Cốc cốc cốc. Tiếng búa công lý dội vang khắp chính điện. Việc đầu tiên Shaun làm là nhếch mép cười, tuyên bố với vẻ thèm thuồng như một tên lưu manh trước con mồi.
“—Chúng ta phải đợi bồi thẩm đoàn đã. Xin lỗi nhé, nhưng chúng ta sẽ tạm nghỉ ngay bây giờ.”
Cốc! Tiếng búa lại giáng mạnh.
Cùng lúc đó, Dee giơ tay lên. Ngay lập tức!
“Kính thưa Tòa! Tôi muốn có một buổi gặp gỡ với người phụ trách giải thích! Và tôi cũng muốn lấy một số tài liệu phản biện, vậy xin phép cho tôi được rời khỏi phòng xử án trong giờ nghỉ!”
“Không, phiền phức lắm.”
“Câm miệng đi, Shaun! Cho phép tôi đi! Đây là một yêu cầu hợp lý mà!”
“Chậc… Được thôi, tôi sẽ cho phép khán giả và cả bên bào chữa… cô hài lòng chưa, ‘Phù thủy miền Tây’?”
Rầm! Dee đột ngột đứng phắt dậy, đảo mắt nhìn quanh. Xung quanh cô là Alice, Julie, Scar, cùng với Lớp 3-4 và những người chủ chốt của thành phố, tổng cộng có khoảng ba mươi người.
“Tihaerus! Đến chỗ Martinez mang Gel và Clear tới đây! Nhanh lên! Tôi sẽ giải thích sau! Weitz! Đến tòa thị chính lấy hết tất cả ghi chú của tôi!”
“Được ạ.” “Rõ rồi!”
Không một ai hỏi lý do hay từ chối. Tất cả đều răm rắp làm theo chỉ dẫn của Dee mà không một lời thắc mắc. Ai nấy đều đã vào trạng thái sẵn sàng.
Chỉ có Ai là người duy nhất chưa kịp chuẩn bị cho tình huống này.
Dee hít một hơi sau khi ra lệnh xong, rồi quay sang Ai.
“Ai, bình tĩnh lại và nghe kỹ đây.”
“Vâng…”
“Họ đến đây để truy tố con.”
***
“Ý của cô là…?”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp trấn tĩnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Ai đơn giản là chỉ thấy tê liệt trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Dee hắng giọng một tiếng, định lên tiếng.
“Để tôi trả lời câu hỏi đó hộ cô nhé?”
…Cô ấy đã ở đó từ bao giờ vậy?
Một cô gái trong bộ đồng phục người hầu bỗng nhiên xuất hiện giữa Dee và Alice. Cô gái khoảng tám tuổi, cái tuổi đã đủ khác thường rồi, nhưng điều bất thường nhất lại là mái tóc của cô bé. Mái tóc bạc, hơi ánh trắng, không phải màu tự nhiên; trông giống như tóc bạc của một cụ già.
“Rất vui được gặp tất cả quý vị. Tôi xin lỗi vì sự xuất hiện bất ngờ lúc nãy. Tên tôi là Madame Express Legion's Hive. Từ giờ, tôi sẽ đảm nhận vai trò người phụ trách giải thích cho quý vị. Rất mong được làm quen.”
“Madame…”
Ai nuốt khan.
“Vậy cô nói rằng cô… là thể xác của cái ‘thứ’ này sao?”
“Đại khái là vậy. Nói chính xác hơn, ‘thứ’ này chính là cơ thể thật của tôi.”
Madame mỉm cười ý bảo ‘xin lỗi vì sự bất tiện’ và cảm ơn sự chú ý của họ, rồi nhìn họ như thể vừa nhận ra sai lầm của mình.
“À, mời quý vị cứ tự nhiên như ở nhà, dù quý vị đang ngồi trên người tôi đây. Quý vị có muốn uống gì không? Xin cứ cho tôi biết nếu quý vị cần bất cứ điều gì. Dù sao thì việc lo liệu mọi sự bất tiện cho quý vị cũng là nhiệm vụ của tôi mà.”
Vừa dứt lời, chiếc ghế di chuyển, cô bé thúc nhẹ vào đầu gối như muốn nói, “Ngồi đi, ngồi đi.” Cùng lúc đó, một khay đồ uống xuất hiện bên cạnh cô gái và bắt đầu phục vụ.
“Quý vị đã nhận được đồ uống chưa? Vậy thì tôi xin được giải thích đây.”
Vừa nói xong, một tấm bảng đen nhô ra phía sau cô gái. Đến lúc này, hầu hết mọi người đều đã hiểu rằng cảnh tượng trước mắt họ—phòng xử án này—chính là cô gái.
“Chúng tôi là Coven—và đúng như tên gọi, chúng tôi là một đoàn thể tư pháp độc lập do Bậc thầy Phù thủy tạo ra.”
Các từ “Coven” và “độc lập” tự khắc hiện lên trên bảng đen.
“Chúng tôi xét xử tội ác, bất kể thời gian, địa điểm hay đối tượng.”
“Tội ác…”
Những lời này như mũi dao đâm vào tim Ai.
“Vậy… cái tội ác cô đang nói đến là gì…?”
Dee định ngắt lời với vẻ mặt kinh ngạc, nhưng Ai đã ngăn cô lại, và tự mình đặt câu hỏi.
“Tội ác nào… mà các người phán xét tôi… phán xét con người?”
Madame khẽ cúi đầu trong im lặng và tự hào đáp lại,
“Đó, dĩ nhiên rồi, là tội ác ‘cứu rỗi thế giới’. Chúng tôi là tổ chức duy nhất có thể phán xét điều đó.”
“Cái gì cơ?”
Trong khoảnh khắc, Ai không hiểu cô bé đang nói gì.
“Cô nói rằng… cứu rỗi thế giới là một tội ác ư?”
“Vâng, Thưa cô Ai.”
“…Tôi không hiểu.”
“Cô có muốn tôi giải thích không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Đã rõ,” Madame nói, cúi chào duyên dáng.
“Không cần vòng vo, tôi nên bắt đầu từ đâu đây—dĩ nhiên, vì cô là bạn của cô Alice, nên tôi có thể lược bỏ nhiều chi tiết ở đây. Tôi không rõ cô Ai có biết điều này không, nhưng hành động cứu rỗi thế giới có thể không thực sự cứu được chính thế giới đó.”
“Đây là…”
Ai gật đầu. Ngay cả khi một người mong muốn cứu rỗi thế giới, thì đó cũng chỉ là thế giới của riêng người đó. Ai đã biết điều này qua hành trình của mình cho đến nay.
Ví dụ, nếu một người muốn trở về thế giới mười lăm năm trước để ‘cứu rỗi’ thế giới này.
Tuy nhiên, chỉ những người còn sống mới được cứu bởi hành động này, còn những người chết vẫn còn hoạt động sẽ bị tiêu diệt.
Tương tự như vậy, ngay cả khi một người cứu rỗi thế giới của người chết, thế giới bất tử, hay thế giới của Lớp 3-4, thì vẫn sẽ có những người không được cứu.
“Quả đúng là bạn của cô Alice có khác. Cô hiểu vấn đề rất nhanh. Điều này giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
Madame mỉm cười ngây thơ.
“Trước đây—trước khoảnh khắc mười lăm năm về trước—một ước muốn như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng bây giờ, thật không may, ngay cả những ước muốn phi lý nhất cũng có thể trở thành hiện thực… đó là một điều thực sự đáng sợ. Các quy tắc của thế giới sẽ thay đổi—và vì vậy, chúng tôi là một nhóm người đang cố gắng ngăn chặn chúng vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Cô bé đặt tay lên ngực, cúi đầu thể hiện sự tự hào.
“Không biết bây giờ quý vị đã hiểu tổng quan về triết lý của chúng tôi chưa?”
“Vâng, đại khái là vậy…”
Và cô đã hiểu ra vấn đề.
“…Cô có thể nói cho tôi một điều được không?”
“Vâng. Điều gì ạ?”
“Các người phán xét những người cứu rỗi thế giới. Đúng không?”
“Sự hiểu biết này là chính xác.”
“Vậy thì các người là ai mà dám phán xét?”
“Ồ, đó là một lời nói gay gắt đấy.”
Madame như thể bị đánh trúng điểm yếu.
“Các người cứ đi khắp nơi như thế này, phán xét những kẻ chống lại thế giới, nhưng chẳng phải đó cũng là vì các người muốn ‘cứu rỗi thế giới’ hay sao? Rốt cuộc thì tất cả cũng đều như nhau cả mà, đúng không?”
Khi nói ra những lời đó, Ai cảm thấy một luồng nhiệt dâng trào. Đó là năng lượng được tiếp thêm từ cơn thịnh nộ.
Quý bà tuyên bố sẽ phán xét người khác. Ấy vậy mà, bà ta lại đang làm cái điều mà đáng lẽ bà ta phải bị phán xét.
Trong mắt Ai, sự thiếu tự nhận thức ấy thật sự xấu xí đến lạ, như thể cô đang nhìn thấy chính bản thân mình của những ngày xưa cũ.
"Quý cô Ai nói chí phải. Bởi vậy, chúng tôi mới dùng đến phương pháp phán xét đây."
"……"
"Chúng tôi sẽ không bao giờ hành động một mình, mà luôn làm việc với tư cách là 'tất cả mọi người'. Điều này bao gồm cả bên công tố lẫn bên biện hộ. Chúng tôi luôn lắng nghe mọi lời khai của họ."
"Thế chẳng phải cũng là một lời ngụy biện cho bản thân hay sao…?"
Ngay khoảnh khắc Ai thốt ra câu hỏi đó,
"Ưfufufufu."
Quý bà bật cười.
"Sao tự dưng lại—"
"Không, thứ lỗi cho tôi. Ưfufu, cô nói đúng, có lẽ quả thật tôi có hơi ích kỷ một chút."
Sống lưng Ai chợt lạnh toát. Cảm giác như cô đang đối mặt với bản chất thật sự của một con quái vật, kẻ vừa nãy còn đang nói lý lẽ, giờ đã bỗng dưng lột bỏ lớp da ngụy trang.
"À thì, đúng vậy. Nhưng chúng tôi sẽ gọi đây là 'công bằng'… Ưfufu."
Quý bà bật cười, nụ cười đầy sự tin tưởng rằng bà ta đang làm điều đúng đắn.
Đó là một nụ cười mà Ai cũng từng biết đến.
"Tôi sẽ không đòi hỏi thêm gì nữa đâu. Thêm bất kỳ nhượng bộ nào, chúng tôi sẽ không thể ngăn chặn thế giới bị hủy diệt… mà như vậy thì mọi mục đích đều trở nên vô nghĩa… Ưfufu."
Quý bà gạt bỏ mọi suy nghĩ khác ra khỏi tâm trí. Bà ta chưa bao giờ hoài nghi sự chính đáng của bản thân, cứ như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
'Nếu các người thấy có vấn đề gì, thấy nó vô lý chăng, thì có lẽ cứ thử dùng sự vô lý hơn nữa mà đánh bại nó xem sao? Ưfufufufufu. Đương nhiên, chúng tôi sẽ kháng cự.'
"…Đủ rồi."
"Còn câu hỏi nào nữa không?"
"…Vâng, tôi không còn gì để hỏi nữa ạ..."
"Vậy sao—Thật đúng lúc. Hình như hội đồng xét xử đã đến rồi thì phải..."
Rồi Quý bà đột nhiên chuyển ánh mắt sang một hướng hoàn toàn không liên quan, và bắt đầu lẩm bẩm.
"…Xin chờ đã, Quý ngài Noellfaen. Ngài không thể vào bằng cách đó được. À, à, cả ngài nữa, Quyền Vương Hủy Diệt. Đó là bên sườn quý giá của tôi, à, à, à, xin hãy dừng lại—kya—"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả đại sảnh chìm ngập trong bạo lực.
Đầu tiên là một tiếng gầm vang lên ở bức tường ngoài phía bên phải, rồi một cánh tay bỗng thò ra. Bức tường gỗ sồi đỏ, vốn chắc chắn hơn bất kỳ kim loại nào, cũng dễ dàng lõm xuống sau một cú đấm, rồi vỡ tan tành ngay sau cú tiếp theo.
Maccia bước ra từ làn khói bụi mù mịt, cùng với đôi cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Ôm lấy bên sườn đang đau, Quý bà lớn tiếng phản đối gã đàn ông,
"Ng-Ngài đang làm gì vậy, Quyền Vương Hủy Diệt? Ngài nghĩ ngài đang làm gì với bên sườn quý giá của tôi hả?"
"Với bà thì nó có khác gì muỗi đốt đâu, phải không?"
"Đó không phải là vấn đề!"
Khi đang nói chuyện, khoảnh khắc bạo lực tiếp theo lại ập đến.
Một luồng sáng chói lòa đổ xuống từ đỉnh giếng trời. Trong vòng tròn cầu vồng rực rỡ ấy là một cậu bé, chỉ đơn giản lơ lửng giữa không trung.
"Quý ngài Noellfaen… Tôi van xin ngài, làm ơn dùng lối vào ạ."
"? Đây chẳng phải là cổng sao?"
"…Thế này cũng được mà."
Cậu bé, kẻ hành xử và trông không khác gì một thiên thần, hạ cánh xuống khu vực dành cho hội đồng xét xử. Người đàn ông kia liền ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
"Tôi cũng mang Dust theo rồi. Đi đường xa rắc rối lắm."
Bên cạnh hắn là một nữ quý tộc khoác hồng y, đang được chống đỡ bởi một trường lực bảy màu.
Cộp~ cộp~ cộp~!
"Cuối cùng thì lũ khốn cũng tới rồi."
Shaun, đang ngồi trên ghế chủ tọa, lười biếng giơ chiếc búa của mình lên.
"Vậy thì, phiên tòa bắt đầu."
Cộp!
"Ếh."
Khụ khụ, Shaun gật gật đầu, tay phải nghịch nghịch chiếc vồ gỗ.
"…Ưm."
Khụ. Shaun lại hắng giọng, tay trái vỗ vỗ lên bàn, mắt đảo quanh tìm kiếm thứ gì đó ở hai bên và phía dưới. Hắn lặp lại hành động này một lúc lâu, rồi trơ trẽn tuyên bố:
"Ưm, vậy thì, chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ?"
Cứ như thể chúng tôi biết lắm vậy. Ánh mắt lạnh lùng của mọi người đổ dồn vào hắn, nhưng hắn dường như chẳng hề thấy phật lòng.
Người hoảng hốt lại là Quý bà.
"S-Sho, cậu bị làm sao vậy? Ta đã làm cho cậu một bản ghi chú trước đó rồi mà!"
"Im đi, con mụ già. Tôi làm mất rồi. Đừng có gọi tôi là Sho, chết tiệt."
"Đ-Đồ hỗn láo! Cậu bị làm sao vậy, Sho… Cậu từng dễ thương biết bao… Sao giờ lại thành ra cái người đáng ghét thế này…?"
"Thì bà cứ làm gì đó đi, mụ già. Tôi đã bảo tôi sẽ làm mà."
Chẳng hiểu sao, nghe đến mấy lời cuối cùng, Quý bà lại mỉm cười, rút ra một mảnh giấy và đưa cho Shaun.
Ai và những người khác há hốc mồm vì lần đầu chứng kiến cảnh tượng này. Còn những người đã quen thì chỉ khinh bỉ, nhưng không ai ngăn cản họ.
Shaun, sau khi có được mảnh giấy trên tay, trông có vẻ bực bội,
"Ưm, tôi thề—chúng ta tin vào Chúa… ếh, chúng ta, tin vào con người. Chúng ta, tin vào luật pháp—Tôi tin vào sự chân… đê? Đề bạc?... Này mụ già, đọc cái này kiểu gì? (Khinh bỉ!)… À phải rồi, khinh bỉ. Thêm cách đọc vào đi, mụ già—chúng ta khinh bỉ sự dối trá và hiểu lầm—sự (kích động) hiểu lầm—và thực thi công lý—"
"—Ai—Ai! Lại đây! Tớ gọi cậu này!"
Shaun vừa tuyên bố một cách lười biếng, Dee đã chớp lấy thời cơ, vội vàng chạy tới, kéo lê Alice theo sau như kéo một cái bao tải.
"C-Có chuyện gì vậy, cô Dee? Chúng ta phải nghe..."
Ai, người đã sẵn sàng lắng nghe từng lời Shaun nói, lên tiếng phản đối.
"…Không, cậu chẳng cần chú ý làm gì. Cậu biết mà đúng không, Ai? Hắn ta ăn nói tệ hại lắm, với lại dù sao thì đó cũng chỉ là cái cớ thôi. Nhìn kìa, cả hội đồng xét xử cũng đang ngủ gật rồi. Cứ nghe tớ nói đây."
"H-hả. Chuyện gì vậy?"
"Bọn tớ sẽ giúp cậu thoát khỏi chuyện này."
Dee nhìn thẳng vào mắt Ai, ánh nhìn kiên định.
"Ai, tớ biết cậu đang lo lắng về những gì Quý bà nói, nhưng đừng bận tâm về nó lúc này. Nếu cậu sai, thì có nghĩa là họ cũng sai y hệt thôi. Đừng có suy nghĩ nghiêm trọng quá—tớ nói đúng không, Alice?"
Dee vỗ vai Alice.
"Ừ, tớ biết."
"Hai cậu…."
Dee và Alice đang cố gắng giúp đỡ Ai, khiến tim cô đập rộn ràng vì vui sướng. Nhưng cùng lúc đó, cái suy nghĩ rằng sự ấm áp này sẽ phá tan những giấc mơ của cô lại khiến cô lạnh người.
"Cố lên, đừng sợ. Cứ phủ nhận bất cứ điều gì họ hỏi. Đừng trả lời mà không bàn bạc kỹ với bọn tớ… này, Alice, nói gì đó đi chứ."
"Ài, dù tớ cũng chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nữa."
Alice cũng có vẻ hoang mang và bối rối. Dù vậy, cậu vẫn vỗ ngực, cố gắng trấn an Ai.
"Cậu sẽ ổn thôi, đừng lo."
"Tớ xin lỗi… tớ xin lỗi…"
Cả Alice và Dee đều có đủ lý do để ghét bỏ Ai, nhưng họ lại bất chấp tất cả để bảo vệ cô. Ai vui sướng khôn xiết, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"—Chúng ta tin vào công lý."
—Chúng tôi tin vào công lý. Bồi thẩm đoàn đồng thanh hô vang, nghi thức tuyên thệ khép lại.
—Thế là, lời tuyên thệ của chủ tọa phiên tòa hôm nay, Shaun Sullivan, đã kết thúc.
Quý bà tiếp quản phiên tòa, vẻ mặt nhẹ nhõm đến suýt bật khóc. Dường như Shaun là chủ tọa, còn bà sẽ giữ vai trò công tố viên kiêm người điều phối.
—Giờ thì, tôi xin giới thiệu bồi thẩm đoàn—Bắt đầu từ ghế bên trái, là Sư phụ Quyền Hủy Diệt, Sư phụ Noellfaen, và Sư phụ Tín Đồ Bụi. Ba thành viên, đúng số lượng tối thiểu theo quy định.
Ngồi ở dãy ghế kia là một vài Kẻ Biến Dạng.
Một người đàn ông với nắm đấm rực lửa. Một cậu bé cứ thế lơ lửng giữa không trung. Và một nữ quý tộc áo đỏ có thân phận bí ẩn.
—Chúng ta cũng thật may mắn khi lần này có hơn ba bồi thẩm viên—Mời Sư phụ Phù Thủy Phương Tây, lối này ạ.
—Ế? Cả tôi nữa ư?
Dee chỉ tay vào mình, vẻ mặt ngơ ngác, rồi chợt như sực nhớ ra điều gì, cô vỗ tay một cái.
—Ch-Chuyện gì thế này?
—Không, những bồi thẩm viên mà họ nhắc đến ấy, là những người tồn tại vượt ngoài vòng pháp luật. Kiểu như... một đại diện của thế lực hùng mạnh nào đó—hoặc là người từng sống sót qua một phiên tòa.
—Đó là cô, đúng không, cô Dee?
—Đúng rồi! Hồi còn làm Hồn Ma, tôi từng bị truy tố đó, nhưng mà tôi thoát được. Hồi đó ai mà bắt được tôi cơ chứ. Để tôi kể cho nghe, Alice cũng từng bị truy tố một lần vì... nhưng mà hắn ta thoát nạn nhờ cái mồm dẻo quẹo và sự giúp đỡ của tôi đó.
Bảo sao cả hai người họ đều rành rẽ chuyện này đến vậy.
—Cơ hội tốt đây rồi.
Dee cười hớn hở.
—Tôi sẽ đi nói chuyện với bồi thẩm đoàn đây. Bọn họ giờ đều như đệ tử của tôi ấy, thể nào tôi cũng thuyết phục được họ về phe mình...
—Khoan đã.
Một bàn tay băng bó giơ lên.
—Cô bé ấy đã bị loại khỏi danh sách bồi thẩm viên rồi.
—Ế? Thật vậy sao?
—Ồ, cô không nhận ra khi mang cô bé đến đây sao? Cô bé giờ đâu còn là Hồn Ma bất khả xâm phạm nữa, chỉ là một cô bé với cơ thể bình thường mà thôi.
Mà nói mới nhớ... Quý bà đăm chiêu suy nghĩ. Cùng lúc đó, những chiếc ghế Dee và Ai đang ngồi cũng rung lắc một cách bất thường.
—Đúng thật. Cô bé có trọng lượng.
—Cái tên Maccia đó...
Dee nghiến chặt răng. Maccia thì thản nhiên đón lấy ánh nhìn của cô, gương mặt hắn rõ ràng nói lên: "Ngươi đừng hòng làm gì theo ý muốn!"
Hai người còn lại không mấy bận tâm, cũng chẳng cố ngăn cản.
—...Đám tay sai của ngươi đúng là trung thành thật đấy... Mà nói mới nhớ, bọn chúng chưa bao giờ báo cho chúng ta biết Hội Phù Thủy đang tới gần cả.
—Cái bọn đó~! Tôi sẽ không thèm nói chuyện với bọn chúng nữa. ...
—À ừm, xin lỗi vì đã để quý vị phải chờ. Chúng ta hãy tiếp tục thôi.
Tường và sàn nhà khẽ rung lên, như thể xóa sạch mọi ồn ào vừa rồi, rồi Quý bà tiếp tục bài diễn văn của mình.
—Ehh—đặc quyền bồi thẩm viên của Sư phụ Phù Thủy Phương Tây sẽ bị tước bỏ—giờ khi bồi thẩm đoàn đã được chốt, những lời buộc tội sẽ được đọc lên. Có hai lời buộc tội. Lời buộc tội đầu tiên liên quan đến bề mặt đen bí ẩn đã xuất hiện ở đây.
Quý bà chỉ tay vào trung tâm. Ngay giữa đó, bề mặt đen vẫn tiếp tục cuộn xoáy, mặc kệ mọi bàn tán xung quanh.
—Chúng ta sẽ phong ấn bề mặt đen này.
Quý bà nhanh chóng vẫy tay ra hiệu im lặng cho những tiếng phản đối của dân chúng.
—Lời buộc tội thứ hai là về sự hồi sinh của Alice Color. Đây là hai vụ án do chúng tôi đưa ra. Còn bị cáo...
Ai siết chặt tay. Cô chờ đợi tên mình được gọi, gồng chân để mong sao không để mình mất mặt.
Thế nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, mọi quyết tâm của Ai đều trở nên vô ích.
—Alice Color, hãy bước lên.


0 Bình luận