• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 12

0 Bình luận - Độ dài: 2,185 từ - Cập nhật:

◎Anh không thể cứ nhìn em mãi thế được.◎

X chẳng nói lời nào, chỉ hành động. Ngay lúc tôi vừa gửi tin nhắn dài đến, anh ấy đã vớ lấy chìa khóa xe. Tôi nghe tiếng cửa mở rồi đóng lại.

“Đợi anh.”

Anh ấy nói.

Chỉ hai tiếng ấy thôi mà đã đánh động vào sâu thẳm trong tôi một cảm giác tin cậy và an toàn lạ kỳ, dù chẳng biết thực hư thế nào.

Tôi bật dậy khỏi giường nhanh như chớp, lao vào tắm rửa, thay bộ quần áo sực mùi lẩu. Tôi cũng thật là… chưa kịp nghĩ xem có nên gặp X hay không mà đã cất sẵn vào vali chiếc váy len dài tay màu đen rồi.

Chiếc váy ấy không phải là bộ lộng lẫy hay bắt mắt nhất trong tủ đồ của tôi, nhưng lại hợp với tôi một cách hoàn hảo – không quá phô trương, vừa vặn cho chuyến công tác, lại khéo léo tôn lên vóc dáng tôi. Một vẻ quyến rũ vừa đủ.

Tôi có đang cố tình quá không? Chỉ chần chừ một thoáng, tôi liền không ngần ngại mặc nó vào. Thôi nào, tôi ra ngoài là để hôn anh ấy cơ mà! Ăn diện đến mấy cũng chẳng phải là quá lố. Thần Tình Ái chắc chắn sẽ tha thứ cho sự cố ý này của tôi.

Lần này X đến còn nhanh hơn lần trước. Khi nhận được tin anh ấy đến, tôi đã nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi. Trong thang máy, tôi liên tục hít thở sâu để trấn an thần kinh đang rối bời.

Vì là lần đầu gặp mặt, tôi đặc biệt cẩn trọng về vấn đề an toàn. Tôi bảo X đỗ xe ở vườn khách sạn, rồi cố ý nán lại sảnh một lúc lâu trước khi ra ngoài, để chắc chắn rằng bảo vệ đã nhìn thấy tôi.

X nhắn tin bảo xe anh ấy đỗ ở góc đông nam của khu vườn, nhưng tôi không cần phải tìm kiếm. Ngay khi tôi bước qua cánh cửa xoay, tiến vào màn đêm ẩm ướt của mùa xuân, bỏ lại sự ấm áp của không gian kín đáo phía sau, một người đàn ông cách đó không xa đã chào tôi bằng một nụ cười nhẹ và giọng nói lộ rõ vẻ tò mò.

“Cô Hải Âu à?”

Một chiếc áo len dệt kim đơn giản, thoải mái kết hợp với quần jean tối màu vừa vặn, toàn bộ con người anh toát lên vẻ quyến rũ không cần cố gắng. Nhưng điều nổi bật nhất ở anh ấy lại là vóc dáng cao ráo, cân đối, khiến anh tự nhiên nổi bật dưới ánh trăng, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn về phía mình.

Ban đầu tôi định mỉm cười một cách kín đáo, nhưng chết tiệt, làm sao mà kiềm chế được? Thôi kệ, tôi mặc sức cười thật tươi, khoe cả tám cái răng, rồi vẫy tay chào anh ấy.

“Chào buổi tối, Thầy X.”

Tôi chầm chậm bước về phía anh, vờ như không nhận ra ánh mắt sắc như dao cau của anh đang như muốn khoan thủng mặt mình. Tiền sảnh khách sạn người ra người vào tấp nập – anh ấy sẽ hôn mình ngay đây ư? Trời ơi, lỡ gặp đồng nghiệp thì sao? Dù họ không phải người cổ hủ hay gì, nhưng mà mình cũng chẳng muốn bị bắt gặp đang ôm ấp nhau trước mặt họ chút nào.

Chắc là tôi đã đảo mắt nhìn quanh một cách lo lắng quá rồi, nên X lên tiếng trước:

“Đi dạo không? Hay là…?”

Anh ấy ngập ngừng, để tôi tự quyết định.

Trời ơi, anh cứ nhìn thẳng vào mắt tôi trong lúc chờ đợi câu trả lời của tôi. Ánh mắt tập trung của anh ấy gần như khiến tôi ảo giác rằng mình đang được yêu. Không thể kìm nén được, tôi nhoẻn miệng cười.

“Đến xe anh đi.”

Tôi nói –

Tôi rất cần một không gian riêng tư. Một không gian chỉ có hai đứa tôi thôi.

X khẽ cúi đầu, bật cười vì lời nói của tôi. “Được thôi.”

Có lẽ anh ấy cũng có cùng suy nghĩ với tôi.

Anh ấy quay người dẫn lối. Chúng tôi đi sóng đôi, khoảng cách mong manh giữa hai đứa thỉnh thoảng lại biến mất. Mu bàn tay chúng tôi khẽ chạm vào nhau, như có tia lửa điện bắn ra, thế nhưng cả hai vẫn vờ như không có gì. Tôi nín thở – cảm giác như mình đang quên cách hít thở bình thường rồi.

Để tự xao nhãng bản thân, tôi tập trung quan sát anh. Khoảng cách giữa hai cánh tay đủ để tôi lén lút liếc nhìn. Anh ấy cao quá! Không biết những người hay tập gym, mặc quần áo vào có giống ma-nơ-canh biết đi hết không nhỉ? Tôi đã bắt đầu mường tượng cảm giác được anh ấy nâng bổng lên mà ôm sẽ như thế nào rồi.

Cuối cùng, chiếc Jeep Wrangler đen tuyền – chiếc xe đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của tôi – đã hiện ra trước mắt. X mở cửa ghế phụ cho tôi, khẽ ra hiệu mời.

Khi tôi lướt qua anh, tôi vô thức nghiêng người lại gần, hít hà mùi sữa tắm bạc hà thanh mát còn vương vấn trên người anh. Mắt tôi dừng lại trên lồng ngực anh, nơi chiếc áo len dệt kim màu đen đang che phủ, và trong đầu, một giọng nói thét lên đầy tuyệt vọng – “Đàn ông ơi mẹ ơi! Đàn ông ơi mẹ ơi! Con cần đàn ông ơi mẹ ơi!”

Dưới ánh mắt đầy ma lực đến choáng váng của anh, tôi ngồi xuống ghế phụ với một tư thế hơi khoa trương. Anh ấy đóng cửa xe cho tôi một cách lịch thiệp, rồi chạy nhẹ về phía ghế lái. Rõ ràng anh là người thường xuyên tập thể dục nhịp điệu – động tác của anh nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như gió.

Tính cách của X không hoàn toàn như tôi vẫn tưởng tượng. Có lẽ sự năng động trẻ trung của anh đã khiến tôi lầm tưởng – tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ hơi ngượng ngùng một chút. Ai ngờ, thực tế, sự hiện diện của anh lại mạnh mẽ đến vậy?

Trong xe, không khí bỗng trở nên đặc quánh, ngọt ngào đến nao lòng. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt mang theo một thoáng gì đó rất đỗi kích thích, khiến tôi không kìm được mà run lên vì mong chờ.

Nhận ra từ lúc gặp nhau đến giờ, tôi luôn bị anh ấy dẫn dắt, tôi quyết định phải giành lại thế chủ động. Hắng giọng để lấy lại bình tĩnh, tôi chọn cách pha trò — đó luôn là lựa chọn an toàn.

Bắt chước lời anh ấy nói ban nãy, tôi cất lời: “À ừm, giờ anh đã thấy mặt tôi rồi, anh có thấy nó… khó coi không?”

X cũng làm theo cách của tôi: “Tôi không ngất xỉu vì bị mê hoặc, nên tôi nghĩ thế đã là rất lịch sự rồi đấy.”

Tôi bật cười phá lên, giả vờ trách móc: “Sao mà qua loa thế!”

“Em đẹp lắm.”

Tay trái anh ấy đặt hờ trên vô lăng, người hơi nghiêng về phía tôi, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng, giọng điệu không chút dao động.

“Thật sự rất đẹp. Đẹp đến mức tôi không tìm được lời nào để diễn tả.”

Tôi tin lời anh ấy — bởi ánh mắt anh ấy như thể chạm được vào tôi, lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt. Tôi cảm nhận được ánh nhìn ấy, hơi ấm từ đó tan chảy thẳng vào tim tôi.

Tôi cắn môi, hơi ngượng. Chết tiệt, lẽ ra tôi nên dành chút thời gian trang điểm nhẹ nhàng trước khi ra ngoài. Dù chỉ là một lớp kem dưỡng có màu cũng được!

Ánh mắt anh ấy lướt xuống bờ vai hơi ẩm ướt của tôi. Anh ấy do dự một lát rồi hỏi: “Sao cô không sấy tóc khô trước khi ra ngoài?”

Tôi vội vàng tắm rửa trước khi đi, nhưng không đủ thời gian, nên chỉ kịp sấy khô được một nửa.

Mắt anh ấy nán lại ở phần đuôi tóc còn ẩm ướt của tôi, như thể anh ấy đang vuốt nhẹ qua chúng. “Cô có muốn lên lầu sấy tóc khô trước không?”

Tôi biết cổ áo vuông của chiếc váy này làm nổi bật xương quai xanh của tôi rất đẹp, nên tôi cố ý ưỡn vai, mỉm cười rồi lắc đầu.

Tôi không chắc bao giờ đồng nghiệp của tôi mới về, mà việc quay lại chỉ để sấy tóc rồi đi ra ngoài lần nữa thì có vẻ kỳ lạ.

Vả lại…

Tôi lén nhìn X một cái đầy e thẹn: “Giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Tôi nghe thấy tiếng anh ấy hít một hơi sâu.

Không gian kín trong xe khuếch đại âm thanh đó, khiến không khí dường như càng loãng hơn. Tim chúng tôi đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực.

Anh ấy lảng mắt đi và tăng nhiệt độ trong xe: “Đừng để bị cảm lạnh.”

“Anh chu đáo thật đấy!” Tôi khoa trương khen ngợi anh ấy, lợi dụng cơ hội này để xích lại gần hơn và ngắm nhìn anh.

Có lẽ tôi xích lại gần quá nên anh ấy lại quay sang nhìn tôi. Đôi mắt anh sâu thẳm, đen kịt, như một vực sâu không đáy trong màn đêm đặc quánh, dính dớp này, hút tôi vào bằng một sức mạnh khó cưỡng.

Ánh mắt mãnh liệt ấy khiến tôi như khô khốc cả họng. Cứ ngỡ giây sau anh sẽ nuốt chửng tôi ngay. Đầu óc tôi quay cuồng, từng tế bào trong cơ thể gào thét: "Đẹp trai quá! Hôn đi! Nhanh lên! Hôn đi!"

Nhưng không, tôi không thể.

Càng ở khoảnh khắc căng thẳng tột độ, tôi càng phải lái câu chuyện sang điều gì đó tầm phào, vô thưởng vô phạt. Để thời gian trôi dài trong không khí căng như dây đàn ấy vừa là cực hình vừa là khoái cảm. Không gian giữa hai đứa tôi như bị kéo giãn ra, trêu ngươi sự kiềm chế của chúng tôi.

Tôi nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn anh.

"Anh đến nhanh quá vậy. Đường có kẹt xe không?"

X lắc đầu. "Không kẹt."

Tôi hỏi, "Tối nay có làm anh lỡ buổi tập gym không?"

X nhìn thẳng vào tôi, im lặng vài giây. Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi, trước khi trả lời một câu chẳng liên quan gì: "Em không thể cứ nhìn tôi như vậy được."

Nhìn như thế nào cơ?

Tôi để nụ cười càng thêm rạng rỡ, khẽ gật đầu. "Tôi đâu có nhìn thấy mình, nhưng tôi có thể hình dung ra được."

Một ánh nhìn tràn đầy khao khát, ngưỡng mộ và đam mê. Một ánh nhìn thèm được vòng tay mạnh mẽ ôm siết, được ghì chặt vào lòng anh không một kẽ hở nào.

X hỏi, "Thật sao?"

Đồ xấu xa. Lúc nào cũng trả lời bằng cách đá ngược lại câu hỏi cho tôi.

"Chắc là..." Tôi cố ý dừng lại ở đây, nghiêng đầu, tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn anh trước khi nói tiếp, "...chắc cũng giống như cách anh nhìn tôi thôi."

X không nói gì. Thay vào đó, anh ghé lại gần hơn. Bờ vai rộng và khí chất ngày càng mãnh liệt của anh khiến hơi thở tôi dồn dập.

"Tôi hơi hối hận," anh nói, ánh mắt gần như săn mồi nhìn tôi chằm chằm. "Không, tôi rất hối hận."

Tôi thấy hình ảnh mình đang đỏ bừng trong đôi mắt đen thẳm của anh. Giọng tôi lí nhí như thì thầm: "Hối hận cái gì cơ?"

Anh càng ghé sát hơn nữa, hơi nóng tỏa ra từ anh như dâng trào phủ lấy tôi, đe dọa nuốt chửng sự bình tĩnh mà tôi cố sức duy trì. Cứ như thể nó sẽ thiêu đốt cả quần áo, cả linh hồn tôi vậy.

Giọng anh khàn đặc, gần như đau đớn. "Hối hận vì đã cố gắng để lại cho em ấn tượng về một quý ông, thay vì hôn em ngay từ giây phút nhìn thấy em."

Đúng là kịch tính. Cả sống lưng tôi tê dại vì mong chờ và phấn khích.

"Vậy còn chờ gì nữa?" Họng tôi nghẹn ứ, hầu như không phát ra tiếng nào, giọng chỉ còn là một hơi thở thều thào. "Bây giờ vẫn chưa muộn đâu."

Ngay giây tiếp theo, X nghiêng người hẳn tới, kéo tôi vào một nụ hôn sâu thẳm, nồng cháy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận