• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 6,785 từ - Cập nhật:

Đêm hôm ấy, ngày đầu tiên của lễ hội trường đại học đã khép lại.

Sau khi tôi gửi tệp phim do câu lạc bộ làm cho Koigasaki, cô ấy đã òa khóc nức nở bên kia màn hình điện thoại thông minh. Chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ khiến tôi hoảng loạn đến nỗi chẳng thốt nên lời nào với Koigasaki.

Cảnh phim khiến Koigasaki bật khóc là…

Cảnh nhân vật Suzune Aoiumi do Hasegawa đóng nói với nhân vật chính Oozora Natsuno do tôi thủ vai rằng: “Em thích anh. Em vẫn luôn thích anh…”

Ban đầu, chúng tôi đã hẹn rằng tôi sẽ đến Hokkaido gặp Koigasaki vào Tuần lễ Bạc tháng Chín, thế nhưng vì bận rộn chuẩn bị cho lễ hội trường nên tôi không thể đi được. Dù vậy, xem tin nhắn LINE của Koigasaki, tôi cảm thấy cô ấy không có vẻ gì là giận dỗi quá mức, điều đó khiến tôi hoàn toàn yên tâm…

Bây giờ nghĩ lại, tôi nhận ra lúc đó Koigasaki đã có cảm giác không tin tưởng tôi rồi. Thêm vào đó, dù chỉ là diễn xuất, nhưng trong phim lại có cảnh yêu đương với những cô gái khác, có lẽ điều này càng khiến Koigasaki thêm đau lòng. Thành thật mà nói, tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc liệu Koigasaki có cảm thấy tổn thương khi xem bộ phim này hay không. Tôi chỉ một lòng muốn Koigasaki xem bộ phim mà tôi đã vất vả quay, thế nên không suy nghĩ nhiều mà đã gửi tệp phim cho cô ấy.

Sau đó, Koigasaki đơn phương ngắt cuộc gọi, dù sau đó tôi gọi lại mấy cuộc, cô ấy cũng không nhấc máy. Ngay cả khi tôi nhắn LINE nói rằng “Anh muốn nói chuyện điện thoại nghiêm túc một chút”, cô ấy vẫn đọc rồi nhưng không hồi âm.

Vì chuyện của Koigasaki mà đêm đó tôi gần như không ngủ được chút nào, cho đến sáng hôm sau.

Sáng ngày thứ hai của lễ hội trường.

Dù trời đã sáng, Koigasaki vẫn không liên lạc với tôi. Dù tôi vô cùng bất an, nhưng dù thế nào đi nữa, chúng tôi đã hẹn là kỳ nghỉ lễ ba ngày tuần tới tôi sẽ đến gặp cô ấy. Vì điều này, tôi cũng đã chuẩn bị xong tiền lộ phí rồi, đến lúc đó nhất định tôi phải thể hiện thành ý và làm lành với cô ấy.

Tôi nghĩ vậy trong lòng, rồi liên tục nhắn LINE cho Koigasaki.

“Anh muốn gặp em một lần để xin lỗi chân thành vì tháng trước đã không đến gặp em. Tuần tới khi anh đến chỗ em, chúng mình sẽ nói chuyện rõ ràng nhé.”

Tin nhắn vừa gửi đi đã hiện lên chữ “đã đọc” ngay lập tức, nhưng cô ấy không hồi âm.

“...!”

Trên đường đi tàu điện đến trường đại học, Koigasaki gửi tin nhắn hồi đáp.

“Koigasaki Momo: Xin lỗi, kỳ nghỉ lễ ba ngày tuần tới, xem ra vẫn không thể gặp mặt được.”

“!”

Cô ấy đột nhiên nói không thể gặp mặt... Chuyện này là sao?

“Hả? Vậy sao? Sao vậy? Anh đã một lòng muốn đến gặp em mà…”

Tin nhắn trả lời đến nhanh đến bất ngờ.

“Koigasaki Momo: Em đột nhiên có việc…”

“Đột nhiên có việc? Việc gì vậy? Vậy khi nào anh có thể đến tìm em?”

Sau khi tôi gửi tin nhắn LINE này, Koigasaki không hồi âm nữa.

“...da, này, Kasiwada!”

“Hả! À, vâng!”

“Cậu ngẩn người ghê quá đấy~ Có nghe không đấy?”

Khi đang chuẩn bị cùng các thành viên câu lạc bộ trong phòng nghe nhìn, tiếng gọi của anh Iwamot khiến tôi chợt bừng tỉnh.

“Ơ... à xin lỗi... có chuyện gì ạ?”

Đầu óc tôi tràn ngập chuyện của Koigasaki, khiến tôi không khỏi lơ đãng trong lúc chuẩn bị.

Tiện thể nói luôn, hôm nay Hasegawa và Sakura-chan không có ca trực, nên không có mặt ở đây.

“Quả nhiên là cậu không nghe mà~ Sáng nay chị Anna đột nhiên phải đi phỏng vấn, nên không đến được.”

“Ồ~... Ơ, vậy buổi sáng chỉ có đàn ông trực quầy sao? Cứ cảm thấy khả năng thu hút khách hàng sẽ giảm đi trông thấy…”

Sáng nay, đáng lẽ sẽ có năm người chúng tôi trực quầy: tôi, anh Iwamot, hai anh tiền bối năm hai và cô Nikaidou. Hôm qua, việc thu hút được nhiều người như vậy phần lớn công lao là nhờ vào Hasegawa và Sakura-chan cosplay để đón tiếp khách. Nhưng cũng không thể để hai người họ mãi lo tiếp khách được, thế nên đành phải nhờ cô Nikaidou, người đang bận rộn tìm việc, hôm nay chỉ đến trực ca sáng.

Thế nhưng cô ấy lại không đến được. Nếu chỉ có đàn ông trực quầy thì khách có ít hơn hôm qua nhiều không nhỉ?

“À, chuyện này thì…”

“Chào buổi sáng cả nhà~!”

“Chào buổi sáng ♪”

Đúng lúc đó, cửa phòng nghe nhìn mở ra, và những giọng nói quen thuộc vọng đến.

“Ế… Azuki, cả Murasaki nữa?”

Thấy những bóng người xuất hiện, giọng tôi lạc cả đi vì kinh ngạc. Bây giờ vẫn là thời gian chuẩn bị cho lễ hội trường, chắc hẳn vẫn chưa đến giờ mở cửa đón khách chung. Ngay cả các thành viên khác trong câu lạc bộ ngoài tôi cũng đều ngạc nhiên nhìn về phía hai người họ.

“Vì hôm nay chị Anna đột nhiên không đến được, nên chị ấy đã nhờ chúng em đến trực thay cô ấy ạ ♪”

“Em cũng vậy!”

“Ế! Th… thế à!”

Cô Nikaidou không đến được, nên đã nhờ hai người họ đến trực thay sao...

Các thành viên thi nhau nói “Ôi tuyệt vời quá”, bày tỏ lòng biết ơn.

“Thật ngại quá~ hai em… Vốn là người ngoài trường mà không chỉ giúp quay phim, ngay cả ngày lễ hội trường cũng được các em giúp đỡ…”

“Dạ không có gì ạ! Em vốn dĩ đã định ngày thứ hai của lễ hội trường sẽ cùng Murasaki đến chơi rồi, chẳng có vấn đề gì cả! Hơn nữa, em cũng muốn xem phản ứng trực tiếp của khán giả đối với bộ phim nữa!”

“Em cũng vậy. Với lại, em chưa từng trải nghiệm lễ hội trường đậm chất thanh xuân như vậy, nên muốn thử tham gia xem sao ♪”

“Chị Anna lại có những cô em khóa dưới và người bạn tuyệt vời đến vậy… Hai em, thật sự cảm ơn rất nhiều!”

“Bọn em cũng phải cảm ơn các anh mới đúng!”

Các thành viên khác cũng theo anh Iwamot và tôi bày tỏ lòng biết ơn, rồi sau đó chúng tôi lại tiếp tục công việc chuẩn bị cho lễ hội trường.

Azuki và Murasaki tạm thời rời phòng rồi trở lại trong bộ trang phục đã từng mặc khi quay phim. Không lâu sau, loa phát đi thông báo bắt đầu, ngày thứ hai của lễ hội trường chính thức mở màn.

Tôi, Azuki và Murasaki, ba người chúng tôi, xếp hàng cho khán giả đến trước phòng nghe nhìn.

“Kính mời quý vị muốn thưởng thức bộ phim ‘Natsu-iro Kanojo’ của câu lạc bộ Manga, vui lòng xếp thành một hàng tại đây ạ~!”

“Ôi chao, đây chẳng phải là cô gái trên tấm ảnh quảng cáo đó sao? Người thật đáng yêu quá đi!”

“C-cảm ơn ạ.”

Một trong số khán giả có vẻ rất phấn khích khi nhìn thấy Azuki, còn Azuki thì ngượng ngùng cảm ơn.

“Ồ, cả chị Murasaki nữa! Hai chị có tham gia quay phim không ạ?”

“Dạ vâng, họ có mời chúng em đóng ạ ♪”

Murasaki cũng được hỏi chuyện và cô ấy đã đáp lời.

Sau đó, cho đến khi phim bắt đầu, liên tục có khán giả bắt chuyện với Azuki và Murasaki. Thấy những cuộc trò chuyện của họ, vài người đi ngang qua cũng xếp vào hàng. Sức mạnh của các cô gái xinh đẹp trong trang phục cosplay thật vĩ đại… Tôi có lòng biết ơn vô vàn đối với họ. Dẫu sao thì cô Nikaidou cũng không đến được, nếu chỉ có đàn ông trực quầy thì chắc chắn sẽ không có đông người đến thế này đâu nhỉ.

“Bạn tôi nói bộ phim này khá hay đó~”

“Thật sao? Vậy thì đi xem thử đi.”

Trong số đó cũng có những người nghe được nhận xét tốt từ bạn bè mà đến xem phim. Nghe những lời như vậy, khiến tôi nhận ra bộ phim của chúng tôi được công nhận, điều đó khiến tôi vô cùng vui sướng.

Không lâu sau, đến giờ chiếu phim, sau khi chúng tôi để khán giả vào phòng nghe nhìn, các anh tiền bối bắt đầu chiếu phim. Tôi, Azuki và Murasaki cứ thế ngồi ở quầy.

"Thấy phản hồi tích cực thế này, vui quá đi mất! Quả thật tụi mình đã làm được một bộ phim rất hay! Tớ còn muốn Momo xem nữa cơ."

"…!" Azuki hồn nhiên thốt ra câu đó một cách vô ý, khiến tôi không khỏi câm nín.

"A, chẳng lẽ cậu đã cho Momo xem rồi ư!"

"À... ừm, cái này thì..."

"…?" "Kashiwada-kun, có chuyện gì sao? Thấy cậu từ sáng đến giờ cứ có vẻ không được khỏe..."

Murasaki-san lo lắng nhìn tôi chằm chằm, Azuki cũng lộ vẻ bất an mà nhìn tôi. Murasaki-san lúc nào cũng tinh ý như vậy...

"Ơ! Thật... thật vậy sao...? À, thật ra thì..."

Trong lòng tôi trỗi dậy ý muốn tâm sự với cả hai người họ, thế là tôi kể chuyện hôm qua mình đã gửi bộ phim cho Koigasaki xem, và chuyện Koigasaki đã bật khóc khi xem đến cảnh tình cảm của tôi với Hasegawa.

Ngoài ra, tôi còn nói cả việc mình vốn định đi Hokkaido vào Tuần lễ Bạc, nhưng lại vì bận rộn chuẩn bị cho lễ hội trường nên không đi được.

"Ơ kìa! Có chuyện đó thật ư!... A, nhưng mà cũng đúng, xem bộ phim đó mà thấy bất an thì tôi cũng không lạ gì cái cảm giác đó..."

Azuki nghĩ ngợi một lát rồi nói ra câu đó, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

"Đúng vậy... Quả thật, cảnh của Hasegawa-kun và Kashiwada-kun, phải nói là chân thật đến mức khiến tôi phải nghi ngờ liệu đó có phải chỉ là diễn xuất không nữa ấy chứ...!"

Đến cả Murasaki-san cũng nghĩ vậy sao...?

Nhưng lúc này, Murasaki-san bỗng dưng dừng lại, với vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía xa.

Thấy lạ, tôi cũng đưa mắt nhìn theo hướng cô ấy đang nhìn...

"...Ha... Hasegawa?"

Hasegawa đang đứng cách đó vài mét.

"...? Mệt rồi, Kashiwada-kun. Cả Azuki-san và Murasaki-san cũng đến giúp trông gian hàng sao, cảm ơn hai cậu nhé."

Tôi thoáng chốc lo lắng cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi mà sốt ruột, nhưng nhìn Hasegawa với vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, chắc là cô ấy không nghe thấy gì cả.

"Hasegawa, hôm nay cậu không phải trực mà..."

"Ừm, đúng là vậy, nhưng tôi lo không biết tình hình thế nào nên đã đến đây. Lượng khán giả vào xem thế nào rồi?"

"Ô... ồ, cũng như hôm qua thôi! Vẫn là phản hồi cực kỳ nhiệt tình!"

Trong lúc Hasegawa đang nói chuyện với chúng tôi, bộ phim dường như đã kết thúc, khán giả mở cửa đi ra.

"Cảm ơn mọi người!" Tôi đứng dậy cảm ơn mọi người.

"Ôi chao, Hasegawa-kun cậu cũng đến xem tình hình sao?"

Iwamoto-senpai từ phòng nghe nhìn đi ra, thấy Hasegawa liền cất tiếng.

"Vâng ạ. Nhưng xem ra phản hồi rất tích cực, tôi cũng yên tâm rồi."

"Đúng vậy, hôm nay ngay từ suất chiếu đầu tiên đã nhận được phản hồi cực tốt rồi! Vừa hay, Kashiwada này, cậu trực từ hôm qua đến giờ rồi đúng không? Cậu có thể đi chơi với Hasegawa-kun một lát đó ~"

"...Ơ?" Lời đề nghị bất ngờ của Iwamoto-senpai khiến tôi bất ngờ kêu lên.

"Vốn dĩ tôi đã thấy lịch trực này nặng nề với cậu quá rồi. Phần còn lại cứ giao cho bọn tôi, cậu đi chơi đi!"

Iwamoto-senpai liền đẩy tôi một cái về phía Hasegawa.

"A, thế... thế này có được không...?"

"Đúng vậy, cứ giao chỗ này cho bọn tôi, hai cậu đi trước đi!"

"Cảm... cảm ơn ạ... Có điều cũng phải xem Hasegawa có đồng ý không đã chứ..."

Tôi nghi hoặc nhìn biểu cảm của Hasegawa.

"Tôi... tôi... đương nhiên là không sao cả."

Hasegawa cũng hơi ngượng ngùng đáp lời.

"Vậy thì, Hasegawa, chúng ta đi thôi."

"Vâng... vâng ạ..."

Vì cô ấy cũng đã nói vậy, thế là tôi nhận lời đề nghị tốt bụng của Iwamoto-senpai.

"Vậy hai cậu đi nhé ~"

"Nhớ chơi thật vui đó."

Azuki và Murasaki-san cũng vui vẻ tiễn chúng tôi đi.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, tôi và Hasegawa rời khỏi phòng nghe nhìn, đi dạo lễ hội trường.

"Thật tốt vì có thể duy trì được không khí sôi động như hôm qua... Kashiwada-kun?"

"Ơ, gì... gì thế?" Tôi và Hasegawa đang đi trong trường đại học, cô ấy gọi tôi khiến tôi không khỏi giật mình.

Không ổn rồi, mình lại đang thất thần...

"...Từ nãy đến giờ tôi cứ thấy... Kashiwada-kun, trông cậu mệt mỏi quá. Hay là có chuyện gì xảy ra sao?"

"Ơ? Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ là thiếu ngủ nên hơi thất thần thôi."

Tôi không khỏi nói dối cho qua chuyện.

"Thật vậy sao...? Kashiwada-kun, cậu có muốn đi tham quan chỗ nào không?"

Hasegawa vừa lo lắng nhìn mặt tôi vừa hỏi như vậy. Tôi lại để Hasegawa phải lo lắng cho mình...

"Muốn đi đâu ư, để tôi nghĩ xem..."

Tôi mở tờ rơi quảng bá ra xem, lật vài trang, ánh mắt tôi dừng lại ở gian trưng bày của một câu lạc bộ.

"CLB Hoạt hình đang tổ chức quán cà phê Cosplay, kiêm bán cả tạp chí câu lạc bộ và đồ lưu niệm nữa kìa."

"Ôi chao, thật vậy sao, có muốn đến CLB Hoạt hình xem thử không?"

"Ừm, tôi cũng hơi tò mò."

Dù tôi không có ý thức đối đầu đặc biệt gì với họ, nhưng với tư cách là một otaku thì lại rất quan tâm.

Thế là tôi và Hasegawa cùng đi đến lớp học nơi CLB Hoạt hình đang trưng bày.

"Chào mừng quý khách!"

"!" Vừa đến lớp học, đã có các bạn học sinh hóa trang thành nhân vật trong 《Kancolle》 chào đón chúng tôi... nhưng trang phục thì gần như là đồ bơi học đường, khiến tôi giật bắn mình.

"Xin mời quý khách đi lối này ạ!"

"A, vâng... vâng ạ..."

Giờ thì mắt tôi cũng chẳng biết nhìn đi đâu nữa, tôi thầm nghĩ, rồi đi theo thành viên CLB Hoạt hình vào trong lớp.

"...!" Vừa bước vào, tôi đã thấy một gương mặt quen thuộc, khiến tôi nhất thời hít một hơi lạnh.

"Ồ~! Cậu... các cậu... không phải là thành viên CLB Manga sao!? Là gián điệp à? Đến đây do thám à? Có phải Miss Nikaidou bảo các cậu đến đây dò la tình hình không!"

Aishima-senpai, hội trưởng CLB Hoạt hình, vừa thấy chúng tôi liền chỉ tay la lớn, rảo bước tiến về phía chúng tôi.

Aishima-senpai hóa trang thành một nhân vật mà tôi có ấn tượng trong trò chơi online 《Đao Kiếm Khỏa Vũ》 vốn được phái nữ yêu thích. Sau khi mặc đồ nam, cô ấy toát ra khí chất của một mỹ nam Nhật Bản, nhưng những lời cô ấy nói ra lại làm hỏng hết cái khí chất đó.

"Ôi? Đâu... đâu có!"

"Ôi chao, Miss Hasegawa... cô vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ. Cuối cùng cô cũng có ý định tham gia CLB Hoạt hình của chúng tôi rồi sao?"

Aishima-senpai vừa thấy Hasegawa liền nắm tay cô ấy mà nói.

"Không hề, tôi chỉ đến xem tình hình thôi."

Hasegawa thể hiện thái độ lạnh nhạt hơn bình thường, kiên quyết từ chối Aishima-senpai.

"Grừ... Vậy... vậy à. Thôi được rồi, dù sao thì, rồi sẽ có một ngày cô muốn tham gia CLB Hoạt hình thôi. Mặc dù Summer Comi đã thua với cách biệt nhỏ, nhưng trong lễ hội trường lần này, CLB Hoạt hình của chúng tôi nhất định sẽ giành được giải CLB xuất sắc nhất!"

Aishima-senpai chỉ tay vào chúng tôi, khẳng định.

"Ơ...?" Nói mới nhớ, Iwamoto-senpai từng nói rằng các gian hàng câu lạc bộ có giải thưởng. Vốn dĩ các thành viên đều nỗ lực hết mình là để giành được giải thưởng đó.

Tôi thoáng tò mò không biết cô nàng Aishima tự tin đến vậy là từ đâu mà có, nhưng nhìn quanh phòng học, quả thật số lượng khách cũng không ít.

Thế nhưng, tôi nhanh chóng nhận ra lý do và hiểu ngay ra vấn đề. Ngoại trừ cô nàng Aishima, tất cả nữ thành viên còn lại đều mặc đồ bơi hoặc trang phục hóa trang có độ hở cao, tương tự đồ bơi.

Thật… thật là một hành vi hèn hạ…! À không, xét về việc dựa vào các nữ thành viên cosplay để thu hút khách, thì chúng tôi cũng chẳng khác gì.

“Làm… làm gì có! Phim của CLB Manga chúng tôi cũng có rất nhiều khán giả đến xem, mà phản ứng của họ cũng rất tốt!”

Tôi cứ thấy ấm ức trong lòng, bèn lên tiếng phản bác.

“Hừm… cũng được, đêm hội bế mạc hôm nay sẽ có kết quả thôi!”

Nhắc mới nhớ, anh Iwamoto từng nói việc lựa chọn câu lạc bộ sẽ được công bố vào đêm hội bế mạc.

“Hội trưởng ơi~ Đừng để khách hàng cứ đứng nói chuyện mãi thế chứ, em muốn dẫn họ vào chỗ ngồi cơ mà~”

Nữ thành viên hóa trang đó tiến đến bên cạnh cô nàng Aishima đang ra vẻ cool ngầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cạn lời. Hóa ra cô nàng Aishima lại không được thành viên kính nể như mình tưởng sao…?

“Ơ? À… à ừ, cũng phải.”

“Vậy thì, mời quý khách đi lối này.”

Theo sự hướng dẫn của nữ thành viên, tôi và Hasegawa đã ngồi vào chỗ.

Chúng tôi gọi đồ uống.

“Tập san của họ làm khá chuyên nghiệp, lượng khách đến cũng không tồi, đúng là có khả năng trở thành ứng cử viên đoạt giải… Kashi… Kashiwada?”

“………… Ơ, à, xin lỗi! Có chuyện gì vậy?”

Chết rồi, mình lại thất thần sao…

“…………”

Hasegawa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Rõ ràng trong lòng tôi đã tự nhủ không thể để Hasegawa cứ lo lắng cho mình như vậy…

Rời khỏi CLB Hoạt hình, tôi kiểm tra lại điện thoại thông minh, nhưng Koigasaki vẫn không có tin nhắn hồi âm.

“… Kashiwada, cậu có muốn đi đâu tiếp theo không?”

“Ơ? Ưm, ừm…”

Câu hỏi của Hasegawa khiến tôi rơi vào trầm tư. Với tâm trạng hiện tại, tôi thật sự không nghĩ ra được địa điểm nào đặc biệt muốn đến cả.

Khó khăn lắm mới có dịp cùng Hasegawa đi dạo quanh lễ hội trường, vậy mà tôi lại cứ như thế này, thật sự thấy có lỗi với cô ấy quá…

“À, đúng rồi. Mặc dù còn tùy Kashiwada có đồng ý không… nhưng hôm nay sau vụ này, có nghệ sĩ hài đến biểu diễn trực tiếp đấy. Nếu cậu không ngại thì đi xem không? Mấy người bên CLB Hài kịch có cho mình vé.”

“Ơ, vậy à! Ừm, thế thì mình muốn đi xem.”

Sau khi tôi trả lời, Hasegawa khẽ mỉm cười.

Tôi cảm nhận được Hasegawa vì thấy tôi ủ rũ nên mới nghĩ cách giúp đỡ, khiến tôi vô cùng cảm kích cô ấy.

Sau đó chúng tôi đến sân vận động để xem biểu diễn hài kịch.

Người biểu diễn tấu hài trực tiếp là một nghệ sĩ thường xuyên xuất hiện trên TV, nội dung cực kỳ buồn cười, khiến tôi và Hasegawa cười không ngừng. Tôi có cảm giác chỉ những lúc thế này, tôi mới có thể quên đi chuyện giữa mình và Koigasaki.

“A~ Buồn cười thật đấy! Cười chết mất thôi! Hasegawa, cảm ơn cậu vì đã rủ mình đi nhé.”

Trong lúc đi dạo quanh sân vận động, tôi cảm ơn Hasegawa.

“Cậu vui là tốt rồi. Kashiwada… Cả ngày hôm nay cậu trông cứ ủ rũ mãi.”

“…!”

Quả nhiên Hasegawa vẫn luôn để tâm chuyện này.

Cô ấy lo lắng cho tôi như vậy, nếu tôi cứ tiếp tục giấu giếm thì lại càng có lỗi với Hasegawa…

“Xin… xin lỗi… Thực ra là tôi và Koigasaki đang có chút vấn đề…”

Nghĩ vậy, tôi quyết định tâm sự với Hasegawa.

“Ơ…? Cậu và Koigasaki sao…?”

“Ừm…”

Sau đó, chúng tôi ngồi xuống ghế dài ở sân vận động, tôi kể cho Hasegawa nghe chuyện đã xảy ra giữa mình và Koigasaki, hệt như cái cách tôi đã giải thích cho Azuki và cô Murasaki trước đó.

Hasegawa lắng nghe tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Koigasaki đã xem bộ phim đó, và có phản ứng như vậy…”

Hasegawa hiếm hoi lắm mới lộ vẻ bối rối.

“Và rồi, cảnh mà Koigasaki khóc ấy, chính là… cảnh tôi và Hasegawa đóng chung… Vừa nãy ba chúng tôi cũng đang nói về cảnh đó…”

“Ra là vậy…”

Hasegawa nghe tôi nói xong, ánh mắt từ mặt tôi chuyển xuống dưới.

Tôi nhớ lại lời của Azuki và cô Murasaki từng nói.

“Cũng phải, xem bộ phim đó mà thấy bất an thì cảm giác đó tôi cũng không phải là không hiểu…”

“Cảnh của Hasegawa và Kashiwada, phải nói là sống động đến mức khiến tôi nghi ngờ liệu đó có phải chỉ là diễn xuất không nữa…”

Trong bộ phim đó, tôi cũng có cảnh đóng chung với những cô gái khác.

Thế nhưng, cảnh mà Koigasaki khóc lại là cảnh tôi được Hasegawa tỏ tình. Azuki và cô Murasaki cũng nói rằng họ hiểu lý do Koigasaki khóc khi xem cảnh đó.

Ý là cảnh của tôi và Hasegawa lại chân thật và sống động đến mức… đủ sức khiến Koigasaki khóc ư?

Phải chăng vì Koigasaki xem bộ phim đó, rồi nghĩ rằng giữa tôi và Hasegawa có khi nào thật sự xảy ra chuyện gì không, nên mới thấy bất an?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Hasegawa cũng cúi đầu trầm ngâm điều gì đó.

“… Tôi hiểu rồi, tôi cũng sẽ thử liên lạc với Koigasaki.”

Chẳng mấy chốc, Hasegawa ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn vẻ bối rối. Cô ấy điềm tĩnh nói.

“Ơ! Ha… Hasegawa sao cậu lại!”

“Vâng, chuyện lần này, tôi cũng là một trong những nguyên nhân…”

Ánh mắt Hasegawa vẫn không nhìn tôi, dường như có chút buồn bã nói.

“Hasegawa là nguyên nhân á? Làm gì có chuyện đó, hoàn toàn không phải!”

Tất cả đều là lỗi của tôi.

Không chỉ vì đã nói sẽ đi Hokkaido mà lại không đi, mà còn vì tôi đã không suy nghĩ gì, khinh suất để Koigasaki xem cảnh tình cảm mình đóng với những cô gái khác…

“Không phải… Tóm lại, hôm nay tôi sẽ thử liên lạc với cậu ấy.”

Hasegawa không giải thích thêm, chỉ dứt khoát nói ra câu này. Có vẻ cô ấy đã hạ quyết tâm rồi.

Vấn đề giữa tôi và Koigasaki, không ngờ lại khiến Hasegawa cảm thấy mình có trách nhiệm…

“Vậy… vậy sao…? Ừm, mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Tôi không biết Hasegawa tự thấy mình có trách nhiệm ở khía cạnh nào. Tôi vẫn chưa thực sự hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của Hasegawa.

Sau đó, tôi và Hasegawa mua đại chút gì đó ở quầy hàng để ăn trưa. Vì còn bận tâm về tình hình của CLB Manga, chúng tôi quyết định quay lại phòng nghe nhìn.

Khi quay lại, chúng tôi thấy vẫn còn rất nhiều khán giả đang xếp hàng.

“A, Kashiwada và Midori! Mừng hai cậu quay lại~!”

Azuki và cô Murasaki đang đứng ở quầy chào đón chúng tôi.

“Khách đông quá nhỉ. Lúc nào cũng như vậy sao?”

“Đúng vậy. Có những khán giả đã xem một lần rồi lại đến xem nữa, hoặc là xem áp phích, tờ rơi rồi thấy hứng thú nên đến… Có cả fan của bộ "Natsuiro Kanojo." nữa, hình như còn có người tò mò với thử nghiệm mới mẻ là làm phim người đóng từ anime được quay ngay tại lễ hội trường, nên khách cứ đến nườm nượp, lúc nào cũng sôi nổi cả♪”

“Thật sao! Thật sự quá cảm kích…”

Không ngờ lại có nhiều người đến xem đến vậy, khiến tôi cảm thấy công sức quay phim vất vả và chỉnh sửa mệt mỏi cuối cùng cũng được đền đáp.

Thế nhưng, cũng chính vì vậy mà tôi mới ra nông nỗi này với Koigasaki…

Không, không phải lỗi của bộ phim. Dù bận đến mấy, lẽ ra tôi vẫn nên liên lạc với em ấy thường xuyên hơn, hoặc sớm nói cho em ấy biết tôi không thể đến Hokkaido và an ủi em ấy, hay có những cách khác nữa chứ...

Thế nhưng, nhìn số lượng khách đến đông như vậy, tôi không khỏi tự nhủ, biết đâu câu lạc bộ mình thật sự có thể giành được giải thưởng. Sau đó, tôi và Hasegawa cũng giúp đỡ câu lạc bộ của mình, rồi ngày thứ hai của lễ hội trường thoắt cái đã đến lúc kết thúc.

“Ôi chao~ Lễ hội trường năm nay đúng là hoành tráng hơn hẳn năm ngoái! Mọi người vất vả rồi!”

Sau khi tiễn những vị khách cuối cùng của buổi diễn, anh Iwamoto quay sang nói với toàn thể thành viên câu lạc bộ, mọi người cũng lần lượt nói lời “Mọi người vất vả rồi~” với nhau.

“Tuy mọi người đều đã rất vất vả... nhưng tôi muốn đặc biệt cảm ơn Kashiwada – người đột nhiên được giao trọng trách đóng vai chính, đã hoàn thành xuất sắc vai diễn, hơn nữa sau đó còn không ngừng nỗ lực trong công việc dựng phim!”

“Ơ!”

Anh Iwamoto đột ngột nói vậy khiến tôi giật mình. Sau câu nói đó của anh ấy, mọi người nhìn tôi vỗ tay, và cất lời an ủi như “Kashiwada, cậu vất vả rồi~!”, “Cậu đã làm rất tốt!”.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa vì vui mừng vừa vì ngượng ngùng.

“Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga có thể hoành tráng đến vậy là nhờ ơn Kashiwada đó! Cảm ơn cậu nhiều nhé! Người ta lại mê cậu thêm lần nữa rồi nè ♪”

Sakura nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói. Tôi thoáng chốc xấu hổ, định nói “Không, làm gì có...” thì lời nghẹn lại.

Không biết tự lúc nào, Hasegawa cũng đang nhìn tôi. Khoảnh khắc ánh mắt Hasegawa chạm vào tôi, cô ấy khẽ thì thầm một tiếng “Vất vả rồi” rồi dời ánh mắt khỏi tôi.

Sau khi mọi người cùng nhau dọn dẹp xong phòng nghe nhìn, theo tiếng loa báo hiệu đêm hội cuối sắp bắt đầu, chúng tôi liền đi đến sân vận động.

Đêm hội cuối của đại học lại có không khí khác hẳn so với thời cấp ba.

Phía trước sân vận động dựng một sân khấu lớn và một bạn sinh viên đang đứng trên đó làm MC.

Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga chúng tôi tìm một vị trí hơi lùi về phía sau, cả nhóm cùng nhau ngồi xuống.

Đầu tiên là buổi hòa nhạc của câu lạc bộ Guitar.

Dù ngay cả một người ngoại đạo như tôi cũng thấy thực lực của họ kém xa ban nhạc của Suzuki, nhưng giọng hát đầy cảm xúc của nữ ca sĩ lại lay động lòng tôi vô cùng.

“Có phải em đã quên rồi chuyện ngày ấy,

Trong tim chỉ có hình bóng cô gái khác?

Anh cũng định sẽ quên đi tất cả về em,

Thế nhưng một khi em đối xử dịu dàng, lại khiến anh nhớ về

Tấm lòng chỉ một mực yêu em, tâm trạng của ngày ấy.”

Bài hát này tôi từng nghe rồi, đó là bài hát của nhóm nhạc nữ ba người mà Koigasaki từng nói gần đây em ấy rất thích, tôi cũng đã xem video quảng bá trên Youtube theo lời giới thiệu của Koigasaki. Tôi thấy đây là một bài rất hay, nên nhớ rất rõ.

Ra vậy, Koigasaki em ấy...

Lúc này, tôi thấy Hasegawa, người đang xem buổi hòa nhạc ở phía trước tôi, định di chuyển.

“Hasegawa? Sao... sao thế?”

“Ơ? À, ừm... Tớ đi vệ sinh một lát...”

Khi tôi vừa cất lời, không hiểu sao Hasegawa lại rụt vai lại, rõ ràng là giật mình thon thót, còn lộ ra vẻ mặt vô cùng bối rối.

“À, vậy sao?”

Hasegawa nhanh chân rời khỏi đó và biến mất vào trong tòa nhà trường. Thái độ của cô ấy khiến tôi thấy có gì đó không ổn, cũng hơi lo lắng.

Sau đó, cho đến khi buổi hòa nhạc kết thúc và cuộc thi sắc đẹp bắt đầu, Hasegawa vẫn không quay lại.

“Hasegawa làm sao thế nhỉ...”

“À, nói vậy thì cô ấy đã biến mất một lúc rồi!”

Tôi thực sự rất bận tâm, không khỏi thì thầm. Sakura ngồi cạnh tôi phản ứng lại lời tôi nói.

Cô gái được chọn làm hoa khôi là một cô gái nhìn thoáng qua có vẻ ngây thơ nhưng lại trang điểm rất đậm. Tôi thầm nghĩ trong lòng những chuyện ngớ ngẩn như Koigasaki đáng yêu hơn cô ta gấp mấy lần.

Sau khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, MC thông báo cuối cùng cũng đến phần thi triển lãm lớp và triển lãm câu lạc bộ.

MC tiếp tục giải thích cả hai phần thi đều dựa vào số lượng khách đến và phiếu khảo sát của người tham dự để chọn ra ba vị trí dẫn đầu.

Trong lúc vẫn còn lo lắng về Hasegawa, tôi cũng kiểm tra điện thoại. Đây đã là không biết lần thứ mấy trong ngày rồi. Rõ ràng không hề rung, vậy mà tôi vẫn cứ liên tục kiểm tra, thế nhưng quả nhiên vẫn không có tin nhắn nào từ Koigasaki.

Sau khi xem đoạn phim tối qua, vậy mà em ấy lại không liên lạc gì suốt cả một ngày...

Cảm giác bất an dần dâng lên. Mặc dù tôi cố gắng không nghĩ như vậy, nhưng liệu chúng tôi có kết thúc tại đây không?

Giận cũng được, than phiền cũng không sao, dù em ấy muốn làm gì cũng được, tôi chỉ mong em ấy liên lạc với tôi.

“Phần trao giải triển lãm lớp xin được tạm dừng tại đây.”

Lời của MC khiến tôi bừng tỉnh. Trong lúc tôi đang mải nghĩ về Koigasaki, phần trao giải cuộc thi triển lãm lớp dường như đã kết thúc rồi. Tuy nhiên, lớp tôi chỉ có các bạn tình nguyện viên đến bày gian hàng, hơn nữa tôi cũng không tham gia, nên cũng chẳng liên quan gì.

“Tiếp theo, là phần trao giải cuộc thi triển lãm câu lạc bộ.”

Bên cạnh tôi vang lên một tràng xôn xao. Câu lạc bộ của chúng tôi có khả năng được chọn ở hạng mục này, nên các thành viên câu lạc bộ cũng ngầm hiểu điều đó.

“Đầu tiên sẽ công bố giải ba. Giải ba là──”

“Phim tự sản xuất của Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga, ‘Bạn Gái Mùa Hè.’!”

Nghe lời MC, các bạn sinh viên đang làm khán giả đều vỗ tay.

“Oaah—! Thật sao?!”

“Hoan hô––––!”

“Tuyệt quá rồi──!”

Từng thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga đều reo hò vui sướng.

“Kashiwada, cậu đang ngẩn ngơ cái gì vậy!? Câu lạc bộ của chúng ta được chọn vào giải ba đó! Bộ phim cậu dựng được giải đó! Đây chắc là thành tựu chưa từng có trong lịch sử Câu lạc bộ Nghiên cứu Manga đó──!”

Anh Iwamoto nắm lấy vai tôi, lắc mạnh người tôi.

Câu lạc bộ của chúng ta, được giải ba ư...?

Mặc dù tôi từng nghĩ biết đâu có thể đoạt giải, nhưng khi thật sự được giải, tôi lại bất ngờ đến mức không có chút cảm giác chân thực nào.

Thật sự có thể làm ra “bộ phim người đóng dành cho Otaku” mà tôi đã đề xuất, lại còn giành được giải thưởng thế này nữa chứ...!

Công sức quay phim, dựng phim vất vả bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp.

“Thành... thành công rồi! Chúng ta đã làm được!”

“Thành công rồi Kashiwada-kun!”

Sakura cũng nắm lấy tay tôi, thể hiện sự vui mừng một cách khoa trương.

“Vậy xin mời đại diện lên sân khấu.”

Trong lúc dõi theo bóng lưng anh Iwamoto lên sân khấu, tôi lại không kìm được mà cầm điện thoại lên. Vô thức mở LINE, rồi chợt bừng tỉnh.

Tôi định báo cáo niềm vui này cho Koigasaki. Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi đã quên mất cả việc không khí giữa tôi và Koigasaki đang gượng gạo.

Thật muốn kể niềm vui này cho Koigasaki. Thế nhưng đối mặt với hiện thực ngay cả điều này cũng không làm được, khiến tôi càng thêm buồn bã.

Aiz, thật mong có thể sớm cùng Koigasaki trở lại như ban đầu──

“Ơ, Hasegawa vẫn chưa về sao?”

“...!”

Lời của anh Kawakita khiến tôi nhận ra Hasegawa vẫn chưa quay lại.

Đã quá lâu rồi. Tôi chỉ mong Hasegawa sớm biết tin câu lạc bộ manga bọn tôi đã giành giải ba...

"Cô ấy rốt cuộc đi đâu rồi? Lâu quá không quay lại?"

Sakurai-chan quay đầu nhìn khắp bốn phía.

"...Vậy... vậy thì... tôi đi tìm cô ấy!"

Tôi không kìm được thốt lên như vậy rồi rời khỏi chỗ đó.

Vừa nãy tôi thấy Hasegawa đi vào khu nhà học, nên cũng theo vào.

Lâu như vậy rồi, cô ấy rốt cuộc đang làm gì? Vẫn còn ở trong khu nhà học sao?

Đi vào khu nhà học vắng hoe giữa buổi tiệc hậu lễ hội trường, cảnh này y hệt như hồi tôi học năm nhất cấp ba, đã từng lang thang vào đó.

Lúc đó, tôi bị Hasegawa từ chối, không chịu nổi không khí vui vẻ của buổi tiệc hậu lễ hội trường nên đã trốn vào khu nhà học vắng người. Lúc đó, Koigasaki đã đến tìm tôi và an ủi tôi...

Tôi nhớ lại chuyện cũ, rồi lùng sục từng phòng học một.

"!"

Tôi bước nhanh trên hành lang, rồi nhận ra có tiếng người vọng đến từ đằng xa. Dù không nghe rõ là ai đang nói gì, nhưng lẽ nào giọng nói này là...

Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần nơi phát ra tiếng động. Thế nhưng, trên hành lang không hề có bóng người. Đến đủ gần nguồn âm thanh, tôi khẳng định đó là giọng của Hasegawa.

Chẳng lẽ là... Tôi thầm nghĩ rồi nhìn vào phòng học, lập tức thấy bóng dáng Hasegawa.

Hasegawa đang ở trong phòng học vắng tanh, ngồi trên ghế gọi điện thoại.

Hasegawa đang nói chuyện điện thoại với ai vậy chứ──

"Hãy tin Kashiwada-kun đi, Koigasaki-kun."

"──!"

Hasegawa với vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng như vậy vào điện thoại.

Hasegawa đang gọi điện cho Koigasaki, mà lại còn nói giúp tôi nữa sao?

Vừa nãy cô ấy có nói sẽ thử liên lạc xem sao...

Hasegawa vậy mà lại nhiệt tình làm cầu nối cho bọn tôi như thế... khiến tôi không khỏi cảm động vô cùng.

"...Phải rồi... tôi cũng hiểu cảm giác của cậu, Koigasaki-kun..."

"Nhưng cậu không cần phải bận tâm đến tôi như vậy."

Tôi thực sự rất để ý nội dung cuộc nói chuyện, dù trong lòng nghĩ rằng làm vậy là không hay, nhưng tôi vẫn đứng chết trân tại chỗ, vểnh tai nghe ngóng tình hình.

Có vẻ Hasegawa đang cố gắng hết sức để thuyết phục Koigasaki. Koigasaki rốt cuộc đã nói những gì vậy? Dù cô ấy không chịu nghe điện thoại của tôi, nhưng điện thoại của Hasegawa thì cô ấy lại chịu nghe.

"...Này, Koigasaki-kun, nếu cậu cứ nói mãi mấy lời này thì..."

Hasegawa không hiểu sao lại lộ vẻ mặt đau khổ. Mà không hiểu sao, nhìn Hasegawa như vậy, tôi lại thấy se lòng.

"Tôi sẽ giành lấy Kashiwada-kun đó."

"...Hả?"

Tai tôi vừa có vấn đề sao? Tôi không kìm được tự hỏi lại chính mình.

Hasegawa lộ vẻ mặt chua xót và đau khổ, nói ra những lời lẽ ra cô ấy sẽ không bao giờ thốt ra.

Vì mọi chuyện quá đỗi đột ngột, khiến tôi rơi vào trạng thái hoang mang.

"À..."

Nói xong câu đó, Hasegawa lộ vẻ mặt như vừa bừng tỉnh.

"À ừm, Koigasaki-kun..."

Hasegawa hơi vội vàng gọi tên Koigasaki, nhưng sau đó liền nhét điện thoại vào túi. Có phải Koigasaki đã cúp máy không?

"──!"

Đúng lúc đó, tôi và Hasegawa bốn mắt nhìn nhau. Hasegawa kinh ngạc tột độ, đứng chết trân tại chỗ.

Hasegawa vừa nãy tại sao lại nói như thế? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?

Tôi nên nói gì với Hasegawa đây...?

Ngay khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Hasegawa đã quay mặt đi.

Tôi sợ Hasegawa có thể sẽ bỏ đi mất, liền vội vàng bước tới bên cạnh cô ấy.

"Ka... Kashiwada-kun... sao cậu lại ở đây?"

Khi tôi đến bên cạnh, Hasegawa mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt lại không nhìn về phía tôi.

"À... vì câu lạc bộ bọn tôi giành được giải ba trong cuộc thi triển lãm câu lạc bộ, nhưng Hasegawa cậu lại chưa quay lại, nên tôi đến tìm cậu..."

"...Thế à."

Hasegawa thờ ơ đáp lại.

"Thế... thế thì... Hasegawa, vừa... vừa nãy cái đó là..."

Tôi thực sự rất để ý, không kìm được hỏi Hasegawa.

"──!"

Nghe lời tôi nói, mặt Hasegawa chợt đỏ bừng.

"...Tôi... tôi nói như vậy chỉ là muốn kích động Koigasaki-kun thôi."

Cô ấy khẽ thở dài, ánh mắt vẫn không chịu nhìn về phía tôi, ngượng ngùng đáp lại.

"...Ồ, th... thế à."

"Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, chúng ta quay về thôi."

Nói xong, Hasegawa bước ngang qua tôi, đi về phía sân thể dục. Tôi cũng vội vàng đuổi theo bóng lưng cô ấy.

Chỉ là để kích động Koigasaki mà nói như vậy── thật sự là thế sao?

Koigasaki ở đầu dây bên kia đã nói những gì vậy?

Mặc dù có rất nhiều điều tôi rất muốn hỏi Hasegawa, nhưng lại không thể nói ra.

Về phía tôi vẫn chưa nhận được liên lạc nào từ Koigasaki. Cứ như vậy, câu lạc bộ manga bọn tôi đã đến quán izakaya gần trường để tổ chức tiệc ăn mừng lễ hội trường.

"Vậy thì, để kỷ niệm việc câu lạc bộ manga chúng ta giành được giải ba... Cạn ly──!"

"Cạn ly~!"

Trong buổi tiệc ăn mừng, tôi chỉ có một lần giao mắt với Hasegawa, người ngồi ở vị trí rất xa.

Tôi chợt nhớ lại những lời vừa nãy, không khỏi giật mình trong lòng.

Hasegawa vừa giao mắt với tôi liền lập tức dời đi.

"Thật sự là nhờ cả vào Kashiwada-kun đó nha~ Điều duy nhất tớ thấy tiếc, là tớ không được đóng phim thôi à~ Đây là cơ hội lớn để được diễn cảnh tình cảm với Kashiwada-kun đó nha~!"

"Đợi đã, Sakurai-chan, cậu uống nhiều quá rồi đó~!"

"Này, Kashiwada-kun, cậu có nghe không đó~!"

"Hả? À, xin lỗi! Có chuyện gì vậy?"

Trong suốt buổi tiệc ăn mừng, tâm trí tôi vẫn còn để ở việc Koigasaki có gọi điện thoại cho tôi không, và cả chuyện vừa nãy xảy ra nữa, hoàn toàn không thể tập trung vào buổi tiệc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận