Cha mẹ Toyama dễ dàng cho phép anh đi Okinawa, và cùng ngày anh giải thích tình hình với Okita và Uehara và cả hai đều quyết định đi Okinawa. Uehara đã liên lạc với Aizawa và đang chờ hồi âm của cô ấy. Có vẻ như cô ấy bận với công việc part-time và đang tìm người thay thế mình.
Sau khi lên kế hoạch cho chuyến đi nghỉ hè tới Okinawa, Toyama đang tìm kiếm một công việc part-time trên smartphone để tận dụng tối đa kỳ nghỉ còn lại.
“Mình đoán những công việc ngắn hạn và trả lương nhanh sẽ tốt hơn nhỉ?”
Khi lướt qua các quảng cáo việc làm hiển thị trên smartphone, Toyama không biết nên chọn công việc nào vì có quá nhiều việc làm.
“Nhưng có quá nhiều tuyển dụng làm việc… Mình không biết nên sử dụng tiêu chí nào để lựa chọn.”
Các công việc ngắn hạn chủ yếu liên quan đến lao động chân tay như công việc kho bãi, và ngành dịch vụ như nhà hàng và bán lẻ thường có các cơ hội việc làm dài hạn.
“Mình đoán là… công việc kho bãi hoặc sắp xếp sự kiện, có lẽ thế?”
Nhiều danh sách việc làm không chấp nhận học sinh cao trung. Với suy nghĩ đó, Toyama nhận ra rằng anh không thể quá kén chọn về loại công việc.
Nghĩ đến đây, Toyama có chút bực bội. Anh ném smartphone lên giường và nằm ngửa ra.
Đối với Toyama, người chưa từng làm bất kỳ công việc part-time nào trước đây, việc thực hiện bước đầu tiên là đăng ký trên trang web tìm kiếm việc làm giống như một rào cản lớn.
Anh lại cầm smartphone lên và bắt đầu tìm việc làm thêm. Đột nhiên, màn hình chuyển sang màu đen và anh thấy một cuộc gọi đến từ một ứng dụng gọi thoại miễn phí.
“Takai?”
Điều thú vị là Takai không liên lạc cho anh bằng tin nhắn mà bằng cuộc gọi thoại. Takai không phải là người nói nhiều và thường có lý do cụ thể để gọi điện, vì vậy cuộc gọi thoại rất hiếm. Ngược lại, Uehara lại nói nhiều và thường gọi điện ngay cả khi không có lý do cụ thể.
“Alo, Takai? Hiếm khi cậu gọi điện lắm. Có chuyện gì gấp à?”
“『Yuki, xin lỗi vì đã gọi điện đột ngột.』”
“Không, không sao đâu. Tớ không làm gì đặc biệt cả.”
“『Tớ mừng quá… Trước đó cậu có nhắc đến việc đang tìm việc làm thêm, thế cậu đã tìm được việc chưa?』”
“Không, tớ chỉ đang xem danh sách việc làm part-time trên một trang web, nhưng tớ không biết phải bắt đầu từ đâu…”
“『Vậy là cậu chưa nộp đơn xin việc gì cả nhỉ?』”
“Chà, vẫn chưa. Tớ chưa từng làm việc part-time trước đây nên tớ hơi do dự.”
“『Unn, tớ có thể hiểu cảm giác đó. Nộp đơn xin việc cần có lòng dũng cảm.』”
“Tớ có thể tham dự nhiều buổi phỏng vấn khác nhau, nhưng tớ không muốn lãng phí tiền vào các chi phí đi lại không cần thiết, nên tớ đang hết sức thận trọng.”
Việc phải trả vài trăm yên cho các chuyến đi để tham dự nhiều buổi phỏng vấn có thể tốn kém. Sẽ phản tác dụng khi Toyama cần phải làm việc vì thiếu tiền, nhưng cuối cùng lại phải chi rất nhiều trước khi bắt đầu.
“『Cậu biết không… nếu cậu vẫn chưa quyết định, thì làm việc ở hiệu sách nơi tớ làm việc thì sao? Hiện tại họ đang thiếu nhân viên, và người quản lý đã nói rằng họ đang tuyển nhân viên part-time vì một số người sắp nghỉ việc.』”
“Thật sao? Nếu đúng như vậy thì tớ rất muốn.”
Đối với Toyama, đây giống như một đường dây cứu sinh. Nếu anh làm việc ở một nơi mà anh biết ai đó, khả năng đó là một công việc căng thẳng là thấp và có một cảm giác thoải mái khi có một người quen ở đó.
“『Hiểu rồi. Tớ sẽ nói chuyện với quản lý về việc này.』”
“Cảm ơn nhé, Takai! Cậu đúng là cứu tinh của tớ.”
“『Nhưng tớ không thể đảm bảo rằng cậu sẽ được tuyển đâu. Tớ nghĩ rằng họ có thể sẽ phỏng vấn cậu đấy.』”
“Dù vậy, đây cũng là một khởi đầu tốt, như vậy là đủ cho bước đầu tiên rồi.”
“『Ngày mai tớ sẽ làm việc, nên tớ sẽ nói chuyện với họ.』”
“Vâng, làm ơn nhé..tớ nhờ cả vào cậ──À…”
Toyama dừng lại giữa câu nói, như thể anh vừa nhớ ra điều gì đó.
“『Có chuyện gì vậy, Yuki?』”
“Ờ thì…Uehara-san cũng có thể làm việc ở đó không? Khi chúng ta nói về chuyến đi Okinawa, cậu ấy có nhắc đến việc tìm việc làm thêm…”
Toyama cảm thấy rằng việc bắt đầu làm việc bí mật tại nơi làm việc của Takai mà không có sự đồng ý của Uehara sẽ là sai trái. Với mối quan hệ hiện tại của họ, anh không nghĩ rằng cần phải lén lút.
“『…..Okay. Người quản lý có nói họ đang tuyển một vài người, nên tớ sẽ nói chuyện với người quản lý về Uehara-san nữa.』”
Có một khoảng lặng ngắn trước khi Takai đồng ý.
“Tớ xin lỗi vì đã nhờ điều này.”
“『Không sao đâu, ngày mai tớ sẽ nói chuyện với quản lý, tối về sẽ báo kết quả cho cậu nhé.』”
“Okay, đã hiểu. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
“『Vậy thì chúc ngủ ngon.』”
“Ừm, chúc ngủ ngon.”
Toyama thở dài nhẹ sau khi kết thúc cuộc gọi.
“Mình hơi lo lắng một chút vào lúc cuối.”
Sau khi chào tạm biệt và kết thúc cuộc gọi, Toyama cảm thấy căng thẳng tan biến khi anh thở phào nhẹ nhõm.
“Mình cần liên lạc với Uehara-san về công việc này.”
Toyama không thực sự chắc chắn tại sao anh lại yêu cầu Uehara tham gia, nhưng sự thay đổi trong trái tim anh đã dần bắt đầu kể từ khi Uehara biết về mối quan hệ của anh với Takai.
◆
Quyết định để Toyama và Uehara làm việc tại nơi làm việc của Takai có vẻ dễ dàng. Người quản lý cửa hàng được cho là rất vui mừng khi có cả hai người. Mức lương theo giờ tại hiệu sách không cao lắm. Nhiều cửa hàng trong khu vực trả mức lương tối thiểu theo giờ và điều này thậm chí còn đúng hơn đối với học sinh cao trung.
Sau khi hoàn tất các cuộc phỏng vấn với người quản lý, họ đã thống nhất lịch trình cho kỳ nghỉ hè. Làm việc bốn ngày một tuần, tám giờ một ngày. Khi trường học bắt đầu, họ sẽ làm việc hai đến ba ngày một tuần, bốn đến năm giờ vào cuối buổi chiều. Họ cũng cố gắng đảm bảo thời gian nghỉ trong chuyến đi Okinawa đã lên kế hoạch.
Nhờ sự sắp xếp của người quản lý, họ đã bắt tay vào làm việc và hôm nay là ngày đầu tiên Toyama và Uehara đi làm.
“Toyama, chúng ta phải làm sao đây… Tớ đang rất lo lắng…”
Khi gặp Toyama ở nhà ga và đi về phía hiệu sách nơi họ sẽ làm việc, rõ ràng là Uehara đang cảm thấy khá lo lắng về công việc part-time đầu tiên của mình.
“Chà, tớ cũng lo lắng… Nhưng theo Takai thì mọi người ở đó có vẻ rất tốt bụng, nên tớ nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi… có lẽ vậy.”
Toyama muốn trấn an cô, nhưng anh không thể che giấu được sự lo lắng của mình về công việc part-time đầu tiên.
Khi họ vẫn còn do dự trước cửa hàng, không ai trong số họ có ý định bước vào.
“Được rồi! Chúng ta vào trong thôi!”
Đứng gần lối vào chỉ gây cản trở. Toyama lấy hết can đảm, tự thúc đẩy mình bước vào cửa hàng.
“To-Toyama, đợi tớ với!”
Toyama quyết định dẫn đầu, nghĩ rằng Uehara sẽ đi theo sau khi anh vào cửa hàng. Hôm nay, Takai được cho là đang làm việc, nhưng cô ấy hiện không có trong cửa hàng.
“Um, tôi là Toyama, và tôi sẽ bắt đầu làm việc part-time từ hôm nay. Hân hạnh được gặp anh.”
Toyama chọn thời điểm không có khách hàng nào ở quầy thu ngân và nói chuyện với một nhân viên.
“À, tôi là Uehara, hôm nay tôi cũng bắt đầu làm việc ở đây. Hân hạnh được gặp anh.”
Cả Toyama và Uehara, mặc dù rất lo lắng, vẫn chào nhân viên và cúi chào.
“Aaa, cả hai là người mới cùng trường với Takai đúng không? Tôi là Aoki, cũng là nhân viên part-time. Hân hạnh được gặp hai em.”
Nhân viên nam trẻ tuổi trả lời khoảng độ tuổi đại học, có vẻ ngoài tươi tắn, đẹp trai.
“V-Vâng, rất vui được gặp anh.”
Trước mặt Aoki đẹp trai này, Toyama không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng và cuối cùng lại tỏ ra khá cung kính. Sự chênh lệch tuổi tác giữa anh và Aoki trưởng thành hơn, kết hợp với vẻ ngoài đẹp trai của Aoki, khiến Toyama nhận thức rõ sự khác biệt này.
“Tôi không thể rời khỏi quầy thu ngân, vậy hai em có thể đến phòng quản lý không? Chắc hẳn cả hai còn nhớ nơi đó từ buổi phỏng vấn chứ?”
“Aaa, vâng. Đừng lo lắng. Gặp lại sau nhé.”
Khi Toyama cúi chào, Aoki đáp lại bằng cách vẫy tay.
“Anh ấy có vẻ là người tốt.”
Lần đầu tiên gặp Aoki, người mà họ chưa từng gặp trong các buổi phỏng vấn, đã để lại ấn tượng tích cực cho Uehara.
“Anh ấy có vẻ thực sự tốt bụng và bây giờ tớ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Mặc dù nhận được sự hướng dẫn công việc từ Takai sẽ thoải mái nhất, nhưng họ không thể dựa dẫm quá nhiều vào cô ấy. Tuy nhiên, nếu họ có thể học hỏi từ một nhân viên như Aoki, người có vẻ có tính cách tốt, thì sẽ rất lý tưởng.
Toyama và Uehara đi qua khu vực phía sau và đến cửa văn phòng, nơi họ gõ cửa.
“Mời vào.”
Đó có phải là giọng của người quản lý mà họ nghe thấy từ bên trong không?
“Xin phép.”
Toyama và Uehara mở cửa văn phòng và thấy người quản lý và Takai bên trong. Họ có vẻ đang làm một số tác vụ máy tính, đối mặt với màn hình. Takai nhận thấy họ và quay lại đối mặt với họ một lúc trước khi quay lại chú ý vào màn hình.
Toyama không phải là kiểu người quá phấn khích khi tìm được bạn bè, nên phản ứng hợp lý của cô khá phù hợp.
“Toyama-kun, Uehara-san, làm tốt lắm. Bây giờ, hai em hãy cùng Takai đến phòng thay đồ nhé. Đồng phục của cả hai ở trong tủ có khắc tên. Sau khi thay đồ, hãy quay lại văn phòng.”
“Được rồi, Takai, giúp tớ nhé.”
Người quản lý, người đã ngắt quãng công việc của mình trong chốc lát, đã yêu cầu Takai hướng dẫn Toyama rồi tiếp tục gõ bàn phím máy tính.
“Chà, hai cậu hãy theo tớ đến phòng thay đồ nào.”
Và thế là ngày làm việc đầu tiên đáng nhớ của Toyama và Uehara bắt đầu.
✦
“Aoki-san, cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”
Vào ngày làm việc đầu tiên, Uehara đã bày tỏ lòng biết ơn của mình với Aoki, người đã hướng dẫn họ hầu hết các công việc.
“Uehara-san, làm tốt lắm. Cả hai cẩn thận trên đường về nhé.”
“Vâng, tôi rất mong được làm việc với anh vào ngày mai.”
Vào giờ đóng cửa lúc 21 giờ tối, Toyama và Uehara đã hoàn thành ca làm việc của mình. Học sinh cao trung thường được phép làm việc đến 22 giờ tối, nhưng tại cửa hàng này, các nữ sinh cao trung chỉ được làm việc đến 21 giờ tối. Chính sách này nhằm mục đích tránh việc các cô gái ra ngoài muộn và có nguy cơ dính líu đến tội phạm. Là một nam giới, giờ làm việc của Toyama kéo dài đến 22 giờ tối.
“Cảm ơn anh, Uehara-san. Còn Toyama-kun, em còn một giờ nữa.”
“Uehara-san, cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ. Ngoài ra, cảm ơn mọi thứ hôm nay nhé, Takai.”
“Yuki, cố gắng trong thời gian còn lại nhé.”
Takai và Uehara chào tạm biệt những nhân viên còn lại, thay đồng phục và rời khỏi cửa hàng.
“Uehara-san, hôm nay cậu thấy thế nào?”
“Tớ đã rất lo lắng, nhưng tất cả các nhân viên đều là những người thực sự tốt bụng. Nên tớ rất vui.”
“Tất cả nhân viên tại cửa hàng này đều là những người tuyệt vời. Họ đã giúp tớ rất nhiều khi mới bắt đầu.”
“Tớ cảm thấy khá thoải mái khi ở bên Takai và Toyama, nhưng tớ có thể tưởng tượng rằng việc bắt đầu làm việc ở một nơi không có ai quen biết sẽ là một thách thức.”
Như Uehara đã chỉ ra, hiếm khi có cơ hội làm việc ở một nơi mà bản thân đã biết ai đó trừ khi được mời, vì vậy hầu hết mọi người đều bắt đầu từ con số 0 khi nói đến việc xây dựng mối quan hệ với đồng nghiệp. Về mặt này, Uehara và Toyama đã may mắn.
“Unn, trước khi bắt đầu, tớ thực sự rất lo lắng, nhưng mọi người đều rất thân thiện, ngay cả một người nhút nhát như tớ cũng nhanh chóng kết bạn với họ. Có một cô gái cùng năm với chúng ta, Fujimori, ở cửa hàng, và tớ nghĩ cậu sẽ dễ dàng kết bạn với cậu ấy, Uehara-san.”
Fujimori hiện tại chắc chắn là người bạn thân nhất của Takai.
“Vậy à… Tớ rất mong được gặp cậu ấy.”
Khi Takai và Uehara trò chuyện trong khi đi bộ đến nhà ga, cuộc trò chuyện của họ đột nhiên dừng lại. Takai vốn không phải là người hay nói, và ngay cả khi cô ở cùng Toyama, cuộc trò chuyện thường có những khoảnh khắc im lặng.
“Takai-san…nè, có điều này tớ muốn hỏi.”
Khi hai người lặng lẽ đi về phía nhà ga, Uehara dừng lại và nói.
“Uehara-san muốn hỏi tớ điều gì thế?”
“…..tại sao cậu lại giới thiệu cho tớ công việc part-time này?”
“Tại sao à? Ờ thì, vì Yuki đã yêu cầu tớ làm thế.”
“Không, ý tớ không phải vậy. Tại sao Takai-san lại quyết định giúp tớ, chỉ vì Toyama-kun yêu cầu cậu thôi sao?”
“Xin lỗi… Tớ không hiểu ý cậu.”
Takai không hiểu rõ ý của Uehara.
“Tớ không phải là trở ngại của Takai-san sao?… Vậy tại sao cậu lại phải giới thiệu công việc này? Cậu và Toyama có thể làm việc riêng với nhau nếu cậu từ chối mà. Tại sao vậy? Tớ yêu Toyama… và cậu cũng yêu cậu ấy, đúng không? Chúng ta là đối thủ của nhau, đúng không?”
Qua lời nói căng thẳng của Uehara, Takai cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa ẩn sau chúng.
“…Yuki không yêu cầu tớ làm điều đó. Nhưng cậu ấy nhờ và hỏi liệu cả ba có thể làm chung với nhau không. Cậu ấy muốn làm chung với cậu, và tớ không thể từ chối điều đó. Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì Yuki không muốn. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì miễn là Yuki muốn.”
“…Vậy thì, ví dụ, nếu Toyama yêu cầu cậu tránh xa cậu ấy vì muốn ở bên tớ, thế cậu có tuân theo không?”
“Nếu Yuki muốn thế.”
“Tại sao…? Cậu yêu Toyama đủ để trao cho cậu ấy cả thể xác và tâm hồn, đúng không? Vậy tại sao cậu lại đầu hàng? Cậu không còn yêu Toyama nữa sao?”
Ngay cả sau khi biết được mối quan hệ thể xác giữa Takai và Toyama, Uehara vẫn không thể từ bỏ. Do đó, Uehara không thể hiểu được quyết tâm của Takai.
“Không phải thế! Tớ vẫn yêu Yuki… Nếu là trước đây một thời gian, tớ có thể đã không từ bỏ. Thực tế, tớ đã gây ra rất nhiều rắc rối khi cố gắng thu hút sự chú ý của Yuki. Tớ tin rằng mình chẳng có gì, và tớ nghĩ Yuki là người duy nhất tớ cần. Nhưng mọi chuyện khác. Tớ có mẹ, có chị gái, và Aizawa-san, Okita-kun, và cả cậu nữa. Mọi người là bạn của tớ. Nếu việc ám ảnh với Yuki và trở thành gánh nặng của cậu ấy và gây ra rắc rối, tớ sẽ lùi lại. Nếu điều đó khiến Yuki vui… thì… ổn thôi.”
Takai nghẹn ngào nói những lời cuối cùng,
“Tớ không biết… Tớ không hiểu! Tớ không thể hiểu nổi điều đó! Tại sao cậu không tự tìm kiếm hạnh phúc cho mình? Nếu là tớ… ngay cả khi Toyama chọn Takai, tớ cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi tớ trở thành người duy nhất!”
Lời tuyên bố 『Tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc』 của Uehara rõ ràng là lời tuyên chiến với Takai. Nó cho thấy sự tương phản hoàn toàn giữa thái độ thụ động của Takai và quyết tâm không lay chuyển của Uehara.
“Uehara-san… Tớ cũng không có ý định từ bỏ. Cho nên, ngay cả khi Yuki chọn tớ, tớ cũng sẽ không thương hại hay chùn bước trước cậu đâu.”
“Ngay từ đầu… tớ cũng sẽ không thương hại hay nể nang gì cậu đâu.”
Takai và Uehara đã bộc lộ tình cảm thật sự của mình với nhau. Không có sự giả vờ hay lời nói suông, chỉ là ý định rõ ràng muốn theo đuổi ham muốn của riêng mình. Cả hai đều hiểu rằng bây giờ không còn lý do gì để giả vờ nữa.
Không biết Takai và Uehara đang nói chuyện như vậy, Aoki đã dạy Toyama về công việc sau khi đóng cửa.
“Toyama-kun, đến lúc chúng ta cũng phải hoàn thành công việc rồi.”
Aoki thông báo với Toyama rằng lúc này đã 22 giờ tối, báo hiệu giờ làm việc của họ đã kết thúc.
“Uầy, đã muộn thế rồi sao? Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, Aoki-san.”
“Không có gì. Nhân tiện, em có đi tàu về nhà không?”
“Unn, tôi đi tàu.”
“Vậy thì, hay là tôi đi bộ đến ga với em nhé?”
Toyama thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Aoki.
“Umm, chắc chắn rồi, nghe có vẻ ổn.”
──Nghĩ đến tương lai, cả hai nên hòa thuận với nhau……
Toyama, nghĩ về tương lai và muốn duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, đã chấp nhận lời đề nghị của Aoki. Mặc dù không phải là anh không thích Aoki, nhưng nhìn chung anh không thoải mái lắm với các tương tác xã hội và thường thích ở một mình. Mặc dù đã kết bạn với một số người, bản tính cô độc của Toyama vẫn không thay đổi.
✧
Khi họ đi trên con đường mờ tối đến ga tàu, Toyama và Aoki trò chuyện.
“Thế nào, Toyama-kun?”
Toyama không biết nên nói gì nhưng cảm thấy nhẹ nhõm khi Aoki bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Vì đây là công việc part-time đầu tiên của tôi nên tôi thực sự lo lắng. Thành thật mà nói, tôi không chắc mình có nhớ nhiều về những gì mình được dạy hôm nay vì quá lo lắng.”
“Haha, ừm, đúng vậy. Mọi người đều lo lắng lúc đầu mà. Ờ thì, tất cả là về việc làm quen với nó. Đây không phải là một công việc chuyên môn hay khó khăn, và theo thời gian, em sẽ tự nhiên nhớ lại mọi thứ.”
“Điều đó cũng an tâm, nhưng… Tôi đặc biệt lo lắng khi làm việc ở quầy thu ngân vì tôi không giỏi giao tiếp với mọi người.”
“Nghĩ lại thì, tôi nhớ Takai có nhắc đến việc lúc đầu em ấy cũng gặp rắc rối với máy tính tiền.”
“Xét đến hành vi của Takai ở trường thì điều đó hoàn toàn có lý.”
Thật dễ dàng để tưởng tượng rằng Takai, người tránh giao tiếp xã hội nhiều hơn Toyama, sẽ gặp khó khăn trong các nhiệm vụ chăm sóc khách hàng.
“À mà… Tôi nghe nói Toyama-kun và Takai-san học cùng lớp. Uehara-san cũng học cùng lớp với cả hai à?”
“Vâng, cả ba chúng tôi đều học cùng lớp.”
“Tôi hiểu rồi… Nhân tiện… Uehara-san là bạn gái của Toyama-kun à?”
“K-Không, không phải vậy!”
Anh giật mình vì câu hỏi đột ngột, nhưng xét đến sự quan tâm của Aoki dành cho Uehara thì điều đó cũng không quá ngạc nhiên.
“Cả hai bắt đầu làm việc part-time cùng nhau nên tôi nghĩ hai người là một cặp.”
“Khi tôi đang tìm việc làm thêm, Takai đã liên lạc với tôi, và tình cờ là Uehara-san cũng đang tìm việc, thế nên chúng tôi đã cùng nhau hỏi…”
“Từ Takai-san à… Tôi hiểu rồi. Có phải là như vậy không?”
Toyama không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng Aoki dường như có vẻ hài lòng về điều gì đó.
“Um, có chuyện gì thế…?”
“Không, là chuyện của tôi. Nhân tiện… Tôi đã từng tỏ tình với Takai và bị từ chối.”
Mặc dù đây là chuyện mà người ta không muốn người khác biết, Aoki vẫn bắt đầu nói về nó với thái độ vô cùng thản nhiên, không hề tỏ ra do dự.
“V-Vậy sao…? Có ổn không khi đột nhiên nói với tôi, một người hoàn toàn xa lạ, một điều quan trọng như vậy?”
Với sự tiết lộ đột ngột này, tâm trí Toyama tràn ngập dấu hỏi.
“Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy em nên biết điều đó.”
“Vậy à…”
──Vậy ra Aoki-san là senpai đã rủ Takai đi chơi… Nhưng tại sao anh ấy lại cảm thấy cần phải nói với mình về việc bị từ chối?
Toyama chưa nghe được thông tin gì từ Takai ngoại trừ việc cô đã từ chối buổi hẹn hò.
──Cậu ấy từ chối lời tỏ tình của một người đàn ông đẹp trai như Aoki-san sao…?
Nghĩ về điều đó, trong khi một phần trong anh cảm thấy vui mừng, thì cảm xúc của Toyama lại phức tạp khi biết rằng cô đã được một người đàn ông khác tỏ tình.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã bỏ cuộc.”
Nhìn thấy Aoki nói một mình, Toyama đã hiểu được mục đích của anh ấy.
──Vậy à…Mình không biết Takai từ chối lời tỏ tình bằng cách nào, nhưng Aoki-san tin chắc rằng mình có liên quan.
“……”
Toyama biết mình không có tư cách để khuyến khích hay nói bất cứ điều gì nên anh im lặng.
"Chắc hẳn rất ngại khi đột nhiên biết được chuyện này. Tôi chỉ muốn có người lắng nghe tôi thôi. Xin lỗi vì đã nói những điều kỳ lạ nhé.”
“Không, không sao đâu…”
Có lẽ Aoki đang thăm dò phản ứng của Toyama, đó là lý do tại sao Toyama không nói gì thêm.
Khi bầu không khí trở nên ngượng ngùng, cả hai bước đi trong im lặng cho đến khi tới ga tàu.
“Aoki-san, tôi sẽ đi ngược lại, nên tôi xin phép cáo từ ở đây. Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”
Toyama cúi chào khi đi qua cổng soát vé và hướng tới cầu thang dẫn lên sân ga.
“Toyama-kun, tôi rất kiên trì khi nói đến những điều này. Nếu có cơ hội, tôi sẽ tiếp tục cố gắng giành được Takai-san.”
Toyama dừng lại khi nghe những lời đó và quay lại nhìn Aoki. Không có dấu hiệu thù địch, ác ý hay cảm xúc tiêu cực nào, chỉ là ánh mắt tử tế và thân thiện.
“Chà, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé.”
Toyama gật đầu im lặng, và Aoki vẫy tay khi anh ấy biến mất trên cầu thang đến sân ga.
──Aoki-san có vẻ biết điều gì đó về chúng ta… Mình không biết Takai đã kể cho anh ấy bao nhiêu… Từ ngày mai trở đi sẽ rất khó xử đây.
Nhận được lời tuyên bố ngầm về sự cạnh tranh, Toyama cảm thấy hơi nản lòng khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau.
✦
Công việc part-time, ngày thứ hai.
“Yumi, cảm ơn cậu đã vất vả ròy ~ ”
Fujimori, người làm ca muộn, chào Takai, người đang hướng dẫn công việc cho Toyama và Uehara ở phòng sau, bằng một lời chào thân mật.
“Fujimori-san, cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ nhé.”
“Aaa, đây là những người mới à?”
“Unn, để tớ giới thiệu với cậu hai người này.”
“Hồ hố… thì ra đây là hai người tớ từng nghe nói đến.”
Takai đã thảo luận về Toyama và Uehara với Fujimori khi cô xin lời khuyên, vì vậy cô ấy có một số hiểu biết về họ.
“Yuki, Uehara-san, tớ có thể nói chuyện với hai cậu một lát không?”
Toyama và Uehara dừng công việc ở phòng sau dưới sự hướng dẫn của Takai và quay lại đối mặt với Fujimori.
“Tôi là Fujimori Kanako. Hân hạnh được hai cậu. Tôi học cùng năm với cả hai. Nên nếu có bất kỳ câu hỏi nào, hãy thoải mái hỏi nhé.”
Đáng ngạc nhiên là Fujimori đã tự giới thiệu một cách chân thành. Trong khi cô thường có thái độ thoải mái với các nhân viên khác như quản lý hoặc Aoki, cô đối xử với những người mới quen theo cách rất bình thường. Có vẻ như đó là bằng chứng cho thấy cô rất nghiêm túc.
“Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Toyama Yuki. Tôi mới bắt đầu làm việc ở đây hôm qua, nhờ Takai giới thiệu. Xin được chỉ giáo nhé.”
“Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Uehara Marika. Tôi cũng mới bắt đầu làm việc ở đây ngày hôm qua. Tôi rất mong được làm việc với cậu.”
Toyama và Uehara cúi chào Fujimori.
“Tôi hiểu rồi… Vậy hai cậu là Toyama-kun và Uehara-san, đúng không? Tôi đã nghe Yumi kể về hai người.”
“Hở…? Takai-san đã nói gì với cậu thế?”
Đáp lại lời tuyên bố của Fujimori rằng cô đã nghe về họ, Uehara hỏi với vẻ lo lắng.
“Yumi có kể rằng trong lớp cậu ấy có một cô gái vô cùng dễ thương, và khi gặp được cậu, tôi thực sự ngạc nhiên vì cậu quá xinh đẹp đó.”
“Uầy, không phải như vậy đâu.”
Được một người cùng giới khen ngợi, Uehara có vẻ hơi xấu hổ.
“Dễ thương là công lý, đừng quá khiêm tốn. Cậu có thể khoe khoang nhiều hơn đấy, biết không?”
“Thật vậy sao?”
Uehara có vẻ hơi bối rối.
“Yumi cũng dễ thương lắm, nên cậu nên khoe nhiều hơn đi. Cậu không nghĩ vậy sao, Toyama-kun?”
“Hử? Cậu đang hỏi tôi à?”
“Yep. Hiện tại chỉ có một cậu con trai ở đây thôi.”
Bị bất ngờ, Toyama không biết phải phản ứng thế nào và nhìn Takai với ánh mắt cầu xin.
“Fujimori-san, có chút ngượng đó…”
“Ngay cả Yumi nhút nhát cũng đáng yêu! Cậu nên chú ý hơn đến điều đó. Có rất nhiều khách hàng đến đây chỉ vì cậu.”
Theo Fujimori, dường như có rất nhiều khách hàng quen là người hâm mộ Takai và họ thường hỏi cô về việc liệu cô ấy có bạn trai hay không, cùng nhiều vấn đề khác.
“V-Vậy sao?”
Takai dường như hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
“Đúng vậy. Nhưng giờ chúng ta có thêm một cô gái dễ thương nữa, nên mọi thứ sẽ trở nên sôi động hơn. Tôi cũng thích những cô gái dễ thương.”
Fujimori liếc nhìn Uehara và có vẻ thích thú với tình hình này.
“Fujimori, em có phải đang hơi thất lễ với hai người họ không?”
Aoki, người đã nhìn vào phòng sau từ cửa hàng, tỏ ra lo lắng.
“Tôi không có như thế. Tatsuya vui vì có nhiều cô gái dễ thương hơn, đúng không?”
Fujimori nhìn chằm chằm vào mặt Aoki với một nụ cười toe toét.
“Tôi không làm việc ở đây để tìm kiếm sự lãng mạn, nên bất kể ai đến cũng đều như nhau.”
“Aaa, cê cê ~ Tatsuya nghiêm túc quá đấy. Tôi chỉ phấn khích vì có nhiều cô gái dễ thương hơn xung quanh thôi. Công việc thật thú vị!”
“Đừng gộp tôi chung với em nhé.”
“Ờ thì, có lẽ Tatsuya thấy hài lòng khi Yumi ở đây chăng?”
“Fujimori! Quay lại làm việc đi.”
“Okay, okay, xin lỗi.”
Fujimori đã xin lỗi bằng lời nói, nhưng cô không có vẻ gì là thực sự hối hận.
“Thật hết nói mà…Toyama-kun và Uehara-san, tôi xin lỗi vì đã đùa giỡn với Fujimori.”
“Không cần đâu, Aoki-san và Fujimori-san có vẻ rất hợp nhau mà.”
Như Uehara đã đề cập, theo quan điểm của Toyama, Aoki không tỏ ra thực sự tức giận trước lời trêu chọc của Fujimori, và cả hai dường như đang có khoảng thời gian trò chuyện rất vui vẻ.
“Ờ, có một sự gia tăng những người mới cùng độ tuổi với chúng ta, nên tôi đoán đó là lý do. Dù sao thì, hãy cho em ấy một chút thoải mái.”
Phản ứng của Aoki khá chín chắn và anh ấy tỏ ra khoan dung ngay cả với những trò hề của Fujimori.
“Vậy thì, um…tôi có một số việc muốn nhờ hai em giúp, cả hai có thể đến đây được không?”
“Vâng, chúng tôi hiểu rồi. Fujimori-san, từ giờ trở đi chúng tôi sẽ trông cậy vào cậu nhé.”
“Rất mong được hợp tác với cậu.”
Toyama và Uehara cúi chào rồi biến mất vào trong cửa hàng cùng Aoki.
“Vậy là Toyama-kun và Uehara-san…Unn, tớ thực sự ngạc nhiên khi thấy Uehara-san xinh đẹp đến vậy, còn ngạc nhiên hơn cả những gì tớ tưởng tượng nữa.”
Chỉ riêng với Takai, Fujimori đã chia sẻ ấn tượng của mình về Uehara.
“Unn, Uehara-san không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng tuyệt vời nữa…”
Takai biết Uehara rất nổi tiếng ở trường và có thể khẳng định rằng cô ấy hầu như không có khuyết điểm nào đáng nói.
“Ngay cả với tính cách tốt đó… cậu ấy có vẻ là một người cứng rắn. Ờ thì, Yumi cũng dễ thương và quyến rũ, nhưng còn Toyama-kun thì sao, thoạt nhìn có vẻ khá bình thường? Không có ý xúc phạm cậu ấy, nhưng cậu ấy trông giống như một nam sinh cao trung bình thường thôi.”
Như Fujimori đã đề cập, thoạt nhìn, Toyama có vẻ là một học sinh cao trung bình thường, khiêm tốn. Thật khó để tưởng tượng rằng một chàng trai tầm thường như vậy lại có thể thu hút được tình cảm của hai mỹ thiếu nữ.
“Tớ nghĩ rằng phẩm chất tốt của Yuki có thể hơi khó nhìn thấy. Vì vậy, không phải là vô lý khi có ấn tượng đó."
“Chà, mỗi người đều có sở thích riêng, và tớ cá là Toyama-kun có rất nhiều phẩm chất tốt mà tớ chưa biết.”
“Unn, cậu ấy là người đáng tin cậy và tốt bụng khi thực sự cần.”
“Từ giờ trở đi, vì chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, tớ sẽ theo dõi Yumi và hai người đó thật cẩn thận.”
“Đ-Điều đó ổn nếu chỉ ở mức vừa phải.”
“Đừng lo, tớ là đồng minh của Yumi, nên tớ sẽ không cản trở đâu. Tớ chỉ cần can thiệp để đảm bảo Uehara-san và Toyama-kun không đến quá gần thôi á?”
Trong khi Fujimori nói đùa, ánh mắt cô lại tỏ ra nghiêm túc.
“Moou…không cần đâu. Tớ tự nguyện đưa Uehara-san đến đây mà.”
“Đúng vậy! Tại sao Yumi lại giới thiệu công việc với Uehara-san khi cậu ấy được cho là đối thủ của cậu? Nếu cậu chỉ gọi Toyama-kun, cả hai có thể làm việc cùng nhau mà không có bất kỳ sự can thiệp nào rồi.”
Quan điểm của Fujimori là đúng, nhưng như đã nói với Uehara, cô chỉ đơn giản làm những gì Toyama mong muốn.
“Ờ thì… đó là điều Yuki muốn, nên tớ chỉ làm theo ý cậu ấy thôi.”
“Hừmm…chẳng khác gì tiếp tay cho giặc. Tớ không hiểu. Chỉ vì người cậu thích mong muốn điều đó không có nghĩa là cậu nên trở thành người phụ nữ dễ dãi như vậy?”
“Unn, tớ hiểu mà. Cảm ơn cậu đã quan tâm nhé.”
“Ờ, nếu vậy thì… Ồ, phải rồi, Yumi và Uehara-san đều làm việc đến 21 giờ tối hôm nay, đúng không? Vì tất cả chúng ta đều ở đây, chúng ta cùng về nhà nhé?”
“Okay, tớ sẽ báo cho Uehara-san sau.”
“Được rồi, trên đường về, chúng ta có thể hỏi Uehara-san đủ thứ.”
“C-Chờ đã, Fujimori-san!? Làm ơn đừng hỏi những điều kỳ lạ!”
Fujimori có vẻ thấy điều đó buồn cười, nhưng Takai lại khá lo lắng về những gì cô ấy có thể hỏi.
“Đùa thôi. Tớ sẽ không làm gì có hại cho Yumi đâu. Đừng lo lắng.”
“Moou…”
“Uầy, nếu chúng ta cứ nói chuyện phiếm, Tatsuya sẽ lại nổi giận với tụi mình mất. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Trong khi cuộc trò chuyện của các cô gái dường như không bao giờ kết thúc, họ vẫn quay lại làm việc vì vẫn còn bận rộn.
✧
“Uehara-san, đã đến lúc nghỉ rồi.”
Khi đồng hồ điểm 21 giờ tối, ba nữ sinh cao trung đã kết thúc ngày làm việc và Takai gọi Uehara, người đang làm việc một mình ở phòng sau.
“Ồ, đã muộn thế này rồi sao?”
“Hôm nay, Fujimori và tớ thường dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi trên đường khoảng 30 phút, cậu có thấy ổn không, Uehara-san?”
“Ổn mà.”
Fujimori có thói quen ghé vào một cửa hàng tiện lợi vào những ngày cô làm việc đến 21 giờ tối.
“Yumi, Uehara-san, tớ đói rồi, chúng ta hãy nhanh chóng về nhà thôi.”
“Fujimori-san, cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Tôi rất vui được làm việc với cậu đó.”
“Uehara-san, làm tốt lắm. Chúng ta sẽ trò chuyện một chút và mua gì đó từ cửa hàng tiện lợi ngay bây giờ.”
“Vâng, tôi không thể ở lại quá lâu, nhưng tôi sẽ đi cùng.”
Bộ ba nữ sinh cao trung, bao gồm cả Fujimori, tiến về phía phòng thay đồ.
“Tatsuya, Toyama-kun, cảm ơn cả hai đã làm việc chăm chỉ!”
Trên đường đến phòng thay đồ, Fujimori nhìn thấy Aoki và Toyama, vẫy tay chào họ từ xa và gọi lớn.
“Fujimori, đừng gây rắc rối cho Uehara-san và những người khác nhé?”
Aoki có vẻ lo ngại rằng Fujimori có thể vô tình gây bất tiện cho cả hai.
“Hiểu rồi, Tatsuya đúng là người hay lo lắng. Gặp lại sau nhé!"
Fujimori chào hỏi những người khác rồi rời khỏi khu vực đó.
✦
“Quản lý, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Uehara-san, cảm ơn vì đã vất vả. Nhớ cẩn thận trên đường về nhé.”
“Vâng, tôi về trước đây.”
Sau khi bấm thẻ chấm công lần cuối, Uehara rời khỏi văn phòng và đi ra qua cửa dành riêng cho nhân viên.
“Được rồi, như thường lệ, chúng ta hãy ăn tối ở cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà nhé.”
Uehara cùng Fujimori và Takai đang đợi bên ngoài đi về phía cửa hàng tiện lợi trên đường đến nhà ga.
“Fujimori, cậu lúc nào cũng ăn tối ở cửa hàng tiện lợi à?”
“Đúng vậy. Nếu tớ về nhà và ăn vào giờ này, tớ sẽ tăng cân mất. Nhưng tớ không thể bỏ bữa tối, vì vậy tớ mua một thứ gì đó nhè nhẹ ở cửa hàng tiện lợi trước khi về nhà.”
“Thật ra, ăn tối vào lúc này có lẽ hơi muộn… ăn tối vào giờ này là kẻ thù của việc ăn kiêng, đúng không?”
“Chính xác, đó là lý do tại sao tớ luôn có Yumi ở bên.”
“Takai-san cũng thường xuyên ăn ở cửa hàng tiện lợi sao?”
“Không, vào những ngày tớ đi làm, Nee-san sẽ nấu bữa tối, vì vậy tớ sẽ ăn khi về nhà.”
“Dù vậy, Yumi không tăng cân, nên không sao cả nhỉ? Nếu là tớ, tớ sẽ trở nên mũm mĩm ngay thôi.”
“Không đúng đâu. Gần đây, tớ thấy mình hơi béo ở eo, váy cũng hơi chật nữa… Nên tớ cố gắng không ăn quá nhiều vào bữa tối.”
“Vòng eo của Yumi thật quyến rũ và hấp dẫn, cậu có nghĩ vậy không, Uehara-san?”
“Mouu… nếu cậu cứ nói những điều như thế thì…”
“Hở? C-Chà, tớ không chắc nữa..tớ thực sự không biết về điều đó…”
Uehara từ lâu đã nghĩ rằng vóc dáng của Takai có phần gợi cảm, nhưng vì cô ấy có vẻ ý thức được điều đó nên cô quyết định không nhắc lại chuyện đó nữa.
“Uehara-san, vòng eo của cậu thật thon thả… và bộ ngực đầy đặn nữa… Tớ ghen tị quá…”
Vóc dáng lý tưởng của Uehara, sánh ngang với người mẫu ảnh, khiến nhiều phụ nữ phải ghen tị. Fujimori nhìn Uehara từ đầu đến chân với vẻ ghen tị.
“Moou…Fujimori-san. Nhìn chằm chằm vào người khác như vậy là bất lịch sự.”
“Ờ thì, cậu biết đấy, không chỉ là ghen tị thôi đâu. Tớ thực sự thích cơ thể phụ nữ cơ. Cậu không nghĩ cơ thể phụ nữ rất đẹp sao?”
Mặc dù là người lạ, Fujimori không hề ngần ngại chia sẻ sở thích của mình một cách cởi mở. Uehara cảm thấy hơi không thoải mái với sự thẳng thắn của cô ấy.
Uehara nhận ra rằng lý do Aoki cảnh báo Fujimori không được gây rắc rối có lẽ là vì tính cách thẳng thắn của cô ấy. Fujimori, mặc dù là một người hoàn toàn xa lạ, có cách khiến mọi người cảm thấy thoải mái và được chấp nhận.
Họ tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện, rồi nhanh chóng đến đích, cửa hàng tiện lợi.
“Bây giờ, hôm nay tớ nên ăn gì đây? Hai cậu không mua gì sao?”
Fujimori hỏi trong khi đang xem kệ cơm nắm.
“Tớ chỉ đi uống chút nước thôi.”
Uehara mua một chai nước ép rau củ.
“Tớ sẽ dùng trà đá như thường lệ.”
Takai cũng mua thức uống. Sau khi mua sắm xong, ba người ra bãi đỗ xe của cửa hàng và ngồi trên những thứ có vẻ là lan can ống, cao khoảng ngang eo. Cửa hàng có một góc ăn uống, nhưng chỉ mở cửa đến 21 giờ tối, vì vậy không có chỗ vào giờ này.
“Fujimori-san, bữa tối của cậu chỉ có 1 cái onigiri thôi sao?”
Fujimori cầm onigiri và một chai trà trên tay. Uehara nhìn vào và hỏi liệu như vậy đã đủ chưa.
“Tất nhiên là không đủ, nhưng cậu biết đấy, tớ đang ăn kiêng mà, nên tớ không có lựa chọn nào khác. Làm thiếu nữ thật khó khăn mà.”
“Cậu có cố gắng ăn kiêng vì người yêu hoặc người cậu thích không?”
Khi Uehara bắt đầu nhận thức rõ hơn về tình cảm lãng mạn, cô dường như quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác.
“Thực ra thì không hẳn là vì thế, nhưng… Cậu có hứng thú với điều đó không, Uehara-san?”
“Ờ thì… Tớ thấy cậu và Aoki-san có vẻ rất hợp nhau, bầu không khí cũng rất tốt. Tớ vừa nghĩ đến điều đó khi thấy cuộc trò chuyện của cả hai lúc nãy.”
“Không, không! Không hề! Aoki là một chàng trai tuyệt vời, đẹp trai và có tính cách tốt, nhưng tớ không thực sự thích những kiểu người ngọt ngào đó. Tớ không biết, nhưng tớ nghĩ mình thích một người như Toyama-kun hơn chăng?”
"Cái gì cơ!?”
“Eee!?”
Đáp lại tuyên bố bất ngờ của Fujimori, cả Takai và Uehara đều thốt lên ngạc nhiên.
“À ré…? Etou… Xin lỗi, chỉ là đùa thôi…”
Thấy Takai và Uehara sững sờ một lúc, Fujimori nhanh chóng rút lại lời nói và giải thích rằng đó chỉ là trôn trôn.
“V-Vậy sao. Haha.”
Uehara, người ngạc nhiên nhất, đồng ý với lời giải thích của Fujimori. Cô vẫn chưa biết nhiều về Fujimori, nên cô coi câu đùa đó là nghiêm túc.
“Ờ thì, đúng là hôm nay tớ mới gặp Toyama-kun, và tớ vẫn chưa thực sự hiểu rõ tính cách của cậu ấy…”
Fujimori, người đã nghe Takai kể đôi chút về tình hình, tò mò muốn biết Uehara quan tâm đến Toyama đến mức nào.
“Nhân tiện, cậu và Toyama-kun đang hẹn hò à?”
Vì cô chưa nhận được bất kỳ báo cáo nào về việc này từ Takai nên đây chỉ là câu hỏi trêu chọc từ Fujimori.
“T-Tại sao cậu lại nghĩ rằng Toyama và tớ đang hẹn hò!?”
“Ờ thì, cậu biết đấy, không phải đây là chuyện thường xảy ra khi một nam một nữ cùng nhau đến buổi tuyển dụng việc làm sao? Vì vậy, tớ nghĩ có lẽ…”
Đây là một câu hỏi đùa của Fujimori, và cô cho rằng thật kỳ lạ khi một chàng trai và một cô gái cùng nộp đơn xin việc mà không có mối quan hệ nào cả.
“Thực ra, To-Toyama và tớ… cả hai không hẹn hò.”
Uehara, vẫn còn hơi bối rối, liếc nhìn Takai và thành thật trả lời.
“Tớ hiểu rồi. Vậy thì cậu ấy đang hẹn hò với Yumi à?”
Fujimori hỏi với vẻ tinh nghịch, nhìn chằm chằm vào mặt Takai. Takai, với ánh mắt như muốn nói, 『Cậu đã biết rồi, nên đừng có trêu nữa mà』.
“Tớ cũng không có mối quan hệ lãng mạn nào với Yuki cả…”
Takai, người duy trì mối quan hệ thể xác với Yuki mà không nhất thiết phải hẹn hò với anh, thấy khó có thể mô tả tình huống của họ là mối quan hệ lãng mạn điển hình.
“Vậy à. Xin lỗi vì đã vội kết luận và làm cho mọi chuyện trở nên kỳ lạ nhé.”
Fujimori có thể thấy rằng cả Takai và Uehara đều sẽ rơi vào thế bế tắc nếu họ không nói dối nhau.
“Không sao, tớ cũng nghi ngờ Aoki-san và Fujimori-san, cho nên……”
Sự tò mò của Uehara dường như đã tự đào hố chôn mình.
“Bây giờ đã muộn rồi, chúng ta quay về thôi.”
Fujimori đề nghị và cả ba quyết định chia tay nhau.
Fujimori và Uehara có thể đi bộ về nhà từ cửa hàng tiện lợi, vì vậy họ tách khỏi Takai. Uehara và Fujimori sau đó tiếp tục đi về phía nhà ga.
“Fujimori-san có biết mối quan hệ giữa tụi tớ không?”
Uehara hỏi Fujimori một cách thẳng thừng.
“Ờ thì, tớ không biết hết mọi chi tiết, nhưng tớ có một ý tưởng sơ bộ. Khi Yumi có vẻ bối rối, tớ đã đề nghị lắng nghe.”
“Vậy sao… Cậu đã nghe gì từ Takai-san?”
“Cậu ấy nói gì đó về việc cả hai người đều yêu cùng một người và điều đó có thể khiến cậu ấy gặp bất lợi. Thực ra, đó là tất cả những gì tớ biết. Cậu ấy không kể cho tớ mọi thứ."
──Takai-san không kể hết mọi chuyện cho cậu ấy.
Fujimori không khỏi cảm thấy Takai vẫn chưa tiết lộ toàn bộ sự việc.
“Fujimori-san, tớ xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện cá nhân ở nơi làm việc.”
“Không, không có gì to tát cả. Tớ không phiền đâu, miễn là không cãi nhau hay làm này làm kia ở chỗ làm là được.”
Fujimori trả lời với một nụ cười.
“K-Không, tụi tớ sẽ không làm gì như thế đâu! Tớ sẽ không gây rắc rối ở nơi làm việc của chúng ta.”
“Nhưng cậu biết đấy, việc chọn làm việc cùng một nơi với ba người các cậu hẳn phải có ý nghĩa gì đó, và tớ hy vọng mọi người sẽ hòa thuận với nhau. Tớ muốn ủng hộ Yumi, nhưng giờ tớ đã trở thành bạn của các cậu, nên tớ thực sự không thể chọn phe nào được nữa.”
Hôm nay, mặc dù là lần đầu gặp mặt, Fujimori vẫn gọi Uehara là [bạn]. Với cô, Uehara là người xứng đáng với danh hiệu đó.
“Chà, lần này Takai mời Toyama làm việc part-time, và sau đó Toyama mời tớ.”
“Vậy sao? Vậy thì cả Takai và Toyama đều có mục đích hoặc lý do rõ ràng nào đó cho việc này, đúng không?”
Lý do Toyama mời Uehara làm việc part-time là điều Uehara muốn biết nhất.
“Tớ nghĩ vậy.”
“Vậy à. Tớ không thể dễ dàng can thiệp, nhưng tớ hy vọng cậu sẽ tìm ra bằng cách bắt đầu công việc part-time này.”
“Unn… Nhưng mà, tớ sẽ cố gắng không quên mục tiêu của mình, vì mục đích của việc đi làm thêm là kiếm tiền để đi du lịch.”
“Vậy sao…Tớ có thể không giúp được cậu chuyện đó, nhưng cậu cứ thoải mái nhờ tớ giúp đỡ bất cứ việc gì liên quan đến công việc part-time nhé.”
“Vâng, cảm ơn nhé. Thật tuyệt khi hôm nay tớ có thể nói chuyện với Fujimori-san. Tớ nghĩ sẽ rất khó để làm việc trong khi vẫn giữ bí mật.”
“Ờ thì, thành thật mà nói, tớ đã nghe một số điều từ Yumi. Nhưng nếu Uehara-san không nói chuyện với tớ như thế này hôm nay, tớ sẽ phải giả vờ không biết và tương tác. Tớ mừng là mình có thể nói chuyện với cậu.”
“Tớ rất vui khi cậu nói vậy, Fujimori-san. Xin hãy tiếp tục ủng hộ tụi tớ nhé.”
“Nhân tiện, mọi chuyện đúng như Yumi mô tả.”
"Ý cậu là gì?"
“Yumi nói rằng Uehara-san rất đẹp và có tính cách tuyệt vời, điều đó thực sự đúng.”
“Takai-san thực sự nói như vậy về tớ sao…”
“Tớ nghĩ Yumi coi trọng Uehara-san như một người bạn thân thiết, nên có lẽ cậu ấy đang đấu tranh. Thật khó để có tình cảm với cùng một người."
“Đúng vậy… Nhưng tớ đã quyết định không bỏ cuộc, nên tớ đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Tớ hiểu rồi… Chà, trách nhiệm của Toyama-kun khá nặng nề đấy.”
Như Fujimori đã nói, quyết định cuối cùng nằm ở Toyama, người nắm giữ mọi chìa khóa.
◆
“Toyama-kun, vì chúng ta có thời gian nghỉ ngơi cùng nhau, hay là chúng ta trò chuyện một chút nhé? Tụi mình vẫn chưa nói chuyện nhiều với nhau.”
Ngày hôm sau, Fujimori gọi Toyama, người đang đi tới phòng giải lao.
“Đã hiểu, tôi sẽ tham gia cùng cậu.”
“Toyama-kun, cậu không cần dùng kính ngữ đâu. Chúng ta cùng năm học mà, nên cậu có thể trò chuyện bình thường.”
“Nhưng cậu là senpai của tôi ở đây…”
“Aaaa, không cần lo lắng về điều đó đâu. Dùng kính ngữ sẽ tạo ra cảm giác xa cách đó.”
“…Ờ thì, chúng ta vẫn chưa nói chuyện nhiều mà, nên tôi rất cảm kích nếu cậu có thể tha thứ cho tôi vì thái độ hơi trang trọng.”
“Không sao đâu. Thành ý của cậu là đủ rồi. Vậy, chúng ta vào phòng nghỉ nhé?”
“Làm tốt lắmー.”
Khi đến phòng giải lao, Fujimori mở cửa chào và khi vào bên trong, lấy một chai nước từ tủ lạnh rồi ngồi xuống ghế.
“Vậy, Toyama-kun, cậu định hẹn hò với ai?”
“Hở? Y-Ý cậu là sao?”
“Ý là, cậu định chọn giữa Yumi và Uehara-san à?”
Toyama ngạc nhiên trước câu hỏi trực tiếp của Fujimori, người mà anh hầu như chưa từng nói chuyện.
“…Làm sao Fujimori-san biết được chuyện đó?”
Toyama tự hỏi, nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, cô biết điều đó không có gì lạ vì cô làm việc với Takai. Điều khiến anh lo lắng là cô biết nhiều đến mức nào.
“Yumi đã tham khảo ý kiến của tớ. Tớ đã biết điều đó từ trước khi cậu và Uehara-san bắt đầu làm việc rồi.”
“..Vậy thì Fujimori-san biết được bao nhiêu?”
Nhận ra rằng việc cố gắng trốn tránh vấn đề là vô ích, Toyama hỏi Takai đã nói với cô bao nhiêu.
“Yumi và Uehara-san đang tiếp cận cậu, nhưng có lẽ là do cậu thiếu quyết đoán nên chưa chọn được nên hẹn hò với ai, đại loại thế.”
“Còn gì nữa không?”
“Vậy thôi.”
Có vẻ như Fujimori không biết về mối quan hệ thể xác giữa Toyama và Takai.
“Ờ thì, về cơ bản thì đúng, nhưng tớ không khỏi cảm thấy tổn thương khi bị gọi là người thiếu quyết đoán.”
“Gọi cậu là người thiếu quyết đoán không phải là điều Yumi hay Uehara-san nói; đó chỉ là ấn tượng của tớ thôi.”
“V-Vậy à… nhưng nếu tớ bị gắn mác là thiếu quyết đoán, tớ thực sự không có cách nào quay lại…”
“Chà, tớ có thể hiểu được phần nào cảm xúc của cậu.”
“Cậu có thể sao?”
"Ừm, vì là Yumi và Uehara-san, đúng không? Ngay cả tớ cũng không thể chọn được ai trong số họ."
“Tớ rất cảm kích sự hiểu biết của cậu…”
“Nhưng, ờm…đó là một trách nhiệm lớn lao. Nói thẳng ra, Toyama-kun là người nắm quyền.”
“…Cậu nói đúng. Tớ hiểu điều đó. Hiện tại, cảm xúc của tớ không rõ ràng, nên tớ không thể làm gì nhiều. Đó là lý do tại sao tớ chấp nhận bị gọi là thiếu quyết đoán.”
“Nếu cậu hiểu đến vậy thì tớ không còn gì để nói nữa… nhưng.”
"Nhưng?"
Fujimori dừng lại và hướng ánh mắt về phía Toyama.
"Với Tatsuya... ờm, ý tớ là Aoki. Tốt hơn là anh ấy không nên phát hiện ra."
“Tớ sẽ không hỏi lý do, nhưng tớ sẽ cẩn thận.”
Toyama đã được thông báo về lời thú nhận của Aoki với Takai vào ngày đầu tiên. Fujimori có lẽ đang ám chỉ đến điều đó.
“Unn, vậy thì tốt. Nếu anh ấy phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ phức tạp lắm.”
Nhìn theo hướng này, Toyama bắt đầu tự hỏi liệu có lý do gì để cả ba người cùng làm việc part-time với nhau không. Toyama đã mời Uehara đến làm việc để đối xử với cả hai người một cách bình đẳng, mà không can thiệp quá nhiều vào một trong hai người. Tuy nhiên, anh không nhận ra rằng hành động này thực sự đang khiến Aoki và Uehara phải cân nhắc.
“『Aoki-kun không vào phòng nghỉ sao? Sao lại đứng trước cửa thế?』”
“『À, không, không có gì đâu. Tôi sẽ quay lại làm việc.』”
Giọng nói của người quản lý cửa hàng và Aoki có thể được nghe thấy từ bên ngoài phòng giải lao.
──Aoki-san!? Có phải anh ấy đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng ta không!?
Từ cuộc trò chuyện giữa người quản lý cửa hàng và Aoki, có khả năng là anh ấy đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa Fujimori và Toyama. Aoki dường như đã quay lại làm việc mà không vào phòng nghỉ.
“Fujimori-san… Cậu có nghe không? Có lẽ Aoki-san đã nghe thấy…”
“Unn…Có khả năng. Có lẽ chúng ta không nên thảo luận ở đây. Toyama-kun, tớ xin lỗi… Nếu tớ không hỏi những câu hỏi không cần thiết…”
Fujimori, người đã nêu ra chủ đề này ngay từ đầu, tỏ vẻ xin lỗi khi cúi đầu.
“Không, có thể đó là vấn đề mà tớ sẽ phải đối mặt khi làm việc ở đây. Đừng lo lắng về điều đó. Hơn nữa, tụi mình thậm chí còn không biết chắc chắn liệu anh ấy có nghe thấy điều gì không, vì vậy hãy theo dõi tình hình hiện tại.”
“Tớ thực sự xin lỗi…”
Fujimori dường như đang mang trong mình cảm giác tội lỗi và tỏ ra khá chán nản.
“Vấn đề này xảy ra là do hành động của tớ. Cho nên, Fujimori-san không cần phải cảm thấy như vậy.”
Toyama khẳng định rằng anh hoàn toàn chịu trách nhiệm trong việc tạo ra tình huống này và cố gắng giảm nhẹ tội lỗi của Fujimori bằng mọi cách có thể.
“Fujimori-san, chúng ta quay lại làm việc nhé?”
Anh nói chuyện với Fujimori, người đang im lặng và buồn bã, rồi mở cửa phòng giải lao, liếc nhìn xung quanh khi bước ra ngoài.
…──Aoki-san không có ở đây phải không?
Sẽ ổn thôi nếu anh có thể hoàn thành công việc và về nhà, nhưng giờ làm việc của anh vẫn chưa kết thúc. Hơn nữa, thời gian kết thúc của Toyama lại trùng với thời gian kết thúc của Aoki.
…──Tiếp tục làm việc như thế này hôm nay thật nặng nề…
Tuy nhiên, anh không thể từ bỏ trách nhiệm của mình. Với quyết tâm, Toyama đã quay trở lại làm việc.
✧
Sau đó, có những lúc Aoki dạy Toyama một số nhiệm vụ, nhưng biểu cảm của Aoki vẫn không thay đổi, và họ đã đến nửa đêm mà không có bất kỳ sự cố bất thường nào. Có thể là Aoki chỉ đi ngang qua phòng nghỉ và không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Toyama và Fujimori. Và anh chọn tin điều đó.
“Toyama-kun, hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé?”
Khi anh sắp nói lời tạm biệt ngắn gọn và nhanh chóng về nhà, giống như ngày hôm qua, Aoki đã mời anh cùng về nhà.
“…Được thôi, tại sao lại không.”
Toyama không mấy hứng thú với chuyện này, nhưng anh không thể từ chối, thế nên cuối cùng họ cùng nhau về nhà.
“Quản lý, cảm ơn đã vất vả, tôi về trước đây.”
“Toyama-kun, cảm ơn đã làm việc chăm chỉ. Hãy cẩn thận trên đường về nhé.”
Sau khi bấm thẻ chấm công, Toyama rời khỏi văn phòng và đi về phía lối ra dành riêng cho nhân viên. Aoki dường như đang đợi bên ngoài.
…──Chuyện này sẽ rất nặng nề… nhưng mình không thể không về nhà được.
Toyama thấy tay nắm cửa lối ra khá nặng. Khi anh bước ra ngoài, anh thấy Aoki đang đợi.
“Aoki-san, xin lỗi vì đã để anh phải đợi.”
“Toyama-kun có chút thời gian không? Tôi đang nghĩ đến việc ghé qua cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà.”
“Aaa, được thôi, một chút thời gian là được.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Không nói chuyện nhiều, họ đã đến cửa hàng tiện lợi.
“Toyama-kun muốn ăn gì? Tôi sẽ đãi.”
“Ồ, không, anh không cần phải đãi tôi đâu.”
“Đừng khiêm tốn thế.”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ lấy cái này nhé.”
Toyama, cảm thấy ngại ngùng vì phải từ chối nhiều lần, cuối cùng cũng nhượng bộ và chỉ vào một lon cà phê.
“Được rồi, tôi sẽ lấy cái tương tự.”
Aoki lấy hai món đồ giống nhau, trả tiền tại quầy thu ngân và đưa cho Toyama bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
“Ồ, cảm ơn.”
“Này, chúng ta vừa uống cà phê vừa trò chuyện một chút nhé?”
Aoki chỉ vào một góc bãi đỗ xe của cửa hàng tiện lợi, nơi có các điểm dừng đỗ xe.
“Tôi cần về nhà lúc 11 giờ, nên nói chuyện một chút cũng được.”
“Tôi sẽ không tốn quá nhiều thời gian của em đâu, nên ổn thôi.”
“Okay, đã hiểu.”
…──Aaa, đây chắc chắn là tình huống mà anh ấy sẽ hỏi điều đó.
Trong một góc tối của bãi đỗ xe của cửa hàng tiện lợi, việc dừng lại và trò chuyện với một người không thực sự là bạn, không có nhiều cuộc trò chuyện thông thường là điều không bình thường. Đây chắc chắn là về những gì đã xảy ra trong phòng giải lao.
“Hôm nay, tôi tình cờ nghe được chuyện ở phía trước phòng nghỉ…”
…──Aaa hàa, vậy là anh ấy đã nghe thấy.
“Tôi sẽ thành thật nên tôi muốn nhận được câu trả lời trung thực từ em.”
Aoki nhìn Toyama với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có chuyện gì giữa em, Takai-san và Uehara-san vậy?”
Aoki có thể không biết chi tiết từ cuộc trò chuyện mà mình nghe được qua cửa phòng nghỉ, nhưng anh ấy biết rõ rằng có điều gì đó đã được thảo luận.
“Tôi có thể bị coi là kiêu ngạo hoặc ảo tưởng nếu tôi tự nói điều này, nhưng…”
Ngay cả Toyama, người thường khá điềm tĩnh, cũng không thể không ngần ngại nói về việc cả Takai và Uehara đều có tình cảm với mình. Vì vậy, anh đã nói lắp bắp.
Aoki, người mà anh nhìn, không có vẻ gì là tức giận hay buồn bã; biểu cảm của anh ấy khá trung lập, giống như thường lệ.
“Cả Takai và Uehara-san đều có tình cảm với tôi.”
Không biết phải giải quyết thế nào, Toyama đã truyền đạt sự thật cho Aoki một cách thẳng thắn.
“Haaaa… Tôi hiểu rồi… Ừm, tôi cũng cho là vậy…”
Aoki thở dài và nhìn xuống.
“Aoki-san…”
Chắc hẳn rất khó khăn để chấp nhận sự thật rằng người mà mình có tình cảm lại thích một người khác.
“Tôi… không nghĩ Toyama-kun là người kiêu ngạo hay ảo tưởng. Suy cho cùng, lý do Takai-san từ chối tôi là vì em ấy nói rằng bản thân có tình cảm với người khác.”
──Cái gì cơ!? Takai nhắc đến mình khi cậu ấy từ chối lời tỏ tình của anh ấy á?
“Thật vậy sao…”
“Có vẻ như Uehara-san cũng có tình cảm với Toyama-kun, nhưng em thực sự không hẹn hò với bất kỳ ai trong số họ sao? Em đang cân bằng cả hai người họ sao?”
“Vâng, tôi thực sự không hẹn hò với bất kỳ ai trong số họ.”
“Tại sao? Tại sao không hẹn hò với một trong hai người họ? Em đang giữ cả hai người trong sự hồi hộp sao?”
“Tôi, ờ thì… Không phải như vậy. Tôi ── …”
Toyama kể cho Aoki nghe về những lần gặp gỡ của anh với Takai, tình huống quấy rối với Uehara và cách giải quyết vấn đề với cô nhưng anh không đề cập đến mối quan hệ thể xác của anh với Takai.
“Tôi hiểu rồi… Vậy là, với tất cả những sự kiện từ cuộc gặp gỡ của em với Takai-san và tình huống quấy rối với Uehara-san, em ấy cũng nảy sinh tình cảm với em… Hiểu rồi. Thích một ai đó là quyền tự do của con người, và không phải để người khác ra lệnh. Nhưng… tình hình hiện tại với ba người có vẻ như em đang cân nhắc Takai-san và Uehara-san trên một cán cân, giống như em đang đánh giá họ vậy.”
“Tôi không… có ý định đó! Tôi thực sự thích cả hai người họ, và tôi tin rằng mình cần phải đưa ra câu trả lời. Nhưng tôi không biết phải làm gì! Tôi không biết điều gì là đúng đắn để làm… Đó là lý do tại sao khi Takai-san mời tôi làm việc, tôi cũng mời Uehara-san, đối xử với họ bình đẳng. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình có thể tìm ra điều gì đó theo cách đó…”
Lời nói của Toyama rất chân thành, không hề có chút dối trá. Anh thực sự quan tâm đến cả hai người và tin rằng đối xử bình đẳng với họ có thể giúp anh tìm ra câu trả lời.
“Nhưng hành động của em thực sự cho thấy rằng em đang cân nhắc họ.”
“Đ-Đó không phải là…!”
“Toyama-kun có thể nghĩ rằng mình đang đối xử bình đẳng với cả hai người vì em muốn xác nhận cảm xúc thực sự của mình, nhưng đó là cái tôi của người ở vị trí thống trị có quyền ra quyết định.”
“Aaa…”
"Có vẻ như em đã nhận ra rồi, nhưng quyền quyết định mình sẽ ở bên ai nằm trong tay Toyama-kun. Vậy nên, nó không thực sự bình đẳng."
Lời nói của Aoki rất hợp lý, và Toyama thấy mình không biết phải nói gì.
“Toyama-kun, người định đối xử với họ bình đẳng, sẽ dành thời gian cho cả hai và khi kiệt sức, sẽ bỏ rơi một người trong số họ, tin rằng người còn lại là người phụ nữ mà bản thân thực sự yêu. Đó là những gì tôi nghĩ tương lai sẽ dành cho ba người. Nếu cả ba tiếp tục mối quan hệ này, không chọn bất kỳ ai trong số họ và phân tán tình cảm nửa vời của mình, thì còn lại gì cho hai người phụ nữ mỏi mệt?”
Nếu Toyama cứ tiếp tục theo cách này, như Aoki gợi ý, nó có thể dẫn đến kịch bản mà anh ấy đã mô tả với Takai và Uehara.
“Toyama-kun, theo một cách nào đó, em là tình địch của tôi trong tình yêu, và tôi không có nghĩa vụ phải đưa ra lời khuyên nhưng tôi không thể chỉ nhìn Takai-san tiếp tục bị tổn thương, vì vậy tôi phải nói chuyện với em về điều này. Thành thật mà nói, tôi tràn ngập mong muốn được thú nhận với em ấy một lần nữa ngay bây giờ.”
“…Không, tôi sẽ không đưa Takai cho bất kỳ ai khác!”
“Vậy, em định bỏ rơi Uehara à?”
“Tôi cũng không thể làm vậy. Cả hai đều quan trọng với tôi.”
“Thật kiêu ngạo khi muốn giữ cả hai bên mình.”
“Cho dù có kiêu ngạo, cũng không sao cả. Tôi sẽ tìm cách để cả hai đều hạnh phúc theo cách của riêng tôi.”
“Tôi hiểu rồi… Thực ra, như tôi đã nói trước đó, tôi thực sự muốn thú nhận ngay bây giờ. Nhưng… tôi cho là không thể vào lúc này. Họ có vẻ khá phụ thuộc vào em. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ…”
Aoki, người vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị suốt thời gian này, trông có vẻ hơi buồn khi cúi đầu.
“Anh chỉ muốn nói đến thế thôi sao?”
“Ừm, có vẻ như em đã quyết định rồi và có thảo luận thêm cũng vô nghĩa thôi.”
“Cảm ơn vì lon cà phê. Tôi về nhà trước đây.”
“Toyama-kun… Tuy chúng ta có thể là đối thủ trong tình yêu, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt với nhau trong công việc.”
“Vâng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Aoki-san… Xin hãy tiếp tục giúp đỡ tôi trong tương lai!”
Bỏ lại Aoki phía sau, Toyama bắt đầu đi về phía nhà ga.
──Aoki-san… Thật là một người phi thường…anh ấy không hề tức giận mặc dù điều đó hẳn rất khó khăn với anh ấy.
Toyama nghĩ rằng mình bị áp đảo hoàn toàn về cả phương diện con người lẫn phương diện đàn ông.
✦
“Bất chấp quyết tâm của mình, mình tự hỏi bản thân nên làm gì? Dường như không có nhiều hy vọng khi phải cạnh tranh với Toyama…”
Mặc dù tỏ ra mạnh mẽ, Aoki vẫn không giấu được sự kinh ngạc. Tuy nhiên, với kinh nghiệm sống nhiều hơn Toyama, Aoki có thể sẽ hồi phục nhanh chóng.
✧
Mặc dù có mâu thuẫn với Aoki, nhưng bề ngoài, mọi thứ có vẻ bình thường và ba người họ vẫn tiếp tục công việc part-time mà không có vấn đề gì lớn. Trong thời gian này, mối quan hệ giữa Toyama, Takai và Uehara vẫn không thay đổi.


1 Bình luận