Chương 749: Tập Kích “Đói Không Chịu Được”
Năm 2015, Pingtuan bắt đầu chuyển một phần trọng tâm kinh doanh ra nước ngoài. Trong mắt giới bên ngoài, đây là động thái nhằm né tránh sự chèn ép từ Alibaba.
Doanh nghiệp cần điểm tăng trưởng. Việc tiến quân ra thị trường nước ngoài vừa là mở rộng, vừa là né tránh.
Trong suốt một năm Pingtuan cố ý tránh đối đầu, hệ sinh thái của Alibaba lại tung toàn lực tấn công, từ nhiều hướng, thực sự đã cắn mất một phần thị phần của Pingtuan.
Trong đó, bên thu được nhiều nhất chính là "Đói Không Chịu Được".
Trong cuộc chiến không khói súng, chỉ có sóng ngầm dậy lên này, "Đói Không Chịu Được" đã xoay chuyển thế cục, thị phần tăng lên 11%.
11% nghe có vẻ không nhiều, nhưng xét trên quy mô toàn quốc thì đây là con số khổng lồ.
Trương Húc Hào vô cùng phấn khích.
Những năm qua tuy bị Giang Cần đè đầu đến mức không thở nổi, nhưng dã tâm của anh ta thì chưa bao giờ tắt.
Vì có câu, cười to không bằng cười lâu.
Nên khi phát hiện hiệu quả của đợt tập kích tốt ngoài mong đợi, anh ta lập tức báo chuỗi cung ứng thượng nguồn mở rộng quy mô, đảm bảo sau Tết có thể thu được chiến quả lớn hơn.
Hồng Nhuận Cung Ứng cũng phối hợp với xu hướng thị trường, dùng chính sách giảm giá để kéo về đối tác trong chuỗi cung ứng của Pingtuan, quả thực đã nếm được vị ngọt. Vậy nên ngay sau khi nhận được thông báo từ "Đói Không Chịu Được", họ lập tức mở rộng quy mô.
Nhưng năm nay, tất cả lại im lặng lạ thường. Không có gì xảy ra.
Giống như có người bảo bạn, sang năm sẽ đánh trận lớn, năm nay mau chiêu binh mãi mã để tranh bá.
Lúc đánh chiếm thiên hạ xong, vinh hoa cùng chia.
Kết quả là trận mãi không đánh, còn binh thì đã nuôi đầy trại, ăn lương không ngừng.
Đến cuối tháng 8/2016, tỉ lệ sử dụng của kho hàng mở rộng bên chuỗi cung ứng Hồng Nhuận chỉ có 26%, một nửa đội xe rơi vào tình trạng nhàn rỗi.
Bảo vệ khu công nghiệp cả ngày kéo cánh tài xế rảnh rỗi đi đánh mạt chược ban ngày, nhảy quảng trường ban đêm.
Không có quái vật, lại nuôi cả đám Ultraman ngồi chơi xơi nước?
Đối với nhà tư bản mà nói, điều này sao mà chịu được?
Đoạn Hồng năng lực bình thường, tầm nhìn có hạn, không hiểu sao Alibaba lại đột nhiên dừng tập kích thị trường. Gần đây ngày nào hắn cũng ở nhà đọc binh pháp.
Xưa có câu: Thành vương bại khấu, kẻ chiến thắng nên nhân đà truy kích.
Đang chiếm ưu thế, lại im hơi lặng tiếng là sao?
Chỉ có điều hắn đã nhận định sai cục diện.
Năm 2015 đúng là ai nấy đều vây đánh Pingtuan, tin xấu ngập trời, ai cũng dự đoán 2016 là thời kỳ yếu ớt của Pingtuan. Nhưng đến năm nay, Pingtuan lại bất ngờ lột xác, một mình bao vây tất cả đối thủ.
Tiếng Trung thực sự rất thú vị, cái gì cũng nói được thành lý.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chìm dần về phía tây, vầng ráng đỏ trải dài chân trời, đến giờ cơm chiều rồi.
Giang Cần dắt theo hai cô nhóc nhà mình đang ăn kem, bước lên thang cuốn, đi đến tầng bốn trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Cô nhóc nhà giàu nhỏ là một tín đồ ăn uống, Giang Ái Nam cũng thừa hưởng tính cách này. Hai mẹ con nhà giàu nhà họ Giang một lớn một nhỏ cứ đứng lưỡng lự mãi trong khu ẩm thực của Vạn Chúng, cái gì cũng muốn ăn.
Vương Hải Ni và Cao Văn Huệ đi theo phía sau. Đừng hỏi, hỏi thì là đi ăn ké.
Trong lúc chờ món lên, Vương Hải Ni đang lướt Douyin, xem mấy anh chàng vừa đẹp vừa lả lướt, thì bất chợt thấy bên phải hiện ra một thông báo.
“Xem hơi lâu rồi đó, nghỉ ngơi tí đi, ăn bữa tối nha?”
“???”
Vương Hải Ni sững người, liền thấy logo của Pingtuan Giao Đồ Ăn hiện lên góc phải dưới.
Cô vừa chạm vào, Douyin liền tự động nhảy trang, chuyển sang bảng xếp hạng món ngon gần đây.
Vô vàn món ăn giao tận nơi hiện lên theo kiểu danh sách, người dùng có thể tùy ý đặt hàng. Sau khi đặt thành công, còn có lựa chọn có quay lại Douyin hay không.
“Cái gì đây?”
“Nhắc nhở thân thiện.”
Giang Cần bế con gái đặt vào ghế rồi đáp: “Nó nhắc nhở cậu, video tuy hay, nhưng đừng quên ăn cơm. Còn quan tâm cậu hơn cả mẹ cậu đấy, cảm động không?”
Vương Hải Ni tặc lưỡi: “Cũng hơi cảm động thật.”
“Vậy cậu thấy tính năng này có thực dụng không?”
“Thực dụng chứ, mình thường lướt Douyin đến quên cả ăn cơm. Khi nhớ ra thì đã qua bữa rồi.”
Cao Văn Huệ cũng gật đầu: “Trước mình được nhà xuất bản mời đi sửa bản thảo, mỗi trưa chỉ có hai tiếng ăn cơm, mà cứ mải xem, quay lại thì đã một rưỡi.”
Phùng Nam Thư không nhịn được quay đầu: “Sao sửa lâu vậy?”
“Những chỗ liên quan đến Rừng Phong không được viết nhiều, đều phải cắt hết.”
Cô nhóc nhà giàu khựng lại, biết mình hỏi hớ, liền giả vờ lạnh lùng quay mặt đi rửa bát. Nhưng đang rửa, mặt cô lại đỏ bừng, trông như một cô nàng ngầu ngầu nhưng hơi ngại ngùng.
Còn Giang Cần thì rút điện thoại ra, tự mình trải nghiệm tính năng mới. Trong lòng nghĩ, khi một phần mềm có thể liên kết tiện đến mức cho người dùng bỏ qua luôn màn hình chính, thì đối thủ gần như chỉ còn là “phương án thay thế”.
Vì thoát ra, vuốt trang, rồi mở ứng dụng đối thủ phải tốn ba bước, trong khi từ Douyin sang Pingtuan chỉ cần một bước.
Dĩ nhiên, chắc chắn sẽ có người nghĩ: “Tôi đ*o nghe lời mày, tao cứ phải thoát ra rồi mở Đói Không Chịu Được, lũ tư bản đáng ghét đừng hòng kiểm soát cuộc đời tao!”
Nhưng, đó chỉ là thiểu số.
Làm kinh doanh, luôn phải nghĩ đến số đông.
Lúc này, món ăn cũng bắt đầu được mang lên. Mùi thơm đậm đà ngào ngạt, Vương Hải Ni lập tức cất điện thoại, cầm đũa lên.
Nhưng cô không biết, tính năng cô vừa thử đã khiến cả “Đói Không Chịu Được” loạn thành một đống.
Không ai có thể ăn mọi lúc mọi nơi, và thời điểm cao trào đặt đồ ăn chỉ rơi vào ba khung giờ: sáng, trưa, tối.
Vậy mà từ bốn giờ chiều, nhân viên bên “Đói Không Chịu Được” đã phát hiện lượng đơn hàng vốn nên tăng mạnh lại không xuất hiện. Số đơn còn đang giảm dần.
Tình trạng này kéo dài đến năm giờ, các trưởng chi nhánh khu vực bắt đầu gọi về tổng bộ.
Đơn ít đi rồi, ít đến mức khiến người ta hoảng.
Rõ ràng đang là giờ ăn cao điểm, mà đơn đặt còn ít hơn cả buổi sáng.
Nhiều shipper của “Đói Không Chịu Được” gọi điện phản ánh không giành được đơn. Có người chạy đúng khu, chạy một vòng chỉ giao được hai đơn.
Lúc này, Trương Húc Hào nhìn ra phố, thấy từng tốp shipper mặc áo vàng của Pingtuan đang lướt như bay ngoài đường, nỗi lo từ đầu năm giờ đã thành hiện thực.
“Trương tổng, Pingtuan giao đồ ăn đã tích hợp vào Douyin, giờ phần lớn người dùng đều đặt hàng từ bên trong Douyin luôn.”
“Họ còn đặt cả nhắc nhở thân thiện, đúng giờ ăn là Douyin sẽ nhắc người dùng nhớ ăn cơm.”
“Từ lưu lượng đến chuyển đổi, họ đã khép kín vòng tròn rồi.”
Tổng bộ “Đói Không Chịu Được”, toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc sống.
Douyin hiện tại là phần mềm chiếm nhiều thời gian người dùng nhất. Nếu kiểm tra ngẫu nhiên một người, thì năm lần có đến ba lần là họ đang lướt Douyin.
Khi Pingtuan giao đồ ăn có được cớ để nhảy trang từ Douyin, thì lập tức nhận được nguồn lưu lượng khổng lồ.
Nguồn này dĩ nhiên không lớn như sự kiện lì xì trên Alipay, thậm chí còn kém xa.
Nhưng Alipay chỉ bùng nổ trong thời gian ngắn, còn lưu lượng từ Douyin thì kéo dài không dứt, ngày càng phình to.
Đến khi cao điểm buổi tối kết thúc, so với hôm qua, đơn của “Đói Không Chịu Được” giảm 6%.
Ngày hôm sau, giảm 13%.
Cứ thế mãi, cho đến khi lượng đơn bị cắt đứt một nửa, xu hướng mới tạm dừng.
Kinh doanh trên mạng, cốt lõi vẫn là chơi bài “lưu lượng đổi tiền”.
Alipay từng dùng Quỹ Dư Dả để giương cao ngọn cờ lưu lượng, rồi đẩy cao độ nóng bằng sự kiện lì xì, “Đói Không Chịu Được” từng nắm trọn ưu thế, giờ tất cả đều tiêu tan.
“Làm ưu đãi đi, kéo đơn về lại!”
“Làm theo phương án dự trù trước, giữ ổn định thị trường hiện có, rồi tính kế phá cục.”
“Giờ khoảng cách giữa ta với Pingtuan chính là lưu lượng. Lý Chí bên phòng thương mại đâu rồi? Về nhà thu dọn hành lý, đi công tác! Theo sát tiến trình hợp tác với Kwai và XiaoKaXiu!”
Trương Húc Hào đập tay lên bàn, mặt lạnh như tiền đưa ra hai mệnh lệnh, cả “Đói Không Chịu Được” lập tức hành động điên cuồng.
Chẳng bao lâu sau, họ mở luôn chiến dịch ưu đãi 20%.
Với tiền thật giảm giá thật, những khách hàng từng rời đi đúng là có một phần quay lại, đơn hàng dần phục hồi. Nhưng nhìn đường cong đi lên ấy, ai cũng không vui nổi.
Bởi phần tăng thêm đó, hoàn toàn không đạt kỳ vọng trước đó.
Douyin cho nhảy trang nội bộ sang Pingtuan, khiến không ít người thậm chí chẳng hề biết “Đói Không Chịu Được” đang làm ưu đãi.
Trước cảnh tượng ấy, cả “Đói Không Chịu Được” chìm trong bầu không khí bất an.
Trần Gia Hân ngày nào cũng phải nghiên cứu biểu đồ, nhìn đường cong đơn hàng mà giữa hai mày mãi chẳng giãn ra.
Khi đã bắt đầu giảm giá, thì không thể dừng lại. Mà đây là chi phí cực kỳ lớn, “Đói Không Chịu Được” không thể gồng lâu. Trong khi khủng hoảng về lưu lượng vẫn phải dùng lưu lượng để giải quyết.
Lúc này, đàm phán giữa “Đói Không Chịu Được” và Kwai đã bước vào giai đoạn tăng tốc.
Nhưng vấn đề ở chỗ hai bên không phải cùng một công ty, Kwai không thể như Douyin, mở sẵn một giao diện.
Họ chỉ đồng ý chạy quảng cáo cho “Đói Không Chịu Được” vào ba khung giờ cao điểm: sáng, trưa, tối. Mà phí cũng chẳng rẻ.
Trước thềm Trung thu, quảng cáo của “Đói Không Chịu Được” trên Kwai chính thức lên sóng, thị phần ở vùng thị trường cấp thấp có nhích lên. Nhưng ở các thành phố tuyến một, hai, ba – những nơi trọng yếu – lượng đơn vẫn đang giảm.
Nguyên nhân là do Kwai không có nhiều người dùng ở các thành phố lớn.
“Đơn ngày càng ít.”
“Tôi không tranh đơn với mấy người nữa. Tôi chuyển sang Pingtuan đây. Mấy người chờ được, chứ tiền nhà tôi không chờ nổi.”
“Pingtuan bên đó tài xế đông lắm, qua đó chưa chắc đã được chia đơn.”
“Ít ra còn có đơn mà chia. Bên này đơn không có, tài xế ít thì có ích gì.”


0 Bình luận