Túc Mệnh Chi Hoàn
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 4: Người chăn cừu

0 Bình luận - Độ dài: 2,496 từ - Cập nhật:

“Đi, chúng ta đi tìm cha cậu!” Lumian đứng bật dậy.

Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn là kẻ thiên về hành động hơn, vả lại chuyện này càng kéo dài càng dễ bị phát hiện, mà Aurore dĩ nhiên sẽ không cho phép cậu tiếp tục điều tra.

Bởi vì trong mắt Aurore, truy tìm sức mạnh siêu phàm là đang đâm đầu vào chỗ chết.

Không lí nào cậu lại không cảm nhận được sự nguy hiểm đó, Aurore cũng sẽ không lừa cậu chuyện này, nhưng dù phía trước có là núi đao biển lửa, cậu cũng muốn đi tiếp, không thể để Aurore một mình gánh vác tất cả. Những ý nghĩ đó ngập tràn trong tâm trí Lumian, cậu đứng phắt dậy.

Vẻ nghiêm túc và sự lo lắng của Aurore mỗi lần đề cập đến việc thế giới càng ngày càng trở nên nguy hiểm là thật. 

Reimund Greg lúc này lại càng thêm bối rối:

“Tìm ông ấy làm gì?”

“Hỏi xem truyền thuyết về vị pháp sư đó diễn ra cách đây bao lâu.” Lumian liếc mắt nhìn Reimund.

Cái tên này không nghe hiểu tiếng người sao? Xem ra cần phải dành thời gian để kiểm tra chỉ số thông minh của cậu ta một chút.

Reimund nhìn Lumian, đầy nghi hoặc nói:

“Hỏi cái này để làm gì?”

Chậc. Nên bịa đại cái lý do nào đó lừa thằng ngốc này hay là nói thẳng ra nhỉ? Lumian rơi vào trầm tư.

Suy xét đến trong quá trình điều tra không thể giấu diếm được mấy người bạn này với cái lý do “truy tìm sự thật đằng sau truyền thuyết về vị pháp sư của làng”, nghe như đang lừa trẻ con vậy, lan truyền ra ngoài cũng chẳng có ai tin, Lumian nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cậu nở một nụ cười tươi, cái nụ cười thường dùng khi lừa dối ai đó.

“…” Reimund theo phản xạ lùi lại hai bước: “Nói chuyện đàng hoàng đi!”

Lumian sửa lại chiếc áo vest tối màu và áo sơ mi vải lanh bên trong, cười nói:

“Tôi cảm thấy truyền thuyết về vị pháp sư kia thực sự rất đáng để tâm.”

“Đáng chỗ nào?” Reimund hỏi sau một hồi ngẫm nghĩ.

“Quả thực đã từng có một vị pháp sư ở làng trong quá khứ.” Lumian nghiêm nghị: “Cậu thử nghĩ lại xem, mỗi khi tôi bịa chuyện gạt người chắc chắn đều không nhắc đến thời gian, địa điểm hay bối cảnh, bởi mọi người có thể dựa vào đó xác minh được ngay. Mà truyền thuyết kia lại nhắc tới rất rõ ràng là đã từng có một vị pháp sư trong làng Cordu của chúng ta, nếu đây là chuyện bịa, chẳng phải sẽ bị mọi người vạch trần dễ dàng hay sao?”

“Nhưng chuyện đã xảy ra từ lâu rồi mà.” Reimund phản bác.

“Đúng thế, nó đã xảy ra từ rất lâu rồi, vậy khi chuyện này mới được lưu truyền, chắc hẳn những người sống ở thời kì đó có thể dễ dàng biết được khi ấy trong làng có một vị pháp sư chết đi hay không.” Lumian mỉm cười: “Câu chuyện này có thể lưu truyền tới tận bây giờ, rất có thể nó đã từng xảy ra.”

Nhưng lí do này vẫn chưa thể thuyết phục Reimund. 

“Nhưng lúc cậu bịa chuyện cũng thường xuyên dùng “vài năm trước”, “nhiều thế kỷ trước”, “rất lâu về trước” khiến mọi người không thể xác thực mà.”

“Thế cho nên mới phải tìm cha cậu để xác minh chứ!” Lumian làm ra vẻ mặt “đã hiểu vì sao tôi muốn tìm cha cậu chưa”.

“Cũng phải.” Reimund chậm rãi gật đầu, chấp nhận lời giải thích của Lumian, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hai người rời khỏi quảng trường, đi sâu vào trong làng, lúc này, rốt cuộc Reimund cũng tỉnh ngộ:

“Nhưng vì sao cậu lại muốn xác nhận truyền thuyết đó là thật hay giả?”

“Đó là pháp sư! Pháp sư đấy! Nếu chúng ta có thể xác minh được vị đó đã từng sống và được mai táng ở đâu trong làng, nói không chừng có thể phát hiện được bí mật và có được phép thuật của vị đó.” Lumian nói những lời thật lòng với giọng điệu phấn khích như đang gạt người.

Quả nhiên Reimund lộ ra vẻ mặt “đừng có mà lừa tôi”.

“Mấy câu chuyện cổ tích đó đều được bịa ra để dọa trẻ con, sao có thể là thật được? Hơn nữa, truy tìm sức mạnh của pháp sư sẽ bị ném vào Tòa án Dị giáo đó!”

Nước Cộng hòa Intis nằm ở lục địa phía Bắc, các vị thần chính thống của đất nước là Mặt Trời Rực Rỡ Vĩnh Hằng và Thần Hơi Nước Và Máy Móc, gần như tất cả người dân đều tín ngưỡng hai vị thần này, hơn nữa, họ còn không cho phép giáo hội Nữ Thần Đêm Tối và Chúa Tể Gió Bão của Vương quốc Loen, giáo hội Đại Địa Mẫu Thần của Vương quốc Feynpotter, giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ của Lenburg và các nước phương Nam, giáo hội Chiến Thần của Đế quốc Feysac tiến vào truyền giáo.

Mà Tòa án Dị giáo của giáo hội Mặt Trời Rực Rỡ Vĩnh Hằng luôn khiến dân chúng sợ hãi, không biết đã có bao nhiêu tín đồ dị giáo bị bắt và chịu sự tra tấn tàn khốc. 

Lumian mỉm cười:

“Cậu lo lắng chuyện đó làm gì? Chính cậu cũng nói là những truyền thuyết kia đều là bịa ra, khả năng tìm được di sản pháp sư để lại gần như bằng không. Hơn nữa, dù có tìm thấy di sản của vị pháp sư kia thật thì chúng ta cũng không bắt buộc phải tiếp nhận sức mạnh cấm kỵ đó mà, hoàn toàn có thể giao nộp cho giáo hội và đổi lấy phần thưởng từ bọn họ, vả lại, ngôi mộ của một vị pháp sư chắc chắn có không ít báu vật.”

Giáo hội trong miệng Lumian chính là giáo hội Mặt Trời Rực Rỡ Vĩnh Hằng, bởi vì ở làng Cordu không có giáo đường của Thần Hơi Nước Và Máy Móc, giáo hội của vị thần này thường tập trung ở các thành phố lớn và những nơi có nhà xưởng.

Nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch từ Reimund, Lumian âm thầm “Chậc” một tiếng, bồi thêm một câu:

“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm người chăn cừu?”

Người chăn cừu trong miệng Lumian cũng không phải là loại nhàn nhã hát ca với ruộng vườn, mỗi sáng chỉ cần lùa mấy con cừu đi ăn cỏ, chăm sóc tốt cho chúng như trong suy nghĩ của cư dân các thành phố lớn.

Tại làng Cordu ở vùng Da Liège của tỉnh Reston, người chăn cừu là một nghề nghiệp, một nghề nghiệp đã định trước là vất vả và cô độc.

Bọn họ được thuê bởi chủ của bầy cừu, chăn thả vài chục, thậm chí vài trăm con cừu, bôn ba qua lại giữa vùng núi và đồng bằng. 

Việc này được gọi là du mục. 

Mỗi khi mùa thu tới, đồng cỏ trên các ngọn núi cao xung quanh làng Cordu sẽ úa tàn, những người chăn cừu sẽ dắt đàn cừu ra khu vực ngoài dãy núi, tới các bãi cỏ ở đồng bằng ấm áp hơn ở phương xa, thường sẽ vượt qua cả biên giới, tiến vào tận lãnh thổ Feynpotter và Lenburg. 

Tới đầu tháng năm, những người chăn cừu sẽ lùa bầy cừu trở về làng, cắt lông, cai sữa cho các con non, sang đầu tháng sáu lại đưa đàn cừu về vùng đồng cỏ trên núi cao, ở trong lều, vừa chăn bầy cừu vừa chế biến pho mát, cho đến khi thời tiết trở lạnh.

Cứ như vậy, những người chăn cừu dành cả cuộc đời bôn ba khắp chốn, chỉ có chút ít thời gian ở lại làng, cho nên hầu hết bọn họ đều độc thân, rất khó kết hôn, không thể lập gia đình. Cũng vì vậy mà số ít các góa phụ không còn lựa chọn nào ngoài chăn cừu để kiếm sống rất được hoan nghênh. 

Reimund im lặng, ít lâu sau mới ngập ngừng cất tiếng:

“Nghe cậu nói thì chuyện này có vẻ khá thú vị, dùng để giết thời gian rảnh cũng được.”

Thông thường sau khi một đứa trẻ được gia đình quyết định trở thành người chăn cừu, vào khoảng mười lăm đến mười tám tuổi, nó sẽ được đưa đến một nhà chủ chăn nuôi để làm giúp việc. Ở đó, đứa nhỏ sẽ được học những điều cơ bản của việc chăn cừu và trở thành người chăn cừu chính thức vào ba năm sau. 

Năm nay Reimund mười bảy tuổi, cậu ta đã tìm đủ loại lý do để trì hoãn việc này tới hơn hai năm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn năm sau cậu ta sẽ phải đi học chăn cừu. 

“Đi thôi nào.” Lumian vỗ vỗ bả vai Reimund: “Cha cậu đang ở ngoài ruộng hay ở nhà?”

“Gần đây không có việc gì bận, Mùa Chay lại sắp tới, ông ấy mà không ở nhà thì chỉ có ở quán rượu thôi.” Reimund thốt lên với giọng đầy ghen tị: “Chuyện này mà cậu cũng không biết? Quả nhiên không phải nông dân, cậu có một người chị tốt thật!”

Lumian đút hai tay vào túi, từ từ tiến về phía trước, không quan tâm tới lời than thở của Reimund.

Khi cả hai sắp đến quán rượu cũ nát của làng, một người từ bên kia đường đi tới. Người đó mặc áo khoác dài có mũ trùm đầu màu nâu sẫm, một sợi dây thừng buộc bên hông, dưới chân đi một đôi giày da mới tinh màu đen trông rất mềm mại.

“Pierre, Pierre nhà Berry?” Reimund kinh ngạc cất tiếng.

Lumian cũng dừng chân, nhìn sang bên kia đường.

“Là tôi đây.” Pierre Berry vẫy vẫy tay, cười nói.

Cơ thể cậu ta gầy gò, hốc mắt hơi lõm xuống, mái tóc đen quăn bết đầy dầu nhờn, bộ râu lởm chởm không biết đã bao lâu chưa được cạo. 

“Sao cậu lại ở đây?” Reimund nghi hoặc hỏi.

Pierre Berry là một người chăn cừu, hiện tại là đầu tháng tư, lẽ ra cậu ta đang chăn cừu ở bãi cỏ ngoài đồng bằng, sao có thể xuất hiện trong làng được?

Dù cậu ta tới Lenburg hay bắc Feynpotter thì hiện giờ cũng chỉ vừa mới bắt đầu khởi hành, cần ít nhất một tháng để trở lại vùng núi Da Liège. 

Pierre nở nụ cười tươi, đôi mắt cũng cong cong mỉm cười, cậu ta hào hứng nói:

“Chẳng phải Mùa Chay sắp tới rồi sao? Tôi đã không tham gia nhiều năm rồi, năm nay không thể bỏ lỡ nữa!

Yên tâm, tôi đã nhờ bạn đồng hành trông hộ đàn cừu, đây là ưu điểm của cái nghề này, không bị giám sát, chỉ cần tìm được người giúp đỡ, muốn đi đâu thì đi, tự do tự tại.”

Mùa Chay là một lễ hội được tổ chức rộng rãi trên khắp Intis, mọi người chào đón mùa xuân theo nhiều cách khác nhau, cùng khẩn cầu một vụ mùa bội thu.

Lễ hội này không liên quan gì tới giáo hội Mặt Trời Rực Rỡ Vĩnh Hằng hay Thần Hơi Nước Và Máy Móc, nhưng đã trở thành tập tục của người dân, cũng đã được các giáo hội chính thống ngầm chấp nhận, dù sao lễ hội cũng không liên quan đến các nghi thức dị giáo.

“Cậu là muốn xem xem ai được chọn trở thành tinh linh mùa xuân năm nay chứ gì?” Lumian cười trêu ghẹo.

Vào Mùa Chay ở làng Cordu, dân làng sẽ chọn ra một thiếu nữ xinh đẹp đóng vai tinh linh mùa xuân, đây là một phần của lễ hội.

Pierre cười theo:

“Tôi hy vọng là chị Aurore nhà cậu, nhưng chắc chắn chị ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa chị ấy cũng quá tuổi rồi.”

“Được rồi.” Pierre chỉ vào quán rượu cách đó không xa: “Tôi đến giáo đường cầu nguyện trước, chờ chút nữa mời mọi người uống rượu.”

Reimund đáp lại theo bản năng 

“Không cần đâu, cậu cũng đâu có thừa tiền.”

“Ha ha, không phải thần linh dạy chúng ta rằng: “Ngay cả khi chỉ còn một xu, cũng phải chia sẻ với những người anh em nghèo khổ của mình.” đó sao?” Pierre đọc một câu ngạn ngữ được lưu truyền giữa những người chăn cừu vùng Da Liège.

Lúc này, Lumian tươi cười với Reimund:

“Pierre giàu rồi, còn hào phóng mời chúng ta uống rượu!”

Cậu chỉ vào đôi giày da mới tinh của Pierre.

Pierre Berry rất cao hứng:

“Chủ thuê lần này không tệ, chia cho tôi vài con cừu, sau này còn cho thêm một ít lông cừu, pho mát với cả da thuộc.”

Thù lao trả cho những người chăn cừu bao gồm đồ ăn, một ít tiền, vài con cừu, pho mát, lông cừu và da thuộc, số lượng bao nhiêu phụ thuộc và hợp đồng đã ký kết trước đó với chủ thuê.

Đối với những người chăn cừu cần phải lặn lội đường xa mà nói, một đôi giày da tốt, vừa vặn, là mong muốn cấp thiết và thực tế nhất.

Nhìn Pierre Berry đi về phía quảng trường của làng, ánh mắt Lumian ngưng lại, mang theo vài phần nghi hoặc lẩm bẩm không thành tiếng:

“Chỉ vì tham gia lễ hội Mùa Chay mà bỏ ra hai tuần, thậm chí gần một tháng trở về làng?”

Suy nghĩ một lát, Lumian thu ánh mắt lại, đi tới quán rượu cùng Reimund.

Quán rượu không có tên, cũng chẳng cần tên, làng Cordu cũng chỉ có một quán đó, dân làng thích gọi nó là quán rượu lâu năm.

Bước vào trong quán, Lumian nhìn quanh một vòng theo thói quen.

Đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại. 

Đó là người cậu đã nhìn thấy ngày hôm qua, người nơi khác đầu tiên cậu gặp trong ngày.

Một người từ nơi khác ghé tới làng, rõ ràng không cùng một bọn với đám Ryan, Leah và Valentine.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng cam, tóc nâu hơi gợn sóng, đôi mắt lam nhạt đang nhìn chằm chằm vào ly đồ uống có cồn màu đỏ nhạt trong tay.

Xinh đẹp mà lười biếng, cô ngồi đó, lạc lõng giữa quán rượu cũ tồi tàn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận