Tập 08
Chương 02: Trao hơi ấm cho thứ băng giá... có khiến nó tan chảy không? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 960 từ - Cập nhật:
Trao hơi ấm cho thứ băng giá... có khiến nó tan chảy không?
'3'
Không khí trong phòng học chắc cũng đã lắng xuống rồi.
Lang thang thêm nữa lại gặp phải mấy kẻ kỳ quặc thì chết mất, thôi về lớp vậy. Không, trước đó phải báo cho cô ta một tiếng đã.
"Sawaboshi."
"Á!"
Có lẽ vì bất ngờ trước sự quay lại đột ngột của tôi, cô ta ngã phịch xuống đất.
Tên của cô gái này là Sawaboshi Sunao. Dù là mỹ nữ tóc đen xếp hạng nhì trong Bạch Danh Sách với độ nổi tiếng cực cao, nhưng sau khi lộ chân tướng trong sự kiện trước đó, cô đã trực tiếp gia nhập hàng ngũ "Ngũ Hắc" bị tẩy chay.
"Đồ đ...đồ ngốc! Đột nhiên lên tiếng gọi người ta thì ai mà không giật mình chứ! Đồ khốn, đồ ngu, đồ ngốc!"
Sunao ngồi bệt dưới đất, hùng hổ chửi tôi. Vẫn như mọi khi, vốn từ chửi rủa của cô ấy quá ít ỏi.
"À, xin lỗi nhé. Thấy cậu cứ quay lưng về phía tôi nên tôi tưởng có lẽ cậu đang đợi tôi gọi."
"Ơ...ơ kìa, sao cậu lại phát hiện ra tôi đang theo dõi hoàn hảo thế? Chẳng lẽ cậu là hậu duệ của ninja?"
Thì ra đó là theo dõi à... Cứ vài lần lại lấp ló trong tầm mắt tôi một cách lộ liễu.
"Thôi được rồi... Nhưng này, sao cậu lại theo dõi tôi?"
"Kh...không có theo dõi gì hết! Cậu tự...tự luyến quá đấy thôi!"
... Không phải chính cậu vừa thừa nhận sao?
"Thôi, nếu không có gì thì tôi về lớp đây."
"Đ...đợi đã đồ ngốc!"
Sunao gọi giật tôi lại như muốn xé họng.
"Sao thế?"
"Kh...không có gì hết đồ ngốc!"
... Rốt cuộc đang diễn cái trò gì vậy?
"Không có việc gì thì tôi đi nhé."
"Đ...đợi đã đồ ngốc!"
"Sao nữa?"
"Ơ...ơ..."
Sunao ấp a ấp úng hồi lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm mới mở lời:
"Này cậu... không phải đã trở thành 'Ngũ Hắc Nam' rồi sao?"
"Ừ... đúng là chuyện đáng tiếc."
"Đó...đó là lỗi của tôi."
"Hả?"
Tôi nghe thấy lời ngoài dự đoán từ miệng Sunao.
"Tất cả chỉ để che chắn cho tôi..."
Chẳng lẽ cô ấy vẫn áy náy về chuyện pháo hoa tên lửa hôm đó? Đúng là nếu không có sự kiện đó thì tôi đã không thành "Ngũ Hắc Nam"... nhưng tất cả là do Tuyệt Đối Lựa Chọn, tôi chưa từng nghĩ đó là lỗi của Sunao.
"Chuyện đó cậu không cần bận tâm đâu. Tôi tự nguyện làm vậy mà."
"Kh...không phải thế! Cậu bị người ta nói xấu, bị hắt hủi... rất khổ sở hay là rất tức giận..."
"Cậu này... hóa ra lại tốt bụng đến bất ngờ. Nhưng tôi đã quen với ánh mắt kỳ lạ của mọi người rồi, nên không sao đâu. Cảm ơn nhé."
"Ư..."
Mặt Sunao đỏ ửng lên trong chốc lát.
"Đồ...nụ cười đó là gian lận đồ ngốc! Làm mặt mày ủy mị thế thì sao tôi xin lỗi được hả đồ ngu! Đồ ngốc! Đồ ngu! Rốn mẹ cậu lồi...không được, chửi người nhà là xấu lắm, rốn cậu lồi ra!"
... Tôi hoàn toàn mất phương hướng với những gì cô ấy đang nói.
"Đồ ngốc ngốc, chính tôi là đồ ngốc! Đáng lẽ phải nói khác cơ mà..."
Lần này cô ấy lại tự chửi mình... Quả nhiên là nhân vật kỳ quặc.
"Ơ...ơ này, Kanade..."
Sunao lại ấp úng.
"Hửm? Có chuyện gì à?"
"Cái này...ơ...tôi...tôi——"
"Em về rồi đâyyy!"
"Úi cha!"
Chocolat trượt tới như bay.
"Em...không thể xuất hiện bình thường được sao?"
"Xin lỗi anh! Lần sau em sẽ chú ý!"
Chocolat mắt lấp lánh xin lỗi... Không đúng, tiếng động lúc nãy to quá...
"À, có người chen ngang rồi. Sunao, cậu định nói gì nãy giờ?"
“Hả? À, không, cái đó… chẳng có gì đâu đồ khốn!”
Không hiểu sao lại bị mắng tiếp… tôi đâu có làm gì xấu…
Đột nhiên nhớ ra. Nhân tiện, Sunao cũng là đối tượng của nhiệm vụ nhỉ.
“Này Sunao.”
“Gì… gì vậy…”
“Xin phép hỏi một chút, cậu cảm thấy ‘khoảnh khắc hạnh phúc nhất’ của mình là khi nào?”
“Hả? Khoảnh khắc hạnh phúc?… Đương… đương nhiên là khi trở thành cô dâu – cậu đang bắt tôi nói cái gì thế đồ biến thái!”
“Chính cậu nói còn gì… nhưng cô dâu à… nghĩa là có thể loại Sunao ra khỏi danh sách mục tiêu rồi.”
“…Hả?”
Gương mặt Sunao nhuốm màu kinh ngạc.
“Thì… đúng vậy nhỉ… Một cô gái tính cách như tôi… bị loại bỏ cũng là đương nhiên…”
“Hả?”
Khí thế lúc nãy biến đâu mất rồi. Sunao đột nhiên cúi gằm mặt im lặng.
“…Trước đây đã nói nhiều lời khó nghe với cậu, xin lỗi nhé.”
“À, này…”
Cô ấy quay lưng lại với tôi, lảo đảo bước đi.
Cô gái đó… hiểu lầm chuyện gì chứ? Không ổn rồi, dù không biết đã hiểu lầm điều gì.
Dù không hiểu nhưng tốt nhất nên đuổi theo –
“Kanade, không ăn nhanh thì bánh mì nướng vừa mua sẽ nguội mất!”
Chocolat giơ chiếc túi giấy trong tay ra trước mặt tôi.
“À, ừ, vậy à… cảm ơn nhé.”
Đây chỉ là cái cớ để đối phó với Chocolat, thật ra bánh mì thế nào cũng được, nhưng vì cô ấy đã cất công đi mua nên không thể không ăn.
“Cái này ngon nhất đó!”
Chocolat đầy tự tin lấy ra từ chiếc túi có dòng chữ “Pain de abe” –
“Bánh mì trong bụng”.
“Ai dám ăn hả?”


0 Bình luận