Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 15: Đúng Vậy, Cả Hai Đều Là Tôi!

Chương 01: Coca nè.

0 Bình luận - Độ dài: 8,785 từ - Cập nhật:

Coca nè.

Dư gì đồng phục dễ thương thì cứ mặc thế này thôi!

Chào! Tôi là Yuki Yoshida!

Gì cơ? Nói tâm trạng tôi hôm nay rất HIGH á?

Tất nhiên là HIGH rồi! Ai bảo hôm nay tôi được hẹn hò với Aikawa chứ!

Hơn nữa chỉ có hai đứa thôi đó! Chỉ có hai đứa thôi!

A~ nên mặc gì đây nhỉ? Dù gì cũng là trên đường tan học mà.

Đi bằng cách nào thì tốt nhỉ? Dù tôi toàn đi học bằng xe đạp thôi.

Không biết cô Nene có bình an không nữa?

Ông Durac, ông Dubai cùng với chú chó cũng đã đến nhà tôi ở nhờ rồi, chắc giờ này đang cùng Yuu vừa nói chuyện vừa xem tivi nhỉ.

Nhà tôi náo nhiệt như Tết vậy.

Là một học sinh cấp ba bình thường, tôi vừa bận vừa phiền với cảnh tượng như cả họ hàng tụ tập lại, nhưng vì liên quan đến tính mạng, cũng không thể đối xử tệ với người ta được.

Vì vậy, tôi mới gọi Saro đến thương lượng trên sân thượng trường, hy vọng có thể chuyển họ sang trú ở dinh thự hoặc căn hộ của Vampire Ninja.

"—Chuyện là vậy đó, có chỗ nào tốt không?"

Tôi vừa đặt tay lên lan can chống ngã, vừa bắt chuyện với thần tượng tóc đen.

Saro là cấp trên của Vampire Ninja Seraphim, nắm quyền chỉ huy đội quân.

Hiện tại, Vampire Ninja vốn chia làm hai phe đang chuẩn bị hợp nhất lại.

Đó là vì lão nguyên lão từng lập ra phe cải cách rồi thao túng phe bảo thủ đã bị đánh bại, cũng nhờ vậy mà giờ Saro không chỉ chỉ huy đội quân, cô ấy đã trở thành nhân vật đủ sức lãnh đạo toàn bộ Vampire Ninja.

"Chuyện tôi hiểu rồi, nhưng bên cậu đúng là hết sóng gió này lại đến sóng gió khác. Không lẽ bị thần xui xẻo nhập vào rồi hả?"

Câu nói của Saro khiến trong đầu tôi hiện lên hình bóng của Yuu.

Những rắc rối trước đây, chẳng lẽ đều do năng lực thay đổi vận mệnh của Yuu gây ra?

Không đâu.

Đúng vậy, chắc chắn không có chuyện đó đâu.

"…Người nhập vào tôi chỉ có nữ thần thôi mà."

Đúng, Yuu đâu phải thần xui xẻo.

Tôi vừa bị gió lạnh thổi qua vừa giả vờ ngầu lẩm bẩm.

Ủa? Câu thoại vừa rồi nghe có vẻ ngầu quá nhỉ?

"Thối quá! Sau này phải gọi cậu là Darling thối mới được!"

Saro lấy tay bịt mũi và miệng, lùi ra xa tôi một bước.

Quê chết đi được. Tôi chỉ muốn xóa ký ức hai giây trước còn tự thấy câu đó ngầu ngầu.

"Cậu phiền chết đi được."

Sau đó, Saro lại tiến sát tôi hai bước.

"Nhưng mà, tôi không ghét đâu. Darling thối."

Saro đỏ mặt cười khúc khích.

"Mặt sát gần quá rồi đó. Lùi ra rồi lại tiến tới—cậu là xe hồi lực hả?"

Lần này đến lượt tôi lùi lại một bước.

Hồi tiểu học, trung học tôi cứ nghĩ nếu có mỹ nữ chủ động lại gần thì mình sẽ đón nhận, nhưng thực tế lại rụt rè.

Dù gì Saro chắc cũng nghĩ môi chạm nhau cũng không sao, dán sát tôi còn hơn chen tàu điện giờ cao điểm—cảm giác bị áp đảo thật không đùa được.

Haiz, bị mỹ nữ trước mặt dọa cho sợ, còn tim đập thình thịch, nếu bị phát hiện thì quê chết, đó cũng là lý do tôi không kìm được mà kéo giãn khoảng cách.

"Thôi được rồi. Darling thối, Vampire Ninja có chỗ trú ẩn riêng. Trốn ở đó thì dù yêu quái có kéo đến đông như bách quỷ dạ hành cũng không sao."

Chỗ trú ẩn à. Nghe như kiểu dù có gặp động đất hay nổ tung thì tường cũng không sập ấy.

Đến đó chắc là không sao rồi.

Ngôn ngữ đúng là kỳ diệu, chỉ một từ "chỗ trú ẩn" thôi mà khiến tôi yên tâm hẳn.

"Chỗ trú ẩn đó ở được không?"

"Ừ, hai người thì chắc ở được năm năm."

Ra là trong đó còn có cả lương thực dự trữ. Dù zombie tấn công cũng không phải sợ nhỉ.

"Quả nhiên cậu đáng tin thật."

May mà có Saro để bàn bạc.

Trên thế giới này, chắc không ai đáng tin hơn cô ấy.

Tôi cứ nhờ Saro giúp mãi. Thỉnh thoảng cũng phải báo đáp cô ấy mới được.

"Ừ. Cứ dựa vào tôi nhiều cũng không sao. Tôi đã chuẩn bị tâm lý bao dung tất cả của cậu rồi."

Saro khoanh tay, nở nụ cười kiên quyết.

"Cậu cũng giỏi lắm mà."

"Tôi 'cũng'?"

Nụ cười của Saro chợt tắt.

Vì ở nhà còn có Haruna đang định phát minh máy vĩnh cửu để cứu thế giới, tôi vô thức dùng từ "cũng" để nói chung.

"Ừm…này, chẳng lẽ cậu lại có tình nhân mới à?"

Saro tiến sát tôi từng bước.

Người ngoài nhìn vào chắc tưởng hai người sắp hôn nhau.

Chúng tôi gần nhau đến vậy.

Nhưng trời lạnh thế này, chắc chẳng học sinh nào lên sân thượng đâu.

Đã không ai thấy thì chắc cũng không gây hiểu lầm.

Nhưng tôi vẫn lùi lại.

Vì Saro tỏa ra sát khí nặng nề, bao trùm cả sân thượng.

"Tôi không có, tôi không có! Tôi chẳng có tình nhân nào hết!"

"Nói dối. Mấy cô gái tôi không quen cứ xuất hiện liên tục còn gì?"

Cậu muốn truy cứu chuyện đó thì tôi cũng đau đầu lắm rồi—

Chạy thôi.

Lúc này, chỉ còn cách chuồn là thượng sách.

"Vậy nhé, tôi còn phải đi chỗ khác nữa."

Tôi giơ tay phải ra hiệu, rồi nhanh chân bỏ chạy.

"Cậu muốn ra ngoài? Còn tiết học mà?"

Saro cũng chạy theo sau.

Tôi bị cô ấy "bốp bốp bốp" vỗ mông.

Không hiểu là muốn giữ tôi lại hay muốn tôi đi nhanh nữa.

"Người tôi cần gặp ở trong trường nên không sao."

"Ồ, tình nhân là người trong trường à?"

Saro thò đầu ra sau, đặt cằm lên vai tôi, tôi không kìm được phải nghiêng đầu sang bên.

Cái đầu nữ sinh tóc đen dài thuận thế chui lên vai tôi.

Cảnh này giống phim kinh dị quá.

"Không phải mà không phải. Haiz, thật sự không phải như cậu nói đâu."

Tôi chỉ biết ngẩn người.

Có hay không có tình nhân.

Muốn chứng minh "không có" còn khó hơn chứng minh "có".

Đó gọi là "chứng minh của ác quỷ".

"Đã vậy thì, cậu không cần đi ngay đâu. Không nói chuyện phiếm như cặp đôi rồi hãy đi sao?"

"Ừ nhỉ. Tôi hiểu rồi. Chúng ta nói chuyện thêm chút đi, chuyện không liên quan gì."

Tôi dừng lại, quay đầu lại.

Bình thường, tôi toàn nhờ vả Saro, xong việc là đi.

Thỉnh thoảng tôi cũng muốn làm gì đó cho cô ấy.

"Cảm ơn cậu! Darling!"

Vì cô ấy ôm tới, tôi đành né người.

Ôm nhau thì thật sự…không tiện lắm.

"Ôm một cái cũng chẳng sao mà. Đúng là không có chí khí."

Saro tự ôm lấy mình, lắc lư như hoa rock điều khiển bằng giọng nói.

"Đúng vậy. Dù nói thế, tôi cũng không muốn trở nên có chí khí đâu."

Như vậy, trước khi vào tiết học, tôi và Saro đã có một khoảng thời gian trò chuyện phiếm.

Nói là trò chuyện của cặp đôi, nhưng thực ra giống bạn học bình thường hơn—

Nhiều người thường cảm thấy yên bình ở những nơi có thể ở một mình như phòng riêng, nhà vệ sinh hay phòng tắm.

Tôi trước đây cũng vậy.

Nói là trước đây, thực ra chỉ mới khoảng một năm thôi.

Đến giờ, chỉ có lớp học ở trường là khiến tôi yên tâm nhất.

Bài giảng của thầy cô nghe như tụng kinh, cũng như ru ngủ.

Tiếng bút tự động không ồn, còn có nhịp điệu nhảy múa trên vở.

Môi trường đó dễ ngủ hơn bất cứ nơi nào.

Dù tôi là zombie hoạt động về đêm cũng là một lý do, nhưng ở nhà tôi lại nghĩ ngợi lung tung.

Còn ở lớp thì chỉ nghĩ về bài học.

Và rồi, nghĩ một hồi là ngủ luôn.

…Tôi đúng là học sinh vô dụng.

Đến giờ nghỉ trưa, để giải quyết việc chính, tôi đi đến một nơi trước khi ăn cơm hộp.

Đó là nơi ngoài cán bộ hội học sinh ra, chắc chẳng ai muốn đến.

Cảm giác chẳng để lại kỷ niệm đẹp nào.

—Phòng giáo viên.

"Xin hỏi thầy Kurisu có ở đây không?"

Một nơi như công sở của dân văn phòng.

Tôi không khỏi rụt rè.

Học sinh đột ngột xuất hiện, các thầy cô đều ngạc nhiên.

Tất nhiên là ngạc nhiên rồi. Tôi không tham gia câu lạc bộ, cũng không phải người của hội học sinh, càng không phải thành viên ban tổ chức hoạt động.

Thành tích không tốt, mà trước đó tôi cũng nói rồi, thái độ học tập cũng chẳng ra gì.

Một học sinh vô dụng như cậu, đến phòng giáo viên làm gì?—Thái độ của thầy thể dục khiến tôi phải tránh ánh mắt.

Chính vì vậy, tôi mới ghét phòng giáo viên.

Dù nhà vệ sinh cạnh phòng giáo viên là thiết bị tốt nhất trường, hội học sinh cũng lén dùng, nhưng bị phát hiện là bị mắng ngay.

Quan hệ giữa thầy cô và học sinh gần như sư đồ.

Thời nay, phụ huynh khó tính và vấn đề bạo lực học đường khiến thầy cô khó xử, nhiều trường quan hệ thầy trò như khách hàng với cửa hàng.

Nhưng trường tôi thì khác.

Kế thừa phong cách thời Showa, giữ tinh thần có lỗi là phạt.

Vì vậy thầy cô thường nhìn học sinh bằng cằm. Nếu học sinh hút thuốc là đấm ngay không nói nhiều.

—Haiz, đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi thôi.

Khi tôi đang nghĩ vậy thì có một thầy giáo đến.

Nhìn qua thì là một người đàn ông không có gì nổi bật.

Vì quá không nổi bật, có người còn ví như không màu, không mùi, như Lulumi.

Ông ấy chính là người mạnh nhất trong số các Masou-Shoujo ở Villiers.

Dù không biến thân thành Masou-Shoujo, tôi cũng không phải đối thủ.

Dù hiện tại chỉ là một ông chú bình thường—

Lượng kiến thức vẫn giữ vị trí số một.

Nếu cần tìm thêm một Haruna—

Người có thể thay thế Haruna, chắc chỉ có ông ấy thôi.

Đó là chỗ dựa lớn nhất tôi có thể tìm được.

"Sao vậy, Aikawa, em muốn về sớm à?"

"Thầy có thể nói chuyện riêng với em một chút không?"

Câu này khiến thầy Kurisu đặt tay lên hông thở dài.

"Lại dính vào chuyện rắc rối gì nữa rồi hả."

Không đúng đâu.

Là em đang định kéo thầy vào chuyện rắc rối đây.

Sau khi cùng thầy Kurisu trốn vào góc cầu thang, tôi trình bày ngắn gọn.

Haruna đang định chế tạo máy vĩnh cửu ma lực.

Chỉ cần có phát minh đó, chắc Villiers không cần gây chiến nữa.

Và Haruna đang tìm kiếm thiên tài cùng đẳng cấp với mình.

"Thầy Kurisu. Hiện tại thầy không còn là Masou-Shoujo mạnh nhất nữa. Nhưng kiến thức ma pháp của thầy chắc vẫn không thay đổi."

"Vậy à—Aikawa, ra là em muốn dựa vào thầy. Em dựa vào một ông chú bình thường, chứ không phải Masou-Shoujo mạnh nhất."

Giọng thầy có vẻ vui.

Ông chú này vốn là một cô gái dễ thương, nhưng vì thất bại khi phản bội nên bị nguyền rủa thành ông chú, mọi đặc điểm nổi bật đều biến mất.

Ông ấy sống cuộc đời nhàm chán để thời gian trôi qua.

Làm thầy giáo cũng chẳng ai quan tâm.

Chính vì vậy, được tôi dựa vào khiến thầy vui như thế.

"Dù sao, thầy từng cùng Haruna chế tạo thiết bị, nên giờ người em tin tưởng nhất là thầy."

Tôi tôn trọng thầy. Nhưng tôi không dùng kính ngữ với thầy.

Tôi muốn nhờ thầy với tư cách đồng đội từng cùng nhau chiến đấu.

"Từ 'mạnh nhất'—em khen quá rồi. Vẫn còn người hiểu kỹ thuật ma pháp hơn thầy."

"Ví dụ ai? Nghe thầy nói cứ như khiêm tốn ấy."

"Đặc biệt về nghiên cứu thiết bị và vũ khí, chắc không ai giỏi hơn người đó."

"Được Masou-Shoujo mạnh nhất khen như vậy—người đó là ai?"

"Người đã tạo ra vũ khí Masou ngang ngửa Fuurin Koneko, còn phát minh ra bảo châu sinh thể, đồng thời là người đầu tiên chống lại Villiers—Akuma Danshaku."

Câu đó khiến tôi nuốt nước bọt.

Akuma Danshaku—

Tôi nhớ đó là thủ lĩnh của Vampire Ninja, cũng là bạn của Dai-sensei.

Cùng thầy Kurisu phản bội nhưng thất bại.

Ra vậy, có khi còn thiên tài hơn cả Haruna.

Nhưng có một vấn đề.

"Có thể Akuma Danshaku đáng tin, nhưng tiếc là hiện giờ ông ấy đang hôn mê nguy kịch."

Đúng vậy, thủ lĩnh bị nguyên lão đâm một nhát, thương nặng không động đậy được.

Chỉ bị đâm mà hôn mê đến giờ, với tôi người thường xuyên bị đâm thì khó tưởng tượng, nhưng ông ấy cũng bị nguyền rủa, lúc nào cũng cận kề cái chết.

Ví như game thì là HP chỉ còn 1 mà vẫn bị thương.

Đến giờ vẫn không biết lúc nào sẽ chết.

"Vậy à. Thật tội nghiệp. Vì tình nghĩa xưa, tôi sẽ đi thăm một chuyến."

"Em cũng muốn đi, nhưng nghe nói giờ tình hình phức tạp, ngoài người liên quan thì cấm vào."

Vì ông ấy bị chính cận thần ám sát.

Vampire Ninja muốn hạn chế người tiếp cận thủ lĩnh cũng hợp lý.

"Đáng tiếc thật."

"Vậy nên em vẫn nghĩ, thầy là người gần trình độ Haruna nhất."

"Nhưng mà, Aikawa. Chính vì từng nghiên cứu cùng Haruna nên tôi mới nói—cô ấy ở đẳng cấp quá xa. Haruna là thiên tài tôi hoàn toàn không thể so sánh."

Hả?

Lời thầy Kurisu khiến tôi rùng mình.

Theo tôi thấy, họ ngang tài ngang sức mà—

"Ý thầy là sao?"

"Thế này nhé. Giống như sự khác biệt giữa nghiên cứu tự do mùa hè và chế tạo cỗ máy thời gian. Em nghĩ xem. Nếu tiếp tục phát triển máy hút ma lực thành vũ khí—chỉ cần cái đó là đủ đánh bại Villiers rồi."

Haruna từng lấy đi ma lực của Yuu.

Nói đúng hơn, cô ấy từng chế tạo máy hút ma lực chuyên dụng.

Hơn nữa, ma lực của Yuu là vô hạn.

Ngược lại, điều đó có nghĩa là dụng cụ Haruna làm có thể hút ma lực không giới hạn.

Nói cách khác, thứ đó không chỉ giải trừ biến thân của tất cả Masou-Shoujo ở Villiers, mà còn có tiềm năng khiến mọi biến thân đều vô hiệu.

Haiz, nhưng cô ấy từng nói mình là người "sống như ánh chớp", ý tưởng lóe lên rồi vụt tắt, làm được một lần là không làm lại được—tôi cũng hiểu phát minh của Haruna thật sự rất lợi hại.

Dù vậy, không ngờ thầy Kurisu lại khen cô ấy đến mức đó.

"Ra là cô ấy lợi hại vậy sao…"

"Vậy nên tiếc là tôi không giúp được."

Chuyện vượt ngoài dự đoán của tôi.

Người có kỹ thuật ma lực cùng đẳng cấp với Haruna.

Hơn nữa, phải vượt xa thầy Kurisu, người từng là Masou-Shoujo mạnh nhất.

Còn ai có thể tìm được người như vậy?

"Vậy…cô Nene thì sao?"

Negrelia Nebiros. Người mạnh nhất của Minh giới với vòng một "siêu khủng".

Nếu tìm cô ấy, biết đâu—

"Negrelia chắc cũng không giúp được. Mấy người ngực bự đều ngốc cả."

Không được à…

Haiz, dù gì thầy Kurisu và cô Nene cũng cùng một kiểu người.

Dù tôi thấy họ đều xuất sắc ở mọi mặt.

"Ngực bự đều ngốc à…nghe giống kiểu nói cực đoan của Masou-Shoujo ghê."

Thầy Kurisu ngượng ngùng cười, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, vỗ tay.

"Có một cách."

Có cách—câu đó khiến tôi ngạc nhiên.

Có một "ứng viên" thì còn hiểu, chứ có một "cách"?

Rõ ràng giờ chúng tôi cần là người cùng đẳng cấp với Haruna mà.

"Là sao?"

"Có một kỹ thuật ma pháp—gọi là phân thân."

Tôi từng nghe qua.

Nhớ là chiêu tạo ra tàn ảnh.

"Áp dụng cái đó, có lẽ được."

"Tôi vẫn chưa hiểu. Cụ thể là sao?"

"Nói đơn giản là thuật phân thân."

"Cách thầy nói chẳng lẽ là—"

"Chỉ cần biến Haruna thành hai người là được."

Tiếp theo tôi đến lớp học.

Dù nghĩ mình chưa ăn trưa, nhưng chuyến này không phải để ăn.

"—Chuyện là vậy đó. Hy vọng có thể nhờ cậu giúp."

Tôi vừa nói điện thoại, vừa đi nhanh trên hành lang.

Nếu bị thầy cô thấy chắc bị tịch thu điện thoại ngay.

"Ra vậy~"

Giọng nói dịu dàng. Giọng nữ sinh ngọt ngào khiến tôi thấy nhớ.

Người tôi gọi là giáo viên chủ nhiệm của Haruna, gọi là Dai-sensei.

Theo lời thầy Kurisu, người có thể dùng phân thân hoàn hảo chỉ có Dai-sensei thôi.

Haiz, thầy đã nói vậy thì không nghi ngờ gì nữa. Dai-sensei là người mạnh đến mức chỉ nghe đồn cũng đủ tin.

Nếu không nhờ được thầy Kurisu, tôi vốn định nhờ Dai-sensei.

Dai-sensei cũng là thiên tài giống Haruna.

Nhưng tôi nhớ kỹ thuật ma pháp của Dai-sensei là học từ Akuma Danshaku.

Trước đây Dai-sensei từng bị ép chế tạo vũ khí Masou, nhưng cuối cùng không làm được.

Dai-sensei không chế tạo được vũ khí—nhưng nói về Masou-Shoujo mạnh nhất hiện tại, chắc chắn có tên cô ấy.

"Sao Haruna lại muốn chế tạo máy vĩnh cửu ma lực vậy~?"

Tôi cảm thấy tim mình "thình thịch" đập mạnh.

Tôi vừa nói với Dai-sensei là Haruna định chế tạo máy vĩnh cửu, nhưng lý do—tức là Villiers gây chiến chủ yếu vì thiếu ma lực—tôi lại do dự không biết có nên nói với Dai-sensei không.

Dai-sensei ghét nữ hoàng Lilia.

Nếu nói phát minh máy vĩnh cửu là vì Lilia, chắc chắn cô ấy sẽ không giúp.

Dai-sensei cho rằng Lilia gây chiến chỉ để có vũ khí mới, là cỗ máy chiến tranh không quan tâm sinh mạng binh sĩ.

Lilia thì cho rằng đất đai và tài nguyên không đủ nuôi dân số tăng quá mức, nên chọn chiến tranh để vừa giảm dân số vừa có thêm đất.

Cô ấy nói mình yêu thương dân, nên không muốn Masou-Shoujo tàn sát lẫn nhau.

Hai bên bất đồng quan điểm.

Lilia không vô tình như Dai-sensei nghĩ.

—Về điểm đó, tôi có nên giải thích với Dai-sensei không?

Chắc Dai-sensei sẽ không tin lời Lilia.

Lilia mê vũ khí là ai cũng biết. Đến cả tuyệt chiêu đá cũng đặt tên theo súng.

"Để cứu Villiers, Haruna đang cố gắng hết sức. Vì Villiers hiện đang thiếu ma lực trầm trọng."

Cuối cùng tôi không nhắc đến tên Lilia.

Không phải vì ai, mà vì đất nước.

Không phải vì nữ hoàng, mà vì dân.

Đồng thời, đó cũng là một sự tự vấn của tôi.

Việc này có phải chỉ là giả nhân giả nghĩa không?

"Đúng là~ Villiers có sự phân hóa giai cấp do ma lực~ Không ngờ Haruna lại muốn sửa đổi cấu trúc xã hội đó."

"Cô ấy cũng suy nghĩ nhiều theo cách của mình mà."

"…Nữ hoàng có nhồi nhét gì cho cậu không~"

Á! Bị lộ ngay!

Giọng Dai-sensei không thay đổi.

Chính vì không thay đổi nên nghe càng đáng sợ.

Chẳng lẽ mọi chuyện cô ấy đều biết rõ?

Dai-sensei nắm được thông tin rồi thử tôi sao?

Nhưng, tôi cũng đã lường trước điều đó.

Nên tôi mới chạy về lớp.

"Tôi sẽ chuẩn bị đậu phụ Kyoto để đãi cô."

Đó là vũ khí bí mật để đối phó Dai-sensei.

"Tôi đi liền! Địa điểm ở đâu! Chúng ta gặp nhau ở đâu vậy!"

Đấy, cô ấy dính câu ngay.

Như vậy, tôi đã lảng tránh được nghi vấn của Dai-sensei, bắt đầu tìm cách dụ cô ấy.

Được rồi, để đạt mục đích thì phải đi hỏi người khác, còn phải chuẩn bị đạo cụ, cảm giác như chơi RPG vậy, nhưng lý do tôi quay về lớp từ đầu là để lo vụ đậu phụ.

Vì tôi nghĩ, có việc nhờ Dai-sensei thì phải chuẩn bị đậu phụ.

Còn đậu phụ quan trọng đâu, Dai-sensei trước giờ cứ nhắc mãi là đậu phụ Kyoto ngon.

Mấy việc lo liệu như thế này, chắc không ai nhanh nhạy bằng Ninja.

Người tôi cần tìm—là Ninja khác với Saro.

"Ơ, Aikawa về rồi à, đồ vô dụng cậu chạy đi đâu vậy?"

Tôi vừa về chỗ, Kanami Mihara vừa mới chuốt mi giả dài hơn đã hét lên.

Nhìn kỹ mới thấy Yuki Yoshida từ lớp bên cạnh chạy qua, sắp khóc đến nơi.

"…Quả nhiên…Aikawa chỉ đi lo việc thôi."

Ngoan nào ngoan nào—Taeko Hiramatsu như bảo mẫu dỗ trẻ con, xoa lưng Yuki; cô gái chữa lành này nổi bật với mái tóc buộc hai bên, cùng lớp với tôi.

"May quá, tôi cứ tưởng bị Aikawa chán ghét bỏ rơi rồi chứ."

Ra là vậy, lý do là vì bình thường tôi toàn nửa tỉnh nửa mê đón giờ nghỉ trưa, hôm nay lại không có ở chỗ.

Yuki dù là Vampire Ninja mà lại vì chuyện nhỏ như vậy mà sắp khóc.

"Tôi tin Aikawa mà. Cậu ấy nhất định sẽ quay lại."

Có một tên đeo kính kỳ quặc vắt chân tỏ vẻ ngầu, nhưng chẳng ngầu chút nào.

Nhìn còn thấy phiền.

Phiền đến mức chẳng ai muốn để ý.

"Dù gì Yuki cũng cứ chờ mãi, còn nói chưa thấy Aikawa về thì không ăn cơm. Haiz~ cơm hộp tự làm mà nguội hết rồi~"

Kanami tỏ vẻ "tôi sẽ mách thầy" trách tôi.

Dù có ăn ngay khi nghỉ trưa bắt đầu thì cũng nguội thôi. Tôi muốn phản bác vậy nhưng giữ lại.

"Thôi nào, nói vậy thôi, tôi thấy cậu cũng mặc kệ Yuki, tự ăn trước rồi còn gì?"

"Ăn cơm mà còn phải đợi cậu không phải ngốc lắm sao?"

Kanami nói tỉnh bơ.

Tôi ngồi vào chỗ, mở cơm hộp trước mặt.

"Aikawa, dạo này tôi thấy cậu không để ý đến tôi. Có việc cũng nhờ Saro, chọn bạn đồng hành thì chỉ chọn Seraphim."

Yuki cúi đầu, buồn bã xoay ngón trỏ than thở.

"Xin lỗi mà—à đúng rồi. Yuki, tôi vừa có việc muốn nhờ cậu."

"Thật hả! Tuyệt quá!"

Yuki giơ hai tay nắm chặt làm dấu chiến thắng.

Vẻ mặt trước đó như bị vứt ra ngoài đường chân trời, thay bằng nụ cười rạng rỡ.

"Dù sao—chúng ta ăn cơm trước đã."

Tôi cầm đũa, chắp tay đơn giản "Tôi ăn đây", rồi nhắm vào trứng cuộn.

"…Được, được mà!"

Yuki cười mà mắt vẫn ướt, khiến tôi cũng căng mặt ra.

"Cậu làm mặt gì vậy?"

Đó là vẻ mặt tôi chưa từng thấy.

Ngại ngùng, vui sướng, ngạc nhiên, cảm xúc lẫn lộn.

"Không có gì, chỉ là câu 'ăn cơm trước đã'…nghe giống lời vợ chồng quá. Tôi nghe mà vui lắm."

"Gì với gì vậy?"

Tôi bật cười.

Vì lý do Yuki vui thật ngốc nghếch.

"Nhưng…có lẽ…tôi cũng muốn nghe…Aikawa nói vậy."

"Hả?"

Taeko nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, làm tôi giật mình.

"Chiu~ chiu~ tình cảm quá tình cảm quá~"

Kanami trêu chọc như nữ diễn viên thời Showa.

Bị chọc thì bực thật, nhưng tôi không ghét.

"Thật không? Tôi chỉ thấy giống Otake trong 'Moya Moya Summer 2' thôi mà?"

Người xen vào là Orito đầu nhím đeo kính. Gọi là đầu nhím đeo kính vừa dài vừa phiền, thôi gọi là Orito cho nhanh.

"Không, cậu ấy hoàn toàn nói với tâm thế vợ chồng. Như cặp mới cưới hai tháng ấy. Đúng rồi đúng rồi."

Kanami bênh Yuki.

Kiểu ngốc ngốc hiện đại đó có cần ai phản bác không? Kệ đi. Tôi nghĩ rồi cô ấy cũng sẽ ngượng mà im thôi.

"Đúng không? Tôi biết mà!"

Yuki mặt tươi rói, nhìn tôi bằng ánh mắt như thiếu niên, còn đổ cả sốt mè vào cơm hộp.

"Được rồi, Yuki. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Tôi đưa câu chuyện về chủ đề chính.

Không đổi chủ đề thì càng nói càng rắc rối.

Nước sốt hamburger chắc Yuki tự pha, vị ngọt như sốt teriyaki.

Ngon. Không, phải nói là đúng vị tôi thích.

Ăn với sốt này thì món thịt nào tôi cũng ăn được.

Yuki ngày càng nắm được khẩu vị của tôi.

Sự cầu tiến, ham học hỏi về vị giác, đó là lý do tôi trông cậy vào Yuki.

"Được! Cứ hỏi đi! Đến phép nhân tôi cũng trả lời được hết!"

Ra là không biết phép chia à.

"Ở gần đây có chỗ nào bán đậu phụ Kyoto không?"

Giờ nghỉ trưa không còn nhiều, tôi tăng tốc ăn cơm hộp.

Tiện thể, tôi ăn cơm hộp thường gắp từng món ăn kèm, điều chỉnh nhịp để cuối cùng ăn hết cùng cơm trắng, nhưng giờ không kịp, tôi ăn hết từng món rồi xúc cơm luôn.

"Thứ đó, cậu mua online đi."

Ý kiến của Orito cũng hợp lý.

Nhưng so với tin trên mạng, tôi tin vào thông tin của Yuki hơn.

"Ừm~ ở đâu nhỉ? Quán mì ramen thì không được đúng không?"

Yuki ăn cùng nhịp với tôi, đang cố nhớ lại bằng trí nhớ như học sinh tiểu học.

"Dù có dùng đậu phụ Kyoto, quán mì ramen cũng không hợp lắm."

Yuki là dân sành ăn.

Đặc biệt, cô ấy cực kỳ đam mê ramen.

Thích đến mức tự nấu luôn.

Có thể nói sở thích của cô ấy là nấu ăn.

Dù gì, Yuki còn đi học nghề nữa mà.

"Quán đậu phụ à. Khu này không nhiều đâu. Mà còn phải đúng nguồn gốc nữa chứ?"

Nếu cả trạm thông tin Kanami cũng không biết thì khó rồi.

Khi mọi người đều "ừm~" thì Taeko giơ tay.

"…À…Yuki, trước cậu giới thiệu cho tôi…quán sukiyaki đó?"

Yuki lập tức đứng dậy: "Chính là chỗ đó!" rồi cười tươi.

"Vừa hay có một quán ngon, dùng toàn nguyên liệu Kyoto đó!"

"À~ quán đó ngon tuyệt luôn."

Kanami cũng nhớ ra, gật đầu lia lịa.

"Dù không phải quán chuyên sukiyaki, nhưng sukiyaki ở đó đúng là tuyệt vời."

"Quán ăn à—vậy thì không thể chỉ mua đậu phụ mang về được."

Làm sao đây? Dai-sensei muốn ăn ở nhà à?

Ừm~

"Nếu muốn mua làm quà thì tôi có thể giúp thương lượng!"

Vậy thì không còn gì để nói.

"Taeko cũng từng đến à?"

"Ừ. Đó là…quán rất ngon đó."

Nghe mà thấy mong đợi thật.

Taeko ăn thấy hợp khẩu vị, chắc chắn vị rất tinh tế.

Đến tôi cũng muốn đến như khách bình thường.

Để Dai-sensei thưởng thức các món đậu phụ ngoài món lạnh cũng hay. Hơn nữa, biết quán ngon như vậy, cảm giác thật người lớn, thích thật.

"Nhất định phải giới thiệu quán đó cho tôi nhé."

"Được! Vậy tan học hôm nay, chúng ta đi ngay!"

Khi tôi nhìn Yuki ăn cơm hộp ngấu nghiến, bản thân cũng ăn xong thì chuông reo.

Tiết thể dục buổi chiều là chạy marathon.

Vừa ăn xong đã phải chạy marathon.

Người xếp thời khóa biểu nghĩ mình là huấn luyện viên ác quỷ chắc?

Sao lại bắt học sinh chạy marathon vào mùa đông lạnh cóng thế này? Tôi thật sự thắc mắc.

Yuki tính như chó con nên chạy rất sung, nhưng chắc các học sinh khác đều ghét kiểu này.

Tôi rất muốn làm một cuộc khảo sát.

Khảo sát này hỏi học sinh cấp ba toàn quốc: Môn thể dục nào bạn ghét nhất?

Tôi nghĩ, marathon chắc chắn đứng đầu.

Tôi đút tay vào túi áo thể dục, nhún vai thở ra làn khói trắng lên trời.

Thở ra khói trắng thật dài, có thể tạo cảm giác ngầu như đang hút thuốc.

Không tự tìm niềm vui vớ vẩn thế này thì thật sự không chạy nổi.

Bình thường tôi là zombie còn ghét mặt trời, nhưng khi trời âm u lạnh hơn, tôi lại nhớ mặt trời.

Có người ngước nhìn trời, có người nhìn xuống đất, một tên đeo kính thì chăm chăm nhìn mông con gái chạy.

Mọi người lững thững tiến về phía trước.

Trong đoàn người lười biếng đó, tôi thấy một nam sinh.

Bình thường, marathon kiểu này, cậu ấy chạy cười tươi, hôm nay lại có vẻ buồn bã.

"Cậu sao vậy, Anderson, không khỏe à?"

Tôi bắt chuyện như trưởng phòng lôi kéo nhân viên mới, Anderson trả lời bằng giọng sắp khóc:

"Có người bảo tôi giết Negrelia."

Vừa thẳng thắn vừa dễ hiểu, lại còn sốc nữa.

Giết cô Nene á?

Bảo Anderson ra tay? Tại sao?

Nghĩ ra câu trả lời, tôi ôm đầu đáp:

"Là hành động săn lùng Thâm Uyên thứ bảy à?"

Quả nhiên, bên cô Nene cũng đã có sát thủ được cử đến.

Nhưng tôi không ngờ lại là bạn cùng lớp.

"Cậu biết à? Vậy, sát thủ cũng đến chỗ Eucliwood rồi sao?"

Tôi chạy cùng nhịp với Anderson.

"Đau đầu thật. Tôi không biết phải làm sao."

Ngay cả lúc phiền não cũng đẹp trai.

Tôi ngưỡng mộ khuôn mặt không giống người Nhật của cậu ấy.

"Làm gì được, cứ mặc kệ đi? Dù cậu có ra tay với cô Nene cũng bị xử đẹp ngay thôi."

Tôi không coi thường Anderson, chỉ nói sự thật.

Dù Anderson mạnh hơn tôi trăm lần, trong mắt cô Nene, sức mạnh chắc chỉ như con kiến.

Dù nghĩ thế nào, tôi cũng không tưởng tượng nổi cảnh cậu ấy thắng được cô Nene.

"Haha, nếu mặc kệ được thì tốt. Thời chiến, tôi từng ở trong đội của Negrelia. Nên—cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi."

"Vậy thì có gì phải phiền não đâu."

"Tôi ở lại đội cô ấy cũng là để cống hiến cho đất nước, cho Minh giới. Hơn nữa, lần này tôi nhận được chỉ thị. Cấp trên cho rằng chỉ người khiến Negrelia hạ phòng bị mới có thể trừ khử cô ấy."

"Tôi không nghĩ giết cô Nene là tốt cho đất nước, cho Minh giới đâu."

"Người quyết định chuyện đó là chính trị gia, không phải binh lính. Có lệnh thì phải tuân—tôi phải xác định như vậy."

"Vậy tôi hỏi cậu—cậu có cách nào đánh bại cô Nene không?"

"…Không đâu. Như cá hồi đấu với gấu vậy."

Anderson nhún vai, dang tay như người phương Tây.

Tư thế đó nhìn xa giống chữ 'ひ' trong tiếng Nhật.

Nếu vừa nói "I don't know" vừa làm tư thế này chắc tôi bực lắm, nhưng tôi không ghét Anderson, người tốt mà.

"Tôi chỉ tưởng tượng được cảnh cậu bị đánh bay đi thôi."

Trong đầu tôi hiện lên cảnh cá hồi bị gấu vả nước bắn tung tóe.

"Haiz, chán thật. Không ra tay thì tôi cũng có thể chết vì tội phản quốc."

"Hay là, tôi ví dụ nhé, cậu chỉ cần thất bại là được đúng không? Tôi cũng có thể nói trước với cô Nene."

"…Ra vậy. Giả vờ thất bại để qua mặt à?"

Nghe thì không vẻ vang, nhưng vốn dĩ đây đâu phải trận chiến chính nghĩa gì.

"Đối thủ mạnh vậy, cậu báo cáo thua cũng chẳng sao đâu."

"Cảm ơn cậu, Aikawa. Tôi sẽ cân nhắc hướng đó."

Vì Anderson lấy lại nụ cười thường ngày, tôi cũng thấy mình làm được việc tốt nên tâm trạng khá hơn.

Sau khi kết thúc buổi học—

Tôi leo lên xe đạp của Yuki.

Yuki đi học bằng xe đạp, mà còn là loại có tới hai mươi số, chức năng cũng xịn.

Tôi chỉ mất năm phút đi bộ từ nhà đến trường nên ít khi dùng xe đạp.

Bình thường, các cặp đôi đi xe đạp về nhà, tôi cứ nghĩ là nam ngồi trước, nữ ngồi sau ngồi nghiêng kiểu con gái, rồi lặng lẽ đạp xe chậm rãi.

Tình hình hiện tại—hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng đó.

"A a a a a a a a a a a a a a!"

"Yahuuuuuuuuuuuu!"

Yuki mà đã High lên thì xe đạp thành vũ khí.

