ mà. Đương nhiên, lũ con trai phải nói là vui sướng khôn tả. Tâng bóng, đá phạt đền, phòng ngự, cô Maka tham gia tất. Mà cô ấy cũng chẳng kém cạnh mấy cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp là bao. Cứ cái gì mà giao cho cô, cô cũng cân được gần như hoàn hảo... Chuyền bóng thì thôi rồi, mà làm thủ môn hay tấn công, cô ấy cũng hoàn thành xuất sắc.

“Cuối cùng, cô xin công bố tổng điểm nhé. Những ai đội sổ, phiền các em lo dọn dẹp thiết bị và mọi thứ.”

“……”

Đứng đầu bảng, đương nhiên là mấy đứa ở câu lạc bộ bóng đá. Còn bét bảng thì... Saigi Makoto.

Khoan đãaaaaaaaaaaaaa?!!!!

“K-Khoan đã. Cô bảo tôi dọn hết đống này một mình sao?”

“Tiếp theo là giờ nghỉ trưa rồi, nên cứ từ từ mà làm nhé. À, chuông reo rồi. Được rồi, cả lớp tan.”

“……”

Trong khi tôi bị bỏ lại một mình, thì mấy thằng khốn đó còn cúi đầu cảm ơn cô Maka vì buổi học nữa chứ. Bị thuần hóa đến mức này rồi sao... Dù sao thì, mấy đứa bạn vô tâm cũng đã tăng tắng đi hưởng thụ giờ nghỉ trưa vô lo vô nghĩ. Chúng nó đã quay lại tòa nhà chính của trường rồi. Đám con gái bên kia hình như cũng xong sớm, vì chẳng còn thấy một ai. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành tự mình dọn dẹp hết thảy. Cái kho chứa đồ thể dục thì nằm khá xa, tận một góc sân trường.

Cho hết đống bóng đá vào xe đẩy, tôi chầm chậm đẩy nó về phía cái kho.

...Haiz, đúng là phiền phức. Vẫn còn bảng điểm và đủ thứ linh tinh nữa. Gần đây sao tôi toàn phải động tay động chân thế này nhỉ. Với cái thân hình bé nhỏ này thì rõ ràng là không hợp chút nào. Nhưng sau khoảng ba lượt đi đi lại lại—

“Haiz... Việc này đúng là không dành cho một người làm một mình. Vẫn còn một xe bóng nữa.”

“Ý cậu là cái này à? Tôi mang đến đây rồi.”

“À, cảm ơn cậ—Khoan đã, cô Maka?!!”

“Phụt phịt~”

Cô Maka đẩy xe bóng vào trong kho. Và, với một nụ cười bí hiểm, cô đóng sập cửa lại sau lưng mình.

“...Sao cô lại đóng cửa?”

“Nó mở thì tôi đóng thôi chứ sao? Hợp lý mà, phải không?”

“Còn tùy thời điểm và hoàn cảnh nữa chứ!”

“Cô xin lỗi, Saigi-kun. Để cậu phải làm hết việc nặng nhọc. Nhưng mà, điểm của cậu tệ nhất mà, nên cô cũng đành chịu thôi.”

“...Cô ơi, về việc đó, tôi cũng có thắc mắc.”

“Có gì vậy, Saigi-kun?” Cô Maka vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào tôi.

“Hồi nãy tâng bóng, cô là người phát bóng đúng không? Quả bóng tôi nhận được hầu như xẹp lép, làm sao tôi tâng nổi chứ.”

“Ôi chao, có lẽ câu lạc bộ bóng đá quên không bơm hơi cho quả đó rồi.”

“Lúc đá phạt đền, thủ môn là thành viên câu lạc bộ bóng đá, và khi tôi làm thủ môn, người sút cũng là thành viên câu lạc bộ bóng đá.”

“Sự ghép cặp là ngẫu nhiên mà.”

“Lúc chúng ta chia đội nhỏ để đá, cô Maka liên tục kèm sát tôi, nên tôi chẳng nhận được đường chuyền nào cả.”

“Thế giới cạnh tranh rất khắc nghiệt, Saigi-kun chỉ là không thể thích nghi được với đối thủ thôi. Không chạm được bóng dù chỉ một lần mới là nguyên nhân khiến cậu đội sổ đấy.”

“Tất cả là tại cô!”

“Đương nhiên, chuyện nhỏ như thế này thì chẳng là vấn đề gì với cô cả.”

“Tôi có khen cô đâu!”

Mà cô ấy còn chẳng phủ nhận gì cả! Từ chuyện bóng xẹp, đến phân chia cặp đấu, rồi cả trong trận đấu nữa, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta, hả. Cái kế hoạch dụ tôi vào cái kho này đây—

“Cũng đã lâu rồi kể từ lần ‘giáo dục’ gần đây nhất của chúng ta mà. Nên cô đã chuẩn bị kỹ càng đấy.”

“Cô đúng là phí sức vào mấy chuyện không đâu.”

“Không hề không đâu chút nào! Việc giáo dục Saigi-kun là ưu tiên hàng đầu của cô đấy!”

“Cô Maka đúng là có tài trong mấy chuyện ép buộc người khác, nhưng cái tính cách... hay đúng hơn là bản chất của cô lại làm hỏng hết cả.”

“Cứ việc chê bai tôi thoải mái đi, vì cuối cùng tôi cũng được ‘giáo dục’ rồi...”

“...Cô đã đánh thuốc mê thầy Takei hay gì rồi à?”

“Cậu coi tôi là loại người nào chứ? Làm gì có chuyện tôi lại đi làm đến mức đó...” Cô Maka chu môi ra.

Không biết có bao nhiêu người thực sự sẽ không đồng tình với cô ấy sau khi nghe hết mọi chuyện từ nãy đến giờ nhỉ.

“Thầy Takei vắng mặt hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi. Nghe nói thầy ấy ăn phải sushi đóng gói bị ôi thiu. Mà chuyện đó bây giờ cũng không quan trọng lắm—Ái chà, giờ phải làm sao đây?”

“Ưm?”

“T-Chúng ta bị nhốt trong kho rồi! Chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ người đến giúp thôi, ừm!”

“Diễn kịch dở hơi gì vậy?!”

Rõ ràng là cô Maka tự mình đóng cửa mà, với lại có ai nhốt chúng ta từ bên ngoài đâu!

“Nhưng mà, đây có lẽ là cơ hội hoàn hảo đấy. Saigi-kun dù sao cũng phải giải nhiệt đúng cách sau khi chơi thể thao chứ.”

“Ơ? Nhưng mà tiết học vừa mới kết thúc mà—”

Giãn cơ rất quan trọng. Thầy sẽ cho em xem bài giãn cơ của thầy, ngày nào thầy cũng tập sau khi tắm xong. Riêng em đấy nhé?

D-Dạ không... Nếu thầy ưu tiên em thế thì... em ngại lắm.

Không sao đâu mà, không sao đâu. Dù gì em cũng chẳng có bạn thân mà.

Đau thế?! E-Em có bạn mà! Nui, với cả Kisou-san nữa!

Toàn là bạn gái thôi, à...

S-Sát khí?! U-Ưm, cái luồng khí đen kịt từ lưng thầy ấy đang bốc lên... Ai đó? Thì... tuy em có mấy người quen ở lớp, nhưng mà không hẳn là bạn thân...

Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Giờ thì, đầu tiên, phải giúp Saigi-kun thư giãn một chút đã.

Ấy chết...

Chuẩn bị mà cảm nhận tuyệt kỹ của thầy thấu tận xương tủy đi!

Thật là một lời tuyên bố đáng sợ. Sau đó, thầy ấy liền cởi phăng áo khoác đồng phục thể thao ra, ném phịch xuống. Bên trong là một chiếc áo ba lỗ màu xám mỏng manh, ngắn cũn cỡn, để lộ cả vòng bụng. Chẳng kịp để tôi phản ứng, thầy ấy còn cởi nốt quần thể thao ra. Nhưng bên trong thì... lại là chiếc quần legging bó sát.

Thầy là huấn luyện viên yoga chắc?!

Đây chỉ là đồ thể thao thôi mà. Làm gì mà ngạc nhiên thế?

.........

Thầy ơi, chuyện không thể thì vẫn là không thể thôi mà. Em còn có thể nhìn rõ mồn một hình dáng và kích thước vòng một của thầy, eo và đùi thì...

Ưm? T-Thầy ơi, thầy có mặc áo ngực không... à không, đồ lót không thế?

Chiếc áo ba lỗ này chính là đồ lót của thầy đấy. Miễn là thầy không cởi áo khoác ra thì ai mà biết được.

Đúng thế, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu thầy không cởi áo khoác ra đâu!

Đáng tiếc là thầy đã cởi nó ra rồi, trước mặt một nam sinh trung học khỏe mạnh đây này!

Nào, đừng lèm bèm nữa. Thầy đang hướng dẫn em giãn cơ đấy, mau ngồi xuống đây!

Ui

Bị Maka-sensei đẩy một cái, cả hai chúng tôi cùng ngã phịch xuống tấm nệm mềm mại gần đó.

Ôi chao, Saigi-kun, em hư quá đi mất... cứ cứng đờ ra thế này...

Nói thẳng là người tôi bị cứng thì được rồi!

Ngay lúc này, tôi đang nằm trên nệm, còn Maka-sensei thì nằm cạnh, bắt đầu xoa bóp và giãn cơ vai cho tôi.

À, cảm giác này thực ra cũng khá dễ chịu đấy chứ—

...Khoan đã, á á á á á, đau quá! Ui! Thầy ơi!

Hà hà, một ngày nào đó, thầy cũng muốn cùng Saigi-kun nói rằng 'Đau quá... nhưng mà em vui, nên cứ tiếp tục đi'...

Thầy nói cái quái gì thế?! T-Thầy đang làm trật khớp vai tôi rồi!

Đây không phải là giãn cơ mà là một màn S&M kiểu hành hạ thì đúng hơn?!

Giãn cơ thì phải đau một chút chứ, em biết mà. Nào, tiếp theo là lưng em.

Aaaaaaaaaaa! L-Lưng tôi sắp gãy rồi!

Đây mà là phần thưởng sao?! Thế thì xin miễn cho tôi!

À phải rồi, gần đây Saigi-kun gặp nhiều chuyện nhỉ. Nào là thần tượng áo tắm, con nhỏ cuồng mèo, cô nàng quân nhân, toàn là mấy loại rắc rối không à.

Mà cái kẻ rắc rối nhất thì vẫn đang hành hạ tôi đây này!

Ôi chao, Saigi-kun. Khen thầy là số một cơ đấy. Xem ra dạo này em không còn khách sáo nữa nhỉ.

Đừng có cắt xén mấy đoạn có lợi cho thầy như thế nữa!

Thế thì, ta làm thêm vài động tác giãn cơ nhẹ nhàng hơn nhé.

Khoan đã—?!

Giờ thì, Maka-sensei đổi tư thế, nằm đè lên lưng tôi.

N-Ngực của thầy ấy! T-Chúng đang đè thẳng lên lưng tôi! Mà lại không mặc áo ngực! T-Truyền trực tiếp sao?!

T-Thầy ơi! Thầy đang làm cái gì thế!

Tại vì em nói đau quá, nên thầy mới nghĩ ra cách làm mềm cơ theo kiểu nhẹ nhàng hơn này mà.

Cái đó có tác dụng quái gì đâu chứ?!

Bỏ ngoài tai lời phản bác của tôi, thầy ấy tiếp tục nhấp nhổm vòng một trên lưng tôi.

Á à, mà tôi còn đang mặc áo phông mỏng nữa chứ! Cái cảm giác truyền qua lớp áo ba lỗ của thầy ấy thật là quá sức chịu đựng...!

Thật sao? Nó thực sự không có ý nghĩa gì sao?

...Có lẽ hơi muộn rồi, nhưng đây rốt cuộc là buổi giáo dục kiểu gì thế này?

Hừm, thế thì, còn cái bộ ngực trần của thầy thì sao—

Á á á á á! Hơn thế này nữa thì tôi chịu thôi!

Tôi nhanh như chớp, luồn mình thoát ra giữa tấm nệm và Maka-sensei. Tuyệt chiêu này là tôi học được từ mấy con mèo chuyên thoát khỏi tay khách hàng đấy!

Kya!

Ể?

Có lẽ vì tôi hành động quá vội vàng, Maka-sensei đã ngã ngồi phịch xuống. Không ổn, tôi định gạt thầy ấy ra, nhưng mà—Aaaaaaaaaaaa?!

M-Maka-sensei... Em xin lỗi ạ!

Ể? Em xin lỗi về chuyện gì—Kyaaaaaaaaaaaaaaaa?!

Cuối cùng, Maka-sensei cũng nhận ra tình huống hiện tại. Vì tôi đã cố sức vùng thoát, chiếc áo ba lỗ của thầy ấy bị xô lệch khỏi vị trí.

Cả bộ ngực trần của thầy ấy hoàn toàn phơi bày trước mắt tôi! Và vì thầy ấy vội vàng cố gắng che đi, chúng bắt đầu rung lắc dữ dội.

E-Em có thấy không...? Chắc chắn là thấy rồi, đúng không?

...Tôi sẽ quên ngay lập tức.

Lần này, chắc chắn, không sai chút nào, tôi 100% đã thấy bộ ngực trần của thầy ấy... Thậm chí cả hai đỉnh núi hồng hào đó nữa...

E-Em không thể quên chuyện đó được!

Không thể sao?!

Đã thấy rồi thì phải khắc ghi vào trong ký ức chứ!

Thầy không cần phải tuyệt vọng đến thế đâu...

Đã không biết bao nhiêu lần tôi có thể nhìn thấy ngực của thầy ấy rồi—nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ ràng đến thế.

Vừa nãy em cũng nhìn thấy ngực của Amanashi-san rồi... Thầy không thể thua ở đây được!

Cái cuộc cạnh tranh vớ vẩn gì thế này...

Có vẻ như tôi thật sự được thầy ấy ưu ái đặc biệt. Nhiều đến nỗi, tôi còn thấy tội nghiệp mấy đứa con trai khác, chỉ vì nhìn thấy thầy ấy mặc đồng phục thể thao mà đã kích động rồi.

D-Dù sao thì, thầy mau chỉnh lại áo ba lỗ đi—

Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Ểhhhh?!

Maka-sensei mạnh bạo đẩy người lên, với đà đó mà bám chặt lấy tôi. Dĩ nhiên, bộ ngực trần của thầy ấy đang đè ép vào tôi!

T-Thầy đang làm gì thế, Maka-sensei!

Có ong! Nó đang bay ở đằng kia kìa!

...Ưm? À, đúng là có thật.

Trong góc sâu của nhà kho, có thể nghe thấy tiếng ong vo ve.

Ưm...? Đó chẳng phải là ong mật sao?

Đó không phải là vấn đề ở đây! Làm gì đó đi, Saigi-kun!

Có vẻ như Maka-sensei thật sự sợ ong mật, vòng tay ôm của thầy ấy càng siết chặt lấy tôi hơn.

Ra là thầy thật sự sợ ong.

T-Thầy có nói dối hay không, bây giờ không quan trọng...!

Ừm, Maka-sensei khi sợ hãi đúng là của hiếm. Thậm chí còn hiếm hơn cả cái cảnh 'ôm chặt lấy tôi và ép ngực vào người' kia nữa. Mà bị thầy ấy giữ chặt thế này, thì làm sao tôi xử lý con ong được chứ.

Ưm, Maka-sensei, thầy có thể buông em ra một chút được không...

Không! Nếu em là con trai thì phải bảo vệ thầy chứ! Bảo vệ cô gái mà em yêu, biết chưa?!

Yêu thầy từ khi nào mà thành sự thật rồi?!

Thôi thì, nhìn người ta sợ hãi thế này, sao mình nỡ bỏ mặc được chứ. Mà lỡ cô ấy buông mình ra, lại lỡ thấy cảnh “vườn không nhà trống” lần nữa thì sao... Đằng nào thì con ong đó rồi cũng sẽ tự bay đi thôi. Thế nên, thôi thì cứ tận hưởng cái ôm của cô Maka đã. Nhưng đổi lại, hôm nay coi như đành nhịn bữa trưa vậy...

Sáng hôm sau...

Tôi đang đi bộ đến trường cùng với Kuu.

“Nhắc mới nhớ, cậu nên về nhà sớm thì hơn chứ?”

“Hả—?!”

Sao cậu lại bất ngờ đến thế?

“Sắp tới là cậu đã trốn nhà đi lâu nhất rồi đấy. Bố mẹ cậu chắc lo lắng lắm.”

“Nhưng mà, chị Miharu-neechan còn đang tính đặt giường riêng cho tớ cơ mà...”

“Đúng là chị ấy muốn giữ em lại thật rồi, em gái của anh.”

Chắc là do chị Miharu cũng quý Kuu lắm rồi, nên mới muốn em ở lại lâu hơn nữa.

“Có sao đâu chứ...? Cứ biến Kuu-chan thành em gái của Miharu luôn đi. Mình cứ xin bố mẹ nhận nuôi em ấy là được mà.”

“Thôi thôi, đừng có mà thật thà đi hỏi họ đấy.”

Mà tiện thể nói luôn, không hiểu sao hôm nay chị Miharu cũng đi bộ cùng bọn tôi. Với cái kiểu bố mẹ lúc nào cũng cưng chiều chị Miharu như thế, biết đâu họ lại đồng ý nhận nuôi Kuu thật, nếu bố mẹ Kuu cũng cho phép.

“Chào buổi sáng, Sai-kun, Miharun, Kuu-tan! Mới sáng sớm mà mọi người đã tụ tập đông đủ thế này rồi à. Oa, Sai-kun, một loli, một imouto, đúng là hai tay hai hoa! Giờ mà có thêm chị ngực bự này nữa là đủ bộ luôn!”

Thế là cả nữ hoàng ảnh bìa Seikadai cũng xuất hiện nốt. Cô nàng có vẻ đang rất phấn khởi, vừa đi vừa vẫy vẫy chiếc túi xách về phía bọn tôi. Mà cái kiểu vẫy túi thế kia thì tất nhiên là ngực cũng rung rinh theo rồi. Xin cô nương, làm ơn đừng kích thích một nam sinh khỏe mạnh ngay từ sáng sớm thế này chứ!

“Ch-Chào buổi sáng, Nui-oneechan. Cứu em với, không thì em bị 'đày' ra khỏi nhà cô ấy mất.”

“Ối chà, Sai-kun đúng là một tên đại ác ma mà. Giả bộ đuổi cô bé đi để khỏi bị người khác nghi ngờ chứ gì.”

“Cái bà này, bà mới là ác ma khi nghĩ ra cái kịch bản này thì có!”

“Ồ, xem ra đúng là có ác ma ở đây rồi... Nếu là quỷ dữ thì đến lượt ta ra tay, nhưng... thôi kệ. Dù sao thì, Amanashi Nui cô đã gây ra quá nhiều nghiệp chướng rồi, ta đành phải hành sự để trừ tà cho chắc vậy.”

“Tôi không phải quỷ dữ, nên cô có làm thế cũng đâu có biến mất được đâu chứ?!”

Đang không biết là ai, thì cô hội trưởng hội học sinh xinh đẹp kiêm nữ tu tập sự xuất hiện.

“Chào buổi sáng, Karen-kaichou. Lạ thật, hôm nay lại gặp cô thế này, bình thường cô nhanh lắm cơ mà.”

Nói chung, cô nàng hội trưởng tóc đen ngực bự này là người nghiêm túc, không bao giờ đi muộn đâu.

“Việc dọn dẹp nhà thờ mất hơi nhiều thời gian. Saigi Makoto, thắt lại cà vạt cho tử tế vào. Lúc nào cậu cũng lơ là như thế.”

“D-Dạ, em xin lỗi.”

Kaichou đứng thẳng trước mặt tôi, bắt đầu chỉnh lại chiếc cà vạt lỏng lẻo. Một mùi hương ngọt ngào thoảng qua mũi tôi khi mái tóc cô ấy khẽ bay—

“Mà cái cà vạt này, sao mà cứ làm mình ngột ngạt—Khoan đã, Kaichou! C-Cô siết cổ tôi rồi!”

“Thì đấy, dạo này tự nhiên thấy hơi bị ra rìa. Ta vẫn là thủ lĩnh của SID, kẻ thù của ngươi đấy nhé!”

“Cô đâu phải kẻ thù của tôi!”

Thoát khỏi vòng kìm kẹp ác quỷ của Karen-kaichou, tôi thở hổn hển không ra hơi. Về sức mạnh, cô ấy có khi còn sánh ngang với cô Maka ấy chứ.

“D-Dạ... bọn em chỉ đang nói chuyện về việc em bị đuổi ra khỏi nhà thôi mà...”

“Không đời nào Saigi Makoto lại có ý định đuổi em đi đâu, Shinju Muku. Chỉ cần em không nói là muốn về nhà thôi.”

“T-Thật vậy sao ạ? Tsundere ư? Chị Miharu-oneechan đã dạy em về cái này rồi, có phải cô cũng là một tsundere không ạ, cô ơi?”

“...Miharu... rốt cuộc là chị đang dạy cái gì cho một đứa trẻ như con bé vậy?!”

“Chị Miharu giống như là giáo viên thứ hai của Kuu-chan ấy mà.”

Thế mà cô nàng còn dám lờ mình đi nữa chứ.

“...Saigi, mới sáng sớm mà đã vây quanh bởi cả dàn harem thế này. Cứ đà này cậu sẽ bị các nam sinh khác đánh cho tơi tả mất thôi.”

“Kisou-san, đừng có tự nhiên buột miệng nói ra mấy lời bạo lực như thế trong khi lại bỏ qua tình hình đi chứ!”

Haizz, mới sáng sớm mà đã mệt mỏi thế này rồi...

“Ưm?”

Tự dưng, một đoạn nhạc nền chợt vang lên trong đầu tôi. Lạ thật... Hình như nếu tôi nhớ không nhầm, đây là nhạc từ một bộ phim về cá mập rất nổi tiếng... À phải rồi... Nhưng sao tự nhiên lại có nhạc phim J*ws vang lên trong đầu mình chứ?

Thật ra, tôi không chỉ mê phim truyền hình, manga/anime nước ngoài, mà cả điện ảnh nói chung cũng không tha. Đương nhiên là cả mấy tác phẩm kinh điển đời cũ nữa. Nhưng tại sao đoạn nhạc nền huyền thoại ấy lại đột nhiên—

Brrrrrrrrrrrrrrrrr

—Tiếng động cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, và một chiếc Fiat màu đỏ đang từ từ tiến đến gần bọn tôi.

“Ơ...”

C-Cô Maka-sensei lại đi làm muộn nữa rồi... Mà việc cô ấy còn chẳng thèm liếc nhìn bọn tôi mới đáng sợ chứ. Chắc chắn là cô ấy thừa sức biết cả nhóm SID + Kisou-san đang tụ tập với tôi ở đây mà.

Không ổn rồi, chuyện trong nhà kho hôm qua đã phiền phức lắm rồi. Sáng sớm mà cô ấy thấy mình đi chung với nhóm SID thế này thì... không biết cô ấy sẽ tính 'giáo huấn' mình kiểu gì nữa đây?

Mình nhìn thấy quỷ thật rồi. Thật sự đấy. Thà bị Karen-kaichou siết cổ thêm lần nữa còn hơn. Có khi mình nên nhờ cô ấy trừ tà con quỷ này thật... Con quỷ mang tên Fujiki Maka.

“C-Cuối cùng cũng xong xuôi rồi...!”

Tôi buông cây bút trên tay, nó rơi phịch xuống tập tài liệu dày đặc bản dịch tiếng Anh. Hôm nay, cô Maka-sensei đã bắt tôi dịch hẳn mấy trang tài liệu. Cô ấy biện hộ rằng: “Xem ra cuộc sống học đường của cậu đang có vấn đề, nên đây là hình phạt.”

À mà nói thêm, chỉ mỗi mình tôi là bị chịu phạt cái kiểu này. Trong giờ cuối, cô ấy còn đưa cho tôi trước mặt cả lớp nữa chứ... Mà lạ thật, sao chẳng ai thắc mắc gì về vụ này nhỉ?

“Đã 6 giờ tối rồi... Sao tự nhiên mình lại vẫn còn ở đây thế này nhỉ.”

Vốn dĩ tôi cũng chẳng tham gia câu lạc bộ hay hội nhóm gì, nên nếu không có việc gấp thì làm gì có chuyện tôi ở lại trường lâu đến thế này. Thật sự là tôi chỉ muốn nộp bài rồi về nhà ngay thôi... nhưng chắc chắn là bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Haaa...

Đến phòng chuẩn bị tiếng Anh, tôi gõ cửa—

“Cô Maka-sensei, em xin phép—”

“K-Khoan đã! Saigi-kun phải không? Khoan hãy vào lúc này!”

......?

Ô, phản ứng này thì tôi không ngờ tới thật. Sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo.

Chắc là cô ấy đang thay đồ? Thôi thì, ai biết được lúc nào mình đến đâu mà cô ấy chuẩn bị trước được.

“Ừm, thưa cô, em đã làm xong bài tập rồi ạ.”

“T-Tốt lắm. Cứ để chúng trước cửa phò—Kyaa!”

“Cô Maka-sensei?!”

Dù cô bảo đừng vào, nhưng nghe tiếng hét ấy sao tôi ngồi yên được? Có khi nào ong lại bay vào không?

“Em vào đây ạ! Sensei! Có chuyện gì vậy ạ?!”

“Ối… Ái chà… Thật là hết nói nổi… Ơ, S-Saigi-kun?!”

“……”

Dạo này hình như có quá nhiều chuyện khiến tôi cứng họng.

“Không, tôi cứ nghĩ kiểu gì cô cũng sẽ có lúc lúng túng thôi…”

“Hả?! Không phản ứng gì sao?!”

“À không, tôi khá bất ngờ đấy chứ. Chuyện này rõ ràng là nằm ngoài dự đoán của tôi mà. Nếu mà quá sốc, thì phản ứng của tôi sẽ loạn hết lên thôi.”

“…Ơ… đừng nhìn chằm chằm như thế chứ?”

Chuyện đó thì… khó lắm.

Sensei Maka hình như bị vấp ngã, ngồi bệt xuống sàn. Bộ dạng của cô ấy – đang mặc đồng phục cấp ba của trường Seikadai. Không hiểu sao, đó không phải là bộ mùa hè, mà là bộ blazer cho mùa đông. Áo blazer trắng, cà vạt nơ đen tuyền. Chân váy đen, và đôi chân trắng nõn nà.

“…Bộ này hợp với cô đấy, Sensei Maka.”

“Thà cậu cứ chửi tôi ngay từ đầu đi có phải hơn không?!”

Mắt Sensei Maka bắt đầu rơm rớm nước.

“Sao cô lại vội vàng thế này? Lúc mặc đồ cổ vũ hay đồ hầu gái tai mèo cô còn thoải mái hơn nhiều mà.”

“C-Cái này… cậu nhầm rồi! Cái này khác!”

Có vẻ cô ấy không diễn kịch, mà là thật sự rất ngại. Xung quanh cô, tôi còn thấy vài món đồ cô ấy mặc hôm nay, như áo blouse hay chân váy ngắn.

“Cuối cùng thì tôi đã không chọn mặc, nhưng…”

“Thảo nào lúc nãy tôi nghe tiếng sột soạt của quần áo. Cô phải cẩn thận đấy, cứ đoảng ở những khía cạnh lạ lùng thế này…”

“Đôi khi, Saigi-kun cứ như người giám hộ của tôi hơn là ngược lại ấy…”

“Mà Sensei Maka ngay từ đầu đã là giáo viên rồi, chứ có phải người giám hộ gì đâu. Với lại, nếu cô ngại đến thế thì ngay từ đầu đừng mặc là được mà.”

Tôi đã từng nghĩ có ngày mình sẽ thấy cô ấy mặc đồng phục trường mình, nhưng không ngờ lại là hôm nay.

“À thì…”

Sensei Maka đứng dậy, môi chu ra dỗi.

Này này, bộ đồng phục này hợp với cô quá đi chứ. Vẻ quyến rũ trưởng thành của cô ấy tỏa ra khắp nơi, nhưng lạ là nó vẫn rất hợp với cô. Nếu có ai bảo cô ấy chỉ là một nữ sinh trung học bình thường thì tôi tin sái cổ luôn…

“Sáng nay, cậu được các thành viên SID vây quanh đúng không? Cứ tình tứ như thế. Ngay cả Tenka-san cũng ở đó mà.”

“T-Tình tứ á? Tôi thấy mình hoảng loạn hơn là tình tứ đấy…”

“Chắc tác động của đồng phục học sinh lớn quá nhỉ? Thay vì khoe rốn và đùi, đồng phục học sinh lại toát ra cái cảm giác đồi bại, khiến người ta càng muốn cô gái hơn. Đàn ông thích đồng phục nữ nhất mà, đúng không?”

“Cô chắc là cô không nói về mấy ông chú trung niên đấy chứ?”

Thì, học sinh cấp ba con trai thì thường xuyên thấy con gái mặc đồng phục mà. Tôi thấy được nhìn thấy bạn học mặc đồ thường ở ngoài phố mới thú vị hơn nhiều.

“Không, Saigi-kun chắc chắn là con trai mà! Cậu chắc chắn phải thích đồng phục! Nhưng vì tôi là giáo viên, nên tôi không bao giờ được mặc đồng phục học sinh!”

“Thế thì cũng không có nghĩa là cô phải cố mặc nó ở trường chứ! Cô cố tình đi mua cái này sao?!”

“Không, đồng phục Seikadai không thể mua được trừ khi là học sinh.”

“Ôi…”

Có lẽ tốt hơn là thế, nếu không mấy chuyện như thế này sẽ xảy ra thường xuyên hơn mất.

“Ơ? Thế cô lấy nó ở đâu ra thế… Đ-Đừng nói là…!”

“Đừng có đối xử với tôi như kẻ trộm chứ. Cái này là đồ tôi mặc hồi còn trẻ.”

Sensei Maka vừa nói vừa đấm tay vào ngực.

“Ơ? Sensei Maka là cựu học sinh của Seikadai sao…?”

“Xem ra cậu vẫn không tin tôi. Thật ra thì nhiều giáo viên ở đây đều là cựu học sinh Seikadai đấy. Này, nhìn xem.”

Nói rồi, Sensei Maka lấy điện thoại ra, màn hình hướng về phía tôi.

“Ôi…!”

Trên màn hình hiện lên hình một nữ sinh trung học, đang ưỡn ngực đầy tự hào. Dĩ nhiên, đó chính là Sensei Maka – à không, là Maka-chan nữ sinh xinh đẹp.

“Tôi không còn nhiều ảnh từ thời đó đâu. Bức ảnh đó là ảnh kỷ niệm khi tôi được bầu làm hội trưởng hội học sinh đấy.”

“Ôi, thế ra cô được bầu làm hội trưởng hội học sinh à… Ơ, cô từng là hội trưởng hội học sinh sao?!”

Cái gì mà một loạt thông tin được bật mí thế này!

“Có gì mà phải sốc đến thế chứ. Dù sao thì tôi cũng luôn là đóa hoa không thể chạm tới mà.”

“V-Vâng, đúng là thế thật, nhưng…”

Đúng là một học sinh gương mẫu như cô ấy thì được bầu làm hội trưởng hội học sinh cũng phải thôi. Thế ra cô ấy cũng là kiểu tiền bối của Karen-kaichou à…

“…Khoan đã, đây đâu phải chuyện mình đang nói! Tóm lại thì tôi không thể mặc bộ này được!”

“Tôi thật sự không hiểu cô luôn đấy… Đồ hầu gái tai mèo chẳng phải còn ngại hơn sao?”

“Hừm, xem ra Saigi-kun vẫn chưa hiểu được lòng con gái rồi.”

“Tôi nghĩ Sensei Maka chỉ là trường hợp hiếm thôi chứ…”

Mặc dù đúng là tôi không hiểu con gái thật.

“Tôi cứ giữ nó lại phòng khi cần đến, mà đáng lẽ nên vứt quách đi cho rồi…”

“Trong trường hợp nào thì cô cần đến đồng phục học sinh chứ…?”

SID và tôi thật sự trông tình tứ đến thế sao?

“…Với lại, nó hơi chật một chút. Xem ra từ hồi còn là học sinh tôi vẫn lớn lên thêm một chút. Cả chiều cao lẫn vòng một thì phải…”

Sensei Maka nhìn xuống vùng ngực của áo blazer và độ dài chân váy của mình.

…Ừ, quả thật là vòng một của cô ấy căng phồng đến mức chật ních, còn chân váy thì có vẻ quá ngắn.

“Đứng trước mặt Saigi-kun thế này, tôi cứ thấy mình như một kẻ quấy rối phụ nữ ấy…”

“Tôi cũng nghĩ thế hầu hết thời gi—Không, bỏ đi!”

Bị cô ấy lườm với ánh mắt nảy lửa, tôi rút lại lời nói. Nhưng mà, cứ làm mấy trò như khoe tay che ngực, hay bắt tôi tắm chung thì còn gọi là gì nữa chứ? Thôi, bỏ qua đi… Ừ thì đúng là tôi không phải ông chú già nua gì, nhưng mà, nói thật, nhìn cô ấy trong bộ đồng phục này tim tôi đập thình thịch, hay đại loại thế. Cô ấy mặc gì cũng hợp thì đúng rồi. Nhưng mà, bộ đồng phục này hợp với cô ấy một cách lạ thường.

“Ừ-Ừm… với bộ đồ này thì mình sẽ dạy học kiểu gì đây…?”

“Tôi phải làm gì đây…? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nhưng giờ đầu óc lại trống rỗng hoàn toàn.”

“Ơ?”

Sensei Maka còn hậu đậu hơn mọi khi nữa.

“Vậy thì, xin phép—Ơ? LINE à?”

Ngay khi tôi định rút tay về thì điện thoại rung lên. Tin nhắn hiện ra là—

‘Saigi, cậu làm xong bài tập chưa?’

‘Buổi họp SID định kỳ của chúng ta vừa kết thúc. Mọi người đều ở đây này.’

‘Cậu đang ở cùng Maka-tea đúng không?’

‘Nếu vậy thì bọn tớ qua đó nhé. Phòng chuẩn bị đúng không?’

“Ể…!”

Bốn tin nhắn liên tiếp từ Nui.

Cô nàng tự ý đẩy câu chuyện đi mà không hỏi ý kiến ai!

“Sensei, nguy rồi! SID đang đến đây!”

“Hả? Không chỉ Jinsho-san mà cả những người khác nữa sao?”

“Họ vừa họp xong, và—Khoan, không phải lúc nói chuyện này! Chạy mau trước khi họ thấy cô trong bộ dạng này!”

“Ể, đợi một chút—”

Không còn thời gian để chờ đợi, tôi nắm tay Maka-sensei kéo cô ra khỏi phòng chuẩn bị. Hy vọng là không còn nhiều học sinh trên sân trường…Mong là vậy!

Giờ thì, một chút lan man về ngôn ngữ.

Thấy đó, 'hy vọng' không có nghĩa là 'không thể'. Tóm lại—vẫn có học sinh đi lại trên sân trường.

“…Saigi-kun, cậu kéo tôi ra đây để làm tôi xấu hổ à?”

“Đ-Đâu có!”

Tôi và Maka-sensei hiện đang trốn trong một phòng học trống. Mặc dù chúng tôi đã trốn thoát an toàn khỏi phòng chuẩn bị tiếng Anh…nhưng suýt chút nữa thì bị bắt gặp rồi. Vừa chạy khỏi đó thì chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đến, chắc chắn là của SID. Và để Miharu không tìm ra vị trí của tôi, tôi đã để điện thoại lại trong phòng chuẩn bị. Dù vậy, vẫn còn khá nhiều người trên sân trường.

Câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ thư pháp, câu lạc bộ cắm hoa, câu lạc bộ manga, câu lạc bộ nghiên cứu rakugo, và nhiều câu lạc bộ khác nữa, chúng tôi suýt chút nữa đã bị bắt gặp, tôi vẫn còn cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra trên lưng. Có lẽ tốt hơn là chúng tôi nên ở yên trong phòng học trống này…

“Cậu không thể đợi tôi thay đồ xong à…thật là bất cẩn.”

Thở dài, Maka-sensei ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi. Cô ấy trông rất mệt mỏi…Mặc dù cô ấy vốn là một con quái vật thể lực.

“…À phải rồi, tôi quên mất. Dù sao thì cũng không ai vào đây đâu, để tôi xem bài tập của cậu.”

“Hả? Chẳng phải bài tập chỉ để ngăn tôi về nhà thôi sao?”

“Tôi chưa quên điểm giữa kỳ của cậu đâu. Việc cậu không đạt điểm trên trung bình trong lớp tôi là điều tôi không thể bỏ qua. Giờ thì, cho tôi xem bài làm của cậu.”

“Uuu…”

Tôi tiêu rồi…Tôi để điện thoại lại trong phòng, nhưng lại mang theo bài làm…

Ngồi xuống bàn, đối diện với Maka-sensei, cô ấy xem xét những trang giấy.

“Có vẻ như cậu đã vật lộn khá vất vả với chứng cứ. À, chỗ dịch này sai rồi, phải là—”

“……”

Cái gì thế này…Ngồi đối diện như thế này…cảm giác không giống giáo viên cho lắm, mà giống như—

“‘Maka-senpai’, nhỉ…?”

“…………?!”

Phụt, mặt Maka-sensei đỏ bừng trong tích tắc.

Ồ ồ, cảnh tượng hiếm có đây…!

“C-Cậu đang nói gì vậy! T-Tôi vẫn là giáo viên của cậu! Một Onee-san 24 tuổi!”

“Một người 24 tuổi nói, mặc đồng phục học sinh cũ của mình trong khi thực tế lại là giáo viên…”

“Ý-Ý tôi là, tôi đôi khi mơ về việc hẹn hò với cậu, khi tôi vẫn còn là học sinh! Và tôi khá ghen tị với SID và những người khác nữa!”

“Cô khá thẳng thắn đấy…Maka-senpai.”

“Làm ơn đừng gọi như vậy!”

Maka-sensei che khuôn mặt đỏ bừng của mình bằng hai tay.

…Mm, có lẽ tôi đi hơi xa rồi?

“L-Làm sao chuyện này có thể xảy ra…Lòng tự trọng và vị thế của tôi như một giáo viên đang dần sụp đổ…Không, điều đó thực ra không tệ đối với một cậu bé ghét giáo viên, nhưng vẫn không tốt chút nào!”

“Cô không cần phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy đâu.”

Và cũng không phải là tôi thực sự ghét giáo viên.

“Đ-Đúng rồi…! Việc tôi kể cho cậu bí mật của mình đã bị cắt ngang giữa chừng!”

“Sensei, cô vẫn chưa rút ra bài học sao? Nếu một giáo viên nào đó thấy chúng ta, chúng ta sẽ lại gặp nguy hiểm đấy.”

“Hiệu phó đang đi công tác. Hôm nay chắc chắn là cơ hội để tiếp tục những gì đã bị gián đoạn ngày hôm đó!”

“Cô nghiêm túc đấy à?!”

“Bí mật hôm nay còn đặc biệt hơn cả ngày hôm đó…Bất kể trang phục hiện tại của tôi là gì, tôi có bằng chứng cho thấy tôi là giáo viên, chứ không phải là senpai…”

“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả…”

“Đ-Đây…Đây là những gì tôi đang nói đến.”

Maka-sensei đột ngột nhảy lên khỏi ghế và ngồi lên trên bàn.

“N-Nhìn đây. Tôi không phải là JK Maka, mà là Maka-sensei! Và buổi học hôm nay sẽ là để cậu khám phá!”

“Khám phá…”

“Con gái luôn giấu một bí mật dưới bộ đồng phục của mình.”

Có thể là vậy, nhưng JK bình thường có thực sự giống cô ấy không?

Trước mặt tôi đang bối rối, Maka-sensei từ từ mở chiếc nơ trên ngực và cho tôi xem đôi bắp đùi trắng nõn của cô ấy trong khi hơi nhấc chân lên.

“N-Nhanh lên…Tôi không sao nếu là Saigi-kun…Nhìn xem, bên dưới bộ đồng phục của tôi…”

“Ehhhh…”

Cô ấy nghiêm túc nói vậy sao…hay là tôi đang tự hỏi, nhưng cô ấy không phải là kiểu người hay đùa cợt công khai như vậy. Chấp nhận điều đó, tôi làm theo những gì cô ấy nói—và đứng trước mặt cô ấy, đưa tay ra. Tất nhiên, tôi không có kinh nghiệm cởi đồng phục của con gái.

Vậy là lần đầu tiên của tôi sẽ là bộ đồng phục của một cô giáo xinh đẹp, người đã mặc bộ đồng phục đó với sự do dự…Rốt cuộc thì tôi đã đi sai ở đâu mà cuộc đời tôi lại xuống dốc như thế này?

“Mmm…”

Cách đây không lâu, tôi đã phải cởi quần áo của Maka-sensei đang nửa ngủ, nhưng lần này chắc chắn còn tệ hơn. Khuôn mặt Maka-sensei đỏ bừng, và đôi mắt ướt át của cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi…Kích thích quá mức!

“Ahhnn…”

Cô có thể đừng phát ra những âm thanh kỳ lạ như vậy được không…

Mở những chiếc cúc áo blouse của Maka-sensei, tôi từ từ cởi chiếc váy của cô ấy ra.

“T-Thế nào…cậu không thể mua đồ lót này với số tiền tiêu vặt ít ỏi của một học sinh trung học…!”

“C-Cô bắt tôi trải qua tất cả những điều này chỉ để cho tôi xem cái đó thôi sao…”

Áo ngực của cô ấy có một đường cắt sâu, khoe rõ khe ngực của cô ấy. Quần lót của cô ấy phù hợp với áo ngực, màu trắng như lụa.

Mmm…Thay vì nói về giá cả, đây chắc chắn không phải là thứ mà một học sinh trung học sẽ mặc…

“…Nhân tiện, cậu định nhìn đến bao giờ vậy Saigi-kun? Tôi xấu hổ đến chết mất thôi, cậu biết không?”

“Wha—! Mặc dù cô là người bảo tôi nhìn mà!”

Tôi rụt tay khỏi bộ đồng phục của cô ấy, lùi lại một bước. Bản thân cô giáo cũng bước xuống khỏi bàn, quay lưng lại với tôi. Có vẻ như chuyện này khiến cô ấy ngượng ngùng lắm.

“Dù sao cũng ngại quá đi mất! Aaa, không được rồi! Mặt nóng bừng bừng!”

“V-Vậy thì, chúng ta mở cửa sổ đi. Nhưng đừng ồn ào quá, không người ta nghe thấy đấy.”

Nhắc Maka-sensei, tôi đến bên cửa sổ và mở toang một cánh. Vừa mở ra, một làn gió mát rượi thổi ùa vào phòng học.

Àh, thế này thì mình cũng đỡ nóng hơn rồi.

“Kya!”

Bởi làn gió kia, váy của cô Maka bị tốc lên. Lần này, tôi lại được chiêm ngưỡng chiếc quần lót trắng muốt đầy gợi cảm của cô ấy từ đằng sau, và vì chiếc váy bay mãi không thôi, cảnh tượng ấy cứ thế đường hoàng in hằn vào mắt tôi. Tất nhiên, chiếc quần lót chẳng che đậy được là bao, và tôi thấy rõ gần như toàn bộ vòng ba của cô ấy—

So với lần trong bồn tắm, nhìn nó được che đậy hờ hững bởi một mảnh vải bé tí còn kích thích hơn nhiều so với việc trần trụi...!

Sau một thoáng sững sờ, bản thân Maka-sensei cũng chợt tỉnh táo lại, vội vàng kéo váy của mình xuống.

“...Saigi-kun hôm nay thật sự quá táo bạo... Không biết có khi nào mình phải nâng tầm giáo dục lên một chút không ta...”

“K-Không phải đâu!”

Tôi có cố tình mấy chuyện này đâu! Cô ấy đang lây nhiễm cái tính hậu đậu của mình cho tôi đấy à?

“Sensei, Maka-chan, cô ở đâuuuuuuu? Con sẽ tìm cho bằng được dù cô có trốn ở đâu đi chăng nữa đó!”

“Ơ?! Kuu?!”

“Muku-san?! Cô ấy đang đến gần rồi sao?!”

“Kuu có giác quan nhạy bén một cách lạ thường! Chẳng trách con bé cứ tìm mèo mãi!”

“Haa... Công toi cả rồi... Cái sự hoàn hảo của Fujiki Maka đâu mất rồi...”

Maka-sensei trông hơi ủ rũ, nhìn cũng đáng yêu phết.

“À, cậu thấy vậy là dễ thương hả? Saigi-kun, cậu thích kiểu này sao? Nếu cậu đã thích đến thế... Vậy từ nay cứ để cô giáo dục Saigi-kun trong bộ đồng phục này luôn nhé!”

“Cô đúng là nhanh hồi phục thật đấy! Thảo nào!”

Có lẽ còn quá sớm để lo lắng cho cô ấy thì hơn.

“Sensei, Maka-chan~”

“Ôi, quên béng Kuu mất rồi!”

Haa, dù tôi đã quá ngán ngẩm rồi. Giờ thì, sau một ngày dài học hành mệt mỏi, chúng tôi lại phải chơi trốn tìm trong khuôn viên trường học... Với ngần ấy áp lực ngay từ khi còn trẻ thế này, liệu tôi có sống thọ nổi không đây?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận