• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2.9 - Vượt mặt!

13 Bình luận - Độ dài: 1,346 từ - Cập nhật:

...

“Mashiro-chan, con bé nhận ra chuyện giữa em với Touma-kun rồi sao?”

“Không hẳn. Chỉ là… cô ấy đã nhận ra Kohaku đang yêu một ai đó thôi.”

Tôi kể lại nguyên xi cho Kohaku những gì Shirasawa-san đã nói sáng nay.

“Vậy nên… nếu em còn muốn tiếp tục làm giáo viên, tốt nhất là dừng chuyện giữa chúng ta ở đây.”

Tôi nghiêm giọng kết thúc. Nhưng rồi…

“Không gặp nữa… em không chịu nổi đâu…”

Kohaku nghẹn ngào nói, giọng lạc đi vì nước mắt.

Từng giọt lệ to tròn lăn dài trên má cô..

Đây là lần đầu tôi thấy Kohaku khóc, tim tôi rối bời, luống cuống không biết làm gì.

“N-này, đừng khóc mà! Anh đâu có chán ghét em đâu! Chỉ là… anh lo cho tương lai của em thôi…”

“Một tương lai không có Touma-kun… em không muốn nghĩ tới. Em yêu anh lắm… thực sự yêu anh…”

“A-anh cũng yêu em! Rất yêu em! Nên làm ơn, đừng khóc nữa mà!”

“Hai người đều yêu nhau mà không được gặp nhau… như vậy là sai trái…”

“Ừ… đúng, sai thật…”

“Em muốn được nói chuyện với anh…”

“Ừ! Đúng rồi, phải nói chuyện chứ! Vậy thế này nhé, ngày nào anh cũng gọi điện cho em.”

“Em muốn vừa nhìn mặt vừa nói chuyện cơ…”

“Đ-được rồi! Vậy thì mình gặp trực tiếp. Chỉ cần cẩn thận một chút thôi, sẽ không bị Shirasawa-san phát hiện đâu!”

Sau khi tôi dỗ mãi, Kohaku cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh mắt vẫn còn long lanh nhưng tràn đầy ấm áp.

Cô lau nước mắt, nhìn tôi say đắm rồi nói…

“Em muốn được nói chuyện ở trong phòng tắm cơ…”

“Ừ! Được! Vậy tối nay mình nói chuyện trong phòng tắm!”

Tôi gật đầu chấp nhận. Rõ ràng chuyện này chẳng hề đứng đắn chút nào với một giáo viên và học sinh, nhưng… biết làm sao được. Nếu từ chối, Kohaku lại khóc mất.

“Ehehe… vui quá. Em thích lắm, Touma-kun.”

Kohaku phấn chấn hẳn lên, kéo tôi đi về phía phòng tắm. Vừa vào phòng thay đồ, cô đã bắt đầu cởi bỏ quần áo. Áo cô rơi xuống, tiếp đó là chiếc váy, để lộ thân hình trong bộ đồ lót.

Đã lâu rồi tôi mới thấy Kohaku trong bộ dạng này. Ngày trước trông cô đã rất quyến rũ, giờ lại càng thêm cuốn hút.

Nhưng khác với trước kia, giờ Kohaku gầy đi trông thấy.

“Kohaku, em thay đổi nhiều quá.”

Nghe tôi nói, Kohaku mỉm cười rạng rỡ như sắp vỡ òa hạnh phúc.

“Cảm ơn anh! Em sẽ giữ vóc dáng này vì Touma-kun đó!”

Có vẻ cô coi lời nói của tôi như một lời khen.

Đúng là cơ thể Kohaku quyến rũ thật, nhưng tôi chỉ buột miệng thốt lên cảm nhận, chứ không có ý khen.

“Em không cần ép mình để giữ vóc dáng đâu.”

“Ơ… tại sao?”

Cô ngạc nhiên hỏi lại. Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy. Với nhiều người, “béo” là chê bai, còn “gầy” mới là lời khen. Nên khi nghe tôi nói vậy, Kohaku khó mà tin được.

“Vì ăn kiêng quá mức sẽ hại cho sức khỏe. Anh chỉ mong em luôn khỏe mạnh thôi.”

Lúc mới quen, Kohaku hơi tròn trịa một chút. Nhưng từ khi cả hai bắt đầu yêu xa sau khi cô vào đại học, mỗi lần gặp lại, cô đều gầy đi thấy rõ.

Ban đầu tôi không lo lắm, vì nhìn cô ấy vẫn khỏe mạnh. Nhưng hôm nay, thấy Kohaku gầy đi nhiều như biến thành người khác, tôi không khỏi bất an.

“Không phải là do em ăn kiêng đâu… mà vì nhớ anh quá, stress nên em chẳng ăn nổi… rồi gầy đi thôi…”

“Vậy giờ em ăn uống bình thường lại chưa?”

“Rồi.”

“…Nhưng nãy em vừa bảo sẽ giữ vóc dáng này cho anh mà?”

Thậm chí còn nói rõ là “vì Touma-kun”. Nếu để giữ dáng mà cô tự ép bản thân ăn uống khổ sở thì tôi không bao giờ muốn.

Có lẽ đoán được suy nghĩ của tôi, Kohaku chợt cúi mặt, ánh mắt ảm đạm.

“Em hiểu anh lo cho em… nhưng em không muốn béo lên nữa. Em đã hơi lùn rồi, mà còn béo nữa thì… làm sao em sánh được với Akamine-sensei…”

Quả thật, Akari có vóc dáng như người mẫu, còn Kohaku thì nhỏ nhắn, gương mặt trẻ con… hai kiểu trái ngược hoàn toàn.

Nhưng…

“Anh đâu có yêu em vì ngoại hình. Anh yêu sự dịu dàng, chu đáo của em cơ. Dù em có dáng thế nào, anh cũng chẳng bao giờ ghét cả. Hay là… em lại sợ bị nói như ngày xưa sao?”

Tôi nhớ lại ngày đầu gặp Kohaku ở sân ga.

Khi đó, cô bị mấy đứa cùng đứng ở đấy buông lời cay nghiệt… nào là “uống nước ngọt nhiều để đỡ tốn calo”, nào là “chạy bộ về nhà đi cho gầy bớt”… Toàn những câu khiến tôi tức sôi máu...

Kohaku bị bắt nạt.

Tôi đã xông tới can thiệp. Khi đó tôi mới học lớp 7, nhưng vẻ ngoài trông như một thằng boy phố cấp 3. Vừa gào lên, bọn kia đã sợ hãi bỏ chạy.

Tưởng đâu chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng Kohaku không hề sợ tôi, còn cảm ơn tử tế. Đúng lúc ấy bụng tôi réo lên, cô ngại ngùng nói sẽ nấu cho tôi một bữa.

Không ngờ lần đầu gặp mà đã được con gái mời ăn ăn rồi, tôi khá bối rối. Thấy tôi ngập ngừng, Kohaku liền cúi mặt buồn bã… “Tôi làm phiền cậu rồi, phải không…”, khiến tôi vội vàng đáp ngay “Tôi muốn ăn!”.

Và bữa cơm ấy ngon đến mức khó tin. Tôi đã buột miệng thốt lên: “Ai mà được ăn cơm chị nấu mỗi ngày chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới đấy.”

Từ đó, chúng tôi thường gặp nhau, cô nấu ăn cho tôi, và dần dần hai đứa đem lòng yêu nhau. Đến giờ vẫn vậy.

“Không, em chẳng còn sợ gì nữa. Chỉ cần có Touma-kun bên cạnh, người khác nghĩ gì cũng mặc kệ.”

Kohaku khẽ cười, tiếp tục nói…

“Em đâu có ép mình hay kiêng cữ gì đâu. Em vẫn ăn uống đủ chất, chỉ giảm bớt đồ ngọt thôi. Thật ra em còn thấy khỏe hơn trước. …Nhưng nếu Touma-kun muốn em béo lên, em sẽ vui vẻ mà béo cho anh xem.”

“Anh chỉ muốn em khỏe mạnh thôi, chứ không phải béo hay gầy. Với anh, Kohaku ngày trước hay Kohaku bây giờ đều dễ thương như nhau cả.”

Đôi mắt Kohaku ánh lên, long lanh ngấn lệ. Nhưng lần này không phải là giọt lệ buồn, mà là giọt lệ của hạnh phúc. Cô mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói..

“Người yêu con người thật của em chỉ có Touma-kun mà thôi… Những người khác thì chẳng thèm ngó ngàng cho đến khi em gầy đi. Khi em béo, họ chỉ biết cười nhạo… Nhưng chỉ có Touma-kun là trân trọng em đúng như em vốn có. Vì thế em yêu anh lắm. Em đã luôn yêu anh, nhưng giờ thì em càng yêu hơn…hơn …hơn nữa.”

“Được một cô gái như Kohaku thích, anh thấy đúng là vinh hạnh.”

“Vậy là chúng ta yêu nhau thật rồi. Nhất định phải kết hôn đấy nhé. Lúc đó em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày. Rồi khi có con, cả nhà mình sẽ cùng đi dã ngoại, mang theo cơm em làm.”

“Anh…anh… cũng yêu Akari. Thế nên chuyện kết hôn, anh không thể hứa ngay được…”

“Em hiểu. Nhưng nhất định em sẽ khiến anh phải chọn em!”

Kohaku hét lên đầy quyết tâm. Ngay lúc ấy…

Từ phía cửa vang lên tiếng động, kèm theo một giọng quen thuộc…

“Onee-chan ơi, em tới chơi đây…!”

...

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
mình đg dịch một pj khác lien quan tới trinh tiết 🐧😞
Xem thêm
đưa tên ra
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
thôi xong
Xem thêm
TRANS
Quả không bõ công cắm flag
Xem thêm
Thằng nào chê kohaku béo ???? Đấy là MÚP
Mấy con gà công nghiệp thì biết đéo gì về gái mà chê
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
thật dám chê😠
Xem thêm
Lại nữa
Xem thêm
thế này cs tính là bị giựt tem ko nhỉ
Xem thêm