Vừa rồi, hình như có một câu danh ngôn ra đời.

Yuki đạp xe siêu nhanh.

"Sao, Aikawa, đủ nhanh chưa? Xe này có tới hai mươi số đó."

Bình thường xe đạp chỉ có bốn hay sáu số thôi mà?

Bộ xe đạp cần đổi số nhiều vậy sao?

Nếu ai đó biến thân hai mươi lần thì thành người khác luôn rồi.

Haiz, ví dụ vừa rồi hơi lạc đề.

Đầu tôi không hoạt động nổi.

Tôi chỉ biết ôm chặt lấy Yuki để khỏi bị văng ra.

"A, Aikawa, vậy nhột đó!"

"Xin lỗi."

Có vẻ tay tôi ôm chặt quá, chạm vào hông cô ấy.

Xe đạp lắc lư dữ dội.

Nhưng không ngã.

Để không bị ngã xe, phải làm sao nhỉ?

Cứ lao tới thôi.

Chỉ cần dốc sức lao tới là được.

Nói vậy nghe như triết lý sống, nghe cảm động, nhưng thực tế thì tôi chỉ thấy run rẩy.

Tôi vốn không chịu được tàu lượn siêu tốc.

Chắc là tôi ghét bị sức mạnh ngoài tầm kiểm soát chi phối.

Nếu tự đạp thì chắc khác, nhưng không đoán trước được mới là đáng sợ nhất.

Người đạp là Yuki, nổi tiếng ngốc đến mức không biết phép chia, cũng là yếu tố bất an.

Tôi nghĩ cô ấy là Vampire Ninja nên chắc không sao.

Nhưng, không sao với sợ hãi là hai chuyện khác nhau.

Dù biết vòng đu quay không thể sập, không thể dừng, nhưng ai sợ thì vẫn sợ.

Trong đầu tôi vang lên nhạc dance châu Âu.

Câu chuyện về tốc độ là để xem, không phải để trải nghiệm.

"A a a a a a a a a a a a a!"

Tiếng hét của tôi, liệu có ai nghe thấy không?

Làm ơn, ai cứu tôi với.

Cảnh vật hai bên đường lướt qua như tua nhanh.

Chúng tôi lao đi trong cái gọi là vĩnh hằng kéo dài hàng giờ liền.

Trong lúc tôi còn mải nghĩ ngợi, xe đạp đã đến nơi.

Một cửa tiệm không lớn lắm.

Thời gian mở cửa là từ năm giờ chiều, đúng khung giờ luôn.

Tôi vén rèm cửa, mở cửa bước vào, liền thấy bên trong quán rất sạch sẽ, sáng sủa.

Nhà này chắc chỉ mới xây chưa tới năm năm.

Cảm giác không giống quán lâu năm chút nào.

"Chào mừng quý khách. Xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không?"

Bị chị gái lớn hỏi vậy, tôi hơi lưỡng lự.

Sao tự nhiên lại thấy hồi hộp thế nhỉ?

"Ha-lô~"

Yuki ló đầu vào.

"Yoshida! Lâu quá không gặp nha!"

Chị gái lớn nói chuyện bỗng trở nên điệu đà như mấy cô gái trẻ.

"Tụi em tổng cộng hai người, hôm nay còn chỗ không ạ?"

"Xin lỗi, đã kín chỗ rồi nha."

Đối phương tỏ vẻ áy náy, nhưng nhìn phía quầy bar sau lưng chị ấy thì chẳng thấy khách nào cả.

"Nhưng mà nhìn vẫn còn chỗ mà?"

"Hả? À, ý chị là đã có người đặt hết rồi."

Uwaa. Ra là vậy, có khách đặt chỗ trước.

Thật xấu hổ quá.

Nghĩ nông cạn còn mở miệng than phiền nữa.

"Ô, chẳng phải là Yoshida sao?"

Trong quán có một anh chàng mặc tạp dề đen chào hỏi rất tự nhiên.

"À, chào anh, quản lý~"

Yuki gật đầu chào đối phương, nên tôi cũng cúi đầu theo.

Còn chuyện tại sao cô ấy phát âm hai chữ "quản lý" nghe cứng ngắc như vậy thì thôi, không cần để ý làm gì.

"Sao, đây là bạn trai của em à?"

Quản lý cười gian nhìn sang, khiến Yuki vội vàng xua tay lia lịa.

"Không... không phải vậy đâu!"

Ồ, ra là Yuki cũng biết ngại à.

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ nhận luôn chứ.

"Thật mà."

Tôi định giải thích là tụi tôi chỉ là bạn, ai ngờ——

"Tụi em là vợ chồng!"

Yuki tuyên bố dứt khoát.

………………Sau một lúc im lặng.

Cả quán bỗng bật cười ầm lên.

Chắc mọi người nghĩ Yuki đang đùa vui thôi.

Dù sao thì bình thường cô ấy cũng không phải kiểu người hay pha trò.

Chỉ là trời sinh hơi ngố thôi.

Nên mấy người đó mới bị bất ngờ rồi cười phá lên như vậy.

"Ờ, em nói thật mà."

Yuki à, làm ơn đừng nghiêm túc nhấn mạnh như vậy nữa!

Cứ coi như đùa cho rồi mà.

"Vậy thì, mở riêng một bàn cho cặp đôi mới cưới nhé?"

"Hả? Có chỗ à?"

"Có một bàn đặt lúc chín giờ tối, nếu hai em chỉ ngồi đến khoảng tám rưỡi thì được."

Bây giờ mới hơn năm giờ chiều, thời gian còn dư dả.

"Hoàn toàn không vấn đề gì. Aikawa, đúng không?"

Yuki vui vẻ nhảy cẫng lên.

Lúc này cô gọi tôi bằng họ, liệu có bị nghĩ là không phải vợ chồng không nhỉ?

Tôi không buồn bắt bẻ.

Vì rõ ràng như vậy cũng tốt.

"Rất cảm ơn. Vậy phiền mọi người rồi."

Tôi xếp giày vào tủ, lấy chìa khóa bằng gỗ.

Sau đó, tụi tôi được chị gái lớn dẫn vào khu khách ngồi bên trong.

Phòng riêng rộng rãi.

Chắc là dành cho bốn người. Vì có bốn tấm đệm ngồi.

Sàn trải tatami, giữa phòng có lò sưởi âm.

Bốn bề là tường giấy như washi, không thấy có cửa sổ.

Tôi vừa ngồi xuống đệm——

Yuki liền ngồi sát bên cạnh tôi.

Bình thường phải ngồi đối diện nhau chứ!

Đang chơi trò gia đình à!

Kiểu trò gia đình thời Matsuda Yusaku ấy! (Chú thích: nhắc đến phim "Family Game" năm 1983.)

"Sao cậu lại ngồi sát tôi vậy?"

"Hả~ ngồi thế này dễ xem menu mà, có sao đâu?"

Thôi, nói vậy cũng không có gì bất tiện.

"Hai vị dùng gì uống ạ?"

"Em muốn cola!"

"À, vậy tôi cũng uống cola giống cô ấy."

Nước ngọt có ga, đúng là bia của trẻ con.

Không nói hãng nào, chứ hồi xưa còn có loại cola pha cocain nữa.

Mà cocain bị cấm rồi, giờ hình như đã bỏ khỏi thành phần.

Với lại trong đó có caffeine, cũng gây nghiện.

Cảm giác uống vào rất đã, nhưng uống nhiều thì không tốt cho sức khỏe.

Cola và đĩa nhỏ được mang ra ngay.

"Xin mời món khai vị."

Trong đĩa nhỏ là đậu hũ non nấu nước.

Tuyệt thật. Mở đầu bằng đậu hũ, chắc chắn sẽ làm hài lòng đại sư.

Cách phục vụ như vậy là đạt rồi.

"Xin mời cola của quý khách."

…………Có một từ gọi là "ngôn ngữ Famicon".

Nói vậy chắc nhiều người sẽ hiểu nhầm là thuật ngữ game, nhưng thực ra là viết tắt của "ngôn ngữ nhà hàng gia đình và cửa hàng tiện lợi", nói đơn giản là kiểu kính ngữ sai ngữ pháp. (Chú thích: "Famicon" là ghép từ Family restaurant và convenience store, phát âm giống "Famicom" - máy chơi game Nintendo.)

Xin mời cola của quý khách.

Nhiều người sẽ thấy câu này nghe kỳ kỳ.

Xin mời cola của quý khách.

Cái ly này để một tiếng thì sẽ thành cola à?

Nhìn như nước lọc, nhưng thực ra sẽ biến thành cola?

Trong kính ngữ tiếng Nhật dùng khi phục vụ món ăn, có hàm ý "biến đổi".

Xe tướng trong cờ shogi biến thành rồng. Gà con thành gà trống. Tôi biến thành zombie.

Về cách dùng, "xin mời cola của quý khách" nghe thật kỳ cục.

Có người gọi những kính ngữ dễ gây nhầm lẫn này là "ngôn ngữ Famicon".

Về chuyện này, tôi nghĩ thế này:

Cái tên "ngôn ngữ Famicon" đã đủ dễ gây nhầm lẫn rồi!

Gọi là "kính ngữ của nhân viên part-time" chẳng phải dễ hiểu hơn sao!

Với lại, nghe kính ngữ sai ngữ pháp mà cứ tỏ thái độ khinh thường, chỉnh "nói vậy là sai rồi", tôi thấy không hay lắm.

Vừa nãy tôi cũng thấy câu "xin mời cola của quý khách" hơi khó chịu.

Nhưng, chỉ cần truyền đạt được ý cho đối phương, nói thế nào cũng được mà?

Dù sao ngôn ngữ sinh ra là để làm việc đó.

Gọi "khí quyển" thành "quyển khí", cũng là kiểu nhớ nhầm từ do cảm nhận không khí mà thôi.

Gọi "mông lung" thành "lung mông", cũng là kiểu nhớ nhầm từ khi đầu óc mơ màng, tôi thấy rất sinh động.

Đừng quá câu nệ "tiếng Nhật không chuẩn thì không nên dùng", miễn là truyền đạt được ý là được.

Ngôn ngữ xưa nay vẫn luôn phát triển như vậy, nên giờ chẳng ai còn nói kiểu "chi hồ giả dã" nữa.

"Quý khách muốn gọi món chưa ạ?"

Ôi, tôi lỡ để cảm xúc dâng cao rồi.

"Ở đây có món gì đặc biệt không?"

Tôi và Yuki cùng thò đầu nhìn menu chữ viết rồng bay phượng múa.

Suýt nữa thì mặt tôi chạm vào mặt cô ấy, nên tôi vội lùi đầu ra xa menu một chút.

"Ừm~ món nào cũng ngon hết, nhưng chắc tôi sẽ gợi ý sukiyaki."

Đúng rồi, Hiramatsu cũng từng nhắc đến.

Tuyệt thật. Sukiyaki.

Ở nhà nấu sukiyaki thường phải dùng thịt rẻ tiền.

Muốn ăn sukiyaki ngon thì vẫn nên ra ngoài tiệm.

"Cậu thích gì thì gọi đi."

"Được! Cho hai phần sukiyaki! Em còn muốn cơm trắng nữa!"

Yuki mắt sáng rực gọi món.

"À, cho tôi cơm trắng nữa."

"Vâng~ cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Quý khách còn muốn gọi thêm gì không?"

"À, tôi muốn gọi thêm vài món đậu hũ."

"Vậy cho một phần đậu hũ chiên và một phần đậu hũ lạnh."

"Tôi hiểu rồi~"

Tôi vừa nhìn Yuki vẫy tay tiễn chị nhân viên, vừa chống khuỷu tay lên mặt bàn sạch bóng.

"Ở bên Aikawa thế này, cứ như là cặp đôi ấy nhỉ."

Yuki buột miệng nói câu giống Sara, hai má hơi ửng đỏ, còn lộ vẻ mặt hồi hộp lạ lùng.

"Ờ, chắc cũng coi là hẹn hò nhỉ."

"Đúng rồi! Tụi mình đang hẹn hò mà!"

"Ừ... ừ ha."

Yuki bất ngờ ghé sát mặt lại, khiến tôi không khỏi đảo mắt.

Cái mặt này, bình thường nhìn chỉ như thằng nhóc ngố, nhưng nhìn kỹ——

Đúng là một khuôn mặt dễ thương thật.

Lạ nhỉ?

Sao lại thế này?

Tôi bắt đầu thấy tim đập loạn xạ.

Là vì ngồi sát nhau à?

Hay là vì tôi biết môi cô ấy mềm thế nào khi ghé sát lại?

Yuki còn tiến thêm một bước.

Cô ấy tựa đầu lên vai tôi.

Hai đứa tựa vào nhau.

Lạ nhỉ?

Sao lại thế này?

Tôi bắt đầu muốn choàng tay qua vai Yuki.

Là vì ngồi sát nhau à?

Hay là vì tôi biết cơ thể Yuki khi tựa vào mềm mại thế nào?

Tôi cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Biết vậy đã rủ Hiramatsu hay Mihara đi cùng cho rồi.

Cảm giác này là gì vậy?

Trong lòng cứ bồn chồn không yên.

"Đến rồi~ bây giờ sẽ chuẩn bị sukiyaki cho hai vị."

Chị gái lớn quay lại, Yuki liền nhanh chóng tách ra như không có chuyện gì.

Bếp gas được mang lên bàn, nồi đen chuyên dùng cho sukiyaki được đặt lên.

Đáy nồi không tròn, tổng thể giống hình trụ.

Nguyên liệu không để sẵn trong nồi mà bày trên đĩa tròn lớn.

Những lát thịt bò đỏ tươi hấp dẫn.

Lớp cải thảo xanh trắng như cực quang.

Nấm hương dày thịt.

Miến konnyaku trong suốt lấp lánh như pha lê.

Hành tây Nhật tươi ngon, căng mọng.

Thêm đậu hũ nướng thơm lừng.

Tôi nghe nói sukiyaki cho cải thảo là kiểu Kansai.

Dù sao quán này dùng nguyên liệu Kyoto, chắc là vị Kansai rồi.

Đĩa nhỏ và trứng.

Nước dùng và gia vị.

Trên bàn ngày càng nhiều món hấp dẫn.

"Xin mời thưởng thức~"

Hả! Đặt đồ xong là đi luôn à!

Tôi cứ tưởng nhân viên sẽ giúp bật bếp chứ——

"Để em nấu cho anh ăn nhé!"

"Ồ, vậy nhờ cậu đó. Cậu nấu giỏi hơn tôi mà."

"Thật... thật không?"

Tôi chỉ nói thật thôi, mà Yuki có vẻ vui quá mức.

Nghĩ lại, hình như trước giờ tôi chưa từng khen thẳng tay nghề cô ấy tiến bộ.

"Sao, Aikawa~ thịt đỏ quá ha?"

Yuki lập tức gắp miếng thịt bò lên.

"Ừ, đỏ thật."

"Đỏ ghê luôn ha~?"

"Ừ, đỏ ghê luôn."

"Đỏ đến phát sợ "Cậu mau nấu đi!""

Yuki cứ mải mê ngắm màu thịt mà chẳng làm gì, tôi không nhịn được phải cắt ngang.

"Được~ trước tiên, phải thoa mỡ bò lên~"

Yuki bật bếp gas, nhanh nhẹn thoa dầu lên mặt nồi.

Nói là vậy, chứ cô ấy không đổ dầu ăn mà dùng mỡ đặc để thoa nồi.

"Hả?"

Tôi ngạc nhiên.

Sao vậy?

Sao lại phải thoa dầu?

Chẳng lẽ cô ấy định làm món nướng?

Này này, sukiyaki là món lẩu mà?

Dùng mỡ bò để nướng thịt——thành món nướng mất rồi.

…………Cũng hay đấy!

Ra là vậy! Sukiyaki là món nướng mà!

Lạ nhỉ? Nếu vậy thì mấy nguyên liệu này là sao?

Cải thảo với miến konnyaku chẳng phải là nguyên liệu lẩu à?

Đậu hũ nướng thì giải thích sao?

Đồ đã nướng rồi mà.

Rõ ràng sắp nướng tiếp, mà lại chuẩn bị nguyên liệu đã nướng rồi, chẳng phải kỳ lạ sao?

Rốt cuộc Yuki định làm gì vậy!

Thịt bò đỏ được gắp lên nồi đã thoa mỡ bò——

Đặt lên rồi!

Thế là thành món nướng rồi!

Xèo~

Âm thanh này.

Nghe mà chịu không nổi.

Khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Rắc chút đường! À, Aikawa cậu thích vị ngọt đúng không?"

"Ồ, cậu hiểu tôi ghê. Như bữa trưa ăn hamburger cũng nêm hơi ngọt. Món đó cũng ngon."

Nói vậy, ngoài mặt tôi tỏ ra bình tĩnh, trong đầu thì rối bời.

Rắc đường à?

Làm sukiyaki có bước này không nhỉ?

Với lại, cô ấy còn rắc lên miếng thịt.

Đâu phải mù tạt đâu.

"Làm sukiyaki thì độ đậm và ngọt của nước sốt mỗi người mỗi ý, nên ở đây người ta thường cho đường và xì dầu vào nồi trước khi cho hết nguyên liệu vào để điều vị đó."

Ồ~ ra là vậy. Vậy là Yuki định pha nước sốt nướng thịt ngay trong nồi.

Tốt quá. Tôi không phản đối.

Khi viền miếng thịt vừa chín tới, cô ấy đổ xì dầu vào.

Xèo~

Âm thanh nước sốt nóng lan khắp nơi, hơi nóng bốc lên.

Yuki vừa trộn nước sốt với thịt vừa dặn dò——

"Nè, Aikawa, cậu chuẩn bị nước trứng đi!"

A! Đúng rồi. Thịt nướng xong rồi.

Tôi vội đập vỏ trứng, cho trứng vào đĩa nhỏ.

Hây yaaaaaaaaaaaaaa.

Khuấy khuấy khuấy khuấy khuấy khuấy khuấy khuấy.

Tôi khuấy trứng với tốc độ mười sáu nhịp một giây.

Tôi thuộc phe thích đánh tan lòng trắng với lòng đỏ hoàn toàn.

Như trứng đánh trong cháo thập cẩm vậy.

"Xong rồi, mời cậu~"

Yuki cười đưa thịt cho tôi, tôi gắp một miếng nhúng vào nước trứng, rồi húp một phát cho vào miệng.

………………Ngon quá trời.

Ngon cực kỳ luôn.

Ngon đến mức tôi phải bật ra giọng Kyushu chưa từng nói bao giờ.

"Aikawa, sao rồi?"

"Ngon hết sảy luôn. Ừ, ngon nhất trong các món sukiyaki tôi từng ăn."

"Thật không! Tôi biết ngay cậu sẽ nói vậy mà! Tôi cũng thích nhất giai đoạn đầu cho thịt vào này!"

Yuki vừa nói vừa nhúng thịt vào nước trứng, nhưng chưa ăn ngay.

Cô ấy cho rau vào nồi.

Chẳng lẽ... ra là vậy!

Nước dùng được đổ hết vào nồi.

Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ!

Tiếp theo là giống món lẩu sukiyaki tôi quen thuộc rồi!

Sukiyaki——thật là một món ăn tuyệt vời.

Vừa nướng vừa lẩu, hai kiểu thưởng thức trong một.

"Cậu không ăn thịt à?"

"Hả? À, tôi đang đợi mà."

"Cậu đợi gì?"

"Xin lỗi để hai vị đợi lâu~ đây là cơm trắng. Quán mình có thể lấy thêm cơm thoải mái, cần thì cứ nói nhé!"

Cơm trắng... đúng rồi! Tôi quên mất là có cơm trắng!

Thịt ăn kèm cơm trắng.

Cặp đôi hoàn hảo hiếm có.

Yuki ăn cơm lấy ăn để.

Chị... chị nhân viên! Chị mang cơm ra trễ quá rồi~

Tôi cũng muốn ăn thịt sukiyaki với cơm trắng quá~

Thèm quá đi~

"Chết tiệt... nhìn ngon quá trời."

Thôi, không sao. Dù sao vẫn còn nhiều thịt.

Mau chín đi nào~ mau chín đi nào~

Tôi như trở về thời thơ ấu, cứ dán mắt vào nồi lẩu.

"Ahahaha."

Cuối cùng, tôi bị Yuki cười.

"Sao tự nhiên cười tôi vậy?"

"Thấy Aikawa như vậy dễ thương ghê."

Yuki lại còn thấy tôi dễ thương——

Chết tiệt.

Ngại quá đi mất.

Dù trong lòng ngại, nhưng cảm giác cũng không tệ.

"Im đi~"

Tôi giả vờ cứng rắn để không bị phát hiện——

"Xin lỗi để hai vị đợi lâu~"

Các món còn lại cũng được mang lên.

Đậu hũ chiên và đậu hũ lạnh.

Tuyệt! Trên đó không rắc cá bào.

Đại sư ghét rắc cá bào lên đậu hũ.

Đậu hũ lạnh mịn màng, nhìn rất bắt mắt.

Đậu hũ chiên thì như một miếng lớn được chiên giòn.

Đến đúng lúc thật.

Trước khi lẩu chín, ăn tạm cái này để kiềm chế cơn thèm thịt.

Tôi chấm đậu hũ chiên với muối rồi ăn thử.

Ngon quá~

Tôi không kìm được mà bật ra giọng Kyoto.

Cảm giác gì đây?

Bên ngoài giòn rụm, bên trong đậm đà như chất lỏng.

Nhưng, thực ra không phải chất lỏng. Vị đậu hũ vẫn còn nguyên.

Tiếp theo là đậu hũ lạnh.

Trên đã rưới nước sốt.

Tôi dùng thìa múc nhẹ, đưa vào miệng.

Vị này tuyệt vời thật.

Nước sốt gì vậy nhỉ? Nếu là xì dầu thì hơi ngọt, nếu là giấm quýt thì vị chua lại nhẹ.

Thử cho đậu hũ lạnh lên cơm trắng ăn thử.

Ngon, quá, trời, luôn~

Tôi không kìm được mà bắt chước nghệ sĩ George.

"Nè, Yuki."

"Sao?"

"Quán này, món nào cũng ngon hết."

"Đúng không? Cậu nhìn đậu hũ lạnh này đi. Trắng ghê ha~?"

"Không cần nhấn mạnh màu nữa đâu. Trắng thật mà."

Đúng lúc nồi lẩu vừa chín——điện thoại tôi reo lên.

Này này này, ai lại gọi lúc mình đang ăn ngon thế này chứ?

Mở điện thoại ra xem, đối phương là——Anderson?

Người gọi hiếm hoi, khiến tôi càng thêm thắc mắc.

Dù tò mò, tôi quyết định không nghe máy. Ăn xong rồi gọi lại cũng được mà.

"Không nghe điện thoại có sao không?"

"Hả? Ờ, chắc không sao đâu."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bứt rứt.

"Yuki, bữa này phải ăn cho lẹ thôi."

"Được! Thi xem ai ăn nhanh hơn nào!"

Lần sau ghé lại sẽ từ từ thưởng thức sau.

Anderson mà gọi điện cho tôi, chắc chắn có chuyện lớn.

Tôi có linh cảm chẳng lành.

Sau khi tụi tôi giải quyết xong bữa ăn chưa tới năm phút, điện thoại lại reo.

——Tôi tưởng là cuộc gọi, hóa ra là tin nhắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận