Boku no Kanojo Sensei
Kagami Yuu Oryo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 2: Maka-sensei VS SID (Tái đấu!)

0 Bình luận - Độ dài: 13,565 từ - Cập nhật:

Phần 1:

Dù thường ngày mọi thứ ở Seikadai có vẻ khá dễ thở, nhưng một khi kỳ thi đến cận kề, không khí lại trở nên căng thẳng hẳn. Ngay cả trong các lớp học, không khí cũng trở nên ngột ngạt, ai nấy đều dồn hết tâm trí vào việc học. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mấy cái vụ thi cử tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Đúng là mỗi khi sắp thi, tôi lại thấy chán nản, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định lọt vào top 50, và thành thật mà nói, thứ hạng chung cuộc thế nào tôi cũng chẳng màng.

“Thế nhưng, cô sẽ giúp đỡ tất cả các nữ sinh từ SID trong việc học hành.”

“Cá—?!”

Người buột miệng kêu lên tiếng “Cá—?!” ấy không ai khác chính là cô giáo xinh đẹp và nổi tiếng nhất trường tôi.

“K-Khoan đã, cái câu 'Thế nhưng' đó rốt cuộc là có ý gì vậy?! Tình hình bắt đầu tệ dần đi rồi!”

“Maka-sensei, làm ơn bình tĩnh đi ạ. Đây là trường học đấy ạ. Nếu cô cứ hét ầm ĩ thế này thì sẽ bị lộ thân phận thật đấy.”

“Ưu… Đúng vậy nhỉ,” Maka-sensei làu bàu rồi trở lại với vẻ mặt thường ngày của mình.

Đúng rồi, đó mới là 'Đóa Hoa Bất Khả Chạm Tới' mà tôi biết chứ.

Giờ nghỉ trưa, tại cầu thang của tầng bốn, nơi có các phòng học của năm hai.

Maka-sensei và tôi đang đứng đó, nói chuyện với nhau. Chuyện người ta nói chuyện ở đây cũng không hiếm. Dù có nhiều người qua lại, nhưng thực ra nói chuyện thế này lại dễ hơn nhiều so với việc cố gắng giữ bí mật. Dù vậy, chỉ vì Maka-sensei có mặt ở đây cũng khiến chúng tôi nổi bật hơn hẳn.

“Toàn bộ nữ sinh từ SID… nhưng, chẳng phải chỉ có cậu và Amanashi-san là cùng khối sao? Shinju-san thì chỉ là một cô bé tí hon—không, một nữ sinh tiểu học thôi mà. Tại sao em ấy lại nhập hội với cậu chứ?”

“Dù tôi có cố gắng giải thích thế nào thì họ cũng chẳng chịu nghe đâu…”

Một khi SID đã nói rằng chúng tôi sẽ lập nhóm học, thì tôi không thể từ chối được. Bỏ Kuu sang một bên, Karen-kaichou và Miharu chỉ hơn tôi một tuổi thôi, nên cũng không có gì là lạ cả.

“Nhưng… sao lại ra nông nỗi này? Chỉ có cậu và Amanashi-san thôi thì tôi đã muốn khóc ra máu rồi ấy chứ…”

“Có gì to tát đâu chứ… Đau! C-cô giẫm lên chân tôi rồi!”

“Ô hô hô hô, xin thứ lỗi nhé, Saigi-kun. Làm gì có chuyện tôi làm điều dã man như đá cậu chứ, nên tôi đành phải hài lòng với việc giẫm lên chân cậu thôi.”

Xem ra Fujiki Maka-sensei thuộc kiểu người ghen ra mặt.

“…Thế thì? Cậu sẽ học cùng với họ ở đâu?”

“Cô định xông vào đấy à?”

“Là chiến tranh.” (Nhạc nền chủ đề Love is War vang lên)

“Chiến tranh?!”

Maka-sensei, mặt cô nghiêm túc đấy.

“Saigi-kun, bình tĩnh nào. Đây là trường học đấy. Nếu cậu hét lên như thế này, thì thân phận thật của cậu sẽ bị lộ đấy.”

“Tôi không quan tâm điều đó! À không, tôi có phải kiểu người tự tạo nhân cách như ai đó đâu!”

Không phải ai cũng phải gồng mình lên như cô đâu nhé!

“Lần này, đây là một cuộc tổng chiến… Tiêu diệt chúng TẤT CẢ!” (LEROY JENKINNNSSS)

“Tôi nghe rõ cô vừa nói cái gì đó rất nguy hiểm rồi đấy!”

Tôi có cảm giác như mình vừa nghe được cái gì đó kiểu 'Kiru zem oru', nhưng có lẽ tôi không nên nghĩ nhiều về nó quá lâu thì hơn.

“…Thế nhưng, tôi không thể cứ tiếp tục giảng giải cho cậu như thế này được.”

“………? À, vâng.”

Gần chỗ chúng tôi, có ba cậu nam sinh đang đi dọc hành lang. Bọn họ rõ ràng là đang lắng nghe cuộc nói chuyện của Maka-sensei khi trên mặt hiện rõ vẻ tò mò. Tôi thực sự ngạc nhiên khi cô ấy đột nhiên chuyển sang giọng điệu của một giáo viên. Đúng là như mong đợi từ một người đã đóng vai Đóa Hoa Bất Khả Chạm Tới từ thuở ấu thơ. Tốc độ chuyển chế độ của cô ấy là số một, khả năng phán đoán cũng là số một, nói chung mọi thứ đều tuyệt đỉnh.

“Chỉ là… tôi có lẽ sẽ bận rộn cho đến khi kỳ thi kết thúc…”

“Haa, xem ra giáo viên cũng vất vả trước kỳ thi nhỉ.”

“Không phải vậy đâu. Dù sao thì tôi cũng phải ra đề thi nữa mà.”

“Đề thi ư? Đề bài là thứ cô làm sát ngày thi thế này á?”

Tôi cứ tưởng rằng họ đã chuẩn bị sẵn đề bài và đáp án rồi chứ, như một, hoặc thậm chí hai tuần trước đó. Tôi không thể ngờ rằng chuyện 'không kịp chuẩn bị' lại có thể được bỏ qua dễ dàng đến vậy.

“Thông thường, tôi đã hoàn thành việc chuẩn bị chúng rồi. Tuy nhiên, hiệu trưởng lại đưa ra một số chỉ thị khẩn cấp. Hình như, đề khó quá, và cứ thế này thì điểm số sẽ tự nhiên mà tụt dốc. Thật sự, tôi chỉ ước ông ấy đừng nói thế một khi đã đồng ý rồi ấy chứ…”

“……”

Dù vậy, Maka-sensei vẫn là một thành viên đúng mực của xã hội. Cô ấy dường như có những vấn đề mà một học sinh cấp ba bình thường như tôi thậm chí không thể nào thấu hiểu nổi.

“Thôi được, tôi đã có phác thảo chung rồi, nhưng vẫn phải chỉnh sửa một vài thứ. Haaa, với tốc độ này, tôi có những vấn đề lớn hơn cả việc đi gây chiến nữa.”

“Vậy ra cô đã định gây chiến nếu không có gì để làm ư!”

Đúng là Maka-sensei có khác!

“Nhắm vào lúc tôi bận rộn không thể hành động… Thật sự không thể xem thường SID được.”

“Và họ vẫn đang nghi ngờ rằng hai chúng ta thực sự đang hẹn hò sao.”

Mà thôi, nếu tôi là người ngoài cuộc, thì tôi cũng khó mà tin được. Ý tôi là, một cô giáo xinh đẹp như cô ấy, và một thằng nhóc cấp ba nhàm chán như tôi. Sự kết hợp này nồng nặc mùi dối trá. Nhưng mà, được bốn cô gái xinh đẹp khác tỏ tình cũng không kém phần khó tin là bao. Thật sự, chuyện như thế này không nên xảy ra…

“Sensei. Trong những lúc như thế này, cô phải bình tĩnh đánh giá tình hình trước khi hành động chứ.”

“Tôi là kiểu người hành động trước khi kịp suy nghĩ.”

“Đó là một thói quen rất tệ cho một giáo viên đấy! Và không phải thế, thay vì gây chiến… cô có thể thử làm rõ mọi chuyện xem sao.”

“Làm rõ…? Không phải hủy diệt sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi đâu có giống Sensei. Đây là cơ hội tuyệt vời đấy, cô biết không.”

“………?”

Hiếm hoi lắm, Maka-sensei mới lộ ra vẻ mặt bối rối. Cái biểu cảm đó cũng dễ thương—thôi, bỏ qua đoạn cuối đi.

Chắc là chuyện này không tệ đối với cô ấy, nên tôi muốn được sự cho phép. Dù vậy, cảm giác bị cô ấy thuần hóa kiểu này không khiến tôi thấy thoải mái lắm.

Không hiểu sao, nhóm học lại được tổ chức tại nhà tôi, với lý do rằng nếu nhóm học kiểu này bị thấy ở trường sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Vì Karen-kaichou đang sống trong một tu viện, nên ngay từ đầu đã không thể tới đó được rồi.

Nhà của Kuu thì… à, tôi có một số lý do khó nói tại sao khó tới đó, nên đó cũng không phải là một lựa chọn.

Dù nhà Amanashi không có vấn đề gì, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ chẳng tập trung nổi, nên cũng đành gạch tên. Vậy là, sau cùng, căn nhà chỉ có hai anh em tôi ở nghiễm nhiên trở thành lựa chọn tối ưu.

Nhưng phải hết sức cẩn thận, đừng để họ phát hiện căn hộ của cô Maka ở ngay sát vách. Dù Miharu chắc đã kể với các thành viên SID khác rồi. Con bé dường như rất biết giữ kín một vài chuyện, không hề giống Amanashi chút nào.

"À-à… thì ra đây là nhà Saigi Makoto à. Trông cũng bình thường chán."

"Haha, Hội trưởng còn mong đợi kiểu nhà gì nữa chứ."

Khi thời gian dần về tối, các thành viên SID đã có mặt ở nhà tôi. Vì tất cả đều vừa tan học về nên vẫn còn nguyên bộ đồng phục.

Chẳng hiểu sao, Karen-kaichou cứ đứng ngồi không yên từ nãy đến giờ. Tôi đã bảo cô ấy ngồi xuống sofa rồi, nhưng vẫn thấy cô ấy gõ gót chân lạch cạch xuống sàn.

"Nhà Sensei, lâu lắm rồi mới được đến. Àaa, thật thư thái… cái giá treo khăn này vẫn còn ở đây… mềm mại quá đi mất…" Kuu ngồi bệt xuống sàn, vùi mặt vào chiếc khăn tắm màu hồng.

Phải, có những lúc Kuu đến nhà tôi chơi mỗi ngày. Con bé dường như rất thích thú với chiếc khăn tắm Miharu dùng thừa. Dù Miharu thường khóa tủ quần áo cẩn thận, nhưng lại đặc biệt mở ra cho Kuu.

"Uwaaa… rút mãi không ra SSR! Mấy người không muốn gặp Miharu hay sao vậy hả?!"

Còn chủ nhân thực sự của chiếc khăn thì chẳng hề để ý đến khách khứa, cứ thế dán mắt vào điện thoại. Con bé đang chơi mấy cái game xã hội, nạp tiền điên cuồng. Đương nhiên, là bằng tiền của tôi. Chỉ vài cái nhấp tay thôi mà 1000, thậm chí 2000 yên bay vèo đi… Đáng sợ thật!

"Bình thường thật đấy, nhưng sao lại thấy thư thái thế nào ấy nhỉ. Àaa, thoải mái ghê."

Người đáng lẽ phải là chủ trì buổi học nhóm — Amanashi thì ôm chặt chiếc đệm ghế sofa vào ngực, lăn lộn trên sàn nhà.

Này, váy ngắn tốc lên, sắp nhìn thấy rồi kìa! Cô ấy tự nhiên như ở nhà hơi quá đà rồi đấy, ê…

"Đ-Đúng rồi. Đáng lẽ ra đây là buổi học nhóm mà. Chúng ta bắt đầu thôi nào!"

"Hội trưởng, sao cô cứ đứng ngồi không yên thế?"

"L-Làm sao mà không bồn chồn được chứ!? Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà bạn… Chẳng hiểu sao, từ trước đến giờ chưa ai mời tôi đến nhà bao giờ cả…"

"……"

Karen-kaichou thả vai thất thểu. Chắc là vì họ sợ cô ấy thôi. Nhan sắc và vóc dáng đều tuyệt vời, đầu óc lại sắc sảo, thông minh, lại còn có sức hút lớn, chưa kể đến việc là hội trưởng hội học sinh nữa chứ.

"Không, đó không phải là điều quan trọng lúc này! Chúng ta phải học! Học thôi nào!"

"Tôi sẽ không dạy cô đâu, Hội trưởng."

"T-Tôi biết rồi. Mặc dù hơi tiếc, nhưng tôi sẽ chủ trì! Cứ giao cho tôi, tôi rất giỏi dẫn dắt! Mục tiêu của tôi là thống trị cả thế giới này dưới tay tôi!"

"Dẫn dắt và thống trị là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà?!"

"Miharu muốn được Hội trưởng cai trị, để con bé có thể thảnh thơi sống hết quãng đời còn lại…"

"Cô em gái đằng kia, đừng có mà hùa theo mấy cái suy nghĩ tiện lợi đấy!"

Ngay cả bây giờ, con bé cũng chẳng làm gì ngoài việc dán mắt vào cái game xã hội đó.

"Thôi được rồi, chuyện giao cho Karen-kaichou thì khỏi phải nói. Trong số chúng ta, dù sao thì cô ấy cũng có học lực xuất sắc nhất. Bình thường mà nói, các cậu sẽ chẳng bao giờ có một học sinh giỏi hàng đầu như cô ấy ở xung quanh mình đâu."

"Phư phư phư, đúng vậy. Các cậu nên tự thấy mình may mắn đi!" Cô ấy vừa nói với vẻ tự mãn, vừa bắt chéo chân trên ghế sofa.

Àaa, giá mà cô ấy nhấc đôi chân đẹp của mình lên chút nữa thì tôi đã nhìn được vào trong váy rồi… Dù không cố ý như cô Maka, nhưng ai nấy cũng đều gợi cảm chết đi được…

"Vậy thì, hay là để Karen-kaichou dạy Amanashi thay tôi đi."

"Khoan đã Saigi Makoto, tôi nói là tôi sẽ chủ trì, chứ tôi không dạy bất cứ ai cả."

"Hả? Sao vậy?"

"Tôi không hợp để dạy người khác! Tôi đã dạy người ta không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng 100% trong số đó đều bảo rằng ‘Em chẳng hiểu thầy/cô đang dạy cái gì cả!’"

"100% ư?!"

"Khi tôi dạy người ta, điểm của họ chẳng hiểu sao lại giảm sút!"

"Cái này đâu phải chuyện để lấy làm tự hào!"

"Ahahaha, không sao đâu. Điểm của tôi cũng chẳng thể thấp hơn được nữa rồi."

"Này, cô nữ hoàng áo tắm kia, đừng có nói vậy tỉnh bơ thế hả! Cô sẽ đội sổ mất thôi!"

"Sensei, khả năng đáp trả của thầy càng ngày càng sắc bén đó…"

"Trưởng thành giữa cuộc chiến nảy lửa… Chẳng lẽ Onii-chan đột nhiên biến thành kiểu nhân vật chính rồi sao? Vậy Miharu là cô em gái đáng yêu được anh trai hết mực yêu thương đó hả?"

Bọn trẻ bây giờ đúng là thoải mái thật đấy… Không, đứa nào cũng cứ tự nhiên làm việc mình. Khoan đã, mình không thể bị cuốn theo mấy chuyện này được. Có một việc mình cần làm bây giờ. Và tôi không nói đến buổi học nhóm đâu nhé.

Làm sáng tỏ — đương nhiên là về SID. Rốt cuộc thì, tổ chức SID vẫn còn nhiều bí ẩn. Ít nhất là với tôi. Chỉ riêng chuyện tất cả bọn họ đều có vẻ có tình cảm với tôi đã đủ kỳ lạ rồi, chưa kể đến việc họ còn cố tình lập ra cái tổ chức này để giúp đỡ lẫn nhau nữa chứ.

SID được thành lập khi nào, vì sao và bằng cách nào? Mặc dù tôi và cô giáo đã tạm thời triệt tiêu những lời tỏ tình của họ bằng mối quan hệ giả, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi. Tôi phải tìm ra ý đồ thực sự của họ và đề ra đối sách. Nhưng tôi không được phép nói kiểu ‘Sao các cậu không làm bạn với cô Maka đi’.

"...À, đúng rồi. Kuu không có bài kiểm tra nhỉ? Chúng ta đã định học hai tiếng, còn em thì sao?" Tôi hỏi cô bé vẫn đang mê mẩn chiếc khăn tắm.

"Không sao đâu, Sensei. Em có bài tập kanji và toán để làm, mà cũng cần luyện tiếng Anh nữa," Kuu vừa nói vừa lấy mấy cuốn sách bài tập từ chiếc cặp đỏ của mình. "Em đang học hành chăm chỉ đúng như Sensei đã dặn đó. Hôm nay em có thể làm được hơn hai tiếng lận."

"Không được đâu. Cứ làm đến khi nào em thấy đủ thôi. Kuu, điểm của em đâu có tệ mà, đúng không?"

"N-Nhưng bình thường em toàn đi đuổi bắt mèo, hoặc gần đây thì toàn chơi ở quán cà phê mèo thôi…"

Mặt Kuu đỏ bừng, con bé cười ngượng nghịu. Aaa, đáng yêu quá. Cứ để con bé đi một mình thế này tôi lo chết mất thôi.

Nhân tiện nói đến, quán cà phê mèo mà con bé nhắc đến là của bố cô Maka-sensei sở hữu. Nhưng chẳng hiểu sao con bé chỉ đến duy nhất quán này thôi…

“…Ừm? Ê, Amanashi? Hội trưởng?”

Trong khi đang nghĩ về sở thích quán mèo hơi lạ của Kuu, tôi nhận ra Amanashi, Hội trưởng Karen và Miharu đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Sao cứ thấy Sai-kun chỉ tốt với mỗi Kuu vậy?”

“Đúng vậy. Trường hợp này thì phải ‘đóng đinh’ cái tên biến thái này lại thôi…”

“Thì anh trai lúc nào chả cưng chiều Kuu-chan. Dù gì con bé cũng mới học lớp 5 thôi mà, chắc anh ấy muốn nuôi dạy theo ý mình?”

“Miharu?! Anh chưa bao giờ nghĩ thế cả, với lại sao em lại biết mấy cái đó hả?!”

Ai ngờ Amanashi lại là người tỉnh táo nhất lúc này.

“Không phải vậy đâu. Chỉ là hồi nhỏ tôi hay kèm cặp Kuu học thôi mà.”

“V-Vâng, thầy ấy đã dạy em nhiều thứ lắm… Thầy rất tốt với em…”

“Nghe này Kuu, con mà nói mấy cái đó với cái mặt đỏ bừng thì người ta sẽ hiểu lầm đấy, biết không?”

“Th-Thật ạ?”

Chắc mình lo xa quá. Học sinh lớp 5 như con bé chắc gì đã biết “biến thái” là gì. Thôi thì không hiểu lại hay.

“Ừ-Ừm… Nếu Kuu thấy ổn thì thôi vậy. Quay lại mục tiêu ban đầu nào. Làm sao để sửa cái não của Amanashi… không, làm sao để con bé thoát khỏi vị trí bét bảng càng xa càng tốt!”

“Sửa lại rồi mà vẫn sai! Em không phải bét bảng! Mà… khả năng em sẽ thành như thế đúng là 100% thật!”

Vậy ra là đã hơn 50% rồi à. Không ổn chút nào.

“Thôi được rồi, giờ tôi sẽ dạy Amanashi, nên nếu tôi có tắc ở đâu thì nhờ Hội trưởng giúp đỡ nhé. Còn Miharu, em cũng nhớ học đấy nhá?”

“Xì.”

Này này, em cũng sắp thi cuối kỳ đầu tiên rồi đúng không. Đi mà học đi chứ?

“Được thôi, thầy Saikun, mong được thầy kèm cặp nhiều năm sau nữa nhé!”

“Hả?”

Tôi còn chưa kịp phản bác cái câu ‘nhiều năm sau nữa’ kia thì con bé đang ngồi dưới sàn đã chồm tới, rồi ngồi cạnh tôi – à không, phải nói là suýt nữa thì ngồi hẳn lên đùi tôi luôn rồi!

“A-Amanashi. E-Em nên dịch ra một chút thì hơn – không, sang bên kia bàn ấy.”

“Nhưng thế thì khó đọc đề lắm ạ? Ngồi cạnh nhau sẽ dễ hơn mà.”

“…………!”

Amanashi cười tủm tỉm, rồi lại rúc sát vào hơn nữa. (ara ara)

*Bùng bùng* là tiếng bộ ngực đầy đặn của cô bé va vào cánh tay tôi.

“Ehehehe! Coi như là chút ‘dịch vụ’ em đáp lại vì thầy đã giúp em học bài nhé! Khách yêu quý, ‘ngọc quý’ này đang rất được ưa chuộng đó nha!”

“Ai là khách của em chứ. Em có thể ngồi cạnh tôi, nên dịch ra một chút đi đã—”

“Ưm, vậy để tôi nói đáp án cho. Không sao đâu, tôi không thể dạy anh được nhưng ít nhất cũng có thể nói đáp án cho anh mà, đúng không?”

“H-Hội trưởng Karen?”

Lần này thì Hội trưởng Karen ngồi xuống cạnh tôi, chiếm nốt chỗ còn lại. Mái tóc đen dài của cô ấy phất phơ, một mùi hương dễ chịu xộc vào mũi tôi, và vai chúng tôi chạm vào nhau.

“Hààà, lâu rồi nên Miharu xin chiếm cái ‘ghế anh trai’ nha~.”

“Này, Miharu…”

Lần này là em gái tôi. Con bé tựa lưng vào lưng tôi từ phía sau. Trước đây đôi khi nó cũng hay làm thế một cách ích kỷ, nhưng—

“P-Phải làm sao đây ạ? H-Hay em ngồi lên đùi thầy…?”

“Kuu-chan, qua đây ngồi cạnh Miharu này. Tuy cái ‘ghế anh trai’ hơi chật nhưng Kuu-chan chắc chắn sẽ vừa thôi.”

Tôi định nói “Đừng có tự ý đem lưng anh trai ra cho người khác dùng chứ”, nhưng trong lúc đó thì Kuu đã làm theo lời Miharu rồi.

“Tuyệt vời, đội hình hoàn chỉnh! Sai-kun, cuối cùng chúng ta có thể bắt đầu học rồi!”

“Rõ ràng đây không phải là đội hình để học bài! Miharu với Kuu ngồi phía sau thì làm được gì chứ.”

T-Tình huống gì thế này…! Tôi bị bao vây bởi toàn mỹ nhân…! Thà là cái harem toàn gái đẹp này, tôi còn thích cái cô giáo xinh đẹp kia hơn!

221.jpg

…Azz, mình nói ra mất rồi. Mặc dù, mình cũng đã nói với cô ấy rồi mà. Ừ, đúng rồi. Mình đã định giả vờ ngầu lòi trong buổi học này để tiếp cận bí mật của SID. Bởi vì, không đời nào họ lại bỏ qua một cơ hội như thế này. Họ thậm chí không cần phải đi một bước quan trọng như thổ lộ tình cảm—

Tất nhiên là họ sẽ tìm cách tiếp cận mình rồi. Và, để thay đổi dòng chảy sự việc này—!

“…H-Hả? Sai-kun, đừng nói với em là… anh không thông minh đến vậy nhé?”

“Cái câu ‘không thông minh đến vậy’ nghe thô lỗ lắm đấy nhá? Nhưng không, tôi không thông minh đến thế. Dù gì thì điểm của tôi cũng chỉ ở mức trung bình thôi.”

Để thay đổi tình hình này, tôi phải thành thật dạy họ mà không toan tính gì cả.

Bên cạnh tôi, Hội trưởng không ngừng chỉ ra cái đúng cái sai trong khi tôi hướng dẫn Amanashi giải các đề thi, và đưa ra nhận xét khi cần. Khoảng hai giờ sau kể từ khi chúng tôi bắt đầu học hành nghiêm túc.

“Dễ hiểu thật đấy. Cứ như em đã tăng được năm hạng chỉ nhờ buổi này thôi.”

“Mới có 5 thôi à. Nhưng mà tôi chỉ dạy bình thường thôi mà.”

Tôi chưa từng nghĩ mình dạy tốt hay gì. Với Kuu, tôi chỉ dạy con bé những nét chữ hiragana cơ bản và những thứ khác có lẽ con bé sẽ cần.

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Dễ hiểu hơn cả thầy cô ở trường mình. Saigi Makoto, anh có vẻ rất hợp làm giáo viên đấy chứ?”

“Hảàà?!”

T-Tôi ư? Giáo viên á? Mà tôi ghét giáo viên mà, thế thì có ổn không chứ?

“…À, hét như thế này sẽ có vấn đề đấy,” tôi nói, rồi hướng mắt về hai người đang ngủ say, dùng chiếc khăn hồng làm chăn, đó là Miharu và Kuu.

Chưa được một tiếng đồng hồ mà hai đứa đã ngủ gật rồi. Bỏ qua Kuu đi, Miharu có ổn không đây?

À thì, con bé có đủ khả năng học hỏi mà, nên nếu chịu khó học nghiêm túc thì việc đứng hạng cao đâu phải là mơ.

“Xin đừng đùa về chuyện tôi làm giáo viên nữa nhé.”

“Thật á? Dù anh ghét giáo viên thì cũng đâu có luật nào cấm anh làm giáo viên đâu.”

“Cái đó thì đúng là…”

Theo kế hoạch hiện tại, tương lai của tôi không hề có lộ trình đào tạo giáo viên. Tuy nói vậy, nhưng tôi cũng không thể nói là không có khả năng. Có lẽ tôi có thể hỏi Maka-sensei một vài chi tiết. Cô ấy thậm chí có thể vui mừng nữa là.

À mà nhớ rồi – sau khi tốt nghiệp, cô ấy cũng quyết định trở thành giáo viên. Cô ấy hẳn đã có rất nhiều cơ hội, vậy mà tại sao lại làm giáo viên chứ… Dù là lý do cô ấy tấn công như thế này, hay lý do cô ấy trở thành giáo viên, cô ấy vẫn là một bí ẩn.

“Ài, nhưng mà tớ cũng muốn ngủ một chút… Dù gì cũng đã học được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi. Đây chắc là lần đầu tiên trong đời tớ học nhiều đến thế.”

“Cứ mỗi lần cậu nhắc đến chuyện học hành của mình là tớ lại… càng thấy lo lắng hơn đấy.”

Đúng vậy, bây giờ mình phải tập trung vào kỳ thi trước đã, chứ tương lai thì để sau. Nhưng mà… một học sinh cấp 3 năm hai mà mỗi ngày không học quá hai tiếng… chẳng phải là trò đùa sao?

“Thì, ý tớ là, tớ ghét học mà…”

“Nói thật thì, chỉ có một phần nhỏ học sinh trường mình là thực sự thích học thôi.”

Học hành để sau này có một công việc tử tế là suy nghĩ của đa số mọi người.

“Mặc dù trường hợp của tớ thì hơi khác một chút. Cái tớ ghét không hẳn là việc học—”

“Hả?”

Khi Amanashi nói vậy, không hiểu sao cô ấy lại nhìn thẳng vào tôi.

“Không, tớ ghét học lắm! Đặc biệt là mấy cái ngực này của tớ cứ thế mà lớn lên, chẳng cần tớ phải làm gì cả!”

“Thật là thẳng thừng!”

Và rõ ràng là cô ấy đang cố che giấu điều gì đó. Ghét học là chuyện hoàn toàn bình thường, nhưng liệu Amanashi có lý do đặc biệt nào không?

“Amanashi, nếu có chuyện gì, tớ sẵn lòng lắng nghe mà. Nếu thực sự có lý do khiến cậu ghét học đến thế, thì có lẽ chúng ta có thể làm gì đó.”

“Aha ha ha, cậu hỏi nghiêm túc quá vậy. Sai-kun à, cậu có khi lại hợp làm giáo viên đấy.”

“……”

Phải rồi, cô ấy không muốn trả lời.

À đúng rồi, dù chuyện cô ấy ngủ gật trong giờ có được châm chước ở một mức độ nào đó, nhưng cái sự quá đáng này chắc chắn phải có lý do. Không chỉ là ngủ gật, liệu cô ấy có thực sự đang chán học không? Mình có đang suy nghĩ quá sâu xa không nhỉ? Mà thôi, dù sao thì nghi ngờ mọi thứ cũng là bản tính của mình rồi.

“Amanashi Nui, em học đủ rồi. Ép buộc bản thân cũng chẳng ích gì đâu. Hôm nay đến đây là được rồi,” Karen Hội trưởng nói rồi đứng dậy.

Mặc dù tôi có lẽ đã định thuyết phục cô ấy thêm một chút, nhưng những gì cô ấy nói là đúng.

“Và nữa… ta đã tự tin, nhưng lại một lần nữa phải nhắc nhở bản thân về sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng ta.”

“…………”

Tôi vội vàng quay mặt đi, tránh ánh mắt của Karen Hội trưởng. Dù sao thì, cô ấy đột nhiên bắt đầu xoa bóp ngực của mình. Thật sự là, dù không thể thắng Amanashi, nhưng vòng một của cô ấy cũng thật đáng gờm. Ngay cả khi mặc áo khoác đồng phục, sự chuyển động của vòng một cô ấy vẫn hiện rõ, đủ sức khiến mọi nam sinh phải dừng lại mà nhìn chằm chằm.

“Phư phư phư, đừng có xem thường một người mẫu áo tắm đang hoạt động như ta chứ. Hiện tại ta đang vừa hát vừa nhảy, cố gắng hết sức mình với vai trò idol, còn về phần người mẫu áo tắm thì ngực lớn của ta đã quá đủ rồi!”

“Gừ… Nếu Fujiki-sensei và Saigi Makoto thực sự hẹn hò, thì chứng tỏ thầy ấy thích phụ nữ lớn tuổi hơn! Nhìn cái sự trưởng thành tràn đầy này xem!”

Trong khi Amanashi đang cười toe toét, Karen Hội trưởng thì nghiến răng.

Ưm… hai người có quên rằng Miharu và Kuu vẫn đang ngủ không đấy?

“Thôi được rồi, chuyện này để sau đi, Amanashi Nui. Với tư cách hội trưởng hội học sinh, ta thực sự thấy phiền nếu có một học sinh đầu óc rỗng tuếch như em. Ta không bắt em phải vượt trội, nhưng ít nhất cũng phải đạt được mức tối thiểu. Nếu không… theo quy định của Liên Minh Chết Thì Thôi, điều khoản [Thành viên không bao giờ được quên thân phận học sinh thật sự của mình], em sẽ phải chịu hậu quả đấy.”

“Ế hả?!”

Tôi lại một lần nữa thốt lên.

“…Saigi Makoto, sao cậu lại ngạc nhiên đến thế? Ta cho rằng những quy tắc đó không hề kỳ lạ chút nào.”

“V-Vâng, xin lỗi. Không có gì đâu ạ.”

Cái chuyện cái quy tắc này không bị coi là kỳ lạ mới càng đáng ngạc nhiên hơn.

“SID là một tổ chức dưới sự lãnh đạo của ta, hội trưởng hội học sinh, và là một nữ tu sĩ tập sự. Dù chúng ta là một tổ chức bí mật, thì điều này vẫn là cần thiết.”

Như thể Karen Hội trưởng đã nhìn thấu tôi, cô ấy lườm tôi một cái.

À, phải rồi! Đây chính là thời điểm để mình đạt được mục tiêu!

“Và cái tổ chức bí mật, cần thiết này, hai người đã thành lập nó vào khi nào và bằng cách nào vậy?”

“Chuyện đó xảy ra cách đây ba tháng. Vào một ngày đông lạnh giá, chúng tớ đã gặp được nó!”

Người trả lời không phải Karen Hội trưởng, mà lại là Amanashi.

“Á, này, dễ dãi quá vậy. Nếu cậu ấy thực sự muốn biết, chúng ta có thể coi đây là một cuộc trao đổi, từ từ mà kể chứ…!”

Thì ra Hội trưởng là người khá có mưu đồ. Nhưng mà, so với những hành động bất ngờ của Maka-sensei và Amanashi, thì kiểu này tôi lại dễ đối phó hơn nhiều.

“…Ưm? Ba tháng trước? Vậy là vào giữa tháng hai à? Có chuyện gì xảy ra lúc đó ư…?”

Mình thì chẳng nhớ có sự cố lạ lùng nào cả.

“…Cái tên này, cậu ta đúng là không biết gì thật.”

“Đúng là Sai-kun có khác…. Đây đáng lẽ là một sự kiện lớn đối với con gái… Hay nói đúng hơn, chắc cũng lớn đối với con trai nữa, đúng không?”

“Sự kiện lớn…?”

Sự kiện lớn cho cả nam và nữ vào tháng hai…?

“À, hiểu rồi, phải rồi. Valentine, hả.”

Vì chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra vào ngày này, nên tôi đã xóa sạch nó khỏi ký ức. Miharu thì không dễ thương đến mức tặng sô cô la cho tôi, mà Kuu cũng vậy.

“…Nhưng mà, đợi đã. Valentine năm nay đâu có chuyện gì xảy ra đâu. Việc thành lập SID có liên quan gì đến nó không?”

“Phùuuuu…”

“Phư phư phư phư…”

“G-Gì vậy? Có chuyện gì thế?”

Cả Amanashi và Karen Hội trưởng đều đang cười rất kỳ lạ…

Ch-Chính xác thì đã có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra, trong lúc mình không để ý chứ? Và, xét cái kiểu cười đó, chắc chắn họ không có ý định nói cho mình biết rồi… Khoan đã, chẳng phải Hội trưởng đã nói rằng SID không có gì phải giấu giếm sao?

“Thật tình, Sai-kun là một người phiền phức. Dù tớ học chẳng vào chữ nào, nhưng cậu ấy dường như còn hiểu ít hơn.”

“Th-Thật sao?”

Dù tôi không thua kém ai về khoản nghi ngờ, nhưng lại có hàng tá chuyện tôi chẳng hiểu nổi. Có lẽ vì thế mà mọi người thường giữ khoảng cách với tôi chăng?

“Cậu có khi còn quên cả tớ ấy chứ. Ha ha ha, tớ thắng lớn rồi, dù tớ thua ở bảng tuần hoàn và công thức hóa học!”

“Không, cái đó hoàn toàn khác mà.”

“Sai-kun ngầu quá!”

Thế mà cũng gọi là ngầu ư?

Cả câu nói mà tôi đã nói với Maka-sensei, tôi cũng quên béng mất rồi. Có vẻ như đó không phải là trường hợp duy nhất. Xem ra tôi sẽ không thể khám phá ra bí mật của SID trong thời gian ngắn đâu.

Amanashi và Hội trưởng Karen-kaichou đều đã về. Dù bên ngoài trời đã tối mịt, Hội trưởng vẫn bảo cứ để cô ấy lo liệu đưa Amanashi về. Mà nghĩ cũng phải, tay chân cô ấy chắc khỏe hơn tôi nhiều, việc đưa cô bé về nhà an toàn hẳn là chuyện nhỏ.

“……Khò…khò…Không thể trả tiền game online được nữa rồi…”

“Khụt…khịt…Meo meo…Nữa, thêm mèo nữa…”

Cuối cùng, cả Miharu và Kuu đều ngủ say không biết trời đất. Dù lúc nãy chúng có tỉnh dậy một lần, khiến tôi phải vội vã làm omurice cho chúng. Nhưng mà, tôi vừa mới bắt tay vào chuẩn bị thì chúng đã lại lăn ra ngủ tiếp rồi. Đúng là mê ngủ thật. Xem ra Kuu phải ngủ lại đêm nay rồi. Tôi không thích chút nào, nhưng có lẽ vẫn phải báo cho gia đình cô bé biết một tiếng. Gửi qua LINE là được nhỉ?

“…………”

Và, đã gửi. Kuu cũng thỉnh thoảng ngủ lại, nên chắc không có vấn đề gì đâu. Chưa đầy một phút, đã có tin nhắn trả lời.

[Muku ghét tắm lắm, nên nếu cần thì cứ ép con bé nhé!] – tin nhắn ghi vậy.

Xem ra họ chẳng mảy may lo lắng chút nào khi giao con gái cho tôi.

Họ—hay đúng hơn là cô ấy, luôn rất thân thiện và sống cũng tùy tiện nữa. Cơ mà nếu cứ dễ dãi thế này thì khéo lại bị mấy đứa nhóc không để yên cho đâu—khoan đã, chuyện đó không quan trọng lúc này.

Thôi, tôi sẽ cho chúng tắm, nhưng mà đánh thức chúng dậy một cách thô bạo thế này thì… Thôi đành để sáng mai cho mấy đứa nhỏ tắm vậy.

*Rầm! Bang! Bùm!*

“………!”

C-Cái tiếng động đó nghe ghê rợn thật đấy. Hình như phát ra từ nhà bên cạnh…! Nhà bên cạnh… chỗ Maka-sensei sao? May mà Miharu lẫn Kuu đều không tỉnh dậy… Mấy đứa này, ngủ say như chết vậy.

“……Không còn cách nào khác.”

Xỏ dép vào, tôi bước ra khỏi cửa, gõ lên cánh cửa nhà Fujiki. Đáp lại là tiếng bước chân vang lên từ phía sau cánh cửa, tiếp theo là tiếng lách cách của ổ khóa kim loại. Cuối cùng, cánh cửa mở ra.

“…Thầy Saigi-kun. Fufu, đồ ngủ của thầy Saigi-kun đơn giản mà đáng yêu quá đi mất…”

Maka-sensei thò đầu ra khỏi cửa, rồi nhanh chóng chụp một tấm ảnh. Mặc dù tôi chỉ đang mặc cái áo phông 980 yên, cùng chiếc quần lửng mỏng dính đơn điệu, nhưng bộ đồ của tôi rõ ràng rất xứng đáng được lưu vào kho dữ liệu của cô ấy.

“Tạm bỏ qua chuyện đồ ngủ của tôi đi, tiếng động lớn lúc nãy là sao vậy? Cô làm gì mà khuya lắc khuya lơ thế này?”

“À, tôi vừa mới về đến nhà ấy mà. Tiện tay lấy nồi lẩu ra thì lỡ tay đánh rơi mất. Xin lỗi nhé, chắc là ồn lắm đúng không?”

“Nếu chỉ có thế thì không sao… Cô có ổn không đấy?”

“Ổn cả mà~ À, đúng là tôi hậu đậu mà. Thôi, giờ thì bắt tay vào làm món Beef Stroganoff thôi.”

“Đã hơn 9 giờ đêm rồi đấy cô biết không? Sao cô còn phải làm mấy món đó vào giờ này?”

“Fufufufufufufu, tôi chỉ là đang cố gắng trốn tránh thực tại thôi mà…”

À, cái ánh mắt xa xăm này… Chắc do áp lực thi cử cuối cùng cũng đè nặng lên cô ấy rồi.

“Mà thôi, cô vẫn chưa ăn tối đúng không?”

“Mấy cái bài thi thôi đã khiến tôi kiệt sức rồi, lại còn phải họp nữa chứ. Chẳng có thời gian mà ăn uống gì cả.”

“Nếu cô không ngại đồ đơn giản, để tôi làm cho cô chút gì đó nhé?”

Về nhà muộn thế này, lại còn phải tự làm đồ ăn nữa thì vất vả quá.

“T-Thật sao?! Đồ ăn tự tay Saigi-kun nấu! Nếu tôi được nếm thử thì chắc chắn sẽ ra được bộ đề thi khủng nhất từ trước tới nay…!”

“Thôi, tôi lại muốn rút lại lời vừa nói rồi đây…”

Chẳng lẽ mình vừa gửi viện trợ cho kẻ thù sao? Mà thôi, dù sao thì cũng không thể làm ngơ trước một người hàng xóm đang đói meo được. Nhìn cô ấy xem, vẫn còn mặc bộ vest tươm tất. Dù đã cởi áo khoác ra rồi, nhưng có vẻ cô ấy muốn làm gì đó để ăn trước khi làm bất cứ việc gì khác.

“Vậy thì tôi vào nhé.”

Theo chân Sensei, tôi bước vào nhà Fujiki. Lại nhớ ra, đây là lần thứ hai tôi vào nhà cô ấy. Không phải lần đầu tiên đã có chuyện động trời gì đó xảy ra sao? Ai mà ngờ được lại có ngày tôi tắm chung với cô giáo chủ nhiệm của mình chứ…

“Nồi lẩu của cô vẫn còn chình ình ra đó kìa. Cùng với cái chảo nữa. Tôi sẽ dọn dẹp cho, cô đi thay đồ thoải mái một chút đi, Sensei.”

“Ơ-Ok. Xin lỗi, tôi sẽ làm ngay đây.”

“Không có cosplay gì đâu đấy nhé?”

“……Chậc.”

Này, cô ấy tặc lưỡi kìa. Vậy ra cô ấy thật sự định quyến rũ tôi lần nữa sao? Dù mệt mỏi thế này mà cô ấy vẫn không hề dễ xơi chút nào…

“Ồ, cô ấy giữ gìn bếp núc sạch sẽ thật đấy.”

Trước đây tôi chưa có dịp nhìn kỹ, nhưng bếp được dọn dẹp sạch bóng đến từng ngóc ngách. Mọi thứ còn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp nữa chứ. Không ngờ bếp của cô ấy lại gọn gàng ngăn nắp đến vậy, cứ nghĩ cái cô Maka-sensei vô dụng chính hiệu này sẽ để mọi thứ lộn xộn chứ.

Chẳng lẽ cô ấy đang cố gắng duy trì hình tượng “đóa hoa không thể chạm tới” ngay cả trong bốn bức tường nhà mình sao? Không biết lúc nào lại có người ghé qua phòng mình chăng, nên mới quyết định giữ gìn sạch sẽ nhất có thể?

“Ừm, bên trong tủ lạnh cũng gọn gàng ngăn nắp không kém. Và cô ấy có nhiều nguyên liệu tốt mà tôi có thể dùng được.”

Thịt nguội, hành tây, và trứng. Có lẽ làm cơm rang và súp miso thì hay… Khoan đã, cô ấy mệt rồi, thôi để tôi làm món đó vậy…

Được rồi, bắt tay vào nấu thôi.

“A, thơm quá đi mất!”

“Hả?!”

Đang múc cơm rang ra đĩa, thêm chén súp miso thì một giọng nói từ phía sau vang lên, làm tôi giật bắn cả mình.

“Thầy Saigi-kun khéo tay thật đấy! Thầy không muốn làm vợ tôi sao?!”

“Vợ á?! Khoan đã, cái đó…!”

Tôi thật sự chỉ mong cô đừng có bám chặt lấy lưng tôi như vậy. Mà thôi, nếu phải chọn giữa sung sướng và không sung sướng thì tất nhiên là sung sướng rồi… Không đời nào!

“À đồ ăn xong rồi, cô ngồi xuống đợ—”

“Hm? Thầy Saigi-kun sao vậy?”

Khi tôi quay người lại, tôi sững người. Maka-sensei đã thay đồ đàng hoàng rồi. Tất nhiên là không có cosplay gì cả. Nhưng cái áo phông trắng rộng thùng thình vẫn không giấu nổi khe ngực sâu hun hút, đôi vai trần cũng lộ rõ mồn một. Phía dưới thì cô ấy mặc quần soóc, khoe ra cặp đùi đầy đặn.

“Cái bộ đồ này…”

“À, đây là đồ tôi thích mặc khi ở nhà thôi. Bình thường tôi toàn mặc vest cả ngày mà.”

Cô ấy xoay một vòng tại chỗ. Dù bộ đồ này đang khiến tôi mặt đỏ tai hồng, nhưng bản thân cô ấy thì lại chẳng thèm bận tâm đến điều đó.

Không phải cô ấy cố tình mặc đồ này để câu dẫn mình đấy chứ? Đồ mặc ở nhà của một cô giáo 24 tuổi lại như thế này thật sao…?

“…Hay là thầy muốn tôi ăn mặc sành điệu hơn một chút? Bộ này không làm tim thầy Saigi-kun đập loạn xạ sao…?”

"Chuyện đó có hề gì! Miễn là em thấy thoải mái là được rồi!"

"Ồ, vậy hả? À, em không muốn đồ ăn nguội mất, nên em xin phép bắt đầu ăn luôn nhé?" Maka-sensei vừa nói vừa đặt cơm chiên và súp miso lên bàn.

"Cô cứ từ từ ạ. Vậy em xin phép—"

"Khoan đã."

Khi em vừa quay lưng đi, cô ấy đột nhiên nắm lấy tay áo em, kéo lại. Và không hiểu sao, cô ấy nở một nụ cười rất đáng ngại.

"Hôm nay, em có buổi học nhóm với Amanashi-san và mấy bạn khác đúng không? Kể cho cô nghe chính xác mọi chuyện đã xảy ra đi."

"...Em biết ngay mà."

Không đời nào cô ấy lại không muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nếu mệt mỏi đến thế thì cô ấy nên nhanh chóng ăn xong bữa tối, đi tắm rồi đi ngủ luôn đi chứ. Thay vào đó, em lại ngồi xuống bàn ăn của Maka-sensei.

"Nào, kể cho cô nghe trong lúc cô ăn nhé. Cảm ơn em vì bữa ăn... Oa, ngon thật đấy. Em có cho thêm mận vào à?"

"Vâng, em nghĩ nó có thể giúp cô bớt mệt mỏi."

"Ồ... Cô ấn tượng thật đấy, em có thể làm món này nhanh như vậy. Cô thì chịu, không có công thức là cô bó tay. Saigi-kun, em thật sự là chàng trai xứng đáng nhất để trở thành vợ của cô...!"

"Chàng trai xứng đáng trở thành vợ..."

Kỳ lạ thật, chẳng phải có gì đó mâu thuẫn ở đây sao...?

"Ah, ngon quá đi. Cơ thể mệt mỏi của cô đang được chữa lành...! Chưa kể cô còn được ngắm Saigi-kun nữa...!"

Cô giáo này đang dùng em làm món ăn kèm trong lúc ăn tối đấy à. Ai mà ngờ có ngày em lại rơi vào tình cảnh này...

"Rồi sao? Buổi học nhóm thế nào?"

"À... Vâng. Mọi chuyện tốt hơn em mong đợi. Em đã dạy cho cậu ấy những điều quan trọng, và nhờ Karen-kaichou giúp đỡ nếu cần thiết. Em nghĩ là Amanashi đã tiến bộ nhiều."

"Vì giờ cô đang ở chế độ riêng tư, nên cái đứa trẻ có vấn đề đó là mối lo thứ hai của cô. Vấn đề nổi cộm nhất là... Em không có hôn mấy cô gái của SID đấy chứ?"

"Làm sao em lại làm thế được?!"

Cô quên chuyện buổi học nhóm rồi đấy à?!

"Cô không thể giám sát buổi học nhóm. Và chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ biết mấy cô gái của SID thực sự có thể làm gì. Vì là họ, nên họ có thể sẽ hôn em, một điều mà người bình thường sẽ không thể làm được."

"Có phải em tưởng tượng không, hay là thực sự có một người đã bất ngờ hôn em không báo trước?"

Gọi em đến phòng hướng dẫn học sinh, đột nhiên tỏ tình với em, và hôn em hết lần này đến lần khác, chẳng phải đã có một người tên là Maka-sensei làm thế sao?

"Nếu cô không đi xa đến thế, em sẽ không tin lời tỏ tình của cô, đúng không? Không, em thậm chí còn không tin cô ngay cả sau đó, nhưng cô đã xoay sở để tạo ra một bước đột phá, phải không?"

"......"

Cô ấy thật sự hiểu em quá, người này... Nếu cô ấy thực sự không hôn em lúc đó, có lẽ em sẽ không bao giờ mở lòng với cô ấy nữa. Chính vì những hành động táo bạo và khó đoán của cô ấy, em cảm thấy muốn tin vào lời tỏ tình của cô ấy— Có lẽ đó là lý do tại sao em không chạy trốn khỏi 'sự giáo dục' của cô ấy.

"...Sensei, nhìn cô có vẻ như không nghĩ gì cả, nhưng thực ra cô suy nghĩ rất nhiều về những chuyện này, đúng không?"

"Mặc dù có hơi sốc khi em nghĩ về cô như vậy, nhưng cô không ngốc đến thế đâu, được chưa?"

*Poff* cô nhét nốt miếng cơm chiên cuối cùng vào miệng, và uống cạn bát súp miso.

Cô ấy thực sự đã ăn hết rồi... Điều đó khiến em có chút vui.

"Cảm ơn em vì bữa ăn. Aaa, cuối cùng thì bụng cô cũng dịu lại rồi. Giờ thì..."

"Hả—"

Maka-sensei đột nhiên chống cả hai tay lên bàn, và đẩy người lại gần em hơn. Vì thế, em có thể nhìn rõ ngực cô ấy bên trong chiếc áo phông rộng thùng thình.

Uwaa... cô ấy không mặc áo ngực?! Em gần như có thể thấy bầu ngực cỡ E của cô ấy trừ phần đầu...!

"Em không hôn họ chứ, đúng không? Và em cũng không làm bất cứ điều gì nguy hiểm hơn nữa, cô hy vọng là vậy."

"E-Em không có mà... Ự-Ựm, làm ơn che ngực lại đi...!"

"Mhm? Aaa, ôi không... thật là, đồ biến thái. Nhìn chằm chằm vào ngực con gái khi cô ấy không phòng bị, Saigi-kun thật sự là một cậu bé biến thái."

"Em không hề nhìn trộm, mà là Sensei cố tình cho em thấy!"

Aaa trời ơi, em cảm thấy mình thật ngốc khi luôn bị quyến rũ như thế này. Nhưng, có vẻ như em sẽ không bao giờ quen được với chuyện này, dù có trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa.

"Nào nào, Saigi-kun. Em không cần phải kích động đến thế đâu," Maka-sensei vừa nói vừa ngồi xuống và túm lấy chiếc áo phông của mình.

Má cô ấy hơi ửng đỏ, nên có lẽ cô ấy đã buông lỏng cảnh giác và cảm thấy xấu hổ về điều đó. Những hành động thuần khiết này của cô ấy thật sự không công bằng giữa những đợt tấn công đó.

"Giờ thì, có lẽ cô sẽ nghe xem việc học hành của Amanashi-san tiến triển thế nào. Jinsho-san chắc không có vấn đề gì, Miharu-san cũng vậy. Và, Shinju-san dù sao cũng không có bài kiểm tra nào cả."

"Hả? Nhưng, cô bảo là giờ cô đang ở chế độ riêng tư mà..."

"Cô bảo là đây không phải là ưu tiên hàng đầu của cô. Vì có vẻ như mấy cô gái của SID không làm gì kỳ lạ, nên giờ cô có thể tập trung vào phần học tập. Dù sao thì, điểm số của Amanashi-san thực sự đang gặp nguy hiểm."

"...Cô nói đúng ạ."

Vì có lẽ nó sẽ gây ra nhiều vấn đề hơn cho em, em quyết định bỏ qua những đụng chạm da thịt của họ.

Nhưng, dù cô ấy vừa đi làm về sau một ngày bận rộn, cô ấy vẫn luôn hỏi han về học sinh của mình... giáo viên thật sự rất vất vả. Ít nhất thì đây là một điều mà em sẽ ghét, làm giáo viên... mặc dù điều đó khá tệ.

"Sự tiến bộ của Amanashi không có gì đáng khoe cả. Dù sao thì, chúng em chỉ học khoảng hai tiếng thôi. Nhưng, em đã bắt cậu ấy học thuộc lòng hầu hết các kiến thức để—"

Trước mắt, em báo cáo về sự tiến bộ của Amanashi, và cố gắng xua tan sự bất an của Maka-sensei, dù chỉ là một chút.

Cảm nhận ánh sáng chiếu vào cơ thể, em chậm rãi mở mắt ra.

"Hả? Trời sáng rồi sao...?"

Không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào... Em không nhớ gì cả... mọi thứ đều rất mơ hồ. Ừ thì, em vừa mới tỉnh dậy mà, nên đương nhiên là thế rồi. Nhưng, cảm giác khác với bình thường...

"Nnn...Nnn..."

".........?"

Em nghe thấy tiếng thở nhẹ bên cạnh, nên em nhìn sang.

"Aaa... Chào buổi sáng, Saigi-kun."

".........!!"

Gương mặt ngái ngủ của Maka-sensei chào đón em. Ngực và khe ngực của cô ấy lộ rõ, và mọi thứ bên dưới được che chắn bởi chiếc chăn.

Một chiếc chăn che chắn?! Ờ-Ờ... mình đang ở đâu thế này?!

"Đêm qua chúng ta đã có một đêm vui vẻ đấy."

"Ý cô là sao chứ?!"

Đúng rồi, đây không phải là giường của em. Ga trải giường trắng tinh, hai chiếc gối cạnh nhau, và có vẻ như đây là một chiếc giường đôi.

"Thật tình, đừng có mà hưng phấn quá vào buổi sáng thế chứ, Saigi-kun," Maka-sensei mỉm cười, vén những sợi tóc mái. "Hôm qua em đã vất vả lắm, mà giờ đã hồi phục rồi à? Fufufu, giới trẻ bây giờ thật là đáng kinh ngạc."

"Á á á, chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè...!" Tôi vội vàng bật dậy khỏi giường, rồi ngã xuống sàn.

Đến cả cái sàn nhà tôi vừa tiếp đất cũng không giống của phòng tôi nữa. Đừng nói với tôi...đây là phòng ngủ của Maka-sensei đó hả?!

"Cô cũng thấy khỏe hơn nhiều. Hút lấy năng lượng của một cậu trai trẻ như em đúng là tuyệt nhất."

"Cô là succubus hay gì?!"

À, xem ra tôi vẫn còn đủ sức để cãi lại câu đó.

...Khoan đã, chờ một chút.

"T-Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nhớ là em đã nấu bữa tối cho Sensei, rồi sau đó thì..."

"Thật tình, đừng bắt tôi phải nói ra chứ. Đến tôi còn thấy xấu hổ đây này."

Đừng nói với tôi...chúng tôi đã vượt qua ranh giới đó rồi—? Không thể nào...Nhưng mà, đúng là chúng tôi đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần rồi, nên nếu có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra, thì Maka-sensei có thể đã thử làm gì đó...

"Lại đây nào, Saigi-kun. Vẫn còn sớm mà. Vậy nên cứ thư giãn thêm một chút nữa đi..."

"X-Xin chờ một chút—Mhm?"

Khi cô ấy hé tấm chăn lên một chút, tôi cảm giác như mình đã nhìn thấy thứ gì đó.

"Sensei, xin lỗi."

"Kya~"

"Đừng có 'Kya~' với tôi! Cái gì thế này!"

Khi tôi quay lại giường và vén chăn lên thêm nữa...

"Saigi-kun thật là táo bạo..."

"Cô còn định tiếp tục cái trò này đến bao giờ?!"

Bên dưới tấm chăn—Maka-sensei đang mặc một chiếc áo ống, hở cả vai và khe ngực. Bên dưới đó vẫn là chiếc quần đùi hôm qua, nhưng chuyện đó không quan trọng vào lúc này.

"Ôi, bị phát hiện rồi," Maka-sensei lè lưỡi ra như một đứa trẻ.

Aww, dễ thương quá.

"Kuu...Ai mà ngờ được là mình suýt nữa thì bị dụ dỗ vào một trong những tình tiết truyện tranh đó chứ...!"

"À, vậy hả? Tôi không đọc truyện tranh nhiều lắm. Ra là vậy..."

Vậy là cô ấy chỉ vô tình tái hiện lại thôi á?!

"C-Còn nữa, bộ đồ này hở hang quá rồi..." Tôi vội vàng đắp chăn lại cho cô ấy.

Vì tôi đã thấy cô ấy khỏa thân một lần rồi, nên cái này còn khiêu gợi hơn gấp ngàn lần...

"Giờ thì xin cô hãy giải thích cho em tình hình này đi. Tối qua đã xảy ra chuyện gì!"

"Không có gì đặc biệt cả. Sau khi nghe về hoàn cảnh của Amanashi-san, tôi đã giảng cho em về một phương pháp học tập đặc biệt."

"...Ừm, em cũng cảm thấy thế..."

Thật bất công, chỉ có mình tôi là được nhận những bài học như thế này từ cô ấy. Nhưng, sau khi học về phương pháp đó, lý trí của tôi chắc hẳn đã bị xóa sạch và tôi đã mất cảnh giác.

"Dù tôi mới chỉ bắt đầu giải thích được khoảng 30 phút, thì em đã lảo đảo cả rồi, Saigi-kun. Chắc hẳn là em đã mệt mỏi vì buổi học. Vì tôi không còn cơ hội nào khác, nên tôi đã cho em dùng giường của tôi."

"Em hiểu rồi...Vậy thì cảm ơn cô...Nhưng, sao lại là giường của Sensei?"

Dù tôi thực sự rất biết ơn, nhưng tôi vẫn còn chút nghi ngờ.

"Nhà em ở ngay cạnh đây, vậy chẳng phải sẽ ổn hơn nếu em cứ về nhà sao...?"

"Tôi đã cho em dùng giường của tôi."

À, cô ấy hoàn toàn phớt lờ lời tôi nói và tiếp tục câu chuyện của mình.

"Và, thấy em ngủ say như vậy, tôi sẽ cảm thấy áy náy nếu đánh thức em dậy. Buồn thay, nhà tôi chỉ có một cái giường, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ chung giường."

"...Vậy còn cái áo ống đó là sao?"

"Một chút trêu chọc đáng yêu, đó là cái tên của nó. Tôi đã nghĩ đến việc làm em ngạc nhiên một chút. Tôi cũng có những lúc nghịch ngợm chứ bộ?"

"Chẳng dễ thương chút nào cả...! Trường hợp xấu nhất là tim em có thể ngừng đập đấy!"

"Tôi đã nói với em chuyện này trước rồi mà, đúng không? Tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho em đàng hoàng."

"Và em cũng đã nói với cô chuyện này trước rồi, nhưng hãy cố gắng để đừng đến mức đó đi!"

"Không sao đâu, tôi giỏi cái đó lắm. Tôi biết cách làm cho tim em đập nhanh hơn mà không làm nó ngừng đập đâu nha~"

"Chờ một chút! Chẳng lẽ đây là một phần trong kế hoạch của cô?!"

Ngay cả khi việc làm rơi cái nồi lẩu nóng kia chỉ là một tai nạn thuần túy, thì cô ấy đã bắt đầu kế hoạch quyến rũ tôi rồi!

"Em thật là nhạy bén. Nhưng, nó không có gì lố bịch cả. Để tránh những lời giải thích phức tạp, tôi chỉ lợi dụng cơn buồn ngủ của Saigi-kun thôi."

"Đúng rồi, mọi chuyện là như vậy!"

Giờ thì em nhớ ra rồi. Dù những lời giải thích của cô ấy trong lớp rất dễ hiểu, nhưng phương pháp mà cô ấy dạy em lại khá là nặng đô...Đợi đã, vậy là cô ấy làm vậy để khiến em buồn ngủ!

"Thỉnh thoảng ngủ trên giường của tôi cũng không sao đâu mà. Để ghi đè buổi học với những mỹ nhân từ SID kia, thì cần thêm một chút kích thích nữa."

"Cách ghi đè đó điên rồ quá rồi đó, Maka-sensei!"

Khiến em buồn ngủ, rồi đưa em lên giường của cô ấy—thật là khéo léo.

"Nếu nó không thú vị, thì sẽ chán lắm đúng không?"

"...Còn Sensei thì sao? Tim cô có đập nhanh hơn không?"

"Tất nhiên là có. Mỗi khi ở bên em, tim tôi đập nhanh đến mức đáng sợ luôn đó. Tôi sẽ nói thẳng ra nhé...khi tôi ở bên em cả buổi tối...thậm chí đến tôi cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, em biết không?"

Vậy thì đừng làm mấy chuyện đó nữa—đó là điều mà tôi không thể nói ra.

Nhìn lại thì, Maka-sensei và tôi vẫn đang nằm trên cùng một chiếc giường, và chúng tôi đang nhìn nhau ở cự ly gần.

"Thật tình...Maka-sensei, sao cô lại làm những chuyện điên rồ này vậy? Vì một người như em..."

"Không thể vừa yêu vừa khôn ngoan được đâu, Saigi-kun."

"Chúng ta có thể đừng đột ngột sử dụng tiếng Anh trong cuộc trò chuyện của mình được không...?"

Bị kiểm tra đột ngột như vậy mới khiến tim em đập nhanh đó.

"Vậy thì, chỉ riêng hôm nay thôi, tôi sẽ nói cho em biết ý nghĩa của nó. [Love is blinding], nó có nghĩa là vậy đó. Một khi em đã yêu rồi, em sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo được nữa. Đặc biệt là với tôi—"

"Đ-Đặc biệt là với Sensei...?"

Tôi ý thức rõ ràng về việc Maka-sensei không bình thường ở nhiều mặt. Vậy nên dù rủi ro có cao, thì vẫn có lý do để cô ấy ở bên cạnh tôi như thế này, phải không.

"Saigi-kun, em sẽ phải chấp nhận hình phạt của tôi...vì đã khiến tôi mất kiểm soát như thế này, được chứ?"

"V-Vâng..."

Mặt của Maka-sensei đỏ bừng lên, và cô ấy từ từ đưa môi mình lại gần—

"Hauu..."

"Mhm?"

Nhưng vào khoảnh khắc đó, Sensei đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ lạ—chờ đã, đó không phải là giọng của Sensei!

Quay lại thì, có một cô gái đang ngồi cạnh cửa. Tóc buộc hai bên, thân hình nhỏ nhắn, nhưng bộ ngực thậm chí còn lớn hơn cả Maka-sensei—

"K-Kisou-san?! S-Sao cậu lại ở đây?!"

"Chuyện đó không quan trọng, cứ tiếp tục hôn đi."

"Ehhh?! M-Maka-sensei, chừ—"

Chẳng bận tâm gì, cô Maka cứ thế dí sát môi mình vào môi tôi, rồi chúng tôi hôn nhau.

222.jpg

Này này, người đang đứng kia là bạn học của tôi, kiêm luôn em gái kiêm học trò của cô Maka đấy – Thế nhưng, tất cả những điều đó chẳng thấm tháp gì với con người tên Fujiki Maka.

Còn người con trai chẳng hề phản đối hành động đó một chút nào, chính là Saigi Makoto.

Cuối cùng, người vẫn đang miệt mài gõ điện thoại không ngừng kia chính là Kisou Tenka.

Đây rốt cuộc là mối quan hệ tay ba kiểu gì đây…

Có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Chủ nhân của ánh mắt đó đương nhiên là Kisou-san rồi. Vì chỗ của chúng tôi trong lớp khá gần nhau, nên tôi nhìn cái là nhận ra ngay.

Sáng sớm, tôi rời khỏi nhà Fujiki để đánh thức Miharu và Kuu dậy, rồi bắt cả hai đi tắm. Kéo Kuu, người ghét tắm như mèo, vào bồn tắm rồi ép buộc bé tự tắm rửa thật sự là một công cuộc khó khăn trăm bề.

Sau đó, tôi cho cả hai ăn sáng, rồi đưa Kuu đến trường tiểu học của bé, không lâu sau cũng đến trường của mình. Khi tôi vẫn còn ở nhà Fujiki, tôi cũng không thể nói chuyện đàng hoàng với Kisou-san, nhưng mà—

Nghe đâu, cô ấy đến thăm dò tình hình của cô Maka sau khi nghe bảo cô bận rộn quá. Đến sớm như vậy là để mang bữa sáng đến làm chị gái bất ngờ. Hai chị em này đúng là thích làm người khác bất ngờ thật… Chà, kết quả là, cô ấy đã chứng kiến cảnh tượng có lẽ rất chấn động đó. Và, khi tôi đến trường, Kisou-san đã có mặt rồi, dán mắt vào tôi suốt… Nhưng mà, thật sự có thể trách cô ấy sao?

Chị gái ruột của mình lại đi hôn bạn cùng lớp của em gái ngay trước mắt cô ấy. Khó tin thật, dù hỗn loạn đến mức ấy mà cô ấy vẫn không quên viết gì đó vào điện thoại. Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn tiếp tục ghi chép gì đó. Cô ấy thực sự là một ẩn số. Nhưng mà, tạm gác chuyện đó sang một bên—

Kisou-san có vẻ là một siscon chính hiệu—một người cực kỳ xem trọng chị gái mình. Và người chị gái ấy chẳng hề có ý định giải thích hiểu lầm này… ừm, mà có gì để hiểu lầm đâu ngay từ đầu. Chuyện tôi và cô Maka hôn nhau là sự thật không thể chối cãi… Thứ duy nhất có thể gây hiểu lầm chỉ là địa điểm chúng tôi hôn nhau, cụ thể là trên giường.

“Chào buổi sáng, Sai-kun! Hôm nay đúng là một buổi sáng đẹp trời!”

Ngay lúc đó, Amanashi chào tôi với vẻ mặt vô tư lự.

“Được thôi, hôm nay tôi sẽ bắt Amanashi tập luyện thật nhiều. Không có thời gian để ngủ luôn.”

“Tự nhiên anh trở thành một tên sadist tàn nhẫn thế sao?!”

“Đúng là có quá nhiều tài liệu để học. Cứ nhồi nhét tất cả những thông tin có thể vào não cô ấy, rồi cầu nguyện là được.”

“Hoàn toàn bỏ qua hiệu quả, anh chỉ đang tìm cách châm chọc tôi thôi đúng không?!”

Chậc, cô ấy nhận ra rồi. Chỉ là tôi thấy cô ấy cứ vô tư lự xuất hiện trước mặt tôi, trong khi tôi đang lo lắng đủ điều ở đây, nên muốn trêu chọc một chút thôi.

“……Hả? Có chuyện gì với Ten-chan à? Cậu nhìn chằm chằm như bị ma ám vậy, cậu biết không? Đúng là ngực cô ấy to thật, nhưng ngực tôi còn to hơn mà, cậu biết không?”

“Tôi không nghe gì hết!”

Chỉ cần nhìn qua hình dáng bộ đồng phục thì ngực Kisou-san có khi còn to hơn. Có lẽ tất cả năng lượng phát triển của em ấy dồn hết vào ngực rồi sao…? Nhưng mà, giờ thì chuyện đó không quan trọng.

“Nhưng tôi chỉ muốn nói về ngực… Như vậy, ai cũng vui vẻ, kể cả tôi…”

“Xin đừng trốn tránh hiện thực.”

Tất cả các bạn nam xung quanh chúng tôi cũng đang gật đầu… Họ đồng tình với ý kiến của Amanashi sao…?

“Amanashi, cho tôi xin lỗi một chút. Và, đừng hòng trốn buổi học thêm sau giờ học của chúng ta lát nữa đấy.”

“Vâng, đúng ý tôi luôn!”

Thật sự thì chỉ có động lực của cô ấy là tốt thôi.

Tôi bước ra khỏi lớp học, và sau khi giải quyết xong chuyện cá nhân trong nhà vệ sinh, tôi dừng chân bên cửa sổ hành lang. Bên trong tòa nhà trường đối diện qua sân trường, tôi cũng thấy cô Maka đang đi dọc hành lang. Cùng với hội trưởng và một giáo viên tiếng Anh khác, không biết đang nói chuyện gì nữa. Dù họ khá xa tôi, tôi vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của họ. Chắc là chuyện gì đó liên quan đến kỳ thi sắp tới…

“Saigi, trong lớp học, ngừng nói chuyện về ngực của tôi đi.”

“Tôi có khơi chuyện đó đâu! Khoan đã, Kisou-san…”

Chưa kịp nhận ra thì Kisou-san đã đứng cạnh tôi rồi.

Giờ cô ấy đứng cạnh tôi thế này, tôi mới thấy rõ sự chênh lệch chiều cao.

“Ồ, chị gái—Cô Fujiki ở đằng kia kìa. Tối qua anh đã ngắm chán chê rồi mà, giờ vẫn còn muốn xem sao?”

“Khoan đã… Em chưa nghe cô ấy giải thích hoàn cảnh rồi sao? Đây là việc cô ấy làm để—”

“Em nghe rồi. Anh lúc nào cũng trêu đùa chị gái thế. Nguy hiểm lắm, tốt nhất là anh nên tự kiểm điểm lại bản thân đi.”

“Ư ư… dù em nói vậy, cô Maka mới là người luôn chủ động tấn công mà…”

Dù có những lúc tôi muốn lấn át cô Maka, nhưng kết quả thì tôi luôn bị cô ấy lật ngược thế cờ.

“Và, Kisou-san, em biết được bao nhiêu rồi? Về chuyện của tôi và cô Maka—”

“Đại khái thì là vậy. Chúng tôi sống xa nhau nhưng vẫn thường xuyên đến thăm. Mỗi lần đến, em nghe được đủ thứ.”

“Cái ‘đủ thứ’ đấy làm tôi sợ thật…” Tôi cười gượng.

“Nhưng em nằm mơ cũng không ngờ mối quan hệ của hai người lại như thế này. Anh đang làm gì với chị gái của em vậy hả.”

“Chị gái em mới là người làm mà!”

Và đương nhiên, cái ‘làm’ đó ám chỉ nụ hôn. Em ấy không hiểu lầm về cái giường đâu, đúng không? …Đúng không?

“…Quả nhiên là vậy. Saigi không có gan đến thế đâu. Em không biết nhiều về anh, nhưng em biết anh không có gan động chạm vào một giáo viên nữ đâu.”

“Có vô số người khác cũng chẳng dám động chạm vào cô ấy đâu, em biết không.”

“Kẻ thua cuộc đáng thương đang nói gì đó kìa. Nhưng điều em biết, là anh là một kẻ vô dụng thôi.”

Ối, cô ấy ăn nói bạt mạng quá… Ưm…

Cô Maka là một đóa hoa trên cao chẳng thể nào với tới. Thế thì gọi tôi là kẻ vô dụng liệu có công bằng không khi tôi cũng chỉ như bao chàng trai khác trong trường này chứ?

“Giờ đến lượt em hỏi. Saigi, anh biết được bao nhiêu về gia đình của chúng em?”

“Bao nhiêu ư… Thì, ít nhất tôi cũng nghe được về hoàn cảnh gia đình của Kisou-san rồi.”

“Tôi vốn không định giấu diếm nên không bận tâm. Còn những người đã nghe được chuyện đó, tôi chẳng để ý đến họ đâu.”

“Xin cô hãy quan tâm họ một chút đi mà!”

Thật tình, Kisou-san trông đáng yêu như búp bê vậy, nhưng bên trong thì đúng là…

“Đùa thôi. Vậy thì anh nên biết, tất cả những chuyện đó xảy ra khi tôi vẫn còn là một đứa bé sơ sinh.”

“……À—”

Ngay sau khi Kisou-san chào đời, cha mẹ cô ấy ly hôn.

“Mẹ tôi đưa tôi về nhà ngoại, và tôi có một cuộc sống êm đềm, dễ chịu ở đó. Nhưng, Onee-chan, người bị người cha vô tích sự của chúng tôi mang đi, lại phải chịu đựng nhiều khó khăn hơn rất nhiều. Dù vậy, chị ấy vẫn không ngừng rèn giũa bản thân để trở thành con người như ngày hôm nay.”

“……”

Nghĩ lại thì, Maka-sensei quả thực đã vượt qua quá khứ khó khăn ấy một cách vô cùng tích cực. Khi còn là một đứa trẻ, cha cô đã phá sản, cha mẹ ly hôn, và cô bị chia cắt khỏi mẹ và em gái. Dù phải đối mặt với hoàn cảnh như vậy, cô ấy lại ghét bị coi thường hơn bất cứ điều gì—

Cứ thế, nỗ lực chồng chất nỗ lực, cô ấy đã đạt được vị trí như hiện tại. Và ai cũng chấp nhận điều đó.

“Sau bao nhiêu lần rèn giũa, thứ được sinh ra là một đóa hoa không thể chạm tới. Nhưng trước mặt Saigi, cô ấy lại trở thành một cô gái bình thường như bao người khác.”

“Tôi không nghĩ một cô gái như cô ấy lại có thể tìm thấy ở khắp nơi đâu…”

“Dù sao thì, tôi không quan tâm lý do cô ấy chọn anh. Việc anh chọn cô ấy, mới là điều tốt nhất cho anh.”

“Ư ư… Ờm, tôi đang cố hết sức để mấy chuyện cô ấy làm không bị lộ ra mà…”

“Nhìn cô ấy đằng kia kìa. Như anh thấy đấy, bận tối mặt tối mũi.”

“À, đúng thật.”

Kisou-san chỉ tay về phía tòa nhà trường học bên kia, nơi Maka-sensei đang đi. Cô ấy cúi chào những người khác đang đi cùng, rồi nhanh chân bước dọc hành lang. Rõ ràng là cô ấy đang rất bận rộn.

“Kẻ gây rắc rối duy nhất là Amanashi. Hãy loại bỏ cô ta, loại bỏ những cơn đau đầu của chị gái.”

“Nghe cô nói cứ như dễ dàng lắm ấy.”

Tôi biết cô ấy đang gặp khó khăn vì việc ôn thi, nhưng tôi không thể giúp gì được. Điều duy nhất tôi có thể làm là loại bỏ một mối bận tâm của cô ấy.

“Ưm…?”

Và, Kisou-san bỗng nhiên lại bắt đầu gõ gì đó vào điện thoại của mình.

“Này, Kisou-san. Tôi cũng có một câu hỏi cho cô. Cô lúc nào cũng gõ cái gì trên đó vậy?”

“—Ghi chép về tình yêu và tuổi dậy thì.”

“………Hả?”

Trong lúc tôi còn đang nghiêng đầu khó hiểu, Kisou-san quay lưng lại với tôi và đi về phía phòng học.

Thật tình, tại sao xung quanh tôi lại toàn là ba cô gái khó hiểu đến vậy? Dù tôi không dám thốt ra tên của người phiền phức nhất, nhưng cô em gái của cô ta chắc chắn cũng chẳng thua kém là bao. Dường như nhiệm vụ của tôi trong trường hợp này là phải chăm sóc cô ấy.

“Nói vậy thôi, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không còn nhân nhượng, cũng chẳng nhẹ tay với cô đâu.”

“Ơ, chuyện gì thế này?!”

Dĩ nhiên, người ngạc nhiên ở đây chính là Amanashi Nui.

“Hê hê hê, cô có la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy đâu… cái kiểu phát triển này ư?! Chẳng lẽ đây là đang biến thành một cuốn ero doujin sao?!”

“Một mặt nào đó thì đúng vậy. Dù việc chúng ta sẽ làm là học bài.”

Thôi kệ cái lời bình về ero doujin kia đi.

Hiện tại, chúng tôi đang ở một quán karaoke. Sau giờ học, tôi đã kéo Amanashi đến đây. Tiện thể nói thêm, nhà Amanashi chỉ cách đây năm phút đi bộ, nên dù chúng tôi có học đến tối mịt thì việc đưa cô ấy về nhà cũng không thành vấn đề.

“Vì là quán karaoke nên chúng ta có thể nói chuyện tùy thích với âm lượng tùy ý, bàn đủ rộng để đặt sách giáo khoa và ghi chú, và quan trọng nhất, ghế rất thoải mái.”

Cái gọi là ‘KaraBen’ (Karaoke Benkyou – Học ở Karaoke), là một cách học rất hiệu quả nếu bạn có thể tập trung.

Mặc dù một nhược điểm là bạn có thể nghe thấy tiếng hát từ các phòng xung quanh, nhưng với Amanashi, một môi trường ồn ào có thể tốt hơn là sự yên tĩnh hoàn toàn. Dù nó làm tốn một chút chi phí hàng tháng của tôi, nhưng cũng chỉ đến khi thi xong thôi. Hãy cố chịu đựng vậy.

“Từ 4 giờ chiều đến 7 giờ tối. Ba tiếng học liên tục. Dù vẫn còn hơi ngắn, nhưng còn hơn là để Amanashi học hành dở dang nửa ngày.”

“Chà, tôi chưa bao giờ học nửa ngày cả. Thường thì tôi chỉ học được khoảng một tiếng là cần nghỉ rồi!”

“…Đáng tiếc là ba tiếng là giới hạn của chúng ta. Dù sao thì, tôi phải về nhà trước 8 giờ tối để trông em gái nữa.”

Đối với Miharu, tôi đã cho phép con bé mua một món ăn vặt nóng ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Bình thường, tôi sẽ cấm con bé làm vậy, vì có lẽ con bé sẽ nhét đầy bụng đến vô tận mất, nhưng việc phải chờ bữa tối quá lâu thì cũng khắc nghiệt với con bé.

“Ô hô, Sai-kun cũng có vẻ vất vả ghê.”

“Nếu cô học hành tử tế, thì tôi sẽ bớt đi một mối lo, cô biết đấy. Nhưng, giờ tôi đã giúp cô rồi, tôi sẽ không dừng lại giữa chừng đâu. Hãy quên buổi học đó đi, và tập trung vào cái địa ngục đang chờ đợi phía trước cô đi.”

“Ếếếếế?!” Amanashi bỗng nhiên bật dậy trên ghế sofa.

…Cô đừng có cử động kiểu đó được không?

“K-Kỳ lạ thật… Sai-kun tự dưng lại có vẻ động lực đến vậy… Ở buổi học hôm trước anh còn có cái kiểu ‘À, ít nhất thì mình cũng có thể ngắm ngực cô ấy lúc học’ mà, anh biết không?”

“Tôi khá chắc là tôi không hề thể hiện điều đó ra ngoài.”

Khi tôi nói vậy, Amanashi liền lảng mắt đi. Cũng như mọi khi, cô ấy không mặc áo blazer khoác ngoài đồng phục, và đôi gò bồng đảo số một của trường cứ thế tự phô bày. Dù bên trong cô ấy có như vậy, nhưng ngoại hình thì có thể sánh ngang với bất kỳ mỹ nhân nào được nhắc đến trong các tạp chí manga shounen. Cho dù tôi có xa lạ với kiểu đàn ông ‘nikushoku kei’ (ăn thịt) đến mức nào, sức cám dỗ của đôi gò bồng đảo ấy vẫn là điều đáng sợ.

Thế nhưng, dù vậy, tôi đã có thể kiềm chế được trước cặp E-Cup của cô giáo xinh đẹp kia, vậy nên tôi hẳn sẽ vượt qua được chuyện này.

Tôi ho nhẹ một tiếng.

“Amanashi Nui—Tôi sẽ huấn luyện cô để cô không còn coi tôi là một người bạn cùng lớp nữa, mà là một người bạn cùng lớp đến cả quỷ cũng phải khiếp sợ.”

“K-Không cần huấn luyện tôi chút nào cả!”

Không hiểu sao, câu nói này nghe cứ quen quen—

Tôi quyết định không nghĩ ngợi về nó nữa. Giờ đây tôi có việc khác cần ưu tiên hơn.

Chỉ còn vỏn vẹn năm ngày nữa là thi cử. Nhưng so với thi giữa kỳ, kỳ thi cuối lại ít môn hơn, mà phạm vi kiến thức cũng không mở rộng thêm bao nhiêu. Vậy nên, chúng ta sẽ chinh phục ngọn núi đó!

"Hình như tôi phải cố gắng học thuộc lòng thì phải? Tôi nghĩ mình có thể làm được."

"Cũng gần giống học thuộc lòng thôi. Chúng ta sẽ đoán đề, rồi nhồi nhét đáp án vào đầu cậu."

"Thế nếu đề thi không giống thì sao?"

"Thì cậu sẽ trượt môn, và phải đi học phụ đạo thôi."

"Thế thì có gì hay ho chứ! Tôi sẽ không làm được việc, mà cũng chẳng thể tán tỉnh Sai-kun nữa!"

"Cái vế sau thì tôi xin giả vờ như không nghe thấy nhé… Dù sao thì, cậu chỉ trượt môn khi điểm dưới mức trung bình, nên lo lắng cũng chẳng ích gì đâu. Tạm thời, chúng ta cứ đặt mục tiêu đạt trung bình 80 điểm mỗi môn đã."

"Ưm… 80 điểm khó lắm đó nha…" Amanashi giật mình.

Vì cô nàng thuộc dạng gần bét bảng, nên khả năng cao là sẽ trượt ít nhất một hai môn. Vậy nên, việc đảm bảo không trượt môn nào là điều bắt buộc lúc này.

Ở Seikadai, nếu trượt một môn, sinh viên sẽ bị buộc phải học lại cả năm. Tuy nhiên, nhờ có những giải pháp cứu vớt mang tên 'lớp phụ đạo' mà từ lâu rồi, chẳng có sinh viên nào phải lưu ban cả. Nhưng, ta không thể quá ỷ lại vào cái hệ thống như vậy được. Nếu lớp của cô Maka-sensei mà có một học sinh như thế thì danh tiếng của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng lắm đây.

Nhưng mà, tôi làm thế này không phải vì muốn giúp cô Maka-sensei hay gì đâu nha—Ừm thì, là vậy đó. Kisou-san đáng sợ lắm. Chỉ thế thôi, hiểu không?

…Tôi thừa biết mình chẳng thể thành thật mà.

"Trường hợp của tôi á, tôi chủ yếu là đạt điểm trung bình thôi. Nếu có môn tôi học tốt hơn mức trung bình thì cũng có môn tôi lại đạt điểm dưới mức đó, có vậy thôi à."

"Th-thật sao?! Sai-kun, cậu giỏi quá! Cậu chắc không phải thiên tài đó chứ?!"

"…Tôi không phải thiên tài, nhưng chính bởi vì tôi gần gũi với cậu hơn so với Hội Trưởng nên tôi nghĩ mình sẽ dễ dạy cậu hơn đó."

"Đúng đó, so với Hội Trưởng thì tôi gần Sai-kun hơn nhiều!"

"Thôi, chuyện đó để sau đi. Chúng ta không nên lãng phí thời gian, bắt đầu luôn thôi. Từ đây nhé."

Tôi đặt một cuốn sách bài tập Văn học hiện đại xuống trước mặt cô nàng. Đó là một môn khá dễ, bởi chỉ cần ghi nhớ những ý chính mà tác giả muốn thể hiện—đúng như những gì thầy cô đã giảng trên lớp, thì điểm số sẽ tự nhiên mà đến thôi.

"Gừ… Tiếng Nhật khó thật đấy."

…Hay là không nhỉ.

"Ưm, cứ không vào đầu gì cả. Hay là mình hát một bài để đầu óc thư thái hơn nhỉ…"

"Chúng ta mới bắt đầu thôi đó nha? Thậm chí còn chưa được năm phút nữa kìa."

"Tôi khó mà tập trung nổi quá năm phút đó nha! Nếu đây là công việc người mẫu ảnh gravure của tôi thì tôi có thể tập trung hàng giờ liền luôn ấy!"

"A, đúng rồi!" Tôi vỗ tay một tiếng, rồi rút điện thoại ra, chĩa camera về phía Amanashi.

"G-gì vậy?! Đ-đừng nói là, Sai-kun, cậu định quay phim chúng ta lúc đang…"

"Được rồi, xin cậu đừng dùng từ ngữ tục tĩu như vậy. Mà không phải thế đâu. Cậu thử nghĩ đây là một buổi chụp hình thì sao? Nếu cậu không thật lòng học hành, mấy tấm ảnh sẽ ra rất tệ đó… Cậu thấy thế nào Amanashi?"

"Ưm… Đúng là Sai-kun, một ý tưởng thật 'tiểu thuyết' làm sao."

Gạt bỏ cái ẩn ý trong lời nói của cô nàng sang một bên thì Amanashi thật sự là một người thẳng thắn….

"Cứ cố gắng hết sức nhé. Tôi sẽ chỉ chụp ảnh đúng lúc thôi, cậu đừng để ý đến tôi."

Nếu không hiệu quả thì dù sao cũng có thể dừng lại mà.

"T-tôi sẽ cố. Ưm… cho đến đây thì nhân vật đã tự mâu thuẫn rồi, nên ta cứ bỏ qua đoạn này… từ giờ trở đi mới là những cảm xúc thật của hắn… Gừừừ…"

"…………"

Cạch. Tôi chụp một tấm ảnh.

Một Amanashi đang nghiêm túc học bài… thật là một cảnh tượng hiếm có khó tìm. Suy cho cùng, cô nàng này đã ngủ gật trong lớp đến tám mươi phần trăm thời gian rồi mà.

"Hãy chọn cảm xúc của Yasuo ở đoạn gạch chân dưới đây… Yasuo… cảm xúc của cậu là gì hả!"

"…Đừng nói năng kiểu đó lúc làm bài thi nha?"

Chắc cô nàng sẽ bị tống cổ ra khỏi phòng thi mất, lại còn mang theo thêm một môn trượt nữa. Và, tôi cũng chụp luôn khoảnh khắc ngốc xít đó của Amanashi.

Và cứ thế đó—Amanashi bất ngờ thực sự có thể tập trung và tiếp tục việc học.

Từ Văn học hiện đại cho tới Văn học cổ điển, rồi đến cả tiếng Anh. Chỉ trong một thời gian ngắn, chúng tôi đã lần lượt ôn tập xong hết môn này đến môn khác. Nhìn vào kết quả này, có vẻ Amanashi thật sự nghiêm túc với công việc người mẫu ảnh gravure của mình đấy chứ.

Trước đây tôi đã từng nói xấu công việc của cô nàng, có lẽ lát nữa tôi nên xin lỗi một tiếng mới được.

"Nnn… nóng quá…"

"Hả—"

Trong khi vẫn còn dán mắt vào trang sách trước mặt, cô nàng lại thản nhiên cởi chiếc áo khoác ngoài ra. Ngay lập tức, đôi gò bồng đảo căng tròn hiện ra lồ lộ, rung rinh đến mức tôi chẳng thể rời mắt.

K-không thể nào… Rõ ràng là cô ấy có mặc áo ngực mà, sao chúng lại cứ rung lắc đến mức này chứ?!

"Ưm… Cứ hễ động não là người tôi lại nóng bừng lên không hiểu vì sao ấy… Nóng quá nóng quá nóng quá nóng quá nóng quá!" Vừa nói, cô nàng vừa bắt đầu phẩy phẩy chiếc váy lên xuống.

Chiếc váy của cô nàng vốn đã ngắn cũn cỡn rồi, nên mỗi lần cô ấy cứ phe phẩy lên xuống như vậy là đôi đùi trắng nõn lại hiện ra lồ lộ.

Cái cảnh này thì không chụp ảnh được… thật sự là không thể mà. Lỡ mà ở đây có camera giám sát thì sao? Chắc chắn chúng ta sẽ bị tống cổ ra ngoài kèm theo câu thông báo đại loại như 'Kính mời quý khách vui lòng kiềm chế mọi hành vi không phù hợp tại cửa tiệm' mất thôi.

"A, tôi giải được rồi! Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi hiểu được cách dùng cái ngữ pháp đó luôn đó! Tôi làm được rồi, Sai-kun!"

"Này—!"

Vừa nghĩ đến đó thì Amanashi bất ngờ nhào tới ôm chầm lấy tôi. Kết quả là tôi liền cảm nhận trọn vẹn đôi gò bồng đảo mềm mại của cô nàng đang áp sát vào lồng ngực mình.

Tôi biết có lẽ cô nàng không hề có ý đồ gì xấu xa với hành động đó, nhưng—thế này thì gay rồi, gay thật rồi!

"Đạt được điểm trung bình có lẽ không còn là ước mơ nữa rồi! Tôi đã thức tỉnh thành một thiên tài thì sao!"

"À, vậy là một thiên tài mới đã ra đời rồi sao~…"

Tôi ngó vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Khi nãy tôi đang định chụp cảnh cô nàng giải được bài toán đó, thì cô ấy bất ngờ nhảy bổ lên, nên tôi tự hỏi liệu mình có thực sự chụp được tấm ảnh nào không. Trong khi vẫn còn đang bị ôm chặt, tôi mở ứng dụng ảnh lên để kiểm tra. Và, hiện ra trước mắt tôi là một bức ảnh của Amanashi với nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy trên gương mặt cô nàng trước đây.

Nếu mấy cuốn tạp chí manga shounen kia mà có mấy cô người mẫu ảnh gợi cảm như vầy, khéo tôi cũng chẳng tiếc tiền mà mua mất.

Kì lạ thật, rõ ràng tôi chỉ định giúp Amanashi học bài thôi mà. Không hiểu sao bây giờ mọi chuyện lại đang đi theo một cái chiều hướng tệ hại đến thế này…? (NTR rồi sao?)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận