Ông chú phịch thủ dừng th...
Absolute Hat - 절대삿갓
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 11

1 Bình luận - Độ dài: 2,189 từ - Cập nhật:

◇◇◇◆◇◇◇

Tôi khá bất ngờ với cái yêu cầu đột ngột của thằng nhóc, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra lý do.

Nó muốn chơi với mình.

Mà, sau khi mất bố mẹ từ bé tí tẹo, tôi là người duy nhất nó tin tưởng.

Chắc nó cũng khổ tâm lắm.

Thế nên, khi tôi – người mà nó coi trọng đến vậy – lại vắng mặt cả một thời gian dài, việc nó phản ứng như này cũng chẳng có gì là lạ.

Vậy là tôi quyết định chơi với nó cho ra trò. Dù sao thì giờ mình cũng rảnh mà.

Tôi sẽ cố gắng theo kịp tốc độ của thằng nhóc nhiều nhất có thể.

Dù sao thì cả hai đứa đều được tập thể dục, đặc biệt là nếu có tình huống phải chạy bán sống bán chết.

“Được rồi, chú sẽ dạy cháu kiếm thuật.”

“Yeah! Cháu cảm ơn chú nhiều lắm ạ!”

“Tuy nhiên, có một điều kiện.”

“Gì ạ? Điều kiện ạ?”

“Cháu tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh này một cách liều lĩnh.”

Tôi không có ý định chơi đùa qua loa đâu.

Vì đã chơi với nó rồi, mình quyết định sẽ chiều theo thằng nhóc hết cỡ.

May mắn thay, mình lại là hình mẫu lý tưởng của nó. Mình phải ra dáng mấy bậc thầy trong tiểu thuyết kiếm hiệp mới được.

“Kiếm không có lỗi. Kẻ cầm kiếm mới là người có lỗi.”

“…Nghĩa là, bất kỳ sức mạnh nào cũng tùy thuộc vào cách sử dụng của nó ạ.”

“Sức mạnh mà không đi kèm trách nhiệm thì chỉ dẫn đến tự hủy diệt mà thôi.”

“Cháu sẽ khắc ghi sâu sắc trong lòng ạ.”

“Tốt lắm, vậy thì chú sẽ giao cho cháu nhiệm vụ đầu tiên.”

Mấy bậc thầy mà mình từng đọc đâu có dạy một cách đơn giản.

Thay vào đó, họ chỉ truyền thụ bí kíp và linh dược khi nhân vật chính vượt qua được các thử thách mà họ đưa ra.

Và thử thách mà mình quyết định đưa ra là… chạy bộ.

“Nhiệm vụ đơn giản thôi. Cháu chỉ cần chạy thắng chú là được.”

“Có nghĩa là cháu phải chạy nhanh hơn ạ?”

“Không, cháu sẽ thua nếu cháu bỏ cuộc trước.”

Thể lực là cực kỳ quan trọng.

Dù là kiếm thuật hay năng lực, thậm chí là khi làm mấy việc giấy tờ.

Nên ưu tiên hàng đầu là phải rèn luyện sức bền thông qua chạy bộ một cách đều đặn.

Tất nhiên, đối với một trò chơi thì chuyện này nghiêm túc hơn mình tưởng, nhưng nói cho cùng, nếu đây là đời thực, thì đời nào tôi có thể làm thầy được chứ.

Bởi vì nói thẳng ra, bản thân tôi cũng là một tay mơ chính hiệu.

Nhưng đây chỉ là game thôi mà, không hơn không kém.

Ngay cả việc này cũng sẽ sớm trở nên nhàm chán hoặc mệt mỏi, rồi nó sẽ bỏ cuộc thôi.

Vậy nên, tôi chỉ cần theo kịp tốc độ của nó cho đến lúc đó là được.

Hơn nữa, tôi không có ý định nhường nhịn nó ngay từ đầu đâu.

Ít nhất là sau đợt luyện tập vừa rồi, tôi khá tự tin vào thể lực của mình.

Tuy nhiên, sự tự tin đó biến mất chẳng mấy chốc.

“Hộc, hộc…!!!”

Ngay khi bắt đầu chạy, thằng nhóc đã phi nước đại hết tốc lực.

Tôi cứ nghĩ nó sẽ dễ mệt thôi.

Nhưng ngay cả sau khi chạy 20 vòng quanh bãi đất trống, thằng nhóc vẫn không hề dừng lại.

Ngược lại, tôi, người đang chạy sau nó, lại mệt trước.

Không thể nào, nó vẫn đang chạy hết tốc lực mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi?

Nó có phải con người không vậy?

Hay là một cái máy?

“Dừng lại! Thế là đủ rồi.”

“Cháu đã vượt qua thử thách rồi sao ạ?”

“Một tinh thần bất khuất không bao giờ bỏ cuộc. Cháu đã xuất sắc vượt qua.”

“Vậy thì khen cháu đi ạ!”

Giữ mặt lạnh là quan trọng, nhưng tôi cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi.

Tuy nhiên, tôi đang đóng vai một bậc thầy võ thuật, nên không thể để lộ sơ hở được.

Mối quan hệ thầy trò mà thầy lại kém hơn trò thì vô ích.

Quan trọng hơn, tôi không muốn bị mất tư cách làm thầy.

Nhưng trong khi tôi đang vật vã, thằng nhóc lại chẳng hề mệt mỏi; ngược lại, nó còn nhảy tưng tưng như một con cún con đang chơi đùa trong tuyết.

Tôi khó khăn lắm mới nặn ra được giọng để khen nó.

“Làm tốt lắm.”

“Hì hì…”

Nó cuối cùng cũng bình tĩnh lại khi mình xoa đầu.

Thật sự, cứ như đang xem một con chó Beagle vậy.

Nhờ vậy mà chỉ có mình là khổ sở, cố gắng hết sức để giấu đi sự mệt mỏi. Khốn kiếp!

“Hôm nay thế thôi nhé.”

“À… Thầy ơi!”

“Hửm?”

“Cháu… cháu có thể làm tốt hơn ở lần tới ạ!”

“L-lần tới?”

À, suýt nữa thì quên, đây là thể loại game đó.

Tôi định cho nó chạy loanh quanh rồi kết thúc, nhưng vì thằng nhóc có sức bền vô tận nên kế hoạch đó thất bại.

Nhưng giờ biết làm sao đây?

Tôi vắt óc suy nghĩ điên cuồng.

Hay là tôi dạy nó kiếm thuật thật nhỉ?

Không, không được.

Lỡ tôi dạy rồi nó bị thương khi cố bắt chước thì sao?

Lúc đó tôi phải làm gì?

Hơn nữa, tôi vốn dĩ cũng không đủ kỹ năng để dạy người khác.

Tôi chỉ vừa đủ theo kịp cái kiếm thuật cơ bản học ở sân tập thôi.

Làm sao mình có thể dạy kiếm thuật trong tình trạng hiện tại được chứ?

“Thật ra…”

“Vâng ạ! Thầy!”

“…”

Mình định nói thật, nhưng tôi không thể lờ đi đôi mắt trong veo, lấp lánh trước mặt mình được.

Vì bảo vệ những giấc mơ thuần khiết của trẻ con là nghĩa vụ của người lớn mà!

“Thật ra, ta có trong tay Huyễn Ảnh Kiếm Pháp huyền thoại.”

“Huyễn Ảnh kiếm pháp huyền thoại…?!”

“Tên của nó là… Lôi Long Kiếm Pháp!!”

Haizz, cứ bịa đại đi, đằng nào cũng có ai nghe đâu.

Mà nhân tiện, cái này rõ ràng là nói phét rồi.

Tôi chỉ vơ đại vài thứ từ mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mình từng xem thôi.

“Lôi Long Kiếm Pháp…?!”

“Đó là một kiếm pháp được ban cho sức mạnh của Lôi Long thống trị bầu trời.”

“Thật là một kiếm pháp tuyệt vời ạ!!”

Thông thường, người ta sẽ nhận ra tôi đang nói dối, nhưng thằng nhóc ngây thơ của chúng ta dường như tin sái cổ lời mình nói.

Mắt nó còn lấp lánh nữa chứ.

Thằng nhóc mở miệng.

“Cháu thật sự muốn được thấy một lần ạ!”

“Ờ…?”

“Không được ạ…?”

Tôi không ngờ lại như vậy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đòi xem.

Khi tôi hơi bối rối, thằng nhóc ngước nhìn mình với vẻ mặt thất vọng.

Ugh, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm thôi…!

“Nếu cháu thật sự muốn xem.”

“Cháu cảm ơn thầy nhiều lắm ạ!”

“Chờ chú một lát.”

Nhiệt tình thì tốt đấy, nhưng giờ mình phải làm sao đây?

Mình câu giờ bằng cách giả vờ chuẩn bị, nhưng đó cũng chỉ là chiêu trò nông cạn mà thôi.

Vì làm gì có cách nào để mình chuẩn bị một thứ như Lôi Long Kiếm Pháp trong thời gian ngắn như vậy.

Thậm chí, điều đó có thể làm được không nữa?

Nhưng tôi không thể nói không vào lúc này được.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi tìm ra một giải pháp khôn ngoan.

Chắc là chỉ cần trông giống Lôi Long Kiếm Pháp là được, đúng không?

 Với lại, thằng nhóc này làm sao mà biết được cái thật sự.

Thế là mình lấy một bó rơm phù hợp gần đó. Lúc đầu, mình định biểu diễn với một cái cây, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ. Thứ nhất là làm gì có chuyện mình chém được cây bằng kiếm.

Khi mình mang bó rơm đến, thằng nhóc hỏi mình một câu.

“Chú sẽ biểu diễn cho cháu xem bây giờ ạ?”

“Ừ. Mở to mắt ra và nhìn kỹ nhé.”

“Vâng ạ! Thầy!”

Tôi không biết có phải là nói dối không, nhưng mắt thằng nhóc dán chặt vào thanh kiếm của tôi.

Cứ như thể tay tôi sẽ bị đâm xuyên qua vậy.

Tôi tặc lưỡi và đặt tay lên cán kiếm.

Đồng thời, tôi dừng thời gian lại.

Với tôi là trung tâm, mọi thứ xung quanh đều biến thành màu xám.

Cành cây đung đưa trong gió, tuyết rơi từ cành cây, mọi thứ đều dừng lại.

Sau khi xác nhận thời gian đã dừng, tôi đi về phía bó rơm trước mặt.

Và, tôi rút kiếm rồi vung hết sức.

May mắn thay, kỹ năng hiện tại của mình đủ để cắt một bó rơm đơn giản.

Sau khi để lại một vết cắt chéo trên bó rơm, mình lại tra kiếm vào vỏ.

Rồi, tôi đứng ở tư thế phía sau bó rơm đã bị cắt đôi.

Mấu chốt ở đây là không tra kiếm vào hoàn toàn.

Thay vào đó, mình phải để lại ít nhất 1/3 lưỡi kiếm bên ngoài.

Được rồi… như vậy là đủ rồi.

Thời gian, thứ đã dừng lại, bắt đầu trôi trở lại theo lệnh của tôi.

Chỉ khi đó, bó rơm bị cắt mới đổ xuống.

Tôi liếc qua rồi quay mặt đi.

Với hành động đó, mình cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc chuyển sang tôi.

Và để khớp với thời điểm đó, tôi hoàn toàn tra kiếm vào vỏ.

Như thể tuân theo mệnh lệnh, một tiếng kim loại vang lên sắc lạnh.

“Vừa rồi, đó là cái gì vậy…?!”

“Cháu đã nhìn thấy gì?”

“…Cháu không nhìn thấy gì cả.”

Ôi không, tôi đã quá nhập tâm và vô tình bắt chước giọng điệu của một bậc thầy võ thuật.

Và câu trả lời nhận được lại nghiêm túc hơn tôi nghĩ.

Nhờ đó, tôi đành phải ứng biến ngay tại chỗ.

“Đây là nhiệm vụ thứ hai.”

“…!!!”

“Hãy nhìn thấy Lôi Long.”

Tôi đã quá nhập tâm, buột miệng nói ra mà không nhận ra.

Rồi như bừng tỉnh, thằng nhóc làm vẻ mặt sốc và bỏ chạy mà không ngoảnh đầu lại.

Nhờ vậy, tôi chỉ còn lại một mình đứng ngớ người.

Chết tiệt… Mình có quá "chuuni" không nhỉ?

Nhưng mình nghĩ mình đã chơi với nó đủ rồi.

***

Đôi mắt sắc bén của cô bé không bỏ sót bất cứ điều gì.

Những người chăm chỉ vung kiếm ở sân tập, cú đấm từng vung vào cô bé, cô bé chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ điều gì.

Nhưng lần đầu tiên, cô bé đã bỏ lỡ.

Và đó không ai khác chính là thanh kiếm của sư phụ cô bé.

Đó là một cú sốc.

Không phải của ai khác, mà là thanh kiếm của sư phụ mà cô bé lại không thấy được.

Mặc dù cô bé đã thề sẽ không bỏ lỡ bất cứ điều gì của sư phụ mình.

Cô bé đã thất bại trong việc giữ lời thề đó.

Tuy nhiên, điều còn gây sốc hơn là phản ứng của sư phụ.

Cứ như thể thầy đã biết trước.

Không, sư phụ chắc chắn đã biết rồi.

Bởi vì chú là sư phụ của cô bé mà.

[Đây là nhiệm vụ thứ hai.]

Những gì sư phụ cô bé nói là nhiệm vụ thứ hai.

Nó có thể là gì?

Cô bé đã biết câu trả lời rồi.

Đó là nhìn thấy thanh kiếm mà cô bé không thể thấy được chút nào, như thể nó ở một thế giới khác vậy.

[Hãy nhìn thấy Lôi Long.]

Chắc chắn phải có lý do tại sao sư phụ lại đích thân cho cô bé thấy.

Cô bé phải hồi tưởng lại nó, hết lần này đến lần khác.

Cảnh tượng mà cô bé đã thấy vào lúc đó.

Đến mức điên cuồng, cô bé phải hồi tưởng lại liên tục và cố gắng nắm bắt nó bằng đôi mắt mình bằng mọi cách.

May mắn thay, vẫn còn thời gian.

Cô bé nhặt một thanh kiếm.

Mặc dù chỉ là một cây gậy gỗ, quá mỏng manh để gọi là kiếm, nhưng đối với cô bé, nó đã là một vũ khí không thể chối cãi.

Và cô bé đặt thanh kiếm vào thắt lưng, như thể cô bé đang rút nó ra.

Dáng vẻ của cô bé giống hệt hình dáng mà sư phụ cô bé đã thể hiện.

Nhưng, không, không phải!

Để đạt đến thanh kiếm của thầy, nó phải hơn thế nữa…

◇◇◇◆◇◇◇

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

liệu kiếm có nhanh đến mức có thể di chuyển trong vùng thời gian ngưng đọng ko
Xem thêm