Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 18: Đúng Thế, Tôi Sẽ Trở Về Làm Người!

Chương 03: Vâng, là nữ sinh trung học.

0 Bình luận - Độ dài: 8,283 từ - Cập nhật:

Vâng, là nữ sinh trung học.

2eeadfe2-95e0-4840-a94f-af5e9dd22b6e.jpg

Chào mọi người. Tôi là zombie Aikawa.

Ai cũng mong muốn được thay đổi.

"Haizz..."

"Sao vậy, Seraphim? Sao lại thở dài thế?"

Muốn cao lên. Muốn trở thành oppai.

Muốn trở thành mỹ thiếu nữ chiến binh thủy thủ.

Tôi cũng từng có những suy nghĩ như vậy—

"Hellscythe-sama... Ờ, là chuyện về Ayumu."

"Hắn lại quấy rối cậu à?"

Nhưng mà, sau khi ước mơ thành hiện thực, chắc lại nghĩ như này thôi.

"Đúng vậy... Hắn thật là đồ cặn bã không thuốc chữa. ...Tôi đang nghĩ—giá mà Ayumu là con gái thì tốt biết mấy."

"Tôi không nghĩ vậy."

Thật muốn trở lại như cũ.

Đúng rồi, câu chuyện lần này là như vậy.

Tan học, tôi đang trò chuyện với hai người như thường lệ trong lớp học.

Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười của thiếu nữ rực rỡ.

"Rồi, tôi đã mua tay cầm chơi game chuyên dụng."

Yuki mặc thủy thủ phục. Chỉ cần cô ấy im lặng không nói gì thì đúng là một thiếu nữ dễ thương, thực tế cũng có rất nhiều người ủng hộ, nhưng mỗi khi cô ấy cười lại giống hệt một cậu nhóc suốt ngày đá bóng.

"Ồ, cái đó à, tôi cũng muốn thử chơi một lần rồi."

Tôi ngồi ở vị trí tuyệt vời, hàng ghế áp chót gần cửa sổ, tựa người vào cửa sổ đã kéo rèm, vừa ghen tị với Yuki vừa đáp lời.

"Này, Yuki-ki. Cho tôi sướng một chút đi."

Chàng trai tóc nhím đeo kính ngồi cạnh Yuki, nói ra câu mà nếu không nghe đầu đuôi sẽ khiến người ta nghi ngờ cậu ta là biến thái.

"Được thôi! Các cậu lúc nào cũng có thể đến nhà tôi chơi! Từ phía sau vào càng đã!"

Nếu không có nụ cười rạng rỡ như học sinh tiểu học vui mừng khi hồ bơi mở cửa này, chắc chắn câu trả lời sẽ bị hiểu lầm.

"Hay là đến nhà cậu ngủ lại luôn đi!"

Tôi buột miệng nói ra câu đó mà không suy nghĩ.

"Ngủ... ngủ lại..."

Kết quả là, mặt Yuki đỏ bừng như sắp nổ tung.

Tôi ngạc nhiên trước phản ứng đó của cô ấy, nghiêng đầu hỏi.

"Hử? Sao vậy?"

"Ừm... tôi... cái này... ừm."

"Cậu nói gì vậy?"

Sắc mặt Yuki thay đổi, khiến Orito cũng phải chỉnh lại kính nhìn cô ấy kỹ hơn.

"Bởi vì... tôi là vợ của Aikawa... nếu phải qua đêm cùng nhau—được thôi!"

"Được cái đầu cậu ấy! Đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế chứ."

"Chỉ... chỉ cần hôn thôi cũng được..."

"Đừng ngốc thế, Yuki-ki. Nam nữ cấp ba ngủ chung, chuyện đó hot lắm đấy!"

"Hot... hot lắm!"

"Nhưng mà như cô ấy thế này, tôi lại thấy sẽ không xảy ra chuyện gì sốc đâu."

"Sốc... sốc lắm!"

"Aikawa. Cậu thử tưởng tượng thêm xem."

"Tưởng... tưởng tượng!"

"Nếu cặp ultimate oppai này nằm cạnh cậu mà lắc lư thì sẽ thế nào?"

"Ul... ultimate oppai!"

"Không sao đâu. Cô ấy là Yuki mà."

"Ờ, nhưng mà—"

Orito lắc đầu định phản bác, nhưng bị Yuki vội vàng ngăn lại.

"Dù... dù sao nếu Aikawa đến thì tôi rất hoan nghênh!"

"Được không đấy, Yuki-ki? Nếu Aikawa như zombie lao vào cậu—"

"Cậu có làm thế không, Aikawa?"

"Ai mà làm chứ—nhưng mà, chơi với cậu trong không khí như bây giờ chắc cũng không vui đâu."

"...Xin lỗi."

"Ờ... không sao đâu, xin lỗi. Không phải lỗi của cậu. Nói sao nhỉ? Giá mà cậu là con trai thì tốt."

"...Ừ... cũng đúng. Nếu tôi là con trai—con trai..."

Tôi chỉ đùa thôi, vậy mà Yuki lại cúi đầu nghiêm túc.

"Aikawa, đồ khốn nạn!"

Orito mắng vào tai tôi. Cũng phải. Câu vừa rồi tôi nói quá vội vàng, chẳng nghĩ đến cảm xúc của Yuki.

Tôi đang định xin lỗi Yuki, người đang buồn bã—

"Bộ ngực của Yuki-ki ở trường mình thuộc hàng cực phẩm! Mất đi cặp ngực đó chẳng khác nào Nhật Bản mất đi một trong những quốc bảo tự hào nhất!"

Orito nói quá hùng hồn, vô thức vươn tay chộp lấy bộ ngực khủng của Yuki.

Ngay sau đó, cú đấm xoáy của Yuki mạnh đến mức có thể so với súng cao su.

Về nhà, tôi nằm vật ra giường.

Nếu Yuki là con trai, mọi chuyện sẽ ra sao—tôi cứ nghĩ mãi, thời gian trôi qua lúc nào không hay.

Cốc cốc. Lúc này, có người gõ cửa phòng, kèm theo tiếng nói "Tôi vào đây".

Giọng nói ấy vừa trầm vừa êm tai. Ở nhà tôi, nhắc đến giọng nói êm tai—không ai khác ngoài Seraphim.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cửa đã mở ra.

"Cậu sao vậy?"

Đó là câu đầu tiên cô ấy nói khi vào. Biểu cảm đầy khinh bỉ.

"Ờ, không có gì đâu—"

"Khi cậu nằm với vẻ mặt và tư thế đó, tức là cậu đang thật sự phiền não chuyện gì."

Gì mà gì chứ. Dù sao thì cậu nói đúng!

"Thật sự không giấu được cậu—thật ra, tôi đã nói điều kỳ lạ với Yuki."

Yuki cũng là Vampire Ninja như Seraphim. Nếu cần người để tâm sự, Seraphim chắc là hợp nhất.

"Cậu lúc nào cũng nói linh tinh mà."

Tôi đáp bừa: "Biết rồi biết rồi." rồi tiếp tục nói.

"Tôi nói với Yuki—giá mà cô ấy là con trai thì tốt. Kết quả là Yuki lại nghiêm túc với câu nói đó hơn tôi nghĩ."

"Ra vậy. Dù bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, cô ấy cũng là con gái, với cậu dù sao cũng là vợ chồng, bị kích động cũng không có gì lạ. Cậu đừng để tâm, qua một ngày là cô ấy quên thôi."

"...Cũng đúng. Dù sao cô ấy cũng ngốc mà."

"Ừ."

"Vậy cậu lo cho tôi nên mới đến nói chuyện à?"

Tôi nửa đùa hỏi, Seraphim chỉ cười khẩy.

"Làm gì có—Haruna kêu đói, bảo tôi gọi cậu. Nếu tâm trạng cậu không tốt, để tôi nấu cơm nhé?"

Tuyệt đối không thể để Seraphim vào bếp.

"Ờ, không cần đâu. Việc nhà khác giao hết cho cậu rồi, ít nhất bữa tối để tôi nấu."

"Ừ. Tinh thần tốt đấy. Đáng ghét thật."

Cậu rốt cuộc muốn khen hay chửi tôi vậy!

"Này, tôi muốn hỏi từ lâu rồi—"

"Gì thế? Đôi mắt nửa nhắm nửa mở như Kachapin của cậu thật là—đáng ghét cấp Viva."

"Sao cậu cứ nói vài câu lại chửi tôi đáng ghét hay sâu bọ vậy?"

Bình thường tôi chẳng để ý mấy chuyện đó. Nhưng vì cứ nghĩ mãi về chuyện nói sai với Yuki, tôi bắt đầu để tâm.

"Tôi không phải từ lúc mới quen đã thấy cậu đáng ghét, cũng không có thói quen đó với ai ngoài cậu. Tất cả là do vẻ ngoài và hành động của cậu, tự nhiên thành vậy thôi."

Nói cách khác, đều là lỗi của tôi?

"Tôi không nhớ mình từng làm vậy mà~"

"Cậu không nhớ à—tôi nhắc nhở nhiều thế cơ mà."

"Thì ra cậu nhắc nhở à! Tôi không cần nhắc nhở đâu!"

"Muốn cậu tự giác thì chỉ còn cách nhắc nhở thôi. Nói chung đừng lề mề nữa, mau xuống nhà đi. Kiểu này mới thấy cậu thật đáng ghét."

Sau này dù có gặp sinh vật nào đáng ghét, tôi cũng không dùng từ đó nữa. Ừm.

Vì nó làm tôi muốn khóc.

Tôi rời phòng, cùng Seraphim xuống cầu thang.

Nhìn đuôi ngựa đung đưa trước mắt, tôi không kìm được muốn ngửi thử... Chết tiệt! Tôi thật là đáng ghét! Đúng là như vậy!

Xuống tầng một, Seraphim đi thẳng vào phòng khách, tôi thì vào bếp.

"Ayumu! Tôi đói rồi đấy!"

Tiếng mắng dễ thương vang lên từ phòng khách. Chính vì không muốn nghe nên tôi mới vào bếp.

"Rồi rồi~ tôi đi nấu cơm đây."

Tôi thấy Haruna và Seraphim gần như hoàn toàn đối lập. Điểm giống nhau duy nhất là đều thẳng thắn.

Vừa vào bếp, tôi mở tủ lạnh.

Khi kiểm tra nguyên liệu, tôi phát hiện chỗ để gia vị có một chai nước uống lạ.

Cái gì đây? Ngoài tiệm có bán loại này à?

Tôi cầm lên xem kỹ. Chai nhựa không dán nhãn. Chắc là dùng chai cũ đựng thứ khác. Nắp chai cũng có dấu đã mở.

Nói cách khác, đây là nước uống do Haruna hoặc ai đó pha.

Nếu là Seraphim pha thì nguy hiểm, còn nếu Haruna pha thì tôi muốn thử. Vì đồ cô ấy làm ngon đến nghiện.

Màu vàng như mật ong sữa ong chúa.

Có vẻ tốt cho sức khỏe.

Uống một chút chắc không sao, tôi rót ra cốc uống thử.

Ngon thật.

Đúng như tôi nghĩ, vị giống nước giải khát vitamin có ga.

Ăn xong sẽ lén uống tiếp.

……………… Rắc rối rồi đây.

Trong lúc nấu cơm, tôi cứ nghĩ mãi về chai nước đó, cứ nghĩ: "Uống thêm chút nữa thôi... chút nữa thôi..." Kết quả là gần như uống hết sạch.

Đã uống nhiều thế rồi cũng đành, tôi uống nốt giọt cuối cùng, nhưng hậu quả thì... chắc chắn sẽ bị đánh nhừ tử. Thật sự nguy hiểm.

Thôi kệ. Sau này mua nước vitamin có ga đổ vào chai, chắc sẽ không bị phát hiện. Ừ, cứ thế đi. Tại nó ngon quá mà. Nước vitamin đúng là ngon thật.

Vì không có nhiều nguyên liệu, tôi nấu mì hoành thánh ăn liền và cơm rang, không ngờ mọi người lại thích.

"Với Ayumu mà nói thì nấu thế này là ngon lắm rồi! Tuy cách làm trứng chưa ổn!"

"Ngon lắm."

"Đã chỉ biết làm cơm rang, chi bằng để tôi nấu."

Đấy, ai cũng khen hết lời. Tôi thì thích mì hoành thánh không cho gì cả như thế này.

Đặc biệt là thiếu nữ tóc bạc mặc giáp Yuu, còn lộ ra ánh mắt muốn ăn thêm bát nữa.

Im lặng, không biểu cảm. Dù cô ấy nói chuyện bằng bút, nhưng chỉ nhìn ánh mắt là tôi biết.

"Em muốn ăn thêm cơm rang, với cả anh nữa."

Cô ấy nói vậy. Đúng kiểu nhân vật em gái dễ thương.

Hử? Haruna và Seraphim hình như nhìn tôi dữ hơn.

Chết thật, chẳng lẽ họ phát hiện tôi tự ý biến lời nhắn của Yuu thành kiểu em gái trong đầu—hai người này làm được thật.

Ừm, ừ. Tôi vừa hắng giọng vừa với lấy trà.

Phải giữ bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi giả vờ không có gì, uống trà.

Nhưng ánh mắt của Haruna và Seraphim càng thêm nguy hiểm. Gần như hiểm trở như trạm năm núi Phú Sĩ.

"Đáng ghét thật."

"Ừ, ghê quá. Sao cậu lại giơ ngón út lên thế?"

Bị Haruna phát hiện, tôi mới nhận ra mình vô thức giơ ngón út khi cầm cốc trà.

Tôi ngượng ngùng đặt cốc xuống.

Tôi định ăn nhanh cho xong bữa, liền ăn mì hoành thánh.

"Này, Ayumu."

"Lại gì nữa?"

"Sao cậu kẹp tóc ra sau tai vậy?"

"Chứ không thì tóc dính vào mì mất còn gì?"

Tôi vừa phản bác, mặt Haruna lại càng khó coi.

"Cảm giác hôm nay cậu càng ngày càng đáng ghét đấy."

Chắc là do tôi cứ nghĩ linh tinh thôi.

Hử? Sắc mặt Haruna có gì đó không ổn.

Sao vậy nhỉ?

"Ayumu, cậu... cậu..."

Cô ấy run run chỉ vào tôi bằng đũa. Thật là vô phép.

"Các cậu làm sao thế từ nãy đến giờ?"

"Làm sao thế?"

Trước khi Yuu giơ bảng, tôi đã tự phát hiện ra.

Giọng tôi thay đổi.

Không thể nào—chuyện gì thế này...

"Giọng tôi... trở nên giống con gái rồi."

Không chỉ vậy. Haruna dùng đũa chỉ vào—là ngực tôi.

Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết, ngực tôi—trở nên đầy đặn.

Kích cỡ gần bằng Seraphim.

"Á á! Sao lại thế này..."

Tóc tôi dài qua vai như búp bê Nhật bị nguyền rủa; tay chân vốn không nam tính nhưng cũng không nữ tính, giờ da dẻ lại mịn màng.

Cuối cùng—

Cậu nhỏ của tôi biến mất.

Chú voi mà tôi ngày nào cũng cố vẫy mũi đã biến mất.

Không đúng, phải nói lại.

Tôi—đã trở thành con gái rồi.

Sao lại thế này—A!

Tôi vừa nhận ra, Haruna cũng lộ vẻ mặt tương tự.

"Ayumu! Cậu uống cái đó đúng không!"

Đúng vậy, trước khi nấu cơm, tôi đã uống chai nước vitamin có ga đó.

Rõ ràng đó là nguyên nhân.

Haizz, tôi chịu rồi. Trời ơi—tha cho tôi đi.

Tôi ôm đầu, thở dài thật sâu.

"Ừ. Tại nhìn ngon quá... tôi uống mất rồi. Xin lỗi nhé, Haruna."

"Ừm... vậy à."

Bình thường Haruna lúc nào cũng vung tóc như cần gạt nước mưa, lại hay la hét với tôi, giờ thái độ lại dịu dàng.

Sao thế nhỉ?

Cốc cốc. Yuu dùng tay đeo găng gõ hai cái lên bàn.

"Các cậu vừa nói uống gì vậy?"

"Tôi pha chế thuốc mạnh nhất!"

Haruna vừa ăn cơm rang vừa tự hào nói. Vô phép quá!

"Vậy—đó là lý do Ayumu biến thành con gái à?"

Seraphim nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Không cảm nhận được sự ghét bỏ.

"Ừm~ tôi pha loại thuốc 'có thể biến thành thân hình nóng bỏng được mọi người yêu thích!' thôi mà..."

"Về cách pha chế và tác dụng của thuốc, tôi muốn tìm hiểu thêm."

Mắt Yuu sáng lên tỏ vẻ rất hứng thú! Gì vậy chứ! Mấy người uống nhầm thuốc hết rồi à!

"Yuu muốn được mọi người yêu thích à?"

Tôi hỏi vậy, Yuu đỏ mặt che mặt bằng sổ ghi chú.

Hehe, xem ra tôi đoán trúng rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Yuu lại dễ bộc lộ cảm xúc như vậy.

Tôi véo má mềm mềm, muốn biết đây có phải mơ không, nhưng không đau.

"Không đau... đúng là đang mơ."

"Vì cậu là zombie."

À, từ zombie Masou-Shoujo nam sinh cấp ba, tôi thành zombie Masou-Shoujo bình thường rồi.

"Nói chung, ăn xong rồi tính cách làm Ayumu trở lại như cũ nhé. Nếu cứ thế này—"

Tôi tưởng Seraphim sẽ nói "đáng ghét", nhưng cô ấy lại dừng lại, ăn mì hoành thánh.

Cảm giác mọi người đều lạ lạ.

Đúng rồi—tôi cảm nhận được, cảm giác giống như dịu dàng và quan tâm.

Những cảm xúc đó tuyệt đối không dành cho zombie.

Chúng tôi ăn ngon lành mì hoành thánh và cơm rang, chưa rửa bát đã mở cuộc họp gia đình.

Chủ đề là—

"Rồi, làm sao để Ayumu trở lại thành đồ cặn bã đáng ghét, rác rưởi còn thua cả bụi, tương đương với vỏ gói hạt Kaki P? Nhưng mà—"

"Tôi còn không bằng bánh gạo hay đậu phộng à! Chỉ là rác thừa thôi sao!" (Chú thích: Kaki P là đồ ăn vặt gồm bánh gạo và đậu phộng)

"Hiệu quả thuốc chắc hai ngày nữa sẽ hết, nhưng Ayumu lại dễ thương và thân hình đẹp hơn tôi, tôi không chịu được, nên phải xử lý ngay lập tức."

"Khoan đã! Sao lại hướng về DIE thế này!"

"Nhân dịp hiếm có, dẫn cậu ấy đi diễu phố rồi chém đầu thị chúng nhé?"

"Ở một góc độ nào đó thì đúng là đại mạo hiểm DIE rồi!"

Không biết Seraphim có nghe tôi nói không, cô ấy ho một tiếng. Bình thường, lúc này cô ấy sẽ nói: "Lắm mồm phiền chết đi, đồ sâu bọ."

"Haruna, không có thuốc chữa à?"

"Ừm~ tôi vốn không định chữa. Giờ pha thuốc giải chắc mất một tuần."

Vậy thì lúc đó tôi đã trở lại như cũ rồi.

"Thôi, dù sao ngày kia trường cũng nghỉ, xin nghỉ một ngày là xong, tôi quyết định thong thả chờ cơ thể hồi phục. Haizz~ tôi vốn mong chờ tiết thể dục ngày mai lắm."

"Muốn học thể dục thì cứ đi học đi."

"Dù có đi... cắt tóc ngắn thì không nhận ra à?"

Seraphim lắc đầu.

"Tiếc là, diện mạo hiện tại của cậu đã khác hẳn đồ cặn bã trước kia rồi."

"Giống nhân vật anime quá."

"Lúc còn là con trai, tôi đã thấy mình có nét giống nhân vật anime rồi."

Nói câu này, bình thường Seraphim sẽ nheo mắt mắng tôi đáng ghét, hôm nay lại chỉ nhìn tôi mà không nói gì.

Haruna cũng không nói gì thêm.

"Cảm giác các cậu đều lạ lạ, sao vậy?"

"Ờ... cái này—" Seraphim tỏ vẻ khó nói.

"Ừ. Nói sao nhỉ? Cái này..." Haruna cũng tỏ vẻ khó nói.

"Khó đối phó." Yuu không biểu cảm.

Tôi thấy thú vị, lấy tay che miệng cười khúc khích.

Kết quả Seraphim cũng bị lây, dịu dàng mỉm cười với tôi.

Rồi cô ấy chợt nhận ra gì đó, lắc đầu liên tục. Tôi nhìn đuôi ngựa lắc lư, Haruna cũng đỏ mặt làm động tác—

"Tôi... tôi không thấy cậu dễ thương đâu! Đồ khốn!"

Cô ấy chỉ tôi bằng ngón trỏ.

"Dễ thương? Tôi á? Tôi làm gì cơ?"

Tôi chớp mắt, Seraphim và Yuu nhìn nhau.

"Thua cậu rồi."

Yuu vẫn không biểu cảm, nhắm mắt lại.

"Ừ. Chắc là do tác dụng thuốc của Haruna."

"Có thể... các cậu giải thích rõ không?"

"Tôi ghét nói dối, nên sẽ nói thẳng cảm nhận của mình."

"Xin... xin nói đi."

"Cậu thật đáng yêu."

Cái gì! Tôi cứ tưởng mặt mình sẽ nổ tung. Vì lời tỏ tình của Seraphim ngượng đến mức đó.

"Cậu... cậu... cậu nói gì vậy, Seraphim! Không giống cậu chút nào!"

"Đúng vậy, tôi cũng thấy rối, chẳng biết mình nói gì nữa."

Seraphim vừa nói vừa ôm đầu đứng dậy—rồi ngồi xuống cạnh tôi.

"Ở làng Vampire Ninja của chúng tôi cũng có nhẫn thuật tác dụng tương tự. Nhưng—ảnh hưởng mạnh như thế này... tôi chưa từng thấy."

Nói rồi, Seraphim ghé sát mặt lại.

"Nói đơn giản, là tôi quá thiên tài."

Haruna gật đầu đồng ý, tôi thì cầu cứu cô ấy.

"Này, Haruna. Làm gì đó với Seraphim đi. Cảm giác ánh mắt cô ấy... dâm đãng quá."

Haruna như thường lệ, khoanh tay tự tin khẳng định:

"Tôi chịu thua cô ấy rồi!"

Hả~ khoan đã, hả hả~

"Không có gì phải sợ. Tôi chỉ muốn cậu cho tôi chút máu thôi."

Seraphim bất ngờ ghé sát mặt, tôi định chạy thì ngã nhào.

"Yuu, nghĩ cách đi!"

Cốc cốc. Bàn bị gõ hai cái, Seraphim ngẩng đầu.

"Dù bề ngoài hiện là thiếu nữ dễ thương, bên trong vẫn là Ayumu."

"Tôi suýt phạm sai lầm lớn. Cảm ơn, Hellscythe-sama."

Dù trong lòng vẫn thấy khó chịu, nhưng tôi được cứu rồi.

"Seraphim, giờ cậu tỉnh rồi, tôi thấy tóc dài phiền quá, cắt giúp tôi được không?"

"Tôi nghĩ không nên đâu."

"Tại sao?"

"Đợi cậu trở lại như cũ, tóc cắt bao nhiêu sẽ mất bấy nhiêu, lúc đó cậu phải dán biển 'Tôi cắt đầu gà' trước cửa nhà đấy."

"Dù cắt kiểu gì cũng không cần phô trương thế đâu! Thôi, không nói nữa, trường học tính sao đây?"

"Để tôi lo! Tôi đã kiểm soát trường cậu học rồi!"

Khi nào thành ra thế này—

Dù trường bị thiếu nữ kỳ lạ kiểm soát khiến tôi lo lắng, nhưng tôi vẫn có chút mong chờ Haruna.

Sáng hôm sau—tôi tỉnh dậy sảng khoái.

"Chào buổi sáng, Ayumu."

Lý do là vì Seraphim, người bình thường chẳng thèm đoái hoài đến tôi, hôm nay không hiểu sao lại đến gọi tôi dậy.

Để tránh ánh nắng chiếu vào cửa sổ, tôi xuống giường.

Làm zombie nữ sinh cấp ba thật bất tiện.

"Tôi chuẩn bị sẵn quần áo thay cho cậu rồi—dù đồ lót là của tôi."

Đồ lót của Seraphim... Nếu là lúc còn là con trai, chắc tôi sẽ nghĩ "sexy quá~ phấn khích quá~", nhưng giờ tôi lại thấy "dễ thương thật".

Tôi thất vọng về bản thân, chống tay vào tường.

"Nào, mau thay đồ đi."

"Ờ, nhưng chắc không cần mặc áo ngực đâu nhỉ?"

"Không, tôi thấy mặc đồ nam không hợp, hơn nữa vận động mạnh mà không mặc áo ngực sẽ đau đấy."

"Phải mặc à?"

"Phải mặc."

Haizz. Thôi kệ. Dù sao cũng không phải giả gái.

"Biết rồi. Biết rồi mà... cảm ơn cậu, Seraphim!"

Tôi nở nụ cười rạng rỡ với cô ấy.

Seraphim hơi đỏ mặt, mỉm cười đáp lại, rồi dạy tôi cách mặc đồ lót.

Kiểu ren màu hồng. Cảm giác Seraphim mặc chắc sẽ rất dễ thương.

Bình thường tôi chẳng tò mò mấy chuyện này, nhưng giờ lại tò mò không biết mình mặc vào sẽ thế nào.

"Thế nào... hợp không?"

"Ừ, rất hợp."

"Vậy à... tốt rồi."

Tôi sờ lên bộ ngực nở nang qua áo ngực.

Ừm~

"Sao vậy?"

"Ờ, cảm giác lạ lắm—"

"Chẳng lẽ... cậu thấy chật à?"

Hả? Ánh mắt Seraphim lại sắc như thường ngày.

Tôi cười gượng—

"Hơi... hơi thôi..."

Rồi dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình chữ C.

Lúc đó, Seraphim lộ vẻ mặt buồn bã tôi chưa từng thấy.

Nhờ Seraphim giúp, tôi buộc tóc dài thành đuôi ngựa nhỏ, mặc đồ lót ren dễ thương, khoác thủy thủ phục, đi tất đen đến đầu gối—tôi ăn mặc như vậy đứng ngoài hành lang trước cửa lớp.

"Ờ, vì thế, hôm nay bạn nữ này sẽ thay Ayumu xin nghỉ đến lớp."

Thầy chủ nhiệm Kurisu Takeshi, biệt danh "Đại tướng không cá tính", giới thiệu xong, tôi bước vào lớp đang họp.

Và—

"—Khoan đã, đây là kiểu điểm danh gì vậy!"

Tôi liền nói câu đầu tiên với thầy chủ nhiệm.

Như đã đoán trước tôi sẽ phản ứng, thầy Kurisu chẳng thèm để ý, chỉ hắng giọng rồi đọc tờ giấy kẹp trong sổ điểm danh.

"Ờ~ cô ấy tên là Ayumu Ayumi, quan hệ với Ayumu hôm nay xin nghỉ là bạn của em họ của bạn cùng lớp của người yêu ngoài luồng của bạn thân của nhân viên cửa hàng bị bắt quả tang khi ăn cắp gần nhà nuôi chó của sinh viên đại học hay đi dạo trên đường mua tay cầm chơi game đua xe (kèm ghế lái), họ đều muốn có thứ đó—chỉ vậy thôi."

"Nói thẳng ra là tôi muốn tay cầm chơi game đua xe thôi mà! Ờ, tôi muốn thật đấy! Nhưng theo điều kiện đó, chắc còn người khác hợp hơn tôi!"

Tốt lắm, thầy không thèm để ý tôi.

"Ờ~ tôi cũng chỉ làm theo chỉ đạo của giám thị, dù thấy không hợp lý lắm, nhưng vẫn phải nhờ cô thay Ayumu ngồi vào chỗ cậu ấy học. Tất nhiên, như vậy tính là cậu ấy có đi học."

Kiểu lý do vô lý này sao mà chấp nhận được chứ.

Tôi thấy trong lòng bồn chồn. Vì có cả cảm giác ngại ngùng và áy náy.

"Đã vậy... đành nghe lời thầy thôi..."

Cô gái buộc tóc hai bên ngồi bàn đầu nhỏ giọng nói.

"Tôi mong cô ấy có thể thay Ayumu mãi luôn."

Người vừa nói, đợi đến ngày kia tôi sẽ xử cậu.

"Cậu có gì muốn nói không?"

Bị thầy hỏi, tôi lập tức bước lên, hít một hơi thật sâu—

"Các cậu có chấp nhận kiểu điểm danh vô lý này không!"

Tốt lắm, vẫn chẳng ai để ý tôi.

Khi tôi ngồi xuống ghế áp chót cạnh cửa sổ, thực sự cảm nhận được: "À, mình thật sự thành con gái rồi." rồi ôm đầu hối hận.

Sau buổi họp lớp, như thường lệ, Orito—tên biến thái tóc nhím đeo kính—vui vẻ tiến lại.

"Cậu là... Ayumi phải không."

"Giọng gì vậy? Đừng bắt chước cảnh sát lão luyện nói chuyện."

"Tan tan tan tan tan tan~ tan tan tan tan tan tan~"

Vẫn không thèm để ý tôi à? Orito vừa ngân nga như sắp làm ảo thuật, vừa lấy ra bộ bài.

Rồi cậu ta từ từ nhét vào miệng—

"Ưm..."

Cậu ta nhả ra rồi! Trời ơi, cậu này làm gì vậy!

Không được phản ứng với hành động của cậu ta.

Orito nghĩ: "Làm trò kỳ quặc sẽ thu hút con gái."

Nên lúc này tốt nhất là đừng để ý cậu ta.

Tôi cố nhịn không muốn chọc quê, chống cằm lẩm bẩm:

"Nhớ dọn bài cho sạch đấy."

Tôi nói mà không thèm nhìn mặt cậu ta. Kết quả—

"Yêu kiều thẹn thùng moe~"

A~! Đủ rồi, phiền chết đi được. Tôi lúc nào thẹn thùng chứ!

Đáng ghét.

Tôi xua tay đuổi Orito đi như đuổi chó, cậu ta lại giả vờ nói:

"Ôi, phải dọn bài ngay mới được~"

Nói rồi, cậu ta ôm lấy tôi.

Còn không vội vàng, một tay chộp lấy ngực tôi.

Orito thường nói, theo đặc trưng người Nhật, có cách sờ ngực bất kỳ mỹ nữ nào mà vẫn được tha thứ.

Cách đó là—

"Xin lỗi. Thật xin lỗi. Lạ thật! Sao lại thế này. Thật xin lỗi. Tôi sẽ không phạm lỗi nữa. Xin lỗi. Thật xin lỗi."

Cứ thế xin lỗi liên tục.

Nghe cậu ta cúi đầu xin lỗi mãi, tôi cũng không tiện nổi giận.

Đáng ghét.

Vì tôi biết Orito cố ý, nên càng bực, nhưng thôi kệ không để ý nữa.

Tôi không giống Seraphim. Là con gái, tôi tuyệt đối không nói hai chữ "đáng ghét"! Tôi thề với thần linh!

Tôi cứ thế không để ý Orito, chỉ tập trung nghe giảng.

Dù liên tục cảm nhận ánh mắt khó chịu, tôi cũng không bận tâm.

Tiết sau là thể dục—tôi liền kéo vạt áo, cởi một mạch—

………………A.

Khi nhận ra mình đang mặc thủy thủ phục, áo đã cởi đến ngực rồi.

Cả lớp đều nhìn tôi.

"Xin... xin lỗi vì đã thất lễ."

Tôi cười thân thiện đáp lại. Nhưng chắc mặt tôi cứng đơ.

Phụt—các nam sinh đều chảy máu mũi ngã lăn ra.

Gì thế này————! Thời nay chỉ nhìn thấy nội y mà chảy máu mũi à?

Nghĩ đến đây, tôi mới ngộ ra.

Chẳng lẽ, đây cũng là tác dụng của thuốc?

Ngay cả Seraphim cũng bị ảnh hưởng, thuốc tăng sức hấp dẫn này chắc là do tác dụng của nó, chỉ cần lộ nội y đã khiến cả lớp nam sinh chảy máu mũi, làm lớp học nhuộm máu?

Tôi vội mặc lại áo, xách cặp rời lớp.

Ờ, con gái thay đồ ở đâu nhỉ?

Tiết thể dục học chung với lớp bên cạnh.

Vì vậy, nam sinh lớp bên sẽ tràn sang lớp tôi trước giờ thể dục—vậy tôi sang lớp bên thay đồ được không?

Tôi thử mở cửa lớp bên cạnh, nhưng bị khóa.

...Cũng phải thôi.

Tôi gõ cửa lớp bên "cốc cốc" hai cái.

Cửa mở, tôi bước vào, trước mắt là một thiên đường.

Nội y đủ màu sắc. Như vườn hoa vậy.

Tôi vừa chịu đựng ánh mắt "cô ấy là ai?", vừa đứng chôn chân ở cửa.

Thay đồ ở đâu nhỉ?

Tôi nhìn quanh lớp. À, cái nội y kia dễ thương quá. Cái kia cũng dễ thương.

Ừm! Bị choáng ngợp, tôi chống tay vào tường.

Tôi lại bị cuốn hút bởi độ dễ thương của nội y, hoàn toàn không quan tâm đến bộ ngực bên trong, đúng là giống con gái thật.

Cứ thế này, cả tâm hồn lẫn thể xác tôi sẽ thành con gái mất.

Tương lai phía trước—hả? Có vẻ tươi sáng đấy chứ?

"Rồi~ Kanami! Hôm nay nhất định phải thắng nhé!"

Giọng quen vang lên, tôi hy vọng nhìn về phía đó.

Ở đó, một thiếu nữ tóc ngắn hoạt bát đang cười.

Yuki. May quá~ có người quen.

Tôi bước nhanh đến chỗ Yuki.

"Này, Yuki-ki..."

"Đừng... đừng gọi tôi là Yuki-ki! Cậu là ai! Học trường nào!"

Cởi áo ngoài, chỉ mặc váy và nội y xanh nhạt, Yuki cau có mắng tôi.

"Yuki, cậu quen cô ấy à?"

Thiếu nữ đi cùng Yuki là Kanami Mihara, người nổi tiếng với kỹ thuật trang điểm đẹp nhất trường.

"À, cậu trang điểm dễ thương thật đấy."

"Hả? Thật à?"

Kanami vui vẻ cười. Tôi bị sốc vì tự nhiên buột miệng khen như vậy, liền chống tay vào tường như con khỉ diễn xiếc.

Bình thường tôi thích con gái không trang điểm, giờ lại để ý cách trang điểm.

"Vậy, cậu là ai? Kanami, lớp mình có người này à?"

Yuki không phải người bình thường, nên ở trường là số ít người tôi có thể nói thật.

Tôi vẫy Yuki lại gần cửa sổ.

Rồi, tôi kéo rèm che hai đứa, thì thầm với Yuki:

"Tôi là—Aikawa Ayumu đây."

".................."

Bộ não ngốc nghếch của Yuki mất mười giây để xử lý thông tin.

Kết quả—

"Làm gì có chuyện~"

Cô ấy dường như nghĩ tôi nói dối.

"Tôi uống thuốc Haruna pha, nên mới thành con gái thế này."

Tôi kéo thủy thủ phục giải thích, Yuki nhìn tôi nghi ngờ rồi nói: "Vậy thì—" và lấy từ túi váy ra thứ giống hóa đơn để kiểm tra tôi.

"Mua cơm hộp gà rán, trà ô long, salad gà wasabi củ cải hết một nghìn yên, thối lại bao nhiêu?"

"195 yên."

"Cậu là Aikawa------------------!"

Tôi sống một mình lâu năm, ở trường nổi tiếng là chuyên gia cửa hàng tiện lợi.

Nên tôi nhận ra ngay hóa đơn Yuki cầm là của cửa hàng tiện lợi, nghe đến salad gà wasabi củ cải là biết ngay vị trí cửa hàng. Nói giá là chuyện nhỏ. Với lại Yuki lần nào cũng mua trà ô long cùng dung tích.

"Dù thấy chuyện này vô lý nhất là bản thân tôi, nhưng hôm nay tôi sẽ lấy tên Ayumi học ở trường. Nên tôi muốn nói thật với cậu trước."

"Ừ... Aikawa, cậu cũng vất vả thật."

Yuki chắc thấy thương cảm, nắm vai tôi gật đầu liên tục.

Rồi, tôi vội thay đồ, nghĩ vậy liền đi về phía chỗ Yuki.

"Vậy, cô gái đó là ai vậy, Yuki?"

Kanami đã thay quần đùi hỏi, Yuki đáp—

"Cô ấy là Ayumi thay Ayumu đi học đấy!"

………………Ừm.

Kanami chắc nghĩ Yuki lại nói nhảm, nhỏ giọng đáp: "Vậy à~"

Cô ấy rất biết cách đối phó với Yuki. Cảm giác hai người này thân nhau thật.

Tôi cởi thủy thủ phục, lấy đồ thể dục từ cặp ra... nhưng... sao lại là quần đùi? Mặc quần thể thao bình thường là được mà.

Seraphim sao lại chuẩn bị thứ này chứ.

Tôi vừa thở dài vừa mặc thử quần đùi lần đầu tiên.

Cảm giác rất bó sát. Cảm giác bó sát chưa từng có.

Bình thường tôi mặc quần lót boxer, nhưng cảm giác bó sát này có vẻ gây nghiện. Tôi đang nghĩ sau này thử mặc quần lót tam giác hoặc cạp cao xem sao.

Khi tôi đang nghĩ vậy—bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau.

"Á á!"

Tôi kêu nhỏ. Vì hai bàn tay từ phía sau chộp chặt lấy ngực tôi từ dưới lên.

"Hoành tráng quá~ có khi còn to hơn Yuki ấy chứ?"

Sau lưng vang lên giọng vui vẻ của Kanami.

"Này, đừng như vậy... trời ơi."

Tôi không biết làm sao, chỉ biết đỏ mặt co người lại.

Nhào nặn. Nhào nặn.

Kanami không nương tay mà nhào nặn ngực tôi.

"Mềm quá, lại còn đẹp nữa—ghét thật~"

Đây có phải chơi chữ giữa "thịt" và "ghét" không? (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "niku" (thịt) và "nikui" (ghét) đồng âm)

"Được rồi, tôi biết rồi, buông ra đi."

Tôi vừa nhẹ nhàng khuyên, vừa vỗ tay Kanami.

"Phản ứng trưởng thành quá! Đáng gờm thật!"

Kanami buông ra, run rẩy đi vòng ra sau lưng Yuki.

"Uwaa! Này, Kanami! Đừng nhào nữa! Bảo đừng nhào mà!"

Sóng này chưa dứt sóng khác lại tới. Ngực Yuki lắc lư trước mặt tôi.

"Hôm nay nâng lên cũng nặng thật đấy~"

Cậu là ông già dê à!

Yuki hất tay Kanami ra, chắc nghĩ bị sờ là do chỉ mặc nội y, liền vội vàng thay đồ thể dục.

Tôi cũng học theo Yuki thay đồ, rồi ba người cùng rời lớp.

"Ngực... ngực to chẳng có gì hay cả."

Yuki dường như vẫn để ý chuyện bị sờ ngực, vừa đi vừa che ngực.

"Người có lợi thế đều nói thế thôi. Quan trọng là thực tế. Oppai là một giấc mơ! Như truyện được chuyển thể thành anime vậy!"

Kanami hùng hồn biện luận, khiến Yuki lộ vẻ khó xử.

Khó thật. Tôi đổi chủ đề vậy.

"À, Taeko đâu, bình thường không phải hay đi cùng hai cậu à?"

"Tiểu Taeko à? Hình như bị cảm, nói tiết thể dục xin nghỉ."

Vậy à. Lo thật. Thầy thể dục hôm qua cũng bị cảm, chắc cảm đang lây lan.

Vừa bước vào nhà thể chất, thấy các nam sinh đã thay đồ xong đều lêu lổng.

Họ vốn đang chơi hoặc tán gẫu, nhưng tôi vừa vào là tất cả đều nhìn về phía tôi.

"Ngực cô ấy." "Lắc dữ quá." "Lắc kinh thật." "Cặp ngực đó." "Lắc ghê thật." "Lắc quá trời."

Nghe rõ tiếng thì thầm.

Chịu không nổi, nam sinh lớp mình chỉ nghĩ mấy chuyện đó thôi à!

Chuông reo, thầy chủ nhiệm "Vô duyên" tức Kurisu Takeshi thay thầy thể dục bị cảm điểm danh xong, liền quay đi về phòng giáo viên.

"Ờ~ tôi còn việc phải làm, các em tự vận động nhé."

Đúng vậy, hôm nay là tiết tự do. Mọi người đã hẹn từ hôm qua sẽ chơi bóng rổ.

"À, Ayumu cũng không có à?"

"Cảm cúm lây ghê thật."

Các nam sinh cầm bóng cười nói. Họ coi tôi như bị bệnh truyền nhiễm.

Không ai bắt chuyện với tôi, tôi chỉ biết đứng ngây ra, lúc đó—

"Cảm giác có cô gái lạ quá."

Một nam sinh cao ráo đẹp trai như hoàng tử Anh tiến lại.

Tóc vàng óng; sống mũi thẳng; gương mặt quyến rũ nở nụ cười khiến tim tôi đập nhanh. Lạ thật, trước đây cậu ấy có đẹp trai thế này không?

Anh ấy là bạn cùng lớp Anderson, thật ra họ của anh là Shimomura, nhưng vì gương mặt điển trai ấy trông chẳng giống người Nhật chút nào nên mọi người đều gọi là Anderson.

Bên cạnh Anderson còn có thể thấy bóng dáng của tên đeo kính háo sắc Orito, nhưng gã này chẳng quan trọng gì. Hắn luôn mang bộ mặt dâm đãng.

"Nghe nói là vì Aikawa bị cảm nên Haruna mới nhờ người thay cậu ấy đi học."

Lời giải thích của Orito khiến Anderson lập tức yên tâm.

"Thì ra là vậy. Ban đầu tôi còn tưởng hiếm lắm mới có dịp được so tài với Aikawa, tiếc thật. Chia đội thế nào đây?"

Không sao đâu, Anderson. Vì tôi đang ở đây mà. Tôi chính là Aikawa Ayumu.

Dù tôi muốn nói với anh ấy như vậy, nhưng đông người quá, không tiện mở miệng.

"Tôi thấy cứ chia nam nữ đối kháng đi, dù sao bên nữ cũng có hai đứa ngốc Yuki với Mihara."

Orito cười gian xảo đề nghị, Mihara liền đồng ý.

"Cũng đúng. Aikawa không có mặt, bên các cậu hình như chỉ có mỗi Anderson là đánh được, cũng được thôi. Yuki, cậu thấy sao?"

"Chỉ cần được cùng đội với Aikawa thì thế nào cũng được!"

Yuki khoác tay lên vai tôi, nở nụ cười rạng rỡ.

"Aikawa nào? À, cậu nói cô gái kia à. Dễ nhầm thật đấy."

Anderson gãi đầu liền bị Mihara ném bóng trúng.

Chắc có vài người nhận ra, đó chính là tín hiệu bắt đầu trận đấu.

Tôi cũng là một trong số đó.

Anderson phản xạ bắt lấy bóng. Mihara liền vỗ một phát làm bóng rơi khỏi tay anh ấy.

Nhân lúc mọi người còn đang di chuyển, tôi chạy thẳng về phía rổ.

Tôi nhận đường chuyền dài của Mihara rồi lên rổ ghi điểm.

"Không tệ đâu! Người thay thế cho Aikawa!"

Mihara reo lên cổ vũ tôi, tôi cũng giơ tay đáp lại.

Rõ ràng chỉ là một cú lên rổ đơn giản, vậy mà xung quanh lại hò reo ầm ĩ.

Nhìn kỹ lại, dường như chỉ có chúng tôi là đang thi đấu.

Mọi người đều ngồi quanh sân bóng.

Mắt các cô gái lấp lánh hình trái tim, chắc là đang mong chờ Anderson thể hiện màn trình diễn đẹp mắt. Tôi cảm thấy không vui chút nào.

"Ayumi tuyệt quá~!"

Các nam sinh thì hò reo cổ vũ tôi. Haiz, dù chỉ học một ngày, nhưng tôi giống như học sinh chuyển trường, được nịnh nọt cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Tâm trạng tôi tốt lên, vừa lùi về phòng thủ vừa vẫy tay đáp lại. Tôi nở nụ cười kiểu zombie mà thường bị Seraphim mắng "Đồ nô lệ ghê tởm"—

"Dễ thương quá!" Ngoài sân vang lên tiếng khen khiến tôi xấu hổ.

"Đồ... đồ ngốc! Đừng cổ vũ bậy bạ! Làm tôi ngại chết đi được! Thật là!"

"Phản ứng như vậy cũng dễ thương nữa!"

Cứ thế này thì không có hồi kết mất. Thôi kệ họ vậy.

"Bị các cô ấy chơi một vố rồi."

Rõ ràng bị nữ sinh ghi điểm trước, vậy mà Anderson vẫn cười tươi. Bị anh ấy nhìn bằng nụ cười quyến rũ đó... tôi đang có cảm giác gì thế này?

Anderson dẫn bóng.

Anderson chuyền bóng cho Orito.

Anderson phối hợp tấn công hai người một.

Và—Anderson úp rổ ghi điểm.

Từ đầu đến cuối đều đẹp trai.

Cảm giác tim đập thình thịch này là sao vậy?

Ngược lại—

"Này, hôm nay cậu mặc loại quần lót nào? Này này."

Sao Orito làm gì cũng thấy ghê tởm thế nhỉ!

Nhưng tôi không phải Seraphim. Dù Orito có ghê tởm đến đâu, mắng thẳng mặt cũng tội cho hắn, nên tôi nên lơ đi thì hơn.

Đến lượt chúng tôi tấn công—tôi nhận bóng từ Yuki, bị Orito kèm sát.

Tôi thật ra muốn so tài với Anderson cơ.

Đúng rồi. Dù sao "Aikawa Ayumi" cũng chỉ còn hôm nay, tôi sẽ dùng hết thực lực của một nữ sinh zombie để thi đấu.

Nghĩ vậy, tôi dẫn bóng đột phá vào dưới rổ.

Sau đó—tôi bật nhảy hết sức.

Đúng, tôi định úp rổ.

Nói thì nói vậy, nhưng tên ngốc Orito lại túm cổ áo tôi kéo mạnh, làm tôi ngã nhào.

"Xin lỗi, Ayumi! Tôi không ngờ cậu lại nhảy cao thế."

Orito lộ vẻ áy náy, nhưng dưới mũi lại kéo dài thành bộ mặt dâm đãng.

Dù tôi là zombie nên không đau... nhưng thật bực mình.

Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện cổ áo thể dục của mình bị kéo lỏng toẹt. Chắc do bị kéo mạnh. Lỏng đến mức dù làm gì cũng lộ cả nội y.

...Chẳng lẽ, Orito cố ý?

Tôi ôm ngực lườm Orito.

"Đừng làm mặt dữ thế. Không sao chứ?"

Người đưa tay ra với tôi quả nhiên là Anderson. Đúng là Anderson, hành động cũng đẹp trai nữa.

Tôi để anh ấy kéo mình đứng dậy.

"Không... không sao chứ, Aikawa!"

Yuki lo lắng chạy tới. Mihara thì đang lải nhải dạy dỗ Orito.

Orito dang hai tay lắc đầu, chẳng có vẻ gì là hối lỗi.

—Rất ghê tởm.

Cứ chờ đấy. "Cảm ơn cậu, Anderson." Sau khi cảm ơn, tôi kéo Yuki lại nói nhỏ.

"Tớ có chuyện muốn nhờ cậu—"

Đội nữ ném phạt thành công hai quả, đến lượt đội nam tấn công.

Anderson dẫn bóng đột phá rất tự nhiên, Mihara chắn trước không cho anh ấy qua.

Anderson liền chuyền bóng cho Orito. Yuki vung tay phòng thủ dữ dội, nên Orito lại lập tức chuyền trả cho Anderson.

Anderson nhận bóng ở ngoài vạch ba điểm.

Muốn đột phá vào rổ thì có Mihara canh, nên anh ấy chuyển sang tấn công từ ngoài.

Nhưng tôi đã nhìn thấu rồi. Vì mỗi lần học thể dục tôi đều chú ý đến Anderson.

Ngay trước khi Anderson nhảy ném bóng—tôi cướp bóng cùng lúc anh ấy bật lên.

"Ồ!" Anderson kinh ngạc, vẻ mặt như thán phục: "Cũng được đấy."

Được anh ấy khen, tôi thấy vui lạ thường.

Phản công nhanh. Đổi bên, tôi dẫn bóng vào khu vực trống của đối phương.

Nhưng tôi cố ý dừng lại.

Đợi khi đối phương gần về kịp phòng thủ, tôi chuyền bóng cho Yuki.

Orito cười gian xảo áp sát kèm người, tôi liền chạy vào dưới rổ.

"Aikawa!"

Yuki giơ cao tay ném bóng về phía rổ.

Đó không phải là cú ném, mà giống như ném bóng né.

Tôi thì nhảy lên bắt bóng trên không.

"Không thể nào! Cô ấy định bắt bóng trên không luôn!"

Mihara phấn khích hét lên. Orito với bộ mặt dâm đãng cũng nhảy lên chắn tôi.

Tôi liền dùng tay giơ lên ngang rổ—dập mạnh xuống.

Bốp!... Soạt.

Tôi còn tiện tay tặng cho Orito một cú vào kính, rồi úp rổ ghi điểm.

"Úp rổ hai tay! Cô ấy mà với chiều cao đó, lại có kỹ thuật như Michael Jordan hay Vince Carter!"

Cả lớp càng thêm phấn khích. Mấy nam sinh còn phấn khích đến chảy máu mũi.

Orito cũng nằm sõng soài dưới đất như con ếch bị xe cán, máu mũi phun ra.

"Ai... Aikawa! Ngực, ngực kìa!"

"Hả?" Bị Yuki chỉ tay, tôi cúi xuống nhìn.

Dù tôi chẳng để ý, nhưng chiếc áo ngực nửa chén nhỏ quá, nhét thêm mút nên không đủ chỗ cho bộ ngực đầy đặn.

Thêm nữa, vận động mạnh làm áo ngực lệch vị trí—

Hai điểm trước ngực vô tình lộ ra...

"Á... áa!!!

Càng nhớ lại, Yuki càng cảm thấy xấu hổ, sắp phát điên lên rồi.

"Nghe kỹ nhé, các cửa hàng đồ lót thực sự có bán đồ lót, nhưng nếu không mặc vào người thì giá trị của nó sẽ——"

Orihu vẫn còn nói.

Tôi chỉ có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc khi những câu hỏi tôi hỏi đều liên quan đến ngực của Yuki. Ví dụ, kích thước và hình dạng của núm vú.

"Các người thật là độc ác."

Cuối cùng, "tôi" vẫn chửi thề như thế này.

*

"Ồ!" Tôi bị đánh ngã bởi những đòn tàn nhẫn đến từ hai hướng.

Mọi người đều nói rằng họ muốn chơi trò né bóng, nhưng không hiểu vì lý do gì họ lại dùng hai quả bóng cùng một lúc, và chúng mạnh đến nỗi không có cách nào để né được.

Nếu tôi là zombie, tôi có thể né được, nhưng bây giờ tôi không thể chịu được đòn tấn công như thế này.

Nghĩ đến việc vừa nãy lại chơi với quả dưa hấu như thế, còn bị bịt mắt nữa, tôi không khỏi thấy tội cho bản thân mình.

Bãi cát bị mặt trời chiếu rọi liên tục nên nóng rực.

Vì thật sự quá nóng, tôi liền nằm xuống, ngâm mình vào biển cả nuôi dưỡng vạn vật.

A~ thật dễ chịu. Con người sinh ra từ trong nước. Nước biển mát vừa phải, nhiệt độ cũng vừa phải, ngâm mình vào thật sự rất thoải mái.

"Ê, Aikawa~ quay lại chơi bóng đi. 'Trốn' trong trốn bóng không phải là ý nghĩa của việc chạy trốn đâu nhé."

Tôi trốn vào biển thì bị Yuki trách móc.

Dù Yuki có hơi ngốc nghếch, nhưng dường như vẫn hiểu luật chơi thể thao. Con người chỉ nhớ được những gì mình thích thôi mà.

"Chẳng phải tại mấy người cứ nhắm vào tôi như kẻ thù giết cha mẹ sao, toàn nhắm vào tôi mà ném."

"Ái chà, chỉ là vô tình thôi mà. Xin lỗi nhé."

Bạn Anderson có vẻ vui vẻ cười đáp lại.

"Chứng tỏ cậu được yêu thích lắm đấy, đúng không?"

Ngay cả Mihara, người ít có thiện cảm với tôi nhất, nói vậy cũng chẳng có sức thuyết phục.

"Miễn bàn miễn bàn. Tôi không tin mấy người nữa đâu."

Tôi nổi lềnh bềnh trên mặt biển, lười biếng tỏ ý không muốn chơi trốn bóng nữa.

"...Tôi còn muốn ngắm dáng vẻ oai phong của Aikawa thêm chút nữa... Không còn cách nào... À, đúng rồi."

Hiramatsu với vẻ mặt tiếc nuối liền lấy ra một tờ giấy ghi chú.

"...Tôi đang hỏi mọi người muốn ăn gì cho bữa tối..."

"Muốn ăn gì? Gì cũng được hả?"

Mắt Yuki sáng rực lên.

"...Haruna nói... cô ấy có thể nấu bất cứ món gì cho mọi người."

"Wow~ Dù sao thì tay nghề nấu ăn của cô ấy cũng là số một thế giới mà. Vậy tôi chọn thịt kho tàu."

Mihara vừa cầm bóng ném tôi, vừa vui vẻ nói. Độ nổi tiếng của món thịt kho tàu thật khiến người ta ghen tị.

"Tôi vẫn sẽ ăn mì ramen! Loại nước dùng xương heo ấy!"

Yuki kiên định với lựa chọn của mình. Ở một khía cạnh nào đó, có lẽ cô ấy nên đi làm chính trị gia.

Tôi lấy quả bóng làm phao bơi, duỗi chân ra, nằm ngửa nổi trên mặt nước.

"Vậy tôi chọn món khai vị kiểu Ý và gà rán Nam Man. Khai vị thì dùng thịt bò, cá hay loại thịt nào khác cũng được."

Bạn Anderson chọn món rất hợp khẩu vị tôi. Lúc ăn tối nhất định phải xin cậu ấy chia cho một ít.

"Vậy thì, tôi gọi bít tết phi lê."

Tôi vừa nghĩ sao tự nhiên lại có tiếng nói vang lên từ phía sau, thì đã thấy một mái tóc đen dài xõa ra.

Có người đang lặn dưới biển.

Tóc dài đen nhánh cộng với giọng nói vừa rồi, tôi đoán là Sera rồi.

Cô ấy sao lại lặn xuống biển nhỉ? Chắc chắn phải có lý do gì đó...

Sera lặn thẳng ra hướng ngoài khơi.

Dù sao thì cô ấy cũng đã gọi món rồi, cũng chẳng cần đuổi theo làm gì.

"Aikawa... vậy chúng ta đi hỏi nhóm tiếp theo nhé..."

Nghe Hiramatsu nói vậy, tôi bơi trở lại bờ.

"Ừ nhỉ. Làm cho xong sớm còn hơn."

Ngâm mình trong nước biển ấm như bể nước nóng xong, ánh nắng mặt trời chiếu lên người cũng vừa phải.

"Uwaa a a a! A...Aikawa!"

Yuki bỗng hét lên rồi quay lưng lại với tôi.

"Đồ ngốc! Tốt nhất là để sứa đốt rồi bị cá mập ăn đi!"

Bị Mihara mắng một trận, tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Dù sao thì, mọi người trên bãi biển đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Họ đều nhìn vào chỗ giữa hai chân tôi—ánh mắt của mọi người khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu.

Tôi hoàn toàn không nhận ra! Thủ pháp quá điêu luyện rồi!

Sera cái đầu heo đó lại dám kéo tụt quần bơi của tôi!

Tôi vừa dùng bóng che chỗ đó, vừa lùi lại xuống biển.

"Bây giờ cậu mới nhận ra à? Đồ chậm tiêu."

Sera đã bơi ra tới chỗ phao đánh dấu không được vượt qua.

Được rồi. Để người ta gọi là cá chuồn Tamagawa như tôi bơi kiểu bướm cho cô xem.

Ào, ào, ào.

Tôi ném quả bóng đi, dốc toàn lực bơi kiểu bướm ra ngoài khơi.

A, chân tôi! Chân tôi có vấn đề rồi! Chân tôi bị chuột rút~!

Cũng tại không quen bơi kiểu bướm mà còn cố bơi, nên chân tôi mới bị chuột rút.

Tôi đã bơi xa đến mức chân không chạm được đáy, uống mấy ngụm nước, rồi chìm thẳng xuống.

Lần này nguy rồi. Tôi vừa hét lên bị chuột rút mà không kịp lấy hơi, cũng rất nguy hiểm.

Phải nhanh chóng để chân hồi phục mới được. Nhưng tay cũng phải quạt nước nữa.

Tôi cố gắng bơi lên mặt nước, nhưng cơ thể cứ chìm dần—bất chợt, cơ thể lại nổi lên.

Có người đến cứu tôi.

Người đó lặng lẽ tiếp cận từ phía sau, từ dưới nâng tôi lên.

Nếu không làm vậy, người cứu hộ có thể bị người đuối nước hoảng loạn ôm chặt mà cùng bị chìm. Người đó hiểu điều này, nên tôi tưởng người cứu mình là anh cứu hộ—

"Cậu ngốc thật. Trước khi xuống nước phải khởi động chứ. Dù là học sinh tiểu học cũng biết mà."

Kết quả, người cứu tôi lại là Sera.

"Xin lỗi. Nếu có thể phiền cậu đưa tôi vào bờ thì tốt quá."

"...Vốn dĩ là lỗi của tôi. Người phải xin lỗi là tôi mới đúng."

Tôi để Sera cõng mình, bơi ếch vào bờ.

Lúc này, Sera bỗng bật cười. Thật mất mặt. Bộ dạng này thật xấu hổ.

"Hoàn toàn ngược lại với lần đó nhỉ."

Sera lẩm bẩm.

Xem ra, cô ấy không phải đang cười vì tôi xấu hổ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận