The Villain Wants to Live
Jee Gab Song (지갑송)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 111: Ký Ức Hồi Quy (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,860 từ - Cập nhật:

Ở giữa quỹ đạo nối liền các hòn đảo bay, có một khoảng trống — một không gian vô định, nơi bụi ma thuật trôi dạt vô định.

“…”

Ở giữa khu đất tối đen ấy, Sylvia ngồi trên một mô đá nhấp nhô, mắt nhìn vào cõi xa xăm. Trong đôi mắt ấy, từng viên đá vụn và ma lực đang bị trọng lực của đảo Thiên Không hút lấy, chầm chậm xoáy quanh như một vũ điệu vô hình.

““Em đã nghĩ thông suốt cả rồi chứ?””

Sột soạt—

Idnik lên tiếng hỏi khi bước lại gần. Sylvia chỉ im lặng gật đầu.

“Vậy giờ em định làm gì?”

“…”

Sylvia ngước nhìn bầu trời, nơi những mảnh vụn trôi dạt đang tụ lại thành hình bóng một người — như thể ký ức trong cô đang được khắc lại từng chút một..

…Deculein von Grahan Yukline. Hắn là kẻ đã ra tay với mẹ cô… Vậy mà cuối cùng, lại chính là người dang tay ra giúp cô?

Là vì tội lỗi, vì thương hại, hay chỉ là chút đồng cảm nửa vời?

Cô lại nhớ về ánh mắt xanh ấy của hắn — trong vắt như pha lê, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.

…Và khuôn mặt thấm đẫm máu ấy — máu của mẹ cô.

"Dù thế giới này có hóa thành tro bụi, thì nỗi hận trong ta vẫn cháy mãi. Ta sẽ hận ngươi, Deculein… cho đến tận hơi thở cuối cùng."

“…”

Idnik không trả lời. Bà chỉ lặng lẽ quan sát dòng ma lực mà Sylvia đã tạo ra.

Vù—!

Những viên đá, hạt cát và rêu khô bị hút về một chỗ, bắt đầu tích tụ và lớn dần. Những mảnh vụn, giờ đang xoáy tụ lại trong dòng ma lực — và từ cơn lốc ấy, một hòn đảo mới đang được khai sinh.

—Idnik.

Một giọng nói vang lên từ khoảng không. Sylvia và Idnik lập tức ngẩng đầu.

“…Đã lâu không gặp.”

Một thực thể màu lam từ từ hiện ra — toàn thân kết tinh từ ma lực, lấp lánh và rung động như một ảo ảnh sống. Dù chỉ có nửa thân trên, hắn vẫn cao gần hai mét.

“Rodran.”

Recruit Rodran — một tồn tại vượt xa cả giới hạn hiểu biết của thế giới pháp thuật, kẻ bị truy nã gắt gao nhất của đảo Thiên Không. Danh hiệu "Chiến Binh của Thần" của hắn cũng bắt nguồn từ hình dạng dị thường ấy.

—[Giọng Nói] đang đến gần.

“Ta biết. Còn chuyện ta nhờ ngươi thì sao?”

Rodran quay sang nhìn Sylvia. Cô cũng đối mặt với ánh nhìn ấy.

—Hắn đã chết dưới tay ngươi sao?.

“…”

Khuôn mặt Sylvia chợt lạnh đi. Một cơn đau nhói xuyên thẳng qua lồng ngực, như thể có lưỡi dao cắm vào tim cô.

—Sinh vật được tạo ra từ ma lực vô thức của ngươi đã nuốt chửng một con quỷ tên Nescĭus. Cả hai hòa làm một… rồi biến dị thành một thể lai.

“Vậy tức là, những cái chết kia đều do con quỷ đó gây ra?”

Idnik lên tiếng, nhưng Sylvia chỉ lắc đầu. Cô không cần bào chữa.

“Dù thế nào… em cũng là người đã gián tiếp tạo ra nó. Nên em cũng là một tên sát nhân.”

“…”

“Người em giết… có lẽ cũng từng có gia đình. Em cũng đâu khác gì Giáo sư.”

Idnik khẽ thở dài. Là con gái của Sierra, mang dòng máu nhà Iliade… Dù xét kiểu nào cũng là một tổ hợp chẳng lành.

“Dù vậy.”

Sylvia quay sang nhìn Idnik.

“‘Giọng Nói’ là gì?”

“…Một con quỷ.”

“Quỷ?”

“Ừ. Một con quỷ cổ xưa. Nếu nó mang hình dạng người hay quái vật thì còn dễ xử — giết là xong. Nhưng những thứ tồn tại như hiện tượng, hay khái niệm… như cái thứ em đang gọi là Giọng Nói ấy — cực kỳ rắc rối.”

Sylvia ngồi dậy, bước tới, ngước nhìn Rodran.

“Vậy con quỷ đó… sẽ do nhà Yukline xử lý sao? Deculein sẽ là người đối đầu với nó?”

Rodran nhìn thẳng vào mắt cô mà không đáp. Trong mắt hắn là một viên ngọc vàng khô cạn, cuộn chứa sức mạnh ma lực khôn lường.

—Ngươi mang trong mình bản chất của sự bất tử vĩnh hằng.

Rodran chỉ để lại câu ấy rồi rời đi. Một lời tán tụng từ một nhân vật huyền thoại trong giới pháp thuật. Nhưng Sylvia vẫn lặng thinh — chỉ ngẩng nhìn lên khoảng không vô tận trên cao, không chút lay động..

“Trên đảo Thiên Không, có một luật bất thành văn: ai phát hiện ra đảo thì được coi là chủ nhân của nó.”

Cô vươn tay. Ma lực từ thân thể nhỏ nhắn phun trào như núi lửa.

Vù—!

Ma lực tập hợp các mảnh vỡ trong khu vực, thổi sự sống vào từng vật chất. Sylvia bắt đầu tái kiến thiết nơi này thành một hòn đảo.

“Vậy nên, hòn đảo này là của em.”

“Hmm.”

Idnik khoanh tay. Một cái cây mọc lên ngay bên cạnh, cô tựa lưng vào đó.

“Vậy em định đặt tên gì? Muốn tuyên bố chủ quyền thì phải có tên đảo chứ.”

Sylvia quay lại nhìn.

“…‘Đảo Vô Danh’ là đủ rồi.”

* * *

Tôi bước nhanh qua hành lang Hoàng cung, tránh mặt bất kỳ ai. Trên tay vẫn cầm mảnh giấy Keiron để lại:

[Cánh cửa tầng hầm đã mở.]

“Keiron.”

Tôi đến trước cánh cửa gỗ dẫn xuống tầng hầm Hoàng cung. Keiron đứng cạnh đó, như một pho tượng.

“Hoàng đế thế nào rồi?”

“Người đang nằm nghỉ.”

Tôi chắc chắn — cánh cửa tầng hầm chỉ mở ra vào thời điểm Sophien bị nuốt chửng bởi 'cơn uể oải'.

“Ngài không vào sao?”

“Còn anh?”

Keiron không đáp, chỉ đặt tay lên chuôi kiếm. Nghĩa là hắn sẽ hộ tống tôi.

“Tốt. Nếu Nescĭus xuất hiện từ cánh cửa này, hãy bám theo hắn — đừng giết.”

Tôi bước đến, đẩy cánh cửa.

“Rõ.”

Cọt kẹt—

Phía sau cánh cửa ấy, một dòng thông báo xuất hiện:

[Bóng Tối Của Hoàng Cung · Gương Quỷ: Hồi 2]

* * *

…Khu vườn trong Hoàng cung.

Sophien đang đi dọc bờ hồ, bước chân loạng choạng, cố xua đi cơn đau còn vương lại. Cô đã sống lại, nhưng nỗi đau như búa bổ vẫn in hằn trong tâm trí cô.

Chíp chíp—

Tiếng chim ríu rít vang lên chói tai. Sophien quay sang người hầu bên cạnh.

“Bây giờ là ngày bao nhiêu?”

“Ngày 3 tháng Sáu, thưa điện hạ.”

“…”

Cô đã quay về. Nửa năm sau cái chết, cuối cùng Sophien cũng phải thừa nhận sự thật rằng bản thân cô đã hồi quy.

“Khốn thật.”

Ban đầu, ngỡ là một món quà trời ban. Nhưng rồi… ít lâu sau cô nhận ra sự thật cay đắng. Chỉ có thời gian quay ngược, còn bệnh tật vẫn còn nguyên.

“Haiz…”

Thở dài, Sophien lê bước chân nặng nhóc đến bên bờ hồ rồi ngồi sụp xuống. Cô lặng lẽ nhìn vào mặt nước phẳng lặng.

“…!”

Đôi mắt cô chợt mở lớn. Rồi cô lùi lại một bước… rồi hai bước… và ngã ngồi xuống.

“Ư!”

“Điện hạ! Người không sao chứ?!”

“Điện hạ—!”

Các cung nhân vội vàng chạy đến. Sophien được đỡ dậy, nhưng cô xô họ ra.

“Người không sao chứ, điện—”

“Ta ổn. Ổn mà. Lui đi. Tránh xa ta ra.”

Các cung nhân lùi lại. Sophien nuốt khan.

Ực—

Cô nhìn vào mặt hồ trong vắt — như một tấm gương.

“…Ngươi.”

Một người đàn ông hiện ra trong đó. Là kẻ từng tự xưng là Giáo sư — người mà cô tưởng chỉ là ảo giác do bệnh tình gây ra.

—Lại gặp người rồi, công chúa.

Sophien lập tức quay đầu lại. Không có ai phía sau. Cô cúi sát mặt xuống hồ.

“Giáo sư?”

—Vâng. Là tôi.

“Sao ngươi lại…”

Ngay khi biết mình đã hồi quy, Sophien đã cho vẽ chân dung người đàn ông ấy và lệnh tìm kiếm khắp lục địa. Nhưng chẳng có ai trônng giống người trong ký ức ấy. 

Cuối cùng, cô đành tin rằng đó chỉ là ảo giác.

—Tôi đã nói rồi mà.

Giáo sư kia — kẻ vừa tái xuất — lại nở nụ cười kiêu ngạo.

—Tôi sẽ luôn ở bên người xuyên suốt hành trình này.

“…”

Sophien ngây người nhìn hắn. Cô đưa tay chạm vào gương mặt kia, nhưng chỉ là mặt nước lay động.

“Ôi! điện hạ! Đừng mà!”

“Không được đâu!”

“Dù có đau đớn thế nào, cũng đừng nghĩ quẩn…”

Cung nhân hiểu lầm hành động của cô, vội lao tới kéo cô đi. Và thế là, Sophien bị nhốt lại trong phòng.

Ngay cả khi ấy, đầu óc cô vẫn mơ hồ.

—Người ổn chứ?

“…”

Một vị giáo sư không bao giờ biến mất, luôn hiện lên trong gương như ảo ảnh. Khi cô chẳng nói gì, hắn thở dài.

—Tôi là thật. Nếu người không tin, hãy mang theo một ai đó đáng tin cậy. Tôi sẽ để người đó thấy mình.

“Không cần. Vậy là đủ rồi.”

Sophien lắc đầu dứt khoát.

“Ta tin ngươi, Giáo sư. Ngươi là người duy nhất… còn biết về kiếp trước của ta.”

* * *

…Trong hai tháng sau đó, tôi ở bên Sophien trong suốt Hồi 2 của nhiệm vụ. Mục tiêu không rõ ràng, nên tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Nói thẳng ra, đây là một Quest khám phá.

Nhưng vì Sophien quá yếu, không thể rời khỏi Hoàng cung nên phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn trong vườn.

Trong chiếc gương này, vai trò duy nhất của tôi là trở thành một người để cô trò chuyện.

Suốt thời gian ấy, Sophien đã kể rất nhiều chuyện.

Cuộc đời cô là chuỗi ngày phẫu thuật, trị liệu, hy vọng rồi lại thất vọng… Dù mới chỉ chín tuổi, cô đã mang trong mình tuổi thọ tương đương với một người già.

Cô kể tất cả với giọng bình thản.

—Kỳ lạ thật.

Thời gian trôi qua như thế… cho đến hôm nay.

—Ta vẫn đang chết dần.

Cô nói rằng cái ngày cô ra đi trên trên giường bệnh đang cận kề.

—Ta đã hồi quy rồi đấy, Giáo sư…

“Phải.”

Sophien khựng lại, nghiến răng.

—Nếu lần tới… ta sống lại nữa… ư…

Cơn đau lan ra khắp cơ thể cô.

—Liệu ta có còn thấy ngươi không…?

“Tất nhiên rồi.”

Tôi đáp ngay, và cô bật cười nhạt.

—Vậy là tốt rồi…

“Tốt cái gì chứ?”

—Ngươi đẹp trai mà. Nếu ngươi trông giống mấy tên thái giám ở đây… ta đã đập vỡ gương từ lần đầu gặp mặt rồi.

Lý do thật đến phát ngượng. Nhưng tôi không cười.

Suốt hai tháng, tôi phải chứng kiến cô bé này dần chết đi. 

Tôi không thấy tội nghiệp, nhưng tôi hiểu — giấu đi nụ cười mới là cách thể hiện sự tôn trọng.

—Giáo sư. Ta không sợ chết… ta chỉ sợ đau thôi…

Ngay khoảnh khắc ấy, bên cạnh cô, Nescĭus xuất hiện.

Trông giống một bộ xương mang lưỡi hái — Tử Thần.

“Không sao đâu, điện hạ.”

Tôi chẳng chút sợ hãi, nhưng Sophien thì sắp chết thật.

“Lần tới… tôi sẽ lại ở bên người.”

—Ừ. Ta yên tâm rồi…

Tôi không thể giết lũ quỷ đó.

Trong tấm gương này, tôi chẳng thể đưa tay giúp Sophien — người ở phía bên kia gương.

—Ta hy vọng… sẽ lại được gặp ngươi…

Sophien nhắm mắt. Nescĭus vươn tay về phía thân thể ngủ say, hấp thụ "tinh chất hồi quy" trong cô như một con ông đang thụ phấn.

[Hồi 2]

Sau đó, một hệ thống thông báo xuất hiện trước mắt tôi.

Xẹt—

Chữ số “2” run lên. Một con số mới được khắc lên:

[Hồi 7]

Ngay lúc đó, tôi bừng tỉnh.

“Deculein.”

“…”

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Keiron. Hoàng cung hiện ra trước mắt — hai tháng cùng Sophien giờ chỉ còn như một giấc mơ vừa tan biến.

“Deculein?”

Đầu óc tôi tràn ngập câu hỏi.

Vì sao lại nhảy từ Hồi 2 lên Hồi 7?

Nếu các tập hồi quy không diễn ra theo thứ tự, tôi sẽ không thể giữ được lời hứa với Sophien.

“Deculein. Ngài ổn chứ?”

Tôi cảm thấy huyết quản giật lên ở thái dương — vì những câu hỏi dồn dập của hắn.

Tôi nhìn Keiron bằng ánh mắt khó chịu.

“…Ta không sao. Mấy ngày đã trôi qua?”

“Chưa đến một ngày. Ngài đã biết thêm gì chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Ta vẫn chưa hiểu mục tiêu của nó là gì.”

Cốc cốc—

Tôi gõ vào cánh cửa gỗ. Dĩ nhiên, chẳng có hồi âm.

“Ngài vẫn chưa nắm được mục tiêu sao?”

“…Thế giới này có ba loại quỷ: tồn tại, hiện tượng và khái niệm. Nescĭus thuộc loại đầu tiên. Nhưng…”

“Còn con quỷ dưới tầng hầm… là loại hiện tượng sao?”

“Đúng vậy. Nó vừa là hiện tượng, vừa là khái niệm.”

…Thế giới dưới tầng hầm này là thế giới tiền kiếp của Sophien.

Là những mảnh ký ức bị bỏ lại khi cô hồi quy — thời điểm mà Sophien đã chết.

Gương Quỷ không đơn thuần là tái hiện quá khứ — mà là nơi Sophien lưu giữ những thế giới đã bị bỏ lại sau mỗi lần hồi quy.

Nghĩa là nơi này là thật.

Đây chỉ là giả thuyết… nhưng những gì xảy ra với Sophien trong tấm gương ấy có thể ảnh hưởng đến ký ức của cô ở hiện tại.

“Deculein. Tôi đang theo dấu Nescĭus.”

“Tốt lắm.”

Keiron đứng đây và Keiron đang bám theo Nescĭus — tuy là hai cơ thể, nhưng cùng một linh hồn. Đó là ma thuật đặc biệt của hắn.

“Báo cho ta khi bản sao của cậu đến nơi.”

Tôi bước dọc hành lang trong Hoàng cung, rồi đột ngột dừng lại, ngoái đầu.

“Nescĭus chắc chắn đang giữ Linh Hồn của Bệ Hạ ở đâu đó… Keiron.”

Keiron lặng nhìn tôi.

“Ngươi có thể hy sinh vì Bệ Hạ đến mức nào?”

“Cả mạng sống này.”

Câu trả lời của hắn không hề do dự.

* * *

“…”

Sophien từ từ mở mắt. Một nỗi buồn không tên đè nặng trong lồng ngực — một thứ cảm giác hiếm hoi trong cuộc đời cô.

Trong làn tĩnh lặng nhòa mộng và thực, giọng Keiron vang lên

“Người đã tỉnh chưa?”

Sophien liếc sang cạnh giường. Vững như bàn thạch, Keiron vẫn đứng đó, bất động như thường.

“Cần ta phải nói ra nữa à?”

“Người cảm thấy sao rồi?”

“…Lớp học của Deculein thì sao?”

Cô nghe giảng được một lúc rồi ngủ thiếp đi.

“Lớp đã kết thúc. Nhưng con mèo chạm vào kết giới tầng 80, khiến tất cả chữ viết bị xóa sạch.”

“…Con mèo có sao không?”

“Không sao. Có vài pháp sư mất bình tĩnh, nhưng Chủ tịch đã can thiệp. Và giờ thì—”

Meow~

Con Munchkin lông đỏ ngồi trên đầu Keiron kêu lên một tiếng.

“Phải rồi.”

Sophien gật đầu, rồi đẩy người tựa vào khung cửa sổ. Ngoài kia, khu vườn Hoàng cung đang nở rộ trong sắc hoa.

“…Keiron.”

“Vâng.”

“Khi ta còn nhỏ…”

Sophien bắt đầu kể lại một ký ức mơ hồ — chuyện gì đó rất cũ, lộn xộn như những mảnh ký ức rời rạt bị chấp vá vào nhau.

“Vâng.”

“…Thôi… kệ đi.”

Một quá khứ mờ nhòe. Lời vừa thoát khỏi miệng đã tan biến — chính cô cũng chẳng nghe rõ mình nói gì.

—Lần tới, ta sẽ đến bên người.

Nhưng trong lần kế tiếp ấy… hắn đã không đến. Hắn đã không giữ lời hứa.

Thế nhưng...

Hắn là ai?

“Ta vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ.”

Sophien tựa lưng vào khung giường. Mái tóc cô khẽ bay trong làn gió mát lùa qua cửa sổ. Những cánh hoa thơm bám vào làn da trắng sứ của cô.

“Thần hiểu rồi.”

Cô nhìn sang Keiron.

“…Là ngươi sao, Keiron?”

“Thần cần người nói rõ hơn một chút.”

“Không. Bỏ đi.”

Vị Hoàng đế khẽ ngáp dài, như thể muốn chôn vùi hết những ký ức xa lạ ấy xuống tận đáy lòng.

“Haaa… Hôm nay còn việc gì không?”

“Có một phiên xét xử từ các quý tộc được Tế Đàn phân phát tinh thạch ma thuật.”

“À… Vậy ta tự tay cắt cổ lũ khốn đó được không?”

“Không thể. Phiên tòa vẫn đang diễn ra.”

“Dù sao thì… cho ta làm gì đó trước khi lại ngủ gật đi. Hôm nay không hiểu sao cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn…”

Nói rồi, cô hăm hở xắn tay áo, rồi vươn vai.

“…”

Từ xa, Deculein đang lặng lẽ dõi theo cô.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận