Hôn nhân ngọt ngào với kẻ...
Uzo Toshimichi(有象利路) Hayashi Kewi(林けゐ)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2-2

3 Bình luận - Độ dài: 3,438 từ - Cập nhật:

Dù cho cả hai có những chỗ còn thiếu sót, nhưng biết tha thứ, bù đắp cho nhau, tôi tin đó mới là ý nghĩa của việc cùng nhau sống suốt đời.

“Nhìn này, nhìn này! Cái kính râm này nè!”

Trong cửa hàng mắt kính ở trung tâm thương mại, thấy mấy cái kính râm trưng bày, tôi liền tiện tay lấy một cái thử đeo. Vừa ngắm mình trong gương, tôi vừa liếc sang Rou-kun.

Người ta nói, một trong những khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ là cách họ mua sắm.

Đàn ông thường đi thẳng đến chỗ bán món mình cần và mua luôn. Còn phụ nữ thì chỉ cần cuối cùng mua được món mình muốn là được, nên trên đường cứ thoải mái ghé chỗ này chỗ kia ngó xem….

Tất nhiên, đó chỉ là khái quát, không phải tuyệt đối. Nhưng với tôi và Rou-kun thì lại khá đúng. Như bạn thấy đấy, tôi vốn thích lang thang xem hết chỗ này đến chỗ khác.

“Cái này tròng kính to ghê nhỉ… Anh thấy em hợp với loại khác hơn đấy.”

Quả thật, chiếc kính này có cặp tròng to đến mức gần như che kín khuôn mặt.

Tôi hiểu là họ cố tình thiết kế vậy để tạo hiệu ứng “mặt nhỏ” cho người đeo, nhưng cảm giác vẫn… hơi kỳ.

“Nè~. Nhìn như mắt chuồn chuồn ấy. Anh thử đeo xem!”

“Để xem nào… thấy đẹp trai không?”

“Ồ, khả nghi ghê.”

“Sao lại tụt hạng từ chuồn chuồn xuống khả nghi rồi?”

“Anh vốn không hợp đeo kính râm mà… À không, hợp quá mức ấy.”

“Nghe mâu thuẫn thật… Nhưng anh hiểu ý em muốn nói.”

Rou-kun mà đeo kính râm thường thì trông chẳng khác nào một tên đặc vụ bí ẩn. Nếu đổi thành kính gọng tròn thì sẽ dễ gần hơn, nhưng với kính râm thì lại toát ra cảm giác “đáng sợ” một cách kỳ lạ. Thời trang thật thú vị chỉ một món phụ kiện nhỏ thôi mà đã có thể thay đổi ấn tượng đến thế.

“Con thú bông này dễ thương quá~!”

Tiếp đó, bọn tôi đi dạo vào một cửa hàng đồ lưu niệm. Đủ loại sản phẩm nhân vật bày chật kín, chỉ cần đứng đây thôi cũng đã thấy vui rồi.

Trong số đó, tôi đặc biệt để mắt đến một con thú bông đang được giảm giá xả hàng.

“Dễ… thương á?”

Rou-kun nghiêng đầu. Con thú bông này trắng tròn, có sừng, mọc cánh, gương mặt là một nụ cười… méo mó, đến mức vừa rùng rợn vừa đáng yêu! Bên trong là hạt nhồi kiểu gối lười, sờ rất thích tay, hình dáng lại giống một cục mochi.

“Cái này… mua thôi chứ còn gì nữa!”

“Ừm… nhưng anh không rõ là nó nhắm đến nhóm khách hàng nào nữa. Với trẻ con thì lại thiếu sự tươi tắn, mà với người lớn thì lại quá rẻ tiền. Chuyện nó bị xả hàng cũng dễ hiểu thôi vừa nửa vời thế này thì bán sao được. Để anh xem thử nhà sản xuất…”

“…… Anh khảo sát thị trường vất vả ghê.”

“À…!”

Chỉ trong chớp mắt, Rou-kun đã chuyển sang ánh mắt công việc, nhưng một câu nói của tôi kéo anh ấy trở lại.

Có lẽ bọn tôi vào cửa hàng đồ lưu niệm là sai lầm. Tôi chỉ muốn ảnh được thoải mái quên đi công việc trong ngày nghỉ, thế mà… phải tự kiểm điểm thôi.

“Xin lỗi, anh lỡ…”

“Không sao đâu, em mới là người xin lỗi. Mình đi chỗ khác nhé?”

Thế là hai vợ chồng lại lang thang thêm mấy nơi nữa cửa hàng phụ kiện, đồ thể thao, cửa hàng thú cưng… Cũng có vài món muốn mua, nhưng không phải thứ cần thiết, nên chúng tôi chỉ nhìn cho vui rồi kiềm chế.

Trên đường còn ghé ăn trưa, và cuối cùng là đến khu vực đồ nội thất đích đến chính của hôm nay.

“Ờm… kích thước rèm cửa là bao nhiêu vậy anh?”

“Anh có ghi số đo ở đây rồi, em cứ chọn hoa văn mình thích, miễn là cùng hoặc gần kích thước là được.”

“Quá chuẩn luôn!”

“À, cái này… anh đi toilet một chút được không?”

Rou-kun đảo mắt nhìn quanh với vẻ áy náy. Hmm… cảm giác này, chắc không phải đi vệ sinh thật đâu. Nhưng chắc cũng chẳng phải làm gì xấu.

“Đi đi~. Trong lúc anh quay lại em sẽ chọn sẵn mẫu nhé!”

“Phiền em nhé. Anh đi về liền!”

Rou-y cúi đầu rồi chạy vụt đi. Tôi liếc nhìn bảng chỉ dẫn treo từ trần. Nhà vệ sinh nam ở hướng mũi tên chỉ sang phải vậy mà anh ấy lại chạy về hướng ngược lại. Chắc Rou-kun không nhận ra đâu, vốn dĩ nói dối không quen mà.

(Anh định làm gì nhỉ?)

Có phải đang định lén mua món gì đó không? Nói với tôi cũng được mà.

(Nhưng… ai mà chẳng có chuyện không thể nói ra. Tôi cũng thế.)

Vợ chồng thì không thể nào không có bí mật. Ít nhất là với chúng tôi.

Ngay cả tôi cũng có điều chưa nói với Rou-kun. Có lẽ với người ngoài, chuyện đó chẳng đáng gì, nhưng… vẫn không thể nói được.

(Nhưng một ngày nào đó phải nói ra. Không, là nhất định sẽ nói. Vào ngày 12 năm sau.)

Tôi muốn biết hết mọi thứ về người mình yêu. Đó vừa là lý tưởng, vừa là sự ích kỷ.

Chắc chắn vẫn có những điều mà cả hai sẽ tốt hơn nếu không biết. Nhưng tôi vẫn muốn biết. Dù vậy, tôi lại không muốn bị biết. Những bong bóng suy nghĩ cứ va vào nhau, vỡ tan rồi lẩn tránh.

Rou-kun hiền lắm, nên anh ấy sẽ không lấn sâu vào phần tôi muốn giữ riêng.

Nhưng tôi biết anh ấy chắc chắn cũng có suy nghĩ riêng. Và mọi lỗi là do tôi.

“Xin lỗi…”

Tôi nhẹ nhàng thì thầm, đủ nhỏ để chẳng ai nghe thấy.

Chẳng hiểu sao, màu rèm mà tôi chọn cuối cùng lại là một màu xanh nhạt như bầu trời.

“Cửa hàng dụng cụ à… trước giờ anh chưa từng vào bao giờ.”

“Em cũng thế. Nhưng hỏi Yoshino thì cậu ấy bảo ở đây là nhất đấy.”

“À, Kori-san hả. Trông kiểu người am hiểu đấy.”

Tôi và Rou-kun đang tới một cửa hàng dụng cụ lâu đời trong khu phố buôn bán Cửa hàng dụng cụ Wanibuchi.

Nó nằm ở khu phố cách nhà chúng tôi một ga tàu, là chỗ Yoshino chỉ. Từ xưa đến nay, Yoshino lúc nào cũng biết đủ thứ.

“Nhưng mà… nhiều đồ thật. Chỉ riêng dao thôi mà đã cả đống thế này.”

“Nhỉ…”

Trong tủ kính gỗ và thủy tinh kiểu cổ (chắc còn có từ gọi chuẩn hơn), đủ loại dao được xếp thẳng tắp. Không ngờ dao lại có nhiều loại đến vậy…

“Ô, nhìn kìa Rou-kun! Cả đồ thợ mộc dùng cũng có luôn!”

“Cái đó là bào gỗ… À không, trông như cái nạo cá ngừ katsuobushi ấy.”

“Hay ghê~. Em muốn thử mài mài bào bào ghê.”

“Cái này đắt lắm đấy… tận trên mười nghìn yên…”

“M… mười nghìn!? Khiếp thật!”

Đắt hơn tôi tưởng nhiều… Nhưng mà nước dùng là thứ quan trọng mà… cũng đáng thôi…

“Đi dạo chơi hả, mấy người?”

“Á! À… không, bọn tôi…”

Từ lúc nào không hay, từ phía trong tiệm đã bước ra một ông lão mặc jinbei, giọng nói như tiếng gầm. Ánh mắt sắc bén, dù không cao nhưng lại tỏa ra áp lực khủng khiếp.

“Xin lỗi đã làm ồn. ông là chủ tiệm ạ?”

“Ờ. Có chuyện thì nói nhanh. ta đây không rảnh đâu.”

“Thật ra vợ chồng tôi đang tìm mua một con dao làm bếp. Lúc nấu ăn thì dao bị gãy mất rồi.”

“Dao làm bếp à?

“Vâng. Vợ tôi muốn tìm một cây dao tốt hơn một chút, nên bọn tôi mới tới xem.”

“À, dạ! Bạn tôi bảo tiệm ông tốt lắm, nên bọn tôi mới đến!”

Tôi tuy là người đi làm rồi, nhưng mấy kỹ năng giao tiếp xã hội không phải là thế mạnh. Tôi nghĩ mình vẫn biết phép tắc cơ bản, nhưng trong những tình huống thế này, Rou-kun nói chuyện trôi chảy ghê…

Ông lão liếc qua liếc lại giữa tôi và Rou-kun, rồi hất cằm ra hiệu.

“Dao dùng trong gia đình thì ở kệ bên kia. Càng đắt thì chất lượng càng tốt. Nhưng rẻ cũng chẳng kém mấy loại ngoài kia. Muốn thử độ vừa tay thì gọi ta, ta lấy ra cho.”

“Cảm ơn ông. Vậy mình chọn thôi, Rikka.”

“À, vâng. Cảm ơn ông!”

Hóa ra ông ấy chỉ cộc cằn thôi, chứ vẫn nhiệt tình với khách.

“Chỉ riêng dao bếp mà đã nhiều loại thế này à. Kích cỡ lưỡi, độ to của cán… mỗi cái mỗi khác.”

“Không chỉ em, mà anh cũng dùng nữa, nên phải chọn loại vừa tay cả hai chứ nhỉ. ông ơi, ông có gợi ý loại nào không ạ?”

“…… Đây.”

Ông lão mở khóa tủ… không, là kệ trưng bày rồi không hề do dự lấy ra một cây dao đưa cho bọn tôi.

Quả nhiên, khi phân vân thì cứ hỏi nhân viên!

“Ô, vừa tay thật! Quả không hổ danh là bậc trưởng lão”

“Tất nhiên rồi. Cán nó gần như cùng kích cỡ với “Hibari” đấy.”

Lúc mới nghe, tôi cứ tưởng bác nói tên một loài chim. Nhưng chắc chắn không phải.

Và trước khi kịp suy nghĩ thêm, tôi đã nắm chặt lấy cổ tay Rou-kun.

“… Không được đâu, Rou-kun. Đừng để lộ vẻ mặt đó.”

“… Ít ra em cũng nên nói sau khi nhìn mặt anh chứ.”

Không nhìn cũng biết rồi mà.”

“Bình tĩnh, “Thợ Săn Lông Vũ”. Cả “Bạch Ma” kia nữa.”

Người biết về quá khứ của tôi và Rou-kun… chắc cũng không nhiều.

Chính vì vậy, những kẻ chưa từng gặp mà lại biết được chuyện đó… chắc chắn là nguy hiểm.

Rou-kun thường sẽ trưng ra cái vẻ mặt còn nguy hiểm hơn để đối phó với những người như vậy.Dù rằng giờ đã không còn cần thiết nữa. 

“À… ông ơi. Sao ông lại biết bọn tôi vậy?”

“Nhỏ cháu gái ta đã mấy lần cho ta xem ảnh của mấy người rồi. Màu tóc loè loẹt thế này thì làm sao mà nhầm được.”

“À, không… cái này của tôi là do “phước lành” tác động…”

Nói tới đó, tôi mới chợt nhớ ra người chỉ chỗ này cho chúng tôi chính là Yoshino, và chợt nhớ công việc của ông câụ ấy.

“…Cháu… chẳng lẽ là ông của Yoshino? Người đã làm ra “Hibari”?”

“Đúng thế. Con bé ngốc đó không nói gì à? Nhờ nó mà lâu lắm rồi ta mới được tắm trong sát khí ngon lành như vậy.”

“Xin lỗi. Thì ra là ông của Kori-san. Tôi không biết ông mở cửa hàng dụng cụ.”

“Ủa? Nhưng tôi nhớ ông Yoshino là thợ rèn kiếm mà…?”

“Giờ không rèn kiếm nữa. Thanh kiếm của ta đã kết thúc với “Hibari” rồi.”

Tôi nhớ Yoshino từng nói “Hibari” là do ông cậu ấy rèn ra.

“Cô bé. “Hibari” dạo này thế nào?”

“Ể? Ờ thì…”

Không lẽ nói “Hôm qua dùng chém bí đỏ phập phập” thì chết mất…

“Vẫn khỏe ạ! Hôm qua còn uống… kha khá cồn nữa…”

“Uống rượu à…”

“Này, vẫn chưa gãy à?”

“Hả? Gãy… không ạ! Tôi trân trọng lắm!”

Tôi đã gặp “Hibari” được mười năm. Đồ điện gia dụng còn hiếm khi dùng được mười năm, nên theo nghĩa đó thì “Hibari’ quả là sống dai. Tôi cứ nghĩ sẽ được ông khen… nhưng ông ấy lại khoanh tay, trông như đang suy nghĩ gì đó.

“...Bất cứ công cụ nào cũng có một vai trò. Chừng nào chưa hoàn thành vai trò đó, nó vẫn sống. Hoàn thành rồi thì chết. Con dao gãy không phải vì hỏng, mà vì nó đã làm xong việc và tự chọn cái chết. Chuyện đó chẳng liên quan gì tới ý chí con người.”

“Một cách nghĩ thú vị đấy. Không phải con người phá công cụ, mà là công cụ tự chọn cái chết.”

“Khó hiểu quá ha…”

“Nếu “Hibari” chưa gãy, nghĩa là nó vẫn còn việc phải làm. Ta cứ tưởng sau trận chiến mười năm trước nó đã gãy rồi. Vì ta đã rèn nó với ý định đó.”

“Ờm… nếu vậy, Tôi trả lại “Hibari” cho ông nhé…?”

“Đừng có ngốc, cô bé. Cha mẹ có thể vui khi tiễn con cái đi, nhưng chẳng ai vui khi con bỏ đi rồi quay lại. “Hibari” là của cô bé… và tiện thể, của “Thợ Săn Lông Vũ”. Nếu nó chưa gãy, thì hãy giữ gìn cho tới khi ngày nó gãy đến.”

Nói rồi ông mới nở một nụ cười để lộ hàm răng. Nụ cười đó… hơi giống Yoshino một chút. Lâu rồi tôi chưa gặp cậu ấy, bỗng thấy muốn gặp quá.

“Vậy con dao thì sao? Loại có cảm giác giống “Hibari” nhé, Rikka?”

“Nếu Rou-kun thấy ổn thì em chọn cái này.”

“Vậy lấy cái này nhé. Xin phép, Tôi mua nó.”

“Cảm ơn. Không lề mề thì…”

“Ê, lão Wanibuchi!! Tôi tới lấy hàng đây, đồ già khọm!!”

Đang định thanh toán thì ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn. Tôi giật cả mình…

Khi quay lại, một gã trông côn đồ đang trừng mắt nhìn ông.

“Đang buôn bán. Xin đi chỗ khác.”

“Kệ Tôi! Tôi đến trước! Lão già, tôi đã bảo ông chuẩn bị càng nhiều kiếm càng tốt rồi, xong chưa!?”

“Dạo này mấy thằng yakuza không biết đọc bảng hiệu à? Tiệm này bán đồ dụng cụ. Có dao chứ không có kiếm.”

Một từ khó nghe lọt vào tai tôi. Gã đáng sợ đó tiến lại gần, áp sát tới mức nước bọt sắp văng hết lên mặt ông. Tôi còn thoáng thấy hình xăm ở gáy hắn.

“Đừng có giả ngu, lão già khốn kiếp. Chuyện ông rèn kiếm rồi bán cho dân xã hội đen, bọn tôi điều tra hết rồi. Vẫn còn chứ gì? Lôi ra mau!”

“Không biết ngươi nghe ai, nhưng đó là chuyện nửa thế kỷ trước. Giả sử còn sót lại, thì mấy thanh gỉ sét đó dùng để đánh nhau à? Buồn cười. Dao ở đây còn bén hơn.”

“…Không ăn đòn thì ông không hiểu hả?”

Gã vung tay phải lên. Ngay khoảnh khắc đó, tôi theo phản xạ trượt người đứng chắn ra trước ông.

Gã dừng lại một chút.

“Rikka!”

“Cô bé. Chuyện này không liên quan đến mấy người. Đừng xen vào…”

“Mày là ai?”

“Bọn tôi đến trước! Không được làm loạn với người già đâu! Bỏ ngay đi!”

“Người thường hả? Con đàn bà lắm mồm. Mày tưởng sẽ không bị đánh chắc?”

"Không phải Katagi [note78594], mà là Saigawa cơ!!"

"Này, Thợ Săn Lông Vũ. Con bé này là... thế à?"

"Cô ấy hơi kém môn quốc ngữ. Dễ thương chứ ạ?"

"…Cậu cũng thế à…"

Phía sau, ông và Rou-kun đang thì thầm với nhau.

Ơ, mình đâu có nói gì kỳ lạ đâu nhỉ?

Katagi là nói đến họ Katagi chứ gì? Mà mình là Saigawa cơ mà!?

"...Con đàn bà ngu ngốc này. Căng nhăn mặt càng xấu hơn"

"Xấu cái con khỉ! Mày vừa bảo vợ tao xấu hả, đồ khốn nạn…!!"

"bopppp!!"

"Á, Rou-kun..."

Chớp mắt một cái, Rou-kun đã hạ gục gã trông đáng sợ kia.

Ông bảo "Đừng có quậy trong cửa hàng chật hẹp thế" nhưng hình như Rou-kun đã đoán trước và cố ý quật hắn xuống đất.

“Chết rồi… tôi lỡ tay…”

“Đó, ta đã bảo mấy người đừng có dính vào rồi mà. Giờ nhìn hậu quả xem.”

“Xin lỗi….”

“Nhưng mà! Thật ra ông đang nguy hiểm đấy chứ, sao cháu có thể đứng nhìn yên được, còn Rou-kun cũng đâu hẳn đã làm chuyện gì quá đáng.”

Tên đáng sợ kia đã hoàn toàn nằm im bất động. Dù là tôi hay Rou-kun ra tay, kết quả chắc cũng không khác nhau là mấy. Sớm hay muộn thì cũng có một người phải hành động thôi.

Nhưng tôi cũng hiểu vì sao ông lại trách bọn tôi về hành động thiếu suy nghĩ đó…

“Mấy người phải hiểu. Thằng này chỉ là rác rưởi thôi, nhưng đứng sau nó là một tổ chức. Một dân thường mà chống lại là nguy hiểm đến mức nào thì mấy người nên biết.”

“…Tôi đã quá sơ suất. Xin lỗi.”

Rou-kun cúi đầu thật sâu. Con người đâu thể sống một mình mà không dựa vào ai. Chúng ta sống trong trường học, công ty, nhiều tập thể khác nhau. Gã đáng sợ này chỉ là tới một mình, nhưng thực tế phía sau còn cả một nhóm đông các tên nguy hiểm hơn, nên hắn mới dám lộng hành như vậy.

Ông thở dài. Có vẻ ông không quá giận.

“À mà… may là chồng của “Bạch Ma”không phải loại hèn nhát không dám động tay khi vợ bị nhục mạ ngay trước mắt. Ngươi là một người đàn ông đáng nể đấy, Rou-kun.”

Ông còn gật gù và cười.

Dù vậy, việc đã xảy ra rồi, Rou-kun vẫn hơi bối rối…

“Ha ha… cảm ơn. Nhưng chắc hắn nhớ mặt rồi nhỉ. Haiz, làm sao giờ…”

“Dạo này có mấy thằng ngốc liên tục tấn công bọn Yakuza không lý do. Giờ tới tận cửa hàng ta tìm vũ khí là vì bọn chúng đang bị dồn ép. Nói cách khác, đám dân thường mấy người và bọn nó không có cơ hội gây phiền nhau đâu, yên tâm đi.”

“À, cháu không phải Katagi, cháu là Saigawa…”

“Đúng rồi. Tôi là Saigawa Roushi, còn đây là Saigawa Rikka. Không phải họ Katagi đâu.”

“Ôi đồ chồng, chớ lợi dụng sự vô tri của vợ như thế chứ!”

Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nhân tiện đây thì tôi tự giới thiệu với ông luôn.

Ông ấy nắm cổ tên đáng sợ kéo ra tận cửa.

“Wanibuchi-san, ông định làm gì với hắn?”

“Sau này sẽ giao cho cảnh sát. Dân thường thì khi gặp rắc rối phải nhờ đến quyền lực, nhớ chưa?”

“À… đúng nhỉ. Lần sau sẽ làm thế!”

“Nhưng ta cũng chẳng muốn lặp lại chuyện này đâu…”

Ông ây đá tên kia ngã xuống trước cửa rồi trở lại, trong tay cầm điện thoại.

“Ô, ông dùng được cả smartphone à! Ngầu quá!”

“Ha. Cháu nó cứ đòi nên ta mới cầm. Trong cửa hàng còn lén đặt mấy camera an ninh nữa.”

“Cửa hàng mà an ninh chặt chẽ thế này, cháu không ngờ luôn.”

“Không chắc lắm. Ta chỉ cần thứ này để tự vệ là đủ rồi.”

Ông liếc nhẹ cán một thanh tiểu đao từ trong áo. Nhưng… trước đó…

“Ông nói không có kiếm với tên đáng sợ kia mà…”

“Dĩ nhiên, ta là thợ rèn kiếm mà. Chỉ là không rèn nữa thôi. Không có kiếm, ta không thể sống nổi.”

“À… hiểu rồi…?”

“Chắc chắn và… khá cứng nữa.”

Ông có vẻ mạnh mẽ trong mọi mặt, đủ để không thua trước mấy tên đáng sợ kia. Có lẽ đó cũng là lý do ông bảo bọn tôi đừng dính vào.

Sau khi báo cảnh sát, cuối cùng mới tính tiền cho dao.

“Nhân tiện, ta tặng thêm cục đá mài. Bảo dưỡng tốt thì xài thoải mái mười năm.”

“Được chứ ạ?”

“Tuyệt! Cảm ơn ông!”

“Đừng khách sáo. Nếu Hibari có chuyện gì, mang đến ta ngay.”

Dù chắc chẳng còn dùng nữa, nhưng thật vui khi có người quan tâm tới...

“Hiểu rồi! Dù không có chuyện gì, lần sau cháu sẽ lại tới chơi. Cùng Yoshino nữa nhé!”

“Được thôi. Lúc đó ta sẽ chuẩn bị ít bánh trà chờ sẵn.”

“Xin lỗi vì làm phiền nhiều chuyện. Thế thì chúng tôi đi đây.”

Vì cảnh sát sắp tới, chúng tôi rời cửa hàng.

“...Cả hai hãy sống tốt nhé. Ta ủng hộ hai người.”

Cuối cùng, ông nhỏ nhẹ nói vậy, cả tôi và Rou-kun đều nghe thấy.

Ghi chú

[Lên trên]
カタギ (Katagi) không phải tên người mà là một từ lóng trong tiếng Nhật. Nó ám chỉ dân thường, người bình thường không liên quan đến thế giới ngầm tổ chức, Yakuza hay tội phạm
カタギ (Katagi) không phải tên người mà là một từ lóng trong tiếng Nhật. Nó ám chỉ dân thường, người bình thường không liên quan đến thế giới ngầm tổ chức, Yakuza hay tội phạm
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đoạn 84: onhy
Đoạn 199: chadu
Btw, tks trans.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
đã fix
Xem thêm