Nỗi buồn của Amakusa Kanade
'3'
「……Haa haa haa.」
「A, Kanade-san, anh về rồi!」
Tôi, người sắp kiệt sức, vừa mở cửa bước vào nhà thì một cô gái tóc vàng rực rỡ đã chạy đến với nụ cười rạng rỡ trên môi.
「...Chocolat, đợi một chút.」
Tôi đưa tay ra ngăn cô gái sắp nhào vào lòng tôi lại.
「Vâng, có chuyện gì vậy?」
Cô ấy mỉm cười hồn nhiên, còn tôi thì đáp lại:
「Em… đã lén ăn rồi đúng không?」
Chocolat bỗng cứng người lại. Nếu biểu cảm có thể phát ra âm thanh thì chính là kiểu “pắc” ấy.
「A-anh đang nói gì vậy? Không nói rõ chủ ngữ thì em không hiểu gì hết đó nha?」
「Là hộp sô-cô-la cao cấp anh mua để đãi khách đó.」
「Ưm... anh có bằng chứng gì nói là em đã ăn chứ?」
Mắt thì lảng tránh, còn cái chỏm tóc đặc trưng trên đầu thì quay vòng vòng không kiểm soát.
Chẳng hiểu theo nguyên lý nào, cái chỏm tóc của Chocolat lại chuyển động theo cảm xúc, lúc thì dựng thẳng lên, lúc thì ủ rũ cụp xuống. Nhìn không khác gì đuôi chó.
Mà chuyện đó để sau. Vì cô ấy không chịu thành thật nên tôi đành phải đưa ra bằng chứng.
「Bên mép em dính đầy thứ màu nâu nè.」
「Ưm... Kanade-san đáng sợ quá. Mắt sắc như dao luôn...」
「Ờ, mà cái đó là dính đầy cả mặt rồi. Chắc hơn em tưởng nhiều đấy.」
Dơ đến mức tôi nghi ngờ không biết là vô tình hay cố ý nữa. Ăn kiểu gì mà thành ra như vậy chứ...
Dù cô ấy gần như đã nhận tội, nhưng dạy dỗ mà nửa vời thì sẽ chẳng giúp gì. Cô ấy cần hiểu mình đã sai chỗ nào.
「Chocolat, anh không thích ai nói dối. Em hãy nói rõ thứ dính trên miệng là gì đi, anh sẽ không giận.」
「Thật không giận thiệt không?」
「Thật, chỉ cần em nói thật.」
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chỏm tóc đuôi chó vui vẻ lắc lư:
「Em đã ăn hết sạch đồ ngọt trong nhà rồi!」
「Quá đáng quá rồi đó!!」
「Kanade-san lừa em!!」
...Tôi bắt đầu thấy tức rồi đó.
「Hình phạt của em là hôm nay không được ăn tối.」
「Cái-cái đó sẽ khiến em không nạp đủ calo mất!」
Còn calo nào mà không đủ! Em định tích trữ calo cho mấy ngày hả...
「Đây là quả báo đó. Người ăn sạch đồ ngọt trong nhà thì không xứng đáng có bữa tối.」
「Làm ơn tha cho em đi mà!」
Chocolat giơ tay ra làm bộ cầu xin một cách cường điệu. Tôi cảm thấy tiếp tục nói chuyện chỉ khiến tôi mất mặt hơn nên lờ cô ấy đi và cởi giày.
「Huhu... Kanade-san thật tàn nhẫn.」
Tôi bước qua Chocolat đang giả vờ đau khổ rồi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
「Thật là, cô ấy chẳng bao giờ chịu nghe lời...」
「Kanade-san! Em quên nói một chuyện rất quan trọng!」
Chocolat vội vã chạy vào phòng khách.
「Nhìn cái này nè!」
Rồi cô ấy đưa ra thứ giấu sau lưng ra trước mặt tôi.
「Cái gì đây... que kem à?」
Ở giữa có chữ “Trúng thưởng”.
「...Rồi sao?」
「Có nghĩa là em được thêm một cây nữa, nên không phải là em đã ăn hết sạch đồ ngọt đâu nha! Vậy nên cho em ăn tối đi!」
…Lần này thì tôi thực sự nổi giận rồi.
「À há~ đúng là vậy đó nhỉ~ thế là chưa ăn hết thiệt rồi ha~ ha ha ha, Chocolat thông minh ghê á~」
「He he he.」
「Vậy thì em mau đi đổi cây kem mới đi ha?」
「Vâng!」
Và thế là cô ấy tươi cười rời khỏi nhà.
...Xin lỗi nha, Chocolat, bữa tối của em chính là cây kem đó đấy.
「A-mu a-mu a-mu.」
Đến giờ ăn tối, Chocolat vẫn tỏ vẻ hạnh phúc nhai lấy nhai để món đậu hũ Mapo.
「Haa... trái tim mình thật mềm yếu quá.」
Dù đã “xử phạt” cô ấy, nhưng khi thấy cái chỏm tóc rũ xuống tội nghiệp lúc cô ấy gặm cây kem, tôi đã không nỡ và đưa hết phần ăn tối cho cô ấy.
「Phù à~ đây mới gọi là cuộc sống á~」
Ăn xong bữa, Chocolat lại lăn lộn dưới sàn với vẻ mãn nguyện... đúng là đồ vô dụng mà.
「Ganh tị với em quá, như không có chút phiền não gì vậy.」
「Đúng vậy! Em không có phiền não gì hết á!」
Chọc cô ấy cũng vô ích rồi...
「Kanade-san có phiền não gì à?」
Chocolat bò dậy, ngồi vào chỗ trống bên cạnh tôi trên ghế sofa.
「Phiền não của anh à, tất cả là do mấy cái Absolute Choice đó thôi. Hôm nay xuất hiện tận ba lần lận...」
Tôi kể cho Chocolat nghe những lựa chọn đã hiện ra khi tôi đi học, nói chuyện với Yukihira và Ouji.
「Hee~ khổ ghê. Mà xuất hiện nhiều vậy thì chắc gây bất tiện cho cuộc sống hàng ngày lắm ha.」
「Không chỉ vậy đâu... anh còn muốn được yêu đương như người bình thường nữa, chỉ cần đơn giản thôi là được rồi.」
Dù mục tiêu hiện tại vẫn là nói chuyện bình thường với con gái, nhưng là học sinh trung học bình thường khoẻ mạnh như tôi, thì mơ mộng chuyện yêu đương cũng là bình thường thôi.
「Ừm ừm, yêu đương hả... Nhưng mà nếu mấy Absolute Choice đó không biến mất thì chắc khó lắm ha?」
「Tất nhiên rồi. Làm gì có cô gái nào lại thích một thằng tự dưng cởi đồ rồi hét la ngoài đường chứ.」
「Nhưng mà em rất thích Kanade-san đó?」
「A──」
Tôi suýt sặc vì quá bất ngờ, cố gắng lắm mới không ho, rồi hỏi lại:
「L-làm ơn đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm kiểu đó có được không?」
「Hiểu lầm? Em nói thật lòng mà, em thích Kanade-san lắm.」
「Ưm...」
Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.
Bình tĩnh lại đi, Amakusa Kanade. Dù Chocolat có nói thật đi nữa, cái "thích" đó chắc cũng chỉ là kiểu trung thành của chó với chủ thôi, tuyệt đối không phải kiểu tình cảm yêu đương.
「Kanade-san, anh sao vậy?」
Chocolat nhìn tôi với đôi mắt to tròn, cái chỏm tóc lại đung đưa… phải nói thật, cô ấy rất đáng yêu. Chỉ xét về ngoại hình thì còn hơn cả idol tầm trung nữa.
Cha mẹ tôi đi vắng lâu ngày, còn tôi thì sống chung dưới một mái nhà với một cô gái xinh như vậy. Bây giờ cô ấy lại còn bảo là thích tôi...
Nhìn vào thực tế thì tình huống này đúng là nguy hiểm rồi... Phải nhanh chóng làm dịu cảm xúc thôi.
「...Chocolat, em đi tắm trước có được không?」
「Tắm à? Được thôi!」
May quá... Như vậy tôi sẽ có một chút thời gian để trấn tĩnh lại.
「Này, sao em lại cởi đồ ngay ở đây chứ!」
「Chịu thua, em nghĩ cái gì vậy không biết...」
Sau khi kéo Chocolat vào phòng thay đồ, tôi quay lại sofa phòng khách.
Tôi hít sâu nhiều lần để làm dịu tâm trạng, rồi nhìn lại hoàn cảnh hiện tại.
Tôi đã bị "Absolute Choice" đeo bám hơn một năm rồi. Đời học sinh trung học của tôi cũng đã hơn một phần ba trôi qua dưới sự dày vò của thứ này.
Mà trong một năm qua thì chuyện xảy ra toàn là... bị con gái ghét, bị nói ghê tởm, bị khinh bỉ… Không được, không thể để chuyện này tiếp diễn nữa.
Tôi quyết định rồi. Phải trục xuất “Absolute Choice” ra khỏi đầu và lấy lại cuộc sống bình thường!
Dù Chocolat tự xưng là người hầu của thần, đến để giúp tôi giải trừ mấy lựa chọn đó, nhưng tôi vẫn chẳng thấy cô ấy giúp được gì cả. Thế nên tôi phải tự mình cố gắng thôi.
Ngay khi tôi vừa quyết tâm xong──
【Chọn đi: ① Ngày mai, trên đường đến trường biến thành con gái và cởi đồ.
② Ngày mai, trên đường đến trường biến thành loài bò sát và lột da.
③ Ngày mai, trên đường đến trường biến thành tay sát gái và mất “lần đầu”.】
…Bình tĩnh lại.
Phải thật bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ.
Tôi là Amakusa Kanade, học sinh trung học 16 tuổi, nhóm máu O, hiện đang ngồi trên sofa trong nhà mình suy nghĩ.
Và… tôi là người ngày mai sẽ phải chọn một trong ba thứ: cởi đồ, lột da, hay mất “lần đầu”.
………Muốn khóc quá đi mất.


0 Bình luận