Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật L...
Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Đi! Biển! Thôi! (Hoàn Thành)

Chương 64 - Nhạn rời tổ, cuối cùng vẫn phải về nhà.

10 Bình luận - Độ dài: 3,419 từ - Cập nhật:

Đêm khuya, mười một phút sau nửa đêm, Minase Kazuha và Hiwa Chisaki ngồi ở hàng ghế sau chiếc Hummer của hiệp hội, xe đang chạy trên con đường cũ.

Hai bên con hẻm nhỏ của khu phố cổ là những ngôi nhà cũ san sát, tường sơn bong tróc, dây leo bò kín khung cửa sổ, chỉ lác đác vài nhà còn sáng đèn vàng vọt.

Minase Kazuha nhìn những kiến trúc quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, mọi thứ dường như vẫn y nguyên như trước khi nàng rời đi.

Nàng quay đầu, nhìn Hiwa Chisaki bên cạnh, khuôn mặt nghiêng của cô gái vẫn mềm mại trong ánh sáng lọt vào từ cửa sổ xe, nhưng ánh mắt sâu thẳm kia lại khiến Minase Kazuha cảm thấy xa lạ.

Thời gian dường như bị bẻ làm đôi, một nửa đông cứng trong cảnh cũ ngoài cửa sổ, một nửa trôi chảy trong sự im lặng trong xe.

“Dì ấy rất nhớ chị,” Hiwa Chisaki đột nhiên mở lời, phá vỡ sự tĩnh mịch, “Mấy năm chị rời đi, dì ấy thường hỏi em là chị ở Đỗ Hoàng ăn uống có quen không, trời lạnh có mặc quần áo đầy đủ không.”

“Ừ…” Minase Kazuha không biết trả lời thế nào, chỉ đành cười khổ. Trước chiều nay, nàng chưa từng kể cho ai nghe về những gì mình đã buộc phải chứng kiến ngày đó, mẹ nàng tự nhiên cũng sẽ không biết lý do nàng không từ mà biệt.

Biết bao thủy thủ đã hy sinh vì thành phố này, nhưng giờ đây nó vẫn mang bộ dạng này. Đèn neon nhấp nháy suốt đêm, tiếng nhạc ồn ào từ các quán bar vọng ra, không khí giải trí đến chết chóc tràn ngập mọi con phố, thậm chí còn đặt cược tương lai của cả thành phố vào cô gái bên cạnh, người thực ra còn chưa cao bằng nàng.

“Chisaki, em…” Nàng muốn hỏi điều gì đó, về bốn năm này, về gánh nặng trên vai cô, nhưng lời đến môi lại nuốt ngược vào.

“Chị Kazuha.” Hiwa Chisaki quay đầu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, “Lát nữa gặp dì, chị nhất định phải bình tĩnh. Dì ấy có thể nói vài câu giận dỗi, nhưng thực ra việc chị có thể trở về, trong lòng dì ấy chắc chắn vui mừng khôn xiết, xin chị đừng để bụng.”

Minase Kazuha bật cười, đưa tay xoa mái tóc đỏ của cô: “Đương nhiên rồi, đứa nhỏ ngốc này, tính cách của mẹ chị chẳng lẽ chị còn không rõ sao?”

“Dù sao thì hai người cũng gần bốn năm không gặp mặt rồi.” Giọng Hiwa Chisaki nhỏ đi đôi chút.

Đúng vậy, nụ cười của Minase Kazuha dần phai nhạt. 

Bốn năm, hơn một ngàn bốn trăm ngày đêm, nàng như một con nhạn hoảng sợ, liều mạng chạy trốn khỏi bầu trời ngột ngạt này mà chạy đến Đỗ Hoàng, dùng việc dạy học, soạn bài thậm chí là chiến đấu để lấp đầy mọi thời gian, không dám hồi tưởng lại quá khứ kia.

Anh trai… ngay cả nàng cũng không biết, liệu người ấy có phải là anh trai Minase Wakabi trong số những ký ức chưa bị xóa đi của nàng. Hay là người biến thân của Cobalt Wave, thiếu nữ Minase Wakabi...

Bất kể người ấy là ai, dù là anh trai hay chị gái, sinh mệnh của người ấy đều mãi mãi dừng lại ở đêm Vực Sâu Tĩnh Lặng đó, cha của nàng sau đó đã tự nguyện tham gia sửa chữa thành phố, kết quả bị vật chất do Vực Sâu Tĩnh Lặng để lại lây nhiễm, vài ngày sau thì qua đời.

Người ấy và cha của nàng, hai người mà nàng thân yêu nhất, đều đã chết vì thành phố này, Minase Kazuha bị đả kích đến mức gần như sụp đổ, sau khi tốt nghiệp đại học, nàng liền rời khỏi Peikuode, đến Đỗ Hoàng.

Nàng biết mình thật vô trách nhiệm, bỏ lại mẫu thân và cô gái tóc đỏ mà họ đã nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi vài năm trước, để họ nương tựa vào nhau, nhưng lúc đó nàng chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, chạy trốn khỏi thành phố ngột ngạt này.

“Nói đến đây, người chị gái vô trách nhiệm này, còn chưa hỏi em những năm qua đã sống thế nào.” Minase Kazuha cười tự giễu.

“Chắc chắn tốt hơn chị Kazuha tưởng tượng.” Hiwa Chisaki khẽ cười, nhưng đáy mắt lướt qua một tia mệt mỏi khó nhận ra, “Trợ cấp của Hiệp Hội rất hào phóng, cộng thêm số tiền mà chị gửi về, dì không cần phải ra ngoài làm thêm nữa, em cũng không cần tan học xong phải đứng quầy thu ngân ở cửa hàng tiện lợi nữa.”

“Chisaki, em thật sự vẫn còn đi học sao?”

Hiwa Chisaki quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh biếc kia, anh Wakabi cũng có đôi mắt như vậy, đối diện với màu xanh như biển trời quang đãng này, nàng luôn không thể nói dối.

“…Không.” Giọng cô gái trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Minase Kazuha thở dài, nàng biết ngay mà, khí chất của cô gái này không giống người có thể ở yên trong trường học.

“Trường học quá nhàm chán,” Hiwa Chisaki có chút ngượng ngùng biện hộ cho mình, “Với lại… thành phố cần em.”

“Trong số các học sinh ta dạy ở Đỗ Hoàng, cũng có hai Ma Pháp Thiếu Nữ, Crimson Phoenix và Golden Comet mà em đã thấy hôm nay, họ cũng phải bảo vệ thành phố.”

“Không giống nhau.” Hiwa Chisaki lập tức phản bác, giọng điệu kiên quyết, “Họ không mạnh bằng em.”

Minase Kazuha không nói nên lời. Nàng đã chứng kiến sức mạnh của Chisaki trên biển lúc nãy, đó là màu đỏ thẫm đủ để thiêu rụi mọi thứ, mang theo sự quyết tuyệt của việc ngọc đá cùng tan, quả thực là điều mà Hoàng Vũ Đồng và Hoshino Kirara hiện tại không thể đạt tới.

Khoang xe lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng động cơ rì rầm và tiếng mưa rơi trên cửa sổ xe.

“…Xin lỗi chị Kazuha.” Hiwa Chisaki đột nhiên thì thầm xin lỗi, có lẽ là cảm thấy lời nói của mình quá thẳng thừng.

“Không sao.” Minase Kazuha vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cơ thể cô gái đầu tiên cứng đờ, sau đó thả lỏng, như một con thú nhỏ tìm thấy nơi trú ẩn, vùi mặt vào hõm vai nàng. Chiếc Hummer chầm chậm chạy trong con hẻm nhỏ, hai linh hồn cô đơn tựa vào nhau trên ghế sau xóc nảy, như thể chỉ cần vậy là có thể hút lấy chút hơi ấm chống lại sự cô độc.

Phía xa phía trước, một ô cửa sổ quen thuộc vẫn sáng đèn, ánh sáng vàng vọt xuyên qua màn mưa, dịu dàng trải trên con đường lát đá xanh.

Sắp đến rồi. Minase Kazuha hít sâu một hơi, đầu ngón tay khẽ siết chặt.

Nhạn rời tổ, cuối cùng vẫn phải về nhà.

Chiếc Hummer dừng trước ngôi nhà nhỏ hai tầng quen thuộc ở cuối hẻm, những sợi mưa xiên xéo dệt thành tấm màn, rơi trên mái hiên bắn tung tóe những hạt nước li ti.

Khoảnh khắc Minase Kazuha đẩy cửa xe, ánh đèn bên trong nhà đột nhiên sáng lên, như một vì sao đã chờ đợi rất lâu.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, người phụ nữ đứng ở cửa hai bên thái dương đã thêm vài sợi bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt sâu hơn trong ký ức, nhưng đôi mắt ấy, vẫn trong veo như khi còn trẻ.

Trong tay bà vẫn nắm chặt một chiếc áo len chưa đan xong, kim tre rơi xuống đất phát ra tiếng động nhẹ, nhưng người thì đứng sững tại chỗ, nhìn Minase Kazuha, môi mấp máy, nửa ngày không nói nên lời.

“Mẹ ơi.” Giọng Minase Kazuha hơi run rẩy, tiếng gọi này đã cuộn trong cổ họng bốn năm, cuối cùng cũng được thốt ra.

Người phụ nữ chợt bừng tỉnh, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe. Minase Kazuha theo bản năng căng cứng sống lưng, chờ đón một trận trách mắng muộn màng, nàng thậm chí đã diễn tập vô số lần lời xin lỗi trong lòng, vì sự không từ mà biệt năm đó, vì bốn năm bặt vô âm tín này.

Nhưng lời trách mắng dự kiến không hề rơi xuống, người phụ nữ nhanh chóng bước tới, ôm chặt nàng vào lòng, lực mạnh đến mức như muốn nhào nặn nàng vào xương máu.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi…” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào, lặp đi lặp lại câu nói này, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng từng nhịp, mang theo sự run rẩy không thể kìm nén.

Nước mắt của Minase Kazuha tức thì tuôn trào, những uất ức, nỗi nhớ, sự hổ thẹn tích tụ suốt bốn năm trong khoảnh khắc này ầm ầm vỡ đê. Nàng vòng tay ôm lấy mẫu thân, vùi mặt vào vạt áo mang mùi xà phòng quen thuộc, khóc như một đứa trẻ lạc đường.

Hiwa Chisaki bên cạnh quay mặt đi, lén lau khóe mắt, mái tóc đỏ khẽ run rẩy dưới ánh đèn.

“Đừng đứng ngây ra đó nữa,” người phụ nữ buông nàng ra, dùng ống tay áo lau mặt nàng, giọng điệu có chút trách móc, nhưng nhiều hơn là sự xót xa, “Con từ nhỏ đã yếu ớt, dầm mưa sẽ lại ốm mất, mau vào đi.”

Minase Kazuha theo vào nhà, chóp mũi thoang thoảng mùi thức ăn.

Mẫu thân không biết nàng cũng là Ma Pháp Thiếu Nữ, nàng cũng không định nói – dù sao thì một đứa con gái khác đã vĩnh viễn rời đi vì sức mạnh này, nếu để mẫu thân biết đứa con còn lại cũng đi trên con đường tương tự, đôi mắt vốn đã chất chứa đầy đau thương kia, e rằng lại phải thêm sầu muộn sâu sắc hơn.

“Các con cứ ngồi đi, ta đi hâm nóng thức ăn, biết tối nay các con về, ta đã cố ý làm thêm chút.” Người phụ nữ nói rồi, quay người vào bếp.

Hiwa Chisaki rất tự nhiên đi theo vào, tiếng nồi niêu lẫn tiếng máy hút mùi ù ù vọng ra. Nàng đứng giữa phòng khách, nhìn quanh những vật dụng hầu như không thay đổi: tờ lịch treo trên tường vẫn dừng lại ở tháng nàng rời đi, trên tủ trưng bày là bằng khen học sinh giỏi cấp trường mà nàng đạt được hồi cấp hai, trên tay vịn ghế sofa là chiếc khăn choàng len mà mẫu thân thường mặc…

Mọi thứ đều như bị thời gian đông cứng lại, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân trở về.

Bước chân không tự chủ dẫm lên cầu thang, những bậc gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ.

Cửa phòng nàng khép hờ, đẩy cửa ra, ánh đèn hành lang rải trên sàn nhà, bụi bay lượn trong cột sáng.

Sách giáo khoa trên bàn học vẫn được xếp gọn gàng theo từng khối, trên tủ đầu giường đặt cuốn tiểu thuyết nàng chưa đọc xong trước khi đi, chiếc bookmark đã ố vàng vẫn kẹp ở vị trí nàng dừng lại. 

Chăn màn được gấp vuông vắn, mang theo mùi nắng ấm, rõ ràng là thường xuyên được chăm sóc.

Hốc mắt lại bắt đầu nóng lên, nàng lùi ra, đi đến cửa phòng bên cạnh – đó là phòng của anh trai.

Tay đặt lên nắm cửa, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, nàng đột nhiên có chút do dự. Bốn năm rồi, nàng luôn không dám chạm vào căn phòng này, sợ rằng vừa đẩy cửa ra, những ký ức đẫm máu kia sẽ ùa về.

“Kazuha! Chisaki! Ăn cơm!” Tiếng mẫu thân vọng lên từ dưới nhà.

“Đến đây!” Minase Kazuha đáp lại một tiếng, đầu ngón tay rời khỏi nắm cửa, quay người xuống lầu.

Trên bàn ăn, Minase Kazuha mới từ những cuộc trò chuyện đứt quãng của mẫu thân và Chisaki, nàng đã biết được một chuyện.

Minase Wakabi đã từng không chỉ một lần nói với các nàng, rằng nàng có một giấc mơ – tương lai sẽ mở một quán bar ngầu nhất Peikuode, chủ quán chính là nàng.

Và bây giờ, giấc mơ từng được cho là bồng bột của tuổi trẻ ấy, đang được Hiwa Chisaki, từng chút một nỗ lực biến thành hiện thực.

“Con gái con đứa, không lo học hành tử tế, đi mở quán bar làm gì, ra thể thống gì.” Mẫu thân tuy nói vậy, nhưng giọng điệu mang theo chút trách móc giả vờ nghiêm khắc.

Nhưng Minase Kazuha có thể thấy rõ ràng, khi mẫu thân nói câu này, trong mắt bà có sự mãn nguyện, có lòng biết ơn, và hơn hết là sự vui mừng chân thành cho đứa con gái đã khuất của mình, vì ước nguyện của nàng đã mãi mãi dừng lại ở tuổi thanh xuân, nhưng vẫn có người nhớ đến và sẵn lòng nỗ lực để thực hiện.

“Nhưng Chisaki à,” Mẫu thân đổi giọng, nhìn Hiwa Chisaki với ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng, “Dì biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng con không cần vì Wakabi mà trói buộc cả tương lai của mình vào chuyện này. Nhiều năm rồi, dì đã sớm coi con như con gái ruột của mình. Con có cuộc đời của riêng con, nên làm những gì con muốn làm.”

Làm sao bà lại không mong con gái mình có thể được thế giới này đối xử dịu dàng?

Làm sao bà lại không nhớ đứa con mãi mãi không thể trở về của mình?

Dù mỗi dịp lễ tết chính phủ đều cử người đến thăm hỏi, tiền trợ cấp cũng đủ để bà an hưởng tuổi già, nhưng nỗi trống rỗng trong lòng khi mất đi đứa con đã bầu bạn hai mươi năm, cuối cùng vẫn không thể lấp đầy.

Mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, từ những giấc mơ hão huyền không thể chạm tới, bà lại mở album ảnh trong máy tính, tỉ mỉ lật xem kết quả tìm kiếm hình ảnh “con của ta” cho đến sáng, rồi truy cập trang Facebook của con gái để lại thích tất cả các bức ảnh một lần nữa.

“Con yêu Peikuode.” Minase Wakabi đã nói như vậy, mặc dù nàng đã chết vì thành phố này.

Trên cửa kính còn vương những vết mưa cũ kỹ, như một lớp màn sương mờ ảo, phản chiếu bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ.

“Dì ơi, dì không cần lo cho con.” Hiwa Chisaki đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn người phụ nữ, ánh mắt kiên định, “Cuộc sống hiện tại của con, rất đầy đủ, cũng rất có ý nghĩa. Có thể thực hiện ước mơ của anh... của chị Wakabi chính là điều con muốn làm nhất.”

Người phụ nữ trung niên nhìn thiếu nữ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Bà lại dặn dò hai cô con gái của mình, nhất định phải tự bảo vệ bản thân, đừng có làm anh hùng, đặc biệt là Hiwa Chisaki, người chính là Ma Pháp Thiếu Nữ.

Minase Kazuha cúi đầu uống canh, hơi nóng làm mờ tầm nhìn. Nàng vốn muốn tìm cơ hội nói với mẫu thân rằng mình cũng là Ma Pháp Thiếu Nữ, nhưng nhìn những sợi tóc bạc bên thái dương của mẫu thân, lời đến môi lại nuốt ngược vào.

Sau bữa cơm, hai người giúp mẫu thân rửa bát, sau khi dặn dò họ đi ngủ sớm, mẫu thân liền nghỉ ngơi trước.

Nhìn bà về phòng nghỉ ngơi, Minase Kazuha cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi đến trước cửa phòng anh trai, nàng vươn tay, nắm lấy nắm cửa lạnh lẽo, dùng sức đẩy ra, như muốn mở ra một thế giới đã bị phong kín quá lâu.

Căn phòng đơn giản không giống phòng con gái, đồ đạc bài trí y hệt trong ký ức của nàng.

Nàng ngồi trên giường, đầu ngón tay vuốt ve vân gỗ trên thành giường, chợt nhớ hồi nhỏ luôn thích quấn lấy anh trai kể chuyện, anh ấy sẽ ngồi trên chiếc giường này, dùng đầu gối đẩy lưng nàng, kể những cuộc phiêu lưu kỳ ảo của Ma Pháp Thiếu Nữ.

Nghĩ mãi, nàng từ từ nằm xuống, vùi mặt vào chiếc gối mang mùi nắng, đột nhiên nàng cảm thấy dưới gối dường như có vật gì đó cứng cứng, cấn cấn khiến nàng hơi khó chịu. Nàng nghi hoặc thò tay vào mò mẫm, lấy ra được một chiếc hộp sắt nhỏ, dẹt, đã hơi bạc màu.

Đồng tử xanh nhạt đột nhiên co rút.

Minase Kazuha nhớ chiếc hộp sắt này, năm mười bảy tuổi, nàng và Chisaki đã dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm được để mua cho anh trai một chiếc máy nghe nhạc đời mới nhất, chính là đựng ở trong chiếc hộp này.

Ngón tay nàng khẽ run rẩy, mở nắp hộp đã hơi gỉ sét. Bên trong không có máy nghe nhạc, chỉ có một tấm bản đồ được gấp gọn gàng và một cuốn sách mỏng, cũ kỹ.

“Hướng dẫn du lịch thành phố Siêu Á Châu”, trên bản đồ đánh dấu thành phố gần Peikuode nhất, thành phố Đỗ Hoàng, trong hộp thậm chí còn có một ít tiền tệ của thành phố Đỗ Hoàng.

Minase Kazuha nhớ lại anh trai từng nói, nếu có cơ hội, sẽ đi xem những thành phố khác. Rõ ràng sinh mệnh của hắn từ khi hắn có được sức mạnh đó, đã bị trói chặt vào thành phố Peikuode này, rõ ràng hắn còn không biết ngày mai của mình ở đâu, nhưng vẫn lên kế hoạch cho tương lai mờ mịt của mình.

Nàng cầm cuốn hướng dẫn du lịch lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve bìa sách đã sờn, mở sách ra, một tờ giấy rơi ra từ trang sách.

“Nếu ai lật được tờ giấy này, xin cảm ơn cậu vì đã giúp tôi thu dọn đồ đạc. Số tiền bên trong tôi không dùng đến, làm ơn hãy đưa nó cho mẹ của tôi và dặn bà giữ lại một phần cho riêng mình. Đừng vứt chiếc hộp này đi, đây là món quà mà em gái tôi và người con gái tôi yêu đã tặng cho tôi. Mặc dù tôi không biết cậu là ai, bạn của tôi, nhưng tôi hy vọng cuộc sống của cậu có thể thuận buồm xuôi gió.”

Sống mũi Minase Kazuha đột nhiên cay xè, nàng cắn chặt môi dưới, lật cuốn hướng dẫn du lịch, vừa vặn dừng lại ở trang về thành phố Đỗ Hoàng. Đã có người lật giở trang này rất nhiều lần, dùng bút bi để lại những tưởng tượng về tương lai ở nhiều địa điểm khác nhau.

“Quán đồ ngọt này được đánh giá rất cao, có thể đưa tiểu Kazuha đi ăn.”

“Khu vui chơi này có các trò chơi rất kích thích, Chisaki chắc chắn sẽ thích.”

“Phòng trị liệu này rất chuyên nghiệp, có thể giúp cha mẹ…” Phía sau để trống, có lẽ là chưa kịp viết xuống.

Nước mắt rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi những nét chữ biếc xanh. Minase Kazuha ôm chặt cuốn sách vào lòng, như muốn mượn những trang giấy mỏng manh này để vượt qua không gian và thời gian, ôm lấy người đã mãi mãi không thể trở về.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, như một khúc bi ca không bao giờ kết thúc.

Hiwa Chisaki nằm trên giường của mình, nhắm mắt lại trong tiếng mưa và tiếng nức nở khe khẽ vọng về từ phòng bên cạnh. Nàng biết, khi mình mở mắt ra lần nữa, sẽ không bao giờ còn thấy ai đó cúi đầu trong ánh nắng, dịu dàng như muốn hôn lên đôi môi của nàng.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Damn chap này nhiều thông tin vkl, hóa ra chị gái của Minase (Navy Cross) cũng từng là đực rựa như main, mà trans nhận ra là mình dịch sai cmnr ở mấy chap trước, Chisaki nói là "anh Wakabi" chứ không phải "anh Kazuha"
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
mà ko hiểu sao chap này buồn vãi :(
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vừa sửa lại vài chap trước, ko biết sửa hết chưa, bro nào check ra thì rep để mình sửa lại
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
CHỦ THỚT
TRANS
Chap này đọc lại vẫn thấy sầu vãi nồi
Xem thêm
TRANS
Chap này buồn điếng lòng luôn...
Xem thêm