Noucome
Takeru Kasukabe Yukiwo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 11.5

Chương 04: Gái rắc rối toàn từ dị giới mà ra hả?

0 Bình luận - Độ dài: 7,272 từ - Cập nhật:

Gái rắc rối toàn từ dị giới mà ra hả?

Khi nhắc đến từ "thần", tôi sẽ nghĩ đến điều gì đây?

Một vị thần công bằng ngự trị trên thiên đình quan sát nhân loại?

Nữ thần với nụ cười từ ái được các thiên sứ vây quanh?

Hay ông lão râu dài hiền lành?

Tất cả đều không phải.

Vị thần mà tôi biết là một gã bất lịch sự, tùy tiện và hoàn toàn không đáng tin.

Dù chẳng hề kỳ vọng vào loại thần như thế... lúc này tôi lại vô cùng mong ngài giúp một tay.

Hãy xóa bỏ thứ "tuyệt đối lựa chọn" mà tôi buộc phải đối mặt.

Đó không phải là câu hỏi giả định kiểu "kết hôn với chàng trai nghèo đẹp trai hay ông lão béo lùn giàu có", mà là——

【Lựa chọn: ① Quỳ xuống năn nỉ bạn nữ cho xem nội y. ② Uốn ngược người cầu xin bạn nữ ngồi lên người.】

Thứ mà tôi gọi là "lời nguyền tuyệt đối lựa chọn" buộc phải chọn một trong hai, dù nội dung có vô lý đến đâu. Nếu do dự hoặc chống cự...

"Uaaaaa!"

Những cơn đau đầu kinh khủng sẽ ập đến, không cách nào chống cự nổi.

Khốn thật... chỉ còn cách liều mạng thôi.

Tôi nuốt nước mắt, gào thét:

"Các bạn nữ yêu quý! Xin hãy rủ lòng thương dùng tôi làm ghế ngồi ạ!"

...Tư thế uốn ngược người hét lớn của tôi lập tức hứng trọn ánh mắt khinh bỉ từ các bạn nữ.

Điều đáng buồn là ánh mắt ấy không phải "Amakusa sao thế?" mà là "Amakusa lại lên cơn rồi".

Đúng vậy, nhờ "tuyệt đối lựa chọn" này, trong mắt họ tôi đã trở thành kẻ thường xuyên có hành vi kỳ quặc.

"Khổ quá... đó đâu phải là con người thật của tôi..."

Đang lúc tự oán trách thì một giọng nữ vang lên:

"Amakusa-kun, tâm hồn cậu dường như đang bị tổn thương nghiêm trọng nhỉ."

Yukihira Furano - mái tóc bạch kim nổi bật như tên gọi, thường tỏ ra lạnh lùng nhưng——

"Hãy để 'Nam Đinh Cách Nhĩ của Học viện Seikou' này chữa lành cho cậu."

"Ơ... tôi chưa từng nghe ai gọi cô như thế..."

"Lạ thật... À, tôi hiểu rồi. Vì cậu là 'hữu kê cách nhĩ' nên khinh thường 'vô kê cách nhĩ' chăng?" (Chú thích: "Nam Đinh" đồng âm với "vô kê" - không gà)

"Sao đột nhiên lại đâm vào chuyện nhảm nhí thế!"

"Nhảm nhí ư? Vậy đổi chủ đề nào... Hay là bàn về chim...………………………………………………………...xe điện nhỉ?" (Chú thích: "Chinchin densha" - tên gọi thông tục của xe điện mặt đất)

"Trò chơi đố vui còn không kéo dài đến thế!"

"Theo cách gọi của dân trong nghề, đó là 'xe điện chim'."

"Đảo ngược lại cũng đâu có ổn!"

"À mà hôm trước tôi đến ăn sushi ở Zaugin, cuối cùng đã về bằng xe điện chim đấy."

"Rõ ràng là thêm thắt vô duyên!"

...Vấn đề là hễ mở miệng, cô ấy lại tuôn ra những câu đùa tục tĩu kèm lời lẽ sắc bén.

Thật đáng tiếc cho nhan sắc của nàng.

"Hôm nay cô hơi quá đà rồi đấy..."

"Bởi tôi cảm thấy hôm nay thật đặc biệt, hình như có người cho phép tôi muốn làm gì cũng được."

"Ai cho phép chứ... Với lại bình thường cô chẳng muốn làm gì thì làm sao?"

"Ồ, nếu thực sự được tự do, ủy ban giáo dục sớm biến thành ủy ban giáo dục giới tính rồi."

"Ý gì đấy! Đừng có nhảm nữa!"

"Đã vậy thì dừng ở đây vậy."

Yukihira vui vẻ bỏ về phía cuối lớp sau khi chọc đủ.

Mệt thật... Nói chuyện với cô ấy tốn sức kinh khủng, lại còn sau trải nghiệm "tuyệt đối lựa chọn", đúng là thử thách tinh thần.

"Thôi... Đi rửa mặt cho tỉnh táo vậy."

Vừa mở cửa lớp hướng đến nhà vệ sinh——

"…………Hử?"

Một con bò xuất hiện trước mặt.

"…………Ơ..."

Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, con bò đi bằng hai chân này ôm lấy đầu... và giật phăng ra.

"Uwaaa!"

"Ahaha, có giật mình không Akan?"

"...Là cô à."

Cô gái chui ra từ bộ đồ thú nhồi bông là Yuuouji Ouka - tiểu thư nhà tài phiệt "UOG" hàng đầu Nhật Bản, dù tôi vẫn khó tin điều đó.

"Đang... làm trò gì thế?"

"Uhuhu, muốn biết không?"

Yuuouji bước sát lại, mặt áp gần tôi.

Mái tóc đen dày lay động chạm vào mũi.

"Đừng... đừng áp sát thế chứ!"

Cô nàng này có tính cách trẻ con, hoàn toàn vô ý thức về thân phận thiếu nữ 16 tuổi của mình.

Sau khi tôi phản đối, Yuuouji hơi lùi lại (nhưng vẫn còn khá gần) giải thích:

"Bộ đồ này là sản phẩm mới 'Bò đen Nhật Bản' của 'UOG Toys'! Được tạo ra để cạnh tranh với 'Heo trắng' đang được trẻ con cuồng nhiệt đấy!"

Tôi dám khẳng định thứ này sẽ không nổi tiếng đâu... Đôi mắt vô hồn của con bò càng nhìn càng rợn.

"Trang phục hoàn chỉnh!"

Chẳng hiểu tâm tư tôi, Yuuouji lại đội đầu bò lên người.

“A ha ha ha! Các bạn học ơi, thịt bò Kuroge Wagyu đến đây~!”

Rồi cậu ta lao vút xuống hành lang.

Đúng là trẻ trâu... Não vẫn còn non choẹt. Loại người đó mà đứng top đầu khóa thì thế giới này chắc chắn đã có đường dây nào đó bị đấu nhầm.

“À, Amakusa-sama~”

Đột nhiên một giọng nói nhẹ bẫng vang lên phía sau.

“Xem cái này đi!”

“Ồ, Chocolat à?”

Mái tóc vàng mượt lắc lư, cô gái bước những bước ngắn tiến lại gần tôi.

“Sao nhiều kẹo thế... Lại được mọi người cho à?”

“Đúng vậy, mọi người trong trường này tốt bụng quá đi!”

Chocolat vui vẻ ôm đầy kẹo trong tay, mỗi lần mở miệng, sợi tóc ngốc nhô lên như râu anten lại đung đưa theo.

Cô bé Chocolat này, thực ra không phải con người.

Theo lời cô ấy, là trợ thủ do thần phái đến giúp tôi xóa bỏ Absolute Choice, nhưng mà——

“Hê hô hậu hừng hờ, lỉ lầu hầu hoài hảo hề, tẩu hầu lâu hoa?”

“Ơ, tôi chẳng hiểu gì cả... Nuốt xong rồi nói đi.”

“Hừng hừng ngậm à... Hả xúp hảng bá.”

“Thôi nào, tôi đã bảo là——”

“Bô bô bô~ Bô • Bô~ Bô bô.”

“Cái này thì nói được hả?!”

Bình thường cô bé cứ thế ngày ngày ngơ ngác, như thể trong đầu chẳng có suy nghĩ gì, thực tế chẳng giúp được tích sự gì.

Nếu chỉ vậy thôi thì được, đằng này còn ăn bám ở nhà tôi, sống cuộc đời ngủ dậy ăn rồi ăn xong ngủ... Chocolat đúng là phế vật.

“Thật không chịu nổi cô đâu... Hửm?”

Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên đúng lúc này.

Bị ép dùng ghế hông khiến con gái ghét bỏ, nghe Yukihira Furano chửi thề, phải hùa theo lời nói bộc phát của Yuuouji Ouka, rồi lại vướng vào không gian não ngắn của Chocolat... Quả là buổi trưa tồi tệ.

“Hả...”

Tiết học thứ năm đã bắt đầu mà tâm trạng tôi vẫn chưa ổn định.

Tại sao những cô gái xung quanh tôi đều là loại đáng tiếc đến cực điểm thế nhỉ...

Tôi tuyệt đối không phóng đại. Thực tế, Yukihira và Yuuouji còn được bầu chọn vào bảng xếp hạng hoa khôi tiêu cực với danh hiệu ô nhục "Reject 5".

Còn tôi thì, không hiểu sao cũng lọt vào danh sách đó...

Nhưng khác với Yukihira hay Yuuouji vốn đã kỳ quặc, tôi vốn là người bình thường, tất cả chỉ vì cái Absolute Choice đáng nguyền rủa mà bị coi là kẻ biến thái số một trường... Muốn khóc quá.

Tôi chỉ muốn tìm cách xóa bỏ Absolute Choice, lấy lại cuộc sống học đường yên ổn thôi mà——

【Chọn đi: ①Dịch chuyển đến thế giới RPG. ※Không rõ khi nào về được.

②Dịch chuyển đến thế giới BL. ※Phải đơm hoa kết trái tình yêu mới về được.】

...Khoan đã khoan đã khoan đã, cái lựa chọn chết tiệt này đang nói cái quái gì thế?

RPG là kiểu như Dũng ○, F○ hay Final Fantasy đúng không? Dịch đến thế giới đó? Thôi đi, đùa à?

...Nhưng theo xu hướng trước đây, những điều lựa chọn liệt kê chắc chắn sẽ thành hiện thực sau khi chọn, hoàn toàn bất chấp lẽ thường hay định luật vật lý.

“Ơ...”

Nghĩ đến đây, cơn đau đầu lại giục giã.

Ừm... BL là thế giới nam với nam có quan hệ vượt tình bạn đúng không? Ở đó mà "đơm hoa kết trái tình yêu" thì chẳng phải là...

“——!”

Một luồng lạnh xuyên sống lưng, hậu môn co thắt.

Không được, tuyệt đối không thể chọn ②. Như vậy chỉ còn cách loại trừ chọn ① thôi, nhưng...

“A a a!”

Không, không chịu nổi nữa, đau đầu đến cực hạn rồi! Phải chọn ngay bây giờ!

“Chết tiệt... Kệ xác đi!”

Khi tôi gần như tuyệt vọng chọn ①——

Ý thức trắng xóa.

“!”

Cảm giác phiêu du ập đến.

“Cái, uwaaa—— Đau quá...!”

Chưa kịp hoài nghi đã té cái rầm mông xuống đất.

“...Hửm?”

Nhìn quanh một lượt, tôi đờ người.

“Đây, đây là...”

Là một ngôi làng.

Không phải loại thôn xã hiện đại, mà đúng nghĩa "làng" nguyên thủy.

Trong chuồng có gia súc lạ đang gặm cỏ, ruộng bên cạnh trồng thứ giống khoai lang với khoảng cách đều tăm tắp, những ngôi nhà xây bằng vật liệu tựa gạch.

Trước mắt tôi là phong cảnh đồng quê mà Nhật Bản... không, cả Trái Đất hiện đại cũng không nên tồn tại.

“Mình thật sự... đã đến thế giới RPG?”

Một giây trước còn ở lớp học...

“Ư... Uwaaa!”

Đột nhiên có tiếng hét sau lưng.

“Đến... đến rồi...”

Quay lại, một cậu bé đang chỉ tay về phía tôi với vẻ kinh ngạc.

“Đến cái gì... Là tôi à?”

Cậu bé không trả lời, vừa chỉ tay vừa lùi dần.

“Hiệp... Hiệp hiệp hiệp, Hiệp sĩ đến rồi——!”

“...Hả?”

Cậu bé quay người bỏ chạy.

“Là... sao vậy?”

Đang ngơ ngác thì chưa được bao lâu, cậu bé đã dẫn cả đám người trở lại.

“Ôi, đúng như lời tiên tri!” “Rốt cuộc thì... vị cứu thế đã xuất hiện!” “Đại nhân Hiệp sĩ!”

Những người đó đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Cứu thế? Hiệp sĩ? Họ đang nói cái gì thế?

Đang lúc tôi băn khoăn, một cụ già bước ra từ đám đông, tiến đến trước mặt tôi nói:

"Thất kính thất kính, lão phu là trưởng thôn nơi đây, tên Muraji."

Một ông cụ đầu hói bóng loáng, chòm râu dài rủ xuống trước ngực, tay cầm cây trượng gỗ có đầu uốn thành hình xoắn ốc. Vị trưởng thôn này cũng hòa hợp với khung cảnh nơi đây, giống hệt như bước ra từ tranh vẽ.

Nói thêm chuyện vặt, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy ai đó thực sự tự xưng là "lão phu".

"Mọi người chỉ nhất thời xúc động, mong Đại nhân dũng sĩ lượng thứ. Thực ra cũng không trách được họ, bởi không lâu trước đây đã có lời tiên tri rằng 'Khi mặt trăng đen kịt, dưới ánh dương lục sắc, vị anh hùng cứu quốc mang vết tích định mệnh sẽ giáng thế từ trên trời, tiêu diệt ma chủ'."

Lời văn cổ này nghe sao mà... trung nhị thế không biết...

"Ái chà, tôi không phải dũng sĩ đâu mà..."

"Ngài quá khiêm tốn rồi."

"Không phải khiêm tốn, thật sự không phải..."

"Ừm? Nếu ngài đã nói vậy, để lão phu kiểm tra chút nhé. Trên mông dũng sĩ phải có vết bớt hình quả mơ muối."

Cái gì thế này... Một nhân vật nào đó trong manga J có vết bớt hình ngôi sao ngầu lòi, còn dũng sĩ ở đây lại là quả mơ muối... Lại còn ở trên mông... Vả lại, thế giới này cũng có mơ muối sao...

Tạm gác lại vô số điểm đáng chê bai, vì đã có đặc điểm nhận dạng dễ dàng thế này, tôi cũng đỡ phải giải thích dài dòng.

Đương nhiên trên mông tôi chẳng có vết bớt nào. Giờ chỉ cần tìm chỗ vắng người cho trưởng thôn xác nhận——

【Tuyệt đối lựa chọn: ①Lột nửa mông ngay tại chỗ để chứng minh bản thân không phải dũng sĩ. ②Cởi truồng nhảy điệu breakdance để chứng minh bản thân không phải dũng sĩ.】

...Này, đến tận đây cũng có lựa chọn à!

Hơn nữa lột nửa mông hay cởi truồng nhảy múa... Ở đây toàn các em nhỏ thế này...

"Ừm ừm...!"

Cơn đau đầu ập đến nhanh chóng. Tuyệt đối lựa chọn vẫn hoạt động đáng sợ ở cả thế giới khác.

...Chỉ còn cách liều thôi.

"Tôi... không phải dũng sĩ!"

Tôi nghiến răng kéo phăng quần, lộ ra nửa bên mông.

"…………"

Dân làng im phăng phắc. Cũng phải thôi, người bình thường thấy ai đột nhiên làm chuyện này đều hoảng hốt... Đáng buồn là tôi đã quá quen với phản ứng này rồi.

Nhưng không ngờ, khi tôi quay đầu lại, thứ chờ đợi lại là phản ứng bất ngờ.

"Gì chứ, để tôi vui mừng hão thế." "Tưởng anh ta có chút đẹp trai, không phải dũng sĩ thì đẹp cũng vô dụng." "Khốn nạn, đùa cợt gì thế!" "Nhưng... mông anh ấy cũng khá đẹp đấy chứ."

Cái cuối cùng là bệnh gì vậy trời!

...Chuyện vặt tạm gác lại, những người này thay đổi thái độ nhanh quá. Dù sao điều đó cũng cho thấy họ thực sự kỳ vọng vào sự xuất hiện của dũng sĩ...

Đang suy nghĩ dở, trưởng thôn vỗ vai tôi nói:

"Vậy thì, xin ngài nhanh chóng rời đi được không?"

"Hả?"

"Đây là ngôi làng nghèo... không đủ sức nuôi người không phải dũng sĩ."

"Ơ... tôi cũng đồng ý, nhưng đột nhiên đuổi đi thế này thì tôi phải... Ái!"

Cơ thể tôi bỗng chốc bay lên không.

"Này!..."

Theo lệnh trưởng thôn, một gã lực sĩ (cao ít nhất hai mét) vác tôi lên vai.

"Ặc... diễn biến gắt thế!"

Điểm khởi đầu trong RPG nào chẳng là trò chuyện với dân làng, tìm hiểu thế giới quan hay chạy việc vặt trong không khí thư thả cơ mà!

Nhưng hiện thực (?) luôn tàn khốc, tôi bị vác ra cổng làng mà không kịp phân trần.

"Nghe đây, xung quanh đây có rất nhiều quái vật hung dữ, ngươi tự lo thân đi."

Trưởng thôn còn ném lại câu khiến người ta run sợ.

"Ái chà!"

Thế rồi tôi bị ném phịch xuống đất.

"Này, đừng bảo lão phu vô tình nhé."

Trước khi cánh cổng đóng sập, một cây gỗ thô ráp lăn đến bên cạnh tôi.

"Hẹn gặp lại."

"Đợi... đợi đã!"

Dù tôi đập cửa thế nào, cánh cổng làng vẫn đóng chặt.

"Ừm..."

Đột nhiên đến thế giới khác rồi bị đuổi cổng... Đúng là hỗn loạn quá mức.

"Thôi, than vãn cũng vô ích..."

Trước hết hãy xem xung quanh có gì. Đúng lúc đó——

"Ơ..."

Tôi phát hiện một con chó kỳ lạ đang nằm cạnh bên.

Nói đến mức độ kỳ lạ... nó có hai cái đầu.

"Zzzzz."

Có vẻ nó đang ngủ say, những chiếc răng nanh trắng bệch lòi ra ngoài môi đung đưa theo nhịp thở khiến người ta dựng tóc gáy.

Nó rất mạnh... con này chắc chắn rất mạnh. Trưởng thôn nói xung quanh đây tập trung nhiều quái vật hung dữ, huống chi còn to lớn thế này.

Chiều dài thân hình ước chừng gấp rưỡi tôi... đâu còn là chó nữa.

Tình hình cực kỳ nguy hiểm... đang lúc tôi rón rén định chuồn mất——

"…………Gừ?"

...Ông chó tỉnh giấc.

Tôi đờ người ra, đứng hình đối diện với con quái vật.

"Chào... chào buổi sáng."

Vừa lùi lại tôi vừa nói thế——

"Grrrrrr!"

Nó đột nhiên xông tới!

"Á á á!"

Tôi vung cây gỗ bên tay đập đại.

"Được! Trúng rồi... chứ?"

"Gừ ọoooo!"

"Í í í!"

Lại càng khiến nó nổi điên!

Con quái vật há rộng mồm, hoàn toàn là tư thế nuốt chửng tôi.

Sau đó nó cong chân sau lấy đà... rồi phóng mạnh về phía trước.

"Gừừừ... gào!"

Phải né ngay! Mặc dù não phát ra cảnh báo, cơ thể tôi đờ đẫn vì khiếp sợ.

"──!"

Không xong, hết đường cứu rồi!

Đúng lúc tôi nhắm nghiền mắt chờ chết──

"Hiệp sĩ công lý đã tới nơi!"

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Vừa mở mắt ra──

"Gaaaaa!"

Tôi thấy một quả cầu lửa lao thẳng vào con quái vật, ngọn lửa lập tức bùng cháy dữ dội.

"Chuyện... gì thế?"

Con quái vật bốc cháy ngã vật xuống trước mặt tôi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Gừ... ục ục..."

Nó rên lên một tiếng rồi hoàn toàn biến mất.

Không phải ẩn dụ, nó thật sự tan biến không để lại dấu vết. Dù quái vật trong RPG thường chết kiểu này, không để xác lại, nhưng──

"Cậu không sao chứ, Kanade?"

Giọng nói vang lên ngay sát sau lưng kéo tôi về thực tại.

"Yuu... Yuuouji?"

Quay đầu lại, tôi thấy Yuuouji Ouka mặc trang phục kỳ dị với chiếc áo choàng đỏ chót.

"Sao... sao cậu lại ở đây?"

Thì ra không chỉ mình tôi bị đưa đến thế giới này...

"Ơ? À thì, khi tỉnh dậy tớ đã ở đây rồi. Khoảng ba ngày trước~"

Ba ngày... Lệch thời gian với tôi. Đã đến lúc Absolute Choice có thể đưa người sang thế giới khác, thì việc thao túng thời gian cũng chẳng có gì lạ... À không, vẫn lạ đấy. Nhưng sự đã rồi, đào sâu làm gì.

"Tiện thể, quả cầu lửa lúc nãy là do cậu à?"

Ánh mắt Yuuouji sáng rực như chờ đợi câu hỏi này, cô giơ tay hình chữ V.

"Đúng rồi đấy, tớ là pháp sư đó!"

Cô vui vẻ xoay một vòng. Chiếc váy hiện tại còn ngắn hơn đồng phục, chỉ chút nữa là lộ hàng... Cô nên ý thức tuổi tác chút đi.

"Ngầu lòi chứ nhỉ?"

Nhưng Yuuouji hoàn toàn không để ý, tiếp tục cười nói:

"À đúng rồi. Nghe này, tên của hỏa thuật cậu vừa thấy siêu kỳ quặc luôn!"

"Kỳ quặc? Tên gì vậy?"

"Shuzo."

"Hả? Gì cơ?"

"Shuzo."

... Này, chẳng phải là... Shuzo đó sao (chú thích: Matsuoka Shuzo, cựu vận động viên quần vọt huyền thoại Nhật Bản)? Ừ thì ông ấy đúng là 'nóng' thật... Còn được gọi là Ifrit nữa... Nhưng đặt tên phép thuật kiểu này thì sao?

"Bình thường không phải là Hỏa Diễm Thuật hay Bạo Viêm Thuật sao?"

"Ơ~ Đâu phải tớ đặt tên, ở đây nó gọi thế mà~ À, mấy phép khác tên cũng dị lắm!"

... Dù ngửi thấy mùi tai họa, nhưng thấy Yuuouji háo hức thế, đành nghe vậy.

"Bắt đầu từ thủy hệ nhé?"

"Natural Water."

"Chỉ là nước uống cao cấp thôi mà!"

Còn chẳng phải phép thuật.

"Phong hệ thì sao?"

"Matasaburo." (Chú thích: Nhân vật trong tiểu thuyết "Matasaburo của gió" của Miyazawa Kenji)

"Sao toàn dùng tên không tồn tại ở thế giới này thế!"

Bản quyền đã hết hạn, chắc không sao... À không, vấn đề không nằm ở đó.

"Thổ hệ?"

"Ế ẩm dột."

"Đừng có xúc phạm thổ hệ thế chứ!"

Đừng coi thường thổ hệ, còn có light novel lấy "ế ẩm" làm tên kia.

"Quang hệ?"

"Hói đầu lưa thưa."

"Chỉ là ông chú trung niên thôi mà!"

Thứ ánh sáng đó làm gì có sát thương.

"Lôi hệ?"

"Trọc đầu sét đánh."

"Vẫn là ông chú đó thôi mà!"

Cướp mất hai hệ chỉ để chơi chữ...

"Ám hệ?"

"DARK."

"Sao cái này lại bình thường thế!"

Thật là... Lộn xộn quá mức.

"Ahaha, vui đúng không~! À, còn có hệ nguyệt nữa này."

Phải rồi, vài game có hệ này. Luna the Moon Fairy cũng thường thấy.

"Thế... phép hệ nguyệt tên gì?"

"Hết tiền."

"Chỉ là kẻ vung tay quá trán thôi mà!"

Phép thuật thế giới này rốt cuộc tính làm gì vậy...

"Ơ?"

Đang chán nản, Yuuouji đột nhiên ngước nhìn trời như phát hiện điều gì.

"Kanade, nhìn kìa!"

Tôi theo tay cô chỉ nhìn lên.

"Uwa!"

Một con chim khổng lồ dài năm mét đang lao vút xuống từ trên cao.

"Kyaaaaaaa!"

Con chim kỳ dị vỗ cánh dữ dội.

Chuyển động đó tạo ra vòi rồng mini ào ào đánh tới.

"Này này, trông mạnh thật đấy?"

Trong khi tôi co rúm, Yuuouji thản nhiên giơ tay về phía vòi rồng.

"Ế ẩm dột!"

Đất đá từ tay cô bắn ra phi lý, đâm thẳng vào vòi rồng khiến nó tan biến. Wow, "ế ẩm dột" đỉnh thật!

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa qua đi, con chim quái dị đã lao tới gần hơn rất nhiều.

"Ừm... Con chim đó có vẻ hơi mạnh, dùng phép hợp thể đi."

Phép hợp thể... Cũng là hệ thống thường thấy trong game, Yuuouji Ouka dùng loại này sao?

"Được rồi, vậy dùng Hỏa kết hợp với Thổ nhé!"

Shuuzou × Bất Khởi Nhãn Lão Thổ... Rốt cuộc sẽ tạo ra loại phép thuật gì đây?

"Cảm giác... rất bình thường."

"Không ổn rồi!"

Thứ không ổn duy nhất chính là cái tên. Ngọn lửa nổ làm méo mó không khí hòa cùng đất đá tạo thành khối dung nham khổng lồ, đập thẳng vào con quái điểu đang xông tới trước mặt chúng tôi.

"Kha... aaaaaa!"

Nhiệt độ cao khiến con quái vật đau đớn rơi xuống đất, rồi biến mất không dấu vết như lũ chó trước đó.

"Thắng rồi nè~!"

Khi Yuuouji Ouka đang giơ chữ V chiến thắng với nụ cười rạng rỡ—

"Ting ting ting ting~!"

Xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ.

"Ơ? Gì vậy?"

Chỉ thấy đồng bằng trải dài vô tận, không tìm thấy thứ gì có thể phát ra tiếng động đó.

"À, đó là tiếng lên cấp đấy."

"Lên... cấp?"

Ở đây còn có khái niệm này sao... Lại một lần nữa khiến tôi thấm thía đây là thế giới game.

"Uh-huh, giờ em đã level 30 rồi~."

Cô ấy vui vẻ xoay một vòng tại chỗ. Nếu đã level 30... nghĩa là trong ba ngày qua cô ấy đã hạ gục rất nhiều quái vật?

"À, lên level 30 hình như học được phép mới... Để xem nào, là hệ mê hoặc."

Hệ mê hoặc... Nghe giống loại gây trạng thái bất thường cho đối phương.

"Tên là gì?"

"PR Club."

"Ít nhất hãy giữ tính nhất quán cho thế giới quan của mình đi!"

Yuuouji Ouka phớt lờ lời chê của tôi, nghiêng đầu thắc mắc:

"Lạ nhỉ? Em không hiểu phép này dùng để làm gì~"

"Phép mới học đều như vậy mà?"

"Trước đây mỗi khi học xong, trong đầu em đều hiện lên hình ảnh minh họa. Nhưng cái này thật sự khó hiểu quá~"

Vậy sao? Nhưng phần cảm nhận này chỉ bản thân người học mới biết, tôi cũng không thể nói gì.

"Nên là Amakusa Kanade, anh đứng yên đó nhé."

"Hả?... Em định dùng tôi làm thí nghiệm à?"

"Yên tâm đi~ Em chắc chắn đây không phải phép tấn công, nếu thấy kỳ quặc em sẽ giải ngay."

"Thật không đấy..."

Tôi nửa tin nửa ngờ đứng trước mặt Yuuouji Ouka.

"Em bắt đầu đây. Một~ hai~ ba, PR Club!"

Luồng sương màu hồng từ tay Yuuouji Ouka ào ạt phủ lấy tôi.

Cái này... thật sự ổn sao? Nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm vô cùng—

【Lựa chọn: ①Chấp nhận. ②Phản đòn.】

"Uwa!"

Tôi giật mình vì lựa chọn đột ngột, nhưng không có thời gian do dự. Lúc này... chọn ②!

"Uwaaa, phản đòn PR Club!"

"Ơ?"

Dù ở thế giới nào, Absolute Choice vẫn tuyệt đối. Được tăng sức bởi lựa chọn, tôi dùng sức mạnh vượt qua ma pháp đẩy lùi toàn bộ sương hồng.

Yuuouji Ouka không ngờ tới chuyện này, trúng phải PR Club toàn tập.

"Ư... a?"

"Yuuouji Ouka...?"

Ánh mắt cô ấy đột nhiên mất đi sinh khí, như vũng nước đục ngầu.

"Em... em sao vậy— Ế?!"

Khi tôi bước tới xem xét, cô ấy ôm chầm lấy tôi.

"Khách hàng thân yêu~"

"Ơ..."

Cái gì thế này... Nét mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt trống rỗng, phải chăng PR Club đã khiến cô ấy mất ý thức?

"Em yêu anh nhiều lắm~!"

Thời đại nào rồi còn tiếp viên kiểu này!

"Đợi... đợi đã, Yuuouji Ouka."

Tôi cố gắng đẩy ra nhưng sức cô ấy mạnh đến kinh ngạc.

"Trả tiền là có thể sờ ngực em đó~"

"Đó đã là loại quán khác rồi!"

Trong lúc đối thoại, cơ thể cô ấy vẫn không ngừng cọ xát vào tôi. Ừm... Cứ thế này thì lý trí tôi nguy mất.

"Yuuouji Ouka... Tỉnh lại đi!"

Tôi xác định đây là tình huống khẩn cấp, dồn hết sức đẩy cô ấy ra.

Mmm...

"Ơ? Cảm giác này là...………………Ế?"

Bàn tay tôi vô tình đè trúng ngực Yuuouji Ouka.

"Ư... Uwa! Xin lỗi! Tôi buông ngay—"

"A... Kanade?"

"Ơ?"

Chẳng lẽ... cô ấy đã hồi phục?

"Tại sao... Amakusa Kanade lại... đang sờ ngực em..."

Mặt Yuuouji Ouka đỏ dần lên, rồi—

"Uwaaa!"

"Ơ, đợi đã! Yuuouji Ouka!"

Cô ấy bỏ chạy với tốc độ kinh hoàng.

"Đây... tình huống gì thế này!"

Đúng lúc tôi vội vàng đuổi theo—

"Ế!"

Cơn đau nhói ở chân khiến tôi loạng choạng ngã xuống.

"Gì... sao vậy... ư!"

Lại một cơn đau nữa, tôi cúi xuống thì phát hiện có cái bẫy thú kẹp chặt bàn chân.

Hình như là bẫy dành cho thú nhỏ, không ngờ tôi lại dẫm trúng.

"Ế... ư!"

Tôi dùng hai tay cố mở bẫy, nhưng cơn đau không dễ nguôi ngoai.

"Chết tiệt... Đen đủi quá..."

May vết thương không sâu lắm, cũng là điều may trong rủi.

"Ơ?"

Đột nhiên chóng mặt.

"Ồ?... Ồ?"

Tôi không giữ được thăng bằng, ngồi phịch xuống đất.

Tôi... tôi sao thế này. Ngực như bị đè nặng, toàn thân tê rần kỳ quái, đầu óc ong ong.

Chẳng lẽ... cái kẹp này có độc?

"Ư... tôi, tôi không chịu nổi nữa rồi."

Không còn chút sức lực, tôi đành dựa vào tảng đá lớn bên cạnh.

"Ái chà, trông cậu thảm hại quá nhỉ."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên.

"Yu... Yukihira..."

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Yukihira Furano mặc trang phục giống nữ tu.

"Bộ đồ đó của cậu..."

"Đúng như thấy đấy, tôi là tăng lữ."

Tăng lữ à... Trong RPG đây thường là lớp nghề hỗ trợ, chuyên chữa HP và trạng thái bất thường cho đồng đội.

Quả đúng lúc gặp quý nhân.

"Được cứu rồi. Thực ra hình như tôi bị trúng độc, cậu có phép giải độc không?"

"Giải độc? Là tăng lữ thì đương nhiên rồi."

"Tốt quá, vậy mau giúp tôi đi."

"…………"

"Yukihira?"

Cô ấy bỗng im lặng kỳ lạ.

Rồi chụm ngón cái và trỏ thành vòng tròn giơ ra.

"Chẳng lẽ... cậu định đòi tiền?"

"Đúng vậy. Nộp hết tiền mang theo, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

"Cướp đường à!"

"Đùa thôi, chỉ cần mấy đồng lẻ thôi, nhảy vài bước cho ta xem nào?"

"Đây đích thị là du côn đường phố rồi!"

... Tôi rất muốn coi đây là trò đùa, nhưng lời từ miệng Yukihira nói ra, khả năng thành sự thật là có thật.

"Nếu phải trả tiền, thì bao nhiêu?"

"Một nghìn giả sao."

"Hả? Giả sao?"

"Ái chà, cậu không biết sao? Đơn vị tiền tệ ở đây gọi là giả sao."

"Dễ nhầm lẫn quá đấy!"

Nhưng trong tình huống không rõ tỷ giá thế giới này, tôi cũng chẳng biết một nghìn giả sao là nhiều hay ít.

Nếu ngang giá với yên Nhật, thì yêu cầu này cũng không quá đáng.

"À, cho cậu tham khảo nhé, xây nhà trung bình ở thế giới này tốn một trăm giả sao."

"Đúng là còn đen hơn cướp!"

"Ái chà, mạng sống của cậu đâu rẻ rúng thế?"

"Sao có thể nói ngon nói ngọt thế được!"

"Amakusa-kun, kích động thế sẽ khiến độc tố lan nhanh hơn đấy."

"Đều do cậu cả!"

Tôi gào lên tức tối.

"Được rồi, chơi đủ rồi."

Yukihira vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dường như đã thỏa mãn trò đùa, cuối cùng cũng định chữa trị cho tôi.

"Vậy, ta bắt đầu đọc chú giải độc - Ừm?"

Vừa bước lên một bước, cô ấy đột nhiên nhìn xuống.

Tôi theo hướng nhìn, thấy chân cô ấy dẫm phải thứ gì chôn dưới đất, giống công tắc.

'Rầm rầm rầm rầm~'

Khúc nhạc khó chịu vang lên khắp nơi.

"Cái... cái gì thế này?"

"... Hình như ta vừa dẫm phải 'công tắc ám chú'."

"'Công tắc ám chú'? Là gì vậy?"

"Là bẫy gây các hiệu ứng tiêu cực, cái này hình như cấm thi triển pháp thuật."

"Cấm thi triển... vậy thì..."

"Đúng, ta tạm thời không dùng được phép giải độc."

"Vậy tôi sẽ thế nào?"

"Thối rữa từ trong ra ngoài mà chết."

"Ghê quá!"

Ai lại vừa nói câu đó vừa giữ bộ mặt bình thản thế chứ.

"Đùa thôi, nhưng ít nhất thì cậu cũng không rời khỏi đây được đâu."

"Không lẽ... vậy tôi phải làm sao?"

"Khó quá nhỉ~"

"Giọng điệu giả tạo quá... không thể chân thành hơn sao?"

"Khó quá nhỉ (cười)."

"Cậu đang coi thường tôi đấy à!"

"Đúng vậy."

"Thế à, vậy thì đành chịu thôi-- chịu cái nỗi gì!"

"Amakusa-kun, kích động thế sẽ khiến độc tố lan nhanh hơn đấy."

"Lại nói tại tôi nữa rồi!"

... Sao Yukihira với Yuuouji sang thế giới khác rồi vẫn giữ nguyên phong độ cũ vậy...

"Ưm?"

Biểu hiện Yukihira có chút kỳ lạ.

"Yukihira?"

"Làm... làm sao đây? Biết thế này thì nên giải độc sớm cho cậu ấy rồi..."

Cô ấy cúi đầu lẩm bẩm, giọng nhỏ không nghe rõ.

"Yukihira, cậu nói gì vậy?"

"... Không có gì."

Yukihira ngẩng phắt lên, mặt lạnh như tiến lại gần tôi.

"Làm... làm gì đấy?"

"Vậy thì... chỉ còn cách cuối cùng."

"Cách cuối cùng?"

Vừa dứt lời, cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống.

"Cậu định làm gì vậy?"

"Hút trực tiếp chất độc... từ vết thương."

Đề xuất cực kỳ nguyên thủy.

"Ơ, làm thế cậu cũng nguy hiểm mà?"

"Không sao. Kháng độc cao là đặc trưng của tăng lữ, lượng độc này không ảnh hưởng được ta."

"Vậy... vậy nhờ cậu nhé."

Đã không hại Yukihira, đành phải làm thế.

"Được... ta bắt đầu đây."

Nhưng sau khi áp mặt xuống gần chân tôi, Yukihira mãi không động tĩnh.

"Ch... chẳng lẽ... phải dùng miệng chạm vào chân Amakusa-kun... ứ... xấu hổ quá..."

Lại lẩm bẩm, dù gần thế mà vẫn không nghe rõ lời.

"Sao vậy?"

"... Không có gì... ta bắt đầu đây."

Yukihira trở lại giọng điệu thường ngày, môi chạm vào mu bàn chân tôi.

"Ư...!"

Tôi lập tức rơi vào một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu khó tả.

Đồng thời, dù biết đây là trị liệu, cảm giác tội lỗi khi để một cô gái làm việc này cho mình vẫn xâm chiếm tâm trí.

Trong lúc tôi đang bối rối, xung quanh chỉ vang lên tiếng "chụt... chụt..." Yukihira Furano hút độc không ngừng.

Vài phút sau.

"...Xong rồi."

Furano ngẩng đầu lên, tuyên bố kết thúc quá trình điều trị.

Tôi đứng dậy kiểm tra tình trạng cơ thể.

"Ồ, đỡ hẳn rồi."

Dù vẫn còn hơi tê bì chưa thể coi là bình thường, nhưng ít nhất cảm thấy có thể đi lại được rồi.

"May quá~ Cảm ơn nhé, Furano."

Tôi quay sang cảm ơn cô ấy, nhưng...

"Mình đã hút... hút máu của Kanade-kun rồi..."

Cô ấy lại lẩm bẩm một mình, dường như đã rơi vào thế giới riêng, không nghe thấy lời tôi nói.

"Mặt cậu sao hơi đỏ thế?"

Chẳng lẽ chất độc cô ấy hút ra còn mạnh hơn sức đề kháng của bản thân?

Tôi cúi xuống gần hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

"...Sao lại hỏi tôi ổn không?"

Furano dường như đã thoát khỏi thế giới riêng, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

"Không, tại thấy mặt cậu đỏ quá, sợ cậu bị nhiễm độc..."

"...Không liên quan đến độc đâu, đừng có suy nghĩ linh tinh."

"Không sao thì tốt... Ơ?"

Tôi phát hiện khóe miệng Furano dính một chút máu của mình.

"Chết, xin lỗi nhé, làm cậu bẩn rồi."

Theo phản xạ, tôi dùng ngón cái lau đi vệt máu trên môi cô ấy rồi đưa lên miệng liếm thử. Trong chớp mắt -

"!"

Furano trợn mắt kinh ngạc.

"Ka-Kanade-kun, đó chẳng phải là gián... gián gián gián... gián...!"

"Gián?"

Gì thế? Sao đột nhiên căng thẳng vậy?

"Gián tiếp... tiếp... tiếp..."

"Tiếp?"

"Áááà!"

"...Hả?"

Nắm đấm của Furano lao thẳng vào mặt tôi -

"Ựa... ừm?"

Tôi mở mắt ra.

"Í... ứ!"

Đồng thời cảm nhận cơn đau dữ dội ở cằm.

"À phải rồi, mình bị Furano đấm..."

Tôi xoa xoa cằm đứng dậy.

"Furano?"

Nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng cô ấy đâu.

Đầu vẫn còn hơi choáng váng, không biết do độc tố còn sót lại hay do cú đấm của Furano.

"Ơ? Cái gì đây?"

Lúc này, tôi phát hiện một lớp màng kỳ lạ hình bán cầu bao quanh mình.

Khi tò mò chạm vào -

"Á!"

Lớp màng vỡ tan thành từng mảnh với tiếng "rắc rắc~".

"Đây chẳng lẽ là kết giới...?"

Từ tình huống trước đó mà suy đoán, khả năng cao là sau khi giải trừ lời nguyền, Furano đã thiết lập kết giới này để bảo vệ tôi đang bất tỉnh khỏi lũ quái vật... Nhưng thay vì làm thế, đánh thức tôi dậy có phải tiện hơn không.

Hơn nữa sao cô ấy lại đấm mình nhỉ, thật khó hiểu.

"Thôi được rồi... Giờ phải làm gì đây."

"A, Kanade-sama kìa!"

Tiếng gọi bất ngờ phía sau khiến tôi quay người.

Trước mắt là cô gái tóc vàng quen thuộc.

"...Chocolat à?"

Đã có Yuuouji Ouka và Furano Yukihira ở đây, việc Chocolat xuất hiện trong thế giới này cũng không có gì lạ.

Điều khiến tôi chú ý là trang phục của cô ấy.

Diện tích da lộ ra còn nhiều hơn cả Ouka, trông giống đồ bơi vậy.

Xét về tỷ lệ vải vóc so với pháp sư hay tu sĩ, có lẽ cô ấy thuộc kiểu chiến sĩ. Không có vũ khí hay giáp trụ, có thể là võ sĩ chuyên đánh tay không hoặc vũ nữ đặc biệt.

"Chocolat, nghề của cậu là gì vậy?"

"Đại Vị Chiến Sĩ."

Đại Vị... Chiến Sĩ?

Chẳng phải đó là cách gọi những người tham gia chương trình ăn uống trên TV sao... Dù nghĩ thế nào cũng không phải là nghề nghiệp trong RPG...

"Hừ, hừ, hừ, Kanade-sama nghe đây, tôi chỉ cần ăn uống là có thể lên cấp đó!"

Cái nghề cheat này đây rồi...

"Vậy lên cấp rồi học được năng lực gì?"

"Bụng sẽ đói hơn."

"Hả?"

"Ý là mỗi lần lên cấp, dạ dày sẽ to hơn trước, có thể ăn nhiều hơn."

"Vậy... kết luận là...?"

"Chi phí ăn uống sẽ ngày càng tăng."

"Đồ nghề vứt đi!"

Chocolat bỏ qua lời chê của tôi, vẫn tươi cười nói:

"Và giờ tôi sẽ giới thiệu những món ngon tôi đã ăn ở thế giới này!"

"Ơ, tôi không hứng thú đâu..."

"Đầu tiên là -"

Hoàn toàn không nghe...

"'Bánh nướng Mogunoheigurabu no Bugaberabu'!"

"...Cậu nói gì cơ?"

"'Bánh nướng Mogunoheigurabu no Bugaberabu'!"

"Xin lỗi... cậu nói lại được không?"

"Vâng, 'Bánh nướng Mogunohekurabu no Bugaberabu'... Á, nói nhầm rồi. Là 'Bánh nướng Mogunoheigurabu no Bugaberabu'... À, lại nhầm nữa. Đúng là 'Bánh nướng Mogunoheigurabu no Bugaberabu'."

"Thôi kệ đi!"

Hơn nữa cái tên Mogunoheigurabu là cái quái gì vậy... Chẳng giống tên đồ ăn chút nào.

"Hoàn toàn không nhớ nổi, đưa ví dụ ngắn hơn đi."

"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi giới thiệu 'Bánh nướng bạch tuộc Bugaberabu'."

"Ở đây cũng có bạch tuộc à... Nhưng cách nấu giống hệt lúc nãy nhỉ."

"Không giống nhau đâu, Kanade-sama. Lần trước là 'Bokubakebara Yaki', lần này là 'Bokubakebara Bo Yaki'."

"Gì cũng được mà!"

"À mà này, 'Bokubakebara Bo' ở đây có nghĩa là 'tùy tiện' đấy."

"Thứ phép màu quái quỷ gì thế này!"

"Hơn nữa, vì nó có nghĩa là 'nướng tùy hứng', nên thực chất chỉ là takoyaki thôi."

"Từ đầu nói vậy có được không!"

"À, nhưng thực ra đây chỉ là món bạch tuộc thái nhỏ đem chiên, dù gọi là 'takoyaki' nhưng không phải loại takoyaki thông thường."

"Phiền phức quá đi thôi!"

"À, em đã ăn hết bánh quý cao cấp mà Kanade-sama cất giữ rồi!"

"Sao cô lại chọn đúng lúc hỗn loạn để thú nhận chuyện này thế!"

Không thể nào... Tôi vẫn đợi ngày lành tháng tốt để thưởng thức nó mà.

Phải mắng cô nhóc một trận mới được——

"Hửm?"

Bầu trời đột nhiên tối sầm, tôi ngước mắt lên xem có chuyện gì——

"Cái gì——!"

Thì ra "nó" đã ầm ầm đáp xuống ngay trước mặt tôi.

"Cái... cái này là..."

Một con rồng.

Con quái điểu lúc nãy đã to lắm rồi, nhưng chẳng thấm vào đâu so với nó. Thân hình dài khoảng mười lăm... à không, phải hai mươi mét.

Hơn nữa ngoại hình hoàn toàn khác biệt với rồng thông thường.

Toàn thân nó lấp lánh ánh vàng... chắc chắn là cấp Ma Vương, đích thị là Ma Vương trong loài rồng. Nếu ở đây có Bát Đại Long Vương, nó chính là vị xuất hiện cuối cùng.

Xong đời... chết chắc rồi.

"To quá nhỉ~"

Thế mà Chocolat lại thản nhiên thốt lên câu ngớ ngẩn bên cạnh tôi đang run như cầy sấy.

"Ồ~"

Rồi cô ấy lôi ra thứ trông như kính lúp hướng về phía con rồng.

"Cô... cô đang làm cái quái gì thế, Chocolat?"

"Đây là đạo cụ có thể điều tra thông số đối phương. Con rồng này cấp 99 đấy."

Vậy là... đỉnh của đỉnh?

"Chạy... chạy đi, Chocolat!"

"Hả?"

Trả lời kiểu gì vậy hả! Cô này không có ý thức nguy hiểm à!

"GRUUU."

Đúng lúc đó, con rồng đột nhiên há mồm.

Theo sau——

"Á...!"

Cùng tiếng xé gió, một tia lửa thẳng tắp phóng ra từ miệng nó.

Ôi không, đó không còn là ngọn lửa thông thường nữa, đích thị là tia laser.

Tôi nhìn theo hướng tia sáng.

"Không thể nào...?"

Ngọn núi cao sừng sững phía xa... đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Hết... hết cách cứu rồi, đúng là chênh lệch cấp độ quá lớn... Ủa?

"Con rồng này... nướng nguyên con chắc sẽ ngon lắm đây."

"Cô... cô còn nói cái gì thế!"

"GRUUU..."

Tệ hơn, con rồng đang giương mắt nhìn chúng tôi.

"Ự... à..."

Áp lực kinh hoàng khiến toàn thân tôi cứng đờ, bất động.

Rồi con rồng giơ chân lên... nguy rồi... sắp bị đạp bẹp!

Vô vọng... nghĩ cách nào cũng không thoát được. Khi tôi chợt hiểu ra điều đó——

"Chocolat!"

Cơ thể phản ứng theo bản năng.

Tôi đẩy Chocolat ngã xuống, che chở cho cô ấy.

Dù biết hành động này vô ích, tôi vẫn làm theo bản năng.

Chết tiệt, không cách nào cứu Chocolat sao——

"………………………………………………Hửm?"

Nhưng chờ mãi, con rồng vẫn không đạp xuống.

Tôi từ từ mở mắt.

"Chocolat...?"

Cảnh tượng khó tin hiện ra.

"Ngài Rồng, không được nghịch ngợm quá đà đâu nhé."

Chocolat dùng một cánh tay mảnh khảnh đỡ lấy bàn chân khổng lồ.

"Hyozo!"

"GUOOOOO!"

Cô ấy nhẹ nhàng đẩy ra, thân hình khổng lồ của con rồng lập tức bay vèo đi.

Bay gần trăm mét mới bắt đầu rơi xuống, cắm đầu xuống đất.

"GUPUPUPUPU..."

Nó sùi bọt mép rồi ngất lịm.

"Đây... là tình huống gì thế?"

Có lẽ biểu cảm há hốc mồm của tôi lúc này chính là điển hình của "sửng sốt tột độ".

"Đơn giản thôi mà."

Chocolat cười tươi trả lời.

"Vì em là cấp 999."

"Cô đã ăn bao nhiêu thứ vậy!"

... Đúng rồi, nếu đã cấp 999 thì dù kỹ năng duy nhất là "đói bụng" vẫn có thể tay không hạ gục rồng cấp 99.

"Vậy là xong rồi nhé."

"Ha ha... Cảm giác mọi thứ cứ như trò đùa vậy..."

Khi tôi mệt mỏi nhìn sang khuôn mặt Chocolat——

"Ơ?"

Đầu tôi đột nhiên choáng váng, tầm nhìn trắng xóa.

Cảm giác này là…………

*

"Á...!"

Tôi bật mở mắt.

"Đây là..."

Ga trải giường trắng tinh, giường sắt, rèm màu ngà, mùi thuốc sát trùng hăng hắc...

"Mình... trở về rồi sao?"

Nhìn quanh thế nào cũng không thấy chó hai đầu, chim quái hay rồng đâu cả.

Đúng vậy, nơi này chính là phòng y tế học viện tư thục Seirakou.

"À, cậu ấy tỉnh rồi kìa."

Một bàn tay kéo tấm rèm, lộ ra gương mặt quen thuộc.

"Chocolat..."

"Chào buổi sáng~ Kanade-khun khỏe chứ?"

"Cần gì ba người cùng túc trực thế?"

Yuuouji Ouka và Yukihira Furano cũng thò đầu ra.

"May quá... các cậu cũng trở về rồi."

"Trở về nghĩa là sao?"

"RPG ấy... À ha ha, Kanade vẫn chưa tỉnh hẳn à!"

"Chưa tỉnh ngủ à?"

"Kanade-kun, cậu ngủ gật trong lớp rồi chẳng gọi dậy nổi, cứ thế phát ra tiếng ngáy với bộ mặt ngớ ngẩn đến tận bây giờ đấy?"

Tôi đã ngủ suốt ư?... Vậy thì tất cả chuyện vừa rồi... chỉ là mơ?

Hay thực sự bọn tôi đã bị tuyển lựa đưa đi, chỉ là ký ức của Chocolat và mấy người kia bị xóa rồi?

"Thôi kệ đi... dù sao cũng đã trở về rồi, thế nào cũng được."

Nhưng vì sức khỏe tinh thần, tôi muốn tin vào giả thuyết đầu tiên hơn.

Ừ, vậy đi, coi mọi chuyện vừa rồi như một giấc mơ. Dù là Absolute Choice đi nữa, cũng không thể loạn đến mức——

【Lựa chọn: ① Dịch chuyển đến thế giới chỉ có đồng tính luyến ái. ② Dịch chuyển đến thế giới chỉ có GAY.】

Hoàn toàn có thể đấy nhé!

Ư……gừm…

Tôi nuốt nước mắt đưa ra lựa chọn, bắt đầu trốn tránh hiện thực.

"Điên... điên rồi, làm gì có thế giới như thế chứ——!"

Tôi không tin vào mắt mình. Bộ đồng phục vẫn mặc trên người bỗng chốc biến mất như bốc hơi.

Nói cách khác, hiện giờ tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Trong... trong tình huống này mà dịch chuyển đến thế giới đó, chẳng phải——

"Không... không đượcaaaa!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận