• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Đạo Lộ Vô Tận – Nhất Bộ Khai Thiên

Chương 02: Khởi Đầu Của Sự Kết Thúc – Phần 2/2

0 Bình luận - Độ dài: 805 từ - Cập nhật:

(Vahn tỉnh dậy, tự hỏi…)— Mình đang ở đâu…?— À, có lẽ mình lại ngất rồi.

Cậu ngước mắt nhìn cổng lấy mẫu máu gắn trên hông, nhớ lại ngày sáu năm trước: khi các bác sĩ không còn rút được máu từ tĩnh mạch tay và chân, họ đã gây mê và phẫu thuật cấy một cổng lấy mẫu máu (vascular access port) vào động mạch đùi bên hông trái. Giờ đây, thay vì phải chọc kim nhiều lần ở tay, họ chỉ cần kết nối ống dẫn vào cổng đó để lấy mẫu máu trực tiếp. Cậu luôn thấp thỏm: nếu cổng này bị hỏng, liệu mạng sống của mình có nguy?

Những năm qua, suy nghĩ ấy luôn ám ảnh Vahn Mason, giờ đã mười bốn tuổi nhưng thân hình ngày càng khẳng khiu, xanh xao. Dù các bác sĩ duy trì chế độ dinh dưỡng tối ưu và truyền trực tiếp cocktail vitamin qua ống, cơ thể cậu vẫn lộ rõ vết tích của vô số thí nghiệm lạnh lùng.

Vahn thở dài:— Hình như mình vẫn còn sống.

Cậu từng ước mỗi lần chìm vào giấc ngủ sẽ là lần vĩnh viễn. Nhưng ý định kết liễu bản thân bị bác sĩ thẳng tay ngăn chặn. Có lần cậu đập đầu vào tường để tự tử, kết quả thất bại, căn phòng liền được lót đệm mềm. Cậu từng bỏ ăn phản đối, họ liền tiêm thuốc giãn cơ và nối cậu vào dịch truyền, không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào.

“Đã tỉnh rồi à, em Mason?”Giọng bác sĩ nữ Keenly vang lên từ cửa sổ quan sát. Cô đeo kính, tóc nâu ngắn gọn.

“Vâng, Bác sĩ Keenly. Em… chỉ hơi thiếu máu.”Vahn đáp, cố lấp liếm bằng chút châm biếm.

Bác sĩ Keenly mỉm cười, lật tablet:“Tốt rồi. Đừng lo, thủ tục gần xong rồi. Hôm nay em cảm thấy thế nào?”

— Em… khá hơn. Vừa đọc xong tập mới nhất của Naruto. Khi nào em có thể nhận tập tiếp theo? — Vahn ngước nhìn, ánh mắt chờ đợi.

“Em mê manga đó nhỉ? Nhóc ninja tóc vàng. Đơn xin đã được duyệt, nhưng em phải làm tốt bài kiểm tra sắp tới nhé.”Giọng cô thoáng nụ cười; dường như cô vốn được phân công dùng manga làm “liều thuốc tinh thần” cho cậu.

Vahn gật đầu, nở nụ cười tập luyện:— Vâng, em sẽ cố gắng.

“Rất tốt, em Mason. Tối nay chúng ta sẽ có buổi trị liệu. Giờ em nghỉ đi nhé.”Cô nháy mắt rồi rời đi, đóng cánh cửa an ninh, để lại Vahn một mình trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo.

Cậu đặt đầu lên bàn, nghe tiếng máy móc vận hành, từ từ rút máu qua ống dẫn.— Hy vọng hôm nay sẽ có tập mới… phải cố gắng hơn chiều nay… — Vahn lẩm bẩm trước khi chìm vào hôn mê.

Tiếng va đập, súng nổ và tiếng gần nổ vang lên hỗn độn.

Vahn chợt tỉnh giữa âm thanh dữ dội. Cậu nghe tiếng rung, tiếng la hét vọng qua cánh cửa khoá kín.

— Chuyện gì thế này? Tiếng đó… phải là tiếng bác sĩ và lính gác chứ? Có phải tiếng súng không? — Cậu không còn lo sợ mà hồi hộp, vì đã nghe đồn có tổ chức đến “giải cứu” mình.

Âm thanh tiến sát, rồi chợt ngưng. Tiếng cào cấu vọng lên.rồi một tiếng nổ nhỏ chói tai

Cánh cửa bật tung, một toán quân nhân mặc đồng phục tối màu xông vào. Họ nhanh chóng tản ra, hai người vội hướng đến Vahn vẫn đang nối ống.

Hơi chóng mặt, Vahn nhìn lên run rẩy:— C—các người đến cứu em sao?

“Chúng tôi là binh sĩ của tổ chức Dawn. Em là Vahn Mason đúng không?”Một người đàn ông tháo nửa mặt nạ, giọng chắc nịch.

— Đúng, em là Vahn Mason. Còn các người là ai? — Cậu hỏi, trong lòng ngập tràn hy vọng.

“Tôi là Maxwell. Chúng tôi đến để đưa em ra khỏi nơi này.”Maxwell mỉm cười rồi quay sang đồng đội.

Người kia vội tháo cổng lấy mẫu máu trên hông Vahn, vô tình bẻ gãy chốt khóa. Máu phun tứ tung.

— KHÔNG! Dừng lại! — Vahn gào lên lần đầu sau nhiều năm bị câm lặng.

Máu tuôn xối xả, Maxwell cố kẹp vết thương nhưng do cổng nối thẳng vào động mạch lớn, họ không thể ngăn được. Chỉ trong chốc lát, Vahn mờ dần ý thức. Suy nghĩ cuối cùng vang lên:— Mình đã luôn lo rằng cổng này sẽ giết mình…

Rồi màn đêm đen kịt nuốt chửng cậu.

(“Đáng thương cho số phận đứa trẻ này…”))

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận