Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại truyện(LN)

Búp bê

0 Bình luận - Độ dài: 3,078 từ - Cập nhật:

Khi Mynoghra còn đang yên bình, chưa có lấy một bóng đe dọa lảng vảng quanh vương quốc, vị Chỉ huy của họ là Đức Vua Ira Takuto đã khuyến khích người dân hãy tận hưởng thú vui và sở thích của bản thân.

Chính sách này bắt nguồn từ những giá trị hiện đại mà Takuto mang theo từ kiếp trước, cộng thêm sự phản đối quyết liệt của cậu với môi trường làm việc kiểu bóc lột như trong các xưởng đổ mồ hôi.

Cậu luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng sống chỉ để làm việc là điều hoàn toàn sai lầm…

Dù nói gì thì nói, cũng hơi kỳ cục khi niềm tin ấy lại đến từ một người từng dành gần như cả cuộc đời ngắn ngủi của mình nằm viện...

Dẫu vậy, không một ai trong dân chúng Mynoghra dám phản đối sắc lệnh của vua đặc biệt khi chính sách đó lại đặt sự thoải mái của họ lên hàng đầu.

Thế là dân Dark Elf sống tại Mynoghra bắt đầu hình thành một nền văn hóa tận hưởng thú tiêu khiển và sở thích.

Mà nói thật, mấy hoạt động này cũng chẳng giới hạn riêng gì cho Dark Elf.

“Ưmmm…”

Atou rên khẽ.

Trong căn phòng riêng sát vách phòng của Takuto, vị trí mà bình thường thì chẳng ai dám mơ tới, huống chi là xin, Atou đang nhăn mặt, nhìn chằm chằm vào một điểm trên bàn.

“Phải bắt đầu từ đâu để miêu tả cái này bây giờ…?”

Hôm nay là ngày nghỉ của cô.

Có thể sẽ có người thắc mắc rằng một thành viên hội đồng Mynoghra, lại còn là một Anh hùng bóng tối, thì nghỉ để làm gì.

Nhưng thôi, chính Đức Vua và cũng là Chủ Nhân của cô đã dặn nghỉ ngơi, thì biết than ai được?

Thú thật, Atou thà bám lấy Takuto cả ngày còn hơn.

Nhưng chính cô cũng vừa gật đầu trước mặt thiên hạ đồng tình với chính sách “ai cũng nên có thú vui ngoài công việc”, nên giờ mà đi làm ngược lại thì kỳ cục quá.

Vậy là cô đành tự nhốt mình trong phòng, ráng tránh xa Takuto.

Cái chuyện này hiếm thấy vô cùng.

“…Mình đã tạo ra một thứ quá sức kinh khủng rồi.”

Nguyên nhân của nỗi u sầu ấy chính là thứ đang bị cô nhìn như nhìn kẻ thù.

Miêu tả nó thế nào đây?

Nếu bỏ qua tâm huyết và sự siêng năng của Atou, thì chỉ có thể gọi nó là… một cục giẻ biến dạng.

“Không thể tin nổi là mình lại thất bại thảm hại thế này… khi làm búp bê Đức Vua Takuto…”

Đúng vậy.

Thứ dị vật tội nghiệp kia vốn là búp bê mà Atou tự tay làm với tất cả tình cảm của mình, mong sao nó sẽ trông giống Takuto.

Nhưng tác phẩm cuối cùng lại là một khối vải sẫm màu, ám đỏ, vừa nhìn đã thấy rờn rợn.

Trong khi Takuto chẳng bao giờ mặc đồ đỏ, thì toàn bộ con búp bê lại đỏ lè.

Và đó vẫn chưa phải phần tệ nhất…

Điều tồi tệ nhất chính là cô đã “không quên” làm sơ bộ từng bộ phận cơ thể.

Kết quả là, từ khối vải đỏ sẫm ấy trồi lên vô số phần thân thể có hình thù giống người, to nhỏ đủ kiểu chĩa tứ tung như đang nguyền rủa bản thể thật của Takuto.

Không thể viện cớ hay cường điệu nào mà gọi thứ này là “búp bê” được.

Nhìn nó, trẻ con chắc chắn khóc thét.

Một fan cuồng kinh dị có khi còn móc ví ra mua luôn.

Nhưng với Atou, đó là tác phẩm đầu tay… của một con búp bê Takuto.

“M-Mình nhất định không thể cho Đức Vua thấy thứ này. Nhưng… mình phải làm sao để khá hơn bây giờ? Tệ quá rồi…”

Atou biết rõ thứ mình làm ra khủng khiếp cỡ nào.

Cô nhìn nó bằng ánh mắt y hệt như khi nhìn thấy một con Côn trùng chân dài đang… đi tắm.

Từ một thứ khiến người ta chỉ muốn nhét xuống gầm giường để khỏi ai thấy, làm sao mà phát triển thành tác phẩm sẵn sàng mang ra khoe, dù có sơ sót?

Atou chẳng thấy lối đi nào hết.

Cần phải nói thêm là cô hoàn toàn làm theo đúng sách hướng dẫn.

Tập sách ấy chính là Takuto dùng kỹ năng “Sản Xuất Khẩn Cấp” để lấy cho cô.

Con đường phía trước còn dài, thất bại chắc chắn sẽ còn nhiều, nhưng Atou không định bỏ cuộc.

Dù gì cũng chính Takuto là người khuyến khích cô tìm một sở thích mà.

“Mình từng thử vô số sở thích rồi. Bắt đầu là nấu ăn, kết quả là toàn khối than đen thui. Từng được chứng nhận là không có chút gu thời trang nào. Còn thể thao hay võ thuật thì bị cấm tiệt, vì lỡ tay sẽ… hủy diệt đối thủ thật. Game cũng không khá khẩm hơn… Giờ chỉ còn mỗi việc này thôi!”

Tất nhiên thế giới này còn hàng ngàn sở thích khác mà Atou chưa thử.

Nhưng sở thích không phải là thứ có thể ép buộc.

Và Atou muốn thật sự tận hưởng cái mình chọn.

Làm búp bê không chỉ giúp cô thư giãn mà còn tạo cơ hội để khoe với Takuto rằng:

"Em chọn sở thích dễ thương thế đấy!”.

Một công đôi chuyện vậy thì sao cô có thể bỏ cuộc, cho dù kết quả có thê thảm thế nào?

“Người ta nói… trăm hay không bằng tay quen. Em sẽ luyện cho đến ngày có thể làm ra cặp búp bê hoàn hảo của Đức Vua Takuto và em!”

Là một Anh hùng của Mynoghra, là cận thần thân tín của Takuto, Atou vốn chẳng cần phải dốc sức như thế.

Nhưng cảm giác tuyệt vọng khi biết mình vụng về, cộng thêm khao khát muốn tiến bộ, đã thôi thúc cô hành động.

Tình cảm ấy khiến cô càng thêm kính phục Takuto bởi trong lòng Atou giờ đây đang trỗi dậy một ý chí mạnh mẽ, được đốt lên từ tinh thần không chịu khuất phục và một cảm xúc lạ lùng mà đầy phấn khích.

Cô nhận ra:

Có sở thích thật tuyệt.

“Việc đầu tiên cần làm là… tiêu hủy cái vật thể đáng nguyền rủa này. Không thể để ai thấy được.”

Đặc biệt là Takuto.

Làm sao cô có thể bào chữa được cho sự thất lễ khi tạo ra một con búp bê mô phỏng Takuto mà lại ra… như thế?

Nếu cậu thấy được, chắc cô độn thổ mất.

May thay, chỉ cần Atou không nói, thì dù người khác có thông minh đến đâu cũng chẳng thể đoán ra khối giẻ rách kia là Búp bê Takuto.

Atou ôm búp bê vào lòng, lặng lẽ bước về phía thùng rác.

“Whoa—Atou…?”

Cô chạm mắt với người mà búp bê kia mô phỏng.

“K-K-K-K-K-K-Không thể nào! Đức Vua Takuto?! Sao… sao ngài lại ở đây?!”

“À… ờm… xin lỗi?”

“Đừng ạ! Người luôn luôn được chào đón trong phòng em mà, thưa Đức Vua!!”

Takuto, chủ nhân của cô bất ngờ xuất hiện trong phòng.

Và ánh mắt cậu đang dán chặt vào con búp bê mà Atou đang ôm chặt trước ngực.

Tình hình không thể tệ hơn.

Atou chết đứng tại chỗ trước sự đột ngột có mặt của Takuto.

Còn Takuto thì cũng chẳng ngờ mình sẽ rơi vào cảnh này.

Dù gì thì cậu cũng biết không nên vào phòng con gái khi chưa được mời.

Cậu đã gõ cửa, đã gọi cô.

Nhưng khi chẳng thấy hồi âm, cậu hoảng hốt lo có chuyện và hành động theo bản năng.

Nếu bình tĩnh lại, cậu có thể chọn cách khác.

Nhưng khi chuyện dính đến Atou, Takuto luôn hấp tấp.

Không thể trách cậu được.

Nên nhớ, cậu là người cực kỳ vụng về trong các tình huống xã hội.

Chín trên mười lần, cậu sẽ chọn sai hành động mỗi khi giao tiếp.

Thành ra, giờ đây tâm trạng rối bời của Takuto chẳng kém gì Atou.

Không, thậm chí còn tệ hơn vài bậc.

Không thể nhầm được…

Cái này đúng là một thất bại toàn tập!

Takuto nghĩ thầm.

Cô ấy đã cố làm một thứ gì đó… và thất bại thảm hại!

Chính Takuto là người đã khuyến khích toàn dân Mynoghra tìm cho mình một thú vui riêng.

Cậu cũng từng khuyên Atou nên thử một sở thích nào đó, nên nhìn biểu cảm của cô lúc này thì chẳng khó để đoán chuyện gì đang xảy ra.

Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn tôn trọng bất kỳ sở thích nào mà Atou lựa chọn.

Đối với cậu, kết quả ra sao không quan trọng, sở thích là thứ để tận hưởng, không phải để tạo ra thành phẩm hoàn hảo.

Cậu không giống mấy người đòi hỏi người khác phải “ra sản phẩm” ngay cả khi đang chơi cho vui.

Vậy nên, việc Atou thất bại cũng chẳng phải vấn đề gì to tát với cậu.

Không, thứ đáng ngại thật sự ở đây là...

Chỉ cần lỡ miệng là tổn thương Atou ngay!

Biết nói cái gì cho đúng giờ phút này đây trời?!

“Trông con búp bê này cũng xinh đấy chứ,” Takuto cố gắng lấp liếm.

“Là... một trong mấy đơn vị Shoggoth của Mynoghra à?”

“Là... ngài đấy, Đức Vua Takuto...”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

Cả hai người họ đều đồng loạt gào thét trong lòng.

Takuto chỉ buột miệng đoán đại để thoát tình huống, còn Atou thì không nỡ nói dối Chủ Nhân của mình nên đã lỡ lời thú thật.

Sự im lặng rợn ngợp đâm sầm vào cả hai người như nhát dao vô hình.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thể nào cũng có người bật khóc mất.

Nhưng rồi, một người đã gom đủ dũng khí để phá vỡ cục diện căng thẳng này.

Phải, vị vua của Mynoghra, Ira Takuto, đã lên tiếng.

“Ờ-Ờm… Ai mà chẳng có lần đầu chệch choạc. Đừng lo quá.”

“Cảm ơn ngài…”

Atou khẽ sụt sịt.

Takuto đã kịp gỡ lại tình thế.

Mặc dù câu đầu của cậu là một tai nạn dở khóc dở cười, thì câu thứ hai ít nhất cũng qua được bài test tình cảm.

Cậu thầm hy vọng lời tiếp theo của mình sẽ giúp cả hai thoát hẳn khỏi cảnh ngượng ngùng này.

“Với lại, nếu luyện tập chăm chỉ, mình còn có thể xác minh thêm nhiều thứ hay ho nữa đó,” cậu nói.

“Thật ư? Như... những gì vậy?”

“Cải thiện chỉ số Văn hóa chẳng hạn.”

Takuto quyết định tiết lộ một chiến lược mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nhắc với ai, nhằm đánh lạc hướng khỏi không khí lúng túng trong phòng.

Cụ thể, cậu muốn kiểm chứng sự tồn tại của một yếu tố gọi là Văn hóa.

Atou nhận ra cậu không hề nói bừa.

Cụm từ đó là một trong các chỉ số có thể phát triển trong game Eternal Nations.

Nét mặt cô thoáng trầm xuống.

“Chỉ số Văn hóa à? Giờ nghĩ lại thì... Eternal Nations cũng có kiểu Thắng lợi Văn hóa, nhỉ?”

“Ừ, không có gì lạ khi em không nghĩ đến. Tụi mình hầu như chẳng chú trọng đến nó…”

Trong Eternal Nations, “Văn hóa” là đơn vị đo lường sức ảnh hưởng của một nền văn minh lên thế giới.

Nó bao gồm mọi thứ từ nghệ thuật, thể chế, tín ngưỡng cho tới ngôn ngữ, trang phục, thậm chí cả ẩm thực.

Tất cả những gì cấu thành bản sắc quốc gia đều được gom lại thành một khái niệm tổng thể:

Văn hóa.

Và từ đó, nó lan tỏa ảnh hưởng lên các quốc gia khác.

Một “Thắng lợi Văn hóa” đạt được khi mọi yếu tố văn hóa của đế quốc trở thành đối tượng khiến kẻ khác ngưỡng mộ, khiến các nước khác tự nguyện tìm đến cầu thân, thậm chí xin quy phục.

Thắng lợi kiểu này vốn cực kỳ xa vời đối với Mynoghra vốn mang thuộc tính Tà Ác và được gây dựng từ chủng tộc Ngụy nhân hoàn toàn “mù văn hóa” ngay từ đầu.

“Em nghĩ... Mynoghra chẳng có ảnh hưởng gì khi nói đến Văn hóa đâu.”

Atou nhận xét thẳng thắn.

“Ta cũng nghĩ vậy luôn. Chính vì thế, ta muốn thử vài thí nghiệm.”

Takuto hoàn toàn đồng tình với Atou.

Là người hiểu rõ từng ngóc ngách của Mynoghra và là nhà lãnh đạo chưa từng bại trận, cậu chắc chắn không thể nào bỏ sót một điểm yếu cơ bản như vậy.

Tức là, cậu đang nhắm đến một điều khác với chiến lược lần này.

“Thí nghiệm gì cơ?”

Atou tò mò hỏi.

“Em biết rồi đấy, thế giới này có vẻ như chỉ mượn hệ thống của Eternal Nations, chứ không vận hành y chang như trong game, đúng không?”

Atou gật đầu.

Cả hai đã có vô số trải nghiệm xác thực điều đó rồi.

Hệ thống trò chơi đôi lúc vận hành ngoài dự đoán của họ, cứ như thể có ai đó đang chỉnh sửa cho nó dễ hiểu hơn, khiến Takuto và Atou vừa mừng vừa mệt đầu vì phải thích nghi với những thay đổi ấy.

“Vậy ta nghĩ chỉ số Văn hóa cũng bị ảnh hưởng tương tự. Trong game, dù chỉ số Văn hóa có bằng không thì quốc gia vẫn tồn tại. Nhưng... có lý không khi ngoài đời thật lại có một quốc gia chẳng có chút văn hóa nào?”

“Nghe theo kiểu đó thì... đúng là vô lý thật.”

Lúc thì hệ thống trò chơi linh hoạt bất ngờ, lúc thì lại diễn giải quá mức.

Đó là cách mà cơ chế của Eternal Nations vận hành ở thế giới này.

Dựa trên trực giác và kinh nghiệm, Takuto muốn chủ động phát triển Văn hóa để kiểm tra xem lý thuyết của mình có chính xác hay không.

Ngoài ra, sâu trong lòng, cậu cũng chỉ đơn giản muốn làm một điều gì đó cho đám Dark Elf đang vắt kiệt sức vì vương quốc này.

“Ra vậy, chính sách mới gần đây là vì chuyện này.”

Atou gật gù.

“Ừ. Mà nói gì thì nói, quan trọng nhất vẫn là mọi người thật sự tận hưởng thời gian rảnh. Cứ thoải mái mà vui chơi thôi.”

Thật ra, Takuto còn muốn xác nhận thêm một điều nữa.

Cậu muốn biết:

Liệu các đơn vị của Mynoghra vốn được sinh ra từ trò chơi có thể trưởng thành và thay đổi hay không?

Cậu không nói đến kiểu tăng cấp hay năng lực cướp kỹ năng như Atou từng dùng, mà đang tự hỏi:

Liệu trải nghiệm sống cá nhân có thể vượt qua và thay đổi cài đặt nhân vật gốc?

Nói cách khác, cậu đang cố khám phá bản chất thực sự của Atou và các đơn vị còn lại.

Họ có chỉ là nhân vật trò chơi được gán ký ức, hay đã thật sự thoát khỏi khuôn khổ đó và trở thành những thực thể mang linh hồn, ý thức riêng?

Nếu giả thuyết sau đúng, vậy ai là người ban cho họ sự sống và năng lực này?

Không, câu hỏi thực sự là:

Ai, và vì lý do gì, đã đưa họ đến thế giới này dưới hình hài hiện tại?

Rốt cuộc, mình là cái gì…?

Gần đây Takuto bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về chính bản thân mình.

…Nhưng rồi cậu lắc đầu.

Thôi, mấy chuyện này giờ nghĩ cũng chẳng ra.

Bởi vì…

Cậu biết rõ một điều duy nhất:

Atou vẫn là Atou, người luôn ở cạnh cậu từ thuở ban đầu.

Đó là điều tuyệt đối không thể thay đổi trong thế giới này.

Takuto có thể khẳng định chắc chắn rằng Atou là một nửa linh hồn của mình, người con gái đã cùng cậu đi qua phần lớn cuộc đời trước đó.

Cậu không có bằng chứng rõ ràng, nhưng niềm tin trong tim cậu thì không gì lay chuyển được.

Chỉ cần có cô ở bên, Ira Takuto sẽ luôn có thể tiếp tục bước đi.

Dù là thử thách hay hiểm nguy gì, cậu tin mình và cô sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

Đó là—

“Khoan mấy chuyện nghiêm túc lại đã, Đức Vua Takuto…”

Takuto giật mình, như thể bị kéo ra khỏi vực xoáy của những dòng suy tưởng sâu thẳm.

Cậu bối rối vì đã mải mê nghĩ ngợi đến mức bỏ quên Atou, liền quay sang cô và nở một nụ cười gượng để xoa dịu không khí.

Ánh mắt cậu chạm ngay vào Búp bê Takuto số 1 hay chính xác hơn là thứ gì đó trông “hơi giống người” đang cố mô phỏng lại cậu.

“N-N-Ngài nghĩ… em có thể khá lên được không…?”

Atou hỏi, giọng run rẩy.

"Có người nói rằng, ‘Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân’, nên ta tin em sẽ làm được. Ta tin vào em, Atou.”

Takuto cảm nhận được chính mình cũng đang trưởng thành vì lần này, cậu đã có thể nói ra lời động viên ngay tại chỗ.

Cậu thấy như thể vừa chuộc lại toàn bộ những lần lỡ lời vụng về trước đó.

Những điểm kinh nghiệm thu thập được trong lúc xoay xở giữa tình huống ngượng ngùng kia giờ đang tích tụ vững vàng trong cậu.

Mình làm được.

Mình đang dần giỏi ăn nói hơn rồi!

Takuto bắt đầu tự hào về bản thân thì—

“Nhưng… chính em thì chẳng tin nổi bản thân mình chút nào. Nhất là khi nghĩ đến cả trăm lần thất bại trước đó…”

“Ờ… Ơm…”

Cậu khựng lại.

Và ngay lập tức hối hận.

Tự tin và quyết tâm mới nãy đâu rồi?!

Khuôn mặt Takuto gượng gạo nặn ra một nụ cười méo xẹo, cố trấn an Atou đang ngước mắt nhìn cậu, ngấn lệ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận