Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Tại một thị trấn nhỏ có tên là Nousiainen, Nam Intis.
“Lại một ngày tươi đẹp khác!”
Danitz ngồi vắt vẻo trên lan can sắt ở rìa thị trấn, cười đùa với chúng bạn.
“Một ngày tươi đẹp!”
Những người bạn của cậu ta gào theo, trông khá phấn khởi.
Quần áo trên người đám thanh thiếu niên này tuy không thể gọi là tốt, nhưng cực kỳ thời thượng, hoàn toàn bắt kịp xu hướng thời trang của Trier.
Tất nhiên, đây chỉ có thể gọi là bắt kịp, chứ không phải bắt chước, vì họ gặp phải một trở ngại đáng kể…
Không có tiền!
Dù là quần áo cầu kỳ lộng lẫy, hay trang sức xa hoa tinh xảo, chúng đều nằm ngoài tầm với của họ.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chở phân tới các trang trại ngoại ô đi ngang qua, giật nảy vì tiếng hò hét của nhóm người. Người đánh xe ném cho đám du côn ăn không ngồi rồi kia một cái nhìn khinh khỉnh, rồi giơ roi lên thúc ngựa tăng tốc.
“Tao về nhà ăn gì đó đây. Hẹn chúng bay ở quán rượu lúc bảy giờ tối nhá.”
Danitz vẫy tay chào chúng bạn rồi quay người băng qua đường.
Áo trên người cậu đính thêm đủ thứ túi, quần thì mang phong cách khoét lỗ và rách tua.
Vừa bước vào cửa nhà, Danitz thuần thục nhảy sang một bên, thành công né tránh cành cây đầy gai mà bố mình vung đến.
“Mày lại đi lêu lổng với đám du côn đó à!” Bố Danitz trừng mắt nhìn con trai.
Danitz cứng đầu đáp, “Làm gì có chuyện đó. Bố mẹ chúng nó toàn nói: ‘Mày lại đi giao du với thằng khốn Danitz đó nữa à’ thôi!”
“Hôm nay tao quật chết mày!” Bố Danitz vung vẩy cành cây và lao tới.
Danitz chẳng hề hoảng loạn, khéo léo né tránh, lúc chạy lúc nhảy trong căn phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ăn.
Vài phút sau, bố Danitz mới chậm lại, thở hồn hển, “Cái thằng trời đánh thánh vật, cái đồ bỏ đi này! Mày có gan thì đi luôn đi đừng vác mặt về!”
Danitz thở gấp, không hề nao núng, “Dành đủ tiền con đi liền!”
Khi hai người ngồi xuống ghế riêng, mẹ Danitz bước ra từ bếp, tay bưng một hũ sứ nghi ngút khói.
Mùi thịt thơm phức lan tỏa trong không khí, khiến hai cha con đang nhìn nhau giận dữ đều phải nuốt nước bọt.
Một tuần, gia đình họ chỉ được ăn thịt một đến hai lần. Với Danitz thì đó chẳng khác nào ngày lễ.
Đây chính là khởi đầu của một ngày tươi đẹp.
“Danitz à, con đã mười sáu tuổi, đến lúc phải gánh vác trách nhiệm gia đình rồi. Con không muốn ngày nào cũng được ăn thịt, một tuần uống một ly bia sao?” Mẹ Danitz đặt hũ sứ xuống, phủi tay nói.
Bố Danitz thở dài rồi nói thêm, “Tao nói chuyện với quản lý René rồi. Mày chỉ cần thôi mặc mấy bộ đồ như thế này, để tóc gọn gàng hơn là sẽ được nhận vào làm ở vườn nho. Mỗi tuần kiếm được 3 Verl d’or và được về nhà một ngày.”
“Con không đi.” Danitz đáp ngay.
“Vậy mày muốn làm gì?” Bố cậu đột nhiên cao giọng.
Danitz gân cổ đáp, “Con muốn đi Trier!”
“Đi Trier… Mày làm gì ở Trier? Làm người hầu à? Làm gì có ông chủ nào muốn thuê một thằng hầu mặt mũi lúc nào cũng xưng xỉa như mày. Làm công nhân bốc vác ở bến tàu? Kiếm thì ít, việc thì nhiều, còn không bằng làm ở vườn nho.” Bố Danitz giận đến mức bật cười.
Mẹ Danitz nói tiếp, “Mẹ nghe nói ở Trier, tiền nhà, tiền ăn uống, các chi phí cần chi mỗi ngày cộng lại cũng mất tới 1 Verl d’or lận. Đó là tiết kiệm lắm rồi đấy.”
“Quản lý René nói rằng ở Trier, kiếm được dưới 1.300 Verl d’or một năm thì sống khổ lắm con ạ, đặc biệt là với gia đình ba người như nhà mình.” Bố Danitz gật đầu bảo, “Tốt hơn hết là mày nên đi làm ở vườn nho. Mày sẽ được bao ở, còn được bao ăn hai bữa mỗi ngày.”
Danitz giận dữ đáp trả, “Chẳng lẽ con chỉ có thể trở thành nông dân hay người hầu thôi à?”
“Mày cũng có thể làm người làm vườn hoặc đầu bếp. Tao sẽ nói chuyện với quản lý René, trả thêm một khoản phí nhỏ để mày có thể học nghề từ đầu bếp hoặc người làm vườn, không, thợ làm vườn của vườn nho.”
“Không, con không muốn làm mấy chuyện đó.” Danitz nói chắc nịch, “Con muốn đến Trier, con muốn làm giàu, con muốn trở thành triệu phú!”
“Mày!” Người bố run rẩy chỉ tay vào con trai, “Mày đến Trier thì cũng chỉ làm mấy chuyện này thôi, chẳng lẽ mày còn định gia nhập băng đảng?”
“Ít nhất ở Trier cũng đầy cơ hội và nhiều hứa hẹn. Ở nông thôn thì mọi thứ vẫn y như mười năm trước. Còn gì tệ hơn nữa đâu.” Danitz không nao núng.
“Con có thể phấn đấu để trở thành người quản lý vườn nho. Quản lý René ban đầu cũng chỉ là một người hầu bình thường.” Mẹ Danitz khuyên nhủ, “Nếu con đủ may mắn, con sẽ được mặt trời ban phước.”
“Bao nhiêu người như vậy cũng chỉ có một quản lý René. Với cả… với cả con cũng không muốn làm người hầu.” Danitz hơi hạ giọng.
“Thôi được rồi, ăn trước đã.” Mẹ Danitz bảo, ngăn chồng tiếp tục.
Sau bữa tối, Danitz tìm được cơ hội lẻn khỏi nhà, đến bên ngoài quán rượu duy nhất ở Nousiainen.
Là một thành viên của nhóm côn đồ địa phương, việc đến quán rượu mỗi tối để uống ké đã trở thành một phần cuộc sống.
Tất nhiên, Danitz và bạn bè không hề tống tiền chủ quán, người có cánh tay to như bắp đùi họ. Đám côn đồ chỉ muốn tận hưởng bầu không khí ở đây. Thỉnh thoảng, sẽ có người cần đánh nhau và thuê họ bằng rượu. Hoặc khi người quen nào đó vui vẻ hay kiếm được tiền, họ cũng được mời uống một ly. Giả dụ có thương gia ngoại lai cần sự giúp đỡ của dân bản địa thì đó chính là cơ hội để họ vui chơi thỏa thích.
Những cô gái bán hoa trong quán cũng chủ động xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ để tránh bị ức hiếp.
Nhưng nếu muốn chơi miễn phí thì mấy cô chỉ tiếp một người một tuần, và chỉ được một lần duy nhất. Xấu hổ thay, Danitz luôn thua trong trò oẳn tù tì đó.
“Nghe nói hôm nay có vài người xứ khác đến đây.” Một người bạn của Danitz dựa vào bức tường bên hông quán và thì thầm với cậu.
“Họ có cần giúp gì không? Dẫn đường, cung cấp thông tin, làm vệ sĩ cũng được!” Mắt Danitz sáng rực.
Người bạn kia lắc đầu, “Bọn tao chưa tiếp xúc với họ. Thấy bảo là đến từ cảng Seri, một trong số đó hình như là người hát rong.”
“Không phải người Trier à…” Danitz hơi thất vọng.
Hàng năm, vào thời điểm này, các thương gia Trier sẽ đến mua vang của điền trang. Danitz luôn mong ước được một phú thương để ý, được trở thành vệ sĩ của ông ta và theo ông ta về Trier để bắt đầu một cuộc sống mới.
Người bạn của Danitz, bị cậu ta thuyết phục và cũng đầy tham vọng muốn đến Trier lập nghiệp, thở dài, “Không phải.”
“Hy vọng người hát rong kia sẽ có một câu chuyện hay để kể, có thể chơi mấy bản nhạc thịnh hành gần đây.”
“Không biết vũ khúc nào đang thịnh hành ở Trier nhỉ…” Danitz xoay người như thể đang chuẩn bị các bước nhảy của mình.
Trong lúc họ trò chuyện, những người bạn khác cũng dần tụ tập.
Khi mọi người tập trung đông đủ, nhóm Danitz ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào quán rượu.
Quán rượu ở thị trấn nhỏ này gần như không có gì gọi là trang trí, chỉ quẹt vài lớp sơn, dán vài ba tấm hình cắt từ báo chí và tạp chí cũ.
Ở quầy bar, phía trên giá để rượu thì treo một cái đầu trăn khổng lồ đã hóa thành xương trắng.
Hốc mắt trống rỗng cùng cái miệng như có thể nuốt chửng một người trưởng thành chỉ bằng một ngụm khiến bất kỳ tên bợm nhậu nào đi ngang qua cũng bất giác cúi đầu.
Danitz cũng không ngoại lệ.
Theo như cậu biết, hộp sọ trăn khổng lồ này được chủ quán rượu mang về từ Lục địa Nam, một kỷ vật từ những năm tháng phiêu lưu của ông ta.
Vì vậy, dẫu chủ quán luôn có vẻ trầm mặc, cũng chẳng ai dám có ý đồ xấu với quán rượu này.
Ngay cả những tên xã hội đen đến từ nội thành cũng đủ khôn ngoan để lựa chọn cách thức hòa thuận khi nhìn thấy hộp sọ trăn khổng lồ cùng cánh tay, đùi và cơ bắp cuồn cuộn của chủ quán. Rốt cuộc, một quán rượu ở thị trấn nhỏ cũng chẳng có lời lãi mấy.
Điều này luôn khiến Danitz hơi thất vọng, không phải vì muốn thấy dân địa phương gặp rắc rối, mà chỉ vì khao khát được tận mắt chứng kiến khả năng của chủ quán - một cựu lính đánh thuê và nhà mạo hiểm trở về Lục địa Nam.
Trong vòng ba mươi năm trở lại đây, người đàn ông này có thể coi là huyền thoại ở thị trấn Nousiainen. Ông ta đã rời nhà khi còn trẻ, phiêu lưu đến Lục địa Nam, trở về nhà vào tuổi trung niên, mang theo một gia tài, một thân hình vạm vỡ và một hộp sọ trăn khổng lồ, mở một quán rượu, lấy một góa phụ và có một đứa con.
Ông ta không bao giờ nhắc đến gần hai mươi năm phiêu lưu ở Lục địa Nam. Mỗi khi ai đó hỏi, ông chỉ đáp lại bằng vài lời qua loa, khiến Danitz rất thất vọng.
Tuy nhiên, cậu nghe một người bạn sống gần nhà chủ quán kể rằng tối nào người đàn ông này cũng uống rượu hoặc giày vò vợ đến tận khuya, như thể không nỡ ngủ.
Nếu tôi có một người vợ xinh đẹp, tôi cũng sẽ giày vò cô ấy đến tận khuya… Danitz lẩm bẩm, tìm kiếm những người xứ khác được bạn cậu nhắc tới.
Đám người này rất dễ nhận diện. Họ ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ gần quầy bar, vừa uống vừa trò chuyện với vài dân địa phương.
“Này, hình như tôi chưa gặp mấy người bao giờ.” Danitz tiến lại gần họ.
Cậu cố tình bắt chước giọng điệu của một thành viên băng đảng thành phố mà mình từng gặp.
Những thiếu niên mười mấy tuổi này không sợ thánh thần hay ma quỷ, chẳng hề tôn trọng những tên côn đồ lớn tuổi hơn, lúc nào cũng tỏ ra nổi loạn, háo hức lật đổ mọi thứ.
Đồng thời, họ có thể chiến đấu mà không màng hậu quả, luôn hành động theo cảm tính và cơn giận, khiến nhiều người ở đây chẳng dám đối đầu.
Tự nhận là đầu não của đội, Danitz khó tránh khỏi việc hơi kém dũng cảm và ra tay không đủ tàn nhẫn mỗi khi đánh nhau.
Cậu hiểu được rằng tất cả đều sống trong cùng một thị trấn. Nhỡ mà đánh ra vấn đề, không trả thù được cậu thì còn cha mẹ cậu mà?
Đám bạn của cậu không có con cái của trấn trưởng, không có người nhà ủy viên hội đồng, thậm chí không có họ hàng với quản lý.
Trong nhóm người xứ khác có một người đàn ông đội mũ dạ cũ kỹ lệch hẳn sang một bên. Ông liếc nhìn đám Danizt rồi cười bảo, “Chúng tôi đến từ cảng Seri, đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Nousiainen, chúng tôi đang tìm mua rượu vang giá rẻ.
“Uống một ly chứ? Chúng tôi đã mời tất cả mọi người, không lý gì bỏ qua mấy cậu được.”
“Được thôi.” Mắt Danitz và đám bạn sáng lên.
Rồi, như thường lệ, Danitz khoe khoang, “Tôi biết vài người quản lý vườn nho. Nếu có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.”
Người đàn ông đội mũ lệch mỉm cười, không để ý tới lời của một đứa trẻ.
Đợi đến khi chủ quán mang những cốc bia lớn đến, Danitz và đám bạn thuận thế ngồi xuống.
“Này, mũ dạ, mấy người làm nghề gì vậy? Sao phải mua rượu rẻ thế?” Danitz hào hứng hỏi sau khi nốc bia ừng ực.
Cậu nghe nói cảng Seri là một thành phố lớn, cảm thấy nơi đó chắc chắn sẽ theo kịp thời thượng ở Trier.
“Chúng tôi?” Người đàn ông đội mũ cũ cười ha ha, “Chúng tôi là những thợ săn kho báu trên biển. Rượu vang và bia nhạt là thứ thiết yếu.”
“Thợ săn kho báu…” Thuật ngữ này nằm ngoài tầm hiểu biểu của Danitz và đồng bọn.
Một người đàn ông lực lưỡng có cái đầu cạo trọc ngồi cạnh người đàn ông đội mũ dạ cũ cười bảo, “Những thợ săn kiếm sống bằng nghề săn tìm các kho báu ẩn giấu.”
“Trên biển có nhiều kho báu lắm à?” Một người bạn của Danitz bật thốt.
Người đàn ông đội mũ lệch sang một bên gật đầu, “Những tàu chở hàng chìm xuống đáy biển, những hải tặc mất tích một cách vô cớ và di sản của chúng, những hòn đảo giấu trong sương mù và biển sâu. Thậm chí những khu định cư còn sót lại của giới quý tộc đã chạy trốn ra biển từ nhiều thế kỷ, thậm chí là từ kỷ nguyên trước, cùng với những rạn san hô, trân châu, cá hiếm dưới biển có giá trị cao, tất cả đều là kho báu.”
Nói đến đây, chàng trai trẻ ngồi cạnh, kẻ có gương mặt đỏ bừng vì rượu, hứng khởi hỏi, “Mấy người biết ‘Tàu Nguyệt Quế Chìm’ không?”
Đám Danitz cùng những người dân địa phương có mặt ở đó đều lắc đầu.
Chủ quán rượu đứng sau quầy bar dừng động tác lau cốc, liếc nhìn về phía họ.
Chàng trai trẻ có gương mặt đỏ bừng nói bằng tốc độ khá nhanh, “Hơn một trăm năm trước, một con tàu của vương quốc Loen có tên là ‘Tàu Nguyệt Quế’, chuyên chở một lượng lớn vàng bạc, châu báu và các vật phẩm quý giá khác cướp được từ Lục địa Nam đã đi chệch hướng và chìm ở đâu đó giữa biển Cuồng Nộ và biển Sonia! Nếu có thể trục vớt được nó, chúng ta sẽ giàu to! Kho báu trên tàu có giá trị lên tới hàng trăm triệu Verl d’or!”
“Hàng trăm triệu…” Dù Danitz chưa bao giờ nghe nói đến biển Sonia, nhưng không trở ngại sự kinh ngạc trước con số lên tới hàng trăm triệu.
Đây là khoản tiền khổng lồ vượt quá sự tưởng tượng của cậu.
Cậu chỉ biết nó rất, rất, rất lớn.
“Đã ai tìm thấy nó chưa?” Cậu nghe thấy một người bạn của mình thở gấp và hỏi.
“Nó đang chờ những người thợ săn kho báu như chúng ta săn tìm.” Người đàn ông đội mũ lệch sang một bên cười bảo, “Nếu chúng ta có thể tìm thấy và vớt được nó, ngay cả những thủy thủ mới gia nhập cũng có thể chia nhau hàng chục, hàng trăm ngàn Verl d’or.”
Chàng trai trẻ có gương mặt đỏ bừng vì rượu nhìn quanh và cười ha hả, “Mới thế mà đã khiến mấy người sợ rồi à? Trên biển có nhiều truyền thuyết lắm.
“Đâu đó ở biển Cuồng Nộ, kho báu của Tử Thần đang chờ đợi người sở hữu chiếc chìa khóa đặc biệt, và người đó sẽ trở thành Tử Thần mới; nơi biển cả, mọi người thi nhau đuổi theo Suối Nguồn Tươi Trẻ, kẻ nào uống được một ngụm sẽ trở nên bất lão và mạnh mẽ …”
Lúc này, người hát rong đi theo đám người xứ khác bắt đầu chơi đàn lia.
“Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời,
“Đó là dải mây hừng hực cháy,
“Tựa vùng biển đỏ thẫm,
“Rực rỡ bao la.
“Họ trầm mình vào biển,
“Gợn sóng nước lăn tăn lấp lánh.
“Vầng trăng vành vạnh nhô lên khỏi mặt biển.
“Họ bước qua vùng cát bằng phẳng mà vững chãi.
“Tiến vào hang đá,
“Được tạc thành từ bao gió mưa, tháng năm,
“Tựa một sắp đặt đầy công phu:
“Có gian phòng với vòm đá quý...”
Danitz càng nghe càng mê mẩn, nỗi khao khát đối với của cải trên biển cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Và thế là, họ vừa khoác lác vừa uống rượu, cùng nhau trải qua những giây phút vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, quán rượu đến giờ đóng cửa.
Khi rời khỏi quán, Danitz nhìn thoáng qua đám người xứ khác tự xưng là thợ săn kho báu. Sau vài giây do dự, cậu tách khỏi nhóm bạn, ỷ vào cảm giác ngà ngà say để lảo đảo tiếp cận họ và thì thầm, “Tôi, tôi có thể trở thành thợ săn kho báu không?”
“Cậu á?” Người đàn ông đội lệch mũ nghiêm túc nhìn Danitz, đoạn cười ha hả, “Đợi khi nào cậu có thêm cơ bắp rồi hẵng nói. Vả lại, trên biển không có nhiều thợ săn kho báu thuần túy đâu. Đó là thiên đường của cướp biển. Về nhà đi, nhóc con, lo mà lớn thêm đi.”
Danitz không nói nên lời, tức tối nhìn họ rời đi.
Đợi đến khi đám người kia khuất dạng sau góc phố, cậu mới giơ ngón giữa lên và chửi thề, “Đồ chó!”
Đám khách quen của quán đã di tản gần hết. Đám bạn của Danitz cũng lục tục đi về các hướng khác nhau với dáng điệu loạng choạng, miệng còn lẩm bẩm rằng chỉ khi có hơi men trong người thì mới nhảy được đúng chất Trier.
Danitz không thể xua tan cảm giác bị từ chối. Rất lâu sau, cậu mới chuẩn bị bước đi. Đúng lúc này, người chủ quán trầm mặc, vạm vỡ đã dọn dẹp xong. Vừa đẩy cánh cửa gỗ chắc chắn ra, ông ta vừa cất giọng trầm thấp, “Đừng bao giờ ra biển.”
Danitz sững người một lúc, ngơ ngác nhìn qua. Cậu thấy chủ quán rượu đứng trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt và biểu cảm không rõ ràng.
Rầm!
Cánh cửa gỗ nặng nề, chắc chắn đóng sầm lại, ngăn cách tầm mắt của Danitz.
Danitz ợ ra một hơi rượu rồi bước chân sáo về nhà.
Đến trước cửa, dù đã say khướt, cậu vẫn khéo léo vòng qua phòng ngủ của bố mẹ, áp tai vào cửa sổ bằng kính.
Khò, khò… Tiếng ngáy quen thuộc của bố cậu vang lên.
Phù… Danitz thở phào nhẹ nhõm, quay lại cửa chính, rón rén mở cửa đi vào, thẳng tiến đến giường ngủ.
Sáng hôm sau, nhà cậu vẫn náo loạn như mọi khi.
Danitz nhìn theo bố rời khỏi nhà, nhe răng trợn mắt trở lại bàn ăn, gặm miếng bánh mì đen mềm mại.
Vì bị đám thợ săn kho báu cự tuyệt vào tối qua, và không chắc đám bạn có nghe hay nhìn thấy không, nên sáng nay cậu đã ở yên trong nhà, không ra ngoài lêu lổng để tránh bị cười nhạo.
Với một thiếu niên, mặt mũi quan trọng hơn cả mạng sống.
Tối hôm ấy, khi bố mẹ Danitz trở về, họ bàng hoàng đến không thể tin được.
“Mày lại gây ra chuyện gì thế hả con?” Bố Danitz bật thốt, người hơi run.
“Có gì đâu. Tối qua con uống hơi nhiều, nay bị đau đầu, sáng bố lại còn không cho con ngủ đủ giấc nữa.” Danitz bịa đại một lý do.
Bố Danitz “hừ” một tiếng, “Tối qua mày quả nhiên lại đi quán rượu, đáng ra tao phải đánh gãy chân mày mới phải!”
Không đợi Danitz cãi lại, ông hắng giọng, “Tối qua đám người xứ khác kia đặt trước rất nhiều rượu, nhưng mới lấy một phần. Quản lý René sẽ phái người mang phần còn lại đến cảng Seri. Mày biết đấy, điền trang đang mùa bận rộn, không có nhiều người rảnh rỗi. Quản lý René định tuyển một nhóm nhân công tạm thời, trả công 10 Verl d’or, bao ăn bao ở. Nếu mày muốn thì lát nữa tao sẽ đi nói chuyện với quản gia René.”
“Cảng Seri?” Danitz nhất thời có chút mờ mịt.
“Đúng rồi, cảng Seri.” Mẹ Danitz khẳng định.
Bố Danitz bước hai bước về phía bàn ăn, lưng xoay về phía Danitz và nói, “Thằng khốn mày luôn muốn đến thành phố lớn một chuyến còn gì?”
“Cảng Seri có thể không bằng Trier, nhưng vẫn là một thành phố lớn ở miền Nam chúng ta. Đi một chuyến đi. Xem một thằng ngốc không đầu óc như mày có sống nổi ở thành phố lớn hay không. Rồi tỉnh táo mà trở về làm một người hầu tốt ở điền trang.”
“…” Khi Danitz hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bé lập tức phấn khích, “Bố ơi, con nhất định sẽ trở thành người thành công ở cảng Seri! Con chắc chắc sẽ mua một căn nhà ở Trier và đưa bố mẹ đến đó!”
“Hừ.” Bố Danitz lạnh lùng đáp, “Đừng chết ở ngoài đó đấy.”
Danitz hoàn toàn phớt lờ lời bố mình, hào hứng chạy ra ngoài để chia sẻ tin vui với chúng bạn.
Vài ngày sau, Danitz cùng đội giao rượu tụ tập ngoài thị trấn, chuẩn bị lên đường đến cảng Seri.
Họ sẽ ghé qua một thành phố gần đây trước, rồi mới đi đưa hàng bằng tàu hơi nước.
“Đến cảng Seri rồi thì đừng suốt ngày uống rượu nữa.” Mẹ Danitz rơm rớm nước mắt, dúi cho cậu vài tờ tiền giấy và mấy đồng xu.
Danitz mới nhận được 3 Verl d’or trong khoản lương 10 Verl d’or mà quản lý René đã hứa, cậu sẽ nhận số còn lại sau khi đến nơi.
“Con biết rồi, biết rồi mà.” Danitz lập tức hứa hẹn, cậu nhìn xung quanh và hỏi, “Bố đâu ạ?”
“Ông ấy bảo không muốn gặp con, nhìn thấy con là lại giận.” Mẹ Danitz lau nước mắt.
Danitz thầm rủa lão già bướng bỉnh kia đôi câu, ôm chầm lấy mẹ, rồi xoay người đi về phía đoàn xe.
Khi đoàn xe đi được vài chục mét, Danizt vô thức ngoái lại, phát hiện bố mình không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh mẹ.
Danitz mỉm cười, vẫy tay phải, thầm hô, “Bố mẹ, con nhất định sẽ phát tài và trở về!”
#Chú Thích:
- Ngoại truyện trong sách xuất bản phiên bản Đài Loan.
- Sửa đổi từ “Don Juan”.


1 Bình luận