“Vậy là…”
“Lý do mà ông đến tìm tôi, là muốn tôi giúp ông đối phó với mấy thiếu nữ ma pháp theo lời ông sao?”
“Đúng mà, chính ngươi đã nói rồi còn gì? Chỉ cần gửi ngươi 50 tệ, ngươi sẽ ra tay giúp đỡ. Ta đã làm đúng như lời ngươi nói , còn soạn cả khế ước, ngươi cũng ký rồi. Thế thì giờ ngươi phải giúp ta chứ.”
“…”
Sắc mặt Hạ Du méo mó, tựa như vừa bị ép nuốt trọn một câu đùa ngu xuẩn đến mức không thể tin nổi.
Vốn tưởng đối phương chỉ nói chơi. Nào có ngờ đâu… hóa ra lại là thật?!
Mọi lời nói, mọi kế hoạch, toàn bộ chỉ là nói suông, chẳng có chút cân nhắc thực tế nào cả!
Và giờ, cậu phải trở thành “người chạy việc” cho tên rắn Mamba này, đóng vai phản diện?
Thật là… khủng khiếp.
Hạ Du hoàn toàn không muốn dính dáng chút nào!
Rõ ràng, chạy trốn lúc này chẳng khác nào tự sát. Đành cắn răng mà đi từng bước, tính đến đâu hay đến đó.
May thay, cậu vốn có khả năng thích ứng rất mạnh. Nếu đã không tránh được, thì cứ tập quen dần cũng được.
Nghĩ vậy, Hạ Du khẽ thở dài, điều chỉnh lại tâm lý, rồi hỏi:
“Ừm… Mamba, dù sao thì tôi cũng đã ký khế ước với ông rồi… hoặc là mấy cái tựa tựa vậy, ít nhất thì tôi cũng cần phải biết mục tiêu của ông. Tại sao ông lại muốn đánh bại những thiếu nữ ma pháp đó?”
“Tại sao ư? Đơn giản thôi. Vì sự tồn tại của chúng cản trở tiến hóa của ta! Mỗi lần ta gieo rắc tuyệt vọng, chúng liền kéo đến ngăn cản!”
“Đánh bại chúng thôi đã khó khăn lắm rồi! Đám phản bội kia còn cười nhạo, giẫm đạp lên ta nữa chứ!”
Gương mặt Mamba méo mó vì căm hận. Hạ Du nhìn thấy, chỉ cảm thấy kỳ quặc: một con rắn mà biểu cảm cũng phong phú đến thế sao?
“Ờ… lý do thì không có gì bất ngờ lắm. Nhưng ta còn một câu hỏi quan trọng nữa.”
Một câu hỏi… có thể quyết định vận mệnh của cậu.
“Đám thiếu nữ ma pháp ấy… đã không còn ở giai đoạn ngây thơ ban đầu nữa, mà đã đạt đến trạng thái cuối cùng, tức hiện tại chúng đang ở trạng thái mạnh mẽ nhất, đúng chứ?”
Dựa vào lời Mamba, cậu đoán con rắn này đã giao chiến với họ nhiều lần. Có khi còn trở thành “máy cày kinh nghiệm” cho họ cũng nên…
“Hửm? Ngươi đoán… cũng không sai. Đám thiếu nữ ấy giờ đã gần đạt tới thời kỳ hoàn thiện. Dù có là ta ở giai đoạn mạnh nhất, ta cũng khó mà đánh bại được chúng.”
“…Đỉnh thật đấy.”
Ủa rồi lôi người ta vào làm gì?! Điều kiện cơ bản còn chẳng có, thì cái kế hoạch “hối hận suốt đời” kia thành công bằng niềm tin à!
Chẳng lẽ bắt cậu trực tiếp đi đánh nhau? Cậu thà chết còn hơn!
Hạ Du thở dài não nề:
“Thế thì thôi… Dù tôi có ký khế ước với ông, nhưng đến cả điều kiện còn không đủ, kế hoạch ‘hối hận suốt đời’ của tôi không thể thực hiện được… Huống hồ, tôi vốn không hợp để chiến đấu. Sợ rằng khi tôi phải ra mặt, e rằng có khi còn bốc hơi sớm hơn cả ông.”
Nếu để cậu xuất hiện trực diện, thì chẳng khác nào tự khai luôn kế hoạch. Còn chưa kịp gieo hối hận, cậu đã đi thẳng đến phần cuối của kịch bản: chết.
“Không cần lo lắng điều đó.”
Mamba lắc đầu.
“Trong thế giới của ta, ta đã băng qua hàng chục dòng thời gian, thậm chí quay trở lại tận nguồn gốc nơi thiếu nữ ma pháp được sinh ra.”
“Vì vậy, ta có thể đưa ngươi đến đúng dòng thời gian ấy để thực hiện kế hoạch!”
“…Hả?”
Cái lão rắn này có còn có quyền năng thế cơ á?
Ban đầu Hạ Du chỉ muốn tìm cái cớ để rút lui. Nhưng giờ… con đường đó cũng bị chặn mất rồi.
Xem ra Mamba không thuộc thế giới này. Mà nếu vậy, cậu càng không nên can dự. Người thân, bạn bè cậu đều ở đây, cậu không muốn liên lụy.
“…Thôi thì đành vậy.”
Trước mắt, cứ chấp nhận đi vậy.
Nghĩ theo hướng tích cực… được gặp tận mắt các thiếu nữ ma pháp cũng coi như trải nghiệm thú vị? Với cả được đóng vai chính trong cái vở kịch “hối hận suốt đời” nghe cũng hay mà.
Mang theo ý nghĩ đó, tầm nhìn của cậu dần bị bao phủ bởi ánh sáng trắng.
“…”
Khi mở mắt ra, trước mắt cậu là một vùng đất toàn bóng tối.
Ở chính giữa, một công trình khổng lồ sừng sững – một ngọn tháp đen vươn thẳng lên tầng mây tím u ám, nơi từng tia sét lóe sáng dữ dội.
“Đúng là u ám thật.”
Có lẽ đây chính là lãnh địa của Mamba Mà sao tất cả phản diện đều chung một phong cách kiến trúc thế nhỉ? Lúc nào cũng âm u, bầu không khí lúc nào cũng xám xịt.
Vừa lẩm bẩm, Hạ Du vừa hỏi Mamba – kẻ lúc này đang ký sinh trong cơ thể cậu:
“Tốt nhất nên rời khỏi chỗ này sớm… Mamba, ông mau đưa tôi đi đi. Dù sao tôi cũng chẳng thể thực hiện kế hoạch ở đây.”
“…Không được. Với sức mạnh hiện tại, ta chưa thể rời đi.”
“Hả?”
Sau một lúc im lặng, Mamba tiếp lời, giọng đầy uất hận và xấu hổ:
“Chúng ta phải đợi đến khi bọn phản bội kia giáng xuống ‘phán quyết’ lên ta thì mới có thể rời khỏi…”
“…Khoan, sao nghe bất an thế nhỉ?!”
Hạ Du lập tức hiểu: Mamba chính là kẻ đã bị đồng loại ruồng bỏ!
“Yên tâm! Ngươi đừng lo. Vì đã ký khế ước với ta, ta tất nhiên sẽ ban cho ngươi sức mạnh tương ứng!”
Ngay khi lời vừa dứt, Hạ Du cảm thấy cơ thể mình bừng sáng, từng hạt ánh vàng bay ra xung quanh. Toàn thân cậu như bỗng trở nên mạnh mẽ, tràn đầy sinh lực.
“Ta đã cường hóa cơ thể ngươi, thay đổi cả bản chất sinh mệnh. Mấy tia sét sắp giáng xuống chắc sẽ chẳng si nhê gì đâu.”
“Ừ, ừ… Khoan, cái gì cơ?! Ai thèm bị sét đánh chứ?! Với cả, thay đổi cả bản chất sinh mệnh nghe cứ nghi nghi sao ấy! Sao ông không cho tôi cái khiên luôn đi cho lành?!”
“…Ta mà đủ ma lực từ đầu thì ta vác ngươi ra khỏi đây rồi còn đâu.”
Giọng Mamba vang lên như tiếng hồn ma:
“…Tức là tôi vẫn phải ăn sét vào đầu à?”
“Đúng. Mỗi lần vượt qua thời điểm này, khi ma lực của ta chưa hồi phục, ta đều tự mình chịu được mà. Ngươi cũng không cần lo.”
“Vài lần là quen á mà.”
“...Ông đúng là Vua Chịu Sét rồi.”
Hạ Du vừa bực vừa buồn cười.
Hóa ra, làm phản diện cũng cực nhọc thế này.
Tưởng gì ghê gớm – du hành thời gian, xuyên không, đầy khí thế. Rồi lại lòi ra là hết năng lượng giữa đường.
Thật nực cười.
Chắc tiếp theo còn có màn… rơi tự do nữa.
“ẦM!”
“……”
Một tia sét đánh thẳng xuống gần cậu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Hạ Du như buông xuôi số phận, nở nụ cười gượng:
“Thôi vậy, coi như cosplay Creeper tích điện…”
“……”
“ẦM!!!”
Không lâu sau đó.
“Hmm~”
Trong một công viên ở Thành phố Cầu Vồng, một thiếu nữ mái tóc hồng buộc đuôi ngựa đang tưới hoa.
Mặc đồng phục trường Trung học Cầu Vồng, gương mặt cô ánh lên nụ cười dịu dàng, đôi mắt híp lại, tràn đầy thư thái.
Bình yên như mọi khi.
Chỉ trong khoảnh khắc này, cô mới có thể chìm trong thế giới riêng, chẳng bị bất kỳ điều gì quấy nhiễu.
Tiếc thay, sự yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ.
“ẦM!”
“Ể?! Âm… âm thanh gì thế kia?!”
Tiếng nặng nề rơi xuống đất khiến cô giật bắn.
Nuốt nước bọt, cô khẽ nhấc bàn chân nhỏ bé, mang tất trắng và giày da, từng bước rụt rè đi về phía phát ra âm thanh.
Rồi… cô vén lớp cỏ rậm chắn ngang tầm nhìn.
Trước mắt cô là một chàng trai toàn thân đầy thương tích, đang nằm bất động trên mặt đất.


3 Bình luận