• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1 - Cây sự sống

Chương 1: Tiểu ác thần (4)

3 Bình luận - Độ dài: 1,380 từ - Cập nhật:

"Tôi đang nói về thân phận mà chúng ta sẽ dùng để thâm nhập." Xing Mo thở dài. "Ai đó mà thắc mắc thì cứ nói rằng cô là em gái của tôi, chúng ta từ Cộng hòa Fallou đến Thành Academia để nhập học có hiểu không?"

"Ồ, được thôi." Aurora tỏ vẻ hơi miễn cưỡng. "Nhưng ta ghét làm em gái~"

"Cô có chị gái à?" Xing Mo nhíu mày.

Aurora nghiêng đầu rồi lập tức đổi chủ đề: "Ý ngươi là đến học ở Học viện Ma Pháp Nevirabeta — trường cũ của ngươi, đúng không?"

"Ừ, giờ gần tháng chín rồi, đang vào mùa tuyển sinh. Không ai nghi ngờ chúng ta đâu." Xing Mo gật đầu.

"Ồ~ Không tệ nhỉ, giờ đã biết nghĩ cho ta rồi cơ đấy." Aurora vỗ vai Xing Mo, vẻ mặt đầy tán thưởng.

Được một Ác thần khen ngợi… ugh…

Bề ngoài Xing Mo vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như một chậu nước sôi ùng ục bọt khí.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, thông báo hành khách được xuống tàu.

Xing Mo đưa tay về phía Aurora. "Đi thôi."

"Ồ~" Aurora ngoan ngoãn đặt tay vào tay cô, rồi nở nụ cười rực rỡ. "Chị ơi, đi thôi~"

Xing Mo cảm giác tê dại. Nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh như băng ấy và dẫn cô bé xuống khoang tàu.

May mắn thay, không ai nhận ra điều gì bất thường. Xing Mo thuận lợi đưa Aurora ra khỏi ga, bước vào khu phố Bắc.

Màn đêm buông xuống, cơn mưa phùn bắt đầu rơi, làm ướt con đường lát đá đỏ.

Hai bên đường là những tòa nhà kiểu cổ điển, màu đỏ, đen và trắng, các khung cửa sổ chạm khắc ngăn nắp hắt ra ánh sáng ấm áp vào màn mưa.

Ra khỏi ga bắc, nơi đây là khu thương mại, lúc này khá náo nhiệt. Những khung kính trưng bày hai bên đường ngập tràn ánh đèn màu hổ phách, đổ bóng xuống nền đường lát đá đỏ đã ướt đẫm.

Những người khoác áo măng tô dạ, tay cầm ô đi bộ trên đường, rẽ vào các quán cà phê nơi ngã tư, hoặc dừng trước khung kính cửa hàng cùng con cái.

Giữa khung cảnh tấp nập ấy, chẳng ai để ý đến hai cô gái trẻ đội mũ trùm, đi dưới ánh đèn hắt ra từ các cửa hàng.

Xing Mo thỉnh thoảng lại liếc nhìn Aurora, sợ cô nàng làm gì bậy. Nhưng Aurora chỉ lặng lẽ nhìn quanh — lúc thì ngắm nghía các vật trưng bày tinh xảo trong khung kính, lúc thì chăm chú dán mắt vào các quán ăn.

Tiểu Ác thần này hình như rất tò mò với thế giới nhân loại.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán cây cảnh, Aurora bỗng nhiên dừng lại.

Cô nhìn mấy chậu cây đang héo rũ trong mưa phùn, đôi mắt đỏ máu đầy cảm xúc khó đoán.

"Có chuyện gì vậy, tiểu thư?" Một chàng trai đội mũ Gatsby bước ra. "Có muốn mua cây không? Chúng ta thử chọn loại hợp với cô nhé?"

"Cây cối không nên bị nhốt trong chậu." Aurora ngước lên nhìn chàng trai rồi quay đi.

Lúc xoay người, Xing Mo nhận thấy ngón tay của Aurora khẽ vẽ một vòng trong không khí.

Cô quay đầu lại thì thấy từng đốm sáng màu xanh lục lan dọc theo rễ cây, mấy chậu cây yếu ớt kia bỗng trở nên tươi tốt, vươn mình đón lấy cơn mưa.

Xing Mo lập tức đuổi kịp Aurora, nắm tay cô và lạnh nhạt hỏi: "Cô làm vậy làm gì? Nếu bị người ta phát hiện thì sao?"

"Chậu cây nhỏ quá, sắp chết cả rồi." Aurora đáp.

"Cô chẳng phải là thiên sứ tai họa à? Sao lại đi cứu cây?" Xing Mo khó hiểu.

Aurora im lặng một lúc, rồi khẽ lẩm bẩm: "Sự sống chính là tai họa."

Chưa kịp để Xing Mo phản ứng, Aurora đã ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ: "Ai cho phép ngươi chất vấn ta?"

Nụ cười thì đáng yêu, nhưng trong mắt lại như cuộn trào dung nham. Xing Mo nhận ra mình nên im miệng thì hơn.

Áp lực từ một tà thần quả nhiên khủng khiếp… Không — đúng hơn là một đứa trẻ con đang nổi cáu.

Có điều, đứa trẻ này chỉ cần búng tay một cái là có thể thổi bay cả thành phố.

Có lẽ câu hỏi vừa rồi đã chạm vào giới hạn của cô nàng. Từ giờ phải cẩn thận hơn.

Xing Mo điều chỉnh lại tâm trạng, dắt Aurora — lúc này đang có vẻ lơ đãng — băng qua con phố thương mại, đi thẳng lên một cây cầu lớn.

Qua cây cầu bắc ngang con sông, hai người tới khu dân cư. Xing Mo nhanh chóng tìm được căn hộ của mình.

Cô kéo Aurora lên tầng, nhẹ nhàng gõ đũa phép lên cửa.

Cạch.

Cửa mở ra. Xing Mo thò đầu vào ngó nghiêng một vòng.

Xác nhận không có gì bất thường, cô lập tức kéo cô bé vào trong—

"Á á á, nhẹ thôi nhẹ thôi."

Vừa vào phòng, Aurora đã cởi áo khoác. Thân hình trắng nõn quấn đầy hoa cỏ của cô bé dường như phát sáng trong căn phòng tối.

Xing Mo đóng cửa, đi tới góc phòng bật đèn khí gas, rồi tháo áo choàng, ngồi xuống ghế sofa.

Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Ngoại trừ vụ dừng lại ở cửa hàng cây cảnh, Aurora chỉ như một đứa bé tò mò nhìn đông ngó tây mà không gây chuyện.

Đánh giá sơ bộ, cô nàng dường như không có ác ý rõ rệt với con người như trong sử sách ghi chép về các Ác thần.

Có điều, khả năng cao đây chỉ là giả bộ. Vì dù sao cô ta cũng biến thành một bé loli tóc trắng, mắt đỏ — rõ ràng là biết cách lấy lòng nhân loại.

Dáng vẻ thế này, chắc con người sẽ thích lắm nhỉ.

Tóm lại, ta đã thành công đưa một tà thần vào lãnh thổ dưới sự trông coi của nữ thần… đúng là tội lỗi.

Xing Mo tựa đầu vào sofa, lần thứ n trong ngày thở dài.

Mục tiêu trước mắt là tìm cách liên hệ với người thầy cũ, chuẩn bị nghi thức trục xuất, rồi dụ Aurora vào bẫy.

Ngoài ra, cũng không thể ở căn hộ này lâu được.

Sớm muộn gì người gác chuông cũng sẽ lần ra dấu vết ở Mordheim. Với hiểu biết của Xing Mo về đồng nghiệp, cô chắc chắn bọn họ sẽ tới đây điều tra.

Nếu phát hiện Ác thần trú ngụ… thì sẽ thành chuyện lớn. Nếu xảy ra giao chiến ở khu Bắc, số người chết chắc tính bằng hàng vạn…

Chỉ có điều, sao cái kiểu suy nghĩ này giống hệt một thuộc hạ của tà thần thế nhỉ… lo cho chủ nhân bị phát hiện các kiểu…

Xing Mo cố kìm nén ý muốn trốn thoát, rồi hít một hơi thật sâu.

Nhưng mà… trước hết phải tắm đã.

Xing Mo liếc nhìn Aurora — cô nàng đang ngó nghiêng khắp nơi — mệt mỏi nói: "Cô có thể đi loanh quanh, nhưng đừng gây ồn. Tôi đi tắm đây."

Aurora lập tức phản đối: "Ta là chủ nhân, ngươi là thuộc hạ. Sao ngươi lại được tắm trước?"

"Vậy thì cô đi trước đi… phòng tắm ở đằng kia." Xing Mo chỉ sang phía đối diện. "Nhưng chờ chút, cô có biết dùng vòi sen không đấy?"

"Ngươi coi thường ta à?" Aurora nở nụ cười chói lọi.

"Không không, tuyệt đối không dám." Xing Mo xua tay lia lịa. "Ý tôi là… cô biết vòi sen trông như nào và biết cách dùng đấy chứ ?"

"Tất nhiên là biết." Aurora xoay người đi về phía phòng tắm. "Ta xem hết trong ký ức của ngươi rồi. Ngươi nghĩ ta là ai?"

Nói xong, cô nàng đóng cửa lại.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Nghe xg đơ luôn:))))
Xem thêm
Tất cả kí ức kể khi đang sực cụ à
Xem thêm