Liệu nàng lớp trưởng hoàn...
コイル(Coil) Nardack
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 6 - Bị cô ấy nhìn thẳng vào mắt

4 Bình luận - Độ dài: 1,877 từ - Cập nhật:

[note79662]

"Chiếc máy tính này kỳ cục thật... Mình mải mê sắp xếp dữ liệu giúp nó đến nỗi mê nó luôn rồi..."

"Tuyệt thật đấy Tsujio-kun! Em biết không, cô chưa lần nào chỉnh sửa video nhưng lại bị ép chỉnh sửa mấy cảnh quay cho bên câu lạc bộ khiêu vũ. Em phụ cô một tay có được không?"

"Nghe mệt thật đấy, nhưng em hỏi thật đấy, bộ nhân lực có thiếu thốn đến mức này không vậy? Cô không thể thuê người ngoài làm việc này sao?"

"Cô toàn bị sai làm việc không công thôi à... chán chết đi được. Thế giới này cứ nghĩ là giáo viên thì việc gì cũng làm được hết chắc?"

"Em sẽ cố gắng dùng chiếc máy tính này nhiều nhất có thể. Mà chắc cũng chỉ có em mới phải động đến thứ này thôi."

"Em đúng là cứu tinh của cô mà!"

Giáo viên chủ nhiệm - cô Uchida vỗ tay vào nhau.

Xem ra năm nay các thầy cô đang gặp khó khăn vì giáo viên chủ nhiệm lớp 2-A phải nhập viện ngay khi năm học mới bắt đầu.

Nhưng dù gì đi chăng nữa thì đây vẫn không phải là việc dành cho đám học sinh bọn tôi.

Tôi định dành ra chút thời gian để ở riêng với Yoshino-san nhưng... cô ấy đã đến một cửa hàng với vài tiền bối năm ba để đặt vải làm cờ mất tiêu.

Lúc tôi còn đang rũ vai tuyệt vọng vì dù cả hai đã cùng nhau vào ban tổ chức nhưng lại không có nhiều thời gian để ở bên nhau, tôi chợt nhận được một tin nhắn từ LINE của Yoshino-san.

[Waaah, 5 giờ chiều nay mình không đến quán cà phê được rồi. Tụi mình vẫn phải ở lại cửa hàng để thương lượng giá cả.]

[Chắc tớ cũng không đến được nốt. Cái máy tính cổ lỗ sĩ này chạy mãi không lên nổi.]

Tôi thở dài thất vọng vì không thể hẹn gặp nhau tại quán cà phê ngày hôm nay.

Cô ấy xem tin nhắn của tôi ngay tắp lự và gửi một nhãn dãn với dòng chữ "Tôi có ý này!".

[Tsujio-kun này, cậu thường đi làm thêm từ ga nào thế?]

[Ga Tây Trung tâm.]

[Giống tớ rồi! Nè, cậu có muốn đi bộ một lát cùng tớ từ ga đó không? Một lát thôi cũng được. Tớ muốn nhìn mặt cậu và bàn luận về những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay ý mà.]

[Tớ biết rồi. Hẹn gặp cậu trước tiệm bánh quy nha.]

[Ô, thương lượng xong xuôi rồi, lát nữa gặp cậu nhé!]

Tôi gửi nhãn dán "Đã rõ" và siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay. Dù chỉ một lát, cô ấy vẫn muốn được nhìn thấy mặt tôi và trò chuyện sao?

Tôi vốn định gặp cô ấy sau khi làm thêm xong, nhưng giờ ấy thì đã quá muộn rồi, nếu không về nhà sớm thì mẹ sẽ phát khùng lên mất.

Nên tôi đã nghĩ rằng hôm nay xác định khỏi gặp Yoshino-san rồi, nhưng khi thấy cô ấy đề xuất như vậy, tôi hạnh phúc đến nỗi không thể thốt nên lời.

Ngay khi hoàn thành công việc được giao, tôi xách túi lên, chạy bứt tốc khỏi cổng trường.

Ga Tây Trung tâm là một ga tàu điện ngầm cũ được thông tuyến với một ga tàu điện ngầm khác lớn hơn.

Con đường gần ga có đủ loại cửa hàng, trong số đó là tiệm bánh quy. Nhờ có cửa hàng này mà cả tuyến đường đó lúc nào cũng thơm ngát mùi hương ngọt ngào.

Mỗi lần qua đây tôi thường chỉ nghĩ "Mùi gì nồng kinh", nhưng hôm nay, khi nhìn vào linh vật của cửa hàng có mái tóc màu be, não tôi liền nhảy số đến hình ảnh của Yoshino-san.

Thế nên đây là lần đầu tiên trong ba năm qua lại tuyến đường này, tôi đã mua một... à không, hai chiếc bánh quy.

Ăn thử một cái, tôi nhận thấy nó không ngọt như mùi mà tôi vẫn thường hay ngửi thấy, mà vừa mềm vừa giòn tan, ăn ngon ơi là ngon.

"Cậu thích bánh quy à Tsujio-kun?"

Tôi quay mặt về phía phát ra giọng nói và bắt gặp Yoshino-san đang đứng ở đó.

Hôm nay Yoshino-san đội mái tóc dài bồng bềnh màu be vào lần đầu tiên tôi gặp cô ấy bên ngoài trường học.

Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu hồng đi kèm với váy kẻ sọc caro.

Hơn hết, đôi tất đùi màu đen của cô ấy lộ ra một cách rất tinh tế... đẹp quá, diện mạo hôm nay của cô ấy cũng đẹp không kém cạnh gì ngày hôm qua.

Tôi đưa cho Yoshino-san một trong hai chiếc bánh quy và nói:

"Tớ đi bằng ga này được ba năm rồi nhưng chưa lần nào ăn bánh quy của cửa tiệm này... Cậu có muốn ăn thử một cái không?"

Có chết tôi cũng không thể nói ra rằng vì linh vật của cửa hàng này làm tôi nhớ Yoshino-san.

"Oa, cảm ơn cậu."

Yoshino-san nhận chiếc bánh quy từ tay tôi, cắn một miếng và mắt sáng bừng lên.

"Mưm. Tớ chưa từng ăn nó lần nào luôn. Ngon thật đấy."

"Ngon thật nhỉ? Nó ít ngọt hơn tớ nghĩ, rất hợp để làm đồ ăn nhẹ luôn ấy."

"Chuẩn! Tớ thường ăn nhẹ trước khi làm thêm nhưng nay bận quá. Tsujio-kun à, ta vừa ăn vừa đi đến chỗ làm nhé!"

"Được chứ."

Tôi đi theo sau Yoshino-san ra khỏi con phố.

Yoshino-san vừa nhai bánh quy vừa nói "Với em thì vải nào cũng ổn hết nhưng mấy tiền bối năm ba lại nói rằng' Vải năm ngoái mỏng quá, khó may lắm. Tụi chị cần loại vải nào đó tốt hơn' rồi bắt đầu lượn qua lượn lại để chọn vải. Phiền chết đi được. Tớ ngán cái trò nói đi nói lại câu 'Đẹp quá đẹp quá' cùng mấy lời nhận xét giả trân lắm rồi."

"Các lớp cùng dùng chung một loại vải sao?"

"Hình như là vậy. Chắc nếu dùng nhiều loại vải khác nhau thì mọi người sẽ phàn nàn. Hồi năm nhất, tụi tớ chỉ toàn vẽ bừa trên tấm vải mà mấy anh chị đó đưa thôi à."

"Hồi năm nhất cậu đã rất chú tâm vào việc thiết kế cho lớp ta nhỉ?"

Ngay từ năm nhất, Yoshino-san đã được mọi người biết đến là một "nữ sinh tài năng và xinh đẹp".

Lúc ấy tôi đã chú ý đến cô gái đó và phải tự hỏi rằng "Cậu ấy là ai vậy?"... và ngay lúc này đây, cô gái tuyệt vời ấy đang mỉm cười thật rạng rỡ ngay bên cạnh tôi.

Yoshino-san vứt vỏ bánh quy rỗng vào thùng rác gần đó và nói:

"Cảm ơn cậu nhiều, bánh quy ngon hết sảy luôn! Và điều tớ muốn nói nhất là tớ rất vui khi có cậu cùng tham gia vào ban tổ chức cùng tớ."

"Iya, dù là quan hệ bí mật nhưng... ta là bạn thân mà đúng không? Sợ cậu bận quá nên tớ quyết định phụ cậu một tay ấy mà."

Nghe những lời ấy từ tôi, Yoshino-san khẽ híp mắt lại.

"Tốt quá đi! Lần này mẹ tớ sẽ đến xem hội thao với tư cách là khách mời nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc tự ứng cử mình vào ban tổ chức một mình, nhưng khi thấy cậu tình nguyện tham gia tớ đã vui lắm. Xin lỗi nhé, cậu có ép buộc bản thân mình quá không vậy? Cậu bận rộn thế kia mà."

Không đâu...

"... Cậu là người bận rộn hơn mới đúng."

"Cũng chẳng thể làm gì khác được. Tớ đã kể cậu nghe về mẹ tớ nên tớ sợ mình đã gây áp lực cho cậu. Tớ thấy bất an lắm vì trước giờ chưa kể cho ai nghe. Thế nên tớ mới muốn nói chuyện trực tiếp với cậu."

Yoshino-san vòng ra phía trước rồi nhìn vào mặt tôi.

Cô ấy nhìn chằm chằm cứ như đang dò xét tôi vậy. Hôm nay Yoshino-san để lông mày màu be. Đôi mắt cô ấy có màu xanh - chắc là do cô ấy có đeo kính áp tròng - với phấn mắt màu hồng nhạt trông rất dễ thương.

Đôi môi được thoa một lớp sơn bóng màu hồng nhạt kia khẽ mở. Cô ấy nói:

"... Hừm. Cậu không có vẻ gì là đang nói dối. Thật tốt quá. Ehehe. Cậu biết không, tớ sợ bị ghét, sợ làm mọi người thất vọng lắm. Nên tớ cứ tự hỏi mình rằng liệu mình có nên im lặng không, có nói nhiều quá và có khiến cậu cảm thấy bị cưỡng ép quá không, rồi đâm ra ghét mình..."

"Không. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu."

Tôi vừa nhìn thẳng vào mắt Yoshino-san vừa nói với giọng chắc nịch đến mức khiến tôi phải tự cảm thấy ngạc nhiên.

Trông Yoshino-san có vẻ hơi sững sờ nên tôi vội vàng nói tiếp.

Tôi lớn tiếng quá rồi sao? Tôi cuống cuồng nặn ra lời để nói tiếp.

"Ý tớ là, tớ chưa lần nào tham gia các sự kiện hay ban ngành của trường cả. Tớ chỉ xem trường là một cửa ải để vượt qua thôi. Tớ cứ cho rằng đi làm vui hơn nhiều, nhưng sau khi quen cậu, tớ bắt đầu nghĩ rằng những hoạt động như này cũng không đến nỗi nào."

"Cảm ơn cậu. Ehehe, mồ... tớ muốn khóc lắm rồi nè. Cậu tốt bụng quá Tsujio-kun ạ..."

"Không, cậu thực sự rất vất vả đấy Yoshino-san ạ. Vả lại, cùng là thành viên trong ban tổ chức, việc trò chuyện với nhau ở trường là điều hiển nhiên thôi."

Thấy vậy, Yoshino-san áp đầu ngón tay vào mí mắt, làm phấn dính lên tay cô ấy.

Tôi rút ra một tờ khăn giấy nhận được từ câu lạc bộ carabet ra và đưa cho cô ấy.

Yoshino-san nhận lấy nó, vừa lau nước mắt vừa cười "Ehehe. Tốt quá đi." rồi bước đi. [note79663]

Lại sắp khóc nữa sao...? Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang khóc thầm trong lòng không...

Tôi nghĩ cô ấy cho rằng phiên bản thật sự của bản thân mình sẽ không được mọi người ở trường chấp nhận vì trong mắt họ, cô ấy là một nữ sinh đoan trang, tài giỏi.

Tôi thấy chẳng sao hết. Có khi tôi còn thích khía cạnh này của cô ấy hơn... Tôi toan nói thế nhưng... cách mà Yoshino-san phiên bản ở trường chạm vào ngón tay tôi như ngày hôm nay cũng dễ thương hết sảy.

Nên Yoshino-san à, cậu không cần phải lo hão như vậy đâu.

Tôi và cô ấy cùng nhau bước về con phố đêm.

Được trò chuyện và sải bước bên nhau dù chỉ một chút cũng là quá đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc ngập tràn rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Dịch đến chap này mình mới biết Uchida-sensei là nữ nên mình sẽ sửa lại các chap trước luôn, mong các bạn thông cảm.
Dịch đến chap này mình mới biết Uchida-sensei là nữ nên mình sẽ sửa lại các chap trước luôn, mong các bạn thông cảm.
[Lên trên]
Ngài rizz ác như này thì chẳng mấy chốc chị đổ
Ngài rizz ác như này thì chẳng mấy chốc chị đổ
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
AI MASTER
sớm
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Wth quá nhanh💀
Xem thêm