Tập 17: Đúng Vậy, Tôi Sẽ Không Chết.
Chương 02: Ừ. Aikawa-kun là người đến sớm nhất đấy.
0 Bình luận - Độ dài: 9,032 từ - Cập nhật:
Ừ. Aikawa-kun là người đến sớm nhất đấy.
Seraphim nói cô ấy đang lo cho tên ngốc Darling.
Đúng thật, cuộc đời anh ấy gặp phải biến cố kịch tính như vậy, chắc hẳn sẽ có nhiều phiền não lắm nhỉ.
Được rồi, tôi sẽ đến buổi đọc sách đó để xem tình hình của Darling thế nào.
A, có điện thoại——
Gì cơ? Yêu quái xuất hiện à? Muốn tôi ra chỉ thị sao?
Ai mà quan tâm chứ! Tôi đang bận vì My Darling đây này!
Muốn làm gì thì làm!
Lo lắng cho loại đàn ông vô dụng như vậy, đúng là ngu ngốc nhất.
Trốn học đối với tôi, người luôn có hạnh kiểm tốt, là chuyện chưa từng nghĩ tới.
Đến tận bây giờ, trong lòng tôi vẫn còn chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng mà, dùng thời gian này để giải thích hiểu lầm với Yuki, làm lành lại với cô ấy cũng khá hợp lý, mà cũng cần thiết nữa.
Trong khi Miharaya và Orito cười gian với tôi, tôi mặc kệ họ rồi đi học xong.
Yuki dường như không thể hoàn toàn phớt lờ họ, nên bị truy hỏi đến cùng, cuối cùng cũng khai hết mọi chuyện.
Dù nói vậy, những gì cô ấy kể đều là những điều không ai hiểu nổi, mọi người nghe xong cũng chẳng ai để tâm cả.
Việc tổ chức buổi đọc sách ở nhà Hiramatsu, hình như bắt đầu từ hôm nay, mọi người sẽ về nhà một lát rồi mới tập trung tại hiện trường.
Sau khi về nhà, tôi kể chuyện này cho Sera——
Kết quả là cô ấy nói "Nhất định phải đi tham gia nhé", đồng ý một cách bất ngờ.
Tôi còn tưởng chắc chắn sẽ bị phản đối, bị cô ấy mắng "Đến lúc này mà còn thong thả được à? Đáng ghét" các kiểu.
Thật ra, ở nhà tôi cũng chẳng làm được gì, nếu Villiers bắt đầu xâm lược, thì tôi ở đâu cũng như nhau thôi.
Haizz……
Thở dài mãi không hết.
Lần này thở dài, còn kèm cả nỗi u sầu vì học hành.
Có câu "ghét học", nhưng người thích học chắc cũng hiếm lắm.
Lần trước đến nhà Hiramatsu, hình như là dịp Giáng sinh thì phải.
Nhà biệt thự riêng.
Dù gọi là biệt thự, nhưng cũng không phải kiểu dinh thự của thủ lĩnh Vampire Ninja, chỉ tầm cỡ gia đình khá giả thôi.
Nhà bên cạnh và đối diện cũng đều là biệt thự của người giàu.
Đây chắc là khu nhà cao cấp rồi.
"Bức tường trắng sạch sẽ", kiểu miêu tả này cứ như bệnh viện vậy.
Nói sao nhỉ? Chẳng lẽ nhà họ khi dọn dẹp còn lau cả tường ngoài? Cả căn nhà đẹp lộng lẫy như mới, khiến tôi không khỏi nghĩ vậy.
Nhà của con gái mà……
Nếu là trước khi quen Yuu và mọi người, chắc tôi sẽ không bao giờ đến đây.
Dù tôi từng cosplay ông già Noel đột nhập nhà dân, cũng từng ghé thăm Vampire Ninja sống một mình, nhưng được mời đến thế này, có lẽ là lần đầu.
À, dù cũng không phải do Hiramatsu đích thân mời——
Tôi nhìn chậu cây xương rồng hay gì đó, đứng trước chuông cửa.
Cảm giác hồi hộp thật.
Tôi dùng áo sơ mi lau mồ hôi tay, rồi thở ra một hơi.
Được rồi.
Đinh~đong~
Chờ vài giây, liền nghe thấy tiếng trả lời đầy sức sống: "Đến đây, đến đây~"
Giọng nói ấy vừa có nét quyến rũ trưởng thành, lại vừa dễ thương như trẻ con.
Cửa vừa mở——đứng đó là một chị gái tóc buộc hai bên.
Nhìn như Hiramatsu phiên bản tươi tắn hơn, vòng một cũng tăng gấp đôi.
Đối phương toát lên khí chất tao nhã, váy liền mặc trên người cô ấy cứ như lễ phục vậy.
"À, ờm… Rất hân hạnh, tôi là Aikawa, cho hỏi bạn Taeko có nhà không ạ?"
"Có chứ~ Em là Aikawa à~ Ồ~"
Chị gái ấy "hihi" cười khẽ.
Cách cười cũng toát lên vẻ thanh lịch.
"Mẹ… mẹ ơi! Con đã bảo để con ra mở cửa mà… thật là!"
Hiramatsu vội vàng chạy ra từ phía sau chị gái thanh lịch ấy.
Bình thường không thấy cô ấy lúng túng như vậy.
……………Ể, mẹ?
Dù nhìn thế nào cũng quá trẻ, cảm giác nhiều lắm chỉ hơn hai tuổi.
——Chẳng lẽ, mẹ của Hiramatsu cũng là Vampire Ninja hoặc người Villiers?
Không đúng, nếu là người Villiers thì vòng một quá khủng, mà mấy người đó còn trẻ hơn nữa.
"Bác gái, bác trông trẻ quá. Bác là Ninja à?"
Nghĩ đối phương có thể là Vampire Ninja, tôi thử bắt chuyện.
"Hihihihi, đúng như Taeko nói, Aikawa em thật thú vị."
Bác gái vui vẻ cười với tôi.
Có lẽ bác nghĩ tôi đang đùa.
Dù bác không xác nhận hay phủ nhận, nhưng Vampire Ninja chắc cũng không nhiều đến mức đâu đâu cũng có.
Hơn nữa tôi cũng chưa nghe nói Hiramatsu từng được huấn luyện Ninja, nếu cô ấy xuất thân từ gia tộc Vampire Ninja, Yuki hay Sera cũng sẽ biết thôi.
Không được không được.
Tôi lại nghi ngờ người mới gặp lần đầu, chắc có vấn đề rồi.
"Bác gái nói thú vị, là chỉ tôi sao?"
Thì ra Hiramatsu dùng từ "thú vị" để miêu tả tôi à.
Bất ngờ thật.
Trước giờ tôi từng làm Hiramatsu cười lăn cười bò bao giờ chưa nhỉ?
"Còn nói em rất dịu dàng, lại đẹp trai nữa——"
Bác gái vừa đếm ngón tay vừa cười rất vui vẻ.
"Mẹ… mẹ ơi!… A, Aikawa… vào… vào nhà đi."
Hiramatsu đẩy mẹ mình, người khiến cô ấy đỏ mặt, vào không biết là phòng khách hay phòng nào đó.
Dù không biết những lời đó thật bao nhiêu, nhưng xem ra bác gái lấy việc trêu Hiramatsu làm niềm vui.
Gia đình… là vậy sao…
"Xin phép ạ."
Tôi có chút ghen tị bước vào nhà.
Đi dép bông mềm Hiramatsu mang ra, đi qua hành lang không một hạt bụi rồi lên lầu.
"…Mời vào."
Hiramatsu mở cửa phòng, tôi bước vào "ma cảnh".
Có một mùi hương nhẹ nhàng kích thích khứu giác.
Không gian này là sao vậy?
Khiến người ta choáng váng.
Thì ra phòng con gái lại khiến người ta rung động đến thế.
Khác hẳn phòng của Sera hay Haruna.
Là nơi hoàn toàn không có đàn ông.
Có lẽ nên gọi là thánh địa cấm kỵ.
Nhưng, tôi cố tình gọi đây là "ma cảnh".
Nếu ở lại nơi như thế này——hình như tôi sẽ phát điên mất.
Bên trong tôi như có Yabuki Jou sắp biến thành "đứng dậy mau đi" ấy.
Cứ như bị cú đấm xoáy của Jose Mendoza đánh trúng chỗ hiểm, cả người lảo đảo.
Chỉ mới bước vào phòng mà đã bị sốc đến vậy.
Lúc cosplay ông già Noel đột nhập trước đây, rõ ràng không bị thế này.
Chắc là do ánh đèn chiếu sáng căn phòng, rồi mùi hương không biết là tinh dầu thơm hay mùi cơ thể Hiramatsu, khiến đàn ông phát cuồng.
Phòng gọn gàng đến mức không thể so với phòng của Yuki.
Ước chừng rộng khoảng năm tấm chiếu, có lẽ còn rộng hơn.
Sách tham khảo được xếp ngay ngắn trên giá, lại còn theo thứ tự âm tiết.
Chỉ có một con thú bông đặt cạnh gối.
Con chó bông xấu tệ.
——Đúng rồi, chính là con tôi để lại dịp Giáng sinh đó.
Con thú bông chẳng dễ thương chút nào vẫn xấu như cũ.
Dù cũng có người nói nó giống tôi——nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng chẳng giống tẹo nào.
Nói mới nhớ, con này đặt cạnh gối, chẳng lẽ nó ngủ cùng Hiramatsu? Thật ghen tị quá.
"Orito chưa đến à?"
"Ừ. Aikawa là người đến sớm nhất đó."
Tôi đến sớm nhất à——
Dù không biết sẽ có bao nhiêu người, nhưng giữa phòng có một cái bàn, sáu cái đệm ngồi.
Sáu người sao?
Giả sử có tôi, Hiramatsu, Orito, rồi Yuki với Mihara chắc cũng sẽ đến——
Còn một người nữa?
Sẽ là ai nhỉ?
À, Anderson à?
Dù sao cũng vừa xảy ra chuyện Underworld xâm lược, chắc cậu ấy cũng vất vả lắm.
Tóm lại, tôi ngồi ngay ngắn lên đệm gần mình nhất.
Khi tôi lấy sách giáo khoa và vở ra đặt lên bàn——
"Aikawa, con thú bông đó… là cậu tặng tôi đúng không?"
Hiramatsu cũng ngồi đối diện tôi, mở vở ra.
"Hả? À~ tôi không nhớ nữa."
Tôi gãi má.
Thực ra, người tặng món quà đó là "ông già Noel" chứ không phải "zombie".
Phải coi như là ông già Noel tặng mới được.
"Hihi… cũng đúng… là ông già Noel… tặng mà."
Lộ hết rồi.
Ngay cả lý do tôi trả lời mập mờ cũng bị lộ luôn.
Nói thẳng ra, so với việc nhận quà từ ông già râu ria không rõ lai lịch, nhận quà từ người quen chắc sẽ yên tâm hơn.
Nếu vậy, có lẽ nói là tôi tặng cũng được.
Dù sao Hiramatsu cũng đã nhận ra, chẳng cần nói rõ nữa.
"Trà đen đến rồi~"
"Cạch" một tiếng, mẹ Hiramatsu mở cửa bước vào.
Trên khay bà cầm là bộ ấm trà và bánh su kem.
"Mẹ… mẹ ơi! Mẹ phải gõ cửa trước chứ!"
Hiramatsu vội đứng dậy giành lấy khay, rồi dùng khuỷu tay đẩy mẹ ra ngoài.
"Aiya aiya~ hai đứa đang hôn nhau à?"
Dù giọng nói và ngoại hình của bác gái đều rất có khí chất, nhưng tính cách thì không được như vậy.
Dù sao cũng là mỹ nhân mà.
"Mẹ ơi!"
Hiếm khi nghe Hiramatsu lớn tiếng như vậy.
Cảm giác mới lạ, khiến tôi cũng ngượng ngùng.
Hiramatsu đuổi mẹ ra khỏi phòng, bày bộ ấm trà lên bàn rồi thở dài một hơi.
"…Xin lỗi nhé… Aikawa."
"Không sao, bác gái vui tính mà."
"…Vì ba mẹ tôi đều như vậy… nên tôi phải mạnh mẽ thôi."
"Ba mẹ? Thì ra bác trai cũng kiểu đó à."
"À… đúng vậy…"
Hiramatsu thoáng chốc như kiểu "chết rồi", há miệng rồi mới ngượng ngùng cúi đầu.
Nhà Hiramatsu cũng thú vị ghê.
Đây là "gia đình" bình thường sao?
"Chúng ta bắt đầu trước nhé?"
"Ừ cũng được… không biết… mấy người kia khi nào mới đến."
Vừa nói xong——
Đinh~đong~
Lập tức có người đến.
Hiramatsu bật dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Có thể cảm nhận được khí thế nhất định phải tự mình ra mở cửa.
"Aiya! Mẹ ơi!"
Tiếng kêu ai oán của Hiramatsu vang lên.
Xem ra cô ấy vẫn không kịp.
Tôi không nhịn được bật cười.
Cảm giác Hiramatsu lúng túng thật dễ thương.
Tiếng cười rộn ràng vang lên, tôi liền cầm bút chì tự động lên, giả vờ chăm chỉ học.
"À, là Aikawa kìa~"
Đó là giọng của Yuki.
Cô ấy mặc áo sơ mi sọc ngang phối áo khoác có mũ, quần short với quần legging bên trong.
Yuki thích mặc quần short thật nhỉ?
…Áo sọc ngang càng làm nổi bật vòng một khủng. Ánh mắt tôi vô thức liếc qua.
"Hai người nam nữ ở đây làm gì vậy?"
Mihara cũng đến cửa, trông có vẻ bất lực.
Ăn mặc chú trọng dễ thương hơn là giữ ấm.
Áo len phối váy bèo, tất dài với áo khoác mỏng.
"Cậu nghĩ tôi xấu xa đến mức nào vậy?"
"Câu đó cậu hỏi mấy lần rồi."
"Vì tôi chưa nhận được câu trả lời."
"Thôi, uống trà trước đi~"
Mihara thấy bộ ấm trà trên bàn, tâm trạng bỗng tốt lên, vừa xoay vòng vừa bước vào phòng, rồi ngồi cạnh Hiramatsu.
Vì chỗ Hiramatsu có vở mở sẵn, Mihara nhận ra nên ngồi kế bên.
Yuki thì vừa ngồi cạnh tôi vừa với tay lấy bánh su kem.
Chỉ lo ăn trước, đúng là phong cách của cô ấy.
Đinh~đong~
Ồ, người đến liên tục thật.
Nhà hàng cũng vậy, thời gian khách đến thường trùng nhau.
Một lúc kéo đến cả nhóm, rồi lại đi hết.
Cứ như bão vậy.
Người đến tiếp theo là Orito.
Hiramatsu dường như lại không kịp ra mở cửa, trông mệt mỏi hẳn.
"Mẹ của Hiramatsu dễ thương thật~"
Orito vừa cười gian vừa nói đầy phấn khích.
"Không… không có… chuyện đó đâu."
Hiramatsu ngượng ngùng lắc tay lia lịa.
"Không biết bác ấy có chịu hẹn hò với tôi không~ tôi có nên tỏ tình thử không~"
"Cậu thật kinh tởm, ghê chết đi được."
Dù Orito chắc chỉ đùa thôi, nhưng lời đó khiến Mihara lộ rõ vẻ chán ghét.
Ừ thì, Orito vừa ghê vừa khiến người ta buồn nôn, tôi cũng đồng cảm, nhưng với Mihara, hình như còn có chút ghen tị nữa.
"Chỉ còn Anderson chưa đến thôi."
Tôi lẩm bẩm như vậy, Mihara "hả?" ngạc nhiên nhìn tôi.
Biểu cảm như muốn nói: Cậu nói nhảm gì vậy?
"Ch bọn tôi có mời Anderson, nhưng cậu ấy bảo bận không đến được."
Yuki giúp giải thích thêm.
Ra là vậy.
…Khoan đã.
Hiramatsu chuẩn bị đệm ngồi mà nhầm số người sao?
Chắc chắn sẽ có người thứ sáu đến.
Rốt cuộc sẽ là ai——
Sau khoảng hai mươi phút, khi mọi người nói cười xong, cảm thấy nên bắt đầu học ôn thi thì——
Người đó đến.
"Xin lỗi, tôi đến muộn, Darling và mọi người đợi lâu rồi."
Cô gái tóc đen vừa cởi áo khoác đỏ vừa vội vã bước vào phòng.
………………Thì ra là cậu!
Tôi không nhịn được mà thầm tsukkomi trong lòng.
Vì người đến không cùng lớp với chúng tôi, cũng không phải bạn lớp khác——mà là "senpai".
Nói mới nhớ, cậu mặc đồng phục đến à?
Đồ thường của cậu chỉ có đồ idol với đồng phục thôi sao?
"Saras… sao cậu lại đến buổi đọc sách của đàn em vậy?"
Tôi suýt nữa gọi thẳng tên Sarasvati——vội vàng lấp liếm.
"Không sao, vì tôi định lưu ban."
"…Hả?"
"Nhưng, nếu tôi lưu ban mà tên ngốc Darling không lên lớp, thì cũng vô nghĩa. Tôi nghĩ nhất định phải truyền hết bí kíp, nên mới đến đây."
"Này, cậu cũng kiêu quá rồi đấy."
Tại sao con người phải đi học?
Là một đứa trẻ, tôi không trả lời được.
Vì đáp án đúng không chỉ có một.
Vì việc làm? Vì xã hội?
Với Sarasvati, người đã được đảm bảo mọi mặt đó, cuộc sống học đường chỉ là giải trí thôi.
Dù học ba năm hay mười năm cũng vậy cả.
Cô ấy chỉ muốn có danh hiệu "nữ sinh trung học đang đi học".
Nghe nói Vampire Ninja từ trước đến nay đều mặc giản dị để rèn luyện, nên mới muốn thử trang phục lộng lẫy hay cosplay các kiểu.
Ngay cả Sera cũng vậy, nên suy nghĩ đó ăn sâu lắm rồi.
Còn Sarasvati chắc là thích cosplay nữ sinh trung học.
"Thật là một ngày tuyệt vời!"
Orito liên tục nhại lại mấy câu hài của một danh hài nào đó.
Dù đều là thành phần cũ, nhưng được vây quanh bởi con gái trong phòng con gái có vẻ khiến cậu ấy cảm động lắm.
Còn tôi, chắc vì thường xuyên ở trong môi trường này nên đã quen rồi. Tôi không cảm động đến mức rơi nước mắt như Orito.
Ngược lại, tôi thấy mệt mỏi.
"Hiramatsu lúc nào cũng giỏi tất cả các môn nhỉ."
Tôi mặc kệ Orito, vừa lật sách giáo khoa vừa xác nhận phạm vi thi.
"Không lẽ cậu thuộc hết nội dung sách giáo khoa rồi à——"
Yuki nói vậy——dù gì trí nhớ của Hiramatsu cũng khó lường.
Với Hiramatsu thì chưa chắc không thể. Mọi người nghe xong cũng không nghĩ là nói đùa.
"Cậu làm sao mà nhớ được vậy?"
"Tôi… không có… thuộc hết đâu…"
Hiramatsu có vẻ khó xử. Có lẽ vì tính cách hướng nội, cô ấy không thích bị đánh giá quá cao.
"Trong các kỹ thuật ghi nhớ thì thường gặp nhất là 'cung điện ký ức'——nhưng tôi không rõ có hợp để ôn thi không."
Sarasvati trả lời thay.
"Cung điện ký ức?"
"…Ý cậu là… phương pháp trung gian đúng không… ví dụ… trong đầu tưởng tượng ra không gian quen thuộc… như phòng của mình chẳng hạn… rồi lần lượt đặt những điều muốn nhớ vào đó."
Hiramatsu vui vẻ giải thích. Việc Sarasvati biết về kỹ thuật ghi nhớ dường như khiến cô ấy rất vui. Dù sao mấy học sinh trung học bình thường như chúng tôi cũng không thể nói chuyện ở trình độ của Hiramatsu.
Sarasvati và Hiramatsu có vẻ hợp nhau ghê.
"Nếu vậy là nhớ được thì ai cũng làm được rồi…"
"…Ừ… tôi nghĩ ai cũng làm được thôi… chỉ là cần chút bí quyết nhỉ?… không phải chỉ đơn giản đặt điều muốn nhớ vào… mà là phải làm cho ấn tượng sâu sắc hơn…"
Dù Hiramatsu cố gắng tìm từ để giải thích, nhưng tôi không mấy hứng thú.
"Con thú bông đặt ở đó, không hợp với phòng này lắm nhỉ. Đó có phải là kiểu làm cho ấn tượng sâu sắc không?"
Orito có vẻ rất quan tâm.
Thay vì vậy, cậu ấy muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của con gái thì đúng hơn.
Khi nói chuyện, Orito hơi dùng kính ngữ, chắc là vì có Sarasvati ở đây.
Kính trọng người lớn…
Tôi hay quên mất điều đó.
"Ồ, cậu nhớ hết bộ bài cũng bằng cách đó à."
Lời của Mihara khiến tôi ngạc nhiên.
"Hả? Hiramatsu nhớ hết bộ bài được à?"
Ngay cả ảo thuật gia cũng không dễ làm được đâu.
"Mất khoảng năm phút… thôi mà…"
Hiramatsu dường như muốn nhấn mạnh mình không giỏi lắm, nhưng năm phút nhớ hết đã là quá siêu rồi.
"Năm phút mà cậu nói nhẹ nhàng vậy, thế người giỏi nhất thế giới thì sao?"
"…Tôi nhớ… hình như là hai mươi mốt giây…"
Đẳng cấp thế giới luôn!
Hai mươi mốt giây chẳng phải chỉ lướt mắt qua thôi sao?
Trí nhớ con người thật đáng nể.
"Nhưng, nếu trí nhớ cậu tốt vậy, thi liên tục được điểm tối đa chắc dễ như ăn bánh nhỉ."
"…Thật ra… chuyện đó không liên quan đến kỹ thuật ghi nhớ đâu…"
"Sao lại không liên quan? Cậu đâu cần ôn thi nữa đúng không?"
Mihara đã nhìn vào vở bắt đầu học rồi. Cô ấy tỏ vẻ không hứng thú, như muốn nói: Với trí nhớ của Hiramatsu, chuyện đó là đương nhiên.
"Đúng rồi, Aikawa! Cậu biết từ trước rồi à?"
Tấm lót đỏ che đáp án bút đỏ được Yuki lấy ra quạt.
Có lẽ do máy sưởi đủ ấm, căn phòng này với cô ấy có vẻ hơi nóng.
"Hả… ừm… các cậu nói vậy nghe có gì sai sai…"
"Nói cách khác là thế này. Cậu luôn chăm chỉ học đều đặn, không phải kiểu đến sát ngày thi mới ôn cấp tốc."
Sarasvati giải thích lời Mihara rất dễ hiểu.
"Chính vì cậu nói chuyện hợp với IQ của tôi, nên tôi mới thích cậu~"
…Chết rồi!
Tôi lỡ dùng từ đó!
"À, hình như sắp chảy máu mũi rồi."
Sarasvati mặt đỏ bừng, từ từ lấy tay che mũi, nhắm mắt lại.
"Sarasvati… tôi chỉ là cách nói thôi, cách nói thôi."
"Sarasu?"
Trời ạ! Tôi lại lỡ nói tên rồi. Vừa cảm nhận ánh mắt Mihara nhìn chằm chằm, tôi vừa thở dài.
"À~ đó là biệt danh thôi, biệt danh."
"Vậy cậu cũng thích tôi chứ?"
Orito phiền thật. Nhưng, cậu ấy đang giúp tôi chuyển chủ đề. Đúng là bạn bè không phải để chơi.
"À~ thích, thích mà."
"Thế… còn tôi thì sao?"
Cả Yuki cũng tranh thủ.
"Thích nhất, thích nhất."
"…Aikawa."
"Tôi cũng thật lòng thích Hiramatsu."
"…C-cảm… ơn."
Mặt Hiramatsu đỏ như táo, cô ấy cúi đầu.
…Không lẽ Hiramatsu không định hùa theo, mà muốn nói chuyện khác? Dù tôi lỡ thuận miệng nói ra rồi.
"Cậu đúng là Darling tám hướng! Sau này kiểu gì cũng bị đâm sau lưng cho xem!"
Nói là sau này, chứ trước giờ tôi cũng bị đâm mấy lần rồi.
"Cuối cùng, muốn đạt điểm cao trong kỳ thi, vẫn chỉ có cách chăm chỉ thôi."
Orito giúp chuyển chủ đề lại.
Cứu rồi. Tôi thật sự không giỏi mấy vụ hài tình cảm.
"Ừ~ nếu chỉ muốn lấy điểm…"
"Có bí quyết gì không?"
"Thầy cô… dù sao cũng là người… chỉ cần lên lớp… sẽ biết họ chú trọng phần nào."
"Ra vậy, dự đoán đề thi từ góc độ người ra đề à?"
"Ừ… dù chỉ dự đoán được đại khái thôi…"
"Tôi tin Hiramatsu, làm ơn chỉ tôi trọng điểm có thể ra trong đề thi."
"Chà, đã dựa vào đoán đề thì kỳ thi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Dù Sarasvati nói đúng thực tế, nhưng nếu nói vậy, việc chỉ định phạm vi và thời gian thi, liệu còn ý nghĩa gì là "kiểm tra" không?
Tôi nghĩ, còn tùy vào kiểm tra cái gì.
Nếu muốn kiểm tra học sinh có nghe giảng không, chỉ cần kiểm tra đột xuất sau giờ học là được.
Một khi đã chỉ định phạm vi và thời gian thi, thì chẳng phải chỉ là "kiểm tra trí nhớ" thôi sao?
Nếu thật sự muốn kiểm tra kiến thức, chẳng phải nên tổng hợp tất cả các môn rồi bốc thăm kiểm tra à?
Nhưng, nếu làm vậy thật, kết quả thi của tôi chắc thảm lắm.
"Nào~ các em! Mẹ nướng bánh xong rồi đây!"
Cạch một tiếng, có người bất ngờ xông vào phòng.
"Aiya! Mẹ ơi! Thật sự không cần bận rộn vậy đâu mà!"
Hiramatsu đứng dậy, mặt lại đỏ lên.
Ôi, thật tốt quá.
Đây chính là "gia đình".
Tiếp theo, buổi đọc sách bắt đầu.
Không gian yên tĩnh không có nhạc hay bất kỳ âm thanh nào.
Ôn thi chẳng có gì to tát.
Chỉ là lặp đi lặp lại thôi.
Đơn giản chỉ là lặp lại động tác "học thuộc".
"À~ chỗ này khó quá~"
Tôi bắt đầu từ môn toán mình không giỏi. Nói vậy thôi, chứ tôi chẳng giỏi môn nào cả.
"À… cái này… phải làm thế này…"
"Để tôi dạy cậu cách giải bài này, tên ngốc Darling."
Không biết từ lúc nào, Hiramatsu và Sarasvati đã ngồi hai bên tôi, chỉ tôi học.
Một lúc được hai cô giáo giỏi kèm, ngay cả ở trung tâm luyện thi cũng hiếm có đãi ngộ này.
Mặt khác——
"Đúng rồi! Ở đây phải dùng phân số!"
"Không, cậu quên phân số cho tôi! Thứ đó tạm thời không cần dùng!"
"…Vậy đến lượt compa lên sàn rồi à?"
"Thứ đó cũng quên luôn! Cậu sẽ không dùng đến nữa đâu!"
Mihara không rời Yuki nửa bước, như gia sư riêng vậy.
Kiến thức của Yuki dường như vẫn dừng ở tiểu học, nhưng dù sao cô ấy cũng là Vampire Ninja, dù tốt nghiệp hay lưu ban cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc đời.
Dù không biết toán——với Yuki thì chỉ là toán tiểu học——chỉ cần biết làm việc khác là sống được rồi. Việc nặng với Vampire Ninja chẳng là gì, nếu là Yuki, chỉ cần mở quán mì ramen là khách sẽ xếp hàng dài thôi.
…Thật là, học mấy thứ này có ý nghĩa gì nhỉ?
Nghĩ vậy chắc tôi bị rối loạn thích nghi xã hội rồi.
"Này, Aikawa."
Đột nhiên, Orito gọi tôi.
"Gì vậy?"
"Sao tôi không có gia sư riêng?"
"Tôi biết đâu."
"Nhưng mà… như vậy lại tiện."
"Ừ, cậu là đứa trẻ tự lập mà. Cố lên~"
Tôi lặng lẽ cầm bút, không thèm nhìn mà đáp bừa vài câu.
Dù sao chẳng ai để ý cậu ấy, thấy cũng tội.
Thế là.
Orito bất ngờ đứng dậy, đặt tay lên vai tôi.
"Giúp tôi câu giờ."
Cậu ấy hạ giọng dặn, nhưng Sarasvati dường như nghe thấy.
Sarasvati trừng mắt nhìn tôi.
Tôi đáp lại bằng nụ cười "không có gì đâu", kết quả là cô ấy lại từ từ che mũi nhắm mắt.
Cậu phấn khích cái gì vậy?
"Vậy thì, tôi đi vệ sinh chút."
Orito "bốp" một cái lên đầu gối, rồi đứng dậy.
"À… ở tầng một…"
"À~ tôi biết rồi, biết rồi——bye."
Orito ngăn Hiramatsu đang định đứng dậy, rồi chào kiểu gì đó rồi rời khỏi phòng.
Dù cậu ấy bảo tôi câu giờ, tôi cũng chẳng biết làm sao.
Bình thường, mọi người đều chăm chú học, ai rời chỗ bao lâu cũng chẳng ai để ý.
Không đúng, nếu cứ im lặng mãi, có khi lại thành "ủa, Orito đi lâu quá rồi nhỉ?".
Nói cách khác, cậu ấy muốn tôi mở đề tài cho mọi người nói chuyện.
Nên nói gì đây?
Dù có nhắc đến chuyện chiến tranh cũng chẳng giúp gì.
"Hiramatsu, cậu biết nhiều thật đấy."
Vội vàng, tôi mở đầu câu chuyện.
"Không… không có… chuyện đó đâu."
"À, tôi luôn thắc mắc một điều."
Yuki nhân tiện nói ra điều này.
"Tại sao tiếng kêu của các loài động vật lại khác nhau?"
Sao tự nhiên, câu này của Yuki nghe triết lý ghê. Dù tiếng chim hót có nhiều loại giống nhau, nhưng tiếng kêu của động vật khác nhau thật là kỳ lạ.
"Nghe nói… tiếng kêu của ngựa vằn giống tiếng chó sủa."
Thật không vậy, Hiramatsu?
"Ừ~ tiếng kêu động vật đúng là đa dạng quá."
Mihara cũng ngẩng đầu lên.
"Nên tôi nghĩ, biết đâu ban đầu, tất cả động vật đều nói cùng một ngôn ngữ."
Mắt Yuki sáng rực, nắm chặt tay.
"Câu đó hay thật. Vậy tại sao tiếng kêu lại thành khác nhau?"
Mihara bắt đầu hứng thú với chủ đề của Yuki.
"Nếu là Hiramatsu, chắc sẽ biết lý do nhỉ?"
Mọi ánh mắt đều dồn về Hiramatsu.
"…Tôi… không rõ lắm."
Hiramatsu ngượng ngùng nghiêng đầu.
"Ừm, tôi nghĩ chắc là do thần linh phân chia."
Xem ra Sarasvati tin vào "thuyết thiết kế thông minh" hơn là "thuyết tiến hóa".
Hoặc cũng có thể cô ấy là tín đồ "Quái vật mì Ý bay" kết hợp cả hai.
"Tất cả là do thần linh quyết định?"
Lúc này không cần bàn về sự tồn tại của thần linh.
Dù tôi hừ mũi cười khẩy, vẫn thuận theo dừng bút.
Đúng lúc, có vẻ như đã thành công giúp Orito "câu giờ".
"Thần linh chắc là trung lập và rất dân chủ."
Trong lòng Sarasvati, thần linh có vẻ là người tốt lắm.
"Tôi nghĩ chắc chắn đã tổ chức 'hội đấu giá tiếng kêu'!"
Mắt Yuki sáng rực không thể sáng hơn.
Trong đầu cô ấy, chắc đã hiện lên cảnh các loài động vật tụ tập ở hội trường đấu giá.
"Hội đấu giá à…"
Mihara có vẻ thích thú lặp lại.
"Được rồi~ tiếng kêu đầu tiên đem đấu giá là——'meo~' như thế này phải không?"
Tôi thử làm chủ tọa.
"Đúng đúng! Chính là cảm giác đó!"
Yuki có vẻ rất hài lòng.
Chủ tọa chắc chắn là một thần linh vui vẻ.
Trong hội trường tối om.
Trên sân khấu có thần linh cầm micro, mặc vest.
Như tiệc cưới hay lễ trao giải Oscar, các loài động vật ngồi quanh bàn tròn.
Trong đầu mọi người đều hiện lên cảnh tượng như vậy.
"Rồi, những loài muốn 'meo~' đều giơ tay."
"Kết quả… là mèo được… quyết định bằng bốc thăm à?"
Dù gì chúng cũng không có tiền mà.
Khi có tiếng kêu muốn lấy, các loài sẽ giơ tay, nếu có nhiều loài cùng giơ tay thì bốc thăm quyết định.
"Ra vậy, như vậy các loài cũng chấp nhận được."
"Anh sư tử chắc sẽ như thế này, giao việc cho đàn linh cẩu xử lý."
Yuki khoanh tay, đổi sang tư thế ung dung.
Thì ra cô ấy thích sư tử.
Cảm giác Yuki sẽ nói là vì sư tử ngầu.
"Ý là, linh cẩu ngồi cùng bàn với sư tử à?"
Câu hỏi của Mihara không được trả lời. Yuki có vẻ đã hoàn toàn nhập vai sư tử.
"Sư tử đại ca, sư tử đại ca, anh không giơ tay tranh tiếng 'meo~' à?"
Mihara đóng vai linh cẩu, dùng giọng và vẻ mặt khiêm tốn hỏi Yuki.
"Không cần, ta phải có uy nghiêm."
Có vẻ hình tượng sư tử là một diễn viên gạo cội kiêu ngạo.
Cảm giác diễn xuất rất có khí chất.
Còn cầm cả xì gà trong tay.
Sư tử của Yuki khiến tôi không nhịn được cười.
Trong lòng cậu, sư tử là kiểu gì vậy?
"Nhưng, đó là tiếng 'meo~' mà? Tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất được yêu thích."
Linh cẩu Mihara có vẻ rất vui khi xúi giục sư tử Yuki.
"Được yêu thích? Ta——à, ta Leo không cần, chỉ cần ta Leo cất tiếng, tiếng nào cũng sẽ được yêu thích."
Sư tử Yuki nói giữa chừng đổi cách xưng hô, vì thấy "Leo" liên quan đến sư tử hơn.
"Không hổ là sư tử đại ca, anh đang chờ tiếng kêu có thể làm chấn động bốn phương đúng không?"
Linh cẩu Mihara vỗ tay nhỏ, nhưng vẻ mặt như đang trêu chọc đối phương.
Dù gì ai cũng thấy sư tử Yuki chỉ đang làm màu.
"Nhìn kìa, kền kền đáng thương kia, tiếng nào cũng giơ tay muốn lấy. Ta Leo không cần phải giữ đường lui như vậy. Gahahaha!"
Sư tử Yuki khinh khỉnh, cười lớn đúng chất vua muôn loài.
Bình thường Yuki không coi thường ai, nhưng lần này diễn rất nhiệt tình, trông buồn cười thật.
"Tiếp theo là tiếng——'gáy gáy gáy'."
Sarasvati lập tức tiếp lời.
Vì cô ấy rảnh nên thay tôi, người đang cười không làm việc, làm chủ tọa.
"Sư tử đại ca! Anh thấy tiếng 'gáy gáy gáy' thế nào!"
Tiếng kêu nổi tiếng xuất hiện, linh cẩu Mihara vỗ lưng sư tử Yuki hỏi ý kiến.
"'Gáy gáy gáy' không được, tiếng đó… không được, dài quá! Mà còn quê mùa nữa."
Sư tử Yuki lắc tay từ chối.
Đúng thật, sư tử mà gáy thì ai mà sợ.
"Tôi thấy 'gáy gáy gáy' cũng là tiếng hay mà."
Linh cẩu Mihara có vẻ muốn phản bác sư tử Yuki cho rằng "gáy gáy gáy" dở.
"Được rồi, 'gáy gáy gáy' quyết định giao cho anh gà, mời phát biểu cảm nghĩ."
Chủ tọa Sarasvati nhận ra ý của linh cẩu Mihara, giả vờ cầm micro mời Hiramatsu phát biểu.
"…Tôi hy vọng nhờ tiếng kêu này… trở thành biểu tượng của buổi sáng."
Cảm nghĩ của Hiramatsu gà thật tuyệt vời.
Tuyệt như gà ta vậy.
Tôi nghĩ ức gà chắc chắn rất ngon. Không, đùi gà cũng khó mà bỏ qua.
Nói chung, Hiramatsu gà toàn thân đều khiến người ta thèm thuồng.
Nhờ một câu của Hiramatsu, sư tử Yuki mới hiểu vì sao linh cẩu Mihara lại hào hứng với "gáy gáy gáy".
"………Hả? 'Gáy gáy gáy' hình như… không tệ lắm nhỉ?"
Sư tử Yuki vẫn khoanh tay, ngẩng đầu lên tỏ vẻ hối tiếc.
Trong trò đoán tiếng kêu động vật, "gáy gáy gáy" là tiếng dễ nhận ra nhất.
Chính vì kéo dài nên không trùng với hàng triệu loài động vật khác.
Xét về diễn xuất, khi tổ chức hội đấu giá tiếng kêu, chắc sư tử đại ca không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng, đánh giá của hậu thế lại đưa "gáy gáy gáy" vào top tiếng kêu nổi tiếng.
"Tôi nghĩ sư tử chắc sẽ như thế này, ung dung chờ tiếng 'gầm rú~' xuất hiện."
Yuki cảm thán nhìn lên trần nhà, cố hiểu nỗi khổ của sư tử.
"Chắc là cứ chê cái này cái kia, chờ lâu quá, cuối cùng tiếng kêu gần như bị chia hết rồi."
Tôi cười nói xong, linh cẩu Mihara liền lắc mạnh người Yuki.
"Sư tử đại ca, sư tử đại ca, nguy rồi! 'Xì~' với 'chít chít' đều bị lấy mất rồi! Cứ thế này, tiếng kêu sẽ bị chia hết mất!"
Cô ấy có vẻ rất vui.
Linh cẩu Mihara rất hiểu.
Thực ra, sư tử đại ca càng sốt ruột, càng làm màu, linh cẩu càng vui.
Dù dùng từ kính trọng, linh cẩu chắc vẫn luôn cười thầm trong lòng.
"Ừm ừm ừm… biết vậy nên giành 'quác quác' trước khi bị vịt lấy thì hơn không?"
Sư tử Yuki cắn móng tay cái. Nếu là tiếng 'quác quác', tùy cách kêu, có khi cũng có hiệu quả dọa nạt. Biết đâu hội đấu giá lần này chẳng có tiếng kêu nào sư tử muốn.
Vua muôn loài không có tiếng kêu, ai công nhận được?
Cảm xúc sốt ruột của sư tử lên đến đỉnh điểm.
"Vậy tiếp theo là tiếng——'gừ~'"
Chủ tọa Sarasvati lẩm bẩm bằng giọng nhỏ không nghe rõ.
"Được! Tiếng này tôi lấy!"
Sư tử Yuki chớp lấy thời cơ, giơ tay thẳng tắp.
Sư tử đại ca chờ đúng lúc này.
Gầm lên~
Ta là vua. (Chú thích: Trong tiếng Nhật, tiếng gầm của sư tử phát âm gần giống "ta là vua".)
Vừa ngầu vừa đáng sợ, đúng là tiếng kêu của vua muôn loài.
Không thể là tiếng nào khác.
"Được rồi, bây giờ sư tử và voi sẽ đấu tay đôi, ai sẽ giành được tiếng 'bù~' đây?"
Sarasvati cười gian.
"Gì cơ?"
Sư tử Yuki tròn mắt.
Không ngờ lại là "bù~".
Dù tôi cũng thấy tội cho Yuki bị lừa hoàn toàn, nhưng vẫn không nhịn được cười.
"Hả~ sư tử đại ca, cậu nhầm 'gừ~' với 'bù~' rồi!"
Linh cẩu Mihara cũng cười đến chảy nước mắt.
"…Hừ!"
Sư tử Yuki bị lừa hoàn toàn, mặt đỏ bừng, lấy hai tay che mặt.
"Tôi nghĩ chắc cũng sẽ có chuyện như vậy."
Sarasvati cũng có vẻ rất vui.
"Quá đáng thật! Cậu là ác quỷ! Quỷ điên nước!"
Sư tử Yuki gọi biệt danh của Sarasvati.
Có lẽ vì xấu hổ hoặc không cam lòng, nước mắt lưng tròng.
Dù Yuki nói to, nhưng không thực sự giận.
"Vì tôi không nhớ có nhận được kịch bản."
Dù không biết nếu diễn theo kịch bản của Yuki sẽ ra sao, nhưng tôi nghĩ trong hội đấu giá cũng không lạ nếu có bẫy như vậy.
"Dù tôi không ghét diễn ngẫu hứng như thế… nhưng sư tử đại ca để che giấu việc sợ bốc thăm, chắc chắn sẽ nói 'bù~ cũng được mà'."
Sư tử Yuki sau khi nếm trải cảm giác xấu hổ, lại khoanh tay lấy lại uy nghiêm của sư tử.
"Haha, sư tử dễ thương thật. Nhưng, lúc này chắc voi sẽ giành được 'bù~' nhỉ?"
Sarasvati vui vẻ cười.
Khi bốc thăm, voi chắc sẽ hồi hộp không biết có lấy được "bù~" không; ngược lại, sư tử đại ca chắc sẽ lo nếu lỡ bốc trúng "bù~" thì sao.
Nhưng, voi may mắn lấy được "bù~".
Vận may tốt thật.
"Thế là, sau bao nhiêu trắc trở, sư tử cuối cùng cũng giành được 'gừ~'."
Yuki gật đầu đồng ý.
Chủ đề có vẻ sắp kết thúc.
Orito giờ sao rồi nhỉ? Có vẻ không thể câu giờ thêm nữa.
"…Sư tử… chắc vui lắm nhỉ~"
Hiramatsu chìm trong tưởng tượng.
Mọi người cũng nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh đó, ai cũng hình dung ra dáng vẻ sư tử đại ca mãn nguyện.
Sau khi rời hội trường, chắc nó sẽ mãi không quên mà tạo dáng chiến thắng.
Dù suýt nữa không có tiếng gầm để dọa nạt.
Nếu sư tử đại ca thỏa hiệp chọn "bù~" hay tiếng hắt hơi, chắc sẽ mất hết uy nghiêm.
"Tiết mục cuối cùng là 'Chuwa'! Và dĩ nhiên, người biểu diễn là Ultraman—"
"Yuki, chờ đã."
"Hử?"
Yuki định kết thúc chủ đề một cách đương nhiên, nhưng lại bị Mihara ngắt lời giữa chừng.
Tôi cũng vừa hay muốn xin tạm dừng.
Mihara phản ứng nhanh hơn Yuki.
Cảm giác bị người khác giành trước quyền lên tiếng thật khó chịu vô cùng.
"Đó đâu phải là tiếng kêu đâu nhỉ?"
Vì vậy, tôi lên tiếng chỉnh lại Yuki.
Lần này có vẻ đến lượt Mihara cảm nhận vị đắng của thất bại, cô ấy trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt "rõ ràng câu đó là của mình mà".
"…Thật vậy sao?"
Yuki lẩm bẩm, liếc nhìn Hiramatsu.
Cô ấy nghĩ Hiramatsu, người am hiểu nhiều thứ, sẽ biết đáp án chính xác.
Nói cách khác, Yuki không tin tôi và Mihara.
…Ừ thì, cũng phải thôi, vì chúng tôi hay trêu chọc Yuki mà.
"…Nếu coi cái đó là tiếng kêu… chắc sẽ bị mắng mất."
Hiramatsu, người được tin tưởng, đã phủ nhận, Yuki liền ho nhẹ rồi quên luôn những gì mình vừa nói.
"Thôi, dù sao thì, anh Sư Tử có được 'Grrr~' là tốt rồi còn gì?"
Yuki vỗ tay "bốp" một cái, mỉm cười kết lại chủ đề.
"…Khoan đã, biết đâu, chỉ là chúng ta tự ý mô tả tiếng kêu của sư tử thành 'Grrr~', chứ có khi 'Bawu~' mới là tiếng kêu thật thì sao?"
Sarashi bỗng nhận ra điều đó.
Biết đâu anh Sư Tử cũng giống Yuki, rơi vào bẫy "Bawu~".
Nếu vậy, chẳng lẽ anh ấy phải chấp nhận dùng "Bawu~" làm tiếng kêu sao?
"…Ra là vậy. Dù tiếng kêu đã được quyết định, có khi anh Sư Tử sẽ luyện tập phát âm để không ai nhận ra."
Tôi gật đầu đồng tình với Sarashi.
Tiếng kêu thật ra là "Bawu~", nhưng nhờ cách phát âm mà người ta tưởng là "Grrr~".
Nghĩ vậy, dáng vẻ kiên cường của sư tử lại khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Nỗ lực phi thường.
Nỗ lực sao?
Tôi đang làm gì vậy?
Rõ ràng bây giờ không phải lúc để cố gắng với tư cách học sinh.
"Nói mới nhớ."
Sau một hồi tán gẫu chuyện không đâu, Mihara lẩm bẩm.
"Hử?"
"Orito đi lâu quá rồi nhỉ?"
Rồi, hết cách trì hoãn!
Thật ra tôi cũng đã kéo dài đủ lâu rồi.
"Dù có lạc đường khi đi tìm nhà vệ sinh thì cũng về muộn quá."
Yuki tiếp lời Mihara, thế này thì khó mà chuyển chủ đề được nữa.
Tôi không chắc mình có bị nghi ngờ là đồng phạm với Orito không.
Hơn nữa, tôi cũng thấy khó hiểu như Yuki.
Nhưng điều khiến tôi thắc mắc không phải là Orito về muộn, mà là mục đích của cậu ta.
Cậu ta từng nói.
Cậu ta muốn lấy đồ lót của Hiramatsu.
Nếu vậy, đồ ở ngay trong phòng này.
Cậu ta phải lục tủ quần áo ngay trước mắt.
Nhưng chuyện đó là không thể.
Năm người chúng tôi không ai rời khỏi chỗ cùng lúc. Và cũng không ai cho phép Orito lục đồ lót.
Vậy tại sao Orito lại bảo tôi kéo dài thời gian? Điều này khiến tôi băn khoăn.
Vấn đề không phải là thời gian.
Mà là có người giám sát.
Rốt cuộc cậu ta đang tính gì?
"Này, Hiramatsu. Đồ lót của cậu cất trong tủ quần áo bên kia đúng không? Có chia ra bằng hộp đựng hay gì đó."
"…Ơ…ừm."
Hiramatsu đỏ mặt gật đầu nhẹ.
Bốp—! Mihara phản ứng nhanh như chơi trò đoán tay, cuộn sổ lại đập lên đầu tôi.
"Cậu đó! Tự nhiên hỏi linh tinh gì vậy?"
"Xin lỗi. Vừa rồi hỏi vậy đúng là hơi vô duyên. Nhưng tôi nghĩ đó chính là mục tiêu của Orito."
"…Đúng thật, lúc cậu ta nói muốn mở buổi học nhóm, tôi đã thấy có gì đó mờ ám."
Mihara khoanh tay, vẫn cầm cuốn sổ cuộn lại, như sẵn sàng đập tôi thêm lần nữa.
"Nên tôi nghĩ, có khi cậu ta định trộm đồ lót từ chỗ khác."
"…Dù là Orito… cũng không đến mức… làm chuyện quá đáng vậy chứ?"
Hiramatsu thật dịu dàng.
Dù mọi người đều nghĩ Orito chắc chắn sẽ ra tay, Hiramatsu vẫn tin vào mặt tốt của cậu ta.
"…Không nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang."
Yuki cố gắng suy nghĩ bằng cái đầu không mấy nhanh nhạy.
Nghĩa là, Orito đang làm gì đó ở tầng một.
"Mục tiêu của cậu ta là đồ thay giặt."
Sarashi nói chắc nịch.
"À… vừa nãy…"
Hiramatsu tái mặt.
"Chẳng lẽ cậu vừa tắm xong?"
"Ừm… tớ cứ về nhà sau giờ học là tắm luôn… tiện thay đồng phục."
"Thành thói quen rồi à… Dù sao Orito cũng nắm rõ mọi thói quen của con gái—À đúng rồi, Sarashi, sao cậu lại nhận ra điều đó?"
"Ừ, nếu là tớ muốn trộm quần lót của darling, tớ cũng sẽ ra tay ngay lúc vừa cởi ra."
"Sao cậu biết dạo này tớ chuyển từ quần đùi sang boxer?"
"Tớ nghe Seraphim nói."
Cái người thật thà đó. Cô ấy chẳng bao giờ nghĩ đến quyền riêng tư của tôi cả.
Không đúng, ở nhà này tôi chắc chẳng có cả nhân quyền.
Ủa? Zombie có nhân quyền không nhỉ?
Tôi nhớ ở nước nào cũng vậy, cứ gặp zombie là lấy súng săn bắn liền.
Nếu vậy, tôi không có nhân quyền cũng là lẽ đương nhiên rồi?
"Như…nhưng…mọi người chỉ đoán thôi mà? Orito… sẽ làm chuyện đó thật sao?"
Gì cơ…
Hiramatsu… chẳng lẽ cậu vẫn tin Orito?
Nếu được, tôi cũng muốn tin vào bản tính thiện như cậu.
Nhưng… sự thật là như vậy mà.
Sự thật luôn tàn nhẫn và nghiệt ngã.
Vì thế con người mới theo đuổi ước mơ và sự dịu dàng.
"Ồ, mọi người đang nói gì thế?"
Đúng lúc này, nhân vật chính của chủ đề quay lại.
Hai tay cậu ta chẳng cầm gì cả.
Nhưng—
Chiếc quần jeans cậu ta mặc phồng lên một cục tròn.
Và, quanh bụng chỗ sơ mi nhét trong quần jeans cũng phồng lên như bà bầu.
Nhìn túi quần thì không giống nhét gì vào.
Tên này—dám nhét đồ vào chỗ háng hoặc bụng! Tham lam quá rồi!
"Này! Cậu vừa làm chuyện tốt gì thế hả?"
Mihara đứng dậy tiến lại gần Orito.
"Hử~ cậu nói gì vậy?"
Tên ngốc còn bĩu môi giả vờ ngây thơ.
"Đưa đồ ra đây."
Mihara đấm vào bụng Orito một hai cái.
Cô ấy dang chân, hạ thấp trọng tâm, dùng lực bật từ đầu gối để tung cú đấm vào bụng Orito.
Tên này… ra tay đánh người cũng thành thạo thật.
"Ư gư."
Orito rên lên chẳng dễ thương chút nào. Mihara kéo áo cậu ta, lôi sơ mi ra khỏi quần jeans.
Đồng thời—mấy cái khăn rơi xuống sàn.
Thứ đó khiến ai cũng kinh ngạc.
Tất cả mọi người ở đây—không, trừ Orito ra thì ai cũng bị sốc.
Còn đương sự thì làm bộ mặt khó ưa hết mức, hai tay dang ra.
Động tác cứ như diễn viên Hollywood.
Bị cậu ta lừa rồi.
Chắc Mihara cũng nghĩ vậy.
Không ngờ thứ Orito giấu trong bụng không phải đồ lót, mà chỉ là mấy cái khăn.
Đạn giả.
Orito không phải chỉ là tên ngốc đơn thuần.
"Tớ nói trước nhé. Cái này là khăn nhà tớ đấy."
Có ai mà khi đắc ý lại có gương mặt đáng ghét như vậy không?
"…Vẫn còn chỗ chưa kiểm tra mà, đúng không?"
Mihara tỏ vẻ không cam lòng.
"Hử? Ý cậu là chỗ nào?"
"Thì… chỗ đó đó."
Là con gái, Mihara không thể vượt qua ranh giới ấy, mặt đỏ quay đi.
"Cậu nói mơ hồ quá, tớ không hiểu gì hết!"
Orito lắc đầu cứng đờ như búp bê, rồi lại ghé sát Mihara một cách khó chịu.
"Chỗ đó mà!"
Mihara chỉ vào háng Orito.
Ừm—cô ấy nghiến răng chịu đựng nỗi xấu hổ và không cam lòng.
"Kanami cố lên!"
Yuki cổ vũ.
Nỗi khổ sở của Mihara ai cũng thấy rõ.
"'Gugu Moutodo' của tớ phồng lên một cục, có phạm pháp không?"
Tôi nghĩ là có đấy.
"Tớ bảo… lấy ra mau!"
"Hử~? Lấy ra thật à? Ý cậu là muốn xem 'Kyokyuu Moutodo' của tớ sao?"
Còn tăng size nữa là sao?
Đây chính là chiêu của Orito.
Cậu ta giấu đồ ở chỗ không thể kiểm tra.
Giờ thì hiệu quả phát huy tối đa rồi.
Thôi thì—
Mihara nhìn chằm chằm vào tôi.
Yuki, Hiramatsu và Sarashi cũng vậy.
Tôi biết ngay mà.
Tình huống chắc chắn sẽ thành ra tôi phải kiểm tra người Orito.
"Nhưng tôi chẳng muốn chạm vào đâu."
Hầy—tôi miễn cưỡng đứng dậy.
Thật là, bị mọi người trông cậy cũng mệt đầu ghê.
Việc khó chịu nhất lại rơi vào tôi.
Vù, vù—Orito lắc lư eo.
Để kiểm tra quần jeans của cậu ta, tôi ngồi xổm xuống sàn.
Orito cứ lắc eo qua lại.
………………Ừm.
"Không… không được! Tôi chịu không nổi!"
Tôi không muốn để Orito đắc ý, cũng muốn cứu Hiramatsu khỏi ma trảo.
Nhưng, quan trọng hơn—
Tôi không muốn chạm vào háng đàn ông!
Không, đối phương không phải đàn ông bình thường.
Cậu ta là bạn tôi.
Là thằng bạn kinh dị của tôi.
Hơn nữa, phải công khai sờ trước mặt mọi người, ai mà chịu nổi!
Có lẽ vì bộ dạng tôi quá thảm—
Lúc này, một anh hùng đã đứng ra.
Đó là người luôn có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Anh hùng của thế giới này, ngoài Vampire Ninja ra thì không ai khác.
Và, trong tình huống hiện tại cũng vậy.
Người đứng ra không ai khác, chính là Sarashi.
Thần tượng mạng có vô số fan, cô gái xinh đẹp như Vampire Ninja.
Cô ấy đẩy tôi ra, bước đến trước mặt Orito.
"Hừ."
Sarashi giơ chân đá vào háng Orito.
Không ngờ thần tượng lại tặng fan một cú như vậy.
"Á u!" Orito đau đến mức phải nhón chân lên.
Sarashi còn kéo mạnh khóa quần cậu ta, suýt nữa làm hỏng luôn, rồi nhanh chóng thọc tay vào trong.
Chiếc quần lót trắng tinh rơi xuống.
Động tác chẳng khác gì mổ cá lấy nội tạng.
"Cậu… cậu không thấy ngại à?"
Orito quỵ xuống, ôm háng, má cọ xuống sàn.
"Tất nhiên là không, người ngại thì sao làm idol được!"
Không đáng bàn. Câu này sai ngữ pháp quá rồi.
Mạnh mẽ.
Sarashi thật mạnh mẽ.
Hát nhảy trước đám đông, đúng là phải kìm nén cảm xúc ngại ngùng, nhưng nói vậy chứ chuyện có ngại hay không lại là chuyện khác.
Đúng thật, dù trong hoàn cảnh nào, tôi cũng chưa từng thấy Sarashi ngại ngùng.
Cô ấy làm idol ai cũng biết. Cách xử lý vừa dũng cảm vừa táo bạo khiến ai cũng vỗ tay khen ngợi.
Sarashi đưa chiếc quần lót trắng tinh (vừa cởi ra) cho Hiramatsu.
"Cảm… cảm ơn… nhưng…"
Hiramatsu lúng túng không nói nên lời.
"Đừng lo. Tên đó nhét cái này giữa quần jeans và quần lót, không bẩn như cậu lo đâu."
Sarashi mỉm cười với Hiramatsu, người trông như con vật nhỏ bị hoảng sợ.
"Ồ…"
Hiramatsu dường như vẫn chưa thể yên tâm.
"Nhìn đi, vẫn trắng tinh khiến người ta ngạc nhiên."
Sarashi mở quần lót ra, chứng minh độ trắng.
Nhưng Hiramatsu càng lúc càng xấu hổ.
Nhìn cô ấy cứ lén liếc về phía tôi, chắc là vì ngại khi bị tôi nhìn thấy quần lót.
Thêm việc bị mở ra khoe độ trắng, chắc Hiramatsu đã xấu hổ đến phát khóc rồi.
"Ờ, nói sao nhỉ. Quần lót dễ thương thật."
Vì bị Hiramatsu liếc trộm, tôi thử khen một câu.
"Cảm… cảm ơn…"
Hiramatsu lí nhí đáp, mặt đỏ bừng.
"Cậu mau quỳ xuống xin lỗi đi!"
Mihara đã lấy lại tinh thần, ra lệnh cho Orito.
Cứ như mọi công lao đều là của cô ấy.
"Không chỉ quỳ, còn phải chịu phạt nữa!"
Orito có vẻ không hài lòng với hình phạt mình phải chịu.
"Xin lỗi đi, Tiểu Myo vốn luôn tin cậu trong sáng đấy! Cậu phải xin lỗi cô ấy!"
Ra là vậy. Mihara nói đúng.
Orito đã làm tổn thương lòng tin của Hiramatsu, quỳ xuống chịu phạt cũng hợp lý.
Orito cũng hiểu điều đó, cậu ta cúi đầu chạm trán xuống sàn.
"…Xin lỗi, tớ đã làm một cô gái dễ thương như vậy buồn."
Kết thúc viên mãn rồi. Dù xảy ra nhiều chuyện, cuối cùng cũng—
"Aikawa cũng phải xin lỗi!"
Mihara quay sang tôi với ánh mắt dữ dằn.
Tôi… tôi á?
Bị vạ lây thế này đúng là xui xẻo.
Dù tôi không muốn xin lỗi vô cớ—nhưng chắc là vì vừa rồi xúc phạm Hiramatsu, với cả chuyện kiểm tra Orito mà lại bỏ dở. Tôi đã phụ lòng mong đợi của mọi người.
Lúc này tốt nhất là đừng cãi, cứ ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi đến bên cạnh Orito, cúi đầu chạm trán xuống sàn.
"Xin lỗi."
Bịch bịch bịch.
Mihara đá tôi và Orito đang quỳ lạy.
Ủa? Khoan đã nào.
"Tôi có thắc mắc—chẳng lẽ tôi bị coi là đồng phạm với tên này sao?"
Xin lỗi thì không sao, nhưng bắt tôi chịu cùng hình phạt với tên biến thái này thì quá đáng quá!
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay chiếc quần lót nền hồng sọc đen.
Đúng lúc Mihara định giơ chân đạp tôi.
"Cậu… cậu nhìn thấy rồi à?"
"Ờ, nói sao nhỉ. Quần lót dễ thương thật."
"Ghê—!"
Mihara hét lên một tiếng không dễ thương chút nào rồi đạp tôi lia lịa.
Còn cố giữ váy để khỏi bị lộ.
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
Xem ra khen ngợi là sai lầm rồi.
"Nếu muốn quần lót, tớ cho cậu cũng được mà."
Khi hình phạt đang diễn ra, Sarashi lẩm bẩm.
"Thật không?"
Orito chẳng màng quỳ nữa, bò đến bên Sarashi.
"Sai rồi, không phải cho cậu. Nào, đồ háo sắc. Vẫn còn nóng đấy!"
Sarashi thò tay vào váy, chuẩn bị cởi ra ngay tại chỗ—
Điện thoại reo lên.
Của ai vậy?
Chắc ai cũng nghĩ thế.
Tất cả mọi người, mỗi người một tiếng chuông.
Đúng vậy, điện thoại của tất cả mọi người đều đồng loạt reo lên.
Tiếng chuông vang lên từ túi của Yuki, túi của Mihara, túi của Orito, điện thoại của Sarashi để trên bàn. Cả điện thoại của Hiramatsu đang sạc cũng không ngoại lệ.
Còn nghe cả tiếng chuông điện thoại bàn từ tầng một vọng lên.
Mọi người đều ngơ ngác, cầm lấy điện thoại.
Chỉ có mình tôi là run lên vì sợ hãi.
Số gọi đến không lưu trong máy, lại còn dài như mật mã, chưa từng thấy bao giờ.
Số điện thoại kiểu này, chắc chắn chỉ có thể gọi từ nơi đó.
Đây là cuộc gọi từ Villiers.
Người đầu tiên nghe máy là Sarashi.
Tôi cũng bắt máy theo.
'Tôi, Villiers, lấy danh nghĩa Nữ hoàng tuyên chiến.'
Giọng nói vừa dễ thương vừa oai nghiêm.
'Chúng tôi muốn đất đai, tài nguyên, động cơ vĩnh cửu ma lực—và Aikawa Ayumu.'
Chỉ nghe giọng thì tưởng là học sinh tiểu học.
'Villiers không định thương lượng với lũ kiến các ngươi.'
Nhưng, ngữ khí lại nặng nề vô cùng.
'Chúng tôi Villiers không rảnh để bảo vệ kẻ yếu.'
Giọng nói thản nhiên, không chút ngây thơ.
'Muốn đầu hàng cũng được, nhưng mong các ngươi hãy chiến đấu đến cùng.'
Dù nói vậy, nhưng không phải kiểu phát thanh cứng nhắc.
'Vậy thì, hãy cùng đánh một trận thật vui vẻ nào.'
Câu cuối cùng nghe rất vui vẻ.
Điện thoại chỉ lặp đi lặp lại nội dung này.
"Ừm, đơn giản rõ ràng đến cực điểm, nhưng với một tuyên bố chiến tranh thì cảm giác không được chuyên nghiệp lắm."
Sarashi bình tĩnh nói rồi cúp máy.
Tôi cũng ngắt cuộc gọi, sau đó điện thoại không còn reo nữa.
"Cuộc gọi này… là sao vậy?"
Mihara bối rối. Không, còn có chút sợ hãi.
"…Aikawa."
Hiramatsu lo lắng nhìn tôi.
"Chắc chỉ là trò đùa thôi."
Tôi mỉm cười để trấn an cô ấy.
Nhưng tôi cũng biết, nụ cười của mình rất gượng gạo.
"Nhưng… trong điện thoại có nhắc đến tên cậu…"
Kết quả, lại khiến Hiramatsu càng thêm bất an.
"Chính vì vậy, càng không thể là thật được."
"Đúng… đúng vậy. Ai bày trò này thế không biết."
Mihara vì bất an nên không thể tin vào cuộc gọi vừa rồi.
"…Aikawa, chuyện này là…"
Còn Yuki và Sarashi thì thái độ kiên quyết.
Họ hiểu rõ nguyên nhân, nên biết cuộc gọi này nghiêm trọng thế nào.
"À~ thấy chưa, chỉ có điện thoại của tôi lại reo nữa thôi."
Rõ ràng mọi người sau khi cúp máy đều không bị gọi lại, chỉ có điện thoại tôi lại tiếp tục reo.
Có lẽ ai đó gọi để luyện tập cho tình huống vừa rồi.
Có thể là Haruna, Seraphim, hay Dai-sensei?
Cũng có thể là Anderson hoặc Nene gọi đến.
Tôi vừa nghĩ đến mọi khả năng, vừa bắt máy lần nữa.
"Là Ayumu phải không?"
Giọng nói đó khiến tôi sững sờ.
Người gọi đến hoàn toàn ngoài dự đoán.
Người gọi là—
"Ba…"
Tôi nghiến răng.


0 Bình luận