Tập 1: TÔI CHỈ MUỐN TẬN HƯỞNG CUỘC ĐỜI THONG DONG Ở DỊ GIỚI, VẬY MÀ BỖNG DƯNG BỊ CUỐN VÀO MỘT CUỘC ẨU ĐẢ DỊ NĂNG ~ CÓ VẺ CÁC THIẾU NỮ MA PHÁP CŨNG SẴN SÀNG TUNG CHIÊU RỒI ĐẤY ~
Chương 01: Lời mời từ dị giới (3)
0 Bình luận - Độ dài: 3,687 từ - Cập nhật:
***
Thế nhưng sang ngày hôm sau, một sự cố liền xảy ra. Nguyên nhân không gì khác ngoài ma pháp.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi tìm một góc vắng người rồi bắt đầu đọc thần chú với cuốn sổ trên tay. Không phải phép dịch chuyển, mà là một loại đơn giản hơn mà Pi đã dạy. Chắc hẳn tôi đã niệm đúng câu thần chú và hình dung rõ ràng trong đầu, bởi một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng lên ở đầu ngón tay tôi. Nó trông giống như một cái bật lửa ma thuật.
Nơi tôi chọn để luyện tập là trong buồng vệ sinh. Khi phép thuật được kích hoạt, ngọn lửa dần cháy mạnh hơn, cuối cùng trở thành một đống lửa lớn vượt ngoài dự đoán của tôi. Lúc này đã chẳng thể gọi là bật lửa được nữa, thay vào đó nó giống như việc lấy một cái bình chứa khí dễ cháy xịt thẳng vào ngọn lửa. Ngọn lửa bùng lên lớn đến mức làm tôi khiếp vía.
Một lúc sau, khói lửa chạm đến trần nhà khiến chuông báo cháy kêu inh ỏi, mọi chuyện bắt đầu rối tung. Kiểu gì tôi cũng gặp rắc rối lớn nếu bị phát hiện, vậy nên tôi vội vã rời khỏi nhà vệ sinh. Trở lại văn phòng làm việc lúc này đang vô cùng hỗn loạn, tôi hòa vào đám đông đồng nghiệp đang lo lắng và cùng họ nhìn về phía nhà vệ sinh, giả vờ như không biết gì.
May mắn thay, họ không bao giờ tìm ra thủ phạm và kết luận rằng có người đã hút thuốc trong buồng vệ sinh. Tôi được loại khỏi danh sách tình nghi ngay lập tức vì tôi không hút thuốc, và mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp.
Khi tôi về nhà và kể lại cho Pi, cậu ấy đã khen tôi.
“Có vẻ như anh có thiên phú hơn tôi nghĩ.”
“Thiên phú?”
“Tôi không nghĩ anh sẽ thành công ngay lần đầu tiên. Khá đấy.”
“Được khen thế này, tự dưng lại thấy vui vui…”
“Ừ, anh nên cảm thấy hãnh diện đi. Biết đâu sẽ có ngày sức mạnh của anh còn vượt xa cả tôi.”
“Tức là nếu chăm chỉ, tôi chắc chắn sẽ dùng được phép dịch chuyển đúng không?”
“Ban đầu tôi nghĩ sẽ mất nhiều năm, bất kể anh học nhanh đến đâu. Nhưng nếu giữ được tốc độ này, có lẽ sẽ sớm hơn nhiều. Dù vậy, vẫn sẽ cần vài ngày. Miễn là anh duy trì cường độ tập luyện đều đặn như thế này.”
Là một người đàn ông hiện đại sinh ra và lớn lên trong một xã hội luôn bị bao quanh bởi các kỳ thi cử: thi tốt nghiệp, thi đại học, và đủ loại chứng chỉ, tôi đã quen với việc giải quyết một nhiệm vụ trong nhiều năm. Kể từ khi theo đuổi sở thích chơi guitar, vài năm đã trôi qua trong chớp mắt.
“Tôi biết bây giờ hơi sớm, nhưng cậu có thể dạy tôi những loại phép khác được không?”
“Được thôi, vậy thì…”
Pi không ngần ngại tiếp tục dạy cho tôi thêm nhiều loại ma thuật khác.
Tôi chép lại những câu thần chú này và lưu vào thư mục trên máy tính, phân loại chúng một cách gọn gàng theo những hạng mục đậm chất thể loại giả tưởng như phép tấn công, phép trị liệu, phép tạo lửa và phép tạo nước. Cứ như thể tôi sắp trở thành một tiểu thuyết gia vậy. Việc ghi nhớ những câu thần chú này dường như sẽ là nhiệm vụ hàng ngày của tôi. Có một câu còn dài hơn cả một trang giấy viết tay.
Pi à, làm sao mà cậu có thể nhớ được hết đống này vậy?
Tôi dành gần một tiếng đồng hồ để sắp xếp các tệp văn bản mà tôi sẽ phải học thuộc từ giờ trở đi. Sau khi việc học ma thuật hoàn tất thì cũng là lúc cho chuyến du hành sang dị giới.
“Giờ thì, mau chóng đi thôi.”
“À, khoan đã. Tôi có một câu hỏi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây khi chúng ta ở bên kia.”
Sẽ không hay chút nào nếu tôi về muộn và lỡ giờ làm. Hôm nay là thứ Ba, ngày mai là thứ Tư — trong ba ngày tới, tôi phải có mặt ở bàn làm việc lúc 9 giờ sáng mỗi ngày. Điểm danh buổi sáng là quy tắc bất di bất dịch ở công ty tôi, và họ kiểm soát rất nghiêm ngặt. Nếu tôi vắng mặt, tôi sẽ ngay lập tức bị đánh dấu là đi muộn. Ban giám đốc — đứng đầu là chủ tịch — có vẻ dễ thở hơn một chút, nhưng đối với những nhân viên bình thường như chúng tôi, chỉ cần một lỗi nhỏ cũng đủ để lại một ấn tượng không hay. Quy định này đã được thiết lập từ năm năm trước, khi lợi nhuận của công ty bắt đầu sụt giảm.
“Thời gian trôi qua ở hai nơi là không như nhau. Lần trước, tôi đã tính toán sự chênh lệch. Nếu ước tính của tôi chính xác thì cây kim dài trên chiếc đồng hồ đó đã di chuyển khoảng ba lần.”
Cậu ta làm việc đó từ bao giờ vậy? Pi quả thật là một chú chim thông minh. Tôi chẳng bao giờ có thể nhìn xa trông rộng được đến thế. Tôi cảm thấy chúng tôi đã ở bên đó chưa đầy một giờ. Nếu đúng là như vậy, ba phút ở đây tương đương với một tiếng ở dị giới. Nói cách khác, một tiếng ở đây tương đương khoảng hai mươi tiếng ở đầu bên đó. Chênh lệch lớn hơn tôi nghĩ, gần như là một ngày rồi còn gì.
“Pi, dị giới đỉnh thật đấy.”
“Vậy sao?”
Nếu tôi có đổ bệnh hay cảm lạnh, tôi có thể nhờ Pi đưa sang. Tôi có thể nghỉ ngơi và hồi phục trong vài ngày, trong khi ở đây chỉ trôi qua vài tiếng. Thật sự quá tuyệt vời!
Nhưng khoan đã, liệu tuổi thọ của tôi có bị rút ngắn theo cùng một quy luật không? Nếu vậy, tôi có lẽ nên hạn chế đi lại.
“Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới sang ngày mới, vậy nên chúng ta đi thôi. Cảm ơn cậu một lần nữa.”
“Ừm. Cùng đi thôi.”
Cái mỏ chim của cậu ta khẽ mở ra một cách đáng yêu, sau đó một vòng tròn ma thuật hiện ra trước mặt Pi — hiệu ứng giống như lần trước. Và trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể tôi đã biến mất khỏi căn hộ mà không để lại dấu vết.
***
Điều đầu tiên tôi làm khi đi đến dị giới là lập tức đem bán những món đồ mình đã mang theo.
Vì nơi này không quá gắt gao trong việc quản lý tiền tệ và thuế quan, tôi đã cố gắng mang theo càng nhiều càng tốt. Tôi xếp tất cả vào một chiếc ba lô lớn. Tôi mua nó vài năm trước với ý định thử đi leo núi, nhưng tôi chỉ dùng nó đúng một lần rồi vứt xó - ít nhất là cho đến bây giờ. Giờ đây, chiếc ba lô đã chất đầy hàng hoá.
Tôi đã nhờ Pi kiểm tra những thứ tôi mang theo từ tối qua. Với tư cách là một người quan sát — cũng như từng sống ở thế giới này — cậu ta đã chỉ ra những món đồ có thể bán được với giá cao. Hầu hết là những thứ tôi không có sẵn ở nhà, vì vậy trên đường đi làm về, tôi đã ghé qua siêu thị và mua chúng.
Số hàng hóa bao gồm: mười kilôgam sô cô la, mười kilôgam đường cát trắng, một nghìn tờ giấy in và năm trăm cây bút bi.
Sau khi vất vả mang chúng đến đây, tôi mới nhận ra khối lượng này nặng đến mức không tưởng. Đống bút bi là thứ đáng chú ý nhất. Mỗi cây nặng mười gam, nghĩa là năm trăm cây nặng tới năm kilôgam. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải đong bút bi bằng kilôgam.
Nhưng không sao, vì chắc chắn ở đây chúng sẽ trở thành những món hàng đắt đỏ.
Tôi tự hỏi liệu không có biện pháp bảo quản hay cách ly hàng hóa có ổn không, nhưng Pi bảo sẽ không có vấn đề gì. Vốn hoàn toàn mù tịt về thế giới này, nên tôi quyết định không hỏi gì thêm.
Hơn nữa, ngày nay, ngay cả những vật dụng thông thường cũng được xử lý kháng khuẩn. Các nhà sản xuất lớn có quy trình sản xuất rất sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh. Về mặt đó, cơ thể tôi có lẽ còn nguy hiểm hơn bất kỳ món hàng nào.
Ngược lại, có lẽ tôi nên cẩn thận khi mang đồ vật từ đây về nhà. Ngay cả một con bọ nhỏ bám trên áo cũng có thể gây ra thảm họa. Sắm một chiếc bàn chải quần áo để phòng ngừa có lẽ là một ý hay. Tôi sẽ phải mua một cái ngay khi có cơ hội.
"Tầng lớp quý tộc có ảnh hưởng rất lớn ở thế giới này. Nếu anh muốn kiếm được nhiều tiền, đối tượng chủ yếu mà anh phải giao dịch là họ. Dân thường tuy chiếm đa số, nhưng tổng tài sản của họ lại chẳng thấm vào đâu so với giới quý tộc."
"Vậy cũng không khác chỗ của tôi là mấy."
Khi tôi bước đi trên con đường này, những khung cảnh hiện ra vẫn giống hệt lần trước. Hình như thị trấn này tên Baytrium, thuộc Vương quốc Herz thì phải. Lúc này ở Nhật Bản, màn đêm chắc đã buông xuống, nhưng ở đây vẫn đang là giữa trưa.
"Tuy nhiên, sẽ quá khó để giao dịch với những quý tộc cấp cao ngay lập tức. Cách dễ nhất là xây dựng mối quan hệ với những quý tộc cấp thấp hơn, rồi nhờ họ giới thiệu. Vì vậy, tôi muốn anh đi gặp Lãnh chúa của nơi này."
"Người quen của cậu à?"
"Không hẳn, nhưng tôi đảm bảo ông ta không phải người xấu. Tuy nhiên, mong anh hãy giữ bí mật về việc tôi đã quay trở lại thế giới này. Điều này rất quan trọng để đảm bảo an toàn cho chính anh."
"Khoan đã, lẽ nào…?"
"Đừng lo lắng. Không phải điều anh đang nghĩ đâu."
"Cậu chắc chứ?"
Tôi không muốn nghĩ đến việc thú cưng của mình có tiền án tiền sự. Tôi muốn cậu ấy trong sạch cả về thể xác lẫn tâm hồn để tôi có thể yêu quý cậu ấy một cách vô điều kiện.
"Thế giới này có rất nhiều kiểu người. Không thể nào hòa hợp với tất cả. Ngay cả việc duy trì một cuộc sống bình thường cũng khó tránh khỏi những bất đồng không mong muốn. Chính vì vậy, tôi đã đến thế giới của anh."
"..."
Xem ra Pi đã chịu nhiều vất vả rồi. Có lẽ ngày mai tôi nên hào phóng chi tiền mua loại thịt đắt hơn để làm bữa tối. Làm món nướng thì sao nhỉ?
"Chỗ đó là một trong những thương hội lớn do quý tộc điều hành. Chỉ cần làm việc ở đó, tin tức sẽ lan truyền rất nhanh. Anh sẽ kiếm được một số tiền khá khẩm để từng bước thực hiện thương vụ kinh doanh của chúng ta.”
Tôi dõi theo ánh mắt của Pi đến một công trình lớn xây bằng đá. Nơi này cao năm tầng và có một thiết kế cực kỳ hào nhoáng, kiến trúc giống với phong cách Gothic mà tôi từng thấy trong sách giáo khoa. Ngay lối vào, có một người đàn ông mặc áo giáp cầm giáo đứng gác, giám sát những người ra vào. Trông nó giống như một tòa đại sứ quán nước ngoài mà ta có thể bắt gặp ở một thành phố lớn.
Đứng trước mặt tiền được trang trí công phu, tôi bất chợt chần chừ không biết mình có nên bước vào hay không. Hầu hết những người ra vào đều toát lên vẻ sang trọng, quần áo của họ lộng lẫy hơn hẳn những người tôi thấy trên đường phố. Nơi này có lẽ tương tự như mấy trung tâm thương mại Isetan hay Mitsukoshi ở Nhật Bản.
Mặc dù tôi đang mặc vest, nhưng tôi nghĩ mình không vi phạm quy định về trang phục. Tuy nhiên, tôi có chút do dự về chú chim đang cưỡi trên vai mình.
“Tôi có nên vào trong với một con chim sẻ không?”
“Bảo là Sử Ma thì không sao đâu.”
“À, ra vậy. Mà thế cũng được à?”
Có vẻ tôi sẽ phải nghiên cứu nhiều hơn ngoài phép thuật — tôi còn cần làm quen với các quy tắc và phong tục của thế giới này. Và những điều cấm kỵ chắc chắn là ưu tiên hàng đầu.
“Chúng ta vào thôi.”
“Mà nơi này tên là gì vậy?”
“Thương hội Hermann.”
“Được rồi, Thương hội Hermann nhỉ.”
Bị “Sử Ma” thúc giục, tôi bước vào trong thương hội.
***
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ một cách khó tin.
“Hoành tráng thật…”
Tôi được đưa tới một nơi trông như phòng tiếp khách, cũng là nơi tôi sẽ bàn chuyện làm ăn. Đối diện tôi là một người đàn ông tự nhận mình là Phó hội trưởng. Có lẽ anh ta trạc tuổi tôi, nhưng đường nét khuôn mặt rất điển trai, lại còn cao ráo — điển trai đến mức đủ để khiến tôi nghĩ rằng anh ta dường như chẳng bao giờ gặp khó khăn trong việc tìm bạn đời. Đôi mắt xanh lục và mái tóc xanh chải ngược của anh ta thực sự rất nổi bật. Anh ta tên là Marc. Vì xuất thân là dân thường nên Marc không có họ.
“Anh thấy thế nào, thưa anh Marc?”
Vì đang thực hiện một cuộc đàm phán nên tôi cần phải cư xử thật trang trọng, gọi Marc bằng kính ngữ và nhẹ hàng hỏi ý anh ta bằng một nụ cười đầy thiện chí.
Đương nhiên tôi vẫn còn hơi băn khoăn, rằng tại sao phải đi bán hàng ở dị giới như thế này. Nhưng nếu cậu thú cưng dễ thương đã thành tâm nhờ vả thì tôi cũng phải dốc toàn lực mà chiến đấu thôi vậy.
Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa rằng thương vụ này sẽ thuận buồm xuôi gió. Căn phòng tiếp khách này quả nhiên là quá sức xa xỉ, khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Kể cả phần khung của chiếc ghế gỗ tôi đang ngồi còn có viền làm bằng vàng thật nữa. Hơn nữa, cái đệm êm tới mức khiến tôi như bị lún sâu vào. Trải nghiệm những thứ này đã đủ để khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi.
“Chắc chắn tôi sẽ mua toàn bộ những gì anh có.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Pi đã gợi ý cho tôi về việc ra giá cho những món hàng, cậu ta bảo đống này có thể được trả đến ba trăm xu vàng. Chia hết ra thì được năm mươi xu cho sô cô la, năm mươi xu cho đường, một trăm xu cho giấy và một trăm xu cho bút bi.
Ở đây, một đồng vàng có thể đổi thành một trăm xu bạc, và một xu bạc tương tương một trăm xu đồng. Cuối cùng, một xu đồng có thể đổi ra mười xu lẻ. Về phần ăn uống, ăn một bữa trưa tại đây sẽ mất khoảng mười xu đồng. Ngoài ra, thuê trọ bình dân qua đêm kèm hai bữa ăn có giá dao động trong khoảng một xu bạc. Một xu đồng hình như tương đương với một trăm yên. Như vậy thì tôi sẽ có tổng cộng ba trăm triệu yên.
Tuy nhiên, chi phí cho những món hàng chế tác lại đắt hơn rất nhiều so với Nhật Bản. Ví dụ, may một bộ quần áo sẽ tốn tận mười xu bạc; một con dao bếp — dù đã qua sử dụng — cũng có giá khoảng chục xu bạc. Nên suy ra giá tiền thực tế có thể thấp hơn một hoặc hai con số 0 ở cuối, khiến ba trăm triệu yên ban đầu chỉ còn ba mươi triệu.
Vả lại, loại tiền này chỉ được phép lưu hành nội bộ trong Vương quốc Herz — nơi có Thương hội Hermann. Pi nói với tôi rằng các vương quốc lân cận sử dụng loại tiền tệ riêng, được xác định giá trị dựa theo sức mạnh tương đối [note79119] của chúng.
“Với số hàng này, tôi có thể trả bốn trăm xu vàng ngay lập tức.”
“Bốn trăm ư?” Để Pi định giá chỉ có ba trăm; con số này nhiều hơn hẳn một trăm đồng. Chênh lệch khủng khiếp như vậy thì không thể nào là một sự nhầm lẫn.
“Đổi lại, tôi muốn anh đảm bảo việc kinh doanh tại đây.”
“Vâng, rất sẵn lòng.”
Dù gì cũng là chỗ mà chú chim dễ thương của tôi đã cất công giới thiệu, kết thân một chút có lẽ cũng không phải ý tồi. Chỉ bằng giao dịch lần này thôi thì vẫn chưa đủ lọt vào mắt xanh của tầng lớp quý tộc cấp thấp; tốt hơn hết là cứ đem bán mọi thứ ngay tại đây và xây dựng một mối quan hệ làm ăn lâu dài.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
Suốt khoảng thời gian này, Pi không nói một lời nào. Cậu ấy chỉ đậu trên vai tôi, im lặng và kiên nhẫn. Thật là một con chim sẻ ngoan ngoãn. Khi bắt đầu công việc kinh doanh của mình, tôi chỉ đơn giản giải thích rằng cậu ấy là Sử Ma và không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Có vẻ Sử Ma là thứ khá phổ biến ở thế giới này — đúng như những gì cậu ta nói.
Tuy nhiên, tôi vẫn có chút lo ngại về chỗ đậu của Pi. Tôi nhớ đã nghe nhân viên tiệm thú cưng nói rằng chim đôi khi đi vệ sinh rất tùy tiện và khuyên tôi nên cẩn thận khi mang cậu ta ra khỏi lồng. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì không thể tin tưởng Pi hoàn toàn. Dù đầu óc có logic đến đâu, liệu cậu ta có thể chống lại bản năng sinh học của mình không? Khả năng cậu ta vô tình đi vệ sinh ngay trên vai tôi là hoàn toàn có thể xảy ra. Phân động vật vương vãi trong lồng chim ở cửa hàng cũng khiến tôi có thể mường tượng được hậu quả sẽ tồi tệ ra sao.
“Tiện đây, tôi có thể hỏi anh một câu không?” Phó hội trưởng hỏi tôi ngay sau khi chúng tôi hoàn tất giao dịch, vẻ mặt anh ta lại trở nên nghiêm túc.
“Được chứ. Chuyện gì vậy?”
“Sô cô la và đường thì không có gì để bàn. Tuy chất lượng của chúng rất tuyệt vời, nhưng nếu muốn thì tôi vẫn có thể mua được nếu có đủ thời gian. Điều làm tôi vô cùng băn khoăn là những cây bút và đống giấy này.”
“Tôi hiểu, thưa anh.”
“Xin thứ lỗi nếu tôi thất lễ, nhưng dường như anh đến từ lục địa khác…”
“Tôi vô cùng xin lỗi, thưa anh, nhưng xin phép cho tôi giữ bí mật về nguồn gốc của chúng. Tuy không hẳn là bù đắp, nhưng tôi sẽ không bán giấy và bút cho bất kỳ nơi nào khác. Tôi mong cả hai sẽ vẫn duy trì mối quan hệ đối tác này.”
“Anh nói thật chứ?”
“Vâng, hoàn toàn là sự thật.”
Một chút xã giao cũng không hại gì. Hơn nữa, tôi đã luôn muốn thử một lần nói chuyện làm ăn mà không cần hợp đồng. Những ngày phải cúi đầu xin lỗi vì chất lượng tệ hại của đống sản phẩm mà công ty sản xuất ra bất chợt hiện lên trong đầu. Vậy ra đây là cảm giác của những người bán hàng ở các công ty khác. Thật là một niềm vui hiểm ác. Tôi tận hưởng nó đến tận đáy lòng.
“Tôi hiểu rồi. Đó cũng là mong muốn của tôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã thấu hiểu.”
Cuối cùng, bốn trăm đồng xu vàng đã nằm gọn trong túi tôi. Tôi biết đó là một số tiền lớn, nhưng tôi vẫn chưa cảm nhận được giá trị của chúng. Tất cả những gì tôi làm là trao đổi số hàng hóa trị giá khoảng mười nghìn yên từ tay phải sang tay trái. Cảm giác như tôi chưa làm được việc gì ra hồn. Tôi tự hỏi liệu những người đã làm giàu từ tiền ảo thời kỳ đầu cũng cảm thấy như vậy hay không.
“Một lần nữa, xin thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, nhưng anh có đang ở trọ trong khu vực này không?”
“Không, tôi đang ở nhà một người quen.”
“Ồ, tôi hiểu rồi. Một lần nữa, xin thứ lỗi.”
“Tôi sẽ đảm bảo tiếp tục giao dịch tại đây về sau, đương nhiên là nếu anh cho phép.”
“Tất nhiên, anh là khách hàng của tôi mà.”
Kết thúc màn đối đáp dài hơi, mục tiêu đầu tiên của tôi đã hoàn thành. Tôi được tiễn ra một cách lịch sự, sau đó rời khỏi Thương hội.
***


0 Bình luận