Năm nhất cấp ba (học kỳ cuối): Tôi và cô bạn gái Messiah (phức cảm cứu thế)
Chương 84: Kỵ sĩ thuyết phục hoàng tử
4 Bình luận - Độ dài: 1,777 từ - Cập nhật:
“Inui-san, cuối tuần này đi xem phim không?”
“Xin lỗi Momose-san, tuần này nhà tớ có việc bận rồi…”
“Vậy à…”
Để trốn khỏi nơi đó, để có cớ nói với bố mẹ, Momose-san đang cố gắng hết sức để tạo ra việc bận.
Như vậy có ổn không? Liệu Momose-san có thể thoát khỏi nơi đó và trở nên hạnh phúc không?
-----
“Trốn chạy thì chẳng có hạnh phúc nào chờ đợi ở phía trước đâu nhỉ? Từ khi quen biết Mitaki-chan, tớ đã phải chứng kiến nhiều điều không muốn thấy. Nhưng, tớ có được ngày hôm nay là vì tớ đã có thể đối mặt với chúng. Tớ tuyệt đối không phải là kẻ chạy trốn rồi dựa dẫm vào Mitaki-chan.”
“Ataru-kun, rất cố gắng mà! Cậu luôn bảo vệ tớ!”
“Đúng vậy… nhưng, chuyện giữa một người đàn ông và một người phụ nữ không phải là một vấn đề đơn giản đâu.”
Tôi trầm tư trong lúc ôm Mitaki-chan trên giường.
Không thể để Momose-san như thế này được. Nhưng, tôi cũng hiểu thấu nỗi lòng không muốn đến nơi đó, không muốn gặp Yamamoto của cô ấy. Bị mắng mỏ ngay trước mặt, bị khinh miệt, bị ngán ngẩm đến thế. Mức độ thiện cảm chắc chắn đã rơi xuống âm vô cực. Yêu một đối phương như vậy chỉ thêm đau khổ. Cũng có một phương án thỏa hiệp là để cô ấy từ bỏ Yamamoto và thực sự tìm kiếm một tình yêu mới, nhưng nếu có thể, tôi vẫn muốn Momose-san thổ lộ tình cảm của mình một cách đàng hoàng, và dù không thể thành đôi, tôi cũng muốn cô ấy làm hòa với Yamamoto.
“Chính vì thế, tôi muốn xin ý kiến một lần nữa.”
Khi gặp khó khăn, hãy dựa vào bạn cùng lớp. Tan học ngày hôm sau, sau khi xác nhận Momose-san đã về, tôi gọi Shirokane-san và Inui-san đến để giải thích tình hình và mở một cuộc họp bàn đối sách.
“…Thằng đó quá đáng quá rồi! Momose-san sao lại có thể yêu một người như vậy chứ! Phải làm cho cậu ấy tỉnh ngộ ra!”
Vừa nghe xong câu chuyện, Inui-san đã nổi giận đùng đùng và đập bàn rầm rầm. Đối với Inui-san, tôi có vẻ khá hợp gu, nhưng Yamamoto thì có vẻ là kiểu cô ấy cực kỳ ghét.
“Ể, bên này thì thấy cũng được mà, kiểu nam tính ấy.”
“Hả? Shirokane-san, cậu có điên không vậy?”
“Mà, theo kinh nghiệm từ trước đến giờ, ở bên những người nam tính thì vui hơn.”
“? Chẳng phải Shirokane-san chưa từng có bạn trai sao.”
“À, à thì, cái đó là, …đúng rồi, game otome! Nhìn vậy thôi chứ bên này ngoài manga shoujo ra còn là cao thủ game otome đấy.”
Shirokane-san lúng túng tránh ánh mắt của Inui-san. Dĩ nhiên là cô ấy không thể nào nói với Inui-san, một người trông khá trong sáng, rằng ‘Tớ chưa từng có bạn trai, nhưng tớ có đi hẹn hò đổi chác đấy★’. Có lẽ Shirokane-san cũng nhận thức được việc mình làm đáng xấu hổ đến mức nào, và rồi sẽ dần trở thành một con người tử tế. Trở thành người lớn có lẽ chính là như vậy.
“Dù sao đi nữa, Momose-san đã bị người đó ghét rồi đúng không? Tớ cũng đã thấy ở nơi đó mà, thấy tên đó mắng Momose-san xối xả ngay trước mặt. Con mắt nhìn người của Momose-san thì không nói làm gì, nhưng tên kia không có ý gì thì nên làm cho cậu ấy từ bỏ đi ạ.”
“Không, bên này không nghĩ vậy. Trái ngược với thích là không quan tâm, còn thích và ghét là hai mặt của một đồng xu, đúng không? Hành động đó là vì quan tâm đến đối phương đấy. Mà này TAKASHITA, mày là người quen của gã đó mà, sao không đi hỏi thẳng xem thực ra gã nghĩ thế nào? Nếu hai người cùng thích nhau thì là kết thúc có hậu, mừng quá đi chứ.”
“Chẳng có gì là có hậu hết! Dù có thành đôi với một tên như vậy, Momose-san sớm muộn gì cũng chỉ bất hạnh thôi!”
Sau đó, hai người bắt đầu tranh cãi về sự khác biệt trong quan điểm về tình yêu. Cảm thấy ở lại đây cũng chẳng có gì tốt đẹp, tôi lén lút chuồn đi và quyết định sẽ liên lạc trực tiếp với cậu ta như lời Shirokane-san nói.
Nói là vậy, nhưng thực ra tôi còn chẳng có địa chỉ của Yamamoto. Sổ liên lạc thời tiểu học chắc tôi cũng vứt đi rồi, Momose-san có thể biết cách liên lạc nhưng nhắc đến tên cậu ta trước mặt cô ấy lúc này cũng giống như dùng dao đâm vào cô ấy vậy. Nếu muốn gặp một cách chắc chắn, có lẽ tôi nên đến nơi đó một lần nữa.
Vì vậy vào cuối tuần, dù rất không muốn, tôi lại một lần nữa đặt chân đến nơi này.
Momose-san có vẻ đã đi chơi với bạn cùng lớp. Động cơ tuy buồn, nhưng kết quả là Momose-san đã bắt đầu kết bạn để có cớ trốn đi, có lẽ cũng là một điều đáng mừng. Tôi đến sớm hơn giờ bắt đầu sự kiện, đứng đợi ở gần lối vào,
“…! Sao mày lại ở đây, TAKASHITA.”
“Chào Yamamoto. Gia đình cậu đâu?”
Yamamoto với vẻ mặt khó chịu bước đến, ngạc nhiên khi thấy mặt tôi, rồi lại càng tỏ ra khó chịu hơn.
Yamamoto có vẻ đến đây một cách miễn cưỡng, nên tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ bị gia đình lôi đến, nhưng trái với dự đoán, cậu ta đến một mình.
“Chuyện đó thì liên quan gì. Tao đã bảo mày đừng đến đây nữa mà… À phải rồi, tao có chuyện muốn hỏi mày.”
“Ừ, tớ cũng có việc cần gặp Yamamoto nên mới đến đây.”
“Vậy à. …Momose giờ thế nào rồi? Gần đây không thấy đến đây, có đến trường không? Hay là đang tự nhốt mình ở nhà?”
Yamamoto cố gắng xác nhận sự an nguy của Momose-san. Dù đã mắng cô ấy thậm tệ như vậy, tỏa ra một luồng khí như thể ‘Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa’, nhưng khi Momose-san thực sự biến mất, cậu ta lại bắt đầu lo lắng. Có vẻ như những gì Shirokane-san nói là đúng.
“Momose-san à, cô ấy đang hẹn hò với tớ đấy. Cô ấy bảo hẹn hò với tớ vui quá nên không muốn đến đây nữa.”
“…Hả, hảả!?”
Được rồi, tung hỏa mù thôi. Ngay khoảnh khắc tôi nói đang hẹn hò với Momose-san, khuôn mặt của Yamamoto cứng đờ. Cùng với một chút tinh quái muốn khiêu khích cậu ta, tôi đã diễn một cách tự nhiên trong suy nghĩ của mình.
“Momose-san bảo không muốn nhìn mặt Yamamoto nữa, nên nhờ tớ chuyển lời giúp.”
“Chờ, chờ đã. TAKASHITA, mày đang trêu tao đúng không? Tao biết mà, mày đang hẹn hò với Mitaki-chan.”
Yamamoto lộ rõ vẻ bối rối. Có vẻ thông tin đã bị rò rỉ từ đâu đó, nhưng dù vậy tôi vẫn không ngừng giả vờ.
“Ôi chao, bị lộ rồi à. Mitaki-chan chỉ là bạn tình thôi. Mitaki-chan ngốc lắm, chỉ cần mời đến phòng rồi cho chút bánh kẹo là tự dạng háng ra thôi. Nhưng mà nếu bị nhìn thấy đi cùng Mitaki-chan thì tớ cũng bị coi là cùng loại với nó mất. Về điểm đó thì Momose-san vừa dễ thương tính cách lại tốt, là một cô bạn gái có thể tự hào với mọi người đấy.”
“Thằng, thằng khốn…!”
Tôi buồn vì bản thân đã bị Shirokane-san làm cho tha hóa, bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục một cách tự nhiên, nhưng nếu Yamamoto thực sự có tình cảm với Momose-san như lời Shirokane-san nói, thì không có lý nào cậu ta lại không nổi điên khi nghe những lời này.
“…Mẹ kiếp, tao không bị lừa bởi lời nói dối đó đâu. Mày đang thử tao đúng không? Mày không phải là loại người như vậy, dù quen biết không lâu nhưng tao biết rõ điều đó.”
Tôi cứ ngỡ cậu ta sẽ lao vào đánh mình, nhưng Yamamoto có lẽ đã tin chắc rằng tôi không thể nào là một con người hèn hạ đến thế, cậu ta bình tĩnh lại và nhún vai.
“Được rồi được rồi, tao thua. Tao thú nhận đây. Lúc đó tao nóng nảy nên đã mắng nhỏ thậm tệ, nhưng không phải là tao ghét bỏ Momose đến mức đó. Sau khi bình tĩnh lại, tao nghĩ mình phải xin lỗi, nhưng cô ấy lại không đến. Mà, tại sao nhỏ lại không đến nữa? Thôi thì, không đến cũng tốt cho nhỏ hơn.”
“…Việc cô ấy không muốn đến vì không muốn nhìn mặt Yamamoto là thật đấy.”
“Vậy à. Bị ghét thật rồi. …Mày xin lỗi hộ tao nhé, chào.”
Cậu ta cười một cách tự giễu, rồi quay lưng về phía tôi định bỏ đi, như thể không còn việc gì ở nơi này nữa.
“Chờ đã Yamamoto. Chuyện chưa xong đâu. Cậu, thích Momose-san đúng không?”
“…Bằng chứng đâu.”
“Thực ra cậu đến đây chỉ để gặp Momose-san thôi, đúng không?”
“!? L-làm gì có chuyện đó.”
Ngay từ đầu, tôi đã thấy lạ khi nghe chuyện của Yamamoto. Một người mạnh mẽ như Yamamoto lẽ ra phải có lựa chọn chống đối bố mẹ và không đến đây, nhưng cậu ta lại không làm thế mà lần nào cũng đến dù hay trốn. Hơn nữa hôm nay còn đến một mình, và ngay khi biết Momose-san không đến thì định về ngay. Có vẻ cậu ta không ngờ sẽ bị truy cứu về vấn đề đó, khuôn mặt hơi đỏ lên và bối rối, tôi liền nói,
“Gần như là kẻ theo dõi rồi còn gì.”
“…”
Khi tôi nói thẳng ra những gì mình nghĩ, cậu ta có vẻ đã chấp nhận và lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Chẳng phải ngay từ đầu đã là một kết thúc có hậu được sắp đặt sẵn rồi sao. Chỉ vì Yamamoto tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại nhát gan, chỉ vì lo lắng cho Momose-san nhưng lại không thể ngăn cản sự bộc phát của cô ấy, mà tại sao tôi lại phải trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy chứ. Tôi muốn cậu ta phải tự kiểm điểm lại, chậc.


4 Bình luận