Shibou Yuugi de Meshi wo...
Yuuji Ukai Nekometaru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 5

1. TEACHER'S MELANCHOLY (Lần thứ 47.5)

0 Bình luận - Độ dài: 7,957 từ - Cập nhật:

TEACHER'S MELANCHOLY (Lần thứ 47.5)

Buổi chiều tà.

Yuki tỉnh dậy trong căn hộ cũ nát thường ngày.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm đỏ cả căn phòng.

Trong căn hộ ba tatami này, thứ có thể coi là đồ đạc chỉ có bộ chăn nệm Yuki đang nằm, tủ lạnh và bàn học. Dọn dẹp cũng coi như là sạch sẽ, nhưng sàn nhà và tường đều đã loang lổ, khó tránh khỏi mang lại ấn tượng nghèo nàn. Mỗi lần thức dậy, đều khiến cô ngỡ ngàng tự hỏi sao mình lại ở một nơi thế này, căn hộ cũ nát thường ngày.

Ồ không──có một nơi không hề bình thường.

Yuki nhìn sang bên cạnh.

Trên cùng một bộ chăn nệm, có một thiếu nữ tuổi tác nhỏ hơn Yuki một chút đang nằm. Toàn thân toát ra vẻ quyến rũ yêu kiều, có thể dùng từ quốc sắc thiên hương để miêu tả──nhưng hiện tại đang ngủ rất say, không hề mỹ miều đến vậy. Hai búi tóc củ tỏi đặc trưng sau gáy cũng đã được tháo ra trước khi ngủ.

Tên cô ấy là Tamane.

Dù không muốn thừa nhận, cô ấy vẫn là đồ đệ của Yuki.

Cho đến ngày đó, vấn đề trên người Yuki đã đủ nhiều rồi.

Phần lớn người tham gia đều bị một người chơi giết hại, một trò chơi đã bị phá hoại. Vấn đề ở mắt phải của Yuki ngày càng nghiêm trọng, e rằng sẽ dẫn đến mù lòa. Ở trường thỉnh thoảng lại cảm nhận được ánh mắt của bạn học. Để giải quyết những vấn đề liên tiếp xảy ra sau cái gọi là "bức tường ba mươi" này, Yuki buộc phải bận rộn đến chóng cả mặt.

Vấn đề đầu tiên coi như đã giải quyết xong, vấn đề thứ hai cũng có cách đối phó. Định chuẩn bị xử lý vấn đề thứ ba thì──vấn đề thứ tư bất ngờ xảy ra.

Một buổi tối nọ, Yuki tan học về nhà, phát hiện có một thiếu nữ đứng trước cửa căn hộ.

Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. So với những từ như "đáng yêu", "dễ thương", thì "xinh đẹp", "mỹ nữ" càng hợp với cô ấy hơn. Cô ấy thực sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải cảnh giác. Giống như một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành có thể mê hoặc quân vương đến thần hồn điên đảo, làm hỏng cả tài chính quốc gia; một yêu tinh ngàn năm chuyên dụ dỗ đàn ông vào địa bàn của mình rồi nuốt chửng toàn bộ; hoặc một nữ sinh thần tượng lấn sân sang giới giải trí nên không thường xuyên đến trường, lạc lõng giữa bạn bè cùng lớp.

Khí chất đặc biệt đó, khiến Yuki liếc mắt đã nhận ra cô ấy là người chơi, nhưng lại không có ấn tượng gì về cô ấy. Trí nhớ của Yuki cũng không đủ mạnh để nhớ hết tất cả những người chơi từng gặp cho đến nay, nhưng một người đẹp như vậy về cơ bản không có khả năng quên được. Yuki, người hoàn toàn không có manh mối gì về thân phận của thiếu nữ, cứ thế đứng sững trước cửa căn hộ.

Người có hành động trước, chính là thiếu nữ đó.

Cô ấy phe phẩy đôi chân ngọc ngà thon thả chạy những bước nhỏ về phía Yuki, cúi đầu nói: "Chào buổi tối." Giọng nói cũng đẹp như dung mạo của cô. Tóc được búi thành hai củ tỏi sau gáy.

"...Chào cậu." Yuki cũng đáp lời.

Thiếu nữ đứng thẳng người, nắm lấy tay Yuki nói:

"Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi. Nào, có thể dạy tớ bài học thứ hai được không?"

"Ể?"

Thiếu nữ nhìn thẳng vào Yuki.

Yuki nhìn lại vào mắt cô ấy, đưa ra một giả thuyết. "Không thể nào...?" Cô nói:

"Cái đó, có thể xác nhận lại một chút được không?"

"Được ạ."

"Cậu không phải là... Tamane đã từng tham gia 'HALLOWEEN NIGHT' chứ?"

Thiếu nữ nheo mắt mỉm cười, câu trả lời đã ở trong nụ cười của cô.

Tamane, người chơi mà Yuki đã gặp trong trò chơi thứ bốn mươi lăm──"HALLOWEEN NIGHT". Lúc đó cô ấy tròn trịa mũm mĩm, hoàn toàn không có vẻ đẹp khiến người qua đường nào cũng phải ngoái nhìn. Nếu không có hai búi tóc củ tỏi đó và từ khóa "bài học thứ hai", hoàn toàn không thể nhận ra là cùng một người.

Yuki trong trò chơi không có nhiều tiếp xúc với Tamane, chỉ là lúc cô ấy bị những người chơi khác tấn công, Yuki tình cờ ra tay cứu giúp mà thôi. Nhưng dáng vẻ anh hùng cứu người dường như đã để lại ấn tượng không thể phai mờ trong lòng Tamane, ngay tại chỗ liền xin Yuki nhận cô ấy làm đồ đệ.

Lúc đó Yuki trong lòng có rất nhiều phiền não, không có tâm trạng nhận đồ đệ, dĩ nhiên là đã từ chối, nhưng Tamane vẫn đeo bám không buông. Bất đắc dĩ, Yuki đành giả vờ đồng ý trước, dạy cho cô ấy bài học đầu tiên──"chạy đường dài giảm béo". Lấy cớ bắt cô ấy chạy cho đến khi cải thiện được vóc dáng tròn trịa đó, bắt được Yuki mới coi như đạt yêu cầu, một cách lịch sự để thoát khỏi Tamane.

Nhưng bây giờ, Tamane lại xuất hiện trước mắt Yuki.

Thon thả đến mức như hai người khác nhau, lại còn bắt được Yuki.

Đành phải theo giao ước, dạy cho cô ấy bài học thứ hai thôi.

Tóm lại, Yuki trước tiên đưa Tamane đến phòng 107 nơi cô ở. Vừa tan học về nhà, cô vừa nới lỏng cà vạt đồng phục thủy thủ, vừa nhìn Tamane nói:

"Tôi muốn thay quần áo, đợi tôi ở đây một chút."

Cô nói xong liền mở cửa phòng, cởi giày học sinh, bước vào hiên nhà. Đi vài bước vào trong phòng, mở chiếc tủ quần áo gắn liền với phòng, nắm lấy cổ áo chuẩn bị cởi──

──Và ngay lúc đó, phát hiện phía sau có động tĩnh.

Yuki quay đầu lại.

Tamane ở ngay phía sau.

".........."

Yuki nhìn ra hiên nhà, thấy có thêm một đôi giày không phải của mình. Tiếp đó nhìn xuống chân Tamane trong phòng, cuối cùng là nhìn vào khuôn mặt vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra dù đã xâm nhập vào phòng của cô.

"...Tôi không phải đã bảo cậu đợi ở cửa sao?"

"Đúng vậy ạ." Tamane trả lời.

"Sao vậy? Muốn xem tôi thay quần áo à...?"

"Tôi có thể xem được không ạ?"

"Dĩ nhiên là không rồi."

Yuki nhìn chằm chằm vào đôi mắt không biết đang long lanh vì điều gì của Tamane nói.

"Em không muốn đợi ở cửa đâu ạ." Tamane nói: "Xin hãy để em được ở bên cạnh chị nhiều nhất có thể!"

"...Thôi được rồi, được rồi."

Yuki đầu hàng. Để tránh Tamane, cô chui hẳn vào trong tủ quần áo đóng cửa lại, lấy bộ đồ thể thao từ trên mắc áo xuống rồi mò mẫm thay đồ trong bóng tối.

Cô vừa thay đồ vừa nghĩ, dù không hề có ý định nhận đồ đệ, nhưng nếu đã đồng ý rồi thì không thể không nhận. Phải làm sao đây. Ban đầu cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ dạy cô ấy bài học gì, Yuki lần đầu nhận đồ đệ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Tình hình của mình lúc đó thế nào nhỉ. Sư phụ──Hakushi đã dạy bài học đầu tiên là gì? Đó đã là chuyện của rất lâu về trước, ký ức khá mơ hồ. Có lẽ nên trực tiếp hỏi Sư phụ xem nên dạy dỗ đồ đệ thế nào thì tốt hơn. Yuki không muốn nhờ vả Hakushi lắm, nhưng bây giờ là vì đồ đệ, có thể xem xét lại. Khi Yuki quyết định tối nay sẽ liên lạc với Sư phụ, thì cũng đã thay xong quần áo. Cô bước ra khỏi tủ.

Tiếp đó──nghe thấy tiếng nước chảy.

"Hả...?"

Tiếng động phát ra từ nhà bếp, Tamane đang rửa thứ gì đó. "Cậu cậu cậu đang làm gì vậy?" Yuki chạy đến hỏi Tamane.

"A, chị Yuki."

Tamane vừa dùng miếng bọt biển cọ rửa đĩa vừa trả lời:

"Em thấy chị có nhiều đồ chưa rửa, muốn giúp một tay xử lý... Như vậy không tốt sao ạ?"

"Ờ... Thực ra... cũng không có gì không tốt cả."

Yuki nhìn quanh nhà bếp, bừa bộn kinh khủng. Trong bồn rửa bát đĩa dùng xong chưa rửa thì khỏi phải nói, khắp nơi còn vứt bừa bãi những hộp cơm hâm nóng ở cửa hàng tiện lợi đã ăn hết, bát mì ăn liền rỗng, đũa dùng một lần và thìa nhựa, tất cả đều chỉ được tráng qua loa rồi vứt trên kệ bếp. Lần cuối cùng rửa bát là khi nào nhỉ, lục tìm trong ký ức cũng không nhớ ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây như vậy đã được coi là sạch sẽ rồi. Vào thời kỳ đỉnh điểm──trước "CANDLE WOODS", nhà bếp thậm chí còn ở trong tình trạng không thể rửa bát được.

Dĩ nhiên, cô cũng không cố ý làm cho nó bẩn thỉu như vậy. Có người giúp rửa bát là rất tốt, nhưng điều đó cũng khiến cô hơi xấu hổ. So với việc cởi quần áo cho người khác xem, chuyện này còn đáng xấu hổ hơn nhiều. Bởi vì đó là biểu tượng của một cuộc sống luộm thuộm mà.

"...Mà này, cậu đã xem những chỗ khác chưa?" Yuki hỏi.

"Những chỗ khác là..."

"Phòng tắm, nhà vệ sinh các kiểu..."

"Chưa ạ, chưa xem chỗ nào cả... Cũng trong tình trạng tương tự sao ạ?"

"Sao lại thế được, không có chuyện đó đâu." Yuki cười phủ nhận. "Nhưng, không có sự cho phép của tôi thì không được vào đâu nhé. Bởi vì cái đó... có để một ít uranium gì đó, rất nguy hiểm."

Sau khi thay xong đồ thể thao, Yuki ra ngoài.

Định đi dạo một vòng buổi tối. Một năm nay, ngày nào Yuki cũng làm vậy. Vào đêm khuya vắng người, đi dạo trên con đường lạnh lẽo, có thể khiến tâm hồn Yuki thanh thản. Đối với Yuki, người đang kiếm sống trong thế giới sinh tử, khoảng thời gian này là không thể thiếu để duy trì một tâm trí bình thường.

Nhưng tối nay, Yuki lại không thể thanh thản nổi.

Cô cụp mắt nhìn sang bên cạnh.

Vẫn như trước, Tamane cười tủm tỉm đi theo cô.

Tamane đi bên cạnh Yuki, dừng lại ở một vị trí tuyệt vời, vừa ở rìa tầm nhìn lại vừa giữ một khoảng cách lúc gần lúc xa. Bóng dáng đó lúc ẩn lúc hiện, lại không ngừng cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, khiến Yuki không tài nào tĩnh tâm được.

"Ờ... cái đó..." Yuki nói: "Cậu tên Tamane đúng không."

"Vâng!" Tamane trả lời một cách hoạt bát.

"Trông cậu có vẻ chưa đến tuổi vị thành niên nhỉ, muộn thế này còn ra ngoài chạy lung tung không sao à? Gia đình không lo lắng sao?"

"Xin hãy yên tâm, không ai quan tâm đến em đâu ạ."

Giọng cô ấy bình thản, nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó, có một loại khí chất không cho phép người khác từ chối.

Yuki không muốn hỏi han chuyện gia đình của cô ấy, dù sao bản thân mình cũng tương tự.

"...Nhận cậu làm đồ đệ thì cũng được thôi." Yuki gãi đầu. "Nhưng xin lỗi, thành thật mà nói, tôi không biết nên bắt đầu dạy từ đâu. Cũng không nghĩ tối nay cậu sẽ chạy đến tìm tôi, chẳng chuẩn bị gì cả, phải bắt đầu sắp xếp từ bài học thứ hai, cho nên ngày mai mới có thể huấn luyện được... Như vậy có được không?"

"Em hiểu rồi ạ."

"Nếu đã vậy, thì hôm nay mời cậu về trước nhé..."

"Không được ạ, hôm nay xin hãy cho em được ở bên cạnh chị."

Tamane cười tủm tỉm nói. Trên mặt nở nụ cười tươi tắn, nhưng lại có một loại khí chất không cho phép người khác từ chối.

".........."

Yuki im lặng.

Cô im lặng đi trên con đường đêm, bên cạnh, Tamane cũng đi theo với tốc độ tương tự.

Yuki thử tăng tốc, Tamane cũng theo kịp với tốc độ tương tự. Thử giảm tốc độ một chút, Tamane lại lập tức điều chỉnh tốc độ, luôn luôn giữ đúng một khoảng cách cố định không xa không gần.

Theo thì cứ theo đi, sao phải căng thẳng như vậy. Yuki thầm nghĩ. Ban đầu tự tiện vào phòng cô, bây giờ lại tỏ ra không muốn rời xa dù chỉ một bước. E rằng bài học đầu tiên lúc đó──bỏ Tamane lại rồi chạy trốn, đã gây ra ám ảnh cho cô ấy.

Nếu là vì yếu tố này, vậy thì thật sự xin lỗi cô ấy. Nhưng dù vậy, bị người khác bám theo vẫn không mấy thoải mái. Yuki không thích lúc nào cũng có người ở trong không gian riêng của mình, cũng không thích bị người khác theo dõi suốt hai mươi bốn tiếng. Dù cô đã đồng ý nhận Tamane làm đồ đệ, nhưng khi không cần thiết vẫn muốn ở một mình.

"...Tôi ngày nào cũng chạy bộ vào giờ này."

Thế là, cô nói như vậy.

"Chạy một vòng theo lộ trình cố định. Người chơi cũng cần thể lực mà. Cho nên ngày nào tôi cũng chạy, để duy trì thể lực."

Hoàn toàn là nói dối. Cô hoàn toàn chưa từng chạy bộ, chỉ là ngày nào cũng đi lang thang gần căn hộ, dĩ nhiên cũng không có lộ trình cố định nào.

Nhưng, Tamane lại tin rồi. "Vậy à, quả không hổ là Sư phụ." Còn nói một cách kính trọng như vậy.

"Xin lỗi nhé, kéo cậu đi chạy cùng, theo cho kịp đấy."

"Vâng!"

"Vậy thì──Bắt đầu!"

Cùng lúc tuyên bố bắt đầu, Yuki bắt đầu chạy.

Cô cố ý hô bắt đầu một cách bất ngờ, cho nên Tamane bị chậm lại. Yuki cũng không quan tâm đến cô ấy, tự mình tăng tốc, trong nháy mắt đã đạt đến tốc độ tối đa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà con người có thể duy trì vận động yếm khí, Yuki rẽ vào một góc cua, biến mất khỏi tầm mắt của Tamane.

Lúc rẽ cua có giảm tốc độ nhưng không tăng lại, tiếp tục duy trì. Đó là tốc độ phù hợp nhất cho việc chạy đường dài của cô. Cô hít thở không khí lạnh lẽo của đêm khuya, không ngừng chạy. Như một bóng ma lặng lẽ chạy trên con đường đêm, chen qua hàng rào vượt qua nhà dân, một hơi chạy lên con dốc đáng lẽ phải dài hai mươi mét, ngồi lên tay vịn trượt xuống cầu thang, trèo qua hàng rào đã khóa,เหยียบหินข้ามแม่น้ำที่ส่งเสียงดัง隆隆 (bước qua những tảng đá vượt qua dòng sông đang chảy ầm ầm). Trải qua một loạt lộ trình đã không còn là chạy bộ nữa, hoàn toàn không mong Tamane đuổi kịp──

Cuối cùng, đến trước cửa hàng tiện lợi.

Yuki thở hổn hển, nghe tiếng tim mình đập.

Cô vừa dùng tay áo thể thao lau mồ hôi trên mặt, vừa nhìn cửa hàng tiện lợi quen thuộc mà cô thường xuyên lui tới. Lần này lộ trình có hơi phức tạp, mệt hơn một chút──nếu đi theo lộ trình bình thường, từ nhà Yuki đi bộ nhẹ nhàng năm phút là đến, cửa hàng tiện lợi thường ngày đó.

Yuki nhìn quanh, trong phạm vi chiếu sáng của cửa hàng không có bóng dáng của Tamane.

"...Cắt đuôi được rồi sao..."

Yuki lẩm bẩm một mình, di chuyển đôi chân đã tích tụ không ít axit lactic bước vào cửa hàng.

Sau đó──nghe thấy tiếng bước chân không phải của mình.

"...!"

Sợ đến mức cô đột ngột quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào, Tamane đã ở sau lưng cô.

"A a... Lâu rồi không gặp, chị Yuki." Tamane nói: "Ngày nào chị cũng tập luyện cường độ cao như vậy à, em thật có mắt không tròng."

Tamane mặt mày đỏ bừng, thở không ra hơi, trông cũng mệt mỏi không kém gì Yuki.

Nhưng──cô ấy vẫn đuổi kịp.

Có một thì sẽ có hai, Yuki lại một lần nữa thất bại, không thoát khỏi sự đeo bám của cô ấy.

Tiếp theo, hai người dùng chút thời gian để nghỉ ngơi, người lên tiếng trước là Yuki.

"Mệt lắm phải không? Làm đồ đệ của tôi, ngày nào cũng sẽ mệt như vậy. Có phải bắt đầu hối hận rồi không?"

"Không, hoàn toàn không ạ."

Yuki mua một que kem mới ra mắt ở cửa hàng tiện lợi──cũng mời Tamane một que──sau đó rời khỏi cửa tiệm.

Sau đó, Tamane cũng bám sát theo cô.

Thường ngày Yuki đều từ cửa hàng tiện lợi về thẳng nhà, nhưng tối nay lại không làm vậy. Nếu cô ấy lại tự ý dọn dẹp không xin phép, thì phiền phức lắm. Thế là họ ghé vào một quán cà phê truyện tranh, ở một quán ăn chuỗi mở cửa hai mươi bốn giờ gọi món rẻ nhất rồi ngồi lì cả buổi, hoặc đơn thuần là lang thang trên những con đường đêm, chỉ để giết thời gian. Dù Yuki vẫn luôn tìm cơ hội để cắt đuôi Tamane──nhưng thử vô số lần, tất cả đều thất bại.

Lang thang một hồi, trời cũng dần hửng sáng.

Đầu óc Yuki cũng bắt đầu mơ màng, quyết định ngoan ngoãn về nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ mồ hôi ở một nhà tắm công cộng mở cửa từ sáng sớm, Yuki cuối cùng cũng đi về phía căn hộ. Trên đường lác đác vài người già dắt chó đi dạo, những học sinh có vẻ như chuẩn bị tham gia buổi tập luyện buổi sáng của câu lạc bộ, những nhân viên văn phòng dụi mắt ngái ngủ. Đối với người bình thường, một ngày mới đang bắt đầu, nhưng đối với Yuki, một con cú đêm, lại là kết thúc của một ngày.

"Hôm nay cậu định ngủ ở đâu?"

Yuki hỏi Tamane đang đi bên cạnh.

"Ể... cái đó... nếu được thì..."

Tamane trả lời một cách ngượng ngùng, xem ra lá gan của cô ấy không lớn đến mức có thể trực tiếp nói ra là muốn ngủ ở nhà cô.

"Không sao đâu, cứ ngủ ở chỗ tôi đi." Yuki phát chút lòng từ bi. "Quanh đây không có khách sạn nào mà..."

Thế là hai người trở về phòng, Yuki từ trong tủ quần áo lôi ra một bộ chăn nệm trải xuống sàn.

"Tôi chỉ có một bộ thôi, cho cậu dùng đấy."

Yuki nói: "Tôi thường ngày đều dùng nó để ngủ, xin lỗi, hơi bẩn một chút..."

"A, không sao đâu ạ, chị khách sáo quá."

Tamane đưa hai tay ra phía trước trả lời:

"Sao có thể để chị Yuki chịu thiệt thòi được chứ... Em ngủ dưới sàn là được rồi."

"Ồ?" Yuki thầm nghĩ, con nhóc này sao đột nhiên lại biết điều thế.

Cứ như vậy, Yuki ngược lại muốn trêu chọc cô ấy.

"Nếu được, chúng ta cùng ngủ nhé?"

Yuki thử dò xét phản ứng của cô ấy.

"Ể!... Chuyện, chuyện này thì..."

Thấy sắc mặt Tamane thay đổi, Yuki cảm thấy đã đến lúc phản công, giả vờ ngây thơ hỏi:

"Như vậy có gì không đúng sao? Nếu chỉ có một bộ giường nệm, đành phải hai người cùng nhau sưởi ấm thôi nhỉ."

"Không phải, cái đó, em..."

Tamane càng lúc càng hoảng hốt. Yuki khẽ đẩy vai cô ấy, khiến cô ngã xuống bộ chăn nệm, rồi đắp chăn cho cô, bản thân cũng chui vào.

Tức là cái gọi là trạng thái ngủ cùng.

"Không, không tốt đâu chị Yuki..."

Tamane muốn thoát ra khỏi chăn, nhưng lại bị Yuki giữ chặt.

"Không phải nói là muốn ở bên cạnh tôi nhiều nhất có thể sao, có gì mà không muốn chứ?"

Yuki thử dùng chính lời của Tamane để phản công, mà Tamane cũng như không còn lời nào để nói, cúi đầu xuống. Gương mặt trắng nõn ửng hồng, rõ ràng là đang xấu hổ. Dễ thương quá. Yuki không khỏi nghĩ.

Sau khi được Tamane đồng ý──nên nói là cô ấy không còn chống cự nữa──hai người bắt đầu ngủ. Tamane như muốn mau chóng mất đi ý thức, nhắm chặt mắt im lặng không nói, Yuki thì cẩn thận tỉ mỉ quan sát cô ấy.

Bộ chăn nệm dành cho một người mà hai người phải chen chúc, cơ thể dĩ nhiên phải áp sát vào nhau. Cho nên bây giờ, Yuki và Tamane áp sát vào nhau đến mức ngay cả cha mẹ anh chị em cũng không chắc đã thân mật đến vậy. Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Tamane.

Điều đáng kinh ngạc là, dù quan sát ở cự ly gần như vậy, vẻ đẹp của Tamane vẫn không chê vào đâu được. Không tìm thấy bất kỳ nếp nhăn hay mụn cóc nào, mỗi một bộ phận đều được sắp đặt ngay ngắn đúng vị trí của nó, mắt và sống mũi cũng vẽ nên những đường cong thanh thoát. Dù ngay cả "xử lý chống thối rữa" cũng đã có, Yuki vẫn cảm thấy điều này rất khó tin, giống như một người sống rơi vào thung lũng kỳ lạ, một bức ảnh tự sướng được chỉnh sửa bằng bộ lọc AI đến mức tối đa, đẹp đến mức khiến người ta hơi sợ.

Trong lúc quan sát, Yuki càng lúc càng phấn khích. Điều kích thích thần kinh nhất, chính là cô ấy không chỉ đẹp mà thôi. Cá nhân Yuki cho rằng, dù là truyện tranh hay âm nhạc, đều không thể chỉ đơn thuần mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu, mà phải thêm vào chút gì đó không hài hòa mới thực sự thu hút được người ta. Khiến đối tượng liên tục cảm thấy lúc an tâm lúc căng thẳng, từng bước một say đắm vì nó. Tamane sở hữu đặc tính này, đã hoàn toàn đốt cháy cảm xúc của Yuki.

Không bao lâu, Yuki biến cảm xúc thành hành động.

Hai tay ôm lấy thân hình Tamane, ôm thật chặt.

"...!?!?"

Tamane dường như thực sự không chịu nổi sự kích thích này, mở mắt ra không ngừng giãy giụa.

Nhưng Yuki không hề nới lỏng vòng tay đang ôm chặt, ngược lại còn tận hưởng cảm giác do sự giãy giụa của cô ấy mang lại. Thật sự quá thoải mái. Như thể linh hồn chạm vào nhau, cảm giác tê dại lan tỏa không ngừng. Yuki lúc này mới hiểu ra việc ôm ấp một người lại thoải mái đến vậy, biết đối phương là đồ đệ dễ thương, cảm giác lại càng tuyệt vời hơn.

Dần dần, Tamane từ bỏ việc chống cự, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Yuki. Sau khi mất đi sự kích thích do ma sát, cảm xúc của Yuki cũng theo đó mà lắng dịu đi một chút, bắt đầu cảm thấy việc nhận đồ đệ cũng không tệ──đồng thời nhắm mắt lại, mặc cho ý thức phiêu tán.

──Sau đó, thời gian quay trở lại hiện tại.

Yuki ngủ dậy.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm đỏ cả căn phòng. Hoàng hôn rồi. Yuki ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, nhìn sang bên cạnh.

Tamane vẫn đang ngủ say sưa trên cùng một bộ chăn nệm.

Khoảng cách vô cùng gần, tình trạng giống hệt sáng nay. Xem ra, hai người đã ngủ quên trong lúc nô đùa.

Yuki ôm trán, lẩm bẩm: "...Đúng là một cặp tình nhân ngốc nghếch."

Cứ như vậy, cuộc sống thầy trò của Yuki và Tamane bắt đầu.

Đến ngày hôm sau, Tamane cũng kiên quyết không lùi bước. Lời nói hôm qua "hôm nay xin hãy cho em được ở bên cạnh chị", dường như không có nghĩa là ngày mai sẽ trở về. Tamane còn giúp đỡ việc nhà như dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn, giống như để trả tiền trọ. Trong đó cũng bao gồm cả việc dọn dẹp phòng tắm và nhà vệ sinh mà Yuki xấu hổ không dám cho ai thấy. Cô ấy chỉ khẽ nói "Ôi chao..." rồi dọn dẹp từ đầu đến cuối. Thật là mất mặt chết đi được.

Yuki cũng không phải chỉ để Tamane dọn dẹp, mà cũng hoàn thành sứ mệnh của mình──công việc của một "Sư phụ". Tóm lại hiện tại trước tiên truyền thụ bằng lời những kiến thức cần thiết cho trò chơi, chi tiết đợi gặp Sư phụ Hakushi rồi tính sau. Các loại hình như trốn thoát, đối kháng, sinh tồn, quy trình trước và sau trò chơi, sự tồn tại của các ngành nghề liên quan, vân vân, dù không nhiều, nhưng đối với một người mới như Tamane cũng đủ hữu ích rồi.

Ngoài ra, Yuki còn cho cô ấy một thứ khác──một bộ chăn nệm. Cô không đủ can đảm để ngày nào cũng ngủ chung một cách thân mật như vậy, bèn mua cho cô ấy một bộ chăn nệm dành cho khách.

Hai người xếp thành hình chữ 川 (xuyên) thiếu một nét, tức là chữ 等 (đẳng - bằng nhau, đợi) cùng nhau ngủ, mấy ngày nhanh chóng trôi qua.

Hôm đó Yuki để Tamane một mình ở lại căn hộ──khó khăn lắm mới thuyết phục được cô ấy ở lại đợi──bản thân thì ra ngoài.

Đích đến là một thị trấn đã từng đến, cô và Sư phụ hẹn gặp nhau ở quán bar ảo thuật đó. Lúc Yuki đến, Hakushi đã ngồi ở quầy bar rồi. Mặt không hề cử động, chỉ có ánh mắt chuyển sang nhìn Yuki, nói một tiếng: "Chào."

"Chào buổi tối."

Yuki đáp lời rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hai người nói chuyện phiếm vài câu, thưởng thức màn ảo thuật của bartender, uống xong đồ uống của mình rồi mới vào chuyện chính.

"Con cũng bắt đầu nhận đồ đệ rồi à, cuối cùng cũng đến bước này rồi." Hakushi nói: "Rồi sao, tình hình thế nào? Con bé tên Tamane đó có phải là nhân tài không?"

"Không biết nữa, vẫn khó nói lắm... Bây giờ con chỉ mới dạy nó những kiến thức liên quan đến trò chơi thôi."

"...Ồ?"

"Rồi, mua cho nó một cái giường."

Mấy ngày nay, Yuki đều bận rộn xử lý chuyện của bạn học cùng lớp. Việc học của Tamane không có tiến triển, một phần cũng là vì lý do này.

"Con thong thả quá nhỉ." Hakushi nói.

"Đây cũng là lý do con đến... Con muốn hỏi Sư phụ, rốt cuộc phải sắp xếp bài học cho đồ đệ như thế nào mới tốt? Lúc đó của con thì khoảng thế nào ạ?"

"Cái này thì, để ta nghĩ xem..."

Trí nhớ của Hakushi dường như tốt hơn Yuki, có thể kể lại chính xác những bài học trước đây cho Yuki nghe. "Chắc là như vậy đó." Sau đó tổng kết lại.

"Dĩ nhiên, con không cần phải theo thứ tự này. Nếu có suy nghĩ riêng, cứ thoải mái thể hiện ra. Người ta là đồ đệ của con, làm thế nào là tự do của con."

"...Cũng đúng..." Yuki trả lời.

"Còn muốn biết gì nữa không?"

"A, không ạ..."

Hakushi từ dáng vẻ lắp bắp của Yuki đoán ra được chút gì đó.

"...Con không phải là không muốn nhận đồ đệ đấy chứ?"

Cô hỏi.

"Ờ, cái đó... Ừm... Đúng là tình huống không tự nguyện cho lắm..."

Tiếp đó Yuki dùng không ít những từ đệm như "Ờ──", "Chính là──", để sắp xếp lại suy nghĩ.

"Cứ cảm thấy, cần phải có chút trách nhiệm với nó. Dạy nó chơi game, cũng đồng nghĩa với việc những lời nói việc làm của mình, sẽ trực tiếp liên quan đến tuổi thọ của nó. Đây là lần đầu tiên con gặp phải tình huống này bên ngoài trò chơi, nhất thời có chút khó chấp nhận như vậy..."

Giống như trò chơi thứ hai mươi tám──"GHOST HOUSE", đây không phải là lần đầu tiên Yuki dạy người khác cách chơi game. Bởi vì cô đã tự đặt ra nguyên tắc cho mình, trong trò chơi cô không cần phải chịu trách nhiệm với người chơi, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến cô. Nhưng khi ra "bên ngoài"──đối tượng không còn là người chơi nữa, cô lại không thể nhẫn tâm được. Cảm giác trách nhiệm của một người bình thường luôn trỗi dậy.

"Vậy thì con cứ lợi dụng cảm giác trách nhiệm đó, huấn luyện nó cho tốt vào." Hakushi nói một câu chí lý trước.

"...Mà này, lúc Sư phụ nhận con làm đồ đệ, tâm trạng của Người thế nào ạ?"

"Ta thấy con lúc đó trông chẳng biết sống chết ra sao, cảm thấy có chết cũng không sao cả."

"Thật quá đáng."

"Dù sao thì, hiếm có cơ hội này, con cứ nghiêm túc giao tiếp với nó đi. Đối với một người chơi theo chủ nghĩa cá nhân như con, đây sẽ là một kinh nghiệm rất tốt."

"Thật sự là như vậy sao..."

Yuki gục mặt xuống bàn. "Mà này──" Hakushi mở đầu một chủ đề mới.

"Gần đây, không phải con cũng định đi tìm người bái sư sao?"

Chuyện này, là do chính Yuki từng nhắc đến. Lúc hẹn gặp Hakushi, cô đã báo cáo sơ qua tình hình gần đây.

"Đúng vậy ạ."

Yuki trả lời: "Nghe nói có người chơi mắt không nhìn thấy vẫn có thể vượt ải, con muốn gặp cô ấy một lần."

Nói rồi, cô xoa xoa gò má phải của mình.

Sau khi kiểm tra, xác định rằng trong hốc mắt cách vài centimet, mắt phải đang dần mất đi chức năng. Cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện, nhưng rất may mắn, thiếu nữ mới quen cách đây không lâu──Kokone, đã giới thiệu cho cô một người chơi hoàn toàn mù lòa. Hai bên đã hẹn ngày gặp mặt, chỉ còn chờ đến ngày đó đi một chuyến nữa là được.

"Nghe nói người chơi này tên là Rinrin, con cũng chỉ biết mỗi tên thôi..."

"Ừm..."

Hakushi xoa cằm.

"Ta cũng từng nghe qua cái tên này."

"A, Người quen ạ?"

"Không đâu, không đến mức quen biết. Chỉ là từng nghe qua tên và chuyện bị mù hoàn toàn, còn có..."

Lúc này, lời nói của Hakushi đột ngột dừng lại một cách không tự nhiên. Sau vài giây ngừng lại, cô lên tiếng: "Này."

"Sao vậy?"

"Nếu con định đi gặp cô ấy... thì phải chuẩn bị tâm lý một chút."

"...?"

Ý gì vậy? Trước khi Yuki kịp hỏi như vậy, Hakushi đã vội vàng rời ghế đi thanh toán, không kịp hỏi cho rõ ràng.

Sau này, Yuki đã tự mình trải nghiệm ý nghĩa thực sự của câu nói đó.

Sau khi gặp Hakushi vài ngày.

Yuki đưa Tamane đến chỗ ở của người chơi mù.

Đây là lần đầu tiên trong đời Yuki đi máy bay. Trên đường còn háo hức không biết có xảy ra tai nạn gì không, nhưng không biết là tốt hay xấu, máy bay đã hạ cánh an toàn. Sau đó họ đi thuyền đến một hòn đảo nào đó, rồi từ đó lại đổi sang một chiếc thuyền khác. Đích đến của họ không có chuyến bay định kỳ, cần phải tìm người lái thuyền đưa đi một đoạn. May mắn là chuyên viên của Yuki biết lái thuyền, Yuki bèn nhờ cô ấy chở qua.

Hai người xuống thuyền ở một hòn đảo biệt lập.

Không khí khác hẳn so với hòn đảo biệt lập lúc "CLOUDY BEACH". Nếu nói hòn đảo đó là "hòn đảo nghỉ dưỡng với môi trường tự nhiên phong phú", thì nơi này thuần túy chỉ là "hòn đảo biệt lập có người xây dựng". Mép đảo có bến tàu, cũng có đường nhựa, hai bên đường là những bức tường đá mang đậm phong cách đảo biệt lập, những cột điện được dựng cách đều nhau, dây điện trên đỉnh cột cắt bầu trời xinh đẹp thành từng mảnh, nhà cửa lác đác có thể nhìn thấy.

Hai người đi trên hòn đảo biệt lập như vậy.

Trên vai đều mang hành lý. Dù sau khi gặp Rinrin sẽ xảy ra chuyện gì, phần lớn đều cần phải ở lại đảo vài ngày, hai người bèn chuẩn bị với tâm thế như đi một chuyến du lịch nhỏ. Trọng lượng không nhẹ, đè nặng khiến bước chân họ cũng trở nên nặng nề.

"...Oa, không có sóng."

Yuki nhìn điện thoại nói.

Dòng chữ biểu thị việc cấm quay trở lại xã hội IT hiện lên trên màn hình. Đây không phải lần đầu tiên Yuki nhìn thấy nó, nhưng gần như là trước khi vừa bật nguồn điện thoại hoặc lắp thẻ SIM. Nhìn thấy nơi đang ở không thể nhận được tín hiệu──thông báo không có sóng thực sự, đây có lẽ là lần đầu tiên.

"Em cũng vậy."

Tamane đi bên cạnh cũng nhìn điện thoại của mình nói.

"Ở đây thật sự có người ở sao..."

"Chắc là ở đây không sai."

Yuki chỉ hỏi Kokone về vị trí của hòn đảo. Hòn đảo này không lớn lắm, chắc không bao lâu là tìm được người thôi. Yuki cũng không lo lắng lắm về việc không tìm được người, vấn đề là sau khi tìm được thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng, cô vẫn bắt đầu lo lắng. Vật nhân tạo có thể thấy ở khắp nơi, nhưng lại không hề có động tĩnh của con người. Hơn nữa nếu quan sát kỹ còn phát hiện, đường nhựa có không ít vết nứt, còn có vài căn nhà dân mục nát, khắp nơi đều toát lên vẻ hoang tàn. Chẳng lẽ, thật sự có chỗ nào đó nhầm lẫn rồi──?

Hai người lại thấp thỏm đi thêm vài chục phút.

May mắn thay, Yuki đã tìm thấy thứ khiến cô yên tâm.

Trên bức tường đá có vắt một chiếc áo khoác. Yuki không rành về quần áo lắm, chỉ cảm thấy "có áo khoác kìa", sau khi Tamane bổ sung "là quần áo của phụ nữ" mới biết đó là trang phục nữ.

"Có khi nào chính là của cô Rinrin không?"

Tamane nói vậy rồi nhìn ra sau bức tường đá.

Sân vườn phía sau bức tường, xa hơn nữa có một căn nhà dân, là một căn nhà gỗ truyền thống kiểu Nhật mái ngói một tầng, tràn đầy không khí thôn dã. Diện tích rộng đến mức khó mà tưởng tượng được ở khu đô thị, đang ung dung thoải mái vươn mình trên đất như đang tắm nắng.

"Có phải là cố ý đặt ở đây để chúng ta nhận ra không?"

Ánh mắt Yuki qua lại giữa chiếc áo khoác và căn nhà dân.

Chiếc áo khoác rất sạch sẽ, phần lớn là mới đặt ở đây hai ngày nay. Xét việc nó nằm ở phía trước căn nhà dân, rất có khả năng là muốn biểu thị đó chính là nhà của cô ấy.

Thế là Yuki và Tamane đến thăm. Ngoài hiên không có chuông cửa, bèn trực tiếp gõ cửa. "Đến đây~" Sau cánh cửa vọng lại một tiếng trả lời nhỏ nhẹ, rồi cùng với tiếng bước chân đến gần, Yuki nghe thấy "tiếng chuông". Đó là tiếng gì nhỉ? Yuki nghĩ vậy rồi đợi mấy chục giây, đối phương xuất hiện cùng với tiếng "cạch cạch" đặc trưng của loại cửa kéo kiểu cũ.

"Ôi chao──Chào mừng nhé."

Là một người có khí chất của một người chị.

Nghe nói là bạn của Kirihara, cho nên Yuki cứ tưởng Rinrin cũng trạc tuổi cô ấy, nhưng trông trẻ hơn nhiều. Không biết là thật sự trẻ, hay là có thuật驻颜. Cả người toát ra một bầu không khí dịu dàng, rất hợp để miêu tả bằng từ "chị gái", hai tai cô ấy đều đeo khuyên tai có gắn chuông, tiếng chuông lúc nãy chắc là phát ra từ chúng.

Tiếp đó, điều quan trọng nhất là──

Hai mắt cô ấy đều "nhắm nghiền".

Sự thật này đủ để Yuki xác định cô ấy chính là Rinrin, nhưng vẫn tạm thời hỏi một câu. "Xin hỏi cô có phải là cô Rinrin không?"

"Đúng vậy." Rinrin trả lời: "Cô là Yuki?"

"Vâng."

"──Vậy thì cô gái kia là ai?"

Tay Rinrin "chỉ" về phía Tamane.

Tamane bị động tác đó của cô ấy làm giật mình, lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu trả lời: "Tôi là đồ đệ của cô ấy, Tamane."

"Chà... Cô đã nhận đồ đệ rồi à."

"...Xin hỏi, làm sao cô biết được?" Yuki hỏi: "Cái đó... cô không nhìn thấy đúng không? Cô ấy một lời cũng chưa nói mà."

"Đúng vậy, không nhìn thấy." Rinrin trả lời: "Nhưng cái này không là gì cả, không nhìn thấy cũng cảm nhận được... Nào, vào cả đi. Chúng ta vào trong nói chuyện."

Rinrin nói xong liền đi vào trong, "như thể đang nhìn họ" cởi giày ra, xếp ngay ngắn ở hiên rồi bước lên hành lang, Rinrin bước đi một cách chính xác. Yuki và Tamane theo sau cô ấy, ba người cùng nhau đi qua hành lang.

"Hai vị từ xa đến, vất vả rồi."

Rinrin vừa đi vừa nói.

"Sao rồi, điện thoại không có sóng phải không?"

"Vâng, không có sóng." Yuki trả lời.

"Xin lỗi, đã gọi hai vị đến nơi thế này. Bởi vì thực sự rất cần thiết..."

"...? Cô Rinrin, không phải cô sống trên đảo à?"

Lời của Rinrin nghe có vẻ là ý đó, Yuki bèn không nhịn được mà hỏi.

"Sao lại thế được."

Rinrin trả lời: "Một mình làm sao có thể sống ở một nơi hẻo lánh thế này được, huống chi tôi còn mù hoàn toàn nữa."

Lời nói rất có lý. "...Đúng là vậy." Yuki trả lời.

"Tôi đã nhờ bạn bè, giúp tôi bài trí hòn đảo này. Như vậy là có thể chơi đùa cùng hai vị rồi..."

Yuki bắt đầu tưởng tượng. Dù trên đảo có không ít dấu vết xây dựng, nhưng e rằng sớm đã trở thành đảo hoang rồi. Khắp nơi đều toát lên vẻ hoang tàn, chính là vì lý do này.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại──"chơi đùa" à, khá là đáng suy ngẫm. Tiếp theo sẽ cần phải làm những gì đây.

".........."

Yuki quan sát Rinrin đang đi phía trước.

Nghe nói cô ấy là người chơi mù hoàn toàn, cho nên Yuki mới đến đây. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, hành động của Rinrin hoàn toàn không khác gì người "có thể nhìn thấy". Có thể nhận ra Tamane chưa hề lên tiếng, còn chu đáo đợi họ cởi giày xong. Bây giờ, dáng vẻ đi trên hành lang cũng vậy, không cần gậy cũng có thể rẽ ngoặt, tránh chướng ngại vật.

Yuki chuyển sự chú ý sang tai của Rinrin.

Hai bên tai được mái tóc dài che khuất đều đeo khuyên tai, trên khuyên tai còn có gắn chuông. Mỗi bước cô đi, đều khiến chuông kêu leng keng, mang lại cảm giác mát mẻ cho hành lang.

Đôi chuông đó──quả nhiên là như vậy sao?

"Cô Rinrin." Yuki hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

"Chuông của cô, là để nghe tiếng vọng lại phải không?"

Tức là định vị bằng tiếng vọng.

Hành vi lợi dụng sự phản xạ của sóng âm để dò xét môi trường xung quanh. Trong giới động vật, những trường hợp nổi tiếng có dơi và cá heo, còn đối với con người, cũng có thể đạt được bằng cách búng tay hoặc dùng gậy gõ xuống đất. Cách đeo chuông ở hai tai, Yuki là lần đầu tiên nghe nói, nhưng "mù hoàn toàn" cộng thêm "chuông", không khó để suy đoán mối liên hệ của chúng.

"Cô nói đúng rồi."

Rinrin đưa ngón tay khẽ gảy chiếc chuông ở tai trái, đáp:

"Chúng nó à, đã ở bên tôi mười năm rồi. Lúc mất đi thị lực, tôi vẫn luôn suy nghĩ xem nên bù đắp thế nào... rồi đột nhiên có linh cảm này. Cô xem, không phải rất hợp với tên của tôi sao?"

Rinrin cười khúc khích.

Đó là kiểu cười thường thấy ở những cô gái trẻ, kiểu cười chạm đến dây thần kinh của người khác.

"Chuyện này có thể rèn luyện sau này được sao?"

"Không phải là không làm được, chỉ là rất tốn thời gian thôi."

Bí ẩn về hành vi của Rinrin, có thể coi như tạm thời đã được giải đáp.

Hơn nữa, dù điều đó có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của cô, cũng không đủ để cô vượt qua trò chơi sinh tử. Cho nên Yuki cảm thấy, cô ấy hẳn còn có những năng lực khác.

"Vậy còn cô thì sao, mắt phải không tiện à?"

Rinrin đột ngột hỏi như vậy. Yuki "Ể" một tiếng, hoàn toàn là một phản ứng bất ngờ.

"Bước chân phải của cô nhỏ hơn chân trái rất nhiều, cho thấy cô đang cảnh giác bên phải. Cộng thêm việc cô đến tìm tôi, không phải mắt phải đã mù, thì chính là thị lực đang suy giảm... Có sai không?"

Bước chân, cô ấy lại có thể nghe ra được sự khác biệt nhỏ bé như vậy sao──Yuki không khỏi nghĩ.

"...Đừng có đùa nữa, cô định lừa tôi phải không. Cô đã hỏi cô Kokone về chuyện của tôi trước rồi đúng không?"

Kokone. Người đã làm cầu nối cho Yuki và Rinrin, thúc đẩy cuộc gặp gỡ của hai người. Cô ấy biết chuyện thị lực mắt phải của Yuki đang xấu đi, lúc hẹn gặp Rinrin tám phần cũng sẽ nhắc đến. Việc Rinrin biết chuyện của Yuki không có gì lạ.

Rinrin cười khúc khích.

"Cô đoán đúng rồi, cũng giỏi nghĩ đấy chứ."

"Đừng có lừa người như vậy nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Học cách lừa người cũng rất quan trọng đấy. Đặc biệt là người như tôi..."

Trong lúc nói chuyện, nhóm Yuki đã đến phòng khách. Sàn nhà trải chiếu tatami, bày biện đồ đạc theo kiểu nhà ở Nhật Bản. Phía bên kia căn phòng dường như là ngoài trời, ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa giấy.

Rinrin ngồi xuống chiếc đệm cạnh bàn lớn, Yuki và Tamane cũng theo đó ngồi xuống. Hai bên mỗi người một phía, giống như một cuộc gặp mặt ba bên.

"Chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé."

Rinrin nói: "Kokone đã nói với tôi rồi... Bây giờ tôi xác nhận lại một lần nữa. Cô cũng giống tôi là người chơi, gần đây thị lực mắt phải đang xấu đi."

"Vâng."

"Cho nên cô đến tìm tôi, muốn biết làm thế nào để một người chơi không dựa vào thị lực mà vẫn tiếp tục thử thách."

"Đúng vậy."

"Tôi sẽ không hỏi cô tại sao."

Rinrin tay đặt lên ngực nói:

"Không cần phải hỏi, tôi cũng có thể đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của cô, cũng thật lòng muốn trở thành sức mạnh của cô. Tôi sẽ giúp đỡ cô hết mình."

"...Làm phiền cô rồi."

Yuki trả lời. Đối phương có vẻ rất đồng cảm. Đối với một người hoàn toàn xa lạ mà nói, như vậy có vẻ hơi khoa trương, nhưng "thị lực" vốn dĩ là một vấn đề nghiêm trọng, cộng thêm việc cả hai đều là người chơi, tình cảm đồng bệnh tương lân chắc hẳn chiếm không ít.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều."

Rinrin nói tiếp: "Phải làm thế nào, mới có thể truyền đạt kỹ thuật của tôi cho cô một cách hiệu quả nhất. Đơn thuần giảng bài không phải là không được, nhưng tôi cảm thấy như vậy thực sự không đủ. Cô và tôi là hai người khác nhau, sự hiểu biết về cùng một câu nói không nhất định sẽ giống nhau..."

Yuki cho rằng quả thực là như vậy, còn cảm thấy cách nói của cô ấy có chút thi vị.

"Cho nên tôi quyết định áp dụng một phương pháp dạy tích cực hơn. May mắn là chúng ta đều là người chơi, biết rằng hành động sẽ có sức mạnh hơn lời nói, cũng chính xác hơn. Đúng không?"

"Ý cô là sao?"

"Nếu cô cũng là người chơi, vậy thì bình thường đều sẽ 'học lén' một vài chiêu thức từ đối tượng hợp tác hoặc đối thủ cạnh tranh phải không... Chị đây tuy không giỏi giảng bài lắm, nhưng về mặt thực chiến, đến tận bây giờ tôi vẫn rất tự tin. Cho nên chúng ta hãy thực chiến đi."

"Là trực tiếp đấu tập với nhau như vậy sao?" Yuki nói ra suy đoán.

Lúc này, Rinrin đột nhiên che miệng lại. Cô bật cười. Khó chịu run rẩy cố nhịn một lúc rồi mới nói:

"Cô đúng là biết đùa. Nếu chỉ là đấu tập, thì cần gì phải gọi cô đến nơi này chứ. 'Thực chiến' mà tôi nói, chính là ý nghĩa trên mặt chữ. Tôi bắt đầu giải thích luật chơi nhé."

Rinrin nói tiếp:

"Loại hình à... chính là kiểu trốn thoát mà trong game hay nói đó. Ở một nơi nào đó trên hòn đảo này, có giấu một chiếc thuyền máy nhỏ và chìa khóa kỹ thuật số, dùng chúng để trốn thoát khỏi hòn đảo này là vượt ải. Còn tôi là vai phản diện, sẽ cản trở các cô. Thời gian trò chơi không cố định, cũng không có bất kỳ hạn chế nào, đồ đạc trên đảo các cô cứ tùy ý sử dụng. Lương thực dự trữ và đồ nghề, đã được giấu ở các ngóc ngách trên đảo rồi, tự mình đi tìm đi."

"...Đồ nghề? Đồ nghề là gì?"

Từ ngữ nguy hiểm khiến Yuki không nhịn được mà hỏi.

"Cái này thì, hôm qua sau khi tôi lên đảo, cũng đã tìm sơ qua một chút..."

Rinrin vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía tủ chén, kiểu dáng rất cũ, có lẽ nên gọi là tủ năm ngăn. Tiếp đó cô mở ngăn kéo, lấy ra hai thứ đặt lên bàn.

"Ví dụ như loại này."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đều là vũ khí.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận