「Ê ê! Ai đó đi lấy thùng các-tông cùng tôi với!」
「Okê! Vậy thì để tụi này đi cho!」
「Asunaro, cậu làm mấy cái tờ rơi dọa ma cực chất vào nha! Tớ đang hóng lắm đó!」
「Vâng! Cứ giao cho em! Làm tờ rơi là sở trường của em mà!」
「Hê hê! Thì ra Sazanka cũng khéo cả may vá nữa cơ đấy. Phù phù! Thế này thì làm vợ đảm khỏi chê!」
「Này, này! Đừng có nói mấy cái chuyện tầm bậy nữa! Có gì đâu mà, bình thường thôi!」
Sau giờ học, lớp tôi bỗng trở nên sống động khác hẳn mọi ngày. Chắc là, trừ cái đợt này ra thì chẳng bao giờ có nhiều học sinh nán lại trong lớp đến thế sau khi buổi sinh hoạt cuối giờ kết thúc đâu.
「Phải chọn ra vài điểm mấu chốt để hù dọa mới được! Đầu tiên là ở cái góc ngay lối vào, đúng không? Kế đến thì sao? Là chỗ cách đó chừng ba mét thì sao?! À, ngay trước lối ra còn phải có một cái hù từ phía sau nữa chứ!」
「San-chan, thì ra cậu cũng thích mấy trò này à.」
「Ờ! Tuy hơi khác với bóng chày một chút, nhưng thấy giống như vạch ra chiến thuật ấy, hay ho phết!」
Ngay cả San-chan, người thường xuyên vội vàng đến câu lạc bộ ngay sau giờ học, hôm nay cũng nán lại trong lớp. Giờ thì cậu ấy đang đứng trước bảng đen, bàn bạc với các bạn cùng lớp.
Còn tôi thì…
「Này này, Joro! Lấy giúp tớ cái tấm bìa đó với!」
「Đây này!」
Tôi đang cùng Himawari, thể hiện sự phối hợp ăn ý của đôi bạn thanh mai trúc mã, hì hục dán giấy đen lên thùng các-tông ở một góc lớp.
── Học kỳ hai chính là học kỳ của hàng loạt sự kiện.
Mới chỉ vừa kết thúc 「Đại hội Thể thao ~Cùng trận chiến thánh~」cách đây không lâu, nhưng trường Nishikitsuta lại không hề chững lại. Cái khí thế hừng hực của đại hội thể thao cứ thế được tiếp nối mà không hề nguội đi chút nào, và giờ đây…
「Joro, tớ mong Lễ hội Ryoran quá! Tớ sẽ cố gắng hết sức đó!」
Chỉ còn hai tuần nữa là đến Lễ hội Ryoran, không chỉ lớp tôi mà cả trường đều đang rộn ràng hẳn lên.
Lễ hội Ryoran này, khác với Lễ hội Bách Hoa được tổ chức vào tháng Năm trước đó, là một lễ hội văn hóa đúng nghĩa. Năm ngoái thì nó được tổ chức vào tháng Chín, nhưng vì đủ thứ lý do nên năm nay lại dời sang tháng Mười.
…Vì đủ thứ lý do mà nó đã thay đổi đó. Đừng quan tâm chi tiết làm gì.
Tiết mục của lớp tôi, như mọi người có thể đoán được qua những gì đã diễn ra, chính là nhà ma. Thực ra thì cũng có kha khá ý tưởng khác, nhưng cuối cùng thì tụi tôi quyết định bằng cách bỏ phiếu đó.
…Mà, kết quả bỏ phiếu thực tế thì quán cà phê hầu gái đứng nhất, quán xiên que chiên đứng nhì… nhưng vì vài ba lý do như kiểu 『Cái đó mới làm gần đây rồi mà? Bị trùng rồi đó?』 nên bị bác bỏ, thành ra đành phải làm nhà ma – ý tưởng đứng thứ ba…
Vì cứ làm theo những gì nghĩ ra mà chẳng thèm nghĩ tới hậu quả, nên giờ đây mới gặp đủ thứ rắc rối vì đủ thứ lý do như vậy.
Hối lỗi đi.
Nhân tiện thì, do ảnh hưởng của Lễ hội Ryoran nên công việc phụ giúp ở thư viện sau giờ học tạm nghỉ một thời gian. Trong thời điểm này, tất cả mọi người kể cả Pansy – ủy viên thư viện – cũng không thể tham gia nên giáo viên sẽ luân phiên đảm nhiệm.
Còn việc làm thêm của tôi thì… ban đầu tôi cũng định nghỉ luôn, nhưng nếu nghỉ hết thì sẽ gây phiền phức cho Tsubaki, với lại tình hình tiền tiêu vặt cũng eo hẹp, nên tôi đã xoay sở bằng cách đổi giờ làm từ 17 giờ thành 19 giờ.
「Xong rồi! Joro nhìn này nhìn này! Thấy sao, tớ làm đẹp không?」
Himawari tự hào khoe tấm thùng các-tông đã dán giấy đen. Không hề có một nếp nhăn nào, và thật đáng ghét là nó còn đẹp hơn hẳn so với cái tôi làm. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ, Himawari dù tính cách có hơi… ngờ nghệch, nhưng lại cực kỳ khéo tay.
「Ghê thật đấy. Tao thì chịu, chẳng đời nào làm được như thế này đâu.」
「Ehehe! Cảm ơn nha!」
Về việc phân chia vai trò trong lớp cho Lễ hội Ryoran thì tôi và Himawari phụ trách làm đạo cụ lớn. Asunaro thì tương tự như đợt đại hội thể thao, làm tờ rơi. San-chan thì lên ý tưởng dàn dựng. Còn Sazanka và các vị trong nhóm Karisma (lãnh tụ) thì phụ trách thiết kế trang phục.
Sazanka, dù có phần hoang dã nhưng lại rất đảm đang, đang cẩn thận biến hóa những bộ đồ cũ mà mọi người mang tới thành những bộ đồ ma quái bằng bộ đồ may vá mà chắc cô ấy mang từ nhà đến. Ban đầu, tụi tôi định mua trang phục vì ngân sách của trường vẫn còn dư dả, nhưng chỉ vì một câu nói của Sazanka: 『Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nên cứ tiết kiệm tiền hết mức có thể!』mà tụi tôi… à không, Sazanka đã dạy mọi người cách tự làm.
À, nhân tiện thì, Tsubaki là thành viên duy nhất của nhóm thư viện không có mặt ở đây, cô ấy sẽ đóng vai ma vào ngày diễn ra lễ hội. Tsubaki, với vị trí đặc biệt là vừa là học sinh vừa là quản lý cửa hàng, không thể luôn luôn tham gia chuẩn bị sau giờ học, nên thay vào đó, cô ấy sẽ cố gắng hết sức vào ngày diễn ra Lễ hội Ryoran.
Và rồi, con gái của quán yakitori nào đó, khi biết Tsubaki sẽ đóng vai ma, đã lỡ miệng nói ra mà không có ý xấu: 『Tsubaki mà đóng vai con ma một tấm vải bông hay con ma tường Nuri-kabe thì hết sẩy! Cô ấy giỏi cái vụ biến thành phẳng lì để xóa sạch dấu vết lắm đó!』, khiến Tsubaki giận dữ như lửa và tuyên bố: 『Chắc là từ giờ chúng ta tuyệt giao thôi』, khiến cô bé kia khóc lóc ầm ĩ, nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi.
「Được rồi! Tớ sẽ tạo ra một bức tường đen tuyền khiến mọi người phải giật mình!」
Dù tôi nghĩ bức tường có đen tuyền thì cũng chẳng ai giật mình đâu, nhưng bỏ qua cái nhận xét đó đi, Himawari là người đặc biệt hăng hái trong việc chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran. Từ trước đến giờ cô ấy đã là một người thích náo nhiệt rồi.
Thật sự, cái sự hồn nhiên vô tư này, tôi thật sự muốn học hỏi theo.
Nếu phải nói thật lòng thì tôi lại… u sầu, phiền muộn không cách nào giải tỏa được…
Mà nói gì thì nói, nguyên nhân cũng chẳng phải do Lễ hội Ryoran đâu.
「Này này, Joro! Lễ hội Ryoran bắt đầu rồi, tụi mình đi ngó nghiêng khắp nơi nha!」
「Ừm, được thôi… Hay là mọi người cùng sắp xếp thời gian nghỉ để đi cùng nhau nhỉ…」
「Tuyệt quá! Tớ vui lắm!」
Ư! Đừng có vui vẻ ngây thơ như thế chứ… Cảm giác tội lỗi của tôi lại càng chất chồng thêm.
Bởi vì, lời nói vừa rồi của tôi chỉ là một cách trốn tránh.
Không phải là tôi và Himawari cùng đi ngó nghiêng Lễ hội Ryoran với nhau, mà là 「mọi người」cùng đi ngó nghiêng. Không chọn riêng một ai đặc biệt, mà chỉ cố gắng hòa đồng với tất cả mọi người…
Thật ra, như vậy thì không được rồi…
Bởi vì, sau đại hội thể thao, Pansy… à không, Pansy và mọi người đã nói với tôi rằng: 「Cuối học kỳ hai, tớ muốn cậu hãy nói ra tình cảm chân thật của mình, chỉ với duy nhất một người.」
Lễ hội Ryoran kết thúc, nghĩa là tôi lại tiến thêm một bước gần hơn đến cái sự kiện đó.
Điều đó khiến tôi u sầu, phiền muộn không cách nào giải tỏa được, thành ra tôi cứ vô thức trốn tránh về phía an toàn là 「mọi người」.
…À không, tôi cũng hiểu rõ lắm chứ.
Thẳng thắn mà nói, trong chuyện này, tôi hoàn toàn sai 100% khi cứ cố tình lờ đi, làm như không biết, và việc Pansy cùng mọi người yêu cầu tôi đưa ra câu trả lời rõ ràng cũng là điều hiển nhiên.
Chính vì thế, ngay khi được nói ra, kết hợp với không khí lúc đó, tôi cũng từng nghĩ tới những điều ngầu lòi như: 「Sẽ thổ lộ hết tấm lòng bấy lâu nay giấu kín」.
Thế nhưng, cái sự quyết tâm của tôi nổi tiếng là dễ bay màu.
Ngay khi về đến nhà hôm đó, cái quyết tâm ấy đã nhanh chóng sụp đổ đến bờ vực của sự tan vỡ.
Haizz, bản thân thật thảm hại…
Điều đáng hổ thẹn nhất là gì ư? Là tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi Pansy và mọi người, những người đã dũng cảm bày tỏ với tôi, lại nói rằng tôi có thể đưa ra câu trả lời vào cuối học kỳ hai.
Cái dũng khí để làm tổn thương ai đó, dù thế nào tôi cũng không thể có được.
Dù trong đầu thì hiểu rõ, nhưng con tim cứ nhất mực từ chối.
Thế nên, ngay cả bây giờ, lẽ ra tôi và Himawari nên vui vẻ chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran, nhưng đâu đó trong tâm trí tôi lại cứ suy nghĩ: 「Liệu có được phép ưu ái riêng một người nào đó không?」
Haizz… Thật sự, tôi phải làm sao đây…
「Himawari. Xin lỗi cậu, cậu có thể tự làm được không? Tớ phải đi giúp việc khác…」
「Ơ! Tớ muốn làm cùng Joro cơ! Joro là người làm đạo cụ lớn mà, phải làm cùng tớ chứ!」
Đúng rồi nhỉ… Đã phân chia nhiệm vụ như vậy rồi, thì hoàn toàn hợp lý.
Thật sự, tôi đang làm cái quái gì thế này…
Himawari chỉ đơn thuần muốn cùng tôi chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran thôi mà…
「Himawari, xin lỗi! Tớ mượn Joro một chút được không?」
Hả? Giọng đó là…
「Ư? San-chan, có chuyện gì vậy? Joro đang làm với tớ mà…」
「Tớ có chuyện cần bàn với Joro về phần dàn dựng! Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, làm ơn đó! Này! Làm ơn đấy!」
San-chan chắp hai tay lại cầu khẩn Himawari.
Còn Himawari thì,
「Được thôi! Tớ cho mượn Joro đó! Nhưng mà không được lâu quá đâu nha? Joro phải làm đạo cụ lớn cùng với tớ mà!」
「Đương nhiên rồi! Cứ giao cho tớ!」
Cô bé cười toe toét một cách tươi tắn và cho phép.
Xác nhận được điều đó, San-chan ngay lập tức quay sang phía tôi và nói,
「Được rồi! Vậy thì đi cùng tớ một lát, Joro!」
Nụ cười nhiệt huyết như mọi khi, nhưng đâu đó trong ánh mắt cậu ấy lại có vẻ nghiêm túc…
「À, ừm… Được thôi.」
Vừa nãy cậu ấy còn đang đứng trước bảng đen bàn về việc dàn dựng, vậy mà khi nói chuyện với tôi, lại vội vã rời khỏi lớp, chắc là vì chuyện đó rồi…
※
Sau khi rời khỏi lớp, chúng tôi đi đến phía sau nhà thi đấu, nơi không có học sinh nào… Nơi có cây phong lớn 「Naritsuki」, một địa điểm khá nổi tiếng của trường chúng tôi.
Lý do San-chan lôi tôi ra ngoài đúng như tôi dự đoán. Cậu ấy muốn nghe tôi kể chuyện vì thấy tôi có vẻ kỳ lạ trong lúc chuẩn bị Lễ hội Ryoran.
「──Chuyện là như vậy đó. Nên là, tôi mới thấy buồn chán khi học kỳ hai sắp kết thúc…」
「À ra vậy! Thảo nào mà lúc làm việc cậu lại cứ là lạ!」
「Ừm. Dù thế nào cũng không thể dứt khoát đưa ra câu trả lời. Với lại, trong tình huống này mà ưu ái riêng một người nào đó thì…」
Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ kể những chuyện này cho ai khác ngoài San-chan nghe đâu.
「Này, San-chan. Tôi phải làm sao đây? Từ trước đến giờ tôi chưa từng có kinh nghiệm đặc biệt như thế này. Nếu có cách nào hay thì…」
「Ừm… Trước hết, phải thay đổi nhận thức đã! Joro, cậu đừng nên nghĩ rằng nỗi lo lắng đó là đặc biệt gì cả.」
「Hả?」
Sao San-chan vẫn giữ nụ cười nhiệt huyết như mọi khi vậy nhỉ? Dù điều đó có đáng tin cậy thật, nhưng tôi chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì…
「Tình huống của cậu thì đúng là đặc biệt. Nhưng bản thân cái nỗi lo lắng đó thì ai cũng có.」
「Ai cũng có cái nỗi lo này sao? Cả San-chan cũng vậy à?」
「Ờ, đúng vậy! Ví dụ như tao hay những đứa khác ấy… à, như việc tốt nghiệp chẳng hạn!」
「Là sao?」
「Tụi mình sẽ tốt nghiệp trường Nishikitsuta… Rồi sau đó, mỗi đứa một nơi. Ai cũng sẽ đi theo con đường mình đã chọn, đúng không?」
「Cái đó thì…」
「Tất nhiên là tao cũng muốn được ở bên tất cả mọi người, cùng nhau vui vẻ mãi mãi. Nhưng tao sẽ không đi theo con đường đó… Vì tao có ước mơ. Ước mơ mà tao đã ấp ủ từ khi còn nhỏ… Nên là, tao chỉ có thể ở bên Joro đến hết cấp ba thôi.」
Tức là, trong trường hợp của San-chan, vì cậu ấy có ước mơ nên không thể ở bên mọi người sao.
Và với những đứa khác thì là chuyện thi cử. Không ai sẽ vào cùng một trường đại học. Mỗi người sẽ vì lý do riêng của mình mà thi vào trường đại học mình đã chọn.
…Quả thật, có vẻ hơi giống nhau nhỉ…
Nhân tiện nói đến, Cosmos sẽ thi cử thế nào đây?
Gần đây, tôi thỉnh thoảng thấy mấy đứa học sinh năm ba đến thư viện học như bị ma ám, nhưng Cosmos thì vẫn cứ đến thư viện bình thường và ở cùng mọi người nhỉ?
「Thế nên, nỗi lo của Joro chẳng có gì đặc biệt cả. Ít nhiều gì thì cũng là nỗi lo mà ai cũng có, và chẳng có ai có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng được đâu… Bởi vì đúng vậy mà? Dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, tất cả mọi người đều không thể cùng đạt được cái kết thúc viên mãn như nhau đâu.」
Là gì vậy nhỉ? Theo nghĩa không phải là nỗi lo của riêng mình thì gánh nặng như vơi đi một chút, nhưng cái cảm giác tuyệt vọng thì lại không hề nhẹ chút nào…
「…Thế nhưng, tao đã biết phải làm gì rồi.」
「Làm, làm gì cơ?」
「Biết rồi còn gì? Tao sẽ đối mặt, …bằng tất cả sức lực. Nói thẳng ra là, tao ghét cay ghét đắng cái việc thua cuộc. Vậy thì, dù có làm tổn thương hay bị đối phương oán hận đến mức nào, tao cũng sẽ hạ quyết tâm và đối mặt hết sức mình. Chẳng thèm nghĩ đến chuyện sau đó nữa! Đến đâu thì đến!」
…Quả nhiên, San-chan vẫn ghê gớm thật. Có thể nói thẳng thừng như vậy.
Nhưng mà, Pansy và mọi người chắc cũng vậy thôi. Ai cũng đang dốc sức tiến tới.
Nếu vậy thì, tôi cũng phải…
「Với vấn đề này, chẳng có cái gọi là đáp án đúng đâu. Vậy nên, Joro cứ dốc sức mà đưa ra câu trả lời mà mày muốn đi! Chỉ là, nếu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thì có một cách giải quyết hay ho tao sẽ mách cho mày đó?」
Cái cách giải quyết đó thì tôi cũng biết rồi…
「Cứ đi theo hướng thứ chín đúng không?」
「Ha ha! Gì chứ, khác với điều tao định nói mà!」
「Phải rồi, vì tôi đâu phải là Sun-chan đâu chứ.」
Dù có suy nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, thì chuyện đó cũng chẳng phải là lý do để phủ nhận hiện tại. Thế thì, tôi chỉ còn cách chấp nhận tấm lòng của họ và cứ thế bước tiếp theo cách của riêng mình thôi. Còn chuyện sau này, đến đâu thì đến vậy.
「Đúng rồi! Joro nói đúng lắm!」
Nhìn Sun-chan đối diện, cậu ấy vẫn ở đó, với nụ cười nhiệt huyết quen thuộc, dõi theo tôi. Chỉ đơn thuần là mỉm cười thôi. Thế nhưng, nụ cười ấy lại đáng tin cậy hơn bất cứ điều gì.
「…Cảm ơn cậu nhé, Sun-chan. Nhờ cậu mà tớ thấy nhẹ cả người.」
「Tất nhiên rồi? Tao là bạn thân của mày mà!… Mà này, cho tao hỏi thêm một chuyện nữa nhé?」
「Hửm? Sao thế?」
「Joro có… có cô gái nào mà cậu đặc biệt yêu thích, chỉ một người thôi không?」
Ối! Cậu ấy hỏi thẳng tuột thế này cơ chứ.
À mà nhắc mới nhớ, trận chung kết giải khu vực năm nay Tsubaki cũng từng hỏi tớ câu y chang thế này. Khi đó tớ chưa thể hiểu rõ lòng mình nên không trả lời được, nhưng giờ thì…
「Có chứ. Có một cô gái mà tớ đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người thôi.」
Tớ tự nhận ra tình cảm đó vào cuối kỳ nghỉ hè. Vì khi nhìn lại lần cuối, điều đọng lại rõ nét nhất trong tớ chính là những kỷ niệm về hai người bọn tớ.
…Đúng vậy. …Tớ có chứ. …Một cô gái mà tớ đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người thôi.
「Ra vậy. Thế thì hãy nói rõ lòng mình với cô bé đó nhé?… Nếu không thể nói ra, sau này cậu nhất định sẽ hối hận đấy!」
Không rõ vì sao, nhưng lời nói đó của Sun-chan lại mang một sức nặng kỳ lạ. Có lẽ cậu ấy cũng từng trải qua chuyện như thế rồi chăng.
「À, tớ biết rồi. …À mà, chuyện vừa rồi, nếu cậu có thể đừng nói với ai hết thì…」
「Biết rồi mà! Lời hứa giữa những thằng đàn ông đấy! Tớ sẽ không nói với ai đâu!」
「Cảm ơn cậu nhiều.」
「Được rồi! Thế thì quay lại thôi! Nếu để mất thời gian quá, Himawari lại nổi giận mất!」
Sun-chan hơi mạnh tay khoác vai tôi, như thể muốn đẩy tôi về phía trước. Khi nghĩ đến bàn tay đó đã từng đưa trường Nishikitsuta đến vị trí á quân ở Koshien, tôi bỗng cảm thấy bản thân mình cũng mạnh mẽ hơn. …Cảm ơn cậu nhé. Luôn luôn động viên tớ.
Đúng là Sun-chan vẫn là người bạn thân nhất của tôi… Hửm?
Hình như vừa nãy tôi nghe thấy tiếng động gì đó từ phía cây phong nhỉ… Hay là mình nghe nhầm?
…Không, chắc là nghe nhầm rồi.
※
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau. Có lẽ cũng vì ảnh hưởng của Lễ hội Ryouran mà số học sinh đến thư viện cũng ít hơn hẳn. Vì thế, khác với mọi khi, tất cả thành viên trong câu lạc bộ thư viện đều có thể cùng nhau ăn trưa.
…Thế nhưng, nhìn lại thì đúng là người đã đông hơn hẳn. Thế mà hồi đầu học kỳ một, thư viện chỉ có mỗi tôi với Pansy, giờ thì ngoài tôi và Pansy, còn có thêm Cosmos, Himawari, Sun-chan. Sau đó Tsubaki, Asunaro cũng gia nhập, rồi từ học kỳ hai lại có thêm Suzanka cùng hội "Thần Tượng" và cả Hiiragi nữa.
Vì số lượng quá đông, một bàn không đủ chỗ nên phải dùng đến hai bàn. …Mà hình như tôi vẫn còn quên mất một đứa ngốc nào đó thì phải, nhưng thôi kệ đi.
「Hì hì! Lâu lắm rồi mới được ở cùng mọi người thế này nhỉ, Asunaro-chan!」
「Đúng vậy ạ, Himawari!」
Himawari và Asunaro đối diện đang trò chuyện với nhau bằng những nụ cười ngây thơ. Xem ra, cả hai cũng đang nghĩ về điều tương tự.
「Cứ như thế này, được ăn cơm cùng mọi người, em thấy ngon miệng hơn bình thường nhiều đấy, Cosmos-senpai.」
「Đúng, đúng thế, Pansy-san. Quả nhiên, được ở cùng mọi người… là vui nhất nhỉ…」
Giọng nói của cô ấy vẫn mang chút buồn bã, dù vẫn đồng tình với lời nói. Có lẽ là bởi vì cô ấy là học sinh năm ba duy nhất ở đây. Học kỳ hai… và sau khi học kỳ ba kết thúc, Cosmos sẽ tốt nghiệp. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ không còn được cùng nhau ăn cơm ở thư viện nữa rồi…
「À, ừm, Hội trưởng Cosmos. Tiện thể, tình hình ôn thi đại học của chị thế nào rồi ạ?」
Tôi đã không kìm được mà lên tiếng, chỉ muốn nói chuyện thêm một chút với Cosmos.
「Chuyện đó thì cậu đừng lo, Joro-kun. Trường y mà cô muốn có vẻ đã được xét duyệt bằng suất tiến cử rồi. Từ giờ trở đi, cô vẫn sẽ giúp đỡ thư viện như thường lệ thôi.」
Đúng là Siêu Hội trưởng học sinh có khác. Vậy là cô ấy đã đậu trường y bằng một cách mà tôi không đời nào làm được ư… Thế mà sao lại cứ nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi thế kia?
「À, ừm, thế nên coi như là ăn mừng trước… Bên Hội học sinh cũng có tiết mục tại Lễ hội Ryouran, nên nếu được thì tôi muốn Joro-kun giúp đỡ! À, sau giờ học hôm nay thì…」
「Cosmos-san, không được! Joro có lịch chuẩn bị cho lớp với tớ rồi!」
「Úi! Thế, thế nhưng Joro-kun trông có vẻ rất muốn giúp đỡ Hội học sinh mà…」
Không hề. Thậm chí tôi còn chẳng biết vẻ mặt đó là gì. Vả lại, sao lại lấy cớ ăn mừng trước mà bắt tôi giúp Hội học sinh chứ.
「Đúng vậy đó, Cosmos-senpai. Joro-kun còn phải giúp đỡ lớp em nữa, nên em nghĩ không nên đặt thêm gánh nặng cho cậu ấy.」
「Này Pansy. Chuyện đó tôi cũng mới nghe lần đầu đấy nhé?」
「Không phải vì em vừa nói lần đầu sao ạ? Nhưng cứ yên tâm đi. Nếu giúp lớp em, cậu sẽ nhận được một đặc quyền cực kỳ hấp dẫn đấy.」
「…Cũng được, nói xem nào.」
「Không ngờ bây giờ lại có cả gói 'tình tứ thả ga' với em đấy.」
「Thế à. Từ chối.」
Nói như kiểu gói ưu đãi điện thoại di động ấy, nhưng mà có hời hợi gì đâu.
「Pansy-chan cũng không được! Joro đã hứa là sẽ cùng tớ cố gắng suốt trong việc chuẩn bị cho Lễ hội Ryouran rồi mà!」
Himawari-san, chuyện đó tớ cũng mới nghe lần đầu đấy? Tớ đúng là định cùng cố gắng, nhưng 'suốt' thì có hơi quá đáng không?
「Thế nhưng, Himawari. Cậu còn phải giúp đỡ câu lạc bộ tennis nữa mà? Đến lúc đó thì…」
「Không sao đâu, Asunaro-chan! Tớ sẽ cố gắng hết sức!」
Lại là Thuyết Himawari rồi. Không biết cậu ấy sẽ cố gắng thế nào, nhưng xem ra là định dùng sức ép để giải quyết mọi chuyện đây.
Thế nhưng, đúng là Pansy lại chịu khó tham gia chuẩn bị Lễ hội Ryouran thế kia thì hơi bất ngờ thật. Nếu vậy thì Hiiragi, người cùng lớp với cậu ấy, thì sao nhỉ…
「Tsubaki! Tớ đã làm yakitori mang đến này! Ăn cái này vào là mọi mệt mỏi chuẩn bị sẽ bay biến hết đó!」
Nghe giọng điệu thì, có lẽ con bé này cũng tham gia rồi. Tsubaki là trưởng nhóm nên ưu tiên quán xá, còn Hiiragi thì chỉ là người giúp việc thôi, chắc là sự khác biệt nằm ở chỗ đó.
Mà này, Hiiragi. Việc cô bé đang đưa xiên gà nướng với nụ cười ngây thơ ở bàn bên cạnh thì đáng yêu đấy, nhưng mà cô đã quên chuyện hôm qua cô chọc giận Tsubaki và bị tuyên bố tuyệt giao rồi à?
「…………」
Vâng, Tsubaki phớt lờ hoàn hảo. Phải rồi, tất nhiên.
「Sa, Suzanka-chan! Tsubaki đang phớt lờ tớ! Tại sao vậy!?」
「Chẳng phải vì hôm qua cô đã chọc giận Tsubaki sao?」
「Chuyện hôm qua là chuyện của hôm qua! Đâu phải cứ nhìn mãi về quá khứ mà phải nhìn vào hiện tại chứ!」
Lời nói, tùy vào người nói mà trọng lượng lại khác nhau nhỉ.
「Thế nên, hôm nay Tsubaki phải đối xử tốt với tớ!」
「Làm gì có chuyện đó! Cái gì mà suy nghĩ tiện lợi cho bản thân thế hả!」
「Thế, thế nhưng Suzanka-chan dù có giận Joro thì ngày hôm sau cũng hiền lành lại thôi! Ngay cả lần trước, sau khi quát mắng Joro xong là lo lắng ngay, rồi tìm cơ hội để nói chuyện với cậu ấy—」
「Ui chaaaaaa! Hi, Hiiragi, cô im ngay cho tôi!」
「Uêêêêêê! Sao lại quát tớ chứuuu! Tớ chỉ nói sự thật thôiii màaa!」
Đúng là sự thật thì sao cũng nói được, nhưng không phải cái gì cũng có thể nói ra đâu nhé. Cố lên, Suzanka. Tôi thì cứ đặt chế độ là mình ngồi bàn kế bên nên chẳng nghe thấy gì sất. Ừ, chẳng nghe thấy gì. Thật đấy, không nghe thấy gì cả.
「Suzanka, chào mừng cô đến với phe của chúng tôi.」
Tsubaki trông có vẻ rất hài lòng, không biết có phải vì vui mừng khi tìm thấy một đồng minh cũng bị Hiiragi làm phiền chăng. Tôi nhất định sẽ không tham gia vào hội đó đâu.
「À! Đúng rồi! Này này, Joro! Joro, cậu tính sao với Lễ thắp đèn hoa (Touka-shiki)?」
「À đúng rồi, tiền lễ hội Ryouran có cái đó mà! Buổi tối Lễ hội Ryouran, cả sân trường sẽ được trang trí bằng đèn lấp lánh! Nhìn từ sân thượng thì có hình chiếc lá thường xuân phương Tây – tên trường mình đấy mà! Người ta sẽ tổ chức vào đêm trước lễ hội, và khi đó những người tham gia sẽ tặng hoa cho người quan trọng của mình – một sự kiện siêu lớn!」
「Để bổ sung thêm thì, ban đầu đây chỉ là một sự kiện mà học sinh tập trung lại để xem đèn trang trí được thắp sáng thôi, nhưng không biết từ khi nào, trong số các học sinh đã lan truyền một tin đồn rằng nếu tặng hoa cho người quan trọng của mình vào lúc đó thì tình cảm sẽ được đáp lại, và điều đó đã trở thành một truyền thuyết luôn đấy ạ!」
Sun-chan, Asunaro. Hai cậu rốt cuộc là đang giải thích về Lễ thắp đèn hoa cho ai vậy?
Mà kệ đi, trường mình nhiều truyền thuyết nhỉ? Chẳng lẽ có dũng sĩ nào trú ngụ ở đây à?
「Lễ thắp đèn hoa à. Ừm, tớ thì—」
「Cậu sẽ không tham gia cùng Sun-chan chứ?」
「Không đời nào!」
Đúng là Pansy không biết đang nói cái gì nữa. Làm gì có chuyện tớ làm thế! Ha ha ha! …Haizz.
「Yên tâm đi, Pansy! Tớ có hẹn trước với người khác rồi, không phải Joro đâu!」
Thật sao?! …Mà khoan, hẹn trước rồi á?
「Sun-chan, chẳng lẽ là, trợ lý Dandel—」
「Con bé đó á, nó còn bảo là ‘Haaa! Trong Lễ thắp đèn hoa này, rất nhiều vị khách quý, mà dẫn đầu là Kisaragi-senpai, chắc chắn sẽ tặng hoa cho tôi! Thiên thần đôi khi là một sự tồn tại đầy tội lỗi mà… Chắc chắn, loài hoa được tặng sẽ là thủy tiên! Ngôn ngữ của hoa là “thần bí”, rất hợp với tôi nữa chứ! Mư hứ hứ hứ!’ đấy.」
Thảo nào, đúng là rất hợp. Ngoài ‘thần bí’ ra, ngôn ngữ của hoa thủy tiên còn có ‘tự phụ’, ‘ích kỷ’, ‘tự yêu bản thân’ nữa mà. Cơ bản thì tôi cũng chẳng thèm tặng đâu.
Thế nhưng, nếu không phải cái đứa ngốc ấy, vậy thì Sun-chan có người khác rồi sao? Ai vậy? Nếu là con gái thì trong câu lạc bộ bóng chày làm gì có ai ngoài Dandelion đâu nhỉ…
「Joro! Chuyện của Sun-chan thì thôi đi! Tớ muốn nghe chuyện của Joro cơ! Joro, cậu sẽ tặng hoa cho ‘cô gái đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người’ đó chứ?」
「Đúng vậy ạ! Em cũng không định viết thành bài báo đâu, nên Joro hãy nói cho em biết cậu định tặng hoa gì cho ‘cô gái đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người’ đó đi ạ!」
「Tôi cũng đinh ninh rằng Joro-kun sẽ tham gia Lễ thắp đèn hoa và tặng hoa cho ‘cô gái đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người’ đó mà?」
Himawari, Asunaro, Cosmos, đừng thúc giục tớ như thế chứ. Đúng là có người như vậy thật, nhưng tớ vẫn chưa quyết định có tặng hay không… mà, ủa?
Ôi chao chao chao~? Sao cách nói chuyện của ba cô bé này lại lạ thế nhỉ? Sao mấy cô bé này cứ nhắc đi nhắc lại cụm từ ‘cô gái đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người’ vậy nhỉ? Chẳng lẽ, đó là chuyện hôm qua chỉ có tôi và Sun-chan nói chuyện ở chỗ cây phong… Không, không đời nào!
Không thể nào…
「Tôi nghĩ Joro-kun nên tặng hoa cho ‘cô gái đặc biệt yêu thích, chỉ duy nhất một người’ mà cậu đã nói khi nói chuyện với Sun-chan ở sau nhà thi đấu hôm qua.」
Chắc chắn là đã bị rò rỉ rồi!!! Khoan đã nào!!! Tại sao cái bí mật tối mật mà tôi muốn giấu nhất lại bị lộ hết ra thế này!?
「Bọn, bọn mày, sao lại biết chuyện đó… Ưng hự!」
「Joro, chiều chuộng tớ đi! Tsubaki với Suzanka-chan bắt nạt tớ đóooo!」
Trời ạ! Con bé Hiiragi này, vì không được chiều chuộng mà lại chạy đến chỗ tôi, tự nhiên lắc người tôi là sao chứ!
「Hiiragi, dừng lại ngay! Tôi còn có chuyện khác phải làm!」
Ai! Ai là cái kẻ tội đồ đã làm rò rỉ bí mật tối mật này!? Đáng lẽ chỉ có Sun-chan biết thôi mà…
「Không, tớ không nói với ai đâu?」
Cậu ấy vẫy tay lia lịa, phủ nhận một cách dễ dàng. Vậy thì, chắc chắn là ai đó ngoài Sun-chan rồi…
「Joro, giới hạn chịu đựng của tớ cũng đến rồi! Chiều chuộng tớ đi! Nhanh lên! Nhanh lên nào!」
「Ồn ào quá! Cái gì mà giới hạn chịu đựng chứ! Giới hạn chịu đựng cái gì!」
「Đó là sự chịu đựng vì hôm qua Joro không nhận ra tớ, khi tớ không thể chịu nổi được việc phải ở trong lớp sau giờ học mà trốn ra sau nhà thi đấu! Tớ đã rất rất cô đơn đó!」
「Đừng có đùa! Tại sao chỉ vì không nhận ra cô mà… Khoan đã, Hiiragi!」
Vừa nãy con bé này nói một chuyện không thể bỏ qua được phải không?
「Gì cơ?」
「Cô, sau giờ học hôm qua… đã ở sau nhà thi đấu à?」
「Có chứ! Vì bị mọi người hỏi quá nhiều về tiết mục của lớp nên tớ sợ quá, bèn trốn ra sau nhà thi đấu rồi ẩn mình vào bụi cây gần đó! Thế rồi Joro lại đến cùng với Sun-chan! Thật ra tớ muốn nói chuyện cùng lắm, nhưng vì đó là cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa những người đàn ông nên tớ đành cố gắng nín nhịn mà cứ thế trốn đi!」
「Vậy có nghĩa là gì? Cô đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa tôi và Sun-chan hôm qua…」
Dạ! Jorou đã dặn là chuyện không được kể cho ai hết, thế nên con cũng dặn Panzy-chan là không được kể cho ai hết, rồi mới kể đó ạ!
Đồ cái thứ tội đồ! Không, mà kể cũng lạ! Sao ngoài Panzy ra còn có người khác biết chuyện này nữa?
Mặc dù tính nhút nhát của nó đã đỡ hơn đôi chút, nhưng so với người bình thường thì con Hiiragi này vẫn nhát gan số một. Vậy mà nó lại cất công tìm đến lớp khác để kể cho Cosmos và mấy người đó nghe thì thật khó tin.
"Nếu vậy thì tại sao những người khác cũng biết..."
"Tôi cũng đã dặn dò phải giữ kín hết sức có thể rồi mới kể cho tiền bối Cosmos, Himawari, Asunaro và Sazanka nghe. Cậu cứ yên tâm, không hề có một chút tin tức nào lọt ra ngoài đâu, bảo đảm không sơ sót gì hết."
"Này, cậu có hiểu không? Cậu có hiểu là chỗ đó tôi muốn cậu sơ suất nhất không hả?!"
"Xem nào… Nếu gói gọn cảm xúc lúc này của tôi trong bốn chữ thì… tehepero♪"
Trong đời, liệu có cái kiểu "tehepero" nào mà lại khiến người ta hận thù đến thế không chứ?!
Mà nói mới nhớ, hôm qua tôi cứ tưởng có tiếng động gì đó ở phòng Naritsuki, hóa ra là con Hiiragi đó hả?!
Không ngờ, bí mật lớn nhất của tôi lại bị lộ ra theo cái cách này…,
"Th-thôi kệ, thật ra tôi cũng chả quan tâm đâu! Nhưng, nhưng mà nếu cậu muốn nói thì tôi cũng không phải là không thể lắng nghe đâu đấy nhé? Mà thật ra tôi cũng chả quan tâm đâu!"
À mà, nếu không quan tâm thì cậu làm ơn yên lặng một chút được không? Giờ tôi đang không rảnh rỗi cho lắm.
"H-Hiiragi…"
"A! Jorou sắp nuông chiều con rồi! Con đã cố gắng nín nhịn, không ló mặt ra khi mấy anh con trai nói chuyện riêng, nên con muốn được khen! Nhanh lên! Nhanh nhanh lên!"
Hiiragi dụi dụi đầu vào người tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hiiragi, rồi bất chợt nở một nụ cười…
"Tao cạch mặt mày luôn từ nayyyyyy!!!"
"Oeeeeee!! Sao lại thành ra thế chứuuu! Con có làm gì đâuuuu!!"
"Làm quá trời làm rồi còn gì! Chuyện đại sự của đám con trai thì không tham gia được, vậy mà chuyện cần giữ bí mật thì lại cứ thế mà tuôn ra à?!"
"Con đã cố nhịn rồi mà! Cố gắng không kể cho ai nghe hết sức có thể rồi màaa!"
"Đáng lẽ phải giữ kín thì tuôn hết, vậy mà cũng mở miệng nói được hay ghê ha!"
"Jorou! Hoan nghênh cậu đến với phe chúng tôi!"
Chắc là mừng rỡ vì tìm được đồng chí cùng cảnh ngộ bị Hiiragi làm phiền, Tsubaki có vẻ vô cùng đắc ý. Tôi thì tuyệt đối không muốn gia nhập vào hội đó đâu… ước gì đã không gia nhập…
***
Tan học, tôi ở lại lớp chuẩn bị cho Lễ hội Ryouran như mọi ngày, nhưng tâm trạng thì lại khác hẳn hôm qua, một sự chán nản cùng cực bao trùm, dù vậy tôi vẫn miệt mài làm việc.
Không ngờ, thông tin tối mật của tôi lại bị lộ cho Panzy và đám bạn biết được… May mắn là tôi vẫn giấu được danh tính 'cô gái duy nhất tôi đặc biệt yêu thích' là ai, nhưng chuyện cô ấy có tồn tại thì lại bị phơi bày ra ánh sáng rồi. …Thật là tệ hết sức.
"Này này, Jorou! Hôm nay mình phải đến chỗ Cosmos-san đó! Phải nộp đơn xin tài liệu, vật liệu mà trường cho mượn chứ!"
Mặc kệ vẻ mặt ủ dột của tôi, Himawari vẫn hồn nhiên tươi cười chạy đến. Ngân sách có hạn, nên việc mượn những thứ có thể mượn từ nhà trường là điều tốt nhất, nhưng trước đó tôi có một chuyện cần hỏi.
"Himawari. Hôm nay cậu không phải giúp đỡ câu lạc bộ Tennis à? San-chan và Asunaro cũng đang đi chuẩn bị cho hoạt động câu lạc bộ chứ không phải lớp học mà…"
"Dạ! Đúng vậy! Nhưng mà con muốn đi với Jorou!"
"…Nói trước là tôi không có ý định giúp đỡ câu lạc bộ Tennis đâu đấy nhé?"
Chưa nói đến việc đặc cách cho ai, về cơ bản thì tôi thấy làm mấy việc này phiền phức lắm.
"Con biết rồiii! Thế nên con đã nghĩ ra cách này!"
"Cách gì?"
"Cách làm được cả hai! Nếu mình làm chung việc của lớp và của câu lạc bộ Tennis thì mọi chuyện sẽ được giải quyết gọn gàng thôi!"
Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng không hiểu sao cứ Himawari nói là tôi lại thấy bất an. Chắc là do những "tiền án" chất chồng từ trước đến giờ của con bé.
"Làm cách nào mà làm được cả hai việc cùng lúc chứ?"
"Đầu tiên, mình sẽ đến câu lạc bộ Tennis trước~. Rồi Jorou và con sẽ cùng nhau làm xong hết việc của câu lạc bộ Tennis!"
"Thế thì khác nào tôi bị cậu lôi kéo đi giúp việc cho câu lạc bộ Tennis đâu. Nên, từ chối."
"Không sao đâu! Số công mà Jorou giúp, mình sẽ nhờ người của câu lạc bộ Tennis bù lại cho việc của lớp là chuẩn luôn!"
Ồ, xem ra đây là một ý tưởng kha khá… Tôi đã nghĩ thế, nhưng mà…
"Cái ‘người của câu lạc bộ Tennis’ đó là ai cơ?"
"Là con đây!"
Quả nhiên là thế mà.
Sao lại có thể vênh mặt chỉ vào bản thân mình rồi ra vẻ đắc ý như thế chứ…
"Tôi sẽ làm đơn xin vật liệu lên hội học sinh, cậu đi đến câu lạc bộ Tennis đi. Từ chối."
"Con muốn đi với Jorou! Xin đó! Một 'lời thỉnh cầu phổ thông' đó!"
Phải là "lời thỉnh cầu cả đời" chứ. "Lời thỉnh cầu phổ thông" thì nghe rẻ tiền ghê lắm đó.
"Không được. Asunaro và San-chan đều đang làm tốt cả việc của lớp và câu lạc bộ, nếu cậu đã làm thì cũng phải làm cho tử tế cả hai việc chứ."
"Hứ! Jorou xấu tính! Xí!"
Kết quả là Himawari dỗi hờn, phụng phịu bỏ ra khỏi lớp học.
Thật tình, con bé này cứ không vừa ý là dỗi ngay được ấy chứ…
Thế thì tôi cũng mau mau viết đơn xin vật liệu rồi mang đến hội học sinh thôi.
***
Vừa ra hành lang, đi được một đoạn thì tôi nghe thấy một tiếng gọi từ phía sau.
"Ch-chờ một chút đã nào!"
"Hửm? Có chuyện gì thế, Sazanka?"
Việc gì phải thở hổn hển, lao ra khỏi lớp như thế chứ.
"À, anh! Giờ anh đang định đi đến hội học sinh đúng không? Để nộp đơn xin vật liệu đó!"
"À, đúng là tôi có định như vậy… nhưng mà…"
"Đ-đúng vậy! À thì… làm một mình chắc anh sẽ vất vả lắm đúng không? T-tình cờ là tôi cũng đang rảnh rỗi nên tôi có thể giúp anh đó! Đặc biệt lắm luôn đấy nhé!"
Cất công đến giúp tôi vì nghĩ tôi sẽ vất vả sao, Sazanka đúng là người tốt quá mà!
Tuy không hiểu việc giúp nộp đơn xin tài liệu là làm cái gì, nhưng chắc chắn là cô ấy đang nói ra từ tấm lòng tốt của mình. Ngoài ra thì chắc chắn không có ý đồ gì khác đâu. Không thể sai được.
"Cậu ổn không đó? Sazanka, tôi nghĩ cậu bận hơn người khác vì còn phải may trang phục mà?"
"Hoàn toàn không vấn đề gì hết! May trang phục thì tôi cứ làm qua loa cái phần của anh là được chứ gì! Mà này, anh vốn dĩ trông cũng chẳng khác gì ma quỷ rồi còn gì!"
Được rồi, giờ thì về lớp ngay đi. Rồi ngoan ngoãn mà may trang phục đi.
"Ối chà~? Người đứng đó không phải là… Sazanka đó saooo?"
Và rồi, từ phía sau Sazanka vọng đến một giọng nói hưng phấn lạ thường.
"Hả? Cô là…"
"Hoan hô! Primula-chan đã xuất hiện rồiii~!"
Người phụ nữ vừa làm ký hiệu chữ V, vừa vẫy tay qua lại là Saotome Sakura.
Với mái tóc ngắn lỡ hơi rối, thân hình thanh mảnh cùng đôi chân dài miên man. Chiều cao khoảng một mét bảy, gần bằng tôi. Cô ta là một người phụ nữ với đôi mắt sắc sảo đầy ấn tượng.
Tính cách thì khỏi nói, nhìn cách nói chuyện là biết cô ta lúc nào cũng hưng phấn tột độ. Năm ngoái, cô ta học chung lớp với tôi và Sazanka, nhưng năm nay thì lại ở lớp khác, chung với Panzy và Shibaki.
Biệt danh của cô ta bắt nguồn từ việc nếu bỏ chữ "Sae" trong họ tên đầy đủ của cô ta ra thì sẽ còn lại "Otomezakura".
Dù cùng tên với Cosmos nhưng tính cách thì lại khác biệt hoàn toàn, quả thật cũng khó nói ghê.
"Ối! Jorou cũng ở đây sao! Chuyện này đúng là hết hồn mà!"
"Đâu có gì mà phải hết hồn đâu, Primula."
"Không phải đâu! Cái tính cách của cậu khác hoàn toàn so với năm ngoái thì đúng là hết hồn thật đó!"
Ặc! Con Primula này, nói những chuyện dư thừa làm gì chứ…
Tôi quay lại đây vào nửa đầu học kỳ một, nên tôi hiểu là với mấy đứa lớp khác thì chuyện đó vẫn còn mới mẻ.
"Xin lỗi nha…"
"Đâu có tệ gì đâuuu~? Jorou như vậy cũng được mà! Ha ha ha ha!"
"──Rồi, cô có việc gì không? Tôi sắp đi đến hội học sinh cùng với anh ta rồi đấy."
Sazanka này, tôi đã đồng ý để cô giúp tôi đâu nhé?
"Ơ, thật sao?! À không, thật ra tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ Sazanka nè! Lớp tôi định mở quán cà phê cosplay, nhưng mà lại không có ai khéo may vá hết. Rồi tôi nghe phong phanh rằng Sazanka rất giỏi chuyện này! Thế nên mới muốn nhờ cô chỉ giáo chút ít…"
"Không được. Chuyện của lớp mình thì tự lo đi chứ. Nếu không ai làm được thì cứ mua đồ bán sẵn mà dùng đi. Ngân sách là để làm gì chứ."
Đúng là cô ấy nói rất có lý.
"Nếu làm được thì tôi đã làm rồi! Nhưng mà này, lớp tôi lại định chi khá nhiều tiền cho phần trang trí nội thất! Thế nên, khi tôi định xin thêm chi phí cho phần trang phục thì chủ tịch hội học sinh lại từ chối, bảo là 'không thể đặc cách cho một lớp riêng được'! Thật tình, chủ tịch hội học sinh đúng là keo kiệt!"
Nói đúng ra thì bị cằn nhằn thế này, làm chủ tịch hội học sinh đúng là vất vả thật.
"Thế nên, trang phục thì phải tự mình làm! Vì vậy, lần này thôi! Vì tình bạn giữa tôi và Sazanka!"
"Mà hình như tôi với cô cũng không thân thiết đến thế đâu nhỉ?"
"Hức~! Không ngờ cô lại nghĩ thế, tôi đau lòng quá đi mất. Huhu…"
Đúng là một màn khóc giả dối không thể tin được.
Nhưng mà, những gì Sazanka nói cũng không phải là sai hoàn toàn.
Từ năm ngoái, Sazanka đã thuộc nhóm Ưu Tú (Charisma), còn Primula thì trong các nhóm nữ, vì là thành viên câu lạc bộ bóng mềm nên thuộc nhóm Năng Động (Hustle). Thế nên, không phải là họ ghét nhau, nhưng cũng chẳng thân thiết gì. …Đó chính là mối quan hệ giữa hai người này.
──À mà, để tôi giải thích thêm về nhóm Năng Động (Hustle) nhé. Đây là nhóm tập hợp những cô gái năng động, khỏe mạnh, thường phụ trách khuấy động không khí các sự kiện. Thật ra, tên của nhóm này cũng từng xuất hiện trong tập hai rồi, nên sau hai năm… nhầm rồi, sau năm tháng thì giờ mới được nhắc lại khiến tôi không khỏi tủm tỉm cười.
"Thế nên, nói chuyện đến đây là hết. Nào, đi nhanh đi thôi."
"Ừ, ừm… Tôi hiể—"
"Chậc~! Sazanka lại chọn trai hơn bạn bè à. Đúng là cô gái đang yêu có khác ha~"
Khoan đã, Primula. Cái lời nói đó…
"K-k-không phải vậy đâu! Tôi chỉ ưu tiên người cùng lớp thôi! H-hơn nữa, đây là chuyện tôi có giúp hay không cũng được mà! Việc nộp đơn xin tài liệu thì một mình cũng làm được thôi!"
Sazanka này, hay là cậu thử nói câu đó cho chính cậu lúc nãy nghe xem sao?
"Ối! Vậy là thay vì Jorou thì cậu sẽ giúp tôi sao?"
"Grừừừ! Được rồi! Giúp thì giúp chứ gì, giúp thì giúp!"
"Hoan hô! Cảm ơn cậu rất rất nhiều! Vậy nha, Jorou, tôi mượn Sazanka đây nha~!"
"À, ừm…"
"Huhu~! Đã tưởng là có thể ở cùng nhau rồi chứ…"
Vừa lầm bầm những lời tiếc nuối, Sazanka vừa đi cùng Primula.
…Thôi được rồi, dù có một sự kiện bất ngờ xảy ra, nhưng giờ thì tôi đến hội học sinh thôi.
***
Tôi đã đến trước phòng hội học sinh, gõ cửa.
"Mời vào."
Nghe giọng Cosmos từ phía sau cánh cửa như thế này, chắc cũng chỉ còn đến khi việc thay đổi ban lãnh đạo được thực hiện mà thôi.
Việc thay đổi ban lãnh đạo hội học sinh sẽ diễn ra sau khi Lễ hội Ryouran kết thúc.
Khi đó, dù có đến hội học sinh nữa cũng… Nghĩ đến đây, tôi bất giác gõ cửa thêm một lần nữa.
"…Hửm? Mời vào."
Sau một thoáng ngập ngừng, giọng Cosmos lại vang lên, vẫn nhẹ nhàng và êm ái "Mời vào".
Ừm, coi như tạm thỏa mãn. Vậy thì, lần này tôi vào phòng thật đây.
"Xin lỗi đã làm phiền."
"…À, Jorou-kun à. Cậu đến nộp đơn xin vật liệu sao?"
Cosmos vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh và bình thản.
Đang trong giờ làm việc của hội học sinh nên chuyện này cũng hiển nhiên, nhưng giờ cô ấy đúng là đang trong "chế độ" chủ tịch hội học sinh nghiêm túc.
"Vâng. Tôi đến nộp đơn xin vật liệu cho lớp của chúng tôi. Xin hãy kiểm tra giúp ạ."
"Được rồi. …Chỉ là, cậu có thể đợi một chút không? Trước đó tôi muốn xác nhận tài liệu của cậu ấy."
Cosmos vừa trải cuốn sổ màu hồng yêu thích… hay còn gọi là "Sổ tay Cosmos" ra bàn, vừa nở một nụ cười đầy tự tin.
Và đối diện với Cosmos, có một người đàn ông là thành viên hội học sinh đang đứng sừng sững.
"Jorou… à. Xong ngay… thôi."
"Tôi hiểu rồi. …Wasabi-san."
À ừm, cái người mà cứ hay dừng một cách kỳ cục ở cuối câu nói chính là Wasabi-san đó.
Là tiền bối của tôi, học sinh năm ba trường trung học Nishikitsuta, đồng thời cũng là thành viên hội học sinh như đã nói.
Chiều cao lên đến một mét chín, to lớn kinh khủng, nhưng vì thân hình mảnh khảnh nên trông anh ta cứ lêu nghêu thế nào ấy. Với ánh mắt sắc bén như đang nhìn chằm chằm vào con mồi cùng tính cách kỳ lạ, ít nói, anh ta thường khiến các em khóa dưới sợ hãi. Mà thật ra thì anh ấy là người khá tốt đó.
Chỉ là, Wasabi-san này có một điểm hơi… không phải hơi, mà là rất kỳ lạ, đó là…
「Akinoh. Hãy run rẩy sợ hãi trước bản tài liệu hoàn hảo không tì vết của ta đây!」
Hắn xem Cosmos như một đối thủ cực kỳ đáng gờm, sự đối địch lộ rõ mồn một…
Nghe nói trước đây, hắn luôn giữ vị trí nhất khối suốt những năm cấp hai. Nhưng từ khi vào cấp ba và gặp Cosmos, hắn luôn bị đẩy xuống hạng nhì. Đó chính là lý do.
À mà cái đó đến giờ vẫn vậy nhé. Wasabi chưa từng thắng Cosmos một lần nào.
Nói thật chứ, tôi thì chẳng thấy phải sợ hãi gì vì một bản tài liệu đâu.
「…À ừm. Tay nghề vẫn không đổi nhỉ. Nhu yếu phẩm cần thiết của từng lớp, từng câu lạc bộ được tổng hợp rất rõ ràng, dễ hiểu đấy.」
「Đương… nhiên rồi! Chuyện Akinoh làm được mà ta không làm được, tuyệt… đối không có!!」
À, đây là câu cửa miệng của Wasabi đó.
Cứ mỗi lần có chuyện gì là hắn lại nói, 『Chuyện Akinoh làm được mà ta không làm được, tuyệt đối không có』.
「À… Nhưng mà, cho tôi hỏi một chút được không?」
「Hử? Là… gì?」
「Số lượng, mục đích sử dụng, và chi phí đi kèm của các vật tư cần thiết được ghi rõ ràng thì rất tiện rồi, nhưng sẽ tiện hơn nữa nếu có thêm tổng số tiền tích lũy của tất cả các khoản chi phí. Ngân sách được cấp là đồng nhất, nhưng chắc là không phải dùng hết sạch đâu nhỉ? Tôi muốn biết để dự trù xem tổng ngân sách từ phía nhà trường còn lại bao nhiêu.」
「Cái… gì? Đ-Điều đó có nghĩa là, tài liệu của ta có thiếu sót… ư?」
Đâu cần phải làm cái mặt như trời sập đến nơi thế chứ.
「Thật ra thì không phải thiếu sót mà là chưa đủ thôi. Nhưng những phần khác đều hoàn hảo cả, nên không vấn đề gì đâu. Nếu không thì để tôi…」
「Đừng có… giỡn mặt!! Akinoh, ngươi định nương tay với ta sao…!?」
À, Wasabi nổi giận rồi. Tiện thể, hắn giật luôn tài liệu từ tay Cosmos.
「Tôi không có ý đó mà…」
「Ngươi tưởng ta sẽ chấp nhận lòng thương hại sao…!? Đương nhiên là ta phải tự mình sửa rồi…!」
Chẳng hiểu sao nữa. Hắn chắc là đang giận lắm, nhưng vì cứ ngắc ngứ ở cuối câu nên nghe cứ là lạ, hài hước kiểu gì ấy.
「Nếu cậu đã nói vậy, tôi đành giao cho cậu vậy…」
「Hãy nhớ lấy, Aki… noh!! Ngay từ bây giờ, ta sẽ tạo ra một bản tài liệu hoàn hảo không tì vết để cho ngươi… thấy! Lúc đó, ngươi sẽ biết số phận của ngươi ra sao…! Khặc khặc… khặc!」
Đến cả tiếng cười mà cũng phải ngắc ngứ đến cuối mới chịu à?
「Khoan đã! Đợi đã! Có một số lớp và câu lạc bộ dường như đã vượt quá ngân sách rồi, nên tôi có chuẩn bị danh sách vật tư mà nhà trường có thể cho mượn để giảm bớt chi phí… Cậu ta đi mất rồi…」
Đi mất rồi. Hắn sải bước chân rầm rầm đi nhanh khỏi đây rồi.
Cái tính hấp tấp như vậy, có lẽ chính là lý do khiến hắn không thể thắng được Cosmos chăng?
Có mỗi việc tổng hợp tài liệu thôi mà, làm ngay trong phòng Hội Học sinh cũng được… À mà không được nhỉ. Nếu làm trong đó, lỡ đâu hắn lại vô tình nhận được lời khuyên từ Cosmos mất.
Đối với cái khối kiêu hãnh bí ẩn đó, chắc là khó chịu lắm đây.
「…Phù. Cậu ta vẫn cứ hăng hái như thường nhỉ.」
Không chỉ hăng hái mà còn buồn cười nữa.
「Đúng là vậy ạ… Không biết nói sao, nhưng tôi cũng cảm thấy cậu ta cứ như đang vô ích vậy…」
Chắc do Cosmos đã quen với hắn ta suốt ba năm rồi nên mới bình tĩnh đến vậy.
「Không phải đâu. Nhờ có cậu ấy rất tài giỏi nên tôi mới có thể nỗ lực hết sức, cảm thấy mình không thể thua được. Với tôi, cậu ấy vừa là một người bạn đáng tin cậy, vừa là một đối thủ.」
Cứ như Tsubaki và Hiiragi, rồi Cosmos và Wasabi, sao mấy tên đối thủ xuất hiện sau này cứ yếu hơn một bậc thế nhỉ? Trong khi thời tôi, toàn là những kẻ mạnh kinh khủng…
「À, xin lỗi đã để cậu đợi lâu nhé. Vậy thì, để tôi xem đơn đăng ký của Joro-kun đây.」
「À! Vâng, xin mời!」
Thế là, Wasabi đã rời đi, chỉ còn tôi và Cosmos trong phòng Hội Học sinh, tôi bèn nộp đơn đăng ký.
Dù vẫn ở trong trường, nhưng không gian chỉ có hai người thế này cũng khiến tôi hơi căng thẳng một chút.
「…Ừm. Lớp Joro-kun là nhà ma nhỉ. Đại khái thì không có vấn đề gì, nhưng việc cho mượn mô hình giải phẫu người thì hơi khó đấy.」
「Ơ, thật sao ạ? Em chỉ định để nó trong nhà ma thôi mà…」
「Nếu có ai đó giật mình mà lỡ làm hỏng mô hình giải phẫu thì đó sẽ là chuyện lớn đấy. Thật ra, mô hình giải phẫu người là một món đồ khá đắt tiền.」
「Đắt tiền là khoảng chừng bao nhiêu ạ?」
「À, cậu có thể hình dung là nó gần bằng số tiền cậu đi làm thêm một năm đấy.」
Mô hình giải phẫu người mà đắt đến thế sao! Vậy thì đúng là thà không mượn còn hơn, sợ hỏng chết mất. Thôi, bỏ đi vậy.
「Nếu vậy thì không sao đâu ạ. Em nghĩ nếu nói rõ tình hình cho mọi người trong lớp, họ sẽ hiểu thôi.」
「Phù phù. Vậy thì tốt quá. …Ừm. Còn lại không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ chuẩn bị xong trước ngày mai nhé.」
「Vâng, em biết rồi ạ.」
「Vâng, cậu đã hiểu rõ rồi.」
Giọng Cosmos vẫn bình thản, chỉ lặp lại lời tôi nói nhưng có chút thay đổi.
Đúng là Cosmos khi ở vai trò hội trưởng Hội Học sinh thì tràn đầy sự tự tin và điềm tĩnh.
「Vậy thì, em xin phép ạ. Em phải đi chuẩn bị cho lớp…」
「K-Khoan đã Joro-kun! Mọi việc cần làm đã xong cả rồi, hay là cậu uống một tách trà rồi hãy về!? Này, đã mất công! Đã mất công chỉ có hai ta rồi mà! Hả? Hả!?」
Này, cái sự tự tin điềm tĩnh ban nãy đâu hết rồi?
Đứng bật dậy nhanh kinh khủng, còn nắm chặt áo đồng phục của tôi làm gì chứ.
「…Chỉ một tách thôi nhé?」
「Ư-Ừm! Thế là đủ rồi! Vậy thì, cậu cứ ngồi yên đó, đừng nhúc nhích gì mà đợi tôi nhé!」
Cái cách nói chuyện gì mà đáng sợ thế!
Cosmos hội trưởng đáng tin cậy ban nãy đã biến đâu mất, thay vào đó là Cosmos của thư viện đang rộn ràng bước chân ‘lạch bạch lạch bạch’ chuẩn bị pha trà.
「…Ôi, nóng!」
「Cậu không sao chứ!? Không bị bỏng đấy chứ?」
Haizz, tại làm vội vàng quá mà… Nước nóng bắn vào tay rồi kìa.
「Đ-Đương nhiên là không sao rồi! Chút thế này thì có cần gì phải đi bệnh viện chứ!」
Tôi cũng có lo đến mức đó đâu.
Chỉ là nghĩ nên chườm lạnh một chút thì hơn thôi.
「Đ-Được rồi! Để cậu đợi lâu rồi nhé, Joro-kun!」
Cosmos vội vàng chuẩn bị xong, rồi rót trà từ ấm trà vào tách.
Tiếng trà được rót vang vọng trong phòng Hội Học sinh tĩnh lặng, không hiểu sao lại khiến lòng tôi dịu đi lạ thường.
「Cái này… có lẽ không bằng trà của Pansy đâu, nhưng mà, nó cũng ngon theo một kiểu riêng đấy!」
「…Vâng, ngon thật ạ.」
「Đ-Đúng không!? Cạn ly nào… À không, chỉ có một tách thôi mà… mà lỡ bị bỏng thì không hay, nên cậu cứ từ từ mà uống nhé!」
「Haizz…」
「Phù phù. Khoảng thời gian yên tĩnh thế này cũng đâu đến nỗi tệ nhỉ.」
Cảm xúc thay đổi nhanh đến thế ư? Hắn đã bình tĩnh trở lại rồi kìa. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thật sự tôi cũng chẳng biết Cosmos là người trưởng thành hay trẻ con nữa.
「Thật ra thì dạo gần đây tôi khá bận rộn với Lễ hội Ryōran, nên khoảng thời gian có thể thư thả thế này, đã lâu lắm rồi tôi mới có được. V-Vì vậy… việc, việc có thể ở bên Joro-kun đúng vào lúc này… t-tôi thật sự rất vui…」
「À, cảm ơn cậu.」
Cosmos à, nếu đã nói ra rồi mà còn đỏ bừng mặt như vậy thì đừng cố làm gì cho mệt nữa.
Câu nói ban nãy, ngay cả tôi nghe cũng thấy xấu hổ thay.
「…」
…Chết rồi. Một sự im lặng kỳ lạ xuất hiện, không đến nỗi khó xử nhưng lại khiến tôi ngại ngùng.
「Cái, cái này đúng là… Khi ở cùng nhau thế này, tôi lại nhớ về Hội Học sinh ngày xưa… ừm, cảm giác hoài niệm chợt ùa về!」
Không chịu nổi bầu không khí đó nữa, tôi đành phải gượng ép tìm một chủ đề để nói.
Nếu từ đây cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn, thì bầu không khí này cũng sẽ khá hơn một chút…
「Đ-Đúng vậy! Trước đây cậu từng làm thư ký mà… À! Đúng rồi!」
Hử? Cosmos làm sao thế nhỉ?
Bỗng nhiên, cậu ta làm vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó.
「Joro-kun. Đã có dịp rồi, cho tôi hỏi cậu một điều được không? Có một chuyện về cậu mà tôi đã thắc mắc từ lâu rồi.」
「…Chuyện giờ nghỉ trưa ạ?」
「Yên tâm đi, không phải chuyện đó đâu. Tôi đã nói là từ lâu rồi mà.」
Dù vẫn băn khoăn không biết liệu đó có phải là chuyện đáng để yên tâm hay không, nhưng thôi, cứ tạm chấp nhận đã.
「Cậu bây giờ, tính cách khác hẳn hồi năm nhất nhỉ?」
「Ư-Ừm, đúng là vậy ạ. Nói trắng ra thì, em đã che giấu bản tính thật của mình…」
Chắc là trùng hợp thôi, nhưng lúc nãy Primula cũng nói chuyện tương tự với tôi mà.
「Điều tôi thắc mắc chính là chuyện đó. Vậy, tại sao cậu lại che giấu bản tính thật của mình?」
「Ư! C-Cái đó, là vì em nghĩ tính cách trầm tĩnh kia sẽ được các bạn gái yêu thích hơn…」
「Thật sự chỉ có vậy thôi sao?」
Chết rồi… Cosmos dù có tính cách lãng mạn như thiếu nữ, nhưng lại khá sắc sảo.
「Ví dụ như, nếu cậu vì chuyện bạn bè mà phải che giấu bản tính thật thì tôi hiểu được. Ngay cả tôi, thái độ khi ở trong Hội Học sinh cũng hơi khác một chút so với khi ở trong thư viện.」
Hơi khác ư? À, thì ra cậu ấy nghĩ chỉ có vậy thôi…
「Nhưng con người giả dối của cậu thì, lúc nào cũng nhất quán duy trì tính cách đó. Thật lòng mà nói, hơi rợn người một chút đấy. Kiểu như 『Tại sao Joro-kun lúc nào, với bất kỳ ai, cũng có thể đối xử bằng một thái độ như nhau? Tại sao cậu ấy không thay đổi thái độ?』.」
「Em rợn người đến vậy sao…」
「Ừm, đúng là rợn người thật.」
Đâu cần phải nói thẳng thừng đến thế chứ.
「Không biết có phải không nhưng… liệu lý do cậu che giấu bản tính thật của mình, có phải còn gì khác nữa không?」
Mà, đúng là vậy thật.
…Đúng vậy. Tôi bắt đầu che giấu bản tính thật của mình là từ khi lên cấp hai, nhưng ngoài ý nghĩ muốn được các bạn nữ yêu thích ra, còn có một lý do khác nữa.
「…」
「Ừm… Nếu là chuyện khó nói, cậu không cần kể cũng được…」
Chắc do thấy tôi im lặng, Cosmos cất tiếng nói, giọng hơi dè dặt.
Cái cử chỉ hơi co mình lại một chút đó, không hiểu sao lại đáng yêu lạ kỳ.
「Ngày xưa, em từng mắc một sai lầm. …Không thể cứu vãn được.」
Thật ra, chuyện này tôi vốn không định kể cho ai cả.
Vì đó là chuyện mà tôi chẳng muốn nhớ lại, và cũng chỉ là một câu chuyện thảm hại, đáng xấu hổ về bản thân mình.
Nhưng nếu Cosmos đã hỏi han như thế này thì tôi sẽ nói.
Hôm qua, tôi đã quyết tâm sau khi nói chuyện với San mà.
Rằng khi đối phương dốc hết sức mình, mình cũng nên dốc hết sức để đối mặt.
「Hồi tiểu học, ngoài Himawari ra, em còn có một người bạn gái thân khác nữa.」
「Ngoài Himawari sao? Chẳng lẽ, người đó là…」
「Ư-Ừm, đúng vậy ạ. Hơi ngại một chút, nhưng đó là người mà mọi người hay gọi là mối tình đầu của em…」
「Thật là một người đáng ghen tị…」
Mà nói vậy thôi chứ, cũng đã lâu lắm rồi tôi không gặp cô bé đó…
「Ở trường, vì có nhiều bạn bè khác nữa nên em ngại, ít khi nói chuyện với cô bé. Nhưng sau giờ học, em và Himawari thường chơi cùng cô bé đó. Bọn em sẽ ra khỏi lớp riêng, rồi gặp nhau ở khu phố mua sắm cách đó một đoạn.」
「Phù phù. Joro-kun cũng từng là học sinh tiểu học đấy nhỉ.」
Đương nhiên rồi còn gì.
「Thế nhưng… một ngày nọ, một sự việc đã xảy ra. Một chuyện nhỏ thôi, nhưng đối với bọn trẻ tiểu học thì lại là một chuyện lớn.」
「Sự việc?」
Và thông qua sự việc đó, tôi đã quyết định che giấu bản thân mình.
「Hồi đó, việc sưu tập sticker rất thịnh hành trong các bạn nữ lớp em.」
「À. Nhắc mới nhớ, thời tôi cũng thịnh hành lắm đấy! Chúng được bán với giá vừa phải, dễ mua đối với học sinh tiểu học, nên mọi người thường mua đủ loại sticker về rồi đổi cho nhau.」
「Và liên quan đến những miếng sticker đó, một sự việc đã xảy ra.」
「Sự việc? Rốt cuộc là…」
「Là một vụ trộm ạ. Mấy miếng sticker của cô bé giữ vai trò tổng hợp việc lớp bị mất, thế là mọi người bắt đầu đi tìm thủ phạm.」
「Chẳng lẽ, người bị nghi ngờ là…」
「Vâng. Chính là cô bé đó.」
Cô bé ấy chơi thân với tôi và Himawari, nhưng mối quan hệ với các bạn nữ khác thì không được tốt lắm.
Vì cô bé không thích thể hiện bản thân, lại có tính cách hơi xa cách, không mấy gần gũi với người khác.
Một cô bé vốn đã có phần bị cô lập trong lớp, lại thêm những tin đồn xấu lan truyền bởi sự suy đoán. Rồi đúng lúc đó, vụ trộm xảy ra.
Các bạn nữ lập tức kết luận cô bé là thủ phạm và bắt đầu công khai chỉ trích.
「Mọi người phát hiện ra đồ bị mất là sau tiết thể dục. Vì thế, câu chuyện trở thành có ai đó đã trộm trong lúc thay đồ, mà cô bé đó lại là người tham gia tiết thể dục muộn nhất.」
「Vậy thì, cũng có khả năng cô bé đó thật sự là thủ phạm sao?」
Trước lời của Cosmos, tôi từ từ lắc đầu phủ nhận.
Đúng vậy, cô bé đó tuyệt đối không phải thủ phạm. Tôi biết điều đó rất rõ.
「Không phải ạ. Bởi vì lý do khiến cô bé đó tham gia tiết thể dục muộn nhất, là do em.」
「Là Joro-kun ư? Nhưng mà, theo như cậu vừa kể thì ở trường hai đứa đâu có ở cạnh nhau…」
Thỉnh thoảng, vào những lúc không ai để ý, chúng tôi lại lấy cớ tưới hoa hay đủ thứ chuyện để lén lút gặp nhau. Chuyện bé tẹo thôi, nhưng mà không hiểu sao, gặp nhau lén lút như vậy lại có một cái thú vị riêng. Đáng lẽ lúc ấy tôi nên nói ra mới phải, thế nhưng... lại không làm được. Bởi tôi sợ bị mọi người trêu chọc nếu bị phát hiện.
Chuyện thường thấy ở lũ con trai tiểu học là thằng nào mà hay nói chuyện với con gái thường bị trêu, thậm chí có khi còn bị cả lớp cô lập nữa. Vì không muốn như vậy, dù biết rõ cô bé không phải là thủ phạm, tôi vẫn chẳng làm gì cả.
“Ra là thế...”
“Himawari thì ra sức bênh vực, bảo rằng cô bé ấy không thể nào là thủ phạm được, nhưng tôi vẫn không làm gì cả. Dù tôi biết rõ cách để giúp cô bé ấy...”
Vụ việc hồi đó, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rợn người. Mọi người cứ vin vào đủ thứ lý do để đổ tội cho cô bé. Họ cứ vô trách nhiệm lặp đi lặp lại những suy đoán chủ quan như: “Con bé nhìn miếng dán của bọn mình với vẻ thèm thuồng từ lâu rồi,” hay “Tớ đã thấy nó ăn cắp miếng dán của đứa khác”. Rốt cuộc, bọn chúng chỉ mượn danh nghĩa “phanh phui sự thật” để tạo ra một sự thật có lợi cho bản thân mà thôi.
...nhưng tệ nhất chính là tôi, người đã không dám nói ra sự thật chỉ vì muốn bảo vệ bản thân.
“Thế rồi, cuối cùng vụ việc được giải quyết thế nào?”
“Himawari đã giải quyết được. Himawari, người duy nhất kiên trì tin tưởng cô bé, đã nói ‘Cứ tìm kỹ là sẽ thấy’, rồi cẩn thận kiểm tra bàn của đứa bé bị mất đồ thì thấy miếng dán bị kẹp giữa những cuốn sách giáo khoa của tiết học trước. Thế là vụ việc được giải quyết, nhưng mà...”
“Cô bé ấy bị tổn thương rất lớn. Và giữa em với cô bé cũng xuất hiện một khoảng cách sâu sắc... đúng không?”
Trước lời của Cosmos, tôi lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt của cô bé sau khi mọi chuyện được giải quyết, tôi vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ. Đôi mắt ấy chứa đựng nỗi buồn, sự thất vọng và cả giận dữ, cứ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi sợ hãi không dám đối mặt.
“Vậy nên, tôi của ngày đó đã nghĩ rằng: ‘Hãy trở thành một người dù có bị trêu chọc vì nói chuyện với bạn nữ cũng vẫn có thể tỏ ra không bận tâm. Hãy trở thành một người hiền lành, vô hại, hòa đồng với tất cả mọi người’.”
Đó chính là lý do thật sự khiến tôi quyết định che giấu bản thân. Tất nhiên, cũng có chút động cơ khác nữa, nhưng mà...
“...Xin lỗi vì đã kể cho cậu một chuyện không mấy hay ho. Cậu... có thất vọng về tôi không?”
“Ai mà chẳng mắc lỗi chứ. Ngay cả tôi đây, dù tự thấy xấu hổ, cũng đã mắc một sai lầm lớn trong học kỳ này rồi còn gì?”
“À phải rồi, đúng là vậy thật.”
“Haha! Cậu lại nhắc chuyện đó rồi!”
Dù nghe tôi kể chuyện như vậy, Cosmos vẫn đối xử với tôi không khác gì. Điều đó khiến tôi vui một cách lạ lùng, nên cứ buột miệng nói đùa. Thế nhưng... cái sai lầm năm ấy thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Dù điều đó không thể nào bù đắp được lỗi lầm với cô bé, nhưng tôi vẫn sẽ làm.
“À, à mà tiện thể hỏi luôn, quan hệ giữa cô bé ấy với cậu bây giờ thì, thì, thế nào rồi ạ?”
“Sau vụ việc đó một tháng, cô bé đã chuyển đi vì công việc của bố mẹ. Đến tận Sapporo lận. Vậy nên, kể từ hồi tiểu học, tôi chưa gặp lại cô bé lần nào nữa.”
Tức là, mối quan hệ chẳng thể nào hàn gắn được...
“Ồ, ồ vậy à! Hay là, hay là tôi có nên yên tâm không nhỉ? Phức tạp thật đấy...”
Cosmos cứ liên tục thay đổi biểu cảm một cách kỳ lạ đáng yêu, khiến tôi không kìm được mà bật cười.
“Này, Hội trưởng Cosmos. Chuyện này, nếu được thì đừng nói cho ai khác biết nhé... ưm.”
Một cái *tách* nhỏ, ngón trỏ của Cosmos chạm vào môi tôi.
“Đây là bí mật của riêng hai chúng ta, được chứ?”
“...! Vâng, vậy thì, làm ơn, xin cậu.”
Không, đừng có làm mấy trò kỳ cục đột ngột như thế chứ! Vừa nãy thực sự làm tôi hết hồn đấy...
“Vậy thì, lần này tôi thật sự quay lại đây!”
Tự nhiên thấy khát khô cả cổ, tôi liền uống cạn tách trà rồi đứng dậy. Ở lại đây thêm nữa thì không ổn. Tiếng chuông báo động trong đầu tôi đang réo ầm lên.
“À, Jouro-kun! Cho phép tôi hỏi một câu cuối cùng nhé?”
“Vâng, có chuyện gì ạ?”
“Lễ hội Ryoran hai tuần nữa, chúng ta hãy cùng cố gắng để nó trở thành một kỷ niệm thật đẹp cho cả hai nhé.”
“V-vâng, được ạ!”
Thấy nụ cười dịu dàng của Cosmos mà tôi ngượng chín cả người, đành vội vã rời khỏi phòng Hội học sinh như thể đang chạy trốn.
Cậu ta làm thế là cố ý à? Hay là bản tính vốn dĩ đã vậy rồi? Dù thế nào thì cũng quá rắc rối đi...
Nhưng mà, đúng như Cosmos đã nói. Lễ hội Ryoran năm nay. Với Cosmos, đây sẽ là lễ hội Ryoran cuối cùng của cậu ấy. Vậy thì, mình phải làm cho nó trở thành kỷ niệm tuyệt vời nhất mới được!
──Phải chăng chính vì tôi đã nghĩ như vậy mà...?
Ngay lúc chỉ còn một tuần nữa là đến ngày tổ chức, một chuyện kinh khủng đã xảy ra. Chuyện gì ư...? Mấy món đèn trang trí lẽ ra phải dùng cho lễ hội ánh sáng đã biến mất đâu đó rồi... Đó là một sự cố nghiêm trọng, đủ để Lễ hội Ryoran có thể bị hủy bỏ. Tại sao tôi lại không thể sống một cuộc sống bình yên, suôn sẻ được nhỉ?


0 Bình luận