Chuyển Sinh Thành Phù Thủ...
Kokutou Mirai | 黑桐未来Mirai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 8: Không dùng được ma pháp có buồn cười không?

2 Bình luận - Độ dài: 1,661 từ - Cập nhật:

Bầu trời mây đen giăng kín, từ sâu trong những đám mây dày đặc vang lên vài tiếng sấm chớp, dường như sắp đổ mưa lớn.

Phía dưới bầu trời, trên bãi cỏ, Charlotte nhỏ bé nằm sấp trên mặt đất đầy bùn, tay nắm chặt cây đũa phép vô dụng, ánh mắt căm hờn nhìn chằm chằm nữ phù thủy tóc đen cách đó không xa.

“Cường độ chiến đấu như thế này, thực sự chỉ là một bài kiểm tra nhập môn thôi sao?” Charlotte không khỏi than vãn.

“Em gái nhỏ, em không muốn học cách sử dụng phép thuật sao? Cứ nằm mãi trên mặt đất thì không học được đâu nhé.” Nữ phù thủy tóc đen cười gian xảo.

Nữ phù thủy tóc đen này có mái tóc dài đen nhánh óng ả, phần mái gần như che khuất đôi mắt cô. Cô mặc một bộ áo choàng phù thủy tiêu chuẩn, tay cầm đũa phép, thong dong ngồi trên cây chổi bay lơ lửng. Có lẽ vì hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nên cô không đội mũ ra ngoài.

Một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc của cô, khiến cô trông vô cùng xinh đẹp.

Nhưng chính người phụ nữ xinh đẹp này, Charlotte nhỏ bé vừa gặp đã bị cô đánh cho không thể đứng dậy nổi.

“Đáng ghét, đừng có coi thường tôi!”

Charlotte dốc hết sức lực, từ từ bò dậy khỏi bãi cỏ, nhưng nữ phù thủy tóc đen hoàn toàn không có ý định cho Charlotte bất kỳ cơ hội nào. Ngay khi Charlotte vừa đứng dậy, nữ phù thủy tóc đen đã vung đũa phép, triệu hồi hai viên mưa đá nhỏ bằng hạt đậu, mạnh mẽ đánh vào đầu gối của Charlotte.

“Tôi đánh...”

Charlotte lại ngã sấp mặt, suýt chút nữa thì hiến tế con ngựa ra ngoài.

Ở một bên khác, Yukina ngồi dưới gốc cây cách đó không xa, vừa ôm bỏng ngô, vừa xem cảnh anh trai mình bị đánh như xem phim, sau khi chuyển sinh đến dị giới.

“Vậy, đây lại là tôi đang làm gì thế này? Sao tự nhiên lại bắt đầu đánh nhau? Còn cái BGM dồn dập này từ đâu ra vậy?”

“Anh mới phải hỏi em cái thùng bỏng ngô này em lại moi ra từ đâu vậy.” Charlotte lớn hơn một chút ở bên cạnh không khỏi càu nhàu.

“Đương nhiên là lấy từ tủ lạnh ra chứ!” Yukina bình thản đáp.

“Cảnh tượng trước mắt đều bị thay đổi rồi, vậy mà em vẫn tìm được vị trí của tủ lạnh sao?”

“Anh nghĩ em là ai chứ? Em là chủ lực xếp thứ hai của câu lạc bộ kiếm đạo chúng ta đấy! Dù nhắm mắt lại, em cũng có thể cảm nhận được kẻ địch ở vị trí nào, một cái tủ lạnh cỏn con, tìm thấy nó chỉ là chuyện nhỏ.”

“May mà người chuyển sinh không phải là em, nếu không cả dị giới đã bị em đâm thủng trong vài phút rồi.”

“Anh đừng nói mấy cái linh tinh này nữa, em vừa lấy bỏng ngô xong, sao cốt truyện lại đẩy đến đây rồi? Anh đang đánh nhau với ai vậy?”

“À, đó là sư phụ của anh, Nữ phù thủy đêm Chloe Luna.”

Nghe câu trả lời này, Yukina không khỏi hơi ngạc nhiên.

“Thế giới khác của các anh đều cạnh tranh thế sao? Em thấy lúc đó anh hình như mới chỉ năm sáu tuổi thôi, bé tí thế này đã bắt đầu bái sư học nghệ rồi sao?”

“Không, chỉ có mình anh là trường hợp đặc biệt thôi. Thông thường, các cô gái có ma lực sẽ được đo ma lực vào năm chín tuổi, và chỉ vào năm mười tuổi mới vào học viện phép thuật để học phép thuật. Ngay cả những người có thiên phú đến mấy, sớm nhất cũng phải tám tuổi mới có thể bắt đầu học phép thuật. Bởi vì lúc này cơ thể vẫn đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, nếu học phép thuật quá sớm để thông các mạch phép thuật trong cơ thể, sẽ liên tục gây ra không ít đau đớn cho cơ thể trong quá trình phát triển, chẳng hạn như đau cơ, toàn thân vô lực.”

“Vậy mà anh vẫn học phép thuật sớm như vậy?”

“Lúc đó anh có biết gì đâu! Biết phải chịu khổ thế này, anh thà muộn hai ba năm nữa mới học phép thuật, dù sao anh cũng là thiên tài trong lĩnh vực này mà, dù có ra mắt muộn vài năm cũng chẳng sao.”

“Sao chuyển sinh đến dị giới anh lại trở nên tự luyến thế này?” Yukina không khỏi càu nhàu, sau đó lại hỏi dồn, “Vậy, tại sao anh lại học phép thuật sớm như vậy? Phải có lý do chứ.”

“À, đó là vì...” Charlotte tạm dừng cảnh chiến đấu trước mắt, sau đó chuyển sang cảnh khác.

“Ừm?” Yukina không khỏi đầy nghi hoặc, cảnh được chuyển sang là một khu vườn, nhưng khu vườn này không có gì đặc biệt. “Anh ơi anh cho em xem gì vậy?”

“Nhìn lên trên!” Charlotte chỉ lên đầu, “Lý do anh muốn học phép thuật, chính là ở trên đó.”

Yukina nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, chợt nhận ra, trên bầu trời vốn yên bình, một đàn phù thủy cưỡi chổi, giống như một hàng chim nhạn trở về, xếp thành một đội ngũ hùng vĩ bay qua bầu trời.

Cảnh tượng này Yukina chỉ thấy trong các buổi biểu diễn máy bay chiến đấu trong lễ duyệt binh, Yukina không khỏi thốt lên kinh ngạc.

“Wow! Cảnh tượng thật hùng vĩ.”

“Đúng không, đúng không, phép thuật lợi hại lắm đúng không! Không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào của thiết bị bay, chỉ cần một cây chổi phép thuật bình thường, con người có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập trong thế giới này, dù khó khăn đến mấy cũng có thể dễ dàng làm được!” Charlotte hưng phấn giải thích.

Phải nói, nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy mà không muốn học phép thuật thì đúng là thần nhân rồi.

Và Yukina nhìn quanh, thấy Charlotte nhỏ bé gần đó đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này Charlotte nhỏ bé tràn đầy hưng phấn, dường như đã tìm thấy mục tiêu mình muốn thực hiện.

Thật lòng mà nói, phiên bản Charlotte này trông khá đáng yêu, Yukina không kìm được muốn ôm đứa bé này vào lòng mà trêu chọc thỏa thích.

Tuy nhiên, vừa nghĩ đến trong cơ thể đứa bé này ẩn chứa linh hồn của anh trai mình, Yukina liền mất hết hứng thú.

“Rồi sao nữa?” Yukina thúc giục Charlotte tiếp tục kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

“Rồi anh kể ý định muốn học phép thuật của mình cho mẹ Lainis, sau đó nhận được câu trả lời 'Charlotte bé bỏng bây giờ còn nhỏ, đợi con lớn hơn rồi hãy học phép thuật nhé'.”

“Quả nhiên mẹ anh cũng không muốn anh sớm trải nghiệm nỗi đau của bệnh đau lưng mà!”

“Đúng vậy, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không biết có chuyện này! Vì mẹ Lainis không cho anh học phép thuật, vậy thì anh cứ tự học thành tài thôi.”

“Anh còn có thể tự học ư?” Yukina không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, cô đã bao lâu rồi không thấy người anh trai tiến bộ như vậy.

“Đúng vậy, trước đó, anh đã thấy một cuốn sách phép thuật trong thư viện, nhưng chữ trong đó anh không nhận ra một chữ nào, nhưng điều này cũng không làm khó được anh, anh giả vờ cầm một cuốn truyện cổ tích, đi tìm mẹ Lainis giúp anh đọc, rồi thỉnh thoảng chỉ vào chữ trong sách, hỏi mẹ Lainis chữ này đọc thế nào, cứ thế mất gần một năm, anh đã giải mã được tất cả các chữ viết của thế giới này.”

“...” Yukina chợt im lặng, cô hoàn toàn không thể ngờ, vì học phép thuật, anh trai cô lại có thể ép mình đến mức độ này.

“Nhưng dù có đọc hiểu sách phép thuật cũng vô ích, sách nói rằng sử dụng phép thuật cần dùng đến đũa phép, thế là anh lén lút tự làm một cái, nhưng như vậy anh vẫn không thể dùng được bất kỳ phép thuật nào, dốc hết sức lực cũng chỉ tạo ra một luồng khí xoáy nhỏ mà thôi.”

“Ở độ tuổi nhỏ như vậy mà làm được đến mức này đã rất tốt rồi.”

“Nhưng làm sao anh có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy chứ! Anh muốn là cảm giác tự do bay lượn trên bầu trời, không bay được anh thề không bỏ cuộc. Thế là anh ngày nào cũng vung vẩy cây đũa phép tự chế, lần này đến lần khác, lần này đến lần khác, mỗi ngày mỗi ngày, không ngừng luyện tập...”

“Rồi anh học được phép thuật à?”

“Thất bại rồi! Luyện cả buổi mà không có chút động tĩnh nào. Nhưng anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ Lainis và bố Roland, nói rằng trên ngọn đồi phía sau làng của chúng ta, có một nữ phù thủy kỳ lạ đến, lúc đó anh nghĩ, có lẽ nữ phù thủy này có thể dạy anh cách sử dụng phép thuật, thế là anh hăm hở đi tìm cô ấy...”

“Rồi sao nữa? Anh sao không kể tiếp đi?”

“Ừm... Rồi anh bị cô ấy đánh cho tơi bời, chi tiết thì em cứ tự xem tiếp đi.”

Nói đến đây, Charlotte lại chuyển lại cảnh chiến đấu vừa tạm dừng, tiếp tục phát.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

dòng 13 đến 18 cần sửa thành anh - em vì họ đã nhận nhau rồi, ko cần nghi ngờ nữa nha!
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
Đã sửa 👍
Xem thêm