ROYAL PALACE (Lần thứ 62)
──Không lâu sau khi Yuki nhận Tamane làm đồ đệ, đã có một cuộc đối thoại như thế này.
"Em có biết điều kiện cần thiết của một người chơi hàng đầu là gì không?"
Yuki hỏi Tamane.
Sau bài học thứ hai──trước khi chính thức dạy kỹ thuật cho người chơi, Yuki thử bắt đầu bằng một câu hỏi như vậy.
"Nói cách khác, đặc điểm cần có của những người chơi sống sót lâu dài, yếu tố then chốt để phân biệt người mới và người cũ, em thấy là gì?"
Tamane suy nghĩ một lát, rồi trả lời:
"Em nghĩ là sức mạnh nhỉ? Người chơi cao to, sức mạnh lớn không phải sẽ có lợi thế hơn sao?"
Yuki lắc đầu.
"Không hẳn. Ví dụ, trong những trò chơi cần giữ thăng bằng trên cầu thăng bằng, hoặc những trò chơi cần phải thu mình di chuyển trong đường hầmแคบ, đều không có lợi cho người có vóc dáng lớn. Những trò chơi đòi hỏi khả năng chiến đấu thì đúng là rất nhiều, nhưng không phải trận nào cũng như vậy. Cho nên không thể coi là điều kiện cần thiết của một người chơi hàng đầu được."
"...Vậy à."
Tamane lại suy nghĩ.
"Vậy còn khả năng nhận biết nguy hiểm thì sao? Ví dụ như khả năng ngửi thấy sự tồn tại của cạm bẫy, hoặc khả năng cảm nhận trước sát khí. Dù sao đây cũng là trò chơi sinh tồn, người biết cách né tránh nguy hiểm sẽ lợi hại hơn chứ."
Đúng là như vậy. Chính Yuki cũng từng nói trong những trò chơi trước đây, nhút nhát là bí quyết để sống sót, đối với người mới mà nói đó là một liều thuốc hiệu nghiệm. Tuy nhiên──
"Đáng tiếc là về lâu dài, như vậy cũng không sống được bao lâu. Cứ một mực né tránh những tình huống nguy hiểm, kinh nghiệm người chơi sẽ tích lũy được ít. Nếu gặp phải tình huống không còn đường chạy, thì chỉ có thể chờ chết. Dù không gặp phải, cuối cùng cũng sẽ có xu hướng tránh tham gia trò chơi, không thể trở thành người chơi hàng đầu được."
Dù có những trường hợp như Koyomi, nhưng cô ấy thực sự là trường hợp vô cùng đặc biệt.
"...Ừm..."
Vẻ mặt Tamane có vẻ không chấp nhận lắm, như vậy cũng thật dễ thương. Yuki thầm nghĩ.
"Vậy thì... để em nghĩ xem. Liệu có thể bái sư thành công không? Có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cao thủ, không phải sẽ có lợi hơn sao? Chính chị Yuki cũng từng nói, việc tiếp thu kiến thức của người đi trước rất quan trọng."
Trong thế giới mà thất bại sẽ dẫn đến cái chết này, sẽ khiến người ta khao khát kiến thức của người đi trước. Cho nên giữa các người chơi tồn tại vô số mối quan hệ sư đồ, Yuki và Tamane cũng vì vậy mà mới có cuộc đối thoại này ở đây.
Nhưng Yuki lại nhếch mép cười, nói:
"Thực ra đây mới là điều không nên làm nhất. Tìm người dạy học, chính là thể hiện việc từ bỏ suy nghĩ của bản thân. Rõ ràng liên quan đến tính mạng của mình, lại từ bỏ trách nhiệm của bản thân, thật không thể hiểu nổi. Nếu là người phải đợi người khác dạy mới chịu học, sẽ chết rất nhanh."
Tamane──người đang nhờ Yuki truyền thụ kiến thức, phồng má bĩu môi. Yuki đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người làm như vậy ngoài đời thực.
"Chị Yuki xấu tính thật đấy." Tamane nói.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Yuki qua loa xin lỗi, rồi lại nói: "Thực ra à, điều này cũng khá quan trọng. Tóm lại tôi muốn nói là, trò chơi này không có bá chủ thiên hạ vô địch nào cả, có sở trường thì ắt có sở đoản. Hơn nữa các loại trò chơi thay đổi đa dạng, đặc tính có lợi ở trận này, có thể ở trận sau lại trở thành bất lợi. Đúng là có xu hướng chung là một loại người nào đó dễ sống sót hơn, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi 'đại khái' mà thôi, không có gì là tuyệt đối cả."
Yuki nói tiếp:
"Vì lý do này, chúng ta mới muốn nâng cao bản thân. Trong tình huống không có ưu thế tuyệt đối, chúng ta phải dựa vào những thứ chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể đổ để đưa ra phán đoán, dùng mạng sống để đánh cược. Dù mỗi một lĩnh vực đều có thể nói là như vậy, nhưng thế giới này lại đặc biệt như thế. Chuyện này, em phải nhớ cho kỹ."
"CRYSIS SHUTTLE" đã đến hồi kết.
Robot đang tấn công người chơi.
Toàn là những con robot kiểu cũ kỹ mà trong truyện tranh hiện đại khó mà thấy được. Vật liệu chủ yếu là tôn, vài chiếc hộp sắt vuông vức xếp chồng lên nhau thành hình người, trên ngực có rất nhiều kim đồng hồ đang nhảy nhót, trên đầu còn có ăng-ten đang xoay. Hai cánh tay máy vươn ra từ hai bên──dĩ nhiên chỉ có hai ngón──mỗi tay cầm một chiếc búa và một chiếc cưa.
Mà mục tiêu của hai món vũ khí này, lại là một người chơi có vẻ ngoài như ma quỷ.
Chính là Yuki. Cô nắm lấy hai bàn tay đang cầm búa và cưa, đang giằng co với con robot. Tạo hình của Yuki cũng vô cùng cổ điển, không hề thua kém con robot. Chiếc mũ bảo hiểm to đến nực cười, bộ quần áo bó sát cơ thể, chiếc váy ngắn ôm sát theo đường cong và đôi bốt cao gót, khắp nơi còn có đèn nhấp nháy, toát lên cảm giác của một người máy sinh học. Đây là đang đóng vai một thiếu nữ người máy nhân tạo──hơn nữa còn là loại rất gợi cảm.
Yuki tung một cú đá mạnh, đá văng con robot bay đi.
Sau đó bỏ chạy, chạy như điên trong hành lang mang đậm cảm giác tương lai gần.
Cô đang ở trong một con tàu vũ trụ, phải trốn thoát khỏi con robot mất kiểm soát đang điên cuồng giết chóc, đồng thời tìm kiếm thuyền cứu sinh khẩn cấp để rời khỏi tàu vũ trụ──đây chính là luật lệ cơ bản của trò chơi "CRYSIS SHUTTLE" này. Người chơi dĩ nhiên không có khả năng thật sự đã lên vũ trụ, phần này chỉ là bối cảnh được dựng lên, nhưng việc có một cỗ máy giết người đang lang thang khắp nơi trong không gian kín lại là sự thật. Yuki đã giao đấu với nó vài lần, bộ đồ người máy nhân tạo trên người đã lỗ chỗ khắp nơi.
Nhưng nỗ lực không hề uổng phí, trò chơi đã gần đến hồi kết. Đã biết vị trí của thuyền cứu sinh, cũng biết mật mã mở cửa, chỉ còn lại việc chạy đến đó mà thôi.
"Ự!"
Đầu Yuki đập vào góc cua của hành lang.
Chạy quá vội vàng, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Cô vội vàng chỉnh đốn lại tinh thần, dù liên tục phạm phải sai lầm tương tự cũng cố gắng hết sức chạy qua hành lang, rẽ ba lần rồi lại leo một lần cầu thang, cuối cùng cũng đến được cánh cửa đó, trên cửa có một bàn phím mật mã. Yuki "dùng tay che mắt phải lại", dùng tay kia bấm nút, nhập mật mã.
Nhưng──trong lúc đó, bóng dáng con robot xuất hiện ở rìa tầm mắt.
Ở đầu kia của hành lang, nó đã đuổi kịp rồi. Suốt đường loạng choạng, không kéo giãn được bao nhiêu khoảng cách. Dù vị trí của con robot và Yuki vẫn còn một khoảng cách, nhưng cũng không còn nhiều thời gian trống nữa. Yuki lo lắng đọc thầm những con số trong đầu.
May mắn thay, cô đã nhập xong trước khi con robot đến nơi.
Cửa tự động mở ra, Yuki không đợi nó mở hết đã chui qua.
Lúc nhìn lại phía sau, mới phát hiện còn một việc phải làm. Con robot vẫn còn ở sau cánh cửa đang mở hoàn toàn, tốc độ cửa tự động đóng lại chậm hơn tốc độ của con robot rất nhiều, nếu không tìm cách chặn lại chắc chắn nó sẽ vào được. Yuki muốn đá văng con robot đi như lúc trước──
Chân vừa đưa ra, lại bị búa đập trúng.
"...!"
Nhưng Yuki nghiến răng chịu đựng.
Cô dùng cái chân đã gãy tiếp tục cành cạch đá con robot, đẩy lùi nó ra sau. Dù liên tục bị búa phản công, Yuki cũng cố gắng hết sức đá cho đến khi cửa đóng lại hoàn toàn. Một tiếng "RẦM!", bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách biệt, Yuki nhìn xuống cái chân vừa kịp rút về, đã sưng to như nhét một quả bóng bầu dục vào trong.
Cứ như vậy, trò chơi thứ năm mươi sáu của Yuki kết thúc.
Yuki tỉnh dậy trong phòng trọ của mình.
Sau khi hoàn thành trò chơi, theo thông lệ──cầu nguyện và nhìn lại──Yuki nhìn về phía đầu giường, nơi đó có bộ trang phục người máy nhân tạo được gấp gọn gàng. Để cất nó đi, Yuki mở tủ quần áo.
Nhét đầy ắp.
Từ trái sang phải toàn là quần áo, sớm đã chật cứng──không, còn tệ hơn thế nữa. Gần đây, tủ quần áo của Yuki có triệu chứng mãn tính này──chỉ riêng trang phục trò chơi đã có hơn năm mươi bộ, cộng thêm quần áo thường ngày nữa là hơn sáu mươi bộ, không thể nào treo hết lên móc được, mấy bộ bị đối xử theo kiểu gấp lại rồi để dưới đáy tủ. Rõ ràng đều là trang phục trò chơi mà lại có hai tình trạng khác nhau, thật không ra gì.
"...Phải nghĩ cách cất giữ thôi..."
Yuki nói vậy, rồi cho bộ trang phục người máy nhân tạo gia nhập vào hội dưới đáy tủ.
Tiếp đó ra ngoài đi dạo, bên ngoài là đêm khuya. Yuki vừa lướt điện thoại vừa đi, suy nghĩ xem nên cất giữ thế nào là tốt nhất. Mua tủ quần áo mới sao? Không, như vậy không ổn lắm. Phòng chỉ rộng ba chiếu, phải cố gắng hết sức tránh tăng thêm đồ đạc. Thuê một nhà kho bên ngoài thì sao? Cảm giác cũng không ổn lắm, thỉnh thoảng muốn lấy ra xem lại không tiện, đồ đạc trong game để ở nhà vẫn tốt hơn. Có phải nên chuyển nhà rồi không──
Trong lúc cô đang suy nghĩ những chuyện này.
Cổ cô đột nhiên có cảm giác như có côn trùng bò lên.
"!!????"
Yuki nhảy dựng lên.
Nhảy đi nhảy lại, còn tiến về phía trước vài bước. Giữa chừng quay người lại, thu bóng dáng thủ phạm vào tầm mắt.
Là Tamane.
"呵呵."
Sau một tiếng cười khẽ thoáng qua như gió thoảng, cô ấy nói:
"Lâu rồi không gặp, chị Yuki."
Con côn trùng lúc nãy chắc là ngón tay của cô ấy, cô ấy chắp hai tay lại cúi chào.
"...Lâu rồi không gặp."
Yuki xoa cổ trả lời.
"Chúc mừng chị đã vượt ải lần thứ năm mươi sáu."
"Ừm? Em biết à?"
"Vâng, chuyên viên có thông báo cho em. Nghe nói chị bình an trở về, em liền đến chúc mừng."
"...Vậy à."
Yuki trả lời.
Rồi cảm khái vì không biết từ lúc nào, rất nhiều người đã kết nối lại với nhau.
Như mọi người đã biết, năm mươi sáu lần rồi.
Cũng có nghĩa là đã một khoảng thời gian dài như vậy trôi qua.
Kể từ khi nhận Tamane làm đồ đệ, đã qua bốn tháng. Rất may mắn, cả hai người đều không mất mạng, cũng không bị thương nặng, tiếp tục kiếm cơm bằng nghề người chơi này.
Tình hình trưởng thành của Tamane, đúng như cảnh tượng lúc trước đã cho thấy, có thể lặng lẽ lẻn đến sau lưng Yuki, chạm vào cổ cô. Thông thường, đối phương vào lúc này sẽ tỏa ra sát khí, Yuki sẽ không hề không chống cự, tóm lại kỹ thuật lẻn vào hiện tại của Tamane cao đến mức đáng được khen ngợi. Lúc mới bái sư, Tamane chỉ cần bị cô ôm một cái là đã mặt đỏ tai hồng, gần đây chắc là gan dạ hơn rồi, chút tiếp xúc da thịt này hoàn toàn không hề sợ hãi, về phương diện này có lẽ cũng có thể nói là trưởng thành vượt bậc.
Có phải do sư phụ dạy giỏi hay không, thì không biết.
Kể từ sau trận chiến ở đảo biệt lập trở về, Yuki vẫn tiếp tục chỉ dạy Tamane──không đáng sợ như Rinrin, toàn là những lộ trình thông thường. Các bài học bao gồm xử lý cạm bẫy, kỹ năng chiến đấu, phương pháp tập trung tinh thần, vân vân. Cách dạy không thể coi là cao siêu, nhưng ít nhất cũng đã làm tròn trách nhiệm tối thiểu──tức là không để Tamane mất mạng hay bị thương, thành công bồi dưỡng thành một người chơi đủ sức tự mình đảm đương.
Yuki vừa đi vừa quan sát Tamane bên cạnh.
Lần đầu gặp, cô ấy vẫn còn là một cô bé mũm mĩm; lần thứ hai gặp, đã biến thành một mỹ nhân tuyệt thế; còn cô ấy của hiện tại, "trông lại khác rồi". Toàn bộ khoảng thời gian đã gần bốn tháng, điều này cũng là đương nhiên.
"Em qua tám trận rồi à?" Yuki hỏi.
"Vâng, tất cả đều thuận buồm xuôi gió." Tamane trả lời.
Mối quan hệ sư đồ đã được kết nối lâu như vậy, hiện tại hai người đã không còn ở chung một nhà nữa. Căn phòng ba chiếu của Yuki hơi chật chội cho hai người ở, Yuki cũng không phải là người thích cuộc sống tập thể, Tamane lại dường như đã vượt qua được ám ảnh của "bài học đầu tiên", không còn vẻ muốn bám dính lấy Yuki nữa. Mối quan hệ thay đổi thành thỉnh thoảng gặp mặt với khoảng cách thích hợp, báo cáo tình hình gần đây hoặc luyện tập đối kháng.
Theo thông lệ, họ vừa gặp mặt là báo cáo số lần vượt ải của đối phương. Trước đó Yuki là năm mươi lăm lần, Tamane bảy lần, cho nên hai người lại mỗi người vượt qua thêm một trận game nữa.
Tám lần. Vượt ải nhiều như vậy, nói cô ấy là một người chơi xuất sắc cũng không sai. Với thực lực hiện tại của cô ấy, chỉ cần không gặp phải chuyện kỳ quái, chắc hẳn có thể sống rất lâu. Sau đó cứ thế vượt ải, rồi một ngày nào đó sẽ gặp phải "bức tường ba mươi"──
".........."
Yuki cố gắng hết sức không nghĩ đến chuyện sau này.
Hai người đang đi dạo, có điện thoại gọi đến.
Yuki nhìn thấy tên người gọi liền nói: "Em đi trước đi." "Biết rồi." Sau khi nhận được câu trả lời, Yuki để Tamane lại, đi về phía công viên gần đó.
Trên đường đến công viên, cô chạm vào màn hình điện thoại, định áp tai vào nghe, nhưng lại đột ngột dừng động tác.
Bởi vì đó là cuộc gọi video.
"...Cái đó, tại sao lại gọi video?"
Yuki hỏi người gọi đang hiện trên màn hình điện thoại.
"Cô Rinrin, không phải cô không nhìn thấy sao?"
Là người phụ nữ có đôi tai đeo chuông, khí chất dịu dàng, Rinrin.
"Có sao đâu." Cô ấy trả lời: "Tôi chính là muốn gọi mà."
"Cô vẫn như cũ..."
Yuki nói. Xem ra cô ấy vẫn như cũ, rất chú trọng đến việc hư trương thanh thế.
"Nói vào chuyện chính, chuyện đó có thật không?"
Yuki đáp lại Rinrin bằng một chữ "Phải".
Vừa ra ngoài đi dạo, Yuki đã nhắn tin cho Rinrin, bởi vì có một chuyện chắc chắn cần đến sức mạnh của cô ấy. Yuki thẳng thắn nói rõ nội dung:
"Mắt phải của tôi, gần như không còn nhìn thấy gì nữa rồi."
Yuki chuyển sự chú ý sang mắt phải──cùng với "hình ảnh mờ ảo" mà nó phản chiếu.
Sau "HALLOWEEN NIGHT", thị lực mắt phải vẫn tiếp tục xấu đi. Yuki vẫn luôn cầu nguyện cho nó, nhưng những vấn đề trong cuộc sống có thể giải quyết chỉ bằng lời cầu nguyện thì vô cùng ít ỏi, đặc biệt là về phương diện cơ thể con người. Thị lực mắt phải, đã suy yếu đến mức có thể cảm nhận rõ ràng ảnh hưởng của nó, chỉ có nửa tầm nhìn bên phải là mờ mịt không rõ. Chỉ đeo một miếng kính áp tròng không đúng độ lại còn bôi đen, chắc sẽ có cảm giác như vậy.
Thị lực suy yếu cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, đối với cuộc sống hàng ngày gần như không có ảnh hưởng. Nhưng không ngờ tới là, bây giờ không che mắt phải lại thì không nhìn rõ chữ, lúc chạy nhảy cũng rất dễ xảy ra va chạm với đồ vật, trong game đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Trước đây còn có thể giả vờ không sao, bây giờ thật sự không phải là chuyện đùa nữa rồi.
Cần phải bước vào một hệ thống nhận thức mới không dựa vào thị lực.
"Tôi muốn nhờ cô giảng giải về kỹ thuật định vị bằng tiếng vọng." Yuki nói.
Định vị bằng tiếng vọng, echolocation.
Rinrin đã mất đi khả năng cảm nhận môi trường xung quanh bằng tiếng vọng, nhưng cô ấy vẫn từng có thành tích tiếp tục hoạt động với tư cách người chơi bằng năng lực này. Đối với Yuki hiện tại mà nói, Rinrin có thể coi là người duy nhất thích hợp để chỉ dẫn cho cô.
"Tôi biết rồi."
Rinrin trả lời: "Nhưng dù tôi có muốn nói, cũng không có nhiều điều để nói đâu? Bởi vì chỉ đơn thuần là phát ra âm thanh rồi lại nghe tiếng vọng thôi mà, hoàn toàn là vấn đề thói quen."
"Ờ, cái này thì... tôi cũng thấy là như vậy, từ một thời gian trước đã bắt đầu luyện tập rồi, nhưng vẫn không nắm bắt được要领... biết đâu là đã phạm phải sai lầm căn bản nào đó, cho nên muốn trực tiếp gặp mặt nhờ cô chẩn đoán một chút."
"Vậy à." Rinrin nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô."
"...Nói trước nhé, không được làm như lần trước nữa đâu."
Yuki nói trước để phòng ngừa.
"Nếu lại bày trò ném tôi vào bóng tối rồi đánh nhau với cô nữa, tôi thật sự sẽ nổi giận đấy."
"Ôi chao, sao cô biết tôi đang nghĩ gì vậy?"
"...Cô quả nhiên có nghĩ đến chuyện đó..."
Mắt Yuki cụp xuống.
"Cô Rinrin, lúc cô còn là người chơi, dạy như vậy có bình thường không?"
"Cô nói xem? Tôi cũng không biết nữa. Tôi là lần đầu tiên dạy người khác, cũng chưa từng được ai dạy cả."
"Ể, vậy à?"
Thật không ngờ. Cứ tưởng cô ấy có kinh nghiệm chỉ dẫn phong phú lắm chứ. Ban đầu cô ấy chắc hẳn là một người chơi rất lợi hại, ở trên đảo biệt lập──chưa bàn đến cách làm──cũng sắp xếp rất chu đáo, cảm giác rất thành thạo.
"Lúc đó tôi cũng có người nhận đồ đệ, nhưng tôi không tham gia vào nhóm đó, bởi vì tôi cảm thấy mình không hợp với việc dạy người khác. Đặc biệt là sau khi không nhìn thấy nữa, tôi cố gắng hết sức tìm cách bù đắp, hoàn toàn không có thời gian rảnh để lo chuyện của người khác..."
Nói cũng phải. Yuki thầm nghĩ.
"Nói đến nhận đồ đệ, không phải Yuki cô cũng có nhận đồ đệ sao? Thế nào rồi? Dạy có thuận lợi không? Hay là đã chết rồi?"
Nói cứ như nuôi bọ hung vậy. Yuki cảm thán cô ấy đúng là người chơi từ trong xương tủy, trả lời:
"Ít nhất thì không hại chết nó, bây giờ đã qua tám trận rồi."
"Vậy à, giỏi lắm chứ..."
Rinrin nói.
Ngữ điệu cuối câu của cô ấy, khiến Yuki cảm thấy cô ấy có ý gì đó. Nếu không phải là ảo giác, không khó để tưởng tượng ý của cô ấy là gì. Kết hợp những lời nói trước đó của cô ấy và tình hình hiện tại của Yuki, Yuki tự nhiên cũng hiểu trong lòng.
"Cái đó... dù sao cũng là như vậy đó."
Yuki vội vàng tìm một câu để lấp liếm. Bởi vì im lặng quá lâu, Rinrin biết đâu sẽ nói thẳng ra.
"Có thể cho tôi biết ngày nào tiện không, chúng ta hẹn một thời gian."
"Gần đây thì..."
Sau khi hỏi được lịch trình gần đây của Rinrin──cô ấy, người sống cuộc đời ẩn dật, về cơ bản rất rảnh rỗi──hai người ấn định thời gian, Yuki kết thúc cuộc gọi.
Cứ như vậy, công viên lại trở về với sự tĩnh lặng.
Yuki suy nghĩ trong im lặng. Chuyện mắt phải, chuyện Tamane. Những lời Sư phụ từng nói, và cả ẩn ý trong lời của Rinrin cũng bao gồm trong đó. Mà quan trọng nhất, vẫn là tình hình hiện tại của chính mình.
Trong hai, ba phút này, một khoảng thời gian tuyệt đối không dài.
Bên rìa tâm hồn cô, cảm thấy dường như có thứ gì đó đang chảy xuống nơi thấp hơn.
Yuki rời công viên, quay lại tìm Tamane.
Hai người tiếp tục cuộc đi dạo ban đêm. Nói chuyện trên trời dưới đất, đến cửa hàng tiện lợi mua kem ăn, trải qua một khoảng thời gian không mấy bổ ích. Yuki không muốn để Tamane đi một chuyến vô ích, động não suy nghĩ xem còn có gì có thể dạy cô ấy không, nhưng không tìm ra được. Gần bốn tháng kể từ khi nhận Tamane làm đồ đệ──những gì có thể dạy đều đã dạy cho cô ấy rồi. Cô ấy có lẽ vẫn chưa học hết, nhưng sớm muộn gì những điều đó cũng sẽ trở thành máu thịt của cô ấy. Dù Yuki không làm gì thêm, cô ấy cũng sẽ tự mình trưởng thành.
Điều đó có nghĩa là thời cơ đã chín muồi, có thể nói ra rồi.
"Tamane."
Yuki chọn một thời điểm thích hợp nói:
"Em làm đồ đệ của chị cũng đã gần bốn tháng rồi nhỉ."
"Vâng ạ."
"Thành thật mà nói, lúc mới quen, chị hoàn toàn không ngờ sẽ kéo dài lâu như vậy."
"Em cũng vậy." Tamane hơi e thẹn. "Lúc đầu chị bỏ rơi em, cả người em đều tuyệt vọng..."
"...Xin lỗi..."
Yuki cũng muốn xin lỗi cô ấy, bèn thành thật mở lời.
"Ờ, chính là, tóm lại cũng đã bốn tháng rồi, những gì có thể dạy cũng đã dạy gần hết rồi. Sư phụ như chị đây, đã không còn gì để dạy cho em nữa."
Tamane chắc là từ trong lời nói đã nghe ra được điềm không lành, sắc mặt trầm xuống.
Nhưng Yuki không dừng lại ở đó.
"Trước đây chị có từng nói tại sao lại đặt mục tiêu vượt ải chín mươi chín lần không?"
"Có ạ, chị từng nói rồi."
"Mục tiêu này, là kế thừa từ Sư phụ của chị. Sư phụ chị đã nghỉ hưu ở trò chơi thứ chín mươi sáu, bởi vì những tổn thương tích lũy từ các trò chơi trước quá nghiêm trọng, không thể tiếp tục làm người chơi được nữa. Dù chỉ còn lại ba lần, nhưng bà ấy lại cho rằng tình trạng của mình đã không cho phép tiếp tục nữa."
Chơi gần trăm trận trong một thời gian dài như vậy, cơ thể người chơi khó tránh khỏi sẽ đến giới hạn. Độ khó của trò chơi do bên tổ chức chuẩn bị bản thân nó sẽ không có nhiều thay đổi, nhưng vì cơ thể người chơi ngày càng suy yếu, sẽ càng ngày càng khó vượt ải. Người đặt mục tiêu chín mươi chín lần, ở giai đoạn sau chắc chắn sẽ gặp phải hiện tượng này.
Yuki đã cảm thấy, mình đang ở tầng địa ngục thứ nhất. Vết thương mù mắt phải này, nhất định chính là khởi điểm cho sự suy sụp của cô, cho nên không thể không dồn hết tâm sức vào đây, không còn thời gian rảnh để quan tâm đến những chuyện khác. Trong lòng cô từng bước một tự trang bị cho mình bằng lý lẽ này.
"Chỉ còn ba lần nữa, đây chính là con đường tôi phải đi nhiều hơn Sư phụ. Cho nên tôi cho rằng, hoàn toàn làm theo những gì Sư phụ dạy vẫn chưa đủ, bởi vì như vậy theo lý thuyết tôi sẽ dừng lại ở lần thứ chín mươi sáu... mà trên thực tế, tôi hoàn toàn không thể nào chống đỡ được đến đó. Tôi và Sư phụ là hai người khác nhau, sở trường cũng khác nhau, dùng cùng một cách đánh sẽ không thể nào chống đỡ được đến chín mươi chín lần. Tôi phải thăng hoa những lời dạy của bà ấy, tìm ra cách đánh của riêng mình mới được."
──Hoàn toàn là ngụy biện.
Yuki phớt lờ tiếng lòng của mình.
"Cho nên chị hy vọng, em cũng có thể như vậy."
Tiếp đó, chủ đề đi vào trọng tâm.
"Nếu cứ mãi coi chị là Sư phụ, chắc chắn sẽ cản trở sự phát triển của em. Cho nên chúng ta đến đây là kết thúc, đừng gặp lại nhau nữa, mối quan hệ sư đồ cũng chấm dứt từ đây. Từ nay về sau, em phải dựa vào sức lực của chính mình để thử và sai, phải sống lâu một chút nhé."
Yuki nhìn Tamane.
Cô ấy──vẻ mặt kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự phù hợp của nó. Toàn thân cứng đờ như tượng thạch cao hay ma-nơ-canh, không hề động đậy. Dĩ nhiên, miệng cũng không hề phát ra bất kỳ câu trả lời nào, im lặng không nói một lời.
Yuki cũng không nói gì thêm, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều nữa. Không khí xung quanh hai người nặng nề đến ngột ngạt, dường như màn đêm đã hóa thành thực thể, bao phủ lấy họ.
Người phá vỡ sự im lặng, là Yuki.
"Tạm biệt."
Cô khẽ nói như vậy rồi cứ thế rời đi.
Tamane không trả lời, cũng không đuổi theo Yuki. Cô ấy có chấp nhận không──chỉ có cô ấy mới biết, nhưng chắc là đã chấp nhận rồi. Yuki giải thích theo hướng có lợi cho mình.
Đồng thời cô vừa đi vừa nghĩ, chia tay như vậy có lẽ không tốt lắm, cảm giác cũng rất không trọn vẹn. Tuy nhiên, dù sao cũng đã nói ra rồi. Dù đây là một lựa chọn đau đớn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đây là vì tốt cho bản thân mình hiện tại, cũng là vì tốt cho Tamane──
Cô thật sự nghĩ như vậy sao?
Từ đó về sau, Tamane không bao giờ đến tìm Yuki nữa.
Xem ra đã thành công chấm dứt mối quan hệ sư đồ rồi. Yuki mang theo chút vướng bận trong lòng, tích cực xử lý vấn đề ở mắt phải. Đến gặp Rinrin, luyện tập định vị bằng tiếng vọng, trải qua một khoảng thời gian chỉ dành cho bản thân mình.
Khoảng hai tháng sau, trong trò chơi thứ sáu mươi hai.
Lựa chọn này, khiến Yuki hối hận đến chết.
──Sau khi nhận Tamane làm đồ đệ hai tuần, họ đã có một cuộc đối thoại như thế này.
"Tiếp theo, sẽ là huấn luyện cho trò chơi kiểu trốn thoát."
Yuki nói với Tamane.
Hai người đứng trước một căn nhà dân.
Bình thường không có gì đặc biệt──trong mắt người ngoài, đây chỉ là một căn nhà dân bình thường. Tuy nhiên trên thực tế, đó lại là một căn nhà quái vật sẽ nuốt chửng kẻ xâm nhập, trong nhà khắp nơi đều đầy rẫy cạm bẫy. Chỉ là dùng để huấn luyện, không nguy hiểm đến mức gây tổn hại tính mạng, nhưng bẫy dù sao vẫn là bẫy. Yuki đã đi một vòng trong nhà từ trước, kiểm tra kỹ lưỡng tình hình bố trí.
Nơi này là do một nhân vật quen biết trong trận chiến ở đảo biệt lập──nhà cung cấp──sắp đặt. Muốn huấn luyện kỹ năng trốn thoát, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này.
"Em đã từng chơi trò chơi kiểu trốn thoát chưa?"
Yuki hỏi. "Chưa ạ." Tamane đáp.
"Ngoài 'HALLOWEEN NIGHT', em chưa từng chơi trò chơi nào khác..."
"Vậy thì chị nói cho em biết một vài cân nhắc cơ bản trước nhé."
Yuki mở cửa, bước vào hiên nhà. Trước mắt là một hành lang thẳng tắp.
"Tamane, có nhìn thấy cái đó không?"
Yuki chỉ vào một chỗ trên hành lang hỏi. Tamane cũng nhìn theo, còn nheo mắt lại, nhưng vẻ mặt lại khá mơ hồ.
"Trên sàn nhà có vết cắt." Yuki nói ra câu trả lời.
Trên sàn hành lang cách đó vài mét, có một vết cắt không tự nhiên rõ ràng khác với vân gỗ của sàn. Hành lang không bật đèn, phải nhìn kỹ mới thấy được.
"Đó chắc là một loại bẫy nào đó."
"A... thật sự có kìa." Tamane nói.
"Tình huống lý tưởng nhất, chính là có thể nhìn ra vị trí của bẫy từ trước như thế này. Chỉ cần biết ở đó có bẫy, thì sẽ không bị trúng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tốt nhất là hoàn toàn không nên kích hoạt bẫy."
Yuki đưa ngón tay, chỉ về phía vị trí gần góc cua của hành lang.
"Rồi, ở đó chắc cũng có bẫy."
"Ừm...? Trông không có gì không tự nhiên cả ạ?"
"Chị cũng nghĩ vậy, nhưng kinh nghiệm mách bảo chị, những chỗ như vậy rất có khả năng có bẫy, bởi vì lúc người ta rẽ ngoặt sự chú ý sẽ dễ bị phân tán... Theo quan điểm của người đặt bẫy, đó là một vị trí rất tốt."
"Còn phải suy nghĩ từ góc độ của đối phương nữa à?"
"Ừm. Cho nên những cái bẫy được giấu một cách khéo léo, cũng rất khó để bắt được những người chơi cấp cao. Người chơi dựa vào khả năng quan sát nhạy bén và trực giác để né tránh cạm bẫy. Việc cẩn thận quan sát xung quanh là điều hiển nhiên, còn phải luôn suy nghĩ xem chỗ nào có thể có bẫy, nếu là mình thì sẽ đặt ở đâu, những chuyện tương tự như vậy."
"Em hiểu rồi."
"Rồi... nếu vẫn bị trúng bẫy──"
Yuki mang giày bước lên hành lang, đi tới vài mét, cố ýเหยียบ lên miếng sàn có vết cắt không tự nhiên đó.
Trong khoảnh khắc──mũi tên bay tới từ bên trái. Ngay trước khi đầu mũi tên chạm vào đầu Yuki, cô đã dùng tay trái bắt lấy nó, phòng thủ thành công.
"Tuyệt vời."
Tamane nói. "Cảm ơn." Yuki đáp.
"Nếu bị trúng bẫy, mấu chốt là phải nhanh chóng biết mình đã bị trúng bẫy. Ví dụ như lần này, sẽ có cảm giác sàn nhà ọp ẹp, và tiếng bắn tên là những dấu hiệu báo trước. Điều quan trọng là không được bỏ qua những dấu hiệu này."
Yuki xem xét mũi tên mình vừa bắt được.
Là mũi tên đồ chơi có đầu hút, bắn trúng cũng không sao.
"Sau khi cảm nhận được dấu hiệu báo trước, tiếp theo là đối phó. Dù bây giờ tôi đã bắt được mũi tên, nhưng trong game dĩ nhiên tôi sẽ không làm vậy, không phải nhanh chóng né tránh, thì cũng là cố gắng hết sức dùng những bộ phận trúng vào cũng không bị thương chí mạng để đỡ. Phải luyện tập đến mức có thể thực hiện những động tác đó một cách phản xạ."
"Biết rồi ạ."
Sau một lượt giảng giải, buổi huấn luyện bắt đầu, nhiệm vụ là lấy lại chiếc điện thoại Yuki đã đặt sẵn ở một nơi nào đó trong nhà. Tamane đi qua hành lang, đến khoảng một nửa chặng đường──
"──!"
Tamane hét lên một tiếng không thành lời.
Sàn nhà đột nhiên phụt ra bột. Chắc là muốn thể hiện hình ảnh của mìn.
"...Xin lỗi, em chết rồi."
Tamane toàn thân dính đầy bột quay lại nói với Yuki.
Yuki nhìn bộ dạng đó mà cười khổ, thầm nghĩ bẫy của nhà cung cấp cũng thật công phu.
Yuki tỉnh dậy trên ghế sofa.
Cảm giác là một chiếc ghế sofa rất cao cấp.
Đủ rộng để một người nằm ngang, có thể thoải mái chứa được Yuki, người có chiều cao hơi nhỉnh hơn mức trung bình. Đệm ghế màu đỏ tươi, còn được viền chỉ vàng. Đỏ và vàng, thường thấy trên áo choàng của vua hoặc sườn xám và các loại trang phục khác, là màu sắc tượng trưng cho sự may mắn.
Nhìn xung quanh, mới phát hiện cả căn phòng đều có tông màu này. Từ tường, trần nhà, đèn chùm pha lê, bức tranh treo trên tường, cho đến bàn ghế và thảm, tất cả đều xa hoa đến mức khiến người ta khó chịu. Theo Yuki thấy──giống như một căn phòng trong cung điện vậy.
"Cô tỉnh rồi à."
Có người hỏi như vậy.
Trên chiếc ghế sofa đối diện bàn có một thiếu nữ đang ngồi, tuổi tác tương đương với Yuki.
Mặc một bộ trang phục khó mà thấy được trong cuộc sống thường ngày, đội một chiếc mũ có vành rộng bằng ba cái đầu, bên cạnh còn cắm một chiếc lông vũ. Hai vai có áo choàng, bên dưới là một chiếc áo sơ mi có nhiều bèo nhún đến mức như không tốn tiền, chiếc thắt lưng bản rộng buộc ngang eo còn đeo thêm một thanh kiếm. Về cơ bản chỉ có thể thấy loại kiếm sĩ này trong phim ảnh hoặc kịch nói, xã hội hiện đại hoàn toàn không gặp được người ăn mặc như vậy.
Không chỉ cô ấy, bản thân Yuki cũng không khác biệt mấy. Cô xoa vành mũ rộng của mình nói:
"...Chào cô. Xin lỗi, thể chất của tôi là ngủ rất say, lần nào cũng dậy rất muộn."
Yuki nói những lời tự giới thiệu quen thuộc, liếc nhìn "những người chơi khác".
Ngoài bản thân cô, trong phòng còn có sáu người chơi khác. Có người ngồi trên ghế sofa, có người dựa vào tường, có người đi đi lại lại, làm việc riêng của mình. Chi tiết trang phục có chút khác biệt, nhưng mỗi người đều ăn mặc theo kiểu kiếm sĩ phương Tây, mắt còn đang nhìn chằm chằm vào Yuki, người vừa mới ngủ dậy muộn.
Sau khi quan sát sáu người này, Yuki thầm nghĩ không có ai mình từng gặp qua.
"Trò này là trò gì vậy?" Yuki hỏi.
"Vẫn chưa biết." Cô gái lúc nãy trả lời: "Nhưng chắc là sắp giải thích rồi, bởi vì có đặt thứ đó..."
Yuki nhìn theo hướng cô gái chỉ.
Nơi đó có một màn hình gắn vào tường, nổi bật giữa căn phòng được bài trí theo kiểu cung điện. Không tiếc phá hỏng không khí của căn phòng để lắp đặt thứ này, cho thấy nó cần thiết cho trò chơi──tức là, rất có khả năng sẽ dùng nó để giải thích luật chơi.
Ngay lúc Yuki đang nghĩ như vậy.
Màn hình sáng lên.
Hiện ra là một con rối dây kiểu chương trình thiếu nhi. Nửa dưới khuôn mặt có một bộ râu rậm, trên người khoác một chiếc áo choàng cùng tông màu với căn phòng, trên đầu đội một chiếc vương miện lộng lẫy được trang trí bằng dường như tất cả các loại đá quý trên đời. Hoàn toàn là phong thái của một vị vua.
"──Rất vui được gặp các vị."
Vị vua──"người giải thích" của trò chơi này, lên tiếng với giọng điệu cao ngạo.
Trò chơi thứ sáu mươi hai của Yuki──"ROYAL PALACE"──cứ thế lặng lẽ bắt đầu.
Luật chơi mà nhà vua giải thích vô cùng đơn giản.
Chủ đề là "đấu kiếm". Cứ sau một khoảng thời gian, người chơi sẽ được gọi lên võ đài, thi đấu một chọi một với những người chơi khác. Sau khi phân định thắng thua có thể trở về phòng, đợi lần gọi tiếp theo, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tổng cộng có bảy mươi người chơi, tức là những đội bảy người như nhóm của Yuki chắc còn chín đội nữa. Lúc công bố cặp đấu không phải là cá nhân đấu với cá nhân, mà là đội đấu với đội, mỗi đội phải cử một đại diện lên sân đấu. Đến giờ quyết đấu, khóa cửa phòng sẽ được mở, con đường dẫn đến võ đài cũng được thông suốt.
Phần quyết đấu mấu chốt, cũng không có luật lệ gì phức tạp. Sau khi hai bên đã có mặt đầy đủ, nhà vua sẽ tuyên bố "Bắt đầu". Vũ khí chỉ được mang theo một thanh kiếm, ngoài ra không có bất kỳ hạn chế nào. Một khi có người chơi đầu hàng, hoặc không còn dấu hiệu của sự sống──tức là rõ ràng đã chết, thì trận quyết đấu sẽ phân định thắng thua.
"Mỗi đội sẽ tiến hành mười tám trận quyết đấu."
Nhà vua nói:
"Tức là sẽ đối đầu với tất cả chín đội còn lại, tổng cộng sẽ đấu hai lượt. Nhìn chung, có tất cả chín mươi trận quyết đấu."
Yuki bắt đầu tính nhẩm. Chín đội khác, mỗi đội đấu hai lần, tổng cộng mười tám lần. Mười đội chọn hai đội để đấu, tức là mười nhân chín chia hai, có bốn mươi lăm cặp đấu, đấu hai lượt là chín mươi trận.
"Sau khi mười tám trận đấu kết thúc hoàn toàn, sẽ so sánh số trận thắng của các đội, bảy đội có số trận thắng cao hơn sẽ vượt ải. Nói cách khác, ba đội có tỷ lệ thắng thấp nhất sẽ GAME OVER, chúng ta sẽ tự tay lấy mạng họ."
Yuki thầm nghĩ, đây chính là lý do tại sao trong những trò chơi cần quyết đấu lại có thể đầu hàng. Dù có thể tạm thời được cứu, nhưng lại khiến đội bị ghi một trận thua, lùi một bước khỏi sự an toàn thực sự.
Mười đội có ba đội sẽ GAME OVER, tức là tỷ lệ tử vong ít nhất là ba mươi phần trăm, giống như đa số các trò chơi khác. Nhưng số người chết thực tế chắc sẽ nhiều hơn, dù có thể đầu hàng, cũng sẽ có người chơi mất mạng trong lúc quyết đấu.
Sau khi giải thích xong luật lệ cơ bản, đến phần hỏi đáp. Nhóm Yuki lần lượt đặt câu hỏi cho nhà vua.
"Xin hỏi nhịp độ của các trận quyết đấu khoảng thế nào?"
Một người nào đó hỏi.
"Chúng tôi không quy định thời gian nghỉ ngơi cụ thể, sau khi trận quyết đấu này kết thúc, sẽ chuẩn bị cho trận tiếp theo. Tuy nhiên, trận quyết đấu tiếp theo của cùng một đội sẽ phải đợi sau khi các đội khác đều đã đấu xong mới bắt đầu, kết thúc càng nhanh, thì càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn."
"Nếu có hai đội có số trận thắng bằng nhau thì tính thế nào?" Một cô gái khác hỏi.
"Đội có số lần đầu hàng ít hơn sẽ được xếp trên. Nếu vẫn bằng nhau, thì sẽ cho hai đội đó quyết đấu thêm một lần nữa, đội thắng sẽ được xếp trên."
"Đầu hàng có giới hạn số lần không?" Lại một cô gái khác hỏi.
"Không. Chỉ là, điều đó sẽ ảnh hưởng đến việc phân định khi hòa, xin hãy cân nhắc kỹ lưỡng."
"Nếu trong quá trình chơi, có đội đã chắc chắn thắng cuộc, thì sẽ thế nào?"
Tiếp đó lại có người hỏi.
"Ờ, ví dụ như... đội có thể giành được mười hai trận thắng, sẽ không vượt quá bảy đội. Bởi vì mười hai nhân tám là chín mươi sáu, đã vượt quá tổng số trận rồi. Tức là, giành được mười hai trận thắng là có thể chắc chắn sống sót, đến lúc đó có được tính là vượt ải trực tiếp không?"
"Đúng là như vậy. Đội chắc chắn vượt ải có thể rời đi trước, những trận quyết đấu sau đó đều được coi là đầu hàng, đối đầu với họ thì coi như hời rồi."
"Quyết đấu là mỗi đội cử một người làm đại diện đúng không?"
Lần này đến lượt Yuki hỏi.
"Đại diện này được quyết định như thế nào?"
"Không có hạn chế. Có thể tự nguyện, cũng có thể luân phiên hoặc rút thăm, tùy theo sở thích của mỗi đội. Để cùng một người chơi liên tục ra sân cũng được."
"Nếu tất cả đều không muốn ra sân thì sao?"
"Nếu xảy ra trường hợp đó, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên chỉ định một người. Nếu người chơi đó từ chối ra sân, thì sẽ bị coi là đầu hàng."
"...Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi."
Đợi đến khi không còn ai hỏi nữa, màn hình tắt đi.
Bảy người chơi bắt đầu tự giới thiệu đơn giản. Báo tên người chơi và số lần vượt ải, sau khi kết thúc Yuki hỏi:
"Vậy... bây giờ làm sao đây. Có một chuyện cần phải bàn bạc cho xong sớm... Ai sẽ ra sân trước?"
Đây chính là mấu chốt của trò chơi này. Người chơi ra sân quyết đấu──tức là nhân vật gánh chịu nguy cơ tử vong, sẽ được chọn ra như thế nào.
Yuki rút thanh kiếm đeo ở hông ra. Lưỡi kiếm không có cạnh sắc, chỉ có phần đầu nhọn, chắc là loại kiếm mảnh. Không dùng để chém, mà là loại kiếm chú trọng vào việc đâm.
"Có ai đặc biệt tự tin về kiếm thuật không?"
Yuki hỏi mọi người.
Từ các môn thể thao như kendo hay đấu kiếm có thể thấy, kiếm là một loại vũ khí có không ít người thành thạo. Yuki vốn tưởng trong đội ít nhất cũng sẽ có một người từng luyện tập, kết quả đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy ai tự ứng cử. Không biết là thật sự không ai có kinh nghiệm, hay là người có kinh nghiệm muốn trốn tránh trách nhiệm quyết đấu.
"...Xét theo số lần vượt ải mọi người nói lúc trước──"
Có một người chơi lên tiếng.
"Người có đẳng cấp cao nhất ở đây, chính là Yuki cô rồi nhỉ."
Yuki gật đầu.
Trong phần tự giới thiệu lúc trước, số lần vượt ải của Yuki vượt xa những người khác, họ đều là những người chơi chưa quá ba mươi lần──chưa vượt qua "bức tường ba mươi". Chưa cần bắt đầu giới thiệu, Yuki cũng đã gần như nhìn ra được. Tất cả họ đều không có khí chất của cao thủ, hơn nữa trước đây cũng chưa từng gặp.
"Vậy tôi ra sân trước."
Yuki nói: "Thứ tự sau đó, mời các vị trong khoảng thời gian này thảo luận. Xem là giao cho tôi, hay là mọi người cùng nhau chia sẻ."
Người chơi ra sân quyết đấu sẽ phải gánh chịu nguy cơ tử vong. Dù cơ chế cho phép đầu hàng, cũng có thể chưa kịp nói ra đã mất mạng. Cứ mãi gánh vác mối nguy hiểm này cho người khác rất thiệt thòi, nhưng giao cho người không giỏi việc này chia sẻ cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Nếu trò chơi yêu cầu người chơi tranh giành số trận thắng, vậy thì theo lý mà nói, để người có năng lực cao──tức là Yuki, cố gắng hết sức đánh bại càng nhiều người càng tốt, mới là tốt nhất. Dù về hình thức cô đã giao quyền quyết định cho những cô gái khác, nhưng trên thực tế, e rằng phần lớn các trận quyết đấu──thậm chí cả mười tám trận, đều sẽ do Yuki đảm nhận.
Yuki khẽ vung kiếm, tưởng tượng đối thủ trước mắt, đánh vài đường rồi đâm xuyên tim đối thủ.
"Cô biết dùng sao?"
Có người hỏi vậy, Yuki bèn đáp:
"Ừm, tôi hầu hết các loại vũ khí đều đã từng dùng qua. Dù trong game đây là lần đầu tiên dùng, nhưng không thành vấn đề."
──Sau khi nhận Tamane làm đồ đệ một tháng, họ đã có một cuộc đối thoại như thế này.
"Về cơ bản, tốt nhất là nên làm quen với từng loại vũ khí một lượt trước đã."
Yuki nói.
Họ đang ở một khu phế tích.
Giống như căn nhà dân trước đó, địa điểm này là do nhà cung cấp chuẩn bị. Xa lánh khói bụi trần gian, dù súng có nổ đì đùng hay có người chết, cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy. Trong một căn phòng nào đó của khu phế tích, Yuki và Tamane ngồi đối diện nhau.
Giữa hai người, bày la liệt các loại vũ khí cũng do nhà cung cấp chuẩn bị. Từ súng lục và dao găm thường thấy trong game, đến katana hay kiếm mảnh chỉ xuất hiện trong những game đặc thù, thậm chí cả côn nhị khúc hay kunai và các loại vũ khí đặc biệt khác, thứ gì cũng có.
"Có rất nhiều vũ khí nhìn thoáng qua không biết dùng thế nào. Cho nên bây giờ, chính là huấn luyện cho em học được cách thao tác cơ bản của mỗi loại vũ khí."
Yuki trước tiên nhìn về phía vũ khí trước mắt──katana và dao bướm. Chúng chính là những thứ Yuki và Rinrin đã dùng ở đảo biệt lập nhỉ.
Đối với Tamane hiện tại, e rằng "ngay cả việc rút kiếm cũng thành vấn đề". Dao bướm thì khỏi phải nói, thực ra katana cũng không đơn giản như vậy. Người không có kiến thức liên quan, ngay cả việc vào tư thế tấn công cũng không làm được. Đối đầu với người đã từng tiếp xúc, hoàn toàn không thể đánh lại. Không phải vấn đề kỹ thuật tốt hay xấu, mà là ở giai đoạn trước đó đã có thể tuyên bố thua cuộc rồi.
"Sau khi hiểu rõ thao tác cơ bản, chính là phải học cách chiến đấu. Phải vừa cầm lên, là có thể dựa vào trọng lượng để phán đoán khoảng cách thích hợp nhất để vũ khí phát huy tác dụng..."
Yuki cầm lấy thanh kiếm mảnh.
Cùng lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, cô đạp đất một cái, chạy một, hai, ba bước, nhắm vào chiếc ghế đổ trên sàn mà đâm mạnh. Yuki gần như không suy nghĩ gì mà thực hiện một loạt động tác này, lúc hoàn hồn lại mới phát hiện ở khoảng cách thích hợp vừa đúng lúc có một chiếc ghế, bèn dùng kiếm mảnh đâm xuyên qua nó. Đó là kỹ thuật được tích lũy qua nhiều năm kinh nghiệm.
Yuki quay sang Tamane nói:
"Em phải luyện tập đến mức bất kể tình huống nào, bất kể vũ khí nào, cũng đều có thể phát huy đủ uy lực. Sau khi thành công, phương diện vũ khí coi như kết thúc."
"...Chỉ vậy thôi ạ?"
Tamane kinh ngạc nói.
"Em cứ tưởng sẽ dạy những loại kiếm thuật hay côn pháp sâu sắc hơn nữa chứ."
"Có người sẽ làm vậy, nhưng chị không thuộc trường phái đó. So với việc tinh thông một loại vũ khí, chị coi trọng việc biết nhiều nhưng không sâu, dù trong tình huống nào cũng có thể duy trì được khả năng sống sót nhất định."
Đây cũng là lời dạy của Hakushi đối với cô lúc trước. Các loại trò chơi đa dạng, vũ khí nhận được mỗi lần đều khác nhau, cho nên phải rèn luyện theo hướng có thể đối phó với mọi tình huống. Yuki đồng tình với suy nghĩ của Hakushi, truyền lại y nguyên cho thế hệ sau.
Buổi huấn luyện bắt đầu, Tamane thử với con dao bướm trước. Ngoại hình bắt mắt, cảm giác thành tựu khi thành công cũng lớn, cho nên Yuki cảm thấy bắt đầu từ nó là thích hợp nhất. Sau khi dạy sơ qua cách dùng, đưa cho cô một con dao tập không có lưỡi sắc để thử.
Kết quả──
"...!"
Cán dao xoay nhanh một vòng, đập mạnh vào ngón tay Tamane.
Đau đến mức cô không nói nên lời. Yuki cũng từng bị đập như vậy, nên rất đồng cảm.
Shiro tỉnh dậy trên ghế sofa.
"Ưm a..."
Cô phát ra một âm thanh nửa như rên rỉ nửa như ngáp, rồi ngồi dậy.
Căn phòng vô cùng xa hoa, từ chiếc ghế sofa cô đang nằm cho đến những đồ đạc khác, giấy dán tường, thảm trải sàn, ngay cả không khí lưu chuyển trong phòng cũng toát lên vẻ sang trọng quý phái. Hít thở hai hơi, Shiro thậm chí còn cảm thấy trong bụng dâng lên một nguồn sinh lực dồi dào. Quả nhiên, bản thân mình chính là hợp với những nơi như thế này. So với những địa điểm khiến người ta chán ngán như ruộng bí ngô hay bệnh viện bỏ hoang, nơi này khiến người ta có động lực hơn nhiều.
"A──cô tỉnh rồi à."
Shiro lờ đi giọng nói của người này, rời khỏi ghế sofa.
Đi về phía chiếc gương đặt ở một bên, ngắm nghía bản thân từ đầu đến chân. Sau khi hiểu ra mình đang ăn mặc như một kiếm khách, cô tiếp tục đến gần gương, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong đó.
"Này, cô..."
Lại nghe thấy giọng nói của ai đó. Shiro vẫn như cũ lờ đi, nhìn chằm chằm vào gương.
Dù có bị đảo ngược trái phải, vẫn là một khuôn mặt ưa nhìn. Không hề dịu dàng, nhưng lại khá sắc sảo, người phụ nữ thống trị thế giới nên có tướng mạo như vậy. Cô vuốt mái tóc pha trộn hai màu đen trắng──để phù hợp với tên người chơi "Shiro" (Thi Lang - Sói Xác Chết)──chỉnh trang sơ qua dung nhan, rồi lại chạm vào chiếc đuôi nhỏ tượng trưng cho đuôi sói, xác định đã buộc chắc chắn.
Không tệ nha, hôm nay mình cũng "sắc bén" hết chỗ chê.
"...Này! Cô có nghe thấy không!"
Ai đó đã cao giọng hơn. Shiro quay đầu lại.
Có sáu thiếu nữ đang đứng đó.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục kiếm sĩ giống Shiro, một người trong số đó đứng nhô ra hơn những người khác một chút, chắc là người vừa gọi cô.
"Chào."
Shiro chào hỏi đơn giản.
"Chào cái đầu cô ấy, gọi cô bao nhiêu lần rồi..."
Cô gái đứng đầu tiên nói. Xem ra chính là cô ta vừa gọi.
"Làm gì có nhiều lần, không phải mới hai lần sao." Shiro trả lời.
"Gọi cô năm lần rồi, quá nửa không nghe thấy phải không..."
Có nhiều đến vậy sao? Shiro lấy làm lạ. Thật sự không hề nghe thấy. Lúc tập trung làm việc không nghe thấy tiếng động xung quanh, là tật xấu của mình.
"Ôi chao, thật xin lỗi."
Shiro cởi mũ chào.
"Lại thất lễ với những chiến hữu sắp tới như vậy, xin hãy thứ lỗi."
"...Sao cô biết chúng tôi sẽ là chiến hữu?"
"Ồ? Không phải sao? Cảm giác chính là như vậy mà. Nếu không, đây là loại trò chơi gì?"
"Không biết, vẫn chưa nói..."
Ngay lúc cô gái đó nói vậy, màn hình sáng lên.
Nhà vua đích thân giải thích luật chơi, quả thực là vinh hạnh vô cùng.
Trò chơi này lấy chủ đề là đấu kiếm của các kiếm sĩ, mỗi đội phải theo lệnh triệu tập cử người chơi lên võ đài, đấu kiếm với đối thủ. Khi một bên mất mạng hoặc đầu hàng, thì coi như thắng bại đã phân. Bảy người ở đây phải chia nhau mười tám trận đấu, thành tích lọt vào top bảy đội đầu sẽ được coi là vượt ải. Vì trò chơi diễn ra theo hình thức quyết đấu, về cơ bản đều là đấu cá nhân, nhưng việc bảy người trong phòng phân chia số trận quyết đấu như thế nào sẽ liên quan đến việc có thể vượt ải hay không, vẫn là cùng hội cùng thuyền.
Màn hình tắt đi, các cô gái bắt đầu thảo luận.
Chủ đề dĩ nhiên là ai sẽ đảm nhận vai trò kiếm sĩ vinh quang này.
"Tổng cộng phải đấu mười tám trận, bảy người chia đều thì mỗi người phải đấu hai, ba trận nhỉ."
Một cô gái nào đó nói. Mặt có tàn nhang, thắt bím tóc, mang đậm hơi thở thôn quê.
"Ờ... nhưng mà, chỉ đơn thuần chia lượt thì không ổn lắm đâu? Bởi vì dù ai thắng, cũng đều chỉ tính là thắng một trận mà. Tôi thấy nên để người mạnh nhất ra sân, phán đoán xem nên 'đầu hàng' hay 'chiến đấu' thì tốt hơn."
Lại một cô gái khác lên tiếng. Người này hơi gù lưng.
"Có ai tự tin về kiếm thuật không?"
"Như vậy thì không ai giơ tay đâu."
Cô gái nói giọng Kansai đậm đặc trả lời.
"Mỗi người đấu một trận trước xem sao? Người thua thì không cần tiếp tục xoay vòng nữa, như vậy..."
"Như vậy thì chỉ có cố ý thua thôi. Cơ chế dễ dẫn đến việc đầu hàng như vậy không tốt đâu."
Cô gái trạc tuổi tiểu học đề nghị, bị cô gái trạc tuổi đại học phủ định.
".........."
Cô gái tóc dài gần như che hết cả mặt, chỉ im lặng đứng nhìn mọi người tranh luận.
Shiro lần lượt quan sát sáu đồng đội của mình, cảm thấy họ đều không được. Sáu người này không hề có chút khí chất nào, "rất không sắc bén", chắc không bao lâu nữa sẽ chết hết thôi.
"Vậy cô nói sao?"
Có người tìm đến cô. "Cái này thì──" Shiro ngồi vắt chân trên ghế sofa, trả lời:
"Nếu không ai muốn lên, tôi có thể lên trước được không?"
"...Cô có tự tin không?"
"Không hề nhé? Nhưng theo như tôi nghe, thì trong số này cũng không có vị nào đặc biệt có kinh nghiệm về mặt này phải không?"
Shiro lợi dụng lực đàn hồi của lò xo, nhảy sang chiếc ghế sofa khác rồi rút kiếm ra.
"Nếu đã như vậy, thay vì để người khác sắp đặt, tôi thà tự mình chịu trách nhiệm, quyết định xu hướng của trò chơi còn hơn. Hơn nữa thắng càng nhiều, tiền thưởng biết đâu cũng càng nhiều."
Sau khi vượt ải trò chơi, người chơi sẽ nhận được tiền thưởng──cách thức quyết định số tiền, chưa bao giờ được công bố. Nhưng từ số tiền đã nhận được trước đây và kinh nghiệm của những người chơi khác, Shiro cho rằng càng làm cho không khí trò chơi thêm sôi động, càng được nhiều người chú ý, thì tiền thưởng càng nhiều.
"Không thể giao cho cô ta."
Có người phản đối.
Shiro quay lại, là cô gái tóc dài lúc nãy.
"Trước đây tôi từng thấy cô ta rồi."
"Chà, vậy à?" Shiro trả lời: "Tôi không có ấn tượng gì về cô cả, có từng gặp ở đâu không?"
"Tôi thấy cô ta thua ngay lập tức, không thể giao cho cô ta được."
"Không biết đó là lúc nào, nhưng tôi vẫn luôn tiến bộ."
Mũi kiếm của Shiro chĩa về phía cô gái đó.
"Con người là sinh vật biết trưởng thành mà phải không? Nếu... cô vẫn không tin tôi, vậy chúng ta đấu thử một trận xem sao?"
".........."
Tay cô gái tóc dài nắm lấy chuôi kiếm bên hông, làm động tác chuẩn bị rút kiếm──
"Không cần đâu."
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Shiro nhún vai, cảm thấy cô ta không sắc sảo chút nào.
Yuki bước lên võ đài.
Sau một khoảng thời gian, màn hình lại sáng lên.
Hiển thị bảng thông tin đối đầu. Mười đội được xếp thành hai hàng, ở giữa cách nhau bằng chữ "VS". Trong số "Đội 1" đến "Đội 10", chỉ có một đội có màu khác biệt, chắc là để biểu thị nhóm Yuki là "Đội 5", đối thủ là "Đội 6". Mỗi đội đều có bảy biểu tượng hình người và dòng chữ "0 thắng 0 bại", xem ra trước mỗi trận quyết đấu đều sẽ hiển thị số người chơi còn lại, số trận thắng và các thông tin khác.
Cùng lúc màn hình sáng lên, Yuki cũng nghe thấy tiếng "cạch" của ổ khóa được mở. Cánh cửa duy nhất trong phòng mở ra. Yuki ngó đầu nhìn ra sau cửa, là một hành lang thẳng tắp. Vừa ra khỏi phòng, cửa liền tự động đóng lại, và không thể mở ra được nữa. Không phân định thắng bại thì không thể quay về.
Đi hết hành lang, đến một điểm rẽ. Trong cả một dãy cửa chỉ có một cánh mở, bèn tiến về phía đó.
Không bao lâu, đã đến võ đài.
Là một võ đài hình tròn, khá rộng rãi. Theo Yuki thấy, rộng đến mức dùng súng lục bắn người ở đầu kia đường kính cũng không có nhiều hy vọng trúng. Trên trần nhà có rất nhiều đèn pha, rìa võ đài được bao bọc bởi hàng rào sắt cao, bên ngoài có khán đài hình bậc thang. Trên khán đài không một bóng người, nhưng mỗi chiếc ghế đều được lắp đặt một camera giám sát. Chúng đồng loạt hướng về phía Yuki, cảm giác bị người khác theo dõi vô cùng mãnh liệt. Ngoài ra, tầng trên cùng của khán đài còn có một màn hình lớn, hình ảnh được chia thành năm phần, mỗi phần chiếu một võ đài khác nhau. Màn hình trong phòng của các người chơi, chắc cũng đang chiếu những hình ảnh tương tự. Có vẻ như sẽ truyền hình trực tiếp tình hình quyết đấu.
Lúc Yuki đến võ đài, đối thủ đã đến trước rồi.
Đó là một cô gái trạc tuổi hoa, cũng ăn mặc như kiếm sĩ giống Yuki. Chắc──là lần đầu gặp mặt. Xét theo khí chất, số lần vượt ải khoảng mười lần. Đã quen với trò chơi, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ xuất sắc.
Người chơi rút kiếm, Yuki cũng theo đó rút kiếm. Luật lệ có đề cập đến việc nhà vua tuyên bố "Bắt đầu" mới được bắt đầu, cả hai đều án binh bất động, chỉ hướng về đối thủ vào thế. Từ bàn tay cầm kiếm bắt đầu, cánh tay, vai, đầu, toàn bộ nửa thân trên cho đến nửa thân dưới, tất cả tế bào trên cơ thể đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp bắt đầu.
Nhưng mà──dù tinh thần chiến đấu hăng hái bước lên võ đài, trong lòng vẫn có chút bất an. Yuki không mấy tự tin vào việc đấu kiếm. Dĩ nhiên là mạnh hơn những người nghiệp dư bình thường, cho nên mới đảm nhận vị trí tiên phong, nhưng cô đã không còn như trước kia, không thể nào tưởng tượng ra cảnh mình thua cuộc nữa rồi.
Yuki chủ động chớp mắt một lần.
Nhìn về phía trước.
Nhìn thấy tay mình, nhìn thấy kiếm, nhìn thấy đối thủ. Nhưng, cô không thể nào nắm bắt chính xác khoảng cách.
Bởi vì cô đã mất đi thị lực một bên mắt.
Điều gì đến cuối cùng cũng đã đến.
Trong lần kiểm tra sau trò chơi thứ sáu mươi mốt, bác sĩ chẩn đoán mắt phải của cô đã chắc chắn bị mù. Thứ hiện đang gắn trong hốc mắt phải của cô, đã không còn cảm nhận được ánh sáng nữa rồi.
Dù ban đầu đã gần như không nhìn thấy, nhưng gần như không nhìn thấy và hoàn toàn không nhìn thấy vẫn có sự khác biệt rất lớn. Mất đi nửa tầm nhìn bên phải, dĩ nhiên sẽ khiến cảm giác về khoảng cách và chiều sâu không gian bị khiếm khuyết nghiêm trọng. Yuki thậm chí còn nhớ nhung cái khoảng mờ ảo trước kia.
Chiến lược chơi game gần đây của Yuki, đều là cố gắng hết sức tránh giao chiến trực tiếp, nhưng điều đó trong trò chơi này lại không khả thi. Một là không thắng được trận quyết đấu thì không thể sống sót, hai là dù có cân nhắc đến khiếm khuyết ở mắt phải, thì việc bản thân ra sân vẫn có tỷ lệ thắng cao nhất, không thể không đánh.
Yuki "đưa lưỡi chạm vào vòm miệng trên"──
Rồi từ bỏ. Bởi vì đối phương phần lớn vẫn chưa nhận ra mắt phải của cô không nhìn thấy. Nếu dùng "chiêu này", chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, lần này nên chiến đấu theo cách thông thường.
Hình ảnh trên màn hình chuyển đổi.
Nhà vua xuất hiện, nói: "Hai vị kiếm sĩ vào vị trí."
Yuki và thiếu nữ đối diện đều vào lại thế. Mắt rời khỏi màn hình, tập trung vào đối thủ trước mặt. Khi ý thức của Yuki trở nên sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay──
"──Bắt đầu!"
Sau lời tuyên bố, Yuki lập tức hành động.
Lao nhanh về phía đối thủ.
Đó là hành động cô đã quyết định từ trước. Ra đòn phủ đầu──bắt đầu bằng tấn công──thể hiện ý chí tấn công, đây chính là chiến lược hàng đầu của Yuki. Không thể vì mắt phải không nhìn thấy mà tỏ ra nao núng. Phải thể hiện ra thị lực không hề bị ảnh hưởng, như thể "không chút sơ hở", dù chỉ là vẻ bề ngoài cũng phải cố gắng tỏ ra dũng cảm.
Đến khoảng cách hai bên có thể giao tranh, Yuki không tiến thêm nữa. Để che giấu việc mắt phải bị mù, việc giải quyết nhanh gọn rất quan trọng, xét đến việc trận đấu có truyền hình trực tiếp thì càng phải như vậy. Nhưng──cô cố ý không làm vậy trong trận đầu tiên. Thể hiện ý chí tấn công, nhưng không được quá mức. Bởi vì cô muốn tìm hiểu khả năng của mình trong giai đoạn đầu của trò chơi.
Yuki và đối thủ giao kiếm.
Tiếng kim loại ma sát, vang lên trên võ đài không một bóng người. Lúc đấu kiếm, ai cũng sẽ chú ý đến đường kiếm, động tác tay, bước chân, hơi thở, khí thế của đối thủ, còn Yuki lại phải bỏ thêm một lớp công sức nữa. Cô hoàn toàn dựa vào cảm giác, khó mà dùng lời lẽ để diễn tả rõ ràng──tóm lại là không chỉ đơn thuần hấp thụ thông tin đi vào mắt, mà còn phải chiết xuất ý nghĩa của nó. Khi đối thủ bước lên phía trước, phải nhớ rằng "đã bị cô ta đến gần", bản thân mình tiến lên cũng phải nhớ rằng "đã đến gần". Nếu phần lớn thời gian "đến gần" mà lại không cảm thấy "gần", vậy thì có vấn đề rồi. Khoảng cách thực tế và khoảng cách cảm nhận được rất có khả năng xảy ra sai lệch. Yuki chính là dùng phương pháp này, không ngừng bù đắp cảm giác về khoảng cách mà chỉ riêng thị giác không đủ để phán đoán.
Sau khi duy trì công việc này vài chục giây.
Đối thủ dồn sức.
Trực giác mách bảo cô, sắp đâm rồi.
Quả nhiên, đối thủ lao tới, Yuki theo đó lùi lại. Đồng thời──ra một chiêu. Dường như chỉ có tay trái cầm kiếm là cố định trên không, giữ nguyên vị trí, rồi đặt mũi kiếm vào vị trí cánh tay đối thủ sắp lướt qua.
Đối thủ duỗi tay đâm về phía ngực Yuki, nhưng không chạm được mục tiêu, ngược lại còn bị Yuki mượn lực, khiến lưỡi kiếm lướt qua cánh tay.
"Ư──!"
Trong tiếng rên rỉ như vậy, bàn tay bị thương của đối thủ run lên một cái.
Kiếm rơi xuống. Còn chưa chạm đất, đã bị Yuki đá văng đi. Yuki nghe tiếng kiếm lăn xa, rồi khẽ nhếch kiếm lên, chĩa mũi kiếm──dính đầy máu đã hóa thành sợi bông do "xử lý chống thối rữa"──vào cổ đối thủ.
Sau đó tiến thêm một bước đầy vẻ đe dọa.
"...Tôi..." Cô ta giơ hai tay lên. "Tôi đầu hàng."
Hình ảnh trên màn hình chuyển đổi. "Đến đây thôi." Nhà vua nói.
──Sau khi nhận Tamane làm đồ đệ một tháng rưỡi, đã có một cuộc đối thoại như thế này.
"Oái!"
Tamane ngã phịch xuống đất.
Yuki nhìn cô ấy qua thanh kiếm mô hình.
Họ đang đấu tập. Cả hai cầm kiếm mô hình, keng keng keng giao đấu, cuối cùng Yuki là người thắng. Cô nắm bắt được sơ hở trong những đòn tấn công liên tiếp của Tamane mà đâm một nhát, khiến cô ấy không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Yuki đưa tay ra. "Cảm ơn..." Tamane đứng dậy.
"...Bịt một mắt mà vẫn không thắng được..."
Vẻ mặt Tamane lộ rõ sự bực bội không cam lòng.
Mắt phải của Yuki được băng lại. Lúc đó mắt phải của cô vẫn còn thị lực, việc luyện tập như thế này là để chuẩn bị cho sau này khi bị mù. Nhưng dù trong tình huống nhượng bộ như vậy, Tamane──không chỉ trận này, mà đã rất nhiều trận rồi──vẫn không thể nào giành được một chiến thắng nào từ tay Yuki.
"Không sao đâu, chúng ta ở chung cũng lâu rồi mà."
Yuki nói: "Ít nhiều cũng đoán được bước tiếp theo của em rồi. Không thắng được cũng đừng nghĩ nhiều quá."
"Vậy thì em cũng vậy mà? Nhưng mà..."
Yuki đã dạy hết toàn bộ chiến thuật rồi, nhưng Tamane vẫn rất yếu. Có khả năng là dạy không tốt, nhưng Yuki cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do tâm lý của Tamane.
"Có phải em không hợp với việc chủ động tấn công không."
Yuki thử hỏi: "Thiên về phòng thủ hơn một chút cũng không sao. Không chỉ lần này, trước đây em cũng thường xuyên thua ở những đòn phản công."
Trong mắt Yuki, điểm mạnh của Tamane nằm ở khả năng giao chiến dai dẳng. Trong trò chơi "HALLOWEEN NIGHT" trước đó, dù thở không ra hơi cô ấy vẫn có thể trốn thoát khỏi kẻ hành hung, còn có thể tìm ra được chỗ ở của Yuki mà không cần gợi ý, thể lực thậm chí còn tốt hơn cả Yuki, rất phù hợp với lối đánh phòng thủ. Ngược lại, cô ấy không giỏi chủ động tấn công. Không những không có khí thế áp đảo, mà còn dễ thương đến mức như thể sẽ nghe thấy những tiếng động ngộ nghĩnh như "pupu k叩k叩". Cô ấy không phải là người có tố chất tấn công.
"Em cứ đừng chủ động tấn công, thử phòng thủ triệt để xem sao. Dùng cách này để bào mòn sự kiên nhẫn của đối thủ, nắm bắt sơ hở rồi tung đòn quyết định. Chị thấy em dùng cách đánh này sẽ tốt hơn."
"Nhưng chị Yuki, không phải chị theo trường phái chủ động tấn công sao?"
"Đúng là như vậy."
Điều này không đồng nghĩa với việc mạnh nhất, đơn thuần chỉ là phù hợp với tính cách của Yuki mà thôi, phong cách vốn dĩ là tùy mỗi người. Hơn nữa nếu thật sự phải nói, thì người phù hợp với lối đánh phòng thủ mới càng gần với việc mạnh nhất. Công việc của người chơi là sinh tồn, khả năng chạy trốn và sức phòng thủ tự nhiên càng cao càng tốt.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao đột nhiên lại nhắc đến mình nhỉ? Yuki lấy làm lạ. Suy nghĩ một chút, cô nhớ lại những lời Tamane từng nói.
──"Em muốn trở nên giống như chị."
"Em muốn đi theo con đường giống chị hơn à?"
Yuki thử hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ể! Cái đó, không phải đâu ạ..." Tamane tỏ ra rất hoảng hốt.
Xem ra là nói trúng rồi. Yuki "Ừm..." một tiếng rồi suy nghĩ.
"Đến đây thôi." Nhà vua nói.
Shiro dừng kiếm lại.
Rồi nhìn về phía đối thủ trước mắt. Cô ta vẻ mặt thảm hại, trên mặt và quần áo có vài vết xước, kiếm không còn trên tay. Lúc bị Shiro một kiếm đâm trúng vai, kiếm đã rơi rồi.
Trận quyết đấu đầu tiên của Shiro──trận đầu tiên của "Đội 8", thực ra thắng rất dễ dàng. Đối thủ rõ ràng đang sợ hãi, ngay cả kiếm cũng cầm không vững. Có thể thấy cô ta phần lớn không phải tự nguyện ra sân, chắc là do thua oẳn tù tì hay gì đó nên mới phải ra. Nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, Shiro vừa khai chiến đã quyết định tấn công mạnh mẽ dồn dập, đâm tới tấp, không cho đối phương cơ hội thở. Cuối cùng đâm một nhát sâu vào vai, khiến cô ta không còn cầm nổi kiếm nữa──và cô ta cũng vào khoảnh khắc đó tuyên bố đầu hàng. Chưa đầy một phút đã phân định thắng thua.
"Lựa chọn thông minh."
Shiro nói vậy, rồi tra kiếm vào vỏ.
Sau đó cung kính cúi chào những chiếc camera xung quanh võ đài, rồi lại cúi chào một lần nữa về hướng ngược lại. Sau khi chào "khán giả", Shiro bước theo lối cũ, trở về phòng của người chơi.
"Mọi người, tôi về rồi."
Shiro báo cáo với sáu thành viên trong đội.
"Thế nào? Có nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của tôi không?"
Cùng lúc Shiro ngồi phịch xuống ghế sofa, một cô gái đáp: "Có."
"Shiro, cô mạnh thật đấy."
"Phải không, phải không."
Đây là trò chơi thứ hai mươi mốt của Shiro. Cách "bức tường ba mươi" vẫn còn một đoạn, nhưng đối với trò chơi đã rất thành thạo rồi, chính cô cũng cảm thấy thực lực đang tăng lên cùng với kinh nghiệm. Lúc mới bắt đầu──giống như lời cô gái tóc dài kia nói "tôi từng thấy rồi"──cũng sẽ bị những người chơi khác đánh cho bầm dập mặt mày, nhưng bây giờ rất ít khi xảy ra chuyện đó nữa. Cô thật sự đã mạnh hơn rồi.
Shiro nhìn về phía cô gái tóc dài. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình, không có ý định nhìn thẳng vào Shiro. "Chào cô, chào cô." Shiro lên tiếng với cô ta.
"Như vậy cô đã chịu tin vào thực lực của tôi chưa?"
".........."
Cô gái im lặng một lát, rồi lạnh lùng trả lời: "Cũng tàm tạm."
Xem ra cô ta không thích nhận sai. Thật không sắc sảo. Shiro nghĩ vậy, rồi cũng nhìn về phía màn hình. Trên màn hình là tình hình quyết đấu vẫn chưa kết thúc, cùng với bảng đối đầu đã bị đẩy vào một góc màn hình. Một trong các đội──biểu thị cho đội của Shiro là "Đội 8"──bên dưới có dòng chữ "1 thắng 0 bại" đang nhấp nháy.
Trận đầu tiên toàn bộ đã kết thúc.
Số lượng người chơi trên bảng đối đầu không thay đổi, xem ra đều kết thúc bằng việc đầu hàng. Bên Yuki, "Đội 5" giành được 1 trận thắng, đối thủ "Đội 6" thì 1 trận thua, thành tích của các đội khác cũng đều đã được cập nhật.
Tiếp theo, trận thứ hai bắt đầu.
Chỉ có "Đội 1" là cố định, "Đội 2" đến "Đội 10" di chuyển theo chiều kim đồng hồ, tạo thành những cặp đấu mới. Bảng đối đầu của vòng đấu luân lưu, hình như đều làm như vậy. Dựa theo sự thay đổi này để suy ra thứ tự đối đầu sắp tới, trận thứ hai là "Đội 4", trận thứ ba là "Đội 2", trận thứ tư là "9", trận thứ năm là "7", tiếp theo là "1", "3", "10", cuối cùng là "Đội 8", đến đây là kết thúc một lượt. Một thứ tự vô cùng bất quy tắc. Chỉ xoay vòng thôi mà cũng thành ra thế này, thật không thể tin được. Yuki nghĩ vậy rồi tiến đến trận thứ hai, khiến đối phương đầu hàng giành chiến thắng.
Những trò chơi sau đó cũng đều diễn ra thuận lợi.
Trận thứ ba, thứ tư, Yuki đều thắng. Mắt bị mù một bên không gây ra vấn đề gì, cũng không xuất hiện người chơi có thực lực đủ để uy hiếp cô. Màn hình luôn truyền hình trực tiếp tình hình quyết đấu, mỗi một hành động của Yuki, người liên tục ra sân, cũng đều bị các người chơi khác nhìn thấy, nhưng sự bất đối xứng thông tin này không hề gây ra ảnh hưởng. Cô cứ thế nhẹ nhàng gạt phăng kiếm của đối thủ, khiến họ phải nói ra lời "Đầu hàng", thuận lợi tích lũy số trận thắng.
Đến trận thứ năm, thực sự có hơi mệt, bèn nhờ những cô gái khác ra sân. Cô ấy cũng đã rất cố gắng, kết quả vẫn là "Đầu hàng" mà kết thúc, ít nhất cũng không mất mạng. Trận thứ sáu Yuki lại ra sân, bao gồm cả trận thứ bảy tiếp theo, lại giành thêm hai ngôi sao chiến thắng nữa.
Trận thứ tám dĩ nhiên cũng thắng──dù muốn nói như vậy, nhưng lần này lại xảy ra chút vấn đề.
Trước đây Yuki đều áp đảo đối phương một cách mạnh mẽ, ép họ phải nhận thua, nhưng lần này dù ép thế nào cũng không được. Trận thứ tám──đối thủ là "Đội 10", thành tích hiện tại hiển thị trên màn hình là "1 thắng 6 bại", cho nên chắc là cảm thấy không còn đường lui, không thể nào dễ dàng đầu hàng nữa. Phong cách chơi game của Yuki không thích giết người bừa bãi, nhưng gặp phải tình huống này cũng đành chịu. Lúc hai mắt còn nguyên vẹn thì còn có thể nói khác, nhưng cô của hiện tại hoàn toàn không có chỗ để nương tay, nhắm vào những bộ phận có thể gây ra vết thương chí mạng mà đâm mấy nhát kiếm, kết thúc mạng sống của cô ta một cách tàn nhẫn.
Lần này, không nói lời xin lỗi.
Sự hy sinh của người chơi này, khiến thành tích của "Đội 5" lên đến "7 thắng 1 bại". Dĩ nhiên, độc chiếm vị trí đầu bảng trong mười đội. Sau này còn gặp lại những đội đã từng chiến thắng trước đây, lúc đó tỷ lệ thắng cũng rất khả quan, có thể nói là chắc chắn giành được mười bốn trận thắng. Chắc có thể cứ theo đà này mà thuận lợi vượt ải, muốn giành được mười hai trận thắng để chắc chắn vượt ải chắc cũng không còn xa nữa──trận cuối cùng của lượt đấu luân lưu đầu tiên, trận thứ chín, đến vào lúc Yuki đang nghĩ như vậy.
Đối thủ là "Đội 8".
Yuki tiến đến võ đài của trận thứ chín.
Đối thủ đã đến trước rồi.
Đó là một người chơi có mái tóc giống như sói. Màu tóc pha trộn đen trắng, mỗi màu một nửa, phía sau còn có một lọn tóc rủ xuống như đuôi. Vóc dáng hơi cao, cũng ăn mặc theo kiểu kiếm sĩ, rất đẹp mắt. Thay vì nói là帅气 (điển trai/bảnh bao) hay艳丽 (diễm lệ), thì更接近英姿焕发 (càng giống với dáng vẻ anh hùng hiên ngang) thì đúng hơn.
"Chào cô, chào cô." Cô ta chủ động bắt chuyện.
"Chào cô." Yuki đáp lời.
"Cô là Yuki phải không, lâu rồi không gặp."
"...?"
Yuki lại một lần nữa quan sát đối thủ này, nói: "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
"Khà khà khà."
Cô ta cười khùng khục: "Không để lại ấn tượng gì cho cô à, buồn quá đi. Vậy tôi xin tự giới thiệu lại... Tôi tên là Shiro, xin được chỉ giáo."
Shiro cởi mũ, làm một động tác chào rất khoa trương.
Dù đã báo tên, Yuki vẫn không nhớ ra. Chỉ là sau khi cô ta nhắc như vậy, cảm giác như có chút ấn tượng, lại như không có. Rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ?
"Mà nói đi cũng phải nói lại, cô lợi hại thật đấy."
Shiro nhìn về phía màn hình. Nói chính xác hơn, là dòng chữ "7 thắng 1 bại" hiển thị bên dưới "Đội 5" trên màn hình.
"Trong '7 thắng 1 bại' đó, một trận thua là do người khác ra sân, cho nên thành tích cá nhân của cô là toàn thắng. Ôi chao, cô thật sự rất mạnh."
Yuki không trả lời, chỉ cẩn thận quan sát đối thủ.
"Nếu cô đã lợi hại đến vậy rồi, thành thật mà nói, tôi từ bỏ trận đấu này cũng không có gì là không hợp lý."
Shiro vừa đi đi lại lại vừa nói.
"Đồng đội của tôi đều nói với tôi như vậy, mà chính tôi cũng nghĩ thế. Số lần vượt ải chưa đến ba mươi như tôi, cơ hội thắng quả thực rất mong manh. 'Nhưng mà'──"
Shiro rút kiếm ra bằng một động tác khoa trương như diễn kịch.
"Cứ thế nhận thua, trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm, cứ để tôi chống cự một chút nhé... Lần này, nhất định phải để cô nhớ tên tôi."
Người này thật thích diễn. Yuki cảm thán rồi rút kiếm, vào thế.
Mà màn hình cũng như chỉ chờ khoảnh khắc này, hiện ra hình ảnh nhà vua. "Hai bên vào vị trí." Sau lời dạo đầu như vậy──
"Bắt đầu!"
Yuki theo lời tuyên bố mà xông lên.
Mỗi một trận đều là động tác này. Dù đối phương là một kẻ kỳ quái hay người cô từng gặp, cũng sẽ không thay đổi. Ngoại trừ trận đầu tiên, mấy trận sau này Yuki đều giải quyết nhanh gọn. Tấn công dồn dập khiến đối phương hoa cả mắt, ép lùi đối thủ cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, khiến họ phải đầu hàng. Dù mỗi trận có chút khác biệt, nhưng nhìn chung toàn bộ quá trình đều như vậy. Dĩ nhiên, lần này cũng lấy đó làm chuẩn.
──Nhưng.
Shiro không giống những đối thủ trước đây.
Cô ta không lùi lại, ngược lại còn dùng những bước chân linh hoạt di chuyển về phía "bên phải" của Yuki.
"Ờ──"
Yuki hơi căng thẳng một chút. Hai thanh kiếm va chạm, tóe lên tiếng kim loại.
Hai người giao đấu ở khoảng cách không thể chạm vào nhau, chỉ có kiếm mới có thể chạm tới. Hai bên không ngừng gạt kiếm của đối phương và điều chỉnh khoảng cách, dò xét sơ hở, trong lúc đó Shiro thỉnh thoảng lại di chuyển sang bên phải. Mà mỗi một lần như vậy, Yuki cũng theo đó điều chỉnh phương hướng, trở nên giống như không ngừng xoay vòng về bên phải.
Đối với Yuki, người không nhìn thấy bằng mắt phải, bên phải chính là điểm yếu. Không phải những chuyện nhỏ nhặt như cảm giác về khoảng cách hay chiều sâu không gian, mà hoàn toàn chính là không nhìn thấy. So với việc di chuyển tới lui trước sau, việc di chuyển sang bên phải khó đối phó hơn nhiều.
Tuy nhiên Yuki không hiểu. Đúng là rất khó đối phó, vấn đề là tại sao cô ta lại làm vậy. Không phải lùi lại cũng không phải sang trái, mà lại cứ nhất quyết sang phải.
Yuki dùng con mắt trái nhìn thấy được và con mắt phải không nhìn thấy được đồng thời nhìn chằm chằm vào Shiro.
──Cô ta phát hiện ra vấn đề của mình rồi sao?
Cô không thể biết được, liệu đối phương có hiểu được ánh mắt của cô hay không.
Nhưng ít nhất, cô đã nhận được câu trả lời. Shiro không dừng lại động tác múa kiếm, cũng không dừng lại những bước chân lệch về bên phải, dường như muốn len vào khe hở nhỏ lúc Yuki dừng tấn công──
Shiro "nhếch mép cười".
"──!"
Nụ cười đó, sự bất an trong lòng, khiến Yuki vội vàng muốn phân định thắng thua.
Yuki chủ động xông lên. Lợi dụng phản xạ bẩm sinh của mình, cưỡng ép "tóm lấy" thanh kiếm Shiro đang đâm về phía cổ mình, kéo cả người lẫn kiếm của cô ta lại gần, bản thân cũng bước lên phía trước, dùng hết sức đâm ra bàn tay còn lại──bàn tay cầm kiếm.
Đâm xuyên qua ngực phải của Shiro.
Khoảnh khắc này, cô còn phấn chấn lên một chút.
Nhưng cô rất nhanh đã phát hiện ra mình có ba điểm tính sai. Thứ nhất là đánh giá sai khoảng cách, tiến lên quá nhiều, đến quá gần, đâm quá sâu, đã vào phạm vi không cần dùng kiếm cũng có thể trực tiếp dùng tay chạm vào đối phương. Thứ hai là Yuki vào khoảnh khắc đó đã lơ là phòng thủ. Bản thân một tay nắm lấy kiếm của Shiro, một tay cầm kiếm của mình, như vậy không thể nào chống đỡ được đòn phản công của Shiro. Thứ ba là trong một trận quyết đấu của kiếm sĩ, cô đã phạm phải hành vi vô lễ là dùng tay bắt lấy kiếm, đã cho Shiro cái quyền được lấy đạo của người trả lại cho người.
Ánh mắt của cô ta, vẫn chưa hề mất đi ý chí chiến đấu.
Trong tầm nhìn thiếu chiều sâu của Yuki, bàn tay của Shiro đang áp sát tới.
Khoảng cách với mắt trái, đã về đến số không.


0 Bình luận