…Sáng hôm sau.
“C–chào buổi sáng, Touma-kun.”
Vừa mở cửa nhà ra, tôi đã thấy Kohaku đứng sẵn ở ngay đó.
“Uwa!? ”
Giật hết cả mình… Không ngờ lại chạm mặt Kohaku ở đây. Rõ ràng hôm qua tôi và Akari vừa hứa với nhau sẽ không “vượt mặt” nhau cơ mà…
Không, khoan đã. Cũng chưa chắc đây là vượt mặt. Biết đâu cô ấy có lý do gì đó chính đáng.
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Định hôn rồi tiễn anh đi học ấy mà.”
Quá rõ ràng là vượt mặt rồi còn gì!?
“Hôn thì không được đâu, hôn thì quá đáng rồi.”
Tôi cũng muốn hôn Kohaku lắm chứ… nhưng mà không được. Đó là chuyện chỉ nên xảy ra giữa những người yêu nhau thôi.
“Ừm… em biết. Em đùa thôi mà.”
Thật không đấy? Lỡ mà tôi gật đầu thì chắc cô ấy hôn thật chứ chẳng chơi.
“Vậy chứ em đứng đây làm gì?… Định đi học cùng anh thì không được đâu.”
Kohaku vốn là tâm điểm chú ý. Dù đi tàu hay đi ô tô, chỉ cần chúng tôi cùng nhau đến trường thì chắc chắn sẽ bị học sinh để ý, rồi bị đồn là “hai người này có quan hệ đặc biệt gì đó”.
“Em biết rồi. Cô trò mà đi học cùng nhau thì kỳ cục lắm. Như đã hứa hôm qua, ở nơi có người nhìn thì em sẽ không dính lấy anh đâu.”
Nói vậy rồi Kohaku bất ngờ nắm lấy tay tôi. Bàn tay mềm mại ấy làm tim tôi đập mạnh.
Kohaku… từ bao giờ lại chủ động thế này? Trước giờ cô ấy vốn nhút nhát, ngay cả đùa giỡn cũng chẳng bao giờ nói muốn hôn, tay thì toàn tôi chủ động nắm trước.
Chẳng lẽ… xa nhau một thời gian, cô ấy trở nên “táo bạo” hơn rồi sao?
“Giờ chỉ có hai đứa mình thôi, thân mật một chút cũng được chứ nhỉ?”
Cái chữ “thân mật” kia… tôi không dám chắc có hàm ý mờ ám gì không. Nghĩ tới đó, mặt tôi đỏ bừng.
“Đúng là chỉ có hai đứa thật, nhưng mà thân mật ngoài đường thì không ổn đâu. Lỡ Akari tới thì sao?”
Kohaku đã nghĩ ra chuyện này, thì Akari cũng hoàn toàn có thể làm vậy. Nếu Akari bắt gặp cảnh Kohaku bám lấy tôi, chắc chắn hai người họ sẽ lại cãi nhau cho mà xem.
“Không sao đâu. Em sẽ dẫn anh đến chỗ không ai thấy cả… Anh đi cùng em nhé?”
Có lẽ sợ tôi từ chối, nên Kohaku nhìn tôi đầy lo lắng.
Bị cô gái mình thích nhìn bằng ánh mắt đó, tôi làm sao từ chối nổi. Hơn nữa, cô ấy đã mạo hiểm đến mức này để gặp tôi, chứng tỏ tình cảm dành cho tôi là thật lòng. Cảm giác ấy khiến tôi nghẹn ngào...
“Được thôi. Anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Vừa nghe vậy, Kohaku liền rạng rỡ hẳn lên.
Chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy, xuống tầng hầm giữ xe, rồi dừng lại trước một chiếc minivan màu đen.[note80160]
Chiếc xe toát ra khí thế khá dữ dằn, nhìn như sắp có mấy gã đầu gấu bước ra. Thật khó mà tưởng tượng một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương như Kohaku lại cầm lái thứ này.
“Đây là xe của em à?”
“Ừ. Thật ra em thích xe cỡ nhỏ thôi, nhưng bố em bắt mua xe lớn để khỏi bị chèn ép trên đường.”
Tôi nhớ hồi còn quen nhau, Kohaku từng kể rằng bố cô ấy rất là lo xa.
Ngày đó vì giờ giới nghiêm quá gắt nên chẳng bao giờ chúng tôi được đi chơi xa. Đang hẹn hò thì điện thoại bố cô ấy lại réo liên tục, lần nào cũng khiến tôi phải nín thở.
Nếu ông bố lo xa này biết con gái mình quen bạn trai, chắc chắn tôi khó tránh khỏi tai họa. Huống chi còn nhỏ hơn cô ấy tận 5 tuổi… bị phản đối kịch liệt là cái chắc. Vì thế Kohaku mới giấu kín mối quan hệ này.
Có lẽ việc cô ấy chọn học đại học xa nhà cũng để thoát khỏi vòng kiểm soát đó.
Dù lên đại học rồi, mỗi lần lén về thăm nhà, chúng tôi vẫn tranh thủ đi chơi qua đêm. Nhưng vì xa cách ngày càng nhiều, cuối cùng cũng chia tay.
“Lạ nhỉ, ông bố ấy lại cho em sống một mình sao?”
Nhà Kohaku tuy có khoảng cách, nhưng hoàn toàn đi lại được. Em gái của Kohaku còn đang đi học mà ngày nào chẳng đi từ nhà.
“Ban đầu phản đối dữ lắm, nhưng sau cũng chịu cho. Nếu là học ở trường khác chắc chắn là không được đâu.”
“Trường khác thì sao?”
Kohaku gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói…
“Bố em chính là hiệu trưởng trường của mình đấy.”
…Thật hả!?
Vị hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc, từng thẳng tay đuổi học học sinh dù họ khóc lóc xin tha, hóa ra chính là bố của Kohaku!?
Nếu vậy, quan hệ giữa tôi và Kohaku mà bại lộ, chắc tôi bị xử lý nội bộ rồi đuổi học thẳng cẳng mất.
K-không, mình phải nghĩ tích cực chứ! Kohaku hiểu rõ sự đáng sợ của ông bố ấy hơn ai hết. Ở dưới quyền ông ta, chắc chắn cô ấy sẽ cư xử như một giáo viên bình thường. Vậy thì chắc không sao đâu!
Tự trấn an như vậy, tôi bước lên hàng ghế sau của chiếc minivan. Bên trong rộng rãi, thoang thoảng mùi nước hoa ngọt ngào…
“Rộng ghê nhỉ.”
“Rồi anh sẽ thấy chật thôi.”
Kohaku ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười.
“Ý em là sao?”
“Ý em là sau này sẽ sinh cho anh thật nhiều con. Lập cả đội bóng chuyền luôn nhé!”
“Em nói cái gì cơ!?”
“Hay anh thích đội bóng đá hơn nhỉ?”
“Không phải thế! Mà cái đội bóng đá thì quá đông rồi còn gì!”
“Um nhỉ. Vậy mua thêm xe buýt nhé?”
“Anh không mua đâu!?”
“Xe buýt đắt lắm ha.”
“Anh không lo chuyện giá cả! Anh chỉ thấy em đột ngột nói chuyện tương lai nên anh hoang mang quá thôi!”
“Mấy chuyện này phải tính sớm mới tốt chứ.”
“Ừ thì đúng… nhưng mà, nói hơi khó nghe, anh đâu có quyết định sẽ quay lại với em đâu…”
Đột nhiên, Kohaku vòng tay ôm lấy cánh tay tôi.
Cặp ngực mềm mại kia ép sát khiến tim tôi đập liên hồi…
Lâu lắm rồi mới được cảm nhận lại cái cảm giác này… trong lúc tôi còn đang run rẩy, Kohaku mỉm cười nhẹ…
“Em yêu anh, Touma-kun.”
…


19 Bình luận
tem