Chuyển Sinh Thành Phù Thủ...
Kokutou Mirai | 黑桐未来Mirai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 33: Bị lưu manh chặn đường có tức cười không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,495 từ - Cập nhật:

Với manh mối do chú bán trái cây cung cấp, Tiểu Charlotte và cô gái tóc đỏ mà cô vẫn chưa biết tên đã bước vào con hẻm hẹp đó.

“À mà này, chị tên gì vậy?” Trên đường đi, Tiểu Charlotte không kìm được hỏi tên đối phương.

Dù sao thì họ đã tìm kiếm cùng nhau lâu như vậy rồi, không thể cứ dùng “cô” để gọi nhau được.

“Tôi? Tôi tên Alice.” Cô gái tóc đỏ nói ra một cái tên hoàn toàn không hợp với hình tượng của cô.

“Alice?” Nghe cô gái tóc đỏ báo tên mình, Tiểu Charlotte không khỏi hơi sững sờ.

Dù sao thì trong ấn tượng của cô, những người tên Alice thường là những cô bé đáng yêu với mái tóc vàng dài, mặc quần áo xanh trắng, còn những người có mái tóc đỏ như chị gái trước mắt này...

Hình như trong ấn tượng của mình đúng là có một người như vậy.

“Sao vậy? Tên tôi có gì lạ à?” Nhận thấy vẻ mặt Tiểu Charlotte lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên, Alice nghi hoặc hỏi.

“Không, em chỉ hơi ngạc nhiên, tên của chị lại hay đến vậy.” Tiểu Charlotte tùy tiện tìm một lý do để lấp liếm.

“Thế à? Cũng tạm thôi! Vậy em tên gì?”

“Em tên Char...” Tiểu Charlotte vừa định nói ra tên mình, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó mà dừng lại, rồi nói ra một cái tên khác, “Shaula, em tên Shaula, chị Alice cứ gọi em là Ulala là được rồi!”

“Thì ra em cũng tên Shaula sao? Đúng là một cái tên hay.”

“Cũng?” Nghe thấy từ khóa này, Tiểu Charlotte không khỏi cảnh giác.

Chẳng lẽ chị Alice này quen em gái mình sao?

Không, chắc không trùng hợp đến vậy đâu.

Đây là thành phố Tuyết Liên nằm ở ranh giới giữa Vương quốc Hoa Hồng Đỏ và Vương quốc Hoa Hồng Trắng, cách làng của cô tận mười vạn tám nghìn dặm.

Thế giới này chắc không nhỏ đến vậy.

Đúng vậy, Shaula mà chị Alice này quen chắc là đứa trẻ khác.

Dù sao thì cái tên Shaula trong dị giới cũng khá phổ biến.

Nghĩ đến đây, Tiểu Charlotte cũng hơi yên tâm.

Dù sao thì cô báo tên giả cũng là để tránh hành tung của mình bị người khác phát hiện.

Sư phụ không ở bên cạnh, nếu có rắc rối gì thì một mình cô không thể xử lý được.

Mặc dù ngay cả khi Sư phụ Chloe ở bên cạnh, rắc rối hàng ngày cũng chưa chắc đã ít hơn.

Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm lại Sư phụ Chloe.

Tiểu Charlotte lấy la bàn ma lực trong túi ra xem, phát hiện la bàn đang chỉ về phía cuối con hẻm.

Đây có phải là ý nói Sư phụ Chloe ở đó không?

“Xem ra, người mà em Ulala muốn tìm chắc không còn xa chúng ta nữa, vậy chúng ta hãy nhanh chân lên thôi.”

“Vâng!”

Alice và Tiểu Charlotte tăng tốc bước đi, tuy nhiên, họ chưa đi được bao xa thì đột nhiên có ba tên côn đồ từ con hẻm bên cạnh chui ra, chặn đường họ.

“Cướp đây! Cướp đây!” Một tên béo trông như kẻ ngốc lắp bắp hét lên.

Nhưng rất nhanh tên này đã bị đồng đội khác kéo sang một bên.

Thay vào đó là một tên mắt híp trông khá dễ nói chuyện đến để giao tiếp với họ.

“Thật xin lỗi nhé! Thằng ngốc nhà tôi không biết nói chuyện lắm, làm các cô sợ rồi phải không! Nhưng các cô đừng sợ, chúng tôi khác với những tên cướp khác, chỉ cướp của không giết người! Chỉ cần các cô ngoan ngoãn giao những thứ có giá trị trên người ra, chúng tôi đảm bảo các cô có thể sống sót ra khỏi con hẻm này,” Nói đến đây, tên mắt híp cũng mở đôi mắt đầy ý đồ xấu xa ra, “Đương nhiên, nếu các cô không có tiền, đổi một cách trả tiền khác cũng được.”

Nhìn thấy một nhóm cướp nhiều lời đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tiểu Charlotte không khỏi khinh bỉ.

Trong thế giới đầy ma lực này, những tên côn đồ cầm dao ngắn xuất hiện trong hẻm để cướp bóc lại khá hiếm.

Họ không sợ gặp phải gai góc sao?

Mà, thực ra bây giờ họ đã gặp phải cái gai là mình rồi.

Mình và Sư phụ Chloe học phép thuật cũng đã gần một năm rồi, đừng nói là ba tên cướp, ngay cả ba mươi tên cướp cùng lên, cũng không chạm được vào một sợi lông của mình.

Tuy nhiên, Tiểu Charlotte vừa định giơ tay sử dụng phép thuật để giải quyết mấy tên côn đồ lảm nhảm này thì Alice đột nhiên chắn trước mặt cô, và nháy mắt với cô.

“Yên tâm đi, em Ulala, chị sẽ bảo vệ em.”

Nghe vậy, Tiểu Charlotte không khỏi sững người.

Cái gì? Chị bảo vệ em? Em trông giống loại em gái yếu đuối dễ vỡ vậy sao?

“Thật xin lỗi nhé! Chúng tôi sẽ không đưa cho các người bất cứ thứ gì đâu!”

Alice dứt khoát hét lên.

“Vì chúng tôi không mang tiền ra ngoài.”

“Câu sau thừa rồi đó, đồ ngốc!” Tiểu Charlotte không khỏi lầm bầm.

“Cái gì? Các cô không mang tiền? Thời buổi này lại có kẻ không mang tiền mà dám ra ngoài sao? Đừng hòng lừa chúng tôi, tôi thấy trên người các cô chắc chắn giấu rất nhiều tiền, mau giao tiền ra đây, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí đâu!”

Các tên côn đồ đều rút ra những con dao ngắn sắc bén, trông có vẻ không dễ đối phó.

Tuy nhiên, Alice lại tỏ vẻ không quan tâm.

“Chỉ cầm mấy thứ sắt vụn này mà dám ra ngoài cướp bóc sao? Xem ra an ninh ở đây thật sự rất tệ. Mà, tiểu thư đây cứ coi như là hành hiệp trượng nghĩa, đến giúp thành phố này dọn dẹp lũ sâu bọ đi!”

Nói đến đây, Alice triệu hồi một không gian dị giới, từ trong đó rút ra một thanh trường kiếm dài hơn cả bản thân cô.

Nhìn thấy Alice đột nhiên rút ra một thứ to lớn như vậy, ba tên côn đồ không khỏi hoảng loạn.

Nhưng tên cầm đầu cũng vội vàng trấn an cảm xúc căng thẳng của những tên côn đồ khác.

“Đừng hoảng, địa hình ở đây hẹp như vậy, kiếm của tên đó căn bản không thể vung ra được! Hơn nữa, chúng ta có ba người, ba đánh một, lợi thế thuộc về chúng ta!”

Dưới sự khuyến khích của hắn, ba tên côn đồ không những không bỏ chạy mà còn xông về phía Alice.

“Đúng là không biết sống chết.”

Và Alice khẽ cảm thán như vậy, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên lộ ra ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.

Toàn thân cô lập tức lao đến trước mặt ba tên côn đồ.

“Kiếm kỹ——Thiên Tường Long Trảm!”

Lời vừa dứt, thanh trường kiếm đã từ dưới người Alice quét lên, tại chỗ chém bay cả ba tên côn đồ còn chưa kịp phản ứng, ngã xuống đất bất tỉnh.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Charlotte ngây người.

Không ngờ Alice lại lợi hại đến vậy, trong nháy mắt đã hạ gục ba tên đó, kiếm kỹ này thật sự quá ngầu!

Nhìn thấy ba tên côn đồ nằm bất tỉnh trên đất, Alice cũng không khỏi nhíu mày.

“Cái gì? Tôi còn chưa dùng sức mà các người đã ngã hết rồi sao? Các người cũng quá vô dụng rồi, thật là, muốn tìm một đối thủ có thể khiến mình dốc toàn lực chiến đấu sao lại khó đến vậy chứ?”

Thở dài một hơi, Alice quay người lại hét lên với Tiểu Charlotte: “Được rồi, em Ulala, không sao nữa rồi.”

Tuy nhiên, lời vừa dứt, một quả cầu băng lớn đã sượt qua mặt cô, chính xác trúng vào mặt tên côn đồ béo vừa bò dậy định đánh lén Alice.

“Hả?” Quay đầu nhìn thấy tên béo bị quả cầu băng đánh ngã xuống đất, Alice cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Em Ulala, đây là... em làm sao?”

“Chứ còn ai nữa?” Tiểu Charlotte bất mãn phàn nàn: “Chị Alice cũng quá bất cẩn rồi đó, sao lại không biết đối phương có mất khả năng chiến đấu hay không chứ? Nếu không có em ở đây, chị chắc chắn sẽ bị tên đó đánh ngất, trói vào một căn phòng tối tăm, bị bịt mắt và bị bọn chúng 'phát triển' đủ kiểu!”

“Em Ulala hiểu biết nhiều thật!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận