Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! (Hoàn Thành)

Chương 66 - Đêm chưa tàn

18 Bình luận - Độ dài: 3,561 từ - Cập nhật:

Đông Phương Trừng giờ đây có chút hối hận vì đã cho mượn giường.

Nàng mặc bộ đồ ngủ cotton rộng rãi, khoanh chân ngồi trên mép giường, nhìn Lâm Phong quay lưng về phía nàng, ngồi trước bàn làm việc, những ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím tạo ra âm thanh lanh lảnh.

Chiếc giường đơn này đối với một người thì quả thực rộng rãi, nhưng nếu chen hai người… Nàng lén lút dùng khóe mắt liếc nhìn, hàng mày bất giác nhíu lại.

Nếu tên chó nhà giàu kia có tư thế ngủ không tốt, nửa đêm trở mình dang tay ra, chẳng phải mình sẽ lăn vào lòng hắn sao?

“Nếu cậu lo lắng, tớ có thể ngủ sofa hoặc bồn tắm.” Giọng Lâm Phong đột nhiên truyền đến từ phía bàn làm việc, mang theo chút ý cười, “Hai chỗ đó đều khá rộng rãi.”

“…Ngươi là sán chó à.” Đông Phương Trừng lẩm bẩm một câu, vốn dĩ là mình đã đồng ý cho Hoshino Kirara mượn giường, giờ lại chạy đến phòng tên chó nhà giàu, còn muốn đuổi hắn đi để mình ngủ giường, vậy thì cũng quá không phải người rồi. “Ta không sao, chen chúc một chút là được.”

“Được, A Trừng giỏi lắm, giỏi lắm.”

“Giọng điệu đấy của người là ý gì hả!” Đông Phương Trừng chụp lấy hộp khăn giấy đầu giường ném qua, “Ta đâu phải chó cưng ngươi nuôi!”

Lâm Phong không quay đầu lại mà vươn tay đón lấy, động tác như nước chảy mây trôi. Trò này bọn họ đã chơi quá nhiều năm, hồi cấp hai vì ngày nào cũng nói chuyện trong lớp nên bị xếp ngồi hai bên hàng cuối cùng, bọn họ lợi dụng lúc thầy giáo quay lưng ném giấy vo tròn truyền tin, tan học thì càng ném đủ thứ sang phía đối diện, khăn giấy, sách giáo khoa, hộp bút, đồ ăn vặt…

“Nhắc đến chó,” Đông Phương Trừng chợt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được bật cười, “Ngươi có thấy lớp trưởng vừa rồi giống một con chó lớn không?”

“Ừm?”

“Chính là loại chó lớn mà chủ nhân hình như sắp bị người khác cướp mất, mình thì trốn trong góc mượn rượu giải sầu ấy.” Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay quạt quạt trên đầu, tưởng tượng Hoàng Vũ Đồng đội đôi tai chó lông xù khóc lóc thảm thiết, cười đến mức vai run rẩy.

“…Prfff.” Lâm Phong ngẩng đầu, theo trí tưởng tượng của nàng mà hình dung một chút, lại thấy không hề có cảm giác vi cùng cảm giác , không nhịn được bật cười thành tiếng, “Cậu nói vậy, quả thật rất giống.”

“Cậu t vậy mà biết uống rượu.” Đông Phương Trừng tặc lưỡi, vẫn cảm thấy khó tin.

Lâm Phong lắc đầu: “Biết người biết mặt không biết lòng mà, nói không chừng lớp trưởng là một tửu thần ẩn mình đấy.”

“Tửu thần mà có thể tự mình uống say đến mức đó sao? Thôi đi, tửu lượng của ta chắc còn tốt hơn nàng ấy.”

“Thật không?” Lâm Phong nhướng mày quay người lại, sự nghi ngờ trong giọng nói không hề che giấu.

“Đương nhiên rồi, không tin người lấy rượu ra, ta uống cho ngươi xem ngay tại chỗ, ngàn chén cũng không say.”

Nàng đã tính toán kỹ trong lòng – dù sao trong phòng không có rượu, bên ngoài trời đang mưa như trút nước, tên đại gia chó chết kia không thể nào điên đến mức lúc này lại ra ngoài mua… Khoan đã, hắn hình như thật sự có thể làm ra chuyện đó!

Lâm Phong như một thợ săn cuối cùng đã đợi được con mồi cắn câu, xoay người từ ghế lại, mỉm cười đầy ẩn ý với Đông Phương Trừng. Nụ cười đó khiến Đông Phương Trừng trong lòng giật thót, vô cớ nhớ lại lần trước hai người cùng uống rượu rồi “đùa giỡn”, cảm giác nóng bỏng và cứng rắn đó như lại xuyên qua lớp vải chạm vào lưng nàng, khiến nàng trong chốc lát cảm thấy khô khốc cổ họng.

“Làm… làm gì?” Nàng nuốt nước bọt, “Ngươi cười như vậy thật đáng sợ.”

“Thứ nhất, đây là khách sạn nghỉ dưỡng sang trọng, quán bar mở cửa 24 giờ.” Lâm Phong giơ một ngón tay lên trong khi sắc mặt Đông Phương Trừng dần trở nên khó coi, “Thứ hai, ai nói ở đây không có rượu?”

Hắn đi đến bên giường, từ trong túi lấy ra một chai rượu mạnh lắc lắc.

“Trong minibar có nước cam và đá,” hắn lắc lắc chai rượu, “Chúng ta có thể pha loại cocktail Screwdriver mà cậu thích uống, hay là… cậu chỉ dám uống nước cam?”

“…Dù sao thì lịch trình ngày mai vì bão lớn đã bị hủy, cùng lắm thì ngủ đến chiều, chơi đê!” Đông Phương Trừng hạ quyết tâm, liều mình.

Lâm Phong nhanh chóng pha xong rượu, chất lỏng màu cam sáng lấp lánh những viên đá phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ, tỏa ra vẻ dịu dàng và mát lạnh.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bệ cửa sổ, dưới chân là màn mưa ào ào, thỉnh thoảng chạm cốc một lần, tiếng va chạm trong trẻo hòa cùng tiếng mưa lan tỏa.

“Ngươi không thấy rất kỳ lạ sao?” Đông Phương Trừng nhìn khu đô thị xa xa vẫn sáng đèn rực rỡ, nhấp từng ngụm nhỏ, “Thành phố này sắp trải qua một tai họa khủng khiếp như vậy, nhưng những người bên dưới kia… dường như không hề hay biết gì.”

Quán bar vẫn sáng đèn, trên đường có những chiếc xe về muộn, thậm chí còn có thể thấy các cặp đôi che ô đi dạo trong mưa.

Lâm Phong im lặng một lát, gật đầu: “Nếu bây giờ có người nhảy ra nói ‘Vực Sâu Tĩnh Lặng sắp đến rồi, mọi người mau chạy đi’, e rằng chỉ bị coi là kẻ điên.” Hắn dừng lại một chút, bổ sung, “Cho dù thật sự có người tin, cũng chỉ gây ra sự hoảng loạn lớn hơn, nói không chừng còn đáng sợ hơn cả bản thân Vực Sâu Tĩnh Lặng.”

Căn phòng chìm vào im lặng ngắn ngủi, chỉ có tiếng mưa và tiếng nuốt nước bọt thỉnh thoảng của hai người.

Ngón tay Đông Phương Trừng nắm chặt ly rượu – nàng đang nghĩ phải tìm cách để tên chó nhà giàu này tối nay lên chuyến tàu trở về, hắn chỉ là một người bình thường, không cần thiết phải bị cuốn vào chuyện Vực Sâu Tĩnh Lặng này. 

Còn Lâm Phong nhìn nghiêng mặt nàng, cũng đang tính toán cùng một vấn đề: phải tìm một lý do để đưa A Trừng đi, Vực Sâu Tĩnh Lặng quá nguy hiểm, với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trong trường hợp xấu nhất, nàng thậm chí có thể…

Đúng lúc này, điện thoại của hai người gần như đồng thời “đinh đoong” một tiếng.

Đông Phương Trừng cầm lên xem, là thông báo từ trường học: Do mưa lớn kéo dài tại thành phố Peikuode, chuyến tàu Warp trở về của chuyến du lịch học tập sẽ được điều chỉnh từ sáng ngày thứ năm theo lịch trình ban đầu, sang tối ngày thứ tư – tức là tối nay, thời gian trên màn hình hiện đã là qua nửa đêm.

“Xem ra chúng ta có thể chạy rồi.” Lâm Phong nhìn tin nhắn cười cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

“…Không phải rất tốt sao, không cần cho cá ăn nữa.” Đông Phương Trừng im lặng vài giây, giơ ly lên chạm vào ly của hắn, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Chất lỏng mang vị ngọt của cam và vị cay của rượu mạnh trượt xuống cổ họng, khiến nàng hơi choáng váng.

Hơi men bốc lên, má Đông Phương Trừng ửng hồng, nàng lắc lắc ly, đột nhiên cười: “Nói thật, nếu không đi được, thật sự phải chết cùng Peikuode, ngươi có sợ không?”

“Sợ chứ.” Lâm Phong nhìn nàng, “Tớ còn chưa sống đủ đâu, còn chưa tìm được một siêu mỹ nữ có thể biến thân thành Ma Pháp Thiếu Nữ làm bạn gái, sao có thể chết yểu được.”

“Xì, nhát gan.” Đông Phương Trừng cười khẩy một tiếng, giọng nói nhẹ hơn, “Ta thật ra cũng không sao, chỉ là cảm thấy… nếu ta chết, mẹ ta chắc chắn sẽ khóc điên lên. Bà ấy chỉ có mình ta là con.”

Lâm Phong cười cười, vươn tay xoa xoa tóc nàng, cố gắng làm loãng chủ đề nặng nề này: “Chỉ lo cho dì thôi sao? Nếu tớ cũng chết trong Vực Sâu Tĩnh Lặng, chẳng lẽ cậu sẽ không rơi lệ vì tớ sao?”

“Ngươi?” Đông Phương Trừng gạt tay hắn ra, cố ý nói một cách thoải mái, “Ngươi chết cùng ta, mọi người sẽ không cần đau lòng nữa, tốt biết bao.”

Ánh mắt Lâm Phong tối sầm lại một giây, nhanh đến mức như ảo giác, nhưng lại bị Đông Phương Trừng bắt được. Hắn cúi đầu nhấp một ngụm rượu, giọng nói có chút trầm: “Chết cùng với loại người như tớ, cậu sẽ không cảm thấy rất thất bại chứ?”

Đông Phương Trừng ngẩn ra, tên này chẳng lẽ bị mình ghét bỏ hàng ngày đến mức mất kiểm soát rồi sao?

Nàng vươn tay ôm lấy vai hắn, kéo hắn về phía mình một chút, mùi rượu trên người hòa quyện với hương sữa tắm thoang thoảng xộc vào mũi Lâm Phong: “Ta còn chưa định ghét bỏ ngươi, sao ngươi lại thay ta ghét bỏ chính mình rồi? Câu đó nói thế nào nhỉ, hoàng đế không vội…”

Nàng mải nói chuyện, không để ý động tác của mình thân mật đến mức nào.

Bị ôm trong vòng tay ấm áp của thiếu nữ, cánh tay phải của Lâm Phong vô tình chạm vào một đường cong mềm mại, như chạm vào kẹo bông gòn xốp, nhưng lại mang theo sự đàn hồi không thể nhầm lẫn. Cồn làm tăng cường độ nhạy bén của các giác quan, cơ thể hắn rất thành thật phản ứng, dưới quần ngủ nổi lên một chỗ nhô ra đáng xấu hổ.

“Tớ không nghĩ là tớ…” Hắn nhìn nụ cười vô tư của thiếu nữ, vô thức lẩm bẩm một câu, giọng nói mang theo chút hoảng loạn.

Đông Phương Trừng ban đầu không phản ứng kịp, theo ánh mắt hắn vô thức cúi đầu, tầm nhìn chính xác rơi vào chỗ nhô ra đó, má “phừng” một tiếng đỏ bừng. “Ờ, được rồi,” nàng đột ngột buông tay, lùi lại một chút, ánh mắt lảng tránh, “Ngươi quả thật không phải.”

Không khí lập tức trở nên ngượng nghịu, hai người đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ chuyên tâm uống rượu, động tác đưa ly chạm môi cũng có chút cứng nhắc.

Sự im lặng lan tỏa trong tiếng mưa rất lâu, Lâm Phong đột nhiên đặt ly xuống, hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm nào đó. “A Trừng, thật ra tớ…”

“Dừng!” Đông Phương Trừng đột ngột cắt ngang lời hắn, giọng nói đã biến điệu, “Ta không muốn nghe! Chọn lúc này mà nói cái gì đó thật quá kém cỏi! Cẩn thận ta không nhịn được đánh ngươi một trận rồi cười ngươi cả đời!”

Nàng nghĩ Lâm Phong muốn mượn hơi rượu để tỏ tình với mình. Dù sao thì không khí này, cảnh tượng này, quá giống những cảnh tỏ tình trong truyện tranh hay phim truyền hình. Nhưng nàng hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể ra tay trước để chặn lại.

Và Lâm Phong quả thật đã say, nhưng hắn thực ra đang nghĩ đến việc hành động chống lại Vực Sâu Tĩnh Lặng quá nguy hiểm, hắn muốn nói cho nàng biết thân phận Ouroboros của mình, có lẽ như vậy, nàng sẽ vì ghét bỏ mà hạ quyết tâm rời đi.

Khoảnh khắc bị cắt ngang, hắn ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ra điều gì đó, khóe môi hiện lên một nụ cười bất lực.

“Ta nghĩ, ừm… bây giờ như vậy là rất tốt rồi.” Đông Phương Trừng thấy hắn không còn kiên trì nữa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy phản ứng vừa rồi quá kịch liệt, vội vàng tìm cách bù đắp, “Ngươi ban ngày… không phải cũng thấy những thứ đẹp đẽ sao?” Nàng ám chỉ hình ảnh mình mặc đồ bơi, kết quả nói xong câu này mặt càng đỏ hơn, vội vàng lắp bắp giải thích.

“Ngươi xem, cơ bản chúng ta ngày nào cũng ở cùng nhau, ta còn bằng lòng chen chúc một giường với ngươi, bạn bè thân thiết cũng không nhất thiết phải giống như trong mấy bộ truyện tranh kia, làm cái nghi thức gì đó, thật quá buồn cười.”

Nàng cười khan hai tiếng, chính mình cũng thấy lời nói này thực sự không ổn. Thực ra nàng cũng sợ, sợ mình thật sự nảy sinh những suy nghĩ không nên có với tên đã quen biết mười mấy năm này, càng sợ sau khi chọc thủng lớp giấy cửa sổ đó, nếu lại xảy ra biến cố gì, đến lúc đó ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Đông Phương Trừng không có nhiều bạn bè, tên chó nhà giàu kia nàng coi như là người quan trọng nhất, nàng không muốn mạo hiểm này.

“Nhưng mà…”

“Ôi đừng nhưng mà nữa!” Đông Phương Trừng uống cạn ly Screwdriver còn lại, đôi mắt đen bị hơi rượu làm cho có chút mơ màng trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn yêu cầu gì nữa không, nói đi! Ông đây sẽ thay ngươi thỏa mãn!”

Nàng không hề để ý trong lúc vội vàng đã dùng sai đại từ nhân xưng, Lâm Phong bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, lắc đầu, ngửa cổ uống cạn ly rượu mạnh. Cồn trượt xuống cổ họng, đốt nóng cơ thể hắn, vô thức thẳng lưng hơn một chút.

Động tác nhỏ bé này, lại khiến dấu vết dưới quần ngủ một lần nữa hiện rõ. Ánh mắt Đông Phương Trừng như bị nam châm hút chặt, nhìn thẳng vào đó.

“…Ồ, thì ra là vậy.”

Quá lâu không làm đàn ông, nàng suýt nữa quên mất con trai còn có loại ham muốn này.

Tuy nhiên, nàng cũng không phải không thể hiểu được tên chó nhà giàu kia, cái tên ngày nào cũng dính lấy mình, cho dù linh hồn mình không phải mỹ nữ, cơ thể này quả thật cũng… rất quyến rũ.

Nàng như bị ma xui quỷ khiến liếc nhìn tấm kính cửa sổ, hình ảnh phản chiếu là một thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, cổ áo kéo rất thấp, có thể lờ mờ thấy đường cong xương quai xanh và khe ngực, làn da ở đùi và cổ lộ ra ngoài, dưới ánh đèn tỏa ra vẻ bóng bẩy tinh tế.

Đông Phương Trừng đột nhiên cảm thấy một luồng khô nóng dâng lên từ sâu trong bụng dưới, những cảm xúc bị lý trí của mình kìm nén bấy lâu trong cơ thể này, dường như đang muốn mượn hơi rượu mà phá vỡ cánh cửa lý trí.

“…Chó nhà giàu.” Đôi môi hồng của cô gái khẽ mở, giọng nói có chút khàn.

“Ừm?” Lâm Phong đặt ly rỗng xuống, quay đầu nhìn nàng, trong mắt vẫn còn chút mơ màng của hơi rượu.

Tay Đông Phương Trừng nắm chặt ly thủy tinh rỗng, các khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức. Yết hầu nàng khẽ động, ánh mắt lảng tránh vài giây, cuối cùng vẫn đối diện với ánh mắt hắn, giọng nói nhẹ như muỗi kêu:

“Ta… thực ra có thể giúp ngươi.”

Nàng nói rồi, bàn tay ôm lấy thành ly khẽ lắc lên lắc xuống.

Đầu Lâm Phong như bị một tiếng sét đánh trúng, lập tức trống rỗng.

Hắn nhìn Đông Phương Trừng, nhìn đôi mắt đen láy của nàng dưới tác động của rượu đã trở nên đặc biệt sáng, nhưng lại mang theo vài phần mơ màng, nhìn đôi môi hồng của nàng hơi mím lại vì căng thẳng, và chiếc ly thủy tinh trong tay nàng đang mô phỏng một kỹ thuật nào đó.

“Cậu…” Yết hầu Lâm Phong khó khăn nuốt xuống, giọng nói khô khốc, “Cậu biết mình đang nói gì không?”

Hắn nghi ngờ nàng đã say, đang nói nhảm. Hoặc, đây chỉ là một trò đùa khác của nàng, mục đích là để xem hắn hoảng loạn búng túng, rồi chế nhạo hắn là một tên cẩu độc thân.

“Ta đương nhiên biết.” Giọng Đông Phương Trừng không lớn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng. Nàng đặt chiếc ly xuống, đáy ly va chạm với mặt bàn phát ra một tiếng kêu trong trẻo, như một tín hiệu.

“Vậy, câu trả lời của ngươi là gì?”

Lâm Phong không nói gì, cơ thể hắn cứng đờ vì rượu và sự kinh ngạc, nhưng khao khát đó lại càng trở nên ngang ngược, thành thật thể hiện câu trả lời sâu thẳm trong lòng hắn.

Đến nước này đã không còn đường lui.

Đông Phương Trừng hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm nào đó, từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa.

Chiếc váy ngủ lụa nhẹ nhàng trượt xuống theo động tác của nàng, để lộ thêm phần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo. Nàng đi chân trần, bước trên tấm thảm mềm mại, từng bước chậm rãi đi về phía Lâm Phong, mỗi bước đi như giẫm lên nhịp tim của hắn.

Lâm Phong cảm thấy mình như bị mạng nhện vô hình quấn chặt, không thể làm bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể chết lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt A Trừng.

Đông Phương Trừng quỳ nửa gối trước mặt hắn, tư thế này khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn. Trong phòng chỉ bật đèn tường màu ấm đầu giường, ánh sáng vàng vọt, đổ xuống từ đỉnh đầu nàng, phủ lên mái tóc mềm mại của nàng một vầng hào quang vàng óng.

Nàng cảm thấy trong cơ thể mình cũng có một loại cảm xúc bị kìm nén bấy lâu đã được không khí này đốt cháy, có lẽ sau đêm nay ngọn lửa này sẽ tắt, nhưng ít nhất bây giờ hãy để nó cháy rực rỡ.

Nàng cứ thế ngẩng đầu, nhìn hắn ở cự ly gần. Trong đôi mắt đẹp đó phản chiếu khuôn mặt có chút bối rối của hắn.

“Lâm Phong,” nàng lại gọi tên hắn một lần nữa, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Nếu ngươi không muốn, bây giờ có thể đẩy ta ra.”

Đẩy nàng ra? Ham muốn của cơ thể hắn và cảm xúc bị kìm nén quá lâu trong lòng, đến mức chính hắn cũng không dám đào sâu, như những dây leo mọc dại, đang siết chặt lý trí đang cố gắng mở miệng của hắn.

Hắn nhìn khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, ngửi mùi hương trên người nàng, hòa quyện giữa hương sữa tắm thoang thoảng và mùi rượu nhè nhẹ, trong cổ họng như bị một cục lửa chặn lại.

“…Ta coi như ngươi đã ngầm đồng ý.”

Đông Phương Trừng quỳ nửa gối trước mặt hắn, tư thế này khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn. Trong phòng chỉ bật đèn tường màu ấm đầu giường, ánh sáng vàng vọt, đổ xuống từ đỉnh đầu nàng, phủ lên mái tóc mềm mại của nàng một vầng hào quang vàng óng.

Đầu ngón tay nàng mang theo một chút run rẩy mà chính nàng cũng không hề nhận ra, nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc lỏng lẻo của chiếc quần ngủ. Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” nhẹ, chiếc quần cotton màu xám đã mất đi sự ràng buộc, trượt xuống theo đùi hắn đến mắt cá chân.

Nàng vươn tay, bàn tay đã từng vung dây xích, nghiền nát quái vật thành máu tươi và thịt nát, giờ khắc này lại cẩn trọng vươn ra trong căn phòng yên tĩnh.

“Là… là như thế này sao?” Giọng Đông Phương Trừng có chút bay bổng.

Thật nóng, thật cứng.

Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đông Phương Trừng. Nhiệt độ đó, còn cao hơn nàng tưởng tượng, như thể đang nắm một thanh sắt nung đỏ vừa lấy ra từ lò lửa.

Nàng khẽ cúi đầu, vươn ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn màu hồng của mình. Một giọt nước bọt trong suốt, tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, theo đầu lưỡi nàng từ từ nhỏ xuống trong tầm mắt Lâm Phong.

[Nội dung phía sau đã bị mèo đen ăn mất rồi meo!]

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

Con mồn lèo nhả nd raaaaaaa
Xem thêm
A!!!con mèo bất lương!!!!!!!
Xem thêm
Đcm cảnh segg đâu???
Xem thêm
dcmm con mồm lèo trả cảnh segs lại đâyyy😭😭
Xem thêm
VCL MỒN LÈO
Xem thêm
Con mèo khốn nạn, mau nhả nội dung ra!👿
Xem thêm
sechhhhhhhhhhhhhhhh
Xem thêm
Lịt pẹ con mèo
Xem thêm
Má con mèo
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Lũ biến thái, haizzz
Xem thêm
Nếu thớt bị gender bender rồi mặc quần vớ rồi dẫm lên tui rồi nói câu đó, nhìn với ánh mắt khinh thường, nói thật không tệ đâu
Xem thêm