“Vậy chơi gì trước giờ?”
Đôi ngươi Yuno sáng lên như một đứa bé khi cô quay lại ba người bọn tôi để hỏi ý kiến.
Shuji là người đầu tiên trả lời.
“Đương nhiên là tàu lượn siêu tốc rồi.”
“Gì chứ? Chẳng phải... Đó là cái chính của ngày sao?”
“Rồi, vậy chơi gì khởi động nào?”
“Hmm... vòng quay ngựa gỗ thì sao?”
“Vòng quay ngựa gỗ á? Thật luôn á, bọn mình cấp ba rồi đó. Cái đó cho con nít mà.”
“Thôi nào, ai để ý đâu chứ. Tớ sẽ chụp ảnh cho mấy cậu lúc chơi mà.”
“Từ từ, vậy cậu không chơi à?”
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, tôi như lạc lối trong tâm trí mình.
Cái quái gì thế nhỉ?
Mới một khắc trước trời tối thui mà. Có tuyết rơi nữa. Nhưng giờ thì mặt trời đang chói lóa trên bầu trời không gợn mây kia, và bọn tôi không ở sau quầy đồ ăn nữa. Bọn tôi đang đứng trong sảnh chính lúc mới bước qua cổng, nơi có diễn viên bơm bóng bay và một cửa hàng bán móc khóa linh vật. Từng li, từng chút một của công viên Sunny, tôi nhớ rõ mồn một.
Tôi thò tay chạm vào eo mình. Rồi tới lưng dưới. Không có cơn đau nào hết.
Tôi kéo áo lên để kiểm tra kỹ... vẫn không có gì.
Không vết thương hở nào cả. Còn không có miếng đất trên áo, dù rằng tôi chắc là tôi đang thoi thóp trên mặt đất.
Kiểm tra lại đồng hồ. 10:15 sáng. Không phải đêm - là ban ngày.
Cho chắc, tôi kiểm tra luôn điện thoại. Cũng thế.
“...Hả?”
Có gì đó trên cổ tay phải của tôi. Một chiếc vòng cao su màu lam. Nhìn gần hơn thì nó có đề chữ CHÚC VUI VẺ!
‘Chúc vui vẻ!’...?
Tôi không nhớ là có đeo cái này. Nhưng nó có cảm giác thân thuộc quá.
Phải rồi. Neriko. Cổ cũng có một cái.
“Neriko!”
“Óa - h-hả?”
Neriko giật mình khi tôi gọi tên cô, vai cô run như bị bất ngờ.
Tôi đá mắt sang cổ tay cô. Không có gì cả.
Từ từ nào... cổ phải có chứ? Hay tôi lại chơi đồ rồi?
Không, khoan đã. Có chuyện quan trọng hơn.
“Neriko... trả lời tớ thật lòng nhé. Cậu có, ờm, tư thù cá nhân gì với tớ không?”
“Hả - tư thù gì nữa? Không hề...”
“Còn dao thì sao? Cậu không có đem theo mấy thứ sắc bén như dao bếp hay dao rọc giấy gì đó chứ?”
“Hả!? Đương nhiên là không rồi! Con gái gì mà đem dao đi chơi chứ?”
“Chắc chứ? Tớ kiểm tra túi xách của cậu được không?”
Đôi môi cô khẽ run, như đang muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ thở dài và mở khóa túi xách ra.
Bên trong dù lộn xộn nhưng không có con dao nào cả. Nó quá nhỏ để giấu một con dao cỡ trung bình, và cũng không đủ chỗ để cất thứ gì đó đáng nghi hết.
“Này, Kashio-kun. Tớ biết cậu, nên tớ không phải sợ hay gì, nhưng mà yêu cầu một nhỏ con gái cho xem túi xách á? Trông không ổn lắm nhỉ. Cậu cũng đâu phải cảnh sát công an gì đâu.”
Tông giọng cô nghiêm túc như những lúc bị khó chịu. Và giờ khi cô nói thẳng ra, tôi mới nhận ra nó kì cục như thế nào. Một cảm giác xấu hổ và tội lỗi giáng vào tim tôi.
“P-phải rồi... Cậu nói đúng. Xin lỗi.”
Tệ quá. Lúng túng, lẫn cả bối rối.
Đương nhiên Neriko sẽ không bao giờ đâm tôi. Nhưng cái viễn cảnh đó quá chân thật, không như mơ.
Không chỉ là chuyện đâm chém. Tôi nhớ rõ chuyến đi công viên Sunny với ba đứa kia. Từ sáng đến tối, đi mọi chỗ. Tôi nhớ hết, cả thứ tự và tên.
Tôi quay sang Shuji và thử để nói chuyện nay 2ra.
“Ờ, này...”
Póc!
Một âm thanh lớn cắt ngang lời tôi. Một giây sau, có tiếng khóc của một đứa trẻ. Hẳn có đứa nào làm vỡ bóng bay rồi.
Déjà vu.
Đúng như những gì đã diễn ra... trước đó. Bóng bay vỡ thì bình thường, nhưng tim tôi lại thấy bất an đến lạ.
Có gì đó cực kì sai, sai quá sai.
“Ê, Kashio, muốn chơi gì không?”
Shuji quay sang tôi.
“Không hẳn, nhưng mà...”
“Ối chà. Trễ quá, bọn tớ quyết rồi.”
Một cảm giác không lành chạy dọc sống lưng tôi. Tôi hỏi, dù e ngại câu trả lời.
“...Tàu Viking hả?”
“Đù, nghe rồi hả?”
Không. Không hề nghe. Tôi nhớ rõ nó. Bóng bay nổ, trò đầu tiên là trò tàu Viking, cái gì cũng chuẩn đến hợp lý.
Trùng hợp? Hay là... tiên tri? Ừ. Làm như ba cái đó hợp lý ấy.
“Ê ku, sao mặt mày xanh dữ vậy?” Shuji ngó gần, nhíu mày như đang lo lắng.
Tôi có thể nói “Nah, không gì đâu,” cho qua chuyện. Nhưng tôi muốn làm rõ việc này.
“Ê Shuji. Mình đến công viên Sunny bao lâu rồi?”
“Bao lâu là sao? Mới qua cổng soát vé mà.”
“Tớ làm gì trước đó thế?”
“Ờ, không gì hết.”
“Cụ thể ra coi.”
“Cụ thể hả? Thì chia tiền vé, đi qua cổng, rồi giờ đứng đây nè. Nhớ chưa?”
“Nhớ. Mà... nó cứ mơ hồ quá gì ấy. Thôi, hỏi thẳng nè. Tụi mình đến công viên Sunny chưa? Kiểu, có đi chơi mấy trò ở đây hay đi ăn gì đó ấy?”
“...Hả? Không? Đây là lần đầu bốn đứa mình đi luôn mà. Nãy giờ lạ lắm đó. Đập đầu vô đâu hả?”
“Không không, chỉ là-”
“Hả? Sao thế?” Yuno tiến tới, trông cực kì lo lắng. Tuyệt, nên tôi hỏi cô ấy luôn.
“Ê Yuno. Cậu có nhớ chuyện hai đứa mình đi vòng quay chung không?”
“Đi chung hả, tớ với cậu á? K-không hề! Chuyện nó chưa bao giờ xảy ra hết! Nếu có thì tớ nhớ chắc chắn luôn!”
“Ừm...” Vậy là cả Shuji lẫn Yuno đều không nhớ . Chỉ có tôi là cảm nhận được có gì đó sai sai thôi ư? Hay não tôi lại chơi đồ rồi?
“Cậu có ổn không đấy?” Shuji nhìn tôi chằm chằm. Yuno và Neriko, đứng bên cạnh, cũng nhìn y hệt.
Chết thật, tôi cắn phần má trong của mình.
Chắc chắn có chuyện gì đó sai sai xảy ra, nhưng tôi không có ý làm họ sợ hay sao. Xét theo phản ứng thì chỉ có tôi biết thôi. Kéo họ vào chuyện này cũng không có nghĩa gì.
Bình tĩnh, hít thở, suy nghĩ.
Bây giờ mình không bị nguy hiểm gì. Chỉ là déjà vu thôi. Nghe hợp lý hơn chuyện tiên tri hay cái gì đấy tương tự. Nên kệ thôi.
“...Xin lỗi. Tớ chỉ nhớ tầm bậy thôi.”
Tôi cố dẹp chuyện đi.
“Chỉ là... Tớ không ổn với mấy trò lượn lờ thôi. Tớ lo và không biết có nên nói hay không. Chắc lại nghĩ ngợi lung tung và nói nhảm rồi. Nên là... quên mấy chuyện tớ nói đi nhé.”
Không phải nói dối, nhưng cũng là một cái cớ tạm bợ và không ổn lắm. Tôi nhìn mặt họ, thầm mong họ sẽ hiểu. Người đầu tiên đáp là Neriko.
“À... Vậy cậu không thích tàu lượn siêu tốc.”
“Thế thì đừng ép! Còn nhiều trò mà!”
Có vẻ thuyết phục được họ rồi. Shuji, vẫn trông khá đa nghi. Cũng hợp lý bởi thằng chả biết tôi lâu nhất, nên cũng khó dụ được. Có lẽ việc đè sâu vào vấn đề cũng không ổn, nên chả cũng bỏ qua rồi nói, “Rồi, vậy bỏ trò Viking nhé,” và tiếp tục.
Tôi xin lỗi cả ba bọn họ. Thấy tội lỗi quá.
Ít nhất thì bầu không khí căng thẳng kia cũng tiêu tan đi rồi. Phải làm sao để họ không lo cho tôi mới được.
Cuối cùng, chúng tôi đã quyết chơi cốc quay đầu tiên và đi cùng nhau. Trong lúc đi, tôi nghé gần tai Neriko để thì thầm.
“Ê Neriko. Cậu biết ai tên Asebi-chan không?”
“Asebi-chan? Hmm, không. Đó là kiểu... linh vật hay sao?”
“Nếu cậu không biết thì thôi.”
Nói vậy thôi, chứ đầu tôi vẫn quay mòng mòng. Nếu những ký ức về chuyện bọn tôi đi chơi ở công viên Sunny chỉ là déjà vu hay ảo ảnh thì cái tên Asebi-chan ở đâu ra chứ?”
“Hãy cứu Asebi-chan.”
Neriko nói vậy, trước lúc tôi liệm đi. Không đời nào nghe nhầm được. Tôi vẫn nhớ rõ mồn một từng chữ. Cơn đau của lưỡi dao đâm xuyên qua da. Cái lạnh của mặt đất với lưng của tôi. Ánh mặt trăng sau đám mây.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Mảnh ký ức về việc bị đâm đó lại xuất hiện. Không thể nào đó là mơ được. Nó quá thật, như thể đã lìa đời vậy.
Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy nhỉ?
Kỳ lạ chồng chất kỳ lạ. Déjà vu mọi nơi. Như đi chơi cuộc Săn ma của Delamancha, và Shuji nói, “Sao súng lại ảnh hưởng ma được nhỉ?” Hay khi Yuno mua chiếc nón đó. Cả việc tuyết rơi ban chiều nữa, khiến tàu lượn siêu tốc phải ngưng hoạt động...
Không phải mọi thứ đều hoàn toàn như ký ức, như sự tương đồng là nhiều, nhiều quá mức.
Dù là chấn thương vùng não hay tôi thức tỉnh siêu năng lực gì đó, tôi vẫn cần câu trả lời. Việc không biết còn đáng sợ hơn bất kì việc gì.
Tôi vẫn nói chuyện với mọi người, cố gắng giải câu đố này. Và manh mối đầu tiên là cô gái đó.
Cậu có thể bị giết đó.
Cổ dự đoán được việc tôi bị đâm bởi Neriko.
Cổ là mấu chốt. Nhưng tôi chẳng biết tên hay cổ đã đi đâu. Tôi quan sát kỹ mọi nơi khi di chuyển xung quanh, nhưng chẳng có bóng dáng cô nơi nào cả. Không ở trong phòng vệ sinh nam, nơi tôi đã gặp cô trước đó.
Tôi chẳng tìm được manh mối nào thêm cả.
Khi đến ban chiều, chúng tôi đã ở địa điểm cuối cùng - vòng đu quay. Lại nữa rồi: déjà vu.
Nếu nhớ đúng thì Shuji sẽ nói
“Chết, tớ quên mất - tớ sợ độ cao mà.”
Quá chuẩn.
“Ugh, tớ cũng thế. Nên hai cậu chơi đi nhé,” Neriko nói.
“H-hả!? Bớt giỡn đi!”
Đoạn này cũng nhớ nốt.
Việc Yuno van xin cũng không có giá trị gì nhiều. Sau cùng, bọn tôi cũng ở trong vòng đu quay, đương nhiên chỉ có hai đứa thôi.
“Ugh, hài thật. Họ nghĩ gì vậy nhỉ? Tớ sẽ chửi nát bét hai bọn họ lúc xong.”
“Ừ...”
Tôi gật đầu, nhưng đôi ngươi tôi dán chặt vào cửa sổ. Tôi phải tìm cô gái đó lần nữa. Nhưng trời tối quá, thêm cả tuyết nên tầm nhìn như hạch vậy. Mặt đất thì mờ tịt. Dù vậy, tôi không muốn bỏ cuộc.
“Oa, view thành phố ban đêm đẹp ghê. Cậu nghĩ mấy cái ánh đèn ở xa đó là trung tâm thành phố không? Nếu đủ cao chắc là thấy nhà tớ đó...”
“Chắc vậy...”
Không ổn rồi. Cô gái đó chẳng ở đâu cả. Và dẫu có thấy cổ, cũng đâu thể nhảy khỏi vùng đu quay kiếm cô ta được. Phí thời gian ghê.
“À phải rồi, hình như sắp tới kì chạy marathon nhỉ? Tớ ở trong câu lạc bộ đi về nhà, nên chắc tớ không trụ nổi đâu. Tớ thử chạy bộ buổi sảng rồi, nhưng dậy sớm mệt quá...”
Cổ có thật không vậy?
Cô gái đó. Những gì cổ nói. Lời cảnh báo. Nhỡ như cổ chỉ là từ tưởng tượng của tôi thôi nhỉ? Suy nghĩ đó làm mọi chuyện cảm giác khá là... đần độn.
“-Ê, cậu có nghe không đấy?”
Tôi kéo mắt mình ra khỏi cửa sổ.
“Xin lỗi. Tớ hơi mất tập trung.”
“...Tớ chán lắm hả?”
Cô cười nhẹ như tự giễu, nhưng tôi có thể thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô. Và lúc đó, tôi mới bất chợt nhận ra... mình làm hỏng mọi chuyện rồi. Hai đứa ở một mình, vậy mà tôi lại cứ phớt lờ cô. Cảm giác tội lỗi như nhấn chìm tôi.
“Không, không hề đâu. Tớ không có chán, thề luôn.”
“...Thật hả?”
“Ừ. Chỉ là đi bộ nhiều nên tớ hơi mệt thôi. Thật đó, xin lỗi mà. Lỗi tớ.”
“C-cậu không phải xin lỗi nhiều vậy đâu. Tớ lỡ khiến đó nghe nghiêm trọng thôi, tớ cũng xin lỗi.
Và giờ bầu không khí gượng gạo quá.
Dù vậy thì trễ hơn là không bao giờ. Tôi cố hàn gắn để trò chuyện, cố gắng hết mức để làm dịu mọi thứ. Hẳn là hoạt động, bởi sau một hồi, Yuno cũng bắt đầu cười lại. Hoặc cổ chỉ giả vờ thôi.
Dù là cái nào thì chuyến đi đó cũng kết thúc, và bọn tôi rời vòng đu quay. Vì lý do nào đó, tôi lại thấy mệt mỏi thật.
Shuji đang đứng đợi bọn tôi.
“Sao rồi? Hai cậu nói chuyện gì thế?”
Tôi còn không đủ năng lượng để đáp lại cậu.
Quan trọng hơn.
Tiếp theo, Neriko sẽ kéo tôi ra sau quầy thức ăn và... đâm vào lưng tôi hai nhát.
Đó là ký ức rõ ràng nhất. Cuộc diễu hành đêm đã được quyết là điểm đến tiếp theo của cả bọn rồi.
Làm ơn, tôi cầu nguyện. Lần này đừng xảy ra chuyện gì.
Dù ở gần đám bạn, tôi vẫn đề cao cảnh giác với Neriko.
Khi ở gần đường chính, và thứ âm nhạc rộn ràng kia dần lớn hơn, tim tôi dần đập mạnh. Tôi biết Neriko sẽ không đâm tôi. Tôi nói bản thân mình như vậy. Nhưng thần kinh căng như dây đàn, như có thể hành động trong bất kì giây phút nào vậy.
Với sự khác biệt về kích thước giữa tôi và Neriko, tôi hoàn toàn đủ sức để bảo vệ mình khi cảnh giác. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm. Và thật sự thì, tôi không muốn nghĩ về viễn cảnh bạn mình là kẻ sát nhân được.
Sự căng thẳng tăng cao khi bọn tôi đi qua đám đông đến hàng trước. Từ đây, có thể thấy rõ cuộc diễu hành. Những ánh đèn chói lóa kia như thắp sáng cả một khu vực.
“Kashio-kun.”
Giọng của Neriko.
Tim đập nhanh, nhưng tôi buộc mình giữ bình tĩnh. “Sao thế?”
“Đổi chỗ được không? Thanh niên đứng trước tớ cao quá...”
“À ừ, được.”
Tôi làm như cô nói và di chuyển. Neriko như hài lòng, gật đầu. “Cảm ơn.”
Tôi vẫn cảnh sát với cô sau hồi lâu, nhưng mà... chỉ thế thôi. Cổ chỉ nói vậy thôi.
Trước khi tôi nhận ra thì cuộc diễu hành đêm đã kết thúc rồi.
Đám đông bắt đầu rã ra, đi về phía cổng như bị kéo bởi ma lực gì đó. Shuji thì thầm, “Chắc bọn mình cũng nên đi thôi.’
“Ừ, ừm.”
Hòa vào đám đông và đi về lối ra. Với mỗi bước đi, đôi vai tôi như trút từng cân nặng đi vậy.
Cảm ơn trời. Không có gì xảy ra hết.
Tôi mừng vì đã qua được cuộc diễu hành đêm mà không xảy ra chuyện gì. Tới giờ thì cũng không có chuyện gì kỳ lạ về Neriko. Không - Không chỉ tới giờ. Cổ hoàn toàn bình thường cả ngày hôm nay.
Déjà vu, mảnh ký ức về chuyện bị đâm - chẳng cái nào hợp lý cả. Nhưng tới giờ thì tôi đã quá mệt để giải đố rồi. Có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi.
Cánh cổng kia hiện hữu trước mắt.
Cùng nơi bước vào, cùng nơi đi ra.
Mệt vãi. Ít nhất thì không có cái công viên giải trí nào nữa rồi.
À phải...
Tôi đá mắt xuống cổ tay.
Cái vòng tay màu xanh lam vẫn ở đó - vẫn là một bí ẩn. Tôi cố xé nó vài lần rồi, nhưng nó cứng vãi. Còn không có lấy một vết xước hay gì.
Kệ. Tí về nhà lấy kéo cắt cho nhanh.
Bước qua cánh cổng ấy.
Cửa quay phát ra một âm thanh leng keng lớn.
“Vậy chơi gì trước giờ?”
Giọng của Yuno.
Tôi đứng hình.
Không di chuyển được. Không thể suy nghĩ được. Nhắm mắt lại, như chối bỏ hiện thực trước mắt. Làm ơn, hãy là một giấc mơ. Hay là thứ gì đó tôi tưởng tượng ra lúc đang trên xe buýt về nhà thôi.
Nhưng khi mở mắt, khung cảnh ấy chẳng thay đổi gì.
Không thể nào.
Sao lại về cổng chính rồi!?
Sao trời lại sáng nữa rồi!?
Tôi như gào lên trong nội tâm mình và kéo tay áo lên để coi đồng hồ. 10:15 sáng, lần nữa.
Phía trước, Yuno và Shuji vẫn nói chuyện như thể vừa đến nơi. Không thể nào là Déjà vu được. Tôi thấy cảnh này rồi.
Thời gian... tua ngược ư?
Không thể nào. Nhảm quá. Điên quá. Nhưng khi tôi đang tìm kiếm lời giải thích nào đó, mắt tôi lại nhìn trúng một diễn viên của công viên đang bom bóng bay trong sảnh chính. Kế đó là một thằng bé, phấn khích được nhận chiếc bóng bay hình chó với một nụ cười trên môi.
Tôi dán chặt mắt mình vào thằng bé. Nếu thời gian thật sự tua ngược thì quả bóng bay đó sẽ...
Póc!
...nổ.
Y hệt lần trước.
Diễn viên kia đưa thằng bé một quả khá và cố làm nhỏ vui vẻ lại. Mỗi giây đúng y hệt. Như xem lại một chương trình đã xem vậy.
Tôi không hiểu sao chuyện này lại diễn ra, và diễn ra như thế nào, nhưng tôi không cần nghi ngờ nữa.
Dù vậy, tôi vẫn không muốn tin. Chưa tin.
“Yuno, Shuji...” Tôi gọi bọn họ, giọng tôi như sợ hãi.
Họ quay mặt sang tôi cùng lúc.
Tôi hỏi, “...Mấy cậu quyết định chơi gì trước thế?”
“Ừ, quyết rồi,” Shuji nói.
Yuno nói thêm, “Tàu Viking đó.”
Như thể tôi vừa bị đập vào đầu vậy.
Không. Tôi biết họ định nói gì rồi. Nhưng khi nghe lại lần nữa,... quá kinh khủng. Chẳng có ý nghĩa hay định luật gì cả. Điên đến mức tôi muốn phát bệnh.
“Ê ku, sao thế? Xanh xao vậy,” Shuji hỏi, mặt mày nhăn bởi lo lắng.
Giải thích kiểu gì đây.
Nói “Thời gian bị lặp lại” thì làm gì có ai tin.
Đến tôi còn chả tin nổi.
Ngay lúc sắp vùi mặt vào tay mình thì tôi thấy cô ấy qua vai Shuji.
Một cô gái.
Đeo băng đầu với tai chó.
Có thể thấy đồng phục cô dưới lớp áo khoác dài.
Cổ trông như khó chịu, như đợi ai đó đến trễ vậy, và mắt cô lại hướng về tôi.
Là cô gái đó.
Cô gái học cấp ba tôi đã tìm kiếm.
“!”
Tìm thấy rồi.
Không một chút do dự - tôi chạy thẳng đến cô.
Có quá nhiều thứ tôi muốn hỏi.
Nhưng giờ khi cô đã ở trước mặt tôi, não tôi lại chẳng hoạt động nổi. Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Cô thở dài như bực bội.
“Đó... Đấy là những gì sẽ xảy ra nếu cậu không nghe lời.”
“K-không, tôi-”
Bớt giỡn. Tự dưng có người lạ xuất hiện nói “Cẩn thận” với cả “Cậu sẽ bị giết đó”, rồi tôi phải tin hả? Thêm cả, hành vi cổ quá là quái dị. Trốn trong phòng vệ sinh nam rồi phun ra một đống thông tin cá nhân khác quái gì stalker. Ai lại tin một đứa như vậy?
...Câu từ đã đến cổ họng, nhưng tôi nuốt chúng xuống lại. Có chuyện quan trọng hơn để nói.
“...Xin lỗi. Tớ tưởng đó là trò đùa nên không quan tâm lắm. Tớ thật sự xin lỗi.”
“Ôi, nhìn cậu kìa, nhận lỗi nhanh nhỉ. Không tệ. Lần này tôi tha, nhé?”
Tôi thở dài, như mừng rỡ.
Xét theo cách nói chuyện, cô hẳn là biết gì đó. Mang theo hy vọng đó, tôi hỏi.
“Tớ tìm cậu khắp nơi đó. Sao cậu lại biết Neriko sẽ đâm tớ? Cậu thấy hết mọi chuyện ư? Ý là, chuyện này là sao?”
“Từ từ, tớ sẽ giải thích hết. Nhưng mà nè...” Cô hất cằm, ra hiệu về phía sau tôi. “Giải quyết chuyện đấy trước thì tốt hơn nhỉ?”
Shuji và hai người kia đã đi theo tôi đến đây. Cả ba nhìn tôi, trông chờ một lời giải thích. Đặc biệt Yuno trông cực kì lúng túng.
“Kashio... Ai vậy?”
“Ờm...” Tôi lựa lời.
Nghĩ lại thì, tôi còn chả biết tên cổ.
Trong khi tôi đứng như trời trồng thì cổ bước lên cứu nguy cho tôi.
“Hé lu~ Tớ là Kodera Asebi. Là chị em họ của Kashio-kun. Xin lỗi nhưng cho tớ mượn cậu ta tí được không? Có điều bọn tớ phải nói.”
Kodera Asebi.
Vậy cổ là “Asebi-chan” mà Neriko nhắc đến... Một trong những bí ẩn đã được giải đáp.
Yuno gật đầu đầy do dự. “Đ-được chứ... mà một tí thôi đấy nhé.”
“Cảm ơn à ~! Đi thôi nào.”
“Ừ, ừ,"
Cô kéo tay tôi đi khỏi nhóm. Tôi nợ Asebi khi cô bước vào cứu nguy cho tôi đó.
Tôi nhìn về họ.
Shuji đang trừng mắt nhìn tôi, hẳn là đang tức giận vì tôi đột nhiên bỏ đi.
Tớ sẽ đền bù mà. Hứa đó.
Nhìn về phía trước, tôi đi theo Asebi.
“Một bánh churro với socola, một cái với quế,” Asebi nói, chỉ tay về xe đẩy.
“Ô kê!” người bán hàng đáp lại niềm nở.
Cô đưa ra 600 yên và lấy hai chiếc bánh churro - một cái đen, một cái nâu vàng. Nhìn lượng đường đó thôi đã khiến tôi thấy ngán rồi.
Asebi nắm nó như gậy phát sáng và bắt đầu đi bộ.
“...Cậu ăn cả đôi luôn?”
“Ăn không?”
“Thôi. Chỉ là không nghĩ cậu hốc nhiều vậy.”
“Tớ bỏ bữa sáng. Nên lúc nào tới đây cũng đói meo cả. Mua đồ ăn từ mấy cái xe đó giống như là... nghi thức chào ngày vậy á.”
Nói xong, cô liền cắn cái có quế. Hương thơm ngọt ngào kia bay đến tôi. Sau khi nhai và nuốt, cô liền cắn cái vị socola - có vẻ là ăn cả đôi cùng lúc luôn.
“Cậu có biết ‘Churros’ là số nhiều không? Bình thường là ‘Churro’. Nhưng mà vì tớ ăn cả đôi, nên tớ đang ăn ‘churros’. Hiểu không?”
“T-thật luôn...”
Cổ ăn nhiều, nói cũng nhiều. Cơ bản thì miệng cô đầy đồ ăn luôn.
Tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Dù Kodera có vẻ không làm dịu đi tình hình, vẫn tốt hơn là có người hiểu chuyện đi bên mình.
“Ê nè, Kodera-”
“Asebi.”
Cô cắt ngang, hướng đầu churro về tôi.
“Gọi là Asebi. Tớ không có thích họ hiện tại.”
Ờ... nghe cay nghiệt thật. Tôi tự hỏi về hoàn cảnh gia đình của cô, nhưng giờ mới gặp mà hỏi luôn thì kì quá.
“Hiểu rồi. Cậu gọi tớ sao cũng được.”
“Ừm, Kashio-kun.”
Lại thế nữa rồi - dùng tên tôi như thể thân nhau lắm vậy. Cổ đã như vậy từ lúc gặp rồi. Như thể cổ đang nói chuyện với đàn em khóa dưới vậy. Cổ lớn hơn tôi sao?
“Cho tớ hỏi, cậu bao tuổi thế?”
“Tớ á? Mười bảy cái đông, như cậu. Theo lý thuyết là vậy.”
Theo lý thuyết à? Cụm từ đó khiến tôi tự hỏi... thôi kệ đi. Vào luận điểm chính thôi.
“Rồi. Xin lỗi trước vì đường đột, nhưng cậu nói tớ biết mấy chuyện này được chứ?”
“Rồi. Nhưng trước khi tớ nói thì tớ phải kiểm tra trước đã. Cậu biết những gì rồi?”
“Nói thật thì chả biết gì hết...”
Dù vậy thì giờ đã thông suốt, tôi sẽ cố giải đố tiếp vậy. Bước đi trong yên lặng, và nhớ về những chuyện đã xảy ra. Khi đã đủ, tôi nói với cô câu trả lời của mình.
“Dù nghe khá điên rồ... Tớ nghĩ tớ đang lặp đi lặp lại một ngày. Đây là lần thứ ba rồi. Lần đầu tiên thì Neriko đâm tớ. Lần thứ hai thì thời gian lại reset lúc tớ rời công viên Sunny. Theo tớ được biết thì chỉ có cậu và tớ là biết chuyện này. Vậy thôi đó.”
Nói chuyện này ra cảm giác thật kỳ lạ, như thể tôi đang nói về cuộc đời của ai đó vậy. Cảm giác vô lý đến lạ.
“Ừm, lần thứ ba là bắt đầu hiểu rồi.”
Asebi cắn thanh churro kia.
“Lần thứ ba... Cậu nói như thể có lần bốn hay năm vậy.”
“Có chứ. Sáu. Bảy. Hay mười ngàn. Hay một triệu cũng có.”
“Tớ đang nghiêm túc đó.”
“Đây cũng vậy, cảm ơn à.”
Cổ trông có lẽ khá khó chịu, nhưng vẫn tiếp tục.
“Rồi thì mọi chuyện là như này. Cậu và tớ đang kẹt trong vòng lặp thời gian. Tớ gọi nó là ‘hiện tượng vòng lặp’. Khi rời công viên Sunny, đồng hồ sẽ tua lại. Có nghĩa là ngày mai là hôm nay, hôm qua cũng là ngày mai. Bọn mình kẹt ở đây rồi. Mãi mãi luôn. Nghe điên nhỉ?”
“...Thật hả?”
“Không đùa.”
Tôi muốn gọi cổ là nói xạo. Muốn nói rằng cổ chỉ đang giỡn nhây thôi. Nhưng... việc lặp lại một ngày duy nhất một ngàn lần hay là vài triệu lần - tưởng tượng thôi đã tái mép mặt mày rồi.
Không phải kỳ lạ.
Là địa ngục.
“Vậy làm sao để thoát khỏi nó?”
“Đừng lo. Có cách hết.”
“Nói nghe coi.”
Asebi trả lời bình thường.
“Giết ai đó.”
Tôi chững lại.
Tôi đã đụng mặt với mấy tên bất lương côn đồ rồi. Những tên cứ lải nhải “giết” với cả “chết” rồi cứ vung dao như thể chả vấn đề gì. Nhưng Asebi không đùa, và cổ cũng không có ý dọa tôi lắm. Chỉ là cổ nói như thể nó là một... lựa chọn vậy. Có gì đó ngay trước mặt chúng tôi.
Cô cũng ngưng lại và quay về tôi.
“Nếu giết ai đó, cậu sẽ thoát khỏi vòng lặp. Nhưng người cậu giết thì sẽ thế chỗ cậu.”
Một tiếng hét chói tai - hồi hộp xen lẫn sợ hãi - vọng xuống gần nơi đó. Tôi nhìn lên và thấy rằng mình đang ở khá gần trò rơi tự do.
“Trước cậu thì có Neriko-chan. Nhưng cổ không chịu nổi việc sống đi sống lại một ngày nên là... đã chọt cậu. Rồi cậu ở đây.”
Kéo ai đó khác vào vòng lặp thì chính mình sẽ được giải thoát. Nghe vô lý như mấy cái anime tử thần hay gì đó vậy.
Nhưng có gì khác giải thích được nữa đâu? Neriko cũng không có lý gì phải đâm tôi từ đầu. Và Asebi thì... trông không giống kiểu người nói dối lắm.
Cô giơ tay phải mình lên. Khi tay áo trượt xuống, để lộ ra một chiếc vòng cao su xanh lam – Y hệt cái tôi đang đeo.
“Một vé đặc biệt của công viên Sunny.”
Asebi cười.
“Thứ này là bằng chứng này. Bằng chứng cho việc cậu có thể chơi vô hạn ở công viên Sunny. Mãi mãi. Những người kẹt trong vòng lặp sẽ có thứ này đó. Điên rồ là nó không đứt đâu, không kéo ra khỏi tay được, làm gì cũng không. Thử vài lần là biết.”
Rồi cô lại bước đi tiếp.
Tôi vẫn đứng đó, như bị choáng, rồi lại chạy lên để bắt kịp cô. Khi ngay cạnh cô, tôi nói tiếp.
“Nếu... nếu thật sự là như vậy...”
“Thật sự là như vậy.”
“Thì ai đó đã giết Neriko rồi.”
Asebi đớp nốt miếng churro cuối cùng, rồi quăng giấy gói qua vai mà chả cần nhìn. Mẩu giấy đó rồi cũng nằm gọn trong cái thùng rác phía sau bọn tôi.
Cô nuốt rồi nói, “Ừ, chắc vậy đó.”
“Nhưng thiệt thì cậu đâu cần lo làm gì. Cứ nhìn đi. Ai giết ai cũng chả quan trọng lắm. Với cả, cậu đâu giết họ lắm đâu. Họ vẫn sống nhăn đấy thôi?”
“Ờm... chí phải.”
Như Asebi nói - nếu phải đổ thừa, thì là tại cái hiện tượng vô lý này.
“Nó bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Cái gì từ khi nào?”
“Vòng lặp ấy. Cậu lặp lại mấy lần rồi?”
“Qua một ngàn lần là tớ chán chả buồn đếm rồi. Chắc ba ngàn... có khi bốn? Ai biết.”
Cách cô nói thật nhẹ nhàng, lại khiến tôi cứng họng.
Tôi đã sắp chết chỉ sau ba lần... Hẳn bạn sẽ quen sau hồi lâu, nhưng việc sống một ngày một ngàn lần á? Địa ngục.
Không nghĩ rằng cô nàng trông có vẻ chill chill này lại gánh vác một chuyện nặng nề như vậy.
“Có bảy người trước cậu. Người này giết người kia. Rồi tiếp tục mãi... Đến cậu rồi đấy.”
“...Điên vãi.”
Asebi liếc nhìn khuôn mặt tôi, rồi một nụ cười dịu dàng lại hiện ra trên đôi môi cô, như cô đang cố an ủi tôi vậy.
“Cậu đâu phải buồn làm gì chứ. Không hẳn là tệ. Ví dụ như là...”
Bỗng dưng, Asebi phóng vụt đi. Trước khi tôi kịp hỏi cô tính làm gì, cổ phóng lại gần một người giám hộ và một đứa bé đi phía trước - chỉ vừa kịp để bắt quả bóng bay đã vụt ra khỏi tay cô nhóc kia.
Cô trả lại quả bóng bay. Người giám hộ đi cùng kia cảm ơn cô với vẻ bất ngờ, và đứa bé thì vỗ tay khen ngợi “Chị tuyệt quá!” Asebi đưa cho họ niềm vui với một nụ cười và quay lại phía tôi.
Cổ đã bắt đầu chạy trước khi quả bóng bay vụt khỏi tay rồi.
Cô biết. Cô biết cô nhóc đó sẽ để vụt quả bóng bay ở đúng khoảnh khắc đó.
“Thấy chứ? Nếu lặp lại đủ lần, cậu có thể làm mấy trò mèo như thế. Vui phết - cậu sẽ thấy mình như siêu nhân luôn. Như làm RTA ấy.”
“Tuyệt thật.”
Lời tôi nói là thật lòng.
Chỉ là tôi không biết RTA là gì thôi.
Asebi ưỡn ngực đầy tự hào với một tiếng “heh” nhỏ, rồi nụ cười đó biến thành một thứ gì đó trông khá tự giễu.
“Nó cũng chả quan trọng lắm đâu.”
Khi ngày được lặp lại, đứa nhóc đó sẽ quên sạch về Asebi - và nó sẽ lại để vụt quả bóng đi lần nữa. Nên nó khá vô nghĩa.
“Không đúng.”
“Oh? Sao thế?”
“Vì làm việc tốt sẽ khiến cậu cảm thấy vui trong lòng. Nếu nhỏ có quên, cậu vẫn nhớ. Miễn là cậu làm, cậu vẫn tự hào được. Đó là tại sao nó có ý nghĩa.”
Asebi chớp mắt đôi ba lần, rồi cười lớn - “Aha!” - như thể cổ chưa từng nghĩ đến câu trả lời đó vậy.
“Cậu khéo mồm đấy. Có lẽ cậu làm giáo viên tốt hơn là làm cảnh sát đó.”
“Tớ sẽ suy nghĩ chuyện đó.”
...Tôi không có suy nghĩ làm gì khác ngoài cảnh sát đâu.
Asei tiếp tục đi. Tôi theo sau và hỏi:
“Có cách nào khác để thoát khỏi vòng lặp ngoài giết người không?”
“Nah. Tớ thử hết rồi. Chả được đâu. Tệ nhỉ, nhưng đó là cách duy nhất.”
“...Phải có cách khác chứ.”
“Ờ thì, cậu tìm thử đi.”
Cô nói thản nhiên, như thể cổ chẳng còn quan tâm chuyện này nữa. Có lẽ cổ cũng từng nói chuyện y hệt như này với mỗi người bị kẹt trước tôi nữa. Có bảy người trước tôi - có một là Neriko - nhưng người còn lại là ai? Và nghĩ thì, tại sao chỉ có Asebi là kẹt lại còn mọi người thì lại thoát ra được?
Câu hỏi chồng chất trong đầu, nhưng cô càng nói, não tôi lại càng ngơ ngơ ngáo ngáo. Tôi cần thời gian để ngấm hết mấy chuyện này.
Khi ấy, Asebi chững lại. Trước mắt bọn tôi là vòng đu quay - Đại Nhật. Chẳng có ai trong hàng hết.
“Muốn chơi không?”
“Chơi. Từ từ... Rồi, chơi.”
Sau khi ngừng lại khoảng nửa khắc, cô đi lên phần sàn. Cho nhân viên xem thẻ một ngày của cô - cái mà tôi có - và tôi đi theo cô. Chúng tôi bước vào buồng cùng nhau.
“Sao lại là đu quay vậy?”
“Tại vì đi bộ sau khi ăn khiến tớ đau sốc hông.”
...Chà. Cụ thể ghê.
Dù vậy thì tôi cần nghỉ mệt tí, và đây cũng không phải chỗ quá tệ để nghỉ và nói chuyện đàng hoàng với Asebi.
“Cậu đến công viên Sunny với bạn hả?”
Mấy cái thứ vòng lặp kia vẫn ám ảnh tôi, nhưng tôi cũng muốn biết thêm về cổ.
“Không. Một mình.”
“Một mình hả?”
...Bình thường không nhỉ?
Có lẽ đi chơi công viên giải trí một mình cũng là trend, như thể đi Karaoke một mình hay đi ăn lẩu một mình vậy. Hẳn người ta sẽ đăng ảnh tự sướng về nó trên mạng xã hội đồ đó.
“Cậu nghĩ chuyện đó kì lạ hả?”
“Oh, vậy đó là phản ứng thường ngày của cậu à?”
“Ahaha, nói chuyện gì kì cục vậy? Nghe như cậu bị tâm thần ấy.”
“Tớ chỉ nghĩ nó là mấy cái trend mà tớ không biết thôi...”
“Bớt giỡn. Cái này ít ai thèm làm lắm.”
“Nhưng cậu vẫn đến đây một mình sao?”
“Ừm. Đôi khi, cậu sẽ muốn đi công viên giải trí một mình.”
Thật sao?... Ừm, chắc cũng không phải bất khả thi.
Tôi dựa lưng vào ghế. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, ấm áp, nhẹ nhàng. Asebi áp má lên tay, nhìn xa xăm qua cửa sổ.
Từ góc này, cô trông xinh thật. Đôi mi cong nhẹ, đôi môi ánh lên lớp son bóng, và đôi ngươi như một đứa trẻ sắp nghỉ hè vậy. Hoàn toàn không thấy được sự buồn bã trong cô. Bạn cũng chả nghĩ được cổ sống một ngày duy nhất cả ngàn lần.
Sao cô bình thản vậy nhỉ?
Câu hỏi đó xuất hiện bất thình lình. Với đa số người khác, cái này sẽ khiến họ điên mất. Nói thật thì, tôi cũng bắt đầu tự nghĩ rằng “cả ngàn lần” có phải nói quá không nhỉ - nhưng nghi ngờ cô cũng chẳng để làm gì. Chỉ lặp lại vài lần là đủ điên rồi.
Và tôi vẫn mong chờ ngày ra khỏi công viên Sunny.
Khi tôi nhìn cô đầy đa nghi và bối rối, Asebi quay sang tôi.
“Tớ đang khá thích cuộc sống hiện tại của mình.”
Trong một giây nào đó, tôi đã hoảng loạn - tự hỏi rằng không biết mình có nói lớn chuyện đó ra không. Hay cổ đã đọc được hết trên mặt tôi rồi.
Giọng cô nhẹ nhàng, mơ màng.
“Có vòng đu quay, vòng quay ngựa, tàu lượn siêu tốc... Chẳng phải lo về tương lai, và ở đây cả ngày chơi như bình thường... Như mơ vậy.”
Khá là thô lỗ nếu tôi hỏi câu này, nhưng tôi muốn biết.
“Vậy là... Cậu chấp nhận rồi hả?”
“Ý là, thời gian của thế giới này là của tớ rồi. Cứ tranh thủ tận hưởng thôi, nhỉ?”
“Tớ không nghĩ vậy.”
Tôi đáp lại ngay lập tức. Dù có trái với cảm xúc của cô, tôi cũng không muốn thừa nhận.
“Sống một ngày lặp đi lặp lại khác gì tra tấn đâu. Tớ vẫn muốn ngày mai đến. Một ngày đi chơi công viên giải trí là đủ rồi.”
Asebi cười nhẹ.
“Tớ tôn trọng điều đó.”
Câu từ cô nghe thật tốt bụng, nhưng kèm với đó là thật xa cách.
Nếu cổ đã chấp nhận cuộc sống như này, bạn sẽ nghĩ cách tôi trả lời sẽ khiến cổ khó chịu một tí. Nhưng chả có gì cả.
Dù vậy thì... thật sự có ai hài lòng như vầy không? Kể cả một bữa ăn thịnh soạn ba sao cũng sẽ chán nếu bạn ăn nó ở một nhà hàng miết.
Tôi chỉ là không hiểu cách Asebi nhìn đời thôi.
“Công viên Sunny là một nơi rất tuyệt đó. Một công viên kiểu cổ điển nhưng họ cũng đã làm thêm nhiều thứ để người ta được tận hưởng đó.”
“Tớ không nghĩ đó là vấn đề...”
“Như đằng kia kìa, họ thay đổi phần đó hoàn toàn luôn. Trông tuyệt thật.”
Cô đá mắt ra cửa sổ.
Cổ đang đánh trống lảng.
Tôi không muốn gây chuyện đâu, nhưng nếu phải nghiêm túc, xích mích là chuyện không tránh khỏi. Dù vậy... vẫn còn quá sớm cho chuyện đó. Chúng tôi chưa ở cùng nhau đủ lâu. Tôi vẫn chưa có được lòng tin của cô.
Nếu cứ nói chuyện như thế này... Tôi tin, cổ sẽ mở lòng với tôi vào một ngày không xa.
Tôi nhìn theo Asebi. Vòng đu quay ở ngoài rìa của công viên, như cô đang nhìn về hướng ngược lại của sân chơi. Tức là... tôi chỉ thấy có rừng là rừng. Chẳng có dấu hiệu gì của sự cải tạo cải tiến gì hết - còn chẳng có lấy một thứ nhân tạo gì cơ.
“Cậu nói cái nào thế?”
“Gần hơn tí. Cái cây cao cao kia kìa, thấy chứ?”
“Hả...?”
Tôi nâng bản thân lên chút và nghé gần vào cửa sổ.
Cây cao hả...? Cái nào cũng như nhau mà nhỉ.
“Từ từ, cây nào cơ-”
Cái khoảng khắc tôi quay lưng lại với cô, cô liền nắm lấy cổ áo tôi rồi ném tôi mạnh. Lưng tôi va mạnh vào cửa sổ, lẽ ra là vậy, nếu như cửa sổ không đột nhiên vỡ vụn ra.
“Cái quái-!?”
Eo tôi đập phần rìa, chân hổng khỏi sàn. Phần thân trên nghiêng ra sau, và bầu trời xanh kia là thứ duy nhất tôi thấy.
Theo bản năng, tôi nắm lấy tay Asebi. Cổ vẫn nắm cổ áo tôi, nhưng nếu muốn, cổ hoàn toàn có thể ném tôi. Vị trí này quá thiếu ổn định.
“Cái buồng này có khung cửa sổ không chắc lắm. Dùng đủ lực là vỡ ngay,” cô nói. “Và ít ai đi vòng đu quay giờ này lắm. Với cả ở rìa công viên, nên ở dưới chả ai để ý đâu.”
Cô nói như thể chả có chuyện gì. Nhưng tôi quá sợ để nghe.
“C-cậu làm gì-”
Không đùa. Suýt nữa cổ đã giết tôi rồi. Nếu buông ra là bể đầu chắc.
Nếu giết ai đó, cậu sẽ thoát khỏi vòng lặp.
Đó là kế hoạch sau? Là lý do cổ muốn đi đu quay?
Cứng họng, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm cô. Như đọc được tâm trí tôi, Asebi nói:
“Tớ không biết cậu đâu... Chỉ nếu như cậu nghe tớ thôi. Không cần lo, tớ không yêu cầu cậu thứ gì quá tệ đâu. Thật ra là thứ cậu muốn luôn cơ, Kashio-kun.”
“...Thứ tôi muốn sao?”
“Ừ. Sao cậu không đi giết ai đó rồi rời khỏi đây nhỉ?”
Cô hỏi như thể đang kêu làm việc vặt vậy.
“Cậu biết đó, con người thì tò mò. Cứ sống một ngày mãi, cậu sẽ nghĩ. ‘Hay thử làm gì đó khác đi.’ Nếu chỉ là một thứ nhỏ nhặt, không sao hết. Nhưng rồi chuyện cứ leo thang. Họ dần làm nhiều chuyện khó nói. Rồi ai đó sẽ bị thương. Và ai đó có thể là tớ.”
“T-tớ không bao giờ làm mấy chuyện như thế đâu!”
“Thật chứ? Cậu nghe về chiếc nhẫn của Gyges chưa, Kashio-kun?”
“Gyges... gì chứ?”
“Nhẫn của Gyges. Là một thí nghiệm. Căn bản là, nếu đeo chiếc nhẫn này thì cậu sẽ tàng hình. Nên cậu thích làm gì cũng được - nói dối, ngoại tình, ăn trộm, hay giết người - mà không thể bị tóm.”
Cô nói tiếp, ‘Rồi một nhà triết học cổ đặt ra câu hỏi: ‘Nếu người ta có sức mạnh ấy, liệu họ có ngăn bản thân dùng nó làm những việc xằng bậy?’ Đó là vé đặc biệt của công viên SUnny đó.”
Dừng lấy hơi, rồi lại tiếp tục, như đang trêu đùa.
“Kể cả một người như cậu - nghiêm túc, ngay thẳng, danh giá - cũng có thể thay đổi khi có sự tự do vòng lặp mang đến. Có thể là đi chơi với gái, làm trò xằng bậy đủ kiểu.”
Tôi cảm thấy đầu tôi nóng lên. Tay tôi nắm tay cô chặt hơn bao giờ hết.
“Đừng có giỡn. Làm như tớ-”
“Đừng di chuyển.”
Đẩy nhẹ một cái nữa, cơ thể tôi lại đi xa hơn. Một cảm giác sợ hãi tột độ ngăn giọng tôi lại.
“Tớ nói rồi mà nhỉ? Tớ thích cuộc sống này. Và tớ không muốn ai phá hỏng nó.”
Cô nói từ từ, như đang giải thích với một đứa bé vậy.
“Nếu không làm như tớ nói, tớ sẽ buông ra. Nhưng đừng mong việc sống lại giống với Neriko-chan.”
Giọng cô êm dịu, như đôi ngươi lạnh như băng. Chỉ đôi phút trước cô còn tươi cười như một cô gái bình thường. Cảm giác như tất cả chỉ là diễn kịch vậy.
“Được rồi,” Asebi nói, như thể đang lặp lại cuộc trò chuyện này vậy.
“Hỏi lại lần nữa, Kashio-kun. Cậu sẽ làm những gì tớ bảo chứ?”
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua.
Tóc tôi phấp phới, cái nóng trong đầu cũng bay đi.
Tôi đã bị giết bởi Neriko rồi.
Vậy là đủ: khi ai đó muốn giết, họ sẽ giết.
Đó cũng là lý do tôi nghĩ lời đe dọa của Asebi chỉ là nói suông. Cổ đã sống lại ngày này cả ngàn lần mà vẫn bình chân như vại. Cổ không nghĩ như một người bình thường nữa. Và việc cô sẵn sàng đẩy ai đó khỏi buồng chứa? Ừ, không thể mong chờ tí thương từ nào từ cô nàng này nữa.
Tôi không muốn giết ai hết. Dù là rằng đó là cách duy nhất - dù là rằng họ sẽ sống lại - tôi ghét giết chóc.
Và nếu thoát khỏi vòng lặp thì sao chứ? Cứ sống với việc tôi đã giết người ư? Hay nó lại bị xóa đi như chưa từng được xảy ra?
“Nhanh lên, Kashio-kun.”
Giọng cô mang theo sự khó chịu, như mất kiên nhẫn.
“Câu giờ à? Tớ không dừng lại chỉ vì ai đó thấy bọn mình đâu. Nhưng tôi ghét chờ đợi, nên đây - Khi cái buồng này qua đỉnh, cậu cút.”
Còn khoảng bốn năm cái buồng nữa phía trên. Tức là còn khoảng đôi phút. Không ai quyết định được nhanh như thế cả. Như tôi phải làm. Không còn cách nào khác. Nghĩ đi.
Cái chết cận kề. Lựa chọn đó không được. Muốn sống thì phải nói dối. Phải vờ như vậy đến khi cái buồng này chạm đất. Giả vờ nghe lời. Khi về lại mặt đất thì tôi sẽ không giết ai, chắc chắn. Asebi hẳn sẽ rất tức giận, nhưng tôi sẽ tìm cách đối phó sau. Giờ đó là cách tốt nhất rồi.
Tôi cố ép lưỡi mình tạo chữ.
“Đ-được. Tớ sẽ... làm những gì cậu nói...”
Nhưng từ cuối - vâng lời - lại kẹt lại trong họng.
Dù là nói dối, tôi không thể nói mấy thứ như thể tôi ổn với việc giết người được. Không thể khi tôi muốn trở thành cảnh sát. Dù vậy, tôi sẽ chết mất. Dẫu vậy - tôi không muốn bẻ cong niềm tin.
Trong đầu tôi dần hình thành hai thái cực. Chính nghĩa và tự cứu. Và rồi...
“...K-không. Không được.”
“Hả?”
“Tớ sẽ không giết ai cả. Không bao giờ.”
Mắt Asebi tròn xoe. Cổ không ngờ đến sự từ chối này.
“Cậu có hiểu tôi nói gì không? Đó không phải là một ý kiến tệ, Kashio-kun à. Nếu cậu quyết, tớ sẽ giúp cậu cảm thấy ít đau đớn và tội lỗi nhát.
“Không cần biết. Tớ không giết ai hết. Dù là không lấy mạng họ vĩnh viễn - Tớ không thể hại người ta một cách ích kỷ như vậy được.”
“Hmm. Vậy sao?”
Giọng cô như thể... chịu thua.
“Chà, nhảy dù vui vẻ nhá.”
Cô nắm chặt tay lại. Trọng lượng dần dồn về đầu, về cửa sổ. Một cơn sợ chạy dọc khắp cơ thể tôi.
Tôi suýt ngã thì-
“K-khoan! Khoan khoan! Chưa nói chuyện xong mà!”
“Tớ nghe đủ rồi.”
“Vậy giúp tớ đi! Giúp tớ chuyện này!”
Asebi ngưng tay. Mặt cô như tràn đầy sự bực bội.
“Giúp á? Cậu có biết mình đang trong tình cảnh như nào không?”
“Tớ muốn rời công viên Sunny càng sớm càng tốt. Còn cậu thì muốn sống an yên. Nghĩa là cả hai có cùng mục đích mà. Nên hợp tác đi - tìm cách trốn thoát mà không giết ai cả.”
“Tớ bảo rồi. Không có cách. Cậu có biết có bao nhiêu người kẹt trong vòng lặp trước khi cậu thử hết những gì họ nghĩ ra không?”
“Phải có cách chứ. Tớ hiểu - cậu kẹt trong vòng lặp cả ngàn ngày. Nhưng dù có là mười hay hai mươi năm, vẫn không đủ. Có những định luật và khám phá mà các nhà khoa học mất cả chục năm mới giải được mà. Tớ sẽ tìm cách, tớ hứa!”
Nếu ngưng nói thì chết là cái chắc.
“Sao cậu chắc chắn thế?”
Sao tôi chắc chắn à? Không có lý do chính đáng nào cả. Nhưng tôi phải nghĩ ra cớ gì đó. Phải có gì đó - dù là giác quan hay sự kiên nhẫn... nhưng dẫu vậy, nó cũng không thuyết phục được Asebi. Đây không phải phỏng vấn. Tôi phải lựa lời khiến cổ phản ứng, cái gì đó khiến cổ chú ý.
Nhưng vấn đề là tôi chả biết gì về Asebi. Và cả hiện tượng vòng lặp này nữa. Tôi chẳng có câu trả lời nào. Có lẽ nói “Chắc chắn tớ sẽ tìm ra cách” là nói quá rồi. Chết dở. Tôi đã quá tải bởi cái hiện tượng vòng lặp này, rồi tình huống này nữa chứ. Chỉ nếu như tôi không mắc vào cái chuyện quái quỷ này... Tôi không trách Neriko.
...Neriko.
Tại sao Neriko lại đâm tôi? Tôi biết rằng để thoát khỏi vòng lặp, ai đó sẽ chết. Nhưng sao lại là tôi?
Rồi tôi nhận ra.
“Neriko.”
“Neriko-chan?”
“Ừ. Tôi nghĩ về chuyện tại sao Neriko lại đâm tớ. Trước khi chết, Neriko đã khóc. Cổ không giết vì tư thù hay gì. Nhưng sao lại đâm tớ...? Có lẽ là thấy hi vọng bên trong tớ. Cổ nghĩ rằng tớ có thể phá vỡ vòng lặp, rằng tớ có thể kết thúc việc giết người để trốn thoát công viên Sunny. Cổ cũng bảo rằng phải cứu cậu, Asebi-chan.”
Asebi nhíu mày. Có vẻ cổ muốn nói gì đó, nhưng tôi nói tiếp.
“Tớ không biết tại sao Neriko lại kẹt trong vòng lặp. Nhưng tớ chắc rằng cổ cũng đang tìm đường ra. Cổ đã bỏ cuộc. Nhưng cổ tin tớ. Cổ tin rằng tớ có thể phá vòng lặp này. Đó là lý do. Tin vào lời của Neriko đi. Cổ tin tớ chuyện này mà.”
Asebi giữ yên lặng, khóa chặt mắt cô vào tôi. Tôi không dám chớp mắt. Tôi đã nói hết rồi, và giờ chỉ là nhờ cô thôi.
“...Neriko-chan bảo cậu cứu tớ à?”
Asebi nói như thể đang nhai kẹo vậy.
“Nhỏ nói vậy sao? Tớ có cần được cứu gì đâu. Sau cùng thì Neriko vẫn không hiểu tớ.”
Một cảm giác rùng mình chạy qua tim. Biểu cảm đó không ổn lắm, nhưng cổ cũng không tức giận hay gì, chỉ là... cô đơn. Có thể là lời tôi, hoặc lời của Neriko đã đánh thức gì đó trong cô.
“Nói vậy thôi... bọn tớ biết nhau cũng lâu. Tớ sẽ thấy khá tệ nếu từ chối mong ước của Neriko-chan.”
Nói xong, Asebi kéo người tôi lên. Trọng lượng chuyển từ đầu xuống thân dưới, và tôi ngồi vào chỗ lại. Được giải thoát khỏi cơn sợ hãi kia, tôi gục xuống băng ghế.
Được cứu rồi...
Lưng đầy mồ hôi. Quần lót thì ẩm, cứ bám chặt vào da, lạnh đến khó chịu.
“Chà, cậu nói cũng hợp lý nhỉ. Nếu ra khỏi đây mà không giết ai thì tuyệt quá. Tớ cũng không muốn ép ai đó giết người lắm,” cô nói.
Bà vừa tính giết tôi nửa giây trước đó... Tôi nghĩ thầm, nhưng đương nhiên là giữ kín trong miệng. Tôi không dám làm Asebi giận lắm.
“...Vậy cậu sẽ giúp tớ?”
“Tớ chỉ định giúp cậu tìm cách thoát ra thôi. Tớ không có ý định rời công viên đâu, nên đừng có nhầm.” Asebi đáp.
“Ừ cũng được...”
Cơn mệt mỏi như đánh gục tôi, như thể đang chờ đợi khoảnh khắc chuẩn nhất. Sự căng thẳng như rút cạn sức lực tôi. Tôi còn chẳng nói chuyện nổi trong hồi lâu.
Buồng chứa đã qua điểm cao nhất và đang dần hạ xuống rồi. Tôi chỉ chăm chăm nghỉ ngơi cho tỉnh người thôi. Trong lúc im lặng, Asebi nhìn ra ngoài ngắm cảnh.
Bỗng điện thoại tôi rung lên. Lấy ra từ túi và tôi thấy một tin nhắn từ Yuno.
‘Cậu sắp xong việc chưa?’
Tôi không đọc. Rồi tắt điện thoại và trả lại vào túi. Tôi thấy khá tội cho Yuno và hai người kia, nhưng có vẻ chuyện này sẽ không kết thúc sớm đâu.
Sau cùng thì vòng đu quay cũng hoàn thành vòng quay, và chúng tôi lại quay về mặt đất. Khi Asebi báo cáo về việc cửa sổ bị lỏng, nhân viên nhanh chóng chạy đến kiểm tra.
“Muốn ngồi đâu không?” Asebi hỏi, bắt đầu bước đi.
Chúng tôi đến một máy bán hàng tự động, tại đó Asebi mua một hộp ca cao nóng, còn tôi thì mua một lon cà phê. Đi thêm chút nữa, chúng tôi ngồi cạnh nhau ở một băng ghế gần đó. Trước mặt chúng tôi là một linh vật mặc đồ xanh lá đang phát bóng bay cho mấy đứa trẻ con. Chắc là ếch. Có quá nhiều linh vật ở công viên Sunny.
“Mmm, ấm quá,” Asebi nói, nắm lấy hộp ca cao nóng giữ nhiệt.
Một điều tôi chắc chắn là: Asebi không giả vờ tận hưởng chuyện vòng lặp này. Cổ thật sự vui phần nào vì điều đó. Tôi hiểu, nhưng cũng không hiểu. Tại sao một người - đặc biệt là người lặp đi lặp lại một ngày lại tìm thấy niềm vui vô đáy từ nó chứ?
Khi tôi ngồi đó với vẻ căng thẳng, Asebi nhìn tôi và cười.
“Thôi nào, đoạn đáng sợ kia đã qua rồi mà. Chỉ là bài kiểm tra thôi. Tớ không định quăng cậu xuống đâu. Nếu phải dính nhau một hồi lâu, tớ muốn biết cậu nghĩ gì. Và cậu vượt qua nó rồi. Dù trong tình cảnh như nào, cậu cũng không nghĩ cho bản thân. Ngầu nhỉ. Cậu nên vui vì điều đó đi ~”
Hừ, phiền phức... Cổ làm tôi sợ phát khiếp - mà sao trông như cổ đang tận hưởng cuộc đời vậy trời?
“Kiểm tra gì mà điên vãi... Không lẽ cậu tính quăng tớ xuống thật à?”
“Thôi nào, tớ không thích nhìn xác chết vương vãi khắp nơi đâu.”
“Nghe... cũng hợp lý.”
“Với cả cậu cũng đâu chết thật đâu.”
Tôi nhìn lên hướng vòng đu quay.
“Ờ thì... té kiểu đó thì chết thật. Nhưng mà người có vé đặc biệt sẽ sống lại trong vòng lặp thôi mà. Điều kiện là rời đi hoặc ngủm thôi, nên là...”
“...Chẳng phải cậu nói là tớ sẽ không giống như Neriko mà sống lại sao?”
“Tớ phải nói thế mới dọa được chứ.”
Tôi giật mình bởi cách cô nói dối thật dễ dàng làm sao. Sao lại nói chuyện như thế bình thản vậy nhỉ?
“Nếu tớ và cậu giết lẫn nhau, thì không có gì thay đổi cả. Dù là cậu chết, cậu sẽ quay lại ở vòng lặp tiếp theo. Giết người đeo vé đặc biệt cũng không giúp cậu trốn thoát nữa. Nên là nếu muốn thoát khỏi đây thì phải giết ai khác ngoài tớ thôi.”
“Tớ nói rồi, tớ không giết ai hết.”
“Ban đầu ai cũng nói vậy thôi.” Asebi cười dài, mở hộp ca cao ra và làm một ngụm.
Cổ chẳng nghiêm túc gì cả. Điều đó khiến tôi phần nào khó chịu, như niềm tin của tôi đối với cô chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng tôi phải nhịn. Sau cùng thì tôi là người đòi cô hợp tác mà.
Nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng như giúp thần kinh tôi dễ chịu vậy.
“...Căn cứ vào đâu mà cậu biết vậy? Giết ai đó có vé đặc biệt sẽ không giúp cậu thoát khỏi vòng lặp, đồ đó. Sao cậu biết thế?”
“Tớ cũng không tìm hiểu gì... Nhưng nó từng xảy ra rồi.”
Cô nói, như thể chả có gì vậy.
Tức là từng có chuyện mấy nạn nhân trước chém giết lẫn nhau hay sao? Không tưởng tượng nổi, nhưng không hoàn toàn là bất khả thi. Chẳng đã có người phát điên khi kẹt trong vòng lặp rồi. Xét theo tình thế thì cũng không quá bất ngờ.
“Bây giờ người ta có thể còn bình thường, nhưng đâu ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Nên là cẩn thận đấy, nhé?”
Như ác mộng vậy...
Tôi ấn tay vào trán. Rồi mắt tôi nhìn trúng chiếc vòng cao su màu xanh lam kia. Cái từ “Chúc vui vẻ” in lên đó khiến tôi nhăn mặt khó chịu. Chúc vui vẻ? Tình huống này mà vui được sao?
“Đúng là xàm thật.” Tôi thì thầm.
Tôi nắm chặt lon cà phê. Bởi được làm từ thép nên dù có bóp cỡ nào cũng không biến dạng được.
“Mấy cái chuyện này là sao cơ chứ? Kẹt trong công viên Sunny mãi mãi đến khi giết người? Ai nghĩ ra chuyện này vậy chứ, quá sức tàn nhẫn.”
“Tớ đồng ý là nó nghe nực cười thật, nhưng tớ không nghĩ là nó tệ,” Asebi nói, biểu cảm cô dần nghiêm túc.
“Ý cậu là sao?”
“Để tớ kể cho cậu một chuyện.”
Cô à hèm một tiếng nhỏ, rồi bắt đầu nói như thể một người đang kể chuyện cho con nít vậy.
“Xửa xưa kia... vào ngày 7 tháng Giêng, lần đầu tiên của tớ trong vòng lặp.”
Là ngày hôm nay, tôi tự suy nghĩ - nhưng với một người đã kẹt ở đây cả ngàn lần thì lần đầu tiên chắc phải như chuyện cổ đại mất.
“Có một vụ việc đâm chém ở công viên Sunny này đây. Xứ sở mộng mơ ngày nào bỗng trở thành một cơn ác mộng. Du khách hoảng sợ. Hung thủ thì bị bắt ngay lặp tức, dẫu vậy... có hai sinh mạng đã bay cao.”
Câu từ cô ấy rõ ràng đến phát hãi. Tôi vẫn giữ yên lặng để nghe.
“Bởi tiếc thương, vị thần của công viên Sunny đã hồi sinh họ, ngay trước khi bị giết. Nhưng chưa hết. Để bù cho tổn thương của họ, vị thần ấy đã ban tặng một món quà đặc biệt.
Asebi hớp một ngụm ca cao nóng.
“Ở công viên Sunny, món quà đó là tấm vé đặc biệt. Đừng nhầm với tấm vé chơi vô hạn một ngày. Cái này cho cậu chơi thả ga ở công viên Sunny luôn. Một vé đặc biệt đúng nghĩa.”
Cô nhìn xuống tựa như đóng một quyển truyện cổ tích.
“Ngắn gọn là mấy chuyện này chỉ là lòng tốt của vị thần công viên Sunny thôi... Kết chuyện.”
“Không phải happy ending lắm nhỉ... Từ từ, chuyện đó-”
Giờ tôi mới hiểu ra.
Đâm nhau. Hai mạng. Vé đặc biệt.
Thôi nào...
“Hai nạn nhân đó... ý là-”
“Tớ là một trong số đó,” Asebi nói mà chẳng lấy tí do dự nào.
“À sẵn nói luôn, vị thần công viên Sunny là tớ bịa đó. Chỉ để dẫn dắt câu chuyện thôi.”
“...Vụ việc chém nhau gì đó ấy? Là thật à?”
“Ừm. Thật trăm phần trăm.”
Một đứa nhóc chạy ngang chúng tôi, theo sau là một đôi trẻ đuổi theo thằng bé, cười đùa vui vẻ. Gia đình ấy, những cặp tình nhân xếp hàng chơi đu quay, mấy cô gái học cấp ba chụp ảnh vui vẻ - không ai đoán được rằng một chuyện đáng sợ như vậy đã xảy ra ở công viên này.
Câu chuyện khủng khiếp.
Lẽ ra tôi nên thấy tội nghiệp Asebi mới phải. Nhưng cái cách cổ nói mấy chuyện này quá bình thản khiến tôi chẳng tài nào buồn hay tức giận được. Nếu có, chỉ là tôi càng khó hiểu cô thêm thôi.
“Vậy sao cậu vẫn ở đây chứ?”
“Hm?”
“Sau khi trải qua chuyện kinh hãi đến vậy... sao cậu lại tận hưởng được thế? Cậu không thù ghét gì nơi đây sao? Tớ không hiểu lắm...”
Hẳn cô đã chối bỏ từ lâu. Hay có lý do khác cô không muốn rời nơi đây.
“Ồ, dễ hiểu mà,” cô đáp.
Asebi nốc một hơi hết ca cao nóng. Thở ra một lời puhhaa đầy thoải mái, cô nhìn sang tôi rồi cười thật tự hào.
“Tâm lý thép mà lị.”
“...Vậy thôi à?”
Cô đưa tay hình chữ V cạnh mắt rồi nói, “Genki ichiban!” như kiểu linh vật chạy quảng cáo ấy. Dù là cổ không muốn nói thật, hay là cổ đã điên từ lâu rồi, hoặc cổ thật sự là tâm lý thép. Giống cái đầu tiên hơn - nhưng cái nào cũng được, tôi không hỏi thêm nữa. Đôi khi nên chấp nhận quan điểm người khác mà.
Còn nhiều điều tôi muốn hỏi. Nếu những gì cổ nói là thật, có lẽ tôi sẽ kẹt với cổ khá lâu đây, nên phải tính đường đối phó với cổ thôi.
“À đúng rồi!”
Cô nói tiếp, như thể vừa nhớ ra chuyện gì vậy.
“Tớ phải nói cái này đã.”
“Gì thế?”
“Nếu cậu muốn thoát khỏi đây thì chọn mấy đứa con gái tầm tuổi cậu nhá?”
“...hả?”
“Nếu phải kẹt trong vòng lặp với ai đó, ít ra phải kẹt với người trò chuyện được chứ. Tớ cũng không muốn cô đơn một cõi ở đâu lắm, chỉ là tớ không muốn bị đe dọa an toàn thôi.”
“C-cậu...”
Cổ có biết cổ nói gì không trời? Cổ đang kêu tôi giết đại nhỏ nào tầm tuổi mình hả?
Tôi nuốt câu từ thô lỗ đó cùng ngụm cà phê cuối cùng của mình. Đặt lon nước xuống băng ghế sau khi hốc hết, tôi nói.
“Tớ sẽ không giết ai đâu.”
“Lần thứ ba rồi đó.”
Tôi cần Asebi giúp để thoát khỏi vòng lặp, đúng. Nhưng giờ nói rõ hơn thì là: khó mà tôi có thể hòa hợp được với cô.
Tôi đứng dậy dứt khoát.
“Tớ sẽ xem thử có cách nào khác thoát khỏi đây không. Tớ sẽ gặp lại cậu sau khi thử hết.”
“Rồi. Để tớ cho số.”
Asebi đọc một số điện thoại mười một số ra. Không phải ID của ứng dụng nào đó mà là số điện thoại sao? Dù là đa nghi nhưng tôi vẫn ghi nhớ và lưu vào danh bạ. Khi gõ, tôi nhận thấy Asebi đang nhìn đôi tay tôi như tò mò.
“...Sao?”
“Không gì. Chỉ là - cậu non phết nhờ?”
Ý cổ là tôi nên nhớ nó hả? Không chắc, nhưng tôi cũng kệ. Cãi nhau lặt vặt cũng chẳng có nghĩa gì. Tôi nói, “Tớ sẽ giữ liên lạc và ra cổng.”
“Cậu sẽ chịu được bao lâu đây, Kashio-kun...”
Giọng cô theo sau, như thể đang nói cợt. Tôi mặt kệ và vẫn tiến bước. Sự bực bội khiến tôi đi nhân hơn. Quẳng lon cà phê vào thùng rác và tôi lại tiến bước ra đường chính.
Cô nàng này phiền vãi.
Cái tính cách đó khó chịu thật. Sao Neriko lại bảo “Cứu cô ấy,” như thể cổ là người đáng lưu tâm cơ chứ?
...Kệ. Có vẻ phải chịu đựng thôi. Giờ thì phải tập trung thử nghiệm đã.
Theo Asebi, cố rời khỏi công viên Sunny sẽ khiến thời gian lặp lại. Tôi đã trải nghiệm rồi - nhưng lần này, tôi muốn bằng chứng. Tôi muốn thấy đúng khoảnh khắc mà vòng lặp xuất hiện.
Bước đến cánh cổng. Thanh quay chạm nhẹ vào bụng lúc tôi tiến tới. Có tí gì đó gọi là lực cản, rồi nó lại xoay.
Clunk.


0 Bình luận