Tập 04: Chỗ này cứ để tôi canh cửa cho, cậu cứ yên tâm tận hưởng mùa hè đi
Flag 1: Dinh thự Huy hoàng của Pháp sư
0 Bình luận - Độ dài: 10,097 từ - Cập nhật:
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè.
Sau một ngày đầu kỳ nghỉ đã dành trọn cho chuyến đi dài và những câu chuyện hàn huyên cùng gia đình, Rin bước đi đầy phấn khởi, hướng đến nhà Kikuno – nơi không xa nhà cô là mấy.
Thuở còn ở đây, dù Rin và Kikuno đều quen biết Sōta, nhưng hai người chưa từng gặp mặt. Giờ đây, để đến được nhà Kikuno, Rin phải dựa vào tấm bản đồ do Kikuno vẽ. Tấm bản đồ ấy còn kèm theo những hình minh họa đánh dấu các địa điểm đầy kỷ niệm của Kikuno và Sōta dọc đường đi. Chính vì bị những hình vẽ ấy đánh lừa, Rin đã ba lần lạc lối, lầm đường vào cửa hàng tạp hóa, và tại đó, cô đã "giận cá chém thớt", khiến lũ trẻ con hoảng sợ.
Thế nhưng, Rin nhanh chóng đổi tâm trạng, tràn đầy mong đợi được gặp Sōta. Dáng người cô nhún nhảy từng bước lại một lần nữa khiến lũ trẻ hoảng hồn, tạo ra "vấn đề" là bọn nhóc bị kinh sợ quá mức.
"Ừm, theo bản đồ thì phải ở quanh khu này mới đúng… À!"
Rin đưa mắt nhìn quanh, rồi bất chợt phóng tầm mắt qua hàng rào một ngôi nhà nọ, nhìn thấy Kikuno đang dùng quạt nan phe phẩy cho Sōta đang ngủ trưa bên kia ô cửa sổ lớn. Đương nhiên, Sōta đang gối đầu lên đùi Kikuno, lại còn nằm trong căn phòng mát lạnh có điều hòa, nên căn bản chẳng cần quạt lấy một chút.
"Cậu lại chiều Sōta quá mức rồi đấy, Kiku-chan!"
Kikuno, đang tận hưởng niềm vui khi cưng chiều Sōta như đứa em trai mình, với vẻ mặt an lành, bỗng nghe tiếng Rin từ ngoài cửa sổ. Cô lập tức ra hiệu "suỵt…!" bảo Rin im lặng, rồi khoa tay múa chân ra hiệu "Như thế sẽ đánh thức Sōta mất thôi!". Khả năng biểu đạt này thật đáng kinh ngạc, nhưng một người chị quá mức cưng chiều đứa em mình thì bất cứ khả năng nào cũng có thể học được.
Rin làm theo chỉ dẫn của Kikuno, vòng ra cổng chính. Sau khi chào hỏi qua loa mẹ của Kikuno, cô tiến vào phòng Sōta đang ngủ.
"…Sắp giữa trưa rồi mà Sōta vẫn chưa dậy là sao?"
"Trong kỳ nghỉ hè, Sōta muốn dậy lúc mấy giờ, ngủ lúc mấy giờ tùy ý cậu ấy mà~"
"…Không lẽ cậu ta dậy ăn sáng xong rồi lại ngủ nướng tiếp?"
"Ừm, Sōta có vẻ ăn no là muốn ngủ, thế nên tớ cho cậu ấy ngủ thêm một chút~"
"…………"
*Cậu ta sẽ thành phế nhân mất… Sōta ở nhà này sẽ thành phế nhân mất…* Rin thầm nghĩ.
"Phải bắt cậu ấy rèn luyện nề nếp sinh hoạt, sắp xếp thời gian học hành và vận động chứ…"
"Không được đâu~! Khó khăn lắm mới được nghỉ, như thế Sōta đáng thương lắm."
"…………"
*Sẽ thành phế nhân… Chắc chắn sẽ thành phế nhân…* Rin lại thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, mẹ của Kikuno bật cười, ló mặt ra.
"Hai đứa đừng có cãi nhau như vợ chồng tranh luận về cách dạy con thế chứ. Kêu Sōta dậy ra phòng khách đi, cơm trưa xong rồi đó. Con bé này cũng ở lại ăn cùng nhé? Hôm nay ăn mì somen đó."
"À, cháu không… không cần đâu ạ. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền đúng bữa trưa."
"Không sao đâu con. Từ khi Kikuno chuyển vào ký túc xá, vợ chồng bác cô đơn lắm, có đông người rộn ràng vẫn vui hơn nhiều."
Người mẹ thẳng thắn và vui vẻ nói xong, quay trở lại bếp.
Rin đỏ mặt, lòng trăm mối ngổn ngang. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Sōta ngáp ngắn ngáp dài sau khi bị Kikuno nhẹ nhàng lay dậy, cô lại khẽ thở dài. Nếu là run rẩy khe khẽ, thì có lẽ là đã làm chuyện gì mờ ám rồi. Có phải Momo đã làm chuyện xấu gì không? Momo là tên của mẹ Kikuno.
"Cái đồ ăn no ngủ kỹ, ngủ kỹ lại ăn kỹ này…"
"Ủa? Rin-chan? À, phải rồi, chỗ này gần nhà cậu mà."
"Cậu nói ngớ ngẩn gì thế… Tớ đến đây để chỉnh đốn thói lười biếng của cậu! Ăn cơm trưa xong là phải đi chạy bộ!"
"Ơ… Dưới cái nắng chang chang ấy hả…!"
Chỉ là một chút thời gian lười biếng ngắn ngủi thôi mà lại phải trả giá quá lớn, đến mức cắm luôn cờ "chết vì sốc nhiệt", khiến Sōta không khỏi bị sốc.
Sau đó, Rin và Sōta nghe theo lời Kikuno "Ăn no mà vận động ngay sẽ không tốt cho sức khỏe", nên đã nghỉ ngơi một lát sau bữa ăn. Tiếp đến, lại nghe theo lời Kikuno "Chạy bộ dưới trời nắng chang chang có nguy cơ bị sốc nhiệt, ngược lại còn hại sức khỏe", nên chờ đến hoàng hôn mới ra ngoài. Cuối cùng, lại nghe theo lời Kikuno "Thay vì chạy ngay từ đầu, tốt hơn nên đi bộ cho quen đã", nên chuyển sang đi bộ nhanh.
Mặc dù người chị đương nhiên cũng muốn đi cùng, nhưng Rin đã ra hiệu rõ ràng rằng muốn hai người được ở riêng. Cuối cùng, Kikuno khóc lóc bỏ cuộc, về nhà dỗi dằn mà ngủ. Giá như Rin ám chỉ mạnh mẽ muốn mười lăm, mười sáu người cùng đi thì không chỉ khó xác định số lượng, mà việc tập hợp đủ ngần ấy người cũng tốn công sức lắm.
"Thế này thì khác gì đi dạo chứ."
Rin lầm bầm phàn nàn, khiến Sōta cười khổ.
"Nhưng mà tôi cũng thấy nên thay đổi lối sống một chút…"
"Đương nhiên rồi. Khó chịu thật, nếu cậu đến nhà tớ, tớ sẽ không bao giờ để cậu sống một cuộc đời buông thả đến thế…!"
Thấy Rin hối hận không kịp, nụ cười khổ trên mặt Sōta càng sâu thêm.
"Nhắc mới nhớ, ngay cả hồi bé tôi cũng chưa từng đến nhà Rin-chan."
"Vì nhà tớ gia giáo rất nghiêm… Nếu dẫn bạn khác giới về nhà, tớ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, không bao giờ được đặt chân vào nữa."
*Chỉ cần bị gia đình phát hiện đi cùng bạn khác giới ngoài đường thôi là đã toang rồi…* Sōta vừa nghĩ vậy, thì mẹ của Kikuno, người vừa đi mua nguyên liệu bữa tối, vừa hay đi ngược chiều tới, mỉm cười với hai người.
"Ôi chao, hai đứa đang hẹn hò à?"
"Hẹ—!"
Nhắc mới nhớ, hai người trông cũng không khác gì đang hẹn hò. Rin á khẩu không nói nên lời, trên đầu cô cắm cờ "nắm giữ" đã hoàn thành. Còn Sōta thì lại á khẩu vì Rin ngày càng dễ "nắm giữ" hơn.
"Kikuno sẽ ghen đấy, liệu mà chừng mực thôi nhé."
Mẹ của Kikuno nhẹ nhàng vẫy tay rồi lướt qua. Cú "shock" mà cô ấy tạo ra đương nhiên vẫn còn đọng lại giữa hai người… đặc biệt là Rin bị ảnh hưởng sâu sắc. Cô bước theo sau Sōta, người đã tiếp tục tiến bước, không ngừng tự vấn: *Hẹn hò… hẹn hò…? Cái này có tính là hẹn hò không…! Rốt, rốt cuộc là sao đây… mình…* nhưng lại không thể tìm được câu trả lời, càng lún sâu vào vòng xoáy nghi vấn.
Không phải là Rin không thể che giấu sự ngượng ngùng khi khuôn mặt bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, cô lẩm bẩm:
"Hẹn hò… Nếu đã là hẹn hò, thì, thì nắm tay chắc không sao đâu nhỉ… Thật, thật sự không sao chứ…? Rốt cuộc là sao đây…? Khô, không biết nữa… Nhưng chắc chắn là không sao đâu nhỉ…!"
Vừa lẩm bẩm một mình, Rin vừa đưa tay phải ra rồi lại rụt vào, rụt vào rồi lại đưa ra. Cứ thế lặp đi lặp lại ba mươi tám lần, Rin suýt ngã, đành túm lấy vạt áo T-shirt của Sōta.
"!"
Rin ngượng đến mức mặt nóng bừng, trong lòng hét lên: *Á—! Á—! Cái gì thế này, cái gì thế này! Cứ cảm giác như hành động này còn tình tứ hơn cả nắm tay nữa!* Một lá cờ "nắm giữ" mới đã dễ dàng được cắm lên.
Mặc dù Rin đang cuồng loạn quay vòng vòng trong tâm trí, nhưng trên thực tế cô lại cứng đơ người vì căng thẳng mà tiếp tục bước đi. Sōta dù nhận ra điều đó, nhưng cố tình giả vờ như không thấy.
Không cần nói cũng biết, Sōta thể hiện sự tinh tế đến vậy, lại một lần nữa dễ dàng khiến Rin cắm thêm cờ "nắm giữ" đã hoàn thành.
Sau khi gặp mẹ của Kikuno, hai người không nói nhiều, cứ thế bước đi trên con đường quen thuộc. Khi đến bên bờ sông, một làn gió mát lành thổi qua khuôn mặt Sōta và Rin.
"Hoài niệm quá… Tôi và Sōta đã gặp nhau ở bãi bồi này. Cậu còn nhớ không, Sōta?"
"Đương nhiên rồi."
Trong lúc hoài niệm sâu sắc… Sōta cũng cảm thấy đắng lòng.
Không thể trở lại khoảng thời gian đó nữa rồi.
Hơn nữa…
"Ô, đây chẳng phải là căn cứ bí mật sao!"
Trước đây, những người bạn không biết từ đâu tìm được những tấm ván hàng rào, vây quanh một khoảng không gian nhỏ hẹp giữa cầu và bãi bồi. Sōta và những người bạn thời thơ ấu của cậu thường gọi đây là "căn cứ bí mật", và cũng là một trong những cứ điểm của "Biệt đội Khỉ Sông" do Rin chỉ huy.
Căn cứ bí mật này vẫn còn được giữ lại, không thấy dấu hiệu hư hỏng nghiêm trọng, có lẽ bây giờ vẫn có những đứa trẻ sau Rin và nhóm bạn đang lén lút sử dụng.
"Hồi bé bọn mình hay kể bí mật ở đó. Mặc dù bây giờ nghĩ lại toàn là những chuyện ngớ ngẩn, vô vị…"
"…………"
Khuôn mặt Sōta ẩn chứa nỗi buồn, trông như đang nhìn về nơi xa xăm, khiến tim Rin thắt lại, cô nghẹn lời.
Cô đã nghĩ rằng lúc này Sōta cũng đang hoài niệm về chuyện cũ…
Tuy nhiên, gác chuyện đó sang một bên, khi Rin rung động, trên đầu cô đương nhiên cũng dễ dàng cắm cờ "nắm giữ" đã hoàn thành.
Lúc này…
Hai cậu bé từ trên cầu đi tới, phát hiện ra hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ.
"Ơ! Tata! Có phải Tata không!"
"Thật á! Là Tata hả? Ô, Tata, cậu còn nhớ bọn tớ không!"
Hai cậu bé cùng tuổi Sōta thân mật chào hỏi, khiến Sōta sửng sốt trong giây lát.
Nhưng Sōta ngay lập tức tìm lại được những gương mặt quen thuộc trong ký ức.
"…Các cậu chẳng lẽ là… 'Thằng Ngố' và 'Đứa Lái Tàu'?"
"Đúng đúng đúng! Quả nhiên là Tata! Cái biệt danh này hoài niệm thật!"
Cậu bé được gọi là Thằng Ngố cười "oa ha ha", còn cậu bé tên Đứa Lái Tàu cũng phá lên cười theo.
"Đúng là biệt danh đó, biệt danh đó. Bởi vì thằng này vừa ngố vừa gầy đét như cây tre nên gọi là Thằng Ngố. Nhưng sau này nó đã cố gắng học hành chăm chỉ, thi vào trường trung học tư thục đấy."
"Đừng gọi tớ là Thằng Ngố chứ! Như biệt danh Đứa Lái Tàu của cậu thì hay hơn nhiều, tên thật là Tetsunori, vì bố là tài xế tàu điện nên biệt danh là Noritetsu."
"Gọi Đứa Lái Tàu thì hay ở chỗ nào chứ… Nhưng mà đúng là hoài niệm thật. Người đặt biệt danh cho tớ chính là Rin-chan đó. Tata còn nhớ không? Rin Khỉ Sông!"
"Là Rin Anh Hùng chứ. Rin đánh nhau siêu giỏi luôn."
Trong lúc Sōta không biết nên trả lời thế nào, Thằng Ngố lại cười ha hả như đồ ngốc mà nói.
"… (Gân xanh nổi lên)"
Người được gọi là Khỉ Sông, tức Rin, phải im lặng lắng nghe những lời này từ phía sau Sōta, đương nhiên đang nổi đầy gân xanh, cố gắng kìm nén cơn giận.
Thế nhưng, Thằng Ngố không hề nhận ra điều đó, tiếp tục nói những lời ngớ ngẩn:
"Cả khu này không ai là chưa từng bị Rin đập cho một trận cả. Thật không biết giờ này cô ấy đã thành con khỉ đột thế nào rồi."
"Tata không học cùng trường với bọn tớ nên có thể không biết, hồi đó 'Biệt đội Khỉ Sông' của bọn tớ từng là một 'vấn đề lớn' đấy. Bởi vì Rin chỉ cần vì chính nghĩa thì ra tay không hề nương tình chút nào mà. Nhưng hình như sau cấp hai, Rin đã được tuyển thẳng vào một trường rất xa nhờ cung đạo, không biết con khỉ của chính nghĩa đó giờ đã biến thành con khỉ đột của chính nghĩa chưa nhỉ?"
"À ha ha… ha…"
Sōta cảm nhận được vạt áo T-shirt đang bị Rin nắm giữ run rẩy theo tay cô, cậu chỉ biết cười khổ chứ không còn cách nào khác.
Bung-kun và Nori-chan, lúc này mới để ý thấy Rin đang nấp sau lưng Sōta, chợt nhận ra cậu bạn mình đang toát mồ hôi lạnh, lấm lét liếc nhìn cô nàng.
“Á! Sōta, ra là cậu dẫn bạn gái theo à!”
“Uầy, xinh quá đi mất! Từ bé Sōta đã được yêu thích rồi nhé!”
“Bạn gái cậu tuyệt thật đấy, sướng ghê. Cảm giác cứ như Yamato Nadeshiko ấy, ghen tị chết đi được.”
Bung-kun và Nori-chan vô tư nghển cổ nhìn chằm chằm gương mặt Rin đang khẽ cúi xuống vì tức giận, mỗi đứa buông một câu. Sōta nghe xong thì căng thẳng đến độ tim đập thình thịch.
Nếu Rin lại bộc phát như mọi khi, dùng thân thủ của loài gorilla mà đấm cho hai đứa kia một trận rồi ném xuống sông, thì sau đó không biết phải tốn bao nhiêu công sức để xoa dịu. Sōta, người quá hiểu Rin hồi nhỏ, dễ dàng hình dung ra viễn cảnh đó.
Rin khẽ giật giật khóe môi, nở nụ cười ẩn chứa cơn giận dữ, khiến Sōta lo sốt vó. Nhưng Bung-kun và Nori-chan, không hề nhận ra cô nàng đã "dậy thì thành công" đẹp đến nhường nào, vẫn tiếp tục cuộc đối thoại ngây ngô:
“Bạn gái cậu mặt nhăn như đít nhái kìa. Hay là chúng mình dọa cô ấy sợ rồi?”
“Ngốc thật. Bung-kun mày ngốc hả! Cô ấy đang giận vì mình phá đám hai người ta tâm sự riêng đấy. Thế nên mới bảo mày vừa ngu vừa đần như cái sào.”
“Cái này có liên quan gì đến việc trông như cái sào đâu!”
“Ha ha ha… À mà, Sōta… Chuyện đó, tao có xem tin tức rồi. Cái tai nạn đó, có vẻ nghiêm trọng lắm… Cậu đã dọn về đây ở rồi à?”
Không khí đùa cợt ban nãy tan biến, Nori-chan nghiêm mặt hỏi.
“Không phải… Tớ chỉ tranh thủ kỳ nghỉ hè, đến nhà bạn thời thơ ấu tá túc thôi.”
“À ra thế… Tụi này… thấy mấy người trên TV nói bậy bạ bực mình ghê. Sōta tuyệt đối không phải là người bỏ rơi người khác mà tự mình bỏ chạy, hay làm chìm thuyền đâu! Hatate Sōta chính là bạn thân chí cốt của Cù Vượn chính nghĩa mà!”
“Đúng rồi đó. Sōta, chúng ta đều là đồng đội của quân đoàn Cù Vượn mà, có chuyện gì cứ nói với tụi này nhé? Tụi này cũng muốn góp chút sức.”
“Chuyện gì là chuyện gì hả, Bung-kun?”
“Cái này… Tao cũng không biết. Này, mày đừng có bắt bẻ lời tao chứ, Nori-chan.”
“Không biết là cái quái gì! Ăn nói phải động não chứ, Bung-kun! Thế nên mới bảo mày vừa ngu vừa đần như cái sào.”
“Tao đã bảo cái này có liên quan gì đến việc trông như cái sào đâu mà!”
Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn hệt như hồi nhỏ khiến Sōta bật cười. Cậu nở nụ cười hiếm hoi, nhưng khóe mắt lại hơi đỏ hoe.
“Cảm ơn nhé, Bung-kun, Nori-chan. Có chuyện gì tớ sẽ nói. Mặc dù không biết là chuyện gì.”
“Ha ha, vậy nha, Sōta! Bọn tớ hay la cà ở phố mua sắm lắm, hôm nào rảnh ghé tìm bọn tớ nhé.”
“Phải ở chung với bạn gái thật tốt nha, Sōta. Cô bé ơi, phải hòa thuận với Sōta nha!”
Bung-kun và Nori-chan nói xong, vừa ngoái đầu nhìn lại vừa vẫy tay như những thằng ngốc rồi bỏ đi.
Khi Sōta mỉm cười đáp lại hai người, Rin hơi buồn bã nhìn chằm chằm vào sườn mặt cậu.
“……?”
Ánh mắt của Rin khiến Sōta chợt thấy bối rối.
“Không có gì đâu… Chỉ là, cảm giác như biểu cảm của Sōta vừa rồi giống hệt lúc đó. Cảm thấy vừa hoài niệm, vừa vui vẻ, lại vừa có chút man mác buồn…”
Nụ cười trên gương mặt Rin ẩn chứa nỗi buồn, đôi mắt cô long lanh như một cô gái đang yêu. Trên đầu cô, một lá cờ chinh phục mới đã dễ dàng dựng lên.
“Mấy tên ngốc đó tuy vẫn ngốc không thể tả… nhưng dù chỉ trong giây lát, chúng đã mang Sōta của ngày xưa trở lại… Thế cũng đáng để cảm ơn… nhỉ.”
Rin bẽn lẽn. Sōta cũng dịu dàng mỉm cười với cô.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy tên đó hoàn toàn không nhận ra Rin nhỉ.”
“Ưm, hơn nữa… bọn họ còn lầm tưởng tôi là bạn gái của Sōta, thật, thật là quá đáng!”
“Việc tớ không nhận ra Rin đã trở nên quá xinh đẹp đến mức như biến thành người khác, quả nhiên không phải vì tớ đặc biệt ngây ngốc…”
Sōta nhớ lại chuyện tái ngộ trước đại hội thể thao, biện minh cho mình. Nhưng Rin lại lạnh lùng liếc nhìn, ý rằng: “Mọi người ai cũng ngốc như nhau thôi mà?”
“Thôi bỏ qua chuyện đó đã, mấy tên đó dám gọi người ta là gorilla, phải xử lý bằng hình phạt thả sông.”
Sōta nghe thấy hình phạt quen thuộc, miệng khẽ niệm Nam Mô A Di Đà Phật, tiếc thương cho những người bạn cũ.
Ngày hôm sau, rồi ngày sau nữa—
Rin ngày nào cũng chạy đến nhà Kikuno từ sáng sớm. Mỗi khi cô ghé thăm, qua ô cửa sổ cạnh sân vườn, cô lại thấy Sōta gối đầu lên đùi Kikuno để cô ấy lấy ráy tai, Sōta nằm dài để Kikuno đút kem cho ăn. Tình hình Kikuno cưng chiều Sōta cứ thế mà tiến triển, tăng nặng, ngày càng trầm trọng.
“Nếu cứ để Sōta ở trong cái không gian cưng chiều này một tháng rưỡi, cậu ấy sẽ biến thành phế nhân mất…”
Rin hoàn toàn không ngờ rằng chỉ vì không bị ai quấy rầy mà sự cưng chiều lại trở nên quá đáng như vậy. Thế là cô đứng thẳng người trước mặt Sōta, người đang nằm dài hưởng thụ sự phục vụ của Kikuno, và lên tiếng.
“Rin cũng lại đây đi~~ Cùng nằm ăn kem nào~~”
“Đã thành phế nhân rồi!”
Sōta, so với vài ngày trước, đã hoàn toàn sa đọa, trở nên mềm nhũn không còn ra hình thù gì nữa, khiến Rin sợ hãi.
“Tỉnh táo lại đi, Sōta! Ở trường cậu luôn là một người đàn ông điềm tĩnh mà! Trở nên yếu đuối như thế này thì làm sao được!”
“Hức…! Tớ vừa làm gì thế này…?”
Bị Rin túm lấy và lắc mạnh, Sōta cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Mặc dù Sōta đã trở lại bình thường, nhưng Rin vẫn bồn chồn không yên, toát ra mồ hôi lạnh đáng ghét.
“Thế này không ổn rồi… Sōta sớm muộn gì cũng sẽ chìm vào không gian cưng chiều, và sẽ không bao giờ quay lại được nữa…!”
Nỗi lo của Rin là hoàn toàn chính xác. Người bị kéo vào không gian cưng chiều có thể vì vi khuẩn cưng chiều mà khiến lợi khuẩn trong đường ruột tăng lên—không phải là vi khuẩn lactic ư?
Tuy nhiên, ngay lập tức, một cơ hội để phá vỡ hiện trạng đã xuất hiện.
Đó là thứ rơi xuống sân nhà Kikuno với tiếng động kinh thiên động địa “Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!” kèm theo tiếng “Bùm!”
“Chuyệ, chuyện gì vậy!”
“Có gì đó rơi xuống!”
Sōta và Rin mở to cánh cửa sổ lớn hướng ra sân, căng mắt nhìn chằm chằm vào vật thể không rõ hình dạng đang ẩn hiện trong làn khói đặc.
“Sō, Sōta, cẩn thận nhé…?”
Kikuno cũng núp sau lưng Sōta, rụt rè thò đầu ra nhìn.
Chẳng mấy chốc, làn khói từ từ tan đi, và từ bên trong hiện ra…
“Ruri!”
“Tôi đến làm phiền rồi.”
Ruri, với thiết bị đẩy phản lực gắn trên lưng, giơ tay chào.
“Cái này, cậu… đây có phải là đến làm phiền không vậy…”
Chỉ thấy Ruri nắm chặt thân người Sōta đang ngây ra, rồi ngay lập tức, cô nói một cách vô cảm như máy móc:
“Tôi đến để hoàn thành những công việc còn lại trước khi bảo trì. Xin hãy cẩn thận đừng cắn vào lưỡi. (Y/N)”
“Ơ? Y/N vừa rồi là có ý gì?… Ơ, ối giời!”
Phụt————————! Thiết bị đẩy phản lực lại một lần nữa khởi động, Sōta và Ruri cùng nhau bay vút lên bầu trời.
“Rời khỏi không gian cưng chiều rồi… phải không?”
Rin vì được giải tỏa nỗi lo theo cách bất ngờ, phát ra âm thanh như người mất hồn.
Rin và Kikuno, vì diễn biến tình tiết quá bất ngờ mà không khép được miệng, chỉ biết lặng lẽ dõi theo luồng khói phản lực dài ngoẵng, kéo theo ánh sáng xanh rực rỡ trên nền trời mùa hè nóng bỏng…
Sōta trong trạng thái căng thẳng tột độ, cứ như mạng sống sẽ kết thúc nếu Ruri lỡ tay. Cậu trở nên vô hồn. Vài giờ sau, cậu và Ruri cùng hạ cánh trước một dinh thự to lớn đến mức đáng sợ.
“Hoàn thành nhiệm vụ. Đã đến nơi.”
“Tớ, tớ cứ tưởng cuối cùng mình cũng sẽ chết rồi chứ…”
Sōta đã suýt rơi xuống không ít lần, cậu vừa nghĩ rằng đó là do lá cờ tử thần vẫn kiên cường bám chặt trên đầu mình đang quấy phá, vừa nghĩ rằng đó chỉ là chứng hoang tưởng bị hại.
“…Vậy thì, đây là đâu, Ruri?”
“Đây là trụ sở chính của Tập đoàn Mahōzawa.”
“Mahō…? Tại sao tôi lại bị đưa đến đây…?”
Câu trả lời thật bất ngờ… nói đúng hơn, trong tình huống hiện tại, bất kỳ câu trả lời nào nhận được về cơ bản đều sẽ bất ngờ, nhưng bản thân câu hỏi thì lại rất hợp lý. Trước mặt Sōta đang đặt câu hỏi, cánh cửa lớn dẫn vào dinh thự kiểu Tây rộng lớn mang tên trụ sở Tập đoàn được một quản gia mở ra, để lộ một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi đầy uy nghiêm.
“Là lão phu đã gọi cháu đến. Xin lỗi nhé, Hatate Sōta. Lão phu là Mahōzawa Shūtatsu. Chủ tịch Tập đoàn Mahōzawa… gọi là ông nội của Akane thì dễ hiểu hơn nhỉ? Hình như cháu đã giúp đỡ cháu gái lão phu rất nhiều.”
“À, không… cháu mới là người được giúp đỡ ạ.”
“Khà khà khà, không cần phải câu nệ vậy đâu. Lão phu chỉ muốn xem bạn bè của cháu gái mình là người như thế nào thôi.”
Ông Mahōzawa vừa nói vừa nhìn Sōta với ánh mắt sắc như dao cạo, rõ ràng là một nhân vật lớn.
Lúc này, một cô gái từ phía sau ông Mahōzawa lao ra.
Đó là Akane.
“Sōta! Và… ông nội… tại sao…?”
Akane kinh ngạc, vẻ mặt khác hẳn ngày thường, dường như cô rất sợ hãi.
Không, có lẽ nên nói là cô đang co rúm lại vì đau buồn.
Ông Mahōzawa liếc nhìn Akane rồi mở miệng nói:
“Mặc dù hơi bất lịch sự với cháu, nhưng lão phu đã điều tra thông tin cá nhân của cháu. Hình như cháu đang gặp một số khó khăn đúng không? Cháu gái lão phu hình như cũng đã giúp cháu không ít…”
“…………”
Ông ấy đang nói về chi phí xây dựng lại ký túc xá.
“Việc để phụ nữ nuôi dưỡng không đáng được khen ngợi chút nào.”
“Không, không phải vậy, ông nội! Đó là cháu tự ý làm, không liên quan gì đến Sōta cả! Hơn nữa, số tiền đó không phải là để Sōta tiêu dùng, mà là quyên góp cho nhà trường!”
Trước lời biện hộ của Akane, ông Mahōzawa chỉ im lặng.
Hiện tại, ngay cả Ruri đến từ Mahōzawa Electrical Industry cũng có thể là do vị chủ tịch Mahōzawa trước mắt gửi đến để giám sát cậu, một kẻ gây họa… Suy luận của Sōta thực ra đã trúng phóc.
Nếu Sōta tùy tiện động chạm đến Akane, cậu có lẽ đã bị loại bỏ khỏi thế giới này từ lâu rồi. Tất nhiên, có lẽ ngay cả diễn biến như vậy cũng là một trong những con đường mà lá cờ tử thần đã vạch ra.
“Cháu không cần hoảng hốt đâu, Akane. Lão phu gọi cậu ấy đến không phải để trách mắng cậu ấy.”
Ông Mahōzawa nở nụ cười hiền lành của một ông lão… nhưng Sōta thông qua lá cờ bẫy trên đầu ông Mahōzawa, nhìn ra đó là một nụ cười ẩn chứa dao găm.
“Sống dựa vào tiền của phụ nữ, chắc hẳn không phải là ý muốn của một người đàn ông. Lão phu đã chuẩn bị một khoản tiền cho cháu. Mặc dù không biết có đủ để cháu sống sung túc cả đời không.”
Nói xong, ông Mahōzawa bảo quản gia đưa cho Sōta chiếc thẻ tín dụng màu đen đã chuẩn bị sẵn.
“…Cháu không thể nhận. Cháu không có lý do gì để nhận số tiền này.”
Sōta thẳng thừng từ chối, ngay cả khi đó không phải là một cái bẫy, cậu vẫn sẽ từ chối như vậy.
「Đây là để cảm ơn cháu đã trở thành bạn của Akane, đừng khách sáo.”
Ông Mahōzawa mỉm cười, cố ý bóp méo mối quan hệ của hai người… Điều này khiến Akane chùng lòng, sợ hãi liệu mình có lại đánh mất một người bạn nữa không, bởi cô bé đã từng nếm trải cảm giác ấy khi còn nhỏ.
“Không, người phải cảm ơn… là cháu mới phải.”
Thấy Sōta cứ một mực từ chối, ông Mahōzawa vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, tỏ vẻ suy tư.
“Chưa đủ ư? Vậy cháu cứ ra giá đi. Chỉ là, nếu cháu từ chối đề nghị này, lão già này sẽ bắt cháu thề từ nay không được qua lại với Akane nữa. Còn nếu cháu chấp nhận, thì phiền cháu ký vào đây, cam kết rằng sau này dẫu có kết duyên cùng Akane, cháu cũng sẽ không nhận bất kỳ sự che chở tiền bạc nào từ tập đoàn, biết chưa?”
‘…Ra là thế, đây chính là cái bẫy sao?’
Sōta chợt hiểu ra dụng ý thực sự của ông ta.
Để lấy được thiện cảm của Akane, cậu buộc phải từ chối đề nghị này. Nhưng một khi từ chối, mối quan hệ giữa Sōta và Akane sẽ chấm dứt tại đây. Cho dù có được thiện cảm của Akane, mối quan hệ của họ vẫn sẽ kết thúc.
Thế nhưng, giả sử Sōta đến gần Akane vì tiền, thì giờ đây cậu hoàn toàn chẳng cần phải từ chối đề nghị. Khi chấp nhận, Akane cũng sẽ xa lánh Sōta; mà cho dù Akane không xa lánh, Sōta cũng chẳng cần dây dưa với một Akane không thể làm cây ATM cho mình nữa.
Nếu cậu mang ý đồ bất chính, thì dù chọn chấp nhận hay từ chối, cũng không thể duy trì mối quan hệ như trước với Akane.
Nhưng Sōta đã sớm tìm ra lời giải để bẻ gãy lá cờ cạm bẫy này. Không phải nhờ dị năng của cậu, mà là nhờ óc quan sát để suy luận ra đáp án cho một bài toán logic.
“…………”
Chỉ thấy Sōta im lặng nhận lấy tài liệu, ký tên rồi trao lại cho ông Mahōzawa.
Trước mặt một Akane đang rưng rưng muốn khóc, ông Mahōzawa vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên làm động tác cất tài liệu. Thế nhưng, Sōta vẫn giữ chặt một đầu tài liệu không buông, khiến ông Mahōzawa nhíu mày.
Rồi, trước khi ông Mahōzawa kịp nói gì, Sōta thầm cười khổ trong lòng: ‘Mình cũng xoay chuyển tình thế nhanh đấy chứ’, đồng thời cất tiếng:
“Xin ông hãy cho cháu một khoản tiền đủ để mua lại tài liệu này.”
“…………”
Nếu đổi vai, ông Mahōzawa cũng sẽ trả lời y hệt, không sai một chữ. Ông Mahōzawa nhìn chằm chằm Sōta một lúc lâu, sau đó buông tay khỏi tài liệu.
“Cháu là một cậu bé rất thông minh. Nhưng chính vì thế, lão già này lại càng không thể hiểu thấu. Cháu làm thêm, rồi gửi toàn bộ số tiền kiếm được vào tài khoản ngân hàng của Akane một cách ẩn danh, đúng không?”
“Ơ! Sōta-kun, thì ra từ trước đến nay cậu vẫn làm thế sao!”
“Cháu định trả tiền chi phí tái thiết sao? Dù lão già này cũng từng nghi ngờ liệu làm như vậy có phải để lấy điểm trong lòng Akane không… nhưng nếu là vậy, cách làm này thật mâu thuẫn. Akane đã xiêu lòng vì cháu, thậm chí còn sẵn lòng quyên góp chi phí tái thiết miễn phí. Mà đã làm thì ắt hẳn có cách thu hút Akane tinh quái hơn. Hành động của cháu đôi khi thật khó lường… Đúng, cứ như hành động của một người thiện lương vậy.”
“…………”
Bản thân Sōta biết rõ, đó không phải là hành vi cao thượng đến vậy.
“Về số tiền bảo hiểm tai nạn kia cũng vậy.”
“!”
Ngay cả chuyện đó cũng điều tra ra sao… Sōta khẽ thở dài.
“Lão già này thực sự không hiểu nổi cháu… À phải rồi, Hatate-kun, cháu cứ tạm thời ở lại đây. Lão già này đã có chút hứng thú với cháu rồi. Hãy để lão già này hỏi cho ra nhẽ mới được.”
“Ơ…!”
Điều ông Mahōzawa quan tâm là Sōta rốt cuộc đang mưu tính điều gì bất chính, và sẽ lộ ra sơ hở nào… Tuy nhiên, chờ đến khi có thời gian trò chuyện với Sōta thêm vài lần nữa, ông Mahōzawa sẽ nhận ra ‘À, hóa ra mình nhầm rồi’.
Ông Mahōzawa sau này mới nhận thấy, Sōta có nhân cách chính trực đến mức kỳ cục, tuy không ham muốn điều gì nhưng cũng chẳng phải vô tư, cuối cùng nhận xét về con người Sōta là ‘cứ như một vị tiên nhân đang học việc’.
Rồi, với tư cách cá nhân, ông dành không ít thiện cảm cho tâm hồn trống rỗng một cách kỳ lạ của Sōta, nhưng sẽ không muốn gượng ép cậu và cháu gái mình thành một đôi. Ông Mahōzawa cho rằng cả cậu và cháu gái mình đều không muốn điều đó, mơ hồ nhận ra mối quan hệ của hai người cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Có thể nói, ông Mahōzawa coi như đã chấp nhận Sōta rồi.
…Dù nói vậy, để đạt đến cảnh giới nói trên thì vẫn còn phải đợi một thời gian sau.
Tóm lại, ông Mahōzawa chỉ thị quản gia chuẩn bị phòng cho Sōta rồi quay lưng rời đi. Akane và Sōta vì những lý do khác nhau mà chết lặng nhìn theo ông… trong đó, Akane là người chợt bừng tỉnh trước.
“Sō… Sōta-kun, đã lâu không gặp…”
“Ơ? À, ừm. Dù lần trước gặp nhau là sáng ba ngày trước…”
Akane tự thấy ông nội mình thử lòng vừa rồi, theo một nghĩa nào đó, thật vô lễ. Tuy nhiên, việc đề phòng lũ “sâu bọ” tiếp cận người thừa kế tập đoàn lại là phản ứng đương nhiên, điều này khiến Akane rất khó xử mà rụt vai lại.
Thấy Akane khác thường như vậy, Sōta cũng thấy đau lòng. Cậu cố gắng nặn ra giọng nói tươi tắn:
“Nhưng nhà Akane hoành tráng ghê! Lúc cháu liếc nhìn từ trên xuống, còn tưởng là công viên giải trí nào đó. Akane đúng là thiên kim tiểu thư siêu cấp thật.”
“Xin, xin đừng tạo khoảng cách! ※Luôn luôn sà tới, hỗn độn đáng yêu, Akane xin chào bạn!” (Chú thích của biên tập viên: Trích lời giới thiệu bản thân của nữ chính trong tiểu thuyết “Hãy Đến Đây! Bishojo Nyaruko-san!”)
Thấy Akane lo lắng đến mức sắp loạn trí, Sōta cười khổ thầm nghĩ, phản ứng này đúng là hỗn độn thật…
Theo đề nghị của quản gia, hai người tạm biệt Ruri, quyết định vào trong biệt thự uống trà nghỉ ngơi.
Dinh thự Mahōzawa, tổng hành dinh của Tập đoàn Mahōzawa, ngay cả vẻ ngoài đã giống như một trung tâm tiếp khách khổng lồ, toát lên sự sang trọng bậc nhất. Toàn bộ tường lát đá cẩm thạch và nội thất trải thảm Ba Tư lại hệt như sảnh khách sạn cao cấp, với những vật trang trí xa hoa nạm đầy đá quý, rèm lụa thêu tinh xảo, ngay cả cột hay khung cửa sổ cũng được chạm khắc, vẽ màu tỉ mỉ. Tóm lại, tất cả những gì lọt vào mắt đều là sự xa hoa lộng lẫy phi thường, trăm hoa đua nở, hoàn hảo mọi mặt, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao của vinh hoa phú quý trên thế gian.
“Nào bình nào tranh, bên trong cũng chất đầy những món đồ đắt giá cả…”
“Em, em sẽ cho người cất ngay đi, xin đừng tạo khoảng cách!”
“Không cần đâu… Anh không thấy như vậy, không sao cả.”
“Vâng, vâng ạ…”
“Ừm… À, thảm mềm mại ghê.”
“Em sẽ cho người cạo cho trơn tuột, xin đừng tạo khoảng cách!”
“Chưa từng nghe ai bảo cạo thảm bao giờ!”
Mỗi lần Sōta mở lời, Akane lại nơm nớp lo sợ Sōta sẽ tạo khoảng cách. Kết quả ngược lại, chính hành động của cô bé lại khiến Sōta cảm thấy có khoảng cách, phải nói là tránh xa ba thước.
Sōta cứ thế cùng Akane, người đang cố gắng xóa bỏ khoảng cách nhưng lại phản tác dụng, đi đến phòng khách. Nhìn thấy những đồ trang trí xa hoa phi thường, Sōta vốn định bày tỏ cảm nghĩ, nhưng Akane hiển nhiên lại sẽ bối rối, thế là Sōta giữ im lặng.
Hai người cứ thế ngồi xuống ghế sofa êm ái, im lặng nhấp trà.
Nhưng Akane chợt đặt cốc trà xuống bàn.
“…Sōta-kun, bình thường vẫn luôn cùng em uống trà trò chuyện, hôm nay lại tạo khoảng cách với em, không chịu nói một lời nào.”
Akane che mặt, nước mắt lưng tròng.
——Hóa ra nói hay không nói cũng vậy sao! Sōta bị đả kích nặng nề, nhận ra không thể không nói rõ mọi chuyện thì tình hình sẽ không giải quyết được.
Sōta khẽ thở dài, giọng điệu bình tĩnh mở lời:
“…Dù Akane là thiên kim tiểu thư, dù nhà Akane có giàu đến mấy, trong lòng anh, Akane vẫn là Akane thôi.”
“Sōta-kun…”
“Trong hội thao, cậu đã nói với anh phải không? Cậu nói cậu sẽ… bảo vệ anh.”
“…Vâng.”
Để đáp lại tấm lòng của cô, Sōta cũng quyết định dốc toàn lực.
Chỉ cần có thể đền đáp Akane, tất cả đều xứng đáng… Không biết từ khi nào, ý nghĩ này đã nảy sinh trong lòng Sōta.
“Dù anh không thể hứa sẽ bảo vệ Akane… nhưng anh sẽ coi Akane là Akane… không phải là thiên kim tiểu thư nhà Mahōzawa, mà là một cô gái… Và, chỉ cần Akane còn cần anh một ngày… trái tim anh sẽ luôn ở bên trái tim Akane…”
Tuy nhiên, câu nói này có một điều kiện…
Đó là “chỉ cần còn sống một ngày”.
Khi Sōta thầm bổ sung câu này trong lòng, ‘…!’ Akane hít một hơi, mặt đỏ bừng.
Trên đầu Akane dựng lên lá cờ tình yêu, nhưng toàn bộ lá cờ lại đỏ hồng và mềm mại, cho thấy Akane đang mê mẩn đến cực độ. Hình thái đa dạng của lá cờ khiến Sōta không khỏi cười khổ.
“S… Sōta-kun sao lại nói như vậy, Sōta-kun nói những lời như cầu hôn, Akane thấy khó xử quá…”
“Không phải, anh không có ý cầu hôn…”
Thấy Akane thẹn thùng mềm mại, chẳng kém gì lá cờ trên đầu, Sōta lo lắng không biết có phải mình đã quá vội vàng, nói chưa đủ rõ ràng không, liền vội vàng muốn diễn đạt ý mình một cách đầy đủ hơn.
Nhưng Sōta vừa định đứng dậy thì Akane đã ấn vào mặt cậu để ngăn lại.
“A! A! Sōta-kun không cần nói hết ra đâu! Tuy em nói em khó xử, nhưng thực ra không phải khó xử thật, mà là ngại với Rin-senpai và Naru…”
“Naru…?”
Rin thì còn có thể hiểu được, nhưng tự nhiên lại lòi ra cái tên Naru thì hơi bất ngờ.
Sōta tuy biết Naru không hiểu sao lại dựng lên lá cờ "đã công lược thành công", nhưng không ngờ ngay cả Akane cũng nhìn ra Naru có tình cảm với Sōta…
“A! Chẳng, chẳng lẽ Sōta-kun không biết Naru thích Sōta-kun sao! Em, em đã làm điều có lỗi với Naru rồi! Sōta-kun, mong cậu cứ coi như chưa nghe thấy lời vừa rồi!”
“Cái này… anh đã lờ mờ biết được tấm lòng của Naru rồi, nên cũng chẳng sao cả. Ngược lại, không ngờ Akane lại biết. Naru trừ khi không có ai xung quanh, nếu không thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện với anh…”
Ngược lại, khi Naru nói chuyện với Sōta, cô bé sẽ cất đi bầu không khí sắc lạnh như lưỡi kiếm thường ngày, để lộ nụ cười dịu dàng thoang thoảng.
“Ồ… Vì lúc phỏng vấn nhập ký túc xá Sōta-kun không có mặt mà.”
“Có cái phỏng vấn đó nữa hả…”
Kikuno-senpai nói: ‘Những ai được radar của chị gái phát hiện ra là thích Sō-chan, đều phải trải qua phỏng vấn! Dù sao thì chị gái cũng cần nắm rõ ai thích Sō-chan đến mức nào, đúng không?’ Thế là cuộc phỏng vấn được tổ chức.”
“Đó đâu phải phỏng vấn nhập ký túc xá! Đó là phỏng vấn tuyển bạn gái của tôi à!”
Bất kể chuyện này, Sōta thấy Akane bắt chước Kikuno thật chẳng giống chút nào.
“Sōta-kun đã nhận ra rồi!”
Sōta tự hỏi không biết Akane nghĩ kiểu gì mà lại cho rằng cậu không nhận ra.
“Thế nhưng, dù Naru có tham gia phỏng vấn đi nữa, với tính cách lạnh nhạt như thế, chị ấy cũng chẳng dễ dàng bộc lộ lòng mình đâu nhỉ…”
“Tại vì trước khi Naru vào Ký túc xá Mạo hiểm, chị ấy vốn rất bài xích, vậy mà lại đột nhiên chủ động đòi chuyển vào. Thế nên Nanami và Kikuno tiền bối cứ gặng hỏi lý do, kết quả Naru đã ngượng ngùng bảo: ‘Vì trong ký túc xá có người tôi muốn ở gần’…”
Sōta cảm thấy Akane bắt chước Naru đúng là không giống một chút nào.
“Thế nên tớ sẽ không bỏ trốn đâu, nếu không sẽ có lỗi với Naru và Rin tiền bối.”
Thấy Akane cười tinh nghịch, Sōta cũng mỉm cười theo.
Nhưng cái tên được nhắc đến lúc này khiến Sōta như bừng tỉnh, đập mạnh vào đùi.
“…À, mình bỏ quên Rin và Kikuno rồi.”
Gần một tiếng sau.
Sōta mang vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Khi cậu vừa gọi điện xong cho Kikuno bằng điện thoại nhà Akane và quay lại, Akane liền hơi lo lắng hỏi:
“Kết quả thế nào rồi? Kikuno tiền bối nói gì vậy?”
“Chị ấy lo lắng muốn chết, mắng mình một trận…”
Akane “à ha ha” cười lớn.
“Thật là, Kikuno tiền bối quá mức bảo bọc rồi.”
“Đâu có, thấy người đang ở ngay trước mắt mà bị robot bay bắt đi, đương nhiên phải lo lắng chứ!”
“Hồi nhỏ người lớn đúng là đã dạy chúng ta rằng, không được đi theo robot lạ mặt.”
“Giáo dục của nước nào thế!”
“Nước Robot.”
Trật tự trị an của nước Robot cũng kém cỏi thật đấy – Sōta cảm thấy cứ tiếp tục tranh cãi cũng vô ích, thế là ngồi lại chiếc ghế sofa êm ái trong phòng khách. Mà Ruri đâu phải robot lạ mặt, cô ấy là robot quen biết mà.
“À, rồi Kikuno và Rin đang trên đường tới đây.”
“Nếu họ tạo khoảng cách thì sao!”
“Ừm… Tớ nghĩ các thành viên Ký túc xá Mạo hiểm ai cũng kiên định cả, sẽ không thay đổi thái độ thất thường như Akane lo lắng đâu.”
“Vâng, vâng… là vậy sao… Nhưng nếu họ thay đổi thái độ, em nhất định sẽ suy sụp tinh thần… Xin Sōta bạn học hãy thay đổi thái độ một chút, coi như là diễn tập phòng ngừa vậy.”
Dù cảm thấy yêu cầu này thật khó hiểu, nhưng Akane có vẻ đang rất khổ sở. Sōta cảm thấy đồng cảm, liền làm theo lời Akane.
“…Ờ, Akane tiểu thư, xin chào… Người giàu có quả nhiên khác chúng tôi, lũ dân nghèo này.”
“Em suy sụp rồi!”
Sōta cúi đầu khép nép nói xong, Akane liền ôm đầu co rúm lại.
Phải mất một thời gian bất thường để an ủi Akane đang co ro, đến khi Akane cuối cùng cũng “hồi sinh”, thì cũng là lúc nhận được tin Kikuno và những người khác đã đến.
Kikuno và Rin xuống xe tại “Ga trước Trụ sở Tập đoàn Mahōzawa”, há hốc miệng kinh ngạc nhìn những bức tường gạch đỏ trải dài bất tận, cùng cổng vòm khổng lồ như lâu đài, và mảnh đất xây dựng giống như một khu vườn rộng lớn phía sau cánh cổng.
Lúc này, một chiếc xe buýt tự lái hai tầng từ phía xa dần tiến đến. Chiếc xe buýt tự lái giống như một phiên bản xe buýt của xe điện, di chuyển dọc theo bức tường dẫn hướng của làn đường dành riêng cho xe buýt, vì vậy không cần người lái; ở nhà Mahōzawa còn được trang bị chức năng kiểm soát tốc độ hoàn toàn tự động, thực hiện việc không người lái.
Hai người được quản gia đón từ cổng lên xe buýt, di chuyển đến trước dinh thự; cho đến khi Akane và Sōta ra đón, miệng của Kikuno và Rin vẫn giữ nguyên hình chữ O.
“Nơi này hoành tráng quá! Đây là công viên giải trí à?”
“Ga trước Trụ sở bên ngoài và ga trước đó rõ ràng chỉ cách nhau một phút đi xe, cứ như thể cố ý đặt ga này để dừng ở trước cánh cổng không có gì khác vậy!”
“Tên ga rõ ràng là trước Trụ sở, vậy mà từ cổng vào đây lại xa tít mù khơi!”
Rin và Kikuno vừa nhìn thấy mặt Akane và Sōta liền tuôn một tràng, vì những cú sốc liên tiếp khiến họ nhất thời quên mất mục đích đến đây.
Rồi, khi cả hai đã bày tỏ hết sự ngạc nhiên trong lòng, Akane không chịu đựng nổi nữa, co rúm lại trong góc, run rẩy nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi… Em sẽ bỏ chủ đề này đi, đổi thành công viên bình thường… Em sẽ bảo người thay đổi tuyến đường, đi đường vòng thật xa để kéo dài khoảng cách giữa các nhà ga… Em sẽ bảo người đổi tên ga thành ‘Ga còn rất xa Trụ sở’…”
“Không, những thứ đó đâu phải là cách giải quyết triệt để đâu…”
“Akane đúng là tiểu thư con nhà giàu mà…”
“Tiểu thư như vậy mà lại chịu làm bạn với Sōta, chị vui quá đi mất!”
“Hơn nữa còn không hề ra vẻ. Điều này không hề dễ dàng chút nào.”
Kikuno ôm chặt Sōta, thậm chí khiến người ta cảm thấy như thể chỉ cần có thể tiếp xúc cơ thể với em trai thì chị ấy sẽ hài lòng mọi thứ; Rin thì vô cùng khâm phục nhân cách của Akane, liên tục gật đầu đồng tình.
Phản ứng của hai người khiến Akane rụt rè ngẩng đầu lên, Sōta khẽ mỉm cười nói với Akane:
“Thấy chưa? Họ đâu phải là người thay đổi thất thường đâu nhỉ?”
“Đúng, đúng thế… Em thật đáng xấu hổ, lại nghi ngờ đồng đội…”
Thấy Akane ngượng ngùng, Sōta cũng thở phào nhẹ nhõm… Nhưng –
“À đúng rồi! Tôi nói này Sōta! Cậu không nói với chị một tiếng mà đã bị Ruri bắt đi là sao hả!”
“Đúng vậy Sōta! Cậu dám khiến người ta lo lắng!”
Hai người vốn còn tươi cười hòa nhã, giờ đây đã thay đổi thái độ hoàn toàn với Sōta.
“Thế à… Ra là ông của Akane…”
Được dẫn vào phòng khách, sau khi nghe Akane và Sōta kể lại sự việc, Kikuno, người bảo bọc em trai một cách thái quá, thở dài thầm nghĩ: ‘Đúng là cũng bảo bọc cháu gái quá mức rồi.’
“Xin hỏi, nếu không chê, Kikuno tiền bối và mọi người có thể ở lại đây luôn không?”
“Cái này thì… Với thân phận làm chị thì cũng không thể để em trai ở lại nhà người lạ một mình được, chị thấy chúng ta cứ ở lại đi, Rin?”
“Em cũng phải ở lại ạ!”
“Chị nghĩ như vậy Sōta cũng yên tâm hơn.”
“Vâng, vâng ạ! Nếu Sōta cảm thấy yên tâm, em cũng sẽ ở lại với cậu ấy!”
Rin đương nhiên lại không tốn chút sức lực nào đã cắm được cờ hoàn thành chinh phục.
Đúng lúc này…
Cánh cửa phòng khách “Rầm!” một tiếng mở tung. Lực mạnh đến nỗi cánh cửa vừa mở ra đã suýt đóng lại rồi lại mở ra.
Chỉ thấy Megumi, Naru, Kurumiko lần lượt xông vào.
“Sōta bạn học, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Thấy chưa, cậu ấy chẳng phải đang uống trà rất đàng hoàng sao? Mấy người cứ thích làm quá lên…”
“Kết quả Naru tiền bối lại là người trông lo lắng nhất, mặt còn tái mét ra nữa.”
“Đâu, đâu có chuyện đó! Đâu có chuyện đó!”
Thấy Megumi và những người khác nói chuyện ồn ào, Rin chợt vỡ lẽ, vỗ tay một cái.
“À đúng rồi, Kikuno lo lắng cho Sōta nên đã gọi điện khắp nơi liên lạc với tất cả những người quen biết… Chỉ còn thiếu mỗi Grandma và Hội trưởng Hội học sinh thôi.”
“Mọi chuyện đang trở nên vượt quá tầm kiểm soát ở những nơi mình không mong muốn rồi…”
Sōta, người ban đầu dự định sẽ “một mình yên tĩnh trải qua kỳ nghỉ hè trong ký túc xá”, giờ đây lại bị ném vào nơi ồn ào nhất, trong giây lát suýt nữa rơi vào tuyệt vọng; nhưng nghĩ kỹ lại, đây thực ra chính là sự kéo dài của cuộc sống thường ngày ở Ký túc xá Mạo hiểm, nói đơn giản là chuyện cơm bữa, thế là cậu nhanh chóng gạt bỏ sự tuyệt vọng lên chín tầng mây.
Trong khi Sōta đang suy đi tính lại trong lòng, Megumi và những người khác cũng như Kikuno và nhóm bạn, sau khi biết rõ sự việc, đã đồng ý lời đề nghị của Akane và chấp nhận ở lại.
“Hì hì hì… Ai cũng đáng lẽ phải về quê rồi chứ, vậy mà có vẻ như lại sắp trở lại cuộc sống ký túc xá rồi đó Sōta bạn học.”
Megumi vui vẻ dựa sát vào, khiến Sōta bừng tỉnh, vừa cười khổ vừa gật đầu. Nhưng Naru lại thở dài thườn thượt:
“Thật là… Cứ như bị trúng lời nguyền vậy.”
Dù Sōta cảm thấy câu nói đó cũng có phần đúng, nhưng Kurumiko lại “hề hề” cười thầm, cười Naru ban đầu tự nguyện đến đây mà còn làm ra vẻ.
“Cô, cô cười cái gì vậy, Kurumiko?”
“Không có gì, không có gì đâu mà~”
Kurumiko không chịu nói ra khiến Naru nổi giận. Không biết vì lý do gì mà hai người có tính cách chẳng liên quan gì đến nhau lại thân thiết đến lạ.
Có lẽ Kurumiko, dù trông trẻ con nhưng lại có mặt trưởng thành, và Naru, dù trông trưởng thành ổn định nhưng đôi lúc lại có phản ứng ngây thơ như trẻ nhỏ, hai người họ bị thu hút bởi những tính cách đối lập?
Khi mọi người đang đùa giỡn, quản gia đến thông báo bữa ăn đã chuẩn bị xong, thế là Sōta và những người khác cùng đi đến phòng ăn.
Nhìn chiếc bàn ăn dài không thể dài hơn được nữa, cùng những hàng nữ hầu bàn giúp kéo ghế, Sōta và mọi người đều cảm thấy mình đã đi nhầm chỗ.
“Xin, xin lỗi anh trai, sao lại bày nhiều dao và nĩa thế này ạ…? Có phải để dùng cả hai tay và miệng, thi triển nĩa tam kiếm phái không ạ?”
“Ngậm nĩa trong miệng thì ăn bằng cách nào…”
Kurumiko nhìn vô số dụng cụ ăn uống bày trước mặt – chỉ riêng nĩa đã hơn mười chiếc – run rẩy trước cảnh tượng bàn ăn xa lạ này; Sōta ngược lại lại run rẩy trước những ý nghĩ kỳ quặc của Kurumiko.
“Á! Vậy ra, có người từng nói với em! Đây là chia ra dùng để sử dụng, dùng để ngắm và dùng để dự phòng phải không!”
“Thế thì chỉ có ba loại thôi chứ!”
“Có lẽ là phải dùng rất nhiều nĩa.”
“Đi một vòng cuối cùng cũng quay lại đúng hướng rồi…”
“Em, em hiểu rồi! Cách giao tiếp của người giàu chính là phải đút cho nhau ăn. Có lẽ mỗi người đều có dụng cụ đút ăn chuyên dụng. Vì Akane chị gái thường xuyên đút cho anh trai, nên em hiểu ngay.”
“Theo lý thuyết của em, thì Kikuno chị gái chính là quý phu nhân siêu cấp rồi!”
“Thì ra Kikuno chị gái là quý phu nhân giấu mặt…”
“Cho đến sáng nay em vẫn ở nhà Kikuno chị gái, nhà Kikuno chị gái rất bình thường, dùng đũa ăn mì.”
“Tóm lại, cần phải nhanh chóng đút ăn thôi! Nhìn kìa, mấy cô hầu gái kia cũng đang nhìn chằm chằm bên này! Cứ thế này, sẽ khiến Akane chị gái, người đã tốt bụng chiêu đãi chúng ta, mất mặt đấy! Nào, anh trai, à~~”
“…”
Kurumiko há miệng chờ đợi như chú chim non đang há mỏ chờ mớm; Sōta bị cô bé đánh bại, đành phải đút thức ăn vào miệng cô bé.
“Ưm~! Ngon quá!”
Các nữ hầu nghĩ thầm: ‘Thật là cặp anh em dễ thương.’ ‘Đúng vậy. Đáng yêu ghê.’ rồi nhìn hai người với ánh mắt ấm áp.
“Phải nói là, ngon không thể tả! Anh trai lại cho Kurumiko ăn món ngon đắt tiền như vậy, là muốn mê hoặc Kurumiko thần hồn điên đảo sao!”
Kurumiko nũng nịu với anh trai, cảm giác cũng rất dễ bị chinh phục (tình huống này lại khác với Rin một chút), khiến người ta hơi lo lắng cho tương lai của cô em gái.
“…Nhân tiện, tuy em cũng không hiểu lắm về quy tắc bàn ăn, nhưng chỉ cần học theo Akane là được đúng không?”
“Đúng là ý hay!”
Sōta và Kurumiko thì thầm bàn bạc, khẽ gật đầu. Rin và Kikuno vô tình nghe được đoạn đối thoại ấy cũng chăm chú nhìn Akane, sợ bỏ lỡ bất cứ cử chỉ nào của cô.
"Tự dưng thấy ai cũng nhìn mình!"
Akane giật nảy mình khi bị Sōta cùng mọi người nhìn chằm chằm.
Tất nhiên, Sōta và cả bọn cũng bắt chước Akane giật mình theo; riêng Megumi – người từng được chị gái dạy về nghi thức ẩm thực Pháp nên không cần bắt chước Akane – và Naru – vốn thạo các phép tắc bàn ăn – thì lại giật thót vì thấy mọi người đều giật mình. Đó đúng là bữa tối khiến gia đình Mahōzawa thót tim nhất từ trước đến nay.
Sau đó, Akane ăn uống trong sự chú ý đặc biệt, vô cùng căng thẳng. Sōta và cả bọn chậm hơn Akane một nhịp, cũng làm theo y chang. Đối mặt với những món ăn tên vừa dài vừa khó hiểu, cả bọn vì quá căng thẳng nên ăn mà chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Rồi khi Akane giơ tay định gọi người phục vụ, tất cả cũng đồng loạt giơ tay theo.
"À... cái đó... xin hãy thêm nhiều thịt bò nướng cho Sōta-kun ạ."
Akane, vẫn còn mơ hồ không hiểu sao mọi người lại giơ tay, nói xong thì người phục vụ cúi chào tuân lệnh rồi tiến đến bên Kikuno và những người khác.
"À... xin, xin hãy cắt thật nhiều thịt bò nướng cho Sōta ạ."
"Ưm, ừm, làm phiền cho Sōta nhiều thịt bò nướng."
"Cho anh hai một phần thịt bò nướng thật lớn."
"...Tôi thích thịt bò nướng nhất."
"Vâng ạ." Người phục vụ cúi đầu. Đĩa thịt bò nướng sau đó được mang ra to đùng, nhìn thôi đã thấy no, Sōta suýt nữa thì khóc òa.
Lúc này, Naru nhận ra ý nghĩa những hành động kỳ lạ của mọi người, bèn lau miệng bằng khăn ăn rồi lên tiếng:
"Mọi người đang bắt chước Akane vì không biết nghi thức bàn ăn phải không?"
"Ô... mọi người không cần bận tâm chuyện đó đâu, cứ ăn tự nhiên là được mà."
"Tự nhiên ư! Vậy Kurumiko có thể cho thức ăn vào hộp bảo quản mang về nhà được không ạ!"
"Cũng tự nhiên quá rồi đó!"
Sōta hoảng hốt trách mắng, Kurumiko sa sút tinh thần, thấy thật khó để nắm bắt mức độ.
"Kurumiko, dù sao cậu cũng ở nhà tớ thêm một thời gian nữa mà, không cần mang về bây giờ cũng không sao đâu."
Vì đủ thứ chuyện quá đỗi bất thường, từ khi đến căn nhà này, Sōta đột nhiên cảm thấy Akane lại là người tràn đầy lẽ thường.
Cuối cùng, mọi người cũng có thể vui vẻ dùng bữa tối, thuận lợi cho đến khi món tráng miệng được mang lên.
"Anh hai, món tráng miệng không biết tên này ngon không chịu nổi luôn!"
"Ừm... phần của anh cũng cho em luôn..."
Sōta, đang trong trạng thái "bị thịt bò nướng bao vây", đưa đĩa tráng miệng cho Kurumiko đang hớn hở.
"Anh hai đúng là thần!"
"Đã là thần thì phải cúng bái." Akane chen vào.
"Có thịt bò nướng để cúng bái!"
"Đừng có mang nữa!"
Sōta hét lên khi thấy người phục vụ bưng thịt bò nướng đến, suýt ngất xỉu.
Lúc này, cánh cửa mở ra, một cặp nam nữ ăn mặc chỉnh tề, khoảng ba mươi lăm tuổi bước vào.
"Bố nghe hết rồi, Akane! Nghe nói con mời bạn về nhà chơi hả! Akane nhút nhát của bố lại có bạn bè... Bố ngạc nhiên quá!"
Rồi người đàn ông vừa nói vừa ôm chặt Akane.
*Nhút nhát...?*
*Anh ấy nói nhút nhát ư...?*
*Xưa nay có kiểu nhút nhát nào mà chủ động đến mức này sao...?*
Các thành viên ký túc xá Mạo Hiểm liên tiếp thầm nghĩ những cảm nhận có phần khó nói ra.
Akane cứ có cảm giác mọi người đang nhìn mình, ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay bố. Hôm nay đúng là một ngày cô liên tục bị mọi người nhìn chằm chằm.
Bố Akane thấy con gái thoát đi, liền chuyển ánh mắt sang Kikuno và cả bọn.
"Ôi chao, các cháu là bạn của Akane phải không! Các cháu chịu làm bạn với Akane, chú rất vui mừng..."
Bố Akane dừng lại một nhịp khi nhìn thấy Sōta, rồi cất tiếng:
"Cậu là cái thứ gì!?"
"Anh nói là bạn của Akane mà, ông xã? Tôi là mẹ của Akane, cảm ơn cháu đã đến. Cháu tên gì vậy?"
Mẹ Akane khác hẳn với bố Akane đang nổi đóa tức thì, bà mỉm cười hỏi Sōta.
"Cháu là Hatate Sōta ạ."
"Akane không cần bạn khác giới!"
"Ôi chao, ghét ghê, ít nhất cũng cần có một cậu bạn trai chứ, Akane."
Mẹ Akane cười ha hả, bà cho người ta cảm giác giống Akane hơn, cứ thế thẳng thắn nói ra một cách tự nhiên.
"Bố không cho phép! Làm bố thì không cho phép! Ai cho phép cậu vào nhà Mahōzawa của tôi!"
"Lão phu cho phép."
"Hội trưởng (Bố vợ)!"
Hidekazu, người vốn đang dùng bữa ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng ồn ào liền bước sang; bố Akane bất giác hét lên the thé.
"Không, không cần biết Hội trưởng nói gì, con là bố của Akane, không thể tha thứ cho loại đàn ông này! Con sẽ dốc toàn lực tập đoàn gây áp lực, điều nó đến trường ở vùng xa xôi!"
"Nếu bố làm thế, con sẽ rời khỏi nhà này! Con sẽ cùng Sōta-kun đến trường ở vùng xa xôi!"
"Cái gì!"
Akane nghe bố nói những lời chỉ có khí thế mà không có thực chất liền lập tức kêu lên, bố Akane cứng họng, còn Hidekazu thì tâm đắc gật đầu.
"Ừm... người thừa kế tập đoàn lại lấy chính mình làm con tin ư? Đây đúng là khủng hoảng tuyệt hậu của nhà Mahōzawa."
Nghe Hidekazu nói những lời như không liên quan gì đến mình, bố Akane suy sụp quỳ xuống, lẩm bẩm như nói mê:
"Akane xưa nay trăm phần trăm vâng lời, vậy mà lại bị loại đàn ông đó mê hoặc... Akane từ trước đến nay chưa từng chống đối phương châm của gia đình lại biến thành người khác... Akane ngoan ngoãn như vậy lại nói ra những lời nặng nề đó..."
"Đây là một xu hướng tốt. Nếu người thừa kế nhà Mahōzawa là một con búp bê không biết chống đối thì sẽ rất phiền phức."
Hidekazu rời khỏi phòng, đặt tay lên đầu Akane, sau đó vỗ vai Sōta và để lại câu nói đó.
"Khốn kiếp! Đừng tưởng thế là thắng nhé! Đồ sâu bọ bám lấy Akane!"
"Sōta-kun không phải sâu bọ! Cậu ấy là côn trùng tốt!"
Akane cãi lại, bố Akane bị đả kích nặng nề, ủ rũ rời khỏi phòng.
"Sōta-kun, hãy vui lên. Cậu không cần để tâm những lời bố nói đâu!"
*Dù sao mình cũng là côn trùng sao...?* Sōta – chú côn trùng đang chìm trong buồn bã – nói đúng ra thì chủ yếu để tâm đến cách Akane phản bác, nhưng bỏ qua điểm đó thì Akane quả thật đã động viên cậu.
Lúc này, mẹ Akane cũng mỉm cười với Sōta.
"Xin lỗi nhé, Sōta-kun. Cháu đừng để bụng nha. Người đó là không thể rời xa con cái được. Sau này dì sẽ dạy dỗ anh ấy... vì dì đứng về phía Sōta-kun và Akane mà. Được chứ?"
"À, vâng..."
Mọi người nhận ra, cái kiểu tính cách phóng khoáng như thế rõ ràng là huyết thống của nhà Mahōzawa.


0 Bình luận