Năm phút sau, Xing Mo vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
“Có cần tôi giúp không đấy?” Xing Mo gọi lớn.
Không có tiếng đáp lại.
“Này, có cần tôi giúp không, cổ thần?” Xing Mo gọi tiếp lần nữa.
Vẫn im lặng.
Cái đứa này… không phải lại giở trò gì kì cục đấy chứ…
Suy nghĩ một hồi, Xing Mo đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vách ngăn phòng tắm đóng chặt, bên trong không có lấy một tiếng động. Xing Mo gõ ba cái lên cửa kính: “Này?”
Vẫn không tiếng đáp. Xing Mo đành đẩy cửa bước vào.
Aurora đang đứng dưới vòi sen, ngửa đầu nhìn cái vòi, ánh mắt ngơ ngác.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô nàng nghiêng đầu nhìn Xing Mo: “Sao thế? Ta đang tắm mà.”
Xing Mo ngẩn người, dụi mắt mấy cái, xác nhận cái vòi sen kia căn bản chưa bật nước: “Cô tắm cái kiểu gì mà không bật nước thế?”
“Ta bảo nó bật rồi mà, mà nó chẳng chịu bật.” Aurora vô tội nói, “Chắc nó đang chuẩn bị?”
Câu nói ngớ ngẩn đến sốc óc khiến Xing Mo nhất thời không biết đáp sao: “Chẳng phải cô đã hấp thụ kiến thức trong đầu tôi rồi sao?”
“Có chứ. Ta biết cái này gọi là vòi sen.” Aurora chỉ vào bộ ống đồng kia.
“Thế còn cách dùng thì sao? Chẳng phải cũng là kiến thức à?”
“Ờ… ta không ngờ thứ thấp kém này lại dám cãi lệnh… Cái thứ ngu xuẩn…”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Aurora, Xing Mo chỉ biết thở dài, bước tới mấy bước: “Nhìn đây, cái này là công tắc. Còn đây là chỗ chỉnh nhiệt độ nước. Cứ đứng tránh ra một chút, rồi dùng tay thử nước trước.”
Xing Mo chỉ tới chỉ lui trên bảng điều khiển, dạy từng chút một.
Xong xuôi, cô hỏi: “Hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Aurora lắc đầu, “Hay là ngươi giúp ta đi?”
Nói rồi, dây leo và hoa lá che người Aurora dạt hết sang một bên, ánh sáng thánh khiết lóe lên, chói đến mức Xing Mo không mở nổi mắt.
“Che người lại mau! Cô không biết mình là con gái à?” Xing Mo hét lên.
“Nhưng ngươi cũng là con gái mà, quên rồi à?” Aurora nghiêng đầu, “Hơn nữa, ngươi là người hầu của ta. Ta ban cho ngươi vinh dự lần đầu tiên được tắm cùng vị chủ nhân đấy!”
Nói đoạn, Aurora vung tay, dây leo từ hư không phóng ra, kéo Xing Mo lại, hai luồng ánh sáng thánh chiếu rọi cả căn phòng.
Xing Mo theo phản xạ che lấy người mình, rồi mới nhận ra chỗ khác cũng phải che… che trên che dưới xong mới nhớ đối phương cũng là con gái, hẳn không có hứng thú với chuyện đó…
Không đúng! Con nhóc này có vẻ rất có hứng thú thì phải!
Sau khi Xing Mo bị lột sạch, ánh mắt Aurora dừng lại nơi ngực cô, ánh nhìn đầy ai oán.
Có chuyện gì thế này… Xing Mo giật mình, rồi lập tức hiểu ra.
Có người cần che, còn có người che hay không cũng thế…
“Bật vòi sen đi!” Aurora quát. Ngay sau đó, dây leo từ hư không vươn ra giữ chặt Xing Mo, ấn vào người mình, “Có to thì để làm gì! Mau bật nước cho ta!”
“Cô… Bỏ cái tay ra… Tôi… Tôi sẽ… A—!”
Hơi nước bốc mù mịt trong phòng tắm, tiếng nước rào rào che giấu mọi ‘tội ác’ của tiểu ác thần.
……
Hơn chục phút sau, Xing Mo khoác áo ngủ, ngã vật xuống giường, mắt mờ mịt, hai má vẫn còn đỏ ửng.
Chiếc váy ngủ này là cô tiện tay chôm trên tàu hỏa… mặc lên cũng khá êm… nhưng cảm giác mặc váy vẫn thấy kỳ kỳ.
Mình phải quen với thân phận và giới tính mới thôi… Đồng phục nữ của Học viện Ma pháp Nevirabeta là váy mà. Nếu muốn nhập học, phải quen với việc mặc cái này.
Ngày mai mua thêm ít quần áo. Còn phải tìm chỗ ở mới nữa. May mà vẫn còn thời gian trước khi trường khai giảng.
Còn nữa… phải điều tra tình hình bên trong Thành Trì xem vụ ở Mordheim có bị lộ ra ngoài chưa.
Nghĩ tới đây… bao nhiêu việc chất đống… đúng là phiền chết đi được… Đáng lẽ mình về Thành Trì để nghỉ phép cơ mà…
Kết quả giờ làm cái gì? Dẫn đường cho một Ác Thần? Giúp Ác Thần tắm rửa?
Nực cười thật.
Trong lúc Xing Mo đang ngẩn người, Aurora đã lau khô tóc, nhảy phốc lên giường, nằm cạnh cô.
Con nhóc nhìn trần nhà một lúc, rồi quay người leo lên người Xing Mo: “Ngủ thôi~ Thánh nữ bé bỏng của ta~”
“Cô… Cô làm cái gì vậy hả?” Xing Mo lập tức bừng tỉnh, hai má vừa hạ nhiệt lại đỏ ửng lên.
Thật là… đời mình mười tám năm nay chưa từng rơi vào tình cảnh nào éo le thế này! Còn tiếp nữa thì quá giới hạn mất thôi!
Mà giờ, con nhóc chỉ che mỗi vài cái lá đang leo lên người mình… Không phải thiếu cái gì rồi sao?!
Trong đầu Xing Mo ngập tràn những lời mắng mỏ, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Hay là… cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất được chứ?”
“Không thích đâu~ Người chủ và người hầu phải thân mật với nhau mới phải~”
Aurora ôm chặt Xing Mo, dụi đầu vào ngực cô.
Nhưng mà như này thì ngủ thế nào được…
Cảm nhận làn da mềm mại và mùi hương cỏ hoa thoang thoảng, Xing Mo lập tức nóng bừng cả người.
Ả ác thần này đúng là chẳng có tí nhận thức nào về bản thân cả.
“À đúng rồi.” Aurora bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn Xing Mo, trông y hệt một con thú nhỏ vô hại, “Ở thành phố phía bắc này có mấy nhà thờ vậy?”
Xing Mo nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh: “Có ba nhà thờ, đó là…”
“Cái nào gần nhất?” Aurora ngắt lời.
“Gần nhất là Thánh đường Auroth. Nơi đó thờ vị Đại Thiên Sứ Saint Auroth. Đồng thời cũng là nhà thờ lớn và nổi tiếng nhất khu Bắc.” Xing Mo đáp, “Sao thế?”
“Vào lãnh địa của Nữ Thần các ngươi rồi, ta cứ thấy tay chân ngứa ngáy… Cẩn thận nghĩ lại, tín ngưỡng của đám người ở đây đều bị thuộc hạ của bà ta chia nhau chiếm cứ… khiến sức mạnh của ta cứ tuột xuống mãi…”
Thế không phải càng tốt à?
Xing Mo nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: “Dù gì thì cô cũng chỉ cần lén lút vào đây mà. Yếu một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
“Nhưng mà ta thấy khó chịu.” Aurora dụi đầu vào ngực Xing Mo như một bé gái nhỏ, “Ngứa ngáy chịu không nổi…”
Cố nhịn cơn ngứa, Xing Mo giữ giọng đều đều: “Rồi rồi… thế cô tính làm gì?”
“Ta muốn cướp cái nhà thờ đó… biến nó thành nơi thờ ta…” Aurora ngẩng đầu, cười rạng rỡ: “Chuyện này không thể để lâu được, ngày mai triển luôn đi. Dần dần, cả Thành Trì này sẽ hô vang tên Aurora Havelgaad của ta!”
Nhìn cô nhóc bé tí đang nằm trên người mình cười ngây thơ vô tội, miệng Xing Mo há càng lúc càng to.
Thôi xong rồi! Thứ mà con nhóc này gọi là ‘ẩn nấp thâm nhập’.
Tiểu ác thần thật sự có ý định lật cả Thành luôn rồi!


2 Bình luận