Kore wa Zombie Desu ka?
Shinichi Kimura Kobuichi, Muririn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10.5

Chương 01: Đúng vậy, trẻ con thì không nên bắt chước bừa đâu.

0 Bình luận - Độ dài: 12,667 từ - Cập nhật:

Đúng vậy, trẻ con thì không nên bắt chước bừa đâu.

    Lờ mờ nghe thấy tiếng động...

    "Đa... wa..."

    Nhưng sau một trận ù tai chói tai, âm thanh xung quanh trở nên khó nghe rõ.

    Ý thức dần trở nên mơ hồ...

    Tôi khẽ lắc đầu, bây giờ mí mắt cũng sụp xuống gần như muốn nhắm lại.

    A, nặng quá. Sao mí mắt tôi lại nặng thế này chứ.

    Trong cơn mơ hồ, tôi như rơi vào giấc mộng, cảm thấy nhẹ bẫng. Tôi cố gắng mở mắt ra, cảm giác nếu không làm vậy thì không ổn.

    Trước mắt tôi là một cảnh tượng bi tráng.

    Người... không phân biệt được nam nữ, tất cả đều lăn lộn hỗn loạn, người, người, người.

    Tất cả mọi người đều mặc cùng một bộ quần áo. Tất nhiên, tôi cũng không ngoại lệ.

    Đây đúng là một chiến trường như địa ngục.

    Tôi—đang làm gì ở đây nhỉ?

    A, không được, không nhớ ra nổi.

    "...Ừm, mau chạy đi..."

    Tiếng gọi tôi vang lên không ngớt.

    Khi tôi nhìn sang bên cạnh, đôi mắt hơi hé mở bị những dòng chữ lấp đầy.

    "Meru Shutrom, an nghỉ tại đây"

    Hình như là viết như vậy.

    A, tôi đã không bảo vệ cô ấy thật tốt.

    Cô gái ngốc nghếch giấu vòng một khủng đó.

    "Đồ khốn darling! Không nghe thấy tôi bảo cậu mau chạy à!"

    Đôi tai vừa mới hồi phục thính lực của tôi lại bị tiếng hét liên tục đó chiếm lấy.

    Người đứng đó là một cô gái tóc đen.

    Gì chứ, là Saras à.

    Bộp.

    Một tiếng động nặng nề vang lên, a, bên đầu tôi bị trúng đạn.

    Thì ra là vậy. Sau khi bị viên đạn này bắn trúng trực tiếp, tôi lại mất đi ý thức.

    Thảo nào Saras cứ bảo tôi mau chạy đi.

    Cuối cùng tôi cũng hiểu ra đầu đuôi—

    Như một ông lão mãn phần, tôi chìm vào giấc ngủ dài... chết rồi.

    Vù... vù... vù...

    Hu. Hu. Hu.

    Thanh gỗ vung lên, đồng thời, vòng một cũng lắc lư theo. Tiện thể, đuôi ngựa cũng đung đưa.

    "720... 721..."

    Đã vung kiếm hơn 700 lần rồi.

    Cô gái đang vung thanh gỗ, sở hữu ngoại hình và vóc dáng xinh đẹp như Vampire Ninja, tên là Seraphim. Chỉ cần nhìn cô ấy vung mồ hôi như hạt đậu, tâm trạng tôi cũng tự nhiên trở nên sảng khoái.

    Tôi vừa ăn sandwich làm từ trứng và giăm bông phết mù tạt trên hành lang, vừa đường hoàng quan sát cô gái đang vung kiếm trong sân như xem thi đấu.

    Tiếng ve kêu inh ỏi, thời tiết nóng đến mức có thể gọi là phòng xông hơi tự nhiên cũng không quá.

    Thời tiết này rất thích hợp cho học sinh tiểu học chơi ngoài trời, đồng thời cũng là thời tiết tồi tệ khiến dân công sở đang làm việc phải căm ghét. Mùa hè như vậy bất ngờ ập đến.

    Dù mồ hôi đầm đìa khiến màu áo ba lỗ cũng đổi màu, nhưng Seraphim tập trung luyện kiếm chẳng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Bên cạnh cô ấy cũng có Haruna đang vung thanh gỗ.

    Cô gái nhỏ chỉ cao 145cm, với mái tóc ngố, khuôn mặt nghiêm nghị, vung thanh gỗ với tốc độ y hệt Seraphim.

    "Một trăm triệu năm trăm sáu mươi mấy trăm mười hai tỷ không ba mươi tám... Một trăm triệu năm trăm sáu mươi mấy trăm mười hai tỷ không ba mươi chín..."

    "Này, Haruna. Rõ ràng cậu chỉ mới khoảng 20 lần thôi mà. Đừng có đọc mấy con số nghe ngầu rồi báo cáo láo như thế chứ."

    "Nhưng mà tôi mệt rồi mà. A~ nghỉ, nghỉ thôi."

    Nói xong, tóc ngố của Haruna xụ xuống, cô ấy vứt thanh gỗ một cách tùy tiện rồi đi vào nhà. Xem ra cô ấy đã chán vung kiếm rồi. Cái tính đó, vẫn như cũ, chẳng có chút kiên nhẫn nào.

    "Đúng nhỉ. Cũng sắp đến trưa rồi."

    Từ sáng sớm đến giờ, suốt sáu tiếng đồng hồ, Seraphim vẫn luôn vung kiếm ở đây.

    Dù rảnh rỗi là Seraphim lại luyện kiếm trong sân, đó cũng là bài học bắt buộc mỗi ngày của cô ấy. Nhưng hôm nay cảm giác cô ấy có gì đó lạ lạ.

    "Sao hôm nay lại hăng hái thế?"

    Tôi vừa đưa chai Pocari lạnh và khăn mặt cho Seraphim, vừa hỏi điều mà tôi luôn thắc mắc.

    Quả nhiên lúc cô ấy tập trung luyện kiếm tôi không nỡ làm phiền.

    "Thật ra, vì cuối tuần này Vampire Ninja chúng tôi sẽ tụ họp, tổ chức một buổi gặp mặt quan trọng."

    "Chỉ vì vậy mà luyện kiếm à?"

    Không hiểu ý Seraphim, tôi hỏi lại.

    "Đúng vậy. Vì tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để quyết đấu với Saras."

    "Ừm. Nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi đi cùng được không?"

    "...Muốn đi à? Đúng là một con sâu đáng khinh."

    Nói đến mức đó sao? Tôi chỉ muốn xem trận quyết đấu thôi mà.

    "Yuu và Haruna có đi không?"

    "Ngài Hellscythe... cô ấy không muốn gặp Vampire Ninja lắm."

    Mà, Yuu đúng là rất cứng đầu, không chịu đến căn cứ Vampire Ninja.

    "Tôi cũng không đi."

    Haruna vừa ăn kem vừa uể oải nói.

    "Vậy, chắc tôi cũng không nên đi nhỉ."

    "Zombie Ayumu, đừng có thay đổi ý kiến liên tục thế! Lắm chuyện quá đi!"

    Haruna không nể nang gì mà đá tôi một cái. Đồ nhóc đáng ghét.

    "Dám nói tôi vướng víu—"

    Đang định đáp lại thì cánh tay tôi bị Seraphim quấn lấy.

    Tôi bị trói chặt, bị Seraphim kéo đến chỗ Haruna không nhìn thấy.

    "Vì Haruna hình như muốn dạy ngài Hellscythe nấu ăn. Thỉnh thoảng để hai người họ ở riêng cũng tốt mà."

    Haruna và Yuu ở riêng với nhau... Nói vậy mới nhớ, hình như chưa bao giờ có thời gian như thế thật.

    Haruna và Yuu rõ ràng đều muốn làm bạn với nhau, nhưng luôn không thể thẳng thắn bày tỏ lòng mình.

    Chẳng lẽ, vì sợ tôi và Seraphim nhìn thấy nên họ ngại không dám hành động?

    Thỉnh thoảng cũng—

    Mà, chịu thôi.

    "Tôi sẽ đi. Nhất định phải cho tôi đi."

    Tôi giơ hai tay, nhảy lên và hét lớn để Haruna nghe thấy.

    "Ghê quá! Zombie Ayumu tự dưng phấn khích lên thật kinh tởm!"

    Tôi làm vậy là vì cậu thôi mà.

    "Tôi cũng định nói vậy—vậy thì, nói cho tôi biết cậu thích ăn món ngọt gì đi."

    Nói xong, cô ấy mỉm cười nhẹ.

    Bình thường chẳng bao giờ cho tôi thấy nụ cười như vậy.

    Hiện tại tôi cũng khá mong chờ bữa tiệc, dù không biết Seraphim và Saras sẽ giải quyết thế nào.

    "Nói mới nhớ, Yuki cũng sẽ đi à?"

    Giờ nghỉ trưa ở trường, tôi hỏi Yuki, Vampire Ninja lớp bên cạnh, người có nụ cười tươi sáng như thiếu niên và mái tóc ngắn như shota, về thông tin buổi tụ họp lần này.

    Bình thường thì tên con trai đeo kính đáng ghét đó chắc chắn sẽ phá đám ở đây, nên tôi tranh thủ lúc hắn đi vệ sinh.

    "Ồ! Tất nhiên là đi rồi! Đó là bữa tiệc lớn chỉ tổ chức một lần mỗi năm mà! Hơn nữa, nghe nói lần này cả hai phe Vampire Ninja đều sẽ tham dự đấy?"

    Tai tôi vang lên giọng nói phấn khích của Yuki. Bộ ngực không mấy nổi bật vì mặc đồng phục cũng rung lên theo sự phấn khích của Yuki.

    "Phe đó, vẫn chưa thống nhất à."

    Tôi mải mê thưởng thức món trứng rán tối thượng do Haruna làm, không chú ý lắm đến lời Yuki.

    "Đó là do hai bên suy nghĩ khác nhau thôi."

    Nghe thấy vậy, Yuki rên rỉ.

    "Ừm. Mâu thuẫn này chắc là không bao giờ hòa giải được. Mà, so với thời chiến tranh căng thẳng như sắp nổ ra trước đây, bây giờ đã dịu đi nhiều rồi—"

    Nghe thấy tiếng từ phía sau, tôi vội quay lại, không để ý đến đôi đũa rơi xuống đất.

    "Ơ, Saras, cậu đến đây từ khi nào vậy?"

    Đứng đó là một mỹ nữ tóc dài đen óng. Ừ, rõ ràng là mỹ nữ. Nhưng cấp trên của Seraphim, Saras, lại đứng khoanh chân với vẻ mặt kiêu ngạo như hai vị thần hộ pháp trong chùa.

    "Tôi đứng ở đây từ nãy giờ mà."

    Saras với vẻ mặt như muốn nói "đó là điều hiển nhiên".

    "Đứng ở đây từ nãy giờ~"

    Yuki với vẻ mặt như muốn nói "đến nước này rồi còn nói gì nữa".

    "Hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của cậu, cậu là ninja à!"

    Mà, chuyện này cũng quen rồi. Tôi vừa thở dài vừa nhặt đũa lên.

    "Đó là lời khen đúng không?"

    "Saras, cậu cũng sẽ đi chứ?"

    "Ừm, dù có chút do dự."

    Thấy Saras ấp úng, Yuki lộ ra vẻ mặt như chú chó con sắp bị bỏ rơi.

    "Ể? Saras, cậu không đi tiệc à?"

    Thấy vẻ mặt đó, ngay cả Saras cũng lúng túng. Cô ấy tránh ánh mắt Yuki, nhìn ra ngoài cửa sổ.

    "Thật ra, chủ nhật tôi có một buổi live show."

    Vampire Ninja này, không chỉ là nữ sinh trung học hiện tại, mà còn là một idol.

    Trong lớp mà có người làm gì cũng giỏi như vậy sao? Saras chắc là kiểu người như thế.

    "Nhưng cũng không trùng ngày mà."

    "Nhưng, nếu tham gia buổi tụ họp thì tôi phải ở lại qua đêm."

    Không hiểu sao nghe vậy lại thấy có gì đó khó chịu.

    "Giữa chừng về cũng được mà?"

    Yuki đề nghị. Xem ra thật sự rất muốn Saras đi cùng. Mà, Yuki chắc nghĩ đông người sẽ vui hơn.

    "Vậy à. Nhưng nói là vậy, live show chủ nhật là sự kiện kỷ niệm một năm. Vì đó là buổi diễn ngoài phố, nên phải chuẩn bị kỹ càng. —Vì vậy tôi muốn nghỉ ngơi, dưỡng sức vào thứ bảy."

    "Vậy à, tiếc thật. Seraphim mong chờ quyết đấu với cậu lắm."

    "Ừ? Chẳng lẽ my darling cũng đi à?"

    "À, đúng vậy."

    "Thật là đồi bại, cậu đúng là ero darling."

    Seraphim hay Saras, sao cứ nhắc đến chuyện này là cả hai đều nói tôi như vậy?

    "Nhưng—nếu darling đi thì lại càng khiến tôi bối rối hơn."

    Saras khoanh tay, nhíu mày, vẻ mặt đầy khó xử.

    "Nếu bối rối thì đi luôn đi?"

    Dù không muốn ép Saras, nhưng tôi cũng không muốn thấy nỗ lực của Seraphim bị uổng phí.

    Saras "ừm" một tiếng, nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

    "Saras đi đi!"

    Yuki chắp tay cầu khẩn Saras.

    "Nào, làm ơn đi, cũng vì tôi nữa. Quen biết nhiều người chẳng phải sẽ vui hơn sao."

    Nghe tôi nói xong, Saras bỗng bật cười.

    "Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy quyết định vậy đi. Giữa chừng lén chuồn về chắc cũng không sao. Cùng darling tận hưởng đêm tuyệt vời cũng rất đáng mong đợi đấy!"

    Saras thoải mái nói, mọi phiền não đều tan biến.

    Nhưng, sao nghe vẫn thấy có gì đó đồi bại.

    "Đừng nghĩ mấy chuyện biến thái đấy nhé."

    Nghe câu đùa cợt của tôi, mặt Saras đỏ bừng, quay đầu đi.

    "Sao ý nghĩ của tôi lại bị lộ thế này!"

    Thì ra thật sự định làm vậy à. Xem ra không thể lơ là được.

    Nói mới nhớ, toàn là mấy câu nói đồi bại.

    Yuki không hiểu mấy câu đó, một mình ngồi đó suy nghĩ.

    "Chuyện biến thái là kiểu như điệu nhảy của Ayumu à?"

    "Đó không phải biến thái! Chỉ là ngoài ý muốn thôi!"

    Tôi không kìm được mà hét lên từ tận đáy lòng.

    Thôi, dù có hơi ép buộc, nhưng cuối cùng cũng kéo được Saras tham gia buổi tụ họp lớn của Vampire Ninja lần này.

    Buổi tụ họp đó, được tổ chức ở một ngọn núi sâu trong tỉnh Mie. Xung quanh đó toàn là mấy địa danh kiểu Iga, Koga. Chắc là cũng có làng Vampire Ninja thật.

    Giữa mùa hè, dù rất muốn đi biển chơi, nhưng cơ thể tôi không chịu được ánh nắng nên đành chịu.

    Nhưng nếu vào núi sâu rậm rạp cây cối thì cũng là lựa chọn không tệ.

    Xuống ga xong, đi bộ một đoạn dài, rồi leo núi, sau đó còn phải đi cáp treo, tổng cộng mất khoảng hai tiếng.

    "Cuối cùng cũng đến rồi."

    Trước mắt là một nhà trọ. Nhìn từ đâu cũng chỉ là một nhà trọ suối nước nóng bình thường. Phong cách cổ kính, có cảm giác trang nghiêm như sắp diễn ra trận đấu cờ tướng danh nhân.

    Không biết ở đây sẽ tổ chức cái gì nữa.

    "Chào mừng quý khách. Seraphim-sama."

    Được nữ chủ nhà khí chất phi phàm (cổ thật quyến rũ) chào đón, Seraphim cũng cúi chào. Thấy vậy tôi cũng bắt chước cúi chào theo.

    Nữ chủ nhà nói "Mời đi lối này", dẫn chúng tôi vào trong, Seraphim lặng lẽ đi theo.

    Cảm nhận được một khoảng cách không thể diễn tả, tôi vừa thở vừa chậm rãi theo sau Seraphim. Sàn nhà mềm mại đi rất thích.

    Rồi chúng tôi được dẫn đến đại sảnh.

    Vừa mở cánh cửa giấy vẽ hình thần gió thần sấm ra—

    "Ồ—!"

    Tôi không kìm được mà hét lên.

    Bên trong chắc rộng bằng hai phòng học ghép lại.

    Một hàng dài các mỹ nhân mặc yukata. Phục vụ là những món ăn thường thấy trong tiệc kaiseki hoặc phim cổ trang.

    "Tuyệt quá."

    "Ở đây mà ở lại một đêm chắc giá cũng đắt lắm nhỉ?"

    Mặt Seraphim như muốn nói "phiền quá, im đi".

    Nhìn căn phòng rộng thế này, khỏi nói cũng biết đây là nhà trọ cao cấp.

    Hàng trăm chiếc ghế không chân xếp thành hàng,

    Và, lý do tại sao khi tôi nói muốn tham gia buổi tụ họp này lại bị Seraphim và Saras mắng, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

    Ở đó—không, ở nơi này, chỉ có mình tôi là nam giới.

    Đúng vậy, buổi tụ họp lần này... thực ra chỉ là "hội chị em" của Vampire Ninja mà thôi.

    "Ồ, Ayumu. Đợi cậu lâu lắm rồi."

    Yuki mặc yukata vui vẻ nhảy tới, vòng một khủng ẩn giấu cũng rung lên trước mắt tôi.

    Quá lố rồi. Thế này tatami cũng sắp hỏng mất.

    "Hành lý để đâu nhỉ?"

    "Để ở chỗ mọi người ngủ ấy. Đằng kia~"

    Yuki cầm hành lý của tôi đi, rồi cùng Seraphim rời khỏi đại sảnh.

    Tôi vẫn chưa biết làm gì, đành ngồi xuống gần cửa ra vào.

    Nhìn đâu cũng thấy mỹ nữ, thiếu nữ, bé gái xinh đẹp. Vampire Ninja gì mà ai cũng có thân hình và ngoại hình chuẩn mực thế này.

    Ai cũng cười nói vui vẻ, dường như đang kể cho nhau nghe những trải nghiệm thú vị.

    Trong không khí hòa nhã ấy, chỉ có mình tôi cảm thấy lạc lõng.

    Không ngờ ở buổi tụ họp ít người quen lại cảm thấy như ở địa ngục thế này.

    Seraphim bao giờ mới quay lại đây. Cảm giác năm phút này dài như một tiếng, hai tiếng vậy.

    Dù nói ở cùng mỹ nữ thì thời gian trôi nhanh, nhưng chắc cũng có giới hạn thôi.

    "Này, darling."

    Cứu viện cuối cùng cũng đến.

    Tôi quay lại nhìn, là Saras, vẫn như thường lệ đứng khoanh chân với vẻ mặt kiêu ngạo.

    Dù xung quanh toàn mỹ nữ, nhưng Saras vẫn toát ra khí chất khác biệt. Tóc đen và yukata thật hợp nhau.

    Cuối cùng cũng được cứu rồi. Đúng là ép Saras đến đây vẫn có giá trị.

    "So với trang phục idol, thế này vẫn hợp hơn nhỉ."

    Có lẽ vì tôi nhìn với nụ cười hiếm thấy, Saras hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười vui vẻ.

    "Darling nghiện kimono à. Mau đi thay đồ đi."

    Saras nhanh chóng đưa cho tôi một bộ yukata gấp sẵn, cùng kiểu với cô ấy.

    Mà, đến nhà trọ thì yukata là không thể thiếu rồi.

    Seraphim vẫn chưa quay lại, chắc đang thay đồ.

    Tôi nhanh chóng cởi áo khoác rồi mặc yukata vào—hả?

    "Cảm giác, cái này, có gì đó lạ lạ?"

    Tôi sờ thử yukata. Dù nhìn qua không thấy gì lạ, nhưng giờ cảm giác bộ yukata này chắc là đồ đặc biệt.

    "Ừ. Nếu mọi người đã đến đủ thì cuộc chiến giành món ăn sẽ bắt đầu. Thời gian không còn nhiều đâu. Mau thay đồ đi, đồ nghiện đồ darling."

    Cuộc chiến giành món ăn. Đây chính là trận quyết đấu giữa Seraphim và Saras.

    Không hiểu sao, tôi cảm thấy mình đã hiểu rõ mọi chuyện.

    Trong yukata có mấy cái túi nhỏ.

    Túi nằm ở vai, ngực, cánh tay, bụng và mông.

    Và trong mỗi túi đều có một tấm thẻ vẽ hình.

    Là tấm thẻ ghi món tôi thích nhất... thẻ bài.

    Nói mới nhớ, hình như Seraphim cũng hỏi tôi thích ăn gì.

    Thì ra là vậy, thực chất là như thế này.

    Thông qua việc giành lấy "món ăn yêu thích" để quyết định thực đơn bữa tối nay.

    (Có thể dùng thẻ bài giành được để đổi món ăn)

    Số lượng này chính là thứ mà Seraphim và Saras sẽ tranh đấu lần này.

    Chẳng mấy chốc, "cuộc chiến giành món ăn" chính thức bắt đầu.

    Tôi thua rồi.

    Thua hoàn toàn.

    Tôi nhắm chặt mắt, đứng bất động ở một góc phòng rộng.

    Cái này... trận đấu này... với nam sinh cấp ba thì chịu không nổi đâu.

    Tôi hé mắt nhìn tình hình hiện tại.

    Trước mắt tôi là một đại hội đấu võ nữ cực kỳ kịch liệt.

    Tất cả mọi người trong yukata chỉ mặc nội y bên trong. Đặc biệt là bắp đùi lộ ra từ yukata thật quá đáng sợ.

    Không có lý do gì để tham gia nghiêm túc cả.

    Tôi là con trai mà? Đã là con trai, nếu chạm vào họ thì chắc bị đưa đi gặp chú cảnh sát mất.

    Tôi lén đặt tay lên ngực, che túi ở yukata.

    Dù bây giờ có thể chạy trốn, nhưng mục tiêu được ăn món ngon lại khiến tôi không thể dứt ra.

    Ít nhất, tấm thẻ "sashimi tôm hùm Ise" ở ngực trái này tôi phải bảo vệ đến cùng.

    Dù tệ nhất tối nay chỉ có sashimi tôm hùm Ise ăn với cơm trắng, thì cũng là một bữa xa xỉ rồi.

    "Ayumu~~~"

    Dù mặt cười, nhưng Yuki lại lao tới với khí thế hừng hực.

    Dù là đôi mắt sáng như thiếu niên, hay nụ cười nghịch ngợm như Haruna, giờ đây với tôi đều là mối đe dọa lớn.

    Cô ấy, trông mạnh ngoài dự đoán thật.

    Tôi lập tức bỏ chạy.

    Không được do dự dù chỉ một giây, chạy trốn là phòng thủ tốt nhất.

    "Uwaa aaaa!"

    "Gh..."

    Yuki từ bên cạnh lao vào, húc tôi bay vào tường.

    "A! Con mồi tươi mới đến tay rồi!"

    Yuki từ phía sau ôm chặt eo tôi, rồi trong tư thế như vật lộn, tôi giữ chặt tay Yuki.

    "Cậu ngây thơ quá rồi. Thế này thì không giành được thẻ đâu."

    "Ừm! Hừ, ưm a..."

    Yuki cố gắng rút tay bị tôi giữ chặt ra.

    "Hahaha. Đừng xem thường sức mạnh zombie!"

    Tôi tận dụng sức mạnh zombie, giữ chặt Yuki không cho cô ấy thoát.

    Dù Yuki vẫn cố rút tay ra, nhưng tiếc là không địch lại sức zombie.

    Nhưng Yuki lại tăng lực ở tay.

    Bây giờ cậu không có thời gian để khoe khoang ma nhãn đâu.

    "Gì cơ!"

    "Thật kinh tởm. Hai người tóc thơm mùi dầu gội thật khiến người ta phát ớn."

    Trước mặt tôi là Seraphim mặc nội y trắng. Có vẻ Seraphim vừa trải qua trận chiến cực kỳ ác liệt. Yukata xộc xệch, lộ cả rốn như ông chú say rượu.

    Chẳng lẽ, Seraphim và Yuki liên thủ rồi sao...

    Vì trận chiến này, ai cũng dốc hết sức, không từ thủ đoạn nào.

    "Người có suy nghĩ ngây thơ như vậy thì không có lý do gì để sống sót."

    Seraphim bất ngờ vươn tay như ác quỷ. Túi ở vai và cánh tay không phòng bị, thẻ bài bên trong bị Seraphim lấy đi dễ dàng, mục tiêu tiếp theo là—

    Tôi liều mạng bảo vệ túi ở ngực trước sự tấn công của Yuki.

    Chỉ riêng tôm hùm Ise là không thể mất được!

    "Ừm, thật không dứt khoát nhỉ."

    "Đúng vậy, chẳng dứt khoát gì cả."

    "Không cần nói đến mức đó chứ."

    Cơ thể tôi bị vặn vẹo, lưng cảm nhận được sự ấm áp từ má Yuki, đồng thời mặt bị Seraphim đá một cú đau điếng.

    Vì cú đá toàn lực đó, tôi hoàn toàn kiệt sức.

    Nhân lúc đó, Yuki vật tôi ngã, đập đầu sau xuống tatami.

    Trong đầu tôi, tiếng cồng báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên.

    Tôi kiệt sức nằm bẹp dưới đất, trơ mắt nhìn Seraphim lục lọi yukata của tôi.

    Lúc này, tôi nghĩ ra cách phản công. Tôi túm lấy yukata của Seraphim, rồi cố đứng dậy—

    A, không được. Hoàn toàn không thể. Vì tôi bị họ đạp lên, như muốn giẫm nát tôi vậy.

    "Đừng, đừng mà aaaa!"

    Sự vùng vẫy cuối cùng cũng vô ích, tất cả thẻ bài của tôi đều bị Seraphim lấy mất.

    Đúng vậy, ngay cả tôm hùm Ise... cũng mất hết.

    Đáng ghét Seraphim-Yuki combo.

    Tôi đứng dậy như con nai. Không đúng, tôi là hổ mà.

    Hổ là vì thức ăn mà không từ thủ đoạn, tấn công tất cả những gì có thể ăn quanh mình.

    Trên chiến trường này, tôi phải kéo Seraphim vào trận tử chiến.

    Nếu vậy, chỉ còn cách này thôi.

    Tôi phải khiến bọn họ hối hận vì những gì đã làm.

    Gần tôi có một người phụ nữ trông yếu đuối, tóc xoăn ngang vai, nhìn từ phía sau cũng biết là mỹ nhân. Trông khoảng mười chín, hai mươi tuổi.

    "Uoooooo!"

    Không chút do dự, tôi hét lớn, lao từ phía sau tấn công cô ấy.

    Người phụ nữ quay lại vì tiếng hét bất ngờ, lộ vẻ mặt hoảng sợ. A, trông cũng dễ thương thật.

    Dù vậy, cũng không thể bỏ qua! Tôi là hổ! Phải cần đến Kato Kiyomasa mới trị được tôi!

    "Ugh!"

    Bốp.

    Tay tôi hình như bị gì đó chạm vào, rồi cả người bị quật xuống tatami.

    Cô ấy... đây chính là Aikido sao. Tôi bị ném bay luôn. Mất ý thức, tôi lơ lửng trên không.

    Quá chủ quan rồi. Trong lòng tôi vẫn còn chút áy náy không biết từ đâu.

    Vampire Ninja thực ra là siêu nhân đoàn mà. Chuyện quan trọng vậy mà tôi lại quên mất.

    Ngây thơ quá, tôi lại bỏ sót điều đó.

    Sau đó, túi của tôi bị lục soát kỹ càng, xác nhận không còn tấm thẻ nào—

    "Cảm ơn cậu nhé."

    Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã, rồi vỗ nhẹ lên túi ở vai tôi.

    Túi đã trống rỗng. ...Rồi, cô ấy lén lút nhét một tấm thẻ vào túi ngực tôi.

    Tôi khóc rồi.

    Vì sự dịu dàng đó, vì cảm giác trống rỗng, tôi khóc.

    Tôi nhìn tấm thẻ vừa nhận được, trên đó ghi "củ cải bào".

    Tôi khóc.

    Tôi phải nghiêm túc rồi! Đến nước này, dù bị gọi là biến thái tôi cũng không lùi bước!

    Tôi phải ăn được bữa tối ngon lành!

    Dùng hệ thống Trans-AM của Zero System Exploding Seed của NT với tâm trạng như nước tĩnh lặng mà chiến thôi!

    100%... 200%... 300%...

    Hạ thấp người, tích tụ sức mạnh.

    Đã đến lúc bùng nổ. Mọi cảm xúc và phiền não đều tan biến—giây phút này, tôi đã hóa thân thành Shura!

    Ba Vampire Ninja cảm nhận được khí thế của tôi, cùng lao về phía đó.

    Hình ảnh bùng nổ sức mạnh hiện lên, nhưng tôi dùng động tác như nước chảy, khéo léo tiến vào giữa ba người họ.

    "Ê aaaa!"

    Dù tiếng kêu thảm thiết vang lên như sấm, nhưng không thể truyền đến tôi, người đã kích hoạt chế độ Ultimate Zombie. Chắc giờ tóc tôi đang dựng đứng và phát sáng vàng kim rồi. ...À mà, chắc vẫn chưa đến mức đó.

    Ba cô gái đều co rúm lại, nằm bất lực dưới đất.

    Trong tay tôi, vẫn còn cảm giác mềm mại của "vòng một" hơi lớn.

    "Phù..."

    Tôi giải trừ chế độ Ultimate Zombie.

    Không được. Làm vậy lại tràn ngập cảm giác tội lỗi. Dù thử cũng được, nhưng rõ ràng đây là hành vi quấy rối tình dục.

    Tôi lấy được ba tấm thẻ từ túi ngực của ba cô gái.

    Rồi lật từng tấm thẻ lên xem.

    Trên đó ghi—quả bơ. Mà, là nguyên liệu thì cũng vui rồi.

    Nhưng, tôi nhìn kỹ lại—trên đó thật ra ghi là "đồ ngốc". (Chú thích: Avocado (quả bơ) → Ahokado (thẻ đồ ngốc))

    ............Đáng ghét quá————————!

    Đồ ngốc à? Đúng vậy, tôi là đồ ngốc thì sao!

    Mọi người trên Trái Đất! Dù chỉ một chút thôi, xin hãy cho tôi thêm vài dấu đục đi! Cầu nguyện xong, tôi lật tấm thẻ tiếp theo. (Chú thích: chữ bơ và chữ ngốc chỉ khác nhau ở dấu đục)

    Tấm thứ hai. "Avogadro"

    ............Đáng ghét quá————————!

    Dù tôi nói muốn thêm dấu đục! Dù tôi nói vậy!

    Nhưng cái tỉ lệ số hạt (phân tử, nguyên tử, ion) trong một mol chất này (tham khảo wikipedia) tôi chẳng cần chút nào!

    Tôi chỉ muốn quả bơ thôi mà.

    Tôi vừa cầu nguyện vừa lật tấm thẻ thứ ba. Xuất hiện rồi, là "quả bơ"!

    "Tuyệt quá aaaa!"

    Tôi không kìm được mà làm động tác chiến thắng.

    Yes! Yes! Yes~!

    Làm ba lần động tác chiến thắng xong, tôi lại nhìn kỹ tấm thẻ ghi quả bơ.

    ....................Đến mức này rồi..................tại sao..................tôi lại khao khát quả bơ đến vậy chứ...

    Đến lúc này tôi mới thấy mình thật kỳ lạ.

    Đang chìm trong cảm giác thất bại khó hiểu, tôi bỗng thấy như có ai chạm vào mông mình.

    ...Tôi nổi da gà vì sợ.

    "Ừm. Đúng là mông đẹp thật... Tiếc là trong túi chẳng còn gì cả."

    Nghe thấy giọng quen thuộc, tôi vừa lấy tay che mông vừa lùi vào góc tường.

    Đứng đó là Saras, khoanh tay, mặc yukata rách tả tơi.

    Chẳng thay đổi gì cả, lại đột ngột xuất hiện từ phía sau.

    "Đây là quấy rối tình dục! Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là quấy rối tình dục!"

    Kỹ thuật cao siêu thật. Nhưng không chỉ là sờ loạn nhanh chóng, mà còn vuốt ve nhẹ nhàng. Saras đúng là chuyên gia khoản này.

    "Có vẻ cậu cũng vất vả lắm nhỉ, darling."

    "Cậu cũng vậy mà."

    Quần áo của Saras đã rách như đồ của Tarzan.

    "Gì chứ, thế này hoạt động lại càng tiện. Nhờ vậy, tôi dễ dàng lấy được nhiều thẻ. Cậu bây giờ có bao nhiêu thẻ rồi?"

    Saras kéo nhẹ yukata, lộ ra quần lót đen thấp thoáng.

    "Tôi chỉ có bốn tấm thôi."

    Thấy tôi chỉ có bơ và củ cải bào, Saras nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

    "Cái này... đúng là thảm họa. Không cố gắng thì sẽ giống mấy người khác, không có bữa tối đâu?"

    Tất cả là lỗi của Seraphim và Yuki.

    "Tôi biết mà."

    Tôi định vẫy tay "biến đi cho khuất mắt"...

    Seraphim và Yuki—đúng rồi! Tôi tìm ra cách rồi!

    Tôi nắm chặt vai Saras.

    "Gì, gì vậy? Chẳng lẽ darling muốn hôn à?"

    Bị nắm vai bất ngờ, Saras đỏ mặt như thiếu nữ.

    "Saras, hay là lập đội với tôi nhé?"

    "Ồ. Đề nghị này nghe cũng thú vị đấy."

    Nếu Seraphim và Yuki lập đội, thì tôi và Saras lập đội cũng không vấn đề gì. Như vậy, tôi không cần phải chạm vào cơ thể phụ nữ nữa.

    Tôi và Saras bắt tay, đánh dấu sự hợp tác chính thức.

    "Hôm nay sẽ dùng tay này để ăn bánh mì nhé."

    "Không cần báo cáo từng việc cho tôi đâu."

    Từ lúc đó, trong 10 phút tiếp theo—tôi và Saras lấy được một đống thẻ như núi.

    Chiến thuật là như sau.

    Tôi giả vờ nằm bò trên sàn → Vampire Ninja sẽ lao tới tấn công → Saras dễ dàng lấy thẻ từ những Vampire Ninja mất cảnh giác.

    ...Hoàn toàn chỉ là mồi nhử thôi.

    Mà, như vậy cũng không sao. Không có gì xấu cả—

    "Nhưng sao chiến thuật này lại hiệu quả đến vậy chứ!"

    Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.

    "Vì mông của cậu là mục tiêu săn lùng của mọi người mà."

    Đột nhiên lại xuất hiện một sự thật gây sốc như vậy!

    "Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi."

    "À, chắc chỉ mình tôi là có thể đón nhận điều đó với tất cả tình cảm thôi."

    "Nói dối! Lau nước miếng đi kìa."

    Nghe vậy, Saras dùng tay áo yukata lau miệng.

    Lúc này—

    "Aya aya... Hai kẻ biến thái liên thủ rồi à... Thật kinh tởm."

    "Gì chứ Ayumu, nếu nói muốn lập đội thì tôi cũng định lập đội với cậu mà."

    Bước ra là Seraphim & Yuki.

    Hai người họ, túi nào cũng đầy ắp thẻ.

    "Yuki... chỉ mình cậu là không thể tha thứ."

    "Hehe, quyết đấu đi, Ayumu."

    Haaa... Ultimate Zombie Mode khởi động!

    Trong khoảnh khắc—bốn người mặc yukata lao vào trận chiến kịch liệt.

    Seraphim và Saras chiến đấu với tốc độ như nắm được tinh túy của Bắc Đẩu Thần Quyền. Động tác nhanh đến mức mắt thường không theo kịp.

    Còn tôi và Yuki—

    "Uwaa aaaa!"

    "Ugh aaaa!"

    Chỉ là đánh nhau bình thường thôi.

    Nhìn vào, chẳng khác gì bọn trẻ con cãi nhau. Mà, cũng có thể nói là đang trêu ghẹo nhau.

    Tôi hoàn toàn không có ý trêu ghẹo. Tôi muốn có một trận chiến oanh liệt cơ mà.

    Cứ thế này thì không ổn.

    Tôi phải dùng thủ đoạn đồi bại, tàn nhẫn hơn nữa!

    "Xin lỗi nhé, Yuki!"

    Tôi lấy hết can đảm, đưa tay về phía vòng một cỡ E Cup đó.

    Khi móng tay cảm nhận được sự mềm mại, tôi lập tức lấy thẻ từ túi ngực trái của Yuki.

    Yuki "a..." lên một tiếng. Cô nàng vốn nam tính, giờ mặt đỏ bừng như thiếu nữ, tránh ánh mắt tôi.

    "Ayumu... cái này... nói sao nhỉ..."

    Bị đánh trúng đòn chí mạng, Yuki co người lại, hai tay ôm ngực, vừa lắp bắp vừa ngượng ngùng.

    Nếu thái độ như vậy...

    "...Xin lỗi nhé."

    Tôi không nỡ ra tay nữa.

    Tôi trả lại thẻ cho Yuki, tự kiểm điểm bản thân vì đã quá đắc ý.

    Thế là, cuộc chiến giành món ăn kết thúc.

    Trong lúc Yuki từ chế độ thiếu niên chuyển sang thiếu nữ chưa kịp hồi phục, vì quên không bảo Saras chia thẻ bài giành được cho tôi, nên tôi chỉ có mấy món này.

    Củ cải bào được tặng vì thương hại.

    Quả bơ giành được nhờ kích hoạt Ultimate Zombie Mode.

    Còn gì nữa nhỉ... à, có ớt. Muối tiêu gì cũng dùng được.

    Dù đây là những nguyên liệu khiến tôi nhớ đến câu "mỗi ngày một củ cải, bác sĩ tránh xa tôi"—

    Nhưng, chỉ có vậy thôi... sao?

    Tôi lau nước mắt, trộn củ cải bào với ớt làm thành món momiji oroshi.

    ....................Tôi, tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch này vậy chứ.

    Tôi lập tức trở nên chán nản.

    Làm vậy chỉ càng thêm đau khổ thôi mà?

    Cả ngày hôm nay, tôi cứ thất bại vì tâm lý "thử đại xem sao".

    Đây gọi là, ngày xui xẻo sao?

    "Ayumu... cái này... nếu cậu muốn..."

    Yuki vẫn chưa hồi phục như thường, má vẫn đỏ, đưa cho tôi một món ăn.

    "Cảm ơn nhé, Yuki."

    Món Yuki đưa cho tôi là—cơm trộn nghệ tây.

    Món này hiếm thật.

        Mặc dù nói thật sự rất hiếm khi có được thứ này.

    Nhưng mà, chẳng phải món này phải ăn kèm với cà ri mới là hợp nhất sao? Tại sao lại chỉ đưa mỗi cái này cho tôi thôi chứ.

    Thôi, tóm lại cứ cho ít củ cải đỏ vào ăn thử xem sao đã.

    …………………………Ngon quá đi mất.

    Vượt ngoài mong đợi luôn. Vị của củ cải đỏ rất tuyệt, chỉ cần ăn kèm với cơm thôi đã đủ ngon rồi.

    Nước mắt... cũng thật ngọt ngào.

    Được ăn một bữa thế này, thật sự quá tuyệt vời.

    "Tại sao, Ayumu, cậu vừa ăn cơm vừa khóc thế? Nhìn cứ như một con kappa khô héo, thật kinh tởm."

    Seraphim, người đang ăn con tôm hùm Ise tươi ngon vốn thuộc về tôi, lên tiếng. Nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng rồi.

    Nhìn cảnh đó, nước mắt tôi lại tuôn trào.

    "Này, darling. Tôi có thể chia phần cơm của mình cho cậu đấy. Mà, điều kiện cũng đơn giản thôi, cậu chỉ cần bò xuống đất là được."

    Saras nói với vẻ mặt kiêu ngạo. Trên bàn ăn, cũng giống như của Seraphim, bày đầy những món ăn sắp tràn ra ngoài.

    "Vậy thì, tôi muốn cà ri."

    Tôi lập tức bò xuống đất. Sau đó, Saras như một hồn ma lướt tới, hướng về phía mông tôi——

    "Thôi, vẫn là không cần đâu."

    Rồi Saras lại nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

    "Hay là tôi cho cậu tai heo nhé."

    Nói xong, Saras liền phủ đầy tai heo lên cơm nghệ tây. Cơm nghệ tây, gọi tắt là Saras. (Chú thích: サフランライス→サラス)

    Vì mông tôi đã thoát nạn, nên chỉ đổi lại được tai heo. Dù vị cũng khá ngon.

    Nhưng tôi vẫn muốn tôm hùm Ise của Seraphim cơ. Tôi lại nhìn về phía Seraphim.

    Seraphim đang vui vẻ thưởng thức bữa tối, đuôi ngựa cũng đung đưa theo.

    "Thật hết cách với cậu. Vậy tôi cho cậu luôn 'móng tay thiên tài' của tôi nhé."

    Không thể nào đâu.

    "Cậu ấy, có thể đừng dịu dàng tặng tôi những thứ cậu không cần nữa không?"

    "Aikawa... hay là... chúng ta cùng ăn nhé..."

    Đến lượt Yuki. Cái tên này sao lại buồn bã thế chứ. Mau lấy lại dáng vẻ như chú chó nhỏ chạy nhảy trong sân vườn đi nào.

    Yuki kéo bàn ăn của cô ấy sát lại bàn tôi. Sau đó vai cô ấy áp sát vào tôi cùng ăn cơm.

    Lúc này, bỗng có một cảm giác kỳ lạ trào dâng. Tôi hỏi Saras:

    "Cuối cùng thì, giữa cậu và Seraphim ai thắng vậy?"

    "Tôi cũng đang rất tò mò đây. Này, kết quả thống kê ra chưa?"

    Saras lớn tiếng hỏi. Rồi, cô nàng Vampire Ninja tóc xoăn vừa chia củ cải đỏ cho tôi cầm micro, đọc gì đó như bản ghi chép.

    "Được rồi, kết quả bình chọn cuối cùng cũng đã có. Người chiến thắng lần này là——ơ, không ngờ lại là Sarasvati và Seraphim đồng hạng nhất."

    Nghe kết quả xong, cả Seraphim và Saras cùng lúc nở nụ cười, đứng dậy bắt tay nhau.

    "Có vẻ, trận quyết đấu lại phải để lần sau rồi."

    "Chắc là vậy."

    Dường như đây là kết quả mà cả hai đều đoán trước được. Chẳng lẽ, lần nào họ cũng hòa điểm nhau sao?

    Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, hai người lại ngồi xuống.

    Ngoài tôi và Yuki ra, ai nấy đều có vẻ rất vui.

    Cứ thế, khoảng ba mươi phút trôi qua——

    "Thôi, vì ngày mai tôi còn có việc, xin phép được cáo lui trước."

    Saras đứng dậy với vẻ mặt chuẩn bị rời đi.

    Vì ngày mai còn có buổi diễn live mà.

    "Xin chờ chút. Bây giờ vẫn chưa phân thắng bại, cậu định bỏ chạy sao?"

    Seraphim đã ăn xong lau miệng, ngẩng đầu nhìn Saras. Trên bàn vẫn còn rất nhiều món ăn chưa đụng tới.

    Seraphim lộ vẻ quyết tâm không phân thắng bại thì không chịu thôi. Tiếp theo sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây?

    Saras trông có vẻ bối rối, lại hơi lúng túng.

    "Saras, buổi diễn ngày mai bắt đầu từ mấy giờ vậy?"

    Tôi, vừa ăn xong cơm nghệ tây và mới no được sáu phần, cũng ngẩng đầu hỏi Saras.

    "Hử? Theo kế hoạch thì từ bốn giờ chiều đến sáu giờ."

    "Vậy thì, sáng mai quay về chắc cũng không sao nhỉ? Làm ơn đi, coi như giúp tôi một lần đi."

    Seraphim vẫn như mọi khi, còn Yuki thì hoàn toàn khác thường. Lúc này tôi chỉ còn biết trông cậy vào Saras thôi.

    Nghĩ đến việc nếu Saras không ở lại, tôi lại thấy bất an vô cùng.

    Nếu như kế hoạch bắt đầu từ sáng thì thôi, nhưng đã là chiều tối thì... chắc được nhỉ?

    Tôi lén quan sát sắc mặt Saras, lúc này Saras mỉm cười rất dễ thương.

    "Đã được darling nói vậy rồi——thì cũng đành chịu thôi."

    Saras vui vẻ liếc mắt đưa tình về phía tôi khi nghe tôi nói cô ấy rất quan trọng.

    Sau đó, không hiểu sao tôi lại bị Seraphim lườm cho một cái.

    "Hừ. Vậy thì, tôi muốn đi tắm trước."

    Seraphim phe phẩy tay đứng dậy.

    Mà, sau trận chiến kịch liệt như vậy cũng phải thôi.

    "Vậy thì, đi tắm đi."

    Thế là, các mỹ nữ ăn xong bữa tối vừa nói cười vừa đi về phía suối nước nóng.

    Trong tiếng cười nói rộn rã ấy, thấp thoáng vang lên tiếng của Yuki.

    "Aikawa, cậu cũng đi tắm luôn không?"

    Yuki như có gì đó mắc trong răng, lẩm bẩm khe khẽ.

    "Thôi, để sau đi."

    Nghe vậy, Yuki lại lẩm bẩm nhỏ.

    "Ừ... nhưng, không được lén nhìn đâu đấy."

    "Biết rồi mà."

    "Không lén nhìn thật à..."

    Không hiểu sao Yuki lại cúi đầu có vẻ hơi tiếc nuối.

    Haiz, thật sự không hiểu nổi cô nàng này muốn gì nữa.

    Vậy thì, đợi khi các Vampire Ninja chắc đã vào hết suối nước nóng, tôi một mình cầm khăn tắm mềm đi về phía phòng tắm.

    Tôi vừa ngân nga bài hát của Ozaki Yutaka, vừa cởi yukata trong phòng thay đồ vứt sang một bên.

    Nhìn thấy yukata và khăn tắm vứt bừa bãi khắp nơi, tôi cũng muốn được nô đùa cùng bạn bè nam một phen.

    Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ bừa bộn như sau lễ hội, đi về phía phòng tắm.

    Trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, rồi dội nước nóng làm ấm người. Chuẩn bị xong, let's 温泉time.

    Ơ, là suối nước nóng ngoài trời được bao quanh bởi đá à. Lờ mờ ngửi thấy mùi lưu huỳnh, đúng là cảm giác như đến suối nước nóng thật.

    Ngâm mình xuống nước đến vai, tôi thốt lên "A~" đầy cảm thán.

    Nhìn cảnh này, lần đầu tiên tôi cảm thấy tham gia buổi tụ họp của các Vampire Ninja cũng không tệ.

    Tôi cảm nhận được cơ thể dần hồi phục nhờ ngâm trong làn nước nóng này.

    Suối nước nóng thật tuyệt vời.

    Nếu ở đây có khỉ ngâm cùng nữa thì càng có không khí hơn.

    "Ah, suối nước nóng tuyệt quá~~"

    Tôi không kìm được mà lẩm bẩm một mình.

    Lúc này tôi bỗng thấy bên cạnh có gì đó như chữ viết. Thì ra là bảng hướng dẫn suối nước nóng.

    "Sử dụng suối nước nóng này có thể gây ra các phản ứng phụ như thấp khớp, đau lưng, trĩ, bỏng, ảo giác v.v. Nếu là người không phải Ninja, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

    ………………Ơ?

    Chuyện gì thế này?

    Tôi bắt đầu thấy hơi hoang mang. Hình như còn có gì đó nữa, nhưng vì hơi nước nên không nhìn rõ.

    Ôi——ơ? Sao cảm giác... ý thức dần mơ hồ rồi.

    "Không ổn rồi đây."

    Tôi lẩm bẩm một mình.

    Lúc này——

    "Hử? Tưởng ai hóa ra là my darling à."

    Có người đáp lại.

    Vì trời tối, tôi không để ý thấy Saras ở phía bên kia tảng đá. Tôi vòng qua tảng đá, Saras xuất hiện.

    Cô ấy búi mái tóc dài đen nhánh lên——này không đúng rồi!

    "Sa, Saras? C-c-c-c-c-cậu đến đây từ khi nào vậy?"

    "Thật thảm hại, cậu đúng là đại tướng khỏa thân."

    Saras nhìn tôi không cảm xúc, tôi thì đang run rẩy che chỗ hiểm.

    Dù sao thì Saras! Cái tên biến thái Saras này——!

    "Tại sao cậu lại không mặc gì thế hả!"

    Tôi vừa lấy tay che mặt vừa hét lên.

    "Cậu vẫn ngốc nghếch dễ thương như mọi khi. Không nghĩ xem đây là chỗ nào à? Ở đây khỏa thân mới là bình thường chứ."

    Dù nói rất đúng, nhưng máu mũi tôi sắp trào ra rồi.

    Không mặc gì, lại chẳng có gì che chắn, Saras.

    Mà, đại khái giống như ai đó bật cheat max level nên tỏa sáng rực rỡ, chỗ quan trọng thì hoàn toàn không nhìn thấy.

    "Đừng vừa nói chuyện vừa trườn qua bên cạnh chứ! Đáng sợ quá đi!"

    "Tại sao lại che chỗ hiểm mà chạy trốn thế? Đúng là kỳ quặc."

    Kỳ quặc là cậu mới đúng! Dù muốn nói vậy nhưng tôi không nói ra.

    Saras dùng tốc độ Ninja lao đến trước mặt tôi, ngồi xuống như ngồi ghế, tựa sát vào tôi.

    Một mùi hương dầu gội dịu ngọt từ mái tóc vừa gội của Saras phảng phất vào mũi tôi. Giờ mùi suối nước nóng đã bị hương thơm ấy lấn át.

    "Tại sao cậu lại ngồi ở đây?"

    "Miệng thì nói vậy, thật ra cậu vui lắm đúng không?"

    "Chẳng vui chút nào cả."

    "Hay là, cậu ngồi trước mặt tôi nhé? Được làm đệm cho mông darling, tôi cũng rất vui đấy."

    "Không cần khách sáo đâu!"

    Dù tôi muốn chạy trốn, nhưng cánh tay đã bị Saras giữ chặt.

    Saras cứ thế, ôm chặt lấy tay tôi.

    "Này, chuyện này là sao hả!"

    "Thế này không được à? Có tôi ở lại đây với cậu. Chút lợi này, cho tôi hưởng đi."

    Saras từ phía sau ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

    Mà, chính tôi là người nài nỉ cô ấy ở lại, cũng muốn bù đắp cho cô ấy, làm cô ấy vui, nhưng cảm giác nếu cứ thế này thì tôi sẽ bước lên nấc thang trưởng thành mất, sau này đến cả ớt xanh cũng ăn ngon lành.

    Chỉ có điều đó là... chỉ có điều đó là...

    "Tôi nghe người khác nói, không ngờ lại là chuyện hạnh phúc đến vậy."

    Tôi đã bắt đầu không nghe rõ giọng Saras nữa rồi.

    "Này, sao thế? My darling này."

    A, đầu nóng quá. Bàn tay chạm vào ngực, từng tấc da thịt bị chạm vào đều khiến tôi sôi sục.

    "Ơ? À, ừ. Được cậu ở lại thật sự, tôi cảm ơn lắm."

    Toàn thân tôi trần truồng, bị một mỹ nữ khỏa thân ôm chặt thế này——

    Không ổn rồi. Cứ thế này sẽ không kiểm soát nổi mất!

    Cứ thế này thì món tráng miệng cũng bị nướng thành bánh kếp mất thôi.

    Ơ, trên đầu như sắp bốc khói vậy.

    "Saras!"

    Lúc này, Yuki xuất hiện.

    Đây đúng là một trường hợp shuraba thực thụ. Chỉ trong chớp mắt, suối nước nóng đã biến thành chiến trường tình ái.

    "Hai, hai người các cậu đang làm gì ở đây vậy! Hai người là gấu koala à!"

    Nhìn thấy tôi và Saras, lại còn thấy Saras ngồi lên người tôi như bồn tắm, như ghế không chân, Yuki tức giận mặt đỏ bừng, cũng ùm một cái nhảy vào suối nước nóng.

    Yuki ôm lấy cơ thể như không muốn tôi nhìn thấy, miệng ngập trong nước lẩm bẩm.

    "Ừm. Cái này còn thoải mái hơn suối nước nóng bình thường nhiều. Mel Shutoromu cũng thử xem không?"

    "Ơ? Tôi..."

    ——Thôi, chắc Yuki định từ chối như vậy, nhưng lại nghẹn lời, lại ngập miệng xuống nước tiếp tục lẩm bẩm.

    "Đừng khách sáo thế, lại đây nào."

    Tay tôi bất ngờ bị kéo mạnh, vị trí của Yuki và Saras đổi chỗ cho nhau.

    Hoàn toàn không thể nào, nhưng vì hơi nước dày đặc nên những chỗ quan trọng của Yuki cũng không nhìn thấy gì, giờ cô ấy thật sự đang ngồi trước mặt tôi.

    Sau đó, Yuki giật lấy tay tôi từ Saras, ôm chặt lấy như tay vịn an toàn trên tàu lượn siêu tốc.

    Chụt.

    "Ừm... dù thấy hơi ngại, nhưng cảm giác cũng không tệ đâu."

    Yuki với vẻ mặt hạnh phúc, vui vẻ áp sát vào tôi.

    Tôi... rốt cuộc... đang làm gì thế này.

    Trên đầu như sắp bốc khói rồi.

    Saras dường như hiểu ý, gật đầu.

    Đúng lúc này——

    "Đang làm gì vậy? Thật là khó chịu, cứ như kiểu không chọn 'đồng ý' thì không vào được game online ấy, hai người thật khó chịu!"

    Đó chẳng phải là bước bắt buộc sao! Hoàn toàn không khó chịu gì cả!

    Seraphim quấn khăn tắm cũng đến.

    "Cậu cũng đến à?"

    "Hả?"

    "Thế này cảm giác hạnh phúc thật đấy~"

    Ơ? Sao tự nhiên Yuki lại có vẻ mặt như hồi còn nhỏ thế này. Như một món đồ chơi lên dây cót đầy năng lượng.

    "Thì ra là vậy à."

    Seraphim vẫn quấn khăn tắm, trực tiếp ngâm mình vào suối nước nóng. Sau đó dang tay, dùng bàn chân đạp vào tôi.

    Bốp...

    Một cú đá thẳng không chút nương tay... Ăn xong cú này đầu tôi thật sự bốc khói.

    Đó là những gì tôi còn nhớ được trước khi mất ý thức năm giây.

    Đó rốt cuộc là mơ, hay là ảo giác do tác dụng của suối nước nóng?

    Chắc là do vấn đề của suối nước nóng nên tôi hơi choáng... Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mình mặc yukata, ở trong một nơi chất đầy đệm——chiến trường.

    "GOGOGOGOGOGOGO!""Mau mang đạn tới!""Bác sĩ đâu!""Xung phong!"

    Không hiểu sao lại nghe thấy đủ loại âm thanh.

    Tôi dụi mắt thật mạnh, mong nhìn rõ ràng xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

    Là nơi vừa diễn ra trận tranh giành món ăn lúc nãy. Trên tatami chất đầy đệm, không còn một khe hở nào.

    Và, đống chăn chất cao kia chắc là làm thành pháo đài, còn các cô gái vừa trốn trong bóng tối vừa né những chiếc gối bay loạn xạ.

    Cái đó... nếu nói là có chuyện gì xảy ra...

    Dựa vào hiểu biết của tôi về tình hình hiện tại, không cần nhiều thời gian cũng có thể kết luận.

    Đây là, đại chiến ném gối.

    Chắc là chia thành hai phe Seraphim và Saras, rồi chơi trò sinh tồn ném gối.

    Tôi, thuộc phe nào nhỉ?

    Bây giờ, tình hình chiến sự ra sao?

    "Tỉnh lại rồi à, Aikawa."

    Yuki ngốc nghếch nói với vẻ mặt tươi tỉnh.

    Yukata xộc xệch. Dù vừa tắm xong nhưng làn da đã ướt đẫm mồ hôi thơm. Ngồi dạng chân không chút ngại ngùng, nên chiếc quần lót hồng mới thay cũng lộ ra hết.

    Nhưng vì vẻ mặt quá tươi tỉnh, chẳng có chút cảm giác gợi tình nào.

    "Yuki——"

    Cái Yuki kỳ lạ như lớp trưởng chín chắn ấy không biết đi đâu rồi. Trước mặt tôi, vẫn là——không, là Vampire Ninja còn đáng tin hơn mọi khi.

    "Xin lỗi nhé, Aikawa. Nhưng có thể phiền cậu cùng tôi đến đó ngay được không?"

    Yuki chỉ về phía một ngọn núi đệm giống hệt trước mắt. Và, trong bóng tối ở đó, có không ít cô gái đang nằm dài.

    "Chẳng lẽ, họ đã chết rồi sao?"

    "Đúng vậy. Nên bây giờ chúng ta phải đến đó cố thủ. Sẵn sàng chưa?"

    "Thôi, chắc cũng phải vậy thôi?"

    Dù chưa rõ tình hình lắm, nhưng cứ làm theo lời Yuki đã.

    Cảm giác chuyện này cũng khá thú vị.

    Thôi, tạm thời nhặt ba cái gối rơi gần đó đã.

    "Đi thôi, Aikawa!"

    Tôi vung yukata như áo choàng, rồi cùng Yuki chạy lên đệm.

    "Bắn yểm trợ!"

    Giọng đó là của Saras. Vậy là Saras cùng phe với chúng tôi rồi.

    Không thấy bóng dáng Seraphim đâu. Cũng là cùng phe à? À, đây là trận chiến giữa Seraphim và Saras. Vậy Seraphim chắc ở phe đối phương rồi.

    Những chiếc gối bay loạn xạ như mưa rào.

    Đồng đội phe tôi thò đầu ra khỏi pháo đài đệm, bị gối đánh trúng là gục ngay. Tôi và Yuki chạy băng qua đám đông, cuối cùng cũng đến được đích.

    Vượt qua các Vampire Ninja trông như đã ngủ chứ không phải chết, Yuki tranh thủ thở dốc sau pháo đài.

    "Này, Yuki. Dù bị đánh trúng cũng đâu có chết đâu mà."

    "Aikawa ngây thơ quá. Chỉ cần bị 'gối ngủ tuyệt đối' này đánh trúng đầu, chỉ một phát——là sẽ... ơ?"

    Chắc là định nói chỉ cần trúng một phát là ngủ luôn.

    Gối này ghê thật.

    Bình thường cũng muốn có một cái như vậy.

    Nhà nào cũng muốn có món đó nhỉ.

    Yuki lợi dụng sơ hở của đối phương, ném một cú gối trúng mặt địch, mục tiêu ngã cái rầm.

    Ngay sau đó, một cô gái đeo băng đỏ chữ thập chạy tới, nhưng đã quá muộn. Họ lắc đầu, rồi dán một tờ giấy lên người bị thương.

    À, đúng là trúng một phát là ngủ luôn.

    Phù... Tiếng ồn ào như bão tố vừa rồi đã biến mất.

    Mọi người đều nín thở, im lặng như tờ.

    Dù sao cũng là đại chiến ném gối, từ đầu đã xác định số lượng đạn rồi.

    Khác với chiến tranh thật, số lượng đạn ở đây không nhiều lắm.

    Hai bên đều chú ý điều đó.

    Cứ thế này, hết đạn chỉ là chuyện sớm muộn.

    Nhưng nếu nhìn vào giữa hai phe...

    Ở tiền tuyến ác liệt nhất, có rất nhiều gối và người chết... à không, là người ngủ.

    Đó là vùng đất chưa ai đặt chân tới từ trước đến nay.

    "Chỉ cần thu hồi được gối ở đó là thắng——chắc vậy."

    "Giỏi quá, Aikawa! Vậy thì hai ta cùng ra đó thu hồi gối nhé!"

    "Nói thì nói vậy thôi."

    "Chỉ cần hai ta cùng nhau, không gì là không thể!"

    Vừa dứt lời, Yuki đã thò người ra khỏi pháo đài.

    Haiz, thật là.

    Yuki cúi thấp người, vừa ném gối vừa áp chế, vừa chạy về phía tiền tuyến.

    Có thể thấy một Vampire Ninja đang vung gối nhắm vào Yuki khi cô ấy sắp tới đích.

    Đã thành mục tiêu hoàn hảo rồi. Họ tính toán trước Yuki sẽ đến đó.

    Hết cách rồi sao——Yuki tuyệt vọng nhắm mắt lại.

    Bốp...

    Sao có thể để cậu thành công được.

    Tôi kịp thời chặn cú bắn tỉa nhắm vào Yuki.

    "Cảm ơn... Aikawa."

    "Tôi sẽ không để cậu một mình đâu."

    Yuki kẹp gối hai bên hông rồi vội rút lui. Tôi dùng gối rơi ở tiền tuyến chặn các đòn tấn công nhắm vào Yuki, bảo vệ phía sau cô ấy.

    Cứ như đang chơi đập chuột vậy.

    Từng đòn tấn công bất ngờ của các Vampire Ninja đều bị tôi chặn lại chính xác.

    Trong lúc chúng tôi phối hợp như vậy, không ai thò đầu ra nữa.

    Giờ là lúc——tôi cũng nên rút lui thôi.

    Bên phải ổn, bên trái cũng không vấn đề.

    Bốp...

    Khi nghe thấy tiếng bị gối đánh trúng, tôi không thể tin vào mắt mình.

    Quay lại nhìn, là hàng loạt gối rải rác trên đất và Yuki ngã gục về phía trước.

    Sau gáy cô ấy——bị viên đạn tàn nhẫn bắn trúng trực tiếp.

    Không thể nào... Lúc này lẽ ra không ai thò đầu ra mới đúng.

    Tôi nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng kẻ địch. Không ai ném gối cả.

    Đây là viên đạn vô hình.

    "Y tá mau tới đây!"

    Saras hét lên.

    "Yuki! Yuki! Mau mở mắt ra đi, Yuki!"

    Tôi ôm chặt lấy Yuki, nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô ấy.

    "Aikawa... tôi, không hiểu sao thấy buồn ngủ quá."

    Yuki lơ mơ, sức lực dần rời khỏi cơ thể.

    "Đừng bỏ cuộc. Cậu vẫn chịu được thêm một phát nữa mà."

    Nghe tôi nói, Yuki cười như một cậu bé nhìn tôi.

    Tôi biết đó chỉ là Yuki cố gắng gượng cười thôi.

    Vampire Ninja phe tôi đeo băng đỏ chữ thập chạy tới nhìn thấy Yuki.

    Sau đó, họ lắc đầu bất lực, dán tờ giấy lên trán Yuki.

    "Mel Shutoromu, yên nghỉ tại đây."

    Tôi cố nén tuyệt vọng đứng dậy.

    "Các người..."

    Tôi rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.

    Tôi muốn trút hết cơn giận này. Tôi muốn mỉa mai đối thủ như Seraphim vậy.

    Tôi bây giờ chỉ muốn xả hết cảm xúc của mình.

    "Quần lót của các người, màu gì vậy————a!"

    Kết quả, những gì tôi nói ra chỉ là quấy rối tình dục. Tôi xin lỗi một chút rồi——

    Bốp...

    Bên đầu, cảm nhận được một cú va chạm mạnh.

    Một cảm giác rã rời lan khắp cơ thể.

    ...Bên cạnh... sao?

    Không thể nào. Ở đó rõ ràng chỉ có người ngủ thôi mà.

    Cũng không có ai bên phe địch tấn công cả.

    Đây là... chuyện gì thế này...

    Ý thức bắt đầu mơ hồ. Tôi cố gắng đứng vững, lắc đầu. Lúc này lờ mờ nghe thấy ai đó nói.

    "Bởi vì cậu thật sự quá kinh tởm, nên không biết từ lúc nào đã đánh trúng cậu rồi. Suýt nữa thì, rõ ràng định nằm phục ở đây mãi——"

    Trong đống người ngủ, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bất ngờ đứng dậy.

    Seraphim!

    Cô ta... trà trộn vào đám người ngủ, nằm phục ở đó sao! Dù gối có hết cũng được, dù có ai đến thu hồi gối cũng được, tất cả đều nằm trong tính toán của cô ấy.

    Thảo nào, phe địch không ai đến thu hồi gối cả.

    Không phải không dám hành động, mà là để dụ tôi và Yuki ra thôi.

    Không ổn rồi.

    Đầu óc tôi không nghĩ nổi nữa.

    Không, cảm giác trời đất quay cuồng.

    Ơ? Đây là đâu.

    Ý thức——bắt đầu mờ dần.

    Lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó.

    "dar...ling..."

    Một hồi ù tai, rồi không nghe rõ nữa.

    Cảm giác buồn ngủ quá...

    Ngay bên cạnh, tôi như thấy một chú chó giống Patrasche.

    Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vì tiếng mưa.

    Tiếng mưa rơi dữ dội gõ lên mái nhà. Tiếng nước chảy như thác dọc theo mái.

    Và tiếng gió mạnh thổi làm cửa sổ rung lắc.

    Xung quanh tôi, toàn là các cô gái vẫn còn ngủ. Tôi xé tờ giấy dán trên trán ghi "Aikawa Ayumu, yên nghỉ tại đây", dụi mắt cho tỉnh.

    Thôi, đi đánh răng rửa mặt đã.

    "Chào buổi sáng, my darling."

    Tiếng nói đầu tiên vang lên nhẹ nhàng.

    Saras mặc yukata, hôm nay trông không còn vẻ kiêu ngạo như mọi khi.

    Saras ngồi trên ghế không chân, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đầy vẻ u sầu.

    "Trông cậu có vẻ không có tinh thần nhỉ."

    Tôi vừa vươn vai vừa đứng dậy.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Saras hôm nay không hiểu sao lại u ám.

    "Ừ. Thật ra là vì hình như sắp có bão."

    Saras cắn chặt môi đầy bất mãn.

    "Bão à..."

    Tiếng mưa này, hóa ra là do bão.

    Nói vậy thì, đúng là giống như đứng cạnh đoàn tàu đang chạy qua vậy.

    "Ừ. Hơn nữa vì ảnh hưởng của bão, cáp treo giờ không hoạt động được."

    "Vậy là, giờ không xuống núi được à?"

    À, thế thì phiền thật. Haruna và Yuu không sao chứ?

    "Nghe nói giờ phải ở lại đây thêm một đêm nữa."

    Seraphim lắc đầu bước vào phòng.

    "Vậy à…………Nhưng, Saras, hôm nay là..."

    Đến đây, tôi mới hiểu vì sao Saras lại có vẻ mặt như vậy.

    "Đúng vậy, hôm nay tôi có buổi diễn live."

    Đúng rồi. Hôm nay là kỷ niệm một năm debut idol của Saras.

    Tim tôi đập thình thịch liên hồi.

    Giờ thế này thì không ổn rồi.

    "...Bây giờ, mấy giờ rồi?"

    "Chín giờ ba mươi hai phút."

    "Nếu giờ xuất phát từ đây——có kịp không?"

    "Chỉ cần đến ga trước mười giờ là được."

    "Này này, nếu là chuyến mười giờ, dậy sớm hơn chút là kịp mà?"

    "Tôi dậy từ bảy giờ rồi đấy. Nhưng, đến lúc đó thời tiết xấu thì cũng không đi được mà."

    Chắc là, Saras đã tự nghĩ đủ mọi cách rồi.

    Nhưng mà...

    Chỉ còn biết bỏ cuộc thôi.

    Nên Saras mới có vẻ mặt cô đơn chưa từng thấy, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

    "Cậu là Vampire Ninja mà. Chắc vẫn đi được chứ."

    Nói vậy cũng không thể an ủi Saras được.

    "Không thể xem thường núi đâu. Độ cao tăng thì nhiệt độ cũng giảm, gió cũng mạnh hơn. Giờ ngoài kia chắc gió đã hơn bốn mươi mét một giây rồi."

    "Cậu nói con số vậy tôi cũng không hình dung được mức độ thế nào đâu."

    "Đúng vậy. Nhưng chỉ cần ra ngoài là hiểu ngay thôi. Người cũng bị thổi bay luôn đấy."

    Hiếm khi thấy Saras buồn đến vậy.

    Trước đây dù thế nào, Saras cũng chưa từng có vẻ mặt như thế.

    Nhưng lần này cũng phải thôi. Kỷ niệm một năm debut idol. Rõ ràng rất mong chờ, vậy mà giờ có thể phải bỏ lỡ buổi diễn quan trọng này.

    Lúc đó, nếu tôi không nài nỉ Saras ở lại với mình.

    "Xin lỗi, Saras. Vì tôi mà buổi diễn..."

    "Ôi dào, không phải lỗi của cậu đâu. Chuyện này ai mà lường trước được. Hơn nữa, bão đến thì khán giả cũng không tụ tập được đâu. Dù là trong nhà cũng không thể. Nên, ngẩng đầu lên, mạnh mẽ lên nào."

    Saras... tôi thật sự rất áy náy. Dù là thiên tai không thể làm gì, giờ nói gì cũng không thay đổi được——

    Nhưng tôi không thể không hối hận.

    "Vậy thì, quyết đấu lần cuối đi, Saras."

    Seraphim thay yukata bằng quần áo thường.

    Vì hành động đột ngột của Seraphim, Saras có chút lúng túng.

    Tôi hiểu Seraphim muốn nói gì.

    Seraphim luôn giúp tôi nói ra cảm xúc trong lòng.

    "Tôi, sẽ cược rằng fans của cậu vẫn đang chờ ở đó. Có đi được hay không, cứ thử rồi hãy quyết định."

    Seraphim mỉm cười nói.

    Seraphim giờ nói muốn đến hội trường buổi diễn. Quả nhiên, không bao giờ bỏ cuộc mới đúng là Vampire Ninja.

    "Tôi cũng đồng ý với đề nghị của Seraphim."

    Tôi đứng dậy, cởi yukata ra.

    "Các cậu..."

    "Đi thôi, Saras. À, cho tôi đi cùng nữa, dù có chuyện gì xảy ra."

    Chỉ mặc mỗi quần lót, tôi đi lấy quần áo thay.

    "Này, Aikawa."

    Vừa ra khỏi phòng đã thấy Yuki đã thay đồ thường đứng đó cầm quần áo của tôi.

    Đã đoán trước hành động của tôi rồi sao...?

    Yuki không biết nghe được lời Seraphim ở đâu, đã bắt đầu hành động.

    "Thật kinh tởm. Như cán khăn lạnh vậy, kinh tởm thật."

    Phiền phức thật.

    "Đi thôi, Aikawa! Nếu là chúng ta, nhất định làm được!"

    "À, người bình thường mới nghĩ là không thể thôi chứ? Đi thôi, Saras."

    Tôi, Yuki và Seraphim, ba người đều có cùng vẻ mặt.

    Ai cũng đầy tự tin.

    Saras cuối cùng cũng trở lại như thường. Vẻ đội trưởng đầy tự tin.

    "Hừ hừ, dạo này darling cũng bướng bỉnh ghê."

    "Vậy à? Thế chẳng phải giống cậu sao.——Tôi nói vậy cậu ghét à?"

    Nghe tôi châm chọc, Saras mỉm cười.

    "Rất vui đấy."

    Trong cơn bão mạnh đến mức thở cũng khó, tôi không khỏi cúi đầu.

    Đây chính là, gió bốn mươi mét một giây trong truyền thuyết sao! Đó là loại gió khiến người ta phải nghiêng người về phía trước mà vẫn không ngã.

    Chỉ cần lơ là một chút, cơ thể sẽ bị gió cuốn đi, cuối cùng chắc sẽ bị thổi bay mất.

    Đây không phải là cơn bão bình thường. Trước giờ chưa từng cảm nhận cơn bão mạnh như vậy.

    Mặc áo mưa vàng, co người lại, từng bước một đi trên con đường núi lầy lội.

    Nếu đi hết tốc lực, chắc cũng kịp đến ga, dù là Saras hay Seraphim, họ đều là Vampire Ninja chạy còn nhanh hơn cả xe.

    "Nhưng mà, cơn bão này mạnh quá——"

    "Dù sao cũng cứ tiến lên thôi!"

    Yuki đầy tinh thần như con của gió, chỉ đường dù có bão cũng không sợ.

    Tiếng nói không lớn lắm nhanh chóng bị gió cuốn đi.

    "Yuki, cậu biết đường chứ?"

    "Biết chứ! Vì tôi thường leo núi nên nhắm mắt cũng biết đường mà!"

    Nói mới nhớ, sở thích của cô nàng này hình như có cả 'ngắm sao'. Bình thường chắc cũng hay leo núi ở đây.

    Vì mưa gió dữ dội, đến cả trước mắt cũng không nhìn rõ.

    Trong tình cảnh này, chỉ còn biết tin vào Yuki thôi.

    Bình thường chỉ là đứa trẻ ngốc nghếch thôi mà.

    Chúng tôi đi theo thứ tự Yuki, Seraphim, tôi, Saras.

    Chỉ thấy cây cối và bùn đất. Dù là mưa gió dữ dội đến mức không mở mắt nổi, nhưng mở mắt ra lại chẳng thấy giọt mưa nào.

    Cảm giác như đang đi trong rừng cây ở núi Phú Sĩ vậy.

    "Cứ thế này thì chắc không kịp mất."

    Đúng là, trong tình hình này đến cả Saras cũng nản lòng. Đến ga chắc cũng mất nhiều thời gian rồi.

    "Thật ra cũng có đường tắt đấy."

    Lúc này Yuki ngượng ngùng đề nghị.

    "Vậy thì đi đường đó đi. Không còn thời gian do dự nữa."

    Seraphim quyết đoán. Saras nghe xong cũng gật đầu.

    "Ơ... nhưng mà chỗ đó... là vách đá đấy?"

    Nghe vậy, mọi người đều dừng lại.

    Tức là, đi xuống vách đá là đường tắt à. Đúng là cách trực tiếp thật.

    "Làm sao bây giờ?"

    Tôi hỏi ý kiến Saras.

    Vì tôi là zombie, nên dù có rơi từ vách đá chắc cũng không sao. Nếu hỏi có muốn không thì tôi chắc chắn là muốn rồi.

    Nhưng, nếu không đảm bảo Saras an toàn đến hội trường thì cũng vô nghĩa.

    "Vậy thì thử xem. Dù nguy hiểm, nhưng vì fans tôi vẫn muốn thử."

    "Vậy thì quyết định rồi! Được, thử xem nào!"

    Yuki tràn đầy tinh thần, giờ cũng khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.

    Để đến vách đá, chúng tôi đi vào rừng.

    Đi bộ khó khăn như đang đi trong núi——không, như đang đi trong rừng vậy. À, có lẽ giống như đi ngược gió hơn.

    Tôi vừa nghĩ mấy chuyện vớ vẩn vừa đi tiếp.

    Lúc này, cuối cùng cũng đến vách đá.

    Vách đá này cao đến mức phải có dù mới xuống an toàn được.

    Chắc cũng vài trăm mét. Chỉ đứng thôi đã thấy rợn người. Cảm giác như đứng trên nóc tòa nhà cao tầng vậy.

    Ban đầu cứ nghĩ nhảy từ tầng bốn xuống chắc không sao, nhưng độ cao này thì——

    "Hành lý để tôi cầm."

    Dùng lá cây làm cánh, Seraphim nhảy xuống trước.

    Dù bị gió ảnh hưởng nên không bay ổn định, nhưng chỉ để hạ cánh thì có vẻ không vấn đề gì.

    Đúng là Ninja. Dù nhảy từ độ cao này cũng không hề sợ hãi.

    Thật sự không dám bước chân đầu tiên.

    "Xu, xuất phát!"

    Yuki lấy hết can đảm hét lớn, rồi đi xuống núi. Sau đó tôi cũng trượt xuống theo. Cuối cùng là Saras.

    Gần như dốc 90°. Thật sự có cảm giác 'rơi xuống'.

    Nếu trời nắng, với năng lực vượt trội của chúng tôi thì xuống chắc dễ như chơi. Nhưng, trên sườn núi ướt mưa, lại chịu gió rít thì——

    "Uwaa!"

    "Yuki!"

    Tôi túm lấy áo mưa của Yuki khi cô ấy trượt ngã.

    "Darling!"

    Saras cũng túm lấy áo mưa của tôi, rồi——chúng tôi như gặp lở đất, hay nói đúng hơn là bản thân chúng tôi như lở đất hay tuyết lở.

    Mưa gió dữ dội.

    Vì gió nên chúng tôi bị ép sát vào mặt vách đá. Dù tránh được rơi thẳng đứng, nhưng vẫn va vào cây cối rậm rạp.

    Rồi cứ thế——lăn lộn xuống dưới.

    Chẳng kịp nhìn thấy cả đèn kéo quân. Cảm giác thật sự chỉ là trong chớp mắt.

    "Các cậu không sao chứ!"

    Thấy chúng tôi đột ngột lăn xuống, Seraphim lo lắng hỏi.

    "U...u..."

    Cảm nhận toàn thân đau như bị đánh mạnh, Saras nhăn mặt đau đớn.

    "Đau quá..."

    Yuki cũng vì bị đè lên bụng nên người cứ xoay vòng.

    Tôi là zombie nên không có cảm giác đau nên vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng dù vậy, chắc vai tôi trật khớp, gân gót cũng đứt rồi.

    "Hình như tôi làm quá rồi."

    Người bị thương nặng nhất là Yuki lên tiếng trước.

    "Haha... quả nhiên, không thể xem thường vách đá được. Tôi——thật quá ngây thơ."

    Dù cười nói vậy, nhưng Yuki vẫn nhăn mặt đau đớn.

    Vampire Ninja không dễ chết, nhưng cơ thể không cứng như zombie.

    "Yuki, không sao chứ?"

    "À, ừ... chắc không ổn lắm. Hình như gãy mấy cái xương sườn rồi."

    "Này này."

    Mặt mày tái mét.

    Giờ ngước lên mới cảm nhận rõ nỗi sợ vừa nhảy từ trên đó xuống.

    Nếu không phải Vampire Ninja chắc đã chết rồi.

    "Saras, không sao chứ?"

    Seraphim hỏi thăm tình hình của Saras. Dù trông không nặng như Yuki——

    "Ổn. Nhưng hình như trật mắt cá rồi. Chắc cần một tiếng để chữa trị."

    Vampire Ninja cũng phải mất một tiếng. Nếu là người thường chắc nghiêm trọng lắm.

    Quả nhiên, thế này vẫn quá liều. Trong mưa bão mà nhảy từ vách đá xuống.

    "Còn tôi thì... thôi, kệ đi."

    Tôi không sao, nhưng cũng giả vờ quan tâm hỏi han.

    "Haha, đúng là dục tốc bất đạt mà."

    Saras cười tiếc nuối.

    "Ahaha... đau quá."

    Yuki cười nhìn chúng tôi.

        Quả nhiên đến mức này rồi, cũng chỉ có thể bỏ cuộc thôi nhỉ. Tôi lộ ra vẻ mặt buông xuôi như vậy.

    "Vẫn chưa... vẫn chưa kết thúc đâu mà"

    Tôi đứng dậy. Trật khớp và gân gót chân đã được chữa lành rồi.

    "Đã nói rồi mà, darling. Bây giờ tôi vẫn chưa thể hành động ngay, hơn nữa Mel Schtrom còn bị thương nặng. Không thể kịp được đâu"

    "Sao cậu cứ nói những lời không giống phong cách của mình vậy chứ"

    Seraphim đáp lại lời tôi.

    "Tất nhiên là không muốn gây thêm phiền phức cho Ayumu rồi. Ghê tởm lắm đúng không? Tóc cứ như mấy vạch đen bị máy quét mã vạch ở quầy thu ngân quét qua ấy, thật kinh khủng"

    Ai mà đầu là mã vạch chứ! Chỉ là tóc dày thôi mà!

    "Người gây phiền phức là tôi. Cho nên—chuyện này tôi không thể không để tâm đâu. Đi thôi. Để tôi cõng cậu"

    "Darling... tôi hiểu rồi"

    Nhờ sự giúp đỡ của Seraphim, Sarasvati nằm lên lưng tôi, ôm chặt lấy cánh tay tôi, rồi tôi dùng tay đỡ lấy mông cô ấy.

    "Vậy à. Hừm, đúng là ngược lại với tối qua nhỉ"

    Tối qua? À, lúc ở bồn tắm ngoài trời ấy mà.

    "Đúng vậy. Nếu là bình thường thì mông tôi đã bị cậu sờ rồi"

    Khác với mọi khi. Khi nghĩ đến việc tình huống như bây giờ có thể xảy ra ở đủ loại hoàn cảnh, tôi không nhịn được mà bật cười.

    "Aikawa... đi thẳng theo con đường này rồi rẽ trái. Cứ đi tiếp là sẽ đến ga tàu. Phần còn lại, nhờ cậu nhé"

    Yuki tựa lưng vào vách đá, ngồi yên không động đậy, cố gắng giơ ngón tay cái lên chỉ đường cho chúng tôi.

    "Yuki? Cậu cũng đi cùng—"

    "Bây giờ tôi mà đi chỉ tổ vướng víu thôi. Đừng để ý đến tôi, mau đi đi"

    Tôi thật sự không thể lo cho hai người cùng lúc được

    Vì hành lý là quần áo biểu diễn của Sarasvati, Seraphim không thể vứt chúng đi.

    "Tôi hiểu rồi. Ayumu, mau đi thôi"

    "Này, Seraphim"

    "Đừng lãng phí thời gian suy nghĩ nữa, mau đi đi"

    Dù có vẻ lạnh lùng, nhưng Seraphim cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy. Cô ấy quay lưng lại với Yuki mà bước đi.

    "Công lao của cậu sẽ không uổng phí đâu"

    Sarasvati quay về phía Yuki cảm ơn một hồi, thật hiếm thấy.

    Nhưng nếu không có Yuki, đúng là khó mà đến được ga tàu.

    So với trên vách đá, gió ở đây chắc yếu đi một nửa. Như vậy thì tốc độ đi bộ cũng có thể tăng lên rồi.

    "Hì hì... tôi có phải, rất ngầu không?"

    Dù là nụ cười như thiếu niên, nhưng lúc này nụ cười ấy lại toát lên vẻ nam tính như một người anh cả.

    "À, thật sự rất ngầu đấy"

    Nếu là Vampire Ninja thì dù chỉ bị gãy xương chắc cũng không sao đâu. Hơn nữa, nơi này cũng giống như sân sau của Yuki, chắc chắn sẽ nhanh chóng quay về khách sạn thôi.

    Sau khi giao hành lý cho Seraphim, tôi chỉ việc cõng Sarasvati mà chạy về phía trước.

    Dù đã thở không ra hơi, chân cũng không còn sức, nhưng dù vậy, tôi vẫn phải tiếp tục chạy như thế này.

    Vì là zombie nên tôi không cảm nhận được đau đớn. Sự tiêu hao cơ bắp cũng sẽ nhanh chóng hồi phục lại.

    Nhưng, chạy hết sức trong bão thì vẫn rất mệt mỏi.

    Sau đó, chắc cũng qua vài phút.

    Cuối cùng cũng đến được ga tàu rồi.

    Sarasvati từng nói, nếu đến trước mười giờ thì vẫn còn kịp,

    Nhưng bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi rồi.

    Hơn nữa—

    "Vì ảnh hưởng của bão, hiện tại các chuyến tàu đã ngừng hoạt động"

    Tàu điện, đã dừng chạy rồi.

    "Bây giờ hoàn toàn không thấy có dấu hiệu sửa chữa gì cả. Có lẽ đến tối cũng không thể chạy được"

    Nghe nhân viên nhà ga nói vậy, Seraphim lắc đầu.

    "Vậy à... thế thì, chỉ còn cách chạy đến hội trường thôi. Nếu bỏ cuộc ở đây thì sẽ bị Mel Schtrom cười cho mất"

    Sarasvati xoa xoa cổ chân bị trật rồi đứng dậy, vươn người thật mạnh.

    Tôi vui mừng không kìm được mà nở nụ cười.

    "À, không làm vậy không được nhỉ. Có thể cử động rồi à, Sarasvati?"

    "Được nghỉ ngơi đủ rồi nên bây giờ không sao nữa"

    Sarasvati vỗ vỗ vào mắt cá chân. Nhìn vào vẻ mặt của cô ấy, tôi biết cô ấy đã quyết tâm, dù không chạy nổi cũng phải cố chạy.

    "Đúng vậy. Đã đến tận đây rồi. Hướng về phía mục tiêu mà tiến lên thôi"

    "Nếu đi taxi cũng không kịp à?"

    "À, từ đây đến hội trường đi taxi mất khoảng bảy tiếng. Chúng ta chạy bộ còn nhanh hơn"

    "Vậy thì hết cách rồi"

    Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui.

    Dù là trận chiến giành món ăn, hay trận chiến ném gối. Khi đó rõ ràng không cảm nhận được, nhưng bây giờ lại có cảm giác như mình có thể làm được bất cứ điều gì.

    Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục chạy về phía hội trường.

    Vừa chạy vừa nghỉ, rồi lại tiếp tục chạy.

    Cuối cùng cũng đến được hội trường, nhưng đã là tám giờ tối rồi.

    Cuối cùng, cũng chẳng khác gì đi taxi cho lắm.

    Tất cả đều là do thời tiết.

    Dù đến chiều tối gió cũng không yếu đi. Chúng tôi đứng ngây người trong cơn gió mạnh.

    Tấm biển "Buổi hòa nhạc kỷ niệm một năm Cute☆Kiraroro" đứng lẻ loi trong gió, bị mưa xối xả cuốn trôi.

    "Ahahaha... không kịp rồi nhỉ"

    "Dù đã cố gắng như vậy, nhưng vẫn không có tác dụng gì"

    Chúng tôi đều ngồi xuống, dù mặt đất đã ướt sũng cũng chẳng bận tâm.

    Bởi vì đã kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần rồi.

    Không bao giờ muốn chạy marathon như thế nữa.

    Nhưng, dù nỗ lực đã uổng phí, nhưng vẫn có cảm giác thành tựu tràn đầy.

    Bởi vì chuyện này có ý nghĩa để làm. Tôi nhớ lại một câu nói như vậy. Toàn tâm toàn ý vì mục tiêu mà phấn đấu, dù thất bại, mồ hôi đổ ra trong quá trình ấy chẳng phải đã là phần thưởng lớn nhất rồi sao?

    Đúng lúc tôi đang suy nghĩ—

    "Ki, Kiraroro-tan sao?"

    Hả?

    Nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên, tôi và Sarasvati đồng thời quay đầu nhìn lại.

    Ở đó, là những người đàn ông mặc đồ giống Shinsengumi đang trú mưa.

    "Nhìn thế này, hình như tôi thắng rồi nhỉ"

    À, mọi người đều đang đợi ở đây. Tin chắc rằng Sarasvati nhất định sẽ đến.

    "Xin lỗi mọi người. Tôi đã không kịp đến đúng giờ hẹn"

    Sarasvati cúi đầu xin lỗi các fan đã ướt sũng vì chờ đợi ở đây.

    Nhìn mái tóc đen bị gió mưa thổi rối, ngay lập tức có thể cảm nhận được Sarasvati đã vất vả thế nào để đến được hội trường.

    Các fan nhìn Sarasvati bằng ánh mắt đầy yêu thương.

    Lúc này, đội trưởng đội cận vệ Cute☆Kiraroro mà tôi vừa mới nhớ mặt không lâu lên tiếng.

    "Đang nói gì vậy?"

    "Hả?"

    Sarasvati phát ra tiếng ngạc nhiên vô cùng.

    Buổi hòa nhạc diễn ra từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối.

    Việc không thể kịp giờ này đã là chắc chắn rồi—

    "Đến chuyến tàu cuối cùng, vẫn còn bốn tiếng nữa đấy"

    Nhưng đội trưởng đội cận vệ Sarasvati lại nói như chuyện đương nhiên vậy

    Sau đó, các fan luôn mong chờ Sarasvati cũng lần lượt tụ tập từ khắp nơi.

    Hàng trăm người, không, là hàng ngàn người.

    Những người này, định chờ ở đây đến cùng à. Họ đều tin chắc rằng Sarasvati nhất định sẽ đến—luôn luôn tin tưởng như vậy.

    "Mọi người à... Được rồi, bây giờ buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu! Giống như một năm trước, buổi hòa nhạc tổ chức trên phố!"

    Sarasvati xúc động không kìm được mà rơi nước mắt. Nhưng, dường như chẳng mấy ai để ý đến điều đó.

    Quả thật, dù mưa lớn,

    "Ai muốn chết thì ra phía trước cho tôi!"

    Nhưng cũng không át được tiếng của Sarasvati vang vọng khắp bầu trời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận