• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

02

62 Ánh trăng đẹp thật đó nha

0 Bình luận - Độ dài: 1,724 từ - Cập nhật:

“Ừm…”

Xia Yi dụi dụi mắt, rồi ngồi dậy.

Cô ôm con gối rồng nhỏ của mình, ngáp một cái.

Mặc dù tầm nhìn có chút mơ hồ, nhưng vẫn liếc nhìn sang bên cạnh…

Hửm, mất rồi?

Xia Yi không nhìn thấy Miu Miu đâu cả, chỉ có chiếc chăn bị tốc lên.

Tuy rằng vì để canh chừng con tin quan trọng, hai người là ngủ chung một giường, nhưng quan hệ của họ tạm thời cũng chưa tốt đến mức đắp chung một cái chăn.

“Miu Miu… biến mất rồi sao?”

Xia Yi có chút khó hiểu, lẽ nào là bỏ trốn rồi?

Nhưng cùng với việc ánh mắt cô di chuyển về phía trước, liền nhìn thấy một thiếu nữ tóc bạc mắt đỏ, đang ôm lấy đầu gối của mình, cô đơn ngồi trên bệ cửa sổ, thu mình lại một cục.

Là Miu Miu.

Ánh trăng trắng ngần chiếu lên làn da vốn đã trắng nõn của cô, khiến trông càng thêm nhợt nhạt.

Đôi mắt màu đỏ thẫm xinh đẹp, lại để lộ ra một ánh nhìn mơ hồ, khiến cô trông có chút bất lực.

Xia Yi đặt con gối rồng nhỏ xuống, mang dép lê vào, rồi đi đến trước mặt Miu Miu.

Miu Miu đang cúi đầu, nhìn thấy trong tầm mắt mình xuất hiện thêm một đôi dép lê thỏ con, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Xia Yi.

“Sao còn chưa ngủ nữa vậy?”

“Hơi ồn ào, ta ngủ không được… thế là ra đây ngắm trăng.” Miu Miu lại cúi đầu xuống, dường như đang né tránh ánh mắt của Xia Yi.

“Ngắm trăng?”

Xia Yi suy nghĩ một chút.

Chắc là cũng giống như bình thường mình phơi nắng vậy nhỉ?

Huyết tộc là sinh vật hắc ám, đối với những thượng vị chủng hoạt động về đêm này mà nói, mặt trăng gần như có tầm quan trọng tương đương với mặt trời.

Miu Miu Huyết tộc làm vậy, chính là để bổ sung thêm chút năng lượng từ mặt trăng.

“Ra là như vậy à.”

Xia Yi liếc nhìn một cái, phát hiện sau vai Miu Miu, ấn ký đó đang khẽ phát sáng.

“Ủa, cái đó của ngươi là gì vậy?”

“…”

Miu Miu không đáp lại, mà vẫn giữ im lặng.

Xia Yi vốn định lại gần hơn, nhưng trên người Miu Miu lúc này lại toát ra một bầu không khí người lạ chớ đến gần, cô liền rụt chân lại.

Ừm…

Ta hiểu mà.

Xia Yi có thể hiểu được cảm giác này, thật ra vào những đêm khuya tĩnh lặng, chỉ cần qua một thời điểm nhất định nào đó, lúc bản thân ở một mình, luôn sẽ cảm thấy một nỗi buồn man mác dâng lên, quẩn quanh trong lòng.

Đây là thời gian trầm cảm.

Xia Yi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, đêm trăng không một gợn mây, mặt trăng trên đại lục này không phân biệt mà rải xuống ánh trăng tĩnh lặng, khiến cả hoàng cung Long tộc đều chìm trong một màu xanh lam nhàn nhạt.

“Ánh trăng đêm nay, đẹp thật đó nha.”

“…Ể?”

Miu Miu ngẩng đầu lên.

“Ngươi lúc nãy… nói gì vậy?”

“Ta nói, ánh trăng đêm nay đẹp thật đó nha, ngươi không thấy vậy sao?” Trên gương mặt Xia Yi hiện lên một nụ cười.

Miu Miu sững người, một lúc lâu sau mới nói: “Xia Yiyi, câu nói này, không thể nào tùy tiện nói với con gái được đâu nha, đặc biệt lại còn là người mới quen chưa được bao lâu nữa.”

“Cái gì chứ?”

Xia Yi làm ra vẻ mặt mờ mịt.

Bản thân mình không phải là đang cảm thán phong cảnh đêm nay sao?

Gần như tương đương với việc bình thường sẽ nói, hôm nay thời tiết không tệ… các loại tương tự, lẽ nào còn có ý nghĩa gì đặc biệt nữa sao?

Miu Miu lẩm bẩm: “Đáng sợ thật đó nha, Xia Yiyi, không chỉ khó đối phó, lại còn rất dễ khiến người ta sa ngã nữa… Rõ ràng là một kẻ si mê kiếm thuật, thế mà tại sao lại có thể thành thạo đến vậy chứ?”

“???”

Xia Yi càng không hiểu nổi nữa, luôn cảm giác như trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó.

Lẽ nào là đang khen mình sao?

“Đúng vậy đó nha, trước đây ta chính là từng làm thầy giáo rồi, đã dạy qua rất nhiều học trò đó!”

“Ngươi…?” Miu Miu chớp chớp mắt. “Hình như cũng phải, ngươi trở thành Kiếm Thánh vào thời điểm, còn rất trẻ, đúng là có tư cách đó thật.”

“Ta chính là rất được học trò yêu mến đó nha.”

“Vậy học trò của ngươi, có biết ngươi biến thành bộ dạng này không?”

“Ự…”

Nụ cười của Xia Yi đông cứng lại.

Đúng là đồ không biết điều, cứ nhằm vào chỗ đau mà nói!

“Nếu để các đệ tử của Kiếm Thánh nhân tộc biết được, người thầy mà mình từng sùng bái, lại biến thành một con loli lông trắng thích chây ì, phản ứng của bọn họ, chắc chắn sẽ đặc biệt thú vị lắm đây—”

“Chuyện đó, tuyệt đối sẽ không có đâu!”

“Thú vị thật đó nha, Xia Yiyi, đúng là không giống với những người khác chút nào.” Miu Miu bật cười, dường như tâm trạng đã tốt hơn không ít.

Xia Yi cũng để ý thấy, ấn ký sau vai cô ta đã tối dần đi, không tiếp tục phát sáng nữa.

“Được rồi, đến lúc phải về ngủ rồi, nếu không thì ta thật sự sẽ đột tử mất.”

Miu Miu đứng dậy, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, đồng thời lúc đi ngang qua sau lưng Xia Yi, cô ta nói hai chữ—

Cảm ơn.

Chỉ có điều cô ta cố ý không phát ra âm thanh.

Đế quốc Thâm Hồng, hoàng cung Huyết tộc.

Huyết tộc chi Vương Herman đang ngồi trên ngai vàng của mình, ngón tay không ngừng gõ lên tay vịn, nhịp điệu dồn dập, rõ ràng là tâm trạng không được vui vẻ cho lắm.

“Vậy mà lại dám chống lại ta…”

“Bệ hạ, có chuyện gì vậy ạ?”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Herman.

Ánh mắt ông ta nhìn xuống, trên những bậc thềm, là một Huyết tộc thuần chủng đã có tuổi, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, trên đó có những tua rua dài màu đen. Cách phối màu như thế này, cho dù chỉ là quý tộc có huyết thống cao quý, cũng không được phép mặc, cả triều đình trên dưới, chỉ có duy nhất một người—

Tể tướng của Đế quốc Thâm Hồng, Owen Garcia.

“Bệ hạ, nếu có điều gì phiền muộn, không ngại nói ra, lão thần có lẽ có thể giúp người phân ưu.”

“Không có gì.”

Herman ngoài mặt lại trở về vẻ bình tĩnh thường ngày.

“Khanh Owen, số tiền bồi thường thu thập từ các đại gia tộc trước đó, phản ứng đều thế nào rồi?”

“Bẩm Bệ hạ, xem ra tiến độ có một vài khó khăn, rất nhiều gia tộc đều đang cố ý trì hoãn, có lẽ không thể nào gom đủ số tiền đã định.”

“Có kẻ nào đó đang ngấm ngầm giở trò sao?”

“Vâng ạ, Bệ hạ, lão thần đã đặc biệt điều tra một chút, là do gia tộc đứng sau Công tước Harvey – gia tộc Howard làm ra.”

“Ngươi thấy thế nào? Khanh Owen.”

“Gia tộc Howard định lợi dụng sức ảnh hưởng đã gầy dựng từ trước đến nay của bản thân, để khiến các gia tộc khác cùng nhau trì hoãn. Có kẻ vì e ngại thế lực của gia tộc Howard, cũng có kẻ ôm tâm lý may mắn, muốn kéo tất cả các gia tộc cùng xuống nước, cùng nhau liên hợp lại, để làm khó người, ép buộc người phải giảm bớt yêu cầu về số tiền bồi thường.”

“Thú vị thật đó,” Herman bật cười. “Lũ quý tộc cứng đầu không chịu nghe lời, vậy mà lại muốn đối đầu với hoàng quyền.”

Owen Garcia không giống với các gia tộc khác, vận mệnh của gia tộc bọn họ trước nay vẫn luôn gắn liền với Hoàng đế Huyết tộc, sẽ chỉ đứng về phía hoàng tộc mà thôi.

Các quý tộc khác đều chửi rủa gia tộc Garcia là chó săn, chủ động đeo vòng cổ chó vào cổ mình, vứt bỏ cả tôn nghiêm.

“Bệ hạ, lão thần đề nghị tiếp tục gây áp lực lên gia tộc Howard, vào thời điểm cần thiết, trực tiếp xuất binh, ép buộc thu hồi đất phong của bọn chúng.”

“Ý của khanh Owen là… ép bọn chúng tạo phản?”

“Vâng ạ, Bệ hạ cứ yên tâm, chỉ cần người bằng lòng mua chuộc một gia tộc nào đó, miễn trừ số tiền bồi thường, để bọn họ làm nội gián, đến bên cạnh gia tộc Howard làm nội gián, rồi thổi gió thổi lửa là được.”

“Nếu khanh Owen đã đề xuất như vậy, vậy có nghĩa là, trong lòng đã có tính toán cả rồi phải không?”

“Vâng ạ, Bệ hạ, người của gia tộc nội gián lão thần đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Chỉ cần người đồng ý một tiếng, kế hoạch này liền có thể thi hành. Lần này sẽ trực tiếp nhổ tận gốc gia tộc Howard, giết sạch tất cả những kẻ có liên quan, để làm gương cho kẻ khác, răn đe tất cả các quý tộc.”

“Ừm, khanh Owen vẫn là người hiểu lòng ta nhất, lúc nào cũng có thể thuận theo ý ta, giải quyết khó khăn. Cứ đi làm đi.”

“Lão thần đội ơn lời khen của Bệ hạ, xin phép đi thực hiện ngay.”

Tể tướng Huyết tộc hành lễ, sau đó, liền rời đi.

Trong hoàng cung rộng lớn, chỉ còn lại một mình Herman.

Ánh mắt Huyết tộc chi Vương u ám, giọng nói lạnh như băng: “Miu Miu, ngươi thật sự đã quên mất thân phận của mình là gì rồi sao?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận