WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau
Chương 238 - Lời khuyên dành cho người bạn (2)
10 Bình luận - Độ dài: 1,902 từ - Cập nhật:
Trans: Arteria
----------
“Eh? Vậy… à? Cậu nghĩ tớ làm vậy là sai sao Maki-kun?...”
“Ừ. Xin lỗi nhé, là quan điểm của tớ thôi. Tớ nói vậy hơi quá nhỉ.”
“Không, không sao đâu. Sẽ tốt hơn nếu cậu nói thẳng với tớ như vậy. Là thế à?...”
Vẻ mặt của Amami-san tối đi. Cô ấy đã dành thêm thời gian ở lại để làm việc mình nghĩ là đúng, nhưng rồi tôi đến, và phủ nhận việc cô ấy vừa làm. Hẳn là phải thất vọng lắm.
Tôi có hơi hối hận vì quá thẳng thừng. Lẽ ra nên nói theo cách khác để tránh làm cô ấy tổn thương. Nhưng dù sao vẫn phải nói. Là bạn bè, tôi không nên nói dối cô ấy nữa.
“Ừm, cho tớ hỏi được không? Tại sao cậu nghĩ làm vậy không được?”
“Hmm, có lẽ là do tớ nghĩ nhiều thôi, nhưng mà…”
Tôi nhìn vào phần Amami-san vừa sửa.
Nhìn qua thì, phần đó có màu xanh, nhưng lại gần nhìn kỹ hơn thì có nhiều lớp màu khác nhau ở đó, tạo nên cảm giác đa chiều hơn.
Rõ ràng là cô ấy đã cải thiện chất lượng của nó.
“Trước khi nói tiếp thì tớ có điều này muốn hỏi. Đây là tác phẩm vẽ bởi tất cả mọi người trong nhóm chứ không phải mình cậu phải chứ?”
“À, ừm. Tớ không thể làm một mình được vì lớn quá, nên mỗi người sẽ làm một phần. Vì là người phác thảo nên tớ chỉ dẫn cho họ việc phải làm, rồi giúp các phần khác như vẽ mắt chẳng hạn.”
“Nghĩa là cậu không tự mình làm tất cả đúng chứ?”
“Ừm! Các senpai với kouhai đều xung phong chọn việc, họ tốt lắm á! Cả Ooyama-kun và mọi người năm hai cũng vậy!”
“Được rồi, vậy có nghĩa đây là tác phẩm của tất cả mọi người.”
“Ừ, nhưng có vấn đề gì sao?”
Tôi cố tránh nói thẳng ra nhưng Amami-san nghiêng đầu bối rối.
Tôi biết mình đang hơi quá lòng vòng, nhưng giờ tôi chỉ biết làm thế này thôi.
Nếu là Umi thì sẽ nói luôn cho Amami-san hiểu rồi.
“Amami-san, cậu cứ nghĩ thé này đi. Cậu đang vẽ tranh dưới sự hướng dẫn của ai đó. Cậu làm theo những gì được bảo, vẽ và lên màu theo hướng dẫn. Nhưng đột nhiên ngày hôm sau bức tranh của cậu bỗng trở nên khác hẳn. Thì cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
“C-Cái đó…”
“Cậu hiểu chứ? Giờ nếu có ai đó đến nói với cậu rằng họ làm vậy vì trông sẽ đẹp hơn, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”
“…Ra là vậy. Tớ không biết mọi người sẽ thấy thế nào, nhưng tớ sẽ không thích. Cảm giác như những gì mình làm đều sai hết vậy…”
Cô ấy run run trả lời, có vẻ đã hiểu ra ý của tôi.
“Amami-san, cậu có nói với mọi người trong nhóm về chuyện này không?”
“Tớ để ý thấy phần đó trước khi họ về… nhưng không muốn làm phiền họ nên là…”
Cô ấy lắc đầu.
Tôi hiểu cô ấy chỉ muốn cải thiện chất lượng của bức tranh. Vì càng đẹp thì càng dễ ăn điểm mà.
Thế nhưng, dù có vì mục đích chung lớn hơn đi nữa, thì các thành viên trong nhóm cũng sẽ không hài lòng nếu cô ấy tự ý chỉnh sửa như thế.
Tất nhiên là nhiều người cũng sẽ không bận tâm, vì dù sao đó cũng là quyết định của Amami-san mà, ảnh hưởng của cô ấy đủ lớn để mọi người có thể nghe theo. Ít nhất là ngoài mặt sẽ chẳng có ai phản đối cô ấy đâu.
Thế nhưng, như cô ấy đã nhận ra, sẽ có những người không thích hành động đấy.
“Thế nên cậu mới bảo tớ không được làm thế. Tại tớ quá tập trung vào việc vẽ…”
“Không sao đâu Amami-san. Cậu sẽ thường không để ý đến những việc nhỏ khác khi quá tập trung mà. Không có ý gì xấu cả, nhưng Umi sẽ vui hơn nếu khi học cậu cũng tập trung như thế đấy.”
“Maki-kun ác ghê! Tớ cũng cố gắng học lắm chứ bộ!”
“Thật chứ?”
“Ừ-Ừm… Đ-Đúng đấy? T-Tớ không còn ngủ gật sau khi bắt đầu học 30 phút nữa rồi…”
Là cố gắng hết sức dữ chưa má?
“Uh… Nói với cả Umi nữa đi nhé.”
“…Ehehe~”
Cô giơ tay dấu X trước người. Rồi, cứ vờ như cuộc trò chuyện này chưa xảy ra đi.
Tôi mong là 30 phút đó thực sự được dùng để học, vì nếu không thì Umi sẽ hành cô ấy lên bờ xuống ruộng mất.
“…Cảm ơn nhé Maki-kun. Tớ không ngờ cậu sẽ nói vậy nên có hơi ngạc nhiên chút, nhưng tớ biết cậu cũng bận tâm về tớ… Tớ sẽ cố gắng hết sức để không làm tổn thương ai cả!”
“Ừm, ừ thì, nói thật tớ cũng không quan tâm đến họ lắm. Tớ nói vậy là vì cậu thôi, Amami-san.”
“Huh? Tớ á?”
“…Ừ.”
Tôi tiếp tục.
“Cậu có thể nói với họ về chuyện này sau. Nếu kết quả tốt thì tớ không nghĩ sẽ có ai ý kiến gì đâu.”
“Ừm, thế thì sao?”
“Nếu thế thì, rốt cuộc cậu vẫn sẽ phải tự mình làm mọi việc đấy, Amami-san.”
“Ah…”
Nếu là Amami-san thì sẽ làm được thôi, nhưng với những người khác sẽ khó theo kịp.
Giả sử như cô ấy chỉnh bản phác thảo đi. Do kích thước chênh lệch quá lớn nên để vẽ lại y hệt sẽ rất tốn công sức. Và lúc đó chỉ có mình Amami-san mới có thể đem cái ‘cảm giác’ ở bản thảo vào thôi.
Và đó chỉ là những chi tiết nhỏ. Rồi cô ấy sẽ thực hiện thêm nhiều chỉnh sửa nữa, đồng nghĩa với việc tự mình làm thêm nhiều việc. Đó cũng là một lí do mà tôi bảo cô ấy không nên làm thế.
“Tớ không nghi ngờ gì rằng cậu hoàn toàn có thể làm mọi thứ một mình… Nhưng mà, nếu cứ mãi thế thì có lúc cậu sẽ sụp đổ mất đấy.”
Giống tôi đợt Giáng Sinh năm ngoái.
Thật dễ để quên rằng cô ấy cũng chỉ là một học sinh trung học như tôi.
“Nên là, ừm… Nỗ lực thì ổn thôi, nhưng không cần phải quá sức như thế. Dù sao cũng chỉ là một sự kiện của trường thôi mà.”
Tôi biết mình chỉ có thể nói thế này vì không ở vị trí của cô ấy. Nhưng mà tôi cũng không muốn thấy ai đó quá gắng sức vì việc thế này.
…Nhất là khi đó là bạn thân nhất của bạn gái tôi, và cũng là bạn tôi nữa.
“Chỉ là sự kiện trường thôi sao? …Nói vậy là không được đâu nhé Maki-kun, nhưng đúng là cậu sẽ nói vậy ha.”
“Ừm, Umi với tớ đã phải chật vật với bản của cậu năm ngoái, nên tớ không muốn bất kỳ ai phải chung số phận đâu.”
“E-Eh?! T-Thật á? T-Tớ thấy hai cậu đang cố gắng hết sức, nên tớ nghĩ tớ cũng nên làm vậy mà…”
“Kết quả không hệ tệ, nhưng có vài chi tiết không ổn lắm. Vì phải sửa lại nên bọn tớ xài hết lon rỗng luôn, rốt cuộc phải xài những lon bẩn tìm ở thùng rác nữa.”
Amami-san hồi đó có vẻ không hề để ý. Với cô ấy, miễn là làm theo bản phác thảo thì sẽ ổn thôi. Nhờ đó mà bọn tôi vẫn có thể hoàn thành kịp được.
Dù thế, với cô ấy đó vẫn là một kỷ niệm đáng quý.
“…Có lẽ cậu nghĩ rằng miễn mọi người cùng làm với nhau thì sẽ ổn thôi. Nhưng cậu lại quên mất rằng cậu không thể mong đợi tất cả mọi người đáp lại kỳ vọng của cậu được.”
“Vì đây chỉ là một sự kiện của trường thôi nhỉ?”
“Ừ.”
Dù kết quả có không được như ý muốn và không giành được giải đi nữa, miễn là mọi người tận hưởng quá trình thì nó sẽ trở thành kỷ niệm đáng nhớ thôi.
Sau lễ hội, rồi năm sau, khi tốt nghiệp, và trong cuộc sống sau này nữa, họ sẽ có những kỷ niệm cũ để nhớ về.
“Hehe, là vậy sao, tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng giữ chừng mực. Tớ sẽ sửa lại rồi xin lỗi mọi người.”
“Ừm… Xin lỗi vì đã hơi phiền phức nhé. Tớ lại còn giảng đạo cho cậu một hồi nữa chứ…”
“Đừng lo. Tớ thích mặt này của cậu mà Maki-kun.”
Nếu là người khác thì có lẽ họ sẽ phản bác lại tôi thôi, nhưng cô nàng này lại cảm ơn tôi cơ chứ.
Mọi người xung quanh tôi, bạn bè, mẹ, Sora-san, Daichi-san và Riku-san cũng thế, họ đều chấp nhận một đứa rắc rối như tôi đây.
Tôi quả là may mắn khi có những người tốt như vậy ở bên.
“Được rồi, để không làm cậu lo lắng nữa thì tớ sẽ về luôn đây. Đói quá đi. Mẹ tớ chắc cũng đang chờ rồi.”
“Ah, vậy về cùng bọn tớ luôn đi. Umi cũng mới xong việc luôn rồi.”
Umi mới nhắn tin cho tôi báo rằng vừa rời khỏi phòng hội học sinh. Nếu giờ đi cùng nhau sẽ gặp em ấy.
“Thôi, tớ xin phép về trước hôm nay. Có nhiều việc phải làm quá. Với lại, tớ không muốn làm phiền khoảng thời gian ngọt ngào của hai người đâu ~”
“Ý-Ý cậu là sao chứ?!”
Chúng tôi sẽ chỉ cùng về nhà thôi chứ có gì đâu. Còn đến thẳng nhà Umi nữa, nên sẽ chẳng có chuyện gì cả…
“Được rồi, tớ về trước nhé. Hẹn mai gặp lại Maki-kun~”
“Ừ, tạm biệt-“
“Ah, chờ chút!”
Amami-san đột nhiên bước tới chỗ tôi rồi áp sát lại gần.
“Có gì đó mắc trên tóc cậu này.”
“Huh? Ở đâu thế?”
“Ở phần mái ấy… để tớ lấy xuống cho.”
Cô ấy vươn tay lên chạm nhẹ vào tóc tôi, gạt đi thứ gì đó trông như mực khô bằng cách nào đó vướng lên đấy.
Đã rất lâu rồi tôi mới thấy mặt cô ấy gần đến như vậy, vẫn xinh đẹp như mọi khi.
Phần tóc mái khẽ đung đưa, bên dưới là đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Thế này Nozomu đổ đứ đừ là phải.
“Được rồi, đã xong! Giờ thì Umi sẽ chẳng thấy mặt vụng về của cậu nữa đâu ~”
“Dù em ấy đã thấy quá nhiều rồi… Dù sao thì cảm ơn nhé.”
“Hehe, không có gì đâu ~”
Sau khi tạm biệt Amami-san, tôi đến chỗ Umi đang đợi. Khi chờ một mình thì thời gian trôi qua lâu thật, nhưng khi nói chuyện với Amami-san thì thật nhanh làm sao.
Tôi gửi tin nhắn cho Umi rồi bước trên hành lang đã tối đi.
“Hôm nay khổ thật mà… chết mất… Haha, phải rồi…”
Tôi lẩm bẩm những lời mà hội con gái vừa nãy bước qua tôi đã nói, rồi cười thầm trên hành lang.
----------
Chap này nó...


10 Bình luận