"Dạo này trời mưa nhiều quá nhỉ?" Utahara-san vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa như trút nước.
Không thể tránh khỏi vì đang là mùa mưa, nhưng khi trời cứ mưa như thế này, bạn thực sự sẽ bắt đầu thấy chán nản.
“Thật mừng khi có thêm nhiều khách hàng tìm đến trú mưa. Haa…”
“Nghĩ lại thì, chủ quán này, chị đã nói rằng chị cảm thấy không khỏe vào những ngày mưa, đúng không?”
“Đúng rồi… Không phải là chị đau đến mức không thể cử động được, nhưng vai chị cảm giác nặng trĩu? Uể oải dã man.”
“Em hiểu cảm giác của chị.”
Có một thuật ngữ trên thế giới gọi là bệnh thời tiết. Đó là tình trạng bạn cảm thấy không khỏe do thời tiết hoặc áp suất khí quyển thay đổi.
Rõ ràng là những người không hiểu thì không thể hiểu được nó chút nào.
“Nhưng mà, những lúc như thế này mới thực sự là lúc để cà phê tỏa sáng.” Nói xong, Utahara-san đưa cho tôi một cốc cà phê nóng.
Tôi nói "Em xin" và nhấp một ngụm cà phê tôi nhận được.
Hương thơm nồng nàn và sự đậm đà lan tỏa từ miệng đến khoang mũi.
Người ta cho rằng caffeine trong cà phê có tác dụng làm giảm chứng say thời tiết.
Tuy nhiên, một số người lại cho rằng điều ngược lại, vì vậy đừng coi đó là điều hiển nhiên.
Chỉ là với tôi và Utahara-san, chúng tôi là kiểu người thích uống cà phê.
“Khá hơn rồi, dạo này mọi chuyện của Shizuku-chan thế nào rồi?”
“Với Shizuku ạ? Vẫn như mọi khi thôi, chẳng có gì thay đổi cả.”
“Hửm…?”
Utahara-san nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Có vẻ như đó không phải là câu trả lời mà cô ấy mong đợi, nhưng nếu tôi nói không có gì thay đổi thì đúng là không có gì thay đổi cả.
Chúng tôi trò chuyện trong phòng trực đêm vào giờ nghỉ trưa và trò chuyện tại cửa hàng này vào buổi tối.
Thật tuyệt vời khi chúng tôi không bao giờ hết chuyện để nói, mặc dù việc này đã diễn ra được gần một tháng.
“Nhưng bọn em đã hẹn sẽ đi chơi cùng nhau.”
“Eh!? Vậy ra là hẹn hò á!”
Khi Utahara-san nói vậy, trông chị ấy có vẻ khá phấn khích.
Vậy thì đây là một buổi hẹn hò.
Tôi đã cố gắng không hiểu sai ý, nhưng nếu ngay cả người ngoài cuộc cũng nghĩ vậy thì suy luận của tôi có thể không sai.
Hoặc có thể là tôi chỉ đang suy nghĩ quá cứng nhắc?
Tôi chưa bao giờ có cơ hội hẹn hò với người khác giới nên tôi không biết gì cả.
“Một buổi hẹn hò, em nên làm gì ạ?”
“Hmm. Chị cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm… và hồi cấp ba, chị chẳng hứng thú với chuyện tình cảm chút nào.”
Utahara-san, người đang rên rỉ khi nói điều đó, đột nhiên nhận ra một điều.
“Nhắc đến chuyện trường cấp ba… Chị nghe Akira nói. Rằng hai đứa bây đang dùng phòng trực đêm.”
“Chị chủ quán cũng dùng nó hồi cấp ba mà, đúng không?”
“Đúng vậy! Bọn chị thường lẻn vào và làm bất cứ điều gì bọn chị muốn.”
Trong khi mơ màng hồi tưởng những ngày huy hoàng của tuổi học sinh, Utahara-san dùng ngón tay xoắn mái tóc gợn sóng của mình.
“Tóc chị hồi đó không dài như thế này, nó giống kiểu tóc bob hơn.”
“Em nghe Mamiya-sensei kể rằng ngày xưa chị là một kẻ gây rối.”
“Ồ, Akira, nói với em cả những điều như thế…”
Utahara-san xấu hổ che má lại.
Vì cô ấy không phủ nhận, nên có vẻ câu chuyện của cô Mamiya không hề phóng đại chút nào. Tôi tự hỏi cô ấy là học sinh như thế nào. Tôi tò mò, nhưng cũng cảm thấy tốt hơn là không nên biết.
“Chị đâu có gây rắc rối cho ai đâu, em biết đấy? Thề luôn.”
“Em không nghi ngờ điều đó.”
"Giờ thì khác hoàn toàn rồi, nhưng thời gian đó cũng thú vị theo cách riêng của nó. Akira này, lúc đầu cậu ấy nói không thích cà phê đen vì nó đắng, đúng không? Chị đã phải ép cậu ấy uống nó."
Đợi đã, không phải chị đã nói là chị không gây ra rắc rối gì sao?
Không, tốt nhất là đừng nhắc đến chủ đề này nữa.
“Jun-kun.”
“V-vâng.”
“Hãy giữ gìn những dụng cụ này cẩn thận nhất có thể nhé. Chúng đã khá cũ rồi, nhưng chúng chứa đựng biết bao kỷ niệm của bọn chị đấy.”
"Vâng , tất nhiên rồi ạ."
Utahara-san mỉm cười, như thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Giờ đây tôi đã chính thức được thừa hưởng những công cụ đó. Tôi sẽ tiếp tục trân trọng chúng và khắc ghi những kỷ niệm của riêng mình vào đó.
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện, tiếng chuông báo hiệu có khách vang lên.
“Chào mừng quý khách. Quý khách đi một mình ạ?”
“Vâng, chỉ một thôi.”
Người trả lời là một phụ nữ trẻ.
Cô ấy đội một chiếc mũ kéo sụp xuống và đeo kính râm để che mắt nên tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy.
Cô ấy trông không giống một sinh viên. Cô ấy trông già dặn hơn tôi.
“Vâng, mời quý khách ngồi ở đây ạ.”
Tôi chỉ cho người phụ nữ một cái bàn.
Việc chủ cửa hàng không phản ứng có nghĩa là người này là khách hàng mới.
—Đáng lẽ phải như vậy, nhưng…
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy như mình đã từng gặp cô ấy ở đâu đó rồi, và cũng khá gần đây thôi.
“Tôi nghe nói quán này phục vụ cà phê theo yêu cầu của khách hàng, tôi có thể dùng loại đó không?”
“Eh, ah, chắc chắn rồi ạ.”
Tôi quá ngạc nhiên đến nỗi không thể không lắp bắp.
Rất ít người, ngay cả những khách quen, biết về phương pháp pha chế của Utahara-san.
Cô ấy không đi khắp nơi nói về cách cô ấy thay đổi phương pháp pha chế cho từng người, và không nhiều người đủ quan tâm để hỏi.
“Ừm, nếu chị không phiền, em muốn hỏi… chị nghe chuyện đó ở đâu vậy ạ?”
“Chị nghe được từ một đàn em rất dễ thương… và chị cũng nghe nói về em nữa.”
“Eh?”
“Là Juntaro-kun phải không?”
Nói xong, người phụ nữ khẽ hạ kính râm xuống. Vừa nhìn thấy khuôn mặt lộ ra của cô ấy, tôi đã hiểu ngay cô ấy là ai.
“Rất vui được gặp em, chị là Inamori Reiko.”
“Cái-cái gì cơ ạ!?”
Tôi ngạc nhiên đến nỗi gần như hét lên.
Trước mặt tôi là Inamori Reiko — nữ diễn viên nổi đình đám mà ai cũng biết đến.
Và… khoan đã, chẳng phải cô ấy vừa gọi tên tôi sao?
“Ồ, Chị đoán sai rồi à?”
“K-không ạ! Chị nói đúng rồi ạ.”
“Ah, tốt quá.”
“Hậu bối dễ thương, chẳng lẽ là…”
"Đó là Shizuku-chan. Chị đã nghe em ấy kể rất nhiều về em đấy, Juntaro-kun."
Nói xong, Inamori Reiko mỉm cười.
“Từ khi nghe nói đến quán này là chị đã muốn đến rồi. Chị cũng thích cà phê lắm.”
“V-vậy ạ. Cảm ơn chị rất nhiều. Chị gọi cà phê phải không ạ?”
“Ừm. Cho chị nóng nhé.”
“Vâng ạ. Xin hãy đợi một lát.”
Cảm thấy có chút bất an, tôi truyền đạt lại yêu cầu cho chủ quán.
“Cà phê nóng, có ngay.”
“Ừm… sếp à, khách hàng đó—”
"Cô ấy là diễn viên phải không? Người đóng chung với Shizuku-chan ấy."
“Ồ, chị để ý ạ?”
“Chị có thể nhận ra ngay khí chất của cô ấy rất khác.”
Khí chất là gì vậy?
Như thường lệ, tôi không nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác của Utahara-san.
“Xin lỗi vì đã để quý khách phải chờ. Cà phê nóng của quý khách đây.”
"Cảm ơn em."
“Mời quý khách thưởng thức.”
Tôi đặt tách cà phê xuống và định rời khỏi bàn ngay lập tức.
Tuy nhiên, một tia tò mò đột nhiên lóe lên khiến tôi quay lại ngay tại chỗ.
“Ừm.”
“Hửm? Có chuyện gì vậy?”
“Shizuku… cậu ấy có làm tốt ở phim trường chứ ạ?”
Tôi muốn đấm vào mặt mình vì đã hỏi như vậy.
Thông thường, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với khách hàng như thế này, nhưng tôi nghĩ rằng vì cô ấy đã nghe Shizuku kể về tôi nên có thể cô ấy sẽ sẵn lòng kể cho tôi nghe về Shizuku.
“Shizuku-chan đang làm việc rất chăm chỉ. Trên phim trường, có lẽ em ấy là người nỗ lực nhất.”
“Vậy ạ…”
“Mọi người đều bị Shizuku-chan cuốn hút. Ngay cả những diễn viên kỳ cựu cũng nói rằng họ đã xem lại một bộ phim mình từng tham gia từ rất lâu rồi. Thay đổi suy nghĩ của những người xung quanh không phải là điều dễ dàng.”
Inamori-san nở một nụ cười gượng gạo.
Chắc hẳn cô ấy cũng đã có những khó khăn riêng trong mối quan hệ với các diễn viên.
“Diễn xuất của Shizuku-chan đã tiến bộ rất nhiều, chất lượng phim cũng được cải thiện và tỷ suất người xem cũng tăng lên đáng kể, em biết không.”
Giọng điệu của Inamori-san vô tình trở nên thoải mái hơn.
Dường như tinh thần cô ấy phấn chấn hơn khi nhắc đến Shizuku. Nghe được lời khen ngợi dành cho cậu ấy làm tôi thấy vui.
Đây quả là lời khen ngợi nồng nhiệt từ một nữ diễn viên tài năng cùng làm việc trên phim trường. Được một người như vậy khen ngợi, cô ấy quả là một người bạn đáng tự hào.
“…Cảm ơn chị đã khen ngợi Shizuku ạ.”
“Hehe, đúng như chị nghĩ, Juntaro-kun chính là cậu bé mà Shizuku-chan đã kể cho chị nghe.”
“Eh?”
“Tốt bụng, thẳng thắn… và có đôi mắt rất tinh tường.”
Shizuku đang nói gì về tôi vậy?
Ngay khi tôi nghĩ đến việc hỏi cô ấy còn nói gì nữa thì tiếng chuông ở lối vào lại reo lên.
“Đ-đợi đã…! Reiko-san!”
Người xuất hiện với khuôn mặt đang thở không hơi chính là Shizuku.
Inamori-san nhìn thấy cô liền thè lưỡi ra một cách tinh nghịch.
“Ồ, em đã tới rồi.”
“Em cứ tưởng mình bị gọi ra ngoài đột ngột, không ngờ lại là cửa hàng này… Chị không nói gì lạ với Juntaro đấy chứ!?”
“Không phải vậy. Tôi chỉ nói với em ấy là em lúc nào cũng nhắc đến nhóc ấy thôi, Shizuku-chan.”
“Chị đã nói rồi đó!”
Nhìn thấy mặt Shizuku đỏ bừng vì tức giận, Inamori-san cười vui vẻ. Shizuku, người đáng lẽ phải là người trêu chọc, lại bị đùa giỡn hết mức có thể.
Phụ nữ trưởng thành, thật đáng sợ.
“Được rồi, được rồi, chúng ta nói chuyện nhé, em đã ở đây rồi. Ngồi xuống đi nào?”
“Muu…”
Với vẻ mặt xấu hổ, Shizuku nhìn tôi.
“…Cậu uống gì nào?”
“À, cà phê đá.”
"Đã rõ."
Cố gắng nhịn cười, tôi rời khỏi bàn để báo lại đơn hàng cho chủ quán.
◇ ◆ ◇
“Reiko-san, chị đang làm cái gì vậy trời…!”
Sau khi xác nhận Juntaro không ở gần đó, tôi hỏi Reiko-san.
“Mình đang làm gì thế này?... Shizuku-chan, em nói về cửa hàng này nhiều quá, làm chị tò mò quá. Có vấn đề gì không?”
“Chuyện đó… không, không có.”
Đúng vậy, Reiko-san không có lỗi.
Thực ra, tôi rất vui vì cô ấy đã nghe theo lời giới thiệu của tôi và thực sự đến.
Tôi mới là người không nói lý lẽ.
Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi không thể tránh khỏi sự xấu hổ này.
“…Xin lỗi nhé, vì đã trêu cậu. Đúng là tôi tò mò về cà phê của quán này, nhưng cũng đúng là tôi tò mò về Juntaro-kun mà cậu vẫn hay nhắc đến.”
“Trời ạ…! …Chị còn nói chuyện gì với Juntaro nữa?”
“Không có gì, bọn chị vẫn chưa nói chuyện với nhau.”
"Thật không?"
"Thật."
Nói ra thì hơi lạ, nhưng Reiko-san, giống tôi, thích trêu chọc người khác. Và hình như lúc này, mục tiêu của chị ấy chính là tôi. Việc chị ấy cưng chiều tôi là đúng, nhưng cũng là đúng khi chị ấy đang đùa giỡn tôi.
Hình ảnh trong sáng và đáng yêu của cô trước công chúng đã đi đâu mất rồi?
Inamori Reiko thực sự là một người thích chơi khăm đến nỗi ngay cả bạn diễn của cô cũng phải khổ sở đối phó.
“Ồ, nhưng chị đã kể cho em ấy rất nhiều điều tốt về em. Chuyện phim trường trở nên nghiêm túc khi có em ở bên, Shizuku-chan.”
“Trở nên nghiêm túc…”
"Nhờ có em, Shizuku-chan, tất cả diễn viên và nhân viên đều rất nhiệt tình, em biết không? Đây thực sự là lần đầu tiên chị được tham gia một phim trường trọn vẹn như thế này."
Khi chị ấy nói như vậy, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tôi chỉ làm mọi thứ có thể để không kéo mọi người xuống, nhưng nếu điều đó có tác động tốt đến những người xung quanh tôi thì không có gì có thể khiến tôi hạnh phúc hơn.
“…Juntaro có nói gì về em không ạ?”
“Cậu nhóc ấy rất lo lắng cho em, em thực sự rất được yêu quý đấy.”
Reiko-san lại nở nụ cười trêu chọc với tôi như trước.
Thật bực mình khi tôi không thể chống trả, nhưng nghe Juntaro quan tâm đến tôi khiến tôi có chút vui.
“Nhóc ấy là động lực giúp em cố gắng nhỉ, Shizuku-chan?”
"…Vâng."
Juntaro trong chiếc tạp dề trông có vẻ khá trưởng thành.
Cậu ấy trầm tính và không thực sự thân thiện, nhưng đó chính là nét quyến rũ của cậu ấy.
Cậu ấy, người hiếm khi thể hiện cảm xúc, lại trở nên xấu hổ và bối rối trước mặt tôi.
Cảm giác đặc biệt này là không thể cưỡng lại được.
“…Nếu em thích em ấy, chị nghĩ em nên bắt cậu nhóc ấy lại sớm đi.”
“Eh?”
“Chị nghĩ mình có khả năng đánh giá tính cách khá tốt… nhưng chỉ vì em ấy vẫn chưa được tìm thấy trước đây, nhưng chị có cảm giác Juntaro-kun có rất nhiều người theo đuổi.”
“Cái-cái gì ạ…!”
Người này đột nhiên nói gì thế?
"Một chàng trai trông có vẻ vô hại thì hiếm lắm đấy, em biết không? Những cô gái đã trải qua nhiều chuyện và không còn tìm kiếm một tình yêu nồng cháy, mãnh liệt nữa đôi khi lại bị thu hút bởi những người như Juntaro-kun."
Tôi chắc rằng chị ấy đang trêu chọc tôi, nhưng lời của Reiko-san thực sự là lời khuyên nghiêm túc.
Không ai trong lớp tôi chú ý đến Juntaro và những chủ đề luôn được nhắc đến là về các senpai được coi là ngầu, hoặc các chàng trai ở lớp bên cạnh.
Nói ra thì có vẻ thô lỗ, nhưng có lẽ lúc đó tôi đang cảm thấy một sự tự tin kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ cần tôi từ từ rút ngắn khoảng cách lại, thì nhất định Juntaro sẽ quay về phía tôi… mà không ai chen vào nữa.
“—Này, em không định cho chị biết tên sao?”
Đột nhiên, một giọng nói như thế vang lên từ chiếc bàn xa phía góc quán.
Ở bàn đó, có hai người phụ nữ đang ngồi.
Juntaro, người đang phục vụ họ, trông lúng túng thấy rõ.
“Mi… Mikage.”
“Cả tên riêng nữa.”
“…Là Juntaro.”
“À, ra vậy nên chủ quán mới gọi em là Jun-kun.”
Hai người phụ nữ nở nụ cười đầy ẩn ý, tiếp tục trêu chọc Juntaro đang khổ sở.
“Này này, em có bạn gái chưa?”
“…Tôi không thể trả lời câu đó được ạ.”
“Chưa đúng không? Em đâu cần giấu làm gì.”
Nghe thấy tiếng cười the thé của họ, tôi không thể không siết chặt nắm đấm. Mấy người phụ nữ đó bị làm sao vậy? Dám phô trương trước mặt Juntaro như thế.
“Bình tĩnh nào, Shizuku-chan. Em không được để lộ mặt đâu.”
“Làm sao em có thể bình tĩnh được…!?”
“Hehe, có vẻ như em thực sự rất thích Juntaro-kun nhỉ.”
Vì Reiko-san đã nói như vậy nên tôi không khỏi cảm thấy vội vã.
Người kia là một phụ nữ lớn tuổi và nói cách khác, họ có sức hấp dẫn mà tôi không có.
Tôi hiểu rằng Juntaro không phải là người dễ bị lay chuyển, nhưng nỗi lo lắng này không phải là thứ có thể dễ dàng xóa bỏ.
Cuối cùng, những người phụ nữ làm phiền Juntaro đã phải lùi bước sau khi chủ cửa hàng can thiệp.
Reiko-san nói đúng.
Nếu tôi không cẩn thận, sẽ có người cướp mất Juntaro.
“…Em đã hẹn nhóc ấy đi hẹn hò rồi nhỉ?”
“Ể? V-vâng…”
“Ngay sau khi quá trình quay phim kết thúc, phải không?”
Tôi gật đầu trả lời câu hỏi của cô ấy.
"Nghe này, Shizuku-chan. Em đã hẹn thì tốt, nhưng cho đến khi chính thức hẹn hò, em phải tiếp tục hành động, được chứ? Dù em có tin tưởng nhóc ấy đến đâu, trên đời này cũng chẳng có gì chắc chắn cả."
“Tiếp tục hành động ạ?”
“Em đã từng hẹn hò với con trai chưa?”
“C-Chưa từng.”
"Vậy thì em không có thời gian để chơi trò chơi tình ái nữa. Hãy dốc hết sức mình theo đuổi em ấy. Thà dốc hết sức rồi bị từ chối còn hơn phải hối hận về những gì mình đã có thể làm."
Tôi không muốn bị từ chối, nhưng lời nói của Reiko-san rất thuyết phục.
“…Đây là một câu hỏi hơi ngẫu nhiên, nhưng Reiko-san, chị có kinh nghiệm trong tình yêu không ạ?”
“Tất nhiên rồi. Chị không nghĩ có nhiều phụ nữ có nhiều kinh nghiệm hẹn hò như chị đâu.”
“Ooh…!”
Chị ấy tuyên bố điều đó với vẻ mặt tự mãn, và tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Từ giờ trở đi, tôi có nên hỏi chị ấy lời khuyên về hẹn hò cũng như về diễn xuất không?
“Ừm, tất cả chỉ là trong otome game thôi.”
“…”
Reiko-san bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê với vẻ mặt nghiêm nghị.
Trước tiên, tôi xin nói rằng Inamori Reiko thực sự là một diễn viên tuyệt vời.
Là một diễn viên, tôi chắc chắn được chị ấy truyền cảm hứng. Tôi rất kính trọng chị ấy, và tôi coi chị ấy như một Onee-san thực thụ.
Nhưng tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ hỏi chị ấy lời khuyên về việc hẹn hò nữa.
◇ ◆ ◇
“Vậy thì, cảm ơn vì tách cà phê nhé. Nó rất ngon.”
Nói xong những lời chia tay đó, Inamori Reiko rời khỏi cửa hàng.
Cô ấy là một kiểu phụ nữ kỳ lạ, khó hiểu, hoặc có lẽ mọi thứ đều giống như một màn kịch. Nếu ai đó nói với tôi rằng đây là cách một diễn viên nên làm, có lẽ tôi sẽ tin ngay.
“Tớ xin lỗi vì trò trêu chọc đáng ghét của Reiko-san, Juntaro.”
“Không sao đâu, chị ấy là người tốt mà.”
Tôi bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi vào nửa sau của cuộc trò chuyện, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu chút nào.
Có lẽ là vì hầu hết cuộc nói chuyện đều liên quan đến Shizuku.
Thái độ của cô ấy lúc đó đúng là giống hệt chị gái của Shizuku. Biết Shizuku được yêu thương khiến tôi cảm thấy khá vui.
Như thường lệ, tôi ngồi xuống đối diện với Shizuku.
Bỏ chuyện Inamori-san sang một bên, hôm nay là ngày tôi nhận được nhiều sự tiếp cận bất thường.
Hai khách hàng nữ này đặc biệt dai dẳng, và nếu Utahara-san không ra tay cứu giúp, có lẽ tôi đã nói ra những điều không nên nói.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã hoàn toàn kiệt sức, tôi nhấp một ngụm cà phê đá mà Utahara-san đã pha cho tôi và thở dài.
“Ồ, cậu cảm thấy không khỏe ư?”
“Ừ… Tớ xin lỗi, nhưng tớ không giỏi đối phó với những khách hàng tán tỉnh tớ.”
Hôm nay bị tán tỉnh như thế thực sự là điều quá sức chịu đựng.
Có lẽ tôi nên biết ơn vì mọi người quan tâm đến tôi, nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để nghĩ theo cách đó.
“Chuyện như thế này có thường xuyên xảy ra không?”
“Ừ, thì…”
Tôi không biết mục đích của họ là gì, nhưng việc mọi người tiếp cận tôi không phải là điều bất thường.
Nhưng lần nào tôi cũng thấy hoang mang. Tôi không hiểu phụ nữ đang nghĩ gì nữa.
“Mệt mỏi lắm phải không? Ai mà chẳng thấy phiền phức khi bị người lạ hỏi dồn dập.”
Nói xong, Shizuku nở một nụ cười gượng gạo.
Vì nghề nghiệp của cô ấy, có lẽ cô ấy được nhiều người tiếp cận hơn tôi.
“Ban đầu, tớ thấy vui vì cảm thấy mình đang trở nên nổi tiếng, nhưng khi đã quen rồi thì chỉ thấy phiền phức. Tuy nhiên, đó là một vấn đề xa xỉ.”
"Có vẻ như cậu vẫn gặp khó khăn như mọi khi nhỉ," Shizuku cười nhạt.
“…Nhưng, cậu biết đấy, những người phụ nữ lúc nãy không phải rất xinh đẹp sao?”
"Eh? Ah, ừ. Chắc vậy?"
Nghĩ lại, tôi cảm thấy họ thực sự là những người phụ nữ xinh đẹp.
Thành thật mà nói, tôi đã quá tập trung vào việc cố gắng vượt qua chuyện này đến nỗi không nhớ rõ khuôn mặt của họ.
"Kiểu như, cậu có cảm thấy tia lửa gì không? Nó không làm cậu phấn khích sao?"
“Ừm, tớ thực sự không có cảm giác như vậy.”
Tôi cũng không thực sự hiểu phần đó của bản thân mình.
Sẽ là nói dối nếu nói tôi không thấy họ hấp dẫn, nhưng dù họ có ghét tôi đi nữa, tôi chắc chắn cũng chẳng quan tâm. Tôi nên coi họ là những khách hàng quan trọng, nên tôi không có ý định làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa chúng tôi.
“Vậy thì, vậy thì. Cậu thích kiểu con gái như nào, Juntaro?”
—Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
Sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không hứng thú với chuyện tình cảm lãng mạn, nhưng tôi luôn nghĩ đó là điều gì đó quá xa vời với mình, và tôi hầu như chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây, nên tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Khó trả lời quá phải không?”
“…Thực sự không có gì xuất hiện trong đầu tớ cả.”
“Chúng ta có nên kiểm tra từng cái một không? Ví dụ như độ dài tóc.”
“Tớ đoán là tớ không muốn nó quá dài.”
“Ừm. Vậy còn chiều cao thì sao?”
“Ừm, có lẽ tớ sẽ vui nếu cô ấy thấp hơn tớ?”
“Còn khuôn mặt thì sao?”
“Kiểu xinh xắn…?”
"Tuổi!?"
“Càng gần tuổi tớ càng tốt.”
"Tính cách!?"
“Có lẽ là một người nào đó mà tớ có thể thư giãn cùng nhỉ?”
“C-cỡ ngực thì sao!?”
“Càng lớn càng tốt—”[note85386]
Tôi trả lời theo phản xạ, và má tôi nóng bừng.
Tôi có làm cô ấy mất hứng không? Tôi rụt rè nhìn vào mặt Shizuku.
Tuy nhiên, trái ngược với nỗi lo lắng của tôi, không hiểu sao má Shizuku lại thoải mái đến lạ thường.
“C-có chuyện gì vậy?”
"Không, không có gì đâu," Shizuku cười toe toét.
Ít nhất thì cô ấy có vẻ không khó chịu, và tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy, Shizuku thích mẫu người như thế nào?”
“Hả?”
“Tớ đã trả lời rồi, vậy cậu cũng trả lời đi.”
Khi tôi nói vậy, Shizuku khoanh tay và bắt đầu suy nghĩ.
“…Nếu cậu hỏi tớ thì có hơi khó đấy.”
“Chà, đúng thật.”
“Ừm, nếu tớ phải nói thì… một người tốt bụng, nghiêm túc và có đôi mắt thẳng thắn?”
“Điều đó nghe có vẻ trừu tượng.”
“Thật ra, ngoại hình với tớ không quan trọng lắm. Cậu biết đấy, tớ khá xinh đẹp mà, đúng không?”
Tôi gật đầu thành thật.
Có vẻ như Shizuku muốn tôi quay lại, nhưng đó là sự thật, nên không có lý do gì để phủ nhận cả.
“…Vậy nên, tìm được một người hợp với mình chỉ qua vẻ ngoài thì khó hơn. Vậy nên mình nghĩ tốt hơn là nên tìm kiếm nét quyến rũ trong tính cách của họ,” Shizuku nói tiếp, nửa đùa nửa thật.
Bất kể lý do là gì, có lẽ đúng là cô ấy đang tìm kiếm một người có tính cách tốt.
Tôi tự hỏi liệu tôi có đủ tốt cho cô ấy không.
Một chút lo lắng làm mờ đi trái tim tôi.
3 Bình luận