Tập 18: Đúng Thế, Tôi Sẽ Trở Về Làm Người!
Chương 01: Vâng, đây là sinh vật ngoài hành tinh theo mùa.
0 Bình luận - Độ dài: 9,222 từ - Cập nhật:
Vâng, đây là sinh vật ngoài hành tinh theo mùa.
Mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là zombie Aikawa.
Bạn đã từng sáng tác tác phẩm nào chưa?
"Tôi đã mua máy quay mới~!"
"Máy quay à? Cậu mua cái đó để quay gì vậy?"
Ai cũng sẽ có một việc muốn làm, hoặc một điều muốn lưu giữ lại.
"Ví dụ như, quay lại quá trình trưởng thành của con nít hoặc đại hội thể thao chẳng hạn."
"...Haruna, cậu đâu có con nít đâu."
Chỉ là, những thứ được lưu giữ lại có thể khiến người ta tự hào hoặc xấu hổ, điều đó thì chưa biết được.
"Vậy thì quay cái đó đi."
Nhưng, ký ức sẽ còn lại. Và, đó mới là điều quan trọng nhất.
Câu chuyện lần này là như vậy.
Một ngày nào đó trong mùa đông.
Vì không có việc gì làm, tôi bắt đầu dọn dẹp phòng, kết quả là tìm được một cuốn sách gợi nhớ kỷ niệm.
Đó là vào thời tôi còn giàu cảm xúc, vừa đảo mắt vừa tin chắc rằng có anh hùng chính nghĩa bảo vệ thế giới khỏi bọn xấu, chắc cũng hơn mười năm trước rồi. Đó là cuốn sổ ghi chép thiết lập nhân vật anh hùng mà tôi tự viết hồi còn học mẫu giáo.
Bên trong có những bức tranh nguệch ngoạc vẽ bằng bút chì màu, còn ghi một loạt thiết lập kỳ quặc.
Nhớ quá đi~ Hồi đó tôi thích phim chiến đội đến vậy, không biết từ khi nào lại không xem nữa nhỉ?
Cuốn sổ đen xấu hổ đó đã làm tôi tốn không ít thời gian, dọn dẹp chẳng tiến triển gì, đúng lúc đó, như thể có vụ án giết người trong phòng kín, một cô gái đá cửa phòng tôi xông vào.
"Ayumu Ayumu Ayumu~!"
Cô ấy xuất hiện trong phòng với vẻ mặt tràn đầy năng lượng, vừa dùng thân hình nhỏ nhắn cao một mét bốn lăm cùng với sợi tóc dựng trên đỉnh đầu để thể hiện sự vui mừng.
"Haruna, gõ cửa rồi hãy vào chứ."
"Tôi có gõ mà! Gõ mạnh luôn đó! Chỉ là cửa vì vậy mới mở ra một chút thôi."
"Được rồi~ Vậy có nghĩa là lần sau vào phòng cậu, tôi cũng nên lấy đà rồi bay lên đá cửa đúng không?"
"Hả? Cậu nói gì vậy? Đồ ngốc!"
Tôi thật muốn đập cho cô này một trận.
Dù sao thì tám phần là cô ấy lại đang bày trò gì đó. Kệ cô ấy, kệ cô ấy.
"Hồi trước thứ Ba cũng có chiếu Sazae-san đó! Nhưng cậu xem bây giờ đi! Ngành hoạt hình lại suy thoái đến mức này!"
Haruna hình như sắp bắt đầu cổ động gì đó, nhưng tôi quay mặt vào tường tiếp tục dọn phòng.
"Bây giờ làm luôn đi!"
"...Hả? Làm cái gì cơ?"
Tôi hoàn toàn không hứng thú, chẳng buồn nghe Haruna nói gì. Thế nhưng—cô ấy lại nói ra một câu không thể làm ngơ.
"Tất nhiên là làm hoạt hình rồi!"
Thì ra là vậy, cô ấy muốn dẫn dắt tình hình, biến nó thành chuyện đã rồi, kiểu như đã bắt đầu thì phải làm cho xong hoạt hình. Đây gọi là既成事实 à?
"Muốn làm thì làm, tùy cậu—miễn là trong năm nay làm xong là được. Cố lên~"
"Gì! Làm ngay bây giờ luôn! Trong vòng một tuần phải hoàn thành!"
Kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh của cậu cũng gấp quá rồi đó! Cô này đúng là ngốc mà!
"Cậu biết làm một bộ hoạt hình phải vẽ bao nhiêu tấm hình không?"
"Thôi mà, cứ cho tôi mượn máy quay cầm tay là được rồi!"
"Ơ? Ý cậu là muốn quay phim người thật, không phải hoạt hình?"
"Sai! Tôi muốn quay hoạt hình người thật!"
Đầu tôi bắt đầu rối loạn.
Thôi kệ đi—
Nhìn Haruna vui như vậy, chẳng ai cản nổi đâu.
Chuyển cảnh, đến lớp học ở trường.
Rõ ràng là đang nghỉ mà tôi lại đến lớp, nằm bò trên bàn ở hàng ghế đầu trước bảng đen.
"Gọi mọi người đến không phải vì chuyện gì khác! Tiếp theo chúng ta sẽ làm hoạt hình người thật!"
Haruna mặc áo thun vỗ vào bảng đen. Sợi tóc dựng trên đầu cô ấy lắc lư như con lắc đồng hồ.
Ở hàng ghế đầu, ngoài tôi ra còn có ba chiến binh nữa.
Đầu tiên là—
"Ồ! Cuối cùng cũng quay rồi sao! Sư phụ giỏi quá!"
Một cô nàng ngốc vỗ tay tỏ vẻ vui mừng. Tóc ngắn rất hợp với vẻ mặt rạng rỡ như con trai của cô ấy.
Cô ấy là Yuki, tên phải đọc là "Yuki Kii"... Ấy da, nguy hiểm thật. Gọi quen "Yuki Kii" suýt nữa làm tôi quên mất, "Yuki" mới là đúng.
Cô ấy yêu thể thao lại có tính cách con trai, nên bị mọi người đặt biệt danh là Yuki Kii, tội nghiệp thật.
Tiếp theo là—
"Này, Aikawa. Tôi không hiểu lắm 'hoạt hình người thật' là gì."
Cậu con trai đầu nhím ngồi cạnh tôi nghiêng đầu.
Cậu ấy là Orito. Bạn cùng lớp với tôi. Về cậu này thì không có gì đặc biệt cần nói. À, có một điểm—cậu ấy đeo kính.
"Tôi cũng không hiểu đâu."
Tôi đáp bừa cho Orito, cô gái tóc đuôi ngựa ngồi cạnh Orito quay đầu lại.
"Tôi nghĩ, Haruna chắc nhầm lẫn giữa 'phim độc lập' và 'quay phim người thật' rồi."
Thì ra là vậy. Dù sao Haruna cũng hay nhầm lẫn từ ngữ. Có khi đúng là như vậy thật.
Cô gái nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị là Seraphim. Cô ấy là một thiếu nữ duyên dáng luôn toát ra khí chất nghiêm túc.
Không chỉ mái tóc đuôi ngựa, khuôn mặt cao ráo hay đôi mắt xanh ngọc bích mới đẹp.
Điều đáng nói nhất là cô ấy có thân hình rất chuẩn.
Không quá lớn nhưng vòng eo săn chắc; còn nữa—
"Ayumu." Tôi nhìn đôi chân dài quyến rũ của Seraphim—đôi mắt xanh ngọc bích của cô ấy sắc như dao nhìn tôi chằm chằm.
"Cậu đúng là đồ heo. Làm ơn đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đó được không."
Orito cũng giống tôi, nhìn thân hình chuẩn của Seraphim từ đầu đến chân, nhưng Seraphim chỉ trách tôi thôi.
Lý do là—
"Seraphim-sama! Xin hãy dạy dỗ tôi nữa đi!"
Vì cậu nhím đeo kính này mê mệt Seraphim. Seraphim biết rõ điều đó nên không thèm để ý đến cậu ấy.
"À... Thì ra cậu cũng ở đây. Xin lỗi. Tôi không quan tâm đến cậu đến mức không nhận ra sự tồn tại của cậu."
Có vẻ với Seraphim, Orito giống như ve sầu hay chim nhỏ vậy. Chỉ cần không phát ra tiếng thì sẽ không để ý. Có hay không cũng chẳng quan trọng.
Có Orito, Seraphim và Yuki ở đây.
Ngoài ra, còn một người nữa.
Đứng cạnh Haruna, là một cô gái không hợp với không khí trường học.
À, thật ra chúng tôi mặc thường phục đến trường cũng đã không hợp rồi, nhưng cô ấy lại khác một chút.
Áo giáp phương Tây kết hợp với găng tay; mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh sáng và đôi mắt xanh dương; như một mỹ nữ tuyệt sắc bước ra từ anime. Cô ấy tên là Eucliwood Hellscythe, gọi tắt là Yuu.
Cộc cộc. Yuu dùng bút bi gõ hai cái lên bảng đen.
Vì lý do nào đó, cô ấy không thể phát ra âm thanh cũng như không thể biểu lộ cảm xúc, nên mọi lời nói đều viết bằng bút.
"Muốn quay loại phim gì?"
Yuu viết chữ lên bảng đen để mọi người cùng thấy.
Bình thường cô ấy dùng giấy ghi chú để viết... Thì ra, cô ấy đứng cạnh Haruna là để mọi người dễ nhìn thấy chữ.
"Được! Mọi người cùng nghĩ xem muốn quay thể loại gì trước đi!"
Haruna "bốp" một cái vào bảng đen. Tôi nhìn cô ấy chắc chắn đang tự coi mình là giáo viên nhiệt huyết rồi.
"À! Đây chính là ba thằng ngốc còn hơn cả Nakamura Mondo!"
Ở đâu ra sát thủ chuyên nghiệp vậy trời. Yuki bị sốc, còn những người khác thì ngơ ngác. Tôi nghĩ vậy.
Đứng trước bục giảng là Haruna và Yuu, thêm tôi, Orito, Seraphim và Yuki.
...Chỉ có sáu người thôi à, Haruna định quay phim gì với đội hình này đây?
Ngay lập tức có người giơ tay—là Seraphim. Tốt lắm, hãy nhắc nhở Haruna vài câu đi. Nói cho cô ấy biết—tại sao chúng ta phải làm mấy chuyện này!
"Tôi nghĩ có thể thêm yếu tố phim cổ trang."
Seraphim hào hứng thật! Tất cả là do Yuki nhắc đến Nakamura Mondo, khiến cô ấy liên tưởng đến sát thủ chuyên nghiệp... Người duy nhất có đầu óc bình thường cũng bị đầu độc rồi.
Yuu liền dùng nét chữ dễ thương viết lên bảng "phim cổ trang".
"Ý nghĩa là gì?" Haruna hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Hoạt hình khó thu hút nhóm M3, nên phải nhắm vào họ."
"Gì vậy, Seraphim, cậu đang nói về Ultraman à?"
Seraphim dùng từ chuyên ngành quá, Yuki không hiểu gì mà vẫn cười vui vẻ.
"Yuki Kii, nhóm M3 là chỉ nam giới trên 50 tuổi."
"Hả? Vậy thì M78 mạnh lắm hả!"
Cậu nghĩ thành bao nhiêu tuổi vậy? M78 Tinh Vân đâu liên quan gì đến độ tuổi.
"Không nghĩ M3 là độ lớn động đất, đúng là phong cách của Yuki Kii."
Orito vừa cười khúc khích vừa liếc nhìn Yuki.
"Dù sao thì chắc cô ấy cũng không biết từ độ lớn động đất đâu."
Tôi cũng đồng ý với Orito, cùng cười theo.
"Aikawa, cậu quá đáng nha! Bị các cậu nói vậy, chẳng phải tôi giống ngốc lắm sao!"
Yuki vỗ bàn phản đối với vẻ tiếc nuối, kết quả là...
"Thì ra cậu còn chưa tự nhận ra à?"
Seraphim nói thẳng luôn.
Khi tinh thần của Yuki tụt dốc như bóng chày bị Sasaki ném bóng chẻ, Haruna liền ném phấn vào Yuki.
"Nhanh nghĩ ý tưởng đi!"
Tinh thần tụt dốc của Yuki lại tăng vọt lên.
"Tôi kiên quyết đề xuất quay robot khổng lồ! Tôi nghĩ chỉ có hoạt hình mới thể hiện được trận chiến nhiệt huyết của robot khổng lồ!"
Yuu viết ba chữ "robot" lên bảng cạnh "phim cổ trang".
"Được, tiếp theo—bên kia, cái người như bụi cỏ kia."
Có vẻ đầu nhím tự hào của Orito trong mắt Haruna chỉ như bụi cỏ thôi.
Orito đẩy kính lên như đã chờ đợi từ lâu—
"Có cảnh gợi cảm là đủ rồi."
Cậu ấy nói bằng giọng nam tính.
"Cậu có thể về rồi đó!"
Haruna dồn hết bực bội vào sợi tóc dựng, làm nó vểnh lên rồi ném phấn.
"Gọi tôi đến vào ngày nghỉ, rồi lại đuổi về ngay lập tức!"
Orito vừa xoa trán bị phấn ném trúng vừa đứng dậy la lớn.
Dù cậu ấy có vẻ muốn nói liên tục như súng liên thanh—
"Ôi, cậu vẫn còn ở đây à? Xin lỗi, tôi hoàn toàn không để ý."
Câu nói của Seraphim như cây thương xuyên thẳng vào tim Orito, khiến cậu ấy ngồi bệt xuống ghế.
"Nhưng có thể dùng ý tưởng đó!"
"Còn dùng nữa hả!"
Tôi lập tức lên tiếng phản đối.
"Như cậu xem phim nước ngoài, trong đó nhất định có cảnh gợi cảm. Tôi nghĩ không có chắc sẽ bị chửi!"
"Bị ai chửi chứ?"
"Cannes—Quan Vũ."
"Cậu trộn Quan Vũ với Liên hoan phim Cannes rồi!"
"Vì Quan Vũ sẽ nổi giận nên đành chịu thôi—dù cảm giác hơi ghê."
"Đúng vậy. Nếu Quan Vũ nổi giận thì cũng hết cách."
Đúng rồi đúng rồi. Cô gái tóc ngắn và chị tóc đuôi ngựa gật đầu cùng nhịp. Dù cá nhân tôi cũng muốn có yếu tố gợi cảm, nhưng vừa rồi có phần nào thuyết phục đâu chứ!
"Ayumu không có ý tưởng gì à?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi nhớ lại cuốn sổ tìm được khi dọn phòng lúc nãy.
"Tôi muốn quay—phim chiến đội."
Dù chẳng liên quan gì đến phim cổ trang, nhưng như vậy cũng tôn trọng ý kiến của Yuki về robot khổng lồ.
Yuu bổ sung thêm "chiến đội" lên bảng.
Không biết từ lúc nào, trên đó còn có cả "sinh vật ngoài hành tinh", chắc là ý của Yuu.
"Các cậu trẻ con thật."
"Chứ cậu nghĩ quay gì mới hay?"
"Phim trinh thám!"
Haruna thay Yuu viết to lên bảng.
Phim cổ trang, robot, gợi cảm, chiến đội, sinh vật ngoài hành tinh, trinh thám!
Rồi, nên chọn đề tài nào để quay phim đây—tôi nghĩ chắc nên chọn trinh thám hoặc gợi cảm vì ít cần đạo cụ.
"Rồi sao nữa?"
Yuu có vẻ hài lòng, muốn nhanh chóng triển khai dự án.
"Tiếp theo là thiết lập! Muốn phim bán chạy, có thể nói tất cả đều nhờ vào thiết lập!"
"Thiết lập à. Tôi nghĩ thời nay nghĩ ra thiết lập mới rất khó đó~"
Orito ngửa ghế nhìn lên trần nhà.
Cũng đúng, khó là ở chỗ đó. Nếu thiết lập mới dễ nghĩ ra vậy thì ai cũng làm tác giả được. Seraphim lập tức giơ tay mảnh mai lên rồi phát biểu:
"Vậy thì—mọi người tự nói ra thiết lập mình thấy hay, làm như vậy được không?"
Thì ra là vậy, giống như lúc quyết định thể loại, tham khảo thiết lập có sẵn có vẻ tốt hơn.
"Được! Vậy mọi người cùng nghĩ ra yếu tố chắc chắn sẽ bán chạy!"
Yếu tố không chắc chắn đó thì nghĩ sao ra được! Tôi nghĩ vậy, thở dài một mình, nhưng mọi người lại rất hào hứng—
"Tsundere!" Orito nói.
"Thật ra đều là ảo thuật biến ra!" Yuki nói.
"Cho Kimura Takuya đóng vai chính" Yuu viết.
"Linh vật." Không ngờ Seraphim lại đề xuất ý này.
"Khổng lồ hóa!" Đây là ý của Haruna.
Muốn nói gì cũng được, nên tôi cũng góp một ý.
"Nữ chính thích tắm."
Kết quả—
"Biến thái! Đem cậu đi chiên chắc thành bánh croquette vàng quá!"
"Uwaa~ Ayumu tệ quá~"
"Ghê quá!"
Tiếng chỉ trích của các bạn nữ khiến tôi đau như bị ngàn mũi kiếm đâm.
"Tôi hiểu mà. Không sao đâu. Tôi đứng về phía cậu!"
Orito—điều khiến tôi bực nhất là bị xem cùng loại với cậu đó.
"Mọi người đều nói ý kiến rồi nhỉ. Được, tiếp theo—nghĩ câu thoại nổi tiếng."
"Câu thoại nổi tiếng?"
"Đúng vậy! Tác phẩm nổi tiếng phải có câu thoại nổi tiếng!"
Sợi tóc dựng của Haruna lắc mạnh như đuôi chó.
Ngược lại, chúng tôi đều im lặng. Câu dễ nghĩ ra thì không gọi là câu thoại nổi tiếng được.
"Nghĩ cái đó làm gì?"
"Viết kịch bản phải bắt đầu từ tình tiết, mà tình tiết thì phải bắt đầu từ câu thoại, đó là phương châm sản xuất của tôi! Chuyện này cậu phải hiểu chứ!"
Nói cách khác, Haruna định nghĩ câu thoại trước rồi mới viết kịch bản.
Yuki nghiêng đầu giơ tay.
"Tôi lấy ví dụ nhé—như kiểu 'Chỗ này để tôi lo!' chẳng hạn?"
"Đúng, chính là như vậy! Phải có câu thoại như thế!"
À, thì ra như vậy là được rồi!
Yuu lập tức viết lên bảng "Chỗ này để tôi lo".
Sau khi có một ví dụ, mọi người càng nghĩ ra nhiều câu thoại hơn.
Khoảng một tiếng trôi qua. Thành quả động não của chúng tôi như sau:
"Chỗ này để tôi lo", "Salad bar", "Là thần? Hay ác quỷ?", "Xin hỏi có thêm khoai tây chiên không?", "Anh ấy... anh ấy chết rồi...", "Dù bên ngoài như vậy, bên trong vẫn là người lớn", "Phải giải quyết mới được"
Dù tôi thấy mấy câu này còn xa mới gọi là câu thoại nổi tiếng, nhưng với chúng tôi chắc chỉ đến vậy thôi.
Dùng mấy cái này thì viết được kịch bản gì chứ!
"Được, vậy là xong rồi—ngày mai quay luôn!"
"Này này, còn chưa quyết định sẽ diễn câu chuyện gì mà?"
"Cậu nghĩ tôi là ai! Tôi nói xong hết rồi mà!"
Chỉ hoàn thành trong đầu cậu thì có ích gì. Chúng ta còn chưa quyết định thể loại phim mà!
"Đây chính là tên phim!"
Haruna chống tay lên hông, "cạch cạch cạch" viết lên bảng mấy chữ to:
《Haruna Suspense Theater
Jidaigeki Sentai! Go Ninja
~Đối đầu sinh vật ngoài hành tinh theo mùa~》
Kết quả là cô ấy tôn trọng ý kiến của mọi người————! Nhưng không phải trộn hết vào là sẽ hay đâu. Chẳng lẽ mấy ý tưởng vừa rồi, cô ấy định dùng hết sao?
"Cái... cái này hay quá!"
Yuki nuốt nước bọt.
"Ừm, ở một khía cạnh nào đó thì cũng ghê thật."
Orito có vẻ cũng như tôi, đã có linh cảm không lành.
Sau khi bàn tán linh tinh, hôm sau chúng tôi bắt đầu quay phim—
Nhưng cảnh đầu tiên phải quay—lại là cảnh Seraphim tắm!
Ngay từ đầu đã lên đỉnh rồi—!
Nói cách khác, đây là dùng thiết lập "nữ chính thích tắm" à. Seraphim làm nữ chính sao? Ừm, để Haruna hoặc Yuu diễn thì thân hình không đủ hấp dẫn.
Tôi cầm máy quay quay Seraphim quấn khăn tắm.
Orito thì đứng bên cạnh, mặt cười dâm đãng không thèm che giấu, thở hổn hển nhìn chằm chằm Seraphim. Ánh mắt quyến rũ của Seraphim sắc như dao.
"Hai người sau có muốn tắm luôn không? Tôi sẽ làm rơi máy sấy vào nước."
Dọa giết người!
"Rồi rồi. Quay nhanh lên cho xong!"
Haruna có vẻ không kiên nhẫn xem tôi và Seraphim cãi nhau, liền lấy loa phóng thanh gõ vào đầu tôi.
Tôi muốn hỏi: tại sao trong phòng tắm nhỏ vậy lại cần loa phóng thanh? Nhưng hỏi cũng vô ích.
Chắc là vì đạo diễn thì phải cầm loa phóng thanh.
Seraphim búi tóc đuôi ngựa lên đầu, ngâm mình vào bồn tắm rồi thở ra một hơi.
Tôi dùng máy quay quay từ cổ xuống, quay đến vai, lưng không tì vết hay mụn—
"Cậu đánh rơi là thần à? Hay ác quỷ?"
Seraphim nói gì vậy? Vai cô ấy là tinh linh trong hồ à?
Ngay sau đó, Haruna bất ngờ đưa cho tôi tờ giấy nhắc thoại. Đây là lời thoại của tôi à?
"Không, chỉ là một zombie."
"Cậu thành thật như vậy, tôi sẽ tặng cậu sinh vật ngoài hành tinh theo mùa có ý định xâm lược Trái Đất."
"Cảm ơn ban ơn."
Tôi hoàn toàn không hiểu gì về câu chuyện, đọc lời thoại như đọc sách—
"Cut~! Được rồi, hôm nay quay đến đây thôi!"
Hả? Được nghỉ rồi à? Mà vừa rồi là đang diễn cái gì vậy?
Ngày hôm sau Haruna lại muốn chúng tôi quay gì nữa? Tôi sắp chịu hết nổi rồi.
Gọi mọi người ra sân trường thì được—
Orito, Yuki và Seraphim đều thay trang phục hành trình thường thấy trong phim cổ trang, Yuu thì bị bắt mặc bộ đồ hóa trang giống Godzilla.
Ờ, đã diễn quái vật mà để lộ cả mặt thì không đúng lắm. Diễn viên bên trong bị nhìn thấy rõ ràng còn gì! Rốt cuộc sắp quay cảnh gì đây?
"Được rồi, quay cảnh đánh nhau nào!"
Haruna hào hứng gõ loa phóng thanh. Cô ấy khoác áo thể thao lên vai rồi buộc lỏng, chắc để trông giống đạo diễn? Nếu diễn thì mong Haruna dồn tâm huyết vào tác phẩm hơn.
"Giỏi thật, cậu tìm đâu ra mấy bộ đồ đó vậy."
"Là tôi bị ép thức đêm may đó—tưởng chết luôn."
Nhìn kỹ thì dưới mắt Orito có quầng thâm. Thì ra, ngày đầu quay xong ngay là vì phải chuẩn bị trang phục... Nói mới nhớ, tôi từng bị hành động của cậu ấy làm cho bất ngờ. Trước đây cậu ấy còn tự may váy cưới nữa.
Trang phục của Orito khác với Yuki và Seraphim. Là một bộ kimono vàng lấp lánh.
Đúng rồi, trông y như—Mito Kōmon-sama.
À, vai của Seraphim và Yuki chắc là Agemaki và Suke-san nhỉ.
Orito giơ hai tay tạo thành chữ Y ở giữa, Seraphim và Yuki đứng hai bên. Yuki tạo dáng rất có phong cách chiến đội, còn Seraphim không biết do không hứng thú hay do tính cách nhân vật, chỉ cầm hộp thuốc đứng thẳng.
"Năm người tụ họp, Go Ninja!"
Đủ người đâu mà tụ họp! Đếm kỹ thì chưa tới nửa số! Còn Seraphim không phải nên giao vai Yume Kaoru cho cô ấy sao!
"Agemaki, Suke-san, hạ gục cô ta đi!"
Hả? Sao tôi thấy Orito đóng vai Mito Kōmon-sama lại nói như phản diện, còn Yuu đóng quái vật mới là phản diện chứ.
Yuu không thể phát ra âm thanh, cũng không có biểu cảm, bình thường đã kiềm chế hành động tối đa.
Seraphim và Yuki lao vào tấn công sinh vật ngoài hành tinh đứng yên.
"Hya—! Ha—!"
Yuki vừa hét vừa đánh vào Yuu. Seraphim chỉ xoa đầu Yuu, hoàn toàn không nhập vai.
Yuu vẫn không biểu cảm, bị đánh liên tục, Haruna liền chỉ đạo:
"Được rồi! Nhân cơ hội này phun tia sáng đi!"
Đạo diễn, giọng của cậu bị thu vào hết rồi đó.
Yuu làm bộ gầm lên, há to miệng.
"Uwaa a a a!"
Yuki đột nhiên lăn lộn đau đớn trên đất. Cô ấy diễn chiến đội quen quá rồi.
"Agemaki——!"
Orito diễn như diễn viên thực lực, vươn tay về phía cô ấy.
Seraphim thì cởi một lớp áo trải xuống đất để tóc không dính cát, rồi từ tốn nằm xuống.
"Suke-san——!"
Orito quỳ sụp xuống tuyệt vọng.
...Cái này là gì vậy?
"Được rồi, cut~! Quay cảnh tiếp theo, mau chuẩn bị."
Haruna gõ loa phóng thanh, các diễn viên vội vàng di chuyển.
Lúc này tôi mới nhận ra—hình như chỉ mình tôi không có kịch bản.
Yuu cởi bộ đồ hóa trang, đang chờ đến lượt.
Cảnh tiếp theo là Seraphim nắm tay Yuki chạy.
Orito thì dang tay diễn như đang chịu đựng gì đó.
"Nhanh lên! Ở đây... ở đây để tôi lo, còn các cậu—xin hỏi có thêm khoai tây chiên không?"
Cậu ấy nói gì vậy! Đã không tìm được cảnh phù hợp để nhét câu "xin hỏi có thêm khoai tây chiên không?" thì đừng cố nhét vào nữa.
"Chúng ta lên."
"Được! ...Agemaki? Không đúng, suýt nữa gọi nhầm... Suke-san!"
Nói chung Yuki phải nhớ kỹ vai mình đóng là ai.
""Hợp thể!""
Hai người áp cánh tay cong hình chữ L vào nhau, bắt đầu xoay vòng.
"Được~ cut! OKOK! Chính là như vậy đó!"
Đạo diễn vui vẻ, địa điểm quay lập tức chuyển sang cảnh tiếp theo.
Chúng tôi đến—bể bơi của trường.
Bể bơi chưa mở cửa, nên thực ra đã nửa năm rồi chúng tôi không đến đây. Nhà trường hợp tác với Haruna đến mức nào vậy trời!
Orito thay đồ thường, còn tôi thì không hiểu sao chỉ mặc mỗi quần bơi đứng bên bể. Chắc mấy cô gái thay đồ lâu hơn. Còn lại chỉ có Haruna ở đây.
"Ayumu, nhảy xuống đi."
Không thể nào~ "Dạo này trời ấm rồi, xuống nước là vừa đó~" Cậu đừng nói xạo! Bây giờ là mùa đông mà!
Tôi bị Haruna đá bay, rơi thẳng xuống bể bơi chắc chưa được dọn dẹp.
Haruna cười phá lên không giữ lại gì, quay lại cảnh tôi rơi xuống nước. Tôi nhớ là người cầm máy quay không được phát ra tiếng mà.
"Rồi, cut. Ừm~ có nên quay lại lần nữa không?"
Cậu chỉ muốn đá tôi xuống nước lần nữa thôi!
Sau đó, tôi ôm thân thể lạnh cóng đến khu phố mua sắm.
Nói vậy thôi, vì sợ làm phiền người ta buôn bán, nên chúng tôi chọn một tiệm văn phòng phẩm nghỉ hôm nay để quay phim.
Orito, Yuki và Seraphim mặc thường phục đứng cùng nhau.
Yuu thì đứng cạnh Haruna, cầm sổ vẽ.
Chỉ nhìn cảnh này, cảm giác như đang quay chương trình truyền hình thực tế kiểu "Khám phá khu phố"—chỉ khác là tôi chỉ mặc mỗi quần bơi, còn bị đeo vòng cổ, bị bắt bò dưới đất.
—Tôi đóng vai gì vậy trời! Bị đá xuống bể bơi làm tôi lạnh đến giờ!
Orito mặc thường phục đặt một chân lên lưng tôi... ít ra thì cởi giày ra đi, đồ khốn.
"Nói thật nhé, cậu Mayben thích tôi rồi."
Kính của Orito lóe sáng. Cậu đang diễn Kimura Takuya à!
Hả? Yuu đứng cạnh Haruna cầm máy quay, mở sổ vẽ ra như muốn truyền đạt gì đó.
"Ayumu đọc cái này"
À, bảng chữ to à, trên đó viết gì nhỉ?
"Thời Genroku—từng là phó tướng quân, hiện là freelancer Orito Mitsutaka..."
Thì ra tôi là người dẫn chuyện à! Tôi bị nhân vật chính đạp lên lưng mà! Mà đã đặt bối cảnh thời Genroku, lại quay ở khu phố thì sao được?
Tôi vừa căm phẫn vừa tiếp tục đọc bảng chữ to:
"Luôn dựa vào gia tài kếch xù, ăn chơi với mỹ nữ. Dù là một kẻ tệ hại như vậy, ừm~ nhưng với tư cách là 'Jidaigeki Sentai Go Ninja', cậu ta được cho là đang bảo vệ Trái Đất. Trái Đất chắc cũng không muốn được bảo vệ bởi loại người này đâu."
"Hehehe... Hôm nay chơi gì cho vui nhỉ?"
Orito nhìn mỹ nữ bằng ánh mắt dâm đãng. Vì cậu ta sống quá sung sướng, mong trời phạt cho bớt lại.
"Được rồi, hôm nay đi công viên chơi dodgeball đi, dodgeball!"
Yuki vui vẻ giơ tay. Làm ơn đi ăn chơi đi.
"Đi thì được—nhưng... đừng hiểu lầm nhé! Tôi... tôi không có cảm giác gì với cậu đâu!"
Orito vừa diễn cảnh ngượng ngùng vừa hít mũi—vai tsundere cũng là cậu diễn luôn à!
Orito khoác vai Seraphim và Yuki, hai bên trái phải đi giữa phố. Tôi thì lết theo sau.
...Tôi chỉ cầu mong đừng ai nhìn thấy. Đầu gối đau quá.
Orito quá đắc ý, liền đưa tay sờ ngực hai người.
"Này! Cậu định sờ chỗ nào! Đừng lại gần nữa! Tôi thực sự sẽ nổi giận đó! Linh vật, cậu cũng nói gì đi!"
Thì ra tôi đóng vai linh vật à! Ít ra cũng đặt cho tôi cái tên đi!
"Nói vậy thôi! Nhưng tôi là phó tướng quân mà. Có gì không được chứ~"
So với Yuki cố đẩy mặt Orito ra, Seraphim vẫn giữ vẻ mặt khó chịu để mặc cậu ta sàm sỡ. Có vẻ Seraphim thực sự không quan tâm đến Orito, nên đến cả câu "Cậu đang quấy rối tình dục đó" cũng lười nói.
"Được rồi, cut!"
Haruna "bốp" một cái vào loa phóng thanh, cảnh quay kết thúc.
Không ngờ—việc quay phim lại trở nên vừa ngượng ngùng vừa chẳng ai được lợi gì.
"Ayumu, làm sao để dùng bấm kim khiến người ta đau đớn tột cùng?"
Tôi đâu biết mấy kiến thức lạnh lùng đó!
Seraphim ngước lên nhìn biển hiệu tiệm văn phòng phẩm. Trong lòng chắc cô ấy đang tức điên vì bị quấy rối tình dục.
Quay xong ở khu phố, chúng tôi đến nhà Orito.
Lâu lắm rồi tôi mới vào phòng Orito, căn phòng bừa bộn hơn trước nữa.
Phòng rộng đến mức năm người nằm xuống cũng không thấy chật.
Khắp nơi dán poster hoặc mô hình idol, mô hình tòa nhà không biết mua làm gì, mô hình tàu điện gọi là "N track", còn có mô hình lâu đài Kumamoto và Nagoya chất đầy phòng.
Theo dự định, Seraphim cũng sẽ đến, nhưng cô ấy nói: "Dù trời sập cũng không đến", kiên quyết từ chối đến nhà Orito, nên chúng tôi đành quay phim thiếu một người.
Để che poster idol, Haruna và Yuki cùng dán giấy lớn lên tường. Trên giấy vẽ bầu trời, mây, mặt trời và núi.
Nhìn thấy cái đó, tôi tự nhủ:
"...Vậy là, bây giờ sẽ quay cảnh chiến đấu của nhân vật lớn à."
Khi Yuu đóng quái vật và Yuki đóng robot đang thay đồ—
"Nhìn này, Aikawa. Đây là món đồ quý giá giá ba trăm ngàn đó!"
Orito bắt đầu khoe mô hình của mình.
Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu nó quý ở chỗ nào. Mô hình kích thước thật có tính là mô hình không? Tôi chỉ nhận ra mô hình kích thước thật mà Orito đang vuốt ve là nhân vật moe nổi tiếng trên TV.
"Cá nhân tôi thấy mô hình lâu đài Kumamoto bên kia mới hay."
Kích thước mô hình lâu đài cũng khá lớn.
"À~ làm cái đó mất ba tháng của tôi. Dù nó lấy đi thời thanh xuân quý giá, nhưng bây giờ hoàn thành rồi, nó là bạn tốt của tôi."
Người đàn ông nhìn lâu đài với ánh mắt cô đơn, xếp từng mô hình nhân vật hoạt hình lên sàn. Chắc là muốn thể hiện cảnh người dân bình thường bị quái vật truy đuổi.
"Cậu phải tính tỷ lệ chứ! Không đặt mô hình cỡ này thì kỳ lắm!"
Haruna tiện tay ném cho tôi một mô hình nhỏ chắc lấy từ máy gacha.
Đó là mô hình Mito Kōmon. Hình như là loại nhỏ tặng kèm nắp chai nước.
Orito đành cất mô hình vào tủ.
"Được rồi~ đến lượt tôi lên sân khấu!"
Yuki hào hứng bước vào phòng.
Cô ấy chỉ đội thùng giấy lên đầu—này, làm trang phục robot cẩn thận chút đi!
Sao thân robot chỉ là hai tấm bìa cắt từ thùng giấy buộc dây đeo như tạp dề, đầu thì khoét lỗ, cắm hai que giống ăng-ten là xong! Quần jeans lòi ra! Robot này còn mang vớ! Mà bên trong mặc áo ba lỗ!
Dù tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng vẫn tiếp tục quay.
"Dù bên ngoài là máy móc, đầu óc vẫn là người lớn! Chim thú hợp thể! Cường kích không tay áo!"
Yuki tạo dáng ngầu. Sao tên lại giống cường kích kị binh vậy? Xin lỗi đi! Xin lỗi tất cả mọi người đi!
"Chuẩn bị đi! Sinh vật ngoài hành tinh salad bar!"
Salad bar dùng ở đây à.
Yuki chỉ mạnh về phía đó, tôi cũng lia máy quay theo, nhưng đó là cửa ra vào. Ấy da, không được quay cửa, vì đây là cảnh ngoài trời. Dù sàn nhà là thảm, chắc khi dựng phim sẽ làm thành bãi cỏ.
Cạch. Cửa mở, Yuu đóng vai quái vật bước vào.
Bình thường cô ấy mặc áo giáp phương Tây, giờ lại mặc đồ hóa trang giống Godzilla.
—Cả hai đều dễ thương. Yuu dù hóa trang kỳ quặc vẫn dễ thương.
Tất nhiên, cô ấy không nói cũng không biểu cảm. Hoàn toàn không có cảm giác "tôi sẽ diễn thật tốt!".
Robot thùng giấy Yuki và quái vật Yuu nhìn nhau. Sau đó, Yuu nhấc chân cao—à, lúc này nên quay cận cảnh chân.
Quái vật "sinh vật ngoài hành tinh salad bar" giẫm lên mô hình Mito Kōmon.
Chắc đây là cảnh người bị sinh vật ngoài hành tinh khổng lồ giẫm chết.
"Ừm~ chưa đủ cảm giác thực tế."
Đạo diễn lắc sợi tóc dựng, gõ loa phóng thanh.
Dù tôi nghĩ đến nước này rồi thì đâu còn quan tâm cảm giác thực tế, dù sao người quay phim không được nói, tôi tiếp tục quay Yuu.
"Vậy phải làm sao?"
Yuki đóng vai cường kích không tay áo đưa tay vào thùng giấy gãi mặt.
"Tôi cũng không biết, cứ quay trước đã!"
Haruna giơ ngón cái ra hiệu "OK", tôi liền lia máy quay sang Yuki. Mito Kōmon bị giẫm, Yuki quỳ xuống thất vọng. Cảnh này diễn giống hệt hôm qua Mito Kōmon diễn.
"Kōmon-sama! Không thể nào! Chuyện này... chuyện này không nên xảy ra!"
Nói vấp luôn rồi!
"Cái chuyện không nên xảy ra" bị nói lắp như Kamen Rider Blade luôn!
Đạo diễn có cắt không... không cắt! Yuki quan sát sắc mặt đạo diễn rồi đứng dậy.
"Chỉ còn cậu... chỉ còn cậu phải giải quyết thôi!"
Yuki bước mạnh mẽ, tiến về phía Yuu. Đi được nửa đường thì vấp phải lâu đài Kumamoto—
Keng keng keng keng...
"Á á á á á á! Ba tháng công sức của tôi á á á! Yuki Kii—cậu... đùa gì vậy!"
Tiếng hét của Orito vang trời. Lâu đài Kumamoto sụp đổ tan tành.
"Ayumu! Quay mặt cậu ấy đi! Chính là như vậy! Đó mới là cảm giác thực tế tôi muốn!"
"Ôi trời... xin lỗi xin lỗi. Tôi đội cái thùng giấy này, xung quanh nhìn không rõ... à."
Yuki muốn tránh xa lâu đài Kumamoto bị sập, kết quả lại giẫm nát luôn đường ray tàu N track. Tiếng tuyệt vọng "cạch" vang lên—
"Không~~~~!" rồi tiếng than vãn đau khổ vang lên.
"Tốt lắm tốt lắm! Được rồi, robot có thể dùng tuyệt chiêu rồi!"
"Hả? Nhưng tôi đâu có kiếm hay vũ khí gì đâu?"
"Cái này nè—" món bảo bối giá ba trăm ngàn của Orito bị Haruna không tiếc tay đưa cho Yuki.
"Được~! Mô hình kích thước thật—kiếm! Hya~!"
Yuki hai tay cầm chặt chân mô hình, rất vui vẻ tạo dáng như tay đánh bóng chày số bốn. Có thể cảm nhận được, cô ấy muốn trút hết bực tức bị quấy rối hôm qua vào đây.
"Yuki Kii! Tin không tôi đánh cậu thật đó!"
Orito nổi điên như quỷ dữ, đạo diễn hài lòng vểnh sợi tóc dựng lên.
Yuu bước nhỏ đến trước mặt Yuki chuẩn bị ra chiêu, Yuki liền vung mạnh mô hình.
Bị mô hình đập vào mặt, Yuu từ từ ngã xuống.
Keng keng keng keng... lâu đài Nagoya và Kumamoto—cùng sụp đổ.
"Uwaa a a a! Ba tháng và bốn tháng thanh xuân của tôi á á á!"
"À, cái cổ—"
Chắc là lực đập vừa rồi làm gãy cổ, mô hình giá ba trăm ngàn cứ lắc lư cúi đầu.
"Guaa a a a!"
Orito ôm đầu tuyệt vọng run rẩy. Ông trời thực sự trừng phạt cậu ấy rồi. Biết trước được thấy bộ dạng này của Orito, chắc Seraphim cũng chịu đến.
Yuki nhẹ nhàng đặt mô hình kích thước thật không ngẩng đầu nổi xuống đất, rồi nhặt mô hình Mito Kōmon lên.
"Kōmon-sama! Kōmon... à..."
Vì Yuki vội vàng nhặt lên, lỡ tay làm rơi luôn. Nếu cậu là robot khổng lồ, còn mô hình đó là người, từ độ cao đó rơi xuống chắc chắn chết luôn—
Yuki lại nhặt mô hình Mito Kōmon lên.
"Kōmon-sama! Kōmon-sama!... Anh ấy... anh ấy chết rồi."
Quả nhiên chết thật! Thủ phạm chắc chắn là cậu!
Lâu đài Nagoya và Kumamoto tan nát. Sinh vật ngoài hành tinh ngã xuống, Mito Kōmon tử nạn. Mô hình kích thước thật gãy cổ.
Tình cảnh thê thảm này—
"Hung thủ, chính là một trong chúng ta!"
Thủ phạm là cậu đó————!
"Ôi trời! Anh ơi~! Mẹ bảo anh yên lặng chút đi!"
Tiếng thiên thần vang lên từ dưới lầu, chúng tôi chuẩn bị giải tán. Đúng rồi, Orito có em gái. Tôi quên sạch rồi.
Yuki cởi thùng giấy ra ngay tại chỗ, Yuu có vẻ thích bộ đồ hóa trang đó nên cứ mặc mãi, Haruna vui vẻ cầm loa phóng thanh, tôi thì vừa tụng kinh siêu độ vừa rời khỏi phòng.
—Để lại một người đàn ông khóc đến sụp đổ.
Hôm sau, phim quay xong lúc nào không hay, chúng tôi đi karaoke ăn mừng. Nói vậy thôi, chỉ có tôi, Haruna và Yuki. Yuu không thể hát, Seraphim thì nói ở cùng Yuu chắc chắn vui hơn nên từ chối.
À~ nghe nói Orito bắt đầu chuyến du lịch chữa lành vết thương. Thương thì thương, nhưng dù sao cậu ấy cũng đã sàm sỡ Seraphim và Yuki, cân nhắc cái giá phải trả rồi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ thấy kết quả cũng ổn thôi.
Rồi, hát bài gì đây?
Tôi lật sách chọn bài hát—nhưng nhạc đã vang lên rồi.
Nhanh thật! Haruna chắc đã thuộc mã số bài hát rồi nhỉ?
Yuki thì dùng máy quay quay lại cảnh Haruna hát.
Nói mới nhớ, Haruna hát hay thật. Cô ấy đúng là thiên tài ở mọi lĩnh vực.
"Này này này, Aikawa. Để tôi nghe cậu hát nghiêm túc đi!"
Nụ cười rạng rỡ như thiếu niên. Thấy Yuki cười tươi như vậy—tôi đành làm theo thôi.
Để cậu nghe thử giọng hát nghiêm túc của tôi. Tôi chọn một bài hát đồng quê cũ.
Haruna hát xong bài hát dễ thương, tôi liền chống tay vào bụng dưới đứng dậy——
Kết quả là bài tiếp theo không phải do tôi chọn.
Haruna lại chọn liền hai bài! Đồ đáng ghét! Tôi đang háo hức muốn hát mà lại bị mất mặt!
Khi bài thứ hai cũng hát xong, cuối cùng cũng đến lượt tôi đứng lên hát.
Nhạc dạo đầu. Đoạn này rất quan trọng——Yuki lập tức đứng dậy giành lấy micro của tôi.
"Yeah! Tớ thích bài này~"
Thành ra lại là cậu hát à! Đáng ghét, nếu vậy thì tớ sẽ chọn bài mà Yuki chắc chắn không hát được! Đúng rồi, chọn bài của Elvis Presley! Yuki chắc chắn không thể hát tiếng Anh!
Nghe đi! Hãy nghe tiếng hồn nhiệt huyết của tớ gào thét!
Ôi, mấy đứa bọn tôi cứ thế vui vẻ hát hò ở karaoke, đến khản cả giọng.
Ngày hôm sau, tôi và Haruna quyết định cùng nhau xem thử cái gọi là live-action của cô ấy.
"——Hãy ghi nhớ toàn bộ nội dung vào mắt nhé!"
Tôi đặt chiếc DVD Haruna ném qua vào máy chiếu.
Trước tiên, hãy điểm lại một chút.
·Thể loại
Phim thời đại, robot, 18+, sentai, sinh vật ngoài hành tinh, trinh thám.
·Thiết lập
Tsundere. Thực ra đều là ảo thuật. Sonomura Takuya đóng vai chính. Linh vật. Khổng lồ hóa. Nữ chính thích tắm.
·Câu thoại nổi bật
"Chỗ này để tôi lo", "Salad bar", "Là thần? Hay ác quỷ?", "Xin hỏi có muốn thêm một phần khoai tây chiên không?", "Anh ấy... anh ấy chết rồi...", "Dù bề ngoài thế nào, bên trong vẫn là người lớn", "Phải giải quyết mới được"
Tôi cũng rất tò mò xem có thể nhét được bao nhiêu yếu tố này vào.
DVD vừa phát, đập vào mắt đầu tiên——là Haruna cầm micro.
Thì ra lúc chúng tôi đi hát karaoke là đang quay đoạn mở đầu à!
Đạo diễn——thiếu nữ thiên tài ác ma nam tước ma trang Haruna. Diễn xuất——thiếu nữ thiên tài ác ma nam tước ma trang Haruna. Sau khi biên tập còn thêm mấy dòng phụ đề này.
Hát xong một bài, phần chính bắt đầu——có vẻ là vậy...
Bắt đầu hát bài thứ hai. Đoạn mở đầu mà cho hai bài hát, chưa từng nghe thấy luôn! Đừng tham lam thế chứ!
Ơ, ở rìa khung hình còn quay được cảnh tôi nói "Tiếp theo đến lượt tôi hát", kết quả đứng dậy rồi phát hiện không phải, đành ngượng ngùng ngồi xuống lại!
Hơn nữa, nhìn này, ngay bài đầu đã giới thiệu hết thành viên sản xuất, nên bài thứ hai thành ra như video quảng bá bài hát vậy.
『※Sự dễ thương của Haruna không phải là tội lỗi.』
Phụ đề gì vậy! Không biết nên chèn giới thiệu gì, cuối cùng chỉ biết viết thế này thôi à!
Cuối cùng bài thứ hai cũng hát xong, tên phim xuất hiện.
《Haruna Suspense Theater
Jidaigeki Sentai! Go Ninja
Sashirei Alien》
Quả nhiên, tên phim nghe quá dài dòng.
Cảnh đầu tiên đáng nhớ——
Orito, Sera, Yuki mặc thường phục, cùng tôi đang bò dưới đất xuất hiện trong khung hình. Đằng sau là một hàng người ở phố mua sắm dừng lại, Orito giơ chân đạp lên lưng tôi.
"Nói thật nhé, cậu Mayben thích tớ rồi."
Kính của Orito lóe sáng.
Sau đó, tôi với vẻ mặt đầy oán hận bị quay cận cảnh.
"Thời Genroku——từng là phó tướng quân, hiện là freelancer Orito Mitsutaka... luôn dựa vào gia tài khổng lồ, ăn chơi với mỹ nữ. Dù hắn là loại người tệ hại như vậy, ừm~ với tư cách là 'Jidaigeki Sentai Go Ninja', nghe nói hắn đang bảo vệ Trái Đất. Trái Đất chắc cũng không muốn được loại người này bảo vệ đâu."
"Hehehe... Hôm nay chơi gì cho vui nhỉ?"
Orito nhìn mỹ nữ bằng ánh mắt dâm đãng.
"Được rồi, hôm nay ra công viên chơi dodgeball đi, dodgeball!"
Yuki vui vẻ giơ tay.
"Đi thì đi——nhưng... đừng hiểu lầm nhé! Tớ... tớ không có cảm giác gì với cậu đâu!"
Orito vừa diễn cảnh ngượng ngùng vừa hít mũi.
Sau đó, Orito khoác vai Sera và Yuki, hai bên ôm hai người, bước đi hiên ngang trên phố mua sắm.
"Này! Cậu định sờ chỗ nào đấy! Đừng lại gần nữa~! Tớ thực sự sẽ nổi giận đấy! Linh vật, cậu cũng nói gì đi chứ!"
"Nói thế thôi~ tớ là phó tướng quân mà. Có gì không được chứ~"
Sera chỉ nhắm mắt, có vẻ đang chịu đựng gì đó.
——Lúc này, màn hình bỗng tối lại.
Chuyển ngay sang cảnh tiếp theo——bể bơi trường học. Nội dung chuyển cảnh quá tệ, tôi không nhịn được cười.
Bùm. Tôi chỉ mặc mỗi quần bơi tam giác, bị Haruna đá bay xuống bể bơi.
Dưới làn nước bắn tung tóe——
『※Cú đá bay trong phim này không gây hại cho cơ thể. Xin quý khán giả tuyệt đối không bắt chước.』
Có cần thiết phải thêm phụ đề này không! Màn hình lại tối——cảnh bể bơi kết thúc luôn!
Tiếp theo là cảnh Sera tắm, có thể nói là điểm sáng duy nhất của tác phẩm này.
"Cậu đánh rơi là thần à? Hay ác quỷ?"
"Không, chỉ là một xác sống thôi."
"Cậu thành thật như vậy, tớ sẽ tặng cậu sinh vật ngoài hành tinh có ý định xâm lược Trái Đất nhé."
"Cảm ơn vì món quà."
Thì ra là vậy, cảnh quay nối sang vai diễn quái vật của Yuu... Sau đó tôi thế nào nhỉ! Nói vậy mới nhớ, hình như vai của tôi đến đây là hết. Ý là——sau đó tôi biến thành sinh vật ngoài hành tinh à?
Rồi——cảnh lại chuyển ngay lập tức.
Ơ? Đây là... công viên? Tôi không nhận ra cảnh này.
"Đáng ghét~ Salad bar, con quái vật thối này~ mọi người biến thân nào! Lên!"
Orito lấy hộp thuốc ra khỏi túi. Cậu vừa mới nói "Cảm ơn vì món quà", chào đón sinh vật ngoài hành tinh mà?
"Biến thân!" Orito tạo dáng với hộp thuốc, rồi đưa hộp thuốc cho Yuki.
"Biến thân!" Yuki tạo dáng với hộp thuốc, rồi đưa cho Sera——
Ba người dùng chung à! Đạo cụ biến thân phải chuẩn bị cho mỗi người chứ!
Ờ, không biết có phải do hiệu ứng biến thân không, cảnh công viên chuyển thành sân trường.
"Năm người tụ họp, Go Ninja! Aga, Asuke, hạ cô ta đi!"
Sera và Yuki lao vào tấn công sinh vật ngoài hành tinh đang đứng yên.
"Haa——! Haa——!"
Yuki vừa hét vừa đánh vào người Yuu.
"Tốt! Nhân lúc này phun tia sáng đi!"
Tiếng đạo diễn phải cắt đi chứ!
Yuu há miệng gầm lên.
"Uwaa a a a a!"
Yuki bỗng đau đớn lăn lộn dưới đất.
"Aga——! Asuke——!"
Orito sụp xuống quỳ gối tuyệt vọng.
Máy quay cận cảnh khuôn mặt Yuu rồi màn hình tối lại——
『※Quái vật đang khổng lồ hóa, xin các dũng sĩ chờ chút.』
Phụ đề gì mà dùng ngữ điệu samurai vậy?
"A a a a a a a a! Ba tháng tâm huyết của tôi a a a a a! Không~~~~!"
Trong hình ảnh tối lại, chỉ dùng hiệu ứng phơi sáng đơn giản xen kẽ biểu cảm đau khổ và tiếng kêu gào của Orito.
Haruna chắc là muốn thể hiện hiệu ứng quái vật khổng lồ hóa. Chân quái vật ghép hình đạp lên ba người kia.
"Mau! Ở đây... để tôi lo, còn các cậu——xin hỏi có muốn thêm một phần khoai tây chiên không?"
Orito hóa trang thành Mito Kōmon cố gắng chặn chân quái vật.
"Guaa a a a a!"
Hình ảnh lại xen kẽ khuôn mặt tuyệt vọng của Orito. Diễn xuất chân thật như bị quái vật đạp bẹp dưới chân.
Rõ ràng Mito Kōmon đã đứng ra chặn địch, nhưng Aga và Asuke lại thản nhiên nói——
"Chúng ta lên."
"Được! ...Aga? Không đúng không đúng, suýt gọi nhầm... Asuke!"
"Hợp thể!"
Hai người áp cánh tay cong hình chữ L vào nhau, bắt đầu xoay vòng.
Sau đó——robot khổng lồ mở cửa bước vào. Cảnh quay không biết từ lúc nào đã chuyển sang cảnh khác.
"Dù bề ngoài là máy móc, đầu óc vẫn là người lớn! Chim thú hợp thể! Tấn công mạnh mẽ! Hãy chuẩn bị đi! Yêu quái ngoài hành tinh 'Salad bar'!"
Cạch.
Sau đó Yuu đóng vai quái vật bước vào, giẫm lên mô hình Mito Kōmon rơi dưới đất. Yuki rốt cuộc đang đánh yêu quái hay quái vật vậy? Cô ấy nên nhớ kỹ phân vai chứ.
Mito Kōmon bị giẫm, Yuki thất vọng quỳ xuống đất.
"Mito Kōmon! Không thể nào! Chuyện này... chuyện này không nên xảy ra! Chỉ có cậu... chỉ có cậu nhất định phải giải quyết!"
Yuki bước mạnh phát ra tiếng động, tiến về phía Yuu. Nghe như tiếng thành Kumamoto sụp đổ.
"Được~! Mô hình kiếm khổng lồ! Haa~!"
Yuki hai tay nắm chặt chân mô hình người, vui vẻ tạo dáng như một tay đánh bóng chày. Yuu bước nhỏ đến trước mặt Yuki, Yuki liền vung mạnh mô hình.
Bị mô hình người đập vào mặt, Yuu từ từ ngã xuống.
Keng keng keng keng... Lâu đài Kumamoto và Nagoya——cùng sụp đổ.
Yuki nhẹ nhàng đặt mô hình người không ngẩng đầu nổi xuống đất, rồi nhặt lấy mô hình Mito Kōmon.
"Mito Kōmon! Mito... a..."
Vì Yuki vội vàng, trượt tay làm rơi Mito Kōmon. Yuki lại nhặt lên.
"Mito Kōmon! Mito Kōmon!... Anh ấy... anh ấy chết rồi."
Lâu đài Nagoya và Kumamoto sụp đổ. Sinh vật ngoài hành tinh ngã xuống, Mito Kōmon tử nạn. Mô hình người khổng lồ gãy cổ.
Tình cảnh thê thảm này——
"Hung thủ, chính là một trong chúng ta!"
Soạt——cảnh lại chuyển ngay lập tức. Haruna ngồi dậy trên giường, vuốt mái tóc nâu dài ngang vai, thở hổn hển.
——Người diễn giỏi nhất chính là cô ấy.
"À! Thì ra... chỉ là ảo thuật biến ra thôi à..."
Kết quả thậm chí không phải là mơ!
Ơ? Vậy là hết phim rồi à? Cái gì vậy? Không có cảnh nào cảm động cả! Đang lúc tôi ngẩn người, đoạn kết bắt đầu phát.
Trên màn hình, có người mặt mày đắc ý hát ca khúc nổi tiếng của Elvis Presley——chính là tôi.
Khônggg
*
"Tôi đã nghĩ về chuyện đó khi đang giúp dọn dẹp sau cuộc thi chẻ dưa hấu."
"Không đúng đâu, Haruna không có năng lực lên kế hoạch gì hết á! Cô ấy chỉ có năng lực hành động với khả năng quyết định thôi."
"Chỉ cần có hai cái đó là đủ rồi mà?"
"Ayumu suy nghĩ nhiều quá rồi đó."
Haruna – người chẳng tham gia dọn dẹp gì – lúc này đang ăn dưa hấu với tốc độ như Shinmura Ken vậy.
Nhìn các anh chị mặc đồ bơi đang cố gắng ăn dưa hấu hết mình, tôi đoán họ đang thực hiện nhiệm vụ là "Dưa hấu dùng trong hoạt động đã được nhân viên tiêu thụ hết".
"Tớ chỉ muốn cậu trở thành nữ hoàng thôi mà."
Tôi thì thầm, rồi suy nghĩ.
Tư cách để trở thành nữ hoàng là gì?
Nếu không làm rõ điều đó trước khi chỉ dạy Haruna, thì chẳng phải mọi thứ sẽ hoàn toàn vô nghĩa sao?
Thế nhưng, tôi không trả lời được.
"…Ayumu… lúc nãy vất vả cho cậu rồi."
Đúng lúc đó, một cô gái bắt chuyện với tôi.
Là Hiramatsu, bạn cùng lớp, buộc tóc hai bên, mặc đồ bơi liền thân màu trắng và đội mũ rơm để che nắng.
Mỗi người đều nên có một người bạn học rộng biết nhiều.
"Em đến đúng lúc lắm."
"Ể? Có chuyện gì vậy?"
Cô ấy nghiêng đầu hỏi “chuyện gì vậy?” với vẻ hơi trẻ con, nhưng rất dễ thương, khiến tôi bối rối mất một lúc.
"Theo em, để trở thành nữ hoàng thì cần có tố chất gì?"
"…Nữ hoàng à… chắc là biết lắng nghe tiếng nói của người dân… rồi thực hiện nguyện vọng của họ một cách chính xác."
"Cảm giác đó giống tinh thần dân chủ ghê. Lắng nghe tiếng nói của người dân…"
Tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng.
"Này, Haruna! Hôm nay cậu đã hăng hái bảo sẽ nấu bữa tối đúng không!"
"Ể? Vì hiếm khi mọi người đều có mặt mà."
"Vậy thì thế này nhé, Haruna. Hôm nay cậu thử hỏi từng người xem họ muốn ăn gì rồi nấu hết luôn được không?"
Hết lòng vì từng người dân. Đó chính là “tố chất của nữ hoàng” như Hiramatsu nói. Và không chỉ nói suông, mà phải để mọi người thực sự cảm nhận được điều đó.
"…Nấu cà ri không phải xong à?"
Seraphim trưng ra vẻ mặt "phiền phức".
Ờ thì… nói vậy cũng đúng. Nấu cà ri cũng được…
"………………Được thôi!"
Haruna khoanh tay suy nghĩ một chút, rồi đồng ý vui vẻ.
Tôi còn tưởng phải thuyết phục nhiều hơn chứ—
"Nghe có vẻ vui đấy chứ! Có thể cho mọi người thấy mình tài giỏi cỡ nào nữa! Nya-ha-ha-ha!"
Cái tính ham náo nhiệt của "ma trang thiếu nữ" đã được châm lửa rồi.
"……Nếu nghĩ lại, nguyên liệu chúng ta đang có cũng còn dư nhiều. Nếu để hỏng thì phí lắm, nên dùng càng nhiều càng tốt cho đỡ lãng phí."
Seraphim cũng mỉm cười.
Tôi nhận ra nụ cười đó. Đó là nụ cười "có cơ hội được vào bếp rồi đây". Cô nàng này đang định lợi dụng cái cớ giúp Haruna để lẻn vào bếp nấu món của mình!
"Được rồi, trước hết hỏi Haruna, cậu muốn ăn gì?"
"À, bắt đầu từ tớ hả, vậy tớ muốn ăn —— set cơm trứng chiên!"
Ồ, gọi luôn một set meal được à, tôi cứ tưởng mỗi người chỉ chọn một món chứ.
"Tớ chọn set cá thu kho miso."
Tiếp theo là Seraphim. Vì Haruna đã gọi một set, nên gọi teishoku (set cơm) cũng được.
Khoan đã. Làm kiểu này thì không thể nhớ từng món được đâu——
"Có giấy note và bút không?"
"……Nè……Ayumu……"
Ồ, đến đúng lúc thật. Mới nghe sơ tình hình đã đoán ra cần ghi chú lại sao? Quả nhiên là Hiramatsu.
Cơm trứng chiên, cá thu kho miso. Tôi nhanh chóng ghi chúng vào giấy.
"Hiramatsu, em muốn ăn gì?"
"……Chắc… cà ri đi."
"Em chọn vậy vì nghĩ món đó ai cũng ăn được đúng không. Thích ăn gì thì cứ nói, không sao đâu."
"……Vậy… em muốn ăn bắp cải cuốn thịt."
Bắp cải cuốn. Đúng là hợp gu Hiramatsu… chắc vậy?
"Ah, tôi muốn ăn bít tết xắt hạt lựu, tái vừa."
Ai vậy trời?! Một người đàn ông lạ mặt bất ngờ xen vào.
"Ảnh là nhân viên ở đây đó. Là người phe mình."
Ra vậy, là thành viên của nhóm ninja hút máu. À đúng rồi, trước đây khi đánh nhau với Villiers, họ cũng giúp đỡ khá nhiều mà.
"Vậy thì mọi người lần lượt gọi món nhé,"
"Gyudon trứng mềm. Mì Ý sốt thịt. Set mapo tofu – phần lớn. Cơm thịt nướng Trung Đông – cay vừa. Set thịt nướng. Cơm trứng kiểu Thiên Tân. Súp kem. Cơm oyakodon. Cơm tonkatsu. Soba lạnh với lòng đỏ trứng và khoai mài. Udon nấu nồi với cơm trộn. Set thịt xào tương. Cho thêm một set thịt xào, cơm tô lớn. Set sashimi, cá ngừ nhiều hơn chút."
Vì được tự do gọi món theo ý thích chứ không bị giới hạn bởi thực đơn, ai cũng muốn gọi sao thì gọi.
"Mấy người cố tình gọi tầm bậy tầm bạ đúng không! Được rồi~! Tôi sẽ nấu hết cho mà xem! Cô gái lá cây! Chuẩn bị nguyên liệu đi! Bắt đầu hầm nước lèo từ đầu nhé!"
Thế nhưng, điều đó càng khiến Haruna thêm hăng hái.
"Hehe… Vậy thì… em sẽ giúp Ayumu."
Hiramatsu thật dịu dàng. Dù tôi không muốn để em ấy vất vả, nhưng một mình bôn ba cũng hơi cô đơn, nên tôi mừng khi có em ấy đi cùng.
Trước hết, quay lại chỗ gần nhất – là chỗ của Yuu.
Tôi nhớ——cô ấy đang xây tòa lâu đài cát thứ năm——
"……Oa……Tuyệt thật đấy."
Không trách được Hiramatsu thốt lên trầm trồ.
Trước mặt tôi là những tòa lâu đài cát. Trong lúc tôi bận thi chẻ dưa hấu, Yuu đã xây thêm năm tòa lâu đài nữa.
"Chị ơi! Lâu đài tiếp theo mình xây là thành Kumamoto nhé!"
Một bé gái lạ mặt tươi cười nói.
Tôi không rành về các tòa thành, nhưng tôi nhận ra đây là những thành cổ của Nhật.
Trong số đó, thành Nagoya với mái kinshachi là dễ nhận ra nhất.
"Không lẽ các tòa thành này được xây đúng theo vị trí địa lý? Vì thành Nagoya nằm ở giữa mà."
"Anh ơi~ đây là thành Matsue nha! Thiệt tình~"
Một bé trai lạ phàn nàn. Hóa ra những tòa khác cũng có kinshachi à…
Tôi cứ tưởng chỉ có Yuu với bé gái kia xây thôi, nhưng có vẻ lũ trẻ xung quanh cũng giúp một tay.
Vậy thì việc xây được nhiều thành như thế trong thời gian ngắn cũng hợp lý rồi.
"Nè, Yuu——cậu nghĩ tố chất cần có của một nữ hoàng là gì?"
Yuu dừng tay, rồi trả lời câu hỏi của tôi:
"——Là tình yêu."
Ánh mắt và đôi môi của Yuu lúc đó, tôi vẫn còn nhớ rõ.


0 Bình luận