• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 4

0 Bình luận - Độ dài: 12,901 từ - Cập nhật:

"Được... được rồi!"

Tôi soi mình trước gương toàn thân trong phòng. Ưm, ừm... Chắc là, cũng không đến nỗi tệ nhỉ...?

"Ê! Anh... anh mặc cái gì vậy?"

Tôi vừa rời phòng bước vào phòng khách, con bé Akari đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy hoài nghi.

"Ăn mặc gì mà... Nhìn là biết ngay chứ gì, bộ vest chứ gì nữa."

"Mà sao... thấy nó cứ lạc quẻ, chẳng ăn nhập gì hết."

"Hả...!"

Con bé Akari hôm nay ăn nói cũng chua ngoa như mọi khi, nhưng tôi chẳng có thời gian mà bận tâm mấy chuyện đó.

Dù sao thì... hôm nay là lễ khai giảng đại học cơ mà.

Người quen của tôi thì chắc chỉ có mỗi Hasegawa, nhưng Hasegawa học khoa Luật, còn tôi thì khoa Văn học, coi như là đi một mình rồi. Dù không còn tệ như trước, nhưng với một đứa vẫn còn hơi rụt rè, không giỏi bắt chuyện với người lạ như tôi, liệu có thể suôn sẻ kết bạn ở đại học không đây?

Giữa muôn vàn lo lắng, tôi cũng đến được hội trường tổ chức lễ khai giảng. Tôi không hẹn gặp Hasegawa từ trước, nên cứ thế xuôi theo dòng người tân sinh viên, một mình bước vào giảng đường – nơi diễn ra buổi lễ.

Lễ khai giảng vừa kết thúc, buổi định hướng cho tân sinh viên liền bắt đầu ngay tại hội trường đó. Nội dung bao gồm giải thích về tín chỉ, cách đăng ký môn học và các thông tin quan trọng khác.

Chẳng mấy chốc buổi định hướng cũng xong, vừa bước ra khỏi giảng đường, tôi đã giật mình vì ngoài kia đông nghịt người. Hình như là sinh viên cả, nhưng rốt cuộc chuyện này là sao...?

"Muốn tham gia câu lạc bộ quần vợt không nè~?"

"Bọn mình là hội những người yêu thích trượt tuyết đó~!"

Những người cầm tấm bảng ghi tên câu lạc bộ đang rao lớn.

À... thì ra là vậy... Đây chính là đợt chiêu mộ thành viên câu lạc bộ trong truyền thuyết đây mà!

"Bạn gì ơi, bạn đã quyết định tham gia câu lạc bộ nào chưa~?"

"Ơ, à... tôi, tôi vẫn chưa quyết định..."

"Câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh thì sao? Có muốn cùng nhau làm phim không?"

Hết người này đến người khác cố gắng lôi kéo tôi vào câu lạc bộ, tay tôi cũng cứ thế nhận hết tờ rơi này đến tờ rơi khác. Tình huống bất ngờ này khiến tôi ngỡ ngàng, lúng túng cả lên.

Câu lạc bộ ư... Tôi thì chưa từng nghĩ đến việc đó. Dù sao thì hồi cấp ba tôi cũng chẳng tham gia câu lạc bộ nào. Nhưng mà, cứ nhắc đến đại học là tôi lại nghĩ ngay đến hoạt động câu lạc bộ, ấn tượng này ăn sâu vào tâm trí lắm, nên có lẽ tìm một câu lạc bộ để tham gia cũng khá thú vị. Nếu được... mà là câu lạc bộ kiểu otaku thì ở đại học tôi cũng có thể kết bạn với mấy đứa "dân otaku" giống mình, chắc sẽ vui lắm.

Nói mới nhớ, hồi mới vào cấp ba, tôi từng nghĩ là "Phải làm một otaku sống ẩn dật thôi!", suy nghĩ hồi đó đúng là trái ngược hoàn toàn với bây giờ... Giờ nghĩ lại thấy mắc cười ghê. Bởi vì dù nghĩ vậy, nhưng khi thực sự vào cấp ba, tôi lại toàn kết bạn với dân otaku thật.

Tóm lại, tôi tạm thời tránh xa đám đông. Mà nói mới nhớ, Hasegawa giờ này ở đâu nhỉ? Lễ khai giảng vừa xong, trừ khi cô ấy về nhà ngay lập tức, không thì Hasegawa chắc cũng gặp cảnh chiêu mộ câu lạc bộ y như tôi thôi. Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, thử gọi cho Hasegawa.

"Alo alo, Hasegawa đấy à? Cậu đang ở đâu thế?"

"À, cái này... gần tớ có một người đang cầm cái bảng hiệu to đùng, trên đó ghi là câu lạc bộ nhạc cụ ấy."

Để tìm Hasegawa, tôi lại một lần nữa len lỏi vào đám đông. Giữa biển người, tôi vừa nhìn quanh vừa di chuyển chậm rãi. Câu lạc bộ nhạc cụ, câu lạc bộ nhạc cụ... A, đây rồi! Tôi tìm thấy người đang cầm tấm bảng hiệu mà Hasegawa đã nói, liền đi đến gần đó, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cô ấy.

"A, Hasegawa!"

Hasegawa khoác trên mình bộ vest đen hoàn hảo, trông trưởng thành hơn hẳn ngày thường.

"Ở đây chiêu mộ thành viên kinh khủng thật..."

Trong tay Hasegawa cũng đang cầm một chồng tờ rơi thật lớn.

"Kasiwada-kun, cậu đã quyết định tham gia câu lạc bộ nào chưa?"

"Không, tớ vẫn chưa... Còn cậu thì sao, Hasegawa?"

"Tớ cũng chưa quyết định. Nhưng mà, tớ muốn tìm một câu lạc bộ để tham gia."

"À, vậy à?"

"Ừm... nếu được... tớ muốn giống như hồi cấp ba, kết bạn được với những người có chung sở thích..."

"…!"

Có thể nói chuyện về sở thích, nghĩa là... kiểu như mấy câu lạc bộ otaku, hay kiểu hài hước đúng không? Nếu Hasegawa mà cũng hiếm hoi tham gia câu lạc bộ "hệ otaku" thì tôi cũng muốn vào chung câu lạc bộ với cậu ấy.

"Hai bạn có muốn tham gia câu lạc bộ truyện tranh không nè~?"

"…!"

Vừa đúng lúc đó, một người có vẻ là thành viên của câu lạc bộ "hệ otaku" đã xuất hiện trước mặt chúng tôi để phát tờ rơi.

"Câu lạc bộ truyện tranh..."

Hasegawa cũng nhận lấy tờ rơi, vẻ mặt lộ rõ sự hứng thú.

Người phát tờ rơi giới thiệu câu lạc bộ là một nam sinh tóc đen, đeo kính, dáng người dong dỏng cao và vẻ ngoài giản dị. Nói chuyện với người như thế này thì tôi chắc sẽ không còn lo lắng nữa. Có lẽ ở các câu lạc bộ "hệ otaku" thì kiểu người như vậy sẽ nhiều hơn.

"Tóm lại, mời hai bạn ghé thăm gian hàng của chúng tôi nhé!"

Chúng tôi bị anh chàng đó "nửa ép nửa mời" đến một gian hàng câu lạc bộ chỉ có mỗi một cái bàn dài đặt tấm bảng ghi chữ "Câu lạc bộ truyện tranh". Phía sau cái bàn có hai người đàn ông trông có vẻ là thành viên câu lạc bộ. Cứ như là một gian hàng ở sự kiện doujinshi nào đó vậy.

"Ôi chao~ Đúng là Iwamoto-senpai có khác. Mới đó đã dẫn được tân sinh viên về rồi. Vậy hai bạn có thể viết tên và thông tin liên lạc vào đây được không?"

Trên bàn có một cuốn sổ danh sách, tôi và Hasegawa làm theo lời anh ta, ghi tên và thông tin liên lạc vào. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa quyết định có tham gia hay không...

"Ơ... câu lạc bộ này có vẽ truyện tranh không ạ?"

Tôi hỏi anh chàng vừa phát tờ rơi cho chúng tôi. Trong lòng tôi phần nào thấy rằng một câu lạc bộ có quy định lỏng lẻo sẽ tốt hơn là một câu lạc bộ quá gò bó. Dù sao thì tôi còn muốn đi làm thêm để kiếm tiền nữa.

Nhìn kỹ hơn, anh chàng đeo kính muốn kéo chúng tôi vào trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút, nhưng không rõ là do anh ta có vẻ uy nghiêm, hay trông trưởng thành hơn, dù vẫn mang đậm chất otaku, song anh ta lại mang đến một cảm giác rất riêng.

"Cũng có người vẽ ở phòng câu lạc bộ, nhưng chắc chỉ đến mùa lễ hội trường, khi làm kỷ yếu câu lạc bộ thì mới bảo mọi người vẽ thôi. Còn những lúc khác thì toàn ở phòng câu lạc bộ đọc truyện tranh hoặc rủ nhau đi Akihabara, nói chung là một câu lạc bộ thoải mái, làm gì tùy thích!"

Anh chàng đeo kính nở nụ cười hòa nhã, tươi tắn trả lời tôi.

Ồ ồ...! Y như mấy câu lạc bộ otaku trong truyện tranh ấy nhỉ! Nghe có vẻ thoải mái, cũng không tệ.

Sau đó, anh ta còn bảo sẽ tổ chức tiệc chào đón tân sinh viên kiêm ngắm hoa anh đào, hy vọng chúng tôi nhất định phải tham gia. Tôi trả lời rằng nếu có thời gian thì sẽ đến, rồi tôi và Hasegawa tạm rời khỏi gian hàng của "Câu lạc bộ truyện tranh".

Sau đó, tôi và Hasegawa cũng bị rất nhiều câu lạc bộ khác lôi kéo, nhưng dù cùng là "câu lạc bộ hệ otaku" thì "Hội những người yêu thích hoạt hình" có vẻ thực sự muốn làm hoạt hình, còn "Câu lạc bộ minh họa" thì thành viên lại không cho tôi cảm giác tốt lắm, nên nếu tham gia, tôi vẫn muốn chọn "Câu lạc bộ truyện tranh".

Vài ngày sau đó.

Tôi và Hasegawa đã hẹn nhau, sau khi gặp mặt sẽ cùng đi thăm "Câu lạc bộ truyện tranh". Dù vẫn chưa quyết định tham gia hay không, nhưng thôi, cứ đi tham quan một lượt rồi tính sau.

Tôi và Hasegawa hẹn nhau tại sảnh tòa nhà số một trong khuôn viên trường. Sau đó, chúng tôi cùng đến khu nhà câu lạc bộ, tìm theo địa chỉ phòng sinh hoạt ghi trên tờ rơi. Đến nơi, chúng tôi thấy tấm biển "Mạn Nghiên" treo trước cửa.

"Chính là chỗ này... Vậy thì, mình vào nhé."

"Ừm..."

Dù tôi có hơi hồi hộp, nhưng Hasegawa trông cũng chẳng kém.

"Chà... chào buổi chiều ạ..."

Tôi gõ cửa rồi mở hé, cất tiếng chào. Bên trong... là một căn phòng có chiều sâu vừa phải, một chiếc bàn dài đặt ngay giữa, và năm người, trông có vẻ là thành viên, đang vây quanh chiếc bàn đó.

Phòng sinh hoạt câu lạc bộ đầy ắp đồ đạc. Hai bên tường là những giá sách xếp san sát, chứa đầy truyện tranh, sách vở, cả những mô hình nhân vật nữa. Trên bàn la liệt dụng cụ vẽ vời, còn trên cửa sổ và tường thì dán chi chít poster anime, manga. Ôi chao... Tuyệt thật! Cảm giác đúng chuẩn một câu lạc bộ của dân otaku! Thoạt nhìn đã thấy bao nhiêu thứ hay ho khiến tôi mê mẩn. Tự dưng thấy phấn khích lạ thường.

"À... là hai bạn tân sinh viên hôm bữa mà!"

Người ngồi ở vị trí trong cùng, thấy chúng tôi liền có phản ứng. Nhìn kỹ lại, anh ta chính là người đã phát tờ rơi câu lạc bộ cho chúng tôi, cái anh chàng đeo kính ấy. Các thành viên khác cũng đồng loạt đưa mắt nhìn chúng tôi. Mà này, cái anh chàng ở gian hàng CLB hôm nọ cũng có mặt ở đây!

"Chúng... chúng em có thể vào xem được không ạ..."

"Tất nhiên rồi! Hai bạn cứ ngồi đây này."

Anh bạn đeo kính liền đặt hai chiếc ghế xếp cạnh bàn. Chúng tôi cảm ơn rối rít rồi ngồi xuống.

Tất cả thành viên đều là nam giới... Tôi chợt nhận ra mình vẫn còn chút hy vọng hão huyền rằng sẽ có vài cô gái trong câu lạc bộ, giống như mấy bộ manga về CLB otaku vẫn thường vẽ. Bởi thế, trong lòng lại thấy có chút hụt hẫng.

Không... không đúng! Như vậy mới tốt chứ! Con trai thì dễ làm quen, nói chuyện cũng hợp gu hơn!

"Chào các em! Anh là Iwamoto, chủ tịch câu lạc bộ, sinh viên năm ba. Rất mong được làm quen!"

Anh bạn đeo kính, người đã rủ rê chúng tôi vào câu lạc bộ, vừa lên tiếng chào. Tôi còn đang thầm nghĩ anh này sao mà nhiệt tình thế, hóa ra lại là chủ tịch.

"Ngoài anh ra thì tất cả các thành viên đều là sinh viên năm hai. Kia là Kawakita, còn từ bên phải qua là Sato, Hayashida và Kondo."

"Dạ... mong mọi người chỉ bảo thêm ạ! Em là Kashiwada, tân sinh viên!"

"Em là Hasegawa, cũng là tân sinh viên ạ."

"Ngoài một bạn nữa đang lo chuyện tìm việc làm nên ít khi có mặt, thì tất cả đều ở đây rồi. Dù sao thì, về cơ bản, câu lạc bộ mình cũng khá thoải mái. Các em có thể tự do tham gia, muốn sinh hoạt thêm ở câu lạc bộ khác cũng không thành vấn đề!"

"Vậ... vậy ạ..."

"Tóm lại thì, lúc tuyển sinh bọn anh cũng đã nói rồi, tuy tên gọi là CLB Mạn Nghiên, nhưng thực chất không phải là nơi chăm chăm vẽ truyện tranh một cách nghiêm túc đâu. Nó giống một câu lạc bộ dành cho dân otaku tự do, thoải mái hơn. Tất nhiên, nếu các em muốn vẽ truyện tranh thì vẫn cứ tự nhiên vẽ ở phòng sinh hoạt. Trong CLB, các em muốn vẽ manga, vẽ minh họa, đọc truyện hay chơi game điện tử đều được hết, tùy ý các em. Chỉ có điều, về khoản game thì bọn anh không có máy console đâu, nên các em phải tự mang máy cầm tay đến nhé. Bọn anh hay cùng nhau chơi *Monster Hunter* lắm đấy."

"Thì... thì ra là vậy ạ..."

"Tiếp đó là những buổi tụ tập ở nhà ai đó để nhậu nhẹt, chơi game; rồi cùng nhau đi karaoke hát nhạc otaku; đi Akihabara; và vào mùa hè với mùa đông thì chia nhau đi mua sắm ở ComiFes. Đại khái là như vậy. Còn nếu hỏi có hoạt động gì ra trò thì chắc chỉ có tuyển tân sinh viên vào mỗi mùa xuân, và in ấn phẩm của câu lạc bộ để bán trong lễ hội trường thôi."

Nghe anh ấy giải thích, ý định gia nhập câu lạc bộ của tôi càng lúc càng mạnh mẽ. Tuyệt thật, toàn là chơi bời không thôi, nghe đã thấy vui rồi.

Mà này, anh chủ tịch Iwamoto đây đúng là lợi hại thật. Giới thiệu thành viên rồi giải thích về câu lạc bộ một cách trôi chảy, rành mạch. Dù là otaku nhưng lại rất hoạt bát, còn toát ra một phong thái khiến người khác phải nể nữa chứ...

"Đã có hứng thú với câu lạc bộ của bọn anh, vậy hai em đều là otaku cả à?"

Đúng lúc đó, một người khác lên tiếng hỏi chúng tôi. Tôi nhớ trong phần giới thiệu vừa nãy, anh ta là Kawakita, sinh viên năm hai. Anh ta cũng chính là người đã có mặt ở gian hàng hôm tuyển sinh. Dù không hẳn là đẹp trai, nhưng tóc nhuộm màu nâu, và khác hẳn với anh Iwamoto, anh ta trông chẳng có tí mùi otaku nào.

"Ơ? À, dạ... vâng ạ..."

"Tuy kiến thức còn hạn hẹp, nhưng... cũng được coi là ạ..."

"Vậy à. Bạn... à ừm, bạn Hasegawa? Trông bạn chẳng có vẻ gì là otaku cả. Trông bạn vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất nữa."

Anh Kawakita thản nhiên nói ra. Phải... phải nói sao đây... cái người này cũng bá đạo thật. Chẳng cần là otaku, ngay cả người bình thường còn phải ngượng khi nói những lời đó, vậy mà anh ta lại có thể cất lời tự nhiên như vậy...

"...À, cảm ơn..."

Hasegawa không hề biến sắc, nhàn nhạt trả lời.

"Bạn Hasegawa thích thể loại tác phẩm nào?"

Ánh mắt của anh Kawakita đã hoàn toàn dán chặt vào Hasegawa, như thể tôi chẳng hề tồn tại trong mắt anh ta vậy. Mà thôi kệ đi... Người này có vẻ ưng ý Hasegawa lắm sao?

"Dạ... cái này thì, gần đây em có xem *Psycho-Pass*, *Tokyo Ghoul*... hay đại loại vậy ạ..."

"À, mấy bộ đó hay thật! Ồ, vậy là bạn xem theo kiểu anime à? Thế ngoài anime ra thì sao?"

"Ừm, cái này... game thì em cũng biết chơi một chút ạ... Do ảnh hưởng từ anh trai."

Hasegawa cố gắng tiếp lời, nhưng nói cứ ấp úng, dường như chẳng biết nói gì thêm. Anh Kawakita này, cảm giác cứ như một gã dân chơi thứ thiệt, chẳng giống otaku chút nào... Không, không phải... Có lẽ anh ta chỉ muốn làm quen với tân sinh viên nên mới cố gắng tìm chuyện để nói thôi. Hasegawa... cô ấy có ổn không nhỉ?

"À ~ bạn là Kashiwada, đúng không? Thế bạn thuộc kiểu otaku nào vậy?"

Khi tôi đang bảy tỏ vẻ lo lắng cho Hasegawa, thì anh Iwamoto bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi.

"Dạ? Ờ... cái này thì, bao gồm cả anime, với light novel..."

"Ừm, vậy gần đây có bộ anime nào làm em mê mẩn không?"

"Dạ, ừm... có *Gundam BFT*, với *Cô bé leo núi*..."

"Ồ, nhân tiện hỏi luôn, em thích những nhân vật nào trong đó?"

"Dạ? Ờ, cái này thì... *BFT* thì em thích chị Funami với chị Miri, còn *Cô bé leo núi* thì là Kaede ạ..."

"Hahaha, ra là vậy. Kashiwada thích kiểu chị gái hơn tuổi, vóc dáng đầy đặn à!"

"Dạ! Anh... anh biết cả hai bộ đó luôn ạ?"

Bị nói trúng tim đen khiến tôi hơi ngượng.

"Tất nhiên rồi, cả hai bộ đều là tác phẩm rất nổi tiếng mà. Hơn nữa, trừ khi nội dung quá nhàm chán, không thì anh sẽ ghi hình lại tất cả các bộ anime để xem hết."

"Dạ, thế ạ! Cả những bộ anime dành cho nữ giới nữa sao?"

Mỗi khi thấy có bộ anime nào mình để ý, em cũng sẽ ghi hình tập đầu tiên lại xem thử. Nhưng nếu cảm thấy không hợp gu, hoặc trông có vẻ là anime dành cho nữ giới thì em sẽ bỏ qua ngay từ đầu. Xem hết tất cả như vậy, chắc tốn thời gian lắm ạ...?

"Đúng vậy đó. Anime dành cho nữ giới cũng có không ít bộ hay ho lắm đấy! Gần đây, cá nhân anh thì thấy ưng mấy bộ như *Free!* với *Bakumatsu Rock*."

"Thật không ạ, đỉnh quá... Anh Iwamoto đúng là một anime otaku thứ thiệt mà!"

"À thì... dù em thích anime, nhưng game, truyện tranh, tiểu thuyết, doujinshi, seiyuu (diễn viên lồng tiếng) và mô hình thì em đều mê cả. Mà ~ dạo này tốn tiền nhất chắc là cho seiyuu với game mạng xã hội đó ạ."

"Ể──! Thế thì gần như là đủ cả rồi còn gì!"

Cái anh này... Chẳng lẽ lại là một con nghiện otaku còn nặng đô hơn cả Suzuki sao? Đúng là hội trưởng câu lạc bộ otaku có khác...

"Haha, nhưng mà nhiều mà không tinh thì cũng vậy thôi. Ngoại trừ những tác phẩm thật sự yêu thích, chứ mấy cái khác thì em cũng không tìm hiểu quá sâu."

"Đâu có! Kiến thức của ảnh chắc chắn là phong phú nhất hội mình luôn đó. Mà nói về mức độ chịu chi cho mấy món otaku thì anh Iwamoto đúng là đỉnh của chóp."

Lúc này, một anh năm hai... À, nhớ là anh Kondo thì phải, cũng chen vào câu chuyện.

"Đúng rồi đó! Mấy đứa otaku như tụi em đây đang thúc đẩy kinh tế Nhật Bản lên vù vù đó! Quốc gia phải cảm ơn tụi em mới phải!"

Anh Iwamoto thì đúng là người của thế giới otaku rồi, nhưng mà ảnh lại là người dễ gần, ăn nói khéo léo, dễ nói chuyện. Thế nên, chỉ mới tiếp xúc có một ngày mà em đã có thiện cảm với ảnh rồi.

Vì có cùng sở thích nên dễ bắt chuyện vô cùng, thế là sau đó em với anh Iwamoto cùng mấy anh năm hai cứ thế mà nói chuyện rôm rả. Có bạn bè otaku đúng là tuyệt thật... Thế này thì tham gia câu lạc bộ này cũng ổn đấy chứ. Mặc dù con gái chỉ có mình Hasegawa thôi...

Đúng lúc em đang nghĩ vậy thì, cửa phòng câu lạc bộ bật mở.

Là thành viên hội ư? Nhìn kỹ lại thì, trước mắt em là một bóng hồng tóc vàng xinh đẹp...

...Ể!

"Ể... cô... cô Nikaidou?"

"...! Ơ... ơ kìa... cậu là Kasiwada sao?"

Người xuất hiện trước mắt em chính là chị khóa trên thời cấp ba của cô Murasaki, cũng là người bạn đồng hành trong giới doujinshi, cô Nikaidou Anna. Hóa ra cô Nikaidou là sinh viên của đại học H sao!

"Ơ, đại tỷ, chị quen em tân sinh viên này à?"

Anh Iwamoto hỏi cô Nikaidou. Đại tỷ... chắc là ý nói cô Nikaidou rồi.

"Phải đó, nhờ một người bạn trong giới doujinshi giới thiệu... Cậu Kasiwada, cậu đã vào đại học H rồi sao?"

"À, vâng... vâng ạ... đúng thế ạ. Cô Nikaidou là thành viên của câu lạc bộ này sao?"

"Ừm, phải đó..."

Ể, khoan đã nào... Nhưng mà mình nhớ cô Nikaidou còn lớn tuổi hơn cả cô Murasaki mà? Giờ cô ấy rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi? Đáng lẽ ra thì không còn là tuổi sinh viên nữa chứ nhỉ... À, hay là cô ấy bị lưu ban?

"Để không bị hiểu lầm thì chị nói rõ luôn nhé... Hiện tại chị đang học cao học, tính ra là năm thứ sáu rồi. Vì bận tìm việc làm nên hầu như chị không đến câu lạc bộ..."

"À, ra là vậy ạ!"

Thì ra là thế, vậy hả! May mà mình chưa lỡ lời... Thế nhưng, thật sự là làm mình bất ngờ quá... Không ngờ lại có người quen học ở trường này... Mà còn tham gia cái câu lạc bộ này nữa chứ.

Đã lâu lắm rồi em không gặp cô Nikaidou. Dù sao thì em với cô ấy cũng chỉ gặp nhau vài lần ở mấy sự kiện doujinshi thôi. Rồi còn cả... hồi năm nhất cấp ba, không hiểu sao cô ấy lại đến dự tiệc sinh nhật của em nữa chứ.

"Cô bé đó cũng là tân sinh viên à?"

"Vâng ạ, em là Hasegawa Midori. Xin hãy chỉ bảo ạ."

"Chị là Nikaidou Anna, xin chào nhé. Năm nay đến giờ vẫn chưa tuyển được một em tân sinh viên nào, nếu em tham gia câu lạc bộ thì tốt quá rồi."

"Haha, đại tỷ từ trước đến giờ vẫn là bóng hồng duy nhất của hội mình, cứ như là công chúa của câu lạc bộ otaku vậy. Không đúng, nói đại tỷ giống công chúa câu lạc bộ otaku thì không bằng nói giống nữ hoàng thì hơn?"

"Giống nữ hoàng chỗ nào chứ, có ai thèm nghe lời chị đâu."

"Hễ cứ bắt người khác phải nghe lời là đủ giống nữ hoàng rồi còn gì!"

"Khoan... khoan đã... Nhưng mà tụi em còn chưa quyết định có tham gia câu lạc bộ hay không..."

Khi cô Nikaidou và anh Iwamoto đang đối thoại cứ như đang diễn hài kịch độc thoại đôi vậy, em rụt rè lên tiếng ngắt lời.

"Ể, vậy sao? Hai em có câu lạc bộ nào khác muốn tham gia không?"

Cô Nikaidou trưng ra vẻ mặt hơi đáng sợ hỏi tụi em. Dù người này không giống kẻ xấu, nhưng mà hơi đáng sợ...

"Không, em thì không có..."

Em nói xong thì nhìn sang Hasegawa.

"Em thì... cũng có hứng thú với câu lạc bộ nghiên cứu hài kịch..."

Hasegawa đang băn khoăn không biết có nên tham gia cả câu lạc bộ nghiên cứu hài kịch nữa không...

"Thế thì tham gia cả hai bên luôn không phải tốt hơn sao? Câu lạc bộ của tụi chị hoan nghênh việc tham gia song song nhiều câu lạc bộ mà."

Cô Nikaidou nói hơi cứng rắn một chút. Có vẻ như cô ấy rất muốn tụi em tham gia câu lạc bộ này.

"À, vậy sao... Nếu có thể tham gia song song thì..."

Thật bất ngờ, Hasegawa lại đồng ý một cách dứt khoát.

"Vậy là quyết định rồi nhé! Còn cậu Kasiwada thì sao? Cậu cũng tham gia chứ?"

"Ể...! Ừm, vậy cũng được..."

Hasegawa đã chịu tham gia rồi, vậy thì mình cũng ổn thôi...

"Ồ ồ! Dù cảm giác hơi giống bị đại tỷ lôi kéo vào, nhưng mà đã có được hai tân sinh viên rồi! Tốt quá đi mất! Kasiwada với Hasegawa, sau này xin hãy chỉ bảo nhé!"

Anh Iwamoto nở nụ cười sảng khoái nói với tụi em.

Cứ thế, ngay trong ngày đi tham quan đó, em và Hasegawa đã gia nhập "Câu lạc bộ Manga".

"Người đó... hơi cứng rắn nhỉ."

Trên đường về, khi em và Hasegawa đang cùng nhau đi từ trường đại học ra ga tàu, Hasegawa lên tiếng.

"Ể, ừm... cô Nikaidou ư? Phải đó, em quen cô ấy từ trước rồi, cô ấy vẫn luôn như vậy mà... Tuy không phải người xấu đâu. Hasegawa, cậu không sao chứ? Chẳng lẽ cậu không muốn tham gia câu lạc bộ mà lại bị ép buộc..."

"...? Không phải, em không nói cô ấy, mà là anh năm hai, cái anh tên Kawakita... thì phải. Tham gia câu lạc bộ otaku vốn là mong muốn ban đầu của em nên không sao đâu. Chỉ là, anh Kawakita đó hơi..."

"Ể...?"

Những gì Hasegawa muốn nói dường như khác với suy nghĩ của em, khiến em hơi bất ngờ. Hasegawa nói đến đây thì ngừng lại, rồi sau một lúc đắn đo, cô bé lại tiếp lời.

"Không... không có gì ạ. Em còn chưa quen biết anh ấy đã có cảm giác bài xích rồi, như vậy thật là bất lịch sự với anh ấy quá."

"Ha... Hasegawa..."

Có lẽ Hasegawa có chút bài xích anh Kawakita, dù sao vừa nãy anh ấy cứ cố gắng bắt chuyện với cô bé mà. Anh Kawakita là một otaku, vậy mà lại có vẻ hơi lẳng lơ... Có lẽ vừa nãy mình nên lên tiếng giúp cô bé thoát khỏi cảnh đó. Không đúng, ngay cả mình cũng chẳng nghĩ bản thân có thể phản ứng lanh lợi như vậy được...

"Em mới muốn hỏi Kasiwada cậu có ổn không đó? Khi tham gia cái câu lạc bộ đó."

Hasegawa nhìn vào mặt em.

"Ể? À, ừm..."

...Ơ, chẳng lẽ Hasegawa nghĩ rằng 「chẳng phải vì mình tham gia câu lạc bộ nên Kasiwada cũng bắt chước tham gia đó chứ」 sao? Cái này... thực ra cũng là một trong số các lý do thật...

Chẳng lẽ cô bé nghĩ mình lên đại học rồi mà vẫn bám riết lấy cô bé, ghê tởm lắm sao!?

"Không không, em vốn dĩ đã có ý định tham gia câu lạc bộ rồi mà!"

Em đột nhiên cảm thấy bất an, vội vàng nói thêm mấy câu như để thanh minh.

"Thế sao... Tốt quá rồi. Nếu em tham gia câu lạc bộ một mình, lại còn ít nữ nữa, thì em sẽ cảm thấy rất bất an... Nhưng có cả cậu Kasiwada tham gia nữa thì em yên tâm hơn nhiều rồi."

Hasegawa nhìn em và nói như vậy.

...!

Xem ra là em đã suy nghĩ quá tiêu cực rồi. Hasegawa lại nghĩ như thế này sao...

"Tớ... tớ cũng vậy! Có Midori cũng tham gia CLB Manga-Anime khiến tớ cảm thấy rất yên tâm."

Nghe tớ nói vậy, Midori không đáp lại nhiều, chỉ mỉm cười.

"Ồ~ Anna ở CLB Manga-Anime của trường H à... Thật bất ngờ quá đi mất~ Không ngờ lại có chuyện thế này."

Tối hôm đó, tớ lập tức gọi điện cho Momo để kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nay.

"Lâu lắm rồi tớ cũng muốn gặp lại Anna một lần đó~ Từ khi đến Hokkaido là tớ chưa gặp lại cậu ấy bao giờ... Việc cậu ấy mời tớ viết tiểu thuyết doujinshi đối với tớ cũng là một trải nghiệm rất tốt."

"À, đúng là như vậy sao?"

Cô ấy vừa nhắc đến, thì đúng là có chuyện đó thật. Hình như Momo và Anna thân thiết hơn tớ thì phải.

"Ừm, lần đó đã giúp nhiều người hơn biết đến (tác phẩm của tớ), cũng được nghe Anna nhận xét rất nhiều. Chính nhờ lần đó mà tớ mới có động lực, khiến tớ thấy rằng việc để nhiều người khác nhau đọc tiểu thuyết của mình và nghe nhận xét của họ thật là một điều vui vẻ. Việc tớ muốn trở thành tiểu thuyết gia cũng là một trong những lý do đó."

"Ra là vậy..."

"Vậy là cậu với Midori đã quyết định tham gia CLB đó rồi à?"

"Đúng vậy, ban đầu tớ đã muốn vào mấy CLB kiểu Otaku để kết bạn với mấy người cùng sở thích rồi."

"Ồ... vậy thì... ừm, có nhiều... Otaku nữ chứ?"

"Ể? Không, thì là... nữ thì cũng chỉ có Anna thôi. Với lại Anna đang đi tìm việc nên hầu như sẽ không đến, thực tế thì con gái chỉ có mình Midori thôi."

"…! Ờ, vậy à... Ừm..."

Không hiểu sao, tớ cảm thấy giọng của Momo hình như có vẻ tươi tỉnh hơn một chút.

Ể... chẳ... chẳng lẽ, cô ấy nghe nói không có cô gái nào khác nên mới cảm thấy yên tâm sao...?

"Vậy bên cậu thì sao?"

"Ể? Ừm... Tớ muốn học hỏi thêm kiến thức về tiểu thuyết, nên tớ đã đi tham quan mấy CLB văn học, nhưng mà tớ cảm thấy không hợp với không khí ở đó lắm... Mấy đứa bạn mới của tớ hình như vào CLB tennis nên tớ cũng đi tham quan thử, nhưng mà ở đó có vẻ hơi xốc nổi, lại còn nhiều nam sinh của các trường đại học khác nữa, hơi đáng sợ... Thế nên hoạt động CLB tớ cứ từ từ đã."

…! CLB Tennis...? Dù tớ không rõ ấn tượng về CLB Tennis lắm, nhưng mà cứ cảm thấy nó hơi xốc nổi. Với lại nếu nhiều con trai thì... tớ không muốn Momo tham gia mấy CLB như vậy.

"Tớ nghĩ là... cậu không hợp với CLB Tennis đâu nhỉ? Dù cậu đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, nhưng cậu vẫn có cảm giác kháng cự với mấy người đàn ông xốc nổi đó mà?"

"Ừm............ cậu không muốn tớ tham gia CLB như vậy sao?"

"…! Đâu... đâu có phải vậy đâu... Tớ nghĩ cậu có thể tham gia CLB mình thích, nhưng mà tớ là đang nghĩ cho cậu thôi mà..."

Dù bị cô ấy đoán trúng rồi, nhưng tớ không cam tâm thừa nhận như vậy.

"Ồ~ ừm~ Vậy thì cứ coi như là thế đi nha~!"

"Gì... gì vậy trời..."

Không hiểu sao, tớ cảm thấy giọng điệu của Momo nghe có vẻ hơi vui.

Vài ngày sau đó.

"Vậy thì lát nữa tớ đi CLB đây."

"Ể... Naoki cậu có tham gia CLB à? CLB gì thế?"

Sau khi tan học buổi chiều, tớ nói với Tanabe – người bạn tớ quen cùng khoa. Anh ta là người duy nhất trong khoa mà tớ có thể nói chuyện thoải mái nhất vào lúc này. Mặc dù anh ta có nhuộm tóc màu nâu, nhưng nói thật thì cũng không được bảnh bao cho lắm. Chính điều đó lại khiến tớ có cảm giác thân thiện với anh ta. Nói chung, anh ta là một người đàn ông mà tớ cảm thấy khá giống mình.

"Ờ... CLB Manga-Anime."

Ở đại học tớ không định giấu việc mình là Otaku, nên tớ trả lời thẳng thừng.

"Ể... cậu là Otaku à?"

"Ừm, đúng vậy..."

"Ồ~ CLB Manga-Anime à~ Nghe có vẻ thoải mái cũng được nhỉ. Dù sao thì tham gia CLB nghiêm túc quá cũng mệt, có con gái không?"

"Không, hầu như không có..."

"Ừm~ vậy thì thôi vậy. Với lại manga tớ chỉ đọc JOMP với Thanh niên JOMP thôi, chắc tớ không theo kịp mấy chuyện đó đâu."

"Hahaha..."

Ngay cả khi tớ nhắc đến CLB Manga-Anime, Tanabe cũng không tỏ ra kháng cự, mà còn lộ ra chút hứng thú với nó.

Dù hồi cấp ba tớ đã ít nhiều nhận ra rồi... Tớ nghĩ việc là một Otaku hầu như sẽ không khiến người xung quanh khó chịu. Đây là kết luận mà tớ rút ra được từ khi không còn là Otaku "low-key" nữa từ năm lớp mười.

Vấn đề không nằm ở việc là Otaku, mà là không biết nhìn sắc mặt, không biết thông cảm, vẻ ngoài luộm thuộm... Những yếu tố kiểu đó mới là nguyên nhân khiến các cô gái có ác cảm. Naoki hồi cấp hai cho đến năm lớp mười, chắc là như vậy đấy.

Dù tớ cũng không biết mình đã thay đổi chưa... nhưng tớ nghĩ ít nhất cũng tốt hơn trước nhiều rồi. Dù sao thì ở cấp ba tớ cũng đã có bạn gái, bạn bè thân thiết cũng nhiều hơn hồi cấp hai rất nhiều...

Sau khi tạm biệt Tanabe, tớ đến tòa nhà CLB, rồi đi thẳng đến phòng sinh hoạt.

Vừa nãy tớ nhắn tin xác nhận thì Midori nói hôm nay cậu ấy sẽ đến "Câu lạc bộ Nghiên cứu Hài hước" bên kia, nên sẽ không đến CLB Manga-Anime. Lần đầu tiên một mình đến phòng sinh hoạt CLB Manga-Anime, tớ cảm thấy hơi lo lắng.

"Chà... chào buổi trưa~...!"

Vừa bước vào phòng sinh hoạt CLB, tớ đã giật mình trước cảnh tượng trước mắt.

Phòng sinh hoạt CLB vẫn như trước, có vài thành viên đang vây quanh chiếc bàn dài. Trong phòng có Hội trưởng Iwamoto, đàn anh Kawakita năm hai, và hai đàn anh năm hai mà tớ đã nói chuyện trước đó.

Sau đó... có một khuôn mặt lạ. Một cô gái tóc đen, trông khá đáng yêu, mặc chiếc váy liền thân với tông màu trắng đen, có nhiều bèo nhún... Đó có phải là trang phục Gothic Lolita không nhỉ?

"À, Naoki với Maaya là lần đầu gặp nhau đúng không?"

Hội trưởng Iwamoto vừa tháo dỡ thứ gì đó trông giống que phát sáng trên bàn, vừa hỏi chúng tớ. Anh ấy... anh ấy đang làm gì vậy trời...

"Vâng, đúng vậy ạ."

Cô gái mặc trang phục Gothic Lolita trả lời câu hỏi của Hội trưởng Iwamoto. Giọng cô ấy chói tai thật...

"Đây là sinh viên năm nhất Maaya Sakura. Hôm kia cậu ấy lần đầu đến phòng sinh hoạt CLB và đã gia nhập CLB của chúng ta. Còn kia là Naoki, cũng là sinh viên năm nhất. Và còn một cô gái khác tên là Midori nữa..."

"À, ra là vậy ạ~! Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ ạ!"

Sau khi Hội trưởng Iwamoto giới thiệu, cô gái mặc đồ Gothic Lolita... Maaya đứng dậy khỏi ghế, vẫn dùng giọng chói tai chào tớ.

"Ừm, mong được giúp đỡ..."

"Em cứ tưởng năm nhất chỉ có mỗi mình em thôi, nên vui lắm ạ! Chúng ta hãy hòa thuận với nhau nha!"

"À... ừm, được..."

Tớ cố nặn ra một nụ cười để đáp lại cô ấy. Maaya quá hưng phấn, khiến tớ có chút không theo kịp rồi. Mặc dù việc cô ấy sẵn lòng đối xử thân thiện với tớ ngay từ đầu khiến tớ rất vui...

"Midori là con gái đúng không ạ? Em mong sớm được gặp cậu ấy quá~! Hôm nay cậu ấy có đến không ạ~?"

Maaya không hỏi tớ, mà hỏi Hội trưởng Iwamoto.

"Ai mà biết được."

"À, hôm nay hình như cậu ấy không đến. Cậu ấy hình như đã đi đến CLB Hài hước bên kia rồi..."

"Ể, thật sao!"

Vừa dứt lời, anh Kawakita đã chen vào cuộc đối thoại, lại còn tỏ vẻ tiếc nuối. Chắc hẳn anh ta có tình ý với Hasegawa thật sao…? Dù sao thì cũng phải để mắt đến người này mới được.

"Khoan đã nào~ Anh Kawakita, sao anh lại tiếc rẻ ra mặt thế kia~! Hay là anh có ý với cô bé đó hả?"

"Ơ? Đâu… đâu có đâu mà~ Ha ha ha… Làm sao sánh bằng Sakura đây được chứ."

"Á à~! Anh đang nịnh đầm đấy à~?"

Anh Kawakita đúng là đồ lăng nhăng… Nhân lúc Hasegawa không có mặt thì nói đủ lời nịnh bợ… Tôi thật sự chẳng có chút thiện cảm nào với người này.

Mà cô gái tên Sakura này cũng thật là quá đáng. Với thái độ tùy tiện như thế, tôi có cảm giác như cô ta là đồ… Khoan đã! Chẳng phải tôi đã hạ quyết tâm từ thời cấp ba là không được dễ dàng phán xét người khác sao? Biết đâu anh Kawakita và Sakura đều là người tốt, hơn nữa sau này tôi có khi còn thân thiết với họ ấy chứ.

"Nhắc mới nhớ~ Đồ đạc trong phòng câu lạc bộ này là của ai thế nhỉ~? Em có thể xem tùy ý không?"

Sakura tiến đến giá sách trong phòng câu lạc bộ hỏi. À, cái này tôi cũng tò mò lắm… Trên giá sách của câu lạc bộ không chỉ có truyện tranh mà còn công khai cả đồng nhân chí. Mặc dù rất muốn xem, nhưng lần đầu ghé thăm tôi thật sự không có can đảm mở lời nói "Cho tôi mượn xem với."

"Ồ, cứ tự nhiên! Đa số là của tôi và mấy người kia thôi, còn lại là đồ của các anh chị khóa trên tốt nghiệp không cần nữa để lại đây. Nếu muốn mang về nhà xem thì cũng có thể cho mượn. Nhưng mà cũng có sách "đen" đấy, em cứ cẩn thận một chút."

Anh Iwamoto vẫn vừa lắp ráp lại cây gậy phát sáng vừa trả lời câu hỏi của Sakura.

"Ơ~ Không sao đâu mà. Em đây có "kháng thể" với mấy món "người lớn" mà, ngược lại còn muốn xem nữa cơ~."

Sakura vừa nói vừa đưa tay vào giá sách. Đúng là đồ… Không được, không được, không được.

"Ôi ôi~! Cảm giác đa số là Touhou và KanColle nhỉ! Em bây giờ cũng đang mê KanColle đó~."

"Ồ, vậy sao? Hiếm có con gái nào chơi cái này đấy nhỉ!"

Anh Kawakita bị lời nói của Sakura "đánh trúng tim đen".

"Em thích Kazashima nhất~! Hơn nữa còn cosplay cô ấy nữa đó! Em mê mẩn mấy cô mỹ nữ lắm! Thế nên cũng chơi cả game 18+ nữa đó~."

"Ơ… thế hả! Là con gái mà lại thích chơi game 18+… Ghê thật đấy! Em chơi những tựa game nào vậy?"

"Thích nhất vẫn là thể loại Leab series nhỉ~ Em thích mấy trò chơi cảm động."

"Em nói là em cosplay Kazashima… Bộ đồ đó khá là hở hang đúng không?"

"Ơ~ cũng bình thường thôi mà. Trong điện thoại em có ảnh hồi tham gia sự kiện đó~ Muốn xem không~?"

Sakura đã không còn xem đồng nhân chí nữa, mà bắt đầu tìm ảnh trong điện thoại thông minh của mình. Cô ấy nói muốn xem đồng nhân chí, nhưng hình như lại chẳng xem tí nào…

Lời nói của Sakura khiến đám con trai của câu lạc bộ Manga/Anime lần lượt "mắc câu". Ngay cả các thành viên năm hai, những người ban đầu chẳng có mấy giao thiệp với Sakura, cũng hăm hở xem ảnh cosplay của cô ấy.

Trong khi đó, anh Iwamoto vẫn một mình lặng lẽ tháo lắp cây gậy phát sáng. Chẳng lẽ anh ấy không mấy hứng thú với Sakura sao?

"Anh Iwamoto, đó là cái gì vậy ạ?"

Mặc dù KanColle, game 18+ và cosplay đều là những chủ đề tôi có hứng thú, nhưng tôi thật sự chẳng có hứng tham gia vào câu chuyện của họ. Thế là tôi mở lời với anh Iwamoto. Dù sao thì tôi cũng rất tò mò anh ấy đang làm gì.

"Ồ ồ! Cái này ấy hả~ Đây là đang độ cây gậy phát sáng!"

Anh Iwamoto lộ vẻ mặt như kiểu "em hỏi hay lắm", vui vẻ bắt đầu giải thích. Chẳng lẽ anh ấy vẫn luôn đợi người khác hỏi sao?

"Độ á?"

"Đúng vậy, là để độ sáng của nó mạnh hơn mấy loại bán trên thị trường ấy."

"Ồ~ Gậy phát sáng là dùng trong buổi concert đúng không? Là để ở concert được nổi bật hơn sao?"

Nhắc mới nhớ, trước đó anh Iwamoto từng nói thứ anh ấy đầu tư tiền nhiều nhất bây giờ chính là seiyuu, thật là ghê gớm. Mặc dù đây mới là lần thứ hai tôi nói chuyện với anh ấy, nhưng tôi đã cảm nhận được mức độ "otaku" của anh ấy hoàn toàn khác xa tôi…

"Ài~ Nói đơn giản là vậy. Cũng có những sự kiện cấm dùng loại này, nên chỉ có thể dùng ở những hoạt động cho phép thôi. Kashiwada, em không đi các sự kiện à?"

"Chưa đi bao giờ cả… Chẳng có thần tượng hay seiyuu nào khiến tôi thích đến mức muốn đi tham gia sự kiện."

"Làm "fan cứng" seiyuu vui lắm đó!"

"Anh Iwamoto, anh thích ai thế?"

"Tôi á…"

Đang nói chuyện với anh Iwamoto thì tôi để ý thấy Sakura đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Nhưng khi ánh mắt tôi vừa chạm phải cô ấy, cô ấy lại quay mặt đi. Rốt cuộc là sao vậy nhỉ?

Sau đó, các anh khóa trên cứ nhiệt tình bàn tán về bộ cosplay của Sakura, còn tôi và anh Iwamoto thì không tham gia, hai người cứ thế trò chuyện tiếp.

Thật ra tôi không ghét Sakura đâu, nhưng mà… Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã có một cảm giác "ngại" khó tả với cô ấy rồi.

Dù sao thì cũng đều là dân "otaku", hơn nữa cô ấy hình như thích cả mấy tác phẩm hướng đến nam giới nữa, có khi lại rất hợp chuyện… Cái khiến tôi thấy "ngại" có lẽ là cái cảm giác giả tạo khó tả ấy.

Nhắc mới nhớ, thời cấp ba khi tôi làm thêm ở quán karaoke, ban đầu tôi cũng vì lý do tương tự mà có chút "ngại" với cô đồng nghiệp Aya Watanabe. Nhưng vừa nói chuyện, tôi liền nhận ra cô ấy có tính cách thẳng thắn, rất dễ bắt chuyện.

Sau ngày hôm đó, tính cả lần đầu tiên, một tuần tôi đã đến câu lạc bộ ba lần. Nhờ vậy mà dần dần tôi đã hòa nhập được với nhóm con trai đứng đầu là anh Iwamoto. Cùng là dân "otaku" và có cùng sở thích, chúng tôi rất dễ dàng "tâm sự" với nhau. Chúng tôi sẽ nói đủ thứ chuyện "dân chơi", rồi có mấy người còn cùng nhau chơi game như Monster Hunter nữa. Đây hoàn toàn là cảm giác mà một câu lạc bộ dành cho "otaku" nên có, khoảng thời gian này thật sự rất vui vẻ.

Trong một lần đến, Hasegawa cũng có mặt.

Anh Kawakita vẫn tìm Hasegawa nói chuyện, nhưng có lẽ Hasegawa vẫn còn cảm giác "ngại" với anh ấy, giữa họ dường như có một lớp ngăn cách vô hình. Ngoài ra, các thành viên khác cũng có đến bắt chuyện với Hasegawa, phản ứng của cô ấy tuy không nghiêm trọng như với anh Kawakita, nhưng vẫn có vẻ không dám mở lời nhiều, cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc.

Ngược lại, Sakura lại xuất hiện ở câu lạc bộ rất thường xuyên. Cô ấy khác với Hasegawa, lại còn chủ động bắt chuyện với các thành viên, trông có vẻ đã hoàn toàn hòa nhập rồi.

Nhìn từ bên ngoài, đa số các thành viên đều khá là quý mến Sakura. Tôi nghĩ điều này cũng chẳng có gì lạ. Sở thích giống nhau, thái độ lại thân thiện, hơn nữa còn rất đáng yêu. Một cô gái như vậy lại chủ động tìm mình nói chuyện, đàn ông ai mà chẳng có thiện cảm.

Thế nhưng… trong số các thành viên, chỉ có tôi là vẫn còn cảm giác "ngại" với cô ấy.

Một cô gái với thái độ thân thiện đến vậy, nhưng trong lòng lại chẳng biết đang toan tính gì… Tôi không khỏi có những suy nghĩ thừa thãi này. Rõ ràng cô ấy hoàn toàn có thể chỉ là một cô gái tốt bụng…

*

Thứ Ba tuần kế tiếp.

Trước đó tôi đã nghe nói rằng, ngày hôm nay các thành viên câu lạc bộ sẽ tổ chức một buổi ngắm hoa anh đào, được gọi là tiệc chào đón thành viên mới. Dù đã giữa tháng tư, mùa hoa anh đào nở rộ đã qua từ lâu, nhưng nghe nói họ cố tình chọn thời điểm này để tránh giai đoạn "ria-juu" (những người sống hướng ngoại, năng động) tụ tập ăn chơi, nhậu nhẹt đông đúc nhất. Hầu hết thành viên câu lạc bộ manga/anime đều có tâm lý thù địch một cách khó hiểu (cũng có thể nói là e dè, sợ hãi) đối với ria-juu. Ài, dù sao thì tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của họ. À, một lý do khác nữa là dường như chỉ có ngày hôm nay tất cả thành viên mới rảnh.

Nghe nói 12 giờ trưa sẽ tập trung ở ga Ueno, nên tôi tính toán thời gian sau khi kết thúc tiết học thứ hai rồi đến Ueno. Khi tôi đến ga, Midori Hasegawa, cùng với đàn anh Kawakita và đàn anh Sato năm hai, đã có mặt.

«Chào buổi sáng!»

«À, Kasiwada...»

«Ồ ồ, Kasiwada. Giờ chỉ còn mỗi đàn anh Iwamoto nữa thôi.»

Hasegawa chú ý thấy tôi, rồi đàn anh Sato liền cất lời. Đàn anh Sato là người có dáng hơi mập, tính cách thoải mái và rất hoạt ngôn.

Đàn anh Kawakita không nói gì đặc biệt với tôi, mà chỉ đứng gần Hasegawa nói chuyện với cô ấy. Nhưng nhìn có vẻ vẫn là đàn anh Kawakita cứ nói một mình không ngừng nghỉ... Hasegawa có ổn không đây?

«Ơ, hôm nay chỉ có mấy người này thôi à?»

«Không phải, Hayashida và Kondo thua oẳn tù tì nên phải đi sớm hơn để giành chỗ tốt. À, còn Maaya Sakura-chan và đàn chị Anna Nikaidou nói sẽ đến muộn một chút.»

Đàn anh Sato trả lời câu hỏi của tôi. À, cô Nikaidou hôm nay cũng đến à, hiếm thật đấy.

«Ôi~ mọi người đợi lâu chưa!»

«Đúng đấy~ Cậu lúc nào cũng đến muộn.»

Đàn anh Sato cười nói với đàn anh Iwamoto vừa xuất hiện. Miệng nói vậy chứ anh ấy trông chẳng có vẻ gì là giận cả. Sau khi đến câu lạc bộ vài lần, tôi cảm thấy các thành viên đều rất kính trọng đàn anh Iwamoto.

Sau khi tất cả mọi người có mặt đầy đủ, chúng tôi cùng nhau đến công viên Ueno. Khi chúng tôi đến chỗ hai đàn anh năm hai đã giành, trước mắt đã bày sẵn các món ăn kèm như gà chiên, cơm nắm, đồ ăn vặt và cả đồ uống. Đồ uống có cả rượu, trà và nước trái cây – những loại không cồn.

«Maaya Sakura-chan nói sẽ đến muộn một tiếng, còn chị đại Anna Nikaidou thì không biết bao giờ mới tới, nên thôi chúng ta cứ bắt đầu trước đi. Mọi người đã có đồ uống hết chưa? Vậy thì... Cạn ly nào!»

Dù hoa anh đào ở công viên Ueno đã qua thời kỳ nở rộ nhất, nhưng vẫn có không ít du khách đến ngắm hoa. Và nghe nói tình hình này đã đỡ hơn rất nhiều so với cảnh đông nghẹt người vào thời điểm hoa nở rộ nhất. Dù đã là tháng tư nhưng nhiệt độ vẫn khá lạnh, nên mọi người còn chuẩn bị cả túi sưởi ấm, ai thấy lạnh có thể dùng thoải mái, thật đáng quý biết bao.

Ở rìa tấm bạt chống thấm nước có đặt một chiếc loa phát nhạc, toàn là các bài hát anime, bài hát của seiyuu (diễn viên lồng tiếng), và cả nhạc điện tử Vocaloid, nhạc game eroge – nói chung là nhạc ‘otaku’ chính hiệu. Dù hơi thấy ngại một chút... nhưng những người xung quanh cũng không đặc biệt để ý đến chúng tôi, vả lại họ chắc chắn cũng chẳng biết đây là nhạc anime.

«Anime mùa này thế nào rồi?»

«Hiện tại tớ vẫn thu tất cả, nhưng xem hết thì mệt quá, chắc phải bỏ bớt một vài bộ thôi~»

Mặc dù là đi ngắm hoa, nhưng nội dung cuộc trò chuyện gần như chẳng khác gì khi ở phòng câu lạc bộ cả. Các đàn anh thì uống rượu, còn tôi và Hasegawa thì uống nước trái cây.

«Hasegawa, bên câu lạc bộ hài kịch thế nào rồi?»

«Ừm, tớ quyết định cũng vào câu lạc bộ đó rồi.»

«À, vậy à!»

«Tuy bên đó cũng nghiêng về phía con trai nhiều hơn, nhưng vẫn có tới bốn mươi phần trăm là con gái. Dù hiện tại vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn với họ, nhưng tớ sẽ cố gắng.»

«Ồ~!»

«Nhân tiện nhắc đến... hình như bên câu lạc bộ manga/anime này cũng có một thành viên nữ mới phải không? Nghe nói hôm nay sẽ đến muộn một chút... Tớ vẫn chưa gặp cô ấy...»

«Đúng rồi, Hasegawa vẫn chưa gặp Maaya Sakura-chan.»

«Kasiwada-kun đã gặp rồi à? Cá nhân tớ thấy rất may mắn khi có thêm một bạn nữ. Cô bé là người như thế nào vậy?»

«À, cái này... cô bé có vẻ rất hoạt bát và sảng khoái, tớ nghĩ là một người rất dễ nói chuyện—»

Bị hỏi cô bé là người như thế nào, tôi nhất thời không biết phải nói sao, đành đưa ra câu trả lời đại khái như vậy. Nhưng mà... trong lòng tôi thực ra rất lo lắng, liệu Hasegawa và Maaya Sakura-chan có hợp nhau để nói chuyện không?

«Ôi~ hai cậu, có đang tận hưởng không đó~? Hasegawa-chan, thật không ngờ cậu lại tham gia đấy!»

Đàn anh Iwamoto đặc biệt di chuyển đến chỗ chúng tôi để nói chuyện. Trên tay anh ấy cầm chai rượu, xem ra có lẽ đã hơi ngà ngà say rồi. Nhưng mà anh ấy bình thường đã hay phấn khích rồi, nên cũng khó mà đánh giá được...

«À... ừm, đàn anh Iwamoto... xin lỗi em không hay đến lắm.»

Hasegawa vẻ mặt áy náy xin lỗi đàn anh Iwamoto.

«Câu lạc bộ chúng ta vốn dĩ có thể sinh hoạt ở nhiều câu lạc bộ khác nhau mà, đừng bận tâm! Hôm nay à... anh muốn tìm hiểu sâu hơn về Hasegawa-chan một chút. Cứ hỏi thẳng nhé, Hasegawa-chan thuộc kiểu otaku nào vậy? Này, nói thật lòng... nhìn vẻ bề ngoài thì thật sự không thể nhận ra Hasegawa-chan là một cô nàng otaku chút nào.»

Đàn anh Iwamoto mở lời hỏi Hasegawa. Khác với đàn anh Kawakita cứ như đang tán tỉnh, có thể cảm nhận được anh ấy đang cố gắng tìm chuyện để nói với Hasegawa. Với tôi thì kiểu này lại thân thiện hơn, khiến tôi có thiện cảm hơn. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy không quen nói chuyện với con gái lắm. Dù tôi cũng chẳng có tư cách mà nói người khác.

«Kiểu nào ư... Dù tự nói thế này thì hơi kỳ, nhưng tớ không có kiến thức otaku quá sâu rộng đâu... Để tớ nghĩ xem, nếu là anime thì gần đây tớ có xem Psycho-Pass và Tokyo Ghoul.»

Hasegawa vừa nghĩ vừa trả lời. Đúng như Hasegawa tự nói, tuy cô ấy thích anime và game, nhưng lại không xem đủ mọi thể loại mà chỉ chọn xem một vài tác phẩm mình yêu thích. Cô ấy không phải hủ nữ, cũng không phải cosplayer, không tham gia các sự kiện, và cũng không mua đĩa Blu-ray hay hàng hóa ăn theo. Tôi nghĩ có thể coi là otaku hạng nhẹ. Mặc dù bản thân tôi cũng chẳng phải là otaku hạng nặng gì đâu.

«Ừm, vậy là cậu thích thể loại bí ẩn và nghiêm túc à?»

«Vâng, đúng vậy ạ... Em trở thành otaku chưa lâu, vẫn còn nhiều anime chưa xem, nếu có tác phẩm nào hay thì em rất muốn xem thử...»

«Ừ ừ, ra là vậy. Vậy thì cậu chắc sẽ thích Anohana nhỉ, cả Higurashi nữa. Còn về game thì là Danganronpa chứ gì?»

«Thì ra là vậy... Mỗi bộ em đều từng nghe nói đến, nhưng vẫn chưa xem... Đàn anh Iwamoto khuyên em nên xem bộ nào hơn ạ?»

«Ồ~ anh khuyên xem hết! Chắc nhà anh vẫn còn bản ghi hình lưu lại, lần tới rủ mọi người đến nhà anh mở một buổi chiếu anime mà mỗi người đều hứng thú thì hay nhỉ!»

«Ơ, thật ạ! Em rất hy vọng có thể tổ chức được!»

«Ừm... em cũng mong có thể tổ chức.»

«Ồ~ đến đi đến đi! Sau này anh còn muốn mua máy chiếu để xem anime nữa!»

«Máy chiếu ạ? Tuyệt thật đấy, thế chẳng khác gì rạp chiếu phim!»

Khi ba chúng tôi đang trò chuyện về những chuyện này thì—

"Xin lỗi, tớ đến muộn mất rồi~!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc có phần lanh lảnh, tôi liền nhìn về phía phát ra âm thanh. Là cô bạn Sakura đến.

"Ồ~ Maaya!"

Anh Kawakita cất tiếng gọi Sakura. Ánh mắt của tất cả thành viên trong câu lạc bộ liền đổ dồn về phía Sakura. Ai nấy trông đều có vẻ rất vui mừng. Nhưng mà, anh Kawakita đổi cách xưng hô với Sakura từ bao giờ vậy nhỉ...

"Tại vì làm mấy món này nên tớ đến muộn... Không biết có hợp khẩu vị mọi người không nữa..."

"Oa~ Sakura-san, đỉnh quá!"

"Trông ngon kinh khủng!"

Các thành viên trong câu lạc bộ ai nấy đều cất lời khen ngợi Sakura.

"Kashiwada, nếu cậu không phiền thì cũng lấy một cái đi nhé~"

"Ể? À... Cảm ơn cậu."

Sakura cũng mời tôi, thế là tôi nhận lòng tốt của cô ấy, lấy một chiếc sandwich. Bản thân chiếc sandwich... ăn cũng được.

"Anh Iwamoto cũng dùng nhé! À mà, ừm... cô bạn kia, không lẽ là Hasegawa-san trong lời đồn sao!"

Thấy Hasegawa, Sakura cất lời hỏi. Có vẻ cô ấy đã nghe các thành viên khác nhắc đến Hasegawa.

"Đúng... đúng vậy..."

"Oa oa~! Đúng là một mỹ nữ như lời đồn! Tớ là Sakura Maaya~ Chúng mình hãy thân nhau nhé!"

"Ừm, à... tôi cũng mong được cậu giúp đỡ nhiều."

Trái ngược với Sakura đang hưng phấn, Hasegawa trông có vẻ hơi rụt rè.

"Một cô gái đáng yêu như vậy lại là thành viên cùng câu lạc bộ, tớ vui ghê luôn~! Tớ mê mấy cô gái đáng yêu lắm đó~!"

"Sakura, cậu hưng phấn quá rồi đấy~"

Anh Hayashida học năm hai châm chọc Sakura.

"Ế~ Nhưng mà nhưng mà~! Cô ấy đáng yêu thật mà~! Tuy tớ cũng là con gái nhưng tớ cũng sẽ hưng phấn như mấy ông chú vậy đó~!"

"Khoan đã, Maaya, đừng có mà 'hóa ông già' như thế chứ~!"

Các thành viên khác cũng cất lời châm chọc Sakura.

"Thật tình~! Đừng có nói tớ là ông già chứ~!"

"…………"

Khi Sakura đang vui vẻ trêu đùa một cách hưng phấn, Hasegawa dường như không biết phải làm sao, chỉ im lặng với vẻ mặt khó hiểu. Chẳng hiểu sao, tôi lại có thể đồng cảm với tâm trạng của Hasegawa...

"Cậu xem kìa, Sakura hưng phấn quá, làm Hasegawa không biết phải phản ứng thế nào luôn rồi."

"Ế! Không thể nào! Lần đầu gặp mặt mà tớ đã làm cậu sợ sao~!"

"...Không... không phải... không có chuyện đó... Xin lỗi, chỉ là tôi không biết phải phản ứng thế nào..."

"Dù sao thì, Hasegawa-san khác tớ, cậu ấy trông cứ như một người phụ nữ trưởng thành chín chắn ấy! Tớ ngưỡng mộ ghê luôn~! Dù đã là sinh viên đại học rồi mà tớ vẫn bị coi là con nít suốt à~ Vì tớ vừa có gương mặt búng ra sữa, tính cách lại trẻ con nữa mà~ Tớ muốn được như Hasegawa-san ghê luôn~!"

"…………"

Hasegawa lại một lần nữa chìm vào im lặng, đứng đờ ra tại chỗ với vẻ mặt khó hiểu nhìn Sakura.

À, quả nhiên tính cách của Hasegawa và Sakura hoàn toàn không hợp nhau... Mà kể ra thì tôi với Sakura cũng chẳng hợp nhau là mấy.

Phải nói sao nhỉ... Ngay cả câu nói "mê mấy cô gái đáng yêu" của Sakura lúc nãy cũng khác Azuki, dù tôi khó mà nói ra được là khác ở điểm nào...

Sau khi Sakura bám víu Hasegawa một lúc, cô ấy liền quay về với các anh khóa trên. Có cảm giác Sakura đã trở thành thần tượng của câu lạc bộ rồi. Sau khi Sakura rời đi, Hasegawa trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Sau đó, tôi cùng Hasegawa, anh Iwamoto và các anh khóa trên khác trò chuyện, Sakura vẫn cứ như một thần tượng của đám con trai, nhưng khoảng thời gian này cũng trôi qua khá êm đềm và vui vẻ. Thế nhưng...

"Cái mùi này sao lạ lạ thế~!"

Vài giờ sau khi bắt đầu ngắm hoa anh đào, Sakura chợt kêu lên.

Tôi nhìn về phía cô ấy, trên tay cô ấy đang cầm một lon.

"Mùi lạ gì chứ, Maaya, đó là rượu mà!"

"Ế~! Không thể nào, đây là rượu ư? Nhưng trông nó cứ như nước ép trái cây ấy chứ~!"

"Đó là cocktail! Trên lon chẳng phải cũng có ghi là rượu sao!"

"Thật tình~~ Tớ bị anh Kawakita lừa rồi~!"

"Ể? Anh có nói gì đâu! Đừng có đổ lỗi lên đầu anh chứ, thật tình~!"

Dù miệng nói vậy, anh Kawakita trông vẫn vui vẻ lắm. Có vẻ như Sakura đã vô tình uống nhầm rượu. Người bình thường nhìn thấy chữ "rượu" thì ai cũng biết là rượu rồi.

Họ cứ thế mà làm ồn một lúc, nhưng không lâu sau, Sakura liền đứng dậy từ chỗ mình ngồi, rồi chẳng hiểu sao lại đi về phía chúng tôi.

"Này này, hai cậu đang nói chuyện gì đấy~?"

"...!"

Sakura lại một lần nữa cất lời với tôi và Hasegawa.

"Năm nhất mới có ba người, tớ cũng muốn thân thiết với các cậu nữa chứ~!"

"...! Đúng vậy... tất nhiên rồi... Là thành viên nữ ít ỏi, tôi cũng muốn thân thiết với Sakura..."

Vẻ mặt của Hasegawa có chút cứng đờ, nhưng qua lời nói của cô ấy, có thể thấy Hasegawa muốn hòa đồng với Sakura. Cũng... cũng phải. Dù sao thì, số lượng học sinh năm nhất cũng không nhiều, ba chúng tôi nên thân thiết với nhau... Không đúng, nhưng trước đó hình như Sakura toàn tự mình đi nói chuyện với các anh chị năm hai, năm ba mà...

Nhưng mà... mặt Sakura đỏ bừng. Giọng nói cũng hơi khác lúc nãy. Lẽ nào cô ấy uống cocktail say rồi sao?

"Kashiwada và Hasegawa, hai cậu quen nhau cùng một khoa sao?"

"À, không phải... Dù khác khoa, nhưng chúng tôi học cùng một trường cấp ba."

Lần này tôi là người trả lời câu hỏi của Sakura.

"Ồ~ vậy à~! Hai cậu đang hẹn hò hả!"

"!"

Câu hỏi bất ngờ của Sakura làm tôi hơi chao đảo.

"Không phải hẹn hò. Chúng tôi là bạn từ thời cấp ba đến giờ."

Hasegawa bên cạnh tôi thì khác, cô ấy bình tĩnh trả lời.

"Vậy à~! Tớ thấy hai cậu thân thiết lắm nên cứ tưởng đang hẹn hò chứ~! Nhắc đến mới nhớ, tớ với Kashiwada tuy đã gặp vài lần ở phòng câu lạc bộ, nhưng lại chưa nói chuyện được mấy câu! Tớ cũng cứ muốn được nói chuyện nhiều hơn với Kashiwada đó~!"

"Ể...?"

Bị cô ấy nói thẳng như vậy, tôi khá bất ngờ. Sakura lại nghĩ vậy sao...

Quả thật tôi và Sakura rõ ràng đã gặp nhau mấy lần ở câu lạc bộ rồi, nhưng vẫn chưa nói chuyện tử tế lần nào. Cô ấy tuy nói chuyện rất nhiều với các thành viên năm hai, năm ba, nhưng lại chẳng nói gì với tôi, khiến tôi cứ nghĩ cô ấy không chỉ không có hứng thú với tôi, mà thậm chí có thể là ghét tôi hoặc có ác cảm với tôi. Dù tôi cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cô ấy...

"Ưm, ừm... đúng vậy."

Nghe cô ấy nói muốn nói chuyện nhiều hơn với mình, thật lòng mà nói tôi cảm thấy rất vui, thế là tôi trả lời cô ấy như vậy.

"Kashiwada, cậu là kiểu Otaku nào vậy?"

"Ể... ừm, anime hoặc game ấy mà..."

"Cậu chơi những game gì?"

"Dạo này cũng ít chơi game lắm, chỉ có mấy game thông thường như Monster Hunter với Pokemon thôi..."

"Ể~~ Thế à! Hai game đó tớ cũng chơi nè~! Này này, lần tới mình chơi Monster Hunter hay Pokemon chung đi ha~!"

"À… ừm, chắc là chơi chung ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ sẽ vui lắm đó."

Đã biết Sakura cũng muốn làm quen với mình rồi, thì mình cũng nên cố gắng thân thiện với cậu ấy. Không nên vì định kiến ban đầu mà vội vàng kết luận "không muốn chơi chung". Dù sao thì, nếu có thể thân thiết với tất cả thành viên trong câu lạc bộ thì chắc chắn sẽ vui hơn nhiều.

"Sakura này, cậu bảo cậu thích game người lớn hay Kancolle gì đó phải không? Con gái mà thích mấy cái này thì hơi bị hiếm đấy."

"Có… có hả ta~? Đâu có đâu mà~"

"Ấy cha~ Tại xung quanh mình, mấy đứa otaku nữ thì đa phần là hủ nữ cả. Cậu không có hứng thú với mấy cái đó à?"

"…!" Mình vô tình nói ra câu đó, Sakura lập tức đơ người ra, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên không chút giả tạo. Ơ, mình lỡ lời gì rồi sao?

"Đâu… đâu có đâu mà~! Dù sao thì BL thì toàn là đàn ông thôi mà? Như… như thế này… kì cục lắm! Đàn ông nhìn vào thấy ghê lắm đúng không? Sợ chết đi được ấy!"

Sakura không hiểu sao lại hỏi mình với vẻ mặt hơi bối rối.

"Không… mình thì không sợ đâu. Dù sao mình cũng thích bách hợp mà, thật ra cũng giống nhau thôi mà, phải không?"

"Ế…! Vậy… vậy thì… nếu bạn gái là hủ nữ thì cậu tính sao?"

"Không sao đâu. Mà bạn gái trước của mình cũng là hủ nữ đấy."

"Ế… Ế──!" Không hiểu sao Sakura lại ngạc nhiên đến lạ.

"Như… nhưng mà, cậu bảo cô ấy là hủ nữ thì cũng chỉ là mức độ nhẹ thôi đúng không?"

Con bé này sao cứ xoay quanh chuyện hủ nữ mãi thế nhỉ? Bình thường thì tỏ vẻ đáng yêu, nhưng giờ hình như lộ ra bản chất thật rồi.

"Đâu có~ Nghiêm trọng lắm ấy. Cậu ấy tự ý lấy mình với bạn bè của mình ra để tưởng tượng đủ thứ chuyện hủ, xong rồi còn kể cho mình nghe nữa."

Thậm chí bây giờ vẫn còn như thế!

"Ơ… ơ kìa…? Cái gì thế này! Như… như vậy… Kashiwada cậu không giận à!"

"Không, thật ra thì không. Với lại trước đây mình cũng đã nói rồi, chỉ là tưởng tượng thôi thì đâu có sao đâu..."

"Hả──! S… sao lại thế? Cậu bị tưởng tượng như vậy… cậu… cậu không thấy khó chịu sao?"

"Ưm, cũng không sao lắm… Dù sao mình cũng thích bách hợp mà, nên cảm thấy không có tư cách gì để phủ nhận BL cả. Với lại đó là người mình rất quý mến, nên cũng chẳng có cảm giác ghê tởm gì về mặt thể chất đâu~"

"…………" Sakura mở to miệng, đực mặt ra nhìn chằm chằm vào mặt mình, không nói một lời nào.

"Maaya, cậu làm gì mà tự nhiên hét toáng lên vậy? Bị Kashiwada quấy rối tình dục à!"

Lúc này, vì nghe thấy Sakura hét to, anh Kawakita đang đứng gần đó bị giật mình liền tham gia vào cuộc nói chuyện.

"Đ… đâu có đâu!" Lúc này Sakura mới chợt bừng tỉnh.

"Không… không có gì đâu ạ~! Chỉ là em nghe chuyện bạn gái cũ của Kashiwada-kun xong hơi bị kích động thôi ạ… Người ta thích mấy chuyện tình yêu nhất đó mà~!"

Nói xong câu đó, Sakura đã trở lại dáng vẻ bình thường, chủ đề hủ nữ cũng kết thúc tại đây.

Thế nhưng không hiểu sao, Sakura cứ liên tục tìm chuyện để nói với mình. Rõ ràng là cậu ấy vừa mới nói muốn làm quen với Hasegawa, vậy mà lại chẳng nói chuyện gì với Hasegawa cả. Dù cũng có thể là vừa nãy đã nói chuyện một chút rồi, nên giờ mới tìm mình nói chăng…

Trong lúc đó, Hasegawa bị anh Kawakita bắt chuyện. Dù có vẻ như cậu ấy khá chật vật khi đối đáp, nhưng vẫn cố gắng duy trì cuộc trò chuyện.

"Này này, mà Kashiwada này, cậu thích kiểu con gái như thế nào?"

"…Ể?" Câu hỏi không đầu không cuối này khiến mình bất ngờ. Tại sao Sakura lại hỏi mình câu này chứ…

Mình lúc này mới để ý, Sakura đã hoàn toàn ngồi sát vào bên cạnh mình. Tự dưng thấy khoảng cách gần ghê… Có phải là cậu ấy say rồi không ta?

"Otaku hay người sống thực tế, cậu thích kiểu nào hơn? Dù sao thì cậu cũng từng hẹn hò với hủ nữ rồi, vậy thì otaku vẫn hơn chứ…"

"Ể… nhưng mà cái đó thì chẳng liên quan lắm đâu… Dù sao thì mình cũng từng thích cả hai kiểu mà…"

"Ế~ Thật hả? Otaku vẫn tốt hơn chứ nhỉ? Dù sao cũng có thể cùng nhau xem anime, chơi game, mà cũng dễ nói chuyện nữa! Làm một cặp đôi otaku chắc chắn sẽ vui hơn nhiều mà~!"

À, cậu không cần nhắc thì mình cũng rõ lắm… Mà thực tế thì đúng là rất vui thật…

"Ơ, nhưng mà, thích một người đâu phải vì mấy cái này đâu, mà là do tính cách của đối phương thế nào nữa chứ…"

"Thế à~?"

"Đúng rồi… Bạn gái hiện tại của Kashiwada-kun ban đầu cũng không phải otaku mà. Mặc dù giờ thì hình như càng ngày càng giống otaku rồi."

Lúc này Hasegawa đột nhiên chen vào câu chuyện.

"…! Bạn gái, hiện tại…?"

Câu nói của Hasegawa khiến Sakura vô cùng bất ngờ.

"Kashiwada-kun, cậu đang có bạn gái hả?"

Sakura ngạc nhiên hỏi mình. Mà cũng đúng, nhìn mình đúng là không giống người có bạn gái thật… Dù mình tự biết, nhưng vẫn thấy hơi chạnh lòng.

"À, ừm…"

"Hơn nữa, còn là một cặp đôi rất đáng ghen tị, tình cảm mặn nồng lắm đó."

Không hiểu sao, Hasegawa lại một lần nữa trả lời dứt khoát như vậy.

"Ơ, à… Thế… thế hả…" Sakura đứng đực ra, mãi mới nặn được vài chữ trả lời. Hasegawa sao lại cố tình nói những lời này với Sakura nhỉ…

"Ối giời ơi các bạn ơi~! Vừa nãy chị cả gửi tin nhắn đến, bảo là tự nhiên có công ty gọi phỏng vấn nên buổi ngắm hoa hôm nay chị ấy không đến được rồi."

Anh Iwamoto đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng thông báo cho mọi người.

Thế là Nikaidou-san không đến được rồi… Đúng là chuyện xin việc lúc nào cũng vất vả.

"Vì vậy, buổi ngắm hoa lần này cứ xem như là tiệc chào mừng thành viên mới bản thử nghiệm, đợi lần sau chị cả đến được thì mình sẽ tổ chức buổi chào mừng chính thức nhé! Không ai ý kiến gì đâu nha? Nếu không làm thế thì tôi sẽ bị chị cả 'xử đẹp' đấy!"

Lời nói của anh Iwamoto khiến cả đám bật cười. Ai nấy đều đã ngà ngà say nên tinh thần phấn khởi hơn bình thường.

Thế nhưng, Nikaidou-san trong câu lạc bộ này đúng là như một nữ hoàng vậy…

"Thế nên, hôm nay tạm thời dừng tại đây nhé~! Mọi người ơi, ngắm hoa phải về đến nhà mới coi là kết thúc đó nha! Trên đường về nhớ cẩn thận an toàn!"

Buổi ngắm hoa kết thúc dưới câu nói của anh Iwamoto. Mọi người cùng nhau dọn dẹp, sau đó cất bạt chống thấm đi.

Tất cả mọi người cùng di chuyển đến nhà ga, và rồi hôm nay giải tán tại đây.

"Vậy thì, mọi người vất vả rồi~"

"Ai đi JR nào~!"

"À, em cũng đi hướng đó luôn ạ~"

Mỗi người một ngả, lên chuyến tàu mình cần đi.

"…Kashiwada-kun, cậu không đi JR sao?" Mình đi theo sau Hasegawa, người đang định đi tàu điện ngầm, khiến cậu ấy nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu mà hỏi.

「À, ừm… thì đúng là vậy thật, nhưng tôi muốn nghe xem Hasegawa nghĩ sao, cảm nhận thế nào về buổi ngắm hoa hôm nay…"

Có mấy chuyện tôi cứ bận tâm. Thứ nhất là… Ban đầu hôm nay, khi trò chuyện với tôi và tiền bối Iwamoto, Hasegawa nói khá nhiều, nhưng sau đó thì hình như không nói chuyện thêm với các thành viên khác trong câu lạc bộ nữa. Có phải cô ấy không muốn hòa nhập với mọi người trong câu lạc bộ Manga không? Chuyện này khiến tôi cứ suy nghĩ mãi.

Còn một chuyện nữa là, sao cô ấy lại nói với Sakurai về chuyện bạn gái của tôi? Mà thôi, chuyện này cũng không quan trọng lắm, tiện thì tôi hỏi thôi.

「Cảm nhận… Cảm nhận là về chuyện gì cơ?」

Nghe tôi hỏi, Hasegawa khựng lại. Chúng tôi cứ đứng nguyên tại chỗ mà nói chuyện.

「Thì kiểu, những điều vui vẻ hay không vui vẻ ấy mà.」

「…Sao Kasiwada lại bận tâm đến cảm nhận của tôi?」

「Ơ, không, ừm… thật ra tôi hơi để ý, không biết Hasegawa có ngại giao tiếp với mọi người trong câu lạc bộ không.」

「Ngại giao tiếp à? Sao lại thế? Làm gì có chuyện đó.」

Hasegawa trả lời ngay lập tức khiến tôi hơi bất ngờ.

「Ơ? Thật… thật vậy sao?」

「Đúng vậy chứ. Bởi vì hồi cấp ba tôi đã tìm được những người bạn có thể thoải mái trò chuyện về sở thích của mình, tôi thấy vui lắm… Lên đại học, tôi cũng mong có được những người bạn đồng điệu như thế nên mới tham gia câu lạc bộ Manga. Sao Kasiwada lại nghĩ như vậy?」

「À… ra là vậy… Xin lỗi Hasegawa nhé, nếu tôi hiểu lầm thì tốt quá rồi… Vì hôm nay cô không có vẻ chủ động bắt chuyện lắm.」

「…! Quả nhiên là vậy… Thảo nào… Gần đây tôi mới biết, những người như tôi được gọi là ‘ngại giao tiếp xã hội’.」

「…! Ơ…? Ha… Hasegawa… cô đang nói gì vậy!」

「Dù rất muốn hòa nhập với mọi người, nhưng tôi lại không thể mở lời một cách tự nhiên… Dường như vô thức tôi đã tự tạo ra rào cản cho mình…」

Hasegawa nói với vẻ mặt thoáng buồn.

Nói mới nhớ, hồi cấp ba tôi cũng mất một thời gian khá lâu mới thân được với Hasegawa. Có lẽ cô ấy là kiểu người cần nhiều thời gian để làm quen với người khác thì phải.

「Những người tôi thân quen hồi cấp ba đều là người tốt cả. Kasiwada… tất cả là nhờ có cậu giúp đỡ, dù mất chút thời gian nhưng tôi mới kết giao được những người bạn tốt.」

「Ơ! Đâu có, tôi có làm gì đâu chứ…」

Không ngờ Hasegawa lại nghĩ như vậy…

「Vì hồi cấp ba rất vui… nên lên đại học, tôi cũng muốn tìm những người bạn có cùng sở thích, có thể cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ, đó là lý do tôi tham gia câu lạc bộ Manga. Mặc dù tôi biết… để làm được điều đó, tôi phải nỗ lực lại từ đầu như hồi cấp ba… nhưng với con người tôi hiện tại, e là không được. Như hôm nay, Sakurai đã chủ động đến nói chuyện với tôi, vậy mà tôi lại chẳng thể trò chuyện tử tế với cậu ấy…」

「Ha… Hasegawa…」

「Lên đại học mà cậu cũng tham gia cùng câu lạc bộ khiến tôi thấy an tâm lắm. Nếu chỉ có một mình tôi, lại chẳng có mấy bạn nữ, chắc tôi còn chẳng dám tham gia câu lạc bộ này nữa ấy chứ. Vừa nãy cũng vậy… dù một phần là vì tiền bối Iwamoto rất hoạt ngôn, nhưng cũng nhờ có cậu mà ba chúng tôi mới có thể trò chuyện vui vẻ được. Từ cấp ba đến giờ, tôi vẫn luôn được cậu giúp đỡ. Tôi ngưỡng mộ cậu lắm, đi đến đâu cũng nhanh chóng hòa đồng với mọi người, được mọi người yêu mến. Điều đó khiến tôi rất nể phục.」

Hasegawa ngước nhìn mặt tôi rồi mỉm cười.

「Ơ…! Gì… đâu… đâu có. Tôi cũng thuộc dạng khó làm quen với người khác mà…」

「Nhưng cậu đã hòa đồng với mọi người trong câu lạc bộ Manga rồi mà.」

Hasegawa ngưỡng mộ tôi ư? Nể phục tôi ư? Thật không ngờ cô ấy lại nói vậy, khiến tôi bất ngờ quá. Đi đến đâu cũng nhanh chóng hòa đồng, được mọi người yêu mến… Dù tôi thấy mình đâu có được như vậy, nhưng việc Hasegawa lại nghĩ về tôi như thế, đơn giản là khiến tôi rất vui.

Chính vì bình thường cô ấy toàn nói những lời khó nghe, nên thỉnh thoảng cô ấy lại khen ngợi tôi như thế này, còn mỉm cười nữa, khiến tôi không khỏi xao xuyến. Mà cảm giác này thì lại hơi khác so với lúc tôi còn thầm thương Hasegawa.

Điều này khiến tôi một lần nữa nhận ra, Midori Hasegawa mà tôi từng thích… quả nhiên là một cô gái tốt.

「…Mà này, Kasiwada.」

Lúc này, vẻ mặt Hasegawa bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

「Chuyện có bạn gái… tôi nghĩ cậu nên tự mình nói rõ thì hơn, như vậy cũng là nghĩ cho Koigasaki.」

Hasegawa nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.

「Hả?」

Chuyện này không lẽ lại liên quan đến Sakurai ư?

「Tôi nghĩ thái độ mập mờ của cậu có thể khiến Sakurai hiểu lầm đấy.」

「Hiểu… hiểu lầm? Hiểu lầm là… ý gì?」

「Nhìn Sakurai hôm nay… có vẻ như cậu ấy rất có cảm tình với cậu. Nếu cậu cứ không nói rõ mình đã có người yêu, tôi nghĩ cậu ấy có thể sẽ chủ động tiếp cận cậu hơn nữa đấy…」

Hasegawa nhíu mày nhìn mặt tôi.

「Ơ…! Sa… Sakurai ư?」

Phát ngôn của Hasegawa khiến tôi giật mình. Đúng là tôi cũng thấy Sakurai khá chủ động nói chuyện với tôi thật, nhưng mà…

「Không, nhưng mà… Sakurai đối với ai cũng thế mà, phải không?」

「Ơ… vậy sao?」

「Hasegawa hôm nay mới gặp cậu ấy lần đầu mà. Cậu ấy ở phòng câu lạc bộ cũng thế đấy thôi, cứ chủ động bắt chuyện với người khác để rút ngắn khoảng cách. Chắc là cậu ấy vốn dĩ đã như vậy rồi.」

「Thế à… Vậy thì cũng giỏi thật đấy… Cái sự chủ động ấy đáng nể thật.」

「Ơ? Vậ… vậy sao…? Tôi thấy Hasegawa đâu cần phải trở nên như thế đâu…」

Việc có rào cản với người khác thì có thể thay đổi được, nhưng mà trở nên chủ động tìm đàn ông để nói chuyện như vậy thì chỉ là bi… Không, không phải, suy đoán bừa bãi là không tốt.

Tóm lại, việc Sakurai hôm nay chủ động nói chuyện với tôi như vậy không phải là có hứng thú với tôi đâu… Dù nói thế này nghe hơi khó chịu, nhưng tôi nghĩ cậu ấy chỉ muốn tôi cũng trở thành một trong số những thành viên hùa theo nịnh nọt cậu ấy như những người khác thôi.

「Ừm… Tôi nghĩ Sakurai chắc không có hứng thú gì với tôi đâu, nhưng tôi sẽ cẩn thận để không thể hiện thái độ mập mờ nữa.」

「Ừ, như vậy là tốt nhất.」

Chúng tôi nói chuyện đến đây rồi mới chào tạm biệt nhau để đến ga tàu của mỗi người.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận