Để tôi kể cho nghe về kết quả mà bọn tôi đã tìm ra, theo thứ tự từng bước một. Dù số người liên quan khá nhiều và mọi chuyện cũng lằng nhằng rắc rối đấy, nhưng… mong cậu hãy kiên nhẫn lắng nghe.
Thật sự, vụ việc lần này có rất nhiều người liên quan. Bởi vì, theo một nghĩa nào đó, là tất cả học sinh của trường Trung học Nishikitsuta cơ mà…
Mọi chuyện bắt đầu từ lời than vãn của một nữ sinh. Trước đó, Saotome Sakura (Primula) vốn thường xuyên bị Chủ tịch Hội học sinh Akino Sakura (Cosmos) nhắc nhở vì những hành vi phá vỡ quy định sinh hoạt câu lạc bộ hay có phần vượt quá khuôn khổ. Nếu xét về mặt lý lẽ, hẳn đa số đều sẽ đứng về phía Cosmos, nhưng… lý lẽ là một chuyện, còn chấp nhận hay không lại là chuyện khác.
Vì không phục, Primula đã nảy sinh ác cảm với Cosmos, rồi cùng bạn bè bịa đặt ra những khuyết điểm không có thật của Cosmos để than vãn. Thế rồi, lời than vãn đó lọt vào tai những học sinh khác, được thêm thắt thêu dệt và lan truyền đi. Kết quả là, tin đồn “Cosmos dùng tiền của gia đình để làm những việc hèn hạ” đã tràn lan khắp trường.
Primula, không hề hay biết chính mình đã tung tin đồn đó, lại bị nó ảnh hưởng. Để xả hết những ấm ức bấy lâu, đồng thời giải tỏa bất mãn cho những học sinh khác cũng đang ấm ức với Cosmos, cô ta đã dùng một cách thức tương tự như hình phạt riêng, cố tình không dọn dẹp hệ thống đèn trang trí mà vốn dĩ câu lạc bộ bóng mềm phải thu dọn, bằng cách không truyền đạt chỉ thị cho đàn em.
Tiếp đó, Kamata Kimihide phát hiện hệ thống đèn vẫn chưa được dọn dẹp, bèn tự mình thu gom vào túi. Nhưng giữa chừng, cậu ta được Shiba của câu lạc bộ bóng chày gọi đi, nên đã tạm thời rời khỏi đó.
Sau đó, Akai Nadeshiko, người vốn tức giận với Tanpopo vì những hành vi tự do, tùy tiện trong câu lạc bộ bóng chày, đã nghĩ rằng nếu ai đó gây rắc rối cho Tanpopo thì cậu ta sẽ nhìn lại bản thân mình. Nắm được lúc Tanpopo tạm thời rời đi, cô ta bèn giấu chiếc túi đựng đèn trang trí vào bồn hoa gần hồ bơi.
Sau đó, khi đang đi tuần tra trong trường, Cosmos đã phát hiện ra túi đèn trang trí bị giấu ở bồn hoa gần hồ bơi, và cô ấy đã nhầm nó là rác. Tuy nhiên, Cosmos lại đang bận tối mắt tối mũi vì Lễ hội Ryoran. Cô ấy thật sự không thể rảnh tay được.
Thế nên, Cosmos đã nhờ Sanshokuin Sumireko (Pansy) – người mà cô tình cờ gặp khi đang tuần tra trong trường – chuyển lời nhắn: “Em có thể nhắn Hinata Aoi (Sunflower) giúp chị dọn dẹp chỗ đó nếu rảnh rỗi giữa giờ sinh hoạt câu lạc bộ tennis được không?”
Đúng như lời dặn, Pansy đã chuyển lời của Cosmos đến Sunflower.
Cuối cùng, Sunflower đã đến bồn hoa gần hồ bơi và vứt bỏ chiếc túi mà không hề biết bên trong là đèn trang trí, khiến cho hệ thống đèn bị hỏng hóc.
Hệ thống đèn bị hỏng đã khiến cho Lễ hội Đèn hoa – một hoạt động truyền thống luôn được tổ chức – khó lòng diễn ra, thậm chí còn có nguy cơ Lễ hội Ryoran sẽ bị hủy bỏ.
──Và đó chính là sự thật đằng sau vụ việc ồn ào lần này.
…Mọi thứ đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ý đồ của mỗi người đã đi chệch hướng ngoài dự đoán, kết quả là… đã tạo ra một tình huống tồi tệ nhất mà không ai mong muốn.
Điều rắc rối nhất trong vụ này là không có một “kẻ xấu” rõ ràng nào cả. Dĩ nhiên, cũng có những người đã hành động sai lầm. Thế nhưng, nếu hỏi rằng liệu người đó có phải chịu hoàn toàn trách nhiệm hay không, thì câu trả lời là không phải.
Thứ gây rắc rối nhất, chính là “tin đồn” đang lan truyền khắp trường học lúc này. Chỉ một tia nghi ngờ nhỏ nhoi, vỏn vẹn 1%, đã lan rộng khắp trường và gây ra một sự việc lớn đến nhường này.
Hơn nữa, nhờ sức mạnh của “tin đồn” mà người bạn thanh mai trúc mã của tôi, Sunflower, dù vốn dĩ không phải như vậy, lại trở thành một “kẻ phản diện” oan uổng. Dĩ nhiên, một phần lớn nguyên nhân cũng là do Sunflower đã đứng ra nhận “Tôi là người làm” để bảo vệ Pansy và Cosmos. Thế nhưng, thứ khiến tình hình càng tồi tệ hơn, vẫn là “tin đồn” đó. Cứ thế, những lời đồn thổi được thêm thắt không ngừng, khiến tình cảnh của Sunflower giờ đây vô cùng tồi tệ.
──Thôi nào, vụ việc này cũng sắp đến hồi gay cấn rồi.
Hành động của tôi, khi đã biết được toàn bộ sự thật.
Và rồi, kết quả của mọi hành động đó, chính là… sợi dây liên kết mà tôi sẽ mất đi với một người nào đó.
Người đó là ai thì… cậu sẽ sớm biết rõ thôi, nên mong cậu hãy kiên nhẫn thêm một chút nhé.
※
“Mời… vào…”
Tiếng gõ cửa vang lên, và một giọng nói yếu ớt… nhưng vẫn dịu dàng, ôn hòa cất lên.
Muốn nghe lắm… mà sao lại không muốn nghe chút nào…
“Chúng tôi xin phép!”
Với tâm trạng rối bời như thế, tôi mở cửa phòng Hội học sinh ra,
“Ơ, ơ kìa… Không phải Joro-kun và Asunaro-san đó sao?”
Đó là Chủ tịch Hội học sinh Cosmos. Bên cạnh cô ấy còn có vài thành viên hội học sinh khác, bao gồm cả Wasabi-san.
“Có chuyện gì sao?”
Đôi má hóp lại, quầng thâm dưới mắt, nụ cười mệt mỏi rã rời. Gương mặt xinh đẹp bấy lâu nay giờ đây trông thật tiều tụy.
Đúng vậy… Trong khi bọn tôi đang điều tra đủ thứ, thì Cosmos còn phải chịu đựng khổ sở hơn thế nhiều. Hệ thống đèn bị hỏng. Lễ hội Ryoran không biết có thể tổ chức được hay không. Rồi phải đối phó với học sinh và giáo viên nữa. Dù có là “siêu Chủ tịch Hội học sinh” đi chăng nữa, cũng phải có giới hạn chứ.
“À, Chủ tịch có ổn không ạ? Trông Chủ tịch có vẻ mệt mỏi lắm…”
“Haha… Chị không sao đâu… Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm mà. Không thể bỏ cuộc giữa chừng thế này được.”
Sao tôi lại không thể ở bên Cosmos lúc cô ấy gặp chuyện khó khăn thế này chứ…
“Thế hai em đến đây có chuyện gì vậy?”
“Ừm, cái đó thì…! Jo, Joro…”
Asunaro đứng bên cạnh không thể trả lời câu hỏi của Cosmos, bèn nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu. Một Asunaro luôn thẳng thắn hỏi bất cứ ai giờ lại ra nông nỗi này.
Nhưng, tôi hiểu cảm giác đó… rõ hơn ai hết.
Bởi vì,
“Chủ tịch Cosmos, Lễ hội Ryoran liệu có thể tổ chức được không ạ?”
Tôi cũng đang có chung nỗi lo đó mà. Thế nên tôi không thể đi thẳng vào vấn đề, đành phải hỏi một cách ỡm ờ như vậy.
“Đúng vậy. Vì hệ thống đèn đã bị hỏng, nên không thể tổ chức như kế hoạch ban đầu được. Phía giáo viên vốn muốn hủy bỏ, nhưng chị đã cố gắng đàm phán… và cuối cùng cũng thuyết phục được họ cho hoãn lại.”
“Hoãn lại ư?”
“Ừm. Cũng giống như lần trước có dự báo mưa lớn vậy, chúng ta sẽ không tổ chức đúng theo lịch trình mà dời lại một thời gian ngắn. Ban đầu họ không đồng ý đâu, nhưng nhờ có tiền lệ trước đó và cả ngày dự phòng mà chị đã tính toán sẵn cho những trường hợp bất trắc thế này, nên mới được đấy.”
Ngày dự phòng ư. …Ngay cả cái đó mà cũng chuẩn bị sẵn nữa, thật sự thì… đúng là Chủ tịch có khác.
“…Chỉ là, nếu đến ngày dự phòng mà vẫn không thể chuẩn bị được hệ thống đèn thì, lần này Lễ hội Ryoran sẽ thật sự bị hủy bỏ đấy… Nhưng chuyện đó thì chị sẽ cố gắng lo liệu!”
Cái gì thế này chứ…
Chị ấy đã vất vả suốt từ nãy đến giờ rồi, sao giờ lại cứ một mình gánh vác mọi chuyện thế này chứ.
“À, Chủ tịch Cosmos. Chuyện đó, bọn em cũng muốn giúp một tay…”
“Không sao đâu. Đây là việc mà một Chủ tịch Hội học sinh như chị phải làm.”
Với tư cách là Chủ tịch Hội học sinh ư. Đúng là một câu nói mà Cosmos hay nói thật.
“Akino sẽ lo liệu à… Quả thật, nếu là Akino thì có lẽ sẽ làm được đấy…”
Đồng thời với câu trả lời cho Wasabi-san, lời yếu lòng của cô ấy cũng tuột ra.
“À, dĩ nhiên chị sẽ cố gắng lo liệu. …………Dù có hơi khó khăn một chút.”
Này Cosmos. Thực ra, cậu mệt lắm rồi phải không? Cậu muốn có ai đó giúp đỡ phải không? Sao lại không chịu thành thật nói ra đi chứ, …đồ ngốc này.
“À, Chủ tịch Cosmos. Trong vụ việc lần này, điều gì khiến Chủ tịch vất vả nhất ạ?”
Như để trả lời câu hỏi của tôi, Cosmos yếu ớt mở cuốn sổ màu hồng mà cô ấy vẫn hay dùng ra.
“Đúng vậy. Dù sao thì, khó khăn nhất vẫn là việc xoay sở ngân sách. Chỉ cần có ngân sách, chúng ta có thể mua lại hệ thống đèn. Nhưng dù có cắt giảm đến đâu, số tiền cần thiết vẫn không đủ.”
“…Vậy, phía nhà trường có cấp thêm ngân sách không ạ?”
“Không được rồi. ……Dù phía nhà trường cũng đã cố gắng hết sức để xoay sở kinh phí, nhưng nếu xét đến sự cân bằng với các hoạt động khác thì họ nói là không thể nào. …Dù họ vẫn đang cân nhắc… nhưng chắc là khó lắm.”
Các hoạt động của trường đâu chỉ có mỗi Lễ hội Ryoran đâu…
Tức là không có thêm ngân sách. Vậy thì bọn tôi phải tự xoay sở thôi sao.
“Thật ra thì, cũng có cách để tổ chức đúng như dự kiến đó…”
“Có ư? Bằng cách nào vậy ạ…?”
“Chúng ta có thể làm được nếu hủy bỏ khoảng một nửa số tiết mục của các lớp và câu lạc bộ. Khi đó, toàn bộ số ngân sách tiết kiệm được từ phí thuê và vật tư sẽ dùng để mua đèn trang trí.”
“Ch-chuyện đó…!”
“Chị biết chứ. Chuyện đó sao mà làm được. Tất cả mọi người đều đang mong chờ Lễ hội Ryoran, không thể nào lại có chuyện một nửa số học sinh không được làm điều mình muốn. …Thế nên, nó hơi khó khăn một chút.”
Cùng lúc với những lời đó, cuốn sổ cũng được gấp lại. Có lẽ vì phòng Hội học sinh đang yên tĩnh mà… tiếng sổ khép lại nghe thật khô khốc, vang vọng.
“Dù vậy, chị sẽ cố gắng lo liệu bằng được! Nếu Lễ hội Ryoran bị hủy, Sunflower sẽ buồn lắm! Chị không thể cứ để một mình cô bé ấy gánh chịu tiếng xấu như vậy được!”
Giọng nói mạnh mẽ đó, chắc chắn đã thốt ra những lời mà bọn tôi sợ nhất.
“…………”
Đúng như tôi dự đoán… Cosmos không hề hay biết… Cô ấy không nhận ra… rằng chính lời nhắn mà cô ấy nhờ Pansy chuyển đã gián tiếp gây ra việc hệ thống đèn bị hỏng.
Đúng vậy. Thông tin mà Cosmos biết chỉ là “Sunflower đã vứt nhầm hệ thống đèn trang trí” mà thôi. Cô ấy không hề biết thông tin chính xác hơn là “chiếc túi đựng đèn ở bồn hoa gần hồ bơi”.
Sự thật này, chỉ có tôi, Asunaro, Pansy… và cả Sunflower biết mà thôi. Cô bé ấy đang cố gắng bảo vệ Pansy và Cosmos bằng cách gánh vác tất cả mọi chuyện lên mình.
Và chính vì hiểu rõ tấm lòng của Sunflower, lại cũng trân trọng Cosmos, nên Pansy đã không biết phải làm gì… và cuối cùng đã chẳng thể làm được gì cả.
“À này, chuyện của hai em chỉ có thế thôi à? …Xin lỗi nhé, nhưng lát nữa Hội học sinh sẽ họp bàn về buổi tập trung toàn trường khẩn cấp vào sáng mai. Thế nên, chị không có nhiều thời gian nói chuyện với hai em…”
“Tập trung toàn trường ư?”
“Không thể cứ để mọi người chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran trong khi không biết nó có được tổ chức hay không đúng không? Thế nên, chị quyết định tổ chức một buổi để thông báo với học sinh về việc Lễ hội Ryoran sẽ bị hoãn lại. Việc đàm phán chuyện này diễn ra khá suôn sẻ nên chị cũng đỡ mệt.”
Chết rồi… Chuyện này thành ra rắc rối lớn rồi đây.
“Joro, nếu vậy thì thời gian chúng ta còn lại là…”
“Ừ, tôi biết rồi…”
Buổi tập trung toàn trường sáng mai. …Đó chính là hạn chót cho tất cả mọi chuyện.
Với một Cosmos đã kiệt sức như bây giờ, dù có hoãn lại thì cũng không thể nào tìm ra cách xoay sở ngân sách trong thời gian ngắn ngủi đó được. …Nói cách khác, đó chẳng khác nào một sự hủy bỏ cả.
Tức là, nếu buổi tập trung toàn trường cứ diễn ra như vậy thì… Sunflower sẽ không còn được cứu nữa.
“Thời gian ư? Joro-kun và Asunaro-san đang định làm gì sao?”
Chết tiệt. Cứ tưởng đã nói nhỏ rồi chứ, ai dè lại bị nghe thấy.
“K-không! Không có gì to tát đâu ạ! Nên Chủ tịch đừng bận tâm nhé!”
“Đúng vậy ạ! Đúng như Joro nói đó ạ!”
“Phì cười. Nói vậy thì chị lại càng tò mò hơn đó. Hai em đang định làm gì──”
“Akino, còn thời gian mà ngồi nói chuyện phiếm nữa sao…?”
“À, đúng rồi nhỉ…”
Suýt nữa thì hỏng chuyện… May mà có Wasabi-san ngắt lời kịp thời.
“Vậy thì, Joro-kun, Asunaro-san. Xin lỗi vì đã không thể kể cho hai em nghe điều gì vui vẻ. Lần tới, khi mọi chuyện ổn định hơn, chúng ta hãy gặp nhau ở thư viện nhé. …Dĩ nhiên, lúc đó Sunflower cũng sẽ đi cùng.”
“Vâng ạ… Đúng, vậy ạ…”
Dù đã kiệt sức, nhưng giọng của Cosmos vẫn chứa đựng một quyết tâm mạnh mẽ. Nghe những lời ấy, tôi và Asunaro rời khỏi phòng Hội học sinh…
“Giờ phải làm sao đây… Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Asunaro đi bên cạnh tôi trên hành lang, yếu ớt than thở. Suốt thời gian theo đuổi vụ việc này, cô ấy luôn mạnh mẽ, nhưng đến nước này thì chắc chắn là không chịu nổi nữa rồi.
“Tôi là thành viên câu lạc bộ báo chí. Chính vì vậy, tôi đã nghĩ mình có nghĩa vụ phải nói cho mọi người trong trường biết sự thật. Thế nhưng, dù có nói ra sự thật này thì…”
Chẳng ai vui vẻ cả. Chỉ khiến sự phẫn nộ của mọi người tăng thêm mà thôi.
“Joro… Xin lỗi nếu câu hỏi này có vẻ như đang đổ trách nhiệm lên cậu, nhưng cậu nghĩ sao về chuyện này?”
“Để xem nào…”
Những lựa chọn mà bọn tôi có lúc này, là ba.
Cách thứ nhất là đón buổi tập trung toàn trường sáng mai mà không nói cho ai biết sự thật, để Sunflower phải chịu đựng tất cả.
Cách thứ hai là đón buổi tập trung toàn trường sáng mai nhưng chỉ kể nửa vời sự thật, để Pansy phải chịu thiệt.
Buổi họp toàn trường ngày mai, nếu kể tuốt tuột sự thật thì phải hy sinh Cosmos.
Khỏi phải nói cũng biết, cả hai lựa chọn đều bị ‘gạt phăng’ ngay lập tức. Lý do thì, còn phải giải thích nữa sao?
Nhưng đó chỉ là lý thuyết suông.
Nếu buộc phải chọn một trong số đó…
“Có lẽ, cứ thành thật nói ra hết mọi chuyện thì hơn…”
Biết là cái sự trượng nghĩa này hơi thừa thãi, nhưng sự thật thì vẫn nên được phơi bày ra ánh sáng chứ, phải không?
Nghĩ vậy thì…
“Jouro! Vậy là… Ch, Chủ tịch Cosmos sẽ…”
“Biết rồi! Thế nên nếu chuyện đó xảy ra, tớ sẽ không đời nào rời khỏi Chủ tịch Cosmos nửa bước. Dù cô ấy có cố gắng tách mình ra khỏi bọn mình đến mấy, tớ cũng sẽ nhất quyết bám lấy. Nhờ thế, ít nhất cũng…”
“Các cậu đang nói chuyện gì thế…?”
Hả? Giọng nói vừa rồi là…
“Anh Wasabi. Sao anh lại ở đây? Em tưởng giờ là lúc bọn mình thảo luận về buổi họp toàn trường chứ…”
“Tôi hành động độc lập… Tôi muốn điều tra lại vụ vật tư…”
Anh Wasabi, trên tay cầm một chiếc bìa hồ sơ dày cộp, nở một nụ cười khó hiểu.
“Vậy thì sao anh lại có mặt ở đây?”
“Phải… Có vài điều tôi muốn nói với các cậu…”
Một nụ cười tự tin và đầy thách thức, như thể anh ta đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
Trường đang trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng thế này, mà chỉ riêng anh ta là lúc nào cũng trông thong dong, ung dung đến lạ.
“Anh có chuyện muốn nói sao ạ?”
“Có vẻ như các cậu đang rất bận tâm về Akino… Nên tôi định nói cho các cậu biết tình hình hiện tại của cậu ấy, những điều Akino chưa từng kể…”
“Tình hình hiện tại của Chủ tịch Cosmos ư?”
Cái gì thế này? Không phải những gì mình nghe ban nãy đã là tất cả rồi sao?
“Nói trước kết quả cho các cậu biết, tình hình hiện giờ đang ‘ngàn cân treo sợi tóc’ đó. Nếu mọi chuyện tệ hơn nữa…, có lẽ suất tiến cử vào trường Y của Akino sẽ bay biến mất.”
“C, cái gì cơ!? Tại sao lại ra nông nỗi này ạ!?”
Chuyện Lễ hội Lưỡng Loạn và suất tiến cử của Cosmos có liên quan gì đến nhau đâu chứ!
Mới hôm nọ, Cosmos còn vui vẻ kể rằng cô ấy có thể được tiến cử vào trường Y, và nhờ đó sẽ tiếp tục được ở lại thư viện cơ mà!
“Một chủ tịch hội học sinh không thể giải quyết những vấn đề lớn trong trường… Đương nhiên, ấn tượng của phía trường đại học sẽ không tốt. Một người muốn trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp cứu người, mà ngay cả việc quản lý đồ vật còn lơ là thì thật là điều không thể chấp nhận được, phải không?”
“Nhưng mà…”
Vậy mà, tất cả những nỗ lực suốt ba năm cấp Ba của Cosmos…
Cái quyền lợi mà cô ấy đã phải cố gắng rất nhiều mới có được, lại có thể tan biến chỉ vì một sự cố duy nhất sao?
“Tại sao họ lại chỉ dựa vào mỗi chuyện này để đánh giá chứ!? Chủ tịch Cosmos đó ạ!? Cô ấy luôn duy trì thành tích đứng đầu khối suốt bấy lâu nay, tính cách lại cực kỳ tốt, dịu dàng, và…”
“Đại học thì làm sao biết rõ về Akino như các cậu được… Tất cả chỉ dựa vào hồ sơ và vài phút phỏng vấn ít ỏi mà thôi. Bảo họ biết được mọi thứ từ đó thì chẳng phải là điều vô lý sao?”
“Chuyện đó… có thể là như vậy, nhưng…”
“Dĩ nhiên, bản thân cô ấy cũng không muốn điều đó xảy ra, nên giờ đang ra sức hành động… Mà nói vậy thôi, đó cũng chỉ là nhân tiện, chứ thật tâm cô ấy chỉ muốn giúp đỡ bạn bè mà thôi…”
Tớ biết chứ, Cosmos là người như thế mà.
Luôn đặt người khác lên trên bản thân… giờ đây còn đang cố hết sức giúp Himawari… Một người như vậy, lẽ nào mình phải vạch trần tất cả sự thật để rồi hy sinh cô ấy ư?
Hơn nữa, nếu sự thật về Cosmos bị tiết lộ tại đây, không chỉ Lễ hội Lưỡng Loạn mà cả chuyện tiến cử cũng…
“Thôi, tôi đi đây… Tôi còn phải kiểm tra không chỉ các câu lạc bộ mà cả từng lớp nữa… Nếu các cậu có việc gì, hãy liên hệ với tôi, đừng liên hệ Akino…”
“À, vâng. Em hiểu rồi…”
Sau một đoạn đối thoại ngắn ngủi cuối cùng, anh Wasabi ôm khư khư chiếc bìa hồ sơ dày cộp một cách cẩn trọng rồi rời đi.
“Jouro, suất tiến cử của Chủ tịch Cosmos sẽ biến mất ư… Chuyện đó… sao mà…”
Asunaro khẽ thốt lên một tiếng, như sắp khóc đến nơi.
Chợt, tớ rút điện thoại ra kiểm tra giờ, đã sáu giờ tối.
Lẽ ra, chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ tan trường, nhưng may mắn thay, giờ đang là giai đoạn chuẩn bị cho Lễ hội Lưỡng Loạn.
Nhờ Cosmos đã cho phép kéo dài thời gian tan trường đến tám giờ tối, bọn tớ vẫn có thể tiếp tục hành động.
Nếu vậy, cứ làm hết sức mình cho đến cuối cùng đi chứ!
Thật tình, hôm nay đúng là một ngày dài dằng dặc…
※
Rời khỏi phòng Hội học sinh, bọn tớ ghé qua một chút rồi mới trở về lớp mình.
Đến nơi, nhìn thấy tình hình bên trong… may quá. May mà cậu ấy vẫn còn ở đó, cứu rỗi tớ rồi, …Himawari.
“…Hự…”
Chỉ nhìn cảnh cậu ấy một mình lẳng lặng làm việc ở góc lớp thôi, lòng tớ đã đau nhói.
Thật sự, cậu đã cố gắng rất nhiều rồi…
“…Hi, Himawari, cậu có rảnh chút không?”
Trong lúc tớ còn đang chìm trong suy tư, Asunaro đã hành động.
Nắm chặt cây bút đỏ yêu thích, cô ấy gọi tên Himawari bằng giọng run run.
Mong sao cậu ấy đừng bỏ chạy. Có lẽ là cô ấy đang gửi gắm mong ước đó vào lời nói của mình.
“…!? Ch, chuyện gì? À, tớ còn đang bận việc…”
“Thôi được rồi. Cậu không cần phải làm một mình nữa đâu.”
“Kh, không được! Tớ, tớ đã gây rắc rối cho mọi người…”
“Chuyện của Pansy và Chủ tịch Cosmos… phải không?”
“…! À, Asunaro…”
Lời nói chứng tỏ bọn tớ đã tìm ra sự thật.
Ngay khi Asunaro nói ra điều đó, mắt Himawari mở to.
Đó là một biểu cảm phức tạp, vừa nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi gánh nặng bấy lâu nay, lại vừa ẩn chứa sự tuyệt vọng khi bí mật bị bại lộ.
“Kh, không phải! Tất cả là lỗi của tớ! Nếu tớ kiểm tra kỹ hơn thì…”
“Chuyện đó, ai cũng có thể mắc phải. Vậy nên cậu đừng một mình ôm hết mọi chuyện nữa.”
Đúng như lời Asunaro nói. Chuyện này, lẽ ra chỉ cần một người bất kỳ kiểm tra lại thì đã không sao rồi.
Thế nên, đây tuyệt đối không phải là lỗi của riêng Himawari.
Thôi được rồi… Tớ cũng muốn nói chuyện với Himawari, nhưng trước đó thì…
“Này, Ufuwa, Boeda.”
Mình phải nói chuyện với thành viên Ban Tổ chức Lễ hội Lưỡng Loạn của lớp.
“Sao thế, Jouro? Cậu điều tra xong rồi à?”
Việc cậu ta không còn bắt chước Kawara-san như mọi khi đã thể hiện rõ tâm trạng của Ufuwa.
Chắc chắn là cậu ta đang lo lắng cho Himawari rồi.
“À, cũng tạm ổn. …À này, từ giờ những gì tớ nói là thông tin nội bộ, nên mong các cậu giữ kín hết mức có thể nhé…”
Từ đó, tớ đã giải thích cho hai cậu ấy nghe: rằng Lễ hội Lưỡng Loạn có thể bị hủy bỏ dưới danh nghĩa hoãn lại; rằng để ngăn điều đó, bọn tớ cần một khoản ngân sách để bằng cách nào đó mua được đèn trang trí; rằng Chủ tịch Cosmos đang gặp khó khăn vì không tìm ra cách nào. Tớ kể hết tất cả mọi thứ về Lễ hội Lưỡng Loạn, ngoại trừ sự thật về vụ đèn bị hỏng.
“Mọi chuyện thành ra như thế sao…”
“Ừ. Mà này, không phải tớ muốn đổi chác gì khi nói những thông tin này đâu, nhưng các cậu có thể cho tớ đưa Himawari ra khỏi chỗ làm việc một lát được không? Con bé hình như vẫn luôn bận tâm chuyện đèn trang trí mà.”
“Dĩ nhiên rồi! Bọn tớ thì không thể nào giúp Himawari vui vẻ trở lại được! Chuyện này, đành phải nhờ đến sức mạnh của cậu bạn thanh mai trúc mã vậy!”
…Cảm ơn nhé, Ufuwa. Cậu đã luôn chịu đựng tính ích kỷ của tớ.
“Jouro, nhân tiện, về chuyện vừa rồi, tớ không được phép kể cho các thành viên đội bóng đá của lớp tớ đúng không? Bọn họ cũng đang cố gắng chuẩn bị lắm…”
“À… nếu chỉ đến vậy thì cũng được thôi, nhưng với bọn họ thì cũng như tớ vừa nói đó…”
“Dĩ nhiên, tớ sẽ bắt bọn họ giữ mồm giữ miệng, cậu cứ yên tâm!”
Nghe được lời đó, tớ thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Vậy thì không thành vấn đề.”
“Cảm ơn cậu! Cậu giúp tớ nhiều lắm!”
“Không, tớ mới là người phải cảm ơn vì đã được tự do hành động đủ thứ. Thôi, tớ đi đây.”
Thôi, vậy là tớ đã có thời gian để nói chuyện với Himawari rồi.
Vậy thì, lần này tớ sẽ đến chỗ Himawari thôi.
Lần cuối cùng nói chuyện là ngay sau giờ nghỉ trưa nay. Vậy mà, lại có cảm giác như lâu lắm rồi chưa gặp.
Chắc là vì bọn tớ luôn ở cùng nhau từ sáng sớm nhỉ…
“…Jourooo…”
Himawari, nước mắt đong đầy khóe mi, gọi tên tớ như không thể kìm nén thêm được nữa.
Có rất nhiều điều tớ muốn nói. Muốn kể… nhưng lời đầu tiên nên là gì đây?
Nói chuyện bình thường thì có vẻ hơi nhạt nhẽo nhỉ.
À, đúng rồi. Vậy thì…
“Chào buổi sáng, Himawari.”
Nói rồi, tớ nhẹ nhàng vỗ vai Himawari.
“…! Jouro… Jourooo…”
Nước mắt từ hai khóe mắt Himawari tuôn rơi lã chã.
Thật sự, cậu đúng là một người phi thường.
“Haizz, khổ sở mãi. Tại cậu cứ im như thóc ấy chứ.”
“Tại sao? …Tại sao cậu biết? Tại sao cậu lại tin tớ?”
“Cậu có nhớ… vụ dán nhãn hồi tiểu học không?”
“Hả? Vụ dán nhãn sao?”
“Cậu nhớ không, cái hôm có bạn bị nghi là thủ phạm, rồi mọi người nói ra nói vào đủ thứ ấy? Lúc đó, tớ chẳng làm được gì cả. …Nhưng cậu thì khác. Ngay cả khi bạn ấy mệt mỏi, nói ‘Mình là thủ phạm’ đi chăng nữa, cậu vẫn kiên trì tin tưởng, cuối cùng cũng giải quyết được vụ án phải không?”
“À… ừ, ừm…”
Thế nên, tớ vẫn luôn ngưỡng mộ cậu. Và muốn được giúp đỡ cậu.
Tớ cũng vậy, dù Himawari có nói ‘Tớ là thủ phạm’ đi chăng nữa, tớ vẫn muốn tin cậu đến cùng.
“Giống như Himawari của ngày đó vậy. Đứa bạn thanh mai trúc mã của tớ tuy hơi ngốc nghếch một tí, nhưng tớ biết rõ hơn ai hết, cậu ấy sẽ không bao giờ làm điều gì kỳ lạ mà không có lý do đâu.”
“Ư, ư ư ư…! Jouro, cảm ơn cậu…”
Thay vì ôm chầm lấy tớ như mọi khi, Himawari rụt rè nhưng đầy mạnh mẽ, dùng ngón cái và ngón trỏ siết chặt vạt áo đồng phục của tớ.
Cảm giác khác lạ so với mọi ngày, nhưng không hiểu sao, tớ lại cảm thấy vui hơn hẳn.
“Trước hết, cậu dừng tay đã nào… mình nói chuyện chút đi.”
“À, nhưng mà, tớ còn phải lo cho câu lạc bộ tennis…”
“Bên đó thì ổn rồi. Vừa nãy tớ có nói chuyện với Chủ nhiệm câu lạc bộ tennis rồi. Họ nói hôm nay Himawari không cần giúp việc cho câu lạc bộ tennis đâu.”
Tớ đã giải thích tương tự với Chủ nhiệm câu lạc bộ tennis như cách tớ đã nói với Ufuwa và các cậu ấy.
“Hả? Nhưng tớ thì…”
“Thôi được rồi, chi tiết tớ sẽ giải thích sau. …Vậy thì, Asunaro này. Cậu có thể tạm thời trông chừng Himawari được không? Tớ còn phải đi nói chuyện với người kia nữa.”
“Vâng ạ! Cứ giao cho em! Vậy thì Himawari, chúng ta cùng nhau dọn dẹp nhé! Nào, nhanh lên, nhanh lên!”
Asunaro cất tiếng nói rộn ràng, nhưng tớ biết rõ đó chỉ là sự gượng gạo mà thôi.
Bởi vì, bọn tớ vẫn chưa ở trong tình thế có thể khẳng định rằng mình có thể giải quyết được chuyện này.
Thậm chí, tình hình vẫn đang vô cùng tuyệt vọng. …Nhưng mà, dù vậy, cuối cùng bọn tớ cũng có thể ở bên Himawari rồi. Cái cảm giác vui vẻ ấy, chắc chắn sẽ không thay đổi gì cả.
Chính vì thế, Asunaro đã mỉm cười. …Thật lòng cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tớ suốt một ngày hôm nay.
Tuy vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng sau này cũng nhờ cậu giúp đỡ nhé.
※
“...À. Là Jouro…”
“Chào, Hiiragi. Và… Pansy.”
Rời khỏi lớp mình, tớ đương nhiên đi thẳng đến lớp của Pansy.
Ở đó, tớ đã truyền đạt nội dung vừa nói với Ufuwa và Boeda cho các thành viên Ban Tổ chức Lễ hội Lưỡng Loạn của lớp này… cũng như cho Primula, người đang bận tâm về chuyện này, và tương tự, tớ đã có được thời gian để nói chuyện với Pansy.
Chỉ là, nếu có một chút vấn đề thì đó là…
“Kh, không được đến đây đâu! Tớ sẽ không cho phép cậu bắt nạt Pansy đâu!”
Thái độ của Hiiragi chính là như vậy đó.
Có vẻ như cô bé đang cố gắng hết sức để bảo vệ Pansy theo cách riêng của mình, dù vẫn còn run rẩy nhưng giọng điệu đã chuyển sang chế độ ‘nhất định phải cố gắng’.
Điều đó vừa khiến tớ vui… lại vừa hơi khó xử.
“Tớ đâu có đến đây để bắt nạt Pansy đâu, cậu cứ yên tâm. Tớ chỉ muốn nói chuyện chút thôi.”
“V, vậy thì, trước hết cậu phải nói cho tớ biết nội dung đã! Sau đó tớ sẽ suy nghĩ kỹ trong vòng một năm, rồi mới hỏi ý Tsubaki và quyết định!”
Thời gian thì dài dằng dặc, mà lại còn giao phó cho Tsubaki nữa chứ.
“Tớ muốn nói chuyện về việc làm sao để mọi người có thể hòa thuận với nhau. Thế nên Hiiragi, cậu có thể cho tớ nói chuyện với Pansy được không?”
“M, mọi người hòa thuận với nhau sao? Th, thật không? Mọi người có thể thật sự hòa thuận với nhau ư?”
À, giọng điệu của cô bé đã trở lại bình thường rồi. Nhưng có vẻ vẫn còn do dự lắm.
Vẻ mặt hoảng sợ một cách lạ thường vẫn còn đó, và cô bé cứ chốc chốc lại liếc nhìn tớ và Pansy luân phiên.
“…Tớ hiểu rồi… Nếu mọi người có thể hòa thuận với nhau, …thì chuyện đó sẽ tốt hơn…”
“Cảm ơn nhé. Đúng là Hiiragi đáng tin cậy mà.”
“Tớ không đáng tin cậy… Pansy vẫn còn buồn bã lắm…”
Không phải vậy đâu, Hiiragi. Cậu đã đáng tin cậy lắm rồi.
Chỉ cần cậu ở bên cạnh thôi, Pansy chắc chắn đã rất vui rồi.
Thôi được, được Hiiragi cho phép rồi, lần này phải nói chuyện tử tế với Pansy thôi.
“…………Em đã hiểu ra rồi sao…?”
Mắt tôi chạm mắt cổ, Pansy buông ra một giọng nhẹ bẫng, nhưng cũng đầy thất vọng. Nghe như thể cổ đang phân vân không biết nên vui mừng hay than thở vì tôi đã chạm tới sự thật.
“Cũng gần vậy. Cơ mà, tôi đã lờ mờ nhận ra rồi, từ lúc cô ra khỏi thư viện ấy.”
“Chắc vậy rồi. …Asunaro cũng nên học thêm cách diễn kịch thì hơn.”
“…Cô nhận ra sao? Asunaro cố tình giận dỗi…”
“Khi Asunaro thật sự bùng nổ cảm xúc, giọng điệu của cổ sẽ thay đổi mà, phải không?”
Thì ra là vậy. Không phải giọng Tsugaru nên cổ biết đó là diễn kịch sao… Dù có yếu ớt đến mấy, sự tinh ý của cổ vẫn không hề giảm sút.
“Vậy thì nói thẳng vào vấn đề, giờ cô hãy cùng tôi trở lại thư viện một lần nữa. …Himawari và Asunaro đang đợi ở đó.”
“Ách! A, Asunaro-chan cũng có đó ạ?”
Ơ? Tưởng Pansy sẽ phản ứng, ai dè Hiiragi lại run rẩy cả người. Rốt cuộc là vì sao chứ…
“Tớ không muốn Pansy-chan bị mắng đâu! Asunaro-chan hôm nay đáng sợ lắm lắm, không được đi đâu!”
À, ra vậy. Asunaro giả vờ giận dỗi, Pansy thì biết, nhưng Hiiragi lại không biết ư…
“À, Hiiragi. Nếu được thì, tôi muốn cả cậu cũng đi cùng nữa…”
Thật ra, trong vụ Pansy và Asunaro, nạn nhân lớn nhất bị cuốn vào cuộc cãi vã chính là Hiiragi. Asunaro nói muốn xin lỗi cậu ấy đàng hoàng mà.
“V-vậy thì tớ có việc quan trọng là dành phần đời còn lại bên Pansy-chan ở đây!”
Cái "phần đời còn lại" đó, nó kết thúc cùng lúc với giờ tan trường đó, ổn không vậy?
“Hiiragi, tớ sẽ đi thư viện. Joe-kun đã mời rồi mà.”
Pansy cũng đã đồng ý. Tốt, mọi sự chuẩn bị đã xong xuôi… Giờ thì chỉ còn trông chờ vào việc cuộc nói chuyện với mọi người sau đây sẽ diễn ra suôn sẻ hay không thôi… đó chỉ là một canh bạc.
“Ôi! Hư… hừm… tớ hiểu rồi… Vậy thì, tớ cũng sẽ đi! Tớ không thể để Pansy-chan một mình được!”
Dù sợ sệt run rẩy, nhưng cái ý muốn bảo vệ Pansy-chan của cổ thì vẫn không hề lay chuyển. Lần trước diễn tập bán hàng rong thì chạy trốn ngay lập tức, vậy mà lần này lại không chạy trốn. Sự trưởng thành lớn lao đó của Hiiragi lại cảm thấy vui một cách lạ thường.
“Nếu, nếu có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ dùng tất cả sức lực của mình để bảo vệ Pansy-chan, nên cậu cứ yên tâm nha! Tớ có bí sách riêng mà!”
Thật sự, so với hồi trước thì cậu ấy đã trưởng thành đáng nể…
“Nói vậy đó, trước hết tớ sẽ triệu hồi Tsubaki-chan ra! Sau đó thì, cổ sẽ lo liệu mọi thứ thôi! Tớ sợ lắm, nên tớ sẽ phụ trách đảm bảo lộ trình thoát hiểm an toàn và cổ vũ thôi!”
Thế nhưng, những điểm chưa được lại có thể thấy nhan nhản… Cái ý đồ lúc nào cũng muốn Tsubaki lo liệu mọi thứ, cả khi cần lẫn khi không cần này của con bé, có cách nào thay đổi không vậy trời…?
***
Đã sáu giờ rưỡi tối.
Tôi dẫn Pansy và Hiiragi đến thư viện, Himawari và Asunaro đã ngồi sẵn ở khu vực đọc sách, nhìn chằm chằm về phía bọn tôi. Nhưng, có chuyện gì vậy? Sao cả hai lại nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng lạ thường thế… Khoan? Cái kia là…
“Chào các em, ta đã đợi. Joe-kun, Pansy-san, Hiiragi-san.”
“Cosmos… Hội trưởng…”
Cùng lúc gọi tên người xuất hiện, tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Gò má hóp vào, quầng thâm dưới mắt… Vẫn giống như lúc gặp ở phòng hội học sinh, nhưng có gì đó khác lạ. Trong đôi mắt lại hừng hực một ngọn lửa giận dữ, nhìn chằm chằm về phía bọn tôi với ánh mắt đầy uy lực.
“Ta chưa từng nghĩ rằng lời hứa ‘hẹn gặp lại ở thư viện nhé. Himawari-san cũng đi cùng’ vừa rồi lại có thể thực hiện nhanh đến vậy…”
Cosmos lúc này khác hẳn với Cosmos thường ngày ở thư viện. Dù đáng sợ đến mức khiến tôi muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng không thể làm vậy được.
“Trước tiên, ba em ngồi xuống đi được không?”
Bị khí thế bức người của Cosmos lấn át đến mức không dám nói nửa lời, bọn tôi ngoan ngoãn làm theo. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở bao trùm khu vực đọc sách. Cứ như thể nó đang tỏa ra từ khắp người Cosmos.
“Nào, vậy thì chúng ta bắt đầu nói chuyện thôi.”
Sau khi xác nhận bọn tôi đã ngồi xuống, Cosmos mở cuốn sổ tay mà cổ vẫn hay dùng ra trên bàn.
“À, ừm… chẳng phải Hội trưởng Cosmos phải có cuộc họp toàn trường sao ạ…?”
“Vừa nãy Asunaro-san cũng hỏi ta câu tương tự… Thôi được rồi. …Nào, chuyện đơn giản thôi. Cuộc họp đã kết thúc rồi. Ban đầu, nó chỉ là cuộc họp về việc công bố thông tin gì cho học sinh vào ngày mai và quy trình thực hiện thôi. Chủ đề đó cũng không tốn quá nhiều thời gian đâu.”
“Có thể là vậy, nhưng sao lại đặc biệt đến thư viện ạ? Bởi vì Hội trưởng Cosmos đang bận rộn với Lễ hội Ryouran mà…”
“Chính vì vụ Lễ hội Ryouran mà một sự thật trọng đại đã được phanh phui. Ta rất muốn nói chuyện với các em… đặc biệt là Himawari-san và Pansy-san.”
“…………!”
Quả nhiên là vậy. Một Cosmos bận rộn như vậy mà lại xuất hiện ở thư viện thì chỉ có một lý do duy nhất. Có lẽ… Cosmos đã biết rồi. …Tất cả sự thật.
“Joe-kun…”
Asunaro nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Himawari ngồi cạnh cổ thì có vẻ mặt sắp khóc đến nơi. Tôi gật đầu với cả hai bằng nụ cười gượng gạo nhất có thể. …Dù tất nhiên, đó chỉ là một màn khoác lác.
“T-tại sao lại thế ạ, Hội trưởng Cosmos? Chẳng phải người đã rất bận rộn sao! Làm gì có thời gian để điều tra chi tiết vụ đèn trang trí…”
“Asunaro-san, sau khi em và Joe-kun rời khỏi hội học sinh, có gặp ai không? Ví dụ, một thành viên hội học sinh nào đó có vị trí gần gũi với ta?”
Là Wasabi-san sao… Chà, cũng không còn ai khác có thể làm vậy.
“Cậu ấy đã gợi ý cho ta. Rằng Joe-kun và Asunaro-san đang che giấu ta một điều gì đó quan trọng. Vì vậy, ta đã điều tra. Chi tiết vụ đèn trang trí. Thật sự… tự mình điều tra đúng là đau đầu muốn vỡ cả xương sọ. …Nhưng ta đã tìm ra sự thật. …Nhờ Primula-san đấy.”
“Primula sao?”
“Cô ấy đã xin lỗi ta. ‘Hôm thứ Sáu, lẽ ra đội bóng mềm phải dọn dẹp đèn trang trí, nhưng tôi đã cố tình không đưa ra chỉ thị đó. Tôi xin lỗi’— cô ấy đã nói vậy.”
Primula, sau đó đã đi xin lỗi Cosmos ư. Nghĩa là, từ đó trở đi…
“Chuyện giấu giếm của Joe-kun và Asunaro-san, lời xin lỗi của Primula-san… Ta có linh cảm kỳ lạ, từ đó ta đã yêu cầu Primula-san xác nhận chi tiết. Và cô ấy đã kể cho ta rất nhiều điều. …Ví dụ, hành động của Akaido Nadeshiko, học sinh năm nhất.”
“…Là vậy sao ạ?”
“…Là vậy đấy.”
Cái thói quen lặp lại lời nói khi trả lời của Cosmos. Nhưng giọng nói đó không phải là giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng thường ngày, mà như một thanh trường kiếm Nhật sắc bén đâm thẳng vào tôi. Nadeshiko đã giấu đèn trang trí ở bồn hoa gần bể bơi. …Chỉ cần thông tin này là đủ rồi. Vì người đầu tiên phát hiện ra nó không ai khác chính là… Cosmos.
“…………Là tôi. Người đã làm hỏng đèn trang trí, và đẩy Lễ hội Ryouran đến bờ vực hủy bỏ… Tôi thực sự xin lỗi. Himawari-san, Pansy-san.”
Cosmos cúi đầu thật sâu, thốt ra lời sám hối. Bản thân tôi cứ nghĩ mình đứng ở vị trí người bảo vệ, nhưng hóa ra lại là kẻ được bảo vệ. Với một người như cổ thì điều đó tệ hại đến mức nào cơ chứ…
“À, Hội trưởng Cosmos! Là lỗi của tớ! Là lỗi của tớ vì đã không kiểm tra kỹ bên trong! Nên là, Hội trưởng Cosmos không sai đâu!”
“Không phải đâu, Himawari. Người sai là tôi. Tôi đáng lẽ không chỉ nên truyền lời cho cậu, mà còn phải đi cùng nữa. Nhưng tôi đã không làm vậy. Vì thế—”
“Hai em, làm ơn im lặng đi!”
““…………!””
Tiếng hét mạnh mẽ của Cosmos khiến Himawari và Pansy phải im bặt. Nhìn cuốn sổ tay đang mở của cổ, tôi có thể thấy vài giọt nước. Đó là gì thì… không cần phải nói cũng biết.
“L-là tôi! Là lỗi của tôi! Vì quá bận rộn nên tôi chỉ đưa ra chỉ thị rồi bỏ bê công việc của mình! Kết quả của việc hành động theo lối luôn tôn trọng quy tắc, tôi đã tạo ra những học sinh mang trong lòng sự bất mãn! …Chuyện này đã dẫn đến kết quả như vậy!”
Không phải đâu… Cosmos. Cái điểm tệ nhất của cô không phải là ở đó. Mà là việc cô tự mình ôm đồm mọi thứ…
“Chủ đề chính ta muốn nói với các em là đây. Vì ta đã đưa ra chỉ thị sai lầm, đèn trang trí đã bị hỏng. …Vì vậy, trách nhiệm ta sẽ gánh vác. Các em không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả.”
“Gánh vác trách nhiệm… Hội trưởng Cosmos, người định làm gì ạ…”
“Đã rõ ràng rồi mà, Asunaro-san. Tại buổi họp toàn trường ngày mai, ta sẽ nói hết sự thật cho tất cả học sinh.”
“C-cái gì! K-không được đâu! Nếu làm vậy thì—”
“Không giống em chút nào, Asunaro-san. Câu lạc bộ Báo chí hoạt động để truyền tải sự thật cho học sinh mà, phải không? Ta cũng chỉ làm điều tương tự thôi.”
“Đ-đúng là… đúng như vậy… nhưng hoàn cảnh của người khác biệt mà! Người có biết không ạ!? Nếu vấn đề này lớn hơn nữa, không chỉ Lễ hội Ryouran bị hủy bỏ mà… mà chuyện tiến cử vào đại học của người… sẽ bị mất đấy!”
“Chuyện đó… sẽ xảy ra sao…?”
Đó chắc là một sự thật mà Pansy cũng không hề biết. Đây là lần đầu tiên tôi nghe Pansy nói bằng giọng tuyệt vọng đến thế…
“Nếu vậy, ta chỉ cần học hành chăm chỉ để vượt qua kỳ thi tuyển sinh chung là được. May mắn thay, hội học sinh sẽ có sự luân chuyển nhiệm kỳ sau khi Lễ hội Ryouran kết thúc, và từ đó trở đi… ta sẽ có vô vàn thời gian.”
Ai ở đây cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Cosmos đang cố gắng dùng cách tương tự Himawari. Nếu có cô ấy – người đã làm hỏng đèn trang trí – ở đây, uy tín của thư viện sẽ bị giảm sút. Và nếu người dùng giảm đi, vấn đề của học kỳ một sẽ tái diễn. Vì vậy, cô ấy sẽ không đến thư viện nữa…
“…Không. Không được đâu! Hội trưởng Cosmos, không được nói ra đâu!”
Himawari không kìm nén được nữa, nước mắt lưng tròng hét lên. Và rồi…
“Đúng vậy. Hội trưởng Cosmos không cần phải nói ra sự thật.”
Pansy lập tức tiếp lời. Chỉ có điều, vấn đề là sau đó. Himawari và Pansy đều phản đối việc Cosmos nói ra sự thật. Nhưng từ đó trở đi thì khác.
“Ngày mai có buổi họp toàn trường thì thật thuận tiện. Xin hãy cho tôi thời gian để nói rằng tôi đã ra chỉ thị cho Himawari và kết quả là đèn trang trí bị hỏng.”
Quả nhiên, đó là ý đồ của Pansy. Vì mục đích đó mà cổ đã không nói gì cho đến tận bây giờ. Nếu cổ nói ra sự thật, Cosmos cũng sẽ tìm ra sự thật. …Vì vậy, cổ đã im lặng đến giới hạn cuối cùng, và định nói ra vào phút chót. Nhưng cách đó thì…
“Pansy-chan cũng không được đâu! Đổ lỗi cho tớ là tốt nhất mà!”
Đương nhiên, Himawari sẽ không đời nào chấp nhận.
“Không được đâu, Himawari. Cậu vẫn còn hoạt động ở câu lạc bộ Tennis vào năm sau mà, phải không? Để có thể tiếp tục chơi tennis mà cậu yêu thích, tôi không thể chấp nhận tình hình này. Cosmos-senpai cũng có chuyện tiến cử vào trường Y. …Nhưng tôi thì khác. Kể cả bị những người khác ghét bỏ… thì cũng chỉ là quay lại như hồi trước thôi.”
“Hai em, thôi được rồi chứ? Ta đã nói là ta sẽ chịu trách nhiệm rồi, vậy là được rồi mà, phải không? Ngay cả về việc nói ra tất cả sự thật, hành động của ta cũng là đúng đắn nhất.”
Không ổn rồi… Tình huống này…
“Nó đúng nhưng lại không đúng đâu! Hội trưởng Cosmos chỉ giỏi lý thuyết suông!”
“…Cái gì! T-ta chỉ giỏi lý thuyết suông ư? …V-vậy thì Himawari-san cũng tự ý quyết định rồi làm mấy hành động trẻ con đó sao!”
“Không phải đâu! Tớ không còn là trẻ con nữa!”
“…Cả Himawari và Cosmos-senpai đều là trẻ con cả.”
“Pansy-san!” “Pansy-chan!”
Không biết từ khi nào, ba người đã đứng dậy, mắt đối mắt, trừng trừng nhìn nhau.
Chết tiệt… Tôi đã nghĩ rằng nếu ba người này cùng nhau trong tình huống này thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không ngờ lại đến mức này.
“Từ trước đến giờ tôi vẫn nghĩ, cả Cosmos-senpai và Himawari đều quá cảm tính. Chẳng phải nên có tầm nhìn rộng hơn để nhìn nhận mọi việc sao?”
“Lời đó, tôi xin được trả lại nguyên lời đó cho em đấy. Chính Pansy-san mới là người quá cảm tính, và đang cố gắng tự mình gánh vác trách nhiệm đó thôi.”
“Sao cơ?”
“Cosmos và Pansy ồn ào quá! Dù có nói gì hay ho đến mấy thì tôi cũng chẳng hiểu đâu! Tôi ngốc nghếch mà… Đã ngốc rồi thì cứ đổ hết tội cho tôi là được rồi!”
Cứ thế này thì còn đâu là lễ hội Ryoran nữa, tình bạn của ba người sẽ tan tành mất thôi.
Mình phải tìm cách ngăn chặn họ thôi…!
“Ê, mấy đứa! Bình tĩnh lại cái đã nào. Ừm… trước hết thì cứ nói chuyện với nhau đi. Tôi đến đây cũng là để…”
“Joro-kun, cậu im lặng đi. Chuyện này, cậu không liên quan gì đâu.”
“Ặc!”
Chết tiệt… Dù đã biết trước rồi, nhưng máu nóng đang dồn lên não Pansy rồi.
Nói thẳng ra thì đã dính vào đến nước này rồi thì làm gì có chuyện không liên quan, nhưng mà có nói thì chắc chắn cũng chẳng ai nghe đâu.
Giờ sao đây? Cứ cãi nhau thế này thì sẽ chẳng có kết quả gì đâu.
Cả ba người đều không ai có ý định nhượng bộ dù chỉ một li.
“Jo, Joro…!”
Asunaro hướng ánh mắt đầy lo lắng và sốt ruột về phía tôi.
…Thôi rồi, lẽ nào mình phải đưa ra quyết định sao?
Là cách chấp nhận buổi họp toàn trường ngày mai mà không để lộ sự thật cho ai, để Himawari chịu thiệt thòi.
Là cách tiết lộ sự thật nửa vời tại buổi họp toàn trường ngày mai, để Pansy chịu thiệt thòi.
Là cách kể toàn bộ sự thật tại buổi họp toàn trường ngày mai, để Cosmos chịu thiệt thòi.
Lẽ nào mình phải đi đến kết luận là chọn một trong những cách đó sao?
“K, k, kh…!”
Đúng lúc đó, thân thể một người vẫn giữ im lặng từ nãy giờ bắt đầu run rẩy bần bật.
Đó là những cử động như đang cố kìm nén điều gì, hay đang sợ hãi.
Và rồi…
“THÔI NGAY ĐI MẤY NGƯỜI!!!!!!!!”
Holly bật dậy, hét lớn.
“““...!!”””
Chắc hẳn ba người kia đều không ngờ Holly lại làm ra chuyện này.
Cả ba đều sững sờ, không nói nên lời, trân trối nhìn Holly.
“Hù! Hù! Ta với Tsubaki cũng hay cãi nhau đó, nhưng mà bọn ta biết lắng nghe nhau mà! Thế mà ba người chẳng ai chịu nghe cả! Cứ khăng khăng ‘của mình của mình’, cứ nghĩ mỗi mình đúng là không được đâu đó! Có nhiều cái đúng lắm! Cho nên phải nói chuyện đàng hoàng để xem cái đúng nào, thế mà… tại sao lại không làm được chứ!”
Tiếng gào thét đầy mạnh mẽ của Holly. Tiếng thét như trút bỏ hết mọi uất ức đã dồn nén bấy lâu.
Khủng khiếp thật đấy, Holly… Không ngờ mày lại có thể nói ra được những lời thế này luôn đấy.
Chỉ là…………… tại sao lại hét về phía sau thế hả?
“Thật là! Hôm nay tệ quá trời luôn đó! Ai cũng chỉ biết cãi nhau! Cãi nhau là không được đâu đó! Chẳng vui chút nào cả!”
Những lời giận dỗi của Holly vẫn tiếp tục tuôn ra. …………Nhưng vẫn là quay lưng lại.
Nếu nhìn từ phía trước thì chắc chắn vẻ mặt của con bé lúc này đang rất thảm rồi.
Chắc là trong lòng con bé đang run sợ lắm rồi.
“Vâng! Cả ba người ngồi xuống ghế đi đó! Nào, nếu không giận nữa thì nói cho ta biết đó! Khi đó ta cũng ngồi xuống đó! À, còn nữa, Joro hãy mau mau liên lạc với Tsubaki đi đó! Tsubaki thì chắc chắn sẽ bảo vệ ta mà!”
Thật phí công! Giữa chừng thì khá ổn rồi, vậy mà cuối cùng vẫn là cái kiểu Tsubaki.
“Không, giờ mà gọi Tsubaki đến thì…”
“Không sao đâu đó! Nếu là Tsubaki, biết bạn thân đang gặp nguy hiểm, sẽ đến ngay… khoảng ba giây thôi đó! Nhanh lên! Nhanh nhanh đi!”
Tsubaki chắc có cánh cửa thần kỳ màu hồng với cả cái túi không gian bốn chiều nữa hay sao mà siêu thế?
Nhưng mà, không cần phải gọi Tsubaki đâu, Holly.
Bởi vì cả ba người họ đều…
“Tớ xin lỗi, Holly. Tớ đã làm cậu phải khó chịu rồi…”
“Holly-chan, xin lỗi cậu nha…”
“Thật xin lỗi, Holly-san.”
Họ không giận nữa đâu.
“T, t, thật sao đó? Thật sự không giận nữa sao đó?”
“Ừm. Vậy thì cậu cũng ngồi xuống đi. Rồi, chúng ta cùng uống trà nha. Giờ tớ sẽ chuẩn bị ngay.”
“Trà của Pansy-chan! Vui quá đi đó! Ta, trà của Pansy-chan, rất rất rất thích đóooooo~!”
Nghe giọng Pansy dịu dàng mà yên tâm, Holly liền trở lại với giọng điệu thường ngày, nở nụ cười rạng rỡ rồi ngồi xuống ghế. …Dù vẫn chưa giải quyết được gì, nhưng không khí căng thẳng lúc nãy đã tan biến, một bầu không khí bình yên lạ lùng bỗng bao trùm, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
…Và sau đó, mọi người cùng nhâm nhi tách trà Pansy vừa pha, một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi hiếm hoi.
Thế nhưng, ai có mặt ở đây cũng đều hiểu rằng đây chỉ là một sự bình yên giả tạo.
“À, Holly này. Chuyện này không liên quan đến bây giờ, nhưng lúc nãy tớ đã lỡ lớn tiếng trong thư viện, tớ thật sự xin lỗi. Cậu chẳng làm gì sai cả mà tớ lại khiến cậu khó chịu rồi nhỉ…”
Khi đã bình tĩnh hơn một chút, Asunaro cất tiếng nói với Holly một cách có phần ngần ngại.
Chắc hẳn Asunaro muốn xin lỗi sớm hơn, nhưng quả thật tình hình lúc đó không cho phép mà.
“Không sao đâu đó! Nếu Asunaro-chan hiền lành đã trở lại thì ta rất rất rất là mãn nguyện đó!”
“À, cảm ơn… Holly thật giỏi quá đi mất…”
“Fufun~. Khen ta nữa đi đóoo~”
“Vâng ạ! Tớ sẽ cố gắng hết sức để khen cậu thật nhiều ạ!”
Holly được Asunaro vuốt ve đầu, mỉm cười sung sướng.
Dù vấn đề chính về vụ trang trí đèn vẫn còn chưa được giải quyết, nhưng việc một rắc rối đã được gỡ bỏ cũng khiến tôi yên tâm phần nào.
Thế thì, vậy là còn lại…
“Thật ra, tôi nghĩ rằng tại buổi họp toàn trường ngày mai, chúng ta nên kể hết tất cả mọi chuyện.”
Sau khi từ từ nhấp cạn tách trà, Cosmos lên tiếng nói.
“Nhưng, nhưng mà! Nếu vậy thì, Cosmos-san sẽ…!”
“Cảm ơn em, Himawari-san. …Nhưng mà, giờ thì khác rồi. …Vấn đề lần này, tôi nghĩ cả tôi, Pansy-san và em, ai cũng có những điểm chưa đúng. …Vậy thì, ba chúng ta cùng nhau xin lỗi tại buổi họp toàn trường nhé?”
Thì ra là thế…
Cứ thế này mà biến một trong số họ thành người xấu thì cả ba đều không thể chấp nhận được.
Chính vì thế, cả ba người mới cùng.
Nếu không thể cùng nhau đi đến một cái kết có hậu, thì sẽ cùng nhau bước đi trên một con đường khác sao?
“Vậy là sẽ có thêm rất nhiều việc phải làm rồi nhỉ.”
Pansy khẽ nói với giọng điệu có phần dịu dàng.
“Đúng vậy. Chuyện thi cử của tôi, thư viện của Pansy-san, câu lạc bộ tennis của Himawari-san. Để lấy lại lòng tin thì có lẽ sẽ vất vả lắm đây. …Nhưng tôi nghĩ không phải là không thể làm được.”
“Ư ưm~… Nhưng mà…”
“Không sao đâu, Himawari! Tớ cũng sẽ giúp đỡ cậu mà! Cậu không nghĩ là cùng nhau cố gắng sẽ vui hơn là cố gắng một mình sao?”
“Asunaro-chan…”
Asunaro mỉm cười nhìn Himawari, người duy nhất dường như vẫn còn chưa thật sự cam tâm.
“…Được rồi. Tôi cũng… tôi cũng, đồng ý với chị Cosmos! Mọi người cùng xin lỗi!”
Nụ cười dịu dàng, thanh thản của Cosmos, như thể vừa trút bỏ được gánh nặng.
Phải vậy chứ… Quả nhiên nụ cười này hợp với Cosmos nhất.
“Phù phù. Nhưng mà không ngờ tôi lại có thể cãi nhau với các em đến mức đó. …Dù sao thì đây cũng là một kinh nghiệm quý giá.”
“Đúng vậy ạ, chị Cosmos.”
“A ha ha! Đúng rồi đó! Tôi cũng bất ngờ lắm!”
“M, mọi người, lại cãi nhau nữa sao đó!? Không được đâu đó! Cãi nhau đáng sợ lắm đó!”
“Không sao đâu, Holly-san. Sẽ không cãi nhau nữa đâu mà.”
“Nếu vậy thì, yên tâm rồi đóooo~!”
Holly vui vẻ uống trà, cười toe toét khi nghe lời Cosmos một cách hồn nhiên.
Bản thân con bé không hề nhận ra, nhưng MVP của vụ này không thể nghi ngờ gì nữa, chính là nó.
Thật sự cảm ơn nhé… Holly.
“Thôi vậy… Giờ thì tôi cũng nên quay về hội học sinh thôi. Về lễ hội Ryoran, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.”
Cosmos uống cạn tách trà, tay nắm chặt cuốn sổ yêu thích rồi đứng dậy.
“Vậy thì, Himawari! Chúng ta cũng quay về thôi! Từ giờ chúng ta sẽ đi cùng nhau nhé! Đừng cố gắng làm gì một mình nữa đó!”
“Ừm! Đi một mình thì buồn lắm nên thôi, tôi cũng muốn đi cùng Asunaro-chan!”
Tiếp theo, Asunaro và Himawari cũng đứng dậy. Cả hai cùng nhau đi, mỉm cười thân thiết.
“Pansy-chan! Ta mà đi một mình thì sợ lắm, không về đến lớp được đâu đó!”
“Không sao đâu. Có tớ đi cùng nên cậu không cần phải lo lắng đâu, Holly.”
“Tuyệt quá đi đó! Ta rất rất rất là vui đóoooo~!”
Thật đúng là, Holly bám Pansy như sam vậy.
Nhưng Pansy lại không hề tỏ ra ghét bỏ. Ngược lại, cô ấy có vẻ còn hơi vui nữa.
Vì trước giờ, cô ấy vẫn luôn không có bạn bè cùng lớp mà.
Với Pansy, chắc hẳn Holly cũng đã trở thành một sự tồn tại quan trọng rồi.
Nếu vậy thì, tất cả đã đứng dậy và xuất phát rồi, mình cũng nên hành động thôi.
…Buổi họp toàn trường ngày mai.
Ở đó, Cosmos, Pansy, Himawari sẽ đứng trước toàn thể học sinh để nói lời xin lỗi.
Thế nhưng, dù có nói lời xin lỗi chân thành đến mấy thì cũng không chắc là họ sẽ được tha thứ.
…Nhưng mà, không sao đâu. Chúng ta từ trước đến nay, bất kỳ rắc rối nào cũng đều đã cùng nhau vượt qua cả rồi.
Nếu không có con đường nào để tất cả cùng được cứu vớt, thì sẽ chọn con đường để tất cả cùng chịu thiệt thòi.
Nếu bọn mày đã định như vậy thì tao không hề có một lời phàn nàn nào. Đương nhiên, tao sẽ đi cùng.
Không cần phải cố gắng gượng ép để đi đến một cái kết có hậu hoàn hảo đâu.
Hãy cùng nhau vượt qua nhé, Cosmos, Himawari, Pansy…
──Hay là, bọn mày nghĩ tao sẽ nói thế hảááááááááááá!!!
Làm gì có chuyện đó! Ba đứa nó xin lỗi ư!? Cả đám cùng nhau vượt qua ư!?
Một cái kết như vậy thì tao đây làm sao mà chấp nhận được chứ!
Mục tiêu của tao chỉ có một thôi! Một cái kết thuận lợi nhất, có lợi nhất cho tao!
Cho nên, dù có dùng bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa, tao cũng sẽ tìm cách xoay sở cho những đứa có liên quan đến tao!
Còn mấy đứa khác, kệ xác chúng nó!
Mà nói chung là! Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì kẻ đáng trách nhất trong vụ này chắc chắn là Primula và Nadeshiko chứ còn ai nữa!
Đặc biệt là con Primula! Chính nó đã tin sái cổ mấy cái tin đồn nhảm nhí đó nên mới ra nông nỗi này!
Vì mấy con nhỏ từ đâu chui ra mà ba đứa Pansy phải chịu thiệt thòi ư, ngu ngốc à! Ngu ngốc hả!?
Đương nhiên, tao sẽ không có ý định trách móc chúng nó thêm nữa, nhưng mà nói thế chứ tao cũng không đời nào tha thứ đâu!
Nhưng tao sẽ bắt chúng nó phải hợp tác thật đàng hoàng với tao, và phải chịu trách nhiệm đầy đủ cho mà xem!
Khà khà khà! Dù sao thì, hiện giờ đã là mười chín giờ rồi.
Đã đến lúc thích hợp để hành động rồi mà!
Vậy thì, hãy để tao bắt đầu thôi! Cái đại kế hoạch đặc biệt mà tao đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!
Cosmos, Pansy, Himawari, bọn mày không hề nhận ra chứ!?
Đúng là, tình hình hiện tại thì hết cách rồi… Hoàn toàn bế tắc, tứ phía đều là ngõ cụt!
Vậy thì! Cứ tiến thẳng đến hướng thứ chín là được việc thôi!
Đó mới chính là con đường dẫn đến cái kết có hậu thuận lợi nhất cho tao!
Mà nói thế chứ, tao biết nếu để lộ ra thì sẽ bị chặn lại ngay nên mới không nói cho bọn mày biết đó!
Ba đứa Pansy… đặc biệt là Cosmos, dù gì thì bản chất cũng là người nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm cao mà.
Ngay cả khi nghĩ ra phương án giống tao đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ không đời nào thực hiện đâu. …Nhưng mà, tao thì sẽ làm đấy!
Tao sẽ cứ thế mà tiến thẳng trên con đường mà tao tin tưởng thôi!
Xem đây nhá! Từ giờ trở đi, tao sẽ làm mọi thứ theo ý mình muốn đấy!


0 Bình luận