"Công chúa Điện hạ, đã sáng rồi ạ."
"..."
"Công chúa Điện hạ, người vẫn ổn chứ ạ?"
"..."
"Công chúa Điện hạ, xin người hãy nhìn thần."
Sera gọi tiểu công chúa đang nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Nghe thấy giọng của hầu gái, Xia Yi mới quay đầu lại, ngây ngốc nhìn cô.
"...?"
"Công chúa Điện hạ, xin hãy nói theo thần, một hai ba, ba hai một."
"Một hai ba, ba hai một." Xia Yi đáp.
"Ừm, tốt quá rồi, Công chúa Điện hạ không sao cả." Sera lúc này mới yên tâm.
Xia Yi chắc chắn không sao, chỉ là cái địa ngục mướp đắng hôm qua quả thực... quá dữ dội. Vốn tưởng đã sắp kết thúc, ai ngờ Lucia lại bưng ra một cốc nước ép mướp đắng. Nàng còn cách nào khác đâu chứ? Chỉ đành ngậm ngùi uống cạn.
Khiến cho sáng hôm sau lúc nàng thức dậy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại được. Đồ Nữ hoàng Ngân Long đáng ghét, kén ăn thì đã sao chứ!
Xia Yi hừ một tiếng, ngồi dậy trên giường. Mướp đắng, nàng đã ăn hết sạch rồi, ngay cả nước ép mướp đắng cũng uống rồi, vậy thì lời hứa của Xia Lulu chắc chắn không chạy đi đâu được.
Bây giờ muốn bỏ nhà ra đi, chỉ còn thiếu một thời cơ nữa thôi. Vấn đề không lớn, bây giờ nhịn một chút, sau này sẽ không cần phải nhịn nữa!
"Sera, giúp ta thay y phục."
"Tuân lệnh, Công chúa Điện hạ."
......
Xia Yi đang ăn sáng cùng Xia Lulu. Thường ngày hai người đều ăn riêng phần người nấy, nhưng hai hôm nay lại cứ hay tụ tập cùng nhau.
Xia Yi so sánh với địa ngục mướp đắng hôm qua, ngay cả món cà chua thường ngày không mấy thích ăn, bây giờ cũng thấy thanh mát ngon miệng lạ thường, thật kỳ diệu.
"Công chúa Điện hạ vậy mà lại chủ động ăn hết cà chua rồi." Sera có chút bất ngờ.
"Không tệ đâu, Xia Yi." Xia Lulu khen ngợi.
"Đó là đương nhiên rồi ạ, mẫu thượng, con là muốn làm là làm được—"
Đuôi Xia Yi căng cứng, mông khẽ nhích về phía sau. "Ngươi... ngươi không phải lại có ý đồ xấu gì đó chứ!"
Xia Lulu ngây thơ nói: "Ta làm gì có ý đồ xấu nào đâu, ta chỉ đang ăn sáng cùng con gái thôi mà."
"...Thôi được, ta tạm thời tin vậy!" Xia Yi nửa tin nửa ngờ, Nữ hoàng Ngân Long này một bụng ý đồ xấu xa, không biết lại đang âm mưu gì đây.
Trong lòng vô cùng khó chịu, muốn gỡ gạc lại chút thể diện. Nàng lén liếc nhìn về phía Xia Lulu, phát hiện một chi tiết đáng chú ý.
Trong bữa sáng, Xia Lulu vậy mà lại không ăn dưa chuột. Các món khác thì đều ăn hết, chỉ riêng dưa chuột là cố ý gắp ra, để sang một bên.
Đệt! Hóa ra cô ta cũng kén ăn, lại còn dùng cái cớ này để đường đường chính chính đối phó với mình ư?
Xia Yi vội vàng kéo kéo tay áo Sera. Sera nghi hoặc tiến lại gần nàng, khẽ hỏi: "Công chúa Điện hạ, sao vậy ạ?"
"Sera, ta lấy thân phận Công chúa Long tộc ra lệnh cho ngươi, bắt buộc phải trả lời thật cho ta một câu hỏi."
"Vâng ạ."
"Xia Lulu, có phải cô ta rất ghét dưa chuột không?"
"Nữ hoàng Bệ hạ người..." Sera do dự một lát rồi gật đầu, "Nữ hoàng Bệ hạ từ nhỏ đã rất ác cảm với dưa chuột ạ."
Ha ha! Bắt được rồi nhé!
Xia Yi cười phá lên, đồng thời lớn tiếng gọi: "Lucia!"
"Công chúa Điện hạ, xin hỏi người có gì căn dặn ạ?" Nghe thấy tiếng tiểu công chúa, Lucia phụ trách bữa sáng nhanh chóng xuất hiện.
"Dưa chuột hình như không đủ ăn rồi, làm thêm một ít mang lên đây đi." Xia Yi đắc ý nói.
"...!?" Nghe thấy giọng Xia Yi, phản ứng của Xia Lulu rất mạnh mẽ, người khẽ run lên một cái. Tất cả những điều này đều bị Xia Yi thu vào mắt, nàng đã bắt đầu muốn cười rồi.
"Xia Lulu, sao nghe thấy dưa chuột mà ngươi phản ứng mạnh thế?" Xia Yi tò mò hỏi, "Không lẽ, ngươi cũng kén ăn hả~?"
"Ta... ta... đâu có kén ăn." Ánh mắt Xia Lulu lảng đi, trở nên yếu thế.
Hoảng rồi hoảng rồi, cô ta hoảng rồi!
Xia Yi càng thêm chắc chắn, cơ hội thế này không nhiều đâu. Khó khăn lắm mới nắm được sơ hở của Xia Lulu, phen này phải truy cùng giết tận, xả một trận tơi bời!
Hôm nay ta nhất định phải trị cho bằng được ngươi, con loli ngàn tuổi tiêu chuẩn kép này, xem ta có làm cho ngươi khóc không nhé, Xia Lulu!
Đối mặt với yêu cầu hợp lý, Lucia tuân theo, lui xuống không bao lâu đã bưng dưa chuột lên. Sắc mặt Xia Lulu càng tệ hơn, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn một cái. Bộ dạng này quả thực giống hệt Xia Yi ngày hôm qua.
"Xia Lulu, sao ngươi không ăn vậy?" Khóe miệng Xia Yi gần như nhếch lên tận trời.
Nhưng nhìn lại phía Xia Lulu, thì đã bắt đầu khó xử, có chút không biết phải làm sao.
"Ôi chao, hình như trước đây có người dạy ta rằng, tuyệt đối không được kén ăn, nếu không sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác trong các hoạt động xã giao, đúng không?"
"...Ừm."
"A! Liệu có khả năng nào, ai đó kén ăn còn nghiêm trọng hơn cả ta không nhỉ?" Xia Yi đang cố gắng nín cười. "Không thể nào, không thể nào, không lẽ thật sự có người đến cả dưa chuột cũng không ăn được sao!"
Lucia đã chứng kiến tất cả mọi chuyện tối qua thực sự cạn lời, trong lòng thầm nghĩ, ở một mức độ nào đó, tình cảm của hai mẹ con này thật tốt.
"Ta... ăn được! Xia Yi, ngươi đừng có nói bậy nói bạ!" Xia Lulu phản bác.
"Nếu đã vậy, tại sao trong đĩa lại còn thừa dưa chuột chứ?" Xia Yi chất vấn.
"..." Xia Lulu dường như sắp rơi vào trạng thái 'nóng đỏ', vừa sốt ruột lại vừa im lặng.
Thấy đến đây, Xia Yi cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, không nhịn được muốn lên mặt một phen. Mối thù hôm qua, hôm nay trả! Áp sát gây sát thương, ưu thế về ta!
"Mẫu thượng, con nói thẳng ở đây luôn, nếu người dám ăn hết chỗ dưa chuột đó, con sẽ dám gọi một cốc nước ép mướp đắng uống cạn!" Xia Yi tung lời thách thức.
Lucia vừa nghe thấy, sững người một lát, rồi nháy mắt ra hiệu với nàng. Xia Yi không hiểu Lucia có ý gì. Lẽ nào đây là... Ồ, ta hiểu rồi, là muốn giúp Xia Lulu cầu xin tha thứ ư? Đừng có mơ! Mọi chuyện đã quá muộn rồi, tự ngươi làm bậy mà, Xia Lulu!
"Ôi chao, mẫu thượng, người không phải là không dám đó chứ?" Xia Yi che miệng, "Ồ, xin lỗi mẫu thượng, là con vô lễ rồi, sao lại có thể vạch trần người như vậy chứ? Cứ coi như con chưa nói gì đi!"
"Ta... ăn!" Xia Lulu nghiến răng nói, sắc mặt tái mét, tay cũng run lên.
Bộ dạng mất mặt này chẳng khác gì mình tối qua cả!
"Được thôi được thôi, vậy để ta chống mắt lên xem!" Xia Yi đã chuẩn bị sẵn sàng để xem trò vui.
Hóa ra làm kẻ thích xem trò vui lại sướng thế này!
Tiếp theo, chắc là sẽ được xem Xia Lulu cố gắng ăn, nếm vài miếng, kết quả là không chịu nổi, rồi tìm lý do lấp liếm cho qua chuyện chứ gì?
Thắng! Xia Yi cảm thấy mình sắp thắng đậm rồi, thể diện lấy lại được hết.
Ta có thể lật kèo!
Chỉ thấy Xia Lulu run run rẩy rẩy dùng nĩa xiên một miếng dưa chuột, cho vào miệng. Vốn dĩ Xia Yi đang chờ phản ứng sụp đổ của Xia Lulu, đột nhiên, Xia Lulu lại cười rộ lên, vẻ mặt ung dung, nhai kỹ nuốt chậm, rồi nuốt xuống.
Sau đó như không có chuyện gì, ăn hết chỗ dưa chuột rất nhanh, hệt như không có chuyện gì xảy ra, thong dong mỉm cười. So với phản ứng ác cảm lúc nãy, quả thực là một trời một vực.
Nụ cười của Xia Yi cứng đờ.
"Ôi chao, quả nhiên, cho dù đã qua cả ngàn năm, ta vẫn rất ghét dưa chuột," Xia Lulu dùng khăn ăn lau miệng, "May mà, ta sớm đã quen với việc nuốt những món mình không thích rồi."
"..."
"Đúng rồi, Xia Yi, vừa rồi con nói sau khi ta ăn hết dưa chuột thì con sẽ thế nào ấy nhỉ?" Xia Lulu nghiêng đầu, "Ta hơi quên mất rồi, con gái ngoan, hay là con đích thân nói cho ta biết đi~"


0 Bình luận