——Người ta từng nói, cô chính là thần.
Fujisaki Saku và Fujisaki Touka gặp nhau lần đầu vào một ngày xuân bảy năm về trước.
Khi ấy Saku mười ba, còn Touka mới lên tám.
Trong thời đại này, chuyện đó có thể xem là kỳ quái, nhưng lý do Saku được đưa đến trước mặt Touka là để trở thành hầu cận của cô.
Để phụng sự một thiếu nữ tám tuổi, một thiếu niên mười ba tuổi phải quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Touka ngày hôm đó vận một bộ đồ đen tuyền, và cô đã nhìn Saku bằng một ánh mắt thật trang nhã.
Chuyện ngày hôm ấy, đến giờ Saku vẫn không hề quên.
Màu đen giữa sắc trắng kia, đã khắc sâu vào ký ức cậu.
Và trong tai cậu vẫn còn văng vẳng lời mẹ nói khi dắt tay cậu đến bên Touka.
『Touka-sama sẽ trở thành thần.』
Nghe câu đó, Saku bất giác rùng mình.
Khi ấy cậu còn nhỏ, có lẽ chưa ý thức được việc mình sắp trở thành một người hầu cận. Nhưng cậu vẫn tự nhiên hiểu ra rằng, người mình sắp phụng sự là một nhân vật không dễ chiều. Saku đã nhận ra điều đó, và mím chặt môi.
Trở thành hầu cận cho 『thần』 là vinh dự cao nhất của những người đàn ông trong gia tộc Fujisaki.
Gia tộc Fujisaki là một dòng họ sở hữu dị năng.
Ngay cả trong thời hiện đại, những người kế thừa huyết mạch ấy vẫn sống trong một môi trường đặc biệt.
Gia tộc Fujisaki có rất nhiều phân gia, nhưng thực quyền lại nằm trọn trong tay 『thần』 của bổn gia.
Nếu ví gia tộc như một sinh vật cổ đại, thì trái tim chắc chắn chỉ do một mình 『thần』 nắm giữ. Cơ chế này vừa vô lý lại vừa méo mó, thế nhưng gia tộc Fujisaki lại được đề cao hơn cả nhà Komai ở phía Đông, nhà Senzaki ở phía Tây, hay cả nhà Sanzashi nơi mười hai vu nữ quy tụ.
Việc nhà Fujisaki làm vậy không chỉ đơn thuần là do ngạo mạn.
Họ có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đến mọi giới.
Tông gia nhận được vô số lễ vật từ các tín đồ đến viếng, duy trì mối quan hệ bền chặt với không ít chính trị gia và tài phiệt, rồi tận dụng những lợi thế đó để gặt hái thành công trong nhiều lĩnh vực.
Và trung tâm của tất cả những điều đó, vẫn là 『thần』.
Nếu không có 『thần』, gia tộc Fujisaki sẽ chẳng thể làm được gì.
Tuy nhiên, gia tộc Fujisaki—lấy ví dụ, khác với gia tộc tiên tri Ansuhito cũng tôn thờ thần linh—không phải là một tổ chức tôn giáo.
『Thần』 của gia tộc Fujisaki là người.
Và còn là một 『hàng thật』 vốn không thể tồn tại trong thời đại này.
Những người phụ nữ của gia tộc Fujisaki sở hữu năng lực đặc dị, và trong số đó chỉ có một người sẽ trở thành 『thần』. Rồi 『thần』 có thể cho người khác thấy ảo ảnh mà họ khao khát, có thể mang giọng nói và hình bóng của người đã khuất về với dương thế. Đây là những bí mật không thể công khai.
Mỗi khi 『thần』 đương nhiệm qua đời, một 『thần』 mới sẽ được chọn ra từ những người phụ nữ trong gia tộc Fujisaki. Chuyện là vậy đấy… vào năm Fujisaki Touka tám tuổi và Fujisaki Saku mười ba tuổi, 『thần』 đương nhiệm được phán là chỉ còn sống được hai năm nữa. Và rồi, Fujisaki Touka đã trở thành ứng cử viên cho vị trí 『thần』.
Tất cả phụ nữ trong dòng họ đều chung một suy nghĩ. Không trở thành 『thần』 thì không còn giá trị để sống. Vì thế, họ điên cuồng liều mạng để trở thành 『thần』.
Mỗi ứng cử viên cho vị trí 『thần』 sẽ được sắp xếp một hầu cận. Hầu cận sẽ được chọn ra từ những người đàn ông của gia tộc Fujisaki.
Thế là, với tư cách một hầu cận, Saku đã phụng sự Fujisaki Touka, một trong những ứng cử viên sáng giá nhất, trong suốt hai năm.
Nhưng kết quả là, Fujisaki Touka đã không thể trở thành 『thần』.
Năm cô mười tuổi, một người khác đã được chọn làm 『thần』.
Người ta cho rằng, Fujisaki Touka cùng lắm cũng chỉ là một 『sản phẩm lỗi』 của 『thần』.
Từ đó, cô đánh mất mục tiêu sống của mình.
Và một cách tất yếu, Saku khi đó mười lăm tuổi, cũng mất đi mục tiêu trong đời.
——Người ta từng nói, cô chính là thần.
——Nhưng cô đã không thể trở thành thần.
——Và rồi, thần chết.
Năm năm trôi qua.
Saku được giải thoát khỏi sứ mệnh hầu cận, có thể sống một cuộc đời tự do, và hiện đang là sinh viên đại học.
Phần lớn những cô gái từng là ứng cử viên cho vị trí 『thần』 đều đã từ bỏ hy vọng, trở về với cuộc sống của một người phụ nữ bình thường trong dòng họ. Hầu hết các hầu cận cũng đã rời bỏ ứng cử viên của mình để sống cuộc đời riêng. Thế nhưng, trường hợp của Fujisaki Touka và Saku lại có chút khác biệt.
Touka đã trở thành một NEET* từ năm mười lăm tuổi.
Và oái oăm thay, cô lại ăn bám ở căn hộ của Saku.
*NEET: Thuật ngữ chỉ những người không đi làm, không đi học, cũng không tham gia các khóa đào tạo.
Giữa chiếc bàn sưởi kotatsu* là một giỏ quýt.
Trước giỏ quýt là một cuốn tiểu thuyết trinh thám bìa cứng đang mở, cạnh đó là một cuốn tiểu thuyết về ẩm thực mới được tái bản dưới dạng văn庫本 (bunko-bon)*, và chếch về phía sau là một tác phẩm kinh dị ăn khách về các hiện tượng tâm linh có thật, bìa mềm. Cạnh núi sách đó là một túi khoai tây chiên đã được gấp lại gọn gàng, và bên cạnh là một đôi đũa. Hiện trạng cho thấy, ai đó đã dùng mẹo ăn khoai tây chiên mà không bẩn tay.
*Kotatsu: Một loại bàn sưởi thấp của Nhật Bản, có chăn phủ bên trên.
*Bunko-bon (文庫本): Một loại sách bìa mềm khổ nhỏ, giá rẻ phổ biến ở Nhật.
Thử thách xem ra đã thành công, đôi tay của người đã ăn hết túi khoai tây vẫn sạch sẽ.
Cô đang dùng những ngón tay thon dài, cẩn thận lật từng trang sách.
Phải, một thiếu nữ.
Là một thiếu nữ.
Cô đang đọc một cuốn tiểu thuyết về trò chơi sinh tử với vẻ mặt nghiêm túc. Làn da cô trắng trong, mái tóc đen óng dài ngang vai. Gương mặt nghiêng đang chìm đắm trong trang sách đẹp đến phi thực, vừa lộng lẫy lại vừa đáng yêu. Vóc dáng ấy không giống một người bình thường, mà đích thị là hiện thân của "thiếu nữ"——.
Một con người mang hình hài thiếu nữ.
Thế nhưng, trên sự tồn tại gợi lên bao suy tưởng ấy, lại có một điểm đáng tiếc.
Cô đang mặc một bộ đồ thể thao màu xám xịt.
Nhưng điều đáng tiếc nhất không phải là ngoại hình.
Mà là nội tâm.
Phải, Fujisaki Saku biết rõ điều đó.
Saku hít một hơi thật dài rồi gọi cô:
「Này, Touka.」
「Saku-kun, có chuyện gì sao? Cậu thấy đấy, tôi đang đọc sách. Khi một người đang tập trung đọc sách, mắt họ đang quan sát một thế giới khác với thế giới nhỏ bé này, làm phiền là không tốt đâu.」
「Tôi hỏi cô nhé, có phải cô lại tự ý treo cái biển hiệu đó ra ngoài không?」
「Giật cả mình!」
「Thời buổi này còn dùng từ đó chắc chỉ có cô thôi.」
Saku mệt mỏi nói.
Thiếu nữ—Touka—rụt rè ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn như mắt mèo nhìn Saku, chớp chớp. Con ngươi lúc nào cũng long lanh ẩm ướt phản chiếu hình ảnh của Saku. Mái tóc nâu hơi dài, vóc người tầm trung, gương mặt gầy, ngũ quan nhìn chung không có gì nổi bật. Nếu để người ngoài nhận xét thì có lẽ là "trung tính", nhưng trong mắt chính Saku thì đó luôn là một gương mặt "khắc khổ".
Không biết Touka có hiểu được sự mệt mỏi của Saku hay không, cô bĩu môi nói:
「Nhưng mà, không treo biển hiệu thì làm sao có khách đến chứ? Dù sao tôi cũng chỉ là một 『sản phẩm lỗi』, mà 『sản phẩm lỗi』 là chỉ những thứ có chất lượng kém, tức là nói về tôi khi so với các ngài ở tông gia đấy. Haha, tuy là sự thật nhưng nghe cũng độc địa thật.」
「Chẳng ai nói cô là 『sản phẩm lỗi』 cả, chỉ là cô thích tự gọi mình như vậy thôi.」
「Vô lễ! Tôi chỉ nói sự thật thôi! Tôi rất khiêm tốn, tôi có ý thức mình là một 『sản phẩm lỗi』! Tuyệt vời chưa! Huhu… Tóm lại, tuy khách tìm đến các ngài ở tông gia thì nườm nượp, nhưng khách tìm đến một 『sản phẩm lỗi』 như tôi thì chẳng có mấy.」
「…Thế nên?」
「Thế nên tôi phải dẹp bỏ lòng kiêu hãnh và tích cực hoạt động kinh doanh thôi.」
「Đừng vì cái lý do đó mà treo cái thứ này trước cửa nhà người khác.」
Cộp. Saku đặt tấm biển hiệu vừa gỡ xuống lên bàn kotatsu.
Đó là một tấm nhựa hình chữ nhật, vốn là hàng rẻ tiền mua ở siêu thị vật liệu xây dựng, lại còn được dán lên tường bằng băng keo. Nhìn vào những chi tiết đó, thật khó để biết Touka có thực sự nghiêm túc hay không.
Nhưng vấn đề nằm ở dòng chữ trên tấm biển.
『Văn phòng Thám tử tâm linh Touka』.
Đúng là một tuyệt phẩm nồng nặc mùi đáng ngờ.
Hơn nữa, Touka cũng chẳng hề đăng ký kinh doanh cho văn phòng thám tử này.
Nếu cả tòa nhà này là của cô thì không sao, nhưng căn hộ của Saku còn có hàng xóm, treo cái thứ đó trước cửa thì còn ra thể thống gì. Lời phản đối của Saku hoàn toàn hợp lý.
Nhưng Touka lại làm một động tác khoa trương, ngước nhìn trần nhà, rồi nằm vật ra bàn kotatsu, than thở cho hành động của Saku:
「Hu hu hu hu hu, gỡ mất rồi. Tôi mất bao công mới dán lên được đấy.」
「Nói được như vậy chắc chỉ có cô thôi.」
「Cậu không phải là người!」
「Tôi không đập nát cái biển này là cô phải biết ơn lắm rồi.」
「Haha, vì tôi là 『sản phẩm lỗi』 nên cậu kỳ thị tôi đúng không. Đây là kỳ thị sản phẩm lỗi, tôi sẽ kiện.」
「Kiện ai?」
「Kiện Saku-kun cậu đó.」
「Nếu không có tôi, cô còn trông cậy vào ai được?」
「Hết rồi! Hu hu hu hu hu!」
Đối mặt với sự thật mà Saku chỉ ra, Touka lăn qua lăn lại trong bàn kotatsu. Sau đó, cô nằm bẹp xuống đất, bắt đầu thút thít. Nhưng, Touka vẫn thỉnh thoảng liếc trộm Saku. Đôi mắt đen láy kia không hề có một giọt nước mắt nào. Có lẽ nhận thấy tình thế bất lợi qua vẻ mặt của Saku, Touka lại tiếp tục giả vờ khóc.
Đây có lẽ là dấu hiệu Touka đã đầu hàng, nhưng không hề thấy cô có chút gì là hối lỗi. Dù gì Saku cũng đã quen biết cô từ lâu, chút chuyện nhỏ này cậu vẫn nhìn ra. Saku thở dài thườn thượt. Thực ra trong lòng cậu biết rất rõ.
Nếu thực sự ghét Touka, chỉ có một cách duy nhất.
Đó là đuổi cô đi.
Touka đã không thể trở thành 『thần』, đối với gia tộc đã không còn giá trị.
Sau đó, nhà cô dường như coi cô như không tồn tại, nhưng thái độ cũng không đến nỗi máu lạnh vô tình. Nếu Touka muốn, việc được đi học lại có lẽ không phải là không thể, nhưng Touka lại chọn làm một NEET. Cô bây giờ mười lăm tuổi, đúng độ tuổi học cấp ba, gọi là NEET có lẽ còn hơi sớm. Nhưng, bản thân Touka từ chối tham gia các tổ chức xã hội, nên cái tên NEET hợp với cô hơn là hikikomori*.
*Hikikomori: Người tự giam mình trong nhà, không giao tiếp xã hội.
Trong căn hộ của Saku, cô đọc sách, chơi game vào ban ngày, sống qua ngày đoạn tháng.
Còn về sinh hoạt phí, nhà Touka mừng không hết khi có người chịu chăm sóc cô, nên vẫn gửi tiền sinh hoạt cho cô đều đặn. Touka cũng thấy như vậy hợp ý mình, nên tính lười biếng ngày càng tăng.
Bộ dạng này của cô, đúng là một NEET điển hình.
Thỉnh thoảng Saku lại nghĩ, có lẽ mình nên thực sự nổi giận với cô một lần. Nhưng cũng có thể do bản tính hầu cận đã ăn sâu vào máu, Saku chưa bao giờ đối xử cứng rắn với Touka. Cứ như vậy, Touka vẫn tiếp tục ăn bám Saku.
Thi thoảng, thật sự rất hiếm khi, Touka cũng tự mình hành động.
Những việc liên quan đến "Văn phòng Thám tử tâm linh", Touka cũng sẽ tích cực hoàn thành.
Chuyện này cũng có lý do của nó.
Dị năng của Touka đã không còn ai cần đến, cô dường như đang tìm cách tận dụng nó. Điều này có lẽ cũng xuất phát từ ý thức đối đầu với 『thần』 của tông gia (nghe nói đang giải quyết các vụ án kỳ lạ liên quan đến tâm linh).
Saku cảm thấy, quá khứ suýt được chọn làm 『thần』 vốn không quan trọng, cô hoàn toàn có thể vứt nó ra sau đầu.
Nhưng trong lòng Touka dường như không phải vậy.
Chính vì thế, Touka vẫn khăng khăng treo tấm biển văn phòng thám tử tâm linh.
Nếu chuyện này chỉ là trò đùa thì cũng thôi.
Phiền phức ở chỗ, tuy không bằng tông gia, nhưng ở đây cũng thực sự nhận được nhiều yêu cầu.
Và cứ cách một khoảng thời gian, chắc chắn sẽ có.
(Cũng có thể coi đây là số mệnh của những người phụ nữ nhà Fujisaki… Nhưng, sao lại có người muốn nhờ vả con bé này chứ?)
Ngay khi Saku đang nghĩ vậy.
Ting ting ting, điện thoại của Touka vang lên một âm thanh lạc điệu.
Saku có một dự cảm chẳng lành, nhíu chặt mày.
Touka cầm điện thoại lên, bắt đầu xem email. Cô lướt màn hình một cách thành thạo, suy nghĩ một lát rồi gõ trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng, Touka gật đầu mạnh một cái rồi đặt điện thoại lại lên bàn kotatsu. Saku không nhịn được hỏi cô:
「Ai gửi vậy?」
「Không phải, là yêu cầu.」
Quả nhiên là vậy… trực giác của Saku thường rất đúng.
Touka đã lập một trang web "Thám tử tâm linh", và hòm thư cô để lại trên đó cứ cách một khoảng thời gian lại nhận được yêu cầu.
Giống như vừa rồi.
Saku bắt đầu đau đầu, đưa tay lên trán. Nhưng thái độ của Touka lại rất lạ.
Cô không hề vui mừng vì nhận được yêu cầu, cũng không có dấu hiệu gì là sẽ hành động. Cô vẫn ngồi trong bàn kotatsu, tiếp tục đọc sách. Saku nghĩ một lát, vén chăn ngồi xuống cạnh Touka, lấy một quả quýt trong giỏ bắt đầu bóc.
Touka gập sách lại, lập tức thò đầu ra như một con rùa, há miệng thật to.
「A~」
「Đừng có a, cho cô này.」
Saku bóc từng múi quýt bỏ vào miệng cô. Cô nhai kỹ, ăn một cách thỏa mãn. Bên cạnh, Saku ăn nốt nửa quả còn lại. Sau đó Touka lại há miệng. Saku gõ nhẹ vào trán cô.
「Đau.」
「Quả sau tự bóc đi.」
「Chậc, Saku-kun cậu thật độc đoán.」
「Cô nói ai độc đoán?」
「Trời ơi. Saku-kun không còn cưng chiều tôi nữa rồi, tôi phải dựa vào ai đây?」
「Đừng lo, con người ai cũng có thể tự lực cánh sinh được.」
Saku đáp bừa, rồi lại bóc một quả quýt nữa, nhưng bên cạnh cậu, cái miệng nhỏ vẫn cứ há ra. Cuối cùng Saku vẫn bỏ hết quýt vào miệng cô, trong lòng thầm thở dài.
Saku cứ nuông chiều Touka như vậy đấy.
Cậu hỏi Touka đang nhai quýt:
「Rồi sao? Cô không nhận yêu cầu đó à?」
「Tất nhiên là không rồi. Ây, gánh nặng này đối với một thám tử tâm linh thì nặng quá.」
Touka gác cằm lên bàn kotatsu, mái tóc đen óng mượt xõa ra như một chiếc quạt trên mặt bàn.
Cô cười hì hì, rồi nói tiếp với giọng điệu như đang đau đầu:
「Là yêu cầu giải quyết vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng đó.」
Vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng.
Vụ án giết người kỳ dị đang được bàn tán xôn xao gần đây.
Nội dung vụ án là, nội tạng của nạn nhân bị moi ra, rồi ném xuống từ trên mái nhà.
Thủ đoạn gây án là, tấn công người trên những con đường vắng không có camera an ninh vào ban đêm, sau đó chuyển đến một địa điểm khác (có lẽ là nơi ở của hung thủ) để sát hại, phân xác, rồi ném một phần thi thể từ trên cao xuống, quá trình rất đơn giản.
Cảnh sát coi đây là hành vi của một kẻ biến thái giết người để thỏa mãn thú tính.
「Có người gửi email hỏi liệu thám tử tâm linh có thể giải quyết vụ án này không. Nhưng tiếc quá, gánh nặng này đối với một 『sản phẩm lỗi』 thì nặng quá! Hơn nữa… hành động của hung thủ quá phô trương, khoảng thời gian gây án cũng ngày càng ngắn lại, không biết kiềm chế… dù tôi không làm gì, hung thủ chẳng mấy chốc cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi.」
Touka quả quyết một cách rành mạch. Saku gật đầu, cũng cho là cô nói đúng.
Hung thủ gây ra một vụ án động trời như vậy, không thể nào thoát khỏi lưới pháp luật. Cảnh sát Nhật Bản không phải hạng xoàng, mà hành vi của hung thủ lại vô cùng phô trương, việc bị bắt có lẽ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng, Touka lại nói tiếp một câu bất ngờ.
「Tuy nhiên, về động cơ, quan điểm của tôi lại khác với cảnh sát.」
「——Vậy sao.」
Saku gật đầu, bình tĩnh đáp lại.
Nếu Touka đã nói vậy, thì có lẽ đó là sự thật.
Về phương diện này, Saku rất tin tưởng Touka. Từ trước đến nay, Touka chưa bao giờ đoán sai động cơ của hung thủ. Nhưng trước khi nói tiếp, Touka lại vẫy vẫy tay.
Đó là dấu hiệu muốn uống trà.
「Trà đậu nành được không?」
「Được chứ~」
Saku đứng dậy vào bếp, rót trà đậu nành đã nấu sẵn vào chiếc cốc có hình con mèo dành riêng cho Touka. Saku cảm thấy nước hơi nguội, còn đặc biệt hâm nóng lại bằng lò vi sóng. Lúc này Saku mới nhận ra mình quá nuông chiều Touka, bất đắc dĩ tự giễu rồi mang chiếc cốc ra trong tâm trạng hối hận, Touka lập tức hào hứng đưa tay ra.
Touka nhận lấy chiếc cốc, vui vẻ uống một ngụm trà đậu nành ấm gần bằng nhiệt độ cơ thể.
Saku quay lại bàn kotatsu, thở dài một hơi.
Quýt cũng thế, trà đậu nành cũng thế, việc đồng ý cho cô ở lại căn hộ cũng thế, chuyện gì cũng như vậy.
Touka đã không còn là chủ nhân của Saku.
Saku phụng sự cô không lâu, nhưng trong khoảng thời gian đó, mối quan hệ chủ tớ đã được xác lập. Lý do không chỉ có vậy, tóm lại Saku vẫn tiếp tục nuông chiều Touka, có thể nói là cưng chiều hết mực.
Saku nghĩ, mình phải kiềm chế bản thân một chút, nhưng quyết tâm ấy chưa bao giờ thành hiện thực.
「Cảm ơn cậu, Saku-kun.」
「Ừm.」
Nguyên nhân chính là những lúc như thế này, Saku không thể chống lại nụ cười không phòng bị của Touka, bất giác cũng mỉm cười theo.
Touka uống vài ngụm trà, rồi đột nhiên tiếp tục chủ đề ban nãy:
「Vài tuần trước có xảy ra một vụ việc, gây xôn xao trên mạng xã hội.」
Fujisaki Touka là một NEET, nên cô rất nhạy bén với thông tin trên mạng.
Cô thao tác đơn giản trên điện thoại, tìm kiếm các tweet liên quan đến một chủ đề rồi hiển thị ra.
Saku ghé đầu nhìn vào màn hình. Cậu nheo mắt, đọc những bài đăng dài dòng. Vô số người dùng đang bàn tán về cùng một chuyện. Cụm từ kỳ dị đó liên tục đập vào mắt.
【Vụ tự sát của thiên thần】
「Ồ, là vụ đó à.」
Ngay cả Saku cũng biết chuyện này.
Vụ việc bắt nguồn từ một bài đăng trên Twitter.
Bức ảnh trong bài đăng đẹp như một phép màu.
Vấn đề nằm ở nội dung bức ảnh.
Chú thích cho bức ảnh chỉ có vài chữ: 『Vụ tự sát của thiên thần』.
Đó là bức ảnh chụp thi thể một thiếu nữ nhảy lầu.
Những chi tiết rùng rợn như nội tạng và nhãn cầu bị vỡ đều được làm mờ một cách khéo léo, chỉ có hình bóng cô gái trong bộ váy trắng đáng yêu nhuốm máu đỏ được chụp từ xa. Thật kỳ diệu, vệt máu trên con đường vắng lại vô tình loang ra thành hình đôi cánh. Khung cảnh đó đã tôn lên vẻ đẹp và sự huyền bí trong cái chết của cô gái.
Bài tweet đó đã nhận được hơn cả trăm ngàn lượt retweet và like.
Lúc đầu mọi người còn nghi ngờ đó có phải là thi thể thật hay không, nhưng sau đó nhiều người đã đăng tải những bức ảnh chụp từ các góc độ khác nhau, và nghi vấn đã được xóa bỏ.
Thi thể của cô gái là thật.
Bức ảnh sau đó không lâu đã bị xóa bỏ.
Không lâu sau, tin tức về việc cô gái nhảy lầu do không chịu nổi bắt nạt đã được đưa tin.
Cảnh sát kết luận đây không phải là một vụ án hình sự.
Tuy nhiên, trên mạng xã hội vẫn lan truyền tin đồn rằng người đăng bài 『Thi thể của thiên thần』 chính là hung thủ, nói cứ như thật. Nhưng thực tế lại trái ngược với tin đồn, người đăng bài đã được xác nhận chỉ là tình cờ có mặt tại hiện trường và chụp lại bức ảnh. Người chụp ảnh cuối cùng chỉ bị cảnh sát cảnh cáo nghiêm khắc.
Tóm lại, đó là một vụ việc như vậy.
Ít nhất Saku là nghĩ thế.
「Nhưng, có rất nhiều chuyện đã thay đổi sau vụ việc này.」
Saku nghiêng đầu khó hiểu, nhưng Touka lại không nói rõ.
Chẳng lẽ vụ việc đó không kết thúc sau khi gây xôn xao trên mạng xã hội sao?
「Cậu nói thay đổi, là sao?」
「『Vụ tự sát của thiên thần』 xét cho cùng chỉ là sản phẩm của sự tình cờ, một phép màu. Nhưng, nó lại đạt được hiệu quả như một cuộc thử nghiệm xã hội. 『Khi quá đẹp, liệu thi thể tự sát có thể trở thành một biểu tượng (icon) không?』」
「——Biểu tượng?」
「Câu trả lời là 『Có』.」
Touka uống cạn trà. Saku ngẫm nghĩ về câu trả lời của cô trong đầu.
Thi thể tự sát có thể trở thành biểu tượng không——Có.
Thi thể tự sát sẽ bị thần tượng hóa.
Saku không hiểu ý nghĩa của việc đó.
Nhưng Touka, như một lẽ dĩ nhiên, đã nói ra sự thay đổi do kết quả đó gây ra.
「Kể từ sau bài đăng 『Vụ tự sát của thiên thần』, những bài đăng về 『vụ tự sát đẹp』 của giới trẻ trên mạng xã hội bắt đầu được chú ý. Trên Twitter bắt đầu xuất hiện những bài đăng tự sát không thành, cố gắng làm cho dáng vẻ lúc nửa sống nửa chết của mình trông thật đẹp. Đó là những hành động bắt chước xuất phát từ sự ngưỡng mộ. Ngoài ra, sự quan tâm của toàn xã hội cũng đã thay đổi——từ tự sát sang những vụ tự sát đẹp hơn.」
「Thật là một sở thích bệnh hoạn… Vậy điều đó có nghĩa là gì?」
「『Nghĩa là, những vụ tự sát bình thường không còn được quan tâm nữa.』」
Touka nói ra một sự thật lạnh lùng.
Cái chết bình thường sẽ không được chú ý.
Câu nói này khiến Saku cảm thấy một cơn ớn lạnh, nhưng cậu lắc đầu, đưa cuộc trò chuyện trở lại câu hỏi ban đầu.
「Vậy… chuyện này có liên quan gì đến vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng?」
「Việc các loại nội tạng bắt đầu bị ném xuống từ mái nhà xảy ra sau 『Vụ tự sát của thiên thần』… Saku-kun, tôi cho rằng…」
Touka dùng đầu ngón tay lăn quả quýt. Màu cam lăn tròn, lăn dọc theo đầu ngón tay cô. Ngón trỏ của cô lăn quả quýt đến mép bàn, rồi dừng lại.
Cô ngăn quả quýt nhảy lầu tự sát, rồi nhẹ nhàng nói:
「Mục đích của hung thủ là 『một vụ tự sát xấu xí đến cùng cực』.」
Về lý do hung thủ ném nội tạng, Fujisaki Touka đã đưa ra suy đoán như vậy.
Trên mái tòa nhà màu xám, gió thổi lành lạnh. Bây giờ là tháng mười hai, nhiệt độ lúc nào cũng có thể có tuyết rơi. Bầu trời đêm dường như vô tận, không một gợn mây, trong bóng tối lấp lánh những vì sao.
Saku trong chiếc áo khoác ngắn màu nâu, đút hai tay vào túi áo, nhìn quanh. Giữa khung cảnh xám xịt buồn tẻ không có một ánh đèn.
Hàng rào phong tỏa của cảnh sát giờ đã được gỡ bỏ. Có lẽ cơn sốt cũng đã qua, không còn ai không biết sợ mà chạy đến xem nữa.
Saku và Touka lúc này đang đứng tại hiện trường vụ án đầu tiên.
Hai người đến đây là do lời khẳng định bí ẩn của Touka. Cô nói: 『Tôi nghĩ để nói tiếp thì cần có không khí, với lại lúc về phải ghé cửa hàng tiện lợi mua bánh bao thịt và kem』. Touka thuộc tuýp NEET sẽ trở nên tích cực khi kiếm đồ ăn. Nhưng, lý do đến đây hẳn không chỉ có vậy. Touka vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ kẻ caro, nói:
「Trong vụ án đầu tiên, thứ bị ném xuống là tử cung nhỉ.」
「…………Ừm.」
Saku nhíu mày.
Người bị giết, nội tạng bị lấy ra, rồi ném xuống.
Thật đáng ghê tởm.
Touka lại gần hàng rào bảo vệ thấp.
Tử cung có lẽ đã được ném xuống từ đây.
Cô nhìn xuống con đường xa tít, rồi nói tiếp:
「Chỉ dựa vào việc 『ném một phần cơ thể người từ trên cao xuống』, không thể thấy được sự nhất quán và quy luật của một kẻ biến thái giết người để thỏa mãn thú tính. Các bộ phận còn lại của thi thể có cái được tìm thấy, có cái không. Dựa vào thông tin ban đầu của vụ án… và là thông tin trong khoảng thời gian chưa bị hạn chế đưa tin, thì không bị coi là một trò đùa tình dục. Rồi, sau khi 『Vụ tự sát của thiên thần』 xảy ra, việc 『ném bộ phận cơ thể người từ trên cao xuống』 mới xuất hiện và diễn ra thường xuyên. Về hành động này, tôi nghĩ như thế này.」
「Ừm.」
「Có lẽ hung thủ là 『người không thể tự sát được nữa』.」
「Người không thể tự sát được nữa? Cậu nói hung thủ sao?」
Saku không hiểu câu nói này, nhíu mày.
Touka gật đầu, sau khi nói rõ "đây chỉ là suy đoán", cô nói tiếp:
「Những vụ tự sát đẹp được tôn lên thần thánh, những vụ tự sát bình thường không còn được quan tâm nữa… Vì vậy, hung thủ đã tiến hành một hoạt động phản kháng.」
「Khoan đã.」
Saku đưa tay lên trán, đôi mắt trong veo của cậu nhìn chằm chằm vào Touka. Trong đầu, cậu sắp xếp những gì mình nghe được cùng với sự thật tàn khốc. Giết người, moi nội tạng ra rồi ném từ trên mái nhà xuống.
Coi đó là một hoạt động phản kháng?
「Người đời tìm thấy vẻ đẹp trong tự sát, nên dùng hành động đó để phản bác quan điểm của họ. Ném nội tạng từ trên mái nhà xuống là 『vụ tự sát nhảy lầu xấu xí nhất bằng cơ thể của người khác』. Có lẽ hung thủ thậm chí còn không ý thức được mình đang giết người.」
「Dù đã giết người, còn ném một phần cơ thể đi?」
「Ừm, trong mắt hung thủ, đó chỉ là 『nhảy lầu』 thôi.」
Touka nói lướt qua. Saku cố gắng tưởng tượng.
Nội tạng cũng là một phần cơ thể, việc ném nội tạng từ trên cao xuống có lẽ ở một khía cạnh nào đó cũng có thể coi là "nhảy lầu". Nhưng chuyện này vẫn khó mà hiểu được.
Touka không quan tâm đến Saku đang rối bời, tiếp tục nói:
「Trong mắt hung thủ, hành động đó chính là sự phản kháng đối với xã hội, không có ý nghĩa gì khác. Và hung thủ có lẽ định sau khi người đời nhận ra sự xấu xí của tự sát, cuối cùng mình cũng sẽ tự sát. Tôi đoán hình tượng của hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng là 『như vậy』.」
「Nhưng không ai nghĩ vậy.」
Saku bày tỏ quan điểm, Touka gật đầu đồng ý. Cô vung những ngón tay đeo găng trong không trung.
「Vấn đề là ở đây. Đương nhiên, người đời coi hoạt động phản kháng của hung thủ là 『giết người』, và phân biệt nó với 『Vụ tự sát của thiên thần』. Có lẽ ngoài tôi ra, không một ai nhận ra mục đích của hung thủ.」
Saku cảm thấy chóng mặt. Cách nói của Touka quá vô lý, không có căn cứ.
Nhưng cậu cũng tin chắc rằng, đây có lẽ là câu trả lời đúng.
Touka luôn nói toạc ra động cơ của hung thủ như thế này. Quan trọng nhất là, những người phụ nữ nhà Fujisaki đã quá am hiểu cái gọi là bất thường. Họ có thể dễ dàng hiểu được tâm trạng của một người điên.
Touka đặt tay lên ngực, nói một cách dĩ nhiên:
「Vì vậy, mục tiêu của hung thủ hiện chưa đạt được, không biết anh ta hay cô ta còn phải tiếp tục ném bộ phận của bao nhiêu người xuống nữa cho đến khi hoạt động phản kháng được công nhận… Ừm.」
Touka đột nhiên bắt đầu suy tư gì đó, Saku có một dự cảm chẳng lành.
Touka dang rộng hai tay, nhìn lại bản thân đang mặc đồ dày cộm. Cô là một phụ nữ trẻ, vóc người nhỏ nhắn, trông rất yếu ớt. Trong suốt quá trình xảy ra các vụ án, các chi tiết về nạn nhân của vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng đã bị hạn chế đưa tin, nhưng so với lẽ thường, rất dễ nhận thấy hình tượng của Touka phù hợp với nạn nhân dễ bị hung thủ lựa chọn. Touka cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bèn nói:
「Saku-kun.」
「Tôi từ chối.」
Saku chưa nghe hết đã dứt khoát từ chối. Gió lạnh thổi qua người, Saku chỉ muốn mau chóng về căn hộ chui vào bàn kotatsu. Sau đó, bắt Touka đang cằn nhằn đi tắm, lau khô tóc rồi chuẩn bị đi ngủ ngay. Nhưng Touka không nhúc nhích, cô tiếp tục nhìn Saku bằng đôi mắt to trong veo.
「Tôi phát hiện ra một chuyện. Vì vậy, tôi nghĩ yêu cầu này quả nhiên vẫn phải nhận thôi.」
「Không phải cô đã từ chối rồi sao?」
「Sẽ còn có thêm nạn nhân nữa.」
「Hung thủ sẽ sớm bị bắt thôi.」
「Saku-kun.」
「Không.」
「Được thôi. Vậy tôi sẽ lẻn ra khỏi căn hộ một mình lúc cậu ngủ.」
「Chờ đã.」
Saku không muốn chuyện đó xảy ra. Đó là diễn biến tồi tệ nhất có thể tưởng tượng.
Khi Saku đi làm thêm, Touka đã nhiều lần lẻn ra khỏi căn hộ một mình. Những lúc đó, hành động của cô là đau đầu nhất. Saku trong lòng cũng hiểu rõ, không biết vì lý do gì, cậu rất trân trọng Touka.
Cậu quyết không để Touka một mình gặp nguy hiểm, nhưng Touka lại đang mang vẻ mặt quả quyết. Saku nén cơn đau đầu, nói:
「Cô muốn đi gặp hung thủ?」
「Ừm, phải.」
「Cảnh sát tìm cũng không thấy.」
「Phải.」
「Cô đừng nghĩ là có thể dễ dàng gặp được.」
「Tôi biết.」
「Cho cô một tuần, nếu không gặp được thì bỏ ý định đó đi, hiểu chưa?」
「…Được rồi, thế là đủ.」
Touka gật đầu mạnh, rồi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
Saku nhìn thấy đôi mắt đen láy to tròn của cô, tim đập thình thịch.
Lại là ánh mắt này.
Touka đôi khi sẽ nhìn Saku bằng một ánh mắt xa cách. Những lúc đó, cô thể hiện như thể mình khao khát cái chết. Touka bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhẹ nhàng nói:
「Thực ra, cậu không cần đi theo đâu.」
Saku nhíu mày. Fujisaki Touka định đối mặt với hung thủ, và từ đây có thể thấy quyết tâm coi thường sinh mạng của cô. Saku hỏi cô tại sao lại như vậy.
「…Sao cô đột nhiên lại hăng hái thế?」
「Tuy đây không phải là lý do chính… Trước hết, cô gái gửi yêu cầu là… em gái của nạn nhân trong vụ án đầu tiên.」
Touka khẽ mỉm cười bất lực, với vẻ mặt buồn bã lại đối diện với hàng rào bảo vệ. Nhìn ra xa là một khung cảnh vắng lặng. Touka nhìn lên không trung, rồi nói tiếp:
「Cô em gái dường như rất thân với chị mình. Sau khi chị gái chết, thế giới của cô em đã hoàn toàn thay đổi. Nhìn gì cũng không có cảm giác, ăn gì cũng nhạt nhẽo…」
「Ra là vậy sao.」
「Tôi chỉ là một thám tử tâm linh, không thể hứa sẽ giải quyết được vụ án. Nhưng nếu tôi có thể làm gì đó, tôi sẽ không từ chối… Có người đang khóc, có người đang đau buồn, nếu tôi có thể làm gì đó, có thể giúp được họ, thì điều đó chắc chắn có ý nghĩa đúng không?」
「Không cần ý nghĩa gì cả không được sao?」
「Không được đâu.」
Touka đáp lại như vậy, lắc đầu mạnh. Cô như đang tìm kiếm lý do để tồn tại, hay như đang hứa hẹn với ai đó, rồi nói tiếp:
「Ý nghĩa, phải luôn tìm kiếm.」
Giọng nói của Touka toát lên một quyết tâm nặng trĩu. Nhưng, cô lại liếc nhìn Saku.
Touka cười một cách mơ hồ, rồi nói:
「Saku-kun, tôi không đáng để cậu phải liều mạng đâu. Fujisaki Touka 『không có giá trị để sống』, điều này chính tôi là người rõ nhất… Vì vậy, tôi tự đi tìm là được rồi. Ừm, thực ra nên làm như vậy. Quyết định vậy đi.」
「Phiền quá, đừng nói ngốc nữa. Dù cô có trăm lần không muốn tôi cũng sẽ đi theo.」
「Saku-kun cậu thật là………… Nhưng.」
Nói đến đây, Touka mở miệng, định nói gì đó. Nhưng, cô lại lập tức nuốt những lời định nói vào trong. Tình huống này, lại đến rồi. Touka luôn như vậy, mỗi khi chuẩn bị nói gì đó với Saku, lại mím chặt môi. Saku không thể thúc giục cô nói ra những lời giấu kín trong lòng.
Sự im lặng kéo dài.
Touka định đổi chủ đề, lại nói:
「…Ngoài ra, nói về lý do quan trọng nhất. Như vừa rồi đã nói, sau khi đến hiện trường vụ án, tôi đã phát hiện ra một số điều. Hung thủ có lẽ đã quay phim lúc ném nội tạng… Tôi cho rằng có lý do khiến hung thủ nghĩ rằng phải làm như vậy… Nếu tôi có thể gặp hung thủ trước cảnh sát, có lẽ sẽ ngăn chặn được một kết cục khủng khiếp nào đó sẽ xảy ra nếu cứ tiếp diễn như thế này.」
「Một kết cục khủng khiếp nào đó?」
Saku hỏi nhỏ. Touka ngẩng đầu nhìn Saku, khẽ mỉm cười.
「…Cứ thế này, có thể sẽ còn nhiều người chết hơn cả vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng.」
Touka không nói tiếp về cơ sở cho lời tiên tri chẳng lành của mình.
Nhưng Saku trong lòng hiểu rõ.
Chỉ cần cô nói ra điều gì đó tương tự, nó chắc chắn sẽ thành hiện thực.
Như thể lời cô nói chính là định mệnh, là hiện thực.
Có những nơi được gọi là điểm nóng (hot spot).
Những nơi đó do không lắp đặt camera an ninh và đèn đường, đã trở thành khu vực tập trung tội phạm. Tất nhiên, cảnh sát cũng đã nắm được những nơi đó, và có lẽ đã tăng cường tuần tra.
Nhưng, phạm vi hoạt động của hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng không thống nhất. Cảnh sát không thể bao quát hết mọi khu vực.
Vì vậy, Touka và Saku quyết định tập trung đi vòng quanh những khu vực như vậy.
Tuy nhiên, trong vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng, từ trước đến nay chưa có tiền lệ hai người cùng bị tấn công.
Saku nghĩ, nếu vậy, hy vọng lần này cũng sẽ kết thúc trong bình yên.
Nhưng, trong lòng cậu lại có một dự cảm chẳng lành ngược lại. Lần này chắc chắn sẽ không yên ổn. Dù sao, Touka cũng là một người phụ nữ nhà Fujisaki, và những người phụ nữ nhà Fujisaki sẽ thu hút những hiện tượng bất tường và tai ương thảm khốc. Hơn nữa, Touka từng là ứng cử viên cho vị trí 『thần』, huyết thống của cô đặc biệt đậm đặc, có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của số mệnh gia tộc Fujisaki. Chỉ cần cô mong muốn, có lẽ chắc chắn sẽ gặp phải 『thứ gì đó』.
Chuyện là như vậy.
Hai người như những con cá bơi trong nước, lang thang trong đêm đông lạnh giá, đi qua những chiếc xe hơi phế liệu cắm giữa ruộng lúa, quay lưng lại với tất cả các khu dân cư và đi ngày càng xa. Saku dừng lại dưới một cây đèn đường sắp hỏng, thở ra một làn khói trắng.
Cậu cất miếng dán giữ nhiệt đã nguội đi. Đó là miếng Touka vừa dùng xong. Cậu lại lấy một miếng mới đưa cho Touka, quay sang cái đầu nhỏ bên cạnh nói:
「Nơi này cứ như cảnh tượng sau tận thế vậy.」
「Và ở đó chỉ còn lại cậu và tôi. Tuyệt thật, một thế giới như vậy cũng tốt.」
Touka dang rộng hai tay cười, nói những lời đó mà không hề ngượng ngùng.
Saku bất giác xấu hổ, nhưng ý thức của một người giám hộ lại mạnh hơn. Cậu nói:
「Đừng nói những lời này với bất kỳ ai khác, biết không? Sẽ gây hiểu lầm đấy.」
「Yên tâm đi, tất nhiên sẽ không nói với ai khác ngoài Saku-kun rồi. Nếu không phải ở cùng Saku-kun thì có gì tốt đâu chứ. Tôi chỉ cần một mình Saku-kun thôi… điều này sẽ không bao giờ thay đổi.」
Không hiểu sao, giọng điệu trả lời của Touka có chút buồn bã. Cô ngước nhìn mặt trăng, nói như đang hát:
「A a, dù là bây giờ hay quá khứ, nếu cả thế giới chỉ có tôi và Saku-kun thì tốt biết mấy.」
Nghe giọng cô, như thể đang hối tiếc điều gì đó.
Như thể đang đau buồn cho một chuyện đã kết thúc từ lâu.
Vầng trăng tròn trắng trên trời, tỏa sáng một cách đẹp đẽ.
Touka như muốn thoát khỏi ánh trăng đó, đột ngột nhảy lên. Saku cũng theo sau bóng lưng mảnh mai của cô. Hai người bước vào bóng tối. Họ không có đích đến cụ thể, chỉ rời khỏi một bóng râm này để đến một bóng râm khác.
「Saku-kun, ở đó.」
「Hửm?」
Touka chỉ vào một đường hầm ngắn dưới gầm cầu vượt, rồi tăng tốc về phía đó. Họ bước vào không gian chật hẹp, tường đầy hình vẽ graffiti, dưới đất là những lon rỗng và mẩu thuốc lá vứt bừa bãi. Rồi, hai người dừng lại ở đó.
Đèn huỳnh quang kêu xè xè, chớp tắt.
Gần đó có tiếng xe cộ.
「——————!」
Trong khoảnh khắc, Saku ôm chặt lấy Touka, đạp mạnh chân xuống đất lùi về phía sau.
Một chiếc xe lớn lướt sát qua người họ. Đó là một chiếc xe van màu trắng. Nếu vừa rồi không né, chắc chắn đã bị đâm thẳng. Saku vừa bảo vệ Touka, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
Cứ tưởng chiếc xe sẽ đi thẳng, không ngờ nó lại phanh gấp trong đường hầm.
Rồi, một người bước xuống.
Cộp, cộp, tiếng bước chân cứng nhắc vang lên.
Một bóng đen nhìn hai người. Người đó đeo kính, quàng một chiếc khăn dày, không nhìn rõ mặt.
Nhưng từ vóc dáng gầy gò của người đó, Saku nhận ra một sự thật bất ngờ.
(…Là một người phụ nữ.)
Người phụ nữ đó đột nhiên chạy tới, áp sát Saku.
Saku vội đẩy Touka ra để né, đồng thời ngửa người ra sau một cách mạnh mẽ.
Một chiếc súng điện cải tiến kêu tanh tách gần đó. Nếu cổ bị dí vào, bây giờ chắc chắn đã ngất xỉu trên đất. Saku đạp nhẹ chân xuống đất, vội vàng giữ khoảng cách với người phụ nữ.
Cậu hét lên với kẻ bị nghi là hung thủ, rồi lại gọi Touka.
「Cô là ai… Touka, bám sát tôi! Không phải cô nói muốn tìm kẻ này… à, có chuyện muốn nói với cô ta sao?」
「Chờ, chờ chút… bị cậu đẩy một cái, giờ tôi chóng mặt quá… được, được rồi, cô! Oái!」
Lúc này hung thủ đá tới.
Saku kịp kéo Touka về phía mình trước khi mũi chân đâm vào bụng mềm của cô, rồi lại giữ khoảng cách với hung thủ. Đèn huỳnh quang lại kêu xè xè, những con thiêu thân không biết mệt mỏi cứ đâm vào đó.
Saku lại nhìn vào người phụ nữ bị nghi là hung thủ, người đó đang nhìn chằm chằm vào mặt Touka.
Xem ra trên người Touka có gì đó thu hút cô ta. Người phụ nữ bắt đầu lẩm bẩm:
「Cô bé xinh đẹp quá… để cô tự sát một cách xấu xí, chắc chắn sẽ thay đổi được ánh mắt của người đời. Những người đã chết cho đến nay có lẽ cũng sẽ được chú ý? Có lẽ sẽ nhận ra được cái đạo lý hiển nhiên đó, nhận ra rằng tự sát vốn không đẹp đẽ gì.」
「Touka… động cơ mà cô nói có vẻ đúng rồi đấy.」
「Xem ra là vậy. Nhưng đó không phải là lý do để tha thứ cho cô ta.」
「Hai người thì biết gì?」
Hung thủ đột nhiên la lớn.
Không ngờ đối phương lại nghe được cuộc trò chuyện của hai người. Hung thủ bắt đầu dậm chân, đế giày da cứng va vào bê tông, cô ta tranh cãi một cách quyết liệt như một đứa trẻ đang khóc:
「Hai người biết gì chứ… biết gì chứ. Nói đi, biết thì nói ra đi, nói cho tôi biết đi. Biết thì nói ra xem nào!」
「Này, Touka, kẻ này không ổn rồi.」
「Tất nhiên tôi biết. Cô ta là người không thể tự sát được nữa, sau lưng cô ta chắc chắn ẩn chứa một bi kịch.」
Touka đột nhiên quả quyết.
Hung thủ sững lại, dừng bước.
Touka nhìn thẳng vào hung thủ, ánh mắt trong veo.
「Thân là thiếu nữ, thấu hiểu nỗi bất hạnh của người khác.」
Touka đặt tay lên ngực, nói một cách dứt khoát. Giọng cô rất bình tĩnh, lại rất dịu dàng.
Hung thủ định mở miệng.
Ngay lúc này, từ xa vọng lại tiếng người ồn ào. Tiếng nói chuyện ở trường và những câu đùa cợt vô vị xen lẫn nhau lọt vào tai. Xem ra là một nhóm sinh viên đại học vừa tan làm thêm đang định đi qua gầm cầu.
Trong khoảnh khắc, hung thủ hành động không chút do dự. Cô ta quay đầu chạy, lao vào chiếc xe van, rồi đạp hết ga ngay lập tức. Lốp xe kêu ken két, lao đi với tốc độ như muốn đâm chết người, rời khỏi hiện trường.
Touka và Saku bị bỏ lại.
Đèn huỳnh quang kêu xè xè.
Con thiêu thân vừa đâm vào đèn rơi thẳng xuống đất.
Người đó không nghi ngờ gì chính là hung thủ của vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng.
Saku và Touka đều chắc chắn như vậy, họ đã đến đồn cảnh sát, nhưng phản ứng của cảnh sát không được như mong đợi. Dù hai người báo cáo rằng mình suýt bị bắt cóc, viên cảnh sát trung niên phụ trách lại tỏ ra không tin. Ông ta nghe qua loa rồi vội vàng đuổi hai người đi. Nếu cảnh sát có thể tận dụng một chút thông tin họ cung cấp, tình hình có lẽ đã có chút tiến triển, nhưng tiếc là không được như ý. Tuy nhiên, qua chuyện này, cũng đã làm rõ được một điều.
Điều này đã được trải nghiệm qua nhiều vụ án trước đây.
Tất cả cảnh sát đều không tích cực giải quyết các vụ án kỳ dị.
Quan trọng nhất là, viên cảnh sát ở đồn có vẻ như muốn dĩ hòa vi quý.
Báo cáo trực tiếp lên sở cảnh sát cũng là một cách.
Nhưng, hai người tạm thời về nhà trước.
Vì họ biết, phải nhanh chóng giải quyết với hung thủ bằng một cách khác.
Cửa vừa mở, Touka với chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh nhảy vào nhà như đang múa, nói:
「Huhu, lạnh chết đi được, trời lạnh hẳn rồi.」
「Touka, vào nhà thì rửa tay trước đi.」
「Huhu, biết rồi, nhưng hôm nay tha cho tôi một lần đi.」
Touka chui vào bàn kotatsu, cuộn tròn người lại như một con mèo.
Rồi cô ném những thứ mua trên đường lên bàn. Đó là bánh bao thịt, bánh bao đậu đỏ và kem ly, tất cả đều được mua sau khi bị tấn công. Touka thuộc tuýp NEET sẽ trở nên tích cực khi kiếm đồ ăn.
Cô háo hức mở nắp kem, nở một nụ cười ấm áp.
「Kem vani trong mùa đông đúng là phúc âm mà Thượng đế ban cho thế giới này.」
「Touka, không được liếm nắp kem, xấu lắm.」
「Không có liếm! Cậu đang kỳ thị 『sản phẩm lỗi』! Tôi sẽ kiện!」
「Kiện tôi à?」
「Ừm!」
Touka gật đầu đầy khí thế, miệng vẫn lầm bầm phàn nàn, nhưng tay vẫn không quên múc kem.
Cô vừa đưa muỗng kem trắng vào miệng, vừa nói một cách không vui:
「Rồi, chúng ta đã gặp hung thủ, nhưng lại để cô ta chạy thoát… Phải tìm cách nói chuyện với cô ta một lần… Hửm?」
Touka mở điện thoại lên, rồi nghiêng đầu. Vẻ mặt cô đột nhiên căng thẳng.
Từ gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô, Saku nhận ra có chuyện gì đó đã xảy ra.
Saku ghé đầu qua muốn xem, Touka có lẽ đã nhận ra ý định của cậu, liền nghiêng điện thoại.
Cô cho Saku xem màn hình, vô số tweet đập vào mắt Saku. Những lời lẽ gay gắt phủ kín cả giao diện. Touka lướt màn hình, đâu đâu cũng là những lời khẳng định, nối tiếp nhau không dứt. Saku có ảo giác như một đám đông đang chửi bới lẫn nhau.
Touka khẽ lắc điện thoại, nói:
「Xuất hiện một hashtag vừa khớp này.」
「Phản đối thần tượng hóa 『Vụ tự sát của thiên thần』?」
Xem ra hashtag này được hình thành từ một sự kiện nào đó.
Nguyên nhân có lẽ là do một nhà văn mới nổi bắt đầu viết tiểu thuyết về 『Vụ tự sát của thiên thần』. Dưới bài tweet thông báo của tác giả, phần bình luận bị nhấn chìm bởi sự mong đợi của người hâm mộ và những lời chửi bới của những người phản đối.
Cuộc thảo luận còn lan sang các vấn đề xung quanh.
Về việc có nên khơi lại 『Vụ tự sát của thiên thần』 khi nó vừa mới lắng xuống, về ý nghĩa xã hội của việc phân tích vụ án đó, vô số ý kiến trái chiều đan xen. Touka nhấn vào hashtag đó, tìm kiếm những tweet phản đối thần tượng hóa 『Vụ tự sát của thiên thần』, like để đánh dấu vài tin, và tìm thấy vài bài đăng có vẻ không ổn.
『Trả lại tự sát đây』
『Không được thần tượng hóa Vụ tự sát của thiên thần. Tự sát vốn không đẹp, đó là bi kịch』
『Chúng ta không nên nhìn nhận cái chết như vậy. Chết vốn là thứ xấu xí』
『Vụ tự sát của thiên thần đã khiến bao nhiêu người trẻ tuổi mất mạng. Điều đó không vô lý sao』
Saku bất giác đọc to những dòng tweet đó. Cậu nhíu mày.
「Cứ như một người dùng nhiều tài khoản đăng vậy.」
「Ừm, trông có vẻ vậy, nhưng thực ra không phải. Đây có lẽ là do những người khác nhau đăng.」
「Cô có vẻ đang tìm gì đó… là đang thu hẹp phạm vi từ những tweet này sao?」
「Để xem, ở đây thêm điều kiện… những tài khoản vừa tham gia vào chủ đề về cái chết gần đây và cả vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng thì có những tài khoản này.」
Touka thêm từ khóa để tìm kiếm, thu hẹp phạm vi xuống còn vài tweet.
Những bài đăng liên quan đến cả 『Vụ tự sát của thiên thần』 và các vụ án gần đây hiện ra.
『Vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng cũng vậy. Thay vì cứ mãi quan tâm đến trò hề tự sát này, còn có những bi kịch khác đáng để chúng ta đau buồn hơn nhiều』
『Rõ ràng vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng đang xảy ra ngay bên cạnh chúng ta, rõ ràng có án mạng xảy ra trên cùng một mái nhà, mà lại viết tiểu thuyết về chuyện đó, thật quá coi thường』
『Vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng. Cái chết của họ mới là thứ chúng ta nên quan tâm hơn. Bây giờ còn tâm trí đâu mà thần tượng hóa 【Vụ tự sát của thiên thần】? Chúng ta không phải thiên thần, chúng ta cần quan tâm đến những gì xung quanh, những gì ngay trước mắt. Tự sát không phải do thiên thần làm, là do con người làm, là do con người bằng xương bằng thịt làm ra』
Trong đó còn có những lời khẳng định dài đến mức không thể chứa hết trong 140 ký tự, phải dùng đến vài tweet mới nói hết. Saku không tìm thấy điểm khác biệt nào trong chuỗi lời nói đó, nhưng miệng Touka lại nhếch lên. Cô nói ngắn gọn:
「Tìm thấy rồi. Bingo.」
Touka nhấn vào người đăng bài tweet cuối cùng.
Ảnh đại diện của tài khoản đó là hình một người phụ nữ đang nhắm mắt.
Người phụ nữ đó không xấu cũng không đẹp, ngoại hình bình thường. Da tái xanh, nhìn kỹ có thể thấy mí mắt hơi hé mở, trên cổ có hiệu ứng bóng hình giọt nước đen.
Saku quan sát bức ảnh đó, nghiêng đầu khó hiểu.
「Này, Touka. Tweet của người này có vẻ khác với những người khác.」
「Thứ bị ném đi đầu tiên là tử cung. Vì vậy chúng ta biết, nạn nhân đầu tiên là phụ nữ. Nhưng thông tin về nạn nhân trong các vụ án khác đã bị hạn chế, không được đưa tin cụ thể. Tuy nhiên, tweet cuối cùng lại dùng từ 『họ』 để chỉ các nạn nhân của vụ án giết người hàng loạt vứt nội tạng.」
「Ra là vậy.」
「Chỉ có người này nắm được thông tin mà người khác không có… nghĩa là, cô ta chính là hung thủ.」
Touka lạnh lùng tuyên bố một sự thật khủng khiếp.
Nghe là hung thủ, Saku nhớ lại người phụ nữ lái xe van. Nếu vậy, bức ảnh đại diện này là bộ mặt thật của người phụ nữ đó sao? Nhưng Saku luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao cô ta lại dùng ảnh nhắm mắt?
Cậu không hiểu lý do.
Touka lại thực hiện một vài thao tác.
「Ừm, người này cài đặt nhận tin nhắn từ mọi người.」
Touka gửi vài tin nhắn ngắn cho đối phương. Saku liếc thấy nội dung, đồng thời kinh ngạc. Tin nhắn Touka gửi cho hung thủ quá nguy hiểm.
Muốn gặp cô.
Không vì lý do gì cả, chỉ muốn gặp cô thôi.
「Này!」
「Xem kìa, có tin nhắn trả lời rồi.」
Cạch cạch, tiếng gõ phím của Touka vang lên. Saku rất lo lắng làm vậy có sao không, nhưng không kịp nhắc nhở. Touka bắt đầu gõ phím lia lịa. Gương mặt nghiêng của cô trông rất nghiêm túc. Đồng thời, tay kia của cô đang ăn bánh bao đậu đỏ. Cuộc trò chuyện kéo dài một lúc.
Không lâu sau, Touka ăn xong bánh bao, cuộc trò chuyện cũng kết thúc.
Cô đặt điện thoại lại lên bàn kotatsu, nói:
「Hẹn gặp rồi.」
Touka chỉ định một địa điểm.
Chính là tòa nhà màu xám đó.
Trên mái nhà của vụ án đầu tiên.
Trong bóng tối của màn đêm, những bông tuyết trắng rơi xuống.
Tuyết đã rơi.
Sắc trắng lả tả rơi, cảnh tượng đó tuy đang chuyển động, nhưng lại như một bức tranh tĩnh.
Khung cảnh đó giống như hoa anh đào, nhưng Saku cảm thấy chúng hoàn toàn khác biệt. Trong lòng cậu, hoa anh đào là biểu hiện của một vẻ đẹp tàn bạo, và cũng là biểu tượng của 『thần』. Cậu nhớ lại khu vườn đó, nhớ lại khung cảnh xa xôi ấy.
Đó là một thế giới được điểm tô bằng hoa anh đào.
Một chiếc lồng chim méo mó, bị phong tỏa, nơi 『thần』 ngự trị, như thể kéo dài vô tận.
Sự ám ảnh của tông gia đối với 『thần』 rất bất thường. 『Thần』 của tông gia bị giam cầm trong chiếc lồng cách biệt với thế giới, bây giờ đang sống thế nào nhỉ. Cô ấy rõ ràng đã trải qua vụ án đó—nhưng Saku lắc đầu, cố gắng tập trung vào khung cảnh trước mắt.
Tuyết bây giờ rơi khá nhẹ nhàng.
Touka đứng giữa sắc trắng.
Trước mặt cô là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ mặc đồ đen đang nhìn họ.
「Cô nói muốn gặp tôi. Không vì lý do gì cả, chỉ muốn gặp tôi thôi. Cô nói cô hứng thú với tôi hơn là 『Vụ tự sát của thiên thần』.」
「Đúng vậy, tôi đã gửi tin nhắn như thế. Vì tôi đoán, chắc chắn là cô.」
Touka đáp lại. Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ.
Người phụ nữ ngơ ngác chớp mắt. Touka nói với cô ta:
「Mấy ngày không gặp, cô còn nhớ tôi không?」
「Ừm, tất nhiên là nhớ. Tôi có cảm giác kỳ lạ rằng chắc chắn là cô, nhưng hôm nay cô ăn mặc khác quá.」
Người phụ nữ lái xe van nói nhỏ. Touka gật đầu.
Touka hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đen mang phong cách cổ điển, găng tay và tất dài cũng màu đen. Bộ trang phục này như hòa tan vào màn đêm, rất đẹp. Và đây cũng là trang phục khi Touka và cậu gặp nhau lần đầu.
Touka chống chiếc ô đen xuống đất như một cây gậy, tao nhã nói:
「Thân là thiếu nữ, khi chính thức ra mắt phải mặc trang phục tương xứng.」
「Cô đã nói, 『Thân là thiếu nữ, thấu hiểu nỗi bất hạnh của người khác』.」
Người phụ nữ nói.
Touka gật đầu.
Saku đứng bên cạnh, cảnh giác quan sát cuộc đối thoại của hai người. Chân cậu đã dồn lực, sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào. Nếu đối phương có ý định làm hại Touka, cậu quyết tâm sẽ lao lên làm lá chắn cho cô.
Ngay cả khi Touka không muốn vậy.
Cô có xu hướng cho rằng mình chết cũng không sao. Dù bình thường vui vẻ, sống một cách thản nhiên, nhưng Saku thực ra hiểu rõ, sâu thẳm trong lòng Touka, có một hạt nhân lạnh lẽo không thể chạm tới.
Như cô vẫn luôn khẳng định, một 『sản phẩm lỗi』 như mình không có giá trị để sống.
(Hay còn lý do nào khác không?)
Người phụ nữ tháo kính ra nhìn chằm chằm vào Touka. Gương mặt không xấu không đẹp đang quan sát. Nhưng Saku lại nhíu mày. Gương mặt đó cho cậu ấn tượng có phần giống, nhưng không phải là người trong ảnh đại diện.
Hung thủ vô danh nói nhỏ:
「Nỗi bất hạnh của tôi, cô nói cô hiểu?」
「Tôi đoán… cô có lẽ là người không thể tự sát được nữa, đúng không?」
「Hiểu sâu đến vậy sao.」
Người phụ nữ thở ra một hơi dài.
Vù, một cơn gió nặng trịch thổi qua.
Mái tóc rối của cô ta bay lên trong không trung.
Trắng.
Màu trắng bay lượn.
Màu sắc dịu dàng bay lượn cùng mái tóc đen.
Rõ ràng là tuyết, nhưng trong khung cảnh này lại giống như những cánh hoa anh đào.
Touka nói tiếp:
「Còn một điều nữa, cô có hành động như vậy, có lẽ là do 『cái chết của một người nào đó』.」
「Hả?」
Saku bất giác thốt lên kinh ngạc. Không ngờ đằng sau động cơ của vụ giết người hàng loạt lại ẩn chứa một cái chết khác. Nhưng Touka lại nói tiếp như một lẽ dĩ nhiên.
「『Chúng ta không phải thiên thần, chúng ta cần quan tâm đến những gì xung quanh, những gì ngay trước mắt. Tự sát không phải do thiên thần làm, là do con người làm, là do con người bằng xương bằng thịt làm ra』… Lời khẳng định này có chút không đúng, như thể gần đây vừa xảy ra một 『cái chết đáng lẽ phải được quan tâm』.」
Touka lập luận.
Người phụ nữ không trả lời, nhưng vẫn giữ thái độ lắng nghe.
Touka nói tiếp:
「Ngoài ra, tôi còn chú ý đến bức ảnh cô dùng làm ảnh đại diện. Đó là chụp trực tiếp từ khuôn mặt của một người phụ nữ đã khuất.」
Saku kinh ngạc mở to mắt.
Cậu nhớ lại bức ảnh đại diện, đó là một người phụ nữ không xấu không đẹp, ngoại hình bình thường.
Ý là, cô ấy đã chết rồi sao?
Đồng thời cũng có nghĩa là, không một ai nhận ra đó là người chết?
「Không ai ngu ngốc đến mức dùng ảnh của nạn nhân trong vụ án, vậy thì chắc chắn có người thân cận của cô đã chết. Da của người trong ảnh tái xanh, nhìn kỹ có thể thấy mí mắt hơi hé mở. Đó là do sau khi chết, máu còn sót lại trong các mao mạch di chuyển xuống vị trí thấp hơn, và da khô khiến mí mắt mở ra. Quan trọng nhất là, trên cổ có hiệu ứng bóng hình giọt nước đen. Vết máu khô trên cổ trông giống như một bóng đen.」
Nói cách khác, tài khoản liên tục đăng những tweet phản đối 『Thần tượng hóa thiên thần』, đã dùng trực tiếp ảnh của một 『vụ tự sát bình thường』 làm ảnh đại diện. Để khẳng định sự tồn tại của một người nào đó đã không còn nữa.
Giữa đám đông trên Twitter, lại trà trộn ảnh của một người chết.
Saku rùng mình trước sự thật này.
Touka đặt tay lên ngực, nói tiếp:
「Rồi cô còn dùng thi thể của người khác để liên tục diễn lại cảnh tự sát nhảy lầu. Tôi đoán, lý do cô nghĩ ra cách phản kháng đó, có phải là vì 『đã có người chết thay cô』 không?」
「Bạn thân của tôi, đã tự sát… Đáng lẽ tôi cũng phải chết theo.」
Người phụ nữ bắt đầu kể.
Giọng nói nặng nề vang vọng trong bóng tối.
Saku và Touka lắng nghe câu chuyện của cô ta.
Bi kịch của người phụ nữ sâu sắc, u tối, và cũng đơn giản.
「Cuộc đời tôi từ trước đến nay vốn bình thường. Vốn tìm được một công việc bình thường, sống qua ngày bình thường, tuổi tác cũng tăng lên bình thường. Nhưng rồi tôi dần dần không thể ra khỏi giường vào buổi sáng, không thể đi chuyến tàu điện hàng ngày, nước mắt cứ tự nhiên rơi, nhìn thấy hạnh phúc hay bất hạnh của người khác trên mạng xã hội đều sợ hãi tột độ. Khi tôi đang sống trong run rẩy mỗi ngày, bạn thân của tôi đã nói: 『Vậy thì chết đi』, 『Tao chết trước, mày theo sau nhé』, 『Chắc chắn sẽ làm mọi người ngạc nhiên lắm』. Con bạn thân của tôi ngày nào cũng uống bia như tắm, có thể thấy nó cũng đã không chịu nổi nữa rồi. Lúc đó chúng tôi mới cười trở lại sau một thời gian dài, nghĩ rằng mọi người chắc chắn sẽ sợ hãi, chắc chắn sẽ rất vui, nhưng…」
Giữa chừng lại xuất hiện 『Vụ tự sát của thiên thần』.
Cú sốc do vụ tự sát quá đẹp đẽ đó gây ra đã làm chấn động toàn bộ mạng xã hội, ý thức của toàn xã hội đã thay đổi.
Ánh mắt của công chúng đã chuyển từ những vụ tự sát bình thường sang những vụ tự sát đẹp đẽ.
Những vụ tự sát khác đã bị chôn vùi trong bóng tối của nó.
「Tôi đã dùng tài khoản của mình đăng về chuyện tự sát của nó lên Twitter, đăng vài lần, vài chục lần, nhưng không ai thèm nhìn chúng tôi, không ai ngạc nhiên, không ai… Rõ ràng trên mạng xã hội có rất nhiều người, rõ ràng mọi người đều kết nối với nhau, nhưng không một ai khóc thương cho nó.」
Cô ta, nói như vậy.
Saku thầm nghĩ.
Sự quan tâm của xã hội quả thực đã thay đổi.
(…Nhưng ở đây còn có một tiền đề khác.)
「Mỗi năm có hơn hai mươi nghìn người tự sát, số lượng tweet liên quan đến tự sát cũng rất nhiều. Có lẽ số lượng và chất lượng người theo dõi Twitter của cô cũng có vấn đề, nội dung tweet có mạch lạc hay không có lẽ cũng phải đặt dấu hỏi. Trên mạng xã hội, việc có được quan tâm hay không phụ thuộc vào việc có cung cấp thông tin mà đối tượng quan tâm hay không. Tôi nghĩ cái chết của bạn cô không ai xem, khó có thể hoàn toàn đổ lỗi cho 『Vụ tự sát của thiên thần』.」
「Không, chính là lý do đó! Không thể nào là lý do khác được. Vì, người đã chết rồi mà!」
——Nhưng tại sao không ai thèm nhìn một cái chứ!
Người phụ nữ hét lên như đang gào thét.
Giọng nói của cô ta chứa đựng nỗi đau sâu sắc và sự tức giận mãnh liệt. Đồng thời, Saku nhíu mày.
Có mâu thuẫn.
Cô ta đau buồn vì cái chết của bạn mình, nhưng lại đang giết hại những người khác.
「Nỗi đau của cô tôi hiểu, nỗi buồn của cô như tôi đã đoán. Ở một khía cạnh nào đó, cô và tôi giống nhau. Có lẽ tất cả những kẻ giết người đều có thể nói là giống tôi. Chính vì vậy, tôi muốn hỏi cô.」
Lời nói của Touka khiến Saku nhíu mày. Cô đã từng nói những lời tương tự, nhưng Saku không hiểu sự giống nhau mà cô nói ở đâu. Touka không để ý đến sự bối rối của cậu, nói tiếp:
「Thân là thiếu nữ, phải làm cho rõ ràng.」
Touka dang rộng hai tay.
Giữa sắc trắng, cô nhảy múa.
Cô nhảy, cô nhảy…
Xoay một vòng, rồi hỏi:
「Cô, tại sao lại giết người?」
「Vì tôi không còn cách nào khác.」
Người phụ nữ đột nhiên suy sụp.
Saku nhận ra, vẻ ngoài của cô ta vẫn vậy, nhưng có thứ gì đó bên trong đã vỡ nát.
Người phụ nữ mở to mắt, hai tay run rẩy.
Trong lòng cô ta rõ ràng đã có thứ gì đó thay đổi.
Saku tiến lên một bước, kéo Touka lại gần mình.
Người phụ nữ như bị ma ám, bắt đầu nói một cách điên cuồng, nước bọt văng tung tóe:
「Sẽ hiểu thôi, mọi người sẽ hiểu tôi thôi. Vì, chúng tôi đáng thương đến thế. Mọi người cũng không muốn thấy tự sát tiếp tục bị coi là đặc quyền của thiên thần đúng không? Tự sát là quyền cuối cùng mà chúng tôi có. Vì, ngoài làm vậy ra đã không còn cách nào khác. Nhưng ngay cả quyền đó cũng bị tước đoạt. Vì vậy, tôi quyết định nhờ mọi người giúp đỡ. Dù sao mọi người cũng đều có tội, đều đã phớt lờ vụ tự sát của người quan trọng với tôi, nên chết vì tôi cũng không sao mà.」
Người phụ nữ, cười. Cô ta phát ra một âm thanh chói tai từ cái miệng méo xệch.
Một dòng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô ta. Cô ta khóc như một đứa trẻ.
Đồng thời, Saku nhận ra mọi thứ đều vô ích.
(Người này đã hết thuốc chữa rồi.)
Cô ta đã lao đi.
Lao về phía một vách đá không có một chút cứu rỗi.
Đã đến nước này, không thể ngăn lại được nữa.
Người phụ nữ đút tay vào áo khoác, lôi ra một thứ gì đó.
Dưới ánh trăng mờ ảo, lưỡi dao găm phản chiếu ánh sáng trong đêm. Saku biết ngay sẽ như vậy. Đã lộ mặt, cô ta không có lý do gì để tha cho Saku và Touka sống sót.
Người phụ nữ cầm hung khí, nở một nụ cười rồi nói tiếp.
「Vì vậy, hai người cũng vui vẻ để tôi giết nhé?」
「Chuyện này xin phép từ chối. Ngoài ra, cô còn có chuyện chưa nói đúng không?」
Touka hỏi.
Người phụ nữ nheo mắt lại.
Tuyết rơi càng lúc càng dày.
Phụt.
Touka mở chiếc ô đen ra.
Màu đen tuyền bung xòe.
Dưới bóng tối làm nền, cô nhẹ nhàng nói:
「Cô thực ra còn có mục đích khác.」
「…」
Người phụ nữ không trả lời.
Nhưng Touka vẫn nói tiếp với sự chắc chắn:
「——Cô muốn biến mình thành một biểu tượng.」
Miệng người phụ nữ méo xệch.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Touka.
「Kế hoạch của cô không dừng lại ở đây. Tôi nhận ra điều đó, và nghĩ rằng phải ngăn cô lại trước khi cô làm vậy. Cô nắm trong tay một phương pháp mạnh mẽ để thu hút sự chú ý trên mạng xã hội, đó là đăng tải quá trình giết người kỳ dị và những bức ảnh lúc vứt bỏ nội tạng. Rồi, cô chính thức tuyên bố phản đối 『Vụ tự sát của thiên thần』, và livestream quá trình tự sát của chính mình. Như vậy, không nghi ngờ gì sẽ gây ra một cơn chấn động trên mạng xã hội.」
Và rồi, cô ta sẽ trở thành một biểu tượng mới.
Nghe xong lời giải thích của Touka, Saku hít một hơi lạnh, hình ảnh tưởng tượng ra lập tức lan truyền khắp não cậu.
Một bài tweet như vậy chắc chắn sẽ gây chú ý, có khi còn có thể phá kỷ lục like và retweet của 『Vụ tự sát của thiên thần』 trước khi bị xóa bỏ.
Và rồi, ý thức của xã hội sẽ thay đổi.
Từ những vụ tự sát đẹp hơn sang những vụ tự sát của người bên cạnh.
Và rồi, trong xã hội có lẽ sẽ hình thành một luồng tư tưởng.
Ai muốn chết thì cứ chết.
Người phụ nữ muốn dùng vô số nạn nhân và cả chính mình để khẳng định quan điểm đó.
「Đúng vậy, tôi sẽ làm, chắc chắn sẽ làm. Tôi sẽ ném mình xuống, trở thành một biểu tượng.」
「Khi đó… cái chết của cô và bạn cô cuối cùng cũng được người đời công nhận, tự sát trở nên tự do hơn. Có lẽ sẽ có rất nhiều người bắt chước cô mà chết. Đó là điều cô muốn sao?」
「Người muốn không phải là tôi, là mọi người, là những người sẵn sàng chết nếu việc tự sát được quan tâm hơn. Tôi sẽ giải thoát cho những đứa trẻ đó, mọi sự hy sinh đều vì lý tưởng cao cả này.」
Người phụ nữ nói như vậy.
Saku đã hiểu. Hoạt động phản kháng của người phụ nữ thực ra có ý nghĩa.
Và tiếng gào thét từ tận đáy lòng của cô ta sẽ làm rung động tâm hồn của những người cũng khao khát tự sát.
Trào lưu theo sau cô ta có lẽ không thua kém gì sự phổ biến của 『những vụ tự sát đẹp』.
Tuy nhiên, đó chỉ là vì lý do vớ vẩn 『để bây giờ được chú ý』.
「…Cô đang cố gắng thông qua việc giết chính mình để khẳng định với cả thế giới rằng, chết là được phép. Nhưng, tôi quyết không cho phép cô làm vậy. Những người bị cô giết hại làm vật liệu cũng sẽ không bao giờ dung thứ.」
「Tại sao cô lại nói chắc chắn như vậy? Làm như vậy là vì những người khao khát tự sát, là vì tất cả những người đã kiệt sức như tôi. Vì mọi người, tôi thậm chí đã quyết định giết cả chính mình, vậy tại sao cô lại cho rằng những đứa trẻ bị giết không muốn có kết quả đó?」
「Cô thực sự nghĩ rằng, những người bị cô giết sẵn sàng hiểu cho lý lẽ của cô sao?」
「Đúng vậy, tất nhiên rồi. Vì đó là chân lý, nếu không tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai.」
Người phụ nữ trả lời như đang hát, không một chút hối lỗi. Cô ta chưa bao giờ hiểu được tội lỗi mình đã gây ra. Không, cô ta cho rằng tội lỗi của mình chẳng là gì so với tội lỗi của đám đông đã bỏ rơi cái chết của bạn mình.
Vì vậy trong mắt cô ta, tất cả chỉ là sự hy sinh tất yếu.
Touka thở ra một hơi, rồi quay mặt về phía Saku.
Cô nghiêng đầu, nhìn vào mắt Saku.
Đôi mắt của Saku như một tấm gương, phản chiếu đôi mắt của Touka.
Cứ như vậy trôi qua vài giây. Điều này, đối với cả hai người và cả vụ án, đều là một 『thủ tục cần thiết』. Saku hiểu điều đó. Cuối cùng, Touka đưa mắt trở lại phía trước, nhìn thẳng vào người phụ nữ.
「Được rồi, những gì muốn hỏi đã hỏi xong.」
Touka nhắm mắt lại.
Chiếc ô cũng được gập lại.
Vòng tròn đen biến mất.
Tuyết rơi trên đầu Touka.
Cộp, cô gõ chiếc ô xuống đất như thể đang gõ chiếc búa của thẩm phán.
Rồi, cô cất tiếng:
「Nếu đã vậy, thân là thiếu nữ, xin được phán quyết.」
Touka tự xưng là 『Thân là thiếu nữ』, có lý do của nó.
Cô không phải là thần.
Là một thiếu nữ bình thường.
Và rồi, thân là một thiếu nữ, cô giao phó việc phán quyết tội lỗi rành rành này.
Touka dang rộng hai tay,
Hai mắt nhìn vào hư không,
Mở đôi môi đỏ thắm,
Thì thầm một cách sắc lạnh:
「————Đến đây.」
Trong khoảnh khắc, vù…
Không gian đã kết nối với một 『nơi không phải ở đây』.
『Thần』 của gia tộc Fujisaki có thể giao tiếp với người chết, cho người khác thấy hình bóng của họ.
Fujisaki Touka cũng có dị năng tương tự.
Chỉ có điều, cô là một 『sản phẩm lỗi』.
『Thần』 của tông gia có thể làm được mọi thứ, thậm chí có thể biến ước nguyện và giấc mơ của người khác thành hiện thực. Lợi ích và tín ngưỡng mà năng lực đó mang lại đã ăn sâu vào cốt tủy của tông gia. Nhưng, dị năng của Touka lại khác.
Cô chỉ có thể triệu hồi những linh hồn mang oán niệm về với dương thế.
Đó không phải là thực thể hóa người chết hay linh hồn thông qua 『linh thị』.
Touka nhìn thấy nhân phẩm của con người, những tình cảm bị chà đạp trong mắt mình. Cô dùng đó làm duyên, kéo những người không thừa nhận cái chết, những người 『chưa mất đi ý nghĩa tồn tại ở trần thế』 về lại thế giới này.
Trong tình huống hiện tại, năng lực đó đã được phát huy tối đa.
Những cánh tay của người chết hiện hình, quấn chặt lấy toàn thân người phụ nữ.
Thứ thịt đó trắng bệch, dính nhớp, mềm nhũn.
Những khuôn mặt với đôi mắt trống rỗng hiện ra từ sau lưng người phụ nữ.
Những thứ đó đã không còn ra hình người, chỉ miễn cưỡng duy trì hình dạng con người.
Và, những thứ đó mang một oán niệm mạnh mẽ.
Những ngón tay của chúng cào xé khuôn mặt người phụ nữ, hàm răng cắn xé cánh tay cô ta, mái tóc quấn lấy chân cô ta.
Vô số người bị giết quấn chặt lấy toàn thân người phụ nữ.
Họ không hề đồng tình với lời khẳng định của cô ta.
Bằng chứng là, những linh hồn từ u thế đang xé nát toàn thân cô ta.
Người phụ nữ hoảng loạn la hét. Cô ta nhìn thấy những người đang quấn lấy mình, gào lên thảm thiết:
「Đây là, cái quái gì? Chuyện gì thế này? Cái quái gì? Cái quái gì thế hảaaa?」
「Họ là những người bị cô giết. Xem ra họ không vui vẻ chấp nhận cái chết đâu.」
Touka thì thầm một cách lạnh lùng.
Gương mặt người phụ nữ đông cứng vì sợ hãi, biểu cảm méo mó một cách khoa trương. Rồi, da mặt cô ta bắt đầu bị xé toạc, cánh tay bị cắn rách chảy máu, tóc từng chút một đâm vào da thịt.
Các vong linh bắt đầu giải tỏa oán niệm của mình.
Bụng bị móng tay xé rách, máu chảy ra, mỡ dính nhớp rơi xuống, cơ bắp bị lột ra.
Người phụ nữ bị vô số bàn tay xé xác sống, bị vô số oán niệm gặm nhấm.
Trong cơn đau đớn toàn thân bị xé nát, người phụ nữ…
Người phụ nữ mở miệng:
「Tôi không sai.」
Sai là những kẻ không làm đến mức này thì không thèm ngoảnh lại nhìn,
Là đám đông thờ ơ với những gì mình không quan tâm.
Cô ta, chỉ nói được đến thế.
Trong khoảnh khắc, một âm thanh phi thực tế vang lên.
Vô số bàn tay lột da, xé thịt khỏi cơ thể người phụ nữ, vô số mảnh vụn rơi xuống mái nhà kèm theo những tiếng kêu ướt át.
Cơ thể người phụ nữ phun máu, nhảy múa một cách đẹp đẽ.
Cô ta xoay tròn, đâm vào lan can, rồi lộn qua hàng rào thấp, rơi xuống.
Cơ thể cô ta vừa bị xé đứt, bị cắn nát, vừa rơi xuống.
Một tiếng phập ướt át.
Tất cả kết thúc ở đó.
Sau đó lại trở về sự im lặng chết chóc.
Cộp, tiếng bước chân vang lên, Touka đi về phía lan can.
Cô nhìn xuống kết cục dưới chân mình, dừng bước, với vẻ mặt đau buồn khẽ nói:
「Nếu cô ta không khiến các nạn nhân mang oán hận, thì đã không có kết cục như thế này… Thứ giết cô ta chính là những gì cô ta đã làm. Nhưng…」
Touka nhìn cô ta với ánh mắt đau buồn.
Rồi, cô nhẹ nhàng nói ra một câu trái ngược với quan điểm của người đời:
「Một thi thể tự sát đẹp đẽ, đúng là ngớ ngẩn thật.」
——Đó mới là bộ dạng của con người.
Saku đứng bên cạnh cô.
Cậu cũng nhìn theo ánh mắt của Touka.
Và rồi, cậu nghĩ.
Đúng vậy, đó mới thực sự là bộ dạng của con người.
Ở đó chỉ là một đống nội tạng lấp lánh ánh dầu.


0 Bình luận