Hôm nọ, tôi với vị biên tập viên phụ trách có trò chuyện qua điện thoại.
Irie: “Tôi thấy tên truyện ‘Sunday Without God’ dài quá.”
Biên tập viên phụ trách: “Hả?”
Irie: “Tôi thấy nó dài.”
Biên tập viên phụ trách: “À, nghĩa là sao?”
Irie: “Anh xem. Chẳng phải ở Fujimi Fantasia mấy cái tên truyện như ‘Seitokai no Ichizon’ rút gọn là Seizon, hay ‘Scrapped Princess’ thì thành ScrPri, đều có tên rút gọn sao?”
Biên tập viên phụ trách: “Tên rút gọn à?”
Irie: “Vâng, tên rút gọn ạ.”
Biên tập viên phụ trách: “Anh muốn có một cái sao, anh Irie?”
Irie: “Tất nhiên rồi. Đã là truyện của Fujimi Fantasia thì phải có chứ, đúng không ạ?”
Biên tập viên phụ trách: “Ừm, tôi thì thấy không cần thiết lắm đâu… nhưng thôi, anh cứ yên tâm, tôi nắm được rồi.”
Irie: “Anh hiểu cho tôi nhé.”
Biên tập viên phụ trách: “Ừm, vậy thì chúng ta sẽ gọi tắt nó là gì đây?”
Irie: “Tiện thể hỏi luôn, bên ban biên tập đang gọi tắt cái này là gì?”
Biên tập viên phụ trách: “Cứ gọi là ‘God’ thôi.”
Irie: “…Tôi không nghĩ có thể nói "chỉ" thế thôi được đâu. Mà đã vậy, bên ban biên tập cứ "God" với "God" mãi thế thì…”
Biên tập viên phụ trách: “Chứ còn cách nào nữa? Hoặc là ‘God’, hoặc là ‘Sunday’ thôi.”
Irie: “Thôi thì đành vậy.”
Biên tập viên phụ trách: “Vậy thì ít nhất cũng nên nghĩ ra một cái tên rút gọn gì đó nghe có lý hơn đi.”
Irie: “Hửm?”
Biên tập viên phụ trách: “Thôi được rồi, vậy gọi tắt nó là gì đây… anh Irie có gợi ý nào không?”
Irie: “Có lần tôi nói chuyện với bạn bè, buột miệng khoe ‘Kamiyoubi thế nào rồi’, vậy mà bị một tràng cười khẩy. Chuyện này tôi xin phép giữ im lặng ạ.”
Biên tập viên phụ trách: “Ừm, lựa chọn sáng suốt đấy.”
Irie: “Cảm ơn lời khen của anh.”
Biên tập viên phụ trách: “…”
Irie: “…”
Biên tập viên phụ trách: “Vẫn chưa nghĩ ra được cái gì à?”
Irie: “K-khó mà rút gọn được, đúng không ạ?”
Biên tập viên phụ trách: “…”
Irie: “…Ừm, BTV phụ trách, em rất vui vì anh có thể im lặng để tăng số trang truyện của em lên… nhưng mà chúng ta nên nghĩ ra cái gì đó chứ, đúng không ạ?”
Biên tập viên phụ trách: “Anh Irie, tự nghĩ ra đi.”
Irie: “Vậy, Kamiyou…”
Biên tập viên phụ trách: “Anh Irie.”
Irie: “Tôi xin lỗi. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc ạ.”
Biên tập viên phụ trách: “Vâng.”
Irie: “………Hay là ‘Kamiinai’… hay sao đó…”
Biên tập viên phụ trách: “Ồ, thế thì được đấy chứ. Hay là ‘Kamiina’ thì sao?”
Irie: “Riêng em thì em thích ‘Kamiinai’ hơn. Nghe xuôi tai hơn ạ.”
Biên tập viên phụ trách: “Vậy sao?”
Irie: “Có lẽ ‘Kamiyoubi’…”
Biên tập viên phụ trách: “Vậy thì chúng ta sẽ rút gọn là ‘Kamiinai’ nhé.”
Và thế là, ‘Sunday Without God’ đã được rút gọn thành ‘Kamiinai’.
Thế nhưng,
Không biết có phải là lẽ thường tình hay không, mà cả hai chúng tôi đều quên béng chuyện đó (hoặc có lẽ vì chẳng có cơ hội nào để chính thức dùng cái tên đó, nên việc quên là đương nhiên). Cứ như lúc họp, mở miệng ra là ‘Series này sao rồi~’ hay ‘God sao rồi?’.
Tôi chỉ cần thêm một dòng ở đây để nhấn mạnh rằng, tên rút gọn chính thức của series này là ‘Kamiyoubi’!
Biên tập viên phụ trách: “Không được rồi.”
Chắc là vậy rồi.
Vậy là, tập thứ sáu của ‘Kamiyoubi’, à không, ‘Kamiina’, à không, ‘Kamiinai’ cuối cùng cũng đã được xuất bản (tôi nghĩ tên rút gọn chính thức giờ đã nằm gọn trong lòng mỗi độc giả rồi).
Thôi được rồi. Tôi nhớ là tập trước mình đã nói là ‘tập tiếp theo là tập cuối cùng—’ hay đại loại vậy, nhưng khi cứ viết, tôi lại ‘ơ? Cốt truyện vẫn đang tiếp diễn…’ Vâng. Tập năm thì cũng khá là hoàn chỉnh rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể kết thúc câu chuyện được. Tôi muốn nhân cơ hội này để gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới mọi người—
…………………………Đương nhiên, tôi đã muốn nói thế.
Nhưng như quý vị độc giả cũng thấy đấy, tập này vẫn chưa phải là kết thúc! Còn tiếp nhé! Đây là một bộ truyện dài đấy! Phần Thượng! Phần Trung! Phần Hạ!
Thật lòng xin lỗi mọi người nhiều lắm ạ~~!!
Nói thật, ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao lại ra nông nỗi này… Chắc là tự trách mình đã buột miệng muốn viết tập cuối mà không nghĩ kỹ. Sao lại tự đào hố chôn mình thế này… thật nực cười.
Thôi được rồi, thì là như vậy đấy. Chẳng ai biết trước tương lai, nhưng tôi nghĩ (hoặc mong là) tập tiếp theo sẽ sớm ra mắt vào đầu năm sau thôi. Đây không phải hố chôn mình đâu nhé.
Biên tập viên phụ trách: “Đừng để nó thành hố chôn mình đấy.”
Irie: “…Vâng ạ.”
(*Gần đây tôi có cảm giác BTV phụ trách cứ ở trong đầu tôi mãi. Tôi cũng cần phải đính chính ngay đây rằng, vị BTV phụ trách trong suy nghĩ của tôi khác xa với vị BTV phụ trách ngoài đời thực. Những cuộc trò chuyện trước đây thì đúng là có thật, nhưng khi tôi viết thành lời thoại, vị BTV phụ trách trong đầu tôi lại ngầu hơn một chút so với ngoài đời. Thực ra thì BTV phụ trách ở ngoài đời cũng dễ tính hơn một chút ấy mà.)
Năm thứ hai đã trôi qua rồi.
Chúng ta đang bước vào năm thứ ba, và một bước ngoặt lớn đang đến.
Cũng như những lần trước, năm thứ hai đã khép lại nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều người, và tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả quý vị. Cảm ơn chị Shino và anh Abara! Cả BTV phụ trách nữa, ‘Xin hãy giữ gìn sức khỏe’ nhé, tôi cũng sẽ cầu nguyện cho anh, vì anh bị bệnh là do tôi mà ra. Gửi đến các đối tác kinh doanh, nhà sách và nhà in, có thể quý vị sẽ nghĩ, ‘Sao lại phải in (bán, vận chuyển) mấy cái đoạn cảm ơn này nhỉ?’, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc! Dù nghe cứ như đang cố gắng quảng cáo vậy đó.
Và tất nhiên, tôi muốn cảm ơn tất cả quý vị độc giả đã luôn ủng hộ và đón đọc tác phẩm này.
Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để có thể gửi lời cảm ơn đến tất cả quý vị theo cách tương tự vào năm thứ ba.
Hẹn gặp lại quý vị vào năm sau nhé.
Tạm biệt.
Kimihito Irie


0 Bình luận