• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Giao đoạn: Một tồn tại kỳ lạ

0 Bình luận - Độ dài: 9,830 từ - Cập nhật:

Giao đoạn: Một tồn tại kỳ lạ

Tên tôi là Hermann • von • Benno • Baumeister.

Tôi là quý tộc non nớt, vừa mới kế thừa một lãnh địa hẻo lánh.

Nhưng may mắn thay, mặc dù lãnh địa này hẻo lánh, nhưng vùng đất hoang sơ chưa khai phá lân cân đang được phát triển với quy mô lớn.

Chẳng bao lâu nữa, con đường nối liền nơi này với lãnh địa của Bá Tước Baumeister trước đó vẫn còn là vùng đất hoang sơ chưa khai phá cũng sẽ được khai thông. Nhờ đó, sự tiếp xúc giao lưu với thế giới bên ngoài sẽ tăng lên và mang lại sức sống cho lãnh địa từng bị cô lập hoàn toàn này.

Thế nhưng, con đường đã đi qua cho đến nay tuyệt đối không bằng phẳng.

Tôi vốn là con trai thứ.

Con trai thứ sinh ra trong gia đình quý tộc, thường bị coi như là phương án dự phòng cho con trai trưởng.

Nhiều người bị coi là kẻ ăn bám trong nhà, không kết muộn hơn con trai trưởng thì cũng không thể kết hôn.

Cho đến khi người thừa kế là con trai trưởng sinh con để cái, cuộc đời của bọn họ chỉ có thể trì trệ không tiến trong căn phòng được phân cho.

Hồi nhỏ tôi vẫn chưa hiểu.

Mặc dù người thừa kế là con trai trưởng Kurt bình thường, nhưng anh ấy tuyệt đối không phải là người xấu.

Nhưng cùng với tuổi tác lớn dần, tôi dần dần hiểu rõ tình hình của lãnh địa và gia đình.

Kurt là người thừa kế thì được coi trong, còn tôi thì bị đối xử qua loa.

Bởi vì cha có cưới vợ bé, cho nên em trai em gái sau này càng ngày càng nhiều, nhưng có lẽ ngay cả đãi ngộ của bọn họ còn tốt hơn tôi.

Các em trai do mẹ là vợ cả sinh ra, đều nghĩ rằng dù sao bản thân cũng không thể kế thừa gia tộc, không bằng sớm chuẩn bị rời khỏi nhà; còn các em trai em gái do vợ bé là Leila-san sinh ra vốn dĩ không được coi là quý tộc.

Không mang thân phận 『 máu xanh 』của quý tộc, bọn họ sẽ mang thân phận 『 máu đỏ 』của dân thường để trở thành trưởng làng hoặc phụ tá trưởng làng kia. Còn đám em gái thì chỉ cần gả cho phú nông là được.

[máu xanh (蓝血): là những người có dòng dõi hoặc xuất thân quý tộc ]

[máu đỏ (红血): là những người có dòng dõi chính thống ]

Còn tôi thì bị coi như là phương án dự phòng của Kurt, ở nhà chờ lệnh.

Mặc dù bản thân tạm thời có phòng riêng, nhưng đối với tôi thì nó chỉ giống như một nhà giam không có song sắt mà thôi.

Tôi cũng không ghét cha và mẹ, thứ mà tôi ghét là quy tắc của quý tộc.

Tôi trút hết nỗi u sầu này vào việc luyện tập kiếm thuật.

Hoặc là tập trung tinh thần vào việc huấn luyện đội cảnh vệ được tập hợp thì các con trai thứ và con trai thứ ba của gia đình nông dân, hòng quên đi tất cả những thứ này.

Đội cảnh vệ này bình thường dùng để duy trì trị an. Khi xảy ra biến cố, nó đương nhiên cũng sẽ trở thành nòng cốt của quân chư hầu.

Tuy nói vậy, ở một lãnh địa nông thôn bị cô lập với các vùng đất khác như thế này, rất hiếm khi xuất hiện tội phạm.

Mặc dù lúc đó tôi không tham gia, nhưng trừ phi là cuộc viễn chinh lớn gây thiệt hại nghiêm trọng giống như trước đây, nếu không quân chư hầu cũng không có cơ hội xuất trận.

Hơn nữa, nói về hoạt động duy trì trị an của đội cảnh vệ, thực ra chỉ là thỉnh thoảng ngăn cản những người dân trong lãnh địa say rượu đánh nhau hoặc giúp hòa giải những cặp vợ chồng cãi vã rất kịch liệt. Ở lãnh địa này, ngay cả chuyện nhỏ nhặt đến mức đó cũng phải điều động đội cảnh vệ.

Đó là công việc chỉ cần cử vài thành viên qua đó can thiệp vào giữa các bên và lắng nghe bọn họ nói là xong.

Kế đến là xua đuổi những con heo hoặc gấu vô tình đi lạc vào ruộng.

Mặc dù người ta sẽ hợp tác với các thợ săn, nhưng các thợ săn thông thường đã tự mình đánh bại hoặc xua đuổi các con vật trước khi đội cảnh vệ đến, cho nên khối lượng công việc của đội cảnh vệ không lớn lắm.

Còn lại là định kỳ tập hợp thành viên để huấn luyện. Mặc dù thời gian huấn luyện đã được quy định từ thế hệ đầu tiên, nhưng các thành viên bình thường đều có công việc của riêng mình.

Vì vậy, mọi người chưa bao giờ tuân thủ thời gian huấn luyện. Nếu vì tuân thủ quy định mà tiến hành huấn luyện và bỏ mặc ruộng đồng, vậy thì đó là 'lẫn lộn đầu đuôi'.

Là lãnh chúa, cha tôi vì muốn tăng thuế má, cho nên mọi thứ đều lấy việc khai hoang quy mô lớn làm ưu tiên hàng đầu.

Khai hoang quan trọng hơn huấn luyện, tôi chủ yếu cũng đang giúp đỡ bên đó.

"Hermann, hôm nay con phụ trách nơi đó."

Tôi cùng vài người khác đào đất, chặt những cái cây cản trở và nhổ tận gốc rễ tại địa điểm mà cha chỉ định. 

Việc loại bỏ những tảng đá lớn và cây cối tốn rất nhiều thời gian công sức. 

Tuy nhiên, mảnh ruộng được xử lý hôm nay, sau này sẽ thuộc về Helge đã có nhiều cống hiến đóng góp cho đội cảnh vệ. 

Là con trai thứ ba, anh ta không thể thừa kế cánh đồng của gia đình, cho nên việc khai hoang lần này tuyệt đối không thể thất bại.

"Làm phiền ngài rồi, Hermann-sama."

"Đừng nói vậy. Nếu cậu không ở lại lãnh địa này, chẳng phải đội cảnh vệ vốn dĩ đã chẳng ra sao cả, sẽ trở nên tệ hơn sao?"

"Hermann-sama, đó là sự thật không thể chối cãi."

Chúng tôi và các thành viên khác của đội cảnh vệ đang giúp khai hoang, cùng cười lớn.

Tất cả đều là con trai thứ trở xuống, hoàn cảnh của mỗi người cũng tương tự nhau. Nhưng thay vì than vãn, tự cười nhạo bản thân như thế này sẽ khiến tinh thần thoải mái hơn.

"Tôi sẽ thu của cậu một khoản thuế lớn, cho nên đừng khách sáo."

Mặc dù không thể hiện rõ lắm, nhưng năm nay Helge vừa tròn 20 tuổi và thực ra cậu ta là người sống sót sau cuộc viễn chinh Khu Rừng Quỷ năm đó. 

Khi đó, cậu ta vừa mới trưởng thành và mới 15 tuổi đã bị gia đình cử đi tham gia cuộc viễn chinh với lý do 'con trai thứ ba chết cũng không sao cả'.

Không đúng, nói chính xác hơn là để thoát khỏi rắc rối.

Vấn đề ở phương diện này, bất kể là quý tộc hay nông dân đều chẳng có gì khác biệt.

Thành thực mà nói, tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn khi đó bản thân đã 18 tuổi không bị phái đi tòng quân.

Ngược lại, chú tôi giữ chức tùy tùng trưởng và ba người con trai của ông ấy đều hi sinh toàn bộ. Điều này dẫn đến việc hiện tại giữa gia tộc chi nhánh và gia tộc chính xuất hiện sự rạn nứt rất sâu sắc.

Chuyện này chỉ cần nhìn vào ánh mắt của những tùy tùng phục vụ gia tộc chi nhánh và những người phụ nữ đến hỗ trợ khai hoang bởi vì đàn ông không đủ là rõ như ban ngày.

Mặc dù bọn họ cũng tuân theo chỉ thị của cha tôi, nhưng họ thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cha và Kurt với ánh mắt như thể muốn trừng phạt.

Mặc dù tôi cũng là đối tượng bị bọn họ coi như kẻ thù, nhưng có lẽ điều này cũng đành chịu thôi.

Bởi vì sự hi sinh của nhóm chú, tôi mới có thể tiếp tục sống sót đến bây giờ.

"Mặc dù ban đầu còn có lựa chọn mang theo số tiền rời khỏi nơi này. Nhưng ngay cả khoản tiền đó cũng đã bị cướp mất, vậy thì nhất định phải đảm bảo Helge có mảnh ruộng của riêng mình mới được."

Kiếm thuật của Helge không hề vô cùng xuất sắc, vóc dáng cũng hơi gầy đét.

Tuy nhiên, thuật bắn cung của cậu ta rất tốt, không chỉ thân thể cường tráng và có sức bền, mà phương diện tinh thần lại còn vô cùng kiên cường.

Lúc ấy, bởi vì tuổi còn quá trẻ và không có địa vị gì cả, cho nên cậu ta đã đảm nhiệm vai trò truyền đạt mệnh lệnh trong quân viễn chinh.

Trên danh nghĩa, quân chư hầu nhà Baumeister và quân chư hầu nhà Công Tước Bleichroder đứng ở vị thế ngang hàng nhau, nhưng trên thực tế đương nhiên không thể là như vậy.

Công Tước Bleichroder đời trước đã coi nhóm chú tôi như cận thần của cận thần hoặc chư hầu, thế nên khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng sâu. 

Chú tôi cố ý giữ cho quân chư hầu nhà Baumeister và quân chư hầu nhà Công Tước Bleichroder một khoảng cách nhất định.

Mặc dù một phần là bởi vì đãi ngộ, nhưng có lẽ ông ấy đã dự đoán được kết cục của mình ở một mức độ nào đó.

Một thế lực nhỏ như vậy lại có hơn 20 người sống sót, có thể thấy họ chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho thất bại từ trước.

Nhưng chú tôi cũng không thể chọn cách giảm thiểu hi sinh mà trực tiếp bỏ chạy.

Quân chư hầu nhà Công Tước Bleichroder rõ ràng đã thất bại, nếu quân chư hầu nhà Baumeister không có tổn thất gì, sau này rất có thể gây ra vấn đề.

Đặc biệt là nguồn cung cấp vật tư, bao gồm cả muối đều nằm trong tay nhà Công Tước Bleichroder, cho nên chú tôi không thể tự mình thoát thân được.

Ông ấy chỉ muốn cố gắng hết sức để những người trẻ tuổi chạy thoát.

Trong số 23 người sống sót, tất cả đều là thanh niên từ 15 đến hơn 20 tuổi. Đây đã là kết quả tốt nhất mà chú tôi có thể làm được trong khả năng cho phép.

Hơn nữa, ông ấy còn đánh đổi cả tính mạng của mình và các con trai.

Nhưng lời đánh giá của cha lại rất gay gắt.

"Lại để những người dân quan trọng như vậy cứ thế hi sinh vô ích."

Ngoài mặt, ông ấy buộc phải khiển trách chú đã làm mất đi tám phần chiến lực.

"Cha nói đúng, chú không thể chỉ huy tốt hơn một chút sao?"

Kurt-nii-san cũng hùa theo cha và phê bình chú.

Kurt là một người đàn ông tầm thường và nói gì nghe nấy lời của cha, cho nên việc anh ấy phát biểu như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Tuy nhiên, những lời này khiến tôi nhận ra Kurt không hề có tài năng quân sư.

Đồng thời, tôi cũng không bỏ sót ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối thoáng qua của cha.

Cha chắc hẳn mong đợi Kurt có thể khen ngợi chú.

Bởi vì bản thân là lãnh chúa, cho nên ông ấy không thể công khai khen ngợi chú đã làm mất đi hơn nửa chiến lực.

Nhưng nếu người thừa kế của ông có thể khen ngợi người chú đã cố gắng hết sức để đưa đám người trẻ tuổi trở về, ít nhiều nó cũng có thể xoa dịu nỗi oán hận của những người thuộc gia tộc chi nhánh đó.

Chuyện đơn giản đến mức độ này, ngay cả một người không quá thông minh như tôi cũng có thể hiểu được.

Nhưng Kurt lại không hề nhận ra.

Trong lòng cha chắc chắn rất thất vọng.

Chỉ có thể nói rằng những chuyện như thế này thực sự nên được bàn bạc trước.

"So với điều đó, chúng phải thăm hỏi động viên những người đã trở về trước."

Mặc dù bản thân cảm thấy như vậy hơi nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn đề nghị cha trực tiếp nói đôi câu với những người đã trở về kia."

Dù sao, tôi cũng không thể mong đợi Kurt sẽ suy xét cân nhắc đến những chuyện này.

Cuộc viễn chinh đó đã khiến cho lãnh địa trở nên thiếu hụt nhân lực. Tôi vẫn định kỳ dẫn theo vài người dân đi tuần tra, ít nhất còn biết thưởng phạt rõ ràng đối với thuộc hạ của mình.

Bọn họ là những người đã may mắn sống sót trở về từ cái Địa Ngục mà tám phần quân đội đã thiệt mạng đó.

Cha nên động viên an ủi bọn họ, bất kể phần thưởng ít ỏi đến mấy đi chăng nữa, cũng nên trao cho họ và cho phép tất cả nghỉ phép.

"Quả thật, điều này là cần thiết."

Cha tán thành ý kiến của tôi.

Sau đó, cha cũng thực sự đã làm như vậy. Có lẽ kể từ lúc đó, ông đã bắt đầu lên kế hoạch đưa tôi vào gia tộc chi nhánh của chú.

"Không cần thiết phải cho phép bọn họ nghỉ ngơi. Không bằng nói để bọn họ quên đi cái Địa Ngục đó, ngược lại nên lập tức bảo bọn họ tham gia khai hoang mới phải."

Mặc dù Kurt là cái dạng người đó, nhưng suy xét đến lập trường của anh ấy thì ý kiến này cũng không thể coi là sai.

Những thanh niên may mắn sống sót trở về đều là con trai thứ trở xuống và không thể thừa kế gia nghiệp.

Bởi vì những người đó mà cho dù chết cũng chẳng mấy ai bận tâm lại may mắn sống sót trở về, cho nên họ lập tức phải tận dụng những sức lao động đó.

Để phát triển lãnh địa, đây cũng là một quyết định cần thiết. Nhưng bởi vì bản thân là con trai trưởng, cho nên anh ấy mới có loại suy nghĩ này.

Mặc dù bản thân có thể hiểu được, nhưng về mặt cảm xúc thì tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Hơn nữa, phần lớn những thanh niên mới trở về kia, đều chịu đả kích tinh thần cực lớn.

Khi chú vắng mặt, tôi từng dẫn theo một số người dân đi tuần tra. Bản thân cảm thấy mình cần phải học cách lãnh đạo quân đội ra làm sao, cho nên tôi bắt đầu đọc sách trong phòng sách của cha.

Sau đó, tôi phát hiện ra những ghi chép về chứng bệnh tâm thần do chiến tranh.

Nếu ở chiến trường gặp phải tình huống khắc nghiệt, những người bị tổn thương tinh thần đó sẽ không thể tiếp tục làm quân nhân được nữa, đó chính là một chứng bệnh tâm lý như vậy.

Theo mô tả của những người sống sót, bọn họ dường như đã bị một lượng lớn ma vật tập kích vào ban đêm.

Nhờ đó, bọn họ trở nên sợ hãi một cách khác thường đối với màn đêm đen kịt và những âm thanh lúc đó.

Bởi vì đàn ông của nhà chú đều đã tử trận, cho nên tôi buộc phải tạm thời dẫn dắt đội cảnh vệ với số lượng ít ỏi thực hiện một vài công việc tương tự như tuần tra.

Bản thân vốn mong đợi những người có kinh nghiệm thực chiến có thể phát huy tác dụng, nhưng nếu là loại tình huống này thì tôi cũng không thể mời bọn họ gia nhập đội cảnh vệ.

"Tôi không có vấn đề gì hết."

Nhưng may mắn thay, có vài thanh niên với tinh thần vô cùng kiên cường đã tình nguyện tham gia đội cảnh vệ.

Trong số đó, người đặc biệt kiên cường là Helge mà tôi đã đề cập đến trước đó.

Chú đã chỉ đích danh Helge làm lính liên lạc chịu trách nhiệm liên lạc với quân chư hầu nhà Công Tước Bleichroder.

Lý do tại sao chú phái người trẻ tuổi nhất qua đó là để cố gắng hết sức xoa xịu bầu không khí căng thẳng giữa hai quân.

Và nỗ lực này, thực sự đã mang lại một số hiệu quả nhất định.

Mặc dù các cán bộ của quân chư hầu nhà Công Tước Bleichroder vẫn giữ thái độ kiêu ngạo ngang ngược, nhưng những người lính có tuổi đời xấp xỉ cha của Helge dường như rất yêu quý cái cậu vẫn định kỳ đến truyền lệnh này.

"Cậu cũng thật xui xẻo đó, bị cuốn vào trong cuộc tranh chấp quyền lực của đám người cấp trên đó."

"Truyền lệnh cũng có thể coi như là luyện tập cưỡi ngựa, cho nên tôi không bận tâm lắm đâu."

"Tính cách cậu tốt thật đó. Bọn tôi đang nướng thịt ma vật săn được, ăn xong rồi về nhá."

"Cám ơn."

"Thanh niên đừng khách sáo, ăn nhiều vào."

Cậu ta dường như được các binh sĩ cấp dưới yêu mến đến vậy.

Rồi đến cái ngày định mệnh đó.

Helge là lính liên lạc, đã đến trận địa của quân chư hầu Công Tước Bleichroder và những người lính đó đã giao cho cậu ta một thứ.

"Có lẽ chúng tôi không thể sống sót trở về. Nhóc con, cho dù cậu phải đánh cược một hơi thở cũng phải sống sót. Cái này tặng cho cậu."

Mặc dù bản thân không biết đó là cái gì, nhưng cậu ta đã nhận được vài cái răng của ma vật.

Sau đó, cậu ta với tư cách lính liên lạc, đã khéo léo điều khiển ngựa và thành công thoát ra ngoài Khu Rừng Quỷ.

Mặc dù sau này cậu ta cuối cùng cũng trở về lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister cùng với những người sống sót khác, nhưng bản thân đã lập tức gặp phải chuyện không vui.

Bao gồm cả Helge, những người sống sót đã rất vất vả giữ được mạng sống này, đều bị cha trưng thu tiền thuế.

Bởi vì khi bọn họ tiến vào Khu Rừng Quỷ săn bắn, Công Tước Bleichroder cũng đã trả thù lao cho việc đó, cho nên mỗi người đều có một ít tiền trong người.

"Thưa cha, dù sao đi nữa thì làm vậy vẫn không ổn lắm."

"Cho dù lời con nói có thể đúng, nhưng quy định vẫn là quy định."

Nhưng bởi vì họ cũng có phần thưởng, cho nên cái này cuối cùng vừa vặn đủ bù trừ.

"Hơn nữa, bọn họ gần như không giữ được số tiền đó..."

Cha nói không sai.

Có lẽ là bởi vì bản thân hiểu rõ điều này, cho nên cha mới dựa theo quy định mà đánh thuế bọn họ.

Tất cả những người sống sót trở về đều là con trai thứ trở xuống, cho nên phần lớn số tiền mà bọn họ liều mạng kiếm được cuối cùng đều bị gia đình cướp mất đúng như những gì cha nghĩ.

Đặc biệt là Helge, những chiếc răng của ma vật mà cậu ta nhận được là dược liệu quý giá, sau đó lập tức được đoàn thương nhân đến đây mua lại với giá 2 thẻ vàng, tức là 20 vạn xu.

Tuy nhiên, số tiền mà Helge nhận được từ chỗ cha mẹ chỉ có 1.000 xu.

Số tiền mà cậu ta liều mạng kiếm được, gần như bị gia đình cướp mất toàn bộ.

" (Thực sự là một chủ đề không mấy vui vẻ. ) "

Tuy nói vậy, đây chính là hiện thực của vùng nông thôn địa phương.

Điều quan trọng nhất là duy trì gia đình, còn con trai thứ trở xuống thì giống như những quả nho dại dùng để ép lấy nước trái cây vậy.

Gần đây, số lượng thanh niên rời khỏi lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister cùng đoàn thương nhân tăng dần lên, tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.

Cha cũng cho rằng đây không phải là một hiện tượng tốt.

Nhưng nếu trấn áp quá nghiêm ngặt, điều đó sẽ khiến cho sự cai trị trong lãnh địa trở nên bất ổn.

Nếu một lãnh địa hẻo lánh như thế này xảy ra nội loạn, nó sẽ gây tổn hại chí mạng cho lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister. Do đó, cha mới phải cố gắng thúc đẩy chính sách hỗ trợ con trai thứ trở xuống độc lập và coi đó làm phần thưởng khai hoang.

Nhưng tôi không nghĩ Kurt là con trai trưởng, đã nhận ra được dụng tâm của cha.

Anh ấy chắc hẳn chỉ nghĩ rằng đất canh tác tăng lên, tiền thuế thu được cũng sẽ tăng lên theo.

"Hermann, ta muốn con ở rể gia tộc chi nhánh."

Khi nghe được chuyện này từ cha, trong lòng tôi chỉ có suy nghĩ. "Dù sao nó cũng tốt hơn so với bây giờ nhỉ?"

Khi việc khai hoang quy mô lớn kết thúc và việc hôn nhân của Kurt cuối cùng cũng được quyết định.

Cha muốn tôi ở rể gia tộc chi nhánh và thừa kế chức vụ tùy tùng trưởng.

Bởi vì cuộc viễn chinh thất bại, binh lực của quân chư hầu nhà Baumeister đến nay vẫn chưa khôi phục.

Mặc dù tất cả đàn ông đều có nghĩa vụ phải chiến đấu khi xảy ra biến cố, nhưng lãnh địa cũng cần có những binh sĩ kiêm nhiệm liên tục được huấn luyện ở một mức độ nhất định.

Tuy nhiên, những người có thể làm được loại chuyện này chỉ có mỗi tôi vừa đọc sách trong phòng sách vừa vất cả huấn luyện hai mươi người đàn ông là con trai thứ trở xuống.

Sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, Helge trở thành trợ thủ đắc lực của tôi. Đây là một trong số ít những thành quả mà tôi có được.

Mặc dù ngoài việc huấn luyện ra thì cậu ta còn phải chăm sóc những mảnh ruộng vừa mới khai hoang khiến tôi vô cùng không đành lòng. Nhưng ở thời điểm hiện tại, tôi hoàn toàn không thể cải thiện đãi ngộ cho cậu ta.

Kurt đã thu nhận người thừa kế của gia đình thợ thủ công và phú nông cùng thế hệ làm thuộc hạ để củng cố địa vị của mình, chắc hẳn không cần phải đối mặt với những vất vả như vậy.

Hơn nữa, Kurt dường như rất ghen tị với tài năng quân sự của tôi.

Khi nghe nói đến chuyện này, tôi còn bật cười bởi vì bản thân cảm thấy nó quá nực cười.

Tôi thực sự là người có kiếm thuật giỏi nhất lãnh địa này, ngay cả thuật bắn cung cũng không hề thua kém thợ săn chuyên nghiệp.

Nếu có đội cảnh vệ hoặc dân binh với quy mô nhất định, tôi chắc hẳn có thể chỉ huy tốt hơn cha và Kurt.

Nhưng mà như thế thì đã sao nào?

Cho dù bản thân là người giỏi nhất ở cái lãnh địa nông thôn bị cô lập này, những người ưu tú hơn tôi ở bên ngoài vẫn nhiều vô số kể như sao trên trời.

Nhìn từ góc độ của tôi, sự ghen tị của Kurt hoàn toàn là đang kiếm chuyện.

Sau khi tôi ở rể gia tộc chi nhánh, sự ghen tị của anh ấy đối với tôi cũng đồng thời tan biến.

Đối thủ cạnh tranh trở thành người đứng đầu gia tộc chi nhánh, chắc hẳn đã khiến anh ấy yên tâm rồi.

Thật đúng là một người đứng đầu tiếp theo rất nhàn nhã.

Tôi rõ ràng ở gia tộc chi nhánh, lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi vì bản thân phải đợi cháu gái trực hệ của chú là Marlene trưởng thành, cho nên tôi mới ở rể gia tộc chi nhánh muộn đến như vậy.

Sau khi thực sự ở rể, thái độ của vợ là Marlene cũng khiến cho tôi rất bối rối.

Nhìn từ góc độ của các thành viên gia tộc chi nhánh, bọn họ dường như cho rằng nhóm chú đã bị hãm hại bởi mưu kế của gia tộc chính muốn chiếm đoạt gia tộc chi nhánh.

Mặc dù tôi không rõ cha đang nghĩ gì, nhưng giá như lúc đó người ít nhất có thể cho phép tôi ra trận cùng quân đội thì tốt rồi.

Dáng vẻ Marlene trông rất đáng yêu, cho nên tôi rất muốn nói rằng mình không hề bất mãn chút nào về việc kết hôn với cô ấy.

Thế nhưng, ngay cả trong đêm tân hôn, cô ấy cũng tỏ vẻ 'Đây là vì sinh con, cho nên không còn cách nào khác' khiến cho tôi vô cùng phiền muộn.

Khi ăn cơm cũng như thế, chỉ có mỗi mình tôi rõ ràng bị coi như là khách không mời mà đến.

Cứ tiếp tục như vậy, tinh thần của tôi sớm muộn sẽ chịu không nổi. Cuối cùng, người cứu tôi lại là đứa em trai nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều.

Tôi có rất nhiều anh em.

Chỉ riêng những đứa con do mẹ là vợ cả sinh ra, đã có Paul, con trai thứ tư Helmut, con trai thứ năm Erich.

Và con trai thứ tám nhỏ tuổi nhất, Wendelin.

Dù sao tất cả đều không thể thừa kế gia nghiệp, cho nên mỗi ngày bọn họ đều bận rộn chuẩn bị cho việc đến vương đô.

Từ khi mười mấy tuổi, bản thân đã bị coi như là phương án dự phòng để đề phòng Kurt xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên tôi vô cùng ghen tị với bọn họ.

"Ngược lại, mọi thứ đều phải tự mình chịu trách nhiệm."

Mặc dù Paul đã nói như vậy, nhưng việc họ có thể rời khỏi đây vẫn khiến người ta phải ghen tị.

Tôi không hề lưu luyến thân phận quý tộc, dù sao tôi đã không còn là quý tộc ngay từ khoảnh khắc trở thành người đứng đầu gia tộc chi nhánh rồi.

Nếu như có thể, tôi cũng muốn đi đến thế giới bên ngoài như đám Paul. Cho đến bây giờ, tôi vẫn mơ ước trở thành Nhà Mạo Hiểm.

"Mình buộc phải rời khỏi đây. Nhưng thành thực mà nói, mình cũng không hề lưu luyến cái quê hương như vậy."

Bản thân rõ ràng có thể thừa kế gia nghiệp, nhưng Kurt lại tìm thấy đối tượng ghen tị mới.

Đó là con trai thứ năm, Erich.

Cái tên này, chỉ riêng việc sinh ra trong gia đình Baumeister, đã khiến cho người ta cảm thấy nhất định có cái gì đó sai sai rồi.

Cậu ta sở hữu ngoại hình tuấn tú, thuật bắn cung cao siêu hơn tôi và một bộ óc xuất chúng.

Dĩ nhiên, cậu ta cũng được dân chúng vô cùng yêu mến.

Đương nhiên, mọi người đều cho rằng cậu ta phù hợp hơn để đảm nhiệm vị trí người đứng đầu tiếp theo.

Mặc dù tôi không nghĩ lãnh địa này sẽ giao lưu qua lại với các lãnh chúa khác, nhưng lãnh chúa được coi như là bộ mặt của cả lãnh địa, thế nên dáng vẻ đương nhiên trông ưa nhìn một chút thì tốt hơn.

Ngay cả khi chỉ xét về năng lực, bất kể có bao nhiêu Kurt đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng Erich.

Cũng khó trách Kurt sẽ ghen tị, nhưng Erich từng tuyên bố rõ ràng rằng tương lai sẽ rời khỏi lãnh địa và sau đó cậu ta đã thực sự rời đi.

Và rồi, đến cuối cùng lại xuất hiện một đứa em trai phi thường khác.

Đó chính là con trai thứ tám, Wendelin.

Đứa trẻ này từ năm ba tuổi đã bắt đầu vùi mình trong phòng sách để đọc sách, cho nên tôi vốn cho rằng em ấy cùng kiểu với Erich.

Thế nhưng, em ấy dần dần bộc lộ tài năng ma pháp.

Việc một đứa trẻ sở hữu tài năng ma pháp xuất hiện ở lãnh địa hẻo lánh như thế này, có thể nói là gần giống như một kỳ tích.

Cha lập tức vách ra đối sách.

Đó chính là hoàn toàn mặc kệ em ấy.

Cha cố gắng hết sức không để em ấy đóng góp cho lãnh địa, nhưng cho dù ông ấy ra lệnh làm như vậy, thì em ấy vẫn có đóng góp cực lớn trong phương diện cung cấp thịt và tôi cũng được hưởng lợi từ đó.

Khi còn ở quê nhà, tôi thường xuyên được ăn thịt gà sao do em ấy cung cấp.

Ban đầu, cha mặc kệ cho Wendelin tự do hành động và sau đó em ấy bắt đầu tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt về ma pháp. Wendelin dường như tập trung luyện tập ma pháp từ sáng sớm đến tối và đôi khi thậm chí còn ngủ lại ở bên ngoài.

Đương nhiên, điều này lại khiến cho ngọn lửa ghen tị bùng lên trong Kurt. Tôi thực sự muốn nói với anh ấy rằng nếu có thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng tự mình đi học đi.

Còn về Wendelin, tính cách tên nhóc này cũng rất tốt.

Bởi vì em ấy hoàn toàn không coi Kurt ra gì và tự ý chuẩn bị cho việc độc lập.

" (Chỉ cần nhìn thấy Wendelin, mình lại cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.) "

Sau khi nghe theo ý ở rể của cha và Kurt, ngay cả vợ cũng giữ khoảng cách với tôi.

Tôi đã chịu đựng đủ cuộc sống như thế này rồi.

Mặc dù tôi thực sự là con trai thứ của gia tộc chính, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.

Bây giờ tôi là người đứng đầu của gia tộc chi nhánh, mặc dù bản thân vẫn buộc phải làm việc cho cha và Kurt với thân phận cận thần, nhưng tôi không cần thiết phải chiều theo ý của bọn họ trong những chuyện khác.

Vài ngày sau khi bản thân hạ quyết tâm, tôi đã tham dự một hội nghị nào đó.

Buổi hội nghị đó được tổ chức tại thôn chính tập trung những di dân đầu tiên, nhằm lắng nghe ý kiến của bọn họ.

Bởi vì họ là tầng lớp ủng hộ quan trọng, cho nên chúng tôi phải quan tâm đến họ.

Tuy nhiên, việc liên tục tổ chức những hội nghị như thế này, đương nhiên sẽ gây ra sự phản cảm khó chịu từ những cư dân của các làng khác.

Mặc dù trong tương lai cần phải giải quyết vấn đề này, nhưng tôi hiện tại là người đứng đầu gia tộc chi nhánh và trên lập trường phải lên tiếng vì lợi ích của bọn họ.

"Cũng đã đến lúc nên giảm bớt lao dịch cho gia tộc chi nhánh rồi."

Dù sao, đàn ông của gia tộc chi nhánh vốn đã ít ỏi rồi.

Do đó, ngay cả phụ nữ của gia tộc chi nhánh cũng phải hỗ trợ công việc khai hoang.

Mặc dù gia tộc chi nhánh cũng có vài tùy tùng, nhưng bọn họ bình thường đều bận rộn với thân phận nông dân. 

Ngay cả khi nhờ họ giúp đỡ, điều này cũng có giới hạn.

"Chẳng phải chúng ta đã đưa Hermann, một người đàn ông sang đó rồi sao?"

"Một mình tôi cũng có giới hạn."

Quả nhiên Kurt chỉ coi tôi như một đứa em trai nhỏ. 

Đối với anh ấy, bởi vì họ đã đưa đứa em trai nhỏ đến gia tộc chi nhánh, thì mình đương nhiên không có lý do gì để không lợi dụng.

Thì ra là vậy. Sau khi bình tĩnh phân tích, tôi nhận ra sự cai trị ổn định mà lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister thiết lập thông qua việc ưu đãi với thôn chính, chỉ là một lâu đài cát yếu ớt. 

Mặc dù cha và trưởng làng Klaus đều cảm nhận được nguy cơ, nhưng họ vẫn không tìm ra cách giải quyết đổi mới và Kurt thậm chí còn không phát hiện ra cái nguy cơ này.

" (Theo một khía cạnh nào đó, thật sự khiến người ta phải ghen tị... ) Lượng rượu mật ong sản xuất ra, cũng giảm đi bởi vì lao dịch."

Sản xuất rượu mật ong bằng kỹ thuật nuôi ong truyền thống là gia nghiệp của gia tộc chi nhánh.

Thế nhưng, khi nhân lực cực kỳ thiếu thốn lại phải tăng thêm lao dịch, cho nên sản lượng cũng theo đó mà giảm xuống.

"Còn nữa, mấy người cũng đến lúc phải trả tiền rượu mật ong rồi."

Rượu ở lãnh địa này được coi như là vật quý giá.

Mặc dù sản lượng lúa mì có tăng, nhưng bởi vì việc nấu rượu sẽ khiến cha không vui, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có một số lượng nhỏ bia tự nấu.

Thế nhưng, gia tộc chính lại trưng thu rượu mật ong từ gia tộc chi nhánh để phân phát cho cư dân, còn liên tục ghi nợ mà chậm chạp không chịu trả tiền rượu. Thật đúng là vô cùng tệ hại.

Cũng khó trách tôi ở gia tộc chi nhánh lại như ngồi trên đống lửa.

"Khoản tiền đó sớm muộn gì cũng sẽ trả."

"Vậy sao. Thế thì trước khi thanh toán xong, chúng tôi sẽ tạm ngừng cung cấp rượu mật ong. Gần đây nhân lực vừa vặn đang thiếu thốn. À, đừng quên thanh toán số tiền rượu đã ghi nợ cho đến nay nhé."

"Hermann!"

Chẳng biết tại sao Kurt lại giận tím mặt.

Một gia tộc chi nhánh lại dám đưa ra yêu cầu với gia tộc chính. Đối với anh ấy, đây chắc hẳn là sự ngạo mạn hết thuốc chữa.

Rốt cuộc anh ấy coi tôi là cái gì vậy.

Mặc dù cha và Kurt chịu trách nhiệm cai trị, có nghĩa vụ duy trì sự ổn định của lãnh địa này, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.

Cho dù gia tộc chi nhánh thiếu đàn ông, nhưng nếu cứ mãi ép buộc thì chẳng khác nào muốn bọn họ trở thành thế lực chống lại gia tộc chính.

" (Các người định coi tôi là vật hi sinh sao!) "

Trong lòng tôi dần dần bùng lên cơn phẫn nộ.

Trong số các anh em nhà Baumeister, tại sao chỉ có mỗi mình tôi gặp phải loại chuyện như thế này.

Mặc dù có lẽ bản thân không thể trở thành quý tộc, nhưng tôi vẫn rất ghen tị với Paul, Helmut và Erich.

Bởi vì chỉ cần sống ở thế giới bên ngoài, bọn họ cũng không cần phải bận tâm đến đủ loại hạn chế của cái lãnh địa nông thôn hẻo lánh đáng ghét này.

Hình ảnh tiếp theo hiện lên trong đầu tôi là hình bóng của con trai thứ tám Wendelin được phép tự do hành động để tránh tranh chấp quyền thừa kế, nhưng vì thế mà bị cư dân coi là thằng quỷ lười biếng.

Cho dù bản thân còn nhỏ tuổi, nhưng Wendelin vẫn hành động theo ý chí của riêng mình.

Mặc dù đó là bởi vì Wendelin sở hữu tài năng ma pháp, nhưng bất kể người xung quanh nhìn nhận hay bình luận ra sao, em ấy thực sự đều sống một cách tự do.

Trên khuôn mặt của Wendelin, người mỗi ngày sáng sớm ra ngoài và đến hoàng hôn mới về, hoàn toàn không có bất kỳ sự lo lắng hay hoang mang nào cả.

Tôi rất ít khi có cơ hội nói chuyện với em ấy.

Tuổi tác của chúng tôi vốn dĩ đã có một khoảng cách, tôi hiện tại còn là người đứng đầu gia tộc chi nhánh và chỉ cần nói chuyện với em ấy cũng có thể kích thích Kurt.

Kurt lo lắng tôi sẽ liên thủ với Wendelin và cùng nhau cướp đoạt địa vị của anh ấy.

Mặc dù đây chỉ là hoang tưởng, nhưng nếu tính đa nghi của Kurt quá mạnh, anh ấy có thể sẽ thự sự tin vào điều đó.

"Nói tóm lại, xin mọi người hãy đồng ý điều kiện mà tôi vừa nói."

Ngay cả khi bản thân không đạt đến trình độ như Wendelin, nhưng tôi cũng nên đi con đường của riêng mình.

Cha và Kurt đã là người của gia tộc khác, tôi hiện tại là người đứng đầu gia tộc chi nhánh.

Nếu đã như vậy, tôi phải đặt lợi ích của gia tộc chi nhánh lên hàng đầu.

"Việc khai hoang đã kết thúc một giai đoạn, chúng ta sẽ thanh toán hết khoản nợ trước đây."

"Cha!"

"Chúng ta đã gây thêm phiền phức cho họ bởi vì công cuộc khai hoang, cho nên việc trả tiền cũng là lẽ đương nhiên thôi."

Kết quả là cha đã dựa trên lý do này mà thanh toán hết các khoản nợ trước đó.

Giờ đây, đối với người của gia tộc chi nhánh, có lẽ ngay cả cha cũng không còn đáng tin nữa.

Còn Kurt thì dường như nghĩ rằng cho dù không trả tiền cũng không sao cả.

Tôi nghĩ Kurt chắc hẳn cho rằng quý tộc chỉ cần có rất nhiều tiền, thì họ chẳng cần lo lắng cái gì hết.

Nhưng nếu vì thế mà trở thành kẻ thù của gia tộc chi nhánh, anh ấy định giải quyết như thế nào?

" (Mặc dù chúng tôi hiện tại dựa vào sự kết hợp của cha và Kurt, mới miễn cưỡng có thể trấn áp phe bảo thủ ở thôn chính để cai trị lãnh địa...) "

Thế nhưng, cuộc viễn chinh Khu Rừng Quỷ đã khiến cho gia tộc chính và gia tộc chi nhánh trở mặt thành thù. Trong thôn chính, nhóm thanh niên cũng bắt đầu chống lại những ông già bảo thủ.

Hai làng còn lại cũng chỉ vì cha và Kurt là lãnh chúa, cho nên họ mới miễn cưỡng nghe theo mệnh lệnh.

Sau một trăm năm thành lập, lãnh địa này đã bắt đầu tan rã.

" (Có lẽ lãnh địa này sẽ bởi vì một bước ngoặt nào đó, mà cứ thế chia cắt cũng nên.) "

Đến lúc đó, cha và Kurt sẽ rời khỏi vị trí người cai trị lãnh địa này.

" (Đây có lẽ chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi...) "

Sau cuộc hội nghị này, tôi cuối cùng được công nhận là người của gia tộc chi nhánh.

Vợ tôi cũng trở nên giống một người vợ, đây chắc hẳn là cái gọi là 'đánh bừa mà trúng' nhỉ.

Mặc dù Kurt bắt đầu không ưa tôi, nhưng dù sao cái tên chết tiệt đó cũng không đánh thắng được tôi.

Vài năm sau, diễn biến tiếp theo diễn ra đúng như những gì tôi đã giải thích trước đó.

Sau khi cha nghỉ hưu, tôi trở thành người đứng đầu của lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister này, Paul cũng được ban cho lãnh địa. Cuối cùng, phần lớn đất chưa khai hoang đều được phân phong cho Wendelin và em ấy cũng vì thế mà trở thành Bá Tước.

[phân phong (分封): phân đất phong hầu ]

Chuyện của Kurt, tốt hơn là đừng nhắc đến nữa.

Cái tên khốn đó đã tự mình mất kiểm soát bởi vì không theo kịp tương lai khi lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister mở rộng quan hệ với bên ngoài.

Haiz, mọi chuyện là như vậy đấy.

"Cái đó... Hermann-sama."

"Jürgen, tôi đã nói với cậu là bây giờ chúng ta vẫn chưa thể làm gì cả mà."

Thay đổi lớn nhất sau khi tôi trở thành lãnh chúa mới là tôi trở nên thường xuyên nói chuyện và thương lượng với những người khác ngoài trưởng làng thôn chính Klaus. 

Bởi vì đủ loại nhân tố, số làng hiện tại thuộc lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister đã tăng lên 5.

Trưởng làng của các thôn mới đều do chính cư dân của làng đó tự quyết định.

Mặc dù mọi người đều thừa nhận tôi là lãnh chúa, nhưng mọi thứ thực sự không thể giống như trước đây.

Ví dụ như bãi bỏ chính sách ưu đãi thôn chính, dừng việc để Klaus độc chiếm công việc thu thuế, triệu tập những người có thế lực của các làng để tổ chức hội nghị, .v.v. Cho dù bản thân cảm thấy sẽ gặp phải nhiều sự phản kháng, nhưng tôi vẫn phải thực hiện những quyết định mới này.

Jürgen nổi tiếng ghét Klaus, đã bày tỏ sự tán thành với những ý kiến này và gần đây mỗi ngày đều sẽ chạy đến nhà tôi.

Cậu ta dường như mong đợi có thể nhanh chóng hạ thấp địa vị của Klaus xuống ngang bằng với các trưởng làng khác.

Mặc dù các trưởng làng khác cũng có cùng ý kiến, nhưng họ vẫn không thể hoàn toàn bình đẳng.

Dù sao, con gái của Klaus, Leila-san là vợ bé của cha và con cái của cô ấy đều là em trai em gái cùng cha khác mẹ của tôi.

Địa vị lãnh chúa của tôi vẫn chưa đủ vững chắc, cho nên ít nhất không thể để bọn họ đối địch với tôi.

Thế nhưng, gầy đây Klaus thực sự rất kỳ lạ.

Kể từ khi nói chuyện thẳng thắn với cha, ông ta đã trở nên rất thành thật.

Mặc dù ông ta không lơ là công việc trưởng làng, nhưng cảm giác không còn mấy động lực.

Leila-san rõ ràng cũng ở lại đây.

Không biết có phải là bởi vì thông cảm cho Paul không, mà cha đã không đưa cả Leila-san đi cùng.

Đối với Leila-san, cô ấy và cha thực sự đơn thuần chỉ là liên hôn chính trị. So với cha thì con cái vẫn được ưu tiên hơn sao?

Những em trai em gái cùng cha khác mẹ đó cũng lặng lẽ nghiêm tục phụ tá Klaus và kinh doanh cửa hàng mà Wendelin để lại.

Họ không có ý định chỉ kiếm lợi cho bản thân và cũng không chặt chém khách hàng.

Haiz, cho dù tất cả chỉ là em trai em gái cùng cha khác mẹ, nhưng bọn họ vẫn có cùng huyết thống, cho nên mức độ ưu đãi này là cần thiết.

Suy cho cùng, không có cách nào để bọn họ trở thành quý tộc được.

Về việc cai trị lãnh địa, có lẽ là cảm giác như vậy. Mặc dù mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng đám Jürgen dường như cảm thấy Klaus trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

"Không lẽ ông ta đang có kế hoạch nào đó sao?"

"Đó chỉ là suy đoán của anh thôi, hay là cứ gọi Klaus đến chất vấn thử xem?"

Klaus vốn dĩ đã rất đáng ngờ từ trước rồi, cho nên tôi cũng có thể hiểu được vì sao Jürgen lại ghét ông ta, nhưng tôi cũng không thể chỉ vì vậy mà hạn chế hành động của Klaus được.

"Sổ sách thu thuế và báo cáo tài chính của các cửa hàng, cậu cũng đã xem qua rồi chứ?"

"Đã xem rồi."

Sau khi cha nghỉ hưu và chuyển đi, đám Jürgen cảm thấy địa vị của Klaus suy yếu. Việc đầu tiên mà họ làm là kiểm tra kỹ lưỡng sổ sách để xác nhận xem Klaus có biển thủ tiền thuế đút túi riêng hay không

Kết quả là Klaus hoàn toàn trong sạch.

Mặc dù bản thân cũng cảm thấy Klaus rất đáng ngờ, nhưng tôi không nghĩ ông ta sẽ làm những chuyện xấu nông cạn thiển cận như vậy.

"Nhưng mà cái tên Klaus chết tiệt đó!"

"Mặc dù tôi không phải là không thể hiểu tâm trạng của cậu..."

Sau khi nghe xong lời của đám Jürgen, tôi lập tức đi xác nhận tình hình của Klaus và gia đình ông ấy.

Tuy nói vậy, tôi và họ không hề có khúc mắc nào cả.

Tôi chỉ đi xem đám Klaus làm việc mà thôi.

Lãnh chúa vốn dĩ phải thường xuyên đi thị sát.

"Đây chẳng phải là Hermann-sama sao?"

Sau khi rời khỏi nhà và đi vòng quanh thôn chính, tôi phát hiện nơi đây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã được sắp xếp lại vô cùng hoàn thiện.

Ruộng đất đã được sắp xếp lại thành hình vuông thuận tiện cho việc canh tác. Những tảng đá lớn, cây đại thụ, ngọn đồi nhỏ, gò đất gây cản trở, đều đã được san phẳng và diện tích canh tác cũng vì thế mà tăng lên.

Nhiều căn nhà của dân làng cũng được di đời, không cần phải tốn thời gian dài để đến chỗ ruộng đất nữa.

Ngược lại, dân số giảm nhẹ, nhiều người đã chuyển đến ngôi làng mới ở vùng đất chưa khai phá. 

Thôn chính từ trước đến nay, bất kể là diện tích canh tác hay việc đi lại đến chỗ ruộng đất đều thuận lợi hơn những ngôi làng khác. Bởi vì giờ đây đã có ma pháp của Wendelin, điều kiện của mỗi ngôi làng đều trở nên giống nhau.

Cũng có rất nhiều người già bày tỏ sự cảm thán về điều này, bọn họ dường như thổ lộ không ít lời oán trách với Klaus.

Thế nhưng, Klaus dường như đã thẳng thắn đáp lại với bọn họ rằng đó là xu thế của thời đại.

Mặc dù nhiều người đều cho rằng Klaus đang lén lút âm mưu cái gì đó, nhưng tôi cảm thấy điều đó thực sự quá gán ghép khiên cưỡng.

Em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Walter đang thảo luận với những dân làng trẻ tuổi khác ở trên mảnh ruộng của thôn chính.

Có vẻ đó không phải là chuyện gì quá ghê gớm, cậu ta lập tức phát hiện ra tôi và đến bắt chuyện.

"Lãnh chúa-sama, nghe nói ngài sắp phải chuyển nhà."

"Đúng vậy."

Cùng với việc lãnh địa mở rộng, ngôi nhà cũ không còn nằm ở trung tâm lãnh địa nữa. Theo lời khuyên của Wend và Burkhart-san, tôi cũng muốn biến rượu mật ong thành đặc sản và tăng sản lượng, cho nên nơi này thực sự không đủ chỗ.

Có vẻ như Walter biết tôi sắp phải chuyển nhà.

"Đây cũng là xu thế của thời đại mà."

"Đúng vậy."

Mặc dù Walter là cháu trai của Klaus, nhưng cậu ta không hề có bất kỳ điểm đáng ngờ nào cả. Cậu ta thay thế Klaus và nghiêm túc hỗ trợ công việc của trưởng làng.

"Walter, Karl có ở cửa hàng không?"

"Không, cậu ấy đang đo đạc ở khu vực dự kiến xây dựng làng mới. Ông nội cũng ở cùng với cậu ta."

"Vậy à, sẽ không có nguy hiểm chứ?"

Wendelin hiện tại không có ở đây, nếu không có tường đất, tôi cứ có cảm giác sẽ bị động vật hoang dã tập kích.

"Có người đang hỗ trợ bọn họ."

"Là những Nhà Mạo Hiểm đó sao?"

Mặc dù tôi cảm thấy lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister không có đặc sản nào khác ngoài rượu mật ong, nhưng gần đây đã bắt đầu có Nhà Mạo Hiểm đến đây quan sát tình hình.

Đây cũng là bằng chứng cho thấy bắt đầu có sự giao lưu với bên ngoài. Bọn họ dường như đến để thị sát xem có thể săn bắt Phi Long và Dực Long một cách hiệu quả ở dãy núi lớn Riku hay không.

Mặc dù tôi đã giao chuyện của bọn họ cho Klaus xử lý, nhưng xem ra ông ấy đã tận dụng họ rất tốt.

Bởi vì họ là những Nhà Mạo Hiểm có cách săn được Phi Long, cho nên động vật hoang dã ở vùng đất chưa khai phá tầm thường này chắc hẳn không phải là đối thủ của bọn họ.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tôi sẽ đi một chuyến qua cửa hàng một lát xem sao."

"Đây chẳng phải là lãnh chúa-sama sao?"

Sau khi bước vào cửa hàng nằm ở rìa của vùng đất chưa khai phá, tôi thấy bên trong có 3 người phụ nữ và 2 người đàn ông đang làm việc trong tiệm.

Ba người phụ nữ là Leila-san ở lại lãnh địa này, hai cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi là Agnes và Korona. Hai người đàn ông là chồng của họ, Norbert và Reiner.

"Lãnh chúa-sama, chúng tôi đang kiểm kê hàng hóa."

Có vẻ như cả năm người, bao gồm cả Leila-san đang tiến hành kiểm kê hàng hóa.

Có điều, Leila-san thực sự rất xinh đẹp. Mặc dù đây chỉ là liên hôn chính trị, nhưng cha thực sự đã 'rất hời' rồi.

Mặc dù cuộc đời của Leila-san cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi cái chết của vị hôn phu, nhưng cô ấy hiện tại đang sống cùng con trai và các con gái của mình. Cái này chắc hẳn vẫn có thể coi là hạnh phúc nhỉ?

Thay vì nói là bị cha ruồng bỏ thẳng thừng, chẳng bằng nói Leila-san vốn dĩ chỉ coi việc làm vợ bé của ông ấy là một loại nghĩa vụ mà thôi.

Cho dù cô ấy nói muốn đi theo, tôi cảm thấy mẹ cũng sẽ không vui vẻ gì, cho nên việc này thực sự đã giúp ích rất nhiều.

"Nếu ngài muốn tìm cha tôi, ông ấy hiện giờ chắc hẳn đang ở khu vực dự kiến xây dựng làng mới."

"Quả nhiên, đúng như những gì Walter đã nói."

Tôi bước ra khỏi cửa hàng, tiếp tục đi về phía Nam từ ngôi làng mới được thành lập ở vùng đất chưa khai hoang và tiến đến khu vực dự kiến xây dựng làng mới.

Mặc dù tôi phải cẩn thận bị động vật hoang dã tập kích, nhưng đám Helge cũng đồng hành cùng tôi với thân phận hộ vệ.

Với thân phận hiện tại, tôi đã không còn được phép ung dung một mình ra ngoài nữa.

Sau khi đến hiện trường, tôi nhìn thấy Klaus với Karl đang cùng nhau đóng cọc xuống đất và buộc dây vào đó.

Họ đang đánh dấu đâu là khu dân cư, đâu là ruộng đất để Wend tiện thi công sau này.

"Lãnh chúa-sama, ngài đến thị sát sao?"

"Ừm, bởi vì tôi vừa vặn có thời gian rảnh."

Sau khi tôi trở thành lãnh chúa, Klaus đã trở nên rất thành thật. Tôi nghĩ rằng ông ấy chắc hẳn không còn âm mưu chuyện kỳ lạ nào nữa.

Mặc dù tôi không thể kiểm chứng xác nhận, nhưng ông ấy không chỉ hoàn thành công việc của trưởng làng thôn chính, mà đồng thời còn tận tình hướng dẫn tỉ mỉ cách làm việc cho các trưởng làng ở làng mới.

Bởi vì các trưởng làng mới không biết Klaus của trước đây, cho nên họ đều cho rằng ông ấy là một người ôn hòa. Thế nhưng, những trưởng làng cũ đã ở đó từ trước, vẫn nghi ngờ Klaus có mưu đồ nào đó.

"Tôi chắc hẳn sẽ cứ thế nhìn lãnh địa Baumeister phát triển cho đến khi chết già."

Đối với những lời nói này, tôi nửa tin nửa ngờ.

"Những người này là hộ vệ của ông sao?"

"Mấy vị này là những Nhà Mạo Hiểm chuyên săn rồng. Bọn họ dường như muốn đi xem xét khắp nơi, xác nhận xem có thể lấy lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister làm cứ điểm hoạt động hay không. Mặc dù những vị này tìm tôi có việc, nhưng khi tôi nói hôm nay mình phải đo đạc và rất bận rộn, thì bọn họ lập tức đề nghị đảm nhiệm vai trò hộ vệ cho tôi."

Khi tôi vừa nhìn sang những Nhà Mạo Hiểm xung quanh Klaus, bọn họ lập tức khẽ cúi chào tôi.

"Thật có lễ phép."

"Cách hành xử của những Nhà Mạo Hiểm chuyên săn rồng, dường như hơi khác biệt so với những Nhà Mạo Hiểm khác."

Người có thể một mình đánh bại rồng không nhiều. Theo như những gì tôi biết, có lẽ cũng chỉ có Wend, Burkhart-san và đạo sư của bọn họ. 

Những Nhà Mạo Hiểm khác đều lập đội và tận dụng sức mạnh hợp tác phối hợp dưới những chiến thuật chặt chẽ tỉ mỉ để săn rồng.

Vì vậy, những người có cá tính quá mạnh mẽ không phù hợp.

"Nếu chúng ta có thể thuận lợi chiêu mộ bọn họ, liệu việc đó có giúp ích cho sự phát triển của lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister không?"

"Vâng, dù sao chúng ta cũng không thể hoàn toàn dựa vào Wendelin-sama, chúng ta cũng cần phải có những dự án phát triển của riêng mình."

"Nói cũng đúng."

Tôi tán thành ý kiến của Klaus, vừa nghĩ rằng bản thân cũng phải bắt đầu xử lý công vệc này khi vừa trở về nhà.

Bản thân từng rời khỏi gia tộc chính bởi vì ở rể gia tộc chi nhánh, vậy mà tôi lại trở về căn nhà này... Đời người thực sự khó lường.

Tôi vừa suy nghĩ vừa bước vào phòng sách và sau đó hiếm khi nhìn thấy bóng dáng cô vợ Marlene ở đó.

"Em đến đọc sách à?

"Hôm nay không phải."

Mặc dù Marlene đã trả lời như vậy, nhưng cô ấy chắc hẳn không thích đọc sách đến thế. Bởi vì tôi cũng thế, cho nên có lẽ chúng tôi là một cặp vợ chồng giống nhau.

"Nè, Klaus có vấn đề gì không?"

"Em cũng hoài nghi ông ấy à."

Rất nhiều cư dân cũ hoài nghi Klaus. Bởi vì Klaus là một người thâm sâu khó lường, cho nên mọi người đều cho rằng cho dù đối phương hiện tại trông có vẻ an phận, nhưng thực ra ông ấy nhất định đang âm mưu chuyện xấu xa nào đó. Bản thân cũng không hoàn toàn tin tưởng ông ta, cho nên tôi cũng không có tư cách nói người khác.

"Ví dụ như liên thủ với Wend, định cướp đoạt lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister chẳng hạn?"

"Sao có thể chứ."

Wend phải chịu trách nhiệm phát triển và cai trị lãnh địa rộng lớn như thế. Em ấy không thể có dã tâm với lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister nhỏ bé đến đáng thương so với lãnh địa của mình.

Nếu Wend thực sự có ý định này, lãnh địa này đã sớm trở thành món đồ của em ấy rồi.

"Thằng bé đó trông không giống người như vậy đâu."

Wend luôn tỏ ra rất thản nhiên, nhưng em ấy cũng có một mặt là người quá lương thiện.

"Cho dù không liên quan đến Bá Tước Baumeister-sama, Klaus vẫn rất đáng ngờ."

Mặc dù tôi lờ mờ cảm thấy ông ta rất đáng ngờ, nhưng bản thân lại không có chứng cứ. Xem ra tình trạng của Marlene cũng giống tôi.

"Hơn nữa, ông ấy lại còn kết giao với những kẻ ngoại lai."

"Những người đó chỉ đến làm việc thôi. Với lại, em đừng nói lời như vậy ra ngoài chứ."

Chúng tôi lại không phải là Kurt, nếu dùng từ 'kẻ ngoại lai' để gọi người ta, nó có thể sẽ phát sinh xung đột với cư dân mới.

Marlene là phu nhân của lãnh chúa, cho nên phương diện phát ngôn phải vô cùng cẩn thận.

Mặc dù hôm nay các Nhà Mạo Hiểm đi cùng Klaus phụ trách thỏa thuận đàm phán và xử lý công việc thực tế, nhưng họ vẫn cẩn thận điều tra dãy núi lớn Riku.

Hiện tại vẫn chưa có điểm nào đáng ngờ cả.

"Có phải em lo lắng quá mức rồi không?"

Tôi thử trấn an Marlene và sau hôm đó cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào khác.

Klaus dẫn các con làm việc, các Nhà Mạo Hiểm cũng tiếp tục điều tra.

"À phải rồi, lãnh chúa-sama."

Nhưng vào một buổi tối nọ, Klaus đột nhiên đến tìm tôi.

"Việc đo đạc và phân chia khu vực dự kiện xây dựng làng mới đã hoàn thành. Khi nào Wendelin-sama sẽ đến ạ?"

Hiệu suất làm việc của Klaus vẫn nhanh như mọi khi, sau này tôi mới biết ông ta thực ra cũng biết đo đạc, chỉ là từ trước đến nay vẫn luôn không có cơ hội thể hiện mà thôi.

"Nếu sau này biết là ngày nào, xin hãy nói sớm cho tôi biết."

"Tôi biết rồi, cứ thế mà làm."

Dù sao, tôi và Wend cũng thỉnh thoảng mở cuộc họp với nhau. Wend không giỏi đối phó Klaus và em ấy vốn dĩ đã cố gắng tránh mặt ông ta hết sức có thể.

"Wendelin-sama sẽ đến trong lúc bận rộn, cho nên chúng ta không thể lơ là được."

Chỉ cần Klaus không gây chuyện thì không sao cả. Mặc dù bản thân nghĩ như thế, nhưng tôi vẫn cẩn thận không buột miệng nói ra hay để lộ biểu cảm trên nét mặt.

"Lại sắp phát triển làng mới rồi."

Klaus vui vẻ cười nói, nhưng chẳng biết tại sao mà trong lòng tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Nhưng cho đến tận ngày Wend đặt chân đến lãnh địa Hiệp Sĩ Baumeister, tôi vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

◆◇◆◇◆

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